Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Mấy ngày sau, quân Sở tán loạn dưới sự bám đuổi của quân Tần cường đại vội thối lui về tiểu thành Cai Hạ bên cạnh bờ ô Giang, nơi này chính là tòa thành đầu tiên mà Hạng Vũ ngày đó chiếm được sau khi qua sông Tây tiến, hiện giờ nơi này lại trở thành con đường bại lui của Hạng Vũ.
Nhìn tường thành rách nát của Cai Hạ, tâm tình của Hạng Vũ vô cùng trẫm trọng. Từ những trận thắng như chẻ tre cho đến thất bại thảm hại, liên tục bại lui, đến nay lại trở về Cai Hạ, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Nắm chặt dây cương, con ngựa bên dưới mệt mỏi thở phì phò, chậm rãi dừng bước. Hạng Vũ trẫm trọng nhìn về phía Cai Hạ, chỉ thấy trong trời chiều mênh mông, thành Cai Hạ có vẻ vô cùng nặng nề, dường như cũng đã ngửi thấy mùi tang thương trong không khí.
Nhìn Hạng Vũ vẻ mặt trĩu nặng, Ngu Cơ thúc ngựa tiến lên một bước, tới bên cạnh Hạng Vũ, thở dài nói: "Hạng đại ca, Cai Hạ chỉ cách Sở có một con sông, đại ca sao không phái người qua sông yết kiến Sở vương, xin ông ta phái binh tới."
Hạng Vũ khổ Sở lắc đầu, nói: "Sở Vương hiện giờ chỉ có ba vạn binh mã, chỉ vừa đủ tự bảo vệ mình, hiện giờ 30 vạn quân Tần đã đuổi tới, Sở Vương chắc gì đã chịu phái binh trợ giúp, chúng ta chỉ sợ..."
Ngu Cơ nhìn Hạng Vũ thần sắc ảm đạm, trong lòng đau xót, cắn răng nói: "Nếu không, để Ngu Cơ tới gặp Tần vương..."
Nàng còn chưa dứt lời, đã bị Hạng Vũ quát khẽ một tiếng chặn lời: "Hạng Vũ ta sao có thể đầu hàng Tần vương, Ngu Cơ, trừ phi ta chết ở ngoài đó, còn thì không được nhắc tới việc hàng Tần!"
Ngu Cơ cười khổ nói: "Nếu không được, thì sai người đi đường suốt đêm, tới Hàm Cốc quan gặp Lưu Bang. Nếu hắn chịu khởi binh tiến công Hàm Cốc quan, tất nhiên có thể kềm chế được quân Tần, nếu có thể khiến cho Tần vương phải xẻ quân về cứu trợ, chẳng phải chúng ta sẽ qua được tình hình trước mắt sao?"
Hạng Vũ biến sắc, suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi cắn răng nói: "Ta trước tiên sẽ mệnh cho Anh Bố qua sông gặp Sở Vương, nếu Sở Vương có thể lệnh cho Lưu Bang điều quân trở về trợ giúp, chúng ta sẽ còn một đường sinh cơ."
Đang nói chuyện, Bồ Nghĩa đã tới Cai Hạ trước mang theo quân Sở ra đón, Hạng Vũ thở dài một tiếng, thúc ngựa chạy lên.
Sau khi vào thành, mới phát giác ra, một vạn quân Sở này phần lớn là những kẻ già yếu, chiến lực không thể so được với quân Tần, điều này khiến cho mỗi tướng lãnh quân Sở đều cảm thấy thất vọng.
Nhìn thấy Hạng Vũ mặt không đổi sắc, Bồ Nghĩa cẩn thận giải thích: "Tướng quân, những quân Sở này là do Lưu Bang lưu lại, một vạn tinh binh vốn được tướng quân lưu lại, sớm đã bị Lưu Bang đổi đi, ai!"
Hạng Vũ nghe thấy thế, ánh mắt lạnh lùng, nhè nhẹ nói: "Quân Tần đã ở sau lưng, mọi người nhanh chóng vào thành, cấn thận phòng bị!"
Nói xong, không nói lời nào tiến thẳng vào huyện nha Cai Hạ.
Mọi người đi theo sau Hạng Vũ đều âm thầm rùng mình, không dám lớn tiếng ồn ào, vội vàng tiến theo sau đi vào tòa cổ thành Cai Hạ danh chấn thiên cổ.
Trong hoàng hôn nặng nề, Trương Cường mang theo hai mươi vạn quân Tần phóng ngựa như bay, đã nhìn thấy cổ thành Cai Hạ ở xa xa. Trong bóng tối mập mờ, bóng đen đó giống như bóng dáng của chiến sĩ cuối cùng, ương ngạnh mà bất khuất, trầm mặc mà nghiêm nghị.
Trương Cường cảm khái trong lòng, không ngờ rằng mình lại có ngày được tới Cai Hạ nơi Sở bá vương vung kiếm tự sát, hơn nữa còn tự tay đạo diễn. Được tận mắt nhìn thời khắc bi kịch lịch sử này, trong lòng đột nhiên thấy không thoải mái.
Tuy rằng mình là hoàng đế Đại Tần, hơn nữa kiếp sống quân nhân khi xưa khiến hắn hiểu rõ khi đối mặt với kẻ địch ương ngạnh, nếu không đuổi tận giết tuyệt thì chính là ác mộng cho mình, nhân từ với kẻ địch chính là tàn bạo với chính mình. Chỉ có điều suy xét binh lực của đối phương lúc này, không thể nào so được với quân Tần cả về trang bị lẫn sĩ khí, cho nên lúc Mông Điềm hạ lệnh cho đại quân chỉ vây lấy, hắn cũng vô cùng đồng ỷ.
Trong lúc suy nghĩ, chợt nghe thấy phía sau có tiếng chiến mã, xoay người nhìn lại, thấy Mông Điềm vẻ mặt hưng phấn đuổi theo. Trương Cường khẽ cười nói: "Tướng quân, chuyện gì mà thoải mái vậy?"
Mông Điềm hơi chắp tay nói: "Bệ hạ, quân Sở đã sắp vào Cai Hạ, có nên mệnh cho đại quân lập tức tiến công không?"
Trương Cường nghe thấy thế, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Trẫm cảm thấy lúc này quân Sở đang nghiêm mật đề phòng chúng ta tấn công, tuy rằng có thể tạo ra đà kích cho đối phương, nhưng mà không khỏi hơi vội vàng. Đại quân truy đuổi suốt đêm, lúc này nếu muốn đuổi kịp và chặn đầu quân Sở thì chỉ sợ không kịp. Đối phương chỉ có 3 mạng người, chúng ta có 20 vạn đại quân không cần phải liều chết mà xông lên, chỉ cần vây khốn là được."
Mông Điềm lo lắng nhìn Trương Cường nói: "Hạng Vũ luôn luôn dũng mãnh phi thường, binh lực không đủ 5 vạn mà có thể đánh với hai mươi vạn quân của Vương Ly thắng như chẻ tre, chúng ta không thể khinh địch được."
Trương Cường mỉm cười, chỉ vào cổ thành Cai Hạ, gật đầu nói: "Mông tướng quân, Cai Hạ thành trì thấp bé sao có thể phòng thủ, chúng ta chỉ cần vây khốn Hạng Vũ dăm ba ngày, chờ đại quân hồi sức lại, theo thực lực trước mắt của chúng ta, hơn nữa còn có 'không quân' của trẫm thì lấy Cai Hạ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"
Mông Điềm hơi suy nghĩ một chút, nghĩ tới 'phi hành quân' kia mới hơi thà lỏng một chút. Vả lại đại quân đã bôn ba mấy ngày liền, đúng là cần phải cấp bách tu chỉnh, cho nên mới không phản đối.
Bóng đêm dần buông xuống, Trương Cường vừa mới phê duyệt xong tấu chương chuyển tới từ Hàm Dương, thấy Hàn Hoán cẩn thận đưa tới nước nóng, gật đầu nói: "Hàn Hoán, đã chinh chiến nhiều này, khổ ngươi rồi!"
Hàn Hoán hơi chấn động, cẩn thận khom người nói: "Nô tài thân mình tráng kiện, cuộc sống chinh chiến hào hùng này chính là điều mà Hàn Hoán hướng tới đã lâu, vốn tường cả đời sẽ không được toại nguyện, nào ngờ lại được may mắn hầu hạ bên cạnh bệ hạ, khổ một chút nào có xá gì, chỉ mong có thể gắng hết sức để hầu hạ bệ hạ thật tốt thôi ạ."
Trương Cường không kìm nổi lòng thở dài một tiếng, Hàn Hoán dù là nhân phẩm hay tài nghệ cũng là nhân tài hiếm có, chỉ có điều lại là nội hoạn, không thể cho gia nhập vào triều đình, không khỏi vô cùng đáng tiếc.
Nhìn thấy Trương Cường có vẻ mất hửng, Hàn Hoán tường Trương Cường mấy hôm liền bôn ba nên thân thể không khỏe, cẩn thận nói: "Bệ hạ, sớm nghỉ ngơi vẫn tốt hơn, tấu chương để sau phê duyệt cũng được."
Trương Cường thở dài trong lòng, khẽ gật đầu nói: "Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, trẫm không sao đâu, ngươi không phải lo lắng."
Hàn Hoán không ngờ Trương Cường làm hoàng đế, lại bận rộn như vậy mà vẫn quan tâm tới hoạn nô ti tiện, trong lòng không khỏi nhiệt huyết dâng trào, cảm kích nói: "Bệ hạ không cần lo lắng cho nô tài, chút mệt mỏi này nô tài chịu được, chỉ có điều bệ hạ long thế quý trọng, phải bào trọng mới phải."
Trương Cường bất đắc dĩ buông tấu chương xuống, gật đầu nói: "Trẫm không ở trong triều, Phùng thừa tướng mặc dù có Tiêu Hà tương trợ, nhưng tuổi tác lại cao. Trẫm tuổi trẻ lực tráng sao có thể lơi lỏng. Ngươi yên tâm, thân thể của trẫm chịu được, ngươi cử xuống trước đi, Mông tướng quân có việc gì thì không cần bẩm báo, cứ trực tiếp vào gặp là được."
Hàn Hoán bất đắc dĩ thoáng nhìn Trương Cường, cẩn thận theo lời lui ra.
Lúc này, chợt bên ngoài nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Mông Điềm, Trương Cường đang muốn mệnh cho hắn tiến vào, đã thấy Mông Điềm nói lớn ngoài trướng: "Bệ hạ, Sở Vương phái người tới bái kiến bệ hạ!"
"Sở vương?" Trương Cường cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ trong thời khắc mấu chốt này Sở vương lại phái người bí mật tới gặp mình, thật là khó có thể tường tượng.
Lấy lại bình tĩnh, chỉnh đốn lại vẻ ngạc nhiên, Trương Cường lúc này mới bào Hàn Hoán mệnh cho người vào trướng.
Hàn Hoán vội vàng giương giọng nói: "Mông Điềm kiến giá!"
Vừa dứt lời, thân ảnh cao lớn của Mông Điềm đã hiện ra trong trướng. Phía sau hắn là một văn sĩ khoảng chừng trên dưới 30, mặc một bộ áo vải bông màu xanh, đầu đội mũ quan, ba hàng râu dài bên dưới càng thêm phần nho nhã, cả người toát ra một cỗ anh khí bừng bừng, khiến cho người ta cảm giác được một loại tích cực luôn hướng về phía trước không cam lòng chịu thuần phục.
Thấy ánh mắt chăm chú của Trương Cường hướng về phía mình, văn sĩ kia thản nhiên cười, tiến về trước, không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay nói: "Tại hạ Sở Tuyên, pHung mệnh Sở Vương, tới bái kiến bệ hạ!"
Nhìn tường thành rách nát của Cai Hạ, tâm tình của Hạng Vũ vô cùng trẫm trọng. Từ những trận thắng như chẻ tre cho đến thất bại thảm hại, liên tục bại lui, đến nay lại trở về Cai Hạ, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Nắm chặt dây cương, con ngựa bên dưới mệt mỏi thở phì phò, chậm rãi dừng bước. Hạng Vũ trẫm trọng nhìn về phía Cai Hạ, chỉ thấy trong trời chiều mênh mông, thành Cai Hạ có vẻ vô cùng nặng nề, dường như cũng đã ngửi thấy mùi tang thương trong không khí.
Nhìn Hạng Vũ vẻ mặt trĩu nặng, Ngu Cơ thúc ngựa tiến lên một bước, tới bên cạnh Hạng Vũ, thở dài nói: "Hạng đại ca, Cai Hạ chỉ cách Sở có một con sông, đại ca sao không phái người qua sông yết kiến Sở vương, xin ông ta phái binh tới."
Hạng Vũ khổ Sở lắc đầu, nói: "Sở Vương hiện giờ chỉ có ba vạn binh mã, chỉ vừa đủ tự bảo vệ mình, hiện giờ 30 vạn quân Tần đã đuổi tới, Sở Vương chắc gì đã chịu phái binh trợ giúp, chúng ta chỉ sợ..."
Ngu Cơ nhìn Hạng Vũ thần sắc ảm đạm, trong lòng đau xót, cắn răng nói: "Nếu không, để Ngu Cơ tới gặp Tần vương..."
Nàng còn chưa dứt lời, đã bị Hạng Vũ quát khẽ một tiếng chặn lời: "Hạng Vũ ta sao có thể đầu hàng Tần vương, Ngu Cơ, trừ phi ta chết ở ngoài đó, còn thì không được nhắc tới việc hàng Tần!"
Ngu Cơ cười khổ nói: "Nếu không được, thì sai người đi đường suốt đêm, tới Hàm Cốc quan gặp Lưu Bang. Nếu hắn chịu khởi binh tiến công Hàm Cốc quan, tất nhiên có thể kềm chế được quân Tần, nếu có thể khiến cho Tần vương phải xẻ quân về cứu trợ, chẳng phải chúng ta sẽ qua được tình hình trước mắt sao?"
Hạng Vũ biến sắc, suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi cắn răng nói: "Ta trước tiên sẽ mệnh cho Anh Bố qua sông gặp Sở Vương, nếu Sở Vương có thể lệnh cho Lưu Bang điều quân trở về trợ giúp, chúng ta sẽ còn một đường sinh cơ."
Đang nói chuyện, Bồ Nghĩa đã tới Cai Hạ trước mang theo quân Sở ra đón, Hạng Vũ thở dài một tiếng, thúc ngựa chạy lên.
Sau khi vào thành, mới phát giác ra, một vạn quân Sở này phần lớn là những kẻ già yếu, chiến lực không thể so được với quân Tần, điều này khiến cho mỗi tướng lãnh quân Sở đều cảm thấy thất vọng.
Nhìn thấy Hạng Vũ mặt không đổi sắc, Bồ Nghĩa cẩn thận giải thích: "Tướng quân, những quân Sở này là do Lưu Bang lưu lại, một vạn tinh binh vốn được tướng quân lưu lại, sớm đã bị Lưu Bang đổi đi, ai!"
Hạng Vũ nghe thấy thế, ánh mắt lạnh lùng, nhè nhẹ nói: "Quân Tần đã ở sau lưng, mọi người nhanh chóng vào thành, cấn thận phòng bị!"
Nói xong, không nói lời nào tiến thẳng vào huyện nha Cai Hạ.
Mọi người đi theo sau Hạng Vũ đều âm thầm rùng mình, không dám lớn tiếng ồn ào, vội vàng tiến theo sau đi vào tòa cổ thành Cai Hạ danh chấn thiên cổ.
Trong hoàng hôn nặng nề, Trương Cường mang theo hai mươi vạn quân Tần phóng ngựa như bay, đã nhìn thấy cổ thành Cai Hạ ở xa xa. Trong bóng tối mập mờ, bóng đen đó giống như bóng dáng của chiến sĩ cuối cùng, ương ngạnh mà bất khuất, trầm mặc mà nghiêm nghị.
Trương Cường cảm khái trong lòng, không ngờ rằng mình lại có ngày được tới Cai Hạ nơi Sở bá vương vung kiếm tự sát, hơn nữa còn tự tay đạo diễn. Được tận mắt nhìn thời khắc bi kịch lịch sử này, trong lòng đột nhiên thấy không thoải mái.
Tuy rằng mình là hoàng đế Đại Tần, hơn nữa kiếp sống quân nhân khi xưa khiến hắn hiểu rõ khi đối mặt với kẻ địch ương ngạnh, nếu không đuổi tận giết tuyệt thì chính là ác mộng cho mình, nhân từ với kẻ địch chính là tàn bạo với chính mình. Chỉ có điều suy xét binh lực của đối phương lúc này, không thể nào so được với quân Tần cả về trang bị lẫn sĩ khí, cho nên lúc Mông Điềm hạ lệnh cho đại quân chỉ vây lấy, hắn cũng vô cùng đồng ỷ.
Trong lúc suy nghĩ, chợt nghe thấy phía sau có tiếng chiến mã, xoay người nhìn lại, thấy Mông Điềm vẻ mặt hưng phấn đuổi theo. Trương Cường khẽ cười nói: "Tướng quân, chuyện gì mà thoải mái vậy?"
Mông Điềm hơi chắp tay nói: "Bệ hạ, quân Sở đã sắp vào Cai Hạ, có nên mệnh cho đại quân lập tức tiến công không?"
Trương Cường nghe thấy thế, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Trẫm cảm thấy lúc này quân Sở đang nghiêm mật đề phòng chúng ta tấn công, tuy rằng có thể tạo ra đà kích cho đối phương, nhưng mà không khỏi hơi vội vàng. Đại quân truy đuổi suốt đêm, lúc này nếu muốn đuổi kịp và chặn đầu quân Sở thì chỉ sợ không kịp. Đối phương chỉ có 3 mạng người, chúng ta có 20 vạn đại quân không cần phải liều chết mà xông lên, chỉ cần vây khốn là được."
Mông Điềm lo lắng nhìn Trương Cường nói: "Hạng Vũ luôn luôn dũng mãnh phi thường, binh lực không đủ 5 vạn mà có thể đánh với hai mươi vạn quân của Vương Ly thắng như chẻ tre, chúng ta không thể khinh địch được."
Trương Cường mỉm cười, chỉ vào cổ thành Cai Hạ, gật đầu nói: "Mông tướng quân, Cai Hạ thành trì thấp bé sao có thể phòng thủ, chúng ta chỉ cần vây khốn Hạng Vũ dăm ba ngày, chờ đại quân hồi sức lại, theo thực lực trước mắt của chúng ta, hơn nữa còn có 'không quân' của trẫm thì lấy Cai Hạ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"
Mông Điềm hơi suy nghĩ một chút, nghĩ tới 'phi hành quân' kia mới hơi thà lỏng một chút. Vả lại đại quân đã bôn ba mấy ngày liền, đúng là cần phải cấp bách tu chỉnh, cho nên mới không phản đối.
Bóng đêm dần buông xuống, Trương Cường vừa mới phê duyệt xong tấu chương chuyển tới từ Hàm Dương, thấy Hàn Hoán cẩn thận đưa tới nước nóng, gật đầu nói: "Hàn Hoán, đã chinh chiến nhiều này, khổ ngươi rồi!"
Hàn Hoán hơi chấn động, cẩn thận khom người nói: "Nô tài thân mình tráng kiện, cuộc sống chinh chiến hào hùng này chính là điều mà Hàn Hoán hướng tới đã lâu, vốn tường cả đời sẽ không được toại nguyện, nào ngờ lại được may mắn hầu hạ bên cạnh bệ hạ, khổ một chút nào có xá gì, chỉ mong có thể gắng hết sức để hầu hạ bệ hạ thật tốt thôi ạ."
Trương Cường không kìm nổi lòng thở dài một tiếng, Hàn Hoán dù là nhân phẩm hay tài nghệ cũng là nhân tài hiếm có, chỉ có điều lại là nội hoạn, không thể cho gia nhập vào triều đình, không khỏi vô cùng đáng tiếc.
Nhìn thấy Trương Cường có vẻ mất hửng, Hàn Hoán tường Trương Cường mấy hôm liền bôn ba nên thân thể không khỏe, cẩn thận nói: "Bệ hạ, sớm nghỉ ngơi vẫn tốt hơn, tấu chương để sau phê duyệt cũng được."
Trương Cường thở dài trong lòng, khẽ gật đầu nói: "Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, trẫm không sao đâu, ngươi không phải lo lắng."
Hàn Hoán không ngờ Trương Cường làm hoàng đế, lại bận rộn như vậy mà vẫn quan tâm tới hoạn nô ti tiện, trong lòng không khỏi nhiệt huyết dâng trào, cảm kích nói: "Bệ hạ không cần lo lắng cho nô tài, chút mệt mỏi này nô tài chịu được, chỉ có điều bệ hạ long thế quý trọng, phải bào trọng mới phải."
Trương Cường bất đắc dĩ buông tấu chương xuống, gật đầu nói: "Trẫm không ở trong triều, Phùng thừa tướng mặc dù có Tiêu Hà tương trợ, nhưng tuổi tác lại cao. Trẫm tuổi trẻ lực tráng sao có thể lơi lỏng. Ngươi yên tâm, thân thể của trẫm chịu được, ngươi cử xuống trước đi, Mông tướng quân có việc gì thì không cần bẩm báo, cứ trực tiếp vào gặp là được."
Hàn Hoán bất đắc dĩ thoáng nhìn Trương Cường, cẩn thận theo lời lui ra.
Lúc này, chợt bên ngoài nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Mông Điềm, Trương Cường đang muốn mệnh cho hắn tiến vào, đã thấy Mông Điềm nói lớn ngoài trướng: "Bệ hạ, Sở Vương phái người tới bái kiến bệ hạ!"
"Sở vương?" Trương Cường cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ trong thời khắc mấu chốt này Sở vương lại phái người bí mật tới gặp mình, thật là khó có thể tường tượng.
Lấy lại bình tĩnh, chỉnh đốn lại vẻ ngạc nhiên, Trương Cường lúc này mới bào Hàn Hoán mệnh cho người vào trướng.
Hàn Hoán vội vàng giương giọng nói: "Mông Điềm kiến giá!"
Vừa dứt lời, thân ảnh cao lớn của Mông Điềm đã hiện ra trong trướng. Phía sau hắn là một văn sĩ khoảng chừng trên dưới 30, mặc một bộ áo vải bông màu xanh, đầu đội mũ quan, ba hàng râu dài bên dưới càng thêm phần nho nhã, cả người toát ra một cỗ anh khí bừng bừng, khiến cho người ta cảm giác được một loại tích cực luôn hướng về phía trước không cam lòng chịu thuần phục.
Thấy ánh mắt chăm chú của Trương Cường hướng về phía mình, văn sĩ kia thản nhiên cười, tiến về trước, không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay nói: "Tại hạ Sở Tuyên, pHung mệnh Sở Vương, tới bái kiến bệ hạ!"
Bình luận facebook