Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cuồng Tế Vô Song - Chương 368: Phong phạm của đệ nhất tông phái
Sự lo lắng của Trương Thiên còn đến từ việc tổ chức Hừng Đông nhúng tay vào thế lực Cửu Châu.
Hơn nữa tổ chức Hừng Đông có bao nhiêu người của, hoàn toàn không rõ…
Mấy người Tô Mộ Phong cũng sẽ gặp phải càng nhiều tình hình nguy hiểm hơn!
“Nếu là tổ chức Hừng Đông muốn nhúng tay, có lẽ sẽ có kế hoạch bảo vệ thứ hai nhỉ?” Trương Thiên mặc niệm.
Tất cả mọi người cảm thấy thực lực Tô Mộc Phong rất cường đại!
Hai anh em Nam Cung Xuyên cũng không ngoại lệ, hiện tại ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ…
Nam Cung Xuyên là người dẫn đầu Mộ Ảnh môn, là người anh cả khống chế cục diện nơi này, anh ta nhíu mày đi ra.
Anh ta nói với Tô Mộc Phong: “Không ngờ Càn Võ tông lại giấu nhẹm một cường giả như cậu, thật sự khiến người ta phải bất ngờ!”
“Tôi có thể cảm nhận được thực lực của cậu không tầm thường, không biết có hứng thú rời khỏi Càn Võ tông, gia nhập vào Mộ Ảnh môn làm đồng nghiệp với bọn tôi không?”
“Không có hứng thú!” Tô Mộc Phong dứt khoát nói, đơn giản súc tích.
Nam Cung Chính cười gằn: “Đừng từ chối nhanh như thế, tôi có thể khẳng định với cậu rằng, tài nguyên tu luyện mà Càn Võ tông cho cậu, Mộ Ảnh môn chúng tôi sẽ không kém hơn đâu.”
“Hơn nữa, chúng tôi có một số bí pháp tu luyện có thể nhanh chóng đột phá cảnh giới, có lẽ cậu sẽ hứng thú đấy?”
Nam Cung Xuyên trầm giọng bổ sung thêm: “Em trai tôi nói không sai, điều khiên vô cùng hấp dẫn, chỉ cần bây giờ cậu đồng ý, Nam Cung Xuyên tôi lấy tính mạng của mình đảm bảo tất cả là thật!”
“Huống hồ, tôi nói thật cho cậu biết, Nam Cung Xuyên tôi một năm trước chỉ là một cường giả Bán bước Thần cấp, nhưng bây giờ đã là cảnh giới Siêu Thần cấp, tài nguyên của Mộ Ảnh môn mạnh thế nào, có thể tưởng tượng được!”
Cung Nhu và Võ Hoàng nghe thấy, vô cùng tức giận: “Thế mà mấy người còn muốn thu nạp Mộc Phong sư huynh?”
“Thủ đoạn đám Mộ Ảnh môn mấy người quả nhiên gian trá!”
Hai người Vương Cực Diệt Linh tông cũng lộ vẻ xem thường với Nam Cung Xuyên.
Người ở bên ngoài càng ngờ vực không hiểu nổi: “Đệ tử Mộ Ảnh môn tự nhận đánh không lại, muốn đào người từ Càn Võ tông?”
“Thủ đoạn kiểu này mà cũng có thể nghĩ ra được?”
“Một đệ tử nội môn mà dễ dàng bị đào đi thế à? Hơn nữa còn là cường giả cảnh giới Hư Không thế kia!”
“Cái này cũng khó nói lắm, anh không nghe thấy đệ tử Mộ Ảnh môn nói ra nhiều điều kiện hấp dẫn thế à? Hơn nữa gã còn nói bản thân chỉ trong một năm đã thăng từ cảnh giới Bán bước Thần cấp lên cảnh giới Siêu Thần cấp à, đấy chính là miếng mồi thơm đó!”
“Đúng đó, nhất là cường giả cảnh giới Hư Không, cũng đồng nghĩa đó là cảnh giới bị chững lại, nếu có cơ hội được tiếp xúc thì có ai không muốn thử chứ?”
Mọi người đều nói không hề sai.
Đến đám người phái Di Âm ở bên ngoài cũng cảm thấy Càn Võ tông sẽ làm phản.
Môn chủ Gia Cát Mộ Ảnh môn tất nhiên rất đồng ý với cánh làm này của Nam Cung Xuyên, trong mắt bọn họ, chỉ cần có lợi thì sẽ có thể thu hút được người ta!
Đại trưởng lão Càn Võ tông cũng cảm thấy người trẻ tuổi có lẽ sẽ không chịu được cám dỗ, ông cau mày nói: “Lão Tam, ông nói xem liệu Mộc Phong có phản bội không?”
Tam trưởng lão cũng lộ vẻ do dự: “Ầy… Chuyện này tôi thật sự không dám nói trước, cám dỗ lớn thế mà.”
“Thằng nhóc Mộc Phong này phẩm chất tốt đấy, nhưng vẫn là còn trẻ lắm!”
“Trương Thiên hiểu Mộc Phong nhất, liệu cậu ta có đi không?” Đại trưởng lão hỏi.
Trương thiên trợn trắng mắt với hai con người này: “Mộc Phong thế nào hai ông còn không hiểu à? Đoán xem!”
Hai vị trưởng lão gật đầu: “Cũng đúng, chúng ta sao lại xem Mộc Phong thành cái loại người thế được?”
Trương Thiên khẳng định, trước hết là sự công nhận của anh đối với Tô Mộc Phong, tiếp theo là bọn Nam Cung Xuyên có biết đối với Tô Mộc Phong, Càn Võ tông có ân lớn thế nào không, đâu ra vì một tí tài nguyên mà dụ chạy mất được?
Huống hồ Tô Mộc Phong cần tài nguyên tu ma, mấy tông môn như Mộ Ảnh môn cho được à?
Mọi người chờ đợi câu trả lời của Tô Mộc Phong…
Tô Mộc Phong mở miệng nói: “Tôi đồng ý…”
Hả!
Vẻ mặt của vô số người cũng thay đổi, trong lòng đều cảm khái: “Quả nhiên, bất kể là cường giả cỡ nào vẫn không chống lại được sự hấp dẫn từ lợi ích…”
Sắc mặt Cung Nhu và Võ Hoàng thay đổi rõ rệt: “Chuyện…?”
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão Càn Võ tông hơi ngớ người, vô cùng ngạc nhiên nhìn Trương Thiên.
Không phải mới thề son thế sắc cam đoan Tô Mộc Phong sẽ không bị đào đi sao?
Trương Thiên là người có vẻ mặt khó coi nhất, giống như đang nói cho hai người họ là đừng có hỏi ông đây, ông đây cũng không biết chuyện gì xảy ra đâu!
Gia Cát Khả Mộ Ảnh môn vui vẻ vỗ tay, phải biết đây là thu nạp được một cường giả cảnh giới Hư Không đó!
Mấy người Nam Cung Xuyên cũng há miệng cười to, đây là kết quả mà anh ta muốn.
“Vậy nhiệt liệt hoan nghênh cậu gia nhập Mộ Ảnh môn chúng tôi…”
Tô Mộc Phong lại nói tiếp: “Tôi đồng ý… nhưng điều kiện là Mộ Ảnh môn mấy người tình nguyện làm đàn em dưới trướng Càn Võ tông chúng tôi đã!”
Cái plot twist này khiến người ta trở tay không kịp.
Đám người Đại trưởng lão Càn Võ tông nở nụ cười: “Tôi nói mà, thằng nhãi đó sẽ không quên ân phụ nghĩa đâu mà.”
“Haizzz, Mộc Phong đừng có như vậy mà, mạng của Lão Tam tôi đây sắp bị nó dọa suýt chết này!”
Hóa ra chỉ là một lời nói đùa thôi!
Nhưng lại khiến một vài người tức chết.
Sắc mặt Gia Cát Khải rất nhanh đã đổi sang vẻ oán hận.
