Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159: Tiểu Lục tỉnh dậy rồi
Người xuất hiện chính là Trương Kim Cát cùng với hai phụ tá.
Khi Trương Thiên rời đi, anh đã bàn giao với họ là phải bảo vệ sự an toàn của Lâm Tử Thanh.
“Tuân lệnh… ông chủ!” Trương Kim Cát lập tức hô lên.
Trương Thiên nhìn chăm chú, khẽ hỏi: “Mấy ngày nay ở bên chị dâu có thấy gì bất thường không?”
Anh vẫn quan tâm đến hai vụ Lâm Tử Thanh bị người của Ảnh Bảng ám sát.
Vấn đề này không có tiến triển gì, Trương Thiên không yên tâm.
Trương Kim Cát gật đầu trả lời: “Gió êm sóng lặng, không phát hiện ai muốn ra tay với chị dâu nữa.”
Không hành động nữa?
Yên tĩnh lại? Hay đã bị Bán bộ tông sư của Tiểu Lục giết, nên sợ hãi không dám quay lại?
Nếu không tái xuất hiện thì càng khó điều tra hơn, nhất là tên sát nhân của Ảnh Bảng, không thể truy xuất nguồn gốc của gã.
Trương Thiên gật đầu nói: “Không thể buông lỏng cảnh giác!”
“Ngày mai tôi sẽ đi đến thành phố Nam Đô vài ngày, các anh chú ý hơn nhé.”
“Vâng!” Trương Kim Cát gật đầu, nghe lệnh.
Bọn họ trong nháy mắt liền biến mất đi, trong việc bảo vệ bí mật, họ nhất định là chuyên nghiệp nhất.
Nhiều ông chủ lớn thường dựa vào họ để đảm bảo an toàn cho các chuyến đi của mình.
Ding Dong!
Sau khi tắm xong, điện thoại đúng lúc nhận được một tin nhắn.
Chính là người phụ nữ thiểu não kia!
“Hôm nay em có ngoan không? Không gây rắc rối, em hiểu chuyện lắm đúng không?” Tô Vân Nguyệt nói.
Bức ảnh là một bức ảnh tự sướng với lối trang điểm tinh tế và đôi mắt vô cùng quyến rũ.
“…”
Trương Thiên không nói nên lời, đáp: “Nói như kiểu chúng ta có vấn đề gì vậy? Nhanh chóng bỏ ý đồ đó đi.”
Ding dong! Giây tiếp theo…
Cô đã không quấy rối Trương Thiên suốt vài ngày, hiện tại cô có rất nhiều ảnh tự sướng nóng bỏng trong album.
“Đã nói rồi mà, kiếp này không phải anh thì em không gả đâu.”
Một bức ảnh cay con mắt được gửi sang, tỉ lệ quá đà.
Sao lại không hiểu chứ?
Trương Thiên lắc đầu không muốn đáp lại nữa.
Người phụ nữ này đơn giản là hết thuốc chữa, phớt lờ là cách giải quyết tốt nhất đối với cô.
Nhưng Tô Vân Nguyệt dường như không muốn buông tha Trương Thiên, cô lại gửi sang một lần nữa.
“Anh đã chỉ yêu vợ anh, sao anh còn vung đào hoa khắp nơi như vậy? Hôm nay em lại phát hiện ra bí mật của anh… ba người này, anh chọn người nào?”
Ding dong, lại một bức ảnh gửi đến, hóa ra là ảnh tự sướng của ba người.
Còn là được chụp bên giường trong phòng của Trương Thiên, trong đó có một con gấu lớn, một người rất thuần khiết, tất nhiên cũng có một người có khí chất nhất và xinh đẹp nhất…
Đương nhiên là Tô Vân Nguyệt, Liễu Ngữ Yên, và Lâm Tử Thanh.
Đoán chừng là Tô Vân Nguyệt đã lôi kéo họ chụp.
Bí mật mà cô ta nói có lẽ là do Liễu Ngữ Yên ngây thơ nhận ra tình yêu nào đó và bị phát hiện.
Người phụ nữ đầy mưu đồ.
Chọn một trong ba?
Trong thế giới người lớn, không ai làm ra lựa chọn cả…
Trương Thiên lắc đầu, đáp một câu: “Con điên! Cút đi!”
Anh phớt lờ cô.
…
Ngày hôm sau, anh nhận được một cuộc gọi từ Tiểu Lục.
Cuối cùng cậu ta cũng tỉnh lại, Trương Thiên vội vàng đến bệnh viện.
Đẩy cửa đi vào, Trương Thiên nhìn thấy Tiểu Lục đang đứng trước cửa sổ, vịn tay phải, đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài.
Sau khi nghe thấy âm thanh, khuôn mặt Tiểu Lục vô cùng tuấn tú mỉm cười nhìn Trương Thiên, trầm giọng kêu: “Ông chủ!”
Trương Thiên cũng nhếch môi, khẽ nói: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh dậy rồi, tôi tưởng cậu sẽ nằm một hai năm như tôi chứ?”
“Thôi cho tôi xin, tôi không chịu nổi đâu!” Tiểu Lục cười nói.
Tầm mắt Trương Thiên rơi xuống cổ tay phải bị mất của Tiểu Lục, nói: “Hết cách rồi, nghiêm trọng quá, chỉ có thể cắt đi!”
Tiểu Lục lắc đầu, mỉm cười nói:
“Vì cứu chị dâu mà hi sinh, tôi không hối hận! Đây là vinh quang của tôi.”
Một đời chỉ vì một người, đây không phải chỉ là lời nói suông.
Những người thường thấy sinh tử, đối mặt với khiếm khuyết này, trong lòng vẫn có thể chịu đựng được.
Có những trận chiến, có những mất mát, bản thân đã quen với nó!
Trương Thiên chắc chắn cũng biết tâm lý của Tiểu Lục sẽ không dao động dù chuyện gì xảy ra.
Nhưng không có nghĩa là Trương Thiên có thể chấp nhận.
Anh sẽ tìm cách khôi phục cho Tiểu Lục, tuy rằng trong tiên giới khó tái sinh cơ bắp, nhưng không phải là không thể, ít nhất Trương Thiên biết một cách tu luyện.
Nhưng đối với Tiểu Lục, nó có thể không phải là một lựa chọn hay.
Sau một hồi suy nghĩ, anh cũng không nghĩ về chuyện này nữa.
Trương Thiên trầm giọng nói: “Mấy ngày trước tôi đuổi theo đến kinh đô giết Lăng Uy… tôi còn có một cuộc trò chuyện điện thoại với anh ta.”
Giết Lăng Uy, Tiểu Lục không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng vẫn tự hỏi: Anh ta ư?
“Bóng đen?” Tiểu Lục nhíu mày ngay lập tức, nhận ra đó là ai, hỏi.
Trương Thiên nhướng mày nói: “Đúng!”
Đột nhiên, Tiểu Lục lộ ra vẻ mặt căm hận.
Anh quá ghét Dương Tiêu, vì Dương Tiêu đã lấy đi quá nhiều thứ mà lẽ ra nên thuộc về Trương Thiên, vả lại còn phải mất nhiều thời gian để lên kế hoạch và thực hiện chúng.
Trong suy nghĩ của Tô Mộc Phong, đó là một chuyện không thể tha thứ.
Trái lại, Trương Thiên không u mê vì nỗi hận, hiện tại anh chỉ đang thắc mắc Dương Tiếu sẽ làm gì tiếp theo.
Anh thì thầm: “Tôi phát hiện anh ta đang khống chế Tổ chức Thự Quang ở Viêm Hạ, nhưng tôi không biết rốt cuộc anh ta muốn gì?”
“Anh ta không nói, vậy chính là có vấn đề!”
Nhắc đến Dương Tiêu, Tiểu Lục chú ý tới ánh mắt Trương Thiên lúc này nhiều thêm một chút hận ý.
So với trước đây không tranh không đấu, Tiểu Lục chắc chắn thích ông chủ bây giờ hơn.
Bởi vì cậu ta biết quá rõ, khi anh lộ ra chút hận ý này, đồng nghĩa với việc kết cục của Dương Tiêu rất nghiêm trọng.
Tiểu Lục nhếch khóe miệng hỏi: “Ông chủ, dường như anh có ý định gì đó với Dương Tiêu phải không?”
…
Khi Trương Thiên rời đi, anh đã bàn giao với họ là phải bảo vệ sự an toàn của Lâm Tử Thanh.
“Tuân lệnh… ông chủ!” Trương Kim Cát lập tức hô lên.
Trương Thiên nhìn chăm chú, khẽ hỏi: “Mấy ngày nay ở bên chị dâu có thấy gì bất thường không?”
Anh vẫn quan tâm đến hai vụ Lâm Tử Thanh bị người của Ảnh Bảng ám sát.
Vấn đề này không có tiến triển gì, Trương Thiên không yên tâm.
Trương Kim Cát gật đầu trả lời: “Gió êm sóng lặng, không phát hiện ai muốn ra tay với chị dâu nữa.”
Không hành động nữa?
Yên tĩnh lại? Hay đã bị Bán bộ tông sư của Tiểu Lục giết, nên sợ hãi không dám quay lại?
Nếu không tái xuất hiện thì càng khó điều tra hơn, nhất là tên sát nhân của Ảnh Bảng, không thể truy xuất nguồn gốc của gã.
Trương Thiên gật đầu nói: “Không thể buông lỏng cảnh giác!”
“Ngày mai tôi sẽ đi đến thành phố Nam Đô vài ngày, các anh chú ý hơn nhé.”
“Vâng!” Trương Kim Cát gật đầu, nghe lệnh.
Bọn họ trong nháy mắt liền biến mất đi, trong việc bảo vệ bí mật, họ nhất định là chuyên nghiệp nhất.
Nhiều ông chủ lớn thường dựa vào họ để đảm bảo an toàn cho các chuyến đi của mình.
Ding Dong!
Sau khi tắm xong, điện thoại đúng lúc nhận được một tin nhắn.
Chính là người phụ nữ thiểu não kia!
“Hôm nay em có ngoan không? Không gây rắc rối, em hiểu chuyện lắm đúng không?” Tô Vân Nguyệt nói.
Bức ảnh là một bức ảnh tự sướng với lối trang điểm tinh tế và đôi mắt vô cùng quyến rũ.
“…”
Trương Thiên không nói nên lời, đáp: “Nói như kiểu chúng ta có vấn đề gì vậy? Nhanh chóng bỏ ý đồ đó đi.”
Ding dong! Giây tiếp theo…
Cô đã không quấy rối Trương Thiên suốt vài ngày, hiện tại cô có rất nhiều ảnh tự sướng nóng bỏng trong album.
“Đã nói rồi mà, kiếp này không phải anh thì em không gả đâu.”
Một bức ảnh cay con mắt được gửi sang, tỉ lệ quá đà.
Sao lại không hiểu chứ?
Trương Thiên lắc đầu không muốn đáp lại nữa.
Người phụ nữ này đơn giản là hết thuốc chữa, phớt lờ là cách giải quyết tốt nhất đối với cô.
Nhưng Tô Vân Nguyệt dường như không muốn buông tha Trương Thiên, cô lại gửi sang một lần nữa.
“Anh đã chỉ yêu vợ anh, sao anh còn vung đào hoa khắp nơi như vậy? Hôm nay em lại phát hiện ra bí mật của anh… ba người này, anh chọn người nào?”
Ding dong, lại một bức ảnh gửi đến, hóa ra là ảnh tự sướng của ba người.
Còn là được chụp bên giường trong phòng của Trương Thiên, trong đó có một con gấu lớn, một người rất thuần khiết, tất nhiên cũng có một người có khí chất nhất và xinh đẹp nhất…
Đương nhiên là Tô Vân Nguyệt, Liễu Ngữ Yên, và Lâm Tử Thanh.
Đoán chừng là Tô Vân Nguyệt đã lôi kéo họ chụp.
Bí mật mà cô ta nói có lẽ là do Liễu Ngữ Yên ngây thơ nhận ra tình yêu nào đó và bị phát hiện.
Người phụ nữ đầy mưu đồ.
Chọn một trong ba?
Trong thế giới người lớn, không ai làm ra lựa chọn cả…
Trương Thiên lắc đầu, đáp một câu: “Con điên! Cút đi!”
Anh phớt lờ cô.
…
Ngày hôm sau, anh nhận được một cuộc gọi từ Tiểu Lục.
Cuối cùng cậu ta cũng tỉnh lại, Trương Thiên vội vàng đến bệnh viện.
Đẩy cửa đi vào, Trương Thiên nhìn thấy Tiểu Lục đang đứng trước cửa sổ, vịn tay phải, đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài.
Sau khi nghe thấy âm thanh, khuôn mặt Tiểu Lục vô cùng tuấn tú mỉm cười nhìn Trương Thiên, trầm giọng kêu: “Ông chủ!”
Trương Thiên cũng nhếch môi, khẽ nói: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh dậy rồi, tôi tưởng cậu sẽ nằm một hai năm như tôi chứ?”
“Thôi cho tôi xin, tôi không chịu nổi đâu!” Tiểu Lục cười nói.
Tầm mắt Trương Thiên rơi xuống cổ tay phải bị mất của Tiểu Lục, nói: “Hết cách rồi, nghiêm trọng quá, chỉ có thể cắt đi!”
Tiểu Lục lắc đầu, mỉm cười nói:
“Vì cứu chị dâu mà hi sinh, tôi không hối hận! Đây là vinh quang của tôi.”
Một đời chỉ vì một người, đây không phải chỉ là lời nói suông.
Những người thường thấy sinh tử, đối mặt với khiếm khuyết này, trong lòng vẫn có thể chịu đựng được.
Có những trận chiến, có những mất mát, bản thân đã quen với nó!
Trương Thiên chắc chắn cũng biết tâm lý của Tiểu Lục sẽ không dao động dù chuyện gì xảy ra.
Nhưng không có nghĩa là Trương Thiên có thể chấp nhận.
Anh sẽ tìm cách khôi phục cho Tiểu Lục, tuy rằng trong tiên giới khó tái sinh cơ bắp, nhưng không phải là không thể, ít nhất Trương Thiên biết một cách tu luyện.
Nhưng đối với Tiểu Lục, nó có thể không phải là một lựa chọn hay.
Sau một hồi suy nghĩ, anh cũng không nghĩ về chuyện này nữa.
Trương Thiên trầm giọng nói: “Mấy ngày trước tôi đuổi theo đến kinh đô giết Lăng Uy… tôi còn có một cuộc trò chuyện điện thoại với anh ta.”
Giết Lăng Uy, Tiểu Lục không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng vẫn tự hỏi: Anh ta ư?
“Bóng đen?” Tiểu Lục nhíu mày ngay lập tức, nhận ra đó là ai, hỏi.
Trương Thiên nhướng mày nói: “Đúng!”
Đột nhiên, Tiểu Lục lộ ra vẻ mặt căm hận.
Anh quá ghét Dương Tiêu, vì Dương Tiêu đã lấy đi quá nhiều thứ mà lẽ ra nên thuộc về Trương Thiên, vả lại còn phải mất nhiều thời gian để lên kế hoạch và thực hiện chúng.
Trong suy nghĩ của Tô Mộc Phong, đó là một chuyện không thể tha thứ.
Trái lại, Trương Thiên không u mê vì nỗi hận, hiện tại anh chỉ đang thắc mắc Dương Tiếu sẽ làm gì tiếp theo.
Anh thì thầm: “Tôi phát hiện anh ta đang khống chế Tổ chức Thự Quang ở Viêm Hạ, nhưng tôi không biết rốt cuộc anh ta muốn gì?”
“Anh ta không nói, vậy chính là có vấn đề!”
Nhắc đến Dương Tiêu, Tiểu Lục chú ý tới ánh mắt Trương Thiên lúc này nhiều thêm một chút hận ý.
So với trước đây không tranh không đấu, Tiểu Lục chắc chắn thích ông chủ bây giờ hơn.
Bởi vì cậu ta biết quá rõ, khi anh lộ ra chút hận ý này, đồng nghĩa với việc kết cục của Dương Tiêu rất nghiêm trọng.
Tiểu Lục nhếch khóe miệng hỏi: “Ông chủ, dường như anh có ý định gì đó với Dương Tiêu phải không?”
…
Bình luận facebook