Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Trương Cường nghe xong cười: “Không sai, tất cả đều nằm trong kế hoạch, chỉ cần tất cả thuận lợi, nửa tháng sau công kích thành Thiện Vô, rồi hướng lên huyện Cửu Nguyên so tài cao thấp với Mặc Đốn”
Mông Điềm cẩn trọng nhìn Trương Cường nói: “Bệ hạ, theo vi thần thấy công đánh Nhạn Môn mặc dù là chuyện gấp rút nhưng chinh phạt Hung Nô cũng không nhất thiết phải tiến hành ngay như thế, nếu khai xuân năm sau rồi lại chinh thào e là khả năng thắng sẽ cao hơn”
Trương Cường lắc đầu nói: “Trẫm muốn sớm giải quyết xong Hung Nô, cũng có thế trẫm hơi vội vàng, nhưng nói thế nào hãy cứ đánh Nhạn Môn rồi hãy nói”
Mông Điềm đã mờ mồm nhưng không nói thêm gì nữa, lời nói làm loạn kế hoạch của hoàng thượng mà hoàng thượng không tức giận đã là kì tích rồi, nên nghĩ một lát lại không nói thêm gì nữa, rốt cuộc hiện nay còn chưa triển khai quyết chiến thật sự, nói gì cũng là hơi sớm. Hơn nữa, hoàng thượng không phải là người bào thủ bướng bỉnh, đến lúc đó tùy theo diễn biến tình hình, lại thêm ý kiến của mình, thuyết phục hoàng thượng cũng không phải là khó.
Nghĩ đến đây, bất giác trầm ngâm một lát mới gật đầu nói: “Bất luận thế nào, cũng không thể quyết định mọi việc quá cứng nhắc, tình hình trên chiến trường, diễn biến khó lường, tất cả tùy cơ ứng biến, vi thần sẽ cẩn thận sắp đặt, không để cho Lưu Bang có cơ hội để lợi dụng”
Trương Cường gật đầu, muốn nói gì đó nhưng trước mặt tướng quân lẫy lừng như Mông Điềm không tiện nói đành thôi, rồi mới tiếp: “ Tối nay chính thức tấn công, hãy để mọi người được nghỉ ngơi thật sự trước đi”
Mông Điềm gật đầu nói: “Vi thẩn rõ, bệ hạ hãy bào trọng”
Trương Cường thở dài gật đầu nói: “Trẫm hiểu, tướng quân cũng nghỉ ngơi sớm đi, tối nay là một trận ác chiến”
Mông Điềm đưa mắt nhìn Trương Cường rồi mới lui ra.
Ăn xong cơm tối, trời bắt đầu nhá nhem tối, trăng tròn treo trên bầu trời mênh mông sâu thăm thẳm, nhìn xuyên qua kẽ lá chỉ thấy một sự ngọt ngào êm đềm, gió mát thổi qua kẽ lá, phát ra những tiếng
Trương Cường thay áo giáp bảo hộ, rồi mặc thêm chiến bào màu đen, trên đầu chỉ đội một cái mũ ngọc trắng nhỏ, toát ra vẻ vô cùng thông minh sắc sào, lại thêm vẻ anh tuấn thiên tử thiếu niên. Sau khi ăn cơm tối, đại quân đã chuẩn bị xuất phát, nhẹ nhàng tiến quân về thành Thiện Vô đang bị bao phủ trong đêm đen, lúc đó là vào khoảng canh hai.
Đại quân đã hoàn thành xong việc bao vây từ hai hướng vào thành Thiện Vô, lại thêm sự bao vây từ hướng nam xuống bắc của Vương Bôn, quân Tần đã hoàn thành việc bao vây thành Thiện Vô vào đúng canh ba.
Tự cổ chí kim, biên cương hiểm yếu lúc này lại bị mây đen chiến tranh tàn khốc bao phủ, nhưng một số thứ dân vẫn còn ngon giấc trong mộng đẹp, màn đêm ngày hè vô cùng yên tĩnh, cho nên dân chúng đều không ý thức được âm ảnh của cái chết đang đến gần.
Lần công thành này Mông Điềm đã đặc biệt trang bị vô số bom cháy, cái này vốn dĩ là trang bị cho phi hành quân, nhưng Trương Cường đã cân nhắc quân phi hành mang theo thuốc nổ rất dễ bị ầm, lại thêm trời mưa, thì tác dụng của quân phi hành cũng không phát huy được. Hơn nữa qua mấy lần liên tục tác chiến, quân phi hành đã bị Lưu Bang biết rõ, không cách nào phát huy được tác dụng kì binh, lần bình định Nhạn Môn này chỉ mang theo 200 phi hành quân, chuẩn bị cho trường hợp ngẫu nhiên có thể sử dụng, công thành chính diện vẫn là do quân chính quy hoàn thành.
Mông Điềm do trong cuộc chiến mấy lần trước đã lĩnh giáo được dầu thô có uy lực nước không thể dập tắt, gió không dập được, nên đã chuẩn bị xe ném đá và cung tên tẩm dầu bắn vào trong thành gây cho kẻ địch sự tập kích dữ dội.
Công thành chiến kiểu này là việc mà tướng lĩnh lãnh binh không muốn làm nhất, trong “Binh pháp Tôn Tử” từng mấy lần nhấn mạnh, công thành chiến là loại chiến tranh không có biện pháp nhất, là hình thức chiến tranh tổn thất lớn nhất, khốc liệt nhất, đúng như câu nói đã truyền từ thiên cổ: “Thượng binh phạt mưu, kì thứ phạt giao, kì thứ phạt binh, kì thứ phạt thành” là ý như thế.
Mông Điềm lần này chuẩn bị bom cháy chính là chuẩn bị cho mình một tấm vương bài sau cùng, có đại hỏa có thế thiêu hủy tất cả, có thế đốt thành Thiện Vô thành tro bụi, cũng phải đánh thắng trận này, nếụ không hoàng đế đích thân xuất chinh, thất bại trở về, không chỉ khiến cho đế quốc Đại Tần mất mặt mà cũng khiến cho ông thân là đại tướng cũng phải bãi quan bãi chức, vô số quân sĩ sẽ thân thủ mỗi thứ một nơi.
Lúc này Vương Bôn từ phía bắc Hàm Đan tiến tới đã kịp thời đến núi ở phía nam huyện Thiện Vô, bốn xung quanh thành Thiện Vô đều có núi bao bọc, địa xứ cao nguyên, địa thế dễ thủ khó công, là căn cứ trọng yếu của nước Triệu thời chiến quốc chống lại Hung Nô, bóp chết ý đồ xâm phạm trung nguyên của các dân tộc khác.
Vương Bôn thân mặc áo giáp nhẹ, cưỡi trên lưng chiến mã màu đen, nhìn chằm chằm vào đêm tối, trời đã chuyển về canh ba, thêm một khắc nữa, là đến thời gian tấn công đã hẹn với Vương Bôn. Vương Bôn lúc này nhẹ hít một hơi, chiến mã dường như cảm nhận được sự bất an của chủ nhân nên thở ra phì phì, quay đầu, vung vẩy cái đuôi dài.
Vương Bôn ghì chặt dây cương, khống chế con ngựa đang bất an, tập trung tinh thần nghe ngóng tiếng động trong đêm, đúng lúc cảm thấy có chút không
kiên nhẫn được nữa, bèn nghe thấy tiếng trống giục chiến vọng lại trong đêm, Vương Bôn tập trung tinh thần huơ thanh trường kiếm, ra lệnh cho đoàn quân đằng sau thét: “Giết cho ta”
Thét xong vội thúc vào bụng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng rồi phóng đi như điện xẹt, đại quân như nước lũ xông vào cổ thành Thiện Vô, trong đêm tối đen, Vương Bôn đã nhìn thấy tường thành Thiện Vô, đột nhiên lóe qua vô số ánh lửa nhức mắt, tiếp theo là vô số tiếng thét bi ai của quân sĩ đang giãy giụa trong bế lửa, Vương Bôn đang công thành cũng cảm thấy một nỗi sợ khó nói nên lời.
Trương Cường đang đứng ở một chỗ cao rất gần với Thiện Vô, đưa mắt nhìn, bên cạnh là Mông Điềm đang mặc áo giáp nhẹ đang nghiêm túc tỉ ỉ theo dõi trận chiến.
Thông qua kính viễn vọng được chế tạo từ thạch anh, có thể nhìn thấy lửa lớn trong thành Thiện Vô, và bóng dáng quân lính đang hoang mang không biết phải làm như thế nào. Nhân ánh lửa trong thành, Trương Cường nhìn thấy được cờ chiến thêu mấy chữ “Hán Trang Vương” đang tung bay phần phật trong gió, dưới ánh lửa lại càng nhức mắt.
Trương Cường nhìn lá cờ chiến đang tung bay trong gió đêm, trong lòng dâng lên một cảm giác cổ quái, bất giác thấy thật nực cười, thật không biết chức Hán Trung Vương mà Lưu Bang tự phong là đến từ đâu. Nghĩ đến đại Hán đế quốc ngạo mạn thiên cổ trong lịch sử, đã đưa bộ tộc Hoa Hạ Trung Nguyên lên đế quốc vĩ đại thần tiên danh xưng, bất giác cười gượng. Hiện nay, hoàng đế khai quốc triều Hán sắp chết trong tay mình, thật không biết rốt cuộc là lịch sử đang cười nhạo hay bản thân mình đang trêu đùa lịch sử.
Mông Điềm lúc này qua kính viễn vọng cũng nhìn thấy lá cờ chiến đang tung bay trong thành Thiện Vô, trong lòng vô cùng căng thẵng, đang sợ Trương Cường nổi giận, nhìn thấy hoàng đế sắc mặt hoang mang, vội cẩn trọng nhắc nhở: “ Bệ hạ, không cần phải tức giận với hành động ngông cuồng này, bệ hạ vẫn là thiên tử, có thần minh bảo hộ, huống hồ chỉ là một Lưu Bang nhỏ bé”
Trương Cường cười gượng: “Trẫm không tức giận, mà hình như thực sự là ý trời”
Mông Điềm không rõ suy nghĩ của Trượng Cường, gật đầu nói: “ Đây đúng là câu hỏi cật vấn Đại Tần ta, là ông trời đang khảo nghiệm Đại Tần, chỉ cần bệ hạ trị vì được thiên hạ sẽ là minh quân thiên cổ”
Nhìn thấy Mông Điềm đang hiểu nhầm mình, Trương Cường cũng không cách nào giải thích được, nghĩ đến Hạng Vũ cắt cố tự tử ở bên bờ ô Giang, nhìn thấy chiến trường khốc liệt bao tràm sát khí trước mặt bất giác hào khí lên cao, ngẩng đầu cười: “ Không sai, trẫm một khi đã đến đây, đương nhiên phải có hành động gì đó, nếu không làm sao xứng đáng với bản thân, xứng đáng với đời người kì lạ này? Mông tướng quân, đừng lo lắng, trẫm không sao, tướng quân cứ yên tâm”
Nói đến đây nhìn thấy vô số quân Tần đang công thành đột nhiên gặp phải sự phản kHáng cực lớn, vô số binh sĩ Tần lũ lượt rơi từ tường thành xuống, hóa ra là quân cứu viện của quân Hán xông lên, thay thế số binh sĩ canh thành vừa bị bom cháy giết hại. Một trận mưa tên từ trên thành bắn xuống, mấy chiếc xe công thành vừa triển khai được thang dài, liền bị quân Hán ở trên thành dùng đá và gỗ to lăn xuống, binh sĩ công thành nếu chết rất thảm thương, lại thêm mưa tên dày đặc, lần tấn công thứ nhất của quân Tần, đến lúc trời sáng cũng đã thất bại mà kết thúc.
Đến khi tiếng minh kim giòn giã vang lên từ ánh ban mai buổi sớm, thì đợt tấn công thứ nhất của quân Tần, coi như tạm dùng lại, sau khi kéo đi vô số xác chết trận, tường thành cao lớn Thiện Vô coi như khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ có điều mùi tanh của máu vô tình đã xóa đi tất cả sự yên bình.
Nhìn thấy đầu rơi máu chảy trên chiến trường, Trương Cường lạnh lùng nhìn cánh cửa thành vẫn đóng chặt, chỉ thấy máu nóng trong đầu đang bốc lên ngùn ngụt. Đúng thế, là một binh sĩ khát vọng đối với chiến tranh không nghi ngờ gì là mãnh liệt nhất, chiến tranh vốn dĩ là tàn khốc, vì thế có lúc khi mà biện pháp hòa bình không thể giải quyết được vấn đề, chiến tranh chính là cách tốt nhất. Mặc dù chúng ta cứ hét lên là không muốn chiến tranh nhưng lại cứ hết lần này lần khác lấy cái cớ quốc gia để phát động chiến tranh, đây chính là khát vọng chinh phục trong bản tính loài người.
Mông Điềm lạnh lùng nhìn quân Tần đang rút khỏi chiến trường, rồi quay sang cận binh bên cạnh dặn: “ Hãy báo cáo con số thương vong lên đây chuẩn bị đợt công kích mới, khi tấn công đợt sau, chú ý bảo vệ xe công thành, giáp binh lên trước, bộ binh giữ gìn đội hình, xe ném đá khoan đã, dùng quá nhiều bom cháy”
Tên lính kia đáp một tiếng rồi đi ngay, Mông Điềm thận trọng bẩm với Trương Cường: “Bệ hạ, trời đã sáng, đợt công kích tiếp theo có cho sử dụng phi hành quân không?”
Trương Cường đón gió lạnh ban sớm nghĩ ngợi lắc đầu: “ Đừng dùng, trận giao chiến đầu tiên hôm nay, đừng dễ dàng sử dụng, hãy giữ lại đến lúc mấu chốt sau cùng”
Mông Điềm hai mắt sáng lên, nói: “Bệ hạ quả nhiên anh minh, Mông Điềm sợ bệ hạ sử dụng phi hành quân, ảnh hưởng đến sĩ khí của phi hành quân, không ngờ bệ hạ lại...”
Nói đến đây dường như hoàn toàn quên mất thân phận của Trương Cường, đợi đến khi Hàn Hoán đánh tiếng nhắc nhở, mới đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt biến đổi, vội quỳ xuống nhận tội, thì thấy Trương Cường nói: “Tướng quân không cần phải xin tội trước trận, trẫm không muốn ảnh hưởng sĩ khí, chuyện hôm nay đợi đến sau khi về Hàm Dương trẫm sẽ cân nhắc xử lý”
Mông Điềm cẩn trọng nhìn Trương Cường nói: “Bệ hạ, theo vi thần thấy công đánh Nhạn Môn mặc dù là chuyện gấp rút nhưng chinh phạt Hung Nô cũng không nhất thiết phải tiến hành ngay như thế, nếu khai xuân năm sau rồi lại chinh thào e là khả năng thắng sẽ cao hơn”
Trương Cường lắc đầu nói: “Trẫm muốn sớm giải quyết xong Hung Nô, cũng có thế trẫm hơi vội vàng, nhưng nói thế nào hãy cứ đánh Nhạn Môn rồi hãy nói”
Mông Điềm đã mờ mồm nhưng không nói thêm gì nữa, lời nói làm loạn kế hoạch của hoàng thượng mà hoàng thượng không tức giận đã là kì tích rồi, nên nghĩ một lát lại không nói thêm gì nữa, rốt cuộc hiện nay còn chưa triển khai quyết chiến thật sự, nói gì cũng là hơi sớm. Hơn nữa, hoàng thượng không phải là người bào thủ bướng bỉnh, đến lúc đó tùy theo diễn biến tình hình, lại thêm ý kiến của mình, thuyết phục hoàng thượng cũng không phải là khó.
Nghĩ đến đây, bất giác trầm ngâm một lát mới gật đầu nói: “Bất luận thế nào, cũng không thể quyết định mọi việc quá cứng nhắc, tình hình trên chiến trường, diễn biến khó lường, tất cả tùy cơ ứng biến, vi thần sẽ cẩn thận sắp đặt, không để cho Lưu Bang có cơ hội để lợi dụng”
Trương Cường gật đầu, muốn nói gì đó nhưng trước mặt tướng quân lẫy lừng như Mông Điềm không tiện nói đành thôi, rồi mới tiếp: “ Tối nay chính thức tấn công, hãy để mọi người được nghỉ ngơi thật sự trước đi”
Mông Điềm gật đầu nói: “Vi thẩn rõ, bệ hạ hãy bào trọng”
Trương Cường thở dài gật đầu nói: “Trẫm hiểu, tướng quân cũng nghỉ ngơi sớm đi, tối nay là một trận ác chiến”
Mông Điềm đưa mắt nhìn Trương Cường rồi mới lui ra.
Ăn xong cơm tối, trời bắt đầu nhá nhem tối, trăng tròn treo trên bầu trời mênh mông sâu thăm thẳm, nhìn xuyên qua kẽ lá chỉ thấy một sự ngọt ngào êm đềm, gió mát thổi qua kẽ lá, phát ra những tiếng
Trương Cường thay áo giáp bảo hộ, rồi mặc thêm chiến bào màu đen, trên đầu chỉ đội một cái mũ ngọc trắng nhỏ, toát ra vẻ vô cùng thông minh sắc sào, lại thêm vẻ anh tuấn thiên tử thiếu niên. Sau khi ăn cơm tối, đại quân đã chuẩn bị xuất phát, nhẹ nhàng tiến quân về thành Thiện Vô đang bị bao phủ trong đêm đen, lúc đó là vào khoảng canh hai.
Đại quân đã hoàn thành xong việc bao vây từ hai hướng vào thành Thiện Vô, lại thêm sự bao vây từ hướng nam xuống bắc của Vương Bôn, quân Tần đã hoàn thành việc bao vây thành Thiện Vô vào đúng canh ba.
Tự cổ chí kim, biên cương hiểm yếu lúc này lại bị mây đen chiến tranh tàn khốc bao phủ, nhưng một số thứ dân vẫn còn ngon giấc trong mộng đẹp, màn đêm ngày hè vô cùng yên tĩnh, cho nên dân chúng đều không ý thức được âm ảnh của cái chết đang đến gần.
Lần công thành này Mông Điềm đã đặc biệt trang bị vô số bom cháy, cái này vốn dĩ là trang bị cho phi hành quân, nhưng Trương Cường đã cân nhắc quân phi hành mang theo thuốc nổ rất dễ bị ầm, lại thêm trời mưa, thì tác dụng của quân phi hành cũng không phát huy được. Hơn nữa qua mấy lần liên tục tác chiến, quân phi hành đã bị Lưu Bang biết rõ, không cách nào phát huy được tác dụng kì binh, lần bình định Nhạn Môn này chỉ mang theo 200 phi hành quân, chuẩn bị cho trường hợp ngẫu nhiên có thể sử dụng, công thành chính diện vẫn là do quân chính quy hoàn thành.
Mông Điềm do trong cuộc chiến mấy lần trước đã lĩnh giáo được dầu thô có uy lực nước không thể dập tắt, gió không dập được, nên đã chuẩn bị xe ném đá và cung tên tẩm dầu bắn vào trong thành gây cho kẻ địch sự tập kích dữ dội.
Công thành chiến kiểu này là việc mà tướng lĩnh lãnh binh không muốn làm nhất, trong “Binh pháp Tôn Tử” từng mấy lần nhấn mạnh, công thành chiến là loại chiến tranh không có biện pháp nhất, là hình thức chiến tranh tổn thất lớn nhất, khốc liệt nhất, đúng như câu nói đã truyền từ thiên cổ: “Thượng binh phạt mưu, kì thứ phạt giao, kì thứ phạt binh, kì thứ phạt thành” là ý như thế.
Mông Điềm lần này chuẩn bị bom cháy chính là chuẩn bị cho mình một tấm vương bài sau cùng, có đại hỏa có thế thiêu hủy tất cả, có thế đốt thành Thiện Vô thành tro bụi, cũng phải đánh thắng trận này, nếụ không hoàng đế đích thân xuất chinh, thất bại trở về, không chỉ khiến cho đế quốc Đại Tần mất mặt mà cũng khiến cho ông thân là đại tướng cũng phải bãi quan bãi chức, vô số quân sĩ sẽ thân thủ mỗi thứ một nơi.
Lúc này Vương Bôn từ phía bắc Hàm Đan tiến tới đã kịp thời đến núi ở phía nam huyện Thiện Vô, bốn xung quanh thành Thiện Vô đều có núi bao bọc, địa xứ cao nguyên, địa thế dễ thủ khó công, là căn cứ trọng yếu của nước Triệu thời chiến quốc chống lại Hung Nô, bóp chết ý đồ xâm phạm trung nguyên của các dân tộc khác.
Vương Bôn thân mặc áo giáp nhẹ, cưỡi trên lưng chiến mã màu đen, nhìn chằm chằm vào đêm tối, trời đã chuyển về canh ba, thêm một khắc nữa, là đến thời gian tấn công đã hẹn với Vương Bôn. Vương Bôn lúc này nhẹ hít một hơi, chiến mã dường như cảm nhận được sự bất an của chủ nhân nên thở ra phì phì, quay đầu, vung vẩy cái đuôi dài.
Vương Bôn ghì chặt dây cương, khống chế con ngựa đang bất an, tập trung tinh thần nghe ngóng tiếng động trong đêm, đúng lúc cảm thấy có chút không
kiên nhẫn được nữa, bèn nghe thấy tiếng trống giục chiến vọng lại trong đêm, Vương Bôn tập trung tinh thần huơ thanh trường kiếm, ra lệnh cho đoàn quân đằng sau thét: “Giết cho ta”
Thét xong vội thúc vào bụng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng rồi phóng đi như điện xẹt, đại quân như nước lũ xông vào cổ thành Thiện Vô, trong đêm tối đen, Vương Bôn đã nhìn thấy tường thành Thiện Vô, đột nhiên lóe qua vô số ánh lửa nhức mắt, tiếp theo là vô số tiếng thét bi ai của quân sĩ đang giãy giụa trong bế lửa, Vương Bôn đang công thành cũng cảm thấy một nỗi sợ khó nói nên lời.
Trương Cường đang đứng ở một chỗ cao rất gần với Thiện Vô, đưa mắt nhìn, bên cạnh là Mông Điềm đang mặc áo giáp nhẹ đang nghiêm túc tỉ ỉ theo dõi trận chiến.
Thông qua kính viễn vọng được chế tạo từ thạch anh, có thể nhìn thấy lửa lớn trong thành Thiện Vô, và bóng dáng quân lính đang hoang mang không biết phải làm như thế nào. Nhân ánh lửa trong thành, Trương Cường nhìn thấy được cờ chiến thêu mấy chữ “Hán Trang Vương” đang tung bay phần phật trong gió, dưới ánh lửa lại càng nhức mắt.
Trương Cường nhìn lá cờ chiến đang tung bay trong gió đêm, trong lòng dâng lên một cảm giác cổ quái, bất giác thấy thật nực cười, thật không biết chức Hán Trung Vương mà Lưu Bang tự phong là đến từ đâu. Nghĩ đến đại Hán đế quốc ngạo mạn thiên cổ trong lịch sử, đã đưa bộ tộc Hoa Hạ Trung Nguyên lên đế quốc vĩ đại thần tiên danh xưng, bất giác cười gượng. Hiện nay, hoàng đế khai quốc triều Hán sắp chết trong tay mình, thật không biết rốt cuộc là lịch sử đang cười nhạo hay bản thân mình đang trêu đùa lịch sử.
Mông Điềm lúc này qua kính viễn vọng cũng nhìn thấy lá cờ chiến đang tung bay trong thành Thiện Vô, trong lòng vô cùng căng thẵng, đang sợ Trương Cường nổi giận, nhìn thấy hoàng đế sắc mặt hoang mang, vội cẩn trọng nhắc nhở: “ Bệ hạ, không cần phải tức giận với hành động ngông cuồng này, bệ hạ vẫn là thiên tử, có thần minh bảo hộ, huống hồ chỉ là một Lưu Bang nhỏ bé”
Trương Cường cười gượng: “Trẫm không tức giận, mà hình như thực sự là ý trời”
Mông Điềm không rõ suy nghĩ của Trượng Cường, gật đầu nói: “ Đây đúng là câu hỏi cật vấn Đại Tần ta, là ông trời đang khảo nghiệm Đại Tần, chỉ cần bệ hạ trị vì được thiên hạ sẽ là minh quân thiên cổ”
Nhìn thấy Mông Điềm đang hiểu nhầm mình, Trương Cường cũng không cách nào giải thích được, nghĩ đến Hạng Vũ cắt cố tự tử ở bên bờ ô Giang, nhìn thấy chiến trường khốc liệt bao tràm sát khí trước mặt bất giác hào khí lên cao, ngẩng đầu cười: “ Không sai, trẫm một khi đã đến đây, đương nhiên phải có hành động gì đó, nếu không làm sao xứng đáng với bản thân, xứng đáng với đời người kì lạ này? Mông tướng quân, đừng lo lắng, trẫm không sao, tướng quân cứ yên tâm”
Nói đến đây nhìn thấy vô số quân Tần đang công thành đột nhiên gặp phải sự phản kHáng cực lớn, vô số binh sĩ Tần lũ lượt rơi từ tường thành xuống, hóa ra là quân cứu viện của quân Hán xông lên, thay thế số binh sĩ canh thành vừa bị bom cháy giết hại. Một trận mưa tên từ trên thành bắn xuống, mấy chiếc xe công thành vừa triển khai được thang dài, liền bị quân Hán ở trên thành dùng đá và gỗ to lăn xuống, binh sĩ công thành nếu chết rất thảm thương, lại thêm mưa tên dày đặc, lần tấn công thứ nhất của quân Tần, đến lúc trời sáng cũng đã thất bại mà kết thúc.
Đến khi tiếng minh kim giòn giã vang lên từ ánh ban mai buổi sớm, thì đợt tấn công thứ nhất của quân Tần, coi như tạm dùng lại, sau khi kéo đi vô số xác chết trận, tường thành cao lớn Thiện Vô coi như khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ có điều mùi tanh của máu vô tình đã xóa đi tất cả sự yên bình.
Nhìn thấy đầu rơi máu chảy trên chiến trường, Trương Cường lạnh lùng nhìn cánh cửa thành vẫn đóng chặt, chỉ thấy máu nóng trong đầu đang bốc lên ngùn ngụt. Đúng thế, là một binh sĩ khát vọng đối với chiến tranh không nghi ngờ gì là mãnh liệt nhất, chiến tranh vốn dĩ là tàn khốc, vì thế có lúc khi mà biện pháp hòa bình không thể giải quyết được vấn đề, chiến tranh chính là cách tốt nhất. Mặc dù chúng ta cứ hét lên là không muốn chiến tranh nhưng lại cứ hết lần này lần khác lấy cái cớ quốc gia để phát động chiến tranh, đây chính là khát vọng chinh phục trong bản tính loài người.
Mông Điềm lạnh lùng nhìn quân Tần đang rút khỏi chiến trường, rồi quay sang cận binh bên cạnh dặn: “ Hãy báo cáo con số thương vong lên đây chuẩn bị đợt công kích mới, khi tấn công đợt sau, chú ý bảo vệ xe công thành, giáp binh lên trước, bộ binh giữ gìn đội hình, xe ném đá khoan đã, dùng quá nhiều bom cháy”
Tên lính kia đáp một tiếng rồi đi ngay, Mông Điềm thận trọng bẩm với Trương Cường: “Bệ hạ, trời đã sáng, đợt công kích tiếp theo có cho sử dụng phi hành quân không?”
Trương Cường đón gió lạnh ban sớm nghĩ ngợi lắc đầu: “ Đừng dùng, trận giao chiến đầu tiên hôm nay, đừng dễ dàng sử dụng, hãy giữ lại đến lúc mấu chốt sau cùng”
Mông Điềm hai mắt sáng lên, nói: “Bệ hạ quả nhiên anh minh, Mông Điềm sợ bệ hạ sử dụng phi hành quân, ảnh hưởng đến sĩ khí của phi hành quân, không ngờ bệ hạ lại...”
Nói đến đây dường như hoàn toàn quên mất thân phận của Trương Cường, đợi đến khi Hàn Hoán đánh tiếng nhắc nhở, mới đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt biến đổi, vội quỳ xuống nhận tội, thì thấy Trương Cường nói: “Tướng quân không cần phải xin tội trước trận, trẫm không muốn ảnh hưởng sĩ khí, chuyện hôm nay đợi đến sau khi về Hàm Dương trẫm sẽ cân nhắc xử lý”
Bình luận facebook