Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Trầm Hương các là một ngôi điện độc lập nằm ngay bên cạnh tẩm điện của Trương Cường, do diện tích nhỏ hơn nên chỉ gọi là “Các”, được xây dựng từ thời Tần Huệ Vương, vào thời ấy nơi đây là nơi nghỉ ngơi thư giãn của Tần vương sau buổi chầu, tuy đã trải qua mấy trăm năm, nhưng bao lâu nay vẫn được các đời Tần vương ra lệnh tu bổ, thêm vào Tần Thủy Hoàng sau khi thống nhất thiên hạ lại hạ lệnh đại tu một lần nên có thể miễn cưỡng sử dụng, trước đó Trương Cường đã lệnh cho các thái giám quét dọn sạch sẽ để dùng đến khi cần thiết.
Tuy đã vào mùa đông, nhưng ở trong Trầm Hương các lại cảm thấy ấm áp lạ thường, thì ra phía dưới ngôi điện nhỏ này có các lò lửa sưởi ấm, Trương Cường cảm thán làm hoàng đế đúng là được hưởng thụ khác với dân thường, chả trách nhiều người bất chấp đầu rơi máu chảy vẫn điên cuồng lao vào cuộc phân tranh hoàng giành lấy quyền lực tối thượng.
Bành Việt đã vào đến đại điện, tâm trạng thấp thõm lo âu, quỳ xuống hành đại lễ xong, dập đầu hô to: "Thảo dân Bành Việt tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hành lễ xong, Bành Việt vẫn quỳ tại chỗ không dám đứng dậy, đợi người ngồi trên ghế rồng lên tiếng. Nói thật lòng, Bành Việt chả mấy tin tưởng vị hôn quân theo lời đồn sẽ tiếp nạp ý kiến của mình, nếu không cẩn thận làm hoàng đế nổi giận, không những khó giữ tính mạng, ngay cả gia tộc cũng khó tránh bị liên lụy. Nghĩ đến đây, tâm trạng háo hức vừa rồi giảm đi một nửa, nhưng lúc này cũng không đến lượt hắn hối hận nữa rồi, đành quỳ đó chờ đợi giây phút quyết định vận mệnh của mình.
Trong lúc lo lắng, chợt nghe một giọng nói quen thuộc cất lên: "Ái khanh mau đứng dậy đi! Trẫm đã từng nghe khanh nói chuyện rồi, cũng từng gặp mặt khanh rồi, không cần căng thẳng như thế đâu. Ha ha..
Bành Việt giật mình sợ hãi, vội đứng dậy run rẩy nhìn về phía ghế rồng, thấy ngay một khuôn mặt quen thuộc, chính là người cùng Thành Thái xuất hiện ở Lâm Phong lâu, trong nhất thời há hốc miệng không biết nói gì, lắp bắp: "Hoàng thượng, ngài chính là hoàng thượng.."
Trương Cường mỉm cười chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt nói: "Ái khanh ngồi xuống trước đi, là trẫm đã làm khanh sợ rồi, ha ha..
Bành Việt toàn thân run rẩy, bò bằng gối lên phía trước, dập đầu cái mạnh nói: "Bành Việt nguyện vì bệ hạ tan xương nát thịt!"
Trương Cường gật gù hài lòng, từ tốn nói: "Ái khanh mau đứng dậy, trẫm sẽ sắp xếp cho khanh góp sức trong quân đội của Mông Điềm trước, khanh thấy thế nào?"
Bành Việt giật mình kinh ngạc, không ngờ hoàng đế lại nhìn ra sở trường về mặt quân sự của mình, hưng phấn nói: "Bành Việt nhất định không phụ lòng kỳ vọng của bệ hạ! Bành Việt có mắt như mù, hôm đó dám mạo phạm thánh giá, thật là đáng chết..
Trương Cường cười ha hả vui vẻ, xua tay nói: "Ái khanh ngồi xuống đi, những lời khanh nói hôm đó rất có lý, trẫm cảm thấy khanh là người tài hiếm có nên mới truyền triệu khanh vào cung nói chuyện tỉ mỉ hơn."
Bành Việt nghe vậy vội cẩn thận nói: "Bành Việt phát ngôn bừa bãi, bệ hạ không giáng tội đã là khai ân rồi."
Trương Cường thấy hắn tỏ ra khúm núm e dè, hoàn toàn mất đi khí khái hôm đó, thở dài nói: "Khanh là người mang hoài bão lớn, đâu cần mang thái độ dè dặt như thế đối mặt với trẫm. Trẫm gọi khanh đến đây chính vì chí hướng bao la của khanh, nếu khanh chỉ là một kẻ tầm thường mưu cầu công danh lợi lộc thì trẫm cũng không cần gặp khanh rồi."
Bành Việt rùng mình một cái, trong lòng vừa cảm kích vừa kinh ngạc, hổ thẹn nói: "Bành Việt thân phận thấp hèn, nay được thiên tử để mắt, Bành Việt không có thứ khác, chỉ có một bầu nhiệt huyết hết lòng tận trung với bệ hạ.."
Nói đến đây, một trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất đã xúc động nước mắt tuôn trào, nói không ra tiếng.
Nhìn bộ dạng kích động không thể kiềm chế của Bành Việt, Trương Cường thở dài một tiếng, chậm rãi giải thích: "Đại Tần ta xưa nay lấy quân công làm trọng, trẫm thấy ái khanh hình như thân hoài tuyệt kỹ, không biết khanh có bằng lòng phục vụ trong quân đội không? Hiện nay chiến loạn khắp nơi, chính là lúc đấng nam nhi kiến công lập nghiệp, nếu ái khanh có thể lập chiến công hiển hách cho Đại Tần ta thì đó mới là bản sắc nam nhi."
Trương Cường cẩn thận né tránh nói đến nguy cơ đang đối mặt của Đại Tần, vẽ ra trước mắt Bành Việt một tiền đồ sáng lạng, thầm lôi kéo hắn góp sức vì mình, đối với loại người mang tài năng trong mình mà không được trọng dụng, nhất là vào thời đại chủ nghĩa anh hùng cá nhân được đề cao, chỉ đơn giản hứa hẹn quyền lực và vinh hoa phú quý chưa chắc có tác dụng, chỉ khi mang tấm lòng chân thành ra mới có thể thuyết phục nhân tâm, để họ bán mạng cho mình, vì thế những lời vừa rồi của Trương Cường khiến Bành Việt xúc động không nói nên lời.
Nhìn theo bóng lưng Bành Việt rời khỏi đại điện, Trương Cường thở dài một tiếng, không biết 3 nhân vật kiệt xuất khai quốc của nhà Hán hiện đang ở đâu? Nếu không thể sớm lôi kéo họ về phe mình, sớm muộn gì đó cũng là đại họa.
Lúc này, Thành Thái liếc nhanh về hướng Bành Việt vừa rời khỏi, cẩn thận dò hỏi: "Bệ hạ, có thật là sắp xếp người này vào trong quân của Mông Điềm?"
Trương Cường gật đầu xác nhận: "Đưa vào quân đội rèn luyện một thời gian, sau này chắc sẽ có lúc cần dùng đến."
Thành Thái vẫn cảm thấy không an tâm, nhíu mày nói: "Bệ hạ, người này mỗi lần xuất hiện đều gây ồn ào, từ quyền quý đến dân đen thấp hèn hắn đều kết giao, chỉ e đó không phải là người chịu sống yên phận."
Trương Cường thở dài một tiếng, bình thản nói: "Trẫm biết rồi, khanh lui xuống trước đi!" Dứt lời, Trương Cường đứng dậy đi khỏi đại điện.
Hàn Hoán thấy Trương Cường bước ra, vội hối hả chạy nhanh tới, Trương Cường biết có chuyện xảy ra, lớn tiếng hét hỏi: "Hàn Hoán, xảy ra chuyện gì mà ngươi hốt hoảng thế?"
Hàn Hoán bủn rủn tay chân, quỳ xuống thở hổn hển nói: "Thừa tướng và đại tướng quân có việc gấp, đang ở chánh điện chờ bệ hạ.."
Trương Cường biết tình hình không hay, trước mắt thiên hạ đại loạn, xem bộ lại xảy ra chuyện lớn gì rồi, vội chạy nhanh ra ngoài, leo lên kiệu hối thúc bọn thái giám tiến nhanh về phía chánh điện.
Vừa vào trong, chỉ thấy Phùng Khứ Tật và Mông Điềm vẻ mặt nôn nóng bước tới gần, vừa định quỳ xuống hành lễ, Trương Cường xua tay lia lịa ngăn lại: "Có chuyện gì thừa tướng mau nói trẫm biết, không cần hành lễ nữa."
Phùng Khứ Tật nhớ ra mình có chuyện gấp cần bẩm báo, vội nghiêm nghị nói: "Bệ hạ, Chương Hàm tướng quân đã y lệnh đóng quân trấn thủ Hàm Cốc quan, ngoài ra cháu của Hạng Yên nước Sở đã khởi binh, hiện đã thu nạp tàn quân của Trần Thắng Ngô Quảng, khí thế không thể xem thường."
Nói đến đây, nhìn vào Trương Cường do dự giây lát, Phùng Khứ Tật dè dặt nói tiếp: "Con trưởng của công từ Phù Tô, Tử Yên khởi binh ở đất Thục, tự xưng y mới là cháu đích tôn của Thủy hoàng đế, nay đã lôi kéo được không ít người ủng hộ, tập trung binh lực hơn 3 vạn."
Trương Cường nghe hết tin chấn động này đến tin chấn động khác, hồi lâu vẫn chưa định thần lại, không ngờ mình lại bỏ sót mất vị Tần vương cuối cùng trong lịch sử (*), trong thời khắc quyết định bị y chơi cho một vố đau.
Mông Điềm tiến lên một bước cất tiếng: "Bệ hạ, vi thần.."
Trương Cường cười phá lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài điện, dửng dưng nói: "Mông tướng quân và hoàng huynh tình nghĩa sâu nặng, giờ đây có thể đến theo phò trợ Tử Yên, trẫm tuyệt đối không miễn cưỡng."
Dứt lời, Trương Cường nhìn chăm chăm vào Mông Điềm chờ đợi, trong lòng ngấm ngầm toan tính, nếu Mông Điềm quả có ý ra đi, mình nhất định phải ra tay diệt trừ hậu họa, tuyệt đối không thể để mãnh tướng như thế theo phò trợ Tử Yên được.
Mông Điềm rùng mình một cái, quỳ xuống ảm đạm nói: "Bệ hạ minh xét, Mông Điềm đã quyết tâm theo hầu bệ hạ, hơn nữa vị công tử Tử Yên này là thật hay giả vẫn chưa thể xác định."
Trương Cường xoa tay vào ngọc bội đeo ở thắt lưng, thản nhiên hỏi: "Nếu đó là thật thì sao? Mông tướng quân sẽ quyết định thế nào?"
(*) Doanh Tử Yên: Sau khi Tần Nhị Thế lên ngôi 3 năm bị Triệu Cao giết chết đã được Triệu Cao đưa lên kế vị, Tử Yên là một vị vua có tài, cũng là người chém gian thần Triệu Cao, tiếc rằng khí số nhà Tần đã tận, Tử Yên làm vua được 3 tháng rồi bị Lưu Bang bao vây thành Hàm Dương, vì không muốn bá tánh đổ thêm máu nên mở cổng thành ra hàng, sau đó Lưu Bang vì không chống lại được Hạng Vũ mới nhịn nhục dâng thành Hàm Dương cho Hạng Vũ, Tử Yên và hoàng tộc bị Hạng Vũ chém đầu trước cổng thành.
Tuy đã vào mùa đông, nhưng ở trong Trầm Hương các lại cảm thấy ấm áp lạ thường, thì ra phía dưới ngôi điện nhỏ này có các lò lửa sưởi ấm, Trương Cường cảm thán làm hoàng đế đúng là được hưởng thụ khác với dân thường, chả trách nhiều người bất chấp đầu rơi máu chảy vẫn điên cuồng lao vào cuộc phân tranh hoàng giành lấy quyền lực tối thượng.
Bành Việt đã vào đến đại điện, tâm trạng thấp thõm lo âu, quỳ xuống hành đại lễ xong, dập đầu hô to: "Thảo dân Bành Việt tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hành lễ xong, Bành Việt vẫn quỳ tại chỗ không dám đứng dậy, đợi người ngồi trên ghế rồng lên tiếng. Nói thật lòng, Bành Việt chả mấy tin tưởng vị hôn quân theo lời đồn sẽ tiếp nạp ý kiến của mình, nếu không cẩn thận làm hoàng đế nổi giận, không những khó giữ tính mạng, ngay cả gia tộc cũng khó tránh bị liên lụy. Nghĩ đến đây, tâm trạng háo hức vừa rồi giảm đi một nửa, nhưng lúc này cũng không đến lượt hắn hối hận nữa rồi, đành quỳ đó chờ đợi giây phút quyết định vận mệnh của mình.
Trong lúc lo lắng, chợt nghe một giọng nói quen thuộc cất lên: "Ái khanh mau đứng dậy đi! Trẫm đã từng nghe khanh nói chuyện rồi, cũng từng gặp mặt khanh rồi, không cần căng thẳng như thế đâu. Ha ha..
Bành Việt giật mình sợ hãi, vội đứng dậy run rẩy nhìn về phía ghế rồng, thấy ngay một khuôn mặt quen thuộc, chính là người cùng Thành Thái xuất hiện ở Lâm Phong lâu, trong nhất thời há hốc miệng không biết nói gì, lắp bắp: "Hoàng thượng, ngài chính là hoàng thượng.."
Trương Cường mỉm cười chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt nói: "Ái khanh ngồi xuống trước đi, là trẫm đã làm khanh sợ rồi, ha ha..
Bành Việt toàn thân run rẩy, bò bằng gối lên phía trước, dập đầu cái mạnh nói: "Bành Việt nguyện vì bệ hạ tan xương nát thịt!"
Trương Cường gật gù hài lòng, từ tốn nói: "Ái khanh mau đứng dậy, trẫm sẽ sắp xếp cho khanh góp sức trong quân đội của Mông Điềm trước, khanh thấy thế nào?"
Bành Việt giật mình kinh ngạc, không ngờ hoàng đế lại nhìn ra sở trường về mặt quân sự của mình, hưng phấn nói: "Bành Việt nhất định không phụ lòng kỳ vọng của bệ hạ! Bành Việt có mắt như mù, hôm đó dám mạo phạm thánh giá, thật là đáng chết..
Trương Cường cười ha hả vui vẻ, xua tay nói: "Ái khanh ngồi xuống đi, những lời khanh nói hôm đó rất có lý, trẫm cảm thấy khanh là người tài hiếm có nên mới truyền triệu khanh vào cung nói chuyện tỉ mỉ hơn."
Bành Việt nghe vậy vội cẩn thận nói: "Bành Việt phát ngôn bừa bãi, bệ hạ không giáng tội đã là khai ân rồi."
Trương Cường thấy hắn tỏ ra khúm núm e dè, hoàn toàn mất đi khí khái hôm đó, thở dài nói: "Khanh là người mang hoài bão lớn, đâu cần mang thái độ dè dặt như thế đối mặt với trẫm. Trẫm gọi khanh đến đây chính vì chí hướng bao la của khanh, nếu khanh chỉ là một kẻ tầm thường mưu cầu công danh lợi lộc thì trẫm cũng không cần gặp khanh rồi."
Bành Việt rùng mình một cái, trong lòng vừa cảm kích vừa kinh ngạc, hổ thẹn nói: "Bành Việt thân phận thấp hèn, nay được thiên tử để mắt, Bành Việt không có thứ khác, chỉ có một bầu nhiệt huyết hết lòng tận trung với bệ hạ.."
Nói đến đây, một trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất đã xúc động nước mắt tuôn trào, nói không ra tiếng.
Nhìn bộ dạng kích động không thể kiềm chế của Bành Việt, Trương Cường thở dài một tiếng, chậm rãi giải thích: "Đại Tần ta xưa nay lấy quân công làm trọng, trẫm thấy ái khanh hình như thân hoài tuyệt kỹ, không biết khanh có bằng lòng phục vụ trong quân đội không? Hiện nay chiến loạn khắp nơi, chính là lúc đấng nam nhi kiến công lập nghiệp, nếu ái khanh có thể lập chiến công hiển hách cho Đại Tần ta thì đó mới là bản sắc nam nhi."
Trương Cường cẩn thận né tránh nói đến nguy cơ đang đối mặt của Đại Tần, vẽ ra trước mắt Bành Việt một tiền đồ sáng lạng, thầm lôi kéo hắn góp sức vì mình, đối với loại người mang tài năng trong mình mà không được trọng dụng, nhất là vào thời đại chủ nghĩa anh hùng cá nhân được đề cao, chỉ đơn giản hứa hẹn quyền lực và vinh hoa phú quý chưa chắc có tác dụng, chỉ khi mang tấm lòng chân thành ra mới có thể thuyết phục nhân tâm, để họ bán mạng cho mình, vì thế những lời vừa rồi của Trương Cường khiến Bành Việt xúc động không nói nên lời.
Nhìn theo bóng lưng Bành Việt rời khỏi đại điện, Trương Cường thở dài một tiếng, không biết 3 nhân vật kiệt xuất khai quốc của nhà Hán hiện đang ở đâu? Nếu không thể sớm lôi kéo họ về phe mình, sớm muộn gì đó cũng là đại họa.
Lúc này, Thành Thái liếc nhanh về hướng Bành Việt vừa rời khỏi, cẩn thận dò hỏi: "Bệ hạ, có thật là sắp xếp người này vào trong quân của Mông Điềm?"
Trương Cường gật đầu xác nhận: "Đưa vào quân đội rèn luyện một thời gian, sau này chắc sẽ có lúc cần dùng đến."
Thành Thái vẫn cảm thấy không an tâm, nhíu mày nói: "Bệ hạ, người này mỗi lần xuất hiện đều gây ồn ào, từ quyền quý đến dân đen thấp hèn hắn đều kết giao, chỉ e đó không phải là người chịu sống yên phận."
Trương Cường thở dài một tiếng, bình thản nói: "Trẫm biết rồi, khanh lui xuống trước đi!" Dứt lời, Trương Cường đứng dậy đi khỏi đại điện.
Hàn Hoán thấy Trương Cường bước ra, vội hối hả chạy nhanh tới, Trương Cường biết có chuyện xảy ra, lớn tiếng hét hỏi: "Hàn Hoán, xảy ra chuyện gì mà ngươi hốt hoảng thế?"
Hàn Hoán bủn rủn tay chân, quỳ xuống thở hổn hển nói: "Thừa tướng và đại tướng quân có việc gấp, đang ở chánh điện chờ bệ hạ.."
Trương Cường biết tình hình không hay, trước mắt thiên hạ đại loạn, xem bộ lại xảy ra chuyện lớn gì rồi, vội chạy nhanh ra ngoài, leo lên kiệu hối thúc bọn thái giám tiến nhanh về phía chánh điện.
Vừa vào trong, chỉ thấy Phùng Khứ Tật và Mông Điềm vẻ mặt nôn nóng bước tới gần, vừa định quỳ xuống hành lễ, Trương Cường xua tay lia lịa ngăn lại: "Có chuyện gì thừa tướng mau nói trẫm biết, không cần hành lễ nữa."
Phùng Khứ Tật nhớ ra mình có chuyện gấp cần bẩm báo, vội nghiêm nghị nói: "Bệ hạ, Chương Hàm tướng quân đã y lệnh đóng quân trấn thủ Hàm Cốc quan, ngoài ra cháu của Hạng Yên nước Sở đã khởi binh, hiện đã thu nạp tàn quân của Trần Thắng Ngô Quảng, khí thế không thể xem thường."
Nói đến đây, nhìn vào Trương Cường do dự giây lát, Phùng Khứ Tật dè dặt nói tiếp: "Con trưởng của công từ Phù Tô, Tử Yên khởi binh ở đất Thục, tự xưng y mới là cháu đích tôn của Thủy hoàng đế, nay đã lôi kéo được không ít người ủng hộ, tập trung binh lực hơn 3 vạn."
Trương Cường nghe hết tin chấn động này đến tin chấn động khác, hồi lâu vẫn chưa định thần lại, không ngờ mình lại bỏ sót mất vị Tần vương cuối cùng trong lịch sử (*), trong thời khắc quyết định bị y chơi cho một vố đau.
Mông Điềm tiến lên một bước cất tiếng: "Bệ hạ, vi thần.."
Trương Cường cười phá lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài điện, dửng dưng nói: "Mông tướng quân và hoàng huynh tình nghĩa sâu nặng, giờ đây có thể đến theo phò trợ Tử Yên, trẫm tuyệt đối không miễn cưỡng."
Dứt lời, Trương Cường nhìn chăm chăm vào Mông Điềm chờ đợi, trong lòng ngấm ngầm toan tính, nếu Mông Điềm quả có ý ra đi, mình nhất định phải ra tay diệt trừ hậu họa, tuyệt đối không thể để mãnh tướng như thế theo phò trợ Tử Yên được.
Mông Điềm rùng mình một cái, quỳ xuống ảm đạm nói: "Bệ hạ minh xét, Mông Điềm đã quyết tâm theo hầu bệ hạ, hơn nữa vị công tử Tử Yên này là thật hay giả vẫn chưa thể xác định."
Trương Cường xoa tay vào ngọc bội đeo ở thắt lưng, thản nhiên hỏi: "Nếu đó là thật thì sao? Mông tướng quân sẽ quyết định thế nào?"
(*) Doanh Tử Yên: Sau khi Tần Nhị Thế lên ngôi 3 năm bị Triệu Cao giết chết đã được Triệu Cao đưa lên kế vị, Tử Yên là một vị vua có tài, cũng là người chém gian thần Triệu Cao, tiếc rằng khí số nhà Tần đã tận, Tử Yên làm vua được 3 tháng rồi bị Lưu Bang bao vây thành Hàm Dương, vì không muốn bá tánh đổ thêm máu nên mở cổng thành ra hàng, sau đó Lưu Bang vì không chống lại được Hạng Vũ mới nhịn nhục dâng thành Hàm Dương cho Hạng Vũ, Tử Yên và hoàng tộc bị Hạng Vũ chém đầu trước cổng thành.
Bình luận facebook