-
Chương 11-15
Chương 11: Thiêu cháy thủ đô
“Đến đây đi!”
Tần Nguyệt Như khác với hầu hết các cô gái khác, có lẽ cô ta đã quen với cách cư xử này từ lâu nên bản thân cũng có vẻ cởi mở hơn nhiều.
Hơn nữa, sau khi nằm xuống thì dáng người cao thẳng của cô ta cũng không hề bị ảnh hưởng, những đường cung xinh đẹp được bao vây trong lớp quần áo cũng lộ ra, nhưng lại khuyết đi một nửa khác.
“Anh... làm gì vậy?”
Đột nhiên, Tần Nguyệt Như nắm lấy tay Giang Tiểu Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“Cô Tần, tôi không có ý gì khác, nơi phải xoa bóp là phần bụng dưới của cô.”
Tần Nguyệt Như nghe vậy thì buông tay ra, nếu xoa bóp phần bụng dưới mà còn không biết báo trước một tiếng, cô ta sẽ cho rằng Giang Tiểu Thần muốn....
Bởi vì cảm thấy Giang Tiểu Thần không giống với những bác sĩ khác cho nên cô ta mới đồng ý thế này, sau buổi sáng hôm nay cô ta vẫn cảm thấy như vậy, cho nên bây giờ có thể thử xem rốt cuộc người này có làm được hay không.
Giang Tiểu Thần nhìn Tần Nguyệt Như hoàn hảo như thế, cuối cùng hít một hơi lạnh, vứt bỏ những thứ lộn xộn trong đầu.
“Cô Tần, tôi xin nói trước, tình huống của cô cần phải từ từ điều trị, không thể loại bỏ hoàn toàn chỉ trong một lúc, không phải hai ba ngày là có thể có cảm giác khống chế được, nhưng cô đừng lo lắng, hôm nay sau khi xoa bóp cho cô xong thì một khoảng thời gian sẽ không tái phát nữa, bình thường nếu không có chuyện gì thì cô phải kiềm chế bản thân một chút, đừng suốt ngày đi tìm bạn trai.”
“Nhìn ra được anh không có ý tốt, cho dù anh nói cả đời này mới có thể chữa khỏi bệnh cho tôi thì tôi còn có thể làm thế nào đây?” Tần Nguyệt Như nhìn Giang Tiểu Thần mỉm cười, sau đó nhắm đôi mắt trong veo lại.
Giang Tiểu Thần chỉ mỉm cười rồi ấn vào huyệt đạo ở bụng dưới của Tần Nguyệt Như, sử dụng kỹ thuật độc đáo của mình để khơi thông máu nơi bụng dưới của cô, dần dần làm lớp âm khí nóng rực tiêu tan.
Mười lăm phút trôi qua, Giang Tiểu Thần mới buông tay ra, thở phào nhẹ nhõm.
“Xong rồi.”
Đúng là tra tấn người khác mà!
Không phải vì kỹ thuật của anh khó thực hiện, mà là vì Tần Nguyệt Như quá nóng bỏng, anh không thể không cố gắng kiềm chế bản thân, sợ sẽ không nhịn được mà bất ngờ xé toạc đôi vớ da của cô ta rồi tiến quân thần tốc, chỉ cần anh làm như vậy thì Tần Nguyệt Như cũng không thể ngăn cản được.
“Như vậy đã xong rồi ư?”
Tần Nguyệt Như mở mắt ra, cử động cơ thể, ngay lập tức cảm thấy sảng khoái.
Cơ thể mềm mại nặng nề giống như được một ma lực nào đó xuyên qua, giống như được tái sinh lần nữa.
Đột nhiên, trong đầu Tần Nguyệt Như chỉ có một suy nghĩ chính là quá thoải mái.
Mười lăm năm qua, đặc biệt là sau năm cô ta hai mươi lăm tuổi thì tình trạng tinh thần vô cùng tệ, cô ta hiếm khi có được cảm giác thoải mái như vậy, không ngờ sau khi được Giang Tiểu Thần xoa bóp xong thì đã ở trong trạng thái bình phục ngay lập tức.
Là thành viên của nhà họ Tần ở thủ đô, kinh nghiệm và mắt nhìn người của cô ta không giống như người bình thường, cho nên không cảm thấy chuyện Giang Tiểu Thần có thể khống chế được căn bệnh kỳ lạ của mình nhiều năm qua có gì kỳ lạ hay diệu kỳ.
Nhưng trong lòng lại hưng phấn không thể diễn tả được, sau ngần ấy năm, cuối cùng cô ta cũng đã khống chế được dục vọng dị thường chết tiệt đó, có thể đường đường chính chính trở về làm một cô gái bình thường.
Cô ta mừng rỡ như điên, trên gương mặt tràn ngập vui mừng, nhìn về phía Giang Tiểu Thần với khuôn mặt đỏ bừng, lập tức che miệng phì cười.
“Cô cười cái gì?” Giang Tiểu Thần lấy tay quạt quạt, tiếp tục nói: “Tuy rằng chưa thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh quái lạ của cô, nhưng ít ra có thể khống chế được dục vọng, có thể coi như thành công, cho nên khi nào thì cô Tần sẽ đưa mười triệu cho tôi đây?”
“Anh tới đây vì tiền sao?” Tâm trạng đang phấn khích của Tần Nguyệt Như đột nhiên trở nên buồn bực.
Giang Tiểu Thần còn trẻ, y thuật ưu việt như vậy, đến đây giúp cô ta chỉ vì tiền ư? Nghe thật sự không dám tin.
“Đương nhiên.” Giang Tiểu Thần trả lời, nhưng nghĩ đến Tần Nguyệt Như là người của nhà họ Tần, một gia tộc lớn đến từ thủ đô, anh chợt nhớ ra điều gì đó: “Nếu cô Tần cảm thấy nợ tôi một ân tình, muốn giúp tôi, vậy thì tôi thật sự có một chuyện muốn hỏi thăm cô....”
“Chuyện gì?”
“Không biết cô đã từng nghe nói hay chưa, hơn hai mươi năm trước có chuyện thiêu cháy thủ đô.”
Hai mươi hai năm trước, trong một buổi tiệc xa hoa của thủ đô đã xảy ra một trận hỏa hoạn, vô số người chết oan uổng, sự kiện này được gọi là “thiêu cháy thủ đô”.
Tuy nhiên, sự việc này vừa xuất hiện thì tin tức nhanh chóng bị phong tỏa, không có phóng viên truyền thông nào dám đưa tin, thậm chí còn không có cơ hội để tiếp xúc với hiện trường, người biết về sự kiện này lại càng ít ỏi, Giang Tiểu Thần cũng chỉ biết được từ chỗ ông cụ.
Trước kia Giang Tiểu Thần không để ý đến chuyện này, nhưng trước khi xuống núi ông cụ lại đột nhiên nói với anh rằng năm đó đã cứu anh từ trong vụ hỏa hoạn đó ra ngoài, bảo Giang Tiểu Thần đi tìm người thân thật sự của mình.
Thật ra anh đã xa cách với người nhà 22 năm, gần như đã không còn chút tình cảm gì, trong lòng Giang Tiểu Thần, ông cụ mới là người thân thật sự của anh, nhưng xuất phát từ sự tò mò nên anh mới quyết định tìm hiểu, có thể gặp mặt quen biết cũng là chuyện tốt.
“Chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, lúc đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói đến.” Tần Nguyệt Như thành thật trả lời.
“Được rồi, không biết cũng không sao.” Giang Tiểu Thần không mấy để tâm, chuyện năm đó bị phong tỏa, làm sao có một người ngẫu nhiên của hai mươi năm sau ở thủ đô lại có thể biết được? Nếu như Tần Nguyệt Như không phải là người nhà họ Tần thì anh cũng sẽ không hỏi.
“Anh Giang đừng thất vọng, tôi không biết, không có nghĩa là những người khác trong nhà họ Tần cũng không biết, khi nào có thời gian tôi sẽ hỏi người trong nhà thử xem.”
Giang Tiểu Thần cười nói: “Cô Tần đẹp người tốt tính, tôi xin nhận ý tốt này, nhưng mà đây cũng không phải lý do để cô không trả mười triệu cho tôi, hy vọng cô Tần vẫn sẽ đưa tiền.”
“Anh đúng là đồ tham tiền.” Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyệt Như lóe lên, nhớ lại chuyện xoa bóp vừa rồi: “Anh nói xem, một người đẹp quyến rũ như tôi ở đây, anh không nhắc đến điều kiện quá đáng nào, chỉ muốn đòi tiền, nhan sắc này của tôi còn chưa đủ tư cách sao?”
“Ha ha, cô Tần, không phải cô không đủ tư cách, mà tôi sợ nếu như tôi ra tay rồi, bệnh này của cô cả đời cũng không khỏi được.” Giang Tiểu Thần cười nói.
“Nghe giọng điệu này của anh, xem ra kinh nghiệm không hề ít đâu nhỉ?” Tần Nguyệt Như nhìn về phía một bộ phận nào đó trên cơ thể Giang Tiểu Thần, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Đó là điều đương nhiên, tôi vẫn nói như vậy, những chuyện khác không liên quan đến tiền bạc, cho dù tôi ngủ với cô, cô vẫn phải trả cho tôi mười triệu tiền thù lao.”
“Anh đúng là không biết nói chuyện tâm tình.” Tần Nguyệt Như thu ánh mắt lại, cặp mông hồng hào rời khỏi ghế sô pha, đứng trước mặt Giang Tiểu Thần, hương thơm tỏa ra ngào ngạt: “Để lại số điện thoại và số tài khoản ngân hàng của anh đi, một lúc nữa tôi sẽ cho người chuyển qua cho anh.”
“Như vậy mới được chứ.”
Giang Tiểu Thần nhanh chóng đưa số điện thoại của mình cho Tần Nguyệt Như, sợ Tần Nguyệt Như đổi ý, anh còn thuận tay lưu lại số của cô ta rồi gửi số tài khoản ngân hàng của mình qua.
“Nhớ kỹ, mười triệu không nhiều không ít, hỗ trợ trọn đời cộng với dịch vụ bao trọn gói.”
Sau khi để lại một câu này, Giang Tiểu Thần đút tay vào túi quần rồi sải bước mạnh mẽ rời đi.
Tần Nguyệt Như nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, khuôn mặt mịn màng đàn hồi của cô ta lộ ra nụ cười, thứ căng tròn nào đó nảy lên, cảm thấy chàng trai này rất thú vị.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta dần dần bình tĩnh lại, bấm một dãy số điện thoại di động.
“Nguyệt Như, có chuyện gì vậy?”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói điềm tĩnh của một người đàn ông trung niên, Tần Nguyệt Như hơi do dự một chút, cuối cùng cũng nói.
“Cha, con muốn hỏi cha một chuyện. Cha có nghe nói tới sự kiện thiêu cháy thủ đô chưa?”
“Cái này... con đã nghe ai nói?”
“Tình cờ biết được.”
“Đừng gạt cha! Con thành thật nói cho cha biết, rốt cuộc là ai?”
Tần Nguyệt Như cau mày nói tiếp: “Cha, con thật sự là vô tình biết được, bởi vì tò mò nên mới hỏi cha thử xem.”
“Không được nhắc đến chuyện này nữa! Cũng không được nói với bất kỳ ai!”
“Vâng, con biết rồi.”
Chương 12: Hai nhân viên bảo vệ ngoài cửa
Giang Tiểu Thần rời khỏi phòng tiếp khách rồi đi đến phòng khách, Tiêu Thanh Di và chị Ngô lập tức đứng dậy.
“Thần y Giang, xong rồi sao?”
Tiêu Thanh Di đi tới trước mặt Giang Tiểu Thần hỏi, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Tần Nguyệt Như để một người đàn ông ở bên cạnh mình lâu như vậy, bọn họ đã làm gì trong đó?
“Ừm, xong rồi.”
Giang Tiểu Thần mỉm cười trả lời, sau đó nắm lấy tay em gái Tiêu Thanh Di này rời khỏi biệt thự.
Tất nhiên chị Ngô không đi theo cùng, vừa rồi chị ta vẫn luôn chú ý đến những gì xảy ra bên trong, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người đàn ông này không làm tổn thương đến cô chủ nhà chị ta, nếu Tần Nguyệt Như thật sự gặp phải chuyện gì đó thì đã hét lên gọi chị ta vào.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Tiêu Thanh Di đỏ mặt hỏi: “Thần y Giang, sao anh lại kéo tôi ra ngoài? Anh thật sự chữa khỏi cho chị Vương rồi sao?”
Giang Tiểu Thần nhìn cô gái này, nghĩ xem rốt cuộc trong lòng cô ấy trong sáng đến mức nào, vừa động một chút đã đỏ mặt.
“Đừng gạt tôi, người ta không phải họ Vương mà là họ Tần.”
“Ồ.”
Mặt Tiêu Thanh Di lại đỏ lên, hóa ra chị Tần đã giải thích tình huống với thần y Giang.
“Tôi không cố ý muốn lừa gạt anh, loại chuyện này không tiện để người khác biết, tuy rằng tính cách của chị Tần cởi mở, nhưng người ta chưa từng quen bạn trai, không phải đều muốn tốt cho người ta thôi sao?”
“Cô ta chưa từng có bạn trai?”
“Đúng vậy.” Tiêu Thanh Di đáp, sau đó lại tỏ vẻ bối rối, không phải lúc chữa bệnh nên hỏi rõ ràng mọi chuyện sao? Sao thần y Giang lại không biết?
“Bởi vì không biết cơn bệnh sẽ phát tác lúc nào cho nên chị Tần rất ít khi tiếp xúc với bạn bè nam giới, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy ở cùng một người đàn ông lâu như vậy.”
“Ha ha, nói vậy thì vinh dự cho tôi rồi.” Giang Tiểu Thần sờ sờ chóp mũi: “Được rồi Thanh Di, mọi chuyện đã xong rồi, chúng ta quay về thôi.”
“Bây giờ?”
“Phải.”
Không đợi Tiêu Thanh Di kịp giải thích, Giang Tiểu Thần đã kéo cô ấy vào chiếc Bentley mà cô ấy lái đến.
Đây là lần thứ ba Giang Tiểu Thần nắm tay cô ấy kể từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, khiến khuôn mặt của một cô gái nhỏ như Tiêu Thanh Di nóng bừng lên.
Trên đường trở về, Tiêu Thanh Di tò mò Giang Tiểu Thần đã chữa khỏi bệnh cho Tần Nguyệt Như như thế nào, sau đó liền hỏi: “Thần y Giang, anh thật sự đã chữa khỏi bệnh cho chị Tần rồi sao?”
“Gần như là vậy, Thanh Di, hôm nay cô đã đưa tôi đi hai lần, chúng ta có thể coi như bạn bè, từ giờ trở đi đừng gọi tôi là thần y này thần y nọ nữa, quá khách sáo rồi.” Giang Tiểu Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình nói, anh đang chờ thông báo của tài khoản ngân hàng.
“Được rồi, thần y Giang lớn tuổi hơn tôi, sau này tôi sẽ gọi anh là anh Tiểu Thần vậy.”
“Được thôi em gái Thanh Di~”
“Ồ! Đến rồi, đến rồi, ha ha ha, rốt cuộc mười triệu của tôi đã đến rồi.”
Giang Tiểu Thần đang vui mừng nhìn thấy thông báo của tài khoản ngân hàng xuất hiện trong điện thoại.
Nhưng khi nhìn thấy số tiền chuyển đến chỉ có 3 triệu, anh lập tức cảm thấy không vui.
“Tại sao chỉ có 3 triệu?” Nội tâm đang hứng phấn như trên đỉnh núi của Giang Tiểu Thần đột nhiên tuột xuống một nửa, lập tức ân cần hỏi han tổ tông nhà Tần Nguyệt Như mấy trăm lần, sau đó trực tiếp gọi điện thoại đến chất vấn.
“Cô Tần, 10 triệu mà chỉ chuyển 3 triệu? Cô đang có ý gì?”
“Không phải anh Giang nói còn chưa hoàn toàn chữa khỏi sao? Ba triệu này coi như phí vất vả ngày hôm nay, 7 triệu còn lại thì phải xem biểu hiện của anh, đợi đến khi chữa khỏi sẽ chuyển qua.”
“Cô đúng là rất nham hiểm, tôi không động đến cô, tốt nhất đừng khiến tôi phải động tay, nếu không tôi sẽ khiến cô biết cái gì gọi là kêu trời không thấu kêu đất không nghe!”
“Tít!”
Giang Tiểu Thần tức giận cúp điện thoại, cô gái này không hề thành thật chút nào, tốt nhất là đừng để anh có cơ hội như vậy, nếu không sẽ khiến bệnh tình của cô ta càng trở nên trầm trọng hơn!
…
Không lâu sau đó, Giang Tiểu Thần trở lại nội thành của Trung Hải trên chiếc Bentley, nghĩ đến chuyện 10 triệu cuối cùng lại thành 3 triệu khiến anh cảm thấy đau cả răng.
Kẻ có tiền đúng là đồ keo kiệt, chuyện gì cũng vô cùng khôn khéo.
Nếu không phải vì anh cảm thấy cô gái Tần Nguyệt Như này cũng không tệ nên mới rời đi trước, thì nói gì cũng phải chờ cô ta thanh toán rồi mới đi, ai ngờ anh đã nghĩ sai rồi, kế hoạch của cô gái này quá mức khôn ngoan.
Sao không thể là người giống Tiêu Thanh Di chứ? Xem thử con gái người ta ngây thơ đáng yêu như thế nào kìa.
Lần sau gặp mặt, anh nhất định sẽ khiến Tần Nguyệt Như đẹp mặt, nghĩ đến đây, Giang Tiểu Thần nhớ đến bộ quần áo mình mua với giá rẻ từ Kane Troy vẫn còn ở chỗ Tô Nhược Sơ nên anh quyết định đến tập đoàn Tô thị một chuyến.
Bộ quần áo đó tuy đã cũ nhưng nếu đăng lên trên app thanh lý nào đó thì vẫn có thể bán được rất nhiều tiền, nếu để mất như thế này thì thật đáng tiếc.
Tiêu Thanh Di đưa Giang Tiểu Thần đến tập đoàn Tô thị, tên này nói hôm khác sẽ đãi cô ấy ăn cơm rồi vội vàng đi về phía công ty.
Nhưng vừa định bước vào, anh lại đụng phải hai nhân viên bảo vệ đã ngăn cản anh ngày hôm qua.
“Xin chào hai người anh em!”
“À, cái này...”
Hai người vừa nhìn thấy Giang Tiểu Thần, lập tức nhìn nhau, tự hỏi sao lại là người này?
Trải qua chuyện ngày hôm qua, trong lòng hai nhân viên bảo vệ này đều cảm thấy có hơi tức giận với Giang Tiểu Thần, nghe nói cha của tổng giám đốc có quen biết với anh, hai người bọn họ đành phải bày ra vẻ mặt tươi cười.
“Xin chào, xin chào người anh em, không biết hôm nay người anh em đến đây là lại có chuyện gì?” Tên nhân viên bảo vệ hơi mập hơn hỏi.
Giang Tiểu Thần đi đến trước mặt hắn ta, xoa xoa tay, hỏi: “Có thuốc lá không?”
“Cái này, công ty có quy định không được hút thuốc trong giờ làm việc, cho nên bọn tôi không mang theo thuốc.” Tên bảo vệ mập mạp nghiêm túc trả lời.
“Tên béo chết tiệt, đừng giả vờ làm nhân viên tốt nữa. Đều là anh em trong nhà, không phải người ngoài.” Tên bảo vệ bên cạnh mắng một tiếng, sau đó nhìn Giang Tiểu Thần, lấy ra một điếu thuốc, vẻ mặt tươi cười nói: “Đây đây, anh trai, tôi có đây, cho anh!”
Giang Tiểu Thần cầm điếu thuốc, bảo vệ kia rất biết điều, lập tức lấy bật lửa ra châm lửa.
Hôm qua hai người bọn họ bị Giang Tiểu Thần đánh bất tỉnh, không nhìn thấy những chuyện đã xảy ra trong văn phòng, nhưng lại nghe người khác nói Giang Tiểu Thần là người được nhà họ Tô mời đến, nghe đồn có chút quan hệ với tổng giám đốc, nhưng là quan hệ gì thì không biết.
Một nhân vật như vậy, nếu như không nịnh bợ tử tế thì sau này làm sao có thể thăng chức thành đội trưởng đội bảo vệ.
“Anh tên là gì?” Giang Tiểu Thần hỏi.
“Tên tôi là Trần Tam, tên béo chết tiệt này tên là Trương Thông Minh.” Trần Tam vui vẻ giới thiệu.
Giang Tiểu Thần mỉm cười hút thuốc, Trương Thông Minh nhìn thấy Trần Tam lấy ra một điếu thuốc, cũng không sợ bị cấp trên nhìn thấy nữa, lấy ra cho Giang Tiểu Thần một điếu nữa.
“Nào, anh trai, hút của tôi đi.”
“Các người đang làm cái gì đấy!”
Trương Thông Minh vừa đưa điếu thuốc vào tay Giang Tiểu Thần, một giọng nói lạnh lùng liền vang lên ngay lập tức, bọn họ sợ tới mức hoảng loạn chạy về vị trí ban đầu của mình đứng thẳng, bày ra dáng vẻ nhân viên tốt.
Giang Tiểu Thần nhìn về nơi phát ra giọng nói kia, chỉ trông thấy cô gái lạnh như băng Tô Nhược Sơ đang đi tới, ngửi thấy mùi khói thuốc ngoài cửa thì cau mũi.
“Ai cho các người hút thuốc ở đây?”
Trần Tam và Trương Thông Minh giật mình, ấp úng, nhất thời không biết nên nói từ đâu.
Nếu nói là tự bọn họ hút thì sẽ mất việc, nếu nói là Giang Tiểu Thần hút vậy thì không phải sẽ khiến anh và nhà họ Tô khó xử sao? Đến lúc đó công việc cũng chẳng còn, trước sau đều khiến người ta khó xử.
“Là tôi bảo bọn họ hút thuốc với tôi.” Ngay khi hai người kia đang không biết phải làm thế nào thì Giang Tiểu Thần đột nhiên lên tiếng.
“Anh nghĩ mình là ai? Dựa vào cái gì mà bảo nhân viên của tôi hút thuốc trong giờ làm việc?” Tô Nhược Sơ không thèm quan tâm mặt mũi mà quát lên.
“Vợ à, không phải tôi đang chăm sóc cho nhân viên sao? Không phải đều muốn tốt cho công ty sao?”
“Anh, anh câm miệng, không được gọi tôi là vợ, ai là vợ của anh?”
“Cô đó, không phải chúng ta vừa kết hôn sao?”
“Cút!”
Khuôn mặt lạnh lùng của Tô Nhược Sơ lộ ra vệt ửng hồng, khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai nhân viên bảo vệ trước cửa nhìn cô và Giang Tiểu Thần, cô lập tức xoay người rời đi.
“Lần sau không được để tôi nhìn thấy nữa, nếu không thì đến bộ phận tài chính nhận lương rồi đi đi!”
Nhìn thấy Tô Nhược Sơ đi rồi, Giang Tiểu Thần lập tức đuổi theo sau, quần áo của anh vẫn còn trong xe của cô, dù thế nào anh cũng nhất quyết phải lấy lại.
Sau khi Tô Nhược Sơ và Giang Tiểu Thần rời đi rồi, Trần Tam và Trương Thông Minh không kiềm chế được vẻ mặt kinh ngạc của mình nữa, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
“Tên mập chết tiệt, vừa rồi anh có nghe thấy không? Người anh em vừa rồi gọi tổng giám đốc Tô là vợ hả?”
“Nghe thấy, nghe thấy rồi, tôi còn tưởng anh ta là họ hàng của tổng giám đốc Tô, ai ngờ lại là chồng của tổng giám đốc Tô! Hơn nữa tổng giám đốc Tô kết hôn lúc nào thế?”
“Không biết, đây là một tin tức lớn, vậy mà tổng giám đốc Tô đã kết hôn rồi!”
…
Chương 13: Quần áo bị ném ở đâu
Sau khi ra khỏi công ty, Tô Nhược Sơ không trở về nhà mà đi đến nhà để xe dưới hầm.
Cô và Giang Tiểu Thần chỉ là quan hệ vợ chồng trên giấy, nên không muốn để những người khác biết. Hai năm sau cô chắc chắn sẽ ly hôn với người đàn ông này, thậm chí có khả năng không cần dùng đến hai năm. Giang Tiểu Thần đi theo sau cô, ánh mắt nhìn từ mái tóc đen nhánh xuống cần cổ trắng nõn, sau đó nhìn bờ mông đầy đặn. Uốn éo cơ thể khi bước đi giống như cách cô chủ động vặn eo vào đêm hôm đó, khiến người ta phải mơ mộng xa xôi.
Khi bước vào nhà để xe không bao lâu, Tô Nhược Sơ dừng bước, đột nhiên xoay người lại nhìn Giang Tiểu Thần, khẽ cau mày, đôi môi anh đào hé mở, lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Giang Tiểu Thần bừng tỉnh khỏi thân thể quyến rũ của cô, trả lời: “Hôm nay tôi thay quần áo để trên xe của cô, quay lại lấy quần áo.”
“Quần áo?”
“Đúng vậy, quần áo thay lúc đến cục dân chính, cô không lén lút giấu đi đấy chứ?”
Tô Nhược Sơ vô cảm nói: “Tôi lấy quần áo bẩn thỉu đó làm gì? Tôi đã vứt đi từ lâu rồi.”
“Vứt rồi… Cô, vứt ở đâu?” Nụ cười của Giang Tiểu Thần dần dần vụt tắt, bộ quần áo đó là phiên bản đặc biệt, đừng thấy chỉ có giá vài tệ mà lầm, bán ra ít nhất cũng phải được vài chục nghìn, đương nhiên anh sẽ không bán.
“Không phải chỉ là bộ quần áo rách nát thôi sao, đưa cho ăn mày còn không thèm, anh sốt ruột với tôi làm gì?” Lúc đó nhìn thấy quần áo ở trên xe, cứ tưởng rằng Giang Tiểu Thần không cần nữa, nên cô đã tiện tay ném vào trong thùng rác.
“Người phụ nữ như cô thật là… đã được tôi đồng ý chưa? Sao lại có thể tùy tiện vứt đồ của tôi chứ?” Giang Tiểu Thần lộ vẻ khó chịu, giá cả chỉ là một phương diện, ý nghĩa của nó quan trọng với anh hơn.
“Là anh để trên xe của tôi không lấy đi, tôi tưởng rằng anh không cần nữa nên vứt đi, có vấn đề gì không? Hơn nữa, nếu anh không nỡ bỏ mấy chục tệ ra mua quần áo mới thì tôi có thể đền cho anh mười mấy bộ!”
Nói rồi, bàn tay ngọc mở ví ra, lạnh lùng lấy một xấp tiền ra ném vào người Giang Tiểu Thần.
“Ở đây có ba nghìn tệ, cho anh cả đấy, cứ coi như tôi cho anh bộ quần áo đó, đủ chưa?”
Giang Tiểu Thần liếc nhìn tiền giấy đỏ rực, khuôn mặt bình tĩnh lộ vẻ khó coi, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Tô Nhược Sơ, có phải cô cho rằng có tiền thì ghê gớm lắm phải không? Có thể lấy tiền để sỉ nhục người khác à?”
“Sao thế? Từ xa chạy đến công ty tìm tôi để nói về bộ quần áo rách nát đó, ngoài vì tiền ra thì còn có thể vì điều gì nữa? Bộ quần áo đó được làm bằng vàng nên cảm thấy tôi đưa vẫn chưa đủ sao?”
“Tôi biết rằng cô rất giàu có, có lẽ bộ quần áo đó không bằng đôi giày cô đi thường ngày, nhưng đối với tôi, nó không phải là vấn đề về tiền bạc, đừng hở một tí là lấy tiền ra để sỉ nhục tôi.”
Nghe vậy, khóe môi Tô Nhược Sơ lạnh lùng nhếch lên: “Coi như tôi đã hiểu ra rồi, anh cho rằng chúng ta đã kết hôn rồi, tôi đã là vợ của anh, thì cần phải cho anh quyền lợi của người chồng đúng không? Đúng là buồn cười, anh đừng quên rằng chúng ta chỉ là quan hệ vợ chồng hợp đồng, tôi không thể nào thích anh đâu, càng không thể thừa nhận thân phận của anh với người ngoài.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, mong rằng cô Tô đừng tổn thương người khác bằng những lời nói ác ý.”
Tô Nhược Sơ lại cười khẩy: “Tôi tổn thương người khác bằng những lời nói ác ý sao? Vậy tối hôm đó thì sao? Anh định giải thích với tôi thế nào? Anh có thể không cần phải như vậy, bây giờ lại tỏ vẻ đứng đắn gì chứ?”
Giang Tiểu Thần thoáng ngẩn người, nói: “Đúng vậy, tôi thừa nhận chuyện tối hôm đó là tôi đã sai nhưng tôi cũng đã giúp cô, nếu cô đẩy trách nhiệm lên người tôi, là đàn ông tôi chắc chắn sẽ chấp nhận, tôi cũng ở đây trịnh trọng xin lỗi cô, xin lỗi cô Tô!”
“Nhưng tôi muốn hỏi cô Tô rằng chuyện liên quan đến hôn nhân của chúng ta chẳng lẽ là vì chuyện đó sao? Không phải vì ông nội của cô và sư phụ của tôi đã đính ước từ bé cho chúng ta nhiều năm trước sao? Tại sao lại nói rằng tôi đòi quyền lợi của người chồng?”
“Là gì không liên quan đến anh! Tôi không cần phải giải thích với anh bất cứ điều gì, còn nữa, tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của anh đâu. Anh cũng đừng đưa ông nội của tôi ra để chèn ép tôi, chuyện của tôi do tôi làm chủ. Tôi cũng mong rằng anh đừng giống một tên hèn nhát, cả đời ở nhờ vào nhà họ Tô của tôi.”
Giang Tiểu Thần lắc đầu, cười gượng: “Được rồi, thật sự không thể nào nói đạo lý với cô, tùy cô nói thế nào, xin cô nói cho tôi biết, cô đã ném quần áo của tôi ở đâu?”
Giang Tiểu Thần không muốn nói tiếp với người phụ nữ này nữa, chuyện tối hôm đó không nói đến những nguyên nhân khác, anh bằng lòng thừa nhận sai lầm của mình.
Bản thân anh cũng không muốn trở thành chồng của Tô Nhược Sơ, càng không lấy Tô Dân Sinh để ép cô làm điều gì, cô cứ khăng khăng như vậy thì tùy cô. Dù sao thì giữa họ cũng không thể nào, cho dù đã kết hôn thì cũng là người xa lạ, không phải người đi cùng đường.
“Thùng rác trong nhà để xe, anh muốn thì tự đi lấy, tôi không hầu được!” Giọng nói của Tô Nhược Sơ lạnh lùng như băng, quay người đi về phía chiếc Porsche Cayman, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong với cặp mông tròn trịa màu hồng rồi lạnh lùng nhìn ra ngoài.
Lúc tưởng rằng Giang Tiểu Thần sẽ nhặt tiền rời đi, cô ngạc nhiên nhận ra rằng anh vậy mà lại thật sự chạy đi lục quần áo trong thùng rác.
“Ơ? Tìm được rồi!”
Giang Tiểu Thần lục lọi thùng rác một lúc, sau khi đổ hết rác, anh phát hiện ra chiếc áo phông trắng và quần đùi sặc sỡ mà anh coi như bảo bối. Anh vui vẻ cầm lên, không nhịn được hôn một cái, sau đó bỏ hết rác vào trong thùng, cười ha hả rời đi.
“Đồ điên!”
Tô Nhược Sơ nghiến răng nghiến lợi thấp giọng lẩm bẩm, hoàn toàn cạn lời với một người đàn ông như vậy.
Chẳng phải chỉ là bộ quần áo rách nát mấy chục tệ sao, đến mức phải lục lọi thùng rác sao? Đây là tiết kiệm hay thật sự không nỡ? Không, cô thấy đầu óc anh có vấn đề, hết thuốc chữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô trở nên kiên quyết, khởi động xe, chậm rãi đi ra khỏi nhà để xe.
Nhưng vừa rời đi, hai chiếc ô tô màu đen trong nhà để xe nháy đèn, rồi nhanh chóng lao ra khỏi nhà để xe để đuổi theo.
Tại giao lộ giữa nhà để xe ngầm và đường phố bên ngoài, xe của Tô Nhược Sơ đi ngang qua Giang Tiểu Thần, cô nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn Giang Tiểu Thần, lái xe vượt qua anh, hai chiếc đèn hậu ngày càng nhỏ đi.
Lấy được quần áo, tâm trạng của Giang Tiểu Thần vui vẻ hơn rất nhiều, không thèm so đo với người phụ nữ như Tô Nhược Sơ. Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi lấy điếu thuốc ra hút.
Đúng lúc này, hai chiếc ô tô màu đen lao ra khỏi nhà đề xe ngầm nhanh như tia chớp, đuổi theo hướng Tô Nhược Sơ rời đi.
Trong thời gian Giang Tiểu Thần tu luyện trên núi, anh không chỉ học những thứ như võ đạo và y thuật, mà anh còn thường xuyên xuống núi chấp hành một vài nhiệm vụ với sư phụ, không chệch đường ray với thế giới.
Vì vậy năng lực quan sát của anh và trực giác nhạy bén vẫn luôn đứng hạng nhất, vừa liếc nhìn đã biết Tô Nhược Sơ bị người khác theo dõi.
Tuy nhiên, Giang Tiểu Thần chẳng tỏ vẻ gì cả, ánh mắt nhìn về hướng Tô Nhược Sơ rời đi, đứng tại chỗ lặng lẽ hút vài hơi thuốc.
Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ không phải là vợ chồng thật sự, người phụ nữ này cũng không thừa nhận thân phận của anh, mà suy nghĩ của anh cũng giống hệt cô, vì vậy anh sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của cô.
Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Thần lại lặng lẽ hút điếu thuốc và đi theo hướng ngược lại.
Chương 14: Tai nạn giao thông
Nhìn thấy bóng dáng Giang Tiểu Thần biến mất trong kính chiếu hậu, ánh mắt Tô Nhược Sơ lạnh lùng nheo lại.
Trước đây không có người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, nhưng người đàn ông này thật sự khiến người khác cạn lời, thật sự không biết cô đang tức giận với anh sao?
Tô Nhược Sơ càng nghĩ càng cảm thấy bực mình, cô không nhận ra rằng lúc này trong đầu mình toàn là Giang Tiểu Thần, trước đây ngoại trừ công việc ra thật sự không có chuyện gì có thể khiến cô để ý như vậy.
Bất tri bất giác, cô lái xe đến một ngã tư, điện thoại đột nhiên vang lên lúc chờ đèn giao thông.
Cô cúi đầu liếc nhìn, lúc này đèn đỏ đã trở thành đèn xanh, sau đó một tay cô cầm lấy tay lái, tay còn lại cầm điện thoại lên.
“Sếp Tô, xảy ra chuyện rồi.”
Vừa nghe điện thoại, giọng nói nặng nề của người phụ nữ vang lên từ đầu dây bên kia.
“Trên thị trường thu mua của chúng ta xảy ra chuyện, người vốn đồng ý hợp tác với chúng ta đột nhiên giảm bớt số định mức thu mua của chúng ta, có người thậm chí còn đột ngột chấm dứt hợp đồng.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Sơ lộ vẻ nặng nề, gần đây tập đoàn Tô thị bước vào giai đoạn mới, để nâng cao danh tiếng của tập đoàn Tô thị, gần đây họ đã tăng sản lượng quần áo và đồ trang điểm, sau đó đã đạt được thỏa thuận miệng với nhiều đối tác.
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy khiến cho tập đoàn Tô thị giậm chân tại chỗ, thậm chí còn thụt lùi.
“Có hỏi nguyên nhân rõ ràng không?”
“Hỏi rồi, người ta nói rằng khả năng cạnh tranh và tầm ảnh hưởng thương hiệu của công ty chúng ta trên thị trường sẽ giảm sút đáng kể trong tương lai. Sắp tới rất có thể có giông bão, sau đó không trả được số tiền mua nguyên vật liệu nên đối tác mới ngại hợp tác, một số đối tác cũ cũng sợ hãi, nói rằng nếu không trả đủ tiền thì số lượng mua hàng của công ty sẽ giảm đi.”
“Tin đồn lan truyền từ đâu?”
Khuôn mặt nặng nề của Tô Nhược Sơ không hề lộ vẻ hoảng loạn, thậm chí còn toát lên sự bình tĩnh, không hổ là tổng giám đốc lạnh lùng xinh đẹp như băng.
“Có lẽ là liên quan đến dự án cạnh tranh lúc trước mà chúng ta không giành được. Từ sau khi sẩy tay với dự án, các loại tin đồn cứ luôn bị lan truyền, không ngờ rằng bây giờ lại ảnh hưởng đến tâm trạng của đối tác, ngăn cản sự phát triển của công ty chúng ta.”
Nghe đến đây, Tô Nhược Sơ đã hiểu phần nào vấn đề, khoảng thời gian trước dự án bị Chu Chí Văn cướp mất, cuối cùng vẫn bắt đầu xảy ra ảnh hưởng.
Nếu không thể lấy lại hợp đồng và để tiếp tục lên men, hàng loạt phản ứng dây chuyền sẽ xảy ra, tập đoàn Tô thị sẽ dần bị đẩy đến bờ vực phá sản và thanh lý.
Tuy nhiên, Chu Chí Văn đồng ý bán hợp đồng cho cô với điều kiện duy nhất là lên giường với anh ta, sao cô có thể đồng ý với anh ta chuyện này được.
“Tiểu Lệ, tạm thời đừng lo lắng về các đối tác mới, hãy nói chuyện với các đối tác trước đó và nói với họ rằng chúng ta chỉ cần số định mức dự trữ ban đầu, không thể ít hơn được, ai muốn giảm số định mức mua thì sẽ chấm dứt hợp tác với danh nghĩa công ty!”
“Sếp Tô, chuyện này… Hiện giờ công ty có quá nhiều tin đồn, làm vậy e rằng sẽ không có người nào đồng ý đâu, cho dù có đồng ý thì có thể cũng chỉ có một vài nhà, kém xa số định mức thu mua lúc trước.”
“Ngay cả chúng ta cũng cho là không được thì công ty từ trên xuống dưới dứt khoát giải tán cho xong. Tiểu Lệ, cô đã đi theo tôi hơn một năm, chẳng lẽ cô còn không hiểu suy nghĩ của tôi sao?”
Nghe vậy, người phụ nữ ở đầu dây bên kia do dự một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức bừng tỉnh nói: “Sếp Tô, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ giải quyết tốt việc này theo lời dặn của cô, số định mức thu mua chắc chắn sẽ không bị giảm đi!”
Tô Nhược Sơ đang thể hiện mình là một công ty lớn, và cách làm này là để truyền đạt ra thế giới bên ngoài rằng tập đoàn Tô thị không thừa nhận những tin đồn kia.
Trái lại, cử người đi khách sáo đàm phán với đối tác có nghĩa là ngầm thừa nhận tập đoàn Tô thị xảy ra chuyện, chỉ khiến các đối tác sợ hãi hơn, cuối cùng sẽ có nhiều người rút lui hơn.
Chỉ công ty ổn định thì mới có thể khiến những đối tác sợ hãi đó bình tĩnh.
Còn sau này công ty thế nào, Tô Nhược Sơ đã xây dựng kế hoạch trong lòng từ lâu, cô tuyệt đối sẽ không để tập đoàn Tô thị xảy ra chuyện.
Quyết sách gọn gàng sạch sẽ và thông minh như vậy, đây là trạng thái bình thường sau khi Tô Nhược Sơ tiếp quản tập đoàn Tô thị, từ khi trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Tô thị đến nay, mỗi khi xuất hiện khủng hoảng, cô đều nhanh chóng đưa ra quyết định quả quyết anh minh.
Đặt điện thoại xuống, Tô Nhược Sơ khẽ thở phào nhẹ nhõm, công ty đột nhiên xảy ra chuyện, chỉ đành phải tạm thời bỏ qua chuyện bên cô nhi viện.
Đang suy nghĩ, cô đột nhiên tăng tốc đến ngã tư quay đầu tiếp theo, định quay đầu trở về công ty, nhưng trong chớp mắt, một chiếc xe tải lớn bất ngờ chạy ngược chiều về phía xe của cô.
Đồng tử của cô lập tức giãn ra, cô vô thức bẻ lái thật nhanh, tuy nhiên do tốc độ nên xe nghiêng hẳn sang bên phải, cơ thể mềm mại của cô nghiêng sang bên phải, hai quả bóng thịt tròn trịa trên ngực cô run rẩy, cô thảm thiết kêu lên.
“A a a!”
“Ầm!”
Theo tiếng thét chói tai của Tô Nhược Sơ vang lên, chiếc xe tải lớn đã tông mạnh vào lan can bên trái, toàn bộ chiếc xe rẽ sang một bên, chắn đường những chiếc xe phía sau.
Lúc này, hai chiếc ô tô màu đen đi theo Tô Nhược Sơ lái tới hiện trường vụ tai nạn, bảy tám người đàn ông mặc vest bước ra khỏi xe.
Tô Nhược Sơ phản ứng kịp thời tránh khỏi va chạm với xe tải lớn nên không sao cả. Tuy nhiên, chiếc xe nghiêng quá xa về bên phải và suýt bị lật, mu bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô đập vào vô lăng khiến da bị rách, máu đỏ dần dần chảy ra.
Đúng lúc này, bên đường tình cờ xuất hiện một đoàn du khách, thấy phía đối diện xảy ra tai nạn giao thông, một nhóm người tốt bụng chạy tới.
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Sơ tái nhợt, cô ngơ ngác ngồi trên ghế lái, đến khi nhìn thấy một nhóm người đang chạy về phía mình mới bình tĩnh lại, cô vội vàng tháo dây an toàn xuống xe để kiểm tra người lái chiếc xe tải lớn.
Tuy nhiên, cô vừa bước xuống xe thì bị hai người đàn ông mặc âu phục đi giày da, đeo kính đen chặn đường: “Cô Tô, đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Các người là ai?”
Tô Nhược Sơ hỏi, sau khi xảy ra chuyện này, lại có người đột nhiên ngăn cản cô, vừa nhìn là biết không phải chuyện tốt lành gì cho cam. Cô lập tức mím môi, theo bản năng gào lên với những người đang chạy đến đây giúp đỡ.
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp kêu lên thành tiếng thì một người đàn ông đột nhiên bịt chặt miệng, ấn vai phải của cô và đẩy về phía xe, hai quả bóng thịt nhất thời bị siết chặt, thân thể không thể động đậy được.
“Các, các người… Cứu… Cứu tôi với… Cứu tôi với!” Tô Nhược Sơ hét lớn, nhưng miệng lại bị bịt chặt, âm thanh phát ra đứt đoạn, nhỏ như tiếng muỗi.
Tuy nhiên, những kẻ này đang bắt người giữa ban ngày ban mặt, trước mặt rất nhiều người đi bộ, nhanh chóng bị một số người phát hiện, những người đi đường phản ứng lại lập tức chỉ vào họ và hét lên.
“Các người đang làm gì vậy?”
Dám bắt người trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên những tên này không sợ bị người khác phát hiện, người đàn ông túm lấy Tô Nhược Sơ hành động rất nhanh nhẹn, nhanh chóng kéo Tô Nhược Sơ đi.
Những người đi đường đến giúp Tô Nhược Sơ đều ngẩn người, nhất thời không ai biết chuyện gì đang xảy ra, người nào người nấy ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Chương 15: Bí mật giúp đỡ
"Cứu cứu..."
Tô Nhược Sơ liều mạng vùng vẫy, một lúc sau đã bị kéo lên xe.
Những người mặc vest đó ăn mặc lịch sự nhưng lại di chuyển rất nhanh, không phải loại luyện võ thì cũng là đã từng đi lính, năng lực của mỗi người đều vượt trội hơn nhiều so với binh lính bình thường.
Chẳng bao lâu, thân hình mảnh dẻ của Tô Nhược Sơ bị cưỡng ép đẩy vào một chiếc ô tô màu đen.
"Aa!"
Cô vừa ngồi vào, người đàn ông đang bịt miệng cô đột nhiên hét lên một tiếng, hung hăng thu lại bàn tay bị cắn và lắc lắc.
"Mẹ nó, mày cắn tao à?"
Tô Nhược Sơ cũng không để ý nhiều như vậy, đối phương vừa buông tay, cô liền duỗi đôi chân thon dài ra khỏi xe, trong nháy mắt chạy ra khỏi xe.
"Cứu với!"
"Đuổi theo! Đừng để cô ta chạy trốn!"
Tô Nhược Sơ chạy về phía đám người, mấy người đàn ông mặc vest lại đuổi theo cô, hiển nhiên là một người phụ nữ như Tô Nhược Sơ không thể chạy nhanh hơn mấy người đàn ông từng phục vụ trong quân đội, rất nhanh cô đã bị đuổi kịp.
Nhưng ngay lúc bọn họ muốn bắt Tô Nhược Sơ đi lần nữa, một người trong đó đột nhiên hét lên “Ôi”, rồi toàn thân ngã xuống, quỳ trên mặt đất.
Những người khác sửng sốt, sau đó lại có một người khác rùng mình, hét lớn, loạng choạng ngã xuống đất, một, hai, ba... Trong mấy giây, những kẻ này lần lượt ngã xuống đất, cho dù tên canh giữ xe ở phía sau cũng lặng lẽ ngã xuống.
"Chuyện gì đã xảy ra thế…"
Một người trong số họ đột nhiên rút ra một cây kim bạc đẫm máu từ mông ra, đôi mắt đờ đẫn, nằm ngây ngốc ở đó.
"Đừng quan tâm nhiều như vậy, trước tiên mang cô ta đi đã!" Một người đàn ông cũng rút ra một cây kim bạc, sau đó nhanh chóng ra lệnh với mọi người.
Không ai dám lơ là chậm trễ, lại nhanh chóng lao về phía Tô Nhược Sơ, nhưng khi một người vừa đứng dậy bước một bước, một cây kim bạc từ đâu bay ra, xuyên qua đùi hắn ta trong nháy mắt.
"Ah!"
Hắn ta hét lên một tiếng, bảy người đàn ông mặc vest sững sờ, họ nhanh chóng nhìn xung quanh đám đông, cố gắng tìm kiếm người đang trốn trong bóng tối, nhưng xung quanh đây có hơn chục người, trong lúc nhất thời họ không thể nhìn ra là ai làm.
"Tiếp tục, tiếp tục truy đuổi..."
Người đứng đầu ra lệnh, nhưng vừa nói được vài lời, một cây kim bạc đâm vào yết hầu của anh ta, cổ họng anh ta lập tức không thể phát ra âm thanh.
Cái quái gì vậy? Gặp ma à?
Tám người đàn ông mặc vest tái mét mặt mày, như nhìn thấy ma, chỉ bất lực nhìn Tô Nhược Sơ chạy vào đám đông và được người qua đường bảo vệ.
Thấy chắc chắn không thể bắt được người nữa, cuối cùng họ không còn cách nào khác ngoài hoảng sợ chạy trở lại xe và vội vàng lái xe rời khỏi hiện trường.
Tô Nhược Sơ nhìn bọn côn đồ đang chạy trốn, trái tim đang treo trên cao cuối cùng cũng hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp dần lấy lại sắc thái, sau đó cô cảm thấy vô cùng khó hiểu vì chuyện này.
Cô đã “đắc tội” rất nhiều người trên thương trường, nhưng cô luôn hành động vì lợi ích của công ty, phương pháp cô sử dụng rất công bằng và chính đáng, cô hoàn toàn không ngờ chuyện như thế này lại xảy ra.
Ai đã cả gan bắt cóc cô giữa ban ngày ban mặt trước mặt nhiều người như vậy?
"Cô ơi, cô ổn chứ?"
Trong đám người đang nói chuyện có người hỏi, kéo Tô Nhược Sơ ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Không sao…"
"Không sao là tốt rồi. Chúng tôi sẽ gọi cảnh sát cho cô. Cô xinh đẹp quá, dễ làm người khác nổi lên tâm tư ác độc, nên hãy cẩn thận nhé!"
"Đúng đó, đúng đó!"
Khi mọi người bình tĩnh lại, họ phát hiện ra Tô Nhược Sơ vừa bị bắt cóc có dung mạo như thần, dáng người kiêu hãnh, làn da trắng nõn điểm chút hồng hào, loại phụ nữ này dễ bị bọn xã hội đen nhắm tới nhất. Chẳng trách chuyện như thế này lại xảy ra giữa ban ngày ban mặt.
Tô Nhược Sơ gật đầu, không nói nhiều mà đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Chiếc xe lớn đi ngược chiều... rồi một nhóm đàn ông xuất hiện và định bắt cóc cô... Trông có vẻ như là một sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng thực chất tất cả đã được lên kế hoạch cẩn thận.
Là một người phụ nữ thông minh, Tô Nhược Sơ có thể dễ dàng nghĩ ra những điều này, nhưng ai đã làm điều đó?
Ngoài ra, nếu họ đã to gan không sợ bị phát hiện, thế thì tại sao họ không tiếp tục đuổi theo? Hình như vừa rồi có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra, ngay khi những kẻ đó đuổi kịp cô và chuẩn bị đưa cô đi lần nữa, họ đột nhiên ngã xuống từng người một cách khó hiểu, như thể có ai đó đang bí mật đối phó với họ, nhưng rõ ràng cô không nhìn thấy người, chẳng lẽ có ai đó đánh người từ xa? Nhưng chẳng phải chuyện này chỉ xảy ra trong phim thôi sao? Làm thế nào điều này có thể xảy ra trong đời thực được chứ?
Trong lúc nhất thời, Tô Nhược Sơ có rất nhiều nghi hoặc, nhưng rất nhanh, dường như cô đã tìm được đáp án, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào một cây kim bạc sáng ngời trên mặt đất cách đó không xa.
Cùng lúc đó, một chàng trai trẻ đút hai tay vào túi, trong mắt có ý cười vui tươi, bỏ lại đám đông ở phía sau.
Giang Tiểu Thần đút tay vào túi gãi gãi háng, tự nhủ: Nếu tối hôm trước là lỗi của tôi, lần này coi như tôi trả lại cho cô, lần sau sẽ để cô tự sinh tự diệt.
…
Rất nhanh, cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự đã có mặt tại hiện trường, Tô Nhược Sơ khai ra sự thật về chuyện đã xảy ra, cuối cùng đến đồn cảnh sát lập biên bản.
Sự việc tràn đầy nghi vấn, Tô Nhược Sơ cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đành phải xem cảnh sát điều tra như thế nào.
Khi Giang Tiểu Thần trở về khách sạn, anh ngủ thiếp đi, trong giấc mơ, anh mơ thấy mình làm tình với một người phụ nữ, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói dịu dàng và còn có hai đồi núi lắc lư...
Khi nhìn rõ mặt đối phương, anh chợt tỉnh lại, mẹ nó, là Tô Nhược Sơ, người phụ nữ này đúng là như âm hồn không tan, đi đâu cũng thấy!
Giang Tiểu Thần liếc nhìn thời gian, phát hiện đã là sáng sớm, anh liền chạy đi giặt quần lót, sau đó chạy về lại ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, trời trong xanh, Giang Tiểu Thần ngủ đến trưa uể oải đứng dậy, tắm rửa xong mới nhớ ra mình phải vào nhà họ Tô ở, nhưng nghĩ đến việc gặp Tô Nhược Sơ, anh quyết định đi ăn cái gì trước đã.
Nếu anh không ăn, sau khi anh đi, cô gái đó sẽ không thể nào nấu cơm cho anh, nghĩ thôi cũng không thể.
Hôm qua anh đã đói bụng cả ngày, may mắn thay anh là người nhịn đói rất giỏi, cho dù không ăn một ngày cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Bữa sáng, Giang Tiểu Thần gọi năm quả trứng, một bình sữa, năm bát cháo trứng muối và thịt nạc cùng ba que bột chiên, ăn no đến bảy mươi phần trăm mới nhàn nhã trở về khách sạn thu dọn đồ đạc.
Mười hai giờ trưa, anh xách theo một túi lớn đựng đủ thứ linh tinh đi ra ngoài, cuối cùng bắt taxi đến khu Cảnh Uyển Trung Hải.
Không đến thì không biết, vừa đến Giang Tiểu Thần mới biết được khu Cảnh Uyển là khu biệt thự của Trung Hải, thoạt nhìn có cảnh quan tráng lệ và môi trường thiên nhiên tươi đẹp trong lành, có thể tưởng tượng rằng trong khi các tòa nhà hiện đại mọc lên như nấm, thế mà ở đây lại có một môi trường thoải mái, gần gũi với cảnh sắc thiên nhiên, những người sống ở đây chắc chắn không giàu sang cũng phú quý.
Đương nhiên, Tô Nhược Sơ là tổng giám đốc của một công ty lớn, sống ở một nơi như thế này cũng không có gì lạ.
Đến số 18 khu Cảnh Uyển, Giang Tiểu Thần mang theo một túi đồ lớn bước xuống.
Gõ cửa một lúc, có một người phụ nữ ra mở cửa, thoạt nhìn thì có vẻ khoảng ba bốn mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ hơn thì thấy bà ấy đã ngoài năm mươi, thậm chí là đầu sáu mươi, tuy nhiên, bà ấy vẫn được chăm sóc nhan sắc rất tốt, đúng là nhà giàu khác hẳn, không giống người nghèo như họ.
"Cậu là cậu chủ Tiểu Thần à?" Bà lão đeo tạp dề, trên mặt nở nụ cười hỏi.
Giang Tiểu Thần sửng sốt nói: "Bà biết tôi sao?"
"À, cô chủ đã nói cho tôi biết rằng cậu chủ Tiểu Thần sẽ sớm tới đây. Tôi là bảo mẫu trong nhà cô chủ. Cứ gọi tôi là má Vương được rồi, nào nào, cậu chủ Tiểu Thần mau vào đi."
Người phụ nữ đó có tử tế đến mức kể cho người khác nghe về hoàn cảnh của anh à? Nhìn nụ cười của má Vương, có vẻ như cô không hề nói xấu mình!
“Đến đây đi!”
Tần Nguyệt Như khác với hầu hết các cô gái khác, có lẽ cô ta đã quen với cách cư xử này từ lâu nên bản thân cũng có vẻ cởi mở hơn nhiều.
Hơn nữa, sau khi nằm xuống thì dáng người cao thẳng của cô ta cũng không hề bị ảnh hưởng, những đường cung xinh đẹp được bao vây trong lớp quần áo cũng lộ ra, nhưng lại khuyết đi một nửa khác.
“Anh... làm gì vậy?”
Đột nhiên, Tần Nguyệt Như nắm lấy tay Giang Tiểu Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“Cô Tần, tôi không có ý gì khác, nơi phải xoa bóp là phần bụng dưới của cô.”
Tần Nguyệt Như nghe vậy thì buông tay ra, nếu xoa bóp phần bụng dưới mà còn không biết báo trước một tiếng, cô ta sẽ cho rằng Giang Tiểu Thần muốn....
Bởi vì cảm thấy Giang Tiểu Thần không giống với những bác sĩ khác cho nên cô ta mới đồng ý thế này, sau buổi sáng hôm nay cô ta vẫn cảm thấy như vậy, cho nên bây giờ có thể thử xem rốt cuộc người này có làm được hay không.
Giang Tiểu Thần nhìn Tần Nguyệt Như hoàn hảo như thế, cuối cùng hít một hơi lạnh, vứt bỏ những thứ lộn xộn trong đầu.
“Cô Tần, tôi xin nói trước, tình huống của cô cần phải từ từ điều trị, không thể loại bỏ hoàn toàn chỉ trong một lúc, không phải hai ba ngày là có thể có cảm giác khống chế được, nhưng cô đừng lo lắng, hôm nay sau khi xoa bóp cho cô xong thì một khoảng thời gian sẽ không tái phát nữa, bình thường nếu không có chuyện gì thì cô phải kiềm chế bản thân một chút, đừng suốt ngày đi tìm bạn trai.”
“Nhìn ra được anh không có ý tốt, cho dù anh nói cả đời này mới có thể chữa khỏi bệnh cho tôi thì tôi còn có thể làm thế nào đây?” Tần Nguyệt Như nhìn Giang Tiểu Thần mỉm cười, sau đó nhắm đôi mắt trong veo lại.
Giang Tiểu Thần chỉ mỉm cười rồi ấn vào huyệt đạo ở bụng dưới của Tần Nguyệt Như, sử dụng kỹ thuật độc đáo của mình để khơi thông máu nơi bụng dưới của cô, dần dần làm lớp âm khí nóng rực tiêu tan.
Mười lăm phút trôi qua, Giang Tiểu Thần mới buông tay ra, thở phào nhẹ nhõm.
“Xong rồi.”
Đúng là tra tấn người khác mà!
Không phải vì kỹ thuật của anh khó thực hiện, mà là vì Tần Nguyệt Như quá nóng bỏng, anh không thể không cố gắng kiềm chế bản thân, sợ sẽ không nhịn được mà bất ngờ xé toạc đôi vớ da của cô ta rồi tiến quân thần tốc, chỉ cần anh làm như vậy thì Tần Nguyệt Như cũng không thể ngăn cản được.
“Như vậy đã xong rồi ư?”
Tần Nguyệt Như mở mắt ra, cử động cơ thể, ngay lập tức cảm thấy sảng khoái.
Cơ thể mềm mại nặng nề giống như được một ma lực nào đó xuyên qua, giống như được tái sinh lần nữa.
Đột nhiên, trong đầu Tần Nguyệt Như chỉ có một suy nghĩ chính là quá thoải mái.
Mười lăm năm qua, đặc biệt là sau năm cô ta hai mươi lăm tuổi thì tình trạng tinh thần vô cùng tệ, cô ta hiếm khi có được cảm giác thoải mái như vậy, không ngờ sau khi được Giang Tiểu Thần xoa bóp xong thì đã ở trong trạng thái bình phục ngay lập tức.
Là thành viên của nhà họ Tần ở thủ đô, kinh nghiệm và mắt nhìn người của cô ta không giống như người bình thường, cho nên không cảm thấy chuyện Giang Tiểu Thần có thể khống chế được căn bệnh kỳ lạ của mình nhiều năm qua có gì kỳ lạ hay diệu kỳ.
Nhưng trong lòng lại hưng phấn không thể diễn tả được, sau ngần ấy năm, cuối cùng cô ta cũng đã khống chế được dục vọng dị thường chết tiệt đó, có thể đường đường chính chính trở về làm một cô gái bình thường.
Cô ta mừng rỡ như điên, trên gương mặt tràn ngập vui mừng, nhìn về phía Giang Tiểu Thần với khuôn mặt đỏ bừng, lập tức che miệng phì cười.
“Cô cười cái gì?” Giang Tiểu Thần lấy tay quạt quạt, tiếp tục nói: “Tuy rằng chưa thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh quái lạ của cô, nhưng ít ra có thể khống chế được dục vọng, có thể coi như thành công, cho nên khi nào thì cô Tần sẽ đưa mười triệu cho tôi đây?”
“Anh tới đây vì tiền sao?” Tâm trạng đang phấn khích của Tần Nguyệt Như đột nhiên trở nên buồn bực.
Giang Tiểu Thần còn trẻ, y thuật ưu việt như vậy, đến đây giúp cô ta chỉ vì tiền ư? Nghe thật sự không dám tin.
“Đương nhiên.” Giang Tiểu Thần trả lời, nhưng nghĩ đến Tần Nguyệt Như là người của nhà họ Tần, một gia tộc lớn đến từ thủ đô, anh chợt nhớ ra điều gì đó: “Nếu cô Tần cảm thấy nợ tôi một ân tình, muốn giúp tôi, vậy thì tôi thật sự có một chuyện muốn hỏi thăm cô....”
“Chuyện gì?”
“Không biết cô đã từng nghe nói hay chưa, hơn hai mươi năm trước có chuyện thiêu cháy thủ đô.”
Hai mươi hai năm trước, trong một buổi tiệc xa hoa của thủ đô đã xảy ra một trận hỏa hoạn, vô số người chết oan uổng, sự kiện này được gọi là “thiêu cháy thủ đô”.
Tuy nhiên, sự việc này vừa xuất hiện thì tin tức nhanh chóng bị phong tỏa, không có phóng viên truyền thông nào dám đưa tin, thậm chí còn không có cơ hội để tiếp xúc với hiện trường, người biết về sự kiện này lại càng ít ỏi, Giang Tiểu Thần cũng chỉ biết được từ chỗ ông cụ.
Trước kia Giang Tiểu Thần không để ý đến chuyện này, nhưng trước khi xuống núi ông cụ lại đột nhiên nói với anh rằng năm đó đã cứu anh từ trong vụ hỏa hoạn đó ra ngoài, bảo Giang Tiểu Thần đi tìm người thân thật sự của mình.
Thật ra anh đã xa cách với người nhà 22 năm, gần như đã không còn chút tình cảm gì, trong lòng Giang Tiểu Thần, ông cụ mới là người thân thật sự của anh, nhưng xuất phát từ sự tò mò nên anh mới quyết định tìm hiểu, có thể gặp mặt quen biết cũng là chuyện tốt.
“Chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, lúc đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói đến.” Tần Nguyệt Như thành thật trả lời.
“Được rồi, không biết cũng không sao.” Giang Tiểu Thần không mấy để tâm, chuyện năm đó bị phong tỏa, làm sao có một người ngẫu nhiên của hai mươi năm sau ở thủ đô lại có thể biết được? Nếu như Tần Nguyệt Như không phải là người nhà họ Tần thì anh cũng sẽ không hỏi.
“Anh Giang đừng thất vọng, tôi không biết, không có nghĩa là những người khác trong nhà họ Tần cũng không biết, khi nào có thời gian tôi sẽ hỏi người trong nhà thử xem.”
Giang Tiểu Thần cười nói: “Cô Tần đẹp người tốt tính, tôi xin nhận ý tốt này, nhưng mà đây cũng không phải lý do để cô không trả mười triệu cho tôi, hy vọng cô Tần vẫn sẽ đưa tiền.”
“Anh đúng là đồ tham tiền.” Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyệt Như lóe lên, nhớ lại chuyện xoa bóp vừa rồi: “Anh nói xem, một người đẹp quyến rũ như tôi ở đây, anh không nhắc đến điều kiện quá đáng nào, chỉ muốn đòi tiền, nhan sắc này của tôi còn chưa đủ tư cách sao?”
“Ha ha, cô Tần, không phải cô không đủ tư cách, mà tôi sợ nếu như tôi ra tay rồi, bệnh này của cô cả đời cũng không khỏi được.” Giang Tiểu Thần cười nói.
“Nghe giọng điệu này của anh, xem ra kinh nghiệm không hề ít đâu nhỉ?” Tần Nguyệt Như nhìn về phía một bộ phận nào đó trên cơ thể Giang Tiểu Thần, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Đó là điều đương nhiên, tôi vẫn nói như vậy, những chuyện khác không liên quan đến tiền bạc, cho dù tôi ngủ với cô, cô vẫn phải trả cho tôi mười triệu tiền thù lao.”
“Anh đúng là không biết nói chuyện tâm tình.” Tần Nguyệt Như thu ánh mắt lại, cặp mông hồng hào rời khỏi ghế sô pha, đứng trước mặt Giang Tiểu Thần, hương thơm tỏa ra ngào ngạt: “Để lại số điện thoại và số tài khoản ngân hàng của anh đi, một lúc nữa tôi sẽ cho người chuyển qua cho anh.”
“Như vậy mới được chứ.”
Giang Tiểu Thần nhanh chóng đưa số điện thoại của mình cho Tần Nguyệt Như, sợ Tần Nguyệt Như đổi ý, anh còn thuận tay lưu lại số của cô ta rồi gửi số tài khoản ngân hàng của mình qua.
“Nhớ kỹ, mười triệu không nhiều không ít, hỗ trợ trọn đời cộng với dịch vụ bao trọn gói.”
Sau khi để lại một câu này, Giang Tiểu Thần đút tay vào túi quần rồi sải bước mạnh mẽ rời đi.
Tần Nguyệt Như nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, khuôn mặt mịn màng đàn hồi của cô ta lộ ra nụ cười, thứ căng tròn nào đó nảy lên, cảm thấy chàng trai này rất thú vị.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta dần dần bình tĩnh lại, bấm một dãy số điện thoại di động.
“Nguyệt Như, có chuyện gì vậy?”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói điềm tĩnh của một người đàn ông trung niên, Tần Nguyệt Như hơi do dự một chút, cuối cùng cũng nói.
“Cha, con muốn hỏi cha một chuyện. Cha có nghe nói tới sự kiện thiêu cháy thủ đô chưa?”
“Cái này... con đã nghe ai nói?”
“Tình cờ biết được.”
“Đừng gạt cha! Con thành thật nói cho cha biết, rốt cuộc là ai?”
Tần Nguyệt Như cau mày nói tiếp: “Cha, con thật sự là vô tình biết được, bởi vì tò mò nên mới hỏi cha thử xem.”
“Không được nhắc đến chuyện này nữa! Cũng không được nói với bất kỳ ai!”
“Vâng, con biết rồi.”
Chương 12: Hai nhân viên bảo vệ ngoài cửa
Giang Tiểu Thần rời khỏi phòng tiếp khách rồi đi đến phòng khách, Tiêu Thanh Di và chị Ngô lập tức đứng dậy.
“Thần y Giang, xong rồi sao?”
Tiêu Thanh Di đi tới trước mặt Giang Tiểu Thần hỏi, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Tần Nguyệt Như để một người đàn ông ở bên cạnh mình lâu như vậy, bọn họ đã làm gì trong đó?
“Ừm, xong rồi.”
Giang Tiểu Thần mỉm cười trả lời, sau đó nắm lấy tay em gái Tiêu Thanh Di này rời khỏi biệt thự.
Tất nhiên chị Ngô không đi theo cùng, vừa rồi chị ta vẫn luôn chú ý đến những gì xảy ra bên trong, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người đàn ông này không làm tổn thương đến cô chủ nhà chị ta, nếu Tần Nguyệt Như thật sự gặp phải chuyện gì đó thì đã hét lên gọi chị ta vào.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Tiêu Thanh Di đỏ mặt hỏi: “Thần y Giang, sao anh lại kéo tôi ra ngoài? Anh thật sự chữa khỏi cho chị Vương rồi sao?”
Giang Tiểu Thần nhìn cô gái này, nghĩ xem rốt cuộc trong lòng cô ấy trong sáng đến mức nào, vừa động một chút đã đỏ mặt.
“Đừng gạt tôi, người ta không phải họ Vương mà là họ Tần.”
“Ồ.”
Mặt Tiêu Thanh Di lại đỏ lên, hóa ra chị Tần đã giải thích tình huống với thần y Giang.
“Tôi không cố ý muốn lừa gạt anh, loại chuyện này không tiện để người khác biết, tuy rằng tính cách của chị Tần cởi mở, nhưng người ta chưa từng quen bạn trai, không phải đều muốn tốt cho người ta thôi sao?”
“Cô ta chưa từng có bạn trai?”
“Đúng vậy.” Tiêu Thanh Di đáp, sau đó lại tỏ vẻ bối rối, không phải lúc chữa bệnh nên hỏi rõ ràng mọi chuyện sao? Sao thần y Giang lại không biết?
“Bởi vì không biết cơn bệnh sẽ phát tác lúc nào cho nên chị Tần rất ít khi tiếp xúc với bạn bè nam giới, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy ở cùng một người đàn ông lâu như vậy.”
“Ha ha, nói vậy thì vinh dự cho tôi rồi.” Giang Tiểu Thần sờ sờ chóp mũi: “Được rồi Thanh Di, mọi chuyện đã xong rồi, chúng ta quay về thôi.”
“Bây giờ?”
“Phải.”
Không đợi Tiêu Thanh Di kịp giải thích, Giang Tiểu Thần đã kéo cô ấy vào chiếc Bentley mà cô ấy lái đến.
Đây là lần thứ ba Giang Tiểu Thần nắm tay cô ấy kể từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, khiến khuôn mặt của một cô gái nhỏ như Tiêu Thanh Di nóng bừng lên.
Trên đường trở về, Tiêu Thanh Di tò mò Giang Tiểu Thần đã chữa khỏi bệnh cho Tần Nguyệt Như như thế nào, sau đó liền hỏi: “Thần y Giang, anh thật sự đã chữa khỏi bệnh cho chị Tần rồi sao?”
“Gần như là vậy, Thanh Di, hôm nay cô đã đưa tôi đi hai lần, chúng ta có thể coi như bạn bè, từ giờ trở đi đừng gọi tôi là thần y này thần y nọ nữa, quá khách sáo rồi.” Giang Tiểu Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình nói, anh đang chờ thông báo của tài khoản ngân hàng.
“Được rồi, thần y Giang lớn tuổi hơn tôi, sau này tôi sẽ gọi anh là anh Tiểu Thần vậy.”
“Được thôi em gái Thanh Di~”
“Ồ! Đến rồi, đến rồi, ha ha ha, rốt cuộc mười triệu của tôi đã đến rồi.”
Giang Tiểu Thần đang vui mừng nhìn thấy thông báo của tài khoản ngân hàng xuất hiện trong điện thoại.
Nhưng khi nhìn thấy số tiền chuyển đến chỉ có 3 triệu, anh lập tức cảm thấy không vui.
“Tại sao chỉ có 3 triệu?” Nội tâm đang hứng phấn như trên đỉnh núi của Giang Tiểu Thần đột nhiên tuột xuống một nửa, lập tức ân cần hỏi han tổ tông nhà Tần Nguyệt Như mấy trăm lần, sau đó trực tiếp gọi điện thoại đến chất vấn.
“Cô Tần, 10 triệu mà chỉ chuyển 3 triệu? Cô đang có ý gì?”
“Không phải anh Giang nói còn chưa hoàn toàn chữa khỏi sao? Ba triệu này coi như phí vất vả ngày hôm nay, 7 triệu còn lại thì phải xem biểu hiện của anh, đợi đến khi chữa khỏi sẽ chuyển qua.”
“Cô đúng là rất nham hiểm, tôi không động đến cô, tốt nhất đừng khiến tôi phải động tay, nếu không tôi sẽ khiến cô biết cái gì gọi là kêu trời không thấu kêu đất không nghe!”
“Tít!”
Giang Tiểu Thần tức giận cúp điện thoại, cô gái này không hề thành thật chút nào, tốt nhất là đừng để anh có cơ hội như vậy, nếu không sẽ khiến bệnh tình của cô ta càng trở nên trầm trọng hơn!
…
Không lâu sau đó, Giang Tiểu Thần trở lại nội thành của Trung Hải trên chiếc Bentley, nghĩ đến chuyện 10 triệu cuối cùng lại thành 3 triệu khiến anh cảm thấy đau cả răng.
Kẻ có tiền đúng là đồ keo kiệt, chuyện gì cũng vô cùng khôn khéo.
Nếu không phải vì anh cảm thấy cô gái Tần Nguyệt Như này cũng không tệ nên mới rời đi trước, thì nói gì cũng phải chờ cô ta thanh toán rồi mới đi, ai ngờ anh đã nghĩ sai rồi, kế hoạch của cô gái này quá mức khôn ngoan.
Sao không thể là người giống Tiêu Thanh Di chứ? Xem thử con gái người ta ngây thơ đáng yêu như thế nào kìa.
Lần sau gặp mặt, anh nhất định sẽ khiến Tần Nguyệt Như đẹp mặt, nghĩ đến đây, Giang Tiểu Thần nhớ đến bộ quần áo mình mua với giá rẻ từ Kane Troy vẫn còn ở chỗ Tô Nhược Sơ nên anh quyết định đến tập đoàn Tô thị một chuyến.
Bộ quần áo đó tuy đã cũ nhưng nếu đăng lên trên app thanh lý nào đó thì vẫn có thể bán được rất nhiều tiền, nếu để mất như thế này thì thật đáng tiếc.
Tiêu Thanh Di đưa Giang Tiểu Thần đến tập đoàn Tô thị, tên này nói hôm khác sẽ đãi cô ấy ăn cơm rồi vội vàng đi về phía công ty.
Nhưng vừa định bước vào, anh lại đụng phải hai nhân viên bảo vệ đã ngăn cản anh ngày hôm qua.
“Xin chào hai người anh em!”
“À, cái này...”
Hai người vừa nhìn thấy Giang Tiểu Thần, lập tức nhìn nhau, tự hỏi sao lại là người này?
Trải qua chuyện ngày hôm qua, trong lòng hai nhân viên bảo vệ này đều cảm thấy có hơi tức giận với Giang Tiểu Thần, nghe nói cha của tổng giám đốc có quen biết với anh, hai người bọn họ đành phải bày ra vẻ mặt tươi cười.
“Xin chào, xin chào người anh em, không biết hôm nay người anh em đến đây là lại có chuyện gì?” Tên nhân viên bảo vệ hơi mập hơn hỏi.
Giang Tiểu Thần đi đến trước mặt hắn ta, xoa xoa tay, hỏi: “Có thuốc lá không?”
“Cái này, công ty có quy định không được hút thuốc trong giờ làm việc, cho nên bọn tôi không mang theo thuốc.” Tên bảo vệ mập mạp nghiêm túc trả lời.
“Tên béo chết tiệt, đừng giả vờ làm nhân viên tốt nữa. Đều là anh em trong nhà, không phải người ngoài.” Tên bảo vệ bên cạnh mắng một tiếng, sau đó nhìn Giang Tiểu Thần, lấy ra một điếu thuốc, vẻ mặt tươi cười nói: “Đây đây, anh trai, tôi có đây, cho anh!”
Giang Tiểu Thần cầm điếu thuốc, bảo vệ kia rất biết điều, lập tức lấy bật lửa ra châm lửa.
Hôm qua hai người bọn họ bị Giang Tiểu Thần đánh bất tỉnh, không nhìn thấy những chuyện đã xảy ra trong văn phòng, nhưng lại nghe người khác nói Giang Tiểu Thần là người được nhà họ Tô mời đến, nghe đồn có chút quan hệ với tổng giám đốc, nhưng là quan hệ gì thì không biết.
Một nhân vật như vậy, nếu như không nịnh bợ tử tế thì sau này làm sao có thể thăng chức thành đội trưởng đội bảo vệ.
“Anh tên là gì?” Giang Tiểu Thần hỏi.
“Tên tôi là Trần Tam, tên béo chết tiệt này tên là Trương Thông Minh.” Trần Tam vui vẻ giới thiệu.
Giang Tiểu Thần mỉm cười hút thuốc, Trương Thông Minh nhìn thấy Trần Tam lấy ra một điếu thuốc, cũng không sợ bị cấp trên nhìn thấy nữa, lấy ra cho Giang Tiểu Thần một điếu nữa.
“Nào, anh trai, hút của tôi đi.”
“Các người đang làm cái gì đấy!”
Trương Thông Minh vừa đưa điếu thuốc vào tay Giang Tiểu Thần, một giọng nói lạnh lùng liền vang lên ngay lập tức, bọn họ sợ tới mức hoảng loạn chạy về vị trí ban đầu của mình đứng thẳng, bày ra dáng vẻ nhân viên tốt.
Giang Tiểu Thần nhìn về nơi phát ra giọng nói kia, chỉ trông thấy cô gái lạnh như băng Tô Nhược Sơ đang đi tới, ngửi thấy mùi khói thuốc ngoài cửa thì cau mũi.
“Ai cho các người hút thuốc ở đây?”
Trần Tam và Trương Thông Minh giật mình, ấp úng, nhất thời không biết nên nói từ đâu.
Nếu nói là tự bọn họ hút thì sẽ mất việc, nếu nói là Giang Tiểu Thần hút vậy thì không phải sẽ khiến anh và nhà họ Tô khó xử sao? Đến lúc đó công việc cũng chẳng còn, trước sau đều khiến người ta khó xử.
“Là tôi bảo bọn họ hút thuốc với tôi.” Ngay khi hai người kia đang không biết phải làm thế nào thì Giang Tiểu Thần đột nhiên lên tiếng.
“Anh nghĩ mình là ai? Dựa vào cái gì mà bảo nhân viên của tôi hút thuốc trong giờ làm việc?” Tô Nhược Sơ không thèm quan tâm mặt mũi mà quát lên.
“Vợ à, không phải tôi đang chăm sóc cho nhân viên sao? Không phải đều muốn tốt cho công ty sao?”
“Anh, anh câm miệng, không được gọi tôi là vợ, ai là vợ của anh?”
“Cô đó, không phải chúng ta vừa kết hôn sao?”
“Cút!”
Khuôn mặt lạnh lùng của Tô Nhược Sơ lộ ra vệt ửng hồng, khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai nhân viên bảo vệ trước cửa nhìn cô và Giang Tiểu Thần, cô lập tức xoay người rời đi.
“Lần sau không được để tôi nhìn thấy nữa, nếu không thì đến bộ phận tài chính nhận lương rồi đi đi!”
Nhìn thấy Tô Nhược Sơ đi rồi, Giang Tiểu Thần lập tức đuổi theo sau, quần áo của anh vẫn còn trong xe của cô, dù thế nào anh cũng nhất quyết phải lấy lại.
Sau khi Tô Nhược Sơ và Giang Tiểu Thần rời đi rồi, Trần Tam và Trương Thông Minh không kiềm chế được vẻ mặt kinh ngạc của mình nữa, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
“Tên mập chết tiệt, vừa rồi anh có nghe thấy không? Người anh em vừa rồi gọi tổng giám đốc Tô là vợ hả?”
“Nghe thấy, nghe thấy rồi, tôi còn tưởng anh ta là họ hàng của tổng giám đốc Tô, ai ngờ lại là chồng của tổng giám đốc Tô! Hơn nữa tổng giám đốc Tô kết hôn lúc nào thế?”
“Không biết, đây là một tin tức lớn, vậy mà tổng giám đốc Tô đã kết hôn rồi!”
…
Chương 13: Quần áo bị ném ở đâu
Sau khi ra khỏi công ty, Tô Nhược Sơ không trở về nhà mà đi đến nhà để xe dưới hầm.
Cô và Giang Tiểu Thần chỉ là quan hệ vợ chồng trên giấy, nên không muốn để những người khác biết. Hai năm sau cô chắc chắn sẽ ly hôn với người đàn ông này, thậm chí có khả năng không cần dùng đến hai năm. Giang Tiểu Thần đi theo sau cô, ánh mắt nhìn từ mái tóc đen nhánh xuống cần cổ trắng nõn, sau đó nhìn bờ mông đầy đặn. Uốn éo cơ thể khi bước đi giống như cách cô chủ động vặn eo vào đêm hôm đó, khiến người ta phải mơ mộng xa xôi.
Khi bước vào nhà để xe không bao lâu, Tô Nhược Sơ dừng bước, đột nhiên xoay người lại nhìn Giang Tiểu Thần, khẽ cau mày, đôi môi anh đào hé mở, lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Giang Tiểu Thần bừng tỉnh khỏi thân thể quyến rũ của cô, trả lời: “Hôm nay tôi thay quần áo để trên xe của cô, quay lại lấy quần áo.”
“Quần áo?”
“Đúng vậy, quần áo thay lúc đến cục dân chính, cô không lén lút giấu đi đấy chứ?”
Tô Nhược Sơ vô cảm nói: “Tôi lấy quần áo bẩn thỉu đó làm gì? Tôi đã vứt đi từ lâu rồi.”
“Vứt rồi… Cô, vứt ở đâu?” Nụ cười của Giang Tiểu Thần dần dần vụt tắt, bộ quần áo đó là phiên bản đặc biệt, đừng thấy chỉ có giá vài tệ mà lầm, bán ra ít nhất cũng phải được vài chục nghìn, đương nhiên anh sẽ không bán.
“Không phải chỉ là bộ quần áo rách nát thôi sao, đưa cho ăn mày còn không thèm, anh sốt ruột với tôi làm gì?” Lúc đó nhìn thấy quần áo ở trên xe, cứ tưởng rằng Giang Tiểu Thần không cần nữa, nên cô đã tiện tay ném vào trong thùng rác.
“Người phụ nữ như cô thật là… đã được tôi đồng ý chưa? Sao lại có thể tùy tiện vứt đồ của tôi chứ?” Giang Tiểu Thần lộ vẻ khó chịu, giá cả chỉ là một phương diện, ý nghĩa của nó quan trọng với anh hơn.
“Là anh để trên xe của tôi không lấy đi, tôi tưởng rằng anh không cần nữa nên vứt đi, có vấn đề gì không? Hơn nữa, nếu anh không nỡ bỏ mấy chục tệ ra mua quần áo mới thì tôi có thể đền cho anh mười mấy bộ!”
Nói rồi, bàn tay ngọc mở ví ra, lạnh lùng lấy một xấp tiền ra ném vào người Giang Tiểu Thần.
“Ở đây có ba nghìn tệ, cho anh cả đấy, cứ coi như tôi cho anh bộ quần áo đó, đủ chưa?”
Giang Tiểu Thần liếc nhìn tiền giấy đỏ rực, khuôn mặt bình tĩnh lộ vẻ khó coi, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Tô Nhược Sơ, có phải cô cho rằng có tiền thì ghê gớm lắm phải không? Có thể lấy tiền để sỉ nhục người khác à?”
“Sao thế? Từ xa chạy đến công ty tìm tôi để nói về bộ quần áo rách nát đó, ngoài vì tiền ra thì còn có thể vì điều gì nữa? Bộ quần áo đó được làm bằng vàng nên cảm thấy tôi đưa vẫn chưa đủ sao?”
“Tôi biết rằng cô rất giàu có, có lẽ bộ quần áo đó không bằng đôi giày cô đi thường ngày, nhưng đối với tôi, nó không phải là vấn đề về tiền bạc, đừng hở một tí là lấy tiền ra để sỉ nhục tôi.”
Nghe vậy, khóe môi Tô Nhược Sơ lạnh lùng nhếch lên: “Coi như tôi đã hiểu ra rồi, anh cho rằng chúng ta đã kết hôn rồi, tôi đã là vợ của anh, thì cần phải cho anh quyền lợi của người chồng đúng không? Đúng là buồn cười, anh đừng quên rằng chúng ta chỉ là quan hệ vợ chồng hợp đồng, tôi không thể nào thích anh đâu, càng không thể thừa nhận thân phận của anh với người ngoài.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, mong rằng cô Tô đừng tổn thương người khác bằng những lời nói ác ý.”
Tô Nhược Sơ lại cười khẩy: “Tôi tổn thương người khác bằng những lời nói ác ý sao? Vậy tối hôm đó thì sao? Anh định giải thích với tôi thế nào? Anh có thể không cần phải như vậy, bây giờ lại tỏ vẻ đứng đắn gì chứ?”
Giang Tiểu Thần thoáng ngẩn người, nói: “Đúng vậy, tôi thừa nhận chuyện tối hôm đó là tôi đã sai nhưng tôi cũng đã giúp cô, nếu cô đẩy trách nhiệm lên người tôi, là đàn ông tôi chắc chắn sẽ chấp nhận, tôi cũng ở đây trịnh trọng xin lỗi cô, xin lỗi cô Tô!”
“Nhưng tôi muốn hỏi cô Tô rằng chuyện liên quan đến hôn nhân của chúng ta chẳng lẽ là vì chuyện đó sao? Không phải vì ông nội của cô và sư phụ của tôi đã đính ước từ bé cho chúng ta nhiều năm trước sao? Tại sao lại nói rằng tôi đòi quyền lợi của người chồng?”
“Là gì không liên quan đến anh! Tôi không cần phải giải thích với anh bất cứ điều gì, còn nữa, tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của anh đâu. Anh cũng đừng đưa ông nội của tôi ra để chèn ép tôi, chuyện của tôi do tôi làm chủ. Tôi cũng mong rằng anh đừng giống một tên hèn nhát, cả đời ở nhờ vào nhà họ Tô của tôi.”
Giang Tiểu Thần lắc đầu, cười gượng: “Được rồi, thật sự không thể nào nói đạo lý với cô, tùy cô nói thế nào, xin cô nói cho tôi biết, cô đã ném quần áo của tôi ở đâu?”
Giang Tiểu Thần không muốn nói tiếp với người phụ nữ này nữa, chuyện tối hôm đó không nói đến những nguyên nhân khác, anh bằng lòng thừa nhận sai lầm của mình.
Bản thân anh cũng không muốn trở thành chồng của Tô Nhược Sơ, càng không lấy Tô Dân Sinh để ép cô làm điều gì, cô cứ khăng khăng như vậy thì tùy cô. Dù sao thì giữa họ cũng không thể nào, cho dù đã kết hôn thì cũng là người xa lạ, không phải người đi cùng đường.
“Thùng rác trong nhà để xe, anh muốn thì tự đi lấy, tôi không hầu được!” Giọng nói của Tô Nhược Sơ lạnh lùng như băng, quay người đi về phía chiếc Porsche Cayman, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong với cặp mông tròn trịa màu hồng rồi lạnh lùng nhìn ra ngoài.
Lúc tưởng rằng Giang Tiểu Thần sẽ nhặt tiền rời đi, cô ngạc nhiên nhận ra rằng anh vậy mà lại thật sự chạy đi lục quần áo trong thùng rác.
“Ơ? Tìm được rồi!”
Giang Tiểu Thần lục lọi thùng rác một lúc, sau khi đổ hết rác, anh phát hiện ra chiếc áo phông trắng và quần đùi sặc sỡ mà anh coi như bảo bối. Anh vui vẻ cầm lên, không nhịn được hôn một cái, sau đó bỏ hết rác vào trong thùng, cười ha hả rời đi.
“Đồ điên!”
Tô Nhược Sơ nghiến răng nghiến lợi thấp giọng lẩm bẩm, hoàn toàn cạn lời với một người đàn ông như vậy.
Chẳng phải chỉ là bộ quần áo rách nát mấy chục tệ sao, đến mức phải lục lọi thùng rác sao? Đây là tiết kiệm hay thật sự không nỡ? Không, cô thấy đầu óc anh có vấn đề, hết thuốc chữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô trở nên kiên quyết, khởi động xe, chậm rãi đi ra khỏi nhà để xe.
Nhưng vừa rời đi, hai chiếc ô tô màu đen trong nhà để xe nháy đèn, rồi nhanh chóng lao ra khỏi nhà để xe để đuổi theo.
Tại giao lộ giữa nhà để xe ngầm và đường phố bên ngoài, xe của Tô Nhược Sơ đi ngang qua Giang Tiểu Thần, cô nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn Giang Tiểu Thần, lái xe vượt qua anh, hai chiếc đèn hậu ngày càng nhỏ đi.
Lấy được quần áo, tâm trạng của Giang Tiểu Thần vui vẻ hơn rất nhiều, không thèm so đo với người phụ nữ như Tô Nhược Sơ. Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi lấy điếu thuốc ra hút.
Đúng lúc này, hai chiếc ô tô màu đen lao ra khỏi nhà đề xe ngầm nhanh như tia chớp, đuổi theo hướng Tô Nhược Sơ rời đi.
Trong thời gian Giang Tiểu Thần tu luyện trên núi, anh không chỉ học những thứ như võ đạo và y thuật, mà anh còn thường xuyên xuống núi chấp hành một vài nhiệm vụ với sư phụ, không chệch đường ray với thế giới.
Vì vậy năng lực quan sát của anh và trực giác nhạy bén vẫn luôn đứng hạng nhất, vừa liếc nhìn đã biết Tô Nhược Sơ bị người khác theo dõi.
Tuy nhiên, Giang Tiểu Thần chẳng tỏ vẻ gì cả, ánh mắt nhìn về hướng Tô Nhược Sơ rời đi, đứng tại chỗ lặng lẽ hút vài hơi thuốc.
Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ không phải là vợ chồng thật sự, người phụ nữ này cũng không thừa nhận thân phận của anh, mà suy nghĩ của anh cũng giống hệt cô, vì vậy anh sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của cô.
Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Thần lại lặng lẽ hút điếu thuốc và đi theo hướng ngược lại.
Chương 14: Tai nạn giao thông
Nhìn thấy bóng dáng Giang Tiểu Thần biến mất trong kính chiếu hậu, ánh mắt Tô Nhược Sơ lạnh lùng nheo lại.
Trước đây không có người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, nhưng người đàn ông này thật sự khiến người khác cạn lời, thật sự không biết cô đang tức giận với anh sao?
Tô Nhược Sơ càng nghĩ càng cảm thấy bực mình, cô không nhận ra rằng lúc này trong đầu mình toàn là Giang Tiểu Thần, trước đây ngoại trừ công việc ra thật sự không có chuyện gì có thể khiến cô để ý như vậy.
Bất tri bất giác, cô lái xe đến một ngã tư, điện thoại đột nhiên vang lên lúc chờ đèn giao thông.
Cô cúi đầu liếc nhìn, lúc này đèn đỏ đã trở thành đèn xanh, sau đó một tay cô cầm lấy tay lái, tay còn lại cầm điện thoại lên.
“Sếp Tô, xảy ra chuyện rồi.”
Vừa nghe điện thoại, giọng nói nặng nề của người phụ nữ vang lên từ đầu dây bên kia.
“Trên thị trường thu mua của chúng ta xảy ra chuyện, người vốn đồng ý hợp tác với chúng ta đột nhiên giảm bớt số định mức thu mua của chúng ta, có người thậm chí còn đột ngột chấm dứt hợp đồng.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Sơ lộ vẻ nặng nề, gần đây tập đoàn Tô thị bước vào giai đoạn mới, để nâng cao danh tiếng của tập đoàn Tô thị, gần đây họ đã tăng sản lượng quần áo và đồ trang điểm, sau đó đã đạt được thỏa thuận miệng với nhiều đối tác.
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy khiến cho tập đoàn Tô thị giậm chân tại chỗ, thậm chí còn thụt lùi.
“Có hỏi nguyên nhân rõ ràng không?”
“Hỏi rồi, người ta nói rằng khả năng cạnh tranh và tầm ảnh hưởng thương hiệu của công ty chúng ta trên thị trường sẽ giảm sút đáng kể trong tương lai. Sắp tới rất có thể có giông bão, sau đó không trả được số tiền mua nguyên vật liệu nên đối tác mới ngại hợp tác, một số đối tác cũ cũng sợ hãi, nói rằng nếu không trả đủ tiền thì số lượng mua hàng của công ty sẽ giảm đi.”
“Tin đồn lan truyền từ đâu?”
Khuôn mặt nặng nề của Tô Nhược Sơ không hề lộ vẻ hoảng loạn, thậm chí còn toát lên sự bình tĩnh, không hổ là tổng giám đốc lạnh lùng xinh đẹp như băng.
“Có lẽ là liên quan đến dự án cạnh tranh lúc trước mà chúng ta không giành được. Từ sau khi sẩy tay với dự án, các loại tin đồn cứ luôn bị lan truyền, không ngờ rằng bây giờ lại ảnh hưởng đến tâm trạng của đối tác, ngăn cản sự phát triển của công ty chúng ta.”
Nghe đến đây, Tô Nhược Sơ đã hiểu phần nào vấn đề, khoảng thời gian trước dự án bị Chu Chí Văn cướp mất, cuối cùng vẫn bắt đầu xảy ra ảnh hưởng.
Nếu không thể lấy lại hợp đồng và để tiếp tục lên men, hàng loạt phản ứng dây chuyền sẽ xảy ra, tập đoàn Tô thị sẽ dần bị đẩy đến bờ vực phá sản và thanh lý.
Tuy nhiên, Chu Chí Văn đồng ý bán hợp đồng cho cô với điều kiện duy nhất là lên giường với anh ta, sao cô có thể đồng ý với anh ta chuyện này được.
“Tiểu Lệ, tạm thời đừng lo lắng về các đối tác mới, hãy nói chuyện với các đối tác trước đó và nói với họ rằng chúng ta chỉ cần số định mức dự trữ ban đầu, không thể ít hơn được, ai muốn giảm số định mức mua thì sẽ chấm dứt hợp tác với danh nghĩa công ty!”
“Sếp Tô, chuyện này… Hiện giờ công ty có quá nhiều tin đồn, làm vậy e rằng sẽ không có người nào đồng ý đâu, cho dù có đồng ý thì có thể cũng chỉ có một vài nhà, kém xa số định mức thu mua lúc trước.”
“Ngay cả chúng ta cũng cho là không được thì công ty từ trên xuống dưới dứt khoát giải tán cho xong. Tiểu Lệ, cô đã đi theo tôi hơn một năm, chẳng lẽ cô còn không hiểu suy nghĩ của tôi sao?”
Nghe vậy, người phụ nữ ở đầu dây bên kia do dự một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức bừng tỉnh nói: “Sếp Tô, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ giải quyết tốt việc này theo lời dặn của cô, số định mức thu mua chắc chắn sẽ không bị giảm đi!”
Tô Nhược Sơ đang thể hiện mình là một công ty lớn, và cách làm này là để truyền đạt ra thế giới bên ngoài rằng tập đoàn Tô thị không thừa nhận những tin đồn kia.
Trái lại, cử người đi khách sáo đàm phán với đối tác có nghĩa là ngầm thừa nhận tập đoàn Tô thị xảy ra chuyện, chỉ khiến các đối tác sợ hãi hơn, cuối cùng sẽ có nhiều người rút lui hơn.
Chỉ công ty ổn định thì mới có thể khiến những đối tác sợ hãi đó bình tĩnh.
Còn sau này công ty thế nào, Tô Nhược Sơ đã xây dựng kế hoạch trong lòng từ lâu, cô tuyệt đối sẽ không để tập đoàn Tô thị xảy ra chuyện.
Quyết sách gọn gàng sạch sẽ và thông minh như vậy, đây là trạng thái bình thường sau khi Tô Nhược Sơ tiếp quản tập đoàn Tô thị, từ khi trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Tô thị đến nay, mỗi khi xuất hiện khủng hoảng, cô đều nhanh chóng đưa ra quyết định quả quyết anh minh.
Đặt điện thoại xuống, Tô Nhược Sơ khẽ thở phào nhẹ nhõm, công ty đột nhiên xảy ra chuyện, chỉ đành phải tạm thời bỏ qua chuyện bên cô nhi viện.
Đang suy nghĩ, cô đột nhiên tăng tốc đến ngã tư quay đầu tiếp theo, định quay đầu trở về công ty, nhưng trong chớp mắt, một chiếc xe tải lớn bất ngờ chạy ngược chiều về phía xe của cô.
Đồng tử của cô lập tức giãn ra, cô vô thức bẻ lái thật nhanh, tuy nhiên do tốc độ nên xe nghiêng hẳn sang bên phải, cơ thể mềm mại của cô nghiêng sang bên phải, hai quả bóng thịt tròn trịa trên ngực cô run rẩy, cô thảm thiết kêu lên.
“A a a!”
“Ầm!”
Theo tiếng thét chói tai của Tô Nhược Sơ vang lên, chiếc xe tải lớn đã tông mạnh vào lan can bên trái, toàn bộ chiếc xe rẽ sang một bên, chắn đường những chiếc xe phía sau.
Lúc này, hai chiếc ô tô màu đen đi theo Tô Nhược Sơ lái tới hiện trường vụ tai nạn, bảy tám người đàn ông mặc vest bước ra khỏi xe.
Tô Nhược Sơ phản ứng kịp thời tránh khỏi va chạm với xe tải lớn nên không sao cả. Tuy nhiên, chiếc xe nghiêng quá xa về bên phải và suýt bị lật, mu bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô đập vào vô lăng khiến da bị rách, máu đỏ dần dần chảy ra.
Đúng lúc này, bên đường tình cờ xuất hiện một đoàn du khách, thấy phía đối diện xảy ra tai nạn giao thông, một nhóm người tốt bụng chạy tới.
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Sơ tái nhợt, cô ngơ ngác ngồi trên ghế lái, đến khi nhìn thấy một nhóm người đang chạy về phía mình mới bình tĩnh lại, cô vội vàng tháo dây an toàn xuống xe để kiểm tra người lái chiếc xe tải lớn.
Tuy nhiên, cô vừa bước xuống xe thì bị hai người đàn ông mặc âu phục đi giày da, đeo kính đen chặn đường: “Cô Tô, đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Các người là ai?”
Tô Nhược Sơ hỏi, sau khi xảy ra chuyện này, lại có người đột nhiên ngăn cản cô, vừa nhìn là biết không phải chuyện tốt lành gì cho cam. Cô lập tức mím môi, theo bản năng gào lên với những người đang chạy đến đây giúp đỡ.
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp kêu lên thành tiếng thì một người đàn ông đột nhiên bịt chặt miệng, ấn vai phải của cô và đẩy về phía xe, hai quả bóng thịt nhất thời bị siết chặt, thân thể không thể động đậy được.
“Các, các người… Cứu… Cứu tôi với… Cứu tôi với!” Tô Nhược Sơ hét lớn, nhưng miệng lại bị bịt chặt, âm thanh phát ra đứt đoạn, nhỏ như tiếng muỗi.
Tuy nhiên, những kẻ này đang bắt người giữa ban ngày ban mặt, trước mặt rất nhiều người đi bộ, nhanh chóng bị một số người phát hiện, những người đi đường phản ứng lại lập tức chỉ vào họ và hét lên.
“Các người đang làm gì vậy?”
Dám bắt người trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên những tên này không sợ bị người khác phát hiện, người đàn ông túm lấy Tô Nhược Sơ hành động rất nhanh nhẹn, nhanh chóng kéo Tô Nhược Sơ đi.
Những người đi đường đến giúp Tô Nhược Sơ đều ngẩn người, nhất thời không ai biết chuyện gì đang xảy ra, người nào người nấy ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Chương 15: Bí mật giúp đỡ
"Cứu cứu..."
Tô Nhược Sơ liều mạng vùng vẫy, một lúc sau đã bị kéo lên xe.
Những người mặc vest đó ăn mặc lịch sự nhưng lại di chuyển rất nhanh, không phải loại luyện võ thì cũng là đã từng đi lính, năng lực của mỗi người đều vượt trội hơn nhiều so với binh lính bình thường.
Chẳng bao lâu, thân hình mảnh dẻ của Tô Nhược Sơ bị cưỡng ép đẩy vào một chiếc ô tô màu đen.
"Aa!"
Cô vừa ngồi vào, người đàn ông đang bịt miệng cô đột nhiên hét lên một tiếng, hung hăng thu lại bàn tay bị cắn và lắc lắc.
"Mẹ nó, mày cắn tao à?"
Tô Nhược Sơ cũng không để ý nhiều như vậy, đối phương vừa buông tay, cô liền duỗi đôi chân thon dài ra khỏi xe, trong nháy mắt chạy ra khỏi xe.
"Cứu với!"
"Đuổi theo! Đừng để cô ta chạy trốn!"
Tô Nhược Sơ chạy về phía đám người, mấy người đàn ông mặc vest lại đuổi theo cô, hiển nhiên là một người phụ nữ như Tô Nhược Sơ không thể chạy nhanh hơn mấy người đàn ông từng phục vụ trong quân đội, rất nhanh cô đã bị đuổi kịp.
Nhưng ngay lúc bọn họ muốn bắt Tô Nhược Sơ đi lần nữa, một người trong đó đột nhiên hét lên “Ôi”, rồi toàn thân ngã xuống, quỳ trên mặt đất.
Những người khác sửng sốt, sau đó lại có một người khác rùng mình, hét lớn, loạng choạng ngã xuống đất, một, hai, ba... Trong mấy giây, những kẻ này lần lượt ngã xuống đất, cho dù tên canh giữ xe ở phía sau cũng lặng lẽ ngã xuống.
"Chuyện gì đã xảy ra thế…"
Một người trong số họ đột nhiên rút ra một cây kim bạc đẫm máu từ mông ra, đôi mắt đờ đẫn, nằm ngây ngốc ở đó.
"Đừng quan tâm nhiều như vậy, trước tiên mang cô ta đi đã!" Một người đàn ông cũng rút ra một cây kim bạc, sau đó nhanh chóng ra lệnh với mọi người.
Không ai dám lơ là chậm trễ, lại nhanh chóng lao về phía Tô Nhược Sơ, nhưng khi một người vừa đứng dậy bước một bước, một cây kim bạc từ đâu bay ra, xuyên qua đùi hắn ta trong nháy mắt.
"Ah!"
Hắn ta hét lên một tiếng, bảy người đàn ông mặc vest sững sờ, họ nhanh chóng nhìn xung quanh đám đông, cố gắng tìm kiếm người đang trốn trong bóng tối, nhưng xung quanh đây có hơn chục người, trong lúc nhất thời họ không thể nhìn ra là ai làm.
"Tiếp tục, tiếp tục truy đuổi..."
Người đứng đầu ra lệnh, nhưng vừa nói được vài lời, một cây kim bạc đâm vào yết hầu của anh ta, cổ họng anh ta lập tức không thể phát ra âm thanh.
Cái quái gì vậy? Gặp ma à?
Tám người đàn ông mặc vest tái mét mặt mày, như nhìn thấy ma, chỉ bất lực nhìn Tô Nhược Sơ chạy vào đám đông và được người qua đường bảo vệ.
Thấy chắc chắn không thể bắt được người nữa, cuối cùng họ không còn cách nào khác ngoài hoảng sợ chạy trở lại xe và vội vàng lái xe rời khỏi hiện trường.
Tô Nhược Sơ nhìn bọn côn đồ đang chạy trốn, trái tim đang treo trên cao cuối cùng cũng hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp dần lấy lại sắc thái, sau đó cô cảm thấy vô cùng khó hiểu vì chuyện này.
Cô đã “đắc tội” rất nhiều người trên thương trường, nhưng cô luôn hành động vì lợi ích của công ty, phương pháp cô sử dụng rất công bằng và chính đáng, cô hoàn toàn không ngờ chuyện như thế này lại xảy ra.
Ai đã cả gan bắt cóc cô giữa ban ngày ban mặt trước mặt nhiều người như vậy?
"Cô ơi, cô ổn chứ?"
Trong đám người đang nói chuyện có người hỏi, kéo Tô Nhược Sơ ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Không sao…"
"Không sao là tốt rồi. Chúng tôi sẽ gọi cảnh sát cho cô. Cô xinh đẹp quá, dễ làm người khác nổi lên tâm tư ác độc, nên hãy cẩn thận nhé!"
"Đúng đó, đúng đó!"
Khi mọi người bình tĩnh lại, họ phát hiện ra Tô Nhược Sơ vừa bị bắt cóc có dung mạo như thần, dáng người kiêu hãnh, làn da trắng nõn điểm chút hồng hào, loại phụ nữ này dễ bị bọn xã hội đen nhắm tới nhất. Chẳng trách chuyện như thế này lại xảy ra giữa ban ngày ban mặt.
Tô Nhược Sơ gật đầu, không nói nhiều mà đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Chiếc xe lớn đi ngược chiều... rồi một nhóm đàn ông xuất hiện và định bắt cóc cô... Trông có vẻ như là một sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng thực chất tất cả đã được lên kế hoạch cẩn thận.
Là một người phụ nữ thông minh, Tô Nhược Sơ có thể dễ dàng nghĩ ra những điều này, nhưng ai đã làm điều đó?
Ngoài ra, nếu họ đã to gan không sợ bị phát hiện, thế thì tại sao họ không tiếp tục đuổi theo? Hình như vừa rồi có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra, ngay khi những kẻ đó đuổi kịp cô và chuẩn bị đưa cô đi lần nữa, họ đột nhiên ngã xuống từng người một cách khó hiểu, như thể có ai đó đang bí mật đối phó với họ, nhưng rõ ràng cô không nhìn thấy người, chẳng lẽ có ai đó đánh người từ xa? Nhưng chẳng phải chuyện này chỉ xảy ra trong phim thôi sao? Làm thế nào điều này có thể xảy ra trong đời thực được chứ?
Trong lúc nhất thời, Tô Nhược Sơ có rất nhiều nghi hoặc, nhưng rất nhanh, dường như cô đã tìm được đáp án, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào một cây kim bạc sáng ngời trên mặt đất cách đó không xa.
Cùng lúc đó, một chàng trai trẻ đút hai tay vào túi, trong mắt có ý cười vui tươi, bỏ lại đám đông ở phía sau.
Giang Tiểu Thần đút tay vào túi gãi gãi háng, tự nhủ: Nếu tối hôm trước là lỗi của tôi, lần này coi như tôi trả lại cho cô, lần sau sẽ để cô tự sinh tự diệt.
…
Rất nhanh, cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự đã có mặt tại hiện trường, Tô Nhược Sơ khai ra sự thật về chuyện đã xảy ra, cuối cùng đến đồn cảnh sát lập biên bản.
Sự việc tràn đầy nghi vấn, Tô Nhược Sơ cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đành phải xem cảnh sát điều tra như thế nào.
Khi Giang Tiểu Thần trở về khách sạn, anh ngủ thiếp đi, trong giấc mơ, anh mơ thấy mình làm tình với một người phụ nữ, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói dịu dàng và còn có hai đồi núi lắc lư...
Khi nhìn rõ mặt đối phương, anh chợt tỉnh lại, mẹ nó, là Tô Nhược Sơ, người phụ nữ này đúng là như âm hồn không tan, đi đâu cũng thấy!
Giang Tiểu Thần liếc nhìn thời gian, phát hiện đã là sáng sớm, anh liền chạy đi giặt quần lót, sau đó chạy về lại ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, trời trong xanh, Giang Tiểu Thần ngủ đến trưa uể oải đứng dậy, tắm rửa xong mới nhớ ra mình phải vào nhà họ Tô ở, nhưng nghĩ đến việc gặp Tô Nhược Sơ, anh quyết định đi ăn cái gì trước đã.
Nếu anh không ăn, sau khi anh đi, cô gái đó sẽ không thể nào nấu cơm cho anh, nghĩ thôi cũng không thể.
Hôm qua anh đã đói bụng cả ngày, may mắn thay anh là người nhịn đói rất giỏi, cho dù không ăn một ngày cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Bữa sáng, Giang Tiểu Thần gọi năm quả trứng, một bình sữa, năm bát cháo trứng muối và thịt nạc cùng ba que bột chiên, ăn no đến bảy mươi phần trăm mới nhàn nhã trở về khách sạn thu dọn đồ đạc.
Mười hai giờ trưa, anh xách theo một túi lớn đựng đủ thứ linh tinh đi ra ngoài, cuối cùng bắt taxi đến khu Cảnh Uyển Trung Hải.
Không đến thì không biết, vừa đến Giang Tiểu Thần mới biết được khu Cảnh Uyển là khu biệt thự của Trung Hải, thoạt nhìn có cảnh quan tráng lệ và môi trường thiên nhiên tươi đẹp trong lành, có thể tưởng tượng rằng trong khi các tòa nhà hiện đại mọc lên như nấm, thế mà ở đây lại có một môi trường thoải mái, gần gũi với cảnh sắc thiên nhiên, những người sống ở đây chắc chắn không giàu sang cũng phú quý.
Đương nhiên, Tô Nhược Sơ là tổng giám đốc của một công ty lớn, sống ở một nơi như thế này cũng không có gì lạ.
Đến số 18 khu Cảnh Uyển, Giang Tiểu Thần mang theo một túi đồ lớn bước xuống.
Gõ cửa một lúc, có một người phụ nữ ra mở cửa, thoạt nhìn thì có vẻ khoảng ba bốn mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ hơn thì thấy bà ấy đã ngoài năm mươi, thậm chí là đầu sáu mươi, tuy nhiên, bà ấy vẫn được chăm sóc nhan sắc rất tốt, đúng là nhà giàu khác hẳn, không giống người nghèo như họ.
"Cậu là cậu chủ Tiểu Thần à?" Bà lão đeo tạp dề, trên mặt nở nụ cười hỏi.
Giang Tiểu Thần sửng sốt nói: "Bà biết tôi sao?"
"À, cô chủ đã nói cho tôi biết rằng cậu chủ Tiểu Thần sẽ sớm tới đây. Tôi là bảo mẫu trong nhà cô chủ. Cứ gọi tôi là má Vương được rồi, nào nào, cậu chủ Tiểu Thần mau vào đi."
Người phụ nữ đó có tử tế đến mức kể cho người khác nghe về hoàn cảnh của anh à? Nhìn nụ cười của má Vương, có vẻ như cô không hề nói xấu mình!
Bình luận facebook