• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đại tiên y (7 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Chương 11: Cao nhân bất lộ tướng!

Chương 11: Cao nhân bất lộ tướng!

Trần Vạn Nam một tay xách cổ Hoàng Thụ Nhạc, tay kia trả lời điện thoại.

Tống Tư Minh ở đầu bên kia điện thoại, ban đầu Trần Vạn Nam hứa tới phòng bệnh xem bệnh cho Tống Kiều Kiều nhưng rất lâu cũng không xuất hiện.

"Trần tiên sinh, cậu vẫn chưa đến phải không? Kiều Kiều đang làm ầm ĩ đòi xuất viện. Tôi phái người đưa cậu đến nhà tôi có được không?"

Trần Vạn Nam nói trong điện thoại: "Xin lỗi, có chút chuyện xen vào khiến tôi đến muộn. Ông hãy phái xe đến đón tôi ở Hoàng Công Quán!"

Tống Tư Minh là một lão hồ ly, vừa nghe nói đến Hoàng Công Quán liền lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra, lập tức nói: "Trần tiên sinh gặp phải phiền toái gì sao? Có cần tôi giải quyết giúp không..."

Trần Vạn Nam nói không và cúp điện thoại.

Hoàng Thụ Nhạc mặt đỏ bừng vì ngạt thở, giãy giụa càng lúc càng yếu ớt.

Mọi người có mặt đều kinh hãi nhìn Trần Vạn Nam.

A Mãnh nhiều lần vùng vẫy để đứng dậy cứu người, nhưng bị gãy ba chiếc xương sườn nên cuối cùng đành bất lực.

"Đồ điên, đúng là đồ điên!" A Mãnh lẩm bẩm.

Đám người như bọn họ không phải chưa từng giết người, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ dám giết một người có địa vị xã hội như Hoàng Thụ Nhạc trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Làm vậy chẳng khác nào tự tuyệt đường sống của mình.

"Người anh em, không, anh trai ơi, ông nội ơi, thật sự không phải làm đến mức này mà! Suy cho cùng, giữa chúng ta chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi!"

Ông ba Hà sợ hãi sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống trước mặt Trần Vạn Nam, lạy lia lịa.

A Mãnh cũng phản ứng lại và nói: "Người anh em, với thân thủ này của cậu tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng. Hà cớ gì phải làm tới nước lấy mạng đổi mạng thế này chứ?"

"Hoàng đại ca lần này đã hành sự nóng vội rồi, tôi thay anh ấy xin lỗi cậu! Thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù. Ở thành phố Nam Tân, có một người bạn như anh Hoàng của chúng tôi có thể giúp cậu giải quyết được rất nhiều chuyện!"

"Thật sao?" Trần Vạn Nam bình thản hỏi.

"Đúng, đúng! Chỉ cần cậu thả anh ấy xuống thì tôi, cậu ta, bọn họ, bao gồm cả Hoàng đại ca đều đều sẽ nguyện ý vì cậu làm trâu làm ngựa!"

A Mãnh thấy đại ca mình hai mắt đã trắng dã, sắp chết tới nơi thì vội vã nói.

Trần Vạn Nam bĩu môi, buông lỏng tay khiến Hoàng Thụ Nhạc ngã xuống đất. Ông ta hít lấy hít để, ho dữ dội đến trào cả nước mắt

"Thật vậy sao?" Trần Vạn Nam nửa cười nửa không nhìn Hoàng Thụ Nhạc hỏi.

"Đúng vậy, từ nay tôi nguyện ý phục vụ cậu!" Hoàng Thụ Nhạc cũng là một kẻ biết mềm nắn rắn buông.

Trần Vạn Nam cười lạnh: "Phục vụ? Còn xem ông có sống được đến ngày đó không đã! Nhân trung của ông có những đường vân ngang, ngắn và ngoằn ngoèo. Ấn đường bên trong màu đỏ lại có màu đen, tốt xấu lẫn lộn".

“Chuyện tốt cũng chính là ánh sáng đỏ đã ứng lên người tôi, còn màu đen ứng với những mối hoạ sắp tới. Có ba vạch đen, ông sẽ gặp ba mối hoạ sát thân, trong đó cũng có một cái đã ứng lên người tôi.

Vậy là ông còn hai mối hoạ nữa, nếu có thể sống sót thì sẽ một bước lên tiên, còn nếu không thể vượt qua thì sẽ mất mạng! "

Hoàng Thụ Nhạc mở to mắt, người này nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ông ta phải làm việc cho Trần Vạn Nam thì mới có thể tồn tại? Đây có phải là một lời đe dọa?

Nghĩ đến đây, Hoàng Thụ Nhạc không khỏi cảm thấy tức giận. Ông ta có thể sống sót đến ngày hôm nay, không phải kẻ nào cũng có thể tới và chà đạp ông ta như con chó dưới chân thế này!

Không lâu sau, một chiếc Rolls-Royce chậm rãi lái về phía cổng.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nó, Hoàng Thụ Nhạc cũng nhướng mày. Ở thành phố Nam Tân chỉ có một số ít người có thể lái chiếc xe này.

Chẳng bao lâu, xe dừng lại, Tống Tư Minh xuống xe.

Nhìn thấy hiện trường bừa bộn, trên mặt Tống Tư Minh hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó ông ta nhìn thấy Trần Vạn Nam tinh thần sảng khoái đang đứng một bên, còn Hoàng Thụ Nhạc sắc mặt xám xịt, nhếch nhác. Cảnh tượng này khiến Tống Tư Minh lại càng thêm kinh ngạc.

Khi gọi điện, ông ta đã đoán được Trần Vạn Nam có mâu thuẫn với Hoàng Thụ Nhạc nên đích thân đến.

Nhưng ông ta không ngờ rằng mình đoán được đoạn đầu, lại không đoán được đoạn sau.

"Trần tiên sinh, cậu không sao chứ?" Tống Tư Minh hỏi.

Trần Vạn Nam gật đầu, nói ngay: "Đi thôi!"

Tống Tư Minh gật đầu, nhưng rồi lại hỏi: "Có cần tôi giúp tiên sinh thu dọn chuyện ở đây không?"

"Không cần!"

Hoàng Thụ Nhạc đơ như gỗ, ông ta có địa vị và có hậu thuẫn, nhưng so với Tống Tư Minh - người giàu nhất Nam Tân thì ông ta còn kém xa!

Mặc dù Tống Tư Minh không thể giết ông ta chỉ bằng một lời, nhưng với tài lực của Tống Tư Minh, có thể khiến cho Hoàng Thụ Nhạc sống dở chết dở. Sức mạnh của đồng tiền không phải chuyện đùa!

Tống Tư Minh đối với Trần Vạn Nam lại có thái độ cung kính như vậy, người thanh niên này rốt cuộc là ai?

Mãi cho đến khi chiếc Rolls-Royce đi mất, Hoàng Thụ Nhạc mới hoàn hồn lại.

"Anh, cái tên Trần Vạn Nam này không thể đắc tội!" A Mãnh được đỡ dậy, đi tới, cau mày nói.

"Đúng, đúng! Chú Ba, chú đưa theo mấy người hôm đó tới nhà họ Đường xin lỗi đi!" Hoàng Thụ Nhạc đầu đột nhiên nảy số.

Vừa nói ông ta vừa đi về phía cửa. Vừa đứng dưới cửa, không biết vì sao, tấm bảng treo bên trên đột nhiên rơi xuống.

Tấm biển sượt qua da đầu của Hoàng Thụ Nhạc, máu từ đầu phun ra khắp mặt.

Nếu A Mãnh không nhanh chóng đá ông ta ra sân thì tấm biển đó đã rơi trúng đầu ông ta rồi!

Hoàng Thụ Nhạc đầu đầy máu, ông ta và A Mãnh nhìn nhau, nhớ lại những gì Trần Vạn Nam vừa nói. Đó không phải lời đe dọa, đó là một lời tiên tri!

"Chết tiệt, chú Ba, chuẩn bị đồ đi, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Đường xin lỗi..."



Tống Tư Minh lại được phen mở rộng tầm mắt về người thanh niên trước mặt.

Sau hôm anh chữa trị cho Tống Kiều Kiều, ông ta cũng đã điều tra Trần Vạn Nam.

Nói thật lòng, ông ta cũng không quá hy vọng vào việc Trần Vạn Nam chữa khỏi bệnh cho con gái ông ta.

Nhưng vào lúc này, ông ta đột nhiên càng thêm tò mò và nảy sinh một cảm giác tin tưởng khó giải thích với người thanh niên này. Con người thường luôn tin tưởng những kẻ mạnh!

Hoàng Thụ Nhạc là ai, ông ta là bạo chúa trong thế giới ngầm ở Nam Tân nhiều năm.

Nhưng Trần Vạn Nam thực sự đã tay không đánh đến cửa nhà ông ta, xét theo tình hình ban nãy thì có vẻ Hoàng Thụ Nhạc đã bị đánh cho phục.

Bản lĩnh và sự tàn nhẫn này không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.

Chàng trai trẻ này thâm sâu khó dò!

Biệt thự nhà họ Tống nằm trong khu biệt thự lớn nhất Nam Tân.

Biệt thự là một tòa nhà sáu tầng với lối trang trí hoành tráng, bố cục trang nhã và thiết kế sang trọng.

Tống Tư Minh vừa bước vào, Tống Kiều Kiều đã không còn ở trong phòng khách nữa, chỉ có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, khí chất tao nhã.

Người phụ nữ nhìn từ trên xuống dưới Trần Vạn Nam, trong mắt có chút nghi hoặc.

Người thanh niên này còn quá trẻ, thậm chí có thể còn chưa hoàn thành bằng tiến sĩ y khoa, thế thì tay nghề làm sao mà tốt được?

"Tống Tư Minh, đây là bác sĩ ông tìm được sao?", người phụ nữ nhìn Tống Tư Minh.

Trần Vạn Nam nhướng mày nhưng không nói gì.

Tống Tư Minh gật đầu nói: "Kiều Kiều suýt nữa bị chẩn đoán sai ở bệnh viện, chính là Trần tiên sinh phát hiện ra manh mối, kịp thời ra tay cứu mạng con bé".

Nói xong, ông ta giới thiệu: "Đây là vợ cũ của tôi, Hoàng Phủ Vinh".

Trần Vạn Nam khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.

Hoàng Phủ Vinh có chút không vui, bà ta xuất thân từ gia đình khá giả, mặc dù đã ly hôn với Tống Tư Minh nhưng bên ngoài cũng không thiếu người muốn nịnh nọt.

Nhưng thái độ lạnh lùng và kiêu ngạo của Trần Vạn Nam là do anh coi thường vì bà ta là vợ cũ của Tống Tư Minh?

"Trầm cảm là bệnh tâm lý, ông nói cậu ta là thầy thuốc Đông y, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói Đông y có thể chữa trầm cảm!"

Hoàng Phủ Vinh trực tiếp bày tỏ sự nghi ngờ .

Tống Tư Minh cau mày: "Cẩn thận lời nói! Trần tiên sinh rất có năng lực, đến bác sĩ Lý cũng công nhận y thuật của cậu ấy!"

"Năng lực? Một cậu trai vắt mũi chưa sạch thì có năng lực như thế nào?" Hoàng Phủ Vinh vẫn cắn chặt không buông.

Tống Tư Minh biết vợ cũ mắc chứng hoang tưởng nên cũng không buồn nói thêm: "Trần tiên sinh, Kiều Kiều đang ở phòng trên lầu, tôi đưa cậu lên!"

“Tôi không cho phép cậu ta gặp Kiều Kiều!” Hoàng Phủ Vinh đứng chắn trước mặt hai người.

Nhìn thấy bố mẹ lại muốn cãi nhau, giọng nói của Tống Kiều Kiều từ trong chiếc loa ở hành lang vang lên: "Lên đây đi!"

....

....
Chương 12: Chương 12: Vậy thì chết trước đi!

Chương 12: Vậy thì chết trước đi!

Tống Tư Minh trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Vinh, sau đó dẫn Trần Vạn Nam đi thẳng vào thang máy lên tầng sáu.

"Khi Kiều Kiều mắc phải căn bệnh này, ban đầu dường như không có gì nghiêm trọng, nhưng sau đó càng ngày nó càng không muốn gặp gỡ mọi người, tâm trạng thất thường, sau đó thậm chí còn cố tự sát!"

"Ngoài trầm cảm, các bác sĩ khoa Thần kinh còn nói nó mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực!"

Tống Tư Minh trong thang máy giải thích ngắn gọn tình trạng của Tống Kiều Kiều cho Trần Vạn Nam.

Trần Vạn Nam gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Khi họ đến trước cửa phòng Tống Kiều Kiều, bên trong lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Trần tiên sinh vào là được rồi, bố ở ngoài đi!"

Tống Tư Minh cười khổ, chắp tay chào Trần Vạn Nam.

Trần Vạn Nam gật đầu, mở cửa bước vào.

Tống Kiều Kiều đang ngồi trên bậu cửa sổ quay lưng về phía Trần Vạn Nam, thân hình mảnh khảnh dựa vào tường.

Tống Kiều Kiều rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lúc này như thể không còn giọt máu, tái nhợt đến rợn người.

Tuy đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng đôi mắt cô ấy trống rỗng.

Cơn gió ngoài cửa sổ làm tóc cô ấy tung bay, nhưng Tống Kiều Kiều không còn chút sức sống nào đáng lẽ phải có ở độ tuổi này.

Sau khi Trần Vạn Nam đi vào, Tống Kiều Kiều vẫn im lặng, như thể cô đã quên mất sự tồn tại của Trần Vạn Nam.

"Chúng ta trước tiên hãy tiến hành châm cứu đi!" Trần Vạn Nam lấy ra bộ kim châm mà Tống Tư Minh chuẩn bị.

Tống Kiều Kiều quay người liếc nhìn Trần Vạn Nam, trong ánh mắt đó có tuyệt vọng, chán nản, không có chút ham muốn sống.

"Không cần đâu! Ở trong phòng một lúc rồi ra ngoài! Bố tôi sẽ trả phí điều trị cho anh!"

Trần Vạn Nam ừm một tiếng: “Cô không tin tôi?”

Tống Kiều Kiều nhìn Trần Vạn Nam như một kẻ ngốc: "Đông y chữa trầm cảm? Bố tôi thấy tôi có bệnh thì vái tứ phương, còn anh thì muốn kiếm chút tiền mà thôi! Không cần phải giả vờ ở đây, tôi cũng sẽ không diễn trò với anh đâu"

"Tôi đã cứu cô ở bệnh viện!"

"Tôi biết!"

"Ít nhất cô cũng nên nói lời cảm ơn chứ!"

"Ừm, cảm ơn!"

Trần Vạn Nam cau mày, phản ứng của Tống Kiều Kiều quá lạnh lùng, cô ấy gần như không còn ý chí sống sót.

"Vậy bây giờ cô chỉ muốn tìm cái chết để được giải thoát?"

Tống Kiều Kiều chế nhạo liếc nhìn Trần Vạn Nam, cô ấy đã đến gặp bác sĩ tâm lý trị liệu rất nhiều lần!

Cô ấy không muốn trò chuyện với Trần Vạn Nam, cũng không tin rằng liệu pháp trò chuyện có thể có tác dụng thần kỳ nào chứ đừng nói là Đông y.

Trần Vạn Nam đi đến bên cửa sổ, cười nói: "Chết không dễ dàng, để tôi giúp cô!"

"???"

Tống Kiều Kiều kinh ngạc nhìn Trần Vạn Nam.

"Bố của cô chắc chắn không nói với cô rằng trước ngày hôm qua, tôi vẫn còn là một kẻ tâm thần!" Trần Vạn Nam nói.

"???" Tống Kiều Kiều khẽ cau mày nhìn Trần Vạn Nam đang mở cửa sổ ra.

“Muốn chết thì nhảy xuống đi!” Trần Vạn Nam chỉ vào cửa sổ.

"Anh cũng cho rằng trầm cảm là kiêu ngạo? Là tính khí cáu kỉnh? Là nghĩ không thông sao?" Tống Kiều Kiều nhìn Trần Vạn Nam.

Trầm cảm khiến cô ấy phải chịu đựng nỗi đau thể xác không thể chịu nổi, tinh thần cô càng bị tàn phá nặng nề hơn!

Thế giới bên ngoài chỉ cho rằng trầm cảm là sự bi quan, mệt mỏi với thế giới nhưng họ không biết rằng người bệnh cũng phải chịu những nỗi đau thể xác nặng nề.

Không biết bao nhiêu lần, cô phải chịu đựng những cơn đau nhức khắp người vào đêm khuya và không thể ngủ được, gây ra chứng mất ngủ suốt đêm.

Ngay cả thuốc ngủ cũng không thể khiến cô ngủ được trong chốc lát, cô bi quan và chán đời, cảm thấy mọi thứ trên đời đều vô nghĩa và cô không tò mò về bất cứ thứ gì trên đời này nữa.

Loại bệnh lý này người bình thường không thể tưởng tượng được.

Trần Vạn Nam lắc đầu: "Tôi muốn chữa trị cho cô, nhưng cô lại chỉ muốn chết!"

"Trong trường hợp đó, chúng ta hãy chết trước!"

Vừa dứt lời, Trần Vạn Nam đột nhiên ôm lấy Tống Kiều Kiều, nhảy ra ngoài cửa sổ.

"..."

Đầu óc Tống Kiều Kiều trống rỗng, bố cô rốt cuộc mời tới sát thủ hay bác sĩ?

Đây là tầng sáu, nếu ngã xuống rất có thể sẽ chết, nếu không thì sẽ bị liệt nửa người.

Gió rít bên tai, cơ thể cô ấy rơi tự do.

Bàn tay của người đàn ông đặt trên eo cô đang ôm chặt eo cô, nhưng không sao cả!

Vào lúc này, từ "giải thoát" hiện lên trong đầu Tống Kiều Kiều, ý chí sinh tồn theo bản năng lóe lên trong đầu cô.

Đã quá muộn rồi!

Tất cả kết thúc rồi!

Tuy nhiên, ngay khi cô nhắm mắt chờ đợi giây phút cuối đời, cô cảm thấy cơ thể mình rùng mình.

Cô ấy mở mắt ra và nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

Trần Vạn Nam một tay ôm eo cô, tay kia nắm lấy mép ban công tầng hai.

"..." Tống Kiều Kiều kinh ngạc đến hơi há miệng, nhất thời không ngậm lại được.

"Chết một lúc rồi, giờ ta có thể lên châm cứu được không?" Trần Vạn Nam cười hỏi.

Đầu óc Tống Kiều Kiều trống rỗng, cô ngơ ngác gật đầu.

“Ôm chặt tôi!” Trần Vạn Nam nói.

Tống Kiều Kiều ngơ ngác quay người ôm lấy cổ Trần Vạn Nam. Cơ thể hai người áp sát nhau, cô ấy thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của Trần Vạn Nam, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Chỉ dừng lại một chút, Trần Vạn Nam một tay ôm lấy cô, tay kia dùng lực kéo mạnh đưa cả hai trở lại căn phòng trên tầng sáu.

Trở lại phòng, Tống Kiều Kiều nhìn anh chàng giao diện đẹp trai mà tâm hồn điên cuồng trước mặt.

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm cô mới có cảm giác tò mò, người đàn ông này thật đặc biệt!

"Anh chắc chắn châm cứu có tác dụng?" Tống Kiều Kiều hỏi.

Trần Vạn Nam nhún nhún vai, chỉ ra hiệu cho Tống Kiều Kiều nằm xuống: "Tôi nghĩ có lẽ có thể cho cô ngủ ngon trước đã!"

Tống Kiều Kiều không thể tin được, nhưng không hiểu sao cô vẫn làm theo chỉ dẫn của Trần Vạn Nam, nằm xuống giường.

Kỹ năng châm cứu của Trần Vạn Nam rất tốt, khi kim châm xuống không có cảm giác đau đớn.

Bàn tay anh ấm áp và khô...

Khi chiếc kim thứ ba châm xuống, mí mắt của Tống Kiều Kiều nặng nề sụp xuống.

Mười sáu cây kim được cắm xuống, Tống Kiều Kiều chìm vào giấc ngủ sâu.

Đúng lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng của Hoàng Phủ Vinh.

"Bác sĩ Kiều Tư, bệnh tình của con gái tôi xin nhờ cả vào cậu!"

"Đừng lo lắng, tôi sẽ nói chuyện với cô Tống trước khi lên phác đồ điều trị tiếp theo!"

Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra.

Hoàng Phủ Vinh bước vào cùng với một người nước ngoài tóc vàng và mắt xanh khoảng ba mươi tuổi.

Sau khi vào cửa, Hoàng Phủ Vinh lập tức nhẹ nhàng gọi Tống Kiều Kiều.

Tống Kiều Kiều nằm trên giường không có phản ứng gì.

Hoàng Phủ