Trong màn hình, sắc mặt hai anh em Nam Cung Xuyên đều như ăn phải sh**, híp mắt gào lên với Tô Mộc Phong: “Hay cho tên đệ tử Càn Võ tông, mày đang chơi bọn tao à?”
Tô Mộc Phong nhún vai: “Chuyện này còn cần phải hỏi à? Đang chơi mấy người đó!”
Tính tình Nam Cung Chính khá nóng nảy: “Mày dám?”
“Tôi có dám hay không mấy người còn không biết à? Vậy vừa nãy tôi đây đang chơi ai đấy?” Tô Mộc Phong ngầm đùa cợt.
Lúc này Nam Cung Xuyên cũng không nhịn được nữa: “Mày có biết là đang đắc tội Mộ Ảnh môn bọn tao không, mày cho rằng mày không gia nhập vào Mộ Ảnh môn bọn tao thì tao thật sự không có cách nào để đối phó với mày à?”
“Để tao nói cho mày biết, từ giờ trở đi, kẻ đắc tội với Mộ Ảnh môn bọn tao đều sẽ không có kết cục tốt!”
Tô Mộc Phong ngẩng đầu, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Vậy các người có biết hay không, các người vẫn luôn đắc tội với đệ nhất tông môn Cửu Châu… Càn… Võ… tông!”
“Với lại, tôi cũng nói cho các người biết, tất cả kẻ mang ý đồ xấu đắc tội với Càn Võ tông chúng tôi đều sẽ không có… kết cục tốt!”
“Từ trước… tới nay… luôn như thế!”
Lúc này từng lời từng chữ Tô Mộc Phong nói ra đều âm vang hữu lực, vô cùng mạnh mẽ, phô bày hoàn toàn phong phạm của đệ nhất tông môn.
Người bên ngoài cách màn hình cũng bị ảnh hưởng, có thể cảm nhận được khí thế của một cường giả, uy lực của một người nhưng lại giống như cả đội ngũ nghìn sư vạn hổ.
Người ở trong màn hình thì càng rúng động, không chỉ dừng lại ở khí thế áp đảo, mà còn cảm nhận được cả sát khí.
Lúc này Nam Cung Xuyên cũng không hề yếu thế hơn tí nào: “Được lắm, lại dám khiêu khích quyền uy của Mộ Ảnh môn bọn tao, mày gần như không còn cơ hội được sống đâu!”
Tô Mộc Phong nắm chặt Lang nha trên tay, ánh mắt lộ ra sát khí, trầm giọng nói: “Vậy anh đến thử xem nào!”
Nam Cung Chính nghe vậy, nhìn sang anh trai Nam Cung Xuyên của mình.
Dù sao vừa nãy Tô Mộc Phong đã thể hiện thực lực không tầm thường, rất có thể là trên cả cường giả cảnh giới Siêu Thần cấp, thậm chí là cường giả cảnh giới Hư Không.
Cảnh giới đó đã vượt qua rất xa cảnh giới Siêu Thần cấp của bọn họ.
Nếu dựa vào hai cường giả cảnh giới Siêu Thần cấp mà đấu với một cường giả cảnh giới Hư Không thì có hơi mất tự tin.
Nam Cung Xuyên nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Chúng ta không trốn thoát… nổi!”
Nam Cung Chính gật đầu dứt khoát!
Bóng hai người họ tách ra rồi nhào về phía Tô Mộc Phong.
Tô Mộc Phong không hề xem thường hai người họ, dù sao cũng là cường giả cảnh giới Siêu Thần cấp, thực lực không hề tầm thường.
Không khí bên ngoài thoáng cái đã sôi trào: “Mau nhìn đi, cảnh tượng cảnh giới Siêu Thần cấp trở lên đánh nhau đấy!”
“Chưa từng được xem cường giả cỡ này đánh nhau đâu, không biết là lại kinh khủng đến thế?”
“Chậc chậc, đệ tử Càn Võ tông thế mà lại là cường giả Hư Không, lúc sinh thời mà được chứng kiến trận chiến thế này đúng là vinh hạnh của tôi!”
“Đừng nói là đại chiến của cường giả Hư Không, đến cả cường giả Hư Không mà cả đời tôi con chưa được gặp đây này.”
“Không biết hoa sẽ rơi vào nhà nào nữa, hai cường giả cảnh giới Siêu Thần cấp có thể đánh thắng cường giả Hư Không không ta?”
“Ai biết được?”
Đại trưởng lão Càn Võ tông: “Hừ, cuối cùng cũng bắt đầu!”
“Mộc Phong xử hết chúng nó đi, ai mới vừa nãy nói một cường giả Hư Không không đánh lại hai cảnh giới Siêu Thần cấp chứ? Nói xàm nói xí!”
Tam trưởng lão mỉm cười: “Đừng nói là hai, ba luôn cũng thắng được!”
Trương Thiên cũng không mấy lo lắng, anh cảm thấy Tô Mộc Phong đối chiến với hai Siêu Thần cấp vẫn ổn chán.
Trở lại cuộc chiến.
Hai anh em Nam Cung Xuyên đoán không sai, bọn họ chỉ có thể đối mặt, không thể trốn nổi…
Sát thủ Nam Cung Chính ngưng tụ cương khí mạnh nhất, trên lưỡi cặp dao găm đều là hàn quang.
Nam Cung Xuyên tất nhiên cũng sẽ không phớt lờ, tử quang trên trọng kiếm càng thêm nặng nề.
Tô Mộc Phong nhìn thấy huyễn quang màu tím kia liền nghĩ đến đồng đội cũ Xích Tử, trong miệng thầm nói: “Thái Dương Chi Quang, số hiệu 003, tên hiệu Xích Tử, nghe nói là một cường giả biến ảo khó lường, tàn nhẫn lạnh lùng nhất dưới trướng Thái Dương Chi Dương… hơn nữa còn là nữ!”
“Có lẽ cô không có ở đây nhỉ?”
“Trước đây không có cơ hội đấu một trận với cô, trái lại hiện giờ để tôi thử xem người được truyền thừa từ cô thực lực thế nào…”
Tô Mộc Phong xông về phía hai anh em Nam Cung Xuyên!
Hơn nữa tổ chức Hừng Đông có bao nhiêu người của, hoàn toàn không rõ…
Mấy người Tô Mộ Phong cũng sẽ gặp phải càng nhiều tình hình nguy hiểm hơn!
“Nếu là tổ chức Hừng Đông muốn nhúng tay, có lẽ sẽ có kế hoạch bảo vệ thứ hai nhỉ?” Trương Thiên mặc niệm.
Tất cả mọi người cảm thấy thực lực Tô Mộc Phong rất cường đại!
Hai anh em Nam Cung Xuyên cũng không ngoại lệ, hiện tại ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ…
Nam Cung Xuyên là người dẫn đầu Mộ Ảnh môn, là người anh cả khống chế cục diện nơi này, anh ta nhíu mày đi ra.
Anh ta nói với Tô Mộc Phong: “Không ngờ Càn Võ tông lại giấu nhẹm một cường giả như cậu, thật sự khiến người ta phải bất ngờ!”
“Tôi có thể cảm nhận được thực lực của cậu không tầm thường, không biết có hứng thú rời khỏi Càn Võ tông, gia nhập vào Mộ Ảnh môn làm đồng nghiệp với bọn tôi không?”
“Không có hứng thú!” Tô Mộc Phong dứt khoát nói, đơn giản súc tích.
Nam Cung Chính cười gằn: “Đừng từ chối nhanh như thế, tôi có thể khẳng định với cậu rằng, tài nguyên tu luyện mà Càn Võ tông cho cậu, Mộ Ảnh môn chúng tôi sẽ không kém hơn đâu.”
“Hơn nữa, chúng tôi có một số bí pháp tu luyện có thể nhanh chóng đột phá cảnh giới, có lẽ cậu sẽ hứng thú đấy?”
Nam Cung Xuyên trầm giọng bổ sung thêm: “Em trai tôi nói không sai, điều khiên vô cùng hấp dẫn, chỉ cần bây giờ cậu đồng ý, Nam Cung Xuyên tôi lấy tính mạng của mình đảm bảo tất cả là thật!”
“Huống hồ, tôi nói thật cho cậu biết, Nam Cung Xuyên tôi một năm trước chỉ là một cường giả Bán bước Thần cấp, nhưng bây giờ đã là cảnh giới Siêu Thần cấp, tài nguyên của Mộ Ảnh môn mạnh thế nào, có thể tưởng tượng được!”
Cung Nhu và Võ Hoàng nghe thấy, vô cùng tức giận: “Thế mà mấy người còn muốn thu nạp Mộc Phong sư huynh?”
“Thủ đoạn đám Mộ Ảnh môn mấy người quả nhiên gian trá!”
Hai người Vương Cực Diệt Linh tông cũng lộ vẻ xem thường với Nam Cung Xuyên.
Người ở bên ngoài càng ngờ vực không hiểu nổi: “Đệ tử Mộ Ảnh môn tự nhận đánh không lại, muốn đào người từ Càn Võ tông?”
“Thủ đoạn kiểu này mà cũng có thể nghĩ ra được?”
“Một đệ tử nội môn mà dễ dàng bị đào đi thế à? Hơn nữa còn là cường giả cảnh giới Hư Không thế kia!”
“Cái này cũng khó nói lắm, anh không nghe thấy đệ tử Mộ Ảnh môn nói ra nhiều điều kiện hấp dẫn thế à? Hơn nữa gã còn nói bản thân chỉ trong một năm đã thăng từ cảnh giới Bán bước Thần cấp lên cảnh giới Siêu Thần cấp à, đấy chính là miếng mồi thơm đó!”
“Đúng đó, nhất là cường giả cảnh giới Hư Không, cũng đồng nghĩa đó là cảnh giới bị chững lại, nếu có cơ hội được tiếp xúc thì có ai không muốn thử chứ?”
Mọi người đều nói không hề sai.
Đến đám người phái Di Âm ở bên ngoài cũng cảm thấy Càn Võ tông sẽ làm phản.
Môn chủ Gia Cát Mộ Ảnh môn tất nhiên rất đồng ý với cánh làm này của Nam Cung Xuyên, trong mắt bọn họ, chỉ cần có lợi thì sẽ có thể thu hút được người ta!
Đại trưởng lão Càn Võ tông cũng cảm thấy người trẻ tuổi có lẽ sẽ không chịu được cám dỗ, ông cau mày nói: “Lão Tam, ông nói xem liệu Mộc Phong có phản bội không?”
Tam trưởng lão cũng lộ vẻ do dự: “Ầy… Chuyện này tôi thật sự không dám nói trước, cám dỗ lớn thế mà.”
“Thằng nhóc Mộc Phong này phẩm chất tốt đấy, nhưng vẫn là còn trẻ lắm!”
“Trương Thiên hiểu Mộc Phong nhất, liệu cậu ta có đi không?” Đại trưởng lão hỏi.
Trương thiên trợn trắng mắt với hai con người này: “Mộc Phong thế nào hai ông còn không hiểu à? Đoán xem!”
Hai vị trưởng lão gật đầu: “Cũng đúng, chúng ta sao lại xem Mộc Phong thành cái loại người thế được?”
Trương Thiên khẳng định, trước hết là sự công nhận của anh đối với Tô Mộc Phong, tiếp theo là bọn Nam Cung Xuyên có biết đối với Tô Mộc Phong, Càn Võ tông có ân lớn thế nào không, đâu ra vì một tí tài nguyên mà dụ chạy mất được?
Huống hồ Tô Mộc Phong cần tài nguyên tu ma, mấy tông môn như Mộ Ảnh môn cho được à?
Mọi người chờ đợi câu trả lời của Tô Mộc Phong…
Tô Mộc Phong mở miệng nói: “Tôi đồng ý…”
Hả!
Vẻ mặt của vô số người cũng thay đổi, trong lòng đều cảm khái: “Quả nhiên, bất kể là cường giả cỡ nào vẫn không chống lại được sự hấp dẫn từ lợi ích…”
Sắc mặt Cung Nhu và Võ Hoàng thay đổi rõ rệt: “Chuyện…?”
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão Càn Võ tông hơi ngớ người, vô cùng ngạc nhiên nhìn Trương Thiên.
Không phải mới thề son thế sắc cam đoan Tô Mộc Phong sẽ không bị đào đi sao?
Trương Thiên là người có vẻ mặt khó coi nhất, giống như đang nói cho hai người họ là đừng có hỏi ông đây, ông đây cũng không biết chuyện gì xảy ra đâu!
Gia Cát Khả Mộ Ảnh môn vui vẻ vỗ tay, phải biết đây là thu nạp được một cường giả cảnh giới Hư Không đó!
Mấy người Nam Cung Xuyên cũng há miệng cười to, đây là kết quả mà anh ta muốn.
“Vậy nhiệt liệt hoan nghênh cậu gia nhập Mộ Ảnh môn chúng tôi…”
Tô Mộc Phong lại nói tiếp: “Tôi đồng ý… nhưng điều kiện là Mộ Ảnh môn mấy người tình nguyện làm đàn em dưới trướng Càn Võ tông chúng tôi đã!”
Cái plot twist này khiến người ta trở tay không kịp.
Đám người Đại trưởng lão Càn Võ tông nở nụ cười: “Tôi nói mà, thằng nhãi đó sẽ không quên ân phụ nghĩa đâu mà.”
“Haizzz, Mộc Phong đừng có như vậy mà, mạng của Lão Tam tôi đây sắp bị nó dọa suýt chết này!”
Hóa ra chỉ là một lời nói đùa thôi!
Nhưng lại khiến một vài người tức chết.
Sắc mặt Gia Cát Khải rất nhanh đã đổi sang vẻ oán hận.
Trong màn hình, sắc mặt hai anh em Nam Cung Xuyên đều như ăn phải sh**, híp mắt gào lên với Tô Mộc Phong: “Hay cho tên đệ tử Càn Võ tông, mày đang chơi bọn tao à?”
Tô Mộc Phong nhún vai: “Chuyện này còn cần phải hỏi à? Đang chơi mấy người đó!”
Tính tình Nam Cung Chính khá nóng nảy: “Mày dám?”
“Tôi có dám hay không mấy người còn không biết à? Vậy vừa nãy tôi đây đang chơi ai đấy?” Tô Mộc Phong ngầm đùa cợt.
Lúc này Nam Cung Xuyên cũng không nhịn được nữa: “Mày có biết là đang đắc tội Mộ Ảnh môn bọn tao không, mày cho rằng mày không gia nhập vào Mộ Ảnh môn bọn tao thì tao thật sự không có cách nào để đối phó với mày à?”
“Để tao nói cho mày biết, từ giờ trở đi, kẻ đắc tội với Mộ Ảnh môn bọn tao đều sẽ không có kết cục tốt!”
Tô Mộc Phong ngẩng đầu, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Vậy các người có biết hay không, các người vẫn luôn đắc tội với đệ nhất tông môn Cửu Châu… Càn… Võ… tông!”
“Với lại, tôi cũng nói cho các người biết, tất cả kẻ mang ý đồ xấu đắc tội với Càn Võ tông chúng tôi đều sẽ không có… kết cục tốt!”
“Từ trước… tới nay… luôn như thế!”
Lúc này từng lời từng chữ Tô Mộc Phong nói ra đều âm vang hữu lực, vô cùng mạnh mẽ, phô bày hoàn toàn phong phạm của đệ nhất tông môn.
Người bên ngoài cách màn hình cũng bị ảnh hưởng, có thể cảm nhận được khí thế của một cường giả, uy lực của một người nhưng lại giống như cả đội ngũ nghìn sư vạn hổ.
Người ở trong màn hình thì càng rúng động, không chỉ dừng lại ở khí thế áp đảo, mà còn cảm nhận được cả sát khí.
Lúc này Nam Cung Xuyên cũng không hề yếu thế hơn tí nào: “Được lắm, lại dám khiêu khích quyền uy của Mộ Ảnh môn bọn tao, mày gần như không còn cơ hội được sống đâu!”
Tô Mộc Phong nắm chặt Lang nha trên tay, ánh mắt lộ ra sát khí, trầm giọng nói: “Vậy anh đến thử xem nào!”
Nam Cung Chính nghe vậy, nhìn sang anh trai Nam Cung Xuyên của mình.
Dù sao vừa nãy Tô Mộc Phong đã thể hiện thực lực không tầm thường, rất có thể là trên cả cường giả cảnh giới Siêu Thần cấp, thậm chí là cường giả cảnh giới Hư Không.
Cảnh giới đó đã vượt qua rất xa cảnh giới Siêu Thần cấp của bọn họ.
Nếu dựa vào hai cường giả cảnh giới Siêu Thần cấp mà đấu với một cường giả cảnh giới Hư Không thì có hơi mất tự tin.
Nam Cung Xuyên nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Chúng ta không trốn thoát… nổi!”
Nam Cung Chính gật đầu dứt khoát!
Bóng hai người họ tách ra rồi nhào về phía Tô Mộc Phong.
Tô Mộc Phong không hề xem thường hai người họ, dù sao cũng là cường giả cảnh giới Siêu Thần cấp, thực lực không hề tầm thường.
Không khí bên ngoài thoáng cái đã sôi trào: “Mau nhìn đi, cảnh tượng cảnh giới Siêu Thần cấp trở lên đánh nhau đấy!”
“Chưa từng được xem cường giả cỡ này đánh nhau đâu, không biết là lại kinh khủng đến thế?”
“Chậc chậc, đệ tử Càn Võ tông thế mà lại là cường giả Hư Không, lúc sinh thời mà được chứng kiến trận chiến thế này đúng là vinh hạnh của tôi!”
“Đừng nói là đại chiến của cường giả Hư Không, đến cả cường giả Hư Không mà cả đời tôi con chưa được gặp đây này.”
“Không biết hoa sẽ rơi vào nhà nào nữa, hai cường giả cảnh giới Siêu Thần cấp có thể đánh thắng cường giả Hư Không không ta?”
“Ai biết được?”
Đại trưởng lão Càn Võ tông: “Hừ, cuối cùng cũng bắt đầu!”
“Mộc Phong xử hết chúng nó đi, ai mới vừa nãy nói một cường giả Hư Không không đánh lại hai cảnh giới Siêu Thần cấp chứ? Nói xàm nói xí!”
Tam trưởng lão mỉm cười: “Đừng nói là hai, ba luôn cũng thắng được!”
Trương Thiên cũng không mấy lo lắng, anh cảm thấy Tô Mộc Phong đối chiến với hai Siêu Thần cấp vẫn ổn chán.
Trở lại cuộc chiến.
Hai anh em Nam Cung Xuyên đoán không sai, bọn họ chỉ có thể đối mặt, không thể trốn nổi…
Sát thủ Nam Cung Chính ngưng tụ cương khí mạnh nhất, trên lưỡi cặp dao găm đều là hàn quang.
Nam Cung Xuyên tất nhiên cũng sẽ không phớt lờ, tử quang trên trọng kiếm càng thêm nặng nề.
Tô Mộc Phong nhìn thấy huyễn quang màu tím kia liền nghĩ đến đồng đội cũ Xích Tử, trong miệng thầm nói: “Thái Dương Chi Quang, số hiệu 003, tên hiệu Xích Tử, nghe nói là một cường giả biến ảo khó lường, tàn nhẫn lạnh lùng nhất dưới trướng Thái Dương Chi Dương… hơn nữa còn là nữ!”
“Có lẽ cô không có ở đây nhỉ?”
“Trước đây không có cơ hội đấu một trận với cô, trái lại hiện giờ để tôi thử xem người được truyền thừa từ cô thực lực thế nào…”
Tô Mộc Phong xông về phía hai anh em Nam Cung Xuyên!
Bình luận facebook