-
Chương 17: Thế tử gia bị bán
Khuôn mặt phấn ngày càng gần, hương thơm ngày càng nồng đậm, Long Phi Ngọc chẳng những không thấy vui mà trái lại thấy thật khủng khiếp. Nhưng bây giờ mình không thể phản kháng, lại không còn đường lui, lẽ nào hôm nay lại thất thân sao?
“Thất thân”! Không ngờ đường đường là Tĩnh Nam hầu thế tử, đại tướng quân uy dũng lại có ngày phải dùng đến từ này!
Điều này khiến Long Phi Ngọc thấu hiểu phần nào cảm giác của các cô gái phải chịu nhục, khó trách có người lấy cái chết ra kháng cự, quá áp bức, quá lăng nhục. Nhưng y thì không thể! Nữ tử giữ tiết hạnh mà bỏ mình là trinh liệt, nhưng đại tướng quân vì thủ tiết mà chết thì lại là điều đáng chê cười.
Thôi vậy, dù sao y cũng không còn là trẻ con ngô nghê, coi như đang hoan hảo với thị thiếp như khi còn ở nhà vậy. Nghĩ đến đây, Long Phi Ngọc cố gạt đi sự chua chát, bình tĩnh nằm trên giường, nhắm mắt lại, cố ép mình tưởng tượng người trước mặt là Linh Lung, Tô Tuyết Cầm, hay bất kì ai khác…
Luống khí nóng bên tai đột nhiên biến mất, Long Phi Ngọc định mở mắt ra thì phát hiện người kia đang trườn xuống dưới, đôi môi lạnh miết lên cằm y, tóc đâm vào cổ khiến y ngứa ngáy, còn kèm theo một mùi hương —— lạ?
Long Phi Ngọc mở choàng mắt, vừa khéo nhìn thấy con mèo mập kia xẹt ngang qua mặt.
“Ha ha… Ha ha!” Kim Đa Đa cười không dứt, cười đến không ôm nổi Khôi Mao trong lòng nữa, cả người cả mèo ngã nhào xuống giường, Khôi Mao kêu lên một tiếng tỏ ý không vui rồi nhảy khỏi giường.
“Cô… Cô dám trêu đùa bổn thế tử!” Long Phi Ngọc không dám tin rằng hơi mát ấy không phải đôi môi anh đào của Kim Đa Đa, mà là mũi của con mèo mập kia! Y thà là mũi của nàng ta còn hơn! Y rất ghét mèo!
“Ha ha!” Cuối cùng Kim Đa Đa cũng ngồi thẳng lên, nhưng tay vẫn ôm bụng, “Ban nãy ngài… Ha ha, giống như con dâu nhỏ bị kẻ xấu ức hiếp ấy… Giống kiểu thấy chết không sờn… Ha ha!”
Long Phi Ngọc cố nén giận, nếu bây giờ có thể nhúc nhích, y nhất định sẽ lao đến cắn vào cái cổ xinh xắn của nàng ta. Nhưng hiện tại… Y cố nhớ lại những cách khống chế địch mà phụ thân truyền lại: Càng hoảng loạn thì càng trúng kế đối phươngl càng bình tĩnh thì đối phương không thể đoán được tâm ý của mình.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào? Tốt nhất là khiến bổn thế tử vui vẻ chút.” Long Phi Ngọc đã khôi phục vẻ uy nghiêm của đại tướng quân, dù rằng thân vẫn bất động trên giường.
Kim Đa Đa ngừng cười, con cọp dù bệnh nặng vẫn là cọp, có thể sờ một cái nhưng quyết không thể đùa giỡn như mèo.
“Ngài yên tâm, ta không đói khát đến thế, dù bây giờ thế tử có như món ngon đầy màu sắc, ta cũng sẽ không cưỡng ép ngài. Hơn nữa, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn không phải điều đệ tử Huyền Thiên tông chúng ta sẽ làm.”
Nghe đến đây, Long Phi Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mới được thả lỏng, cảm thấy các cơ đau nhức.
“Vậy ý cô là…”
“Nếu là đổi chác thì phải lập khế ước, phải có bằng chứng, nếu không sau này ta khó lòng giúp cho chuyện tốt của thế tử được chu toàn, như thế chẳng phải thế tử sẽ chịu thiệt thòi ư.” Nói là sợ Long Phi Ngọc chịu thiệt thòi, thật ra cả hai đều biết rõ chính là sợ Long Phi Ngọc trở mặt phủ nhận.
Nói đến bằng chứng, Long Phi Ngọc chợt nhớ lại khi Kim Đa Đa rời khỏi phủ Tĩnh Nam hầu năm xưa cũng muốn có bằng chứng. Bây giờ y có thể khẳng định chắc chắn nàng ta đã mang đi thứ gì, nhưng rốt cuộc là vật gì chứ?
“Nếu chuyện này do cô bày ra, thì khế ước do cô viết, sáng mai chúng ta sẽ bàn bạc. Bây giờ đêm đã khuya, Nguyên… Kim cô nương đi nghỉ ngơi trước thì tốt hơn.” Chỉ cần có thể kéo dài thời gian giải trừ dược tính, hoặc đợi khi Vương Bình tìm ra y, đến khi ấy y nhất định sẽ “báo đáp” vị Kim cô nương này thỏa đáng.
“Thì ra thế tử không nhờ tên ta.” Kim Đa Đa oán trách, “Ta họ Kim, tên gọi Đa Đa, tự là Ích Thiện. Sau này mong thế tử đừng gọi sai. Về chuyện bằng chứng, Đa Đa cũng sợ đêm dài lắm mộng nên bây giờ sẽ đi viết ngay, có thế đêm nay mới ngủ ngon được.” Nói xong nàng đứng dậy rời khỏi phòng.
Long Phi Ngọc nghiến răng. Cô ả này quả là giảo hoạt, vừa cho mình hi vọng đã liền tay dập tắt, cũng chẳng chừa đường trốn chạy, xem ra lần này họa nợ ghì sát đất. Hừ, viết thì viết, sợ quái gì chứ. Binh pháp có câu: Binh bất yếm trá, chẳng phải y đang nắm trong tay “tín dụ” mà đối phương mong muốn hay sao.
Chỉ một lát sau, Kim Đa Đa đã quay lại, theo sau là một tiểu nha hoàn, trên tay cầm giấy và bút mực. Tiểu nha hoàn nửa như cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Long Phi Ngọc, song y lại thấy tròng mắt ả chuyển động. Ả nha hoàn này chắc là kẻ năm xưa vì Kim Đa Đa mà bị đuổi ra ngoài. Xem ra trong màn kịch năm xưa ả cũng có phần.
