• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đại tiên y (6 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6 Tạp Dịch (1)

"Hủy bỏ một khoa Đạo Nguyên Chân Giải cũng là chuyện không còn cách nào khác, dù sao người chuyên tu Đạo Nguyên Chân Giải vốn không nhiều lắm, cũng không đến mức làm mai một nhân tài mới!" Lúc này, trong sảnh, tiên sứ Thanh Dương tông nhẹ nhàng nâng chén thở dài.

Có tư cách ngồi bên trong nội sảnh đương nhiên cũng không nhiều lắm, chỉ có thành chủ, Kỳ tướng quân, đạo sư Tiên Tử đường, tiên sứ Thanh Dương tông Kiều Vân Đình, thiên kim tiểu thư Lữ Tâm Dao cùng với Kỳ Khiếu Phong - nhi tử Kỳ Tướng Quân - và mấy vị thiên kiêu nhân tài đứng đầu trong Thái Nhạc thành, những người dù đã khoa Đạo Nguyên Thực Giải đã bị hủy bỏ vẫn có thể leo lên Giáp Bảng.

Sau khi nghe tiên sứ nói xong, trong nội tâm bọn hắn cũng đều có chút thấp thỏm.

May mà bản thân không hao tốn tâm huyết vào Đạo Nguyên Chân Giải...

Đương nhiên, lúc trước bọn hắn không chọn Đạo Nguyên Chân Giải cũng vì nó quá khó khăn.

Mặc dù đối với bọn hắn, chuyện này là lùi lại mà cầu việc khác, nhưng bây giờ lại vô tình giẫm trúng đại vận...

"E là chưa hẳn đã không mai một nhân tài?"

Cũng vào lúc này, đạo sư Tiên Tử đường một mực trầm mặc ít nói đột nhiên thấp giọng thở dài.

Tiên sứ Thanh Dương tông hơi ngẩn ra, men theo ánh mắt hắn nhìn ra ngoài, lập tức thấy được Phương Nguyên đang ngồi cạnh ao cá bên ngoài sảnh.

Hắn cũng như vừa nhớ tới người này, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nghe nói năm nay thành Thái Nhạc xuất hiện một kỳ tài Đạo Nguyên Chân Giải, có thể xem là đệ nhất nhân trong vòng ba trăm năm gần đây, người vốn nên đứng đầu Giáp năm nay chính là hắn sao?"

Vừa nhắc tới Phương Nguyên, bầu không khí trên bàn nhất thời có chút tế nhị.

Nữ nhi thành chủ Lữ Tâm Dao ngẩng đầu nhìn tiên sứ một chút, sau đó lại xoay đầu rũ hai mắt ngồi lẳng lặng không nói một lời.

Đạo sư Tiên Tử trầm lặng hít một tiếng, không mở miệng.

Thành chủ Lữ Trúc Am nhẹ nhàng thở dài, cười nói: "Tiên sứ nói không sai, Phương Nguyên Phương thế chất là hài tử ta nhìn lớn lên, một hài tử không tệ, có chút chất phác, trí nhớ cũng không tệ. Nghe nói trước khi khảo hạch, hắn không chỉ có thể đọc Đạo Nguyên Chân Giải như nước chảy, ngay cả các chú giải, điển tích có liên quan với Đạo Nguyên Chân Giải, hắn cũng đều đọc thuộc làu làu, rèn luyện đến mức như vậy tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh. Chỉ có điều ngoại trừ phương diện Đạo Nguyên Chân Giải, những mặt khác như y lý, bói toán, khí cụ, võ pháp... hắn có thể nói là dốt đặc cán mai, lần này nếu tính cả Đạo Nguyên Chân Giải, đương nhiên hắn sẽ là người đứng đầu bảng, nhưng nếu trừ đi Đạo Nguyên Chân Giải, hắn ngay cả người bình thường cũng không bằng!"

"Thì ra sở trường của hài tử này là học bằng cách ghi nhớ!"

Tiên sứ Thanh Dương tông trầm ngâm gật đầu, không nói thêm gì.

Nhưng đạo sư Tiên Tử đường Chu tiên sinh nghe thế thì không chịu nổi nữa, bỗng nhiên nói: "Kiều sư huynh, ta biết ngươi vì công vụ mà đến, ta vốn không nên nói những lời này nhưng ta thật sự không nhịn được. Tiểu hài Phương Nguyên kia là ta nhìn lớn lên, tư chất thật sự không tệ, hắn nhận được vị trí đứng đầu Giáp bảng lần này có thể nói là danh xứng với thực, nhưng hiện tại chỉ vì một câu nói của tiên môn lại muốn hủy đi tiền đồ tốt đẹp của tiểu hài này?"

Kiều sư huynh hơi ngẩn ra: "Ý của Chu sư đệ là?"

Chu tiên sinh nói: "Đứa nhỏ này tư chất thực sự không kém, có thể đặc cách thu nhận hắn không?

Một câu nói ra, trong nội sảnh bỗng nhiên hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người đầu tập trung nhìn tiên sứ Thanh Dương tông, ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại.

Mà trước nhiều ánh mắt như vậy, tiên sứ suy tính nửa ngày vẫn nặng nề lắc đầu.

"Ngươi..."

Chu tiên sinh nhất thời có chút nổi giận, nặng nề đặt chén rượu xuống mặt bàn, muốn đứng dậy rời đi.

"Chu sư đệ chớ nổi giận!"

Tiên sứ thở dài một tiếng nói: "Chúng ta đã từng là đồng môn, ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng việc này không phải là tiên môn vô tình, mà là đứa nhỏ này thật sự không thích hợp với việc tiến nhập tiên môn. Ngươi ở Tiên Tử đường vì tiên môn dạy bảo học trò, hẳn cũng biết việc chỉ bảo những hài tử này nghiên cứu các loại học vấn như dược lý, bói toán, khí cụ, thư pháp... từ nhỏ là chuẩn bị cho tương lai tu hành của bọn chúng..."

"Như vậy, đợi khi những hài tử này mười lăm mười sáu tuổi đã có nền tảng tu hành tương đối, căn cốt cũng đang định hình, thời điểm này lựa chọn thêm vài người tư chất ưu dị tiến vào tiên môn tu hành đúng là thời điểm tốt. Bằng không, bắt đầu tu hành quá sớm, căn cốt còn chưa tốt đã cưỡng ép Luyện Khí cũng chưa chắc đã tốt, ngược lại còn có thể tổn thương bản nguyên. Bắt đầu tu hành quá muộn căn cốt đã định hình, tư chất cũng mất hơn nửa, vẻn vẹn chỉ lệch mấy năm như thế nhưng thành tựu tương lai chỉ sợ sẽ hao tổn hơn phân nửa!"

"Mà vị thiếu niên này ta đã xem qua hồ sơ của hắn, tạo nghệ Đạo Nguyên Thực Giải xác thực sâu, cho dù là ta cũng chưa từng thấy người nào có thể học thuộc làu làu ba mươi sáu bộ kinh văn Đạo Nguyên Thực Giải, một chữ cũng không sai như thế. Nhưng những học vấn tu hành khác của đứa nhỏ này đều rất bình thường. Mà hôm nay, Đạo Nguyên Chân Giải đã được chứng thực là giả, Thái Thượng sư thúc tổ cũng đã tọa hóa, không ai chủ ý tới môn học vấn này nữa, nếu đưa đứa nhỏ này vào trong môn chẳng khác nào đưa vào một tờ giấy trắng, trước khi tu hành còn phải một lần nữa học tập các loại lý luận trụ cột, ngươi cảm thấy hắn có khả năng học nhanh sao? Ba năm, năm năm? Đến lúc đó hắn còn thích hợp tu hành sao?"

"Hừ, lấy nội tình Thanh Dương tông, nếu bồi dưỡng tốt sao có thể làm trễ nải việc tu hành của hắn?"
Chương 7 Tạp Dịch (2)

Chu tiên sinh tức giận nói ra.

Tiên sứ Thanh Dương tông nghe xong chỉ cười khổ một tiếng: "Nhưng tiên môn lấy đâu ra tinh lực mà bồi dưỡng hắn?"

"Ngươi..."

Chu tiên sinh giận dữ. Sau một lúc lâu, hắn mới trầm giọng nói: "Ngươi có biết chỉ vì một ý niệm này mà ngươi sắp bỏ lỡ một hạt giống tốt!"

"Bên trong tiên môn có rất nhiều hạt giống tốt!"

Tiên sứ Thanh Dương tông không bị thuyết phục, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi cũng biết hôm nay tiên môn thu đồ đệ đã khác với trước kia, trong ba trăm năm nay, mỗi ba năm thu một lần, số lượng đệ tử thu vào nhiều gấp ba so với mười năm trước, mà tài nguyên tu hành có hạn, muốn những đệ tử này trưởng thành tuyệt không thể thiếu tài nguyên. Tiên môn đã không muốn tốn nhiều tinh lực vô ích ở nhân gian nữa. Thật ra mà nói, có lẽ lần đại khảo này sẽ trở thành một lần cuối cùng trong ba trăm năm qua..."

"Cái gì?"

Nghe xong mọi người nhất thời kinh hãi, ánh mắt cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía vị tiên sứ.

Nhưng tiên sứ Thanh Dương tông lại không nói gì nữa, nâng chén uống một ngụm. Thấy Chu tiên sinh vẫn đang tức giận, cơn giận chưa tiêu, liền trầm ngâm một phen, sau đó hắn ta cười nói: "Mà thôi, Chu sư đệ, chúng ta gặp nhau suốt trăm năm, sao có thể vì công sự mà tổn thương hòa khí, ngươi đã xem trọng vị thiếu niên này như thế, cũng không thể không cho hắn một cơ hội, chỉ xem hắn có nguyện ý hay không thôi!"

Bên ngoài phòng Phương Nguyên hồi tưởng lại cảm giác thần bí mà《 Đạo Nguyên Chân Giải 》 mang đến trước đây không lâu, thời gian dần qua hắn dự định đứng lên, rời khỏi nơi mà mình không được chào đón này, nhưng cũng nhưng lúc ấy, sau lưng có một giọng nói vang lên: "Ngươi chính là Phương Nguyên?"

Xoay người qua, Phương Nguyên khẽ giật mình, thấy một trung niên nam tử mặc áo bào tím chắp tay sau lưng, đúng là vị sứ giả đến từ Thanh Dương tông. Đám người thành chủ, Kỳ tướng quân cũng đều đứng bên cạnh hắn, ánh mắt có chút phức tạp nhìn mình, Lữ Tâm Dao cùng các thiên kiêu khác cũng đứng ở sau lưng, trên mặt mỗi người đều có chút nghi hoặc và lo lắng.

"Đúng là vãn bối!"

Phương Nguyên khách khí trả lời, cũng không để mất lễ nghi.

"Nghe nói ngươi vốn đứng đầu Giáp bảng, nhưng vì một câu của bổn tọa mà mất tư cách lên bảng, bản thân ngươi có oán hận ta không?"

Vị tiên sứ đánh giá Phương Nguyên, mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.

"Đúng là ta rất hận cái miệng của ngươi..."

Trong lòng Phương Nguyên nghĩ vậy nhưng trên mặt lại thản nhiên nói: "Oán trời trách đất cũng vô dụng, vãn bối cũng không rảnh oán hận, lúc trước như thế nào thì bây giờ lại bắt đầu lại như thế!"

Tiên sứ nghe xong ngược lại khẽ giật mình, cười nói: "Bổn tọa còn lo lắng ngươi gặp phải đả kích sau đó cam chịu, một lòng không biết phấn đấu, xem bộ dáng hiện tại của ngươi đúng là ta suy nghĩ nhiều, ngươi tuổi còn trẻ đã có tâm cảnh bực này cũng thật hiếm thấy. Có điều sợ ngươi phải thất vọng rồi, từ sau lần này, Tiên Tử đường sẽ không thu đồ đệ nữa, hơn nữa lấy tuổi tác của ngươi, cho dù có học thành cũng đã qua thời điểm tu hành tốt nhất!"

"Hả?"

Phương Nguyên nghe xong hơi ngẩn ra, sắc mặt biến hóa.

"Bất quá..."

Tiên sứ bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, cười cười: "Bổn tọa cũng không muốn bóp chết thiên tài, vì vậy phá lệ cho ngươi một cơ hội đi, ngươi muốn làm đệ tử Thanh Dương tông là không thể nào, thế nhưng tạp dịch trong tiên môn cũng có thể tu hành, hơn nữa còn có cơ hội được đặc biệt thu nhận làm nội môn đệ tử, bổn tọa có thể dẫn ngươi đến tiên môn làm tạp dịch, không biết ngươi có nguyện ý hay không đây?"

"Làm tạp dịch?"

Chung quanh bỗng nhiên rối loạn, ánh mắt mọi người đều trở nên đặc sắc.

Lữ Tâm Dao nhịn không được liếc qua Phương Nguyên, ánh mắt lạnh nhạt của nàng bỗng nhiều thêm một chút đùa cợt.

Thái Nhạc thành chủ Lữ Trúc Am và Kỳ tướng quân đều nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng hơi cong lên một chút.

Cần biết bên trong tiên môn phân chia cấp bậc vô cùng sâm nghiêm, đệ tử bình thường muốn trở thành nội môn đệ tử cũng là trăm người mới có một, mà trong nội môn đệ tử, mỗi ba năm người mới có thể xuất hiện một vị đệ tử chân truyền, mỗi một vị đệ tử chân truyền đều sẽ được tiên môn trọng điểm bồi dưỡng, là nhân vật trên vạn người, là mục tiêu mà mọi người hướng đến, bất luận là tu hành tốt xấu, về sau cũng có thể hưởng trăm năm vinh quang...

Nói cách khác, lấy tiếm lực của Lữ Tâm Dao, sao thành chủ còn có tâm tư tuyển chọn Phương Nguyên?

Nhưng vào tiên môn làm tạp dịch, việc này giống như một cực hình...

Đường đường là đứng đầu bảng, vốn có thể trở thành đệ tử chân truyền, hiện tại tiến vào tiên môn lại phải đi làm tạp dịch, đây không phải là vũ nhục sao?

Tại thời khắc này, tâm tình của Phương Nguyên cũng trở nên phức tạp cực kỳ, thậm chí hắn còn muốn tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

Nhưng hắn hít sâu một hơi, cưỡng chế nội tâm lại.

Trong thời gian ngắn nhất, hắn nghiêm túc suy nghĩ đủ loại khả năng trong tương lai.

Khi hắn xác định đây là con đường cuối cùng hắn có thể chọn lựa, hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc trả lời:

"Vãn bối nguyện ý!"
Chương 8 Thanh Dương Tông (1)

Rất nhanh đã đến thời điểm các thiên kiêu của Thái Nhạc thành lên đường tiến về tiên môn.

Trong mười ngày qua không chỉ có Thanh Dương tông, tứ đại tiên môn khác của Việt quốc cũng lần lượt phái tiên sứ tới chọn lựa đệ tử thích hợp từ các thiên kiêu ở trên bảng để thu vào tông môn.

Trong những năm qua, một số thiên kiêu Giáp Bảng được nhiều tiên môn nhìn trúng, tranh nhau cướp đoạt vẫn luôn là chủ đề được lão bách tính trong Thái Nhạc thành bàn tán xôn xao, nhưng năm nay nằm ngoài dự tính, không ai bàn tới chuyện đó.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên vị thiếu niên có cảnh ngộ đặc biệt nhất.

Vốn là người đứng đầu bảng, bây giờ lại phải theo tiên môn tới Thanh Dương tông làm tạp dịch.

Ở tiên môn, tạp dịch vốn là việc trước nay hiếm ai chấp nhận.

Bọn hắn phải theo tiên nhân ở lại trong núi sâu, không thể hưởng thụ hồng trần phồn hoa, cũng không thể trở thành tiên nhân cao cao tại thượng, cuộc đời ngắn ngủn chỉ hơn mười năm. Cuộc đời mai một trong nơi rừng thiêng nước độc như vậy, cho dù là bất kỳ ai bước vào con đường này cũng đều hối hận vô cùng!

Thế nhưng Phương Nguyên nằm ngoài dự đoán của mọi người, lựa chọn của hắn là đồng ý.

Đối với lựa chọn này, cư dân bên trong Thái Nhạc thành vô cùng cảm thán, hận đứa nhỏ này bướng bỉnh, quá cố sẽ phá hủy cả đời của hắn.

Tiên chu cực lớn đã lơ lửng trên bầu trời phía đông Thái Nhạc thành, to lớn hệt như một mảnh mây đen. Từ trên tiên chu có một đám mây hóa thành thang mây kéo dài đến mặt đất, đám thiên kiêu xếp nhóm bước lên, thoạt nhìn như một bước lên mây.

Bên dưới, dân chúng Thái Nhạc thành nhìn lên thấy những thanh niên này như lên trời, trong ánh mắt tràn đầy kính sợ!

Phương Nguyên không nhìn đám dân chúng tò mò kia, hắn đã sớm leo lên tiên chu, trầm mặc ngồi trong góc.

Hắn cũng biết dường như bản thân đã trở thành trò cười của Thái Nhạc thành, nhưng hắn không ngại.

Hắn đã nghiêm túc cân nhắc xem lựa chọn của mình là đúng hay sai, cuối cùng vẫn giữ vững tín niệm.

Hắn xác định mình thích nhất là tu hành, vì vậy hắn nhất định phải bước lên con đường này.

Có thể dựa vào thân phận đứng nhất Giáp Bảng, trực tiếp tiến vào tiên môn làm đệ tử chân truyền tất nhiên là tốt, nhưng nếu hiện tại ngoại trừ làm tạp dịch không còn con đường nào khác để thực hiện mục đích, hắn cũng không chút do dự trở thành tạp dịch.

Giữa chân truyền và tạp dịch cũng không có gì khác biệt trên mặt bản chất, hắn cũng lười để ý tới đám người chít chít trào phúng cùng với đồng tình dối trá.

"Hả, Phương sư huynh?"

Theo thang mây bước lên tiên chu, một đám thiên kiêu Thái Nhạc thành vừa vào trong khoang thuyền đã thấy Phương Nguyên.

Vẻ mặt bọn hắn có chút lúng túng gật đầu nhẹ với hắn.

Một tiếng sau đó bọn hắn không nói thêm bất kỳ lời nào, mọi người đều nhịp nhàng tìm chỗ mà ngồi xuống.

Phương Nguyên vẻ mặt bình thường, nếu có người chào hỏi hắn hắn cũng theo lễ đáp lại, không ai hỏi hắn hắn sẽ trầm mặc đọc sách.

Trong ngực hắn ôm rất nhiều sách, đều là Chu tiên sinh tặng hắn trước khi đi, dược lý, bói toán, khí cụ... đều có, đây đều là những thứ nhất định phải học trước khi bắt đầu tu hành, Đạo Nguyên Chân Giải đã là giả rồi, mấy thứ này tất nhiên hắn phải học lại từ đầu!

Những người vừa bước lên tiên chu đều là đồng môn bái nhập Thanh Dương tông, lòng tràn đầy mơ ước về tương lai tu hành, không ngừng thảo luận việc tu hành trong tương lai. Thế nhưng thấy được Phương Nguyên, tâm tình vui sướng thoáng chịu chút ảnh hưởng. Vị này từng có thành tích vượt qua tất cả mọi người, cuối cùng lại chỉ có thể tiến vào tiên môn làm tạp dịch, việc này như một cái gai trong nội tâm bọn họ vậy.

"Ha ha, Phương sư đệ, tựa hồ ngươi không nên ngồi ở chỗ này!"

Bầu không khí làm cho mọi người cảm thấy hơi áp lực rốt cuộc cũng bị đánh tan, một người đi tới trước Phương Nguyên nhẹ giọng cười nói.

Người nọ tên là Chu Thanh Việt, là thiếu gia của Chu Gia trong Thái Nhạc thành, cũng nổi danh trên tiên bảng, chỉ là danh tiếng nhỏ hơn đám người Phương Nguyên, Lữ Tâm Dao, Kỳ Khiếu Phong, xếp cuối Giáp Bảng, chỉ thiếu chút sẽ bị đánh rơi khỏi Tiểu Ất bảng.

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, cau mày: "Ngươi có ý gì?"

Chu Thanh Việt nhìn chung quanh một chút, cười nói: "Ý của ta là, bọn chúng ta đều tới Thanh Dương tông bái sư tu hành, nhưng Phương sư đệ lại đi làm công, hai bên khác đường, tựa hồ không nên ngồi cùng một chỗ. Nếu không, lỡ trong lúc bọn ta nghiên cứu thảo luận tu hành có nói đến một ít bí mật mà người có thân phận như ngươi nghe thấy sẽ không tốt, khiến ngươi gặp đại họa, haha, như vậy chẳng phải là ta đã làm hại Phương sư đệ sao?"

Đám ngoại môn đệ tử ngay cả cửa tiên môn còn chưa thấy, ngươi thì có bí mật gì mà người bên ngoài không nghe được?

Mọi người nghe xong đã biết tên này chỉ đang tùy tiện tìm cớ đuổi Phương Nguyên ra khỏi khoang thuyền mà thôi.

Ánh mắt mọi người lập tức hướng về phía Phương Nguyên, đa số ánh mắt có vẻ đồng ý.

Dù sao thì Phương Nguyên ở trong khoang thuyền cũng khiến bọn hắn cảm thấy không thoải mái, không tiện ba hoa khoác lác.
Chương 9 Thanh Dương Tông (2)

"Chu sư đệ ngươi làm vậy có chút quá đáng!"

Cũng có người cảm thấy có chút không đành lòng. Một vị nữ tử mặc váy xanh cau mày mở miệng, tựa hồ có chút không vừa mắt.

"Đúng vậy, tất cả mọi người đều là đồng hương, đã đến tiên môn cũng nên chăm sóc lẫn nhau, hà tất phải tỏ thái độ khó chịu như vậy?"

Nhất thời cũng có mấy người mở miệng phụ họa nữ tử váy xanh, khuyên lơn người tên Chu Thanh Việt kia.

"Hehe, chỉ đùa một chút mà thôi..."

Chu Thanh Việt cũng lúng túng cười, chuẩn bị thối lui.

Không phải hắn bị mấy người này thuyết phục, mà thấy sắc mặt bình tĩnh của Phương Nguyên, trong lòng hắn cũng có chút rụt rè.

Đây cũng là do hình tượng Phương Nguyên xây dựng được trong suốt mười năm qua tạo thành ảnh hưởng.

Trước kia Phương Nguyên vẫn luôn bỏ xa bọn hắn, là tồn tại không ai dám khinh thường, hôm nay tuy cảnh ngộ bất đồng, nhưng khi đối mặt với Phương Nguyên, mấy vị thiếu gia nhà giàu ít nhiều gì cũng có chút lo lắng..

"Ta cảm thấy Chu sư đệ nói không sai!"

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt phát ra, mọi người trong tiên chu nhất thời hơi ngẩn ra.

Người nói chuyện là một vị thiếu niên thân hình cao lớn, thân mặc một bộ áo bào tím có chút hoa lệ, lúc này hắn đang lạnh lùng lườm Phương Nguyên, ánh mắt rất khinh thường nghênh đón ánh mắt mọi người, mặt không biểu tình nói: "Trong lúc ta dạo quanh tiên chu có thấy bên tay trái có một khoang thuyền nhỏ, dường như đó là khoang dành cho nô bộc, có lẽ Phương Nguyên sư đệ đã đi nhầm khoang rồi, dường như đây không phải chỗ của ngươi!"

Đám người trong khoang thuyền nghe được, trong lòng nhất thời trầm xuống, vị công tử áo tím này là Kỳ Khiếu Phong, công tử nhà Kỳ tướng quân, cũng được bài danh trên Giáp Bảng, vô luận là thân phận hay tiền đồ đều cao hơn những người khác không ít.

Thấy hắn mở miệng, những người khác cũng không lên tiếng nữa, mà Chu Thanh Việt lại càng đắc ý thêm vài phần.

Mặc dù lúc đầu không ai ngờ tới vừa gặp mặt Kỳ Khiếu Phong đã nói những lời này, nhưng nghĩ lại, những lời này của hắn cũng không ngoài ý muốn, ai cũng biết Kỳ Khiếu Phong để ý đệ nhất mỹ nhân Thái Nhạc thành Lữ Tâm Dao, chỉ có điều từ trước đến nay hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, hắn cũng đành chịu. Nhưng mấu chốt là Lữ Tâm Dao thiếu chút nữa đã được gả cho Phương Nguyên, chuyện có chút lúng túng, trong lòng Kỳ Khiếu Phong có khó chịu cũng không khó lý giải.

Nhìn xung quanh truyền đến những ánh mắt trào phúng có, thương hại có, đồng tình cũng có, Phương Nguyên không nói thêm gì. Hắn liếc nhìn Chu Thanh Việt, lại liếc Kỳ Khiếu Phong, sau đó nhẹ nhàng khép sách trong tay lại, đứng dậy bước ra cửa khoang, thực sự rời đi.

Nhất thời bầu không khí trong khoang trở nên hơi lúng túng, nửa ngày sau Chu Thanh Việt mới cười nói: "Cuối cùng cũng có thể nói chuyện thoải mái rồi!"

"Ha ha, trước kia Phương Nguyên vênh váo hung hăng cỡ nào, ngược lại hôm nay có chút đáng thương..."

Bầu không khí trong khoang thuyền dần chuyển biến tốt đẹp, có người nịnh nọt Kỳ Khiếu Phong vừa cười vừa nói.

"Nói tới hắn làm gì, chư vị sư đệ sư muội về sau vào tiên môn phải chăm sóc lẫn nhau thật tốt..."

Đúng lúc này, Kỳ Khiếu Phong cũng cười nhạt một tiếng, chủ động mở miệng.

Trong lúc nhất thời, trong khoang thuyền vô số người lên tiếng, sau này tiến vào Thanh Dương tông có lẽ Kỳ Khiếu Phong sẽ là người đứng đầu chúng đệ tử Thái Nhạc thành.

Mà lúc này Phương Nguyên đã đi ra khỏi khoang thuyền, trên mặt cũng lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ...

"Tuy trong lòng ta cũng từng mắng ngươi là ngu xuẩn, nhưng hình như trên mặt ta chưa từng xuất hiện vẻ vênh váo hung hăng đúng không?"

Nghe tiếng cười bên trong khoang thuyền, hắn có chút bất đắc dĩ cảm thán một câu.

Mặc dù hắn cũng hiểu trọng điểm không nằm ở việc bản thân có vênh váo hung hăng hay không, tất cả đều do bản thân mình gặp xui xẻo, dính phải vận xui mà thôi!

Nghìn sai vạn sai đều là vì bản thân mình không còn là người đứng đầu Giáp Bảng nữa!

Vịn dây thuyền, hắn dần dần nhập thần lại.

Lúc này tiên chu đã bay giữa không trung. Xuyên qua cấm chế bao phủ tiên chu, Phương Nguyên có thể thấy vân khí vô tận sâu như biển phía dưới. Thời gian dần trôi qua, lòng dạ hắn trở nên trống trải, chỉ cười cười, khó chịu trong lòng cũng như đã tan thành mây khói, ngược lại hào khí dần trở về: "Sau này có cơ hội ta sẽ cho các ngươi mở mang kiến thức, xem cái gì mới là vênh váo hung hăng chân chính!"

Người khác đều cho rằng chuyến đi này của hắn là tới tiên môn làm tạp dịch.

Nhưng mà nội tâm Phương Nguyên vô cùng kiên định cho rằng mình đang đi tu hành, đây chỉ là bước đệm để bản thân tiến vào tu hành giới!

Tiên chu cực kỳ nhẹ nhàng, từ Thái Nhạc thành hướng Thanh Dương tông, nếu là phàm nhân cưỡi ngựa tốt cũng phải cần nửa tháng có khi hơn, nhưng cưỡi lên Tiên gia Pháp bảo lại chỉ mất một canh giờ đã thấy được một mảnh tiên sơn phía trước. Lúc này, bên ngoài khoang thuyền chỉ có Phương Nguyên, cho nên hắn cũng trở thành người đầu tiên thấy được tiên sơn của Thanh Dương tông. Thoạt nhìn tòa tiên sơn này mỹ lệ vô cùng, dù là hắn cũng nhất thời ngây người.

Nơi kia Tiên gia khí tượng, người phàm không cách nào tưởng tượng nổi, từng mảnh tiên sơn kỳ phong nguy nga nối tiếp, đứng sừng sững trong mây mù. Từ xa nhìn lại, chúng như trôi lơ lửng trên mây, nghênh đón ánh chiều tà. Những đám mây bị phủ lên một màu tím, mà trên những đám mây tím có thể thấy rõ rất nhiều tiên điện trực tiếp bay giữa không trung, thật giống như là thiên đình.

Thanh Dương tông - một trong ngũ đại tiên môn ở Việt quốc - bốn kỳ mười hai cảnh, lúc này lần đầu tiên hiện ra trước mặt Phương Nguyên.

Thậm chí thần trí Phương Nguyên có chút mờ mịt. Hắn ngơ ngác nhìn từng mảnh từng mảnh tiên sơn, từng tòa từng tòa cung điện, trong nội tâm nhiệt huyết bừng bừng, một giọng nói không cách nào kiềm chế kêu lớn lên: "Thanh Dương tông, ta vẫn tới rồi đây!"
Chương 10 Con đường tu hành (1)

"Tân tấn tạp dịch Phương Nguyên, Tạp Vụ Giám, Sái Tẩy các, đây là thẻ số của ngươi!"

Sau khi tiên chu tiến vào Thanh Dương tông, Phương Nguyên đã tách khỏi những người khác. Hắn được đưa đến rìa một ngọn núi thấp trên Thanh Dương tông, trong một điện có vẻ hơi cũ kỹ hắn gặp được một vị quản sự thanh y, cao cao gầy gò, trông có chút gian xảo. Quản sự này họ Tôn, lão nhân đã làm chấp dịch ở Thanh Dương tông hơn mười năm, hiện tại dưới tay hắn ta còn có mười tạp dịch giống Phương Nguyên .

Hắn đưa tất cả vật phẩm cho Phương Nguyên, trong đó có một thẻ số Thanh Dương tông đặc chế, một bộ y phục màu xanh không biết được làm từ chất liệu gì, là đồng phục của tạp dịch, còn có hai viên Luyện Khí Đan có thể để người ta cường thân kiện thể, cùng một quyển Luyện Khí tâm pháp ngay cả trang bìa cũng có chút rách rưới. Sau đó hắn dẫn Phương Nguyên đi thẳng về phía trước, tiến vào giữa núi rừng, vừa đi vừa không ngừng lải nhải quy củ cho hắn nghe.

"Đây là nơi dùng bữa, mỗi ngày ba bữa sáng trưa tối, đó là nơi nhận hưởng kim, cuối mỗi tháng nhớ phải tới đó nhận đúng giờ, còn bên kia là nơi để các đệ tử tiên môn thanh tu, không thể tùy tiện xâm nhập, còn phía sau núi kia cũng không phải không được vào, có điều bên trong có rất nhiều yêu thú cường đại, cho nên nếu ngươi không muốn lấy máu thịt của mình nuôi thú, tốt nhất đừng tùy tiện thăm dò..."

Tôn quản sự nói hết chuyện này liền sang chuyện khác, lúc đầu Phương Nguyên còn kiên nhẫn nghe, về sau hắn không nhịn được thất thần, nội tâm chỉ đang mừng rỡ nhìn quyển Luyện Khí tâm pháp sơ giai của Thanh Dương tông cùng hai viên Luyện Khí Đan trong ngực ,Tôn quản sự cũng không quan tâm Phương Nguyên có nghe hay không, hắn chỉ ở phía trước không ngừng nói, có vẻ cực kỳ hưng phấn, tựa hồ chỉ cần bản thân nói là đủ rồi.

"Sư huynh, chúng ta cũng có thể tu hành sao?"

Chờ đến khi Tôn quản sự giới thiệu cho Phương Nguyên thôn trấn cách chân núi phía tây Thanh Dương tông mười dặm, có một tiểu nương tử bán đậu hủ. Trước đó không lâu con chó tiểu nương tử nuôi vừa sinh được một ổ chó con, trong đó có một con trông giống mèo, Phương Nguyên không nhịn được hỏi một câu.

"Đó là đương nhiên, không phải ta đã đưa Luyện Khí tâm pháp và Luyện Khí Đan cho ngươi rồi sao?"

Tôn quản sự cười ha hả nói: "Bình thường chúng ta đều ở trong núi sâu, gió rét mưa dầm, vô cùng khắc nhiệt, nếu trên thân không có chút tu vi nào, sao có thể chịu nổi? Tiên môn cho những đệ tử tạp dịch như chúng ta tu hành một chút pháp môn Luyện Khí cũng vì có ý này. Có một số đệ tử tạp dịch lười biếng, không tu luyện, vừa đến ngày mưa dầm các đốt ngón tay đều đau nhức không chịu được..."

"Còn việc... Tiên môn tạp dịch cũng có thể trở thành đệ tử tiên môn?"

Phương Nguyên bỏ qua câu hỏi tiếp theo hắn định hỏi, nội tâm đầy mong đợi mà hỏi vấn đề mấu chốt.

"Trở thành đệ tử tiên môn?"

Tôn quản sự hơi ngẩn ra nhìn về hướng Phương Nguyên, mặt đang vui vẻ cũng trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau hắn ta mới nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: "Thanh Dương tông chúng ta thật sự có quy củ này. Nghe nói 3000 năm trước, Thanh Dương tông có một vị tông chủ xuất thân từ tạp dịch, từ đó về sau đã có quy củ, tạp dịch đệ tử nếu có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng ba trở lên trước 18 tuổi, lại thông qua khảo hạch của các trưởng lão là có thể chính thức bái nhập tiên môn tu hành..."

"Quả nhiên Kiều chấp sự không gạt ta..."

Trong lòng Phương Nguyên nhất thời nắm chắc, thần sắc cũng lộ ra vẻ thoải mái hơn.

Dường như Tôn quản sự còn muốn nói thêm cái gì, nhưng thấy dáng vẻ vui mừng của Phương Nguyên, hắn lại nhịn lại không nói, tiếp tục dẫn đường phía trước, lại lải nhải giới thiệu cho Phương Nguyên một chút. Dù là quy củ tiên môn hay phong tục lề thói, rồi ưu khuyết điểm của vị trưởng lão nào đó, cho đến khi dẫn hắn tới trước một gian phòng cũ nát phía sau đại điện trong núi, cười nói: "Về sau ngươi ở lại nơi này, chức trách của ngươi là vẩy nước quét dọn Trường Minh điện trước núi. Hiện tại nơi đó không có người ở, nhưng công việc không được trễ nải, bằng không thì..."

"Sư đệ hiểu rõ!"

Phương Nguyên sảng khoái đáp ứng, hắn phát hiện muốn nói chuyện với Tôn quản sự, việc thứ nhất cần phải học được chính là phải biết cắt lời hắn.

"Ôi chao, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, Phương sư đệ, ngươi mới vào tiên môn, không bằng ta đi lấy hai bầu rượu, cắt nửa cân thịt đầu heo, để sư huynh giúp ngươi tẩy trần, cũng tiện tiếp tục giới thiệu một chút tình hình trong tiên môn cho ngươi..."

"Không cần sư huynh phí tâm, hôm nay đệ còn phải quét dọn phòng ốc một chút, chờ mấy ngày nữa tiểu đệ lại mời sư huynh..."

"Ha ha, tốt, đây là sư đệ ngươi nói, đến lúc đó nhất định phải nâng cốc cạn ly, không say không về..."

Phương Nguyên chỉ thuận miệng khách sáo nhưng Tôn quản sự nghe được lại đại hỉ, lại lải nhải thêm rất nhiều sau cùng mới lưu luyến rời đi.

Phương Nguyên cám ơn hắn sau đó đi vào phòng nhỏ trước mặt, thấy bên trong đã rất cũ nát, bố trí cũng đơn giản, chỉ có một giường, một bàn, một ghế dựa, một tủ mà thôi. Trên mặt bàn để một ngọn đèn dầu, phía trên kết đầy mạng nhện, cũng không biết đã bao lâu không có người thắp sáng. Phương Nguyên lấy đá đánh lửa ra chà xát mấy lần, đốt đèn lên, mượn ánh đèn lờ mờ hắn quét dọn phòng ở một chút rồi mới ngồi xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom