Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191: Mày dám đánh tao?
Người ra tay là Lâm Tử Thanh, cô hung dữ tát cho Lý Mộng một cái bạt tai.
Vừa rồi lo lắng cho tình hình của mẹ nên cô không rảnh tính toán với nhà Lý Tây, nhưng bây giờ, cô thật sự không nhịn được nữa!
Dựa vào cái gì mà mình phải chịu đựng nhà Lý Tây sỉ nhục hết lần này đến lần khác?
Nhất mực nhẫn nhịn, nhất mực không ra tay là bởi vì nghĩ đến tình nghĩa anh em giữa mẹ mình và Lý Tây, nghĩ đến tình thân.
Nhưng bây giờ, nhà cậu hai như này, thì còn tình nghĩa gì, tình thân gì nữa?
Độc ác chửi mắng mẹ mình là mạng rẻ tiền, còn chửi mắng chết không yên không lành?. truyện xuyên nhanh
Dạng người thân như này Lâm Tử Thanh cô không muốn "thân" nữa.
Xem như không còn tình nghĩa người thân gì hết!
"Nếu như cô không biết nói chuyện, vậy xin cô hãy ngậm chặt miệng lại." Lâm Tử Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lý Mộng nói.
Lý Mộng ngẩng đầu, tay ôm má phải nóng bừng, bây giờ mới phản ứng lại, dữ tợn khàn giọng gào lên: "Lâm Tử Thanh, mày dám đánh tao?"
Mợ hai và Lý Tây thấy thế, tức giận hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Lâm Tử Thanh, nghiêm nghị nói: “Tạo phản rồi, con gái của tao mà mày cũng dám đánh?"
Quả thật là bị chiều hư.
Vì sao lại không dám đánh?
Lâm Tử Thanh là ai kia chứ?
Cô là chủ tịch của tập đoàn Ái Thiên, tập đoàn phát triển nhanh nhất, mạnh nhất Khánh Giang hiện tại.
Không nói trên vạn người, nhưng ở Khánh Giang này, ngoại trừ nhà họ Liễu có lẽ còn có chút thực lực có thể so sánh với Ái Thiên ra, thì bây giờ làm gì còn xí nghiệp nào dám tự nhận mình ở trên Ái Thiên cơ chứ?
Mà Lý Mộng? Chỉ là một con sâu mọt bị cả nhà chiều hư mà thôi.
Cho dù so sánh ở khía cạnh nào đi chăng nữa, Lâm Tử Thanh hoàn toàn có đủ bản lĩnh.
Bình thường cô không thích nói chuyện, không có nghĩa là cô yếu đuối, không có nghĩa là không biết tức giận.
Tổn thương gia đình cô chính là giới hạn cuối cùng của Lâm Tử Thanh.
Hơn nữa, Trương Thiên cũng thường xuyên nói với mình, dù cô có phách lối đến đâu, dù trời có sập xuống, cũng đã có anh chống đỡ.
Lâm Tử Thanh quay sang nhìn Lý Tây, trầm giọng nói: "Tôi có cái gì mà không dám? Ông không biết dạy con gái mình cách nói chuyện, vậy để tôi thay ông dạy bảo lại cô ta!"
"Hơn nữa, nếu hôm nay mẹ tôi có xảy ra chuyện gì, thì tất cả chuyện này đều do mấy người nhà họ Lý các người làm hại."
Lý Mộng thật sự sống quá tệ, Lâm Diệu Đông và Lý Cường cũng không ngăn cản Lâm Tử Thanh.
Lý Cường nhìn Lâm Tử Thanh trước mặt, cái khí thế uy mãnh đấy, quả thực khiến Lý Cường phải lau mắt mà nhìn!
“Mày…” Lý Tử khóe miệng giật giật, hai mắt rực lửa tức giận nói: “Giỏi, giỏi lắm!”
“Tao thấy mày cũng đang thiếu người dạy dỗ đấy, vậy tao đây cũng phải dạy bảo mày cho thật tốt!”
“Mày nghĩ mày là ai chứ? Tao nói cho mày biết, ở đây là Hải Thị, là địa bàn của người nhà họ Lý chúng tao, chưa đến lượt một đứa đàn bà con gái vô danh như mày đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ/”
Mợ hai mặt đen sì nghiêm giọng nói: “Tao cũng phải thay mặt mẹ mày, dạy bảo lại mày cho thật tốt mới được!”
Lý Mộng ôm mặt cười nói: “Đúng vậy, vả vào cái mồm hống hách của cô ta.”
Lúc này Lý Nhân Triều cũng đã bình ổn lại, xem như cũng đã tỉnh táo rồi, nhưng cũng không hề có bất kì hành động ngăn cản nào, ngược lại tong lòng còn ủng hộ Lý Tây.
Hai vợ chồng Lý Tây giơ tay lên, mạnh mẽ vồ đến.
Lâm Tử Thanh thần sắc nghiêm nghị, không lùi lại, thậm chí mắt cũng không chớp lấy một cái, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi.
Lý Cường và Lâm Diệu Đông đồng thời hô lên một tiếng: “Dừng tay!”
Nhưng ai sẽ dừng lại chứ?
Xát! Một cơn gió lướt qua đám người!
Khuôn mặt của một người rất rất đẹp trai xuất hiện, bóng lưng thẳng tắp đứng bên cạnh Lâm Tử Thanh, mặt không biểu cảm.
Tay phải của Tiểu Lục đeo một cái găng tay màu đen, tay trái nâng lên, nhẹ nhàng bắt được cánh tay của vợ chồng nhà Lý Tây, trực tiếp gạt sang một bên.
Hai vợ chồng nhà Lý Tây đứng không vững, lảo đảo lui về sau, chính là chỗ mà Lý Mộng đang đứng.
Ba người bọn họ loạng choạng ngã xuống đất, miệng không ngừng kêu la.
Thời gian lâu như vậy, Lâm Tử Thanh cũng bắt đầu tin Tiểu Lục sẽ xuất hiện kịp thời.
Đây cũng là lần đâu tiên, cô hy vọng Tiểu Lục xuất hiện, xử lý đám người Lý Tây này.
Cô muốn chứng minh với họ, nay đã khác xưa, người nhà không phải ai cũng có thể bắt nạt!
Lâm Diệu Đông và Lý Cường đều một mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Lục bộ dáng xuất quỷ nhập thần đứng trước mặt, bọn họ cũng biết thực lực của người này chắc chắn không hề tầm thường, chỉ là nhẹ nhàng giơ tay một cái đã có thể đẩy ngã cả ba người nhà Lý Tây.
Tử Thanh bên người còn có võ giả bảo vệ sao?
Bọn họ cũng có chút chấn kinh!
Tiểu Lục quay sang Lâm Tử Thanh, trầm giọng nói: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
Lâm Tử Thanh lắc đầu.
Một nhà Lý Tây cảm thấy bị sỉ nhục, lập tức đứng lên giương nanh múa vuốt muốn nhào đến Lâm Tử Thanh.
Thế nhưng có Tiểu Lục cường giả thần bí đứng ở cạnh, Lý Tây cũng chỉ dám đứng một chỗ hằn học nhìn Lâm Tử Thanh, trong lòng cực kì tức giận nhưng cũng không dám bộc phát ra ngoài.
Lý Tây ở bên kia hét lên: “Cậu là ai? Tại sao phải giúp con đàn bà này, tôi là người nhà họ Lý, Lý Tây ở Hải Thị, vị cường giả này, tôi khuyên cậu đừng có xen vào chuyện của nhà chúng tôi.”
CMN?
Còn dám lôi tên ra dọa người?
Người nhà họ Lý ở Hải Thị? Cho dù cả Hừng Đông đến đây đòi người cũng giết chết bất luận tội, muốn động vào chị dâu á?
Nếu không phải mấy người trước mặt này là người thân của chị dâu, Tiểu Lục đã giết sạch từ lâu rồi.
Tiểu Lục tay nắm chặt thành quyền, định xuất thủ, nhưng vẫn nhìn qua chị dâu một chút, hy vọng chị dâu ra lệnh.
Lâm Tử Thanh thở dài một hơi, lại lắc đầu.
Tiểu Lục chỉ có thể thu tay, hung ác trừng đám người nhà Lý Tây một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, viện trưởng và những người khác đã quay lại.
Tạ Dũng vẫn như cũ cúi người khom lưng, ngữ khí kính nhường như đang tiếp đãi một nhân vật lớn, quay sang Lâm Tử Thanh trầm giọng báo cáo tình hình: “Lâm tiểu thư, mẹ của cô đã chụp xong rồi, tình hình rất tệ, cần phải tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ ngay lập tức!”
“Thế nhưng bác sĩ khoa thần kinh của bệnh viện của chúng tôi đều đã ra ngoài đi giải quyết việc công, đều không có ở đây, tôi thân là viện trưởng cũng xem như là biết làm phẫu thuật, không biết ca phẫu thuật này có thể để tôi thực hiện được hay không?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng là vẫn sẽ tồn tại rất nhiều rủi ro.”
Lâm Tử Thanh giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý, để Tạ Dũng làm bác sĩ phẫu thuật chính!
Lâm Diệu Đông sầu lo, liên tục nói: “Nhờ viện trưởng, nhất định phải cứu sống vợ tôi.”
Tiểu Lục nghe thấy tình hình như vậy, nhíu mày nói: “Chị dâu, Trương Kim Cát mang theo một vị giáo sư trong tổng bộ đang trên đường đến đây, anh ta vừa nói với em là sắp đến rồi, chị dâu có thể chờ thêm chút nữa!”
Nhà Lý Tây lúc này còn bật cười thành tiếng: “Đồ không có não. Ở Hải Thị, y thuật của viện trưởng Tạ là cao siêu nhất rồi, thế mà còn cự tuyệt!”
“Lại còn muốn để bác sĩ mình mang đến làm phẫu thuật, thiên đường có đường không đi, địa ngục không cửa lại cứ lao vào? Ha ha ha!”
“Còn muốn khiêu chiến quyền uy viện trưởng Tạ? Ngu xuẩn!”
Lâm Tử Thanh nhíu mày hỏi: “Tiểu Lục, liệu có tới kịp không?”
Người khác nói, Lâm Tử Thanh cũng sẽ không nghĩ tới, nhưng đám người Tiểu Lục làm việc, vẫn luôn hết sức đáng tin, nên cô phải hỏi thăm lại tình hình.
Tiểu Lục gật đầu: “Cái người kia ở trong tổng bộ của lão đại, chắc chắn đáng tin.”
“Nghe nói là bác sĩ riêng của các đại lão Khánh Giang, hình như tên là Tằng Giang, năng lực không tồi.”
Người nhà Lý Tây nghe xong, không khỏi phì cười thành tiếng: “Phụt..”
Ngay cả Lý Nhân Triều cũng cười nhạo, lắc đầu nói: “Tôi nói này người trẻ tuổi, cậu cũng khoác loác quá rồi đấy? Cậu nói là bác sĩ riêng của các đại lão Khánh Giang, bây giờ vì Lý Tú Cầm, mà đích thân đến đây một chuyến sao? Thật đúng là một câu truyện cười hài hước!”
Vừa rồi lo lắng cho tình hình của mẹ nên cô không rảnh tính toán với nhà Lý Tây, nhưng bây giờ, cô thật sự không nhịn được nữa!
Dựa vào cái gì mà mình phải chịu đựng nhà Lý Tây sỉ nhục hết lần này đến lần khác?
Nhất mực nhẫn nhịn, nhất mực không ra tay là bởi vì nghĩ đến tình nghĩa anh em giữa mẹ mình và Lý Tây, nghĩ đến tình thân.
Nhưng bây giờ, nhà cậu hai như này, thì còn tình nghĩa gì, tình thân gì nữa?
Độc ác chửi mắng mẹ mình là mạng rẻ tiền, còn chửi mắng chết không yên không lành?. truyện xuyên nhanh
Dạng người thân như này Lâm Tử Thanh cô không muốn "thân" nữa.
Xem như không còn tình nghĩa người thân gì hết!
"Nếu như cô không biết nói chuyện, vậy xin cô hãy ngậm chặt miệng lại." Lâm Tử Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lý Mộng nói.
Lý Mộng ngẩng đầu, tay ôm má phải nóng bừng, bây giờ mới phản ứng lại, dữ tợn khàn giọng gào lên: "Lâm Tử Thanh, mày dám đánh tao?"
Mợ hai và Lý Tây thấy thế, tức giận hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Lâm Tử Thanh, nghiêm nghị nói: “Tạo phản rồi, con gái của tao mà mày cũng dám đánh?"
Quả thật là bị chiều hư.
Vì sao lại không dám đánh?
Lâm Tử Thanh là ai kia chứ?
Cô là chủ tịch của tập đoàn Ái Thiên, tập đoàn phát triển nhanh nhất, mạnh nhất Khánh Giang hiện tại.
Không nói trên vạn người, nhưng ở Khánh Giang này, ngoại trừ nhà họ Liễu có lẽ còn có chút thực lực có thể so sánh với Ái Thiên ra, thì bây giờ làm gì còn xí nghiệp nào dám tự nhận mình ở trên Ái Thiên cơ chứ?
Mà Lý Mộng? Chỉ là một con sâu mọt bị cả nhà chiều hư mà thôi.
Cho dù so sánh ở khía cạnh nào đi chăng nữa, Lâm Tử Thanh hoàn toàn có đủ bản lĩnh.
Bình thường cô không thích nói chuyện, không có nghĩa là cô yếu đuối, không có nghĩa là không biết tức giận.
Tổn thương gia đình cô chính là giới hạn cuối cùng của Lâm Tử Thanh.
Hơn nữa, Trương Thiên cũng thường xuyên nói với mình, dù cô có phách lối đến đâu, dù trời có sập xuống, cũng đã có anh chống đỡ.
Lâm Tử Thanh quay sang nhìn Lý Tây, trầm giọng nói: "Tôi có cái gì mà không dám? Ông không biết dạy con gái mình cách nói chuyện, vậy để tôi thay ông dạy bảo lại cô ta!"
"Hơn nữa, nếu hôm nay mẹ tôi có xảy ra chuyện gì, thì tất cả chuyện này đều do mấy người nhà họ Lý các người làm hại."
Lý Mộng thật sự sống quá tệ, Lâm Diệu Đông và Lý Cường cũng không ngăn cản Lâm Tử Thanh.
Lý Cường nhìn Lâm Tử Thanh trước mặt, cái khí thế uy mãnh đấy, quả thực khiến Lý Cường phải lau mắt mà nhìn!
“Mày…” Lý Tử khóe miệng giật giật, hai mắt rực lửa tức giận nói: “Giỏi, giỏi lắm!”
“Tao thấy mày cũng đang thiếu người dạy dỗ đấy, vậy tao đây cũng phải dạy bảo mày cho thật tốt!”
“Mày nghĩ mày là ai chứ? Tao nói cho mày biết, ở đây là Hải Thị, là địa bàn của người nhà họ Lý chúng tao, chưa đến lượt một đứa đàn bà con gái vô danh như mày đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ/”
Mợ hai mặt đen sì nghiêm giọng nói: “Tao cũng phải thay mặt mẹ mày, dạy bảo lại mày cho thật tốt mới được!”
Lý Mộng ôm mặt cười nói: “Đúng vậy, vả vào cái mồm hống hách của cô ta.”
Lúc này Lý Nhân Triều cũng đã bình ổn lại, xem như cũng đã tỉnh táo rồi, nhưng cũng không hề có bất kì hành động ngăn cản nào, ngược lại tong lòng còn ủng hộ Lý Tây.
Hai vợ chồng Lý Tây giơ tay lên, mạnh mẽ vồ đến.
Lâm Tử Thanh thần sắc nghiêm nghị, không lùi lại, thậm chí mắt cũng không chớp lấy một cái, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi.
Lý Cường và Lâm Diệu Đông đồng thời hô lên một tiếng: “Dừng tay!”
Nhưng ai sẽ dừng lại chứ?
Xát! Một cơn gió lướt qua đám người!
Khuôn mặt của một người rất rất đẹp trai xuất hiện, bóng lưng thẳng tắp đứng bên cạnh Lâm Tử Thanh, mặt không biểu cảm.
Tay phải của Tiểu Lục đeo một cái găng tay màu đen, tay trái nâng lên, nhẹ nhàng bắt được cánh tay của vợ chồng nhà Lý Tây, trực tiếp gạt sang một bên.
Hai vợ chồng nhà Lý Tây đứng không vững, lảo đảo lui về sau, chính là chỗ mà Lý Mộng đang đứng.
Ba người bọn họ loạng choạng ngã xuống đất, miệng không ngừng kêu la.
Thời gian lâu như vậy, Lâm Tử Thanh cũng bắt đầu tin Tiểu Lục sẽ xuất hiện kịp thời.
Đây cũng là lần đâu tiên, cô hy vọng Tiểu Lục xuất hiện, xử lý đám người Lý Tây này.
Cô muốn chứng minh với họ, nay đã khác xưa, người nhà không phải ai cũng có thể bắt nạt!
Lâm Diệu Đông và Lý Cường đều một mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Lục bộ dáng xuất quỷ nhập thần đứng trước mặt, bọn họ cũng biết thực lực của người này chắc chắn không hề tầm thường, chỉ là nhẹ nhàng giơ tay một cái đã có thể đẩy ngã cả ba người nhà Lý Tây.
Tử Thanh bên người còn có võ giả bảo vệ sao?
Bọn họ cũng có chút chấn kinh!
Tiểu Lục quay sang Lâm Tử Thanh, trầm giọng nói: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
Lâm Tử Thanh lắc đầu.
Một nhà Lý Tây cảm thấy bị sỉ nhục, lập tức đứng lên giương nanh múa vuốt muốn nhào đến Lâm Tử Thanh.
Thế nhưng có Tiểu Lục cường giả thần bí đứng ở cạnh, Lý Tây cũng chỉ dám đứng một chỗ hằn học nhìn Lâm Tử Thanh, trong lòng cực kì tức giận nhưng cũng không dám bộc phát ra ngoài.
Lý Tây ở bên kia hét lên: “Cậu là ai? Tại sao phải giúp con đàn bà này, tôi là người nhà họ Lý, Lý Tây ở Hải Thị, vị cường giả này, tôi khuyên cậu đừng có xen vào chuyện của nhà chúng tôi.”
CMN?
Còn dám lôi tên ra dọa người?
Người nhà họ Lý ở Hải Thị? Cho dù cả Hừng Đông đến đây đòi người cũng giết chết bất luận tội, muốn động vào chị dâu á?
Nếu không phải mấy người trước mặt này là người thân của chị dâu, Tiểu Lục đã giết sạch từ lâu rồi.
Tiểu Lục tay nắm chặt thành quyền, định xuất thủ, nhưng vẫn nhìn qua chị dâu một chút, hy vọng chị dâu ra lệnh.
Lâm Tử Thanh thở dài một hơi, lại lắc đầu.
Tiểu Lục chỉ có thể thu tay, hung ác trừng đám người nhà Lý Tây một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, viện trưởng và những người khác đã quay lại.
Tạ Dũng vẫn như cũ cúi người khom lưng, ngữ khí kính nhường như đang tiếp đãi một nhân vật lớn, quay sang Lâm Tử Thanh trầm giọng báo cáo tình hình: “Lâm tiểu thư, mẹ của cô đã chụp xong rồi, tình hình rất tệ, cần phải tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ ngay lập tức!”
“Thế nhưng bác sĩ khoa thần kinh của bệnh viện của chúng tôi đều đã ra ngoài đi giải quyết việc công, đều không có ở đây, tôi thân là viện trưởng cũng xem như là biết làm phẫu thuật, không biết ca phẫu thuật này có thể để tôi thực hiện được hay không?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng là vẫn sẽ tồn tại rất nhiều rủi ro.”
Lâm Tử Thanh giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý, để Tạ Dũng làm bác sĩ phẫu thuật chính!
Lâm Diệu Đông sầu lo, liên tục nói: “Nhờ viện trưởng, nhất định phải cứu sống vợ tôi.”
Tiểu Lục nghe thấy tình hình như vậy, nhíu mày nói: “Chị dâu, Trương Kim Cát mang theo một vị giáo sư trong tổng bộ đang trên đường đến đây, anh ta vừa nói với em là sắp đến rồi, chị dâu có thể chờ thêm chút nữa!”
Nhà Lý Tây lúc này còn bật cười thành tiếng: “Đồ không có não. Ở Hải Thị, y thuật của viện trưởng Tạ là cao siêu nhất rồi, thế mà còn cự tuyệt!”
“Lại còn muốn để bác sĩ mình mang đến làm phẫu thuật, thiên đường có đường không đi, địa ngục không cửa lại cứ lao vào? Ha ha ha!”
“Còn muốn khiêu chiến quyền uy viện trưởng Tạ? Ngu xuẩn!”
Lâm Tử Thanh nhíu mày hỏi: “Tiểu Lục, liệu có tới kịp không?”
Người khác nói, Lâm Tử Thanh cũng sẽ không nghĩ tới, nhưng đám người Tiểu Lục làm việc, vẫn luôn hết sức đáng tin, nên cô phải hỏi thăm lại tình hình.
Tiểu Lục gật đầu: “Cái người kia ở trong tổng bộ của lão đại, chắc chắn đáng tin.”
“Nghe nói là bác sĩ riêng của các đại lão Khánh Giang, hình như tên là Tằng Giang, năng lực không tồi.”
Người nhà Lý Tây nghe xong, không khỏi phì cười thành tiếng: “Phụt..”
Ngay cả Lý Nhân Triều cũng cười nhạo, lắc đầu nói: “Tôi nói này người trẻ tuổi, cậu cũng khoác loác quá rồi đấy? Cậu nói là bác sĩ riêng của các đại lão Khánh Giang, bây giờ vì Lý Tú Cầm, mà đích thân đến đây một chuyến sao? Thật đúng là một câu truyện cười hài hước!”
Bình luận facebook