Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cuồng Tế Vô Song - Chương 377: Cung chủ Sơ Âm
Không biết tại sao lại nghe thấy âm thanh này, chính Trương Thiên cũng vội vàng hít vào một hơi thật sâu, trong lòng hiện lên dáng người uyển chuyển của Cung chủ Sơ Âm.
Cô ta bình thường vô cùng lãnh đạm, còn chưa từng gỡ tấm lụa che mặt xuống.
Nhưng dù có thế thì, nhan sắc của Cung chủ Sơ Âm cũng nổi danh ở Cửu Châu…
Quả đúng là kiểu vừa nhìn đã cảm thấy là tiên nữ hạ phàm, nữ thần ở trên cao không thể với tới.
Là kiểu mà tụi đàn ông yêu nhất, đặc biệt cô ta còn thần thần bí bí như thế, hoàn toàn chiếm trọn trái tim của lũ đàn ông, chỉ một ánh mắt của cô ta thôi cũng có thể làm thần hồn điên đảo.
Nghe thấy tiếng nước thì tất nhiên sẽ có ý nghĩ là có thể đang tắm.
“Dù sao ông đây là người đã có vợ, nhưng bây giờ vì chuyện lớn của Càn Võ tông, cũng không tính là trêu hoa ghẹo nguyệt đâu nhỉ?”
Trương Thiên thầm nói, sau đó nhướng mày nheo mắt nhìn qua lớp mái ngói.
Một khuôn mặt tuyệt đẹp đập vào mắt, vóc dáng da thịt thật sự không hề kém cạnh so với Lâm Tử Thanh tí nào hết!
Tất nhiên, anh trông thấy một tuyệt thế mỹ nữ đang lau người.
Hai mắt Trương Thiên trừng to, hô hấp dồn dập…
Sai thiệt rồi!
Không ngờ lần này lại có thể gặp được cảnh đẹp ngàn năm khó có được này?
Đụng phải lúc Cung chủ phái Di Âm đang tắm rửa, đừng nói là ngàn năm khó có được, chỉ sợ thế gian chưa từng có ai được nhìn đâu.
Nhưng Trương Thiên là quân tử đường đường chính chính, vẫn là một người có vợ, vẫn vô cùng có phong phạm của quân tử rụt đầu thu hồi ánh mắt đi!
Anh còn âm thầm cổ vũ chính mình: “Trương Thiên ông đây không phải người như thế, không có chuyện làm ra cái chuyện phi lễ chớ nhìn kia được!”
Chỉ là không biết tại sao, người nào đó lặng lẽ lấy điện thoại của mình ra, âm thầm đặt trước miệng ngói…
Còn quay phim nữa chớ!
Vô liêm sỉ!
Tôi đoán là nếu bây giờ Trương Thiên không tu tiên thì máu mũi đã chảy đầy, rải đủ một vòng Trái Đất luôn!
Nhưng Trương Thiên cũng đâu phải cố ý: “Khụ khụ, tôi cũng không muốn thế đâu, chỉ là không làm chút gì đó thì làm sao uy hiếp được Cung chủ cho một cơ hội được xuất chiến chứ?”
“Ừm, ông đây vẫn rất chính nghĩa nhá!”
Mười mấy phút sau, Trương Thiên rút điện thoại về.
Suýt chút nữa điện thoại hết pin luôn…
Chờ sau khi Cung chủ Sơ Âm hoàn toàn sửa soạn xong xuôi, Trương Thiên mới bắt đầu có hành động!
Trương Thiên dùng tốc độ thật nhanh, ngay khi Cung chủ vừa mở cửa sổ anh liền lật mái ngói thả người bay thẳng vào phòng.
Trương Thiên dùng tay vung thanh Hàn kiếm kia.
Cung chủ Sơ Âm cũng phản ứng vô cùng nhanh, cô ta cũng cầm lên một thanh kiếm, chỉa về phía bóng đen, lạnh giọng chất vấn: “Là ai? Lại dám nửa đêm xông vào phái Di Âm bọn ta!”
Keng!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, tia lửa xẹt lên.
Tất nhiên, thực lực của Cung chủ Sơ Âm thấp hơn một chút, hơn nữa cô ta không hề chuẩn gì được trước khi vung kiếm, hoàn toàn không đuổi kịp tiết tấu của Trương Thiên.
Mặt khác, thực lực và cả tốc độ hiện giờ của Trương Thiên là thứ Cung chủ Sơ Âm không thể so được.
Nếu thật sự muốn gϊếŧ thì chỉ một chiêu cứa cổ cũng không khó!
Nhưng Trương Thiên không một nhát cứa cổ mà nhanh chóng thu kiếm lại, trầm giọng nói: “Đừng có hét, tôi không có ác ý, chỉ muốn tìm cô nói chuyện thôi.”
Cung chủ Sơ Âm thấy thanh Hàn kiếm trước mặt đã được rút lại thì hiểu rõ đối phương không có ý định gϊếŧ người.
Nhưng Trương Thiên cứ cho rằng như thế đã có thể uy hiếp được Cung chủ Sơ Âm, anh thật sự sai rồi!
Cung chủ Sơ Âm chỉ sau một khắc đã bộc phát thực lực, cảnh giới Siêu Thần cấp ra chiêu, còn bổ về phía đầu Trương Thiên.
“Móa nó, cô nàng này…” Trong lòng Trương Thiên hiện đang có rất nhiều con thảo nê mã đáng yêu chạy ngang qua.
(*Ý là trong lòng Trương Thiên giờ toàn câu đậu xanh đậu đỏ đậu đen đậu má đó )
Nhưng Trương Thiên chỉ hung dữ nhìn chòng chọc vào Cung chủ Sơ Âm, cơ thể không hề cử động chút nào, thậm chí ánh mắt cũng đều không nhúc nhích!
Bộp!
Khi lợi kiếm của Cung chủ Sơ Âm chỉ còn 0.01 mm nữa thôi đã chém trúng Trương Thiên, toàn bộ cương khí biến thành tro bụi, tan biến hoàn toàn, khiến trong lòng nổi lên một cơn gió lốc.
Tóc Trương Thiên bay rối loạn, khuôn mặt anh tuấn lộ ra.
Cung chủ Sơ Âm mặc áo lụa mỏng bay bồng bềnh, mái tóc đen dài đong đưa, gương mặt xinh đẹp trắng nõn như sứ, đều là kiểu đẹp khuynh nước khuynh thành như Lâm Tử Thanh. Nhưng dạ thịt lại mềm mại như em bé, có thể vì là người tu luyện nên mới càng thêm nõn nà mềm mại.
Cảnh tượng này hình như hơi quen quen…
Trương Thiên thấy nhát kiếm đó Cung chủ Sơ Âm không bổ xuống nữa, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, anh đã đánh cược, cược rằng cô nàng này sẽ không nhẫn tâm như thế, hệt như năm ấy!
Nhát kiếm này Trương Thiên không thể đỡ, nếu còn tiếp tục thì sẽ gây nên động tĩnh không nhỏ, sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Giờ phút này, ánh mắt Trương Thiên không hề lay chuyển, vô thức thưởng thức gương mặt xinh đẹp của Cung chủ Sơ Âm.
Cơ hội Cung chủ Sơ Âm để lộ hoàn toàn gương mặt không nhiều…
“Anh…”
Cung chủ Sơ Âm hình như đã ý thức được gì đó, vội vàng vươn tay lấy một tấm lụa trắng khác che lên mặt, còn lợi kiếm trong tay thì vẫn kề ngang trên cổ Trương Thiên không buông.
Lúc này Trương Thiên mới thu hồi tầm mắt: “Cung chủ Sơ Âm, chào buổi tối!”
“Anh là… người của Càn Võ tông…” Vào buổi sáng Cung chủ Sơ Âm ngồi trên ghế Bát Đại Tông, hai người đã chạm mặt, cô ta nhận ra gương mặt này.”
Trương Thiên gật đầu!
Vẻ mặt Cung chủ Sơ Âm lạnh lẽo, nghiêm giọng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Trương Thiên vô liêm sỉ nói: “Đương nhiên là có chuyện muốn thương lượng với Cung chủ Sơ Âm…”
Cung chủ Sơ Âm nhíu mày, không hề để ý đến việc thương lượng mà nhanh chóng ép hỏi: “Vì sao anh có thể vượt qua đủ cửa ải canh gác của phái Di Âm, tiến vào phòng của tôi, hơn nữa trước đó tôi hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của anh!”
“Anh chỉ vừa đến?”
Khi hỏi đến câu này, đuôi mày Cung chủ Sơ Âm hiện ra sát ý.
Trương Thiên vẫn luôn ở đây, anh biết Cung chủ Sơ Âm muốn biết điều gì, bởi vì vừa rồi cô ta tắm, chỉ là muốn biết mình có ở bên cạnh chiếm lợi cô ta hay không…
Lợi kiếm vẫn còn nằm trên cổ, không thể nói lời thành thật được.
Trương Thiên vô cùng thành thật trả lời: “Tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Cung chủ, nhưng lại không thể để người bên ngoài biết cho nên đành phải lén lút đến đây!”
“Tôi vừa mới đến thôi, không biết Cung chủ hỏi chuyện này để…?”
Cung chủ Sơ Âm mặc dù có lạnh lùng lãnh đạm nhưng đụng phải chuyện trái lương tâm, cô ta không chịu nổi sự vòng vo của Trương Thiên, gương mặt rõ ràng ửng đỏ.
Cung chủ Sơ Âm thở ra một hơi, nói: “Chuyện không liên quan đến anh!”
“Nói, nửa đêm anh xông vào phái Di Âm bọn ta làm gì?”
Ánh mắt Trương Thiên tỏ vẻ đáng thương nhìn sang lợi kiếm, nhỏ giọng nói: “Cung chủ Sơ Âm à, có thể buông kiếm xuống rồi nói được không?”
Cung chủ Sơ Âm chẳng những không buông kiếm mà còn nhích sát vào thêm một chút.
Yết hầu Trương Thiên giật giật, nói: “Cung chủ, cô mà như thế là tôi hét to lên đấy, để đủ người trong phái Di Âm đều biết trong phòng cô có giấu đàn ông.”
“Buồn cười, anh nghĩ rằng đệ tử phái Di Âm sẽ tin anh sao?” Cung chủ Sơ Âm tỏ vẻ xem thường.
Trương Thiên hắng giọng: “Vừa nãy Cung chủ cũng đã nói rồi, phái Di Âm các cô lớp lớp cửa ải phòng ngự, nếu tôi không phải do cô cố ý đưa vào thì người bên ngoài sao lại không phát hiện ra tôi chứ?”
“Cô nói xem, mọi người có tin không?”
Những lời này rõ ràng làm Cung chủ Sơ Âm xuất hiện sự đắn đo, ánh mắt lộ vẻ do dự.
Trương Thiên biết đám phụ nữ ở phái Di Âm này quá để ý đến thanh danh, không gì cách gì hữu hiệu hơn để đối phó với mấy cô nàng này…
“Hơn nữa tôi đang ở ngay giữa trung tâm phái Di Âm, nếu Cung chủ muốn bắt tôi còn không phải chỉ là chuyện lật tay là có thể làm được à, chẳng lẽ tôi còn có thể chạy khỏi phái Di Âm mấy người?”
Cung chủ Sơ Âm đắn đo một chút, cuối cùng vẫn buông kiếm trong tay mình xuống!
Nói trắng ra là, cũng không phải lo lắng Trương Thiên chạy trốn, chỉ sợ Trương Thiên la làng la xóm, làm nhục thanh danh…
Trương Thiên mặt dày mày dạn: “Cảm ơn Cung chủ Sơ Âm!”
Rõ ràng là bị uy hiếp, nhưng Cung chủ Sơ Âm vẫn không thể để lộ sự oán hận được.
Cô ta thu lại lợi kiếm, nhanh chóng đặt vấn đề: “Mau nói đi, anh tới tìm tôi muốn nói chuyện gì!”
Nhìn thấy Cung chủ Sơ Âm đã thu kiếm về, Trương Thiên không hề khách sáo nữa mà làm như nhà mình, tiến về phía bàn, rót hai ly trà: “Lại đây đi Cung chủ Sơ Âm, chúng ta ngồi trò chuyện tí nào!”
Ánh mắt Cung chủ Sơ Âm lạnh lẽo, trong lòng thì đang dâng tràn hàng vạn ý định gϊếŧ người, hiện giờ thật muốn chém Trương Thiên một nhát chết tươi.
Chạy vào khuê phòng của mình, còn đảo khách thành chủ, mời mình uống trà?
Nếu không phải vừa rồi giao thủ biết thực lực của Trương Thiên thì cô ta đã sớm muốn lật bàn gϊếŧ người rồi.
Cung chủ Sơ Âm ngồi xuống: “Nói!”
Trương Thiên tự mình uống một hớp trà, sau đó lại đẩy ly trà kia cho Sơ Âm: “Cung chủ, cô uống ly trà hạ hỏa trước đã, rồi tôi nói…”
Cung chủ Sơ Âm quả thật cũng có hơi khát, cầm ly trà lên chuẩn bị vén tấm lụa trắng đưa đến bên môi uống: “Bản cung cũng không có gì phải giận hết!”
Trương Thiên ho khan một cái: “Ý của tôi là sợ cô nghe tôi nói xong sẽ tức giận.”
Phụt!
Cung chủ Sơ Âm suýt chút không kiềm được phun nước tra ra ngoài.
“Miệng của anh mà không nói được lời gì tử tế thì tôi sẽ lập tức để anh không mở mồm nói thêm được nữa!”
Trương Thiên nhìn thấy sự nóng vội của Cung chủ Sơ Âm, thế mà còn mỉm cười cảm thán: “Thật ra dáng vẻ tức giận của cô cũng đáng yêu lắm…”
“Cái gì?”
Cô ta bình thường vô cùng lãnh đạm, còn chưa từng gỡ tấm lụa che mặt xuống.
Nhưng dù có thế thì, nhan sắc của Cung chủ Sơ Âm cũng nổi danh ở Cửu Châu…
Quả đúng là kiểu vừa nhìn đã cảm thấy là tiên nữ hạ phàm, nữ thần ở trên cao không thể với tới.
Là kiểu mà tụi đàn ông yêu nhất, đặc biệt cô ta còn thần thần bí bí như thế, hoàn toàn chiếm trọn trái tim của lũ đàn ông, chỉ một ánh mắt của cô ta thôi cũng có thể làm thần hồn điên đảo.
Nghe thấy tiếng nước thì tất nhiên sẽ có ý nghĩ là có thể đang tắm.
“Dù sao ông đây là người đã có vợ, nhưng bây giờ vì chuyện lớn của Càn Võ tông, cũng không tính là trêu hoa ghẹo nguyệt đâu nhỉ?”
Trương Thiên thầm nói, sau đó nhướng mày nheo mắt nhìn qua lớp mái ngói.
Một khuôn mặt tuyệt đẹp đập vào mắt, vóc dáng da thịt thật sự không hề kém cạnh so với Lâm Tử Thanh tí nào hết!
Tất nhiên, anh trông thấy một tuyệt thế mỹ nữ đang lau người.
Hai mắt Trương Thiên trừng to, hô hấp dồn dập…
Sai thiệt rồi!
Không ngờ lần này lại có thể gặp được cảnh đẹp ngàn năm khó có được này?
Đụng phải lúc Cung chủ phái Di Âm đang tắm rửa, đừng nói là ngàn năm khó có được, chỉ sợ thế gian chưa từng có ai được nhìn đâu.
Nhưng Trương Thiên là quân tử đường đường chính chính, vẫn là một người có vợ, vẫn vô cùng có phong phạm của quân tử rụt đầu thu hồi ánh mắt đi!
Anh còn âm thầm cổ vũ chính mình: “Trương Thiên ông đây không phải người như thế, không có chuyện làm ra cái chuyện phi lễ chớ nhìn kia được!”
Chỉ là không biết tại sao, người nào đó lặng lẽ lấy điện thoại của mình ra, âm thầm đặt trước miệng ngói…
Còn quay phim nữa chớ!
Vô liêm sỉ!
Tôi đoán là nếu bây giờ Trương Thiên không tu tiên thì máu mũi đã chảy đầy, rải đủ một vòng Trái Đất luôn!
Nhưng Trương Thiên cũng đâu phải cố ý: “Khụ khụ, tôi cũng không muốn thế đâu, chỉ là không làm chút gì đó thì làm sao uy hiếp được Cung chủ cho một cơ hội được xuất chiến chứ?”
“Ừm, ông đây vẫn rất chính nghĩa nhá!”
Mười mấy phút sau, Trương Thiên rút điện thoại về.
Suýt chút nữa điện thoại hết pin luôn…
Chờ sau khi Cung chủ Sơ Âm hoàn toàn sửa soạn xong xuôi, Trương Thiên mới bắt đầu có hành động!
Trương Thiên dùng tốc độ thật nhanh, ngay khi Cung chủ vừa mở cửa sổ anh liền lật mái ngói thả người bay thẳng vào phòng.
Trương Thiên dùng tay vung thanh Hàn kiếm kia.
Cung chủ Sơ Âm cũng phản ứng vô cùng nhanh, cô ta cũng cầm lên một thanh kiếm, chỉa về phía bóng đen, lạnh giọng chất vấn: “Là ai? Lại dám nửa đêm xông vào phái Di Âm bọn ta!”
Keng!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, tia lửa xẹt lên.
Tất nhiên, thực lực của Cung chủ Sơ Âm thấp hơn một chút, hơn nữa cô ta không hề chuẩn gì được trước khi vung kiếm, hoàn toàn không đuổi kịp tiết tấu của Trương Thiên.
Mặt khác, thực lực và cả tốc độ hiện giờ của Trương Thiên là thứ Cung chủ Sơ Âm không thể so được.
Nếu thật sự muốn gϊếŧ thì chỉ một chiêu cứa cổ cũng không khó!
Nhưng Trương Thiên không một nhát cứa cổ mà nhanh chóng thu kiếm lại, trầm giọng nói: “Đừng có hét, tôi không có ác ý, chỉ muốn tìm cô nói chuyện thôi.”
Cung chủ Sơ Âm thấy thanh Hàn kiếm trước mặt đã được rút lại thì hiểu rõ đối phương không có ý định gϊếŧ người.
Nhưng Trương Thiên cứ cho rằng như thế đã có thể uy hiếp được Cung chủ Sơ Âm, anh thật sự sai rồi!
Cung chủ Sơ Âm chỉ sau một khắc đã bộc phát thực lực, cảnh giới Siêu Thần cấp ra chiêu, còn bổ về phía đầu Trương Thiên.
“Móa nó, cô nàng này…” Trong lòng Trương Thiên hiện đang có rất nhiều con thảo nê mã đáng yêu chạy ngang qua.
(*Ý là trong lòng Trương Thiên giờ toàn câu đậu xanh đậu đỏ đậu đen đậu má đó )
Nhưng Trương Thiên chỉ hung dữ nhìn chòng chọc vào Cung chủ Sơ Âm, cơ thể không hề cử động chút nào, thậm chí ánh mắt cũng đều không nhúc nhích!
Bộp!
Khi lợi kiếm của Cung chủ Sơ Âm chỉ còn 0.01 mm nữa thôi đã chém trúng Trương Thiên, toàn bộ cương khí biến thành tro bụi, tan biến hoàn toàn, khiến trong lòng nổi lên một cơn gió lốc.
Tóc Trương Thiên bay rối loạn, khuôn mặt anh tuấn lộ ra.
Cung chủ Sơ Âm mặc áo lụa mỏng bay bồng bềnh, mái tóc đen dài đong đưa, gương mặt xinh đẹp trắng nõn như sứ, đều là kiểu đẹp khuynh nước khuynh thành như Lâm Tử Thanh. Nhưng dạ thịt lại mềm mại như em bé, có thể vì là người tu luyện nên mới càng thêm nõn nà mềm mại.
Cảnh tượng này hình như hơi quen quen…
Trương Thiên thấy nhát kiếm đó Cung chủ Sơ Âm không bổ xuống nữa, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, anh đã đánh cược, cược rằng cô nàng này sẽ không nhẫn tâm như thế, hệt như năm ấy!
Nhát kiếm này Trương Thiên không thể đỡ, nếu còn tiếp tục thì sẽ gây nên động tĩnh không nhỏ, sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Giờ phút này, ánh mắt Trương Thiên không hề lay chuyển, vô thức thưởng thức gương mặt xinh đẹp của Cung chủ Sơ Âm.
Cơ hội Cung chủ Sơ Âm để lộ hoàn toàn gương mặt không nhiều…
“Anh…”
Cung chủ Sơ Âm hình như đã ý thức được gì đó, vội vàng vươn tay lấy một tấm lụa trắng khác che lên mặt, còn lợi kiếm trong tay thì vẫn kề ngang trên cổ Trương Thiên không buông.
Lúc này Trương Thiên mới thu hồi tầm mắt: “Cung chủ Sơ Âm, chào buổi tối!”
“Anh là… người của Càn Võ tông…” Vào buổi sáng Cung chủ Sơ Âm ngồi trên ghế Bát Đại Tông, hai người đã chạm mặt, cô ta nhận ra gương mặt này.”
Trương Thiên gật đầu!
Vẻ mặt Cung chủ Sơ Âm lạnh lẽo, nghiêm giọng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Trương Thiên vô liêm sỉ nói: “Đương nhiên là có chuyện muốn thương lượng với Cung chủ Sơ Âm…”
Cung chủ Sơ Âm nhíu mày, không hề để ý đến việc thương lượng mà nhanh chóng ép hỏi: “Vì sao anh có thể vượt qua đủ cửa ải canh gác của phái Di Âm, tiến vào phòng của tôi, hơn nữa trước đó tôi hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của anh!”
“Anh chỉ vừa đến?”
Khi hỏi đến câu này, đuôi mày Cung chủ Sơ Âm hiện ra sát ý.
Trương Thiên vẫn luôn ở đây, anh biết Cung chủ Sơ Âm muốn biết điều gì, bởi vì vừa rồi cô ta tắm, chỉ là muốn biết mình có ở bên cạnh chiếm lợi cô ta hay không…
Lợi kiếm vẫn còn nằm trên cổ, không thể nói lời thành thật được.
Trương Thiên vô cùng thành thật trả lời: “Tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Cung chủ, nhưng lại không thể để người bên ngoài biết cho nên đành phải lén lút đến đây!”
“Tôi vừa mới đến thôi, không biết Cung chủ hỏi chuyện này để…?”
Cung chủ Sơ Âm mặc dù có lạnh lùng lãnh đạm nhưng đụng phải chuyện trái lương tâm, cô ta không chịu nổi sự vòng vo của Trương Thiên, gương mặt rõ ràng ửng đỏ.
Cung chủ Sơ Âm thở ra một hơi, nói: “Chuyện không liên quan đến anh!”
“Nói, nửa đêm anh xông vào phái Di Âm bọn ta làm gì?”
Ánh mắt Trương Thiên tỏ vẻ đáng thương nhìn sang lợi kiếm, nhỏ giọng nói: “Cung chủ Sơ Âm à, có thể buông kiếm xuống rồi nói được không?”
Cung chủ Sơ Âm chẳng những không buông kiếm mà còn nhích sát vào thêm một chút.
Yết hầu Trương Thiên giật giật, nói: “Cung chủ, cô mà như thế là tôi hét to lên đấy, để đủ người trong phái Di Âm đều biết trong phòng cô có giấu đàn ông.”
“Buồn cười, anh nghĩ rằng đệ tử phái Di Âm sẽ tin anh sao?” Cung chủ Sơ Âm tỏ vẻ xem thường.
Trương Thiên hắng giọng: “Vừa nãy Cung chủ cũng đã nói rồi, phái Di Âm các cô lớp lớp cửa ải phòng ngự, nếu tôi không phải do cô cố ý đưa vào thì người bên ngoài sao lại không phát hiện ra tôi chứ?”
“Cô nói xem, mọi người có tin không?”
Những lời này rõ ràng làm Cung chủ Sơ Âm xuất hiện sự đắn đo, ánh mắt lộ vẻ do dự.
Trương Thiên biết đám phụ nữ ở phái Di Âm này quá để ý đến thanh danh, không gì cách gì hữu hiệu hơn để đối phó với mấy cô nàng này…
“Hơn nữa tôi đang ở ngay giữa trung tâm phái Di Âm, nếu Cung chủ muốn bắt tôi còn không phải chỉ là chuyện lật tay là có thể làm được à, chẳng lẽ tôi còn có thể chạy khỏi phái Di Âm mấy người?”
Cung chủ Sơ Âm đắn đo một chút, cuối cùng vẫn buông kiếm trong tay mình xuống!
Nói trắng ra là, cũng không phải lo lắng Trương Thiên chạy trốn, chỉ sợ Trương Thiên la làng la xóm, làm nhục thanh danh…
Trương Thiên mặt dày mày dạn: “Cảm ơn Cung chủ Sơ Âm!”
Rõ ràng là bị uy hiếp, nhưng Cung chủ Sơ Âm vẫn không thể để lộ sự oán hận được.
Cô ta thu lại lợi kiếm, nhanh chóng đặt vấn đề: “Mau nói đi, anh tới tìm tôi muốn nói chuyện gì!”
Nhìn thấy Cung chủ Sơ Âm đã thu kiếm về, Trương Thiên không hề khách sáo nữa mà làm như nhà mình, tiến về phía bàn, rót hai ly trà: “Lại đây đi Cung chủ Sơ Âm, chúng ta ngồi trò chuyện tí nào!”
Ánh mắt Cung chủ Sơ Âm lạnh lẽo, trong lòng thì đang dâng tràn hàng vạn ý định gϊếŧ người, hiện giờ thật muốn chém Trương Thiên một nhát chết tươi.
Chạy vào khuê phòng của mình, còn đảo khách thành chủ, mời mình uống trà?
Nếu không phải vừa rồi giao thủ biết thực lực của Trương Thiên thì cô ta đã sớm muốn lật bàn gϊếŧ người rồi.
Cung chủ Sơ Âm ngồi xuống: “Nói!”
Trương Thiên tự mình uống một hớp trà, sau đó lại đẩy ly trà kia cho Sơ Âm: “Cung chủ, cô uống ly trà hạ hỏa trước đã, rồi tôi nói…”
Cung chủ Sơ Âm quả thật cũng có hơi khát, cầm ly trà lên chuẩn bị vén tấm lụa trắng đưa đến bên môi uống: “Bản cung cũng không có gì phải giận hết!”
Trương Thiên ho khan một cái: “Ý của tôi là sợ cô nghe tôi nói xong sẽ tức giận.”
Phụt!
Cung chủ Sơ Âm suýt chút không kiềm được phun nước tra ra ngoài.
“Miệng của anh mà không nói được lời gì tử tế thì tôi sẽ lập tức để anh không mở mồm nói thêm được nữa!”
Trương Thiên nhìn thấy sự nóng vội của Cung chủ Sơ Âm, thế mà còn mỉm cười cảm thán: “Thật ra dáng vẻ tức giận của cô cũng đáng yêu lắm…”
“Cái gì?”
Bình luận facebook