• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đại tiên y (8 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Chương 16: Ai chẳng biết chém gió?

Chương 16: Ai chẳng biết chém gió?

Trương Hải Dân sửng sốt trong giây lát khi nghe thấy cái tên "ông năm Hoàng", đó không phải là kẻ mà phó cục trưởng một phân cục nhỏ như ông ta có thể xử lý được.

Nhưng lời đã nói ra rồi, hơn nữa với tình hình này thì không chỉ năm trăm nghìn tệ mà tới một triệu Đường Đại Bằng vẫn phải móc hầu bao.

Còn việc có thành công hay không thì đó không phải việc của Trương Hải Dân.

Dù sao đến lúc đó chỉ cần nói là đã tiêu hết tiền rồi.

Về phần gia đình Đường Đại Bằng, những người trồng dược liệu nói một cách cay nghiệt là nông dân, tệ nhất thì bị coi là địa chủ.

Cho dù biết Trương Hải Dân quỵt tiền thì họ vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi bỏ qua. Dù gì sau này cũng sẽ có nhiều chỗ cần nhờ vả.

Trương Hải Dân vuốt râu trừng mắt nói: “Nhóc con to gan lớn mật đấy! Đến ông năm Hoàng cũng dám chọc giận. Chọc vào ông ta nếu không chết thì cũng bị lột da, năm trăm nghìn tệ này vẫn không dàn xếp được đâu!"

Lời này vừa nói ra, Đường Đại Bằng lập tức trở nên vô cùng lo lắng: "Hải Dân, thật sự không thể sao?"

"Haizz! Chúng ta cần nhiều tiền hơn, một triệu!" Trương Hải Dân lại ợ lên trước khi nói.

"Một triệu?" Trương Nguyệt Hồng kinh hãi kêu lên. Dù bà ta sớm đã biết đứa em họ này là một kẻ vặt tiền chuyên nghiệp, nhưng cũng không thể ngờ rằng ông ta lại tham đến vậy.

Trần Vạn Nam cười ha ha: "Bỏ đi, nhà cháu không đủ một triệu, để cháu tự xử lý!"

Mắt Hà Thục Nhã đỏ lên khi nhìn thấy con vịt đã nướng chín trước mặt sắp bay đi:

"Vạn Nam không hiểu chuyện. Việc mà ngay cả Hải Dân còn cảm thấy khó xử lý thì cậu ta có thể tự mình xử lý được sao?"

"Nếu tự xử lý được, bố vợ cậu còn đi tìm chồng tôi chắc?"

Trần Vạn Nam đối với người cậu họ này rất không hài lòng, nếu ông ta thật sự giúp được thì lấy chút tiền cũng không có gì to tát.

Nhưng rõ ràng hai người này chỉ muốn lấy tiền mà không làm gì cả!

Một triệu có thể dàn xếp xong với Hoàng Thụ Nhạc. Nếu kẻ này đơn giản như vậy thì có cần Tống Tư Minh lần trước tự mình chạy tới không?

Nói đến đây, sắc mặt mọi người trên bàn ăn đều sa sầm lại.

Lúc này, có tiếng gõ cửa rất mạnh.

Đường Yên Linh đứng dậy và mở cửa.

Cô nhìn thấy bảy tám người đứng ở cửa, tên cầm đầu mặc áo phông, cánh tay lộ ra đầy hình xăm, vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn đã biết không phải người tốt.

“Trần Vạn Nam đâu?", gã đàn ông xăm trổ châm một điếu thuốc, rít một hơi, phả khói vào mặt Đường Yên Linh.

Đường Yên Linh chưa kịp nói gì thì nhóm người đã xông vào.

"Mày là Trần Vạn Nam phải không? Cậu chủ Lý nói mày lấy của cậu ấy một triệu, có phải như vậy không?!"

Gã đàn ông xăm trổ rít một hơi thuốc, vẻ mặt kiêu ngạo.

"Đúng vậy, anh là ai?" Trần Vạn Nam mỉm cười hỏi.

"Tao là Triệu Mẫn, Lý Thiên Dương là bạn tao! Bạn tao nhờ tao đòi nợ. Giờ thế này đi, mày chịu trả lại một triệu hai trăm nghìn tệ thì chuyện này coi như xong!"

Triệu Mẫn là người trông coi một sòng bạc của đám xã hội đen, còn Lý Thiên Dương là khách hàng quen ở đó, lâu dần hai bên thành chỗ quen biết.

Hôm qua Lý Thiên Dương đến sòng bạc chơi rồi nói có người tống tiền hắn một triệu tệ, cho nên Triệu Mẫn tình nguyện giúp Lý Thiên Dương đi đòi tiền.

Trần Vạn Nam cười toe toét: "Tôi hiểu rồi, anh trở về nói với Lý Thiên Dương, lần trước là phí bảo trì và tiền bồi thường hư hại xe. Nếu anh ta vẫn không phục, tôi sẽ bắt anh ta trả thêm một triệu nữa, rõ chưa?"

"Mày ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao? Mày nói chuyện với anh Triệu kiểu gì vậy?" Một tên đàn em đứng sau Triệu Mẫn chỉ vào mặt Trần Vạn Nam rồi hét lên.

Trần Vạn Nam chỉ vào Trương Hải Dân đang ngơ ngác bên cạnh, cười nói: "Có biết đây là ai không?"

"Các người đòi nợ phải hỏi xem ông ấy có đồng ý không đã!”

Trương Hải Dân hắng giọng, đang định lên giọng thì Triệu Mẫn đập tay xuống bàn.

"Tao là người của ông năm Hoàng, bất kể hắn là ai, tao đến đòi nợ là chuyện đương nhiên!" Triệu Mẫn một hơi nói ra thân thế của mình.

Trương Nguyệt Hồng và Đường Đại Bằng đưa mắt nhìn nhau, mặt tái xanh, sao lại nợ người ta thêm một triệu nữa rồi?

Đường Yên Linh kể lại ngắn gọn chuyện Lý Thiên Dương định dàn cảnh đâm xe để gây khó dễ cho cô, sau đó kể lại cả chuyện hắn ta đã bồi thường một triệu.

Sau khi nghe những điều này, Trương Hải Dân ngạc nhiên liếc nhìn Trần Vạn Nam.

Chàng trai trẻ trước mặt này còn ăn dày hơn cả ông ta!

Ông ta lập tức nghĩ đến việc sau khi đuổi những kẻ này đi, làm cách nào để nâng giá lên lần nữa. Một triệu là quá ít, ít nhất là hai triệu!

Trương Hải Dân nghĩ đến đây, sau đó nhìn những tên côn đồ này, vẻ mặt tự phụ nói: "Các người muốn làm phản à, dám xông vào nhà dân, còn coi luật pháp ra gì không?"

"Lão già kia, bớt lời đi! Tao đang đòi nợ cho cậu chủ Lý!" Triệu Mẫn nói rồi vỗ mạnh vào đầu Trương Hải Dân.

Hà Thục Nhã lập tức nổi giận: "Chồng tôi là cục phó của phân cục Tân Nam, các người thật hỗn xược!"

Triệu Mẫn bật cười, nghiêng đầu một cái, một tên đàn em của hắn ta lập tức vươn tay tát vào miệng Hà Thục Nhã.

"Nếu ông ta là cục phó thì tao sẽ là cục trưởng Cục An ninh! Bốc phét thì ai chả bốc phét được?"

Bình thường Triệu Mẫn sẽ có chút run rẩy khi nghe đến mấy chữ "cục phó" này.

Nhưng lần này Lý Thiên Dương nói rồi, nếu đòi được số tiền này thì toàn bộ sẽ là của Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn ở sòng bạc đã nợ hơn tám trăm nghìn tệ, nếu không có tiền trả sẽ mất mạng. Cho nên dù ông già trước mặt này là ai cũng không quan trọng!

"Thứ chó má gì thế, nếu hôm nay chúng mày không lấy tiền ra, tao sẽ đâm chết cả lũ!"

Vừa nói, Triệu Mẫn vừa rút ra một con dao găm và vung lên một cách hung ác.

Nhóm người hắn mang theo đều là dân cờ bạc đã thua đến nỗi không còn gì. Bọn chúng không hề biết sợ chút nào, tầm này thì đâu còn để ý đến cục phó hay cục trưởng gì nữa!

Để dọa mọi người, Triệu Mẫn còn cố tình giáng cho Trương Hải Dân thêm vài cái tát nữa.

Trần Vạn Nam lười biếng nhìn cậu họ của mình bị đánh. Tên họ Triệu này thật đáng yêu, tự nhiên lại giúp anh trút giận.

Lát nữa mình sẽ đấm Triệu Mẫn ít hơn và nhẹ hơn một chút, Trần Vạn Nam tự nhủ.

Nhìn thấy vợ chồng Trương Hải Dân bị đánh, Đường Yên Linh không thể ngồi yên, trầm giọng nói: “Tôi có thể trả lại số tiền đó…”

Cô còn chưa nói xong, Trần Vạn Nam đã ngắt lời: "Vấn đề tiền nong chúng ta có thể ra ngoài nói! Chuyện của chúng ta không nên lôi người không liên quan vào, đúng không?"

Nghe anh nói những điều này, Đường Đại Bằng vô cùng lo lắng.

Đi ra ngoài cùng những kẻ vô pháp vô thiên này thì sẽ nguy hiểm đến mức nào chứ?

Đường Yên Linh vô thức nắm lấy cánh tay của Trần Vạn Nam.

Triệu Mẫn cười dữ tợn: "Mày bảo ra ngoài là tao phải ra ngoài sao? Như vậy chẳng phải là mất mặt tao quá à?"

Trần Vạn Nam nheo mắt lại, trên mặt hiện lên một tia mất kiên nhẫn. Anh bỏ tay Đường Yên Linh ra, đứng dậy, xoay người một cước đá bay Triệu Mẫn về phía cửa.

Sau đó anh lại bồi thêm một cú đá nữa, Triệu Mẫn lần này đã bị đá bay ra khỏi cửa.

Thấy vậy, nhóm côn đồ cũng lục tục chạy ra ngoài.

Cánh cửa phòng bị ai đó đóng lại.

Đường Đại Bằng hai mắt đỏ hoe, đang định lao ra ngoài theo, nhưng Trương Hải Dân đã tóm lấy ông ấy: "Đám khốn nạn đó không biết sợ, ra ngoài đó không khác gì tự tìm đường xuống âm phủ!"

Đường Yên Linh vội vàng nói: "Gọi cảnh sát thôi!"

Đường Đại Bằng nhìn thẳng vào Trương Hải Dân, nói: "Cảnh sát đang ngồi ở đây đó thôi! Cậu nhanh chóng gọi người đến và giải quyết chuyện này đi. Còn cả chuyện của ông năm Hoàng đó cũng giải quyết cả đi!"

"Một triệu, tôi đồng ý!"

Trương Nguyệt Hồng há hốc miệng, nhưng cuối cùng gật đầu.

Trương Hải Dân lúc này trông rất nhếch nhác, nhưng khi nghe thấy tiền thì mắt lại sáng lên.

Vừa rồi ông ta bị đánh đau, giờ không lấy tiền đền bù thiệt hại thì bao giờ lấy?

"Anh rể, em không phải muốn tăng giá đâu, nhưng mọi người cũng thấy đám côn đồ này rồi đấy, đến cục phó cũng không chịu nể mặt. Một triệu tệ chắc chắn không giải quyết nổi đâu! Em nói thôi không được, phải tìm lãnh đạo cấp cao giúp sức!”

"Phải hai triệu!"

"Được rồi, hai triệu thì hai triệu”, Đường Đại Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.

Trương Nguyệt Hồng thầm mắng Trần Vạn Nam này đúng là sao chổi, nhưng cũng không lên tiếng phản đối.

"Anh rể đừng lo lắng, tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Với số tiền này, em hứa sẽ tìm ra biện pháp để giúp gia đình ta giải quyết vấn đề".

Trương Hải Dân thực sự không ngờ rằng Đường Đại Bằng sẽ đồng ý. Ông ta vừa bắt Đường Đại Bằng chuyển tiền vừa giả vờ nhấc điện thoại lên gọi người tới.



Ở ngoài, Trần Vạn Nam đương nhiên sẽ không phí nước bọt nói đạo lý với đám khốn nạn này.

Sau khi anh đi vài ba đường quyền, đám côn đồ đều nằm sõng soài ra đất. Anh lôi xềnh xệch từng tên như lôi chó vào thang máy, sau đó ném bọn chúng ra khỏi toà nhà.

Triệu Mẫn bị đánh đến mũi bầm tím, mặt sưng vù, vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Tao là người của ông năm Hoàng, mày biết ông ấy là ai không?"

"Nếu dám đụng đến người của ông năm Hoàng, sẽ bị rút gân lột da!"

Trần Vạn Nam mỉm cười: “Những gì anh đang nói, ngay cả con chồn vàng đó cũng không dám nói trước mặt tôi anh có biết không hả?”

Triệu Mẫn cười lạnh, đúng là giỏi bốc phét thật! Ông năm Hoàng không nói câu đó nhưng có thể đánh cho thanh niên trẻ ngông cuồng này vãi ra quần thì có!

Triệu Mẫn không nuốt được cục tức này, lại vẫn rất cần tiền. Cho nên hắn gọi điện cho giám đốc sòng bạc, cùng lắm không được một triệu thì năm trăm nghìn tệ cũng được.

Hắn ta vừa nói vừa chỉ vào Trần Vạn Nam: "Mày sủa to lắm mà phải không? Đợi tao gọi người tới!"

Triệu Mẫn cầm điện thoại đi sang một bên lẩm bẩm một lúc, khi quay lại vẻ mặt càng kiêu ngạo hơn.

Trần Vạn Nam cũng chẳng muốn quay lại nhìn mặt Trương Hải Dân nên chỉ đứng ở cửa nhìn xem tên khốn này có thể đưa thứ yêu ma quỷ quái gì đến đây.

Một lúc sau, năm chiếc ô tô Mercedes-Benz màu đen chạy tới. Hơn chục tên côn đồ bước xuống xe trước, người cuối cùng bước ra là Hoàng Thụ Nhạc.

....

....

....
Chương 17: Chương 17: Cho cậu lời giải thích

Chương 17: Cho cậu lời giải thích

Triệu Mẫn nhìn Hoàng Thụ Nhạc tới thì cũng đứng hình. Giám đốc sòng bạc lợi hại vậy sao, mời được ông năm Hoàng ra mặt luôn cơ à?

"Ông năm Hoàng đã đích thân tới đây. Thằng ranh, để tao xem hôm nay mày chết như thế nào!"

Triệu Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói với Trần Vạn Nam.

Trần Vạn Nam bĩu môi, nhìn Triệu Mẫn bằng ánh mắt hết sức thương cảm.

Một giây tiếp theo, Triệu Mẫn há hốc miệng, hồi lâu không thể khép lại.

Ông năm Hoàng vô cùng vĩ đại trong mắt hắn giờ lại cười khúm núm, còn cách một đoạn đã chìa tay ra rồi đi về phía Trần Vạn Nam.

"Trần tiên sinh, trước đây là tôi có mắt như mù, tôi đến đây để xin lỗi!"

Hoàng Thụ Nhạc vừa đến gần đã nắm chặt lấy tay Trần Vạn Nam: "Những lời vàng ý ngọc của Trần tiên sinh quả thực đều ứng nghiệm, đúng là thần chứ không phải người thường!"

Triệu Mẫn sắc mặt cứng đờ, ông năm Hoàng này không hề tới giúp hắn, ngược lại còn đối xử với Trần Vạn Nam khách khí như vậy?

"Haha, quà xin lỗi của các người thật kỳ lạ!" Trần Vạn Nam chỉ vào đám người Triệu Mẫn.

Hoàng Thụ Nhạc sửng sốt: "Tôi, tôi không biết những người này?"

"Nhưng anh ta mở miệng ra là nhận mình là người của ông năm Hoàng đó!" Trần Vạn Nam nửa cười nửa không nói.

Triệu Mẫn sắc mặt tái nhợt, đứng không vững.

Hoàng Thụ Nhạc lo lắng nuốt nước bọt: "Trần tiên sinh, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích ngay lập tức!"

Nói xong, ông ta hung tợn nhìn Triệu Mẫn.

"Ông Năm, tôi là Triệu Mẫn của sòng bạc An Dương. Là cậu chủ Lý Thiên Dương bảo tôi đi đòi tiền, ai ngờ lại....", Triệu Mẫn vội vã giải thích.

"Các người nhân danh tôi rồi đi làm chuyện xằng bậy phải không?" Hoàng Thụ Nhạc tức giận đến xanh mặt, xua tay ra hiệu cho người của mình kéo Triệu Mẫn đi.

