Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Một tràng lệ nóng kính anh Thiên!
Tất cả mọi người lặng thinh.
Trong lòng mọi người đều nổi lên vô số vấn đề.
"Người này không phải là nhân vật lớn nhà họ Lăng mời đến sao? Vì sao lại bắt tay với kẻ thù ngoại tình với vợ của cậu ấm Lăng kia?"
"Ông trời của tôi ơi, bối cảnh của tên vô danh tiểu tốt kia sâu không lường được vậy sao?"
"Khó trách dám đào góc tường của nhà họ Lăng!"
"Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!"
"..."
Tô Phong có phần muốn khóc, nhân vật lớn này là người quen của anh Thiên?
Được cứu rồi! Được cứu rồi!
Hai tay của ông ta kích động mà không kìm được trở nên run rẩy, màn hình cũng run lên.
Dù là như thế, nhưng nó vẫn không hề gây ảnh hưởng đến hai người đàn ông đang ở một bên khác của màn hình. Bọn họ xem mà lệ nóng doanh tròng, cầm di động phấn khích gửi bình luận đến.
Bành Hoa: Tôi nhìn mà khóc, anh Thiên là người phương nào vậy? Nhân vật lớn mà nhà họ Lăng mời đến lại đến bắt tay với anh ấy!
Tưởng Minh Đức: Ban nãy dọa ông đây đái ra quần rồi, a a a!
Tưởng Minh Đức: Không ngờ là người quen của anh Thiên, người quen...
Bành Hoa: Tôi chỉ nghĩ đến một câu thôi, anh Thiên uy vũ!
Tưởng Minh Đức: @Tô Phong, chúc mừng anh sống lại, lần này tuyệt đối có thể sống!
Bành Hoa: Sau này anh Thiên là trời của tôi!
Tưởng Minh Đức: Anh Thiên cũng giấu kỹ gớm đấy!
Tô Phong: Tôi khóc.
Tô Phong: Tôi mặc kệ, anh Thiên nói các người phấn khích thì gửi thêm quà đi, bao nhiêu tiền các người tự quyết định!
(Bành Hoa gửi tặng quà 100 vạn đồng)X1
(Bành Hoa gửi tặng quà 100 vạn đồng)X2
(Bành Hoa gửi tặng quà 100 vạn đồng)X3
(Bành Hoa gửi tặng quà 100 vạn đồng)X4
(Không đủ ngân sách!)...
(Tưởng Minh Đức gửi quà 500 vạn đồng)X1
(Tưởng Minh Đức gửi quà 500 vạn đồng)X2
(Tưởng Minh Đức gửi quà 500 vạn đồng)X3
(Tưởng Minh Đức gửi quà 500 vạn đồng)X4
(Không đủ ngân sách!)...
Trực tiếp gửi quà đến mức tài khoản không còn tiền, cũng không dấu được sự kích động trong lòng.
Giờ phút này đối bọn họ mà nói, là hai anh em tốt, sao lại nghĩ đến chút tiền ấy chứ!
Người nhà họ Lăng nhìn thấy một màn bắt tay này, trong lòng rối bời.
Lăng Tiêu Vũ không khỏi hai chân phát run...
Lăng Uy thì đã gặp quá nhiều tình huống rồi, trong lòng cũng không kìm được mà run run, trăm triệu không ngờ tới nhân vật lớn mình muốn kết bạn lại có quen biết Trương Thiên.
Mày của ông ta bắt đầu nhíu lại thật chặt!
Quách Hồng Đào thả tay của Trương Thiên ra, cười hỏi: "Ngài Trương, vì sao ngài lại ở đây? Ngài cũng có quen biết nhà họ Lăng?"
Trên mặt Trương Thiên hiện lên một tia thất vọng.
Bởi vì người này xuất hiện rồi, anh biết có một số việc không thể làm!
Không phải vì để tâm ông ta, mà là vì mặt mũi của thầy tổng.
Tuy nhiên, giết người phóng hỏa làm không được, không có nghĩa là Trương Thiên sẽ buông tha nhà họ Lăng như vậy.
Trương Thiên lắc lắc đầu, thở dài, nghiền ngẫm cười nói: "Ha ha không quen! Đi cùng bạn bè đến đây chúc thọ, thuận tiện tặng một chút quà mọn!"
Một câu không quen đã thể hiện thái độ của Trương Thiên, Quách Hồng Đào cũng có thể cân nhắc được địch ý của Trương Thiên với nhà họ Lăng trong lời của anh.
Quách Hồng Đào đáp lại: "Tôi cũng chỉ mới quen thôi."
Ý ông ta là, tôi và nhà họ Lăng không thân thiết, ngài muốn làm gì thì cứ làm đi!
Trương Thiên cũng không cần ông ta cho phép. Dù Quách Hồng Đào có muốn ngăn cản chuyện này, Trương Thiên cũng sẽ làm. Anh đã từng nói với Lăng Uy rồi, quà này ông ta không nhận cũng phải nhận, hôn ước này không lùi cũng phải lùi.
Nếu không, diệt nhà họ Lăng!
Trương Thiên vòng lấy thắt lưng Tô Vân Nguyệt đi từng bước về phía trước, làm trò trước mặt mọi người, nhìn Lăng Uy mà nhướng mày gằn giọng nói: "Ông cụ Lăng, cái nón xanh hôm nay Trương Thiên tôi tặng, nhà họ Lăng các người có lấy hay không đây?"
Người nhà họ Lăng nghe Trương Thiên nói đến "món quà" này, mặt đều tái đi cả.
Trước mặt mọi người để nhà họ Lăng đội nón xanh?
Quách Hồng Đào nghe xong cũng có phần bối rối, nghẹn cười không thành tiếng.
Dưới cái nhìn trần trụi của từng người một ở đây, Lăng Uy vẫn luôn "cao cao tại thượng" bị Trương Thiên hỏi một câu nhục nhã như vậy, rốt cuộc ông ta sẽ chọn làm thế nào đây?
Mấy người Tô Phong muốn cười.
Bành Hoa: Mẹ kiếp, người đàn ông kia lại đến nữa rồi, ông ta sắp dỗi đến chết người!
Tưởng Minh Đức: Anh có thấy cái mặt nghẹn chín kia của Lăng Uy không? Ha ha!
Tô Phong: Bệnh cao huyết áp là bệnh nghiêm trọng.
Người nhà họ Lăng nghe xong lời này có ai chịu được? Hỏi ai không giận dữ đi?
Bị đội nón xanh trước mặt mọi người, còn hỏi có đội hay không?
Lăng Uy người ta không biết xấu hổ à?
Lăng Uy người ta không biết xấu hổ à?
Bọn họ chính là gia tộc lớn mạnh nhất Khánh Giang đấy, vậy mà phải để mọi người thừa nhận bị cắm sừng?
Chỉ là có Quách Hồng Đào ở đây, ông ta không có cách nào khác cả!
Lăng Uy nghiến răng nghiến lợi đối diện Trương Thiên, đầu óc tràn ngập thù hận, cuối cùng nhắm tịt hai mắy lại như sắp phải chết đến nơi, đau khổ nói: "Quà ngài Trương đưa, vậy tôi nhận!"
"Nhà họ Lăng chúng tôi... Nhận!"
Trương Thiên không cho Lăng Uy chút chỗ thở nào, ngay sau đó còn tàn nhẫn hỏi: "Hôn sự này với nhà họ Tô, nhà họ Lăng các người có lui hay không?"
Lăng Uy giận dữ đến mức run rẩy, nhưng tất cả tức giận chỉ có thể bị đè vào bên trong, con ngươi ông ta đỏ hoe, đau đớn nói: "Lui!"
"Nhà họ Lăng chúng tôi lui!"
Cuối cùng Trương Thiên còn nghiền ngẫm hỏi: "Có phục hay không?"
"Phục!"
Trả lời xong, cả người Lăng Uy đều thất thần, người cũng sắp sụp đổ.
Nhà họ Lăng danh tiếng lừng lẫy ở Khánh Giang, bây giờ cũng phải chịu uất ức như thế ở chính tiệc mừng thọ của mình, đây có thể là đả kích lớn nhất cả đời ông ta rồi.
Đùng!
Mọi người đang xem một màn này, trong lòng hệt như bị sét đánh trúng, khiếp sợ không thôi.
Nhà họ Lăng cao cao tại thượng kia, vậy mà lại cúi đầu trước mặt Trương Thiên.
Nhìn xem Lăng Uy kia đi, trông có giống một con chó không?
Liễu Ngữ Yên ở góc xa xa thấy bộ dảng khủng bố như thế của Trương Thiên, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò, khóe miệng nhếch lên, thì thầm: Có ý tứ!
Tô Phong và Tô Vân Nguyệt "lệ nóng doanh tròng", cái hôn ước hoang mang đã lâu kia thật sự đã được giải quyết rồi, nhà họ Lăng đồng ý rồi.
Chuyện Trương Thiên đồng ý với bọn họ, đã thật sự làm được!
Bên trên màn hình livestream
Hai người đàn ông đã trung niên cũng đều kích động mà đỏ cả hốc mắt. Họ run rẩy bắt tay vào soạn tin nhắn rất nhanh.
Bành Hoa: Anh Thiên, uy vũ!
Bành Hoa: Anh Thiên, trâu bò!
Tưởng Minh Đức: Anh Thiên, uy vũ!
Tưởng Minh Đức: Anh Thiên, trâu bò!
Bành Hoa: Anh Thiên của tôi là đệ nhất thiên hạ, từ xưa đến nay chưa hề có, không gì sánh kịp!
Tưởng Minh Đức: Một hàng lệ nóng kính anh Thiên!
Tô Phong: Tin tưởng anh Thiên, sung sướng cả đời!
Tô Phong: Nhanh lên, gửi quà cho tôi đi...
Bành Hoa: Tất nhiên!
Tưởng Minh Đức: Tất nhiên!
Đổi sang tiếp tục chuyển khoản...
Một vài tiếng ting ting vang lên, mấy trăm mấy vạn nghìn đồng tiền quà được bắn ra vô số kể.
Kính tình nghĩa, kính Trương Thiên!
"..."
Đối mặt với Lăng Tiêu Vũ và Lăng Uy đầy thù hận, Trương Thiên lạnh lùng, không hề nhìn!
Anh nhếch miệng châm chọc: "Ông cụ Lăng, quà tặng rồi, chúc phúc cũng nói rồi, Trương Thiên tôi đây đi trước vậy."
"Các người cứ vui vẻ nhé!"
Lăng Uy lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Trương Thiên nói đầy tàn nhẫn: "Ngài Trương đi thong thả, không tiễn!"
Trong lòng chứa nhiều bất mãn, hôm nay Lăng Uy cũng phải nuốt chúng xuống bụng.
"Hẹn gặp lại!" Trương Thiên quăng ra một câu.
Anh biết, nhà họ Lăng sẽ không quên nhanh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm mình tính sổ.
Quay đầu lại, Trương Thiên nói với Quách Hồng Đào: "Ngài Quách, tôi đi trước đây!"
"Ngài về thì gửi lời với ông cụ, giúp tôi ân cần hỏi thăm ông ấy một tiếng."
"Nhất định, ngài Trương sinh đi thong thả!" Quách Hồng Đào tất nhiên hiểu được Trương Thiên ám chỉ ai.
...
Ba người không có ăn tiệc tối, trở lại khách sạn ăn cơm rồi mới về phòng.
Vốn Trương Thiên nói phải đi về thẳng thành phố Nam Châu, dù sao người phụ nữ Tô Vân Nguyệt này cũng không quá đứng đắn, vấn đề là không có chuyến bay nên chỉ có thể ở lại.
Trương Thiên tắm rửa một cái, chỉ muốn ngủ một giấc cho thật ngon.
Chỉ là lúc anh đang tắm, Tiểu Lục có gọi điện đến, nhưng vì tắt tiếng nên anh không nghe được. Một lát sau có một tin nhắn được gửi đến: Chị dâu gặp nguy hiểm, có người lẻn vào!
Lúc này, bên trong tiểu khu của Lâm Tử Thanh, có bốn người không rõ thân phận xâm nhập bất thường. Tiểu Lục là người nắm giữ hầu như toàn bộ thế cục, trước mắt cậu ta đang bảo vệ an toàn xung quanh Lâm Tử Thanh. Bởi vì có bốn người, Tiểu Lục không dám chia ra từng người đi khảo sát, chỉ có thể náu mình không cho Lâm Tử Thanh đi ra ngoài.
Kẹt!
Bỗng nhiên, Lâm Tử Thanh mở cửa phòng ra, muốn ra khỏi cửa.
Vụt!
Một cái bóng đen xuất hiện ở cách chỗ Lâm Tử Thanh không xa.
Hai mắt cậu ta trong suốt sáng ngời, sắc mặt thoáng trắng bệch, dáng người không khác Trương Thiên nhiều lắm, chỉ là khuôn mặt kia rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai!
Nếu Lâm Tiểu Nhã nhìn thấy, chắc chắn lúc này sẽ thích kiểu "tiểu thịt tươi" như thế này.
Đúng vậy, là Tiểu Lục không thể nghi ngờ!
Hai mắt cậu ta không có ác ý, chậm rãi đến gần Lâm Tử Thanh hơn.
"Cậu là ai?" Lâm Tử Thanh kinh ngạc hỏi.
Tiểu Lục mỉm cười trả lời: "Chị dâu, tôi là đến bảo vệ chị."
Bảo vệ?
Tôi cần bảo vệ gì chứ?
Trong lòng mọi người đều nổi lên vô số vấn đề.
"Người này không phải là nhân vật lớn nhà họ Lăng mời đến sao? Vì sao lại bắt tay với kẻ thù ngoại tình với vợ của cậu ấm Lăng kia?"
"Ông trời của tôi ơi, bối cảnh của tên vô danh tiểu tốt kia sâu không lường được vậy sao?"
"Khó trách dám đào góc tường của nhà họ Lăng!"
"Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!"
"..."
Tô Phong có phần muốn khóc, nhân vật lớn này là người quen của anh Thiên?
Được cứu rồi! Được cứu rồi!
Hai tay của ông ta kích động mà không kìm được trở nên run rẩy, màn hình cũng run lên.
Dù là như thế, nhưng nó vẫn không hề gây ảnh hưởng đến hai người đàn ông đang ở một bên khác của màn hình. Bọn họ xem mà lệ nóng doanh tròng, cầm di động phấn khích gửi bình luận đến.
Bành Hoa: Tôi nhìn mà khóc, anh Thiên là người phương nào vậy? Nhân vật lớn mà nhà họ Lăng mời đến lại đến bắt tay với anh ấy!
Tưởng Minh Đức: Ban nãy dọa ông đây đái ra quần rồi, a a a!
Tưởng Minh Đức: Không ngờ là người quen của anh Thiên, người quen...
Bành Hoa: Tôi chỉ nghĩ đến một câu thôi, anh Thiên uy vũ!
Tưởng Minh Đức: @Tô Phong, chúc mừng anh sống lại, lần này tuyệt đối có thể sống!
Bành Hoa: Sau này anh Thiên là trời của tôi!
Tưởng Minh Đức: Anh Thiên cũng giấu kỹ gớm đấy!
Tô Phong: Tôi khóc.
Tô Phong: Tôi mặc kệ, anh Thiên nói các người phấn khích thì gửi thêm quà đi, bao nhiêu tiền các người tự quyết định!
(Bành Hoa gửi tặng quà 100 vạn đồng)X1
(Bành Hoa gửi tặng quà 100 vạn đồng)X2
(Bành Hoa gửi tặng quà 100 vạn đồng)X3
(Bành Hoa gửi tặng quà 100 vạn đồng)X4
(Không đủ ngân sách!)...
(Tưởng Minh Đức gửi quà 500 vạn đồng)X1
(Tưởng Minh Đức gửi quà 500 vạn đồng)X2
(Tưởng Minh Đức gửi quà 500 vạn đồng)X3
(Tưởng Minh Đức gửi quà 500 vạn đồng)X4
(Không đủ ngân sách!)...
Trực tiếp gửi quà đến mức tài khoản không còn tiền, cũng không dấu được sự kích động trong lòng.
Giờ phút này đối bọn họ mà nói, là hai anh em tốt, sao lại nghĩ đến chút tiền ấy chứ!
Người nhà họ Lăng nhìn thấy một màn bắt tay này, trong lòng rối bời.
Lăng Tiêu Vũ không khỏi hai chân phát run...
Lăng Uy thì đã gặp quá nhiều tình huống rồi, trong lòng cũng không kìm được mà run run, trăm triệu không ngờ tới nhân vật lớn mình muốn kết bạn lại có quen biết Trương Thiên.
Mày của ông ta bắt đầu nhíu lại thật chặt!
Quách Hồng Đào thả tay của Trương Thiên ra, cười hỏi: "Ngài Trương, vì sao ngài lại ở đây? Ngài cũng có quen biết nhà họ Lăng?"
Trên mặt Trương Thiên hiện lên một tia thất vọng.
Bởi vì người này xuất hiện rồi, anh biết có một số việc không thể làm!
Không phải vì để tâm ông ta, mà là vì mặt mũi của thầy tổng.
Tuy nhiên, giết người phóng hỏa làm không được, không có nghĩa là Trương Thiên sẽ buông tha nhà họ Lăng như vậy.
Trương Thiên lắc lắc đầu, thở dài, nghiền ngẫm cười nói: "Ha ha không quen! Đi cùng bạn bè đến đây chúc thọ, thuận tiện tặng một chút quà mọn!"
Một câu không quen đã thể hiện thái độ của Trương Thiên, Quách Hồng Đào cũng có thể cân nhắc được địch ý của Trương Thiên với nhà họ Lăng trong lời của anh.
Quách Hồng Đào đáp lại: "Tôi cũng chỉ mới quen thôi."
Ý ông ta là, tôi và nhà họ Lăng không thân thiết, ngài muốn làm gì thì cứ làm đi!
Trương Thiên cũng không cần ông ta cho phép. Dù Quách Hồng Đào có muốn ngăn cản chuyện này, Trương Thiên cũng sẽ làm. Anh đã từng nói với Lăng Uy rồi, quà này ông ta không nhận cũng phải nhận, hôn ước này không lùi cũng phải lùi.
Nếu không, diệt nhà họ Lăng!
Trương Thiên vòng lấy thắt lưng Tô Vân Nguyệt đi từng bước về phía trước, làm trò trước mặt mọi người, nhìn Lăng Uy mà nhướng mày gằn giọng nói: "Ông cụ Lăng, cái nón xanh hôm nay Trương Thiên tôi tặng, nhà họ Lăng các người có lấy hay không đây?"
Người nhà họ Lăng nghe Trương Thiên nói đến "món quà" này, mặt đều tái đi cả.
Trước mặt mọi người để nhà họ Lăng đội nón xanh?
Quách Hồng Đào nghe xong cũng có phần bối rối, nghẹn cười không thành tiếng.
Dưới cái nhìn trần trụi của từng người một ở đây, Lăng Uy vẫn luôn "cao cao tại thượng" bị Trương Thiên hỏi một câu nhục nhã như vậy, rốt cuộc ông ta sẽ chọn làm thế nào đây?
Mấy người Tô Phong muốn cười.
Bành Hoa: Mẹ kiếp, người đàn ông kia lại đến nữa rồi, ông ta sắp dỗi đến chết người!
Tưởng Minh Đức: Anh có thấy cái mặt nghẹn chín kia của Lăng Uy không? Ha ha!
Tô Phong: Bệnh cao huyết áp là bệnh nghiêm trọng.
Người nhà họ Lăng nghe xong lời này có ai chịu được? Hỏi ai không giận dữ đi?
Bị đội nón xanh trước mặt mọi người, còn hỏi có đội hay không?
Lăng Uy người ta không biết xấu hổ à?
Lăng Uy người ta không biết xấu hổ à?
Bọn họ chính là gia tộc lớn mạnh nhất Khánh Giang đấy, vậy mà phải để mọi người thừa nhận bị cắm sừng?
Chỉ là có Quách Hồng Đào ở đây, ông ta không có cách nào khác cả!
Lăng Uy nghiến răng nghiến lợi đối diện Trương Thiên, đầu óc tràn ngập thù hận, cuối cùng nhắm tịt hai mắy lại như sắp phải chết đến nơi, đau khổ nói: "Quà ngài Trương đưa, vậy tôi nhận!"
"Nhà họ Lăng chúng tôi... Nhận!"
Trương Thiên không cho Lăng Uy chút chỗ thở nào, ngay sau đó còn tàn nhẫn hỏi: "Hôn sự này với nhà họ Tô, nhà họ Lăng các người có lui hay không?"
Lăng Uy giận dữ đến mức run rẩy, nhưng tất cả tức giận chỉ có thể bị đè vào bên trong, con ngươi ông ta đỏ hoe, đau đớn nói: "Lui!"
"Nhà họ Lăng chúng tôi lui!"
Cuối cùng Trương Thiên còn nghiền ngẫm hỏi: "Có phục hay không?"
"Phục!"
Trả lời xong, cả người Lăng Uy đều thất thần, người cũng sắp sụp đổ.
Nhà họ Lăng danh tiếng lừng lẫy ở Khánh Giang, bây giờ cũng phải chịu uất ức như thế ở chính tiệc mừng thọ của mình, đây có thể là đả kích lớn nhất cả đời ông ta rồi.
Đùng!
Mọi người đang xem một màn này, trong lòng hệt như bị sét đánh trúng, khiếp sợ không thôi.
Nhà họ Lăng cao cao tại thượng kia, vậy mà lại cúi đầu trước mặt Trương Thiên.
Nhìn xem Lăng Uy kia đi, trông có giống một con chó không?
Liễu Ngữ Yên ở góc xa xa thấy bộ dảng khủng bố như thế của Trương Thiên, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò, khóe miệng nhếch lên, thì thầm: Có ý tứ!
Tô Phong và Tô Vân Nguyệt "lệ nóng doanh tròng", cái hôn ước hoang mang đã lâu kia thật sự đã được giải quyết rồi, nhà họ Lăng đồng ý rồi.
Chuyện Trương Thiên đồng ý với bọn họ, đã thật sự làm được!
Bên trên màn hình livestream
Hai người đàn ông đã trung niên cũng đều kích động mà đỏ cả hốc mắt. Họ run rẩy bắt tay vào soạn tin nhắn rất nhanh.
Bành Hoa: Anh Thiên, uy vũ!
Bành Hoa: Anh Thiên, trâu bò!
Tưởng Minh Đức: Anh Thiên, uy vũ!
Tưởng Minh Đức: Anh Thiên, trâu bò!
Bành Hoa: Anh Thiên của tôi là đệ nhất thiên hạ, từ xưa đến nay chưa hề có, không gì sánh kịp!
Tưởng Minh Đức: Một hàng lệ nóng kính anh Thiên!
Tô Phong: Tin tưởng anh Thiên, sung sướng cả đời!
Tô Phong: Nhanh lên, gửi quà cho tôi đi...
Bành Hoa: Tất nhiên!
Tưởng Minh Đức: Tất nhiên!
Đổi sang tiếp tục chuyển khoản...
Một vài tiếng ting ting vang lên, mấy trăm mấy vạn nghìn đồng tiền quà được bắn ra vô số kể.
Kính tình nghĩa, kính Trương Thiên!
"..."
Đối mặt với Lăng Tiêu Vũ và Lăng Uy đầy thù hận, Trương Thiên lạnh lùng, không hề nhìn!
Anh nhếch miệng châm chọc: "Ông cụ Lăng, quà tặng rồi, chúc phúc cũng nói rồi, Trương Thiên tôi đây đi trước vậy."
"Các người cứ vui vẻ nhé!"
Lăng Uy lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Trương Thiên nói đầy tàn nhẫn: "Ngài Trương đi thong thả, không tiễn!"
Trong lòng chứa nhiều bất mãn, hôm nay Lăng Uy cũng phải nuốt chúng xuống bụng.
"Hẹn gặp lại!" Trương Thiên quăng ra một câu.
Anh biết, nhà họ Lăng sẽ không quên nhanh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm mình tính sổ.
Quay đầu lại, Trương Thiên nói với Quách Hồng Đào: "Ngài Quách, tôi đi trước đây!"
"Ngài về thì gửi lời với ông cụ, giúp tôi ân cần hỏi thăm ông ấy một tiếng."
"Nhất định, ngài Trương sinh đi thong thả!" Quách Hồng Đào tất nhiên hiểu được Trương Thiên ám chỉ ai.
...
Ba người không có ăn tiệc tối, trở lại khách sạn ăn cơm rồi mới về phòng.
Vốn Trương Thiên nói phải đi về thẳng thành phố Nam Châu, dù sao người phụ nữ Tô Vân Nguyệt này cũng không quá đứng đắn, vấn đề là không có chuyến bay nên chỉ có thể ở lại.
Trương Thiên tắm rửa một cái, chỉ muốn ngủ một giấc cho thật ngon.
Chỉ là lúc anh đang tắm, Tiểu Lục có gọi điện đến, nhưng vì tắt tiếng nên anh không nghe được. Một lát sau có một tin nhắn được gửi đến: Chị dâu gặp nguy hiểm, có người lẻn vào!
Lúc này, bên trong tiểu khu của Lâm Tử Thanh, có bốn người không rõ thân phận xâm nhập bất thường. Tiểu Lục là người nắm giữ hầu như toàn bộ thế cục, trước mắt cậu ta đang bảo vệ an toàn xung quanh Lâm Tử Thanh. Bởi vì có bốn người, Tiểu Lục không dám chia ra từng người đi khảo sát, chỉ có thể náu mình không cho Lâm Tử Thanh đi ra ngoài.
Kẹt!
Bỗng nhiên, Lâm Tử Thanh mở cửa phòng ra, muốn ra khỏi cửa.
Vụt!
Một cái bóng đen xuất hiện ở cách chỗ Lâm Tử Thanh không xa.
Hai mắt cậu ta trong suốt sáng ngời, sắc mặt thoáng trắng bệch, dáng người không khác Trương Thiên nhiều lắm, chỉ là khuôn mặt kia rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai!
Nếu Lâm Tiểu Nhã nhìn thấy, chắc chắn lúc này sẽ thích kiểu "tiểu thịt tươi" như thế này.
Đúng vậy, là Tiểu Lục không thể nghi ngờ!
Hai mắt cậu ta không có ác ý, chậm rãi đến gần Lâm Tử Thanh hơn.
"Cậu là ai?" Lâm Tử Thanh kinh ngạc hỏi.
Tiểu Lục mỉm cười trả lời: "Chị dâu, tôi là đến bảo vệ chị."
Bảo vệ?
Tôi cần bảo vệ gì chứ?
Bình luận facebook