-
Chương 30: Nữ nhân là hổ dữ
Long Phi Ngọc nằm trên giường, trằn trọc lăn qua lăn lại. Y vốn định đến Lâm Xuân các tìm Quần Phương nhưng vô dụng. Càng xem ca múa, càng nốc rượu say, phiền muộn trong lòng vẫn y nguyên.
Long Phi Ngọc tự nhắc nhở mình lần nữa: Ta đường đường là Phiêu Kị đại tướng quân, thế tử Tĩnh Nam hầu, cháu ngoại Thánh Văn đế, vốn không nên nịnh bợ nữ nhân, huống hồ còn là một nữ nhân không coi mình ra gì.
Buông tay thôi. Nếu nàng muống làm phu nhân trạng nguyên, vậy cứ để nàng làm. Dù bản thân y muốn cưới nàng, thế nhưng dù xét đến bọn nhỏ cùng lắm phụ thân cũng chỉ đồng ý cho nàng làm tiểu thiếp, về phần nàng hẳn là không đồng ý.
Về phần bọn trẻ, đã có Hoàng thượng và Huyền Thiên tông làm chỗ dựa vững chắc cho nàng, cố tranh cũng tranh chẳng được, chi bằng buông tay thôi. Trên đời này nào thiếu nữ nhân nguyện sống chết vì mình.
Chẳng phải phụ thân đã nói út nữ nhà Tống tả tướng trong buổi hội thơ không những thể hiện được tài học mà dáng vẻ cũng không tồi, khác hẳn Tô Tuyết Cầm kiêu ngạo năm xưa, chỉ tiếc là thứ xuất, muốn làm chính thất vẫn còn thiếu một chút.
Thật ra như vậy cũng tốt, nàng ta sẽ không dám gây chuyện trước mặt mình, sẽ không tranh giành tình cảm với nữ nhân khác. Mình cũng không bị trói buộc, bị kẻ khác cười nhạo vì mất đi vẻ oai phong của nam nhân. Nói không chừng còn có thể cưới tam thê tứ thiếp, hẳn là phong lưu hơn cả phụ thân.
Kim Đa Đa nằm trên giường, nàng cũng trăn trọc chẳng yên giấc. Buổi sáng khiến Long Phi Ngọc bỏ đi trong giận dữ, trong lòng nhất thời vui vẻ, thế nhưng ngay sau đó lại phiền muộn.
Rốt cuộc mình muốn gì? Muốn Long Phi Ngọc khấu đầu nhận tội, thề cả đời này chỉ có một mình mình; hay là muốn y buông tay, để mình và nam nhân khác dễ dàng tiến tới.
Vì sao y lại tức giận? Là vì ghen, hay là vì sĩ diện?
Vì sao bản thân vẫn muốn dây dưa mập mờ với y, vì sao không thể rõ ràng như với Cam Thảo trạng nguyên?
Nhớ lại hôm ấy, khi bọn họ ra đến đình giữa hồ, Kim Đa Đa tựa vào tay vịn, khom lưng nhìn xuống mặt nước trong vắt như gương, “Nghe nói một năm trước, Tô đại mỹ nhân đã nhảy xuống ở nơi này.”
Cam Thảo trạng nguyên thoáng ngạc nhiên, sau đó nói: “Chuyện của Tô cô nương Cam mỗ cũng có nghe qua, thật đáng tiếc, may mà…”
“Đáng tiếc điều gì?”
“Đương nhiên là đáng tiếc nàng gặp phải người không tốt.”
Kim Đa Đa nở nụ cười có phần chế giễu rồi xoay người lại, “Gặp người không tốt? Khi nàng ta quyết định bước chân vào phủ Tĩnh Nam hầu, nàng ta hẳn biết mình sẽ gặp người đàn ông như thế nào. Điều đáng tiếc duy nhất của nàng ta chính là đặt niềm tin vào kẻ không đáng tin.”
“Ý của Kim cô nương là…”
“Cho nên ta chỉ dựa vào chính mình.”
“Cam mỗ hiểu suy nghĩ của Kim cô nương, khi bị người phụ lòng hẳn khó tránh khỏi…” Cam Thảo trạng nguyên vẫn nghĩ Kim Đa Đa bị tổn thương nên cứ ấp a ấp úng, sợ sẽ khiến nàng đau lòng.
“Ha ha, Cam đại nhân đoán nhầm rồi. Ý của Đa Đa là ngay từ đầu đã không cậy nhờ ai, sau này sao có thể bị họ phụ lòng.” Dù là sư phụ, đại ca, hoàng thượng, nàng đều không muốn cả đời phải dựa dẫm vào bọn họ.
“Mấy, mấy đứa trẻ… Đại công tử của quý phu là con trai của Long tướng quân!” Cam Thảo trạng nguyên như ngộ ra, chẳng trách y thấy khuôn mặt có điểm giống nhau, vậy còn hai đứa trẻ sau thì sao?
“Không sai. Ta chỉ cần con, không cần danh phận, thứ ấy nào dùng được.” Kim Đa Đa mỉm cười, bình thản đối mặt với vị nam tử thông minh trước mặt, trong lòng nàng thầm nghĩ: Nếu y biết được hai đứa còn lại cũng là… thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Cam Thảo trạng nguyên lặng lẽ không lên tiếng, Kim Đa Đa lại châm chọc hỏi han: “Sao nào? Dọa ngài sợ rồi ư? Hẳn là ngài thấy ta đáng sợ lắm nhỉ.”
Cam Thảo cố trấn tĩnh lại, lắc đầu cười khổ, “Cô nương quả thật đã làm những chuyện kinh thế hãi tục, thế nhưng nếu nói là đồi phong bại tục thì lại không phải. Nếu không phải vì nam tử trên thế gian quá bạc bẽo, cô nương sẽ không trở thành chú chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.” Cam Thảo mất phụ thân từ nhỏ, tất cả đều dựa vào mẫu thân nuôi nấng, một tay chống đỡ gia nghiệp. Nhưng nếu phụ tân không mất sớn, chỉ e cũng sẽ nạp cơ thiếp, nếu mẫu thân không có con, chỉ e không cách nào có được chỗ đứng ở Cam gia.
“Ngài thật là, vốn định khen ngợi ngài kiến thức siêu phàm, giờ lại nói chim sợ cành cong.” Kim Đa Đa oán trách nhưng trong lòng vẫn vui vẻ. Những suy nghĩ này không phải không có người thân từng nói với nàng, thế nhưng bọn họ chỉ coi nàng là đứa trẻ được nuông chiều rồi cười tỏ ý bất đắc dĩ. Không ngờ trạng nguyên lang bụng đầy sách thánh hiền này lại có cách nhìn như vậy. Chỉ có điều câu “chim sợ cành cong” hay hơi khó nghe, chẳng lẽ lá gan mình nhỏ đến thế ư?
“Chẳng lẽ lại không đúng? Chỉ vì lỡ gặp cảnh ngộ mà chùn bước, nói không chừng cô nương còn không bằng chú chim nhỏ.”
Nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của Cam Thảo trạng nguyên, Kim Đa Đa bật cười. Vì sao giữa nàng và Long Phi Ngọc không tìm được những lúc trò chuyện vui vẻ như thế.
“Phiền chết mất thôi!” Kim Đa Đa vùi mặt vào chăn, “Nam nhân kia đáng bị nhốt vào lồng heo quẳng xuống hồ!”
—o0o—
Giữa đem, Phùng quản gia thấy trong viện có động. Y xuất thân từ Lãm Nguyệt sơn trang, không phải kiểu quản gia dễ ức hiếp ở những phủ khác, y lập tức xuống giường, đi đến bên cửa, hai tay vừa đặt lên then cửa thì dừng lại.
Thật ra không cần ra ngoài cũng biết là ai đến. Ban ngày tiểu thư rất hung dữ với người ấy, Thúy nùng cũng nói vị trang nguyên kia khiến tiểu thư vui vẻ hơn. Thế nhưng vị hôn thê Thúy Vi lại bảo, ba công tử đều là con nối dõi của người ấy, tiểu thư không thể nào không có chút tình ý với người ta.
Phùng quản gia thầm nghĩ, thôi thì cũng đã hết một tháng, tiểu thư cũng không nói thế tử gia không được đến gặp con vào ban đêm, coi như mình không nghe thấy gì vậy. Sau đó xoay người trở về giường.
Quân Tử Duyệt cũng thấy động nhưng y chẳng nhúc nhích. Cả ngày đã mệt muốn chết rồi.
Từ ngày y đến Vô Song lầu bắt mạch bốc thuốc, nữ nhân trong kinh thành bất kể chưa thành gia hay đã lập thất đều đến đây, khách quan là nam cũng tăng theo.
Y nhớ kỹ lời sư phụ dặn, ai đến đều là khách, y không thể nói năng xằng bậy, đành học cách làm mặt lạnh của đầu bếp Tống. Khi Tống đại trù làm mặt lạnh, ngay đến Quân Tử Duyệt cũng có phần e dè, thế nhưng khi y làm mặt lạnh, các cô nương lại càng vui thích hơn
Thương đại chưởng quỹ cười gian nói: “Ta thấy thứ sư phụ công tử coi trọng không phải y thuật mà chính là dung mạo của công tử.”
Cuộc sống vất vả hơn khi bị người ta đuổi giết trên giang hồ. Thế nhưng Quân Tử Duyệt không dám than khổ với sư phụ, chỉ biết tự mình gặm nhấm nỗi uất ức. Ngẫm lại thế tử gia ngoài kia cũng khổ sở chẳng kém. Đường đường là đại tướng quân lại phải lén lút đến thăm con trai.
Khi còn nhỏ, y từng hỏi Thanh Vân tổ sư bá vì sao không cưới vợ, tổ sư bá thủ thỉ với y rằng: Bởi vì nữ nhân đều là hổ dữ. Y không tin, thoạt nhìn sư phụ chẳng giống hổ dữ gì cả. Bây giờ thì y hiểu, nữ nhân chưa chắc đã là hổ dữ, thế nhưng sư phụ nhất định là phải.
Kim Đa Đa lờ mờ tỉnh lại khi nghe động tĩnh bên ngoài, nàng ngồi bật dậy. Một lúc lâu mới nhận ra bóng dáng người phía sau tấm rèm che, rất quen thuộc.
“Ngài đến đây làm gì?” Chẳng phải nam nhân này đã tức giận bỏ đi rồi sao?
“Thương lượng!”
“Sao cơ?”
“Nàng đi ra hay ta vào trong?” Khẩu khí y có vẻ khác xưa.
Kim Đa Đa bĩu môi, nàng với tay nhận lấy xiêm y rồi chui ra khỏi rèm.
Long Phi Ngọc đã đốt nến, ngồi bên cạnh bàn. Dưới ánh nến, Kim Đa Đa thấy mình y phục không chỉnh tề, tóc mây rối bù, còn y thì mũ áo chỉnh tề, ấy vậy mà người có suy nghĩ không đứng đắn lại là nàng, trong lòng thầm tự trách.
“Tiểu thư…” Thúy Vi ở gian ngoài thấy trong phòng sáng đèn bèn lên tiếng.
“Không sao đâu, ngươi cứ ở bên ngoài.” Kim Đa Đa cũng không muốn tiếp trà trong dáng vẻ này, bèn hỏi thẳng Long Phi Ngọc, “Long đại tướng quân đêm khuya hạ cố muốn cùng ta thương lượng chuyện gì?”
“Ban sáng nàng hỏi ta nên chọn ai mà phải không? Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một người, nóng lòng muốn cho nàng biết nên phải đến đây giữa khuya.” Long Phi Ngọc từ tốn đáp, thật sự như đang đến nhà làm khách.
Kim Đa Đa không khỏi ngạc nhiên, đã lâu lắm rồi nàng chưa từng thấy dáng vẻ điềm tĩnh này của Long Phi Ngọc.
“Chẳng hay đại tướng quân định tiến cử công tử phủ nào.” Y thật sự để tâm đến chuyện này ư?
Long Phi Ngọc nhìn thẳng vào mắt Kim Đa Đa, chậm ra phun ra một chữ: “Ta!”
“Hả? … Vì sao?” Kim Đa Đa hỏi.
“Ngoài ta ra, ai cũng không thích hợp.” Giọng Long Phi Ngọc rành mạch như khi lĩnh quân xuất chinh, thật ra tim y đang đập liên hồi. Y suy nghĩ mãi, chung quy không thể nhịn được khi Kim Đa Đa gắn bó với người khác, cuối cùng quyết định liều một phen, chỉ cần không đánh mất cốt khi nam nhân.
Kim Đa Đa phì cười, những tưởng y sẽ nói vì y là phụ thân của bọn nhỏ, không ngờ lại là lý do tự phụ như thế. “Ngài biết ta muốn tìm người như thế nào sao?”
“Bằng lòng nghe chỉ giáo.”
Không biết còn dám lớn lối như thế! Kim Đa Đa quyết định phải dạy dỗ vị thế tử này một phen. “Người ta muốn tìm phải có tướng mạo tuấn tú, xuất thân trong sạch, tâm tư tỉ mỉ, nói năng lễ độ,” liếc nhìn Long Phi Ngọc, nàng thấy y tỏ vẻ đắc ý, hẳn y cho rằng những điều kiện ấy y có thừa, bèn nói thêm: “Cầm kỳ thi họa không thể thiếu, đao thương kiếm kích không cần thiết, dù gì người ấy cũng không đánh lại ta.” Mặt Long Phi Ngọc quả nhiên hơi tái đi.
“Dù là trước mặt hay sau lưng, người ấy chỉ có thể có một mình ta, trong nhà không được nuôi cơ thiếp, không được trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, dù chỉ mua vui lấy lệ cũng không được, một khi phát hiện lập tức ân đoạn nghĩa tuyệt.” Mặt Long Phi Ngọc trắng bệch.
“Quan trọng nhất là người này phải chưa có hôn phối, cũng đừng hi vọng ta gả cho y.”
“Sao cơ? Nàng định không gả ư!” Long Phi Ngọc không thể bình tĩnh được nữa. Y đã định sẽ dùng lý do cả đời không lập gia thất để uy hiếp phụ thân đồng ý cho Kim Đa Đa nhập môn, nếu vẫn không được sẽ nhờ hoàng thượng đứng ra chỉ hôn. Thế nhưng nàng lại không gả. “Không gả là thế nào? Không gả sao có thể ở cùng nhau?”
“Vì sao không thể? Ta chỉ muốn tìm một người bầu bạn, không phải tự biến mình thành một thiếu phụ luống tuổi có hôn phu, chẳng phải trước đây chúng ta đã như vậy sao?” Kim Đa Đa nói xong bèn liếc nhìn Long Phi Ngọc, nàng không tin mình không dọa được y.
Lòng Long Phi Ngọc chẳng những không nhộn nhạo mà trầm hẳn. Quãng thời gian ấy y nhớ kỹ, những ngày phải làm gian phu ấy, dẫu rằng bên trong chẳng thiếu những ngọt ngào. Khi ấy y chỉ tùy cơ ứng biến, còn bây giờ y mong muốn lâu dài.
“Cảm Thảo đã đáp ứng nàng?”
“Cam đại nhân? Không sai, chúng ta đã ước định sau này nam hôn nữ gả sẽ đoạn tuyệt quan hệ.” Kim Đa Đa không nói dối, nàng và Cam đại nhân bằng lòng làm tri âm, không quan hệ phong nguyệt.
Long Phi Ngọc không tin Cam Thảo bụng đầy kinh luân lại dám làm chuyện trái lễ nghi, thế nhưng khó đảm bảo rằng không có nam nhân ham muốn tài sắc hay quyền thế hậu thuẫn của Kim Đa Đa, rất có thể bọn họ sẽ làm những chuyện xấu xa.
“Được! Ta đồng ý với nàng!” Long Phi Ngọc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng bật ra một câu như sấm sét.
“Ơ…”
“Nhưng ta cũng có điều kiện.” Long Phi Ngọc không hề quên rằng y đến để thương lượng, “Nàng đã là người của bổn thế tử, cho dù không danh không phận vẫn phải tuân thủ nữ tắc, không được dây dưa với nam nhân.”
“Thôi thôi, ngài nghĩ ta là cơ thiếp của thế tử gia ngài đấy à? Lại còn đòi dùng quy củ áp chế ta. Chỉ cần đối với nhau bằng tình cảm thật, dù là nam hay nữ ta cũng nguyện đối đãi một lòng. Không vui thì dẹp bỏ.”
Long Phi Ngọc nghiến răng: “Ta đâu nói không cho nàng lui tới với người khác, chỉ cần cư xử đúng mực, không cho phép chân đạp hai thuyền.”
“Hừ, ngài nghĩ ta là của ngài đấy à, giữ kỹ trong lòng mới thỏa mãn ư.”
Long Phi Ngọc thấy nàng phản đối tất cả, trái lại cũng không tức giận, “Cứ quyết định vậy đi, nàng mau chóng cự tuyệt Cam đại nhân đi.”
“Hửm? Ngài, ngài bằng lòng thật à?”
“Đương nhiên, nếu nàng không tin chúng ta có thể viết giấy làm bằng.”
Kim Đa Đa cứng miệng. Nàng vốn chỉ muốn hù dọa y, không ngờ y lại đồng ý hết thảy, còn vội vàng như thế. Rốt cuộc là y có lòng với mình hay là đang có dã tâm đây? Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng nào thể nói “không”. Khó dám chắc y sẽ không gây chuyện náo loạn. Hơn nữa, nếu như… nếu như thật sự y có lòng với mình…
“Được, chúng ta viết giấy làm bằng.” Nếu để nàng biết được y có dã tâm với nàng, nàng nhất định cho y nếm mùi: Nữ nhân cũng có thể là hổ dữ.
* * *
Long Phi Ngọc tự nhắc nhở mình lần nữa: Ta đường đường là Phiêu Kị đại tướng quân, thế tử Tĩnh Nam hầu, cháu ngoại Thánh Văn đế, vốn không nên nịnh bợ nữ nhân, huống hồ còn là một nữ nhân không coi mình ra gì.
Buông tay thôi. Nếu nàng muống làm phu nhân trạng nguyên, vậy cứ để nàng làm. Dù bản thân y muốn cưới nàng, thế nhưng dù xét đến bọn nhỏ cùng lắm phụ thân cũng chỉ đồng ý cho nàng làm tiểu thiếp, về phần nàng hẳn là không đồng ý.
Về phần bọn trẻ, đã có Hoàng thượng và Huyền Thiên tông làm chỗ dựa vững chắc cho nàng, cố tranh cũng tranh chẳng được, chi bằng buông tay thôi. Trên đời này nào thiếu nữ nhân nguyện sống chết vì mình.
Chẳng phải phụ thân đã nói út nữ nhà Tống tả tướng trong buổi hội thơ không những thể hiện được tài học mà dáng vẻ cũng không tồi, khác hẳn Tô Tuyết Cầm kiêu ngạo năm xưa, chỉ tiếc là thứ xuất, muốn làm chính thất vẫn còn thiếu một chút.
Thật ra như vậy cũng tốt, nàng ta sẽ không dám gây chuyện trước mặt mình, sẽ không tranh giành tình cảm với nữ nhân khác. Mình cũng không bị trói buộc, bị kẻ khác cười nhạo vì mất đi vẻ oai phong của nam nhân. Nói không chừng còn có thể cưới tam thê tứ thiếp, hẳn là phong lưu hơn cả phụ thân.
Kim Đa Đa nằm trên giường, nàng cũng trăn trọc chẳng yên giấc. Buổi sáng khiến Long Phi Ngọc bỏ đi trong giận dữ, trong lòng nhất thời vui vẻ, thế nhưng ngay sau đó lại phiền muộn.
Rốt cuộc mình muốn gì? Muốn Long Phi Ngọc khấu đầu nhận tội, thề cả đời này chỉ có một mình mình; hay là muốn y buông tay, để mình và nam nhân khác dễ dàng tiến tới.
Vì sao y lại tức giận? Là vì ghen, hay là vì sĩ diện?
Vì sao bản thân vẫn muốn dây dưa mập mờ với y, vì sao không thể rõ ràng như với Cam Thảo trạng nguyên?
Nhớ lại hôm ấy, khi bọn họ ra đến đình giữa hồ, Kim Đa Đa tựa vào tay vịn, khom lưng nhìn xuống mặt nước trong vắt như gương, “Nghe nói một năm trước, Tô đại mỹ nhân đã nhảy xuống ở nơi này.”
Cam Thảo trạng nguyên thoáng ngạc nhiên, sau đó nói: “Chuyện của Tô cô nương Cam mỗ cũng có nghe qua, thật đáng tiếc, may mà…”
“Đáng tiếc điều gì?”
“Đương nhiên là đáng tiếc nàng gặp phải người không tốt.”
Kim Đa Đa nở nụ cười có phần chế giễu rồi xoay người lại, “Gặp người không tốt? Khi nàng ta quyết định bước chân vào phủ Tĩnh Nam hầu, nàng ta hẳn biết mình sẽ gặp người đàn ông như thế nào. Điều đáng tiếc duy nhất của nàng ta chính là đặt niềm tin vào kẻ không đáng tin.”
“Ý của Kim cô nương là…”
“Cho nên ta chỉ dựa vào chính mình.”
“Cam mỗ hiểu suy nghĩ của Kim cô nương, khi bị người phụ lòng hẳn khó tránh khỏi…” Cam Thảo trạng nguyên vẫn nghĩ Kim Đa Đa bị tổn thương nên cứ ấp a ấp úng, sợ sẽ khiến nàng đau lòng.
“Ha ha, Cam đại nhân đoán nhầm rồi. Ý của Đa Đa là ngay từ đầu đã không cậy nhờ ai, sau này sao có thể bị họ phụ lòng.” Dù là sư phụ, đại ca, hoàng thượng, nàng đều không muốn cả đời phải dựa dẫm vào bọn họ.
“Mấy, mấy đứa trẻ… Đại công tử của quý phu là con trai của Long tướng quân!” Cam Thảo trạng nguyên như ngộ ra, chẳng trách y thấy khuôn mặt có điểm giống nhau, vậy còn hai đứa trẻ sau thì sao?
“Không sai. Ta chỉ cần con, không cần danh phận, thứ ấy nào dùng được.” Kim Đa Đa mỉm cười, bình thản đối mặt với vị nam tử thông minh trước mặt, trong lòng nàng thầm nghĩ: Nếu y biết được hai đứa còn lại cũng là… thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Cam Thảo trạng nguyên lặng lẽ không lên tiếng, Kim Đa Đa lại châm chọc hỏi han: “Sao nào? Dọa ngài sợ rồi ư? Hẳn là ngài thấy ta đáng sợ lắm nhỉ.”
Cam Thảo cố trấn tĩnh lại, lắc đầu cười khổ, “Cô nương quả thật đã làm những chuyện kinh thế hãi tục, thế nhưng nếu nói là đồi phong bại tục thì lại không phải. Nếu không phải vì nam tử trên thế gian quá bạc bẽo, cô nương sẽ không trở thành chú chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.” Cam Thảo mất phụ thân từ nhỏ, tất cả đều dựa vào mẫu thân nuôi nấng, một tay chống đỡ gia nghiệp. Nhưng nếu phụ tân không mất sớn, chỉ e cũng sẽ nạp cơ thiếp, nếu mẫu thân không có con, chỉ e không cách nào có được chỗ đứng ở Cam gia.
“Ngài thật là, vốn định khen ngợi ngài kiến thức siêu phàm, giờ lại nói chim sợ cành cong.” Kim Đa Đa oán trách nhưng trong lòng vẫn vui vẻ. Những suy nghĩ này không phải không có người thân từng nói với nàng, thế nhưng bọn họ chỉ coi nàng là đứa trẻ được nuông chiều rồi cười tỏ ý bất đắc dĩ. Không ngờ trạng nguyên lang bụng đầy sách thánh hiền này lại có cách nhìn như vậy. Chỉ có điều câu “chim sợ cành cong” hay hơi khó nghe, chẳng lẽ lá gan mình nhỏ đến thế ư?
“Chẳng lẽ lại không đúng? Chỉ vì lỡ gặp cảnh ngộ mà chùn bước, nói không chừng cô nương còn không bằng chú chim nhỏ.”
Nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của Cam Thảo trạng nguyên, Kim Đa Đa bật cười. Vì sao giữa nàng và Long Phi Ngọc không tìm được những lúc trò chuyện vui vẻ như thế.
“Phiền chết mất thôi!” Kim Đa Đa vùi mặt vào chăn, “Nam nhân kia đáng bị nhốt vào lồng heo quẳng xuống hồ!”
—o0o—
Giữa đem, Phùng quản gia thấy trong viện có động. Y xuất thân từ Lãm Nguyệt sơn trang, không phải kiểu quản gia dễ ức hiếp ở những phủ khác, y lập tức xuống giường, đi đến bên cửa, hai tay vừa đặt lên then cửa thì dừng lại.
Thật ra không cần ra ngoài cũng biết là ai đến. Ban ngày tiểu thư rất hung dữ với người ấy, Thúy nùng cũng nói vị trang nguyên kia khiến tiểu thư vui vẻ hơn. Thế nhưng vị hôn thê Thúy Vi lại bảo, ba công tử đều là con nối dõi của người ấy, tiểu thư không thể nào không có chút tình ý với người ta.
Phùng quản gia thầm nghĩ, thôi thì cũng đã hết một tháng, tiểu thư cũng không nói thế tử gia không được đến gặp con vào ban đêm, coi như mình không nghe thấy gì vậy. Sau đó xoay người trở về giường.
Quân Tử Duyệt cũng thấy động nhưng y chẳng nhúc nhích. Cả ngày đã mệt muốn chết rồi.
Từ ngày y đến Vô Song lầu bắt mạch bốc thuốc, nữ nhân trong kinh thành bất kể chưa thành gia hay đã lập thất đều đến đây, khách quan là nam cũng tăng theo.
Y nhớ kỹ lời sư phụ dặn, ai đến đều là khách, y không thể nói năng xằng bậy, đành học cách làm mặt lạnh của đầu bếp Tống. Khi Tống đại trù làm mặt lạnh, ngay đến Quân Tử Duyệt cũng có phần e dè, thế nhưng khi y làm mặt lạnh, các cô nương lại càng vui thích hơn
Thương đại chưởng quỹ cười gian nói: “Ta thấy thứ sư phụ công tử coi trọng không phải y thuật mà chính là dung mạo của công tử.”
Cuộc sống vất vả hơn khi bị người ta đuổi giết trên giang hồ. Thế nhưng Quân Tử Duyệt không dám than khổ với sư phụ, chỉ biết tự mình gặm nhấm nỗi uất ức. Ngẫm lại thế tử gia ngoài kia cũng khổ sở chẳng kém. Đường đường là đại tướng quân lại phải lén lút đến thăm con trai.
Khi còn nhỏ, y từng hỏi Thanh Vân tổ sư bá vì sao không cưới vợ, tổ sư bá thủ thỉ với y rằng: Bởi vì nữ nhân đều là hổ dữ. Y không tin, thoạt nhìn sư phụ chẳng giống hổ dữ gì cả. Bây giờ thì y hiểu, nữ nhân chưa chắc đã là hổ dữ, thế nhưng sư phụ nhất định là phải.
Kim Đa Đa lờ mờ tỉnh lại khi nghe động tĩnh bên ngoài, nàng ngồi bật dậy. Một lúc lâu mới nhận ra bóng dáng người phía sau tấm rèm che, rất quen thuộc.
“Ngài đến đây làm gì?” Chẳng phải nam nhân này đã tức giận bỏ đi rồi sao?
“Thương lượng!”
“Sao cơ?”
“Nàng đi ra hay ta vào trong?” Khẩu khí y có vẻ khác xưa.
Kim Đa Đa bĩu môi, nàng với tay nhận lấy xiêm y rồi chui ra khỏi rèm.
Long Phi Ngọc đã đốt nến, ngồi bên cạnh bàn. Dưới ánh nến, Kim Đa Đa thấy mình y phục không chỉnh tề, tóc mây rối bù, còn y thì mũ áo chỉnh tề, ấy vậy mà người có suy nghĩ không đứng đắn lại là nàng, trong lòng thầm tự trách.
“Tiểu thư…” Thúy Vi ở gian ngoài thấy trong phòng sáng đèn bèn lên tiếng.
“Không sao đâu, ngươi cứ ở bên ngoài.” Kim Đa Đa cũng không muốn tiếp trà trong dáng vẻ này, bèn hỏi thẳng Long Phi Ngọc, “Long đại tướng quân đêm khuya hạ cố muốn cùng ta thương lượng chuyện gì?”
“Ban sáng nàng hỏi ta nên chọn ai mà phải không? Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một người, nóng lòng muốn cho nàng biết nên phải đến đây giữa khuya.” Long Phi Ngọc từ tốn đáp, thật sự như đang đến nhà làm khách.
Kim Đa Đa không khỏi ngạc nhiên, đã lâu lắm rồi nàng chưa từng thấy dáng vẻ điềm tĩnh này của Long Phi Ngọc.
“Chẳng hay đại tướng quân định tiến cử công tử phủ nào.” Y thật sự để tâm đến chuyện này ư?
Long Phi Ngọc nhìn thẳng vào mắt Kim Đa Đa, chậm ra phun ra một chữ: “Ta!”
“Hả? … Vì sao?” Kim Đa Đa hỏi.
“Ngoài ta ra, ai cũng không thích hợp.” Giọng Long Phi Ngọc rành mạch như khi lĩnh quân xuất chinh, thật ra tim y đang đập liên hồi. Y suy nghĩ mãi, chung quy không thể nhịn được khi Kim Đa Đa gắn bó với người khác, cuối cùng quyết định liều một phen, chỉ cần không đánh mất cốt khi nam nhân.
Kim Đa Đa phì cười, những tưởng y sẽ nói vì y là phụ thân của bọn nhỏ, không ngờ lại là lý do tự phụ như thế. “Ngài biết ta muốn tìm người như thế nào sao?”
“Bằng lòng nghe chỉ giáo.”
Không biết còn dám lớn lối như thế! Kim Đa Đa quyết định phải dạy dỗ vị thế tử này một phen. “Người ta muốn tìm phải có tướng mạo tuấn tú, xuất thân trong sạch, tâm tư tỉ mỉ, nói năng lễ độ,” liếc nhìn Long Phi Ngọc, nàng thấy y tỏ vẻ đắc ý, hẳn y cho rằng những điều kiện ấy y có thừa, bèn nói thêm: “Cầm kỳ thi họa không thể thiếu, đao thương kiếm kích không cần thiết, dù gì người ấy cũng không đánh lại ta.” Mặt Long Phi Ngọc quả nhiên hơi tái đi.
“Dù là trước mặt hay sau lưng, người ấy chỉ có thể có một mình ta, trong nhà không được nuôi cơ thiếp, không được trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, dù chỉ mua vui lấy lệ cũng không được, một khi phát hiện lập tức ân đoạn nghĩa tuyệt.” Mặt Long Phi Ngọc trắng bệch.
“Quan trọng nhất là người này phải chưa có hôn phối, cũng đừng hi vọng ta gả cho y.”
“Sao cơ? Nàng định không gả ư!” Long Phi Ngọc không thể bình tĩnh được nữa. Y đã định sẽ dùng lý do cả đời không lập gia thất để uy hiếp phụ thân đồng ý cho Kim Đa Đa nhập môn, nếu vẫn không được sẽ nhờ hoàng thượng đứng ra chỉ hôn. Thế nhưng nàng lại không gả. “Không gả là thế nào? Không gả sao có thể ở cùng nhau?”
“Vì sao không thể? Ta chỉ muốn tìm một người bầu bạn, không phải tự biến mình thành một thiếu phụ luống tuổi có hôn phu, chẳng phải trước đây chúng ta đã như vậy sao?” Kim Đa Đa nói xong bèn liếc nhìn Long Phi Ngọc, nàng không tin mình không dọa được y.
Lòng Long Phi Ngọc chẳng những không nhộn nhạo mà trầm hẳn. Quãng thời gian ấy y nhớ kỹ, những ngày phải làm gian phu ấy, dẫu rằng bên trong chẳng thiếu những ngọt ngào. Khi ấy y chỉ tùy cơ ứng biến, còn bây giờ y mong muốn lâu dài.
“Cảm Thảo đã đáp ứng nàng?”
“Cam đại nhân? Không sai, chúng ta đã ước định sau này nam hôn nữ gả sẽ đoạn tuyệt quan hệ.” Kim Đa Đa không nói dối, nàng và Cam đại nhân bằng lòng làm tri âm, không quan hệ phong nguyệt.
Long Phi Ngọc không tin Cam Thảo bụng đầy kinh luân lại dám làm chuyện trái lễ nghi, thế nhưng khó đảm bảo rằng không có nam nhân ham muốn tài sắc hay quyền thế hậu thuẫn của Kim Đa Đa, rất có thể bọn họ sẽ làm những chuyện xấu xa.
“Được! Ta đồng ý với nàng!” Long Phi Ngọc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng bật ra một câu như sấm sét.
“Ơ…”
“Nhưng ta cũng có điều kiện.” Long Phi Ngọc không hề quên rằng y đến để thương lượng, “Nàng đã là người của bổn thế tử, cho dù không danh không phận vẫn phải tuân thủ nữ tắc, không được dây dưa với nam nhân.”
“Thôi thôi, ngài nghĩ ta là cơ thiếp của thế tử gia ngài đấy à? Lại còn đòi dùng quy củ áp chế ta. Chỉ cần đối với nhau bằng tình cảm thật, dù là nam hay nữ ta cũng nguyện đối đãi một lòng. Không vui thì dẹp bỏ.”
Long Phi Ngọc nghiến răng: “Ta đâu nói không cho nàng lui tới với người khác, chỉ cần cư xử đúng mực, không cho phép chân đạp hai thuyền.”
“Hừ, ngài nghĩ ta là của ngài đấy à, giữ kỹ trong lòng mới thỏa mãn ư.”
Long Phi Ngọc thấy nàng phản đối tất cả, trái lại cũng không tức giận, “Cứ quyết định vậy đi, nàng mau chóng cự tuyệt Cam đại nhân đi.”
“Hửm? Ngài, ngài bằng lòng thật à?”
“Đương nhiên, nếu nàng không tin chúng ta có thể viết giấy làm bằng.”
Kim Đa Đa cứng miệng. Nàng vốn chỉ muốn hù dọa y, không ngờ y lại đồng ý hết thảy, còn vội vàng như thế. Rốt cuộc là y có lòng với mình hay là đang có dã tâm đây? Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng nào thể nói “không”. Khó dám chắc y sẽ không gây chuyện náo loạn. Hơn nữa, nếu như… nếu như thật sự y có lòng với mình…
“Được, chúng ta viết giấy làm bằng.” Nếu để nàng biết được y có dã tâm với nàng, nàng nhất định cho y nếm mùi: Nữ nhân cũng có thể là hổ dữ.
* * *