-
Chương 25: Chuyện cũ của Diễm Hồng
“Diễm Hồng tỷ! Diễm Hồng tỷ!”
“Đến đây, đến đây.” Diễm Hồng vén rèm lên, đón Kim Đa Đa vào trong.
“Ta nói nha đầu muội đó, mới hết tháng cữ đã đi lung tung, có chuyện gì cho người đến báo là được rồi.”
“Người ta lo lắng mà. Hôm qua mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi tỷ, dọa muội sợ muốn chết, nếu Tống ca tìm muội đòi người biết phải làm nói làm sao đây?”
“Tối hôm qua chẳng phải đã phái người đến hỏi rồi sao? Ta đâu phải A Bích, lo lắng gì chứ? À, phải rồi, sao không đưa A Bích đến?”
“Có Duyệt Duyệt bảo bối rồi, nó có thèm theo muội đâu. Hai đứa nhỏ thì vẫn ngủ, khó khăn lắm muội mới thảnh thơi được một chút.”
“Hóa ra là chốn đến chỗ ta tìm thảnh thơi.”
“Ôi, tỷ tỷ tốt của muội, muội có rất nhiều chuyện muốn nói với tỷ. Tỷ đoán xem hôm qua muội đã gặp ai.” Ngày hôm qua khi nàng dẫn A Bích đi xem quân binh tây chinh khải hoàn hồi triều, không ngờ lại gặp được người kia, nếu không kể lể với Diễm Hồng vài câu trong lòng sẽ rất khó chịu.
“Ai thế? Không phải Long đại tướng quân à? Đừng chối nữa, mắt muội nào rời khỏi người ta được. Nếu không thì làm gì có chuyện ta đi mất cũng chẳng hay.”
“Không nói cái này nữa. Tỷ con nhớ người thư sinh lên kinh ứng thí mà muội cứu dọc đường không? Y còn luôn miệng nói sẽ báo đáp muội.”
“Nhớ chứ. Sao? Muội gặp y à?”
“Ha ha, không sai. Tên mọt sách ấy trùng hợp thay chính là trạng nguyên được hoàng thượng bổ nhiệm trong khoa thi đình năm ngoái.”
“Vậy ra nay y cao cao tại thượng nên không còn nhớ đến muội.”
“Ngược lại thì đúng hơn. Y vẫn nhận ra muội, giữa đường lớn lôi kéo muội đòi nhận ân công, còn bắt muội nói cho y biết nhà, bảo hôm nào sẽ đến tận cửa bái tạ.” Mọi người xung quanh vốn đang nhìn đại tướng quân, thế nhưng tên mọt sách kia lại khiến bọn họ chĩa ánh mắt về phía nàng, hại nàng chỉ muốn độn thổ, lát sau muốn gọi Diễm Hồng mới phát hiện đã chẳng thấy đâu.
“Vậy muội tính sao?”
“Còn tính thế nào nữa? Muội sợ nhất là loại thư sinh như vậy. Huống hồ khi người ngoài xì xào về thân phận của muội, y không dám nói gì nữa.” Nhớ lại tấm thịnh tình của y, Kim Đa Đa thấy mềm lòng. Khi ấy nàng chỉ tiện tay giúp đỡ, vốn không cần đối phương báo đáp.
“Hừ, đương nhiên rồi, khi bọn họ cần muội thì phải nói tốt với muội, khẳng định sẽ báo đáp. Đợi đến khi công thành danh toại rồi, không chừng còn không biết muội là ai.” Diễm Hồng nói nhẹ tựa mây bay gió thổi.
“Kim Đa Đa muội là ai chứ, nào phải một con bé ngu ngốc không biết gì, sao có thể tin lời y… Ấy, Diễm Hồng tỷ, muội không cố ý.” Kim Đa Đa chợt dừng, nhìn Diễm Hồng với vẻ lúng túng.
“Được rồi, chuyện đã qua, không cần lo lắng cho ta.”
Kim Đa Đa trầm mặc, sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Diễm Hồng tỷ, nếu như tỷ gặp lại người ấy, tỷ sẽ làm thế nào? Mắng hắn, hay đánh cho hắn một trận?” Nếu làm vậy có thể khiến mối hận trong lòng Diễm Hồng tỷ vơi đi, nàng nhất định sẽ giúp tỷ ấy.
“Trước đây quả thật ta muốn trả thù, bây giờ giả như có gặp lại hẳn đã không còn cảm giác gì.”
“Thật sự tỷ đã quên, hoàn toàn không còn vương vấn? Chỉ sợ khi tỷ giáp mặt lại không nghĩ vậy thôi.” Kim Đa Đa biết người nọ đã khiến Diễm Hồng tỷ tổn thương sâu sắc, khiến tỷ ấy từ một thiếu nữ ngây thơ, ngập tràn hi vọng thành một người đàn bà lẳng lơ, phóng đãng.
“Ha ha, cũng chính vì đã gặp hắn nên mới nghĩ được như vạy.” Diễm Hồng cũng từng nghĩ chỉ có trả thù mới khiến những tổn thương trong nàng nguôi ngoai, song khi nhìn thấy người nọ trên đường hôm qua, nàng chỉ thấy phiền phức, chẳng muốn dây dưa.
“Hả, tỷ đã gặp hắn rồi ư? Vậy đã nói gì?” Kim Đa Đa ngạc nhiên nhưng ngẫn lại cũng phải, hai người họ đều ở kinh thành, khó tránh sẽ có lúc chạm mặt. Chỉ có điều không ngờ người vốn yêu ghét rõ ràng như Diễm Hồng tỷ lại như vậy.
“Có gì để nói chứ. Chuyện về hắn ta không muốn nghe, chuyện của ta cũng không cần để hắn biết.” Nhớ lại người kia ấp úng nói câu xin lỗi, lúng túng hỏi về nàng dạo gần đây ra sao, thế nhưng lại thể hiện như chưa đã không còn bất kì quan hệ nào với nàng; đã không còn là người mang hoài bão, chí khí năm xưa; cũng đã không còn là người khiến nàng yêu mến, khiến nàng đớn đau.
“Nhắc đến lại thấy buồn cười,” Diễm Hồng cười bảo, “Khi y nghe Thư Kiệt gọi ta là nương, trên khuôn mặt ấy lại như tỏ vẻ ta đã làm gì có lỗi với hắn. Lẽ nào đến bây giờ hắn vẫn nghĩ ta chỉ sống vì hắn thôi sao?” Kẻ năm xưa vì danh lợi mà thay lòng đổi dạ là hắn, nàng chỉ đi tìm hạnh phúc cho mình mà thôi. “Khi ấy ta đã hiểu, cách trả thù tốt nhất chính là quên hắn đi, được ở bên cạnh Tống ca và Thư Kiệt là đủ mãn nguyện rồi.”
“Không sai! Người dối trá như hắn chỉ được cái mã bên ngoài, so ra nào có điểm gì bì được với Tống ca.” Nàng không tin kẻ bán người thương lấy tiền lên kinh ứng thí sẽ là một người chồng tốt. Cái gì gọi là thê thiếp thuận hòa, phụ từ tử hiếu, chẳng qua chỉ là diễn cho người ngoài xem mà thôi.
“Thế nhưng vẫn có điều khiến ta phiền não.” Diễm Hồng đột nhiên nói.
“Chuyện gì cơ?” Kẻ nào lại làm tổn thương được Diễm Hồng tỷ?
“Đa Đa, muội có biết hai đứa con trai của hắn tên gì không?” Hôm qua khi nghe tên Thư Kiệt người nọ đã biến sắc, mối nghi ngờ cũng dấy lên trong lòng Diễm Hồng, sau khi quay về bèn đi hỏi thăm, thì ra… Nàng không tin nha đầu kia lại không biết.
“Ha ha,” Kim Đa Đa cười đến rụt người lại, “Cũng không có gì đặc biệt, chẳng phải một đứa là Tống Thư Ngôn, đứa còn lại tên Tống Thư Ngữ sao?”
“Bộp!”, Diễm Hồng đập bàn một cái, “Thế mà còn bảo là không có gì! Hắn họ Tống, con ta cũng họ Tống, bọn chúng là Thư Ngữ Thư Ngôn, con ta là Thư Kiệt, người ngoài không biết lại tưởng ta sinh con trai cho hắn!” Hôm qua hẳn là hắn cũng nghĩ như vậy, ánh mắt còn thoáng hiện vẻ đắc ý, khiến nàng nổi trận lôi đình.
“Ta phải đổi tên cho con trai ta!”
Kim Đa Đa nhấp một ngụm trà, không hề tỏ vẻ hoang mang, nàng nói: “Tỷ đã nói với Tống ca chưa?” Tên Thư Kiệt là do Tống ca đặt, mong muốn cậu bé sẽ văn hay chữ tốt, phân rõ đúng sai; sẽ không phải sống cuộc sống khổ cực, bị người ta khinh thường như mình.
“Tối hôm qua ta đã bàn với chàng…” Giọng Diễm Hồng thể hiện rõ sự ảo não.
“Tống ca nói sao?”
Nói sao ư? Trượng phu nàng vốn tưởng câm điếc kia sẽ nói gì? Chàng chẳng nói gì hết, tay cầm dao phay chặt mạnh lên thớt gỗ khiến nó nứt làm đôi thay câu trả lời. Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, bây giờ Diễm Hồng vẫn còn run rẩy. Như thế mới biết trượng phu nàng dù là đại trù cầm dao trong tay vẫn là người có cảm xúc.
Kim Đa Đa không biết Tống ca đã nói gì, tuy nhiên nhìn sắc mặt Diễm hồng tỷ đã rõ chuyện đổi tên là vô vọng. Vì sao ư, thê tử mình vì tình nhân cũ mà đổi tên cho con trai, chuyện này phàm là đàn ông nào có ai chịu được.
“Diễm Hồng tỷ, chẳng qua là cái tên thôi mà, chỉ cần tỷ và Tống ca hiểu tâm ý nhau là được, hà tất quan tâm người khác nghĩ ra sao.”
