• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đa đa ích thiện (Bản cổ đại) (1 Viewer)

  • Chương 6: Cô nương yêu nguyên bảo

Nam nhân trên đời này chẳng có ai tốt!

Nữ nhân khi yêu luôn coi nam nhân của mình là trời là biển, thế nhưng nam nhân ấy ở nơi đâu? Điều này nàng hiểu rõ nhất.

Ví dụ như sư phụ, chuyên tâm tu đạo, coi chuyện nhi nữ tình trường là nghiệp chướng trên con đường tu luyện;

Ví dụ như ca ca, một lòng trung trinh báo quốc, lấy vợ sinh con chẳng qua là vì “Bất hiếu có tam, vô hậu vi đại”;

Ví dụ như đại đồ đệ, thân là bá chủ đương nhiên cần mỹ nhân bầu bạn, phẩm chất cao, số lượng không giới hạn;

Ví dụ như tiểu đồ đệ, biết rằng nữ nhân là để yêu thương, cuối cùng trở thành kẻ bạc tình nổi danh trong chốn giang hồ hiện nay;

Ví dụ như nam nhân đang ngủ bên cạnh nàng đây, nữ nhân chẳng qua chỉ là công cụ làm ấm giường cho y mà thôi.

Nghĩ đến đây, nàng bất giác xoa xoa bụng mình mà nỉ non: “Không biết sau này con sẽ là một nam nhân thế nào đây? Còn không thì làm thân nữ nhi giống mẫu thân là tốt rồi.”

Nói đi cũng phải nói lại, những nam nhân kia đối xử với nàng không hề tồi: Đối với sư phụ mà nói, nàng là đồ đệ thân thiết duy nhất; đối với ca ca mà nói, nàng là muội muội gần gũi duy nhất; đối với các đồ đệ mà nói, nàng là sư phụ thân cận duy nhất; đối với nam nhân đang ngủ bên cạnh mà nói —— ha ha, nàng vẫn chỉ là một trong những công cụ làm ấm giường mà thôi. Nhưng chẳng phải đây chính là một trong những nguyên nhân nàng chọn y đó sao?

Nghĩ đến đây, nàng lại xoa xoa bụng mình mà rằng: “Đến lúc ta phải đi rồi.”

Khi Long Phi Ngọc mở mắt ra, ánh sáng đâm xuyên vào mắt y, đến ngay sau đó là cơn đau như muốn nứt đầu. Chao ôi, đây là hậu quả của việc say rượu đây mà.

“Thế tử! Ngài tỉnh rồi!” Một giọng nữ yêu kiều nhưng có phần chói tai vang lên bên tai y. Y đành mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt diễm lệ, chỉ có điều lớp trang điểm qua một đêm trong có vẻ buồn cười.

Sao nàng ta không chịu đi rửa mặt chứ! Ô kìa? Sao nàng ta lại ở trên giường của y? Nhìn kỹ lại, không đúng! Sao y lại ở trên giường của nàng ta?

Bấy giờ nữ nhân kia đã dán khuôn mặt mình vào ngực Long Phi Ngọc, những đầu ngón tay được sơn màu đỏ tươi cũng phủ lên theo, nàng đắc ý nói: “Nguyên Bảo biết thế tử sẽ không quên Nguyên Bảo! Chỉ là những kẻ không biết xấu hổ luôn mở miệng xàm ngôn! Nhưng thế tử ngài cũng thật là, lâu như vậy chẳng đến thăm, Nguyên Bảo nhớ ngài muốn chết!”

Mùi son phấn nồng nặc và giọng nói yểu điệu khiến Long Phi Ngọc càng đau đầu hơn. Phải, y đau đầu chứ không choáng váng, điều khiến y mơ hồ chính là nàng ta, bởi vì thật sự y đã quên nàng ta.

Long Phi Ngọc không muốn nhiều lời, y đẩy nữ nhân còn đang mê muội trong lòng mình ra, toan đứng dậy. Nữ nhân kia thấy thế bèn kêu lên: “Sao thế tử không ngủ thêm chút nữa. Người đâu, hầu thế tử thay y phục!” Câu này vừa dứt, vẻ mặt nàng chắc không ai bì kịp, trông chẳng khác gì tiểu nhân đắc chí.

Đám tôi tới chờ sẵn bên ngoài tiến vào hầu hạ chủ nhân rửa mặt chải đầu, nhưng Long Phi Ngọc chỉ mặc vội y phục, rửa mặt qua loa rồi sai tiểu đồng đỡ mình về phòng, chân y vẫn chưa có sức.

Từ phía sau lại truyền đến giọng nói văng vẳng của nữ nhân, như chẳng muốn buông tha, “Thế tử ở lại dùng bữa với thiếp thân đã chứ.” Long Phi Ngọc không ngoảnh lại, y chỉ muốn mau chóng quay về phòng rửa mặt chải đầu gọn gàng, tẩy đi mùi rượu trên người, nhân tiện làm rõ nguyên nhân vì sao sáng nay y lại ở nơi này.

Vừa bước ra khỏi Nguyên Bảo các —— đấy nghe xem, sao nàng ta có thể nghĩ ra cái tên đầy tục khí như thế này chứ —— thì gặp ngay một người trung niên đang cười tươi như Phật Di Lặc.

“Thế tử dậy rồi.” Người trung niên kia vừa cười hành lễ thì phát hiện thế tử vẫn còn mặc y phục tối hôm qua, chẳng phải ông ta đã sai người đến hầu hạ từ sớm rồi sao.

“Trương tổng quản, ta muốn về phòng tắm rửa, điểm tâm cũng dùng ởđấy.”

“Dạ.” Trương tổng quản vội vàng sai đám hạ nhân đi chuẩn bị.

“Trưởng tổng quản.”

“Thế tử có gì dặn dòạ?”

“Vì sao tối qua ta lại ở Nguyên Bảo các?” Y nhớ rõ đêm qua uống rượu cùng đám hồ bằng cẩu hữu đến tận khuya, cũng nhớ rằng khi quay về phủ thì Trương tổng quản là người ra đỡ y, thế nhưng lại không nhớ ra vì sao lại đến Nguyên Bảo các.

“Ơ? Chẳng phải, chẳng phải chính thế tử người nói…”

“Ta nói?”

“Dạ phải.” Trương tổng quản nhìn thế tử với vẻ oan ức, thoạt thấy qua đã khiến thế tử kinh ngạc.

Rõ ràng tối hôm qua thế tử gia đột nhiên muốn đến ngủ lại ở Nguyên Bảo các, khi ấy chính bản thân ông cũng hoảng hồn. Bởi ai ai cũng biết hiện tại người được sủng ái nhất trong phủ chính là Tuyết Cầm cô nương vừa đến, về phần Nguyên Bảo cô nương kia thì đã bị thế tử lạnh nhạt gần hai tháng, ngay đến tổng quản như ông cũng chẳng quan tâm. Nhưng chuyện này không thể trách ông được, đối với đám nô bọc mà nói, nịnh nọt là quy định đầu tiên phải tuân theo.

Vị Nguyên Bảo cô nương kia họ Kim, vốn dĩ không phải tên Nguyên Bảo, có điều nàng ta không hề che giấu sự yêu thích với vàng bạc tiền tài, người tham lam ra mặt này ngay đến đại tổng quản kiến thực rộng rãi như ông cũng chưa từng thấy qua. Thế tử gia chỉ cười bảo: “Chi bằng nàng đổi tên thành Nguyên Bảo.” Đây chỉ là một câu trào phúng, không ngờ nàng ta lại mừng như nhặt được vàng, thậm chí còn đổi tên nơi ở của mình thành Nguyên Bảo các, người trong phủ cũng gọi nàng ta là Nguyên Bảo cô nương.

Nguyên Bảo cô nương nhan sắc không tệ, nhưng không khéo léo như Linh Lung cô nương, cũng không có tài nghệ gì xuất chúng, chỉ ỷ vào nghĩa huynh mình vừa nhậm chức Ngự sử giám sát, tự cho là mình có thể kiếm được chút danh phận nên thường diễu võ dương oai trước mặt mọi người. Nhưng vị Tuyết Cầm cô nương vừa đến là con gái của Hữu tướng Tô đại nhân, dù chỉ là thứ xuất nhưng vẫn là tiểu thư khuê các chân chính, tài mạo hơn hẳn một bậc, so với vị này thì Nguyên Bảo cô nương kia chỉ là một thôn nữ, thất sủng là điều khó tránh.

Thế nhưng đêm hôm qua khi say túy lúy, thế tử gia lại không chịu về phòng nghỉ ngơi, còn nói muốn đến tìm Nguyên Bảo, hại Trương tổng quản cả đêm ngủ không ngon, nhớ lại khi Nguyên Bảo cô nương vừa vào phủ cũng được nở mày nở mặt, có khi nào bây giờ lại chuyển mình? Lại nhớ đến mấy hôm trước có đắc tội với nàng ta, nữ nhân này lại rất để bụng. Chính vì thế từ sáng sớm ông đã đến Nguyên Bảo các, cốt muốn thăm dò động tĩnh.

“Có thật không?” Long Phi Ngọc không nhớ ra nổi chuyện y tự mình đòi đến Nguyên Bảo các. Thôi bỏ đi, đầu vẫn còn đau, chẳng nghĩ nữa. Y khoát tay rảo bước về phía trước, bỏ lại Trương tổng quản còn đang nghĩ không thông —— vị Nguyên Bảo cô nương này rốt cuộc có thể chuyển mình không?

Gót ngọc cao quý của thế tử gia vừa rời đi, Nguyên Bảo cô nương bèn đuổi hết đám tôi tớ trong phòng ra ngoài, sau đó nằm dài trên giường, nàng vẫn còn chưa ngủ đủ giấc.

Tối hôm qua thật không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thế tử gia kia hơn một tháng không đặt chân đến lại đột nhiên nhớ đến nàng, chạy đến giữa đêm hôm khuya khoắt, còn muốn ngủ lại chỗ của nàng. Chẳng những quấy rầy mộng đẹp của nàng, y còn hại nàng nửa đêm phải dậy trang điểm, tránh để nam nhân kia sáng sớm tỉnh lại đã thấy nàng trong ngoài bất nhất.

May mà nam nhân kia uống say, vừa lên giường đã lăn ra ngủ, nàng không phải tìm cách ứng phó. Chỉ có điều vì sao đã say mà lại dậy sớm như thế chứ, giấc ngủ của nàng thường kéo dài đến khi mặt trời lên cao.

Nguyên Bảo cô nương lầm bẩm mắng nhiếc Long Phi Ngọc, thầm nghĩ nếu y không say rượu hẳn đã không đến quấy rầy nàng, sau đó mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi thức dậy lần nữa, quả nhiên mặt trời đã lên cao.

Hai ả nha hoàn thiếp thân của nàng là Thúy Vi, Thúy Nùng đã bưng chậu rửa mặt, lược chải đầu và điểm tâm vào phòng.

“Tiểu thư, người mau dậy đi thôi, nếu còn ngủ nữa e là dùng đến ngọ thiện luôn rồi.” Thúy Vi vừa nói vừa kéo rèm ra. Nàng ta là nha hoàn Nguyên Bảo cô nương đưa từ nhà mẹ đến, đương nhiên hiểu rõ tất cả tính xấu của tiểu thư nhà mình.

“Phải đấy ạ, tiền cơm bớt được kia Hầu phủ cũng không phát cho tiểu thư đâu.” Thúy Nùng bên cạnh cũng cất tiếng trêu chọc. Ở Hầu phủ Tĩnh Nam này chi phí xa xỉ, ngay đến điểm tâm cũng làm xa hoa, nhưng vị đại tiểu thư này không được thưởng thức thường xuyên, quả thật là…

Nếu là trước đây, Nguyên Bảo cô nương hiển nhiên sẽ coi những giọng nói này là tạp âm rồi quên bẵng đi, nhưng sức khỏe bây giờ không cho phép nàng làm như vậy, nàng đành duỗi người trên giường, sau đó mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, để mặc cho hai ả nha hoàn giúp thay xiêm y, rửa mặt chải đầu.

Sau khi rửa mặt xong cũng đã tỉnh táo hơn, Nguyên Bảo cô nương ngồi xuống dùng điểm tâm.

Đầu bếp của Hầu phủ Tĩnh Nam đều là trù sư nổi danh được mời đến với khoản bổng lộc không nhỏ, thức ăn làm ra đương nhiên đều là mỹ vị tinh xảo, nhưng tay nghề của bọn họ nếu đem so với sư phụ mỹ nhân thì chênh lệch không ít. Hơn nữa bản thân mỹ nhân sư phụ đã là một món ngon, chỉ cần ngắm thôi thì dù món ăn có khóăn đi nữa cũng trở thành ngon miệng. Nhưng bây giờ…

Nàng ngẩng đầu nhìn Thúy Vi tròn trịa mập mạp, Thúy Nùng nhỏ nhắn gầy gò, đột nhiên cảm thấy không ngon miệng.

“Không muốn ăn.”

“Không được! Tiểu thư à, bây giờ người không chỉ có một mình!” Đừng thấy bình thường Thúy Vi luôn khúm núm vâng dạ mà tưởng lầm, một khi dính dáng đến vấn đề lợi ích của tiểu thư, lập trường của nàng ta vô cùng kiên định.

Nguyên Bảo cô nương nhìn về phía Thúy Nùng, nàng ta lại làm ra vẻ như không để ý đến nàng, đúng là chẳng có nghĩa khí gì cả.

Dưới sự uy hiếp của Thúy Vi, Nguyên Bảo cô nương phải tự ép mình ăn hơn một nửa số món hào nhoáng trên bàn, trong lòng thầm nghĩ, Hầu phủ Tĩnh Nam này quả thật không thể nán lại thêm.

Dùng bữa xong, Kim Đa Đa bắt đầu soi gương trang điểm.

Không sai, Đa Đa mới là tên thật của nàng, chỉ e nó đã bị thế tử gia cho vào quên lãng. Đương nhiên nàng biết người trong phủ gọi nàng là Nguyên Bảo với hàm ý châm chọc, nhưng quả thật nàng rất thích mỹ kim bảo vật, những thứ ánh màu hoàng kim, nặng trĩu ấy có thể sánh bằng sự tin cậy của nam nhân. Thế cho nên nàng không ngại giúp Hầu phủ Tĩnh Nam vơi đi một ít.

Ngắm khuôn mặt diễm lệ nhưng không thoát tục trong gương, Đa Đa hài lòng đặt đồ trang điểm xuống. Tuy rằng gần đây không mấy ai lui tới Nguyên Bảo các này, nhưng trang điểm vẫn không thể bỏ, nói không chừng sẽ lại có người mò đến ngoài dự đoán như thế tử gia hôm qua.

“Tiểu thư, vì sao người không nói với thế tử rằng người đã mang thai, như thế…”

“Nói vậy thì sao chứ?” Kim Đa Đa quay đầu nhìn Thúy Vi. Nha đầu này nàng cứu được trên đường bốn năm trước trong lần hạ sơn đầu tiên, tuy rằng thân thế phức tạp nhưng suy nghĩ lại rất ngây thơ. Đây cũng là nguyên nhân trước đây nàng ra tay cứu giúp nàng ta, đơn giản chỉ vì người như vậy rất dễ bắt nạt.

“Thì có thể, có thể… Nói chung là không phải chịu cảnh không danh phận như bây giờ.”

Kim Đa Đa nhìn tiểu nha đầu vừa ngây ngô lại có phần ngu ngốc này mà phì cười, nàng ta vẫn cho rằng một năm trước tiểu thư nhà mình nhung nhớ yêu thương là vì đã yêu thế tử của Hầu phủ Tĩnh Nam.

“Thúy Nùng, ngươi thấy sao?” Kim Đa Đa lướt nhìn về phía nha hoàn đang “càn quét” mặt bàn, không hiểu vì sao nha đầu kia ăn nhiều như thế cũng không mập mạp lên được.

“Dạ?” Thúy Nùng đang bỏ miếng bánh ngọt vào miệng, không ngờ chủ tử lại gọi đến tên mình.

“Bây giờ cô nương không thể nói ra,” Thúy Nùng vội nuốt thứ trong miệng xuống, “Tốt nhất là rời khỏi Hầu phủ trước, đợi khi sinh xong mới quay về nhận tổ quy tông, dù chưa chắc thế tử gia đã cho danh phận, nhưng đương nhiên sẽ trả thù lao.”

Kim Đa Đa vẫn giữ nguyên nụ cười, nàng ta chính là bảo bối mà nàng phát hiện được ở Hầu phủ. Người khác ai cũng thấy Thúy Nùng vụng về, không muốn dùng nàng ta, thế nhưng nàng nhìn ra được rằng nha đầu này thật sự rất khôn khéo, chỉ có điều sự khôn khéo ấy đã bị vẻ lười biếng che lấp. Cho nên nàng giữ nàng ta lại bên cạnh, lấy việc bóc lột sức lực làm vui.

“Vì sao bây giờ không thể nói ra?” Thúy Vi vẫn không hiểu, xét về tâm kế, nàng ta thua xa Thúy Nùng, thế nhưng ngay cả Thúy Nùng cũng không hiểu được dụng ý thật sự của Kim Đa Đa.

Một năm trước, nàng lựa chọn thế tử gia của Hầu phủ Tĩnh Nam – Long Phi Ngọc, ấy là vì sao?

Bởi vì tướng mạo của y, y là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử; bởi vì thân phận của y, tương lai y sẽ là Tĩnh Nam hầu, là thân biểu đệ của đương kim hoàng thượng; bởi vì y còn trẻ, khi ấy y chỉ mới hai mươi mốt tuổi; bởi vì tài năng của y, mười tám tuổi đã lập quân cong, hai mươi tuổi được tấn phong làm đại tướng quân, không giống những kẻ ăn chơi trác táng khác; bởi vì sự phong lưu của y, vì kiêu ngạo nên không hề cự tuyệt bất cứ mỹ nhân nào đến với y, y sẽ không dịu dàng với bất kì nữ nhân nào…

Nam nhân như vậy đương nhiên đủ tư cách làm phụ thân của con nàng.

Quan trọng nhất là vì Hầu phủ Tĩnh Nam có gia quy: Thế tử chưa lập chính thê thì không được thú thiếp, cho nên dù có là nghĩa muội của Ngự sử đại nhân hay thiên kim Hữu tướng phủ, bây giờ chỉ được gọi là cô nương, mà cô nương thì không có tư cách hạ sinh con nối dòng cho thế tử gia, nàng cũng đã tốn không ít công sức giải trừ công hiệu của tị tử thang.

Điều khiến Thúy Nùng lo lắng là nếu bây giờ bọn họ phát hiện cô nương đã mang thai, chỉ e đứa trẻ này sẽ không giữ được.

Về điều này Đa Đa lại bình tĩnh như không, nàng chỉ lo bản thân sẽ thấy bức bách vì mối quan hệ dây dưa không rõ ràng với Long Phi Ngọc.

Nàng không cần y, không cần trái tim của y, cũng không màng đến quyền thế và tài phú của y, điều nàng muốn chỉ là đứa bé này.

—————

Tiểu Hỉ: Mọi người cảm thấy diễn tiến quá nhanh nên không theo kịp? Mọi người nên nghĩ thế này: Bạn đang xem một bộ phim, khi cảnh kia vừa dứt thì trên màn hình xuất hiện mấy chữ lớn —— “Mười bốn năm sau”. Bởi vì trò vui còn ở phía sau nên không thể đợi Đa Đa lớn lên từ từ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom