-
Chương 28: Tình địch? Tình địch! (Thượng)
Tống Như Vân hiểu rõ, nữ nhân cao quý nhất chốn hậu cung là Hoàng hậu và Thái hậu, bản thân nàng dù xinh đẹp ra sao, tài hoa xuất chúng nhường nào cũng chỉ đứng phía sau. Dịu dàng hiền thục là tiêu chuẩn chọn con dâu nhà người, muốn làm con dâu thiên tử quan trọng nhất phải thận trọng trong cả lời ăn tiếng nói.
Tiên đế là một đấng quân vương đầy hứa hẹn, duy chỉ có một nhược điểm là quá phong lưu, thậm chí suýt gây ra loạn cung đình, uy hiếp đến địa vị của thái tử tức đương kim hoàng thượng. Cho nên Thái hậu rất chú ý đến lời nói và hành động của các phi tần, quyết không tha cho kẻ nào đắc sủng sinh kiêu.
Năm xưa nàng có thể tiến cung làm phi, thứ nhất vì nổi danh là nữ nhân tài ba, thứ hai vì gia phong nghiêm cẩn của nhà họ Tống. Tô Tuyết Cầm nhà Hữu tướng dù không có khuyết điểm, thế nhưng chỉ vì tính tình kiêu ngạo của nàng ta thôi cũng không lọt được vào mắt Thái hậu.
Chính vì hiểu được điều này, nàng chưa từng chủ động cầu vinh sủng trước mặt hoàng thượng, cũng không ăn vận trang điểm xinh đẹp, thường cận kề Thái hậu hơn theo hầu hoàng thượng. Có người nói nàng quá nghiêm túc, thiếu đi sự quyến rũ cần có. Nhưng chính vì thế mới chiếm được tình cảm của Thái hậu, mới có thể trở thành phi tần duy nhất sinh được hoàng tử ngoài Hoàng hậu, mới có thể đứng vững giữa chốn hậu cung nhiễu loạn.
Vì sinh được hoàng tử nên nàng được phong làm quý phi, địa vị gần với Hoàng hậu, song người nhà vẫn chẳng yên lòng. Mấy hôm trước, tiểu muội vừa tròn mười sáu liên tục vào cung thăm nàng. Tam nương nói muốn tìm một nhà tốt trong số quan lại đương triều cho tiểu muội. Nàng sao lại không hiểu tâm tư của Tam nương.
Mặc dù tiểu muội là thiên kim tài mạo song toàn của phủ tướng, đáng tiếc lại chỉ là thứ xuất. Quan lại trong triều rất coi trọng môn đăng hộ đối, chỉ e không ai bằng lòng cưới tiểu muội làm chính thất. Làm thiếp nhà quan lại chẳng bằng làm thiếp thiên tử. Nhất định Tam nương đã có ý này. Tiểu muội chắc cũng rõ sự tình, khi gặp hoàng thượng trong cung rất biết lễ độ, hẳn là đã có sự chuẩn bị.
Thế nhưng nàng vẫn chần chừ không lên tiếng. Lâu ngày, Tam nương có phần giận, nói nàng sợ bị tranh sủng nên không muốn để tiểu muội vào cung, bởi vì tiểu muội trẻ trung xinh đẹp hơn, ngây thơ thuần ái hơn, nhất định sẽ được hoàng thượng sủng ái. Ngay đến nương và đại ca cũng khuyên nàng, tuy rằng mẫu bằng tử quý nhưng quân ý khó dò, có nhiều tỷ muội thân thiết bên cạnh hoàng thượng vẫn hơn là người ngoài.
Ngây thơ thuần ái? Lẽ nào nàng chưa từng như thế? Chính vì không muốn để tiểu muội ngây thơ bị những lạnh lùng toan tính trong cung bủa vậy, nàng mới làm như không hay biết. Không hiểu vì đâu người ta luôn nghĩ được làm nữ nhân của hoàng thượng là chuyện may mắn. Đương kim hoàng thượng một lòng muốn làm đấng quân vương thánh hiền, quyết không dẫm lên vết xe đổ của tiên đế, ngài phi tần phải là hiền phi, giống như đại thần phải là hiền thần vậy. Cho dù những người có nhan sắc được sủng ái, âu cũng chỉ là trò tiêu khiển giải khuây mà thôi.
Không ngờ nỗi khổ tâm của nàng lại bị người ta cho là ghen tỵ. Thôi vậy, tiểu muội đã bằng lòng vào lòng, coi như nàng thuận nước đẩy thuyền.
Tâm tư thiếu nữ quả khó đoán. Giữa lúc Tống Thư Vân tìm cách đưa Tống Thư Tú vào cung, Tống Thư Tú lại e lệ xin tỷ tỷ giúp đỡ, thành toàn cho nàng ta và Tĩnh Nam hầu thế tử Long Phi Ngọc.
Vì nàng ta muốn gửi gắm cả đời cho người mới gặp mặt một lần, Tống Thư Vân không khỏi ngạc nhiên.
“Muội muội, muội suy nghĩ cho kỹ đi, nữ tử không giống nam tử, cả đời chỉ có thể gả một lần. Muội cũng biết đám cơ thiếp của Tĩnh Nam hầu thế tử có kết cục ra sao rồi đấy.”
“Thư Tú biết việc này không phải chuyện đùa, muội đã bàn bạc với phụ thân và mẫu thân rồi.” Tống Thư Tú tuy ngượng ngùng nhưng rất kiên quyết.
Sau lần gặp gỡ hôm ấy, nàng ta cứ nhớ mãi chẳng quên được, khi hỏi thăm tin tức về Long Phi Ngọc, chí khí tuổi trẻ ấy, quân công cao ngất ấy càng thuyết phục nàng ta. Đối với Tống Thư Tú, ba ả cơ thiếp kia một thì xuất thân đê tiện, một thì thô tục quá quắt, vốn chẳng xứng với Long Phi Ngọc, Tô Tuyết Cầm kia thua vì chính sự kiêu ngạo của cô ta. Nam nhân cưới vợ cần nhất là dịu dàng săn sóc, ngoan ngoãn vân glời, bọn họ không cần nữ Gia Cát. Nàng ta tin rằng mình nhất định sẽ khiến mọi người trong phủ Tĩnh Nam hầu yêu mến.
Hoàng thượng dù xuất sắc nhưng thân phận quá cao quý, khiến lòng người nảy sinh nỗi sợ hãi mơ hồ. Hơn nữa trong cung không thiếu mỹ nữ, chỉ cần lơ là ân sủng sẽ vuột khỏi tay, chi bằng gả vào phủ Tĩnh Nam hầu. Nàng ta đã bàn bạc với mẫu thân, mẫu thân nghe xong bèn đi nói với phụ thân. Phụ thân chẳng những không phản đối, đại ca cũng rất tán thành, chỉ bảo rằng chuyện này nên do người trong cung đứng ra làm chủ sẽ tốt hơn, thế nên mới phải đến tìm tỷ tỷ.
“Thế nhưng phủ Tĩnh Nam hầu không đơn giản, năm xưa Tô Tuyết Cầm cũng chỉ là một thị thiếp không danh phận, chỉ e…” Mặc dù phụ thân là Tả tướng nhưng xuất thân bần hàn, chưa chắc đã vừa mắt Tĩnh Nam hầu.
“Tỷ, muội muội biết. Muội không mong có thể làm thế tử phu nhân, chỉ cần được theo ngài, dù làm tiểu thiếp cũng không thấy thiệt thòi. Nếu tỷ tỷ có thể nói với hoàng thượng một tiếng, không chừng thế tử sẽ không ghẻ lạnh muội muội…”
Ánh mắt mong chờ ngày ấy của muội muội vẫn in đậm trong tâm trí Tống Thư Vân. Nàng vốn không có thiện cảm với Long Phi Ngọc, y quá vô tình với nữ nhân, dù lòng mang chí lớn như hoàng thượng cũng không tùy tiện vứt bỏ phi tần. Hơn nữa muốn kết thông gia với phủ Tĩnh Nam hầu không vì tài phú cũng vì quyền thế, nếu mình liều lĩnh cầu xin hoàng thượng, chỉ e sẽ bị xem là phường nịnh nọt, có lẽ phụ thân và đại ca cũng có cùng suy nghĩ.
“Sao thế? Hiếm khi thấy con theo bà lão này ngắm hoa, sao lại mặt ủ mày chau thế kia?”
Tống Thư Vân hoảng hồn, sao nàng lại lơ đễnh như thế, hôm nay Thái hậu nương nương thết yến, hoàng thượng và Hoàng hậu đều đang ở đây, sao nàng có thể bất cẩn đến vậy. Nàng vội ngẩng đầu cười, chợt phát hiện ra Thái hậu đang nói với một người khác.
“Mẫu hậu thật biết đùa, nếu bà lão cũng được giống như người há chẳng phải nên ăn trộm tiên đan luôn ư.” Hoàng hậu ngồi bên cạnh vừa nói vừa nháy mắt với hoàng thượng.
“Tư Lân và Tư Giai đều không còn nhỏ nữa, bổn cung không già sao được.” Thái hậu đáp lời. Mấy hôm trước là đại hôn của Khánh vương và Cảnh Linh Trưởng công chúa, trên dưới ai nấy đều vui mừng.
“Hoàng thượng hẳn cũng tiếc nuối khi Trưởng công chúa xuất giá, lo lắng phò mã sẽ thất lễ với Trưởng công chúa.” Tống Thư Vân giải vây giúp hoàng thượng.
“Ôi dào, ngài nào có phải đang lo lắng cho Tư Giai, hẳn là trong bụng đang lo cho Phi Ngọc ấy chứ.” Thái hậu rất vừa ý Long Phi Ngọc tuấn tú, huống chi năm xưa nếu không nhờ sự ủng hộ của Tĩnh Nam hầu nắm binh lực trong tay, e là hoàng nhi Tư Kỳ của bà khó mà thuận lợi đăng cơ. Chỉ tiếc nữ nhi lại phải lòng tên đầu gỗ La Kiệt ấy, chẳng buồn để ý đến sự chờ đợi bao năm nay của Long Phi Ngọc.
Được mẫu hậu nhìn thấy tâm sự, Đông Phương Tư Kỳ cũng to gan buông lời than vãn: “Chao ôi, khắp thiên hạ này nào đâu thiếu người muốn gả cho thế tử hầu gia như y, thế nhưng chọn mãi chẳng được một ý chung nhân, chẳng lẽ muốn trẫm phải tìm một vị công chúa khác cho y sao?” Đã có không ít trọng thần tìm y xin chỉ hôn, đẩy y vào thế khó xử, chỉ mong Long Phi Ngọc tự chọn được một người.
“Thần thiếp có cách này.”
“Hửm? Chẳng lẽ Vân muội muội đã chọn được ai rồi sao?”
“Hoàng hậu nương nương đừng trêu muội muội, hoàng thượng còn chưa chọn được muội muội nào dám chen ngang. Muội muội thấy thế tử Tĩnh Nam hầu chưa chọn được ý trung nhân, chi bằng chúng ta giúp mai mối, chọn xem cô nương nào tốt xấu ra sao, dù gì người bì được với Trưởng công chúa cũng không nhiều.”
Thái hậu và Hoàng hậu nghe vậy đều gật đầu cho là phải.
“Chẳng lẽ muốn trẫm tổ chức đại hội tuyển thê cho y?” Nếu chọn phải người Long Phi Ngọc không vừa mắt, mắt rồng của y còn giấu được vào đâu.
Tống Thư Vân mỉm cười, “Không cần phải thế đâu. Hoàng thượng sẽ làm một bài thơ, không chỉ những tài tử có tiếng mới được tham gia, phàm là thiên kim, khuê tú biết làm thơ đều được dự. Như vậy hẳn có thể tuyển được giai nhân tài mạo song toàn, há lại sợ thế tử gia không vừa mắt?”
“Cách này của Vân muội muội không tồi, xem thơ chọn tên, người cuối cùng là ai thế tử sẽ không biết được, cũng sẽ không đến mức bị người ta cười chê. Hơn nữa nam nữ trẻ tuổi gặp gỡ thường dễ nảy sinh tình cảm, coi như là một chuyện tốt.” Hoàng hậu chỉ tiếc nhà mẹ không có tỷ muội phù hợp.
Thái hậu cũng gật đầu, “Tống Quý phi quả không hổ là nữ nhân tài ba. Bổn cung nhớ nhà con còn có một vị tiểu muội, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, tiểu muội Thư Tú là con của Tam nương, cuối năm nay là tròn mười bảy tuổi.
“Ha ha, huynh muội Tống gia đều là người tài mạo song toàn, nói vậy Tống nhị tiểu thư cũng chẳng kém. Đến khi ấy nhất định con bé cũng phải tới đấy.”
“Thái hậu nương nương quá khen. Tài mạo song toàn không dám nhận, chỉ là trước nay Thư Tú dịu dàng ít nói, luôn được phụ thân yêu thích, học chữ cũng do phụ thân tận tay dạy dỗ. Nhưng nói đến thơ, chỉ e sẽ khiến Thái hậu nương nương chê cười.”
“Minh sư xuất cao đồ, bổn cung chỉ sợ danh hào thơ khôi này lại rơi vào tay Tống gia.”
Gần đây Lăng quốc liên tục có chuyện vui. Đầu tiên là Thập nhị hoàng đệ Khánh vương hòa thân với công chúa Bắc Dục quốc, mối giao tình giữa hai nước ngày càng tốt đẹp; sau đó là Thập bát hoàng muội Cảnh Linh Trưởng công chúa gả cho Ngự sử giám sát La Kiệt xuất thân hàn sĩ, lại thêm một giai thoại về tài tử giai nhân; cuối cùng là sôi sục với tài nữ thơ khôi được chọn từ hội thơ hoàng gia —— Nhị tiểu thư phủ Tả tướng Tống Thư Tú.
Dù Tống Thư Tú là một trong tứ đại mỹ nhân chốn kinh kỳ nhưng khi ấy nàng chỉ mới mười ha, mười ba tuổi, vẫn còn là một cô bé nên chưa thể sánh được với nhan sắc của ba người còn lại, đơn giản chỉ là góp mặt cho đủ số. Nhưng trong hội thơ ngày ấy, vẻ đẹp và sự tài hoa của nàng đã khiến mọi người tỉnh ngộ, tiểu mỹ nhân năm nào nay đã thành đại mỹ nhân.
Tống Thư Tú ngây thơ hơn Tống Quý phi nghiêm nghị, dịu dàng hơn Trưởng công chúa kén chọn, ngay đến hoa khôi Quần Phương xinh đẹp cũng chẳng bì được với khí chất nhã nhặn ấy.
Ai nấy đều biết hội thơ lần này thật ra là để chọn thê tử cho Tĩnh Nam hầu thế tử. Tuy rằng Tống nhị tiểu thư là thứ xuất nhưng từ nhỏ được nuôi dưỡng như Tống Quý phi đích xuất, huống hồ tài hoa xuất chúng, làm thiếp cũng thật đáng tiếc. Không biết phía Tĩnh Nam hầu có suy nghĩ gì.
Long Phi Ngọc cũng không biết phụ mẫu tính toán ra sao. Y đồng ý với hoàng thượng sẽ tham dự hội thơ, y cũng muốn xem cô gái nào sẽ trở thành thơ khôi, dù gì gần đây y cũng không có việc gì làm —— Kim phủ có một tiểu quản gia Quân Tử Duyệt, nửa đêm muốn trèo tường cũng không thành.
Có điều về sau, y chẳng còn tâm tư ngắm đoán oanh yến diễn trò phong hoa tuyết nguyệt. Dù Dạ Ảnh nói cô gái trở thành thơ khôi kia chính là người từng gặp gỡ nơi đường hẹp, y cũng chẳng bận tâm. Y chỉ nhắc nhở Dạ Ảnh một chuyện khác —— cô gái kia dám có tư tình với gã đàn ông khác sau lưng y! Không, không phải tư tình! Mà là dắt tay nhau đi chơi hồ giữa ban ngày!
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà tên trạng nguyên kia dám dắt mẫu thân của con y đi chơi hồ giữa ban ngày, trong khi phụ thân ruột là y chỉ dám trèo tường giữa đêm. Y nhất định phải tìm nàng hỏi rõ!
Tiên đế là một đấng quân vương đầy hứa hẹn, duy chỉ có một nhược điểm là quá phong lưu, thậm chí suýt gây ra loạn cung đình, uy hiếp đến địa vị của thái tử tức đương kim hoàng thượng. Cho nên Thái hậu rất chú ý đến lời nói và hành động của các phi tần, quyết không tha cho kẻ nào đắc sủng sinh kiêu.
Năm xưa nàng có thể tiến cung làm phi, thứ nhất vì nổi danh là nữ nhân tài ba, thứ hai vì gia phong nghiêm cẩn của nhà họ Tống. Tô Tuyết Cầm nhà Hữu tướng dù không có khuyết điểm, thế nhưng chỉ vì tính tình kiêu ngạo của nàng ta thôi cũng không lọt được vào mắt Thái hậu.
Chính vì hiểu được điều này, nàng chưa từng chủ động cầu vinh sủng trước mặt hoàng thượng, cũng không ăn vận trang điểm xinh đẹp, thường cận kề Thái hậu hơn theo hầu hoàng thượng. Có người nói nàng quá nghiêm túc, thiếu đi sự quyến rũ cần có. Nhưng chính vì thế mới chiếm được tình cảm của Thái hậu, mới có thể trở thành phi tần duy nhất sinh được hoàng tử ngoài Hoàng hậu, mới có thể đứng vững giữa chốn hậu cung nhiễu loạn.
Vì sinh được hoàng tử nên nàng được phong làm quý phi, địa vị gần với Hoàng hậu, song người nhà vẫn chẳng yên lòng. Mấy hôm trước, tiểu muội vừa tròn mười sáu liên tục vào cung thăm nàng. Tam nương nói muốn tìm một nhà tốt trong số quan lại đương triều cho tiểu muội. Nàng sao lại không hiểu tâm tư của Tam nương.
Mặc dù tiểu muội là thiên kim tài mạo song toàn của phủ tướng, đáng tiếc lại chỉ là thứ xuất. Quan lại trong triều rất coi trọng môn đăng hộ đối, chỉ e không ai bằng lòng cưới tiểu muội làm chính thất. Làm thiếp nhà quan lại chẳng bằng làm thiếp thiên tử. Nhất định Tam nương đã có ý này. Tiểu muội chắc cũng rõ sự tình, khi gặp hoàng thượng trong cung rất biết lễ độ, hẳn là đã có sự chuẩn bị.
Thế nhưng nàng vẫn chần chừ không lên tiếng. Lâu ngày, Tam nương có phần giận, nói nàng sợ bị tranh sủng nên không muốn để tiểu muội vào cung, bởi vì tiểu muội trẻ trung xinh đẹp hơn, ngây thơ thuần ái hơn, nhất định sẽ được hoàng thượng sủng ái. Ngay đến nương và đại ca cũng khuyên nàng, tuy rằng mẫu bằng tử quý nhưng quân ý khó dò, có nhiều tỷ muội thân thiết bên cạnh hoàng thượng vẫn hơn là người ngoài.
Ngây thơ thuần ái? Lẽ nào nàng chưa từng như thế? Chính vì không muốn để tiểu muội ngây thơ bị những lạnh lùng toan tính trong cung bủa vậy, nàng mới làm như không hay biết. Không hiểu vì đâu người ta luôn nghĩ được làm nữ nhân của hoàng thượng là chuyện may mắn. Đương kim hoàng thượng một lòng muốn làm đấng quân vương thánh hiền, quyết không dẫm lên vết xe đổ của tiên đế, ngài phi tần phải là hiền phi, giống như đại thần phải là hiền thần vậy. Cho dù những người có nhan sắc được sủng ái, âu cũng chỉ là trò tiêu khiển giải khuây mà thôi.
Không ngờ nỗi khổ tâm của nàng lại bị người ta cho là ghen tỵ. Thôi vậy, tiểu muội đã bằng lòng vào lòng, coi như nàng thuận nước đẩy thuyền.
Tâm tư thiếu nữ quả khó đoán. Giữa lúc Tống Thư Vân tìm cách đưa Tống Thư Tú vào cung, Tống Thư Tú lại e lệ xin tỷ tỷ giúp đỡ, thành toàn cho nàng ta và Tĩnh Nam hầu thế tử Long Phi Ngọc.
Vì nàng ta muốn gửi gắm cả đời cho người mới gặp mặt một lần, Tống Thư Vân không khỏi ngạc nhiên.
“Muội muội, muội suy nghĩ cho kỹ đi, nữ tử không giống nam tử, cả đời chỉ có thể gả một lần. Muội cũng biết đám cơ thiếp của Tĩnh Nam hầu thế tử có kết cục ra sao rồi đấy.”
“Thư Tú biết việc này không phải chuyện đùa, muội đã bàn bạc với phụ thân và mẫu thân rồi.” Tống Thư Tú tuy ngượng ngùng nhưng rất kiên quyết.
Sau lần gặp gỡ hôm ấy, nàng ta cứ nhớ mãi chẳng quên được, khi hỏi thăm tin tức về Long Phi Ngọc, chí khí tuổi trẻ ấy, quân công cao ngất ấy càng thuyết phục nàng ta. Đối với Tống Thư Tú, ba ả cơ thiếp kia một thì xuất thân đê tiện, một thì thô tục quá quắt, vốn chẳng xứng với Long Phi Ngọc, Tô Tuyết Cầm kia thua vì chính sự kiêu ngạo của cô ta. Nam nhân cưới vợ cần nhất là dịu dàng săn sóc, ngoan ngoãn vân glời, bọn họ không cần nữ Gia Cát. Nàng ta tin rằng mình nhất định sẽ khiến mọi người trong phủ Tĩnh Nam hầu yêu mến.
Hoàng thượng dù xuất sắc nhưng thân phận quá cao quý, khiến lòng người nảy sinh nỗi sợ hãi mơ hồ. Hơn nữa trong cung không thiếu mỹ nữ, chỉ cần lơ là ân sủng sẽ vuột khỏi tay, chi bằng gả vào phủ Tĩnh Nam hầu. Nàng ta đã bàn bạc với mẫu thân, mẫu thân nghe xong bèn đi nói với phụ thân. Phụ thân chẳng những không phản đối, đại ca cũng rất tán thành, chỉ bảo rằng chuyện này nên do người trong cung đứng ra làm chủ sẽ tốt hơn, thế nên mới phải đến tìm tỷ tỷ.
“Thế nhưng phủ Tĩnh Nam hầu không đơn giản, năm xưa Tô Tuyết Cầm cũng chỉ là một thị thiếp không danh phận, chỉ e…” Mặc dù phụ thân là Tả tướng nhưng xuất thân bần hàn, chưa chắc đã vừa mắt Tĩnh Nam hầu.
“Tỷ, muội muội biết. Muội không mong có thể làm thế tử phu nhân, chỉ cần được theo ngài, dù làm tiểu thiếp cũng không thấy thiệt thòi. Nếu tỷ tỷ có thể nói với hoàng thượng một tiếng, không chừng thế tử sẽ không ghẻ lạnh muội muội…”
Ánh mắt mong chờ ngày ấy của muội muội vẫn in đậm trong tâm trí Tống Thư Vân. Nàng vốn không có thiện cảm với Long Phi Ngọc, y quá vô tình với nữ nhân, dù lòng mang chí lớn như hoàng thượng cũng không tùy tiện vứt bỏ phi tần. Hơn nữa muốn kết thông gia với phủ Tĩnh Nam hầu không vì tài phú cũng vì quyền thế, nếu mình liều lĩnh cầu xin hoàng thượng, chỉ e sẽ bị xem là phường nịnh nọt, có lẽ phụ thân và đại ca cũng có cùng suy nghĩ.
“Sao thế? Hiếm khi thấy con theo bà lão này ngắm hoa, sao lại mặt ủ mày chau thế kia?”
Tống Thư Vân hoảng hồn, sao nàng lại lơ đễnh như thế, hôm nay Thái hậu nương nương thết yến, hoàng thượng và Hoàng hậu đều đang ở đây, sao nàng có thể bất cẩn đến vậy. Nàng vội ngẩng đầu cười, chợt phát hiện ra Thái hậu đang nói với một người khác.
“Mẫu hậu thật biết đùa, nếu bà lão cũng được giống như người há chẳng phải nên ăn trộm tiên đan luôn ư.” Hoàng hậu ngồi bên cạnh vừa nói vừa nháy mắt với hoàng thượng.
“Tư Lân và Tư Giai đều không còn nhỏ nữa, bổn cung không già sao được.” Thái hậu đáp lời. Mấy hôm trước là đại hôn của Khánh vương và Cảnh Linh Trưởng công chúa, trên dưới ai nấy đều vui mừng.
“Hoàng thượng hẳn cũng tiếc nuối khi Trưởng công chúa xuất giá, lo lắng phò mã sẽ thất lễ với Trưởng công chúa.” Tống Thư Vân giải vây giúp hoàng thượng.
“Ôi dào, ngài nào có phải đang lo lắng cho Tư Giai, hẳn là trong bụng đang lo cho Phi Ngọc ấy chứ.” Thái hậu rất vừa ý Long Phi Ngọc tuấn tú, huống chi năm xưa nếu không nhờ sự ủng hộ của Tĩnh Nam hầu nắm binh lực trong tay, e là hoàng nhi Tư Kỳ của bà khó mà thuận lợi đăng cơ. Chỉ tiếc nữ nhi lại phải lòng tên đầu gỗ La Kiệt ấy, chẳng buồn để ý đến sự chờ đợi bao năm nay của Long Phi Ngọc.
Được mẫu hậu nhìn thấy tâm sự, Đông Phương Tư Kỳ cũng to gan buông lời than vãn: “Chao ôi, khắp thiên hạ này nào đâu thiếu người muốn gả cho thế tử hầu gia như y, thế nhưng chọn mãi chẳng được một ý chung nhân, chẳng lẽ muốn trẫm phải tìm một vị công chúa khác cho y sao?” Đã có không ít trọng thần tìm y xin chỉ hôn, đẩy y vào thế khó xử, chỉ mong Long Phi Ngọc tự chọn được một người.
“Thần thiếp có cách này.”
“Hửm? Chẳng lẽ Vân muội muội đã chọn được ai rồi sao?”
“Hoàng hậu nương nương đừng trêu muội muội, hoàng thượng còn chưa chọn được muội muội nào dám chen ngang. Muội muội thấy thế tử Tĩnh Nam hầu chưa chọn được ý trung nhân, chi bằng chúng ta giúp mai mối, chọn xem cô nương nào tốt xấu ra sao, dù gì người bì được với Trưởng công chúa cũng không nhiều.”
Thái hậu và Hoàng hậu nghe vậy đều gật đầu cho là phải.
“Chẳng lẽ muốn trẫm tổ chức đại hội tuyển thê cho y?” Nếu chọn phải người Long Phi Ngọc không vừa mắt, mắt rồng của y còn giấu được vào đâu.
Tống Thư Vân mỉm cười, “Không cần phải thế đâu. Hoàng thượng sẽ làm một bài thơ, không chỉ những tài tử có tiếng mới được tham gia, phàm là thiên kim, khuê tú biết làm thơ đều được dự. Như vậy hẳn có thể tuyển được giai nhân tài mạo song toàn, há lại sợ thế tử gia không vừa mắt?”
“Cách này của Vân muội muội không tồi, xem thơ chọn tên, người cuối cùng là ai thế tử sẽ không biết được, cũng sẽ không đến mức bị người ta cười chê. Hơn nữa nam nữ trẻ tuổi gặp gỡ thường dễ nảy sinh tình cảm, coi như là một chuyện tốt.” Hoàng hậu chỉ tiếc nhà mẹ không có tỷ muội phù hợp.
Thái hậu cũng gật đầu, “Tống Quý phi quả không hổ là nữ nhân tài ba. Bổn cung nhớ nhà con còn có một vị tiểu muội, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, tiểu muội Thư Tú là con của Tam nương, cuối năm nay là tròn mười bảy tuổi.
“Ha ha, huynh muội Tống gia đều là người tài mạo song toàn, nói vậy Tống nhị tiểu thư cũng chẳng kém. Đến khi ấy nhất định con bé cũng phải tới đấy.”
“Thái hậu nương nương quá khen. Tài mạo song toàn không dám nhận, chỉ là trước nay Thư Tú dịu dàng ít nói, luôn được phụ thân yêu thích, học chữ cũng do phụ thân tận tay dạy dỗ. Nhưng nói đến thơ, chỉ e sẽ khiến Thái hậu nương nương chê cười.”
“Minh sư xuất cao đồ, bổn cung chỉ sợ danh hào thơ khôi này lại rơi vào tay Tống gia.”
Gần đây Lăng quốc liên tục có chuyện vui. Đầu tiên là Thập nhị hoàng đệ Khánh vương hòa thân với công chúa Bắc Dục quốc, mối giao tình giữa hai nước ngày càng tốt đẹp; sau đó là Thập bát hoàng muội Cảnh Linh Trưởng công chúa gả cho Ngự sử giám sát La Kiệt xuất thân hàn sĩ, lại thêm một giai thoại về tài tử giai nhân; cuối cùng là sôi sục với tài nữ thơ khôi được chọn từ hội thơ hoàng gia —— Nhị tiểu thư phủ Tả tướng Tống Thư Tú.
Dù Tống Thư Tú là một trong tứ đại mỹ nhân chốn kinh kỳ nhưng khi ấy nàng chỉ mới mười ha, mười ba tuổi, vẫn còn là một cô bé nên chưa thể sánh được với nhan sắc của ba người còn lại, đơn giản chỉ là góp mặt cho đủ số. Nhưng trong hội thơ ngày ấy, vẻ đẹp và sự tài hoa của nàng đã khiến mọi người tỉnh ngộ, tiểu mỹ nhân năm nào nay đã thành đại mỹ nhân.
Tống Thư Tú ngây thơ hơn Tống Quý phi nghiêm nghị, dịu dàng hơn Trưởng công chúa kén chọn, ngay đến hoa khôi Quần Phương xinh đẹp cũng chẳng bì được với khí chất nhã nhặn ấy.
Ai nấy đều biết hội thơ lần này thật ra là để chọn thê tử cho Tĩnh Nam hầu thế tử. Tuy rằng Tống nhị tiểu thư là thứ xuất nhưng từ nhỏ được nuôi dưỡng như Tống Quý phi đích xuất, huống hồ tài hoa xuất chúng, làm thiếp cũng thật đáng tiếc. Không biết phía Tĩnh Nam hầu có suy nghĩ gì.
Long Phi Ngọc cũng không biết phụ mẫu tính toán ra sao. Y đồng ý với hoàng thượng sẽ tham dự hội thơ, y cũng muốn xem cô gái nào sẽ trở thành thơ khôi, dù gì gần đây y cũng không có việc gì làm —— Kim phủ có một tiểu quản gia Quân Tử Duyệt, nửa đêm muốn trèo tường cũng không thành.
Có điều về sau, y chẳng còn tâm tư ngắm đoán oanh yến diễn trò phong hoa tuyết nguyệt. Dù Dạ Ảnh nói cô gái trở thành thơ khôi kia chính là người từng gặp gỡ nơi đường hẹp, y cũng chẳng bận tâm. Y chỉ nhắc nhở Dạ Ảnh một chuyện khác —— cô gái kia dám có tư tình với gã đàn ông khác sau lưng y! Không, không phải tư tình! Mà là dắt tay nhau đi chơi hồ giữa ban ngày!
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà tên trạng nguyên kia dám dắt mẫu thân của con y đi chơi hồ giữa ban ngày, trong khi phụ thân ruột là y chỉ dám trèo tường giữa đêm. Y nhất định phải tìm nàng hỏi rõ!
Bình luận facebook