“Ta hiểu, thế nhưng nghĩ đến sắc mặt hắn hôm ấy ta không cam lòng. Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Hai đứa trẻ nhà muội đã đặt tên chưa?” Hai đứa đều đã tròn tháng, song mới chỉ có nhũ danh, đứa lớn gọi là Bảo Bảo, đứa nhỏ gọi là Bối Bối.
“Chọn xong cả rồi. Đại đệ tên Kim Gia Bảo, tiểu đệ tên Kim Gia Bối.
“Thế này, thế này chẳng phải quá tùy ý sao. Có khác gì nhũ danh đâu chứ? Muội nghĩ kĩ lại đi, muội xem tên của A Bích đặt rất hay mà.”
“Hai cái tên này có gì không ổn chứ? Kim Gia Bảo, Kim Gia Bối, chính là bảo bối của Kim gia muội, không tốt sao? Tên chỉ dùng để gọi, đọc được, viết được, nhớ được là đủ rồi.” Ý nàng năm xưa muốn đặt A Bích tên là Kim Bất Hoán (vô cùng quý giá). Tuy nhiên lại bị những người khác cười chê, hơn nữa chưởng môn sư huynh kiên quyết bảo trưởng tôn của Long gia phải mang họ Long nên sư phụ mỹ nhân đã chọn tên Bích, dựa theo điển xưa Tần vương dùng mười lăm thành đổi lấy một Hòa Thị Bích. Tên ấy và tên Kim Bất Hoán nàng chọn có chỗ nào khác nhau chứ?
“Muội đó, còn không phải là một chữ ‘lãn’ sao.” Diễm Hồng nói trúng tim đen Kim Đa Đa.
*Lãn: lười biếng
—o0o—
Ánh trăng xuyên qua khung cửa, Kim Đa Đa thấy một bóng dáng ngồi bên cạnh giường nhưng nàng không nhúc nhích. Trước khi nụ hôn kia chạm đến, nàng đã biết sớm muộn gì y cũng trở lại, chỉ không ngờ y lại dám…
“Người bận rộn như thế tử gia lại cất công đến phòng ốc sơ sài của Đa Đa, quả là đã cho kẻ hèn này chút vẻ vang.”
Thân ảnh kia khựng lại, “Nàng chưa ngủ?”
“Hừ!” Ngủ thì cũng phải tỉnh chứ, nghĩ nàng là heo sao.
Long Phi Ngọc leo lên giường, mùi thơm nhẹ thoảng khiến lòng y thấy bình yên. Y cũng muốn đến đây nhanh, thế nhưng mấy đêm liên tiếp phải tiếp rượu xã giao, hơn nữa bản thân cũng không thể để lộ mình quá vội vàng. Việc này cũng như mưu lược trên chiến trường, không thể để đối phương nắm được tâm tư.
Thật ra kể từ khi biết mình lại có thêm hai người con trai, y một lòng muốn quay về, chiến sự sau đó cũng như thế chẻ tre. Khi tận hưởng thắng lợi, y cũng dần hiểu ra: Y không muốn buông tay nàng, cũng không thể buông. Nhưng vì sao lại thế? Có lẽ là vì bọn trẻ.
“Vậy thì tốt, ta đang muốn chúc mừng nàng.” Long Phi Ngọc nói khẽ. Anh dũng trên chiến trường mấy tháng đã giúp y tìm lại được cảm giác của một đại tướng quân.
“Chúc mừng ta chuyện gì? Người chiến thắng là ngài chứ không phải ta.” Kim Đa Đa nghi ngờ, nàng không hiểu y đang nói gì.
“Hừ, đương nhiên là chúc mừng nàng trở thành hoàng thân quốc thích.” Khi Long Phi Ngọc hay tin hoàng thượng chỉ hôn Đông Phương Tư Giai cho La Kiệt, y cũng không quá buồn phiền, chỉ thấy tức giận vì Đông Phương Tư Giai theo con thỏ kiệm lời ấy mà bỏ qua y.
Kim Đa Đa không biết nói gì. Nàng đâu ngờ Trưởng công chúa vì muốn giải hận giúp Long Phi Ngọc mà làm khó đại ca, thường xuyên qua lại sau cùng nảy sinh tình ý. Công chúa đã có lòng, đối phương lại là đại ca, đương nhiên nàng không thể chia rẽ uyên ương. Chỉ trách mình trước đây đã quá tự mãn khi hứa hẹn với Long Phi Ngọc.
“Ngài muốn thế nào?” Kim Đa Đa tức giận nói. Thế tử gia rõ ràng đến để đòi nợ.
“Thế nào là thế nào? Những tưởng khi quay về có thể làm phò mã, không ngờ phò mã đã có, chỉ có điều lại là người khác. Nàng hại ta không có thế tử phu nhân, chẳng phải nên đền một người khác sao?”
“Hả? Còn bắt ta đền ư?” Khi tin trưởng công chúa được chỉ hôn truyền ra, phủ Tĩnh Nam hầu lại một lần nữa trở thành nơi các bà mối tụ họp.
“Ta mặc kệ. Người do nàng làm mất, nàng phải đền cho ta.” Long Phi Ngọc cứ thế đùa giỡn.
“Ngài…” Kim Đa Đa hơi chột dạ, nàng không còn ngạo nghễ được nữa, “Vậy ngài muốn tìm người như thế nào?”
“Chuyện này… Chuyện này ta chưa nghĩ ra, nghĩ xong sẽ nói cho nàng biết. Trước đó thì chúng ta cứ giống như trước đây.” Long Phi Ngọc bừng bừng hăng hái.
“Cái gì? Giống như trước? Nằm mơ đi! Ngài đừng mong gặp mặt ta.” Kim Đa Đa tức giận nói, nàng nào phải hoa khôi ở lầu xanh.
“Ấy, đừng hiểu lầm, ý ta là muốn được đến thăm bọn trẻ (và cả nàng nữa). Bổn thế tử nào có thiếu nữ nhân.” Long Phi Ngọc cố làm cao, trong lòng lại tự nhủ: Đừng vội, từ từ sẽ đâu vào đấy, thần tốc khiển binh không phải lúc nào cũng dùng được.
Kim Đa Đa bĩu môi, trong lòng có phần khó chịu. Tính xấu kiêu ngạo, tự mãn của y lại khôi phục rồi, nếu không chiều theo chỉ sợ lại náo loạn khiến mỹ nhân sư phụ và đại ca biết chân tướng, khi ấy không chừng lại bị bức hôn. Xem ra phải mau chóng tìm cho y một thế tử phu nhân phù hợp, có thế mình và bọn trẻ mới được yên thân.
Thấy Kim Đa Đa nhún nhường lại, Long Phi Ngọc càng lấn tới, y hỏi vào chuyện chính. “Bọn trẻ thế nào? Đã đặt tên chưa?” Nghĩ đến chuyện bọn trẻ trưởng thành không có bóng dáng y, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
“Chọn rồi, một đứa là Kim Gia Bảo, một đứa là Kim Gia Bối. Đều là bảo bối của Kim gia ta.” Kim Đa Đa đắc ý nói.
“Vì sao lại mang họ Kim?” Tử tôn của Long gia lại không mang họ Long ư?
“Không họ Kim thì họ gì? Theo họ Long của ngài chắc? Ngài sợ người khác không biết ai là phụ thân của bọn trẻ sao?”
“Vậy, vậy thì đổi tên đi.” ‘Gia Bảo’, ‘Gia Bối’, nghe giống tên kẻ làm nông đặt cho chó nuôi nhà mình, tên thật chẳng ra gì. Con trai của Long Phi Ngọc y sao có thể mang cái tên tho tục như thế.
“Vậy ngài nói xem đổi thế nào?” Kim Đa Đa tức giận nói. Bị mấy người kia cười nhạo đã quá lắm rồi, giờ đến y cũng hùa vào cười chê nàng.
“Chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ.” Long Phi Ngọc nghiêm túc nói, chuyện này liên quan đến tương lai của bọn trẻ, không thể qua loa.
“Ngài thật sự muốn đổi à? Không cần đâu, tên của con ta do ta quyết định.”
“Không được! Con trai ta không thể mang tên như thế!”
“Ta cứ gọi như vậy đấy, ngài định làm gì?” Kim Đa Đa cười khinh khi. Y lại quên bọn trẻ là của nàng rồi sao.
“Nếu nàng kiên quyết như thế… Ta sẽ đi nói với hoàng thượng, hoàng cữu, còn có Tư Đồ sư phụ rằng phụ thân của hai đứa trẻ này cũng là ta!” Nếu không bị ép đến đường cùng y sẽ không làm vậy. Y đã hiểu nàng hơn xưa, nếu ép nàng làm chuyện không muốn kết cục sẽ là lưỡng bại câu thương. Nhưng bây giờ y không nghĩ được nhiều như thế.
“Ngài…” Kim Đa Đa bỗng có cảm giác nàng đã mua dây buộc mình, khiến nàng thấy như mình đã thất bại. Hít sâu một hơi, nàng nói: “Được rồi, cho ngài nghĩ. Nhưng cuối cùng chọn tên nào do ta quyết định.”
Được! Y không tin tên y nghĩ không hay bằng hai cái tên này.
“Được rồi, nói đến đây thôi, ta muốn ngủ rồi, không tranh cãi nữa!” Nói xong, nàng nghiêng người vào trong, kéo chăn cao quá đầu.
Long Phi Ngọc buồn cười nhìn bóng lưng nàng, nhẹ nhàng giúp nàng kéo chăn xuống, sợ nàng sẽ ngộp thở.
Một lát sau, Long Phi Ngọc bỗng nhớ ra một việc.
“Đa Đa, người hôm nọ lôi kéo nàng trên đường là ai?” Hôm ấy khi quân tây chinh vào thành, suốt dọc đường y đều tìm kiếm bóng dáng nàng. Khi nhìn thấy A Bích trong lòng rất vui, có điều nàng thì lại đang dây dưa với nam nhân khác trên đường lớn, trong lòng y như có tảng đá lớn đè nặng.
“Này, nàng có nghe ta hỏi không?”
“Này, nàng ngủ mất rồi à?”
Thấy nàng không phản ứng, Long Phi Ngọc ôm bụng tức xoay người đi ngủ. Trên khuôn mặt Kim Đa Đa kín đáo lộ ra một nụ cười gian.
* * *
“Đến đây, đến đây.” Diễm Hồng vén rèm lên, đón Kim Đa Đa vào trong.
“Ta nói nha đầu muội đó, mới hết tháng cữ đã đi lung tung, có chuyện gì cho người đến báo là được rồi.”
“Người ta lo lắng mà. Hôm qua mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi tỷ, dọa muội sợ muốn chết, nếu Tống ca tìm muội đòi người biết phải làm nói làm sao đây?”
“Tối hôm qua chẳng phải đã phái người đến hỏi rồi sao? Ta đâu phải A Bích, lo lắng gì chứ? À, phải rồi, sao không đưa A Bích đến?”
“Có Duyệt Duyệt bảo bối rồi, nó có thèm theo muội đâu. Hai đứa nhỏ thì vẫn ngủ, khó khăn lắm muội mới thảnh thơi được một chút.”
“Hóa ra là chốn đến chỗ ta tìm thảnh thơi.”
“Ôi, tỷ tỷ tốt của muội, muội có rất nhiều chuyện muốn nói với tỷ. Tỷ đoán xem hôm qua muội đã gặp ai.” Ngày hôm qua khi nàng dẫn A Bích đi xem quân binh tây chinh khải hoàn hồi triều, không ngờ lại gặp được người kia, nếu không kể lể với Diễm Hồng vài câu trong lòng sẽ rất khó chịu.
“Ai thế? Không phải Long đại tướng quân à? Đừng chối nữa, mắt muội nào rời khỏi người ta được. Nếu không thì làm gì có chuyện ta đi mất cũng chẳng hay.”
“Không nói cái này nữa. Tỷ con nhớ người thư sinh lên kinh ứng thí mà muội cứu dọc đường không? Y còn luôn miệng nói sẽ báo đáp muội.”
“Nhớ chứ. Sao? Muội gặp y à?”
“Ha ha, không sai. Tên mọt sách ấy trùng hợp thay chính là trạng nguyên được hoàng thượng bổ nhiệm trong khoa thi đình năm ngoái.”
“Vậy ra nay y cao cao tại thượng nên không còn nhớ đến muội.”
“Ngược lại thì đúng hơn. Y vẫn nhận ra muội, giữa đường lớn lôi kéo muội đòi nhận ân công, còn bắt muội nói cho y biết nhà, bảo hôm nào sẽ đến tận cửa bái tạ.” Mọi người xung quanh vốn đang nhìn đại tướng quân, thế nhưng tên mọt sách kia lại khiến bọn họ chĩa ánh mắt về phía nàng, hại nàng chỉ muốn độn thổ, lát sau muốn gọi Diễm Hồng mới phát hiện đã chẳng thấy đâu.
“Vậy muội tính sao?”
“Còn tính thế nào nữa? Muội sợ nhất là loại thư sinh như vậy. Huống hồ khi người ngoài xì xào về thân phận của muội, y không dám nói gì nữa.” Nhớ lại tấm thịnh tình của y, Kim Đa Đa thấy mềm lòng. Khi ấy nàng chỉ tiện tay giúp đỡ, vốn không cần đối phương báo đáp.
“Hừ, đương nhiên rồi, khi bọn họ cần muội thì phải nói tốt với muội, khẳng định sẽ báo đáp. Đợi đến khi công thành danh toại rồi, không chừng còn không biết muội là ai.” Diễm Hồng nói nhẹ tựa mây bay gió thổi.
“Kim Đa Đa muội là ai chứ, nào phải một con bé ngu ngốc không biết gì, sao có thể tin lời y… Ấy, Diễm Hồng tỷ, muội không cố ý.” Kim Đa Đa chợt dừng, nhìn Diễm Hồng với vẻ lúng túng.
“Được rồi, chuyện đã qua, không cần lo lắng cho ta.”
Kim Đa Đa trầm mặc, sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Diễm Hồng tỷ, nếu như tỷ gặp lại người ấy, tỷ sẽ làm thế nào? Mắng hắn, hay đánh cho hắn một trận?” Nếu làm vậy có thể khiến mối hận trong lòng Diễm Hồng tỷ vơi đi, nàng nhất định sẽ giúp tỷ ấy.
“Trước đây quả thật ta muốn trả thù, bây giờ giả như có gặp lại hẳn đã không còn cảm giác gì.”
“Thật sự tỷ đã quên, hoàn toàn không còn vương vấn? Chỉ sợ khi tỷ giáp mặt lại không nghĩ vậy thôi.” Kim Đa Đa biết người nọ đã khiến Diễm Hồng tỷ tổn thương sâu sắc, khiến tỷ ấy từ một thiếu nữ ngây thơ, ngập tràn hi vọng thành một người đàn bà lẳng lơ, phóng đãng.
“Ha ha, cũng chính vì đã gặp hắn nên mới nghĩ được như vạy.” Diễm Hồng cũng từng nghĩ chỉ có trả thù mới khiến những tổn thương trong nàng nguôi ngoai, song khi nhìn thấy người nọ trên đường hôm qua, nàng chỉ thấy phiền phức, chẳng muốn dây dưa.
“Hả, tỷ đã gặp hắn rồi ư? Vậy đã nói gì?” Kim Đa Đa ngạc nhiên nhưng ngẫn lại cũng phải, hai người họ đều ở kinh thành, khó tránh sẽ có lúc chạm mặt. Chỉ có điều không ngờ người vốn yêu ghét rõ ràng như Diễm Hồng tỷ lại như vậy.
“Có gì để nói chứ. Chuyện về hắn ta không muốn nghe, chuyện của ta cũng không cần để hắn biết.” Nhớ lại người kia ấp úng nói câu xin lỗi, lúng túng hỏi về nàng dạo gần đây ra sao, thế nhưng lại thể hiện như chưa đã không còn bất kì quan hệ nào với nàng; đã không còn là người mang hoài bão, chí khí năm xưa; cũng đã không còn là người khiến nàng yêu mến, khiến nàng đớn đau.
“Nhắc đến lại thấy buồn cười,” Diễm Hồng cười bảo, “Khi y nghe Thư Kiệt gọi ta là nương, trên khuôn mặt ấy lại như tỏ vẻ ta đã làm gì có lỗi với hắn. Lẽ nào đến bây giờ hắn vẫn nghĩ ta chỉ sống vì hắn thôi sao?” Kẻ năm xưa vì danh lợi mà thay lòng đổi dạ là hắn, nàng chỉ đi tìm hạnh phúc cho mình mà thôi. “Khi ấy ta đã hiểu, cách trả thù tốt nhất chính là quên hắn đi, được ở bên cạnh Tống ca và Thư Kiệt là đủ mãn nguyện rồi.”
“Không sai! Người dối trá như hắn chỉ được cái mã bên ngoài, so ra nào có điểm gì bì được với Tống ca.” Nàng không tin kẻ bán người thương lấy tiền lên kinh ứng thí sẽ là một người chồng tốt. Cái gì gọi là thê thiếp thuận hòa, phụ từ tử hiếu, chẳng qua chỉ là diễn cho người ngoài xem mà thôi.
“Thế nhưng vẫn có điều khiến ta phiền não.” Diễm Hồng đột nhiên nói.
“Chuyện gì cơ?” Kẻ nào lại làm tổn thương được Diễm Hồng tỷ?
“Đa Đa, muội có biết hai đứa con trai của hắn tên gì không?” Hôm qua khi nghe tên Thư Kiệt người nọ đã biến sắc, mối nghi ngờ cũng dấy lên trong lòng Diễm Hồng, sau khi quay về bèn đi hỏi thăm, thì ra… Nàng không tin nha đầu kia lại không biết.
“Ha ha,” Kim Đa Đa cười đến rụt người lại, “Cũng không có gì đặc biệt, chẳng phải một đứa là Tống Thư Ngôn, đứa còn lại tên Tống Thư Ngữ sao?”
“Bộp!”, Diễm Hồng đập bàn một cái, “Thế mà còn bảo là không có gì! Hắn họ Tống, con ta cũng họ Tống, bọn chúng là Thư Ngữ Thư Ngôn, con ta là Thư Kiệt, người ngoài không biết lại tưởng ta sinh con trai cho hắn!” Hôm qua hẳn là hắn cũng nghĩ như vậy, ánh mắt còn thoáng hiện vẻ đắc ý, khiến nàng nổi trận lôi đình.
“Ta phải đổi tên cho con trai ta!”
Kim Đa Đa nhấp một ngụm trà, không hề tỏ vẻ hoang mang, nàng nói: “Tỷ đã nói với Tống ca chưa?” Tên Thư Kiệt là do Tống ca đặt, mong muốn cậu bé sẽ văn hay chữ tốt, phân rõ đúng sai; sẽ không phải sống cuộc sống khổ cực, bị người ta khinh thường như mình.
“Tối hôm qua ta đã bàn với chàng…” Giọng Diễm Hồng thể hiện rõ sự ảo não.
“Tống ca nói sao?”
Nói sao ư? Trượng phu nàng vốn tưởng câm điếc kia sẽ nói gì? Chàng chẳng nói gì hết, tay cầm dao phay chặt mạnh lên thớt gỗ khiến nó nứt làm đôi thay câu trả lời. Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, bây giờ Diễm Hồng vẫn còn run rẩy. Như thế mới biết trượng phu nàng dù là đại trù cầm dao trong tay vẫn là người có cảm xúc.
Kim Đa Đa không biết Tống ca đã nói gì, tuy nhiên nhìn sắc mặt Diễm hồng tỷ đã rõ chuyện đổi tên là vô vọng. Vì sao ư, thê tử mình vì tình nhân cũ mà đổi tên cho con trai, chuyện này phàm là đàn ông nào có ai chịu được.
“Diễm Hồng tỷ, chẳng qua là cái tên thôi mà, chỉ cần tỷ và Tống ca hiểu tâm ý nhau là được, hà tất quan tâm người khác nghĩ ra sao.”
“Ta hiểu, thế nhưng nghĩ đến sắc mặt hắn hôm ấy ta không cam lòng. Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Hai đứa trẻ nhà muội đã đặt tên chưa?” Hai đứa đều đã tròn tháng, song mới chỉ có nhũ danh, đứa lớn gọi là Bảo Bảo, đứa nhỏ gọi là Bối Bối.
“Chọn xong cả rồi. Đại đệ tên Kim Gia Bảo, tiểu đệ tên Kim Gia Bối.
“Thế này, thế này chẳng phải quá tùy ý sao. Có khác gì nhũ danh đâu chứ? Muội nghĩ kĩ lại đi, muội xem tên của A Bích đặt rất hay mà.”
“Hai cái tên này có gì không ổn chứ? Kim Gia Bảo, Kim Gia Bối, chính là bảo bối của Kim gia muội, không tốt sao? Tên chỉ dùng để gọi, đọc được, viết được, nhớ được là đủ rồi.” Ý nàng năm xưa muốn đặt A Bích tên là Kim Bất Hoán (vô cùng quý giá). Tuy nhiên lại bị những người khác cười chê, hơn nữa chưởng môn sư huynh kiên quyết bảo trưởng tôn của Long gia phải mang họ Long nên sư phụ mỹ nhân đã chọn tên Bích, dựa theo điển xưa Tần vương dùng mười lăm thành đổi lấy một Hòa Thị Bích. Tên ấy và tên Kim Bất Hoán nàng chọn có chỗ nào khác nhau chứ?
“Muội đó, còn không phải là một chữ ‘lãn’ sao.” Diễm Hồng nói trúng tim đen Kim Đa Đa.
*Lãn: lười biếng
—o0o—
Ánh trăng xuyên qua khung cửa, Kim Đa Đa thấy một bóng dáng ngồi bên cạnh giường nhưng nàng không nhúc nhích. Trước khi nụ hôn kia chạm đến, nàng đã biết sớm muộn gì y cũng trở lại, chỉ không ngờ y lại dám…
“Người bận rộn như thế tử gia lại cất công đến phòng ốc sơ sài của Đa Đa, quả là đã cho kẻ hèn này chút vẻ vang.”
Thân ảnh kia khựng lại, “Nàng chưa ngủ?”
“Hừ!” Ngủ thì cũng phải tỉnh chứ, nghĩ nàng là heo sao.
Long Phi Ngọc leo lên giường, mùi thơm nhẹ thoảng khiến lòng y thấy bình yên. Y cũng muốn đến đây nhanh, thế nhưng mấy đêm liên tiếp phải tiếp rượu xã giao, hơn nữa bản thân cũng không thể để lộ mình quá vội vàng. Việc này cũng như mưu lược trên chiến trường, không thể để đối phương nắm được tâm tư.
Thật ra kể từ khi biết mình lại có thêm hai người con trai, y một lòng muốn quay về, chiến sự sau đó cũng như thế chẻ tre. Khi tận hưởng thắng lợi, y cũng dần hiểu ra: Y không muốn buông tay nàng, cũng không thể buông. Nhưng vì sao lại thế? Có lẽ là vì bọn trẻ.
“Vậy thì tốt, ta đang muốn chúc mừng nàng.” Long Phi Ngọc nói khẽ. Anh dũng trên chiến trường mấy tháng đã giúp y tìm lại được cảm giác của một đại tướng quân.
“Chúc mừng ta chuyện gì? Người chiến thắng là ngài chứ không phải ta.” Kim Đa Đa nghi ngờ, nàng không hiểu y đang nói gì.
“Hừ, đương nhiên là chúc mừng nàng trở thành hoàng thân quốc thích.” Khi Long Phi Ngọc hay tin hoàng thượng chỉ hôn Đông Phương Tư Giai cho La Kiệt, y cũng không quá buồn phiền, chỉ thấy tức giận vì Đông Phương Tư Giai theo con thỏ kiệm lời ấy mà bỏ qua y.
Kim Đa Đa không biết nói gì. Nàng đâu ngờ Trưởng công chúa vì muốn giải hận giúp Long Phi Ngọc mà làm khó đại ca, thường xuyên qua lại sau cùng nảy sinh tình ý. Công chúa đã có lòng, đối phương lại là đại ca, đương nhiên nàng không thể chia rẽ uyên ương. Chỉ trách mình trước đây đã quá tự mãn khi hứa hẹn với Long Phi Ngọc.
“Ngài muốn thế nào?” Kim Đa Đa tức giận nói. Thế tử gia rõ ràng đến để đòi nợ.
“Thế nào là thế nào? Những tưởng khi quay về có thể làm phò mã, không ngờ phò mã đã có, chỉ có điều lại là người khác. Nàng hại ta không có thế tử phu nhân, chẳng phải nên đền một người khác sao?”
“Hả? Còn bắt ta đền ư?” Khi tin trưởng công chúa được chỉ hôn truyền ra, phủ Tĩnh Nam hầu lại một lần nữa trở thành nơi các bà mối tụ họp.
“Ta mặc kệ. Người do nàng làm mất, nàng phải đền cho ta.” Long Phi Ngọc cứ thế đùa giỡn.
“Ngài…” Kim Đa Đa hơi chột dạ, nàng không còn ngạo nghễ được nữa, “Vậy ngài muốn tìm người như thế nào?”
“Chuyện này… Chuyện này ta chưa nghĩ ra, nghĩ xong sẽ nói cho nàng biết. Trước đó thì chúng ta cứ giống như trước đây.” Long Phi Ngọc bừng bừng hăng hái.
“Cái gì? Giống như trước? Nằm mơ đi! Ngài đừng mong gặp mặt ta.” Kim Đa Đa tức giận nói, nàng nào phải hoa khôi ở lầu xanh.
“Ấy, đừng hiểu lầm, ý ta là muốn được đến thăm bọn trẻ (và cả nàng nữa). Bổn thế tử nào có thiếu nữ nhân.” Long Phi Ngọc cố làm cao, trong lòng lại tự nhủ: Đừng vội, từ từ sẽ đâu vào đấy, thần tốc khiển binh không phải lúc nào cũng dùng được.
Kim Đa Đa bĩu môi, trong lòng có phần khó chịu. Tính xấu kiêu ngạo, tự mãn của y lại khôi phục rồi, nếu không chiều theo chỉ sợ lại náo loạn khiến mỹ nhân sư phụ và đại ca biết chân tướng, khi ấy không chừng lại bị bức hôn. Xem ra phải mau chóng tìm cho y một thế tử phu nhân phù hợp, có thế mình và bọn trẻ mới được yên thân.
Thấy Kim Đa Đa nhún nhường lại, Long Phi Ngọc càng lấn tới, y hỏi vào chuyện chính. “Bọn trẻ thế nào? Đã đặt tên chưa?” Nghĩ đến chuyện bọn trẻ trưởng thành không có bóng dáng y, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
“Chọn rồi, một đứa là Kim Gia Bảo, một đứa là Kim Gia Bối. Đều là bảo bối của Kim gia ta.” Kim Đa Đa đắc ý nói.
“Vì sao lại mang họ Kim?” Tử tôn của Long gia lại không mang họ Long ư?
“Không họ Kim thì họ gì? Theo họ Long của ngài chắc? Ngài sợ người khác không biết ai là phụ thân của bọn trẻ sao?”
“Vậy, vậy thì đổi tên đi.” ‘Gia Bảo’, ‘Gia Bối’, nghe giống tên kẻ làm nông đặt cho chó nuôi nhà mình, tên thật chẳng ra gì. Con trai của Long Phi Ngọc y sao có thể mang cái tên tho tục như thế.
“Vậy ngài nói xem đổi thế nào?” Kim Đa Đa tức giận nói. Bị mấy người kia cười nhạo đã quá lắm rồi, giờ đến y cũng hùa vào cười chê nàng.
“Chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ.” Long Phi Ngọc nghiêm túc nói, chuyện này liên quan đến tương lai của bọn trẻ, không thể qua loa.
“Ngài thật sự muốn đổi à? Không cần đâu, tên của con ta do ta quyết định.”
“Không được! Con trai ta không thể mang tên như thế!”
“Ta cứ gọi như vậy đấy, ngài định làm gì?” Kim Đa Đa cười khinh khi. Y lại quên bọn trẻ là của nàng rồi sao.
“Nếu nàng kiên quyết như thế… Ta sẽ đi nói với hoàng thượng, hoàng cữu, còn có Tư Đồ sư phụ rằng phụ thân của hai đứa trẻ này cũng là ta!” Nếu không bị ép đến đường cùng y sẽ không làm vậy. Y đã hiểu nàng hơn xưa, nếu ép nàng làm chuyện không muốn kết cục sẽ là lưỡng bại câu thương. Nhưng bây giờ y không nghĩ được nhiều như thế.
“Ngài…” Kim Đa Đa bỗng có cảm giác nàng đã mua dây buộc mình, khiến nàng thấy như mình đã thất bại. Hít sâu một hơi, nàng nói: “Được rồi, cho ngài nghĩ. Nhưng cuối cùng chọn tên nào do ta quyết định.”
Được! Y không tin tên y nghĩ không hay bằng hai cái tên này.
“Được rồi, nói đến đây thôi, ta muốn ngủ rồi, không tranh cãi nữa!” Nói xong, nàng nghiêng người vào trong, kéo chăn cao quá đầu.
Long Phi Ngọc buồn cười nhìn bóng lưng nàng, nhẹ nhàng giúp nàng kéo chăn xuống, sợ nàng sẽ ngộp thở.
Một lát sau, Long Phi Ngọc bỗng nhớ ra một việc.
“Đa Đa, người hôm nọ lôi kéo nàng trên đường là ai?” Hôm ấy khi quân tây chinh vào thành, suốt dọc đường y đều tìm kiếm bóng dáng nàng. Khi nhìn thấy A Bích trong lòng rất vui, có điều nàng thì lại đang dây dưa với nam nhân khác trên đường lớn, trong lòng y như có tảng đá lớn đè nặng.
“Này, nàng có nghe ta hỏi không?”
“Này, nàng ngủ mất rồi à?”
Thấy nàng không phản ứng, Long Phi Ngọc ôm bụng tức xoay người đi ngủ. Trên khuôn mặt Kim Đa Đa kín đáo lộ ra một nụ cười gian.
* * *
Bình luận facebook