-
Chương 8: Ba cô gái và một vở kịch (Thượng)
Vẫn là Thúy Nùng nhanh trí, từ xa thấy bóng áo màu trăng non đã nhận ra ngay là đại cô nương Linh Lung đến. Mặc dù hiện tại người được sủng ái là tiểu thư Tô gia, nhưng Linh Lung ở Hầu phủ lâu nhất, trước ngày đại hôn của thế tử gia, nàng ta chính là người nắm quyền ở nội viện.
“Linh Lung cô nương đến.” Thùy Nùng cao giọng hô, vừa như nghênh tiếp Linh Lung, cũng vừa đánh ám hiệu cho Kim Đa Đa trong phòng.
Linh Lung nhíu mày, thầm nghĩ chủ nào thì tớ nấy, nha hoàn bên cạnh nàng ta làm gì có kẻ nào hô to gọi nhỏ như vậy.
Kim Đa Đa cũng không ra nghênh đón, chỉ ở trong phòng nói vọng ra: “Linh Lung tỷ tỷ đến à, mau mời vào.”
Trong lòng Linh Lung có ý không vui, mấy cô ả này đều ỷ vào xuất thân quan gia của mình, ngoài mặt thì gọi tỷ tỷ, nhưng trong lòng có từng đối xử với nàng ta, coi nàng ta là đại tỷ hay không. Dẫu thế, Linh Lung vẫn bước vào phòng với gương mặt tươi cười.
Vừa vào phòng đã thấy Kim Đa Đa đang nằm trên giường, xem chừng mệt mỏi đến độ không dậy được, nhưng trên người lại mang vàng mang bạc như chuẩn bị dự yến.
“Xem ra tối hôm qua muội muội quả thật quá mệt nhọc, có cần tỷ tỷ dặn dò phòng bép làm ít canh bảo điểm để muội bồi bổ không.” Linh Lung vừa như quan tâm, vừa như châm biếm nói.
“Tỷ tỷ thật biết đùa.” Kim Đa Đa ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt hơi ửng đỏ, nhìn ra không là đang xấu hổ thật hay giả vờ, “Thật ra cũng không có gì đáng ngại, cơ thể mệt mỏi rã rời, không thể đứng dậy hành lễ với tỷ tỷ, mong tỷ tỷ thứ tội.”
Linh Lung nhìn dáng vẻ nàng ta cúi đầu khiến bộ diệu bằng vàng đung đưa mà cười thầm trong lòng, tướng mạo của cô gái này so với Tô Tuyết Cầm không quá thúa kém, nhưng lỗi là ở cô ta chọn trang phục không phù hợp, cứ nghĩ rằng nùng trang diễm lệ có thể hơn được đạm tảo nga mi của người khác ư.
Nghĩ đến đây, nỗi khó chịu trong lòng Linh Lung ban nãy đã giảm xuống hơn phân nửa. Huống hồ nàng ta đã sớm nghe ngóng, tối hôm qua thế tử gia uống say không biết gì, vừa lên giường là ngủ ngay, thế mà Kim Đa Đa này lại dám lộng ngôn.
“Ai gặp chuyện vui tinh thần cũng thoải mái hơn, ta thấy dạo này muội muội xinh đẹp khác thường, chẳng trách thế tử uống say cũng nhớ đến muội muội.”
“Tỷ tỷ lại trêu chọc người ta rồi.” Bộ diêu bằng vàng lại xao động.
“Ấy, tỷ tỷ nào có trêu chọc gì, là đang ngưỡng bộ đấy chứ. Thế tử khi say thì nhớ muội muội, lúc tỉnh thì tìm đến Tô tiểu thư, trong lòng ngài nào có ta.” Khi Linh Lung nói những lời này, đa phần là có ý gây sự, nhưng cũng thấm vài phần chân tình.
“Hừ! Cô ả Tô Tuyết Cầm kia đúng là không biết phép tắc, nàng ta vào phủ sau cùng, theo lý phải gọi chúng ta là tỷ tỷ, sao có thể để nàng ta một mình độc chiếm thế tử.”
“Tô tiểu thư là một trong tứ đại mỹ nhân, về tướng mạo quả thật không thể so sánh, tài nghệ lại tốt, chẳng trách thế tử nặng lòng với nàng ta.”
“Tứ đại mỹ nhân thì sao chứ! Muội thấy mình chẳng kém nàng ta là bao. Muội thật không hiểu vì sao thế tử lại thích nàng ta, cả ngày lạnh lùng như băng giá, chỉ sợ ôm vào lòng cũng buốt đến thấu xương.” Trong lời nói của Kim Đa Đa nồng nặc vị ghen tuông.
Linh Lung cười thầm trong lòng, đạo hạnh của tiểu cô nương này quá kém, mình vừa nói vài câu đã phẫn nộ đến lộ mặt không được sủng ái. Cũng tốt, Kim Đa Đa ngốc nghếch này chỉ cần một mồi lửa, còn Tô Tuyết Cầm kia là băng, băng gặp lửa tất tan chảy. Vậy thì mình sẽ trở thành mồi lửa này, bất kể cuối cùng cây cỏ bị lửa thiêu rụi hay băng bị lửa làm tan chảy, dẫu ra sao cũng có kịch hay để xem.
Linh Lung kéo tay Kim Đa Đa, nghiêm túc nói: “Muội muội cũng nói rồi đấy, tỷ muội chúng ta đều theo thế tử, vì thế phải hòa thuận với nhau, chuyên tâm phụng dưỡng thế tử mới phải.” Sau đó nàng ta ghé sát lại hơn: “Muội muội đừng nói nữa, dù gì Tô tiểu thư cũng là thiên kim phủ Hữu tướng, thận phận ấy chúng ta không thể so sánh…”
“Thiên kim phủ Hữu tướng thì sao chứ! Ca ca ta cũng là Ngự sử giám sát đương triều đấy! Hơn nữa chẳng phải nàng ta chỉ là con gái của một ca kỹ thôi sao, cao quý hơn chúng ta ở chỗ nào?” Kim Đa Đa vẫn lớn giọng la hét.
Linh Lung chỉ chờ một câu này, trong lòng vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn sợ hãi nói: “Chao ôi muội muội của ta, đã nói muội đừng nói nữa mà, nếu lời này truyền đến tai Tô tiểu thư e là người ta giận muội muội mất.”
“Sợ cái gì chứ. Trong phòng đều là người của chúng ta, ai dám đến Tàng Tuyết lâu mật báo.”
“Muội muội còn trẻ, tỷ tỷ nhất định không nói ra, thế nhưng lòng người khó đoán, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Ha ha, nha hoàn thiếp thân của nàng rất trung thành, chỉ cần nàng muốn bọn họ nói, bọn họ nhất định sẽ nói.
Đêm hôm ấy, lời nói trong Nguyên Bảo các quả nhiên bị cắt câu lấy nghĩa rồi truyền đến Tàng Tuyết lâu, Tô Tuyết Cầm nghe xong vừa tức lại vừa buồn phiền, lại thêm duyên cớ đêm hôm trước Long Phi Ngọc ngủ lại Nguyên Bảo các, nàng ta đối xử với y càng lạnh nhạt, thậm chí còn cự tuyệt sự dịu dàng của y.
Long Phi Ngọc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cơn say túy lúy, vốn người có hơi uể oải, nào còn tâm tư lấy lòng Tô Tuyết Cầm, nay nàng ta lại như thế bèn đổi giận, xoay người tìm đến phòng Linh Lung.
Ngày hôm sau, Long Phi Ngọc biết ngọn nguồn, nhưng y không trừng phạt Kim Đa Đa thật nặng như mọi người nghĩ, chỉ hạ lệnh trong vòng một tháng không cho phép nàng rời khỏi Nguyên Bảo các nửa bước. Y thấy đối với kiểu nữ nhân chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn này, hình phạt nghiêm khắc nhất chính là bỏ mặc nàng ta.
Tuy nhiên y cũng không lập tức quay về bên cạnh Tô Tuyết Cầm. Y cũng muốn vị Tuyết mỹ nhân này chịu dằn vặt một chút, nàng ta thật sự nghĩ Long Phi Ngọc y là kẻ chỉ biết lẽo đeo theo lưng nữ nhân hay sao?
Mấy hôm nay, Tô Tuyết Cầm vừa tức vừa buồn phiền, vừa giận chuyện Long Phi Ngọc chẳng đoái hoài đến mình, vừa giận bản thân vì sao không kiềm chế một chút, chẳng những khiến Long Phi Ngọc rời khỏi Tàng Tuyết lâu, trái lại còn khiến Linh Lung đắc lợi.
Giữa sự vui mừng, Linh Lung vẫn cảm thấy tiếc nuối, xem ra ngọn lửa này cháy chưa đủ mạnh, phải lớn mạnh hơn nữa, chí ít phải trừ khử được một.
Về phần Kim Đa Đa, dù cuộc sống nhàn nhã cũng không tránh khỏi lo lắng, nàng lo rằng Linh Lung sẽ bị Long Phi Ngọc làm mê muội, đến khi ấy sẽ thu tay không chịu giúp nàng nữa. Đã vậy nàng phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi tay y, nếu cứ ở lại đây thêm một tháng nữa e là không giấu nổi cái bụng này.
Tiểu nha hoàn Thúy Vi dù hơi ngô nghê, nhưng cũng không đến nỗi ngu đần, dần dần cũng nhận ra có điều bất thường.
