• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cuồng Y Và Nữ Thần Băng Giá (4 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26: Có rất nhiều bất ngờ

Khung cảnh thành phố về đêm thật hấp dẫn, với những ánh đèn neon nhấp nháy và những dòng xe cộ qua lại, khác hẳn với sự ồn ào, náo nhiệt của núi rừng, làn gió chiều dịu nhẹ thổi bay đi sự nóng nảy, oi bức ban ngày.

Là một thành phố không bao giờ ngủ, Trung Hải đã trải qua vô số ngày đêm thay đổi, giờ đây nó đã trở thành một viên ngọc sáng ngời ở phía đông nước Hạ.

Trên phố phường nhộn nhịp, người qua lại tấp nập... Giang Tiểu Thần im lặng bước đi giữa đám đông, không biết đã hút mấy điếu thuốc, ánh mắt dừng lại trước một quán ăn nhỏ, cuối cùng anh chậm rãi bước vào.

Từ nhỏ anh không biết cha mẹ là ai, nếu không có ông cụ, anh đã chết trong đám cháy lớn ở thủ đô rồi, càng không thể kiểm soát được căn bệnh kỳ lạ trong cơ thể. Vì vậy, không giống đa số mọi người, cuộc đời anh chưa bao giờ trọn vẹn.

Nếu không phải bất trắc, ai lại muốn trở thành một đứa trẻ mồ côi chứ?

Tô Nhược Sơ đột nhiên đề cập đến chuyện này, Giang Tiểu Thần không khỏi nhớ lại những chuyện xưa, trong lòng bỗng dưng hơi xúc động.

Nghĩ vậy, anh đưa tờ thực đơn đã gọi món xong cho cô phục vụ bên cạnh.

Cô phục vụ tò mò anh gọi món gì mà lâu thế, liếc nhìn rồi sững người: "Anh chàng đẹp trai, tôi thấy anh ăn một mình mà, anh chắc chắn gọi nhiều thế này à?"

Trên menu ghi hai phần bánh sủi cảo lớn, ba chiếc bánh bao lớn, hai tô mì bò lớn, còn có một chai coca. Chưa kể đồ uống, riêng phần ăn đã vượt quá khả năng của một người bình thường rồi.

Giang Tiểu Thần liếc cô ta một cái, nói: "Tâm trạng không tốt, ăn chút cho no năm phần không được à?"

"Gì cơ?!"

Cô phục vụ trợn mắt, đùa à? Người bình thường ăn một phần bánh sủi cảo đã no rồi, nhiều lắm cũng chỉ ăn hai phần, ăn nữa là nôn ra ngay, anh gọi nhiều như vậy mà mới no năm phần thôi à?

Thật sự gặp phải một người kỳ lạ rồi, nhưng mở cửa hàng làm ăn, khách gọi nhiều như vậy mình cũng chẳng được từ chối, nghĩ thế cô gái lấy thực đơn đưa cho chủ quán.

Cuối cùng, Giang Tiểu Thần ăn sạch sẽ không để lại thứ gì, trả tiền xong vỗ mông đi ra, lúc đó ánh mắt cô phục vụ và chủ quán trừng trừng nhìn anh, thật sự không thể tin được anh ăn hết tất cả, nếu không tận mắt chứng kiến thì không dám tin đây là sự thật.

Ăn no nê xong, Giang Tiểu Thần vui vẻ mỉm cười, châm điếu thuốc rong chơi thong dong trên phố.

Ánh mắt anh luôn dò xét những cô gái ăn mặc hở hang trên đường, đôi chân trắng nõn thon dài, eo thon mông căng, đi đứng lắc lư, như thể đang mời gọi những người đàn ông ven đường: Nào, mau tới đây, mau tới sờ soạng đi!

Trong lúc Giang Tiểu Thần nhìn họ, thỉnh thoảng cũng thấy một vài cô che miệng cười trộm, tất nhiên, cũng có người nhăn mặt chửi rủa, chỉ thiếu điều tát anh một cái.

Nhưng Giang Tiểu Thần rất thích thú, không để ý họ nghĩ gì, mặc đồ hở hang ra đường không phải là để cho đàn ông ngắm sao? Đừng nói là để ma sát với không khí chứ?

Vì vậy, anh thoải mái nhìn lung tung khắp nơi, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, rất là vui thích.

"Phì! Chim sợi!"

Mấy cô gái có dáng người đẹp, mặc toàn đồ hiệu đi qua trước mặt Giang Tiểu Thần, lập tức khinh bỉ mắng:

"Cô gái, chưa thấy sao biết chim sợi? Có khi không phải sợi mà siêu to khủng lồ đấy chứ?" Giang Tiểu Thần ngậm điếu thuốc, mặt vui tươi hớn hở.

Nói xong, mặt mấy cô gái đỏ gay, trong lòng chửi Giang Tiểu Thần vô liêm sỉ, chim sợi chỉ là từ lóng chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại, đồ nhà quê mới lên phố này lại hiểu theo nghĩa đen, đúng là không những chim sợi mà còn vô học nữa!

Lúc này, một chiếc Mercedes độ từ đằng xa lái tới, vẻ bề ngoài sang trọng lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Xe giống kiểu Maybach, nhưng dài hơn Maybach, thậm chí chất liệu hoàn toàn khác với Mercedes thông thường, chiếc xe này sử dụng vật liệu đặc biệt chống đạn, chống cháy, chỉ cần nhìn là biết người trong xe không phải dân thường.

Kỳ lạ thay, xe dừng lại bên cạnh Giang Tiểu Thần, cùng với tiếng cửa mở, một luồng hương thơm bay ra, tiếp đó chỉ thấy một người phụ nữ mặc sườn xám hoa văn màu trắng quyến rũ đang ngồi tao nhã trên ghế sau.

Đôi chân thon dài mặc vớ da gác lên nhau, che đi khu vực hai bắp đùi khiến vẻ đẹp càng thêm gợi cảm, bàn tay thon nhỏ cầm ly rượu đỏ chứa một phần ba rượu, hương rượu hòa quyện với mùi hoa hồng từ trên người cô ta tạo thành một luồng hương thơm mạnh mẽ bay ra từ trong xe.

"Là cô..."

Hai mắt Giang Tiểu Thần sáng lên.

Người phụ nữ trước mặt chính là Tần Nguyệt Như mà anh gặp cách đây vài ngày, so với lần trước, hôm nay cô ta thêm phần quyến rũ và sinh động hơn, ánh mắt rạng rỡ mê hoặc.

Tần Nguyệt Như chống cằm, mỉm cười nhìn Giang Tiểu Thần: "Anh Giang nhìn bên đường cũng lâu rồi, không biết có muốn thử đổi khẩu vị không?"

"Tôi không nghĩ nhiều, nhưng với bảy triệu của tôi, tôi miễn cưỡng có thể nhìn thử." Giang Tiểu Thần cong môi, ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyệt Như, rồi từ từ đóng cửa xe lại.

Khi những người phụ nữ vừa gọi Giang Tiểu Thần là chim sợi nhìn thấy cảnh này, họ lập tức nghẹn họng sửng sốt, hóa ra người đàn ông này lại là thế hệ giàu có thứ hai!



"Cô Tần, cô vội đến đây để đưa tôi bảy triệu à?" Giang Tiểu Thần liếc nhìn bộ ngực cao chót vót của Tần Nguyệt Như, thở dài một tiếng rồi hỏi.

Tần Nguyệt Như chú ý tới ánh mắt của anh, cô ta không hề tức giận mà ngược lại còn hưng phấn: “Vậy thì phải xem anh có bản lĩnh lấy được hay không đã.”

"Cô đúng là kẻ vô lại. Nhìn cô cũng không giống như loại thiếu bảy triệu mà." Giang Tiểu Thần bất đắc dĩ nói, sau đó cầm lấy rượu đỏ trên bàn rót thẳng vào miệng.

Tần Nguyệt Như hơi sửng sốt, không phải vì Giang Tiểu Thần đã uống chai rượu vang đỏ trị giá 100.000 tệ, mà vì phong cách uống rượu thô lỗ của anh không có khí chất mà một thần y nên có.

"Cô Tần, cô không cần nhìn, tôi thật sự không có khí chất gì đâu, muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không kiềm chế bản thân." Giang Tiểu Thần đặt rượu đỏ xuống, ợ một hơi thật to.

“Anh có biết tôi đang nghĩ gì không?” Khuôn mặt xinh đẹp thành thục của Tần Nguyệt Như lộ ra vẻ bất ngờ.

“Sao cô lại có thể nhàm chán đến mức ngồi trong xe quan sát tôi hơn mười phút mới xuất hiện thế.”

Tần Nguyệt Như lại giật mình: “Vậy ra anh đã biết từ lâu là tôi đang theo dõi anh từ xa à… anh Giang, anh đúng là một người đàn ông khiến tôi phải bất ngờ.”

"Chuyện khiến cô bất ngờ còn nhiều lắm, ví dụ như..." Giang Tiểu Thần vỗ vỗ bụng dưới.

Tần Nguyệt Như vô thức nhìn về nơi đó, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên hơi hồng lên, lẩm bẩm: "Anh đó...".

"Nói đi, cô Tần, rốt cuộc cô muốn gặp tôi để làm gì?" Giang Tiểu Thần uống mấy ngụm rượu đỏ, thực sự vẫn chưa đủ.

Tần Nguyệt Như đặt ly rượu đỏ xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô ta dùng động tác duyên dáng vén mái tóc đen dài trên trán ra sau, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ.

"Chị đây cô đơn, muốn tìm người bầu bạn. Nếu anh Giang không muốn... tôi có thể tìm một người đàn ông khác."
Chương 27: Giang Đại Thần

Quán bar Serendipity, Trung Hải.

Xung quanh là những người trẻ tuổi đang thả lỏng tâm trạng, tràn đầy nhiệt huyết, ồn ào nhậu nhẹt.

Trong số họ có người đi làm, sinh viên, cũng có nhân viên công sở sau một ngày làm việc ra ngoài uống rượu giải tỏa tâm trạng, tất nhiên, cũng không thiếu những người đang tìm kiếm con mồi, dự định có một đêm cuồng nhiệt.

Và trong số những người này có một cô gái xinh đẹp nổi bật, thu hút ánh nhìn của vô số người ngay từ lúc xuất hiện.

Mái tóc đen uốn cong như thác nước rủ xuống vòng eo mảnh mai, làn da trắng mịn màng, chiếc sườn xám lụa trắng ôm sát thân hình mảnh mai, hai bên có đường xẻ lộ ra đôi chân thon dài bọc trong đôi tất màu da, lấp lánh dưới ánh đèn lung linh khiến người ta mê mẩn.

Không ít đàn ông nhìn mà mắt hoa lên, ước ao xé rách chiếc sườn xám để ngắm nhìn vẻ đẹp bên trong, thèm khát hưởng thụ cái hương vị dịu ngọt ấy.

Dù là khí chất, dáng vóc hay trang phục, cô gái đều ở tầm cao cấp, chỉ có điều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc là người đàn ông bên cạnh cô ta ăn mặc cực kỳ bình dân, không hề có phong cách quý ông.

Điều này khiến không ít đàn ông đẹp trai, ăn mặc đắt tiền bắt đầu nảy sinh ý định, tìm cách lại gần tiếp cận cô gái.

“Này! Cô phục vụ dễ thương, cho tôi một ly whitelady nhé! Cô gái bên cạnh tôi trả tiền, cảm ơn nhé.” Vừa ngồi xuống Giang Tiểu Thần đã cười tươi nói với cô phục vụ mặc đồ hầu gái ở quầy bar, vừa mở miệng đã là Tần Nguyệt Như trả tiền, mặt dày hơn cả đáy nồi.

"Cho tôi một ly Porn Star Martin." Tần Nguyệt Như nói nhỏ, rồi mỉm cười nhìn người đàn ông hoàn toàn không biết xấu hổ này.

Từ khi bước chân vào xã hội, biết bao nhiêu đàn ông muốn mời cô ta ăn uống, thế mà Giang Tiểu Thần còn muốn để cô ta trả tiền cả ly cocktail.

"Porn Star Martin luôn được các cô gái yêu thích, có vẻ cô Tần rất am hiểu rượu đấy." Giang Tiểu Thần châm một điếu thuốc rẻ tiền, tỉnh bơ hút một hơi.

"Có lẽ anh Giang không biết, tôi chính là cổ đông lớn nhất của quán bar Serendipity này." Tần Nguyệt Như tao nhã nói.

"Cô là cổ đông lớn nhất của quán bar này à?" Giang Tiểu Thần sững sờ, rồi nhìn về phía cô phục vụ xinh đẹp: "Được rồi, cô phục vụ dễ thương, cho tôi thêm một ly cocktail đắt nhất của quán, vẫn cô ấy trả tiền. Cảm ơn cô nhé."

“…”

"Cô Tần à, theo tôi thì cái tên của quán bar này rất được đấy." Có lẽ thấy hành động vừa rồi hơi vô liêm sỉ, Giang Tiểu Thần rất thông minh chuyển sang chủ đề khác, còn khen cái tên của quán bar hay.

"À, anh cũng khá hiểu tiếng Anh nhỉ?" Tần Nguyệt Như nhìn vẻ tùy tiện của Giang Tiểu Thần, khi anh gọi ly rượu Whitelady bằng tiếng Anh chuẩn, cô ta đã tò mò rồi.

"Tất nhiên rồi, không ngại nói cho cô biết, do một số lý do, tôi từng có một thời gian ở các nước phương Tây, nói đơn giản là tôi là Hoa kiều đấy."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyệt Như gợn sóng, lắng nghe với sự hứng thú, bất giác cô ta có chút hứng thú với Giang Tiểu Thần, có vẻ trên người anh còn nhiều câu chuyện thú vị.

"Cô không tin à?"

"Không nói thì tôi thật sự không nhận ra được."

"Được thôi, tôi không phải loại đàn ông khoác lác khoe mẽ đâu. Serendipity này có thể dịch là tình cờ tốt đẹp phải không? Nhưng nó thuộc về nhóm từ mang ý nghĩa tích cực trong tiếng Anh, chúng ta có thể gán cho nó chút tính lãng mạn, kết hợp với không khí quán bar và rượu ngon cùng người đẹp bên cạnh đêm nay, tôi nghĩ dịch là cuộc gặp gỡ bất ngờ tuyệt vời sẽ chính xác hơn..."

Nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyệt Như nở nụ cười, việc anh hiểu chính xác về từ này khiến cô ta cảm thấy vô cùng thích thú, như thể bất chợt xuất hiện một người đàn ông hiểu được cô ta vậy, có sự hiểu biết từ tiếng Anh này, cô ta và Giang Tiểu Thần đã có một sự đồng điệu kỳ lạ.

"Cô nhìn tôi như thế làm gì?" Ánh mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyệt Như cứ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thần, anh cười trừ: "Tôi biết mình đẹp trai lắm, nhưng cô cũng không cần nhìn chằm chằm không chớp mắt thế, thật sự muốn nhìn thì mình tìm chỗ yên tĩnh rồi nghiên cứu từ từ..."

"Nghiên cứu gì?" Ý cười của Tần Nguyệt Như dao động, tầm mắt hạ xuống nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó của anh, rồi cười khẽ: "Thật ra, tôi khá tò mò tên Giang Tiểu Thần này là do ai đặt cho anh."

"Có vấn đề gì sao?" Giang Tiểu Thần hỏi, khi thấy ánh mắt của Tần Nguyệt Như, anh nhận ra ý cô ta, chỉ cảm thấy người phụ nữ trưởng thành quyến rũ này thật sự không tầm thường.

"Tôi nghĩ gọi Giang Thần sẽ thích hợp hơn."

"Haha, nếu cô thấy rồi thì không phải Giang Thần mà là Giang Đại Thần đấy."

"Phì!"

Tần Nguyệt Như thanh nhã che miệng cười, có vẻ không để ý, nhưng khuôn mặt trắng mịn đã ửng hồng lên.

Lúc này, hai ly rượu mà họ gọi đã pha xong, không khí hơi dịu đi một chút, Giang Tiểu Thần cầm lên hớp một ngụm lớn mà không hề khách khí.

Anh tưởng uống chút nước mát có thể xua tan cảm giác nóng rực ở bụng dưới khi nói chuyện tán tỉnh lúc nãy, không ngờ cảm giác đó càng mạnh hơn, nhất là khi ngửi thấy mùi hương hoa hồng từ người Tần Nguyệt Như.

"Cô có muốn uống một ly không?" Đột nhiên, một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc hợp thời, ngoại hình tinh tế đi tới bên cạnh Tần Nguyệt Như, giơ ly rượu lên với cô ta và mỉm cười lịch sự, thái độ và cử chỉ rất quý phái, khiến người ta thoải mái.

Tần Nguyệt Như liếc nhìn anh ta rồi tự nhiên nhìn sang Giang Tiểu Thần bên cạnh, nói: "Tôi đã có người đàn ông đi cùng rồi, anh không sợ anh đẹp trai bên cạnh tôi bực mình à?"

Chàng trai không nói nhiều, chỉ nhìn Giang Tiểu Thần, trong lòng thầm nói: Hừ! Chỉ là một tên quê mùa mà thôi, đôi giày của tôi cũng đủ mua cả bộ đồ trên người anh ta, có tư cách gì so với tôi?

Giang Tiểu Thần không liếc người đàn ông kia, vẫy tay cười nói: "Anh bạn này nếu mời tôi một ly Bloody Mary thì tôi sẽ không từ chối đâu."

Người đàn ông vui vẻ hẳn lên.

Quả nhiên, nhìn thấy mình không thể sánh bằng nên vui vẻ nhường cô gái lại.

Nghĩ vậy, anh ta đắc ý đặt chìa khóa xe Masserati lên quầy bar trông rất bắt mắt, ra hiệu cho cô phục vụ: "Cho anh này một ly Bloody Mary, rồi cho cô này một ly Margarita, cảm ơn nhé."

Tần Nguyệt Như còn tưởng Giang Tiểu Thần sẽ đuổi người kia đi, không ngờ vì một ly Bloody Mary mà anh lại nhường cô ta đi, nghĩ vậy trong lòng cô ta hơi khó chịu, liếc mắt nhìn anh.

Tuy nhiên, Giang Tiểu Thần chỉ cười nhẹ rồi đứng dậy tiến về phía một nhóm người, không hiểu sao lại đứng sau lưng một cô gái.

"Uống một ly! Uống một ly đi!"

Lúc này, nơi cô gái kia ngồi có một nhóm thanh niên nam nữ đang cổ vũ, ai cũng rót rượu mời cô ta, nhưng cô ta có vẻ nhút nhát, không biết phải làm sao.

"Tinh Tinh à, cậu chủ Huy tự tay rót rượu mời cô đấy, cô không nể mặt sao?"

"Đúng đấy, bao nhiêu cô gái ở đây mà cậu chủ Huy chỉ rót rượu cho mỗi cô thôi đó."

"Tôi..."

Khuôn mặt ngọt ngào của cô gái đã ửng hồng do say rượu, rõ ràng đêm nay cô ta đã uống nhiều rồi. Cô ta do dự nhìn bạn bè xung quanh, rồi nhìn người đàn ông đang mỉm cười bên cạnh, cuối cùng vẫn nhận lấy ly rượu đỏ từ tay anh ta.

"Đúng rồi, phải thế chứ!"

"Nào, uống cùng cậu chủ Huy một ly!"

"Tinh Tinh à, trước giờ mời em đi chơi em đều bận, lần này em đi chơi thì phải chơi vui vẻ nhé, anh sẽ uống cạn ly này, em thì tùy ý."

Nói rồi anh ta uống cạn ly rượu đỏ, sau đó tất cả mọi ánh nhìn đổ dồn vào cô gái, cuối cùng không còn cách nào cô ta cầm chặt ly rượu từ từ đưa lên miệng.

Nhưng ngay khi cô ta sắp uống, đột nhiên phía sau có một đôi tay vươn tới, nắm chặt lấy bàn tay thon mảnh đẹp đẽ của cô ta.
Chương 28: Dây chuyền màu đỏ

"Anh... anh là..."

Cô gái vô thức nhìn sang, khi thấy Giang Tiểu Thần thì lộ vẻ ngạc nhiên.

Giang Tiểu Thần cũng không làm ra vẻ gì, chỉ cười lấy ly rượu từ tay cô gái rồi vươn chân ra ngồi xuống ghế salon, ngay giữa cô gái và cậu chủ Huy. Anh đặt ly rượu lên bàn.

Cậu chủ Huy và năm sáu người đàn ông, phụ nữ khác nhìn Giang Tiểu Thần, ngơ ngác không hiểu ra làm sao. Đợi khi họ hoàn hồn, tất cả đều nhìn sang cô gái, trong đó có một cô gái trang điểm đậm phấn son giận dữ: "Từ Tinh Tinh, cô... cô có ý gì hả! Đây là bữa tiệc gặp gỡ bạn học cũ, ai cho phép cô mang một người đàn ông lạ mặt vào đây hả?"

"Tôi... không phải đâu, chị Lưu Dĩnh, tôi không quen anh ấy, không phải như chị nghĩ đâu." Cô gái tên Từ Tinh Tinh lúng túng giải thích.

Nói xong, cậu chủ Huy ngồi bên cạnh Giang Tiểu Thần có vẻ chột dạ, đứng bật dậy, quát: "Nếu đã không quen anh, anh từ đâu ra đấy hả? Muốn bị đánh à?"

"Đúng đấy, rốt cuộc anh có ý gì?" Lưu Dĩnh cũng hoảng hốt đứng dậy, tức giận nói.

Hai người có tâm tư riêng nên đương nhiên lên tiếng trước, còn những người khác không hiểu chuyện gì, nhưng thấy Giang Tiểu Thần lạ mặt đột ngột ngồi vào chỗ của họ, cũng tưởng anh là tên gây chuyện muốn đến ké rượu, nên cũng tức giận đứng dậy.

"Nhóc con, chúng tôi không quen anh, nếu anh uống say muốn đến ké rượu thì tụi tôi có thể bố thí cho anh một chai, còn nếu muốn tán gái thì phải xem nắm đấm của đám đàn ông này có đồng ý không!"

Một gã đàn ông hung tợn, hai gã kia cũng gật đầu đứng dậy, tất cả đều nhìn chòng chọc Giang Tiểu Thần.

"Không muốn bị đánh thành đầu heo thì khuyên anh nên cút đi, bọn tôi không dễ chọc đâu!"

"Đúng đấy! Ở đây có cậu chủ Huy che chở, anh tưởng anh là ai? Cho dù đến ké rượu, tụi tôi cũng không cho đâu."

Hai cô gái kia cũng kéo Từ Tinh Tinh sang bên họ, rõ ràng cũng cho rằng Giang Tiểu Thần là tên côn đồ, say rượu đến quậy phá kiếm chuyện.

Giang Tiểu Thần liếc nhìn sợi dây màu đỏ và mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên cổ Từ Tinh Tinh, anh cười nói: "Mấy người cứ yên tâm đi, tôi chỉ đến để xác nhận một chuyện thôi, ngoài gã này và cô này ra, tôi không có hứng thú đến người khác."

Lúc nói, Giang Tiểu Thần nhìn thẳng vào cậu chủ Huy và Lưu Dĩnh, chỉ có họ hiểu rõ còn những người khác thì mù mờ.

"Bớt giỡn mặt với chúng tôi đi, cút ngay không thì tôi không khách khí đâu!" Cậu chủ Huy nóng nảy, vớ lấy chai rượu, khí thế vô cùng hung hăng. Lợi dụng lúc đó, anh ta cố làm đổ ly rượu trên bàn, nhưng bị Giang Tiểu Thần ngăn lại.

"Hì hì, vẫn muốn hủy bằng chứng à, xem ra thằng này đã từng làm không ít loại chuyện này!" Giang Tiểu Thần cười khúc khích, thích thú nói.

Cậu chủ Huy này dường như cũng chẳng tốt lành gì, thấy không thể hủy bằng chứng, đột nhiên tức giận vung tay, hai gã to lớn sau lưng lập tức tiến lại.

Đồng thời, những người ở các bàn xung quanh cũng chú ý tới tình hình nơi đây, lập tức né ra xa vị trí ồn ào, một số đã chạy ra gọi bảo vệ.

"Nhóc con, cho mày cơ hội cuối cùng, cút hay không cút?" Cậu chủ Huy có hai tên vạm vỡ hỗ trợ, khí thế càng hung hăng.

Giang Tiểu Thần nhún vai, nhìn cô gái có ngoại hình trong trắng ngây thơ kia, cười nói: "Sao thế? Gọi hai tay sai tới là có thể thay đổi sự thật là anh và cô này đã bỏ thứ gì đó vào ly rượu của cô ấy à?"

"Cái... cái gì..."

Nghe thế, những người vừa nãy còn tức giận nhìn nhau, ban đầu cảm thấy Giang Tiểu Thần đến gây sự, nhưng bỗng nghe anh nói vậy, vài người không khỏi thay đổi sắc mặt.

Ánh mắt Từ Tinh Tinh lóe lên, nhìn sang Lưu Dĩnh và cậu chủ Huy, cả hai đều lảng tránh ánh mắt, sau đó Lưu Dĩnh liền biện bạch:

"Mắt nào của anh thấy chúng tôi bỏ thứ gì vào rượu của Tinh Tinh hả? Tinh Tinh à, chúng tôi với cậu là bạn bè, còn anh ta là ai chứ? Chẳng lẽ cậu không tin chúng tôi à? Mọi người đều ở đây cả, sao chúng tôi lại hại cậu chứ?"

"Này này, tôi cũng không nói các cô bỏ thứ gì vào rượu để hại cô ấy đâu nhé, mà chính cô tự nói ra đấy. "

"Anh..."

Giang Tiểu Thần nhìn cô gái mặc áo phông trắng, quần jean đơn giản ngây thơ, nói: "Cô gái à, cô có thể không tin tôi, nhưng đôi tình nhân chó má này thì cô càng không nên tin."

Từ Tinh Tinh có ngoại hình thanh tú, tự nhiên đơn thuần, nhưng dù sao cũng là phụ nữ trên 20 tuổi, cũng không phải kẻ ngốc, chỉ là cô ấy vẫn hơi nghi ngờ.

Thấy vậy Giang Tiểu Thần cũng không giải thích thêm, cầm lấy ly rượu trên bàn đứng dậy từ ghế sofa: "Hay là thế này đi, vì cô này và anh kia nói rượu không có vấn đề, thế thì các người uống thử xem sao?"

"Cái... cái gì? Sao tôi phải uống? Anh tưởng anh là ai mà bắt tôi uống thì tôi sẽ uống hả?" Lưu Dĩnh sững sờ rồi hét lên.

"Không uống thì là có âm mưu rồi. "

"Vậy nếu chúng tôi uống xong không sao, anh tính thế nào?" Đột nhiên, cậu chủ Huy lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thần: "Nếu chúng tôi uống xong không sao, anh định thế nào?"

Giang Tiểu Thần nhìn anh ta: "Khà khà, chẳng lẽ anh thật sự muốn uống hả? Được thôi, tôi không phí thời gian với mấy trò đùa này nữa. Nếu uống xong không sao tôi sẽ quỳ xuống lạy anh chàng này và cô gái kia ba cái, rồi phủi mông bỏ đi ngay lập tức!"

"Được!"

Cậu chủ Huy vui vẻ đồng ý, rồi cười đắc ý, anh ta uống cạn ly rượu này không phải để tự minh oan, chỉ là để kéo dài thời gian, chờ bảo vệ tới rồi tính sau, thuốc này không thể có tác dụng nhanh đến mức đó, ít nhất cũng mười mấy phút.

Dù có lỡ mất cơ hội ngủ với Từ Tinh Tinh đêm nay, nhưng cũng không sao, kéo Lưu Dĩnh về ngủ cũng được, tuy đã quen ngủ với cô ta nhưng dù sao vẫn có thể giải khát.

"Lưu Dĩnh, chúng ta uống cho anh ta coi đi!" Cậu chủ Huy cầm lấy ly rượu từ tay Giang Tiểu Thần, uống một ngụm lớn rồi đưa cho Lưu Dĩnh.

"Cậu chủ Huy, cái này..."

"Uống đi!"

"Vâng ạ."

Lưu Dĩnh biết bên trong có gì, nhưng để không lộ đuôi, cô ta chỉ có thể nghe lời cậu chủ Huy, cầm lên uống một ngụm nhỏ.

Sau khi cả hai uống xong, cậu chủ Huy lại tự mãn cười nói: "Nhóc con, thấy chưa? Quỳ xuống dập đầu đi."

Những người khác thấy cậu chủ Huy và Lưu Dĩnh uống rượu thật, biểu cảm kỳ lạ trên mặt lập tức biến mất, lại tức giận nhìn Giang Tiểu Thần mắng:

"Anh còn gì để nói nữa không? Mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu chủ Huy và Lưu Dĩnh đi!"

"Mau quỳ xuống dập đầu đi, thật không biết tên ngốc từ bệnh viện tâm thần nào chạy ra, cản trở tâm trạng uống rượu của chúng ta."

"Ha ha ha, các người đừng vội mắng, hãy xem họ thế nào trước đã."

"Thằng nhóc kia! Mày chơi khăm tao à!" Cậu chủ Huy giả vờ bình tĩnh chỉ vào Giang Tiểu Thần, giận dữ nói: "Mày nói rượu có vấn đề, chúng tao uống rồi, giờ lại muốn đùa với chúng tao à? Có tin tao cho người đánh mày..."

Hả? Sao thế này...

Sao đột nhiên thấy nóng quá vậy?

Nói rồi, cậu chủ Huy kinh hoàng phát hiện cơ thể có điều khác thường, mà điều khác thường này cực kỳ mãnh liệt, kinh khủng hơn nhiều so với anh ta tưởng.

Không thể nào chứ, anh ta và Lưu Dĩnh chỉ bỏ một ít thuốc, sao tác dụng mạnh đến thế, nghĩ đến đây, Lưu Dĩnh ở bên cạnh bỗng phát ra tiếng rên rỉ, lập tức tất cả mọi ánh nhìn đổ dồn sang cô ta.

"Má nó!"
Chương 29: Đổi trắng thay đen

Tiếng kêu của Lưu Dĩnh thu hút đám đông, chẳng mấy chốc cả nhóm thanh niên trong quán bar ùa tới, nhiều nhân viên cũng phát hiện ra tình huống nên tiến lại gần.

"Mọi người mau tới xem đi!"

"Nhanh đến xem này!"

"Tên khốn kiếp này vừa rồi đã động tay vào ly rượu của một nữ sinh trước mặt tất cả bạn học chúng tôi, thật sự đê tiện quá đi!"

Lưu Dĩnh hét lớn với mọi người, bạn cùng lớp bên cạnh cô ta ai cũng phẫn nộ, chỉ riêng Từ Tinh Tinh có tính cách nhút nhát, chuyện này liên quan đến cô ấy nên bỗng nhiên cô ấy thấy hơi ngượng.

Nhưng Lưu Dĩnh và cậu chủ Huy đã đồng lõa hãm hại cô ấy, sao có thể quan tâm cảm nhận của cô ấy chứ, lúc này bọn họ chỉ nghĩ cách làm nhục Giang Tiểu Thần, kẻ phá đám khiến hai người không thể lén bỏ thuốc, thuận lợi che giấu được sự thật.

"Chính là tên này!"

"Quá đê tiện rồi!"

Lưu Dĩnh chỉ tay vào Giang Tiểu Thần, giọng điệu hung hăng, cậu chủ Huy ở bên cạnh im lặng, nhưng trong lòng đã mừng rỡ, cuối cùng đã qua mặt được, còn tìm ra một tấm bia đỡ đạn.

Haha! Dám phá đám tao, thích làm anh hùng cứu mĩ nhân à? Lần này xem mày cứu chính mày ra sao!

"Than ôi, thời buổi này loại người gì cũng có, tên này quá vô liêm sỉ rồi!"

"Thằng nhóc này có phải bị ngu không, mọi người ngồi đó cả mà còn chạy tới bỏ thuốc người ta, rõ ràng là tự tìm đường chết mà."

"Đàn ông bị tinh trùng lên não thì chuyện gì cũng làm được, thật điên rồ!"

"Nói chung mắt thằng nhóc này cũng được đấy, con mồi nó nhắm khá xinh xắn, trắng trẻo."

...

Đám đông bàn tán ầm ĩ về Giang Tiểu Thần, đủ loại lời qua tiếng lại, nhưng phần lớn đều chỉ trích anh.

Ngồi bên quầy bar, Tần Nguyệt Như thấy Giang Tiểu Thần bị cô lập, nhíu mày lo lắng, vừa nãy cô ta nhìn chằm chằm vào anh, đương nhiên biết anh không phải loại người đó.

"Cô gái à, tôi nói này, bạn trai cô dẫn tới hơi có vấn đề đấy!"

Chàng trai non nớt bên cạnh cũng chú ý tới tình hình phía trước, mỉa mai một câu.

"Anh ấy? Có vấn đề gì đâu?"

"Cô còn nói nữa?" Chàng trai nhấp một ngụm rượu, mặt đầy khinh bỉ Giang Tiểu Thần: "Bỏ cô gái xinh đẹp như vậy cho tôi rồi đi phạm sai lầm thấp hèn đó, cô bảo không có vấn đề gì à?"

Tần Nguyệt Như mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thần ở phía trước: "Anh thật sự nghĩ anh ấy là hạng người đó sao?"

"80-90% là vậy rồi, tên này mặc toàn đồ vỉa hè, ngoài cách dùng thủ đoạn tồi tệ ra thì còn biết cách nào khác để tán gái chứ." Chàng trai cười nhạt, sờ sờ chìa khóa xe Masserati của mình: "Cô gái à, hay là tối nay đi với tôi đi, tôi có kém gì anh ta đâu?"

Tần Nguyệt Như do dự một lúc, rồi tiếp tục nói: "Muốn đưa tôi đi như vậy... thì được thôi, hai chúng ta cá cược đi. Nếu anh thắng, tối nay tôi là người của anh!"

Chàng trai trẻ nghe thế, vui mừng hét lên: "Ha ha, có cá tính đấy, tôi thích, cá cược cái gì?"

"Cá rằng người đàn ông đi cùng tôi không có vấn đề gì, và anh ấy sẽ vạch trần bộ mặt xấu xa của những kẻ kia."

"Ha ha ha, cô gái à, muốn đi với tôi một đêm thì cứ nói thẳng ra, cá cược cái này có gì đâu mà cá? Sự thật đã rõ rành rành ra đó, cho dù thật sự không phải anh ta bỏ thuốc, cô nghĩ bọn đồng bọn của người phụ nữ kia có tin không? Những người khác sẽ tin sao?" Chàng trai đắc ý nói, tuy vậy để phòng Tần Nguyệt Như hối hận không nói tiếp nên anh ta lập tức đồng ý: "Dù thế nào tôi cũng cá cược với cô, cô đừng nuốt lời vào phút chót nhé."

Tần Nguyệt Như im lặng, chỉ nhìn chăm chăm vào Giang Tiểu Thần, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.

Bên cạnh, chàng trai trẻ chẳng mảy may quan tâm Tần Nguyệt Như đang làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào vóc dáng và khuôn mặt khiến đàn ông say mê của cô ta, rồi bắt đầu tưởng tượng cảnh trong khách sạn với cô ta.

Haha, hôm nay thằng khốn nạn kia giúp mình một phen rồi, nếu không có nó, bản thân mình không thể nào có được mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, đêm nay sẽ có lộc ăn rồi.

...

"Hừ! Đồ hạ đẳng, nghèo khổ! Anh còn gì để nói nữa không!"

Lưu Dĩnh tỏ thái độ hung hăng, không hề có ý buông tha cho Giang Tiểu Thần.

Bị mọi người nhìn chòng chọc, Từ Tinh Tinh rất lúng túng, liền nói nhỏ với Lưu Dĩnh: "Chị Dĩnh à, hay là thôi đi, tôi không uống ly rượu đó và không sao cả, mọi người cũng uống gần hết rồi, hay là mình đi thôi?"

"Sao có thể bỏ qua chuyện này được chứ, Tinh Tinh, là anh ta muốn hại em mà, hay em thật sự là đĩ điếm muốn để anh ta hại à?"

"Tôi..."

Khuôn mặt xinh đẹp Từ Tinh Tinh đanh lại, cô ấy không thoải mái với lời nói của Lưu Dĩnh.

Thật ra hôm nay cô ấy cũng không muốn đến nơi này, nếu không phải có chuyện nhờ cậu chủ Huy, cô ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý đi cùng cậu chủ Huy và Lưu Dĩnh.

"Tinh Tinh à, em đừng bận tâm chuyện này, Lưu Dĩnh làm rất đúng, phải dạy dỗ loại lưu manh như thế, nếu không lần sau nạn nhân sẽ là người khác." Cậu chủ Huy giả vờ như người tốt, ra vẻ trừ gian trừ bạo giải thích với Từ Tinh Tinh.

"Đúng rồi Tinh Tinh à, chúng ta đừng xen vào, dù có chuyện gì thì đêm nay cũng không được để tên này chuồn đâu!"

"Đúng đấy! Sau khi vạch trần anh ta, chúng ta báo cảnh sát tới bắt anh ta, loại người như thế không thể tha thứ được!"

Mấy người bạn cùng lớp bên cạnh cũng đồng tình, trong tình huống này họ hoàn toàn không phân biệt được đen trắng, chỉ tin người cùng phe.

"Nhóc con, mày còn dám nói à, đừng tưởng bỏ trốn được, giờ đây nhiều người nhìn thấy rồi, cho dù muốn chạy cũng chạy không thoát đâu!"

Ánh mắt Lưu Dĩnh u ám, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thần, y hệt dáng vẻ một tiểu thư kiêu ngạo.

Tuy nhiên, dù họ nói gì đi nữa, Giang Tiểu Thần vẫn ngồi thản nhiên trên sofa, hút thuốc tỉnh bơ.

"Yên tâm đi, tôi đâu có định chạy trốn, chỉ cần cô và anh kia đừng bỏ trốn là được."

"Hừ! Sao chúng tôi phải trốn chứ?" Cậu chủ Huy lạnh lùng cười nhạt: "Là mày bỏ thuốc vào ly của Tinh Tinh, với loại người như mày, bọn tao còn muốn lột da mày, đánh cho bầm dập rồi ném ra đường, mày còn mặt mũi gì mà vu oan cho bọn tao?"

"Không cần cố tình nhắc lại là tôi bỏ thuốc vào rượu, việc cố tình nhắc nhở sẽ chỉ lộ ra sự thật các người là thủ phạm thôi." Giang Tiểu Thần hút hơi cuối cùng, dập điếu thuốc xuống đất, rồi mỉm cười đứng dậy.

"Ha ha, anh thật buồn cười, đến lúc này mà vẫn cố biện hộ à? Rõ ràng là anh bỏ thuốc vào rượu của người ta, giờ lại đổ ngược là bọn tôi tự bỏ thuốc vào rượu của phe mình, anh thật là kẻ vô liêm sỉ."

"Các người nói tôi bỏ thuốc, vậy chứng cứ đâu?" Giang Tiểu Thần hỏi ngược lại Lưu Dĩnh.

"Chứng cứ? Tất cả mọi người chúng tôi đều thấy rồi, đó là chứng cứ!" Lưu Dĩnh tự mãn đáp, lúc này cần gì chứng cứ, quyền chủ động ở trong tay họ, mọi người sẽ tin họ chứ không thể tin người đàn ông trước mặt.

"Ngoài cô và gã bạn trai kia ra, tôi muốn hỏi xem còn ai nhìn thấy không?" Giang Tiểu Thần nhìn về phía Từ Tinh Tinh và 5, 6 người bạn cùng lớp.

Tất cả đều lắc đầu, rồi nhìn sang Lưu Dĩnh và cậu chủ Huy.

Lưu Dĩnh chẳng hề lo lắng, cười nhạt: "Rồi sao? Chỉ cần hai người bọn tôi thấy là đủ rồi, những người khác không thấy thì có ảnh hưởng gì? Hay là anh có bằng chứng chứng minh không phải anh bỏ thuốc à?"

"Tất nhiên là có!"

Giang Tiểu Thần trả lời ngay không cần suy nghĩ, một câu đầy tự tin như vậy khiến sắc mặt Lưu Dĩnh và cậu chủ Huy thay đổi.

"Vậy chứng cứ đâu?"

Khóe miệng Giang Tiểu Thần nở nụ cười đầy ẩn ý, tiến về phía Lưu Dĩnh: "Đừng vội, bây giờ tôi sẽ lấy ra cho các người xem."
Chương 30: Đánh nhau

"Anh... anh định làm gì vậy?"

Nhìn Giang Tiểu Thần đang đến gần mình, Lưu Dĩnh hoảng sợ ôm lấy mình.

"Không phải các cô muốn xem bằng chứng à?" Giang Tiểu Thần mỉm cười yếu ớt, đột nhiên nắm lấy tay Lưu Dĩnh, kéo cô ta về phía mình.

Lưu Dĩnh lại hoảng sợ, sau đó hét lên: "A! Lưu manh! Ở đây có người đang giở trò lưu manh, cứu tôi với!!"

Sau khi Lưu Dĩnh hét lên, những người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Thần, cùng nhau chỉ trích và mắng mỏ anh.

"Này! Nhóc con, anh điên à! Anh có biết mình đang làm gì không?!"

"Buông cô ấy ra!"

Cậu chủ Huy ở bên cạnh quan sát, cũng không để hai tên vạm vỡ bên cạnh tới giúp Lưu Dĩnh, Giang Tiểu Thần làm loạn như vậy, đột nhiên anh ta nảy ra một tính toán nhỏ nhặt, sẽ để Giang Tiểu Thần ức hiếp Lưu Dĩnh trước, còn mình thì chờ cơ hội để bảo hai tên vạm vỡ xông lên, khi sự việc được giải quyết, đương nhiên sẽ để lại ấn tượng tốt cho Từ Tinh Tinh, cuối cùng cho dù tối nay anh ta không ngủ được với cô ấy thì sau này vẫn sẽ có một cơ hội để hẹn hò với người phụ nữ này.

Tuy nhiên, anh ta đã đánh giá thấp năng lực của Giang Tiểu Thần, sau khi Giang Tiểu Thần nắm lấy cổ tay của Lữu Dĩnh, anh cũng không buông tay vì tiếng la hét của người khác, thay vào đó, anh mỉm cười và nói: "Các người cứ yên tâm đi, người phụ nữ này không đẹp cũng không có mông, chạm vào cô ta thì chi bằng tự dùng tay tự lực cánh sinh còn sảng khoái hơn."

Những lời này vừa nói ra, mọi người đều bật cười, mặt Lưu Dĩnh lập tức đỏ bừng, ngay cả phấn hồng trên mặt cũng không che giấu được sự xấu hổ, cô ta nhìn Giang Tiểu Thần, nghiến răng nghiến lợi tức giận.

"Anh, anh thật lưu manh, cứ chờ chết đi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh!"

Vừa nói xong, Lưu Dĩnh lấy điện thoại di động ra bằng tay kia và chuẩn bị gọi cảnh sát.

Giang Tiểu Thần thuận thế nhìn Lưu Dĩnh, sau đó trước mặt mọi người cầm lấy chiếc túi xách trên vai cô ta, lấy ra một chiếc túi giấy nhỏ, đưa cho mọi người xem: “Mọi người nhìn xem đây là cái gì? Nếu thật sự là tôi động tay vào ly rượu, tại sao người phụ nữ này lại có thứ như vậy trên người?”

"Cái... cái gì thế này?!"

Lưu Dĩnh hoảng hốt khi thấy Giang Tiểu Thần lục túi mình lấy ra một túi giấy nhỏ.

"Là cái gì à? Tất nhiên là thuốc rồi, cần kiểm nghiệm không? Mang đi trung tâm giám định xem?"

"Không! Đó không phải của tôi! Tôi không có thứ đó, chính anh bỏ vào túi tôi."

Giang Tiểu Thần cười nói: "Cô này, mọi người đều thấy rõ ràng tôi lấy từ túi cô ra mà, tôi nghĩ không ai ngu ngốc đến mức nghĩ đó là của tôi đâu nhỉ?"

Từ Tinh Tinh nhíu mày, vẻ mặt khó coi nhìn Lưu Dĩnh, tức giận nói: "Lưu Dĩnh, sao cô lại làm thế?"

"Đúng đấy, chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt nhau, sao cô lại làm vậy với Tinh Tinh chứ?"

"Hừ! Uổng công chúng tôi tin tưởng cô, suýt hiểu lầm anh trai này rồi!"

"Tôi... tôi..." Vài người bạn học bên cạnh bắt đầu phân rõ trắng đen, Lưu Dĩnh lúng túng, hoảng hốt nhìn sang cậu chủ Huy: "Cậu chủ Huy, anh... anh nói với mọi người giúp em đi, việc này không liên quan gì tới em cả, không phải chuyện của em mà..."

Nghe vậy, cậu chủ Huy vội nói: "Tôi nói gì được chứ, Lưu Dĩnh à, tôi bảo cô này... nếu có khó khăn gì thì nói với mọi người, sao lại làm thế với Tinh Tinh chứ?"

"Cái gì? Cậu chủ Huy, ý anh là sao?"

Nghe câu trả lời của cậu chủ Huy, sắc mặt Lưu Dĩnh lập tức thay đổi.

"Bây giờ việc đã bại lộ, muốn đổ hết nước bẩn lên người tôi à? Hừ, đừng quên chuyện đêm nay anh cũng dính líu, việc tụ tập là do anh sắp đặt, thuốc cũng do anh bảo tôi bỏ, vì muốn Từ Tinh Tinh đến dự tiệc còn nhờ người vu khống quán lẩu nhà cô ấy có vấn đề, khiến cô ấy tự động đến cầu cứu anh, tất cả đều do anh bày mưu sau lưng, giờ sự thật bại lộ rồi đổ hết lên đầu tôi, anh có phải đàn ông không thế?"

Bốp!

Cậu chủ Huy trợn mắt, tiến lại tát Lưu Dĩnh một cái tát điếc tai.

"Vương Huy, anh dám đánh tôi!"

"Mẹ kiếp, tao đánh mày đấy, con chó cái chỉ biết rên rỉ trên giường, làm việc thì vụng về, sớm biết vô dụng thế thì tao đâu thèm bày trò đó."

Nói rồi anh ta tát tiếp một cái nữa vào mặt Lưu Dĩnh, làm cô ta ngã sấp xuống sofa.

"Bắt đầu lật bài rồi à?" Giang Tiểu Thần cười cười.

Vừa nghe thế, Vương Huy liền khuôn mặt đen xì nhìn anh: "Tại mày phá đám tao, thằng nhóc kia, tao xem mày thoát khỏi quán bar này bằng cách nào!"

Nói rồi hai gã vạm vỡ sau lưng Vương Huy tiến lên, hùng hổ đứng đằng sau anh ta.

Những người bạn cùng lớp kia thấy vậy lập tức tản ra xung quanh, không dám tiến lại gần.

Là bạn học cũ, họ đều biết gia đình Vương Huy có chút thế lực, chọc giận anh ta thì thật sự chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Còn đám đông xung quanh thì không biết thực lực ai ra sao, tất cả đứng cách xa, mang tâm trạng xem kịch vui mà thôi.

"Hừm, lại muốn đe dọa tôi nữa à?"

"Hừ! Tao không chỉ đe dọa mày mà còn muốn đánh gãy chân chó của mày!"

Cậu chủ Huy xua tay, hai tên vạm vỡ lập tức hung hãn lao về phía Giang Tiểu Thần.

"Đánh cho tao!"

"Đánh chết cho tao!"

Hai tên đàn ông kia có thân thể cường tráng, cho dù Giang Tiểu Thần cũng không thấp, nhưng khi đứng trước mặt họ, rõ ràng là họ cao hơn anh rất nhiều.

Vương Huy vừa dứt lời, một trong hai người đàn ông vạm vỡ vung cánh tay to lớn của mình giữ lấy vai Giang Tiểu Thần, tay còn lại vung lên không trung, nhắm vào đầu Giang Tiểu Thần và tát anh một cái.

"Bùm!!"

Một âm thanh trầm đục truyền qua, ngay khi mọi người cho rằng tên vạm vỡ đã đánh ngã Giang Tiểu Thần thì kinh ngạc phát hiện hắn ta đang ôm bụng, nôn ra máu, lắp bắp đau đớn, sau đó yếu ớt quỳ xuống đất, mông nhếch lên trần nhà và bất tỉnh.

"Cái này…"

Vương Huy sửng sốt.

Người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh cũng có đôi mắt đờ đẫn, nhưng khi tỉnh lại, hắn ta nhe răng giận dữ và đấm thật mạnh vào Giang Tiểu Thần.

"Bùm!"

Nhưng trước khi nắm đấm của hắn ta có thể đánh trúng Giang Tiểu Thần, thì đã bị một cú đá trúng vào bụng, hắn ta thét lên một tiếng, thân hình to lớn của hắn ta lập tức loạng choạng lùi lại, đụng phải Vương Huy, ngồi lên người Vương Huy bị xô ngã xuống ghế sô pha.

Vương Huy có thân hình gầy gò bị hắn ta ngồi lên như vậy, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, tức giận đến mức vung tay đẩy tên vạm vỡ kia ra, anh ta đang nghĩ tới việc chộp lấy chai rượu trên bàn lao về phía Giang Tiểu Thần, nhưng Giang Tiểu Thần đã đến trước mặt anh ta.

"Muốn cầm bình rượu làm gì thế?" Giang Tiểu Thần liếc nhìn anh ta, cười khẩy.

"Mẹ nó, mày biết tao là ai không? Nếu có gan thì sao không chạm vào tao đi?"

"Bốp!"

Vừa nói xong, Giang Tiểu Thần liền ấn đầu anh ta đập xuống bàn, khiến anh ta kêu lên một tiếng như lợn bị giết thịt, khi Vương Huy ngẩng đầu lên lần nữa, máu trên trán lập tức chảy ra.

"Máu, máu, máu... chết tiệt! Tao sẽ giết mày!"

“Có vẻ như mày vẫn chưa phục phục nhỉ?”

"Bốp!"

Giang Tiểu Thần ấn đầu Vương Huy và đập vào bàn lần nữa, một tiếng hét thảm thiết khác lại vang lên.

"Ahhh!"

“Mẹ mày…”

"Bốp!"

"Ahhh!"

Lần này, Vương Huy vừa mới mở miệng, Giang Tiểu Thần đã túm lấy đầu anh ta, đập xuống lần nữa, sau đó đập liên tiếp mấy cái, Vương Huy hét lên liên tục, nhân viên bảo vệ vừa từ bên ngoài vào ngăn cản cũng chết lặng.

Chàng trai đang định tán tỉnh Tần Nguyệt Như trong quán bar nhìn cảnh tượng này, sợ hãi đến mức ba chân yếu ớt, choáng váng ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo.

Tần Nguyệt Như không thèm để ý, mà là nở nụ cười đứng dậy khỏi vị trí của mình, đi về phía Giang Tiểu Thần một cách quyến rũ.

Chuyện đã đến nước này thì cũng là lúc mình phải ra tay ngăn cản, nếu để người đàn ông này làm loạn nữa thì cũng không cần phải mở quán bar này nữa rồi.

"Này! Giang Đại Thần, tôi nói này, cũng đủ rồi đấy. Nếu tiếp tục đánh, sẽ có tai nạn chết người đấy..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom