-
Chương 7: Lòng dạ Tuyết mỹ nhân
Về lý, quan võ tam phẩm cứ ba ngày mới vào triều một lần, nhưng hoàng thượng mới đăng cơ ba năm, chuyên cần chính vụ nên yêu cầu võ quan tam phẩm phải vào triều mỗi ngày như quan văn.
Tuy rằng cơ thể vẫn khó chịu sau cơn say, Long Phi Ngọc cũng không dám chậm trễ, vị Ngự sử giám sát phụ trách điểm giờ hoàn toàn không phải người nói tình cảm.
Vừa vào trong điện, quả nhiên đã thấy vị Ngự sử mặt sắt nọ đang ngồi điểm danh các quan. Hắn ta vừa thấy y tới đã mỉm cười, “Hạ quan tham kiến Đại tướng quân.”
“Ha ha, La đại nhân không cần đa lễ.” Y cũng tươi cười đáp lại, dù gì hắn ta cũng có thể miễn cưỡng coi là đại cữu tử (*anh vợ) của y.
Vị Ngự sử đại nhân trẻ tuổi này và muội tử của hắn là hai loại người trái ngược nhau. Ngự sử đại nhân họ La tên Kiệt, tự là Anh Nhân. nghe nói khi còn nhỏ gia cảnh bần hàn, thậm chí từng phải bán mình vào kỹ viện làm tiểu tư, sau này may mắn được người ta nhận nuôi, đến năm mười tuổi mới được học đọc, học viết. Khi Long Phi Ngọc y mười tuổi đã nổi danh văn võ toàn tài khắp kinh thành.
Tuy La Kiệt học muộn nhưng lại có nghị lực hơn người, quyết chí tự cường nên vào năm Thiên Bảo thứ ba mươi đã đỗ tiến sĩ, được vào viện Đô Sát. Ban đầu không có tiếng tăm gì, nhưng đến năm Thiên Bảo thứ ba mươi mốt, sau khi tân hoàng đăng cơ thì quan lộ như diều gặp gió, được hoàng thượng coi trọng, một năm trước được thăng làm Ngự sử giám sát.
Long Phi Ngọc là hoàng thân quốc thích, cộng thêm tính tình thiếu niên đắc chí nên luôn là tiểu bá vương trong kinh thành, có khi trước mặt hoàng thượng cũng hành xử tùy tiện. Không ngờ lại bị tên La Kiệt này xử phạt theo lệ mấy lần, cho nên hiển nhiên không ưa hắn.
Y cảm thấy người này thoạt nhìn an phận, vẻ mặt vô hại, đến khi biết được ngươi phạm sai lầm thì mất hết tình cảm, cắn xé đến chết cũng không buông. Thế nhưng bản lĩnh và năng lực của hắn lại khiến Long Phi Ngọc bội phục, nói gì thì kiểu người như vị Ngự sử giám sát này cũng rất dễ đắc tội kẻ khác.
Long Phi Ngọc chỉ không hiểu, vì sao một người có hoài bão như thế, lại có một vị muội muội thích hưởng thụ, tài học sơ thiển, lời nói lẫn hành động đều bất nhã. Tuy biết rằng hai người không có quan hệ ruột thịt, nhưng nghe đồn tình cảm rất thân thiết, cớ gì La Kiệt lại buông thả muội muội mình như thế.
Nhớ lại một năm trước, khi nữ nhân kia tỏ lòng yêu thương, nhung nhớ, y đã tỏ rõ sự khinh thường. Dung mạo nàng ta tuy không tồi nhưng mỹ nữ ngưỡng mộ y trong kinh thành không thiếu, trong số đó đương nhiên có người tài mạo song toàn, xuất thân cao quý.
Sở dĩ y giữ nàng ta lại, thậm chí còn có phần sủng ái, chính là vì ngạo khí của tên Ngự sử giám sát vừa nhậm chức kia. Muội muội nhà mình tham vinh hoa phú quý, nguyện ý vô danh vô phận theo đuổi “đối thủ” của mình, La Kiệt kia còn dám vênh váo sao?
Chuyện này có thể coi là sự kiện khiến kinh thành sôi sục, cũng có người nói La Kiệt bán muội muội cầu vinh, Long Phi Ngọc chẳng giải thích, thầm đợi xem La Kiệt bị chế giễu sẽ ra sao. Thế nhưng La Kiệt lại rất bình thản, dường như coi chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn. Trái lại bây giờ Long Phi Ngọc lại bắt đầu thấy hối hận, bởi lẽ nữ nhân kia càng ngày càng kém thú vị.
Ngay khi Long Phi Ngọc nhớ đến nữ nhân trong phủ, thì nữ nhân trong phủ cũng đang nhớ đến y.
Thân phận của Long Phi Ngọc rất đặc biệt, phụ thân là Tĩnh Nam hầu – Thái úy đương triều, mẫu thân là Thừa Lộ đại trưởng công chúa do Thái hậu thân sinh, bản thân là bạn từ nhỏ với đương kim hoàng thượng, đương nhiên trở thành đối tượng tranh đoạt mối thông gia của các hào môn thế gia.
Đối với những nhà không có gia thế quá hiển hách mà nói, có thể tranh được một danh phận tiểu thiếp thôi cũng đã có lợi lớn rồi, nếu không phải Hầu phủ có quy định nghiêm ngặt rằng trước khi thú thê không được nạp thiếp, chỉ e khuê như các nhà đã chất đầy trong phủ.
Sau khi nghĩa muội của Ngự sử giám sát vào Hầu phủ, những người khác cũng rục rịch theo chân. Nửa năm sau, Hữu tướng Tô Kính cũng đưa nữ nhi thứ xuất nhà mình là Tô Tuyết Cầm đến.
Cô nương Tô Tuyết Cầm này cũng là đại mỹ nhân nhất nhì kinh thành, hơn nữa lại có tài học xuất chúng, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chỉ có điều tính tình cao ngạo, lạnh lùng, được xưng là Tuyết mỹ nhân.
Sau khi Tuyết mỹ nhân vào Hầu phủ vẫn lạnh lùng như trước, không hòa ái, dễ gần như Linh Lung cô nương, cũng không ngang ngược như Nguyên Bảo cô nương, đừng nói là người làm, ngay đến thế tử gia mà nàng ta cũng dám trừng mắt, tỏ vẻ lạnh lùng. Nhưng chẳng biết vì sao thế tử gia như ăn phải thuốc gì, Tuyết mỹ nhân lại trở thành cô nương được sủng ái nhất trong phủ.
Lúc này Tô Tuyết Cầm đang ngồi trước án, muốn tĩnh tâm gảy một khúc nhạc nhưng trong lòng lại chộn rộn chẳng yên.
Bây giờ nàng đang là sủng cơ của thế tử nhà Tĩnh Nam hầu, mọi thứ từ ăn đến mặc đều tốt gấp trăm lần so với khi ở tướng phủ, lúc về thăm nhà, phụ thân và đại nương cũng thân thiện hơn trước đây. Người ngoài đều nói tương lai sau này nàng nhất định sẽ có được một danh phận. Tình cảm được như Tĩnh Nam hầu gia và phu nhân thôi cũng đủ khiến kẻ khác ngưỡng mộ.
Nhưng nàng không cam tâm, không cam tâm…
Tô Tuyết Cầm nàng và Tống Thư Vân, Tống Thư Tú của phủ Tả tướng, còn có Cảnh Linh trưởng công chúa trong cung, bốn người hợp lại chính là kinh thành tứ đại mỹ nhân. Công chúa đương nhiên xuất thân cao quý; Tống Thư Vân là tiểu thư đích xuất của tướng phủ, ngoại phụ là thái phó của hoàng thượng khi ngài còn là thái tử; Nhị tiểu thư Tống Thư Tú tuy là thứ xuất nhưng mẫn thân xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có, đối nhân xử thế khéo léo nên Tống nhị tiểu thư trong nhà cũng được sủng ái vô cùng.
Dung mạo của Tô Tuyết Cầm nổi bật nhất trong bốn người, tài học cũng xứng tầm với đệ nhất tài nữ Tống Thư Vân, về cầm kỹ lại càng xuất chúng. Thế nhưng mẫu thân của nàng chỉ là một ca kỹ trong phủ thượng thư. Cho nên dù nàng ta cố gắng học nghệ đến mấy, cố gắng phô diễn tài hoa của mình đến mấy, cố gắng giữ khí chất cao quý thanh khiết đến mấy, cũng không thể thoát khỏi thân phận hèn kém vốn đã được an bài.
Nàng biết với thân phận của mình không thể gả vào nhà tốt làm chính thất, song cũng biết rằng phụ thân, người vốn coi nàng là thứ kiếm lợi, sẽ không tùy tiện gả nàng đi.
Năm Tường Thụy thứ hai, vì hoàng thượng ít phi tần, lại đang chịu đại tang nên không thể tuyển tú, Thái hậu và các lão thần trong triều đứng ra làm chủ, tuyển con gái các trọng thần vào cung làm phi. Nàng bỏ lỡ vì bệnh. Riêng Tống Thư Vân có thể so sánh với nàng được phong phi. Những tưởng rằng phụ thân sẽ đợi đến kì tuyển tú năm Tường Thụy thứ tứ, không ngờ ông lại đẩy nàng vào Hầu phủ Tĩnh Nam, làm một thị thiếp thấp kém.
Đương nhiên nàng không cam lòng, nàng tình nguyện vào cung tranh sủng với người tài mạo song toàn ngang nàng nhưng xuất thân quan gia – Tống Thư Vân, chứ không phải ganh đua với một ca kỹ xuất thân đê tiện và một ả sáng mắt vì tiền.
Phụ thân lạnh lùng nói với nàng rằng, nàng đã mười chín tuổi, đến khi ấy sẽ càng có nhiều thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp khác, chưa chắc hoàng thượng đã vừa mắt nàng. Nhưng nếu vào Hầu phủ Tĩnh Nam, những cô gái kia sẽ không phải là đối phủ, nắm được ân sủng của thế tử gia, hơn nữa phủ Hữu tướng cũng có thế lực, đợi đến khi thế tử gia tổ chức đại hôn xong nhất định sẽ được làm tiểu thiếp.
Mẫu thân cũng khuyên nàng, bởi chỉ cần nàng đồng ý, phụ thân sẽ cho mẫu thân một danh phận thiếp thất.
Nàng thầm cười nhạt trong lòng, mẫu thân vì muốn có danh phận mà muốn con gái mình đi làm kẻ không có danh phận của người khác.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn đồng ý, bởi lẽ phụ thân đã nói nếu như nàng từ bỏ thì nhất định sẽ hối hận, sau này chưa chắc đã có được mối nhân duyên tốt nhường này.
Nàng sợ, sợ rằng phụ thân sẽ gả nàng cho một ông lão tuổi già sức yếu hay là một gã đàn ông thô tục khó chịu, giống như các tỷ muội khác vậy.
Trước khi đi, phụ mẫu vẫn dặn dò, mong muốn nàng bỏ đi tính khí cao ngạo, đối xử dịu dàng với thế tử gia một chút, quyến rũ hơn một chút. Nhưng nàng không làm được, vừa nhìn thấy những cô gái khác tỏ vẻ nũng nịu trước mặt thế tử gia đã khiến nàng thấy ác cảm.
Tính tình nàng là như thế, thế tử gia thích cũng được, không thích cũng được. Nàng vốn không muốn sống mà phải nhìn sắc mặt người khác. Bây giờ nàng đã không còn là người của người của phủ thượng thư, phụ thân đã không còn có thể ép buộc. Về phần mẫu thân, nàng cũng đã hoàn trả ân tình sinh dưỡng của bà.
Nhắc đến cũng thấy lạ, vẻ ngoài lạnh như băng của nàng chẳng những không khiến thế tử gia tức giận, trái lại còn khiến ngài thấy hứng thú. Nàng càng lãnh đạm, ngài càng ân cần; nàng càng không quan tâm, ngài càng sủng ái. Thái độ của hạ nhân đối với nàng còn tôn sùng hơn cả với Linh Lung cô nương.
Không thể phủ nhận rằng trong lòng nàng cũng thấy vui vui. Thế tử gia là tình lang của các thiên kim danh môn trong kinh thành, thậm chí là cả quốc gia, nàng đối xử lãnh đạm như thế mà lại được ngài sủng hạnh, không riêng gì nữ nhân trong phủ, ngay cả nữ nhân ngoài phủ cũng phải ghen tỵ với nàng. Điều này không thể không khiến nàng thấy đắc ý.
Song nàng cũng không biết nam nhân kia thật lòng thích nàng, hay ngài chỉ thấy nàng đặc biệt, dù gì ngài cũng đã quá quen với vẻ dịu dàng, nhu mì của những cô gái khác.
Nhưng nàng chẳng quan tâm, nàng chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được kẻ khác ước ao, bị người ta ghen tỵ.
Phải, nàng không quan tâm, bởi vì nàng không thích ngài, thật sự không thích thế tử gia.
Thế nhưng vì cớ gì lòng nàng lại đau đớn, khi nghe tin tối hôm qua thế tử gia nghỉ lại ở Nguyên Bảo các, lòng nàng đau lắm…
Lòng rối bời, tiếng đàn cũng loạn, thậm chí các đầu ngón tay đã ửng đỏ. Thế mà Tô Tuyết Cầm chẳng phát hiện ra, nàng ta còn liên tục gảy, gảy cho đến khi dây đàn đứt “phựt” một tiếng.
“Ô kìa, muội muội làm sao thế? Tay có bị thương không? Mau để tỷ tỷ xem nào.” Một giọng nói dịu dàng vang lên khiến Tô Tuyết Cầm còn đang ngẩn ra giật nảy mình.
Chủ nhân của giọng nói này chính là Linh Lung, nữ nhân ở bên cạnh thế tử gia lâu nhất. Nàng cũng xuất thân ca kỹ nhưng vận khí tốt, vừa ra nghề thì đã được Tĩnh Nam hầu Long Chính Nghị mua về làm quà sinh nhật mười tám tuổi cho nhi tử.
Linh Lung Năm nay hai mươi tuổi, theo thế tử đã bốn năm. Tướng mạo của nàng tuy không sánh bằng Tô Tuyết Cầm nhưng cũng dịu dàng, tú lệ, hơn nữa tính cách cũng ôn hòa, ngôn hành phóng khoáng.
Hai năm trước, khi bên cạnh thế tử gia chỉ có một thị thiếp là nàng, nàng cũng không vì được sủng ái mà sinh lòng kiêu ngạo; sau khi thế tử thu nạp hai mỹ nhân, nàng cũng không ghen tuông, tranh giành tình cảm, không chỉ đám hạ nhân khen nàng thiện lương, ngay đến Thừa Lộ đại trưởng công chúa cũng tỏ ý tán thưởng.
Tô Tuyết Cầm không nói một câu, nàng ta rút phắt tay mình ra khỏi tay Linh Lung.
Nàng ta không ngu ngốc như cô ả Nguyên Bảo kia, ai lại coi Linh Lung đầy châm chiếm này là tỷ muội tốt chứ. Nữ nhân bên cạnh phụ thân không chỉ có ba người, có loại thủ đoạn nào nàng ta chưa từng thấy chứ.
Đối với sự lạnh lùng của Tô Tuyết Cầm, Linh Lung vốn chẳng bận tâm, sớm biết nàng ta sẽ như thế. Linh Lung chỉ cười mà rằng: “Muội muội thân thể quý trọng, không giống như tỷ tỷ đây, nếu để bị thương thế tử hẳn sẽ đau lòng. Đến khi ấy không chừng lại trách phạt ta.”
Lời này lọt vào tai người khác là sự ngưỡng mộ, nhưng khi đến tai Tô Tuyết Cầm lại biết thành chế giễu, ý nhắc nhở nàng ta cũng chỉ là con gái một ca kỹ, không hề cao quý hơn bất kì ai.
“Linh Lung cô nương không cần bận tâm. Lát nữa thế tử hồi phủ, Tuyết Cầm sẽ giải thích với ngài, sẽ không để ngài trách phạt cô nương, yêu cầu nho nhỏ này hẳn ngài sẽ không cự tuyệt.”
“Muội muội thật biết nói đùa.” Linh Lung nở nụ cười lúng túng. Tô Tuyết Cầm nghe vậy thì lấy làm vui lắm.
Hai người hàn huyên vài câu. Nói là hàn huyên nhưng thực tế là Linh Lung đang cố thân thiện, song Tuyết mỹ nhân kia ngay đến phản ứng nhỏ cũng chẳng có. Linh Lung tự hiểu cứ tiếp tục cũng chẳng ích gì nên bèn cáo từ.
“Ta còn phải đến Nguyên Bảo các thăm Đa Đa muội muội.” Có lẽ nàng ta là người duy nhất trong phủ còn nhớ tên thật của Nguyên Bảo cô nương, “Tối hôm qua thế tử nghỉ lại chỗ muội ấy, nghe nói bây giờ muội ấy còn chưa dậy, tám phần là đã bị thế tử làm cho mỏi mệt. Chao ôi, thế tử cũng thật là, bản thân sung sướng còn bắt ta đi thu dọn tàn cuộc giúp ngài.”
Mặt Tô Tuyết Cầm trắng bệch, ngón trỏ nàng ta lướt nhẹ trên sợi dây đàn vừa đứt, dây đàn hằn sâu vào thịt.
Vừa bước ra khỏi Tàng Tuyết lâu, nụ cười tươi trên môi Linh Lung đã biến thành cười khẩy.
Nàng xuất thân ca kỹ nên thông hiểu nhạc luật. Ban nãy khi ở bên ngoài Tàng Tuyết lâu đã nghe thấy tiếng đàn của Tô Tuyết Cầm không bình thường, có phần bất đắc dĩ, có phần chua chát, còn xen lẫn sự bối rối.
Nàng khinh thường Tô Tuyết Cầm, ả ta chỉ là một thị thiếp còn cao ngạo như thế, làm ra vẻ thanh khiết không thể xâm phạm, nếu không ca, lòng thì cớ gì lại động lòng.
Nàng cho rằng sự sủng ái mà thế tử dành cho Tô Tuyết Cầm chỉ là muốn tìm cảm giác mới, giống như với Kim Đa Đa trước đây vậy, chẳng bao lâu sẽ nhạt phai.
Chỉ có điều dù gì Tô Tuyết Cầm cũng là con gái của Hữu tướng đại nhân, không giống nàng chẳng có nơi nương tựa.
Lại còn Kim Đa Đa kia, những tưởng nàng ta không thể xoay mình được nữa, nào ngồi tối qua khi uống say thế tử lại đòi đến Nguyên Bảo các. Lẽ nào trong lòng thế tử lại có nữ nhân kia?
Không thể nào, nữ nhân vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lòng dạ thối tha như thế sao có thể được thế tử coi trọng?
Nhưng dù có thối tha, người ta cũng có ca ca làm Ngự sử, chẳng phải thế sao?
Nếu thế tử cũng đuổi hết các thị thiếp sau đại hôn giống Hầu gia, địa vị của nàng đương nhiên sẽ bị uy hiếp.
Nhưng nếu khi ấy bên cạnh thế tử gia chỉ còn một thị thiếp là nàng, có lẽ thế tử sẽ nể tình phụng dưỡng bấy lâu, nể tình bao năm gần gũi mà giữ nàng lại, thế tử phu nhân chắc cũng sẽ không phiền lòng, vẫn còn hơn các vị quan lại khác, có mấy ai một thê một thiếp đâu.
Nếu như chỉ còn lại một mình nàng…
* * *
Tuy rằng cơ thể vẫn khó chịu sau cơn say, Long Phi Ngọc cũng không dám chậm trễ, vị Ngự sử giám sát phụ trách điểm giờ hoàn toàn không phải người nói tình cảm.
Vừa vào trong điện, quả nhiên đã thấy vị Ngự sử mặt sắt nọ đang ngồi điểm danh các quan. Hắn ta vừa thấy y tới đã mỉm cười, “Hạ quan tham kiến Đại tướng quân.”
“Ha ha, La đại nhân không cần đa lễ.” Y cũng tươi cười đáp lại, dù gì hắn ta cũng có thể miễn cưỡng coi là đại cữu tử (*anh vợ) của y.
Vị Ngự sử đại nhân trẻ tuổi này và muội tử của hắn là hai loại người trái ngược nhau. Ngự sử đại nhân họ La tên Kiệt, tự là Anh Nhân. nghe nói khi còn nhỏ gia cảnh bần hàn, thậm chí từng phải bán mình vào kỹ viện làm tiểu tư, sau này may mắn được người ta nhận nuôi, đến năm mười tuổi mới được học đọc, học viết. Khi Long Phi Ngọc y mười tuổi đã nổi danh văn võ toàn tài khắp kinh thành.
Tuy La Kiệt học muộn nhưng lại có nghị lực hơn người, quyết chí tự cường nên vào năm Thiên Bảo thứ ba mươi đã đỗ tiến sĩ, được vào viện Đô Sát. Ban đầu không có tiếng tăm gì, nhưng đến năm Thiên Bảo thứ ba mươi mốt, sau khi tân hoàng đăng cơ thì quan lộ như diều gặp gió, được hoàng thượng coi trọng, một năm trước được thăng làm Ngự sử giám sát.
Long Phi Ngọc là hoàng thân quốc thích, cộng thêm tính tình thiếu niên đắc chí nên luôn là tiểu bá vương trong kinh thành, có khi trước mặt hoàng thượng cũng hành xử tùy tiện. Không ngờ lại bị tên La Kiệt này xử phạt theo lệ mấy lần, cho nên hiển nhiên không ưa hắn.
Y cảm thấy người này thoạt nhìn an phận, vẻ mặt vô hại, đến khi biết được ngươi phạm sai lầm thì mất hết tình cảm, cắn xé đến chết cũng không buông. Thế nhưng bản lĩnh và năng lực của hắn lại khiến Long Phi Ngọc bội phục, nói gì thì kiểu người như vị Ngự sử giám sát này cũng rất dễ đắc tội kẻ khác.
Long Phi Ngọc chỉ không hiểu, vì sao một người có hoài bão như thế, lại có một vị muội muội thích hưởng thụ, tài học sơ thiển, lời nói lẫn hành động đều bất nhã. Tuy biết rằng hai người không có quan hệ ruột thịt, nhưng nghe đồn tình cảm rất thân thiết, cớ gì La Kiệt lại buông thả muội muội mình như thế.
Nhớ lại một năm trước, khi nữ nhân kia tỏ lòng yêu thương, nhung nhớ, y đã tỏ rõ sự khinh thường. Dung mạo nàng ta tuy không tồi nhưng mỹ nữ ngưỡng mộ y trong kinh thành không thiếu, trong số đó đương nhiên có người tài mạo song toàn, xuất thân cao quý.
Sở dĩ y giữ nàng ta lại, thậm chí còn có phần sủng ái, chính là vì ngạo khí của tên Ngự sử giám sát vừa nhậm chức kia. Muội muội nhà mình tham vinh hoa phú quý, nguyện ý vô danh vô phận theo đuổi “đối thủ” của mình, La Kiệt kia còn dám vênh váo sao?
Chuyện này có thể coi là sự kiện khiến kinh thành sôi sục, cũng có người nói La Kiệt bán muội muội cầu vinh, Long Phi Ngọc chẳng giải thích, thầm đợi xem La Kiệt bị chế giễu sẽ ra sao. Thế nhưng La Kiệt lại rất bình thản, dường như coi chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn. Trái lại bây giờ Long Phi Ngọc lại bắt đầu thấy hối hận, bởi lẽ nữ nhân kia càng ngày càng kém thú vị.
Ngay khi Long Phi Ngọc nhớ đến nữ nhân trong phủ, thì nữ nhân trong phủ cũng đang nhớ đến y.
Thân phận của Long Phi Ngọc rất đặc biệt, phụ thân là Tĩnh Nam hầu – Thái úy đương triều, mẫu thân là Thừa Lộ đại trưởng công chúa do Thái hậu thân sinh, bản thân là bạn từ nhỏ với đương kim hoàng thượng, đương nhiên trở thành đối tượng tranh đoạt mối thông gia của các hào môn thế gia.
Đối với những nhà không có gia thế quá hiển hách mà nói, có thể tranh được một danh phận tiểu thiếp thôi cũng đã có lợi lớn rồi, nếu không phải Hầu phủ có quy định nghiêm ngặt rằng trước khi thú thê không được nạp thiếp, chỉ e khuê như các nhà đã chất đầy trong phủ.
Sau khi nghĩa muội của Ngự sử giám sát vào Hầu phủ, những người khác cũng rục rịch theo chân. Nửa năm sau, Hữu tướng Tô Kính cũng đưa nữ nhi thứ xuất nhà mình là Tô Tuyết Cầm đến.
Cô nương Tô Tuyết Cầm này cũng là đại mỹ nhân nhất nhì kinh thành, hơn nữa lại có tài học xuất chúng, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chỉ có điều tính tình cao ngạo, lạnh lùng, được xưng là Tuyết mỹ nhân.
Sau khi Tuyết mỹ nhân vào Hầu phủ vẫn lạnh lùng như trước, không hòa ái, dễ gần như Linh Lung cô nương, cũng không ngang ngược như Nguyên Bảo cô nương, đừng nói là người làm, ngay đến thế tử gia mà nàng ta cũng dám trừng mắt, tỏ vẻ lạnh lùng. Nhưng chẳng biết vì sao thế tử gia như ăn phải thuốc gì, Tuyết mỹ nhân lại trở thành cô nương được sủng ái nhất trong phủ.
Lúc này Tô Tuyết Cầm đang ngồi trước án, muốn tĩnh tâm gảy một khúc nhạc nhưng trong lòng lại chộn rộn chẳng yên.
Bây giờ nàng đang là sủng cơ của thế tử nhà Tĩnh Nam hầu, mọi thứ từ ăn đến mặc đều tốt gấp trăm lần so với khi ở tướng phủ, lúc về thăm nhà, phụ thân và đại nương cũng thân thiện hơn trước đây. Người ngoài đều nói tương lai sau này nàng nhất định sẽ có được một danh phận. Tình cảm được như Tĩnh Nam hầu gia và phu nhân thôi cũng đủ khiến kẻ khác ngưỡng mộ.
Nhưng nàng không cam tâm, không cam tâm…
Tô Tuyết Cầm nàng và Tống Thư Vân, Tống Thư Tú của phủ Tả tướng, còn có Cảnh Linh trưởng công chúa trong cung, bốn người hợp lại chính là kinh thành tứ đại mỹ nhân. Công chúa đương nhiên xuất thân cao quý; Tống Thư Vân là tiểu thư đích xuất của tướng phủ, ngoại phụ là thái phó của hoàng thượng khi ngài còn là thái tử; Nhị tiểu thư Tống Thư Tú tuy là thứ xuất nhưng mẫn thân xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có, đối nhân xử thế khéo léo nên Tống nhị tiểu thư trong nhà cũng được sủng ái vô cùng.
Dung mạo của Tô Tuyết Cầm nổi bật nhất trong bốn người, tài học cũng xứng tầm với đệ nhất tài nữ Tống Thư Vân, về cầm kỹ lại càng xuất chúng. Thế nhưng mẫu thân của nàng chỉ là một ca kỹ trong phủ thượng thư. Cho nên dù nàng ta cố gắng học nghệ đến mấy, cố gắng phô diễn tài hoa của mình đến mấy, cố gắng giữ khí chất cao quý thanh khiết đến mấy, cũng không thể thoát khỏi thân phận hèn kém vốn đã được an bài.
Nàng biết với thân phận của mình không thể gả vào nhà tốt làm chính thất, song cũng biết rằng phụ thân, người vốn coi nàng là thứ kiếm lợi, sẽ không tùy tiện gả nàng đi.
Năm Tường Thụy thứ hai, vì hoàng thượng ít phi tần, lại đang chịu đại tang nên không thể tuyển tú, Thái hậu và các lão thần trong triều đứng ra làm chủ, tuyển con gái các trọng thần vào cung làm phi. Nàng bỏ lỡ vì bệnh. Riêng Tống Thư Vân có thể so sánh với nàng được phong phi. Những tưởng rằng phụ thân sẽ đợi đến kì tuyển tú năm Tường Thụy thứ tứ, không ngờ ông lại đẩy nàng vào Hầu phủ Tĩnh Nam, làm một thị thiếp thấp kém.
Đương nhiên nàng không cam lòng, nàng tình nguyện vào cung tranh sủng với người tài mạo song toàn ngang nàng nhưng xuất thân quan gia – Tống Thư Vân, chứ không phải ganh đua với một ca kỹ xuất thân đê tiện và một ả sáng mắt vì tiền.
Phụ thân lạnh lùng nói với nàng rằng, nàng đã mười chín tuổi, đến khi ấy sẽ càng có nhiều thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp khác, chưa chắc hoàng thượng đã vừa mắt nàng. Nhưng nếu vào Hầu phủ Tĩnh Nam, những cô gái kia sẽ không phải là đối phủ, nắm được ân sủng của thế tử gia, hơn nữa phủ Hữu tướng cũng có thế lực, đợi đến khi thế tử gia tổ chức đại hôn xong nhất định sẽ được làm tiểu thiếp.
Mẫu thân cũng khuyên nàng, bởi chỉ cần nàng đồng ý, phụ thân sẽ cho mẫu thân một danh phận thiếp thất.
Nàng thầm cười nhạt trong lòng, mẫu thân vì muốn có danh phận mà muốn con gái mình đi làm kẻ không có danh phận của người khác.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn đồng ý, bởi lẽ phụ thân đã nói nếu như nàng từ bỏ thì nhất định sẽ hối hận, sau này chưa chắc đã có được mối nhân duyên tốt nhường này.
Nàng sợ, sợ rằng phụ thân sẽ gả nàng cho một ông lão tuổi già sức yếu hay là một gã đàn ông thô tục khó chịu, giống như các tỷ muội khác vậy.
Trước khi đi, phụ mẫu vẫn dặn dò, mong muốn nàng bỏ đi tính khí cao ngạo, đối xử dịu dàng với thế tử gia một chút, quyến rũ hơn một chút. Nhưng nàng không làm được, vừa nhìn thấy những cô gái khác tỏ vẻ nũng nịu trước mặt thế tử gia đã khiến nàng thấy ác cảm.
Tính tình nàng là như thế, thế tử gia thích cũng được, không thích cũng được. Nàng vốn không muốn sống mà phải nhìn sắc mặt người khác. Bây giờ nàng đã không còn là người của người của phủ thượng thư, phụ thân đã không còn có thể ép buộc. Về phần mẫu thân, nàng cũng đã hoàn trả ân tình sinh dưỡng của bà.
Nhắc đến cũng thấy lạ, vẻ ngoài lạnh như băng của nàng chẳng những không khiến thế tử gia tức giận, trái lại còn khiến ngài thấy hứng thú. Nàng càng lãnh đạm, ngài càng ân cần; nàng càng không quan tâm, ngài càng sủng ái. Thái độ của hạ nhân đối với nàng còn tôn sùng hơn cả với Linh Lung cô nương.
Không thể phủ nhận rằng trong lòng nàng cũng thấy vui vui. Thế tử gia là tình lang của các thiên kim danh môn trong kinh thành, thậm chí là cả quốc gia, nàng đối xử lãnh đạm như thế mà lại được ngài sủng hạnh, không riêng gì nữ nhân trong phủ, ngay cả nữ nhân ngoài phủ cũng phải ghen tỵ với nàng. Điều này không thể không khiến nàng thấy đắc ý.
Song nàng cũng không biết nam nhân kia thật lòng thích nàng, hay ngài chỉ thấy nàng đặc biệt, dù gì ngài cũng đã quá quen với vẻ dịu dàng, nhu mì của những cô gái khác.
Nhưng nàng chẳng quan tâm, nàng chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được kẻ khác ước ao, bị người ta ghen tỵ.
Phải, nàng không quan tâm, bởi vì nàng không thích ngài, thật sự không thích thế tử gia.
Thế nhưng vì cớ gì lòng nàng lại đau đớn, khi nghe tin tối hôm qua thế tử gia nghỉ lại ở Nguyên Bảo các, lòng nàng đau lắm…
Lòng rối bời, tiếng đàn cũng loạn, thậm chí các đầu ngón tay đã ửng đỏ. Thế mà Tô Tuyết Cầm chẳng phát hiện ra, nàng ta còn liên tục gảy, gảy cho đến khi dây đàn đứt “phựt” một tiếng.
“Ô kìa, muội muội làm sao thế? Tay có bị thương không? Mau để tỷ tỷ xem nào.” Một giọng nói dịu dàng vang lên khiến Tô Tuyết Cầm còn đang ngẩn ra giật nảy mình.
Chủ nhân của giọng nói này chính là Linh Lung, nữ nhân ở bên cạnh thế tử gia lâu nhất. Nàng cũng xuất thân ca kỹ nhưng vận khí tốt, vừa ra nghề thì đã được Tĩnh Nam hầu Long Chính Nghị mua về làm quà sinh nhật mười tám tuổi cho nhi tử.
Linh Lung Năm nay hai mươi tuổi, theo thế tử đã bốn năm. Tướng mạo của nàng tuy không sánh bằng Tô Tuyết Cầm nhưng cũng dịu dàng, tú lệ, hơn nữa tính cách cũng ôn hòa, ngôn hành phóng khoáng.
Hai năm trước, khi bên cạnh thế tử gia chỉ có một thị thiếp là nàng, nàng cũng không vì được sủng ái mà sinh lòng kiêu ngạo; sau khi thế tử thu nạp hai mỹ nhân, nàng cũng không ghen tuông, tranh giành tình cảm, không chỉ đám hạ nhân khen nàng thiện lương, ngay đến Thừa Lộ đại trưởng công chúa cũng tỏ ý tán thưởng.
Tô Tuyết Cầm không nói một câu, nàng ta rút phắt tay mình ra khỏi tay Linh Lung.
Nàng ta không ngu ngốc như cô ả Nguyên Bảo kia, ai lại coi Linh Lung đầy châm chiếm này là tỷ muội tốt chứ. Nữ nhân bên cạnh phụ thân không chỉ có ba người, có loại thủ đoạn nào nàng ta chưa từng thấy chứ.
Đối với sự lạnh lùng của Tô Tuyết Cầm, Linh Lung vốn chẳng bận tâm, sớm biết nàng ta sẽ như thế. Linh Lung chỉ cười mà rằng: “Muội muội thân thể quý trọng, không giống như tỷ tỷ đây, nếu để bị thương thế tử hẳn sẽ đau lòng. Đến khi ấy không chừng lại trách phạt ta.”
Lời này lọt vào tai người khác là sự ngưỡng mộ, nhưng khi đến tai Tô Tuyết Cầm lại biết thành chế giễu, ý nhắc nhở nàng ta cũng chỉ là con gái một ca kỹ, không hề cao quý hơn bất kì ai.
“Linh Lung cô nương không cần bận tâm. Lát nữa thế tử hồi phủ, Tuyết Cầm sẽ giải thích với ngài, sẽ không để ngài trách phạt cô nương, yêu cầu nho nhỏ này hẳn ngài sẽ không cự tuyệt.”
“Muội muội thật biết nói đùa.” Linh Lung nở nụ cười lúng túng. Tô Tuyết Cầm nghe vậy thì lấy làm vui lắm.
Hai người hàn huyên vài câu. Nói là hàn huyên nhưng thực tế là Linh Lung đang cố thân thiện, song Tuyết mỹ nhân kia ngay đến phản ứng nhỏ cũng chẳng có. Linh Lung tự hiểu cứ tiếp tục cũng chẳng ích gì nên bèn cáo từ.
“Ta còn phải đến Nguyên Bảo các thăm Đa Đa muội muội.” Có lẽ nàng ta là người duy nhất trong phủ còn nhớ tên thật của Nguyên Bảo cô nương, “Tối hôm qua thế tử nghỉ lại chỗ muội ấy, nghe nói bây giờ muội ấy còn chưa dậy, tám phần là đã bị thế tử làm cho mỏi mệt. Chao ôi, thế tử cũng thật là, bản thân sung sướng còn bắt ta đi thu dọn tàn cuộc giúp ngài.”
Mặt Tô Tuyết Cầm trắng bệch, ngón trỏ nàng ta lướt nhẹ trên sợi dây đàn vừa đứt, dây đàn hằn sâu vào thịt.
Vừa bước ra khỏi Tàng Tuyết lâu, nụ cười tươi trên môi Linh Lung đã biến thành cười khẩy.
Nàng xuất thân ca kỹ nên thông hiểu nhạc luật. Ban nãy khi ở bên ngoài Tàng Tuyết lâu đã nghe thấy tiếng đàn của Tô Tuyết Cầm không bình thường, có phần bất đắc dĩ, có phần chua chát, còn xen lẫn sự bối rối.
Nàng khinh thường Tô Tuyết Cầm, ả ta chỉ là một thị thiếp còn cao ngạo như thế, làm ra vẻ thanh khiết không thể xâm phạm, nếu không ca, lòng thì cớ gì lại động lòng.
Nàng cho rằng sự sủng ái mà thế tử dành cho Tô Tuyết Cầm chỉ là muốn tìm cảm giác mới, giống như với Kim Đa Đa trước đây vậy, chẳng bao lâu sẽ nhạt phai.
Chỉ có điều dù gì Tô Tuyết Cầm cũng là con gái của Hữu tướng đại nhân, không giống nàng chẳng có nơi nương tựa.
Lại còn Kim Đa Đa kia, những tưởng nàng ta không thể xoay mình được nữa, nào ngồi tối qua khi uống say thế tử lại đòi đến Nguyên Bảo các. Lẽ nào trong lòng thế tử lại có nữ nhân kia?
Không thể nào, nữ nhân vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lòng dạ thối tha như thế sao có thể được thế tử coi trọng?
Nhưng dù có thối tha, người ta cũng có ca ca làm Ngự sử, chẳng phải thế sao?
Nếu thế tử cũng đuổi hết các thị thiếp sau đại hôn giống Hầu gia, địa vị của nàng đương nhiên sẽ bị uy hiếp.
Nhưng nếu khi ấy bên cạnh thế tử gia chỉ còn một thị thiếp là nàng, có lẽ thế tử sẽ nể tình phụng dưỡng bấy lâu, nể tình bao năm gần gũi mà giữ nàng lại, thế tử phu nhân chắc cũng sẽ không phiền lòng, vẫn còn hơn các vị quan lại khác, có mấy ai một thê một thiếp đâu.
Nếu như chỉ còn lại một mình nàng…
* * *