“Tiểu thư, chuyện hôm ấy dù người có phần không đúng, nhưng chẳng phải Linh Lung cô nương cũng có ý đó sao, vì sao thế tử chỉ phạt người chứ không phạt nàng ta? Hơn nữa những lời này nô tỳ và Thúy Nùng đều không nói, nhất định chỉ có người bên cạnh Linh Lung cô nương tiết lộ.”
Kim Đa Đa vẫn nằm dài trên giường, trên người chưa dát vàng mang bạc, chỉ độc một chiếc áo hoa màu xanh, tóc cũng chỉ dùng một cây trâm ngọc vén lên. Vỏ hạt dưa từng mảnh từng mảnh bay ra từ miệng nàng, rơi xuống trên nền đất, Thúy Nùng ngồi bên cạnh cũng bắt chước theo.
“Ha ha, ngay cả Thúy Vi nhìn sơ cũng hiểu, xem ra thủ đoạn của Linh Lung kia chưa được tốt lắm. Chao ôi, Hầu phủ Tĩnh Nam to lớn nhường này mà chẳng tìm ra một đối thủ xứng tầm.” Kim Đa Đa lắc đầu tiếc rẻ.
“Tiểu thư, Linh Lung cô nương nhìn qua có vẻ là người tốt, trước đây cũng từng chiếu cố chúng ta, vì sao lần này lại hại chúng ta chứ?”
Thúy Nùng phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, “Còn vì sao nữa. Đương nhiên là vì muốn đuổi cô nương và Tuyết Cầm cô nương khỏi đây rồi.”
“Vì sao nhất định phải đuổi chúng ta đi? Chẳng phải trước đây rất tốt sao?” Những âm mưu quỷ kế không hề xuất hiện trong đầu Thúy Vi.
Thúy Nùng không chịu được mà rằng: “Cô không biết à? Bây giờ các cô nương đều không có danh phận, bên cạnh thế tử ít đi một người thì nàng ta càng có thêm cơ hội.”
“Tiểu thư nhà chúng ta mới là người đủ tư cách ở lại đây, chỉ cần thế tử biết tiểu thư mang thai, nhất định sẽ giữ tiểu thư lại.”
Kim Đa Đa buồn cười nhìn nha đầu mười lăm tuổi này.
Thúy Vi cũng giống như đa số các thiếu nữ trong thành khác, cứ nghĩ rằng được ở lại bên cạnh thế tử của Tĩnh Nam hầu là điều hạnh phúc. Nàng ta đâu có ngờ rằng, với thân phận hiện tại, Kim Đa Đa nàng không được phép mang thai, nếu để Long Phi Ngọc biết, chỉ e lại hoài nghi nàng hồng hạnh xuất tường; dẫu có tin đấy là con của y, chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ động cơ của nàng, với tính khí kiêu ngạo của Long Phi Ngọc, sao y còn có thể sủng ái nàng nữa chứ.
“Hơn nữa Tô Tuyết Cầm cô nương được sủng ái như thế, sao thế tử lại đuổi nàng ta đi được.” Nói đến đây, Thúy Vi như nhớ ra điều gì, nàng ta ghé sát vào bên cạnh Kim Đa Đa nói, “Tiểu thư, Tuyết Cầm cô nương tuy xinh đẹp nhưng lúc nào cũng lạnh lùng như băng, Thúy Vi thấy nàng ta ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, vì sao thế tử lại thích người như vậy nhỉ? Trong khi Linh Lung cô nương luôn dịu dàng, thánh thót trước mặt thế tử, ấy vậy mà ngài vẫn lạnh nhạt với nàng ta?” Thế tử không thích người như tiểu thư, điều này nàng ta có thể hiểu.
“Thúy Vi à, ngươi phải nhớ kỹ, nam nhân chính là thứ đê tiện, ngươi càng ngoan ngoãn phục tùng, hắn càng chán ghét; ngươi càng hờ hững với hắn, hắn càng hứng thú.” Kim Đa Đa đáp lại bằng giọng uể oải.
Thúy Vi đương nhiên không thể liên hệ thế tử gia anh minh thần võ với thứ đê tiện được, nhưng vẫn ngộ ra được vài ý. “Nói vậy thì chỉ cần Tuyết Cầm cô nương cứ lạnh lùng như băng giá là thế tử sẽ luôn thích nàng ta?”
“Phải, nói không chừng Tuyết Cầm cô nương cố ý tỏ vẻ chối bỏ thiên lý, nhưng trên thực tế lại đang dụ dỗ thế tử.” Thúy Nùng vốn chẳng có hảo cảm với vị Tô tiểu thư chưa bao giờ nhìn nàng ta bằng nửa con mắt nọ.
Thấy khuôn mặt thất thần vì chịu đả kích của Thúy Vi, Kim Đa Đa bật cười.
Nàng không thích Tô Tuyết Cầm. Người ngoại ai nấy đều so sự cao ngạo của Tuyết mỹ nhân như vẻ thanh cao của hoa mai, nàng tuyệt nhiên nhiên không đồng tình.
Nàng cảm thấy vẻ lạnh lùng của Tô Tuyết Cầm không phải ngạo khí thật sự, bởi lẽ nàng ta không có dũng khí thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành như Yên Nhiên, cũng không có cốt khí dù làm kỹ nữ cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực như Diễm Hồng, nàng ta chỉ không cam lòng, không cam lòng nên mới cho là bản thân rất cao quý.
Kim Đa Đa cũng không coi thường xuất thân ca kỹ của Tô Tuyết Cầm, bởi vì làm người không thể lựa chọn xuất thân. Nhưng nếu bản thân cũng khinh thường xuất thân của mình, thì làm sao có thể kiêu hãnh đứng lên?
Thúy Nùng nói cũng không phải không có lý, sự cao ngạo của Tô Tuyết Cầm non nửa là do thói quen sống từ nhỏ, hơn một nửa còn lại là do lời đồn đại của thế nhân, cố ý coi bản thân mình khác người để thu hút sự chú ý của kẻ khác.
Kim Đa Đa biết nam nhân luôn muốn tranh giành những thứ người khác không có được, nhưng Long Phi Ngọc không phải người như thế, theo đuổi quá lâu sẽ sinh nhàm chán, sẽ buông tay. Nếu Tô Tuyết Cầm muốn dùng cách này để chiếm được tình cảm của Long Phi Ngọc, e là nàng ta sẽ chuốc lấy thất vọng.
Nghĩ đến đây, Kim Đa Đa thầm niệm trong lòng: Tô Tuyết Cầm ơi Tô Tuyết Cầm, cô nên học hỏi Linh Lung, đừng toàn tâm toàn ý đặt tình cảm vào Long Phi Ngọc, cũng không nên vọng tưởng đến tài phú và quyền thế của y, bằng không cô sẽ thua càng thảm.
“Ơ? Nếu tiểu thư đã biết Linh Lung cô nương muốn hại người, vì sao còn muốn giúp nàng ta?” Câu hỏi của Thúy Vi cắt ngang dòng suy nghĩ của Kim Đa Đa.
“À, bởi vì tiểu thư nhà ngươi rất muốn bị đuổi ra ngoài.” Rốt cuộc Kim Đa Đa cũng ăn xong hạt dưa cuối cùng, nàng nhận lấy chén trà từ tay Thúy Vi.
“Tiểu thư, người lại nghĩ lung tung rồi. Nếu người chịu yểu điệu một chút, không lý nào thế tử lại không thích người.” Thúy Vi vốn nghĩ rằng tiểu thư chỉ đang hờn dỗi vì thế tử sủng ái nữ nhân khác, tiểu thư và thế tử mới thật xứng đôi.
Có khi ngốc nghếch cũng là hạnh phúc, Kim Đa Đa không nỡ phá tan mộng tưởng của nàng ta, chỉ cười bảo: “Được, sau này ta nhất định sẽ yểu điệu trước mặt thế tử, để y hối hận vì đã không đối xử thật tốt với ta (đương nhiên là sau khi ta rời khỏi Hầu phủ). Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trước khi ta cho phép tuyệt đối không được để lộ chuyện ta mang thai, ngay cả với đại thiếu gia cũng không được hé răng nửa lời.”
Trải qua chuyện lần trước, Thúy Vi cũng phần nào hiểu được câu cửa hầu môn vừa sâu lại âm u, nhưng nàng ta vẫn không cam lòng, thủ thỉ nói: “Vì sao lại không được nói với đại thiếu gia ạ? Nếu đại thiếu gia biết nhất định sẽ làm chủ cho tiểu thư.”
Kim Đa Đa vừa nghe đến đây đã thấy đôi mày mình nhíu lại, nếu bây giờ đại ca Ngự sử mặt sắt của nàng mà biết chuyện nàng vào hầu phủ chỉ vì muốn có con, chắc chắn huynh ấy sẽ cằn nhằn đến chết mất.
“Không được nói là không được nói! Đi mau, mang cho ta chén chè hạt sen chưng đường mật đến đây.”
Đợi cô ngốc kia đi rồi, nàng mới gọi Thúy Nùng đang cười trộm một bên lại.
“Thúy Nùng à, thời gian của chúng ta không còn nhiều, xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân mình.”
“Ý của cô nương là…”
Hai người ghé tai thì thầm với nhau hồi lâu.
“Cô nương, nhưng Thúy Nùng là người của Hầu phủ.”
“Ngươi yên tâm, chủ tử ta nhất định sẽ đưa ngươi ra khỏi Hầu phủ, sau này chủ tử ăn gì ngươi ăn nấy, chủ tử mặc gì ngươi mặc nấy.” Kim Đa Đa không ngại lôi khí thế năm xưa khi nàng theo sư phụ mỹ nhan ngao du giang hồ ra mà rằng.
“Dạ, cô nương…”
“Sao thế?”
“Chuyện này… Thúy Nùng thấy quy thành hiện kim vẫn tốt hơn.”
“. . .”
“Linh Lung cô nương đến.” Thùy Nùng cao giọng hô, vừa như nghênh tiếp Linh Lung, cũng vừa đánh ám hiệu cho Kim Đa Đa trong phòng.
Linh Lung nhíu mày, thầm nghĩ chủ nào thì tớ nấy, nha hoàn bên cạnh nàng ta làm gì có kẻ nào hô to gọi nhỏ như vậy.
Kim Đa Đa cũng không ra nghênh đón, chỉ ở trong phòng nói vọng ra: “Linh Lung tỷ tỷ đến à, mau mời vào.”
Trong lòng Linh Lung có ý không vui, mấy cô ả này đều ỷ vào xuất thân quan gia của mình, ngoài mặt thì gọi tỷ tỷ, nhưng trong lòng có từng đối xử với nàng ta, coi nàng ta là đại tỷ hay không. Dẫu thế, Linh Lung vẫn bước vào phòng với gương mặt tươi cười.
Vừa vào phòng đã thấy Kim Đa Đa đang nằm trên giường, xem chừng mệt mỏi đến độ không dậy được, nhưng trên người lại mang vàng mang bạc như chuẩn bị dự yến.
“Xem ra tối hôm qua muội muội quả thật quá mệt nhọc, có cần tỷ tỷ dặn dò phòng bép làm ít canh bảo điểm để muội bồi bổ không.” Linh Lung vừa như quan tâm, vừa như châm biếm nói.
“Tỷ tỷ thật biết đùa.” Kim Đa Đa ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt hơi ửng đỏ, nhìn ra không là đang xấu hổ thật hay giả vờ, “Thật ra cũng không có gì đáng ngại, cơ thể mệt mỏi rã rời, không thể đứng dậy hành lễ với tỷ tỷ, mong tỷ tỷ thứ tội.”
Linh Lung nhìn dáng vẻ nàng ta cúi đầu khiến bộ diệu bằng vàng đung đưa mà cười thầm trong lòng, tướng mạo của cô gái này so với Tô Tuyết Cầm không quá thúa kém, nhưng lỗi là ở cô ta chọn trang phục không phù hợp, cứ nghĩ rằng nùng trang diễm lệ có thể hơn được đạm tảo nga mi của người khác ư.
Nghĩ đến đây, nỗi khó chịu trong lòng Linh Lung ban nãy đã giảm xuống hơn phân nửa. Huống hồ nàng ta đã sớm nghe ngóng, tối hôm qua thế tử gia uống say không biết gì, vừa lên giường là ngủ ngay, thế mà Kim Đa Đa này lại dám lộng ngôn.
“Ai gặp chuyện vui tinh thần cũng thoải mái hơn, ta thấy dạo này muội muội xinh đẹp khác thường, chẳng trách thế tử uống say cũng nhớ đến muội muội.”
“Tỷ tỷ lại trêu chọc người ta rồi.” Bộ diêu bằng vàng lại xao động.
“Ấy, tỷ tỷ nào có trêu chọc gì, là đang ngưỡng bộ đấy chứ. Thế tử khi say thì nhớ muội muội, lúc tỉnh thì tìm đến Tô tiểu thư, trong lòng ngài nào có ta.” Khi Linh Lung nói những lời này, đa phần là có ý gây sự, nhưng cũng thấm vài phần chân tình.
“Hừ! Cô ả Tô Tuyết Cầm kia đúng là không biết phép tắc, nàng ta vào phủ sau cùng, theo lý phải gọi chúng ta là tỷ tỷ, sao có thể để nàng ta một mình độc chiếm thế tử.”
“Tô tiểu thư là một trong tứ đại mỹ nhân, về tướng mạo quả thật không thể so sánh, tài nghệ lại tốt, chẳng trách thế tử nặng lòng với nàng ta.”
“Tứ đại mỹ nhân thì sao chứ! Muội thấy mình chẳng kém nàng ta là bao. Muội thật không hiểu vì sao thế tử lại thích nàng ta, cả ngày lạnh lùng như băng giá, chỉ sợ ôm vào lòng cũng buốt đến thấu xương.” Trong lời nói của Kim Đa Đa nồng nặc vị ghen tuông.
Linh Lung cười thầm trong lòng, đạo hạnh của tiểu cô nương này quá kém, mình vừa nói vài câu đã phẫn nộ đến lộ mặt không được sủng ái. Cũng tốt, Kim Đa Đa ngốc nghếch này chỉ cần một mồi lửa, còn Tô Tuyết Cầm kia là băng, băng gặp lửa tất tan chảy. Vậy thì mình sẽ trở thành mồi lửa này, bất kể cuối cùng cây cỏ bị lửa thiêu rụi hay băng bị lửa làm tan chảy, dẫu ra sao cũng có kịch hay để xem.
Linh Lung kéo tay Kim Đa Đa, nghiêm túc nói: “Muội muội cũng nói rồi đấy, tỷ muội chúng ta đều theo thế tử, vì thế phải hòa thuận với nhau, chuyên tâm phụng dưỡng thế tử mới phải.” Sau đó nàng ta ghé sát lại hơn: “Muội muội đừng nói nữa, dù gì Tô tiểu thư cũng là thiên kim phủ Hữu tướng, thận phận ấy chúng ta không thể so sánh…”
“Thiên kim phủ Hữu tướng thì sao chứ! Ca ca ta cũng là Ngự sử giám sát đương triều đấy! Hơn nữa chẳng phải nàng ta chỉ là con gái của một ca kỹ thôi sao, cao quý hơn chúng ta ở chỗ nào?” Kim Đa Đa vẫn lớn giọng la hét.
Linh Lung chỉ chờ một câu này, trong lòng vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn sợ hãi nói: “Chao ôi muội muội của ta, đã nói muội đừng nói nữa mà, nếu lời này truyền đến tai Tô tiểu thư e là người ta giận muội muội mất.”
“Sợ cái gì chứ. Trong phòng đều là người của chúng ta, ai dám đến Tàng Tuyết lâu mật báo.”
“Muội muội còn trẻ, tỷ tỷ nhất định không nói ra, thế nhưng lòng người khó đoán, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Ha ha, nha hoàn thiếp thân của nàng rất trung thành, chỉ cần nàng muốn bọn họ nói, bọn họ nhất định sẽ nói.
Đêm hôm ấy, lời nói trong Nguyên Bảo các quả nhiên bị cắt câu lấy nghĩa rồi truyền đến Tàng Tuyết lâu, Tô Tuyết Cầm nghe xong vừa tức lại vừa buồn phiền, lại thêm duyên cớ đêm hôm trước Long Phi Ngọc ngủ lại Nguyên Bảo các, nàng ta đối xử với y càng lạnh nhạt, thậm chí còn cự tuyệt sự dịu dàng của y.
Long Phi Ngọc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cơn say túy lúy, vốn người có hơi uể oải, nào còn tâm tư lấy lòng Tô Tuyết Cầm, nay nàng ta lại như thế bèn đổi giận, xoay người tìm đến phòng Linh Lung.
Ngày hôm sau, Long Phi Ngọc biết ngọn nguồn, nhưng y không trừng phạt Kim Đa Đa thật nặng như mọi người nghĩ, chỉ hạ lệnh trong vòng một tháng không cho phép nàng rời khỏi Nguyên Bảo các nửa bước. Y thấy đối với kiểu nữ nhân chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn này, hình phạt nghiêm khắc nhất chính là bỏ mặc nàng ta.
Tuy nhiên y cũng không lập tức quay về bên cạnh Tô Tuyết Cầm. Y cũng muốn vị Tuyết mỹ nhân này chịu dằn vặt một chút, nàng ta thật sự nghĩ Long Phi Ngọc y là kẻ chỉ biết lẽo đeo theo lưng nữ nhân hay sao?
Mấy hôm nay, Tô Tuyết Cầm vừa tức vừa buồn phiền, vừa giận chuyện Long Phi Ngọc chẳng đoái hoài đến mình, vừa giận bản thân vì sao không kiềm chế một chút, chẳng những khiến Long Phi Ngọc rời khỏi Tàng Tuyết lâu, trái lại còn khiến Linh Lung đắc lợi.
Giữa sự vui mừng, Linh Lung vẫn cảm thấy tiếc nuối, xem ra ngọn lửa này cháy chưa đủ mạnh, phải lớn mạnh hơn nữa, chí ít phải trừ khử được một.
Về phần Kim Đa Đa, dù cuộc sống nhàn nhã cũng không tránh khỏi lo lắng, nàng lo rằng Linh Lung sẽ bị Long Phi Ngọc làm mê muội, đến khi ấy sẽ thu tay không chịu giúp nàng nữa. Đã vậy nàng phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi tay y, nếu cứ ở lại đây thêm một tháng nữa e là không giấu nổi cái bụng này.
Tiểu nha hoàn Thúy Vi dù hơi ngô nghê, nhưng cũng không đến nỗi ngu đần, dần dần cũng nhận ra có điều bất thường.
“Tiểu thư, chuyện hôm ấy dù người có phần không đúng, nhưng chẳng phải Linh Lung cô nương cũng có ý đó sao, vì sao thế tử chỉ phạt người chứ không phạt nàng ta? Hơn nữa những lời này nô tỳ và Thúy Nùng đều không nói, nhất định chỉ có người bên cạnh Linh Lung cô nương tiết lộ.”
Kim Đa Đa vẫn nằm dài trên giường, trên người chưa dát vàng mang bạc, chỉ độc một chiếc áo hoa màu xanh, tóc cũng chỉ dùng một cây trâm ngọc vén lên. Vỏ hạt dưa từng mảnh từng mảnh bay ra từ miệng nàng, rơi xuống trên nền đất, Thúy Nùng ngồi bên cạnh cũng bắt chước theo.
“Ha ha, ngay cả Thúy Vi nhìn sơ cũng hiểu, xem ra thủ đoạn của Linh Lung kia chưa được tốt lắm. Chao ôi, Hầu phủ Tĩnh Nam to lớn nhường này mà chẳng tìm ra một đối thủ xứng tầm.” Kim Đa Đa lắc đầu tiếc rẻ.
“Tiểu thư, Linh Lung cô nương nhìn qua có vẻ là người tốt, trước đây cũng từng chiếu cố chúng ta, vì sao lần này lại hại chúng ta chứ?”
Thúy Nùng phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, “Còn vì sao nữa. Đương nhiên là vì muốn đuổi cô nương và Tuyết Cầm cô nương khỏi đây rồi.”
“Vì sao nhất định phải đuổi chúng ta đi? Chẳng phải trước đây rất tốt sao?” Những âm mưu quỷ kế không hề xuất hiện trong đầu Thúy Vi.
Thúy Nùng không chịu được mà rằng: “Cô không biết à? Bây giờ các cô nương đều không có danh phận, bên cạnh thế tử ít đi một người thì nàng ta càng có thêm cơ hội.”
“Tiểu thư nhà chúng ta mới là người đủ tư cách ở lại đây, chỉ cần thế tử biết tiểu thư mang thai, nhất định sẽ giữ tiểu thư lại.”
Kim Đa Đa buồn cười nhìn nha đầu mười lăm tuổi này.
Thúy Vi cũng giống như đa số các thiếu nữ trong thành khác, cứ nghĩ rằng được ở lại bên cạnh thế tử của Tĩnh Nam hầu là điều hạnh phúc. Nàng ta đâu có ngờ rằng, với thân phận hiện tại, Kim Đa Đa nàng không được phép mang thai, nếu để Long Phi Ngọc biết, chỉ e lại hoài nghi nàng hồng hạnh xuất tường; dẫu có tin đấy là con của y, chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ động cơ của nàng, với tính khí kiêu ngạo của Long Phi Ngọc, sao y còn có thể sủng ái nàng nữa chứ.
“Hơn nữa Tô Tuyết Cầm cô nương được sủng ái như thế, sao thế tử lại đuổi nàng ta đi được.” Nói đến đây, Thúy Vi như nhớ ra điều gì, nàng ta ghé sát vào bên cạnh Kim Đa Đa nói, “Tiểu thư, Tuyết Cầm cô nương tuy xinh đẹp nhưng lúc nào cũng lạnh lùng như băng, Thúy Vi thấy nàng ta ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, vì sao thế tử lại thích người như vậy nhỉ? Trong khi Linh Lung cô nương luôn dịu dàng, thánh thót trước mặt thế tử, ấy vậy mà ngài vẫn lạnh nhạt với nàng ta?” Thế tử không thích người như tiểu thư, điều này nàng ta có thể hiểu.
“Thúy Vi à, ngươi phải nhớ kỹ, nam nhân chính là thứ đê tiện, ngươi càng ngoan ngoãn phục tùng, hắn càng chán ghét; ngươi càng hờ hững với hắn, hắn càng hứng thú.” Kim Đa Đa đáp lại bằng giọng uể oải.
Thúy Vi đương nhiên không thể liên hệ thế tử gia anh minh thần võ với thứ đê tiện được, nhưng vẫn ngộ ra được vài ý. “Nói vậy thì chỉ cần Tuyết Cầm cô nương cứ lạnh lùng như băng giá là thế tử sẽ luôn thích nàng ta?”
“Phải, nói không chừng Tuyết Cầm cô nương cố ý tỏ vẻ chối bỏ thiên lý, nhưng trên thực tế lại đang dụ dỗ thế tử.” Thúy Nùng vốn chẳng có hảo cảm với vị Tô tiểu thư chưa bao giờ nhìn nàng ta bằng nửa con mắt nọ.
Thấy khuôn mặt thất thần vì chịu đả kích của Thúy Vi, Kim Đa Đa bật cười.
Nàng không thích Tô Tuyết Cầm. Người ngoại ai nấy đều so sự cao ngạo của Tuyết mỹ nhân như vẻ thanh cao của hoa mai, nàng tuyệt nhiên nhiên không đồng tình.
Nàng cảm thấy vẻ lạnh lùng của Tô Tuyết Cầm không phải ngạo khí thật sự, bởi lẽ nàng ta không có dũng khí thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành như Yên Nhiên, cũng không có cốt khí dù làm kỹ nữ cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực như Diễm Hồng, nàng ta chỉ không cam lòng, không cam lòng nên mới cho là bản thân rất cao quý.
Kim Đa Đa cũng không coi thường xuất thân ca kỹ của Tô Tuyết Cầm, bởi vì làm người không thể lựa chọn xuất thân. Nhưng nếu bản thân cũng khinh thường xuất thân của mình, thì làm sao có thể kiêu hãnh đứng lên?
Thúy Nùng nói cũng không phải không có lý, sự cao ngạo của Tô Tuyết Cầm non nửa là do thói quen sống từ nhỏ, hơn một nửa còn lại là do lời đồn đại của thế nhân, cố ý coi bản thân mình khác người để thu hút sự chú ý của kẻ khác.
Kim Đa Đa biết nam nhân luôn muốn tranh giành những thứ người khác không có được, nhưng Long Phi Ngọc không phải người như thế, theo đuổi quá lâu sẽ sinh nhàm chán, sẽ buông tay. Nếu Tô Tuyết Cầm muốn dùng cách này để chiếm được tình cảm của Long Phi Ngọc, e là nàng ta sẽ chuốc lấy thất vọng.
Nghĩ đến đây, Kim Đa Đa thầm niệm trong lòng: Tô Tuyết Cầm ơi Tô Tuyết Cầm, cô nên học hỏi Linh Lung, đừng toàn tâm toàn ý đặt tình cảm vào Long Phi Ngọc, cũng không nên vọng tưởng đến tài phú và quyền thế của y, bằng không cô sẽ thua càng thảm.
“Ơ? Nếu tiểu thư đã biết Linh Lung cô nương muốn hại người, vì sao còn muốn giúp nàng ta?” Câu hỏi của Thúy Vi cắt ngang dòng suy nghĩ của Kim Đa Đa.
“À, bởi vì tiểu thư nhà ngươi rất muốn bị đuổi ra ngoài.” Rốt cuộc Kim Đa Đa cũng ăn xong hạt dưa cuối cùng, nàng nhận lấy chén trà từ tay Thúy Vi.
“Tiểu thư, người lại nghĩ lung tung rồi. Nếu người chịu yểu điệu một chút, không lý nào thế tử lại không thích người.” Thúy Vi vốn nghĩ rằng tiểu thư chỉ đang hờn dỗi vì thế tử sủng ái nữ nhân khác, tiểu thư và thế tử mới thật xứng đôi.
Có khi ngốc nghếch cũng là hạnh phúc, Kim Đa Đa không nỡ phá tan mộng tưởng của nàng ta, chỉ cười bảo: “Được, sau này ta nhất định sẽ yểu điệu trước mặt thế tử, để y hối hận vì đã không đối xử thật tốt với ta (đương nhiên là sau khi ta rời khỏi Hầu phủ). Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trước khi ta cho phép tuyệt đối không được để lộ chuyện ta mang thai, ngay cả với đại thiếu gia cũng không được hé răng nửa lời.”
Trải qua chuyện lần trước, Thúy Vi cũng phần nào hiểu được câu cửa hầu môn vừa sâu lại âm u, nhưng nàng ta vẫn không cam lòng, thủ thỉ nói: “Vì sao lại không được nói với đại thiếu gia ạ? Nếu đại thiếu gia biết nhất định sẽ làm chủ cho tiểu thư.”
Kim Đa Đa vừa nghe đến đây đã thấy đôi mày mình nhíu lại, nếu bây giờ đại ca Ngự sử mặt sắt của nàng mà biết chuyện nàng vào hầu phủ chỉ vì muốn có con, chắc chắn huynh ấy sẽ cằn nhằn đến chết mất.
“Không được nói là không được nói! Đi mau, mang cho ta chén chè hạt sen chưng đường mật đến đây.”
Đợi cô ngốc kia đi rồi, nàng mới gọi Thúy Nùng đang cười trộm một bên lại.
“Thúy Nùng à, thời gian của chúng ta không còn nhiều, xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân mình.”
“Ý của cô nương là…”
Hai người ghé tai thì thầm với nhau hồi lâu.
“Cô nương, nhưng Thúy Nùng là người của Hầu phủ.”
“Ngươi yên tâm, chủ tử ta nhất định sẽ đưa ngươi ra khỏi Hầu phủ, sau này chủ tử ăn gì ngươi ăn nấy, chủ tử mặc gì ngươi mặc nấy.” Kim Đa Đa không ngại lôi khí thế năm xưa khi nàng theo sư phụ mỹ nhan ngao du giang hồ ra mà rằng.
“Dạ, cô nương…”
“Sao thế?”
“Chuyện này… Thúy Nùng thấy quy thành hiện kim vẫn tốt hơn.”
“. . .”