Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131: Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên!
“Tôi không có việc gì, Tiểu Lục cậu phải cẩn thận!” Lâm Tử Thanh nghe thấy tiếng hô thì vội lo lắng đáp lại.
Cô thật sự cho rằng mình đã chết.
Vừa rồi cô có thể nhìn thấy một viên đạn đang lao về hướng mình, nhưng hình như có cái gì chặn nó lại.
Một tầng không khí hư ảo?
Chỉ nhìn thấy viên đạn bỗng ngừng lại, rơi vào bên trong xe.
Nếu Lâm Tử Thanh còn có lòng dạ để để ý, sẽ phát hiện cái chuỗi tay mà Trương Thiên yêu cầu cô đeo mỗi ngày, đã có hai viên hạt châu nổ tung vỡ thành bột phấn.
Giờ phút này, Trương Thiên vừa xuống phi cơ, đột nhiên cảm nhận được điều dị thường, mày của anh cau chặt lại.
Tiểu Lục nghe được tiếng đáp lại của Lâm Tử Thanh, lập tức nhanh chóng sa vào chiến đấu.
Bởi vì kẻ thù thật sự quá nhiều, hơn nữa những người này đều là lính đánh thuê có thực lực không thể coi thường.
Chỉ là tiếng súng lại vang lên một một lần.
Lần này Tiểu Lục không tránh được rồi, cậu ta không thể lại để viên đạn xuyên qua mình mà bắn vào trong xe.
Cậu ta trực tiếp xoay mặt nhìn về hướng tay súng bắn tỉa.
Quả nhiên mục tiêu của viên đạn là mình.
Cậu ta nhíu mày, nhanh chóng huy động lưỡi sói ngăn cản.
Nhưng bên người cậu lại có một bóng hình nhanh chóng lao qua, hơn nữa còn cầm đao đến, Tiểu Lục nhướng mày, trực tiếp dùng tay không bắt lấy thanh đao kia.
Chặn lại viên đạn, lại dùng lưỡi sói đâm tới cái bóng kia.
Nhưng mà bóng người kia đã vứt đao để né tránh, không để Tiểu Lục thực hiện được.
Mà sau khi tung ra chiêu này, bàn tay phải của Tiểu Lục đã trực tiếp bị thương.
Tốc độ của bóng người ấy không bình thường, cậu ta nhìn theo người nọ, thì ra là chỉ huy của đội lính đánh thuê này.
Là cường giả phá cảnh sao?
“Phong Thần, thực lực của tôi không bằng anh, nhưng chúng tôi đông người!” Quan chỉ huy kia nói: “Tiếp tục nổ súng nhắm vào người phụ nữ trong xe.”
Phanh!
Tiếng súng nặng nề lại vang lên lần nữa.
Sau đó mấy tên tử sĩ và quan chỉ huy lại cầm đao nhằm về hướng Tiểu Lục.
Chúng như đã phát hiện được nhược điểm của cậu ta, lại muốn thử lần nữa.
Tiểu Lục cắn răng hô lên: “Tao không để tụi mày thực hiện được đâu.”
Tay phải của cậu ta trực tiếp có cương khí vờn quanh, kình lực phủ kín, dùng tay không đỡ đạn, mà lưỡi sói bên tay trái lại dùng để giết người.
Xẹt!
Một ánh sáng xanh lè xuất hiện, xẹt qua cổ họng của mấy người, mà bởi vì của quan chỉ huy là phá cảnh, mới tránh thoát được một kiếp.
Nhưng mà bàn tay phải của Tiểu Lục bị viên đạn bắn thủng qua, đã hoàn toàn phế đi.
Cuộ chiến vẫn chưa chấm dứt, Tiểu Lục sẽ không vì đau đớn mà đánh mất sức chiến đấu.
Thừa dịp tay súng bắn tỉa lên đạn ba giây, cậu ta lại muốn lấy đi mấy cái mạng chó.
Mùi máu tươi lan tràn, xác chết nằm chồng chất, dần dần, cách chiến đấu liều mạng của Tiểu Lục đã khiến cho cả người cậu ta xuất hiện không ít vết đao.
Bàn tay phải của cậu đã trở thành phế thải, làm giảm đi không ít khả năng chiến đấu.
“Phong Thần, anh thật sự không sợ chết chút nào! Chúng tôi bội phục!” Quan chỉ huy nhìn Tiểu Lục đã bắt đầu suy nhược, trầm giọng mà nói: “Lại bắn!”
Phanh! Mấy phát súng muốn lấy mạng nghe theo mệnh lệnh mà lại lao vút đến.
Sợ chết?
Tiểu Lục đã sớm chết rồi!
Nếu không có Trương Thiên, cậu ta tình nguyện chết đi......
Cậu ta lại nâng tay phải lên, lần này trực tiếp dùng cánh tay ngăn cản, chỉ có cương khí màu xanh lè, nhưng đã không còn kình lực.
Tay trái vẫn dùng để đối phó quan chỉ huy đang bổ đao tới.
Tiểu Lục rống giận mà nói: “Tao sống là người của Thái Dương, chết cũng vì ma của Thái Dương.”
“Đám tử sĩ tụi bây còn không xứng để diệt tao!”
Đi chết đi!
Tiểu Lục hy sinh một cánh tay, đổi lấy sát khí, huy động lưỡi sói trực tiếp chém đứt thanh đao của quan chỉ huy, lại xẹt về phía cổ của gã ta.
Quan chỉ huy kinh hãi, nhanh chóng giơ tay ngăn cản lưỡi dao sắc bén, còn đầu thì ngã về phía sau mới tránh thoát một chiêu chí mạng.
Bàn tay của gã ta tràn đầy máu tươi, hơn nữa vũ khí mang theo ánh sáng xanh lè kia xẻo ngang qua, kình lực lập tức làm cho gương mặt bị cắt trầy.
Người của Ánh Sáng Thái Dương thật sự lợi hại.
Đã đến lúc này, không ngờ Tiểu Lục còn bình tĩnh ra chiêu như thế.
Nhưng là chiêu này không làm nguy hiểm đến tính mạng gã ta, nhưng Tiểu Lục vừa bị đứt tay, lại bị những tử sĩ kia chém trúng hai đao.
Lâm Tử Thanh nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn này, cô đỏ mắt thương tiếc kêu lên: “Tiểu Lục!”
Cô đã từng thảo luận với cậu ta, sinh mệnh của ai càng quan trọng.
Tiểu Lục nói là cô.
Lúc trước cảm thấy hai người đều giống nhau, mà đến tận lúc này, Lâm Tử Thanh mới cảm thấy, trọng lượng của lời nói kia nặng nề đến mức nào!
Tuy Tiểu Lục lại bị đâm hai đao, nhưng cậu ta lại chém ra lưỡi đao của mình, cũng giết chết hai người kia.
Cậu ta nghe thấy tiếng nói của Lâm Tử Thanh, cắn răng đáp lại: “Chị dâu, không cần lo lắng!”
“Cuộc đời này, tôi không cha không mẹ không vợ không con, cũng không có gì tiếc nuối.”
“Cả đời tôi phục vụ cho Thái Dương ánh sáng, cả đời tôi dốc lòng vì Thái Dương!”
Tiểu Lục chưa từng nói qua những lời này, nhưng đều là lời từ đáy lòng, cũng muốn để Lâm Tử Thanh hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình, không cần quá để ý đến cậu ta.
Nhưng mà...
Ai nói cậu ta không cha không mẹ?
Chẳng qua cái năm cậu gặp được Trương Thiên, cha mẹ cậu đều mất!
Ai nói cậu ta không vợ?
Chẳng qua cái năm mà cậu muốn báo thù, vợ cậu khó sinh, qua đời!
Ai nói cậu không con?
Chẳng qua thời khắc mà cậu giết chết kẻ thù giết cha, con trai còn chưa bước vào thế giới này, mà đi đi theo mẹ của nó!
Thậm chí còn không thể nhìn mặt được lần cuối.
Cậu không có gì tiếc nuối? Cả đời Tiểu Lục không cách nào giải thoát được!
Cho nên, Tiểu Lục mới có lời chuộc tội cực đoan là cả đời không nói chuyện với phụ nữ một lời nào nữa.
Bi kịch cả đời cậu, chỉ có Trương Thiên mới mang đến cho cậu chút ý niệm sống sót.
Cho nên dù đổi cả sinh mệnh để bảo vệ người thương của Trương Thiên, Tiểu Lục cậu cũng bằng lòng.
Lâm Tử Thanh bị Tiểu Lục làm xúc động, đôi mắt đỏ hoe của cô tràn ra nước mắt.
“Quả nhiên là dũng sĩ của Ánh Sáng Thái Dương!” Quan chỉ huy của đội lính đánh thuê nói: “Nhưng anh vẫn thua trên tay của tôi!”
“Lại bắn!”
“Nhắm ngay điểm yếu!”
“Lại bắn!”
Phanh!
Phanh!
Cùng với hơn mấy chục tên lính đánh thuê.
Đao nào của quan chỉ huy cũng đang liều mạng với Tiểu Lục.
Ngay cả tay súng bắn tỉa, tổng cộng đã bắn hết hai hộp đạn, hơn sáu mươi phát, còn chưa thể đánh ngã được cậu ta.
Tòn thân của Tiểu Lục đều là vết đạn, nếu không phải đã đột phá cảnh giới siêu nhiên, bước vào phá cảnh, cậu ta đã sớm không chịu đựng nổi.
Hiện tại cậu ta chỉ có thể động đậy tay trái và một chân!
Quan chỉ huy kia cũng đã bị chém nhiều vết thương, nhưng lại không trúng điểm trí mạng.
Đến cuối cùng, Tiểu Lục đã đánh đến mức hô hấp cũng bắt đầu không đều.
Ở đây còn có ba mươi mấy tên lính đánh thuê, cùng với một quan chỉ huy mạnh nhất.
Quan chỉ huy hiện lên ý cười, gã ta mang theo bốn người, lại chợt lóe qua, nhằm về phía Tiểu Lục đang trấn giữ đuôi xe.
Đột nhiên, ánh hào quang xanh của Tiểu Lục sáng bừng lên.
Đây đại khái là sức lực cuối cùng của cậu ta?
Ánh sáng xanh biếc thoáng hiện, một lưỡi đao sói xuyên thấu qua gáy của quan chỉ huy, đưa gã ta lên đường.
Nhưng mà, chiêu trí mạng này là Tiểu Lục dùng mạng đổi lấy.
Thanh đao dài, lạnh như băng của quan chỉ huy đâm xuyên qua tim của Tiểu Lục.
Dưới ánh trăng tiêu điều, thanh đao dài nhiễm máu, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên!
“Tiểu Lục!”
Cô thật sự cho rằng mình đã chết.
Vừa rồi cô có thể nhìn thấy một viên đạn đang lao về hướng mình, nhưng hình như có cái gì chặn nó lại.
Một tầng không khí hư ảo?
Chỉ nhìn thấy viên đạn bỗng ngừng lại, rơi vào bên trong xe.
Nếu Lâm Tử Thanh còn có lòng dạ để để ý, sẽ phát hiện cái chuỗi tay mà Trương Thiên yêu cầu cô đeo mỗi ngày, đã có hai viên hạt châu nổ tung vỡ thành bột phấn.
Giờ phút này, Trương Thiên vừa xuống phi cơ, đột nhiên cảm nhận được điều dị thường, mày của anh cau chặt lại.
Tiểu Lục nghe được tiếng đáp lại của Lâm Tử Thanh, lập tức nhanh chóng sa vào chiến đấu.
Bởi vì kẻ thù thật sự quá nhiều, hơn nữa những người này đều là lính đánh thuê có thực lực không thể coi thường.
Chỉ là tiếng súng lại vang lên một một lần.
Lần này Tiểu Lục không tránh được rồi, cậu ta không thể lại để viên đạn xuyên qua mình mà bắn vào trong xe.
Cậu ta trực tiếp xoay mặt nhìn về hướng tay súng bắn tỉa.
Quả nhiên mục tiêu của viên đạn là mình.
Cậu ta nhíu mày, nhanh chóng huy động lưỡi sói ngăn cản.
Nhưng bên người cậu lại có một bóng hình nhanh chóng lao qua, hơn nữa còn cầm đao đến, Tiểu Lục nhướng mày, trực tiếp dùng tay không bắt lấy thanh đao kia.
Chặn lại viên đạn, lại dùng lưỡi sói đâm tới cái bóng kia.
Nhưng mà bóng người kia đã vứt đao để né tránh, không để Tiểu Lục thực hiện được.
Mà sau khi tung ra chiêu này, bàn tay phải của Tiểu Lục đã trực tiếp bị thương.
Tốc độ của bóng người ấy không bình thường, cậu ta nhìn theo người nọ, thì ra là chỉ huy của đội lính đánh thuê này.
Là cường giả phá cảnh sao?
“Phong Thần, thực lực của tôi không bằng anh, nhưng chúng tôi đông người!” Quan chỉ huy kia nói: “Tiếp tục nổ súng nhắm vào người phụ nữ trong xe.”
Phanh!
Tiếng súng nặng nề lại vang lên lần nữa.
Sau đó mấy tên tử sĩ và quan chỉ huy lại cầm đao nhằm về hướng Tiểu Lục.
Chúng như đã phát hiện được nhược điểm của cậu ta, lại muốn thử lần nữa.
Tiểu Lục cắn răng hô lên: “Tao không để tụi mày thực hiện được đâu.”
Tay phải của cậu ta trực tiếp có cương khí vờn quanh, kình lực phủ kín, dùng tay không đỡ đạn, mà lưỡi sói bên tay trái lại dùng để giết người.
Xẹt!
Một ánh sáng xanh lè xuất hiện, xẹt qua cổ họng của mấy người, mà bởi vì của quan chỉ huy là phá cảnh, mới tránh thoát được một kiếp.
Nhưng mà bàn tay phải của Tiểu Lục bị viên đạn bắn thủng qua, đã hoàn toàn phế đi.
Cuộ chiến vẫn chưa chấm dứt, Tiểu Lục sẽ không vì đau đớn mà đánh mất sức chiến đấu.
Thừa dịp tay súng bắn tỉa lên đạn ba giây, cậu ta lại muốn lấy đi mấy cái mạng chó.
Mùi máu tươi lan tràn, xác chết nằm chồng chất, dần dần, cách chiến đấu liều mạng của Tiểu Lục đã khiến cho cả người cậu ta xuất hiện không ít vết đao.
Bàn tay phải của cậu đã trở thành phế thải, làm giảm đi không ít khả năng chiến đấu.
“Phong Thần, anh thật sự không sợ chết chút nào! Chúng tôi bội phục!” Quan chỉ huy nhìn Tiểu Lục đã bắt đầu suy nhược, trầm giọng mà nói: “Lại bắn!”
Phanh! Mấy phát súng muốn lấy mạng nghe theo mệnh lệnh mà lại lao vút đến.
Sợ chết?
Tiểu Lục đã sớm chết rồi!
Nếu không có Trương Thiên, cậu ta tình nguyện chết đi......
Cậu ta lại nâng tay phải lên, lần này trực tiếp dùng cánh tay ngăn cản, chỉ có cương khí màu xanh lè, nhưng đã không còn kình lực.
Tay trái vẫn dùng để đối phó quan chỉ huy đang bổ đao tới.
Tiểu Lục rống giận mà nói: “Tao sống là người của Thái Dương, chết cũng vì ma của Thái Dương.”
“Đám tử sĩ tụi bây còn không xứng để diệt tao!”
Đi chết đi!
Tiểu Lục hy sinh một cánh tay, đổi lấy sát khí, huy động lưỡi sói trực tiếp chém đứt thanh đao của quan chỉ huy, lại xẹt về phía cổ của gã ta.
Quan chỉ huy kinh hãi, nhanh chóng giơ tay ngăn cản lưỡi dao sắc bén, còn đầu thì ngã về phía sau mới tránh thoát một chiêu chí mạng.
Bàn tay của gã ta tràn đầy máu tươi, hơn nữa vũ khí mang theo ánh sáng xanh lè kia xẻo ngang qua, kình lực lập tức làm cho gương mặt bị cắt trầy.
Người của Ánh Sáng Thái Dương thật sự lợi hại.
Đã đến lúc này, không ngờ Tiểu Lục còn bình tĩnh ra chiêu như thế.
Nhưng là chiêu này không làm nguy hiểm đến tính mạng gã ta, nhưng Tiểu Lục vừa bị đứt tay, lại bị những tử sĩ kia chém trúng hai đao.
Lâm Tử Thanh nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn này, cô đỏ mắt thương tiếc kêu lên: “Tiểu Lục!”
Cô đã từng thảo luận với cậu ta, sinh mệnh của ai càng quan trọng.
Tiểu Lục nói là cô.
Lúc trước cảm thấy hai người đều giống nhau, mà đến tận lúc này, Lâm Tử Thanh mới cảm thấy, trọng lượng của lời nói kia nặng nề đến mức nào!
Tuy Tiểu Lục lại bị đâm hai đao, nhưng cậu ta lại chém ra lưỡi đao của mình, cũng giết chết hai người kia.
Cậu ta nghe thấy tiếng nói của Lâm Tử Thanh, cắn răng đáp lại: “Chị dâu, không cần lo lắng!”
“Cuộc đời này, tôi không cha không mẹ không vợ không con, cũng không có gì tiếc nuối.”
“Cả đời tôi phục vụ cho Thái Dương ánh sáng, cả đời tôi dốc lòng vì Thái Dương!”
Tiểu Lục chưa từng nói qua những lời này, nhưng đều là lời từ đáy lòng, cũng muốn để Lâm Tử Thanh hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình, không cần quá để ý đến cậu ta.
Nhưng mà...
Ai nói cậu ta không cha không mẹ?
Chẳng qua cái năm cậu gặp được Trương Thiên, cha mẹ cậu đều mất!
Ai nói cậu ta không vợ?
Chẳng qua cái năm mà cậu muốn báo thù, vợ cậu khó sinh, qua đời!
Ai nói cậu không con?
Chẳng qua thời khắc mà cậu giết chết kẻ thù giết cha, con trai còn chưa bước vào thế giới này, mà đi đi theo mẹ của nó!
Thậm chí còn không thể nhìn mặt được lần cuối.
Cậu không có gì tiếc nuối? Cả đời Tiểu Lục không cách nào giải thoát được!
Cho nên, Tiểu Lục mới có lời chuộc tội cực đoan là cả đời không nói chuyện với phụ nữ một lời nào nữa.
Bi kịch cả đời cậu, chỉ có Trương Thiên mới mang đến cho cậu chút ý niệm sống sót.
Cho nên dù đổi cả sinh mệnh để bảo vệ người thương của Trương Thiên, Tiểu Lục cậu cũng bằng lòng.
Lâm Tử Thanh bị Tiểu Lục làm xúc động, đôi mắt đỏ hoe của cô tràn ra nước mắt.
“Quả nhiên là dũng sĩ của Ánh Sáng Thái Dương!” Quan chỉ huy của đội lính đánh thuê nói: “Nhưng anh vẫn thua trên tay của tôi!”
“Lại bắn!”
“Nhắm ngay điểm yếu!”
“Lại bắn!”
Phanh!
Phanh!
Cùng với hơn mấy chục tên lính đánh thuê.
Đao nào của quan chỉ huy cũng đang liều mạng với Tiểu Lục.
Ngay cả tay súng bắn tỉa, tổng cộng đã bắn hết hai hộp đạn, hơn sáu mươi phát, còn chưa thể đánh ngã được cậu ta.
Tòn thân của Tiểu Lục đều là vết đạn, nếu không phải đã đột phá cảnh giới siêu nhiên, bước vào phá cảnh, cậu ta đã sớm không chịu đựng nổi.
Hiện tại cậu ta chỉ có thể động đậy tay trái và một chân!
Quan chỉ huy kia cũng đã bị chém nhiều vết thương, nhưng lại không trúng điểm trí mạng.
Đến cuối cùng, Tiểu Lục đã đánh đến mức hô hấp cũng bắt đầu không đều.
Ở đây còn có ba mươi mấy tên lính đánh thuê, cùng với một quan chỉ huy mạnh nhất.
Quan chỉ huy hiện lên ý cười, gã ta mang theo bốn người, lại chợt lóe qua, nhằm về phía Tiểu Lục đang trấn giữ đuôi xe.
Đột nhiên, ánh hào quang xanh của Tiểu Lục sáng bừng lên.
Đây đại khái là sức lực cuối cùng của cậu ta?
Ánh sáng xanh biếc thoáng hiện, một lưỡi đao sói xuyên thấu qua gáy của quan chỉ huy, đưa gã ta lên đường.
Nhưng mà, chiêu trí mạng này là Tiểu Lục dùng mạng đổi lấy.
Thanh đao dài, lạnh như băng của quan chỉ huy đâm xuyên qua tim của Tiểu Lục.
Dưới ánh trăng tiêu điều, thanh đao dài nhiễm máu, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên!
“Tiểu Lục!”
Bình luận facebook