Hai người đàn ông lực lưỡng tiến lên đánh cho Triệu Mẫn một trận, sau đó nhấc bổng hắn ta lên nhét vào cốp ô tô.

Vẻ mặt Trần Vạn Nam dịu đi một chút. Ban đầu anh còn tưởng tên Triệu Mẫn này quả thực là do ông năm Hoàng phái đến gây khó dễ cho mình. Nhưng giờ xem ra là do anh đã tự nghĩ nhiều rồi.

Hoàng Thụ Nhạc thở phào nhẹ nhõm và nghiêng đầu về phía người của mình.

Đàn em của ông ta ngay lập tức bắt đầu mang quà ra khỏi xe.

Hơn mười thùng rượu Mao Đài các loại, hơn mười thùng thuốc lá Trung Quốc, nhân sâm quý, nhân sâm Tây Dương và đông trùng hạ thảo lần lượt được chuyển ra ngoài.

Đám đàn em vừa bưng bê, Hoàng Thụ Nhạc vừa mỉm cười giới thiệu từng thứ một.

"Trần tiên sinh, hôm nay cậu nói tôi sẽ gặp phải ba tai hoạ, hơn nữa đều nhìn thấy huyết quang. Hai việc đầu tiên đã ứng nghiệm, quả thực tôi có chút vận may nên vẫn giữ được mạng. Nhưng còn tai hoạ thứ ba phải làm sao mới hoá giải được?"

Hoàng Thụ Nhạc nhìn Trần Vạn Nam với vẻ mặt cầu xin.

Trần Vạn Nam liếc nhìn Hoàng Thụ Nhạc rồi phán: "Tai nạn thứ ba của ông đặc biệt nguy hiểm, nếu không có quý nhân phù trợ, nhất định sẽ chết!"

"Hồng quang đó ứng lên người tôi, chắc hẳn tai hoạ thứ ba này có liên quan đến tôi. Đợi khi kiếp nạn này đến ông hãy tới tìm tôi!"

Trần Vạn Nam mặc dù không có ấn tượng tốt với Hoàng Thụ Nhạc, nhưng ông ta cũng thức thời và rất khôn ngoan cho nên cũng không nhất thiết phải để ông ta đi vào đường chết.

Hơn nữa, cho dù anh có giúp ông ta thì chắc chắn cũng không phải giúp không công.

Hoàng Thụ Nhạc giờ đã hoàn toàn tin lời Trần Vạn Nam. Vừa nghe nói đây là hoạ sát thân, ông ta lập tức quỳ sụp xuống chân Trần Vạn Nam:

"Tiên sinh nhất định phải cứu tôi! Chỉ cần tôi sống sót qua đại nạn này thì từ nay về sau tiên sinh chính là anh em ruột thịt của tôi!"

Trần Vạn Nam kéo Hoàng Thụ Nhạc đứng dậy, chậm rãi nói: "Nếu có quý nhân phù trợ thì không đến mức đó đâu. Vẫn còn cơ hội cứu vãn, khi đó ông hãy đến tìm tôi".

Hoàng Thụ Nhạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy chỉ đạo người của mình chuyển quà lên lầu.

"Lúc ở bệnh viện người của tôi đã doạ chị dâu sợ rồi, tôi có thể lên đó xin lỗi một tiếng được không?", Hoàng Thụ Nhạc thận trọng hỏi.

Trần Vạn Nam suy nghĩ một chút, cảm thấy để ông ta đi lên cho cả nhà biết chuyện này đã giải quyết xong cũng tốt nên đáp: "Đi đi!"

Tại lối vào thang máy, Trương Hải Dân đang cùng vợ rời đi.

Đường Đại Bằng, Trương Nguyệt Hồng và Đường Yên Linh đều tiễn họ ra thang máy.

Trương Hải Dân đã nhận được hai triệu tệ, giờ mới bớt vẻ hách dịch của cục phó, ra vẻ thân thiết như người nhà: "Anh rể cứ yên tâm, em đã tìm người giúp đỡ rồi. Ông năm Hoàng này sẽ không sinh sự nữa đâu.

Nếu có vấn đề gì nữa thì cứ gọi cho em! Em cũng đã gọi người xử lý đám côn đồ ở tầng dưới rồi! "

Nói xong, hai vợ chồng bước vào thang máy, thang máy này vừa đi xuống, thang máy kia đột nhiên mở cửa, mấy gã đàn ông lực lưỡng lần lượt đi ra.

Ba người nhà họ Đường sợ hãi đến mức vô thức lùi lại nửa bước, may mắn là sau khi nhìn kỹ thì mấy người này đều xách hộp quà trên tay, trông không có vẻ gì là đến đây gây rắc rối.

Người nhà họ Đường tưởng là khách nhà hàng xóm, họ thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc khác từ thang máy bước ra, lần này đi thẳng về phía ba người họ.

Đường Đại Bằng vô thức che chắn cho vợ và con gái ở phía sau, người đàn ông đầu trọc trước mặt vẻ mặt nham hiểm nhưng vẫn mỉm cười.

Trên trán của người đầu trọc còn có một vết thương, được băng gạc che lại, trông kỳ quái khó tả.

"Hi hi, tôi là ông năm Hoàng!"

"..."

Trương Nguyệt Hồng sợ đến mức gần như hét lên, Đường Yên Linh cũng tái mặt.

"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng. Tôi tới đây để xin lỗi!" Hoàng Thụ Nhạc vội vã nói.

"Hôm nay mấy tên đàn em bất tài của tôi đến bệnh viện gây rắc rối, tôi đã dạy cho chúng một bài học rồi".

"Sau này sẽ không có người tới quấy rầy mọi người nữa. Những món quà này là thể hiện cho lời xin lỗi của tôi! Xin hãy tha thứ cho tôi!"

Hoàng Thụ Nhạc nói và lùi lại nửa bước.

Quà tặng được chất đống trước cửa nhà họ Đường, lúc này Đường Đại Bằng mới tin Hoàng Thụ Nhạc quả thực đến đây để xin lỗi.

"Được rồi, xin lỗi cũng xin lỗi rồi, về đi thôi!", giọng Trần Vạn Nam từ trong thang máy vọng ra.

Hoàng Thụ Nhạc gật đầu liên tục và dẫn nhóm người rời đi cũng nhanh như khi đến.

Sau khi đám người rời đi, Trương Nguyệt Hồng sắc mặt tái nhợt nói: "Làm tôi sợ chết khiếp. Khí chất toả ra từ người đàn ông này thực sự đáng sợ!"

Đường Đại Bằng không nói gì, nhìn những món quà dưới đất nói: "Đồ của hắn chúng ta không thể nhận! Chúng ta nhất định phải trả lại!"

"Những món đồ này là họ bồi thường cho vợ con vì hôm nay đã khiến cô ấy sợ hãi!" Trần Vạn Nam nói rồi tự mang đồ vào nhà.

Trương Nguyệt Hồng tức giận nói: "Bồi thường cái gì? Là do bố cậu chịu đưa hai triệu tệ cho Trương Hải Dân để nhờ quý nhân giúp đỡ nên chuyện này mới được giải quyết!"

"Cậu ta quả thực có chút quan hệ, vừa mới gọi cứu viện là Hoàng Thụ Nhạc đã lập tức mang quà tới xin lỗi!"

Nói xong, Trương Nguyệt Hồng trợn mắt nhìn Trần Vạn Nam: "Tất cả đều là lỗi của cậu, mới khỏi bệnh được hai ngày mà đã khiến cả nhà khuynh gia bại sản!"

Trần Vạn Nam cau mày: "Chuyện của con Chồn Vàng đó con đã giải quyết xong rồi, liên quan gì đến cậu họ cơ chứ? Tại sao lại đưa cho ông ấy hai triệu?"

“Đồ khốn vô lương tâm, giờ còn đứng đây khoe khoang nữa à? Nếu cậu có bản lĩnh đó, tôi còn phải nhịn nhục đưa hai triệu cho người khác sao?”

"Hai triệu! Vốn dĩ đó là tiền để mở rộng vườn thuốc, giờ vỡ tan như bong bóng xà phòng rồi!"

Trương Nguyệt Hồng càng nói càng tức giận, mắt đã đỏ hoe.

Trần Vạn Nam chợt mềm lòng, mẹ vợ tuy miệng lưỡi sắc bén, cũng rất không hài lòng về anh.

Nhưng anh thực sự khá ngạc nhiên khi bà ta vì anh mà dám bỏ ra hai triệu.

Anh tưởng rằng với sự chán ghét của mẹ vợ đối với anh, chắc chắn phải trói anh mang đến chỗ Hoàng Thụ Nhạc xin lỗi mới đúng.

Đường Yên Linh cũng có chút không vui, tự nhiên xảy ra chuyện khiến bố mẹ tốn nhiều tiền như vậy, nếu không cảm thấy uất ức thì là nói dối.

"Quên đi, không nói chuyện này nữa, lát nữa con sẽ trả lại cho cả nhà hai triệu!" Trần Vạn Nam trấn an, bắt đầu dọn đồ.

"Trả lại? Cậu trả lại kiểu gi? Cậu nghĩ đó là hai trăm tệ, đi vác gạch một ngày có thể kiếm được sao?"

“Bớt nói đi!", Đường Đại Bằng hét lên.

Mọi thứ đã được chuyển hết vào nhà nhưng mẹ vợ vẫn đang than khóc vì hai triệu.

Đường Yên Linh nghĩ tới vết thương trên đầu Hoàng Thụ Nhạc, trong tiềm thức nghĩ rằng có thể thật sự là Trần Vạn Nam đã làm ra chuyện này!

Kẻ điên cuồng bạo lực này có khả năng làm ra điều đó!

Nhưng nghĩ đến những gì Đường Đại Bằng nói về năng lực của Hoàng Thụ Nhạc, cô cảm thấy mình đã suy nghĩ linh tinh quá nhiều.

"Này, những thứ này không hề rẻ! Chỉ sợ tổng giá trị phải lên tới hơn ba triệu!" Đường Đại Bằng đếm những món quà này, nghi hoặc nhíu mày.

"Trương Hải Dân đó cuối cùng cũng làm được chút việc ra dáng con người rồi. Chắc chắn là tìm được một vị tai to mặt lớn nào đó khiến Hoàng Thụ Nhạc sợ phát khiếp, đến nỗi phải tặng quà xin lỗi lớn thế này!"

Sau khi nghe được rằng những món quà này rất có giá trị, tâm trạng của Trương Nguyệt Hồng cuối cùng cũng dịu đi rất nhiều.

Đường Đại Bằng gật đầu đồng ý, quay người nghiêm túc nói với Trần Vạn Nam: "Vạn Nam à, sau mỗi chuyện chúng ta đều phải rút kinh nghiệm, sau này con không được kích động như vậy nữa! Lần này may là có cậu họ con giúp đỡ, lần sau..."

Khóe miệng Trần Vạn Nam co giật: "Bố, chuyện này thật sự không liên quan gì đến cậu họ! Con..."

Lần này không chỉ Trương Nguyệt Hồng, Đường Yên Linh cũng cau mày. Chuyện này xảy ra vốn là do Trần Vạn Nam bảo vệ Đường Đại Bằng cho nên mới ra tay, cho nên cô không có ý trách anh.

Nhưng bọn họ đến để trả thù, Trần Vạn Nam không dám đứng ra, thậm chí không dám gọi cảnh sát. Điều đó khiến cô rất thất vọng!

Lúc này mọi người đều nhìn ra, thật sự là cậu họ đã ra tay giúp đỡ, nhưng Trần Vạn Nam lại nhất quyết nhận đó là công lao của mình!

Đường Yên Linh thất vọng và bực bội. Ngay lúc đó, bạn thân của cô là Khương Lệ gọi điện rủ cô ra ngoài đi dạo, cô lập tức đồng ý.

"Bố, Khương Lệ gọi con ra ngoài uống trà, con ra ngoài đây!" Đường Yên Linh chào rồi rời đi.

Đường Đại Bằng đột nhiên gọi: "Con đưa Vạn Nam đi cùng đi, nó đã khỏi bệnh, hãy giới thiệu nó với bạn bè của con!"

"..." Đường Yên Linh cau mày không nói gì, một lúc lâu sau mới gật đầu.

....

....

....
Chương 18: Chương 18: Có chút hiểu biết

Chương 18: Có chút hiểu biết

Trần Vạn Nam do dự một chút, Đường Đại Bằng vừa mới hy sinh hai triệu để bảo vệ anh. Giờ lại có ý tốt như vậy, anh cũng không tiện từ chối.

Anh không còn cách nào khác ngoài việc đi theo Đường Yên Linh ra khỏi nhà họ Đường.

Khi xuống lầu, anh nhìn thấy Khương Lệ đang đợi trước một chiếc ô tô màu đen.

Khi nhìn thấy Trần Vạn Nam, Khương Lệ sững lại một chút, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Đường Yên Linh.

Đường Yên Linh mặt không cảm xúc, nói: “Đây là Khương Lệ bạn tôi, hai người làm quen với nhau nhé!”

"Khỏi bệnh rồi sao?" Khương Lệ đương nhiên biết tình hình của Trần Vạn Nam.

Đường Yên Linh gật đầu.

Khương Lệ khóe miệng cong lên, tỏ rõ thái độ coi thường. Cho dù có khỏi bệnh rồi thì cũng chỉ là một tên không cha không mẹ, không quyền không thế, cũng chẳng có ngoại hình xuất chúng. Làm sao có thể xứng với mỹ nhân như Đường Yên Linh cơ chứ!

"Xin chào!" Trần Vạn Nam vẻ mặt bình thản, đưa tay ra.

Khương Lệ không thèm để ý tới cánh tay đang vươn ra, trực tiếp đi đến ghế lái: "Lên xe đi, Đào Ngọc Trạch và những người khác đang đợi ở bên kia!"

“Đào Ngọc Trạch cũng ở đó à?” Đường Yên Linh nghe thấy cái tên này thì có vẻ do dự.

Khương Lệ cười nhẹ: "Chúng ta chỉ cùng nhau uống trà thôi, cậu đừng hiểu lầm!"

Đường Yên Linh thấy vậy thì cũng không muốn làm bạn thân mất hứng nên gật đầu.

Chiếc xe lao vút đi và cuối cùng dừng lại trước một quán trà được bài trí sang trọng.

"Yên Linh, Khương Lệ, hai người tới rồi. Bọn tôi đợi nửa ngày rồi đấy!"

Một vài thanh niên ăn mặc bảnh bao bước tới chào hỏi.

Người đi đầu trông rất thư sinh, trong đôi mắt toát ra vẻ kiêu ngạo. Đây là bạn học của Đường Yên Linh, cũng là người theo đuổi cô ấy. Tên anh ta là Đào Ngọc Trạch.

Nhìn thấy một người đàn ông nữa từ trong xe đi ra, sắc mặt Đào Ngọc Trạch hơi thay đổi: "Đây là ai?"

"Phân trâu!" Khương Lệ như cười như không giới thiệu.

"Phân trâu?" Đào Ngọc Trạch sửng sốt ba giây mới vỡ lẽ. Mọi người vẫn nói Đường Yên Linh là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Vậy thì đây chính là người chồng ngốc của Đường Yên Linh chứ ai?

Trong mắt Đào Ngọc Trạch hiện lên vẻ không vui. Anh ta đưa mắt quan sát Trần Vạn Nam từ trên xuống dưới, cảm giác người đàn ông này chẳng có gì đặc biệt.

Nghe nói gia đình chồng của Đường Yên Linh vốn chỉ là một gia đình trung lưu bình thường nhưng sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Loại người có gia cảnh như vậy, còn bị bệnh tâm thần mà lại kết hôn với Đường Yên Linh.

Đường Yên Linh hơi cau mày, nhưng cuối cùng cô chỉ nói với Trần Vạn Nam: “Bạn tôi nói chuyện không suy nghĩ, anh đừng để ý!”

Trần Vạn Nam nhướng mày, lười đôi co.

"Không phải anh ta bị tâm thần sao? Tại sao lại đưa anh ta tới đây!" Phó Viễn liếc nhìn Trần Vạn Nam.

Phó Viễn là bạn tốt của Đào Ngọc Trạch nên cố ý muốn làm Trần Vạn Nam bẽ mặt.

"Anh ta khỏi bệnh rồi!" Khương Lệ nghiêng đầu, vẻ mặt hoan hỉ khi thấy kẻ mình không ưa bẽ mặt.

"Ha ha! Đến cũng đã đến rồi, chúng ta cùng ngồi đi! Tôi chỉ sợ anh ấy sẽ không thích nơi như quán trà!"

Đào Ngọc Trạch chỉ có vẻ không vui trong thời gian ngắn, sau đó lại lấy lại vẻ phong độ như lúc trước.

Anh ta luôn biết rằng cuộc hôn nhân của Đường Yên Linh với người chồng ngốc nghếch của cô chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.

Họ kết hôn chỉ vì ý muốn của bố Đường Yên Linh.

Bây giờ bệnh của người chồng đã khỏi, dù hai người họ ly hôn thì cũng sẽ không có gánh nặng gì nữa.

Một kẻ không cha không mẹ như vậy không đáng để anh ta bận tâm.

Đào Ngọc Trạch lấy lại nụ cười hoà nhã, nói với Đường Yên Linh: "Yên Linh, không phải gần đây cậu có hứng thú với trà đạo sao? Nghệ nhân trà đạo ở đây có khiếu nghệ thuật rất tốt, cho nên tôi muốn dẫn cậu tới đây xem!"

"Ha ha ha, chủ nhân quán trà đạo này là Thư Y Nhan - hội trưởng Hiệp hội trà đạo Giang Nam. Nơi này người bình thường không vào được đâu, mà có vào rồi cũng chưa chắc đã được uống trà mới của họ!"

"Chỉ có cậu chủ Đào mới có khả năng đó, chúng ta chỉ là được hưởng ké thôi!"

Phó Viễn và một người tên Đặng Tăng anh một câu tôi một câu phụ hoạ.

Đào Ngọc Trạch khẽ mỉm cười: "Tôi cũng chỉ là được hưởng ké ông nội tôi thôi!"

Nói rồi, anh ta lại nhìn Đường Yên Linh: "Tôi cũng đã nói với ông nội chuyện cậu lên làm bác sĩ điều trị và bị trưởng khoa chèn ép. Chắc sẽ nhanh chóng có tin tức thôi".

Đường Yên Linh gật đầu, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.

Nhóm người vừa nói chuyện vừa bước vào quán trà.

Cô phục vụ xinh đẹp lập tức đi tới, ánh mắt dừng lại ở Đào Ngọc Trạch: "Anh Đào, anh vẫn muốn phòng riêng như lần trước phải không?"

"Ừm!"

Người phục vụ lập tức dẫn họ lên phòng riêng trên tầng hai.

Phòng riêng này được bài trí theo phong cách cổ điển của quý tộc thời nhà Tống. Cách trang trí và bố cục đều tinh tế và đẳng cấp. Chính trong sự đơn giản và cổ điển đó lại là sự xa hoa thầm lặng.

Một bên là chiếc bàn trà bằng gỗ có thể ngồi được sáu người, nghệ nhân pha trà đang rửa bộ dụng cụ pha trà.

Đối diện bàn trà là một cáy đàn cầm, một nghệ nhân chơi đàn cầm mặc áo choàng màu xanh ngọc ngồi trước đàn cầm.

"Hôm nay chúng ta uống Thanh Phụng Tuỷ! Đốt hương uống trà. Hương là thứ không thể thiếu khi thưởng trà. Hương này là trầm hương!" Đào Ngọc Trạch mỉm cười gật đầu với nghệ nhân pha trà.

"Thật là một cái tên kỳ quái!" Khương Lệ lẩm bẩm.

"Haha, Thanh Phụng Tuỷ là một loại trà nổi tiếng thời nhà Tống. Trà hấp xanh rồi đem nén chặt. Cùng với trà Long Đoàn, nó cũng được mệnh danh là kiệt tác trà đạo. Huy Tông của nhà Tống và danh thần nổi tiếng Tô Thức đều ca tụng Thanh Phụng Tuỷ hết lời!"

Đào Ngọc Trạch hùng hồn giải thích.

"Cậu chủ Đào quả là người nho nhã! Không phải như chúng tôi, những kẻ ngu ngốc không biết thường thức này..."

Khương Lệ rất giỏi nịnh nọt người khác, một câu cũng có thể khiến Đào Ngọc Trạch vốn tự hào bản thân là học giả cảm thấy rất vui vẻ.

"Cầm kỳ thư hoạ thi tửu hoa trà vốn là bát nhã của học giả thời xưa. Tôi và Yên Linh giống nhau, rất ngưỡng mộ những cổ nhân đó!"

Đường Yên Linh lắc đầu: “Tôi chỉ là được Khương Lệ giới thiệu nên có chút tò mò thôi chứ cũng không biết quá nhiều về lĩnh vực này!”

Trong lúc họ trò chuyện, Trần Vạn Nam chỉ ngồi đó và không nói gì.

"Anh Trần, mọi người bên ngoài nói anh và Yên Linh không hợp nhau, nhưng tôi nghĩ có lẽ không phải như vậy. Tôi nghĩ nếu anh có thể lọt vào mắt Yên Linh, chắc hẳn anh và cô ấy phải có cùng sở thích. Không biết anh có biết gì về trà đạo không?”

Đào Ngọc Trạch đột nhiên đổi chủ đề sang Trần Vạn Nam.

Trần Vạn Nam sờ sờ cằm: “Tôi cũng biết một chút!”

Ý tứ trong lời nói của Đào Ngọc Trạch rất rõ ràng: mọi người bên ngoài nói rằng anh không xứng với Đường Yên Linh. Những thứ mà cô ấy thích, anh một chút cũng không biết thì lời người ta bàn tán quả là chính xác!

"Biết một chút cũng không dễ dàng gì, bình thường anh uống loại trà gì?" Khương Lệ và Đào Ngọc Trạch là bạn học, cô ta cũng không ưa gì Trần Vạn Nam, cho nên liền mở miệng chọc ngoáy.

Khóe miệng Đường Yên Linh hơi cong xuống, cô hối hận vì đã đưa Trần Vạn Nam đến đây.

Trần Vạn Nam không hề cảm thấy xấu hổ, bình tĩnh cười nói: "Trà Khẩu Lương, tiện đâu thì uống đó thôi!"

Mấy người kia nhìn nhau cười khinh thường.

Trà Khẩu Lương? Không phải loại trà đó có giá chỉ khoảng một trăm nhân dân tệ nửa cân sao?

Còn loại trà bọn họ đang nói đến là loại trà ngon có giá vài nghìn tới hàng chục nghìn một lạng hoặc thậm chí hơn.

Đào Ngọc Trạch không thèm nói chuyện với Trần Vạn Nam nữa.

Trong lúc nói chuyện, nghệ nhân pha trà đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nghệ nhân chuẩn bị ấm trà, đứng lên, một tay cầm ấm trà, đặt cách tách trà ba thước. Trà bắt đầu được rót ra từ vòi.

Động tác rót trà giống như đang khiêu vũ.

Chẳng bao lâu, nước trà trong chén nổi lên những hoa văn như những đỉnh núi và thung lũng xanh tươi.

Mọi người đều ngạc nhiên.

"Kỹ thuật này gọi là Trà Bách Hí, có thể tạo các loại hoa văn trong chén trà. Còn Thanh Phụng Tuỷ và Long Đoàn đều là những loại trà mà Huy Tông yêu thích nhất. Trà Long Đoàn hôm nay tôi không lấy được nên chúng ta tạm thời thưởng thức trà Thanh Phụng Tuỷ này nhé!" Đào Ngọc Trạch búng ngón tay.

Người đánh đàn đứng dậy rời chỗ ngồi, Đào Ngọc Trạch bước tới ngồi trước đàn, khẽ mỉm cười nói: “Làm sao có thể đốt hương thưởng trà mà không có tiếng đàn tao nhã và du dương kết hợp! Tôi sẽ đàn cho mọi người một khúc!"

"Phượng Cầu Hoàng!"

Khương Lệ mỉm cười nói đùa: "Đào tiên sinh, cậu đang muốn cầu ai vậy!?"

Đào Ngọc Trạch ra vẻ công tử tuấn tú, chỉ cười nhẹ, bắt đầu gảy đàn!

Hương trà thơm quyện với chút hương trầm thoang thoảng và tiếng đàn văng vẳng bên tai.

Đào Ngọc Trạch đã học kỹ năng đàn từ chuyên gia. Hồi còn ở trường đại học, nhờ kỹ năng này mà anh ta đã cưa được không biết bao nhiêu cô.

Khương Lệ từng nói, Đường Yên Linh không phải là loại con gái tham tiền và quyền lực, cô thích những người đàn ông có nội hàm.

Đào Ngọc Trạch lúc này đang khoe khoang trước mặt Đường Yên Linh, chỉ để giả vờ rằng anh ta là một quý ông lịch lãm xuất thân từ một gia đình trí thức, khác với những gã đàn ông thô tục bình thường.

Hương trà tràn ngập căn phòng, nghệ nhân đặt ấm trà xuống, nhấc cốc muối lên, rắc một ít muối vào từng cốc.

"Mời dùng trà!"

Khi nghệ nhân định thêm muối vào chén của Trần Vạn Nam, anh liền bịt miệng cốc và lắc đầu ra hiệu rằng không cần muối.

"Ha ha, xem ra anh vẫn chưa hiểu lắm, loại Thanh Phụng Tuỷ này cần phải thêm muối mới có vị đậm đà!" Đào Ngọc Trạch cười nói.

"Tôi không thích!" Trần Vạn Nam lắc đầu.

"Ngay cả mùi vị như thế nào anh cũng không biết thì làm sao có thể nói thích hay không, đúng là biết giả vờ!" Phó Viễn nhếch môi, khinh thường nói.

"Phì..." Khương Lệ cười lớn.

"Này, đừng làm loạn. Biết đâu anh Trần hiểu biết thật thì sao?" giọng nói của Đặng Tăng có chút khiêu khích, anh ta cười nửa miệng nhìn Trần Vạn Nam: "Sao anh không thể hiện chút hiểu biết của bản thân mình nhỉ?"

Khương Lệ và những người khác cũng đồng loạt nhìn Trần Vạn Nam đầy chế giễu.

Đường Yên Linh lúng túng nói: “Anh ấy giống tôi, không hiểu rõ mấy thứ này, mọi người đừng làm anh ấy khó xử…”

Nghe cô nói xong, Trần Vạn Nam cười nói: "Vậy thì nể mặt vợ tôi, tôi sẽ nói cho mọi người nghe!"

“Tôi cũng muốn nghe xem anh sẽ nói được những gì!” Đào Ngọc Trạch cũng ngừng chơi đàn

....

....

....
Chương 19: Chương 19: Một khúc Thuỷ Long Ngâm

Chương 19: Một khúc Thuỷ Long Ngâm

Ông nội và ông ngoại của Đào Ngọc Trạch đều là quan chức cấp cao đã nghỉ hưu, họ đã quen uống rượu và trà ngon.

Ngay cả Khương Lệ và những người khác cũng có thể được coi là con nhà giàu.

Trong mắt họ, Trần Vạn Nam - một đứa trẻ mồ côi trong một gia đình nhỏ thậm chí còn không có tư cách để uống loại trà chất lượng này chứ đừng nói là đánh giá về nó.

Đào Ngọc Trạch thậm chí còn không thèm che giấu vẻ giễu cợt trên gương mặt, anh ta chỉ muốn nhìn Trần Vạn Nam tự bôi tro trát trấu vào mặt mình.

Đường Yên Linh cau mày, cô không biết tại sao Trần Vạn Nam lại muốn làm ngược lại với mọi người. Không biết thì nói là không biết sẽ không đến mức xấu hổ, nhưng nếu không biết mà cứ nhận rằng mình biết mới thực sự đáng chê cười.

Trần Vạn Nam thở dài, anh cũng không xa lạ gì với trà đạo, bố anh vốn thích uống trà, anh cũng từng cùng ông ấy uống thử nhiều loại trà ngon. Sau này khi anh vào đại học, tình cờ đọc được cuốn "Trà Kinh" và một số loại sách liên quan.

Còn về việc tại sao cổ nhân lại biến việc uống trà thành một môn nghệ thuật thể hiện sự thanh cao, trở thành một trong "bát nhã" thì anh cũng hiểu vô cùng rõ.

Trần Vạn Nam cũng không có hứng thú kể cho đám người này nghe những điều thú vị đó mà chỉ chọn thông tin cơ bản đã đọc và nói: “Muối được thêm vào vì trà có chứa axit glutamic, hàm lượng chỉ đứng sau theanine tự do.

Khi pha trà, nếu thêm một lượng natri clorua cũng chính là muối phù hợp, có thể tạo ra phản ứng hóa học với axit glutamic trong trà để tạo ra hợp chất natri glutamate.

Hợp chất này chính là bột ngọt mà chúng ta thường thêm vào khi nấu ăn, có thể làm tăng vị tươi của trà".

"Do cách pha trà của người xưa khiến vị trà hơi đậm. Hương vị giống như bột ngọt này có thể làm giảm bớt vị đắng".

"Nhưng khi nếm trà phải có đủ vị tươi, ngọt, đắng, chát, bách vị kết hợp laị với nhau giống như vị của nhân sinh. Cho nên Hoàng Đình từng kiên quyết nói thêm muối vào trà là làm hỏng vị trà, giống như dẫn địch tới phá nhà, khiến trà mất đi giá trị vốn có của nó!”

"..."

Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ Trần Vạn Nam lại thật sự giải thích được như vậy.

Ngay cả nghệ nhân pha trà cũng không khỏi gật đầu: "Những gì tiên sinh nói quả giống như những lời giám đốc Thư từng nói!"

“Chỉ là bây giờ khách hàng có thị hiếu thưởng thức khác. Họ cho rằng trà đắng chát là trà để lâu ngày nên chúng tôi mới cho muối vào”.

Trần Vạn Nam gật đầu: "Tôi hiểu. Đa số mọi người uống trà chỉ là muốn ra vẻ nho nhã, còn người thực sự hiểu trà thì đếm trên đầu ngón tay!"

Đào Ngọc Trạch sắc mặt tối sầm, không vui nói: "Anh đang nói chúng tôi là ra vẻ nho nhã còn anh mới thực sự hiểu rõ sao?"

"Tôi cũng chỉ biết một chút thôi!"

Trần Vạn Nam vừa nói vừa nhìn vào lư hương: “Đốt hương uống trà là thú vui của cổ nhân, nhưng Thanh Phụng Tuỷ này không hợp với trầm hương, nên kết hợp với Tùng Thanh!”

“Mùi trầm hương không đủ nhẹ nhàng, nốt hương quá nồng, ảnh hưởng đến hậu vị ngọt thanh của trà".

Đường Yên Linh nghe nói thì kinh ngạc nhìn Trần Vạn Nam.

"Về phần cây đàn này..." Trần Vạn Nam quay người nhìn cây đàn.

Đào Ngọc Trạch sắc mặt tối sầm lại, mỉa mai nói: "Cây đàn này gọi là Thất Huyền Cầm, anh có hiểu nó không mà đòi bình luận?"

"Khúc Phượng Cầu Hoàng không phù hợp trong tình huống này!" Trần Vạn Nam bĩu môi.

Đào Ngọc Trạch mỉa mai nói: "Sao vậy, anh muốn đàn một khúc sao?"

"Được, để tôi thử xem, chơi không hay xin mọi người đừng chê cười!"

Trần Vạn Nam xoa tay và đi về phía cây đàn cầm.

Trong Tiên Y Thiên Kinh có một loại thuật pháp tên là Cầm Phủ Tiên Thanh, là một loại tuyệt kỹ dùng để khống chế thần hồn. Trong ba năm khổ luyện, anh đã nghiên cứu loại thuật phấp này không ít.

Đào Ngọc Trạch cười lạnh đứng dậy nhường chỗ cho anh. Anh ta thật sự không tin Trần Vạn Nam có thể chơi đàn cầm!

Trần Vạn Nam sau khi ngồi xuống, lên dây đàn và gảy thử vài lần, ban đầu còn có chút không quen, nhưng rất nhanh đã thành thạo mọi thao tác.

"Lên trà, đốt Tùng Thanh!"

Nghệ nhân pha trà gật đầu.

Trần Vạn Nam khéo léo gảy dây đàn, tiếng đàn vang lên.

Khí chất của anh đột ngột thay đổi, trong đôi mắt sâu như có núi cao biển rộng, hào khí ngút trời.

Âm thanh của núi non và nước chảy, bầu trời trong xanh không một gợn mây trong khúc nhạc khiến người nghe cảm thấy thư thái, vui vẻ.

Tiếng đàn bỗng thay đổi, như tiếng gió đột nhiên nổi lên khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng cơn gió thổi lướt qua mặt hồ trong xanh.

Tiếng đàn lại thay đổi, đao quang kiếm ảnh từ mặt hồ nổi lên, phong hoa tuyết nguyệt, vạn dặm giang sơn, bao nhiêu triều đại thăng trầm nối tiếp nhau.

Mãn đường hoa lạc tam thiên khách, nhất kiếm băng hàn thập tứ châu!

Tiếng đàn biến ảo kỳ lạ, lúc thì như tiếng kiếm ngân, lúc thì như khúc hát của rồng nước.

Đường Yên Linh cảm thấy khúc nhạc này giống như tách trà trong tay cô. Hương vị đầu tiên nhẹ nhàng, ướt át, trung vị là vị tươi và hơi đắng chát. Nhưng sau khi nuốt xuống, hậu vị thơm và ngọt dần dần lan toả trong cuống họng hồi lâu không tan đi.

Cô kinh ngạc nhìn Trần Vạn Nam, ai có thể ngờ rằng chàng ngốc này lại có bản lĩnh như vậy!

Nếu Trần Vạn Nam khi đó không bỏ rơi cô trong bệnh viện, Đường Yên Linh cảm thấy có lẽ cô sẽ rung động trước người đàn ông có đôi mắt sáng như sao này mất!

Không chỉ cô mà tất cả mọi người có mặt lúc này đều vô cùng kinh ngạc!

Ngay cả nghệ nhân đánh đàn cũng ngạc nhiên.

Nếu trình độ của Đào Ngọc Trạch chỉ cao hơn trình độ sơ cấp một chút thì kỹ năng của Trần Vạn Nam phải ngang với một đại sư!

Trần Vạn Nam nhập tâm vào việc chơi đàn. Pháp thuật Cầm Phủ Tiên Thanh lại được dùng để đàn khúc nhạc này thực ra có chút không xứng.

Kết thúc khúc nhạc, mọi người đều cảm thấy nuối tiếc.

"Xin lỗi, đã lâu không chơi, tay tôi hơi bị cứng!" Trần Vạn Nam đứng lên, nhẹ nhàng mỉm cười nói.

Cả nghệ nhân chơi đàn và nghệ nhân pha trà đều không khỏi vỗ tay.

Khúc nhạc này, trà này, hương thơm này, mọi thứ đều vừa phải.

Nghệ nhân pha trà chậc lưỡi nói: "Thưa tiên sinh, tiên sinh có từng nghiên cứu về trà đạo cổ xưa không?"

"Tôi không nghiên cứu, chỉ là xem một chút cho vui thôi!" Trần Vạn Nam lắc đầu.

Những lời này gần như khiến Đào Ngọc Trạch tức muốn xì khói.

Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ không thể che giấu trên gương mặt Đường Yên Linh, trong lòng anh ta cảm thấy như phát hoả.

“Anh đánh đàn rất hay, nhưng lại không thấy có liên quan gì đến Thanh Phụng Tuỷ chúng ta thưởng thức ngày hôm nay!”

Đào Ngọc Trạch vẫn cứng miệng nói.

Trần Vạn Nam khẽ mỉm cười đáp: "Có lẽ không liên quan gì thật!"

"Ha ha, anh đánh đàn rất hay, sau này có thể đi mua vui cho đời, không cần phải ăn chực nằm chờ nữa rồi!" Khương Lệ nhận ra Đào Ngọc Trạch đang tức giận nên góp thêm một câu.

Đúng lúc này, cửa căn phòng bị đẩy ra.

Một người phụ nữ mặc sườn xám bước vào.

Thoạt nhìn, trong đầu Trần Vạn Nam chỉ hiện lên một từ: yêu tinh!

Bộ sườn xám đính hoa trông không hề lòe loẹt mà khiến cô gái này xinh đẹp và lộng lẫy như pháo hoa.

Tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, những đường cong và những điểm mấp mô một cách vô cùng hoàn mỹ đó khiến cho người khác phải nghĩ ngay rằng cô gái này quả thực là trời sinh quyến rũ.

Mái tóc dài được buộc cao trên chiếc cổ trắng nõn, khuôn mặt vô cùng kiều diễm.

Đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ mong chờ, bên trong như có một ngôi sao băng, dáng đi uyển chuyển mềm mại.

"Khúc Thuỷ Long Ngâm ban nãy quá hay, khiến tôi không được mời mà tự đến, như vậy có quá đường đột không?"

"Giám đốc Thư!"

"Chị Thư!"

Đào Ngọc Trạch và những người khác đứng dậy chào hỏi.

Không ai trong số họ ngờ rằng Thư Y Nhan sẽ vào đây.

Đào Ngọc Trạch bỏ qua sự tức giận ban nãy, trên mặt lại hiện ra vẻ đắc ý.

Thư Y Nhan rất kiêu ngạo, xuất thân cũng không phải dạng vừa, ngoại trừ những nhân vật thực sự lớn ra, cô ấy rất ít khi tiếp khách.

"Đường đột gì cơ chứ, chị Thư có thể tới đây chính là nể mặt tôi rồi!"

Đào Ngọc Trạch mỉm cười nói.

Thư Y Nhan khẽ mỉm cười, toả ra khí chất khiến người khác ngưỡng mộ mà không dám tới gần.

“Tôi nghe thấy một khúc Thuỷ Long Ngâm, kết hợp với Thanh Phụng Tuỷ trên bàn của các vị và mùi hương Tùng Thanh không lấn át mà còn tôn thêm vị trà. Bầu không khí này đúng là rất hợp với hào khí trong khúc nhạc này”.

"Có thể kết hợp mọi yếu tố để tạo ra kiệt tác như vậy thì chắc chắn phải là bậc thầy trà đạo! Xin hỏi đó là kiệt tác của ai?"

"..."

....

....

....
Chương 20: Chương 20: Tại sao người đẹp lại hại tôi?

Chương 20: Tại sao người đẹp lại hại tôi?

Thư Y Nhan vừa nói xong, bầu không khí trở nên gượng gạo khó tả.

Đường Yên Linh cũng có chút kinh ngạc, cô chỉ là nhất thời có hứng thú với trà đạo mà thôi.

Nhưng Thư Y Nhan là chủ tịch Hiệp hội trà đạo Giang Nam và là người có chuyên môn, đánh giá của cô ấy quả thực đã đưa Trần Vạn Nam lên tận mây xanh.

Có vẻ như những người còn lại mới thực sự là những kẻ gà mờ trong lĩnh vực này.

Đào Ngọc Trạch xấu hổ mặt đỏ bừng.

Thư Y Nhan thậm chí còn không đoán rằng đây là tác phẩm của anh ta, điều đó chứng tỏ trong mắt người phụ nữ này, Đào Ngọc Trạch chỉ là một tên ngốc mà thôi!

Thư Y Nhan hoàn toàn không quan tâm xem đám thiếu gia nhà giàu này đang nghĩ gì, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào gương mặt xa lạ của Trần Vạn Nam.

"Khúc Thuỷ Long Ngâm này, đến nghệ nhân đàn cầm của chúng tôi cũng không đàn hay được như vậy!"

Trần Vạn Nam gật đầu chào hỏi: “Đàn là tôi chơi, không dám nhận là đàn hay, chỉ để cho vui thôi!”

Sự ngạc nhiên thoáng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Thư Y Nhan.

"Vậy thì sự kết hợp tuyệt vời giữa Tùng Thanh, Thanh Phụng Tuỷ và khúc Thuỷ Long Ngâm cũng là ý tưởng của cậu sao?"

"Ồ, Thanh Phụng Tuỷ này là tôi được người khác mời, tôi chỉ góp vui chút thôi!" Trần Vạn Nam cười nói.

Thư Y Nhan nhướng mày cười: “Hiếm khi gặp được cao nhân. Gần đây tôi có nhâp được một lạng trà Long Đoàn, không biết cậu có hứng thú nếm thử không?”

Lời mời đến bất ngờ.

Đào Ngọc Trạch ghen tị đến nỗi mặt xanh mét.

Giá trị của một lạng trà Long Đoàn cực phẩm có thể lên tới hàng trăm nghìn tệ, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Ông nội anh ta hồi chưa về hưu đã khó mua được chứ đừng nói đến việc bây giờ ông ta đã nghỉ hưu.

Trà ngon như vậy lại mời Trần Vạn Nam nếm thử.

Đường Yên Linh khẽ lắc đầu với Trần Vạn Nam.

Nhưng anh lại nhìn Thư Y Nhan và mỉm cười: "Được!"

Uống trà Long Đoàn hay không không quan trọng, cái chính là anh muốn nhìn vẻ mặt như quả bóng xì hơi của Đào Ngọc Trạch.

Thư Y Nhan gật đầu, ngoắc ngoắc tay, Trần Vạn Nam cũng theo cô ta ra ngoài.

Những người ở lại chỉ biết xấu hổ nhìn nhau.

Khương Lệ ho nhẹ: "Yên Linh, mình nghĩ cậu nên ly hôn càng sớm càng tốt. Người đàn ông này không thành thật chút nào, người phụ nữ khác vừa ngoắc tay gọi là anh ta đã chạy theo rồi!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Yên Linh đỏ bừng, cô cảm thấy có chút khó chịu.

"..."

Thư Y Nhan dẫn Trần Vạn Nam lên sân thượng.

Sân thượng rộng chỉ có hai bàn trà, rộng rãi và thoáng đãng.

Có bốn hoặc năm người đàn ông trung niên đang ngồi ở một trong hai chiếc bàn đó.

Thư Y Nhan dẫn Trần Vạn Nam ngồi vào chiếc bàn trà trống.

“Mời cậu thưởng trà như vậy có đường đột quá không?” Thư Y Nhan vừa cười vừa pha một ấm trà Long Đoàn rồi hỏi.

Trần Vạn Nam sờ cằm: “Tôi đồng ý ngay thì có xem là vồ vập quá không?”

"Ha ha ha, chàng trai trẻ có miệng lưỡi sắc bén đấy! Chẳng trách cậu có thể nghĩ ra cách phối Tùng Thanh, Thanh Phụng Tuỷ và khúc Thuỷ Long Ngâm!"

Thư Y Nhan nhướng mày, cười yêu kiều. Thư Y Nhan đã gặp quá nhiều gã đàn ông dễ xấu hổ hoặc không thể che giấu dục vọng xấu xa của mình trước mặt cô ta.

Nhưng người đàn ông trẻ tuổi trước mặt không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, đôi mắt trong sáng.

“Cho nên cô mời tôi uống trà Long Đoàn, thực chất là muốn hỏi tôi loại trà này phải kết hợp thế nào?” Trần Vạn Nam tặc lưỡi cười nói.

“Thông minh đấy!” Thư Y Nhan đã pha xong một ấm trà Long Đoàn.

Trần Vạn Nam mỉm cười: "Nếu là trà Long Đoàn đã thêm hương Long Não thì không cần đốt hương nữa, phối cùng khúc Lạc Tử Vân là đã không tồi rồi".

“Nếu là trà Long Đoàn nguyên bản, lấy trầm hương và Lạc Đan Phụng phối cùng sẽ tạo ra hương vị độc đáo!”

Thư Y Nhan đôi mắt loé lên một tia kinh ngạc, sau đó giơ ngón tay cái lên: "Vừa là trà đạo vừa là thẩm mỹ! Cậu quả thực có khí chất tao nhã, không giống với đám gà mờ kia!"

"Tôi chỉ là một người bình thường!" Trần Vạn Nam lắc đầu.

Trà Long Đoàn đã ủ xong, hai người bưng tách trà lên ngửi mùi thơm của trà.

Trần Vạn Nam đang cầm tách trà, ngửi thấy hương trà, lại nghe thấy cuộc trò chuyện ở bàn bên cạnh ngày càng căng thẳng, giọng nói cũng lớn hơn.

"Tuy rằng bức Tuyết Trúc Đồ này không phải nguyên tác của Từ Hy, nhưng là bản phỏng lại của Vương Uyên thời nhà Nguyên!"

"Tôi đã giám định nó, quả thực là báu vật! Cục trưởng Thẩm có thể yên tâm mua nó!"

Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, tay cầm kính lúp cẩn thận xem xét một bức tranh thư pháp rồi nói.

Cục trưởng Cục An ninh thành phố Nam Tân - Thẩm Hồng ở bên cạnh cười nói: “Có lời của thầy Kỳ rồi tôi yên tâm hẳn”.

“Cái giá ba triệu có ổn không?” Thẩm Hồng lại hỏi.

"Ha ha, đáng giá!"

Trần Vạn Nam liếc nhìn bức tranh và nhếch miệng.

"Đó là Cục trưởng Thẩm Hồng của Cục an ninh thành phố Nam Tân chúng ta. Cha ông ấy khi còn trẻ là một doanh nhân nổi tiếng và là một nhà sưu tập đồ cổ. Bản thân Cục trưởng Thẩm cũng rất thích đồ cổ".

"Người vừa thẩm định bức tranh đó là Kỳ Cao Minh, một trong những cao thủ trong việc thẩm định thư pháp ở thành phố Nam Tân chúng ta".

Thấy Trần Vạn Nam có vẻ có hứng thú, Thư Y Nhan cũng giới thiệu vài câu.

"Thật đáng tiếc, ba triệu đã bị lãng phí như vậy!" Trần Vạn Nam lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.

"Cậu cũng hiểu về thư hoạ sao?" Thư Y Nhan kinh ngạc.

"Chỉ một chút thôi!"

Trần Vạn Nam nhướng mày, mặc dù mẹ anh khi còn sống điều hành một công ty sưu tầm văn vật và đồ cổ, nhưng khi đó anh còn nhỏ nên chỉ biết một chút về những thứ này chứ không gọi là hiểu sâu biết rộng được.

Tuy nhiên, những báu vật cổ xưa đã được bảo tồn hàng trăm năm sẽ có được linh vận do thời gian ban tặng.

Tuy rằng linh vận đó chỉ có một chút, nhưng Trần Vạn Nam tu luyện Tiên Y Thiên Kinh, đối với linh khí anh vô cùng nhạy cảm.

Nhưng bức tranh vừa rồi không hề có linh vận và chắc chắn là đồ giả.

Trên gương mặt xinh đẹp của Thư Y Nhan đột nhiên hiện lên một nụ cười tinh quái. Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn bàn bên cạnh, lớn tiếng nói: “Cục trưởng Thẩm, chàng trai này nói bức tranh là đồ giả!”

"???" Trần Vạn Nam sửng sốt, người phụ nữ này điên rồi sao?

Cô ta nói xong, bốn năm người bàn bên đều quay sang nhìn Trần Vạn Nam.

Thẩm Hồng sửng sốt trong chốc lát, cao thủ giám định đồ cổ Kỳ Cao Minh tức giận: “Cậu trai trẻ này từ đâu đến mà dám nói nhảm như vậy?”

Vẻ mặt Thư Y Nhan không thay đổi: "Kỳ đại sư đừng tức giận! Nếu cậu ấy cho rằng bức tranh này là giả thì hẳn là có lý do, mọi người không muốn nghe lý do của cậu ấy sao?"

Trần Vạn Nam không nói nên lời nhìn Thư Y Nhan, muốn tiến lên hỏi một câu tại sao người đẹp lại hại tôi?

Kỳ Cao Minh tức giận nói: "Cách xa như vậy cậu ta chưa chắc đã nhìn rõ mà dám nổ to như vậy, lẽ nào là muốn thu hút sự chú ý nên nói láo!"

Thẩm Hồng cũng tỏ ra có chút không vui: "Cô chủ Thư, trò đùa này không vui chút nào, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của thầy Kỳ!"

Sau đó, ông ta nói với Trần Vạn Nam: "Người trẻ xử lý bất cứ chuyện gì cũng nên dùng thái độ ngay thẳng, thận trọng. Tuỳ tiện nói bậy để thu hút sự chú ý không phải là thói quen tốt".

Trần Vạn Nam nhún vai: “Vốn là không liên quan tới tôi, tôi cũng không phải người mất ba triệu. Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ông cứ coi như gió thoảng qua tai đi”.

"Nhóc con, cậu dám ăn nói ngạo mạn như vậy thì hãy nói cho tôi biết rõ lý do. Nếu không, cậu nên xin lỗi tôi đi!"

Kỳ Cao Minh là một ông già bảo thủ, kiêu ngạo. Đột nhiên bị một cậu thanh niên vắt mũi chưa sạch như vậy chê bai sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của ông ta.

Mọi người đều gật gù.

Xem ra trong mắt mọi người, Trần Vạn Nam chỉ là một thanh niên ăn nói hàm hồ, nói không đúng lúc đúng chỗ cũng cần phải xin lỗi!

Trần Vạn Nam ồ lên một tiếng, đứng dậy đi về phía đó: "Được, vậy tôi sẽ nói cho các người biết!"

Sau khi nhìn bức tranh vài lần, anh cầm lấy tách trà, uống một ngụm rồi phun thẳng lên bức tranh!

“Ranh con, sao cậu dám!” Thẩm Hồng hai mắt như sắp nứt ra, món đồ cổ đáng giá ba triệu tệ!

Thằng nhóc này đang muốn chết à?

....

....

....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom