• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cuồng Y Và Nữ Thần Băng Giá (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Quyết định của Tô Nhược Sơ

Tô Nhược Sơ buông điện thoại xuống, trong đôi mắt hạnh lạnh lùng có chút chán nản, lúc này cũng không thể làm gì được, bản hợp đồng trong tay Chu Chí Văn đối với tập đoàn Tô thị quá quan trọng.

Trong cuộc cạnh tranh hợp đồng dự án vừa qua, Tập đoàn Tô thị đã chuẩn bị đầy đủ và nắm chắc phần thắng, không ngờ Chu Chí Văn lại bất ngờ nhúng tay vào một hợp đồng không liên quan gì đến nhà họ Chu.

Nhà họ Chu là một trong ba gia tộc đứng đầu Trung Hải, hoạt động kinh doanh trải rộng khắp cả nước, có thể tưởng tượng mối quan hệ và nguồn lực của nhà họ Chu đáng sợ đến mức nào, và đây là lý do tại sao Tập đoàn Tô thị lại không hề đề phòng trước Chu Chí Văn.

Nếu không thể lấy lại hợp đồng, sau này ảnh hưởng đối với tập đoàn Tô thị sẽ rất rõ ràng, vì vậy, trong thâm tâm Tô Nhược Sơ cũng biết rằng sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với Chu Chí Văn, thay vì kéo dài thì tốt hơn là nên nói chuyện với anh ta lần nữa.

"Cốc cốc cốc!"

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Tô Nhược Sơ từ trong suy nghĩ hỗn loạn trở về.

"Xin mời vào."

Nói xong, Hàn Tuyết mở cửa bước vào, hai quả bóng căng tròn nhẹ nhàng rung động, mái tóc quấn cao dày đặc, đôi môi nhỏ nhắn quyến rũ, chỉ cần ngậm một miếng là có thể tan chảy, nếu khuấy động thêm vài cái là có thể say ngất trong đó, hoàn toàn đầu hàng trước hương thơm dưới váy cô ta.

"Sếp Tô, đây là sơ yếu lý lịch của Giang Tiểu Thần." Hàn Tuyết đưa sơ yếu lý lịch cho Tô Nhược Sơ.

Hai mỹ nhân đứng cạnh nhau, cảnh tượng thật nóng bỏng, mỗi người có nét đặc trưng riêng, một là nữ thần băng sơn cao ngạo không thể xâm phạm, một là nữ hoàng xinh đẹp của giới văn phòng, nhìn bề ngoài vẻ đẹp của hai người không ai hơn ai, nhưng xem kỹ, Tô Nhược Sơ dường như vượt trội hơn một bậc, khiến đàn ông càng dâng trào ham muốn.

Nhưng chỉ có kẻ ngốc mới đưa ra lựa chọn...

"Để đó đi."

Tô Nhược Sơ nhìn bàn làm việc, Hàn Tuyết lập tức đặt sơ yếu lý lịch lên đó.

Vừa quay người định rời đi, cô ta đột nhiên dừng lại, nhìn Tô Nhược Sơ lần nữa rồi nói: "Sếp Tô, hình như cô đang có tâm sự hả?"

Đối với Tô Nhược Sơ, Hàn Tuyết không chỉ là nhân viên của cô, mà còn là bạn thân, nếu là nhân viên khác chắc chắn không dám hỏi nhiều, cho dù thực sự nhận ra cô có chuyện cũng không dám nói, duy chỉ có Hàn Tuyết là trường hợp ngoại lệ.

"Vì vấn đề hợp đồng kiểm soát chuỗi cung ứng... Nếu không lấy lại được hợp đồng đó, sau này chúng ta sẽ dần dần rút khỏi thị trường cạnh tranh, chắc cô cũng hiểu rõ chuyện này."

“Ừm.” Hàn Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, muốn chia sẻ chút áp lực với người phụ nữ này: “Tôi không biết mình có thể giúp được gì không, nếu có thể thì chỉ cần sếp Tô nói, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành."

Tô Nhược Sơ nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tuyết, kể từ khi cô chưa lên nắm quyền, Hàn Tuyết đã là nhân viên của công ty, cô hiểu rõ nhất năng lực của cô ta, là tướng lĩnh đáng tin cậy nhất trong tay cô, việc giao cho cô ta chưa bao giờ xảy ra vấn đề, thậm chí hoàn thành cực kỳ xuất sắc, nên cô rất tin tưởng người phụ nữ này.

"Buổi tối tôi sẽ gặp Chu Chí Văn. Cô có thể giúp tôi chuẩn bị một bản hợp đồng ủy quyền chuyển nhượng, giao cho tôi trước khi tôi rời đi không."

"Được."

Hàn Tuyết gật đầu, trả lời bằng giọng trong trẻo như trăng sáng, sau đó do dự một lát, muốn hỏi Tô Nhược Sơ xem có cách nào để lấy lại hợp đồng dự án hay không, nhưng nghĩ tới phong cách không thích giải thích của cô nên đã không nói ra, chỉ xoay người rời khỏi văn phòng.



7 giờ tối.

Sau một ngày ở bộ phận quan hệ công chúng, Giang Tiểu Thần cảm nhận được sức nóng của phụ nữ chưa từng có, bộ phận quan hệ công chúng là hình ảnh của công ty với bên ngoài, nên ngoại hình nhất định phải đẹp, và những cô gái này hoàn toàn đáp ứng điểm này, còn một điểm nữa đó là cực kỳ cởi mở.

Nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, dù sao công việc bình thường của họ là giao lưu và uống rượu với khách hàng, một người phụ nữ hiền lành, trầm tính mà đi làm công việc này sẽ là điều rất khó khăn.

Cho dù thực sự có những cô gái trầm tĩnh trở thành nhân viên quan hệ công chúng, trong không khí cởi mở sôi nổi này thì họ cũng sẽ trở nên thoải mái hơn thôi.

"Tiểu Thần, tan làm có muốn đi uống với chị không?" Trương San San cầm cốc nước, uốn éo vòng eo nhỏ đi tới bàn làm việc của Giang Tiểu Thần, mở miệng uống một ngụm nước rồi cố ý thè lưỡi ra liếm môi.

"Tối nay phải đi tiếp khách mà?" Giang Tiểu Thần liếc nhìn đôi môi ngọt ngào của Trương San San, rồi vội vàng dời mắt hỏi.

"Tiếp khách gì chứ, tiếp khách mà cần cả năm chị em chúng tôi cùng đi à? Tưởng anh ta là ai chứ, ngay cả ngôi sao cũng không có đãi ngộ như vậy đâu." Trương San San vẫn giữ nét mặt trêu chọc.

"San San, đừng chọc Tiểu Thần nữa." Lúc này, Hạ Nhã đứng dậy, thân hình quyến rũ trưởng thành cùng với gương mặt của cô ta, cho dù không có ý trêu chọc như Trương San San nhưng vẫn quyến rũ hơn Trương San San, phụ nữ đã kết hôn thật sự khác biệt, hai ngọn núi đẫy đà, mông cong căng mọng, gợi cảm tột độ.

"Haha, mấy chị em nói xem, Tiểu Thần trông hiền lành, sao lại chạy đi ứng tuyển công việc này chứ?" Trương San San đột nhiên cười lớn: "Được rồi được rồi, không trêu chọc Tiểu Thần nữa, hôm nay là ngày đầu cậu nhận việc, muốn làm gì thì làm, việc tiếp khách giao cho mấy chị em lo được rồi."

Giang Tiểu Thần nghe vậy nhìn đồng hồ, sau đó liền đứng phắt dậy: "Được thôi, tôi thấy cũng gần tan làm rồi, vậy tôi đi trước đây."

Nói xong, anh mỉm cười với Trương San San, đi ngang qua cô ta và bước ra khỏi văn phòng.

"Này, các chị em xem, nói đi là đi thật, tên này thật sự không khách sáo chút nào."

Thời gian tan làm gần tới, Giang Tiểu Thần vội vàng xuống bãi đỗ xe dưới hầm chờ Tô Nhược Sơ, nếu đến muộn sẽ phải tự đi taxi về.

Tập đoàn Tô thị cách khu Cảnh Uyển một đoạn đường, đi taxi về ít nhất cũng phải trăm tệ, nếu đã có người tiện đường cùng về thì anh cũng không muốn tiêu tiền hoang phí.

Nếu việc tiếp khách của bộ phận quan hệ công chúng không cần anh, anh đi cũng vô dụng, anh là người mới, sau khi được học việc thì mới có thể chính thức giống như đám người Trương San San. Về phần Triệu Đức bảo anh đi, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết anh ta bảo anh đến đó để học.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy nhàm chán, thà nghe Trương San San, đến giờ tan làm thì trực tiếp chạy đi luôn.

Xuống tới bãi đỗ xe dưới hầm, lúc tan làm người ra vào nhiều, Giang Tiểu Thần không muốn bị phát hiện, anh dùng một sợi dây kim loại mở cửa xe của Tô Nhược Sơ rồi ngồi vào chờ cô xuống.

Ước chừng năm sáu phút sau, một bóng người quen thuộc đi về phía xe, thân hình đẫy đà cùng khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng vô song, không có ai khác ngoài Tô Nhược Sơ.

Tô Nhược Sơ vừa đến đã mở cửa xe, đang định ngồi vào, liền chú ý tới Giang Tiểu Thần đang ngồi ở ghế phụ, thân thể mảnh dẻ đột nhiên run lên.

"Giang... Giang Tiểu Thần!"

"Anh muốn chết à! Đêm hôm khuya khoắt dọa người ta làm gì hả! Mau xuống khỏi xe tôi!"

"Không được, tôi phải ngồi xe của cô về." Giang Tiểu Thần vừa nói vừa chơi trò chém hoa quả trên điện thoại.

"Anh…"

Tô Nhược Sơ muốn tiếp tục la hét, nhưng cô nhận thấy dưới gara có rất nhiều nhân viên tan ca, nên đành phải ngồi vào xe.

Nhưng sau khi đóng cửa xe, cô nhanh chóng nhìn người đàn ông và chửi: “Tôi không quan tâm anh dùng phương pháp gì để vào xe của tôi, nhưng đừng trách tôi không cảnh báo anh. Nếu lần sau anh còn dám làm điều này, đừng trách tôi không khách sáo với anh!"

"Không khách sáo kiểu gì? Đuổi tôi ra khỏi nhà cô hay đuổi ra khỏi công ty? Thực ra, tôi đều rất sẵn lòng, với trí thông minh tài năng của tôi, dù đi đâu cũng có chỗ ở việc làm."

Tô Nhược Sơ nghe xong, giống như ngậm đắng nuốt cay, chỉ có thể trừng mắt nhìn người này, cuối cùng sợ bị nhân viên phát hiện nên đành phải tức giận lái xe rời đi.
Chương 22: Đây là chồng tôi

Xe rời khỏi gara ngầm của tập đoàn Tô thị, lái được một đoạn ngắn mới dừng lại bên đường, sau đó Tô Nhược Sơ lại nhìn Giang Tiểu Thần, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia tức giận, lớn tiếng mắng.

"Xuống xe!"

Giang Tiểu Thần chán nản cất điện thoại di động: "Tôi nói này, sao người phụ nữ này lạ thế, dù gì cũng đi chung đường, cho tôi đi nhờ một chuyến thôi mà? Sợ tôi ăn thịt cô trên đường à?"

"Tôi bảo anh xuống là xuống ngay, anh tưởng mình là ai, muốn lên xe tôi là lên được à?"

"Chồng cô?"

“Tôi...” Tô Nhược Sơ nhìn thẳng vào người đàn ông thiếu đòn: “Muốn làm chồng tôi, anh đừng hòng, mau xuống khỏi xe tôi ngay."

Giang Tiểu Thần đưa hai tay đỡ trán, cười trừ: "Cô không phải cảm thấy bất bình khi tôi trúng tuyển vào vị trí ở tập đoàn Tô thị chứ?"

"Tại sao tôi lại bất bình, trúng tuyển được là tài năng của anh mà." Tô Nhược Sơ lạnh lùng nói.

Dù sao, cô cũng thấy việc này rất kỳ lạ, không biết Giang Tiểu Thần làm thế nào mà trúng tuyển được, cảm giác anh giống như mèo mù chạm phải chuột chết vậy.

Bởi vì gặp Chu Chí Văn, hôm nay cô bảo Hàn Tuyết đưa lý lịch của anh đến, nhưng cô để nguyên trên bàn chưa động tới, cũng không biết lý lịch của người này thế nào.

Nhưng dù bạn có đọc hay không thì cũng không có gì khác biệt. Sơ yếu lý lịch của anh còn có thể tốt hơn bao nhiêu chứ?

"Đúng vậy, cô là một người phụ nữ lạnh lùng như vậy, sắc mặt suốt ngày u ám, giống như kinh nguyệt không đều, sao có thể quan tâm đến tôi chứ?"

"Ai kinh nguyệt không đều chứ! Anh không thể nói chuyện văn minh được à?" Khuôn mặt ủ rũ của Tô Nhược Sơ hơi đỏ lên, cô cắn răng giận dữ: “Quên đi, tôi cũng lười lãng phí thời gian với anh nữa, đi xuống đi, lát nữa tôi còn có tiệc xã giao.”

"Dù sao tôi về nhà cũng không có việc gì, đi cùng cô vậy."

"Giang Tiểu Thần!"

"Ừa! Tiểu Nhược Sơ ngoan ngoãn nào."

"Anh... ghê tởm quá!"

Tô Nhược Sơ gần như tê dại vì tởm lợm, tức giận đạp mạnh chân ga, lao thẳng về phía trước.

Giang Tiểu Thần ngồi bên ghế phó lái vẫn thản nhiên, đối với Tô Nhược Sơ đây là đua xe, nhưng trong mắt anh, cô chạy chậm như kiến bò.

Dù Tô Nhược Sơ nói thật hay giả, đi theo cô cũng không sai đâu, tiện đường về nhà tiết kiệm hơn 100 tệ, đi tiếp khách thì tiết kiệm được một bữa tối, trước sau gì cũng có lợi.

Về phần Tô Nhược Sơ, trong khi không hài lòng với hành vi của Giang Tiểu Thần, cô chợt nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp anh.

Mặc dù lúc đó cô rất bối rối nhưng vẫn nhớ rõ Giang Tiểu Thần đã cứu cô khỏi tay thuộc hạ của Chu Chí Văn, nhưng cô không ngờ rằng sau khi anh cứu cô và đưa cô về khách sạn lại xảy ra chuyện như vậy.

Không nói đến mấy chuyện phía sau, dường như anh cũng có chút tài năng, lát nữa gặp Chu Chí Văn thì có lẽ anh có thể giúp ích, dù sao cô chỉ là một người phụ nữ mà thôi.

Nghĩ vậy, trong lòng cô dễ chịu hơn một chút, ánh mắt vô thức nhìn sang Giang Tiểu Thần, nhưng khi thấy anh cởi giày vải và vớ bẩn, đặt chân lên đầu xe, cô lập tức chun mũi nhăn mặt, biểu lộ vẻ ghê tởm.



8 giờ 25 phút tối.

Nhà hàng cao cấp Trung Hải Mễ Lôi.

Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ xuống xe, cùng nhau đi vào trong, chỉ nhìn dung mạo và dáng người đều cảm thấy hai người rất xứng đôi, tuy nhiên, khi nhìn thấy đôi giày vải bẩn thỉu trên chân của người đàn ông, giống như mấy năm không giặt, bọn họ đột nhiên cảm thấy hai người này không phải cùng một loại người.

"Cô ơi, xin hỏi cô đi mấy người?" Một người phục vụ bước tới và lịch sự hỏi.

Giang Tiểu Thần nghe xong, trừng mắt nói: "Sao thế? Tôi và vợ cùng đi vào thì đương nhiên có hai người, chẳng lẽ còn có người khác sao?"

"À vâng, xin lỗi ngài, thật xin lỗi, do tôi bất cẩn." Nghe nói khách quý Tô Nhược Sơ là vợ của người đàn ông này, nhân viên lập tức khách sáo xin lỗi.

Tô Nhược Sơ khẽ cau mày, liếc nhìn Giang Tiểu Thần, ra hiệu cho anh lập tức bước sang một bên, sau đó quay về phía người phục vụ nói: "Chúng tôi đã đặt chỗ ở phòng trên không số 001."

"Ồ? Các vị là bạn của anh Chu à?" Nghe nói hai người chuẩn bị đến phòng ăn trên không số 001, thái độ người phục vụ càng khách khí hơn. Khách hàng hôm nay tại phòng trên không số 001 là cháu trai cả Chu Chí Văn của nhà họ Chu ở Trung Hải, một người làm công như anh ta không thể xúc phạm một nhân vật lớn nổi tiếng như thế được.

"Vậy ra là khách của anh Chu, mời hai vị vào trong, tôi sẽ dẫn các vị lên ngay." Nhân viên cúi đầu, cung kính làm động tác mời.

Không lâu sau, Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ đến phòng ăn trên không số 001 tầng 2, nhân viên tiến lên mở cửa cho họ.

"Mời hai vị vào!"

Tô Nhược Sơ lịch sự gật đầu, không nói gì cứ thế bước vào trong, Giang Tiểu Thần đi sau cô, đi đứng tùy tiện, nhưng vừa bước chân vào bên trong, ánh mắt anh lập tức trở nên bình tĩnh.

Anh liếc nhìn phòng ăn trên không rộng lớn số 001, chỉ thấy vài gã khỏe mạnh, ở vị trí giữa là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, ngoại hình tuấn tú nhưng toát lên vẻ hung tợn, bên cạnh có hai người, trông còn hung hãn hơn những tên còn lại.

Vừa bước vào, người đàn ông ngồi giữa nhếch khóe miệng cong lên hình lưỡi liềm, cười lớn đứng dậy:

"Haha, Nhược Sơ đến rồi! Em đúng giờ đấy, hẹn 8 rưỡi là đến đúng y giờ." Sắc mặt Tô Nhược Sơ lạnh lùng như sương, trong chốc lát ánh mắt ngưng tụ, mặc dù cảm thấy chán ghét Chu Chí Văn nhưng vẫn nói: "Anh Chu quá khách khí rồi."

"Khách khí gì chứ, em và tôi còn phải nói những lời đó nữa sao? Sau đêm nay em sẽ là người của tôi, chúng ta còn gì phải khách khí nữa." Chu Chí Văn tự cho mình có hợp đồng trong tay, đã nắm chặt Tô Nhược Sơ, chỉ còn chờ đợi thời điểm để cuồng nhiệt thưởng thức người đẹp băng sơn này.

Nếu đêm nay không có gì bất ngờ xảy ra, không, tuyệt đối sẽ không còn bất ngờ nữa, anh ta đã chuẩn bị rất kỹ, ngay cả khi Tô Nhược Sơ không đồng ý, đêm nay cô cũng chắc chắn không thể đi đâu được.

Nghĩ đến việc sẽ thỏa sức làm chuyện ấy với người đẹp lạnh lùng này bằng nhiều tư thế, anh ta không thể chờ đợi được nữa, ước gì có thể chiếc váy ngắn chuyên nghiệp của Tô Nhược Sơ ngay tại nhà hàng và làm chuyện đó luôn.

"Hôm nay tôi đến vì hợp đồng dự án, mong sếp Chu đừng hiểu lầm ý của tôi." Tô Nhược Sơ trả lời, sau đó nhìn về phía Giang Tiểu Thần, khoác tay anh: "Hơn nữa tôi đã kết hôn rồi, đây là chồng tôi Giang Tiểu Thần, mong sếp Chu chú ý cách nói chuyện."

"Em đã kết hôn rồi? Đây là chồng em à?" Chu Chí Văn giật mình, ánh mắt quét nhìn Giang Tiểu Thần, chỉ thấy anh mặc đồ bán ở chợ trời, đi dép bẩn thỉu đầy bùn đất, khi anh ta nhìn qua thì anh còn dùng một chân cọ xát lên gót chân kia, có vẻ như đang gãi ngứa.

"Đúng vậy, ông chủ à, tôi thật sự đã cưới Nhược Sơ rồi, và chúng tôi còn ân ái nữa, lúc làm chuyện ấy mạnh lắm đấy." Thấy Tô Nhược Sơ đang diễn kịch, Giang Tiểu Thần lập tức hùa theo.

Nhưng vừa dứt lời, anh đã cảm thấy có thứ gì đó nhéo mạnh vào lưng mình, anh đau đến mức suýt nữa đã kêu lên.

"Haha, Tô Nhược Sơ, em tìm đại một thằng đàn ông đến đây làm chồng rồi nghĩ có thể lừa được tôi à? Em nghĩ tôi sẽ từ bỏ ý định với cô chỉ vì thế sao? Em thật ngây thơ!"

Chu Chí Văn hoàn toàn không tin mối quan hệ giữa Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ, nếu cô có thể tìm bất cứ thằng đàn ông nào lên giường, thì đã đồng ý điều kiện của anh ta từ lâu rồi, làm sao mà kéo dài đến bây giờ.

"Cho dù thật sự là chồng em thì có sao? Ông đây đã để mắt tới một người phụ nữ, chỉ vì cô ấy đã có chồng mà tôi sẽ bỏ cuộc sao?" Chu Chí Văn nhìn chằm chằm vẻ đẹp thần tiên của Tô Nhược Sơ, liếm đôi môi khô khốc: "Hehe, nếu thật sự là chồng em, thế thì bổn thiếu gia sẽ chơi đùa em trước mặt anh ta! Chơi cho đến khi anh ta khóc không ra nước mắt cầu xin tôi mới thôi, em nghĩ sao hả Nhược Sơ?"
Chương 23: Tàn nhẫn hơn người tàn nhẫn

“Trong lòng em biết rất rõ, em không có lựa chọn nào khác, nếu em không nghe lời tôi, tôi sẽ chuyển hợp đồng cho người khác. Khi tập đoàn Tô thị dần mất đi thế chủ động trên thị trường, đến lúc đó em muốn xoay chuyển tình thế thì e rằng quá muộn rồi.”

"Em hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu hiểu chuyện thì mình ngồi xuống nói chuyện, ăn xong bữa này sẽ về khách sạn, nếu em muốn lấy lại hợp đồng gấp, chúng ta giải quyết luôn tại chỗ cũng được, thành thật mà nói, chỉ cần nhìn thấy em là tôi đã nhịn không được rồi, em thật sự rất hấp dẫn."

Chu Chí Văn nói một tràng dài, ánh mắt luôn dán chặt vào gương mặt xinh đẹp của Tô Nhược Sơ, chẳng mảy may quan tâm cô suy nghĩ thế nào, miễn là có hợp đồng trong tay anh ta, Tô Nhược Sơ sẽ mãi mãi ở thế bị động, chỉ có thể bó tay chịu chết trước mặt anh ta.

"Tôi sẽ không để anh thực hiện được ý đồ."

Tô Nhược Sơ không hề suy nghĩ đã trả lời Chu Chí Văn, sau đó nhíu mày bước về phía bàn ăn, tư thế thanh nhã ngồi xuống ghế.

"Đó là câu trả lời em dành cho tôi sao?" Chu Chí Văn lạnh lùng cười nhạt.

Tô Nhược Sơ không trả lời, chỉ đưa bàn tay thon gọn vào túi lấy ra một hợp đồng chuyển nhượng cùng một tài liệu không có bất kỳ con dấu gì.

Một tên thuộc hạ to lớn của Chu Chí Văn nhìn thấy, lập tức tức giận: "Này! Đồ đĩ điếm, ông chủ đang nói chuyện với cô đấy, nói cho cô biết, không có cặp đùi nào không tách ra được khi ông chủ của chúng tôi đập tiền vào, cô giả vờ thanh cao làm gì, có tin không tôi tát cô hai cái không?"

"Không tin!"

Giang Tiểu Thần cười híp mắt đi tới.

"Mày là cái thá gì, tao thấy mày cũng đang thiếu đánh rồi." Tên to con xắn tay áo lên, cánh tay to béo lộ ra hai hình xăm dài.

Tên này nói là làm, nhìn Giang Tiểu Thần chằm chằm, nhanh chóng vung cánh tay to lớn lên không trung, cú tát này nếu đánh trúng người bình thường thì chắc chắn sẽ khiến người ta bất tỉnh.

"Dã Hầu!"

Lúc này, Chu Chí Văn đột nhiên hô lên.

"Ông chủ, thằng này không đánh thì giữ lại làm gì nữa, để tôi tát chết nó một phát!" Người đàn ông vạm vỡ tên Dã Hầu nhìn Giang Tiểu Thần với vẻ khinh miệt, bàn tay của hắn ta ngứa ngáy vì đã lâu không đánh ai.

"Thô lỗ quá, thật thô lỗ, không thấy cô Tô ở đây sao?" Chu Chí Văn nhếch mép, nhìn về phía Tô Nhược Sơ: "Dù thô lỗ thì cũng phải với phụ nữ chứ, với một người đàn ông thì chỉ lãng phí sức lực thôi đúng không?"

"À, được rồi, khà khà... Tôi hiểu rồi, ông chủ dạy bảo đúng lắm."

Tên Dã Hầu lập tức hiểu ý của Chu Chí Văn, nhìn Tô Nhược Sơ với ánh mắt tham lam.

Thật là một mỹ nhân tuyệt thế, làn da mịn màng, gương mặt non nớt, chắc chắn những nơi kia cũng rất mềm mại, chờ Chu Chí Văn chán chê rồi sẽ đến lượt mình, chỉ nghĩ đến thôi đã hưng phấn rồi.

"Sếp Chu, tôi cảm thấy anh nói không đúng, tại sao chỉ có thể thô lỗ với phụ nữ?" Giang Tiểu Thần bỗng cười híp mắt nói, dừng một chút rồi tiếp tục: "Với phụ nữ, lúc đầu phải từ tốn, rồi từ từ thô lỗ một chút, sau đó lại từ tốn, rồi lại thô lỗ... Làm đi làm lại nhiều vòng như thế, cuối cùng là một lần thô lỗ cuồng nhiệt! Tôi bảo anh này, đừng nói anh bị bệnh liệt dương hoặc xuất tinh sớm nhé, nếu không thì sao lại không hiểu những điều này chứ?"

Chu Chí Văn lạnh lùng cười khẩy một tiếng: "Nhóc con, có phải chưa nắm rõ tình huống không? Có biết tao là ai không?"

"Một bệnh nhân bị bệnh liệt dương."

"Mày...!"

Mặt Chu Chí Văn lập tức tối sầm.

Tên Dã Hầu vừa thấy vậy, lập tức lao tới trước mặt Giang Tiểu Thần, khí chất của hắn ta trông giống một con tê giác liều lĩnh hơn là một con khỉ như tên gọi.

"Nhóc con, ông chủ của tao xuất tinh sớm thật, nhưng cũng không đến nỗi liệt dương, mày không biết thì đừng nói, coi chừng tao giết mày đấy!"

"Ờ... "

Giang Tiểu Thần vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ lại thôi, vì con khỉ ngu ngốc này dường như cũng chẳng xúc phạm gì mình.

Nghĩ vậy, anh nhìn sang Chu Chí Văn, lúc này trên mặt anh ta đầy vạch đen, gân máu nổi cộm lên trên thái dương, đằng đằng sát khí.

"Ông chủ, thằng nhóc này đúng là không coi ai ra gì, cứ để tôi giết nó đi."

"Giết mẹ mày đấy, đồ con khỉ ngu ngốc, nếu không phải thấy mày đánh giỏi thì tao đã cho người bắn chết mày từ lâu rồi!"

"Ông chủ, tôi... "

"Cút xuống!"

"Vâng ạ."

"Ha ha ha, sếp Chu, người ta chỉ nói sự thật thôi mà, giận dữ mắng chửi làm gì chứ? Tuy nhiên, tôi khuyên anh đừng làm những trò không thiết thực nữa, dù làm nhiều cũng vô dụng thôi." Giang Tiểu Thần cười lớn rồi chỉ vào chính mình: "Vợ tôi ngoài tôi ra, người khác đừng hòng chạm một ngón tay nào vào người cô ấy, chỉ có tôi mới được làm chuyện đó với cô ấy thôi."

"Nhóc con, mày dám cướp người phụ nữ của tao, đợi tao xong chuyện với Tô Nhược Sơ rồi tao sẽ xử mày!"

Chu Chí Văn tức giận đến run người, nhưng để không lộ chuyện liệt dương của mình, anh ta chỉ có thể tạm thời không nói chuyện với Giang Tiểu Thần, mà giả bộ bình tĩnh ngồi sang một bên, đối mặt với Tô Nhược Sơ.

Thấy anh ta sợ hãi, Giang Tiểu Thần cũng thong thả ngồi xuống, sau đó mỉm cười với Tô Nhược Sơ: "Vợ yêu, em thấy đấy, vấn đề đã giải quyết rồi đó. Bí quyết để đánh bại một tên tàn nhẫn là phải tàn nhẫn hơn."

"Đừng nói chuyện với tôi!" Tô Nhược Sơ lạnh lùng nói, không thèm nhìn Giang Tiểu Thần, ngồi trên ghế như một tảng băng lạnh lẽo.

Có chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng giận dữ thế? Lúc nãy vẫn bình thường mà?

"Hả? Vợ yêu, vành tai em đỏ lắm kìa..."

"Im miệng!"

Tô Nhược Sơ lại quát lên, cô hoàn toàn cạn lời với người đàn ông này, thật sự là không biết tém tém cái miệng, chuyện gì cũng dám nói, không hiểu sao mình lại dính líu đến một người đàn ông như vậy, thậm chí còn như bị ma xui quỷ khiến đưa anh đến một nơi như thế này.

Trên mặt Giang Tiểu Thần đầy thắc mắc, nhưng cũng chỉ có thể im lặng ngồi một bên như cô nói. Tuy nhiên, anh là người khó ngồi yên lắm, liền nhìn sang tên Dã Hầu đứng sau Chu Chí Văn, thỉnh thoảng cười khúc khích hoặc huýt sáo khiêu khích đối phương.

Con khỉ ngu ngốc này ngoài cơ bắp phát triển ra thì có vẻ đầu óc rất đơn giản, bị khiêu khích thì tâm trạng khó chịu liền trừng mắt nhìn chằm chằm Giang Tiểu Thần. Vì vậy, trong lúc Tô Nhược Sơ và Chu Chí Văn đang thảo luận hợp đồng, hai người họ cứ nhìn nhau chằm chằm, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Sếp Chu, chúng ta ai cũng rõ mọi chuyện, tôi không muốn lãng phí thời gian của mọi người." Tô Nhược Sơ đẩy tài liệu và hợp đồng trên bàn về phía Chu Chí Văn: "Đây là bản hợp đồng chuyển nhượng và một số tài liệu, anh xem qua đi."

Chu Chí Văn lạnh lùng cười nhạo: "Hợp đồng chuyển nhượng đã chuẩn bị sẵn rồi, em tin chắc tôi sẽ chuyển hợp đồng trên tay tôi cho em à? Hoặc là em đã đồng ý sẽ... "

Chưa kịp nói hết câu, Tô Nhược Sơ lập tức cắt ngang: "Đừng hiểu lầm, hôm nay tôi dám đến đây, tất nhiên là mang theo đầy đủ tự tin."

"Vậy à?"

Chu Chí Văn khẽ nhếch mép khinh khỉnh, hợp đồng trong tay anh ta, nếu anh ta không đồng ý thì Tô Nhược Sơ cũng chẳng thể cướp được.

"Em quá coi thường tôi rồi đấy, chỉ cần tôi không đồng ý, hợp đồng của em hoàn toàn vô vọng!"

"Mọi việc nên cẩn thận, tôi khuyên anh nên xem tài liệu này trước khi quyết định." Tô Nhược Sơ vô cùng bình tĩnh, khí chất tổng giám đốc băng giá hiện rõ, từ đầu đến cuối chưa hề sợ hãi điều gì.

"Ha ha ha, nghe giọng điệu của em, có vẻ như tối nay em đã ăn chắc tôi rồi à? Được! Tôi xem em có thể chơi trò gì với tôi!"

Chu Chí Văn cười lớn rồi lấy tài liệu trên bàn nhìn lướt qua.

"Hừ! Tôi còn tưởng là gì, chỉ là một số vu khống thiếu bằng chứng mà thôi... "

Đợi đã!

Đây là...

Đột nhiên, hai mắt Chu Chí Văn trợn tròn, đầu óc như bị đánh một cú nặng nề, bị hạ gục xuống đất, không cử động được.
Chương 24: Người phụ nữ thông minh

"Điều này không thể nào!"

"Làm sao cô có được những tài liệu này, giả mạo, những thứ trên đây chắc chắn là giả!"

Chu Chí Văn ném tài liệu lên bàn ăn một cái rầm.

Anh ta không biết Tô Nhược Sơ lấy đâu ra những tài liệu này, bên trong ghi lại toàn bộ án tích phạm tội của anh ta trước đây, rửa tiền đen, cưỡng hiếp, mở sòng bạc bất hợp pháp, v.v... Tất cả những việc làm này dù anh ta đã cẩn thận che giấu, sắp xếp người xử lý sạch sẽ, không hiểu sao người phụ nữ này lại có được thông tin từ đâu, thậm chí còn biên soạn thành một tài liệu dày cộp.

Vẻ mặt của Tô Nhược Sơ vẫn bình thản, thoáng chút kiêu ngạo lạnh lẽo, nói: "Sự thật của các việc phạm tội trong tài liệu là thật hay giả, chỉ có sếp Chu mới rõ nhất, nếu sếp Chu cho rằng bị vu khống, giả mạo, tôi có thể chuyển toàn bộ tài liệu này đến đồn cảnh sát để kiểm chứng, miễn phí giúp anh lấy lại thanh danh."

Chu Chí Văn nghe xong, tức giận đến mức mặt tối sầm, nắm tay rắc rắc rung lên.

Bị Tô Nhược Sơ đánh một đòn bất ngờ như thế này, kế hoạch của anh ta bị đảo lộn hoàn toàn.

"Có lẽ người khác bó tay với những chuyện anh đã làm, nhưng đừng quên, Tô Nhược Sơ không phải là người khác đâu. Chỉ cần tôi muốn, những việc của anh sẽ nhanh chóng phơi bày trước công chúng." Tô Nhược Sơ tiếp tục nói, không hề hoảng hốt.

Chu Chí Văn nhìn chằm chằm cô: "Để lấy lại hợp đồng dự án, cô cũng bỏ nhiều công sức đấy. Tô Nhược Sơ, tôi thật không hiểu, ở bên tôi có gì không tốt? Nếu hai nhà chúng ta liên minh, về sau ở Trung Hải ai còn chơi nổi với chúng ta nữa? Cô và tôi đều là những người làm ăn, đều vì lợi ích, nói thẳng ra chúng ta cùng một loại người mà."

"Không, tôi và anh không cùng một loại người. Chúng ta là những người kinh doanh, đúng là chỉ vì lợi ích, nhưng tôi muốn kiếm được lợi ích bằng năng lực của bản thân, chứ không phải thông qua những thủ đoạn đê tiện."

Chu Chí Văn nghe xong, lập tức lạnh lùng cười nhạo: "Hừ! Vậy là cô muốn đấu với tôi đến cùng phải không? Cô đừng quên, tôi là người họ Chu, cho dù sự việc thật sự bị phơi bày, nhà họ Chu vẫn sẽ che chở cho tôi, cô tưởng tôi sợ cô sao?"

Sắc mặt Tô Nhược Sơ vẫn bình thản như không quan tâm: "Những án tích này đủ để anh bị xử bắn mấy chục lần rồi, nếu sự việc thật sự bị phanh phui, anh cho rằng nhà họ Chu thực sự có thể che chở cho anh sao?"

"Ha ha ha, buồn cười quá! Tôi là cháu đích tôn nhà họ Chu, người thừa kế tương lai của tập đoàn, từ nhỏ đến lớn được nhà họ Chu đặc biệt chọn lọc đào tạo, hiện giờ đã nắm phần lớn tài sản của gia tộc, tương lai sẽ là người cầm lái của nhà họ Chu, bao nhiêu lợi ích của người khác gắn liền với tôi, cô nghĩ nhà họ Chu có thể bỏ rơi tôi sao?"

Chu Chí Văn đột nhiên cười lớn, lúc nãy anh ta chỉ đang thăm dò quyết tâm của Tô Nhược Sơ, nếu người phụ nữ này đã quyết tâm làm như vậy, thế thì làm sao anh ta có thể lùi bước chứ, cho dù nhà họ Chu biết việc này, anh ta cũng phải ngủ với Tô Nhược Sơ.

Những việc làm trước đây của anh ta, nhà họ Chu không hề hay biết, nhưng không phải anh ta đại diện cho cá nhân, nếu anh ta sụp đổ, nhà họ Chu sẽ tổn thất vô số lợi ích, vì vậy cho dù họ biết, họ cũng không thể không che chở cho anh ta.

Nghĩ vậy, Chu Chí Văn cầm lấy hợp đồng chuyển nhượng trên bàn, đứng trước mặt Tô Nhược Sơ, xé tài liệu thành hai nửa.

"Anh...!"

Tô Nhược Sơ vô cùng tức giận.

Chu Chí Văn cười khẩy: "Thật ra, cô cũng hiểu rõ trong lòng mà, cô đưa ra tài liệu này chỉ để cá cược với tôi, cá rằng nhà họ Chu sẽ không che chở cho tôi. Nhưng cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Chu sâu đậm như thế nào. Tuy nhiên, điều này cũng bình thường, bởi vì cô vẫn chưa phải là người phụ nữ của tôi. Đợi khi nào cô lên giường với tôi, phục vụ tôi thoải mái rồi, tôi sẽ đưa cô về nhà họ Chu, để cô thực sự tiếp xúc với sản nghiệp của nhà họ Chu, lúc đó cô sẽ không còn nghĩ thế nữa đâu."

Chu Chí Văn lại cười tự mãn, có thể những chuyện của anh ta bị phanh phui sẽ gây chấn động không nhỏ tới nhà họ Chu, nhưng nhà họ Chu sẽ không ngồi yên nhìn, cuối cùng người chiến thắng vẫn là anh ta.

"Ôi, nói cho cùng, cô chỉ là một người thua cuộc dưới tay tôi thôi, cuối cùng vẫn sẽ trở thành khẩu đại pháo cho tôi phát tiết thôi, ha ha ha, tài nữ số 1 giới kinh doanh Trung Hải à, tôi thấy cô cũng chỉ vậy thôi!"

Kể từ khi tiếp quản tập đoàn Tô thị, Tô Nhược Sơ đã cải thiện đáng kể hoạt động kinh doanh của công ty, nâng tầm tập đoàn lên một tầm cao mới. Trong lần xếp hạng gần đây nhất của giới kinh doanh, cơ quan có uy tín đã bình chọn cô là thiên tài kinh doanh, chính lần đó đã đưa Tô Nhược Sơ bước vào tầm nhìn của công chúng, cùng lúc cô cũng nhận được các danh hiệu như mỹ nhân số 1, nữ tổng tài băng giá, v.v.

Chu Chí Văn biết đến Tô Nhược Sơ từ bản tin tức đó, khi nhìn thấy nhan sắc của cô, anh ta lập tức điên cuồng, bất chấp dùng mọi mối quan hệ của nhà họ Chu và năm mươi triệu để chen vào chiếm lấy dự án then chốt của Tô thị, dẫn đến những chuyện hôm nay.

Dù thế nào, Chu Chí Văn cũng quyết ăn chắc Tô Nhược Sơ này, nếu cô không van xin tha thứ thì anh ta sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.

"Sao rồi, Tô Nhược Sơ? Cô thấy chúng ta còn cần thiết trao đổi thêm hay là đi thẳng khách sạn với tôi? Năm mươi triệu để được chơi cô, cô phải biết rằng mình là người phụ nữ đắt giá nhất mà tôi từng chơi đấy, tôi đã rất coi trọng cô rồi đấy, đừng không biết tốt xấu như vậy chứ."

"E rằng lại phải làm sếp Chu thất vọng rồi." Tô Nhược Sơ bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế, cất tài liệu vào túi xách, động tác nhẹ nhàng tự nhiên: "Nhà họ Chu rất có thể sẽ che chở cho anh về những án tích này, nhưng sẽ có người không làm vậy đâu, chỉ cần tôi chuyển tài liệu này cho Chu Nghĩa Nhân, tình thế sẽ khác đi."

"Chu Nghĩa Nhân? Cô... ý cô là gì?" Nghe đến cái tên này, trái tim Chu Chí Văn như rớt xuống lộp bộp, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

"Tôi nghe nói Chu Nghĩa Nhân là một ứng cử viên nóng nhất có thể cướp vị trí kế thừa tài sản của anh trong nhà họ Chu nhỉ. Nếu anh ta biết những chuyện anh làm, rồi dùng nó để đối phó với anh, anh có nghĩ cách này thú vị hơn là công khai phơi bày không?"

"Cái... cái này..." Sắc mặt Chu Chí Văn căng thẳng, nụ cười biến mất, lập tức mất hết vẻ tự tin lúc nãy: "Sao cô biết chuyện giữa tôi và Chu Nghĩa Nhân? Cô điều tra nhà họ Chu à?"

"Tôi không hề hứng thú với chuyện của nhà họ Chu các người, không cần điều tra kỹ như vậy đâu, tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình thôi."

Nói xong, vẻ mặt bình tĩnh của Tô Nhược Sơ cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, cô cầm túi xách rồi quay người đi: "Cá nhân tôi thời gian có hạn, không muốn lãng phí thời gian ở đây với anh nữa. Cho anh một ngày, nếu ngày mai tôi không thấy hợp đồng dự án, tôi sẽ lập tức chuyển tài liệu này cho Chu Nghĩa Nhân."

"Khoan đã! Tô Nhược Sơ!"

Chu Chí Văn hét lớn, lập tức Dã Hầu dẫn theo vài tên côn đồ chặn ngay cửa ra vào. Lúc này, Giang Tiểu Thần cũng chán ngắt đứng dậy, đối mặt với Dã Hầu và mấy tên côn đồ kia.

Nghe Tô Nhược Sơ và Chu Chí Văn nói chuyện một hồi, anh sắp chết vì buồn chán rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vợ xinh đẹp của mình không chỉ là một bình hoa di động, mà khi làm việc rất có trật tự, hoàn toàn chơi chết Chu Chí Văn.

Thực ra, nếu cô không suốt ngày căng mặt ra như thế, cô vẫn là một lựa chọn rất thích hợp làm vợ mình.

Tô Nhược Sơ đánh giá mấy người Dã Hầu trước mặt, sau đó quay lại nhìn Chu Chí Văn, lạnh lùng nói: "Sao thế? Anh vẫn muốn cản tôi à?"

Đến giờ này, Chu Chí Văn đã bế tắc, nhưng anh vẫn không từ bỏ, vẫn cố vùng vẫy: "Cô... cô chắc chắn như thế à, những án tích của tôi nếu đến tay Chu Nghĩa Nhân, nhà bọn họ có thể lật đổ cháu đích tôn của nhà họ Chu như tôi ư? Điều này có gì khác so với việc công khai phơi bày tôi chứ?"

"Nếu không khác, anh sẽ không có thái độ như bây giờ." Tô Nhược Sơ không muốn giải thích thêm, nhìn thẳng phía trước rồi nhanh chóng bước đi, Giang Tiểu Thần đút hai tay vào túi đi theo sau.

Mấy người Dã Hầu định cản lại, nhưng bị Chu Chí Văn gằn giọng:

"Để họ đi!"
Chương 25: Đứa con hoang

"Ông chủ, sao anh để cho cô ta đi như vậy?" Dã Hầu không hiểu, tiến lại gần hỏi.

Đối với Tô Nhược Sơ, một phụ nữ khiến hắn ta hưng phấn mọi mặt như vậy, nếu không phải có Chu Chí Văn thì suốt đời hắn ta cũng không thể được đụng vào. Để cô đi như thế, mọi ảo tưởng trước đó của hắn ta đều tan thành mây khói.

"Mày biết cái quái gì!"

Chu Chí Văn đang rất bực bội, vừa nghe Dã Hầu nói vậy, lập tức nhăn mặt quát mắng.

"Sao tôi không biết chứ... Chẳng qua là một phụ nữ thôi mà? Chỉ cần lúc nãy ông chủ ra lệnh, tôi đã tụt quần cô ta luôn, để mấy anh em ngắm nghía cái dáng vóc của cô ta."

"Ha ha ha, anh Hầu, bọn em thật sự cũng muốn mở rộng tầm mắt đấy, chuyện này phải nhờ anh rồi đấy."

"Đúng đúng, ông chủ và anh Hầu ăn thịt rồi, đừng quên cho anh em bọn em vài ngụm nước súp nha."

Nghe vậy, Dã Hầu cười lớn theo: "Ha ha ha, ừ ừ, đợi ông chủ chán chê rồi giao cho tao, anh em mình sẽ vui vẻ vài ngày đêm với cô ta!"

Dã Hầu và mấy tên côn đồ nói chuyện sảng khoái, nước miếng sắp chảy ra, chẳng để ý gì đến sắc mặt u ám của Chu Chí Văn.

Đột nhiên, Chu Chí Văn tức giận vung tay tát mạnh vào đầu Dã Hầu: "Tao bảo mày con khỉ ngu xuẩn kia, trong đầu mày chỉ toàn phân à? Nếu cô ta nói hết những chuyện trước kia của tao cho Chu Nghĩa Nhân, tao sẽ gặp rắc rối lớn đấy, mày và bọn kia còn cười được nữa hả?"

"Vậy thì ông chủ càng không nên để cô ta đi chứ, phải bảo bọn tôi tụt quần cô ta luôn mới đúng!"

"Tụt tụt tụt! Suốt đời mày sẽ chết dưới váy của đàn bà thôi, hôm nay tao dám đụng vào cô ta một ngón tay, việc này đừng hòng bàn tiếp! Với cái đầu óc của mày, tao thật không hiểu sao mày sống được đến bây giờ đấy."

Chu Chí Văn tức đến mức ngồi phịch xuống ghế, rút điếu thuốc ra châm lửa, sau khi hút một hơi, anh ta ném cái bật lửa xuống đất đầy tức giận.

"Đệch mợ! Người phụ nữ này thật đáng sợ, dám chơi trò này với tao!"

Thấy Chu Chí Văn giận dữ như vậy, dù đần độn thì Dã Hầu cũng không thể không nhận ra, hắn ta gãi đầu ngu ngốc hỏi: "Nếu vậy, ông chủ thật sẽ giao hợp đồng cho cô ta à?"

Chu Chí Văn liếc mắt: "Vậy theo mày phải làm sao? Để cái đầu heo của mày đi đấu với cô ta à?"

"Hì hì, ông chủ nói đùa rồi, ông chủ còn không thắng nổi huống hồ là tôi. Thật ra tôi cũng không có ý đó, chỉ cảm thấy để cô ta đi như vậy quá dễ dàng cho cô ta thôi."

Chu Chí Văn im lặng một lúc, thở ra một làn khói, rồi cười một cách độc ác: "Mày nghĩ tao là hạng người gì? Phụ nữ nào bị tao nhòm ngó chưa bao giờ thoát khỏi tay tao đâu! Đợi đấy, tao nhất định phải có được người phụ nữ này!"

"Hiểu rồi, ha ha ha, quả nhiên ông chủ tính toán mọi thứ rất tốt, có vẻ tôi vẫn còn hi vọng được chơi cô ta rồi, ông chủ có chỉ thị gì cứ nói, dù làm gì thì Dã Hầu tôi cũng sẽ nghĩa… nghĩa… bất… từ..."

"Nghĩa bất dung từ*."

*Nghĩa bất dung từ: Không từ chối

“Đúng rồi đúng rồi, nghĩa bất dung từ!”

“Hừ! Mẹ nó, không học văn hóa mà bày đặt nói thành ngữ, đối phó với Tô Nhược Sơ thì không gấp, trước mắt đi tìm cho tao một đứa con gái qua đây hạ hỏa đi.”

Dã Hầu cười toe toét: “Khà khà, anh chủ, anh vừa nói tôi mà, xem anh đi, không phải lại muốn tìm đàn bà để chơi à? Đúng lúc tôi có một em, tôi gọi ngay qua đây cho anh.”

...

Bóng dáng lạnh lùng của Tô Nhược Sơ bước ra từ nhà hàng Mễ Lôi, khách và nhân viên phục vụ bên dưới nhìn thấy người đẹp như vậy, ai cũng nhìn chằm chằm, đàn ông thì nhìn đến mức gần như bị thôi miên.

Dáng người thanh tú, mái tóc dài buộc cao, khuôn mặt xinh đẹp như hoa nhưng lạnh lùng giữ khoảng cách với người khác. Khi từ phòng ăn đi ra, cô chỉ nhìn thẳng phía trước, không hề liếc mắt nhìn bất cứ nơi nào hay người nào, vẻ đẹp lạnh lẽo như vầng trăng sáng trong. Đàn ông nhìn cô chỉ muốn tưởng tượng ra cô sẽ ra sao khi làm chuyện ấy.

Giang Tiểu Thần đi sau lưng cô với bộ mặt không đứng đắn, trông có vẻ rất lệch pha.

Nếu không phải nhân viên biết anh quen Tô Nhược Sơ, họ đã tưởng là một tên đạo chích đang theo dõi mỹ nhân rồi.

Chẳng mấy chốc, hai người rời nhà hàng quay về xe, suốt quá trình Tô Nhược Sơ không nói lời nào, cũng chẳng nói chuyện gì với Giang Tiểu Thần.

Giang Tiểu Thần thắc mắc không hiểu, mình có làm gì sai sao mà cô lại giận dữ thế nhỉ?

Quay lại xe, Giang Tiểu Thần ngồi ghế phụ, nhìn khuôn mặt hoàn hảo không tì vết của cô, nói: “Vợ yêu, sao cô lại thế này? Tên kia sợ cô rồi mà sao cô vẫn không vui?”

Chu Chí Văn để họ đi, có nghĩa là anh ta không có bản lĩnh dám tiếp tục thách thức Tô Nhược Sơ nữa, tình thế đã thay đổi 180 độ, cho dù không muốn ký hợp đồng dự án thì cũng bắt buộc phải làm.

“Chuyện của tôi liên quan gì đến anh?” Khuôn mặt lạnh lẽo của Tô Nhược Sơ nhìn về phía Giang Tiểu Thần, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.

“Được, đây là chuyện của cô không liên quan đến tôi, nhưng ít nhất cũng có thể nói cho tôi biết tại sao cô giận chứ?” Giang Tiểu Thần nhún vai tiếp tục hỏi.

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Anh tưởng anh thực sự là chồng tôi à? Đừng quên, anh chỉ là chồng tạm thời, tôi có thể nói với anh, Giang Tiểu Thần, tôi không thích nói chuyện với anh, không thích nghe giọng nói của anh, không thích nhìn thấy anh, càng không thích mỗi bước anh tiến lại gần tôi!”

Tô Nhược Sơ bỗng thay đổi sắc mặt, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng lộ ra chút phẫn nộ quyến rũ.

“Dù không thích nhưng cũng phải đưa tôi về chứ, chính cô bảo tôi về nhà cô mà.” Giang Tiểu Thần bất lực nói, biết vậy đã không đến, cứ tưởng sẽ được ăn cơm miễn phí, kết quả chưa kịp ăn lại xảy ra chuyện, còn lãng phí thời gian chơi game.

“Là ông nội tôi chứ không phải tôi! Giang Tiểu Thần! Anh có hiểu không? Tôi ghét anh đồ vô giáo dục kia, anh chỉ là một đứa con hoang, một đứa con hoang không cha không mẹ dạy dỗ, tôi ghét anh, không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Cô...”

Nụ cười trên mặt Giang Tiểu Thần dần biến mất, ánh mắt khẽ đông cứng lại.

Tô Nhược Sơ liếc qua, lập tức nhận ra mình nói lỡ lời, cô chỉ tức giận nhất thời, không có ý khinh miệt trẻ mồ côi. Cô chỉ muốn mắng cho tên đàn ông này tỉnh ra thôi.

“Đúng, tôi khinh anh, nếu anh không thay đổi tôi sẽ mãi khinh anh.”

“Được... tôi hiểu rồi.” Giọng điệu của Giang Tiểu Thần bình thản lại, sau đó mở cửa bước xuống xe.

Thấy sự thay đổi đột ngột của anh, Tô Nhược Sơ hơi do dự, dùng khóe mắt liếc nhìn.

Chỉ thấy Giang Tiểu Thần bước xuống xe để lại một bóng lưng ảm đạm, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng, không biết lúc này trên mặt anh là biểu cảm gì...

Có phải mình nói hơi quá không? Cô chỉ muốn anh thay đổi thôi chứ không có ý gì khác, hừ! Dù sao anh cũng có da mặt dày, chắc không sao đâu.

Nghĩ vậy, Tô Nhược Sơ giẫm chân ga phóng xe đi.

Giang Tiểu Thần đi bộ dọc đường, lặng lẽ châm một điếu thuốc, khói thuốc đặc phiêu tán khiến người ta khó chịu, nhưng với anh, nó giống như liều thuốc, mỗi làn khói đều chữa lành một chút vết thương vô hình sâu thẳm trong tâm hồn anh.

“Ôi, đi theo cả buổi, chưa kịp ăn miếng nào, cuối cùng vẫn phải bỏ hơn 100 tệ đi taxi về.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom