Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Thời tiết âm u, những đám mây đen dày che phủ bầu trời, ánh mặt trời bị cản lại, không nhìn thấy ánh mặt trời đâu, khiến cho thành cổ Hàm Dương ban ngày bị bao phủ trong màn mây dày. Những bông hoa tuyết rơi từ trên trời xuống, bay lả tả, phủ một lớp trắng dày trên mặt đất.
Nhìn thấy ngoài điện tuyết bay lả tả, Trương Cường nắn nắn hai chân đã ngồi cho tê cứng đờ, viết nét cuối cùng trên bản tấu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bỏ bút xuống, đưa cho Hàn Hoán đang hầu hạ bên cạnh, gật đầu nói: "Đợi lát nữa thừa tướng đến gặp, ngươi lệnh cho ông ta vào tẩm điện kiến giá, trẫm nghỉ ngơi chút đã, ai"
Nói xong, liền đứng dậy vươn vai, cử động cơ thể đã cứng đờ, bước nhanh ra trước cửa điện, nhìn tuyết đang rơi mạnh trước mặt, chỉ thấy những bông hoa tuyết trắng tinh đang tung bay rơi xuống, rơi đầy mọi góc trên nền đất, không có chút gió nào, hoa tuyết trong ánh nắng đang từ từ nhạt dần, nhẹ nhàng xoay xoay, dường như tiên tử đang bay bay.
Ngẩng nhìn tuyết đang lả tả rơi xuống, Trương Cường trong lòng thấy lay động, không kiềm chế được than lên một tiếng: "Phong quang Bắc Quốc, vạn lí băng phủ, vạn lí tuyết rơi, nhìn trường thành trong ngoài duy dư mang mang, đại hà trên dưới đốn thát thao thao"
Đang lúc thỏa tình, thì nghe thấy tiếng vỗ tay giòn ngắn vọng lại, Trương Cường đang định đọc tiếp "Tần hoàng hán vũ đường tông tống tổ" bèn ngừng lại.
Quay đầu nhìn lại phát hiện thừa tướng Phùng Khứ Tật đang được một tên nội giám che ô lớn, đang bước vội đến bên hoàng đế, vừa đi vừa không ngừng than: "Bệ hạ, hay cho câu “vạn lí băng phủ, vạn lý tuyết bay”. Lão thần đúng là lần đầu tiên nghe được câu thơ tuyệt mĩ thế này, bệ hạ quả thật là nhân tài ẩn dật, người tài hoa như thế, lão thần chưa từng nghe thấy bao giờ"
Trương Cường lúc này mới hồi phục lại sự trầm định, khẽ cười gật đầu: "Chút tài mọn này, tự thưởng là được rồi, chẳng có gì cả, có nhân tài trị quốc như thừa tướng đây, mới là nhân tài tạo phúc cho thiên hạ, hai bên có sự khác biệt rõ ràng"
Phùng Khứ Tật vừa đến điện Triệu Đức đã nhìn thấy từ xa Trương Cường đang đứng một mình trước cửa lớn điện nhìn trời, đang định gập người hành lễ, thì bị câu thơ của Trương Cường làm xúc động, cảm hứng chợt đến, nghe thấy sự giải thích đơn giản của Trương Cường, trong lòng vạn phần khâm phục.
Nhất thời không cầm lòng được bèn gật đầu than: "Đại Tần có bệ hạ một quân chủ như thế này quả thật là ý của ông trời, thần Phùng Khứ Tật có thể theo hầu hạ hai vị minh chủ thế này quả thực là đại vinh hạnh trọn đời của thần"
Trương Cường cười, kéo tay Phùng Khứ Tật, vừa đi vào điện vừa gật đầu cười: "Thừa tướng khoa trương như thế, không lẽ không sợ trẫm đắc ý lại biến thành một hôn quân hay sao?"
Phùng Khứ Tật nhìn nụ cười sảng khoái của Trương Cường, cười gượng lắc đầu: "Bệ hạ nếu nói thể, thì có thể thấy ưu điểm khiêm tốn và anh minh nơi bệ hạ, khiến người ta cảm thấy rất khâm phục"
Nói đến đây bỗng nhiên phát hiện tay mình đã bị bàn tay nóng ấm của hoàng để nắm chặt, trong lòng rất ngạc nhiên lúc này mới nghĩ ra, mình còn chưa hành lễ, nên người run lên, vội thu tay lại, lùi lại đằng sau quỳ xuống, bất an thưa: "Lão thần nhất thời hồ đồ, quên mất hành lễ, suýt nữa đã phạm tội lớn"
Trương Cường nghe thế, cười gượng một tiếng, rồi đỡ ông ta dậy, gật đầu: "Thừa tướng tuổi đã cao, trẫm đã sớm miễn cho ngươi không cần phải hành lễ với trẫm, thừa tướng không cần phải tự trách mình, mau mau ngồi xuống"
Nói xong, bèn quay lưng ngồi xuống ngai vàng, lúc đó mới quay sang dặn dò với Hàn Hoán đang hầu bên cạnh: "Hãy mang trà nóng lên đây, thừa tướng tuổi đã cao, bên ngoài gió tuyết rét mướt, phải làm ấm cơ thể"
Phùng Khứ Tật trong lòng xúc động, run rẩy, nói với hoàng đế: "Tâm ý của bệ hạ, thật khiến lão thần suốt đời không quên"
Trương Cường nghe thấy thế cười nhẹ, cái cao chiêu thu phục lòng người, bản thân e là còn thành thục hơn bất cứ quân vương thời đại nào, vì góc độ bản thân đã đối đãi với những lão thần này và tầm nhìn tuyệt đối không giống với bất kì quân chủ nào của thời đại này.
Nghĩ đến đây, bất giác gật đầu: "Thừa tướng có chuyện gì gấp gáp, mà phải bất chấp tuyết lớn đến đây"
Phùng Khứ Tật nghe thấy liền cẩn trọng rút ra một bản tấu trong ngực ra, trịnh trọng hai tay dâng lên Trương Cường nói: "Bệ hạ, đây là đanh sách 300 thứ dân mà lần trước bệ hạ đã gặp quạ, mời bệ hạ xem qua, xem có thỏa đáng hay không"
Trương Cường cẩn thận xem tên và chú thích nghề nghiệp của những người trong danh sách, phát hiện phần nhiều là quan viên địa phương cấp dưới, gật đầu nói: "Những quan viên này tốt nhất là không nhận chức ở địa phương, hoặc là sau khi thăng lên cấp, mới hồi hương nhận chức, thế này ngăn chặn triệt để chút hiện tượng áp bức dân quê vì mưu lợi bản thân, đương nhiên, bản thân cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được chuyện này, nhưng trước mắt chỉ có thể làm thế này"
Phùng Khứ Tật nghe thấy thế, hít sâu một hơi nói: "Biện pháp của bệ hạ quả nhiên là có lý, lão thần nhất định làm theo ý chỉ hoàng thượng"
Nói đến đây, mới nhíu mày tiếp: "Chiến báo của Mông tướng quân còn chưa về, chắc là thời tiết khắc nghiệt, đường khó đi, mới chậm trễ như thế, lão thần đã sai người lên trước thăm dò tin tức, chắc không bao lâu sẽ có tin tức về. Công lao diệt tặc của Chương Hàm, lão thần thấy chuyện phong thưởng vẫn là bệ hạ đích thân ban thì hơn"
Trương Cường nghĩ một lát gật đầu: "Vậy tạm thời phong cho hắn làm tướng quân, đợi lập thêm chiến công, thì sẽ phong thưởng hậu hơn"
Nói xong, đánh mắt nhìn Phùng Khứ Tật chậm rãi nói: "Chuyện Tiêu Hà mấy hôm trước, rốt cuộc là thế nào?"
Phùng Khứ Tật vội vàng thưa: "Con người Tiêu Hà có tài, mặc dù chỉ là một quan huyện nhỏ, lão thần có nghe nói, nên mới tận tâm tiến cử, con người này sau khi phụ giúp chuyện triều chính, trong mấy ngày ngắn ngủi đã xử lý chuyện thuế má gọn ghẽ, bản đồ Sơn Xuyên các vùng đã chỉnh lý thành sổ sách, quả là một triều thần có tài"
Trương Cường nghe thấy gật đầu nói: "Thừa tướng đã yêu mến tài cán như thế, trẫm ngày mai sẽ đi gặp ông ta, xem ông ta rốt cuộc là có thái độ thế nào?"
Phùng Khứ Tật nghe thấy thế có chút ngạc nhiên: "Thái độ? Hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Tiêu Hà quả thực có tài, nếu hoàng thượng có thể tin dùng, sau này chắc chắn là một vị hiền tướng của Đại Tần ta, lão thần cũng yên tâm đi gặp cửu huyền tiên đế"
Trương Cường nghe xong, trong lòng hiểu rõ thâm tình giữa Lưu Bang và Tiêu Hà, có chút lo lắng, rốt cuộc có thể lưu vị vạn cổ minh thần này lại bên mình hay không, bất giác đứng dậy nhìn ra khoảng không trước điện đầy tuyết, rồi mới nói nhỏ với Phùng Khứ Tật: "Hãy nỗ lực hết sức vậy, cái tài của Tiêu Hà trẫm biết, chỉ là... haiz"
Phùng Khứ Tật có chút không hiểu ý tứ trong câu nói này của hoàng đế, do dự gật đầu: "Nếu đã thế, lão thần xin cáo lui, bệ hạ xin hãy bảo trọng long thể, kịp thời mặc thêm áo ấm"
Trương Cường gật đầu, miễn cưỡng cười: "Trẫm còn trẻ, chỉ cần lưu tâm chút sẽ không có vấn đề gì, thừa tướng hãy nhớ bảo trọng"
Phùng Khứ Tật nghe xong không biết nói gì, chỉ biết trịnh trọng quỳ xuống hành lễ, sau đó mới kính cẩn lui ra ngoài.
Nhìn thấy bóng Phùng Khứ Tật dần khuất, Trương Cường mới thầm thở dài, nghĩ đến Tiêu Hà nếu như không thể hữu dụng cho hoàng đế, biện pháp duy nhất chính là, nhằm cơ hội khi ông ta còn nhận chức ở Hàm Dương, sẽ ra tay, để tránh ngày sau sẽ thành đại họa. Chuyện cần ra tay, tuyệt đối không được nương nhẹ, thậm chí với nhân tài hiếm có như thế này, chỉ có thể làm thế này.
Nghĩ đến đây, tâm trạng bỗng nhiên u uất kì lạ, Mông Điềm vào Thục đã gần nửa năm, tính thời gian, chắc cũng sắp về rồi, Hạng Vũ ở đất Sở sau khi công mấy đại thành của nước Sở ngày xưa, đã đề cử một tên hậu duệ của vua Sở, xưng làm Sở vương, rõ ràng là muốn tranh thiên hạ với hoàng đế, bản thân Lưu Bang còn chưa có tin tức gì, chắc là thực lực không đủ, còn chưa đủ mạnh. Đúng lúc quân Tần hầu hết đã lui về trong nước, quân Tần chinh phạt ở phía Nam đã chuyển về Bắc hết, mấy chục vạn đại quân Đại Tần còn chưa chịu một tổn thất nào, cũng coi như là nền tảng không tệ trong tương lai, có một danh tướng chiến quốc như Mông Điềm, e là thiên hạ cũng khó tìm được đối thủ, Hung Nô ở phía bắc, sau khi bình định được nội loạn trước mắt, sẽ trở thành cường địch quan trọng nhất của hoàng đế.
Nhìn thấy ngoài điện tuyết bay lả tả, Trương Cường nắn nắn hai chân đã ngồi cho tê cứng đờ, viết nét cuối cùng trên bản tấu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bỏ bút xuống, đưa cho Hàn Hoán đang hầu hạ bên cạnh, gật đầu nói: "Đợi lát nữa thừa tướng đến gặp, ngươi lệnh cho ông ta vào tẩm điện kiến giá, trẫm nghỉ ngơi chút đã, ai"
Nói xong, liền đứng dậy vươn vai, cử động cơ thể đã cứng đờ, bước nhanh ra trước cửa điện, nhìn tuyết đang rơi mạnh trước mặt, chỉ thấy những bông hoa tuyết trắng tinh đang tung bay rơi xuống, rơi đầy mọi góc trên nền đất, không có chút gió nào, hoa tuyết trong ánh nắng đang từ từ nhạt dần, nhẹ nhàng xoay xoay, dường như tiên tử đang bay bay.
Ngẩng nhìn tuyết đang lả tả rơi xuống, Trương Cường trong lòng thấy lay động, không kiềm chế được than lên một tiếng: "Phong quang Bắc Quốc, vạn lí băng phủ, vạn lí tuyết rơi, nhìn trường thành trong ngoài duy dư mang mang, đại hà trên dưới đốn thát thao thao"
Đang lúc thỏa tình, thì nghe thấy tiếng vỗ tay giòn ngắn vọng lại, Trương Cường đang định đọc tiếp "Tần hoàng hán vũ đường tông tống tổ" bèn ngừng lại.
Quay đầu nhìn lại phát hiện thừa tướng Phùng Khứ Tật đang được một tên nội giám che ô lớn, đang bước vội đến bên hoàng đế, vừa đi vừa không ngừng than: "Bệ hạ, hay cho câu “vạn lí băng phủ, vạn lý tuyết bay”. Lão thần đúng là lần đầu tiên nghe được câu thơ tuyệt mĩ thế này, bệ hạ quả thật là nhân tài ẩn dật, người tài hoa như thế, lão thần chưa từng nghe thấy bao giờ"
Trương Cường lúc này mới hồi phục lại sự trầm định, khẽ cười gật đầu: "Chút tài mọn này, tự thưởng là được rồi, chẳng có gì cả, có nhân tài trị quốc như thừa tướng đây, mới là nhân tài tạo phúc cho thiên hạ, hai bên có sự khác biệt rõ ràng"
Phùng Khứ Tật vừa đến điện Triệu Đức đã nhìn thấy từ xa Trương Cường đang đứng một mình trước cửa lớn điện nhìn trời, đang định gập người hành lễ, thì bị câu thơ của Trương Cường làm xúc động, cảm hứng chợt đến, nghe thấy sự giải thích đơn giản của Trương Cường, trong lòng vạn phần khâm phục.
Nhất thời không cầm lòng được bèn gật đầu than: "Đại Tần có bệ hạ một quân chủ như thế này quả thật là ý của ông trời, thần Phùng Khứ Tật có thể theo hầu hạ hai vị minh chủ thế này quả thực là đại vinh hạnh trọn đời của thần"
Trương Cường cười, kéo tay Phùng Khứ Tật, vừa đi vào điện vừa gật đầu cười: "Thừa tướng khoa trương như thế, không lẽ không sợ trẫm đắc ý lại biến thành một hôn quân hay sao?"
Phùng Khứ Tật nhìn nụ cười sảng khoái của Trương Cường, cười gượng lắc đầu: "Bệ hạ nếu nói thể, thì có thể thấy ưu điểm khiêm tốn và anh minh nơi bệ hạ, khiến người ta cảm thấy rất khâm phục"
Nói đến đây bỗng nhiên phát hiện tay mình đã bị bàn tay nóng ấm của hoàng để nắm chặt, trong lòng rất ngạc nhiên lúc này mới nghĩ ra, mình còn chưa hành lễ, nên người run lên, vội thu tay lại, lùi lại đằng sau quỳ xuống, bất an thưa: "Lão thần nhất thời hồ đồ, quên mất hành lễ, suýt nữa đã phạm tội lớn"
Trương Cường nghe thế, cười gượng một tiếng, rồi đỡ ông ta dậy, gật đầu: "Thừa tướng tuổi đã cao, trẫm đã sớm miễn cho ngươi không cần phải hành lễ với trẫm, thừa tướng không cần phải tự trách mình, mau mau ngồi xuống"
Nói xong, bèn quay lưng ngồi xuống ngai vàng, lúc đó mới quay sang dặn dò với Hàn Hoán đang hầu bên cạnh: "Hãy mang trà nóng lên đây, thừa tướng tuổi đã cao, bên ngoài gió tuyết rét mướt, phải làm ấm cơ thể"
Phùng Khứ Tật trong lòng xúc động, run rẩy, nói với hoàng đế: "Tâm ý của bệ hạ, thật khiến lão thần suốt đời không quên"
Trương Cường nghe thấy thế cười nhẹ, cái cao chiêu thu phục lòng người, bản thân e là còn thành thục hơn bất cứ quân vương thời đại nào, vì góc độ bản thân đã đối đãi với những lão thần này và tầm nhìn tuyệt đối không giống với bất kì quân chủ nào của thời đại này.
Nghĩ đến đây, bất giác gật đầu: "Thừa tướng có chuyện gì gấp gáp, mà phải bất chấp tuyết lớn đến đây"
Phùng Khứ Tật nghe thấy liền cẩn trọng rút ra một bản tấu trong ngực ra, trịnh trọng hai tay dâng lên Trương Cường nói: "Bệ hạ, đây là đanh sách 300 thứ dân mà lần trước bệ hạ đã gặp quạ, mời bệ hạ xem qua, xem có thỏa đáng hay không"
Trương Cường cẩn thận xem tên và chú thích nghề nghiệp của những người trong danh sách, phát hiện phần nhiều là quan viên địa phương cấp dưới, gật đầu nói: "Những quan viên này tốt nhất là không nhận chức ở địa phương, hoặc là sau khi thăng lên cấp, mới hồi hương nhận chức, thế này ngăn chặn triệt để chút hiện tượng áp bức dân quê vì mưu lợi bản thân, đương nhiên, bản thân cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn được chuyện này, nhưng trước mắt chỉ có thể làm thế này"
Phùng Khứ Tật nghe thấy thế, hít sâu một hơi nói: "Biện pháp của bệ hạ quả nhiên là có lý, lão thần nhất định làm theo ý chỉ hoàng thượng"
Nói đến đây, mới nhíu mày tiếp: "Chiến báo của Mông tướng quân còn chưa về, chắc là thời tiết khắc nghiệt, đường khó đi, mới chậm trễ như thế, lão thần đã sai người lên trước thăm dò tin tức, chắc không bao lâu sẽ có tin tức về. Công lao diệt tặc của Chương Hàm, lão thần thấy chuyện phong thưởng vẫn là bệ hạ đích thân ban thì hơn"
Trương Cường nghĩ một lát gật đầu: "Vậy tạm thời phong cho hắn làm tướng quân, đợi lập thêm chiến công, thì sẽ phong thưởng hậu hơn"
Nói xong, đánh mắt nhìn Phùng Khứ Tật chậm rãi nói: "Chuyện Tiêu Hà mấy hôm trước, rốt cuộc là thế nào?"
Phùng Khứ Tật vội vàng thưa: "Con người Tiêu Hà có tài, mặc dù chỉ là một quan huyện nhỏ, lão thần có nghe nói, nên mới tận tâm tiến cử, con người này sau khi phụ giúp chuyện triều chính, trong mấy ngày ngắn ngủi đã xử lý chuyện thuế má gọn ghẽ, bản đồ Sơn Xuyên các vùng đã chỉnh lý thành sổ sách, quả là một triều thần có tài"
Trương Cường nghe thấy gật đầu nói: "Thừa tướng đã yêu mến tài cán như thế, trẫm ngày mai sẽ đi gặp ông ta, xem ông ta rốt cuộc là có thái độ thế nào?"
Phùng Khứ Tật nghe thấy thế có chút ngạc nhiên: "Thái độ? Hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Tiêu Hà quả thực có tài, nếu hoàng thượng có thể tin dùng, sau này chắc chắn là một vị hiền tướng của Đại Tần ta, lão thần cũng yên tâm đi gặp cửu huyền tiên đế"
Trương Cường nghe xong, trong lòng hiểu rõ thâm tình giữa Lưu Bang và Tiêu Hà, có chút lo lắng, rốt cuộc có thể lưu vị vạn cổ minh thần này lại bên mình hay không, bất giác đứng dậy nhìn ra khoảng không trước điện đầy tuyết, rồi mới nói nhỏ với Phùng Khứ Tật: "Hãy nỗ lực hết sức vậy, cái tài của Tiêu Hà trẫm biết, chỉ là... haiz"
Phùng Khứ Tật có chút không hiểu ý tứ trong câu nói này của hoàng đế, do dự gật đầu: "Nếu đã thế, lão thần xin cáo lui, bệ hạ xin hãy bảo trọng long thể, kịp thời mặc thêm áo ấm"
Trương Cường gật đầu, miễn cưỡng cười: "Trẫm còn trẻ, chỉ cần lưu tâm chút sẽ không có vấn đề gì, thừa tướng hãy nhớ bảo trọng"
Phùng Khứ Tật nghe xong không biết nói gì, chỉ biết trịnh trọng quỳ xuống hành lễ, sau đó mới kính cẩn lui ra ngoài.
Nhìn thấy bóng Phùng Khứ Tật dần khuất, Trương Cường mới thầm thở dài, nghĩ đến Tiêu Hà nếu như không thể hữu dụng cho hoàng đế, biện pháp duy nhất chính là, nhằm cơ hội khi ông ta còn nhận chức ở Hàm Dương, sẽ ra tay, để tránh ngày sau sẽ thành đại họa. Chuyện cần ra tay, tuyệt đối không được nương nhẹ, thậm chí với nhân tài hiếm có như thế này, chỉ có thể làm thế này.
Nghĩ đến đây, tâm trạng bỗng nhiên u uất kì lạ, Mông Điềm vào Thục đã gần nửa năm, tính thời gian, chắc cũng sắp về rồi, Hạng Vũ ở đất Sở sau khi công mấy đại thành của nước Sở ngày xưa, đã đề cử một tên hậu duệ của vua Sở, xưng làm Sở vương, rõ ràng là muốn tranh thiên hạ với hoàng đế, bản thân Lưu Bang còn chưa có tin tức gì, chắc là thực lực không đủ, còn chưa đủ mạnh. Đúng lúc quân Tần hầu hết đã lui về trong nước, quân Tần chinh phạt ở phía Nam đã chuyển về Bắc hết, mấy chục vạn đại quân Đại Tần còn chưa chịu một tổn thất nào, cũng coi như là nền tảng không tệ trong tương lai, có một danh tướng chiến quốc như Mông Điềm, e là thiên hạ cũng khó tìm được đối thủ, Hung Nô ở phía bắc, sau khi bình định được nội loạn trước mắt, sẽ trở thành cường địch quan trọng nhất của hoàng đế.
Bình luận facebook