Thúy Nùng cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của thế tử đang nhìn mình, nào dám giả ngơ, nàng ta vội vàng đặt giấy bút lên bàn rồi lui xuống. Kim Đa Đa vẫn bình tĩnh, tỏ vẻ thản nhiên trước mặt Long Phi Ngọc, có lẽ cũng chỉ có nữ tử vô tâm vô phé như nàng mới dám như vậy.
Kim Đa Đa nhẹ nhàng cử bút, thi thoảng lại cắn bút suy tư. Sau nửa nén hương mới dừng lại, cấm giấy lên thổi cho mực mau khô.
Sau đó Kim Đa Đa cầm khế ước ngồi xuống bên cạnh Long Phi Ngọc: “Thế tử, ngài xem cho kĩ, khế ước này ngài một tờ, ta một tờ, của đôi bên giống nhau. Ngài xem kĩ một chút, có chỗ nào không phù hợp hay không?”
Long Phi Ngọc chỉ thấy một tờ giấy trắng mực đen trước mắt, nào có tâm tư xem rõ ngọn ngành. Y cũng chẳng dám mong cô gái này sẽ viết điều gì tốt lành, nhưng y biết làm gì khác hơn đây?
“Nếu thế tử không phản đối, vậy chúng ta thành giao.” Kim Đa Đa vừa mỉm cười vừa thu khế ước lại, “Bây giờ thân thể thế tử bất tiện, không viết chữ được cũng không sao, chúng ta dùng con dấu cũng được.” Nàng biết Long Phi Ngọc luôn mang theo con dấu riêng trong người.
Chẳng đợi Long Phi Ngọc đáp lời, Kim Đa Đa đã thò bàn tay nhỏ vào ngực y, lục lọi trong lớp trung y, thuận tiện ăn vài miếng đậu hũ, sự sờ soạng sỗ sàng này khiến hai má Long Phi Ngọc nóng lên, đôi hốc mắt phát hỏa.
Kim Đa Đa khẽ cười duyên, móc ra con dấu nho nhỏ in tên của Long Phi Ngọc lên khế ước. Sau đó như còn thấy thiếu, nàng cầm ngón tay y dí vào mực đó rồi lăn trên khế ước, vậy coi như hoàn chỉnh.
Kim Đa Đa nhét khế ước vào trong ngực áo, bản còn lại để vào trong vạt áo của Long Phi Ngọc. Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tối ngủ mặc y phục này trái với đạo dưỡng sinh, chi bằng để Đa Đa giúp thế tử thay xiêm áo.” Nàng vừa nói vừa cởi lớp áo ngoài của Long Phi Ngọc, sau còn đắp thêm chăn gấm cho y, lèn kỹ mép chăn, chẳng khác gì đang chăm sóc con trẻ.
“Đêm đã khuya, thế tử nên nghỉ ngơi sớm đi. Đa Đa không ở lại quấy rầy. Nhưng thế tử đừng lo, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian…” Nói xong, nàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn rất khẽ lên khóe môi Long Phi Ngọc, thoải mái thưởng thức vẻ mặt trợn tròn mắt của y, kế đó duyên dáng cười, sau xoay người bỏ ra khỏi phòng.
Bước đến cửa, Kim Đa Đa đột nhiên nhớ ra không thấy Khôi Mao đâu cả.
“Này mèo mập, lại chui vào xó xỉnh nào ngủ quên mất rồi. Thôi vậy, đi nghỉ trước đã.” Ngày hôm nay quả thật quá mệt mỏi rồi.
Đợi khi nàng ta khấut bóng, Long Phi Ngọc nhớ lại kiểu cách muốn là làm ban nãy của cô gái kia, thật khiến y khóc không ra nước mắt, làm sao buồn ngủ cho tôi. Y thao thức đến tận nửa đêm, sau đó cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
A Bích rất giận, hôm qua cậu đồng ý giúp miêu mễ canh chừng tên xấu xa, chẳng bao lâu mắt đã díp lại. Thúy Vi cô cô ôm cậu đi ngủ, cậu không muốn, còn nói phải trông chừng tên xấu xa, cậu phải bảo vệ miêu mễ. Thúy Vi cô cô lại nói không được gọi là tên xấu xa, vì y là cha của cậu. Cậu hỏi cha là gì, Thúy Nùng cô cô ngăn không cho Thúy Vi cô cô trả lời. Sau đó hai người họ còn nói cái gì đó mà cậu không biết, bởi khi ấy cậu đang ngủ mất rồi.
Sáng hôm nay khi tỉnh giấc, cậu chạy ngay đến xem tên xấu xa kia có chạy mất hay không. Tên xấu xa này kì lạ thật, hoàn toàn không giống như cha nuôi Hồ Ly, sư công mỹ nhân, chưởng môn gia gia, Thố Tử cữu cữu, vì sao lại không giống nhỉ? Cậu không hiểu.
Long Phi Ngọc thấy mũi mình ngứa ngáy, hình như có vật gì bọc một lớp nhung đang cọ vào, rốt cuộc là kẻ nào quấy rồi? Linh Lung? Tuyết Cầm? Hay là Kim Nguyên Bảo? Phiền quá, tránh ra! Y huơ tay toan đuổi người nọ đi.
“Meo meo!”, một tiếng kêu vang lên, kèm theo những vết cào như trời giáng, khiến Long Phi Ngọc ngồi bật dậy trên giường, vội vàng ném thứ đang bám trên mặt mình xuống.
“Thế tử gia! Ngài không sao chứ?” Dạ Ảnh lảo đảo bước vào từ phía cửa.
Hai người cùng nhìn về phía con mèo mập lười biếng đang ngồi liếm láp giữa sàn, trong họng còn gừ gừ. Con mèo mập kia lại còn giám đùa bỡn với bổn thế tử, Long Phi Ngọc không khỏi giận dữ, song lại không thể trút lên đầu một con mèo, không còn cách nào khác hơn là trút lên đầu Dạ Ảnh.
“Tên cẩu nô tài này, thấy gia uống say còn thừa cơ lười biếng, tối hôm qua ngươi chết dẫm ở chỗ nào? Vì sao không bảo vệ gia nhà ngươi?”
Khôi Mao không chịu nổi vẻ mặt ỷ thế hiếp người của Long Phi Ngọc, lập tức im bặt rồi phóng ra ngoài cửa sổ.
Dạ Ảnh lấy làm oan ức, tối hôm qua y rất lo lắng cho thế tử gia, lại càng không ngờ Quân Tử Duyệt tính kế bọn họ, chưa kịp trở tay thì bọn họ đã bị đưa đến phủ này. Điều duy nhất y có thể làm là trông chừng bên cạnh thế tử, không để ai phương hại ngài. Nhưng ngay đến cơ hội này Quân Tử Duyệt cũng chẳng cho, hắn đã dùng dao đánh ngất y. Sáng nay khi vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên là phải tìm cho được gian phòng thế tử gia nghỉ ngơi, sau khi chắc chắn thế tử gia chỉ đang ngủ say, y mới yên tâm đứng hầu bên ngoài, không dám xao nhãng dù chỉ một giây một khắc.
Dạ Ảnh không dám nói lên nỗi oan ức, y biết thế tử muốn tìm người trút giận, dù khi ở trên chiến trường, thế tử cũng chưa từng bị thua thiệt như vậy, dù y không biết chuyện gì đã xảy ra với thế tử.
Thật ra Long Phi Ngọc cũng biết chuyện này không liên quan đến Dạ Ảnh, công phu mèo cào của hắn sao có thể so với cao thủ Huyền Thiên tông, mắng vài câu cũng chẳng vui vẻ gì.
“Còn không mau hầu gia rời giường.” Sau khi chuyện bị con mèo mập hù dọa qua đi, Long Phi Ngọc chợt nhận ra mình đã hồi phục khí lực, y không muốn ở lì trên giường nữa. Dạ Ảnh vội gọi nha hoàn bên ngoài mang nước và khăn vào, đợi khi xong xuôi mới đưa điểm tâm lên. Long Phi Ngọc cũng chẳng khách khí, cho tất cả lui xuống chỉ giữ lại một mình Dạ Ảnh.
Long Phi Ngọc ăn rất ngon miệng, tối qua y chưa kịp ăn bao nhiêu, mà thực ở ăn phủ này còn thơm ngon hơn cả ở phủ Tĩnh Nam hầu.
“Thế tử, nhắc tới cũng thật khéo, chủ nhân của phủ này chính là Nguyên Bảo cô nương ở phủ ta ngày trước… Nhưng thoạt nhìn lại không giống Nguyên Bảo cô nương.” Sau khi Dạ Ảnh gặp Nguyên Bảo cô nương lại càng sợ hãi.
“Không được nhắc đến cái tên ấy trước mặt ta!”
“Dạ, thế tử.” Dạ Ảnh khẽ đáp, chắc là Nguyên Bảo cô nương kia lại đắc tội với thế tử rồi.
“Ai ở bên ngoài?” Long Phi Ngọc đột ngột dừng đũa.
Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, một đứa trẻ lách mình vào trong. Tiểu tử này hôm nay đã được trang bị đầy đủ hơn, ngoài cây kiếm gỗ nhỏ hôm qua còn đội thêm mũ tướng quân; từ vẻ mặt đến dáng dấp đều giống y khi trên chiến trường y như đúc, chỉ có điều nhỏ hơn rất nhiều.
A Bích vừa vào phòng đã thấy Long Phi Ngọc đang cầm bánh ăn, mà bánh kia chính là loại cậu thích nhất, vì sao tên xấu xa này lại được ăn chứ.
Cậu giơ kiếm lên, “Bánh là của ta, không được ăn.”
Long Phi Ngọc vừa bình tĩnh lại nhờ mỹ vị nay đã quay lại vẻ cau có lúc trước. Nữ nhân coi thường y, mèo mập coi thường y, giờ ngay đến một đứa trẻ nói còn chưa sõi cũng coi thường y. Đứa bé không cha đúng là thiếu dạy dỗ.
“Mấy tuổi rồi?” Long Phi Ngọc lạnh lùng hỏi, không một tia ấm áp.”
A Bích bị choáng ngợp bởi câu hỏi bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Ba tuổi hai tháng.” Miêu mễ từng nói nếu có ai hỏi thì cứ trả lời như thế.
“Tên gì?”
“A Bích.” Tên xấu xa này quả thật không hề giống những người khác.
“A Bích, ngươi nghe ta nói đây. Cổ nhân dạy, ba tuổi nhìn xa. Bây giờ ngươi không biết phép tắc, sau này làm gì cũng sai. Quy củ là thế nào? Thứ nhất, phải gọi ta là thế tử hoặc đại tướng quân, không được nói lời thô tục! Thứ hai, khi nói chuyện với bổn thế tử không được chĩa kiếm về phía này! Thứ ba, khi bổn thế tử dùng bữa không được nói chuyện!” Long Phi Ngọc nhớ lại những điều phụ thân đã dạy năm xưa.
A Bích tung hoành trên cuộc đời đã vài năm, ai gặp cũng yêu thương, cưng chiều, ngay đến chưởng môn gia gia công chính, nghiêm nghị cũng không nỡ nặng lời, nào đâu chịu được những lời răn dạy của Long Phi Ngọc. Hai mắt dần mờ đi vì nước mắt.
“Một điều sau cùng, không được khóc! Nam tử hán đại trượng phu, khóc gì mà khóc!” Long Phi Ngọc đập bàn.
“Hu hu… Miêu mễ… Hu hu… Con muốn tìm miêu mễ… Con sẽ mách miêu mễ…”
A Bích tức khí bừng bừng ban nãy đã khóc lóc phóng ra khỏi phòng. Long Phi Ngọc sững sờ, sau đó khẽ lẩm bẩm: “Hừ, chỉ đàn bà quả thật không thể dạy trẻ con.” Nói xong, y đột nhiên nhớ đến tên gian phu kia.
“Dạ Ảnh, ngươi có thấy tiểu tử kia trông rất giống một người.”
Sao lại không chứ! Dạ Ảnh là người theo thế tử từ nhỏ, tuy nhỏ hơn thế tử vài tuổi nhưng vẫn nhớ như in hình ảnh thế tử cầm mộc kiếm trong tay cứu y khỏi thảm cảnh bi đát.
“Giống, quả thật rất giống.” Giọng Dạ Ảnh có phần kích động.
“Ta cũng thấy vậy! Nhưng nghĩ mãi không biết giống ai. Ngươi nói thử xem.” Y nhất định phải đem cơn giận bấy lâu trút lên đầu tên gian phu kia.
“Thế tử, ngài đang đùa với tiểu nhân ư?”
“Cái gì mà đùa?”
“Chẳng phải tiểu thiếu gia càng lớn càng giống ngài sao?” Không chỉ dáng vẻ, ngay đến nét mặt cũng chẳng sai.
“Nói bậy! Nó không phải là…” Không đúng, lúc trước cô gái kia giả ngờ giả nghệch, rõ ràng là có ý muốn bị đuổi khỏi phủ, đứa trẻ này… Nếu đứa trẻ này sinh đủ ngày đủ tháng thì đúng là con của y.
Long Phi Ngọc đứng bật dậy bước ra ngoài cửa, Dạ Ảnh theo sát phía sau.
Trên đường đi, Long Phi Ngọc gặp ai cũng hỏi: “Kim Đa Đa ở đâu?” Hỏi đến bốn, năm người, cuối cùng cũng có kẻ đưa y đến phóng trước. Y chưa bước qua ngưỡng cửa đã hét lên: “Kim Đa Đa! Cô mau nói rõ cho ta hay!”
“Vương Bình tham kiến thế tử.”
Lúc này Long Phi Ngọc mới thấy trong phòng có một số gương mặt quen thuộc, chính là thị vệ Vương Bình và Quân thiếu trang chủ.
Hôm qua Vương Bình đợi ở phòng trọ, đợi suốt một đêm cũng không thấy Long Phi Ngọc quay về. Sáng sớm lại có tri phủ Phong Trữ đưa thủ dụ của hoàng thượng đến, yêu cầu thế tử đích thân mở ra xem, nên y vội chạy đến Lãm Nguyệt sơn trang tìm người. Quân Tử Duyệt thấy hoàng thượng thủ dụ nên không dám giấu giếm, khẩn trương đưa Vương Bình đến đây.
Long Phi Ngọc nhận thủ dụ, vừa mở ra xem thì thấy bên trong muốn y nhanh chóng hồi kinh, thọ lễ sẽ do Vương Bình đưa tặng. Vừa nhìn đã thấy không vui, vì sao hoàng thượng không hạ thủ dụ sớm hơn, vậy thì y có thể tránh kiếp nạn này. Đương nhiên y không biết rằng con chim bồ câu đưa tin đã sớm nằm trong bụng Quân Tử Duyệt.
“Thật xin lỗi, Kim cô nương, bổn thế tử có việc gấp phải lập tức hồi kinh, không thể nán lại thêm.” Tuy thủ dụ đến chậm, nhưng cũng nhờ cớ này y có thể thoát thân.
“Vậy thật không may, thiếp thân còn muốn có cơ hội ôn lại tình xưa với thế tử. Chao ôi, đã là việc gấp vậy thiếp thân cũng không dám giữ người ở lại, nhưng xin thế tử yên tâm, ước định của đôi ta thiếp thân nhất định không quên.”
Lời vừa thốt ra, bao ánh mắt đã đổ dồn về phía Long Phi Ngọc, nhưng y chẳng buồn để ý.
“Vương Bình, ngươi về trước thu dọn, bổn thế tử muốn nói với Kim cô nương vài câu.”
Vương Bình tuân lệnh. Về phần Quân Tử Duyệt, sau khi biết Long Phi Ngọc là thế tử cũng phần nào đoán ra thân phận của hắn, không thể không thầm trách sư phụ đã lừa y. Về sau còn thấy ống đồng chứa thủ dụ của hoàng thượng trông rất quen, đương nhiên không dám nán lại, y cũng lấy cớ bận việc rồi xin cáo từ.
Lúc này Long Phi Ngọc không có hứng thú gây sự với Quân Tử Duyệt, khi đại sảnh chỉ còn y và Kim Đa Đa, y lại lớn tiếng hỏi: “Cô nói cho ta biết, A Bích có phải con trai của ta hay không?”
“Ta cũng muốn hỏi thế tử gia một câu, vì sao lại bắt nạt A Bích nhà ta? Ngài có biết ta phải dỗ nó lâu lắm không?” Vừa nghĩ đến A Bích nước mắt lưng tròng, Kim Đa Đa không khỏi đau lòng.
“Hừ, con hư tại mẹ! Trẻ con, nhất là con trai, phải quản giáo nghiêm ngặt.”
“Xin thế tử chớ quản quá nhiều, A Bích có thành hay bại cũng chẳng liên quan gì đến ngài.”
“Sao lại không liên quan đến ta! Cô không cần che giấu nữa, chỉ nhìn vào tướng mạo cũng đã biết nó là con của ta, tuy không biết vì sao cô lại mang thai, rõ ràng cô có uống tị tử thang mà?” Long Phi Ngọc không dám thừa nhận chuyện y thật tình không biết A Bích trông giống ai.
“Ha ha, Ngọc diện tiểu thần y là đồ đệ của ta, chỉ một chén tị tử thang cỏn con có là gì. Về phần A Bích có đến lượt ngài quản hay không,” Kim Đa Đa ngừng lại, xoay người gọi với ra ngoài: “Thúy Nùng, mau đem vào đây.”
Chỉ một lát sau, Thùy Nùng đã mang đến một hộp gấm đặt trước mặt Đa Đa, Kim Đa Đa lấy vật trong hộp ra đưa cho Long Phi Ngọc xem. Thì ra là giao ước năm xưa nàng ta đã viết khi yêu cầu Long Phi Ngọc để nàng ta rời khỏi phủ Tĩnh Nam hầu.
“Thứ này có liên quan gì đến A Bích?”
“Sao lại không liên quan, năm xưa A Bích nằm trong bụng ta, chẳng phải là vật trên người ta đó sao. Thế tử đã đồng ý không cần nó, vậy có tư cách gì dạy dỗ nó?”
“Nó là con ta!”
“Ta khuyên thế tử ngài đừng phí công với A Bích, việc này hoàng thượng cũng biết rõ. Thế tử muốn có con thì sau vẫn còn cơ hội khai chi tán diệp. Đương nhiên trước khi khai chi tán diệp, ngài còn phải đợi ta ở kinh thành, chẳng bao lâu nữa ta sẽ đến tìm ngài.”
“Cô…”
Thôi bỏ đi, bây giờ không phải lúc cương với nàng ta, thời gian còn dài, y nhất định sẽ bắt con trai nhận tổ quy tông.
Lúc sắp đi, Long Phi Ngọc còn hỏi một chuyện, một chuyện y đã thắc mắc từ ban đầu.
“Vì sao A Bích lại gọi cô là miêu mễ? Thế này xem ra không đúng quy củ.”
“Bởi vì thằng bé thích mèo, chỉ cần nó thích thì có gì là không thể chứ.” Kim Đa Đa nở nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại thầm rủa: Tên Hồ Ly chết tiệt! Chỉ nói một câu trông y giống hồ ly, y vặn ngược lại nói mình trông giống mèo, đã thế còn dạy hư A Bích. Sao mình lại giống mèo cơ chứ?
Long Phi Ngọc ngắm nhìn cô gái với dáng vẻ uể oải nhưng bên trong lại như toát lên sự thông minh, quả thật cũng có phần giống với con mèo mập kia.
* * *
“Thất thân”! Không ngờ đường đường là Tĩnh Nam hầu thế tử, đại tướng quân uy dũng lại có ngày phải dùng đến từ này!
Điều này khiến Long Phi Ngọc thấu hiểu phần nào cảm giác của các cô gái phải chịu nhục, khó trách có người lấy cái chết ra kháng cự, quá áp bức, quá lăng nhục. Nhưng y thì không thể! Nữ tử giữ tiết hạnh mà bỏ mình là trinh liệt, nhưng đại tướng quân vì thủ tiết mà chết thì lại là điều đáng chê cười.
Thôi vậy, dù sao y cũng không còn là trẻ con ngô nghê, coi như đang hoan hảo với thị thiếp như khi còn ở nhà vậy. Nghĩ đến đây, Long Phi Ngọc cố gạt đi sự chua chát, bình tĩnh nằm trên giường, nhắm mắt lại, cố ép mình tưởng tượng người trước mặt là Linh Lung, Tô Tuyết Cầm, hay bất kì ai khác…
Luống khí nóng bên tai đột nhiên biến mất, Long Phi Ngọc định mở mắt ra thì phát hiện người kia đang trườn xuống dưới, đôi môi lạnh miết lên cằm y, tóc đâm vào cổ khiến y ngứa ngáy, còn kèm theo một mùi hương —— lạ?
Long Phi Ngọc mở choàng mắt, vừa khéo nhìn thấy con mèo mập kia xẹt ngang qua mặt.
“Ha ha… Ha ha!” Kim Đa Đa cười không dứt, cười đến không ôm nổi Khôi Mao trong lòng nữa, cả người cả mèo ngã nhào xuống giường, Khôi Mao kêu lên một tiếng tỏ ý không vui rồi nhảy khỏi giường.
“Cô… Cô dám trêu đùa bổn thế tử!” Long Phi Ngọc không dám tin rằng hơi mát ấy không phải đôi môi anh đào của Kim Đa Đa, mà là mũi của con mèo mập kia! Y thà là mũi của nàng ta còn hơn! Y rất ghét mèo!
“Ha ha!” Cuối cùng Kim Đa Đa cũng ngồi thẳng lên, nhưng tay vẫn ôm bụng, “Ban nãy ngài… Ha ha, giống như con dâu nhỏ bị kẻ xấu ức hiếp ấy… Giống kiểu thấy chết không sờn… Ha ha!”
Long Phi Ngọc cố nén giận, nếu bây giờ có thể nhúc nhích, y nhất định sẽ lao đến cắn vào cái cổ xinh xắn của nàng ta. Nhưng hiện tại… Y cố nhớ lại những cách khống chế địch mà phụ thân truyền lại: Càng hoảng loạn thì càng trúng kế đối phươngl càng bình tĩnh thì đối phương không thể đoán được tâm ý của mình.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào? Tốt nhất là khiến bổn thế tử vui vẻ chút.” Long Phi Ngọc đã khôi phục vẻ uy nghiêm của đại tướng quân, dù rằng thân vẫn bất động trên giường.
Kim Đa Đa ngừng cười, con cọp dù bệnh nặng vẫn là cọp, có thể sờ một cái nhưng quyết không thể đùa giỡn như mèo.
“Ngài yên tâm, ta không đói khát đến thế, dù bây giờ thế tử có như món ngon đầy màu sắc, ta cũng sẽ không cưỡng ép ngài. Hơn nữa, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn không phải điều đệ tử Huyền Thiên tông chúng ta sẽ làm.”
Nghe đến đây, Long Phi Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mới được thả lỏng, cảm thấy các cơ đau nhức.
“Vậy ý cô là…”
“Nếu là đổi chác thì phải lập khế ước, phải có bằng chứng, nếu không sau này ta khó lòng giúp cho chuyện tốt của thế tử được chu toàn, như thế chẳng phải thế tử sẽ chịu thiệt thòi ư.” Nói là sợ Long Phi Ngọc chịu thiệt thòi, thật ra cả hai đều biết rõ chính là sợ Long Phi Ngọc trở mặt phủ nhận.
Nói đến bằng chứng, Long Phi Ngọc chợt nhớ lại khi Kim Đa Đa rời khỏi phủ Tĩnh Nam hầu năm xưa cũng muốn có bằng chứng. Bây giờ y có thể khẳng định chắc chắn nàng ta đã mang đi thứ gì, nhưng rốt cuộc là vật gì chứ?
“Nếu chuyện này do cô bày ra, thì khế ước do cô viết, sáng mai chúng ta sẽ bàn bạc. Bây giờ đêm đã khuya, Nguyên… Kim cô nương đi nghỉ ngơi trước thì tốt hơn.” Chỉ cần có thể kéo dài thời gian giải trừ dược tính, hoặc đợi khi Vương Bình tìm ra y, đến khi ấy y nhất định sẽ “báo đáp” vị Kim cô nương này thỏa đáng.
“Thì ra thế tử không nhờ tên ta.” Kim Đa Đa oán trách, “Ta họ Kim, tên gọi Đa Đa, tự là Ích Thiện. Sau này mong thế tử đừng gọi sai. Về chuyện bằng chứng, Đa Đa cũng sợ đêm dài lắm mộng nên bây giờ sẽ đi viết ngay, có thế đêm nay mới ngủ ngon được.” Nói xong nàng đứng dậy rời khỏi phòng.
Long Phi Ngọc nghiến răng. Cô ả này quả là giảo hoạt, vừa cho mình hi vọng đã liền tay dập tắt, cũng chẳng chừa đường trốn chạy, xem ra lần này họa nợ ghì sát đất. Hừ, viết thì viết, sợ quái gì chứ. Binh pháp có câu: Binh bất yếm trá, chẳng phải y đang nắm trong tay “tín dụ” mà đối phương mong muốn hay sao.
Chỉ một lát sau, Kim Đa Đa đã quay lại, theo sau là một tiểu nha hoàn, trên tay cầm giấy và bút mực. Tiểu nha hoàn nửa như cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Long Phi Ngọc, song y lại thấy tròng mắt ả chuyển động. Ả nha hoàn này chắc là kẻ năm xưa vì Kim Đa Đa mà bị đuổi ra ngoài. Xem ra trong màn kịch năm xưa ả cũng có phần.
Thúy Nùng cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của thế tử đang nhìn mình, nào dám giả ngơ, nàng ta vội vàng đặt giấy bút lên bàn rồi lui xuống. Kim Đa Đa vẫn bình tĩnh, tỏ vẻ thản nhiên trước mặt Long Phi Ngọc, có lẽ cũng chỉ có nữ tử vô tâm vô phé như nàng mới dám như vậy.
Kim Đa Đa nhẹ nhàng cử bút, thi thoảng lại cắn bút suy tư. Sau nửa nén hương mới dừng lại, cấm giấy lên thổi cho mực mau khô.
Sau đó Kim Đa Đa cầm khế ước ngồi xuống bên cạnh Long Phi Ngọc: “Thế tử, ngài xem cho kĩ, khế ước này ngài một tờ, ta một tờ, của đôi bên giống nhau. Ngài xem kĩ một chút, có chỗ nào không phù hợp hay không?”
Long Phi Ngọc chỉ thấy một tờ giấy trắng mực đen trước mắt, nào có tâm tư xem rõ ngọn ngành. Y cũng chẳng dám mong cô gái này sẽ viết điều gì tốt lành, nhưng y biết làm gì khác hơn đây?
“Nếu thế tử không phản đối, vậy chúng ta thành giao.” Kim Đa Đa vừa mỉm cười vừa thu khế ước lại, “Bây giờ thân thể thế tử bất tiện, không viết chữ được cũng không sao, chúng ta dùng con dấu cũng được.” Nàng biết Long Phi Ngọc luôn mang theo con dấu riêng trong người.
Chẳng đợi Long Phi Ngọc đáp lời, Kim Đa Đa đã thò bàn tay nhỏ vào ngực y, lục lọi trong lớp trung y, thuận tiện ăn vài miếng đậu hũ, sự sờ soạng sỗ sàng này khiến hai má Long Phi Ngọc nóng lên, đôi hốc mắt phát hỏa.
Kim Đa Đa khẽ cười duyên, móc ra con dấu nho nhỏ in tên của Long Phi Ngọc lên khế ước. Sau đó như còn thấy thiếu, nàng cầm ngón tay y dí vào mực đó rồi lăn trên khế ước, vậy coi như hoàn chỉnh.
Kim Đa Đa nhét khế ước vào trong ngực áo, bản còn lại để vào trong vạt áo của Long Phi Ngọc. Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Tối ngủ mặc y phục này trái với đạo dưỡng sinh, chi bằng để Đa Đa giúp thế tử thay xiêm áo.” Nàng vừa nói vừa cởi lớp áo ngoài của Long Phi Ngọc, sau còn đắp thêm chăn gấm cho y, lèn kỹ mép chăn, chẳng khác gì đang chăm sóc con trẻ.
“Đêm đã khuya, thế tử nên nghỉ ngơi sớm đi. Đa Đa không ở lại quấy rầy. Nhưng thế tử đừng lo, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian…” Nói xong, nàng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn rất khẽ lên khóe môi Long Phi Ngọc, thoải mái thưởng thức vẻ mặt trợn tròn mắt của y, kế đó duyên dáng cười, sau xoay người bỏ ra khỏi phòng.
Bước đến cửa, Kim Đa Đa đột nhiên nhớ ra không thấy Khôi Mao đâu cả.
“Này mèo mập, lại chui vào xó xỉnh nào ngủ quên mất rồi. Thôi vậy, đi nghỉ trước đã.” Ngày hôm nay quả thật quá mệt mỏi rồi.
Đợi khi nàng ta khấut bóng, Long Phi Ngọc nhớ lại kiểu cách muốn là làm ban nãy của cô gái kia, thật khiến y khóc không ra nước mắt, làm sao buồn ngủ cho tôi. Y thao thức đến tận nửa đêm, sau đó cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
A Bích rất giận, hôm qua cậu đồng ý giúp miêu mễ canh chừng tên xấu xa, chẳng bao lâu mắt đã díp lại. Thúy Vi cô cô ôm cậu đi ngủ, cậu không muốn, còn nói phải trông chừng tên xấu xa, cậu phải bảo vệ miêu mễ. Thúy Vi cô cô lại nói không được gọi là tên xấu xa, vì y là cha của cậu. Cậu hỏi cha là gì, Thúy Nùng cô cô ngăn không cho Thúy Vi cô cô trả lời. Sau đó hai người họ còn nói cái gì đó mà cậu không biết, bởi khi ấy cậu đang ngủ mất rồi.
Sáng hôm nay khi tỉnh giấc, cậu chạy ngay đến xem tên xấu xa kia có chạy mất hay không. Tên xấu xa này kì lạ thật, hoàn toàn không giống như cha nuôi Hồ Ly, sư công mỹ nhân, chưởng môn gia gia, Thố Tử cữu cữu, vì sao lại không giống nhỉ? Cậu không hiểu.
Long Phi Ngọc thấy mũi mình ngứa ngáy, hình như có vật gì bọc một lớp nhung đang cọ vào, rốt cuộc là kẻ nào quấy rồi? Linh Lung? Tuyết Cầm? Hay là Kim Nguyên Bảo? Phiền quá, tránh ra! Y huơ tay toan đuổi người nọ đi.
“Meo meo!”, một tiếng kêu vang lên, kèm theo những vết cào như trời giáng, khiến Long Phi Ngọc ngồi bật dậy trên giường, vội vàng ném thứ đang bám trên mặt mình xuống.
“Thế tử gia! Ngài không sao chứ?” Dạ Ảnh lảo đảo bước vào từ phía cửa.
Hai người cùng nhìn về phía con mèo mập lười biếng đang ngồi liếm láp giữa sàn, trong họng còn gừ gừ. Con mèo mập kia lại còn giám đùa bỡn với bổn thế tử, Long Phi Ngọc không khỏi giận dữ, song lại không thể trút lên đầu một con mèo, không còn cách nào khác hơn là trút lên đầu Dạ Ảnh.
“Tên cẩu nô tài này, thấy gia uống say còn thừa cơ lười biếng, tối hôm qua ngươi chết dẫm ở chỗ nào? Vì sao không bảo vệ gia nhà ngươi?”
Khôi Mao không chịu nổi vẻ mặt ỷ thế hiếp người của Long Phi Ngọc, lập tức im bặt rồi phóng ra ngoài cửa sổ.
Dạ Ảnh lấy làm oan ức, tối hôm qua y rất lo lắng cho thế tử gia, lại càng không ngờ Quân Tử Duyệt tính kế bọn họ, chưa kịp trở tay thì bọn họ đã bị đưa đến phủ này. Điều duy nhất y có thể làm là trông chừng bên cạnh thế tử, không để ai phương hại ngài. Nhưng ngay đến cơ hội này Quân Tử Duyệt cũng chẳng cho, hắn đã dùng dao đánh ngất y. Sáng nay khi vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên là phải tìm cho được gian phòng thế tử gia nghỉ ngơi, sau khi chắc chắn thế tử gia chỉ đang ngủ say, y mới yên tâm đứng hầu bên ngoài, không dám xao nhãng dù chỉ một giây một khắc.
Dạ Ảnh không dám nói lên nỗi oan ức, y biết thế tử muốn tìm người trút giận, dù khi ở trên chiến trường, thế tử cũng chưa từng bị thua thiệt như vậy, dù y không biết chuyện gì đã xảy ra với thế tử.
Thật ra Long Phi Ngọc cũng biết chuyện này không liên quan đến Dạ Ảnh, công phu mèo cào của hắn sao có thể so với cao thủ Huyền Thiên tông, mắng vài câu cũng chẳng vui vẻ gì.
“Còn không mau hầu gia rời giường.” Sau khi chuyện bị con mèo mập hù dọa qua đi, Long Phi Ngọc chợt nhận ra mình đã hồi phục khí lực, y không muốn ở lì trên giường nữa. Dạ Ảnh vội gọi nha hoàn bên ngoài mang nước và khăn vào, đợi khi xong xuôi mới đưa điểm tâm lên. Long Phi Ngọc cũng chẳng khách khí, cho tất cả lui xuống chỉ giữ lại một mình Dạ Ảnh.
Long Phi Ngọc ăn rất ngon miệng, tối qua y chưa kịp ăn bao nhiêu, mà thực ở ăn phủ này còn thơm ngon hơn cả ở phủ Tĩnh Nam hầu.
“Thế tử, nhắc tới cũng thật khéo, chủ nhân của phủ này chính là Nguyên Bảo cô nương ở phủ ta ngày trước… Nhưng thoạt nhìn lại không giống Nguyên Bảo cô nương.” Sau khi Dạ Ảnh gặp Nguyên Bảo cô nương lại càng sợ hãi.
“Không được nhắc đến cái tên ấy trước mặt ta!”
“Dạ, thế tử.” Dạ Ảnh khẽ đáp, chắc là Nguyên Bảo cô nương kia lại đắc tội với thế tử rồi.
“Ai ở bên ngoài?” Long Phi Ngọc đột ngột dừng đũa.
Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, một đứa trẻ lách mình vào trong. Tiểu tử này hôm nay đã được trang bị đầy đủ hơn, ngoài cây kiếm gỗ nhỏ hôm qua còn đội thêm mũ tướng quân; từ vẻ mặt đến dáng dấp đều giống y khi trên chiến trường y như đúc, chỉ có điều nhỏ hơn rất nhiều.
A Bích vừa vào phòng đã thấy Long Phi Ngọc đang cầm bánh ăn, mà bánh kia chính là loại cậu thích nhất, vì sao tên xấu xa này lại được ăn chứ.
Cậu giơ kiếm lên, “Bánh là của ta, không được ăn.”
Long Phi Ngọc vừa bình tĩnh lại nhờ mỹ vị nay đã quay lại vẻ cau có lúc trước. Nữ nhân coi thường y, mèo mập coi thường y, giờ ngay đến một đứa trẻ nói còn chưa sõi cũng coi thường y. Đứa bé không cha đúng là thiếu dạy dỗ.
“Mấy tuổi rồi?” Long Phi Ngọc lạnh lùng hỏi, không một tia ấm áp.”
A Bích bị choáng ngợp bởi câu hỏi bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Ba tuổi hai tháng.” Miêu mễ từng nói nếu có ai hỏi thì cứ trả lời như thế.
“Tên gì?”
“A Bích.” Tên xấu xa này quả thật không hề giống những người khác.
“A Bích, ngươi nghe ta nói đây. Cổ nhân dạy, ba tuổi nhìn xa. Bây giờ ngươi không biết phép tắc, sau này làm gì cũng sai. Quy củ là thế nào? Thứ nhất, phải gọi ta là thế tử hoặc đại tướng quân, không được nói lời thô tục! Thứ hai, khi nói chuyện với bổn thế tử không được chĩa kiếm về phía này! Thứ ba, khi bổn thế tử dùng bữa không được nói chuyện!” Long Phi Ngọc nhớ lại những điều phụ thân đã dạy năm xưa.
A Bích tung hoành trên cuộc đời đã vài năm, ai gặp cũng yêu thương, cưng chiều, ngay đến chưởng môn gia gia công chính, nghiêm nghị cũng không nỡ nặng lời, nào đâu chịu được những lời răn dạy của Long Phi Ngọc. Hai mắt dần mờ đi vì nước mắt.
“Một điều sau cùng, không được khóc! Nam tử hán đại trượng phu, khóc gì mà khóc!” Long Phi Ngọc đập bàn.
“Hu hu… Miêu mễ… Hu hu… Con muốn tìm miêu mễ… Con sẽ mách miêu mễ…”
A Bích tức khí bừng bừng ban nãy đã khóc lóc phóng ra khỏi phòng. Long Phi Ngọc sững sờ, sau đó khẽ lẩm bẩm: “Hừ, chỉ đàn bà quả thật không thể dạy trẻ con.” Nói xong, y đột nhiên nhớ đến tên gian phu kia.
“Dạ Ảnh, ngươi có thấy tiểu tử kia trông rất giống một người.”
Sao lại không chứ! Dạ Ảnh là người theo thế tử từ nhỏ, tuy nhỏ hơn thế tử vài tuổi nhưng vẫn nhớ như in hình ảnh thế tử cầm mộc kiếm trong tay cứu y khỏi thảm cảnh bi đát.
“Giống, quả thật rất giống.” Giọng Dạ Ảnh có phần kích động.
“Ta cũng thấy vậy! Nhưng nghĩ mãi không biết giống ai. Ngươi nói thử xem.” Y nhất định phải đem cơn giận bấy lâu trút lên đầu tên gian phu kia.
“Thế tử, ngài đang đùa với tiểu nhân ư?”
“Cái gì mà đùa?”
“Chẳng phải tiểu thiếu gia càng lớn càng giống ngài sao?” Không chỉ dáng vẻ, ngay đến nét mặt cũng chẳng sai.
“Nói bậy! Nó không phải là…” Không đúng, lúc trước cô gái kia giả ngờ giả nghệch, rõ ràng là có ý muốn bị đuổi khỏi phủ, đứa trẻ này… Nếu đứa trẻ này sinh đủ ngày đủ tháng thì đúng là con của y.
Long Phi Ngọc đứng bật dậy bước ra ngoài cửa, Dạ Ảnh theo sát phía sau.
Trên đường đi, Long Phi Ngọc gặp ai cũng hỏi: “Kim Đa Đa ở đâu?” Hỏi đến bốn, năm người, cuối cùng cũng có kẻ đưa y đến phóng trước. Y chưa bước qua ngưỡng cửa đã hét lên: “Kim Đa Đa! Cô mau nói rõ cho ta hay!”
“Vương Bình tham kiến thế tử.”
Lúc này Long Phi Ngọc mới thấy trong phòng có một số gương mặt quen thuộc, chính là thị vệ Vương Bình và Quân thiếu trang chủ.
Hôm qua Vương Bình đợi ở phòng trọ, đợi suốt một đêm cũng không thấy Long Phi Ngọc quay về. Sáng sớm lại có tri phủ Phong Trữ đưa thủ dụ của hoàng thượng đến, yêu cầu thế tử đích thân mở ra xem, nên y vội chạy đến Lãm Nguyệt sơn trang tìm người. Quân Tử Duyệt thấy hoàng thượng thủ dụ nên không dám giấu giếm, khẩn trương đưa Vương Bình đến đây.
Long Phi Ngọc nhận thủ dụ, vừa mở ra xem thì thấy bên trong muốn y nhanh chóng hồi kinh, thọ lễ sẽ do Vương Bình đưa tặng. Vừa nhìn đã thấy không vui, vì sao hoàng thượng không hạ thủ dụ sớm hơn, vậy thì y có thể tránh kiếp nạn này. Đương nhiên y không biết rằng con chim bồ câu đưa tin đã sớm nằm trong bụng Quân Tử Duyệt.
“Thật xin lỗi, Kim cô nương, bổn thế tử có việc gấp phải lập tức hồi kinh, không thể nán lại thêm.” Tuy thủ dụ đến chậm, nhưng cũng nhờ cớ này y có thể thoát thân.
“Vậy thật không may, thiếp thân còn muốn có cơ hội ôn lại tình xưa với thế tử. Chao ôi, đã là việc gấp vậy thiếp thân cũng không dám giữ người ở lại, nhưng xin thế tử yên tâm, ước định của đôi ta thiếp thân nhất định không quên.”
Lời vừa thốt ra, bao ánh mắt đã đổ dồn về phía Long Phi Ngọc, nhưng y chẳng buồn để ý.
“Vương Bình, ngươi về trước thu dọn, bổn thế tử muốn nói với Kim cô nương vài câu.”
Vương Bình tuân lệnh. Về phần Quân Tử Duyệt, sau khi biết Long Phi Ngọc là thế tử cũng phần nào đoán ra thân phận của hắn, không thể không thầm trách sư phụ đã lừa y. Về sau còn thấy ống đồng chứa thủ dụ của hoàng thượng trông rất quen, đương nhiên không dám nán lại, y cũng lấy cớ bận việc rồi xin cáo từ.
Lúc này Long Phi Ngọc không có hứng thú gây sự với Quân Tử Duyệt, khi đại sảnh chỉ còn y và Kim Đa Đa, y lại lớn tiếng hỏi: “Cô nói cho ta biết, A Bích có phải con trai của ta hay không?”
“Ta cũng muốn hỏi thế tử gia một câu, vì sao lại bắt nạt A Bích nhà ta? Ngài có biết ta phải dỗ nó lâu lắm không?” Vừa nghĩ đến A Bích nước mắt lưng tròng, Kim Đa Đa không khỏi đau lòng.
“Hừ, con hư tại mẹ! Trẻ con, nhất là con trai, phải quản giáo nghiêm ngặt.”
“Xin thế tử chớ quản quá nhiều, A Bích có thành hay bại cũng chẳng liên quan gì đến ngài.”
“Sao lại không liên quan đến ta! Cô không cần che giấu nữa, chỉ nhìn vào tướng mạo cũng đã biết nó là con của ta, tuy không biết vì sao cô lại mang thai, rõ ràng cô có uống tị tử thang mà?” Long Phi Ngọc không dám thừa nhận chuyện y thật tình không biết A Bích trông giống ai.
“Ha ha, Ngọc diện tiểu thần y là đồ đệ của ta, chỉ một chén tị tử thang cỏn con có là gì. Về phần A Bích có đến lượt ngài quản hay không,” Kim Đa Đa ngừng lại, xoay người gọi với ra ngoài: “Thúy Nùng, mau đem vào đây.”
Chỉ một lát sau, Thùy Nùng đã mang đến một hộp gấm đặt trước mặt Đa Đa, Kim Đa Đa lấy vật trong hộp ra đưa cho Long Phi Ngọc xem. Thì ra là giao ước năm xưa nàng ta đã viết khi yêu cầu Long Phi Ngọc để nàng ta rời khỏi phủ Tĩnh Nam hầu.
“Thứ này có liên quan gì đến A Bích?”
“Sao lại không liên quan, năm xưa A Bích nằm trong bụng ta, chẳng phải là vật trên người ta đó sao. Thế tử đã đồng ý không cần nó, vậy có tư cách gì dạy dỗ nó?”
“Nó là con ta!”
“Ta khuyên thế tử ngài đừng phí công với A Bích, việc này hoàng thượng cũng biết rõ. Thế tử muốn có con thì sau vẫn còn cơ hội khai chi tán diệp. Đương nhiên trước khi khai chi tán diệp, ngài còn phải đợi ta ở kinh thành, chẳng bao lâu nữa ta sẽ đến tìm ngài.”
“Cô…”
Thôi bỏ đi, bây giờ không phải lúc cương với nàng ta, thời gian còn dài, y nhất định sẽ bắt con trai nhận tổ quy tông.
Lúc sắp đi, Long Phi Ngọc còn hỏi một chuyện, một chuyện y đã thắc mắc từ ban đầu.
“Vì sao A Bích lại gọi cô là miêu mễ? Thế này xem ra không đúng quy củ.”
“Bởi vì thằng bé thích mèo, chỉ cần nó thích thì có gì là không thể chứ.” Kim Đa Đa nở nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại thầm rủa: Tên Hồ Ly chết tiệt! Chỉ nói một câu trông y giống hồ ly, y vặn ngược lại nói mình trông giống mèo, đã thế còn dạy hư A Bích. Sao mình lại giống mèo cơ chứ?
Long Phi Ngọc ngắm nhìn cô gái với dáng vẻ uể oải nhưng bên trong lại như toát lên sự thông minh, quả thật cũng có phần giống với con mèo mập kia.
* * *
Bình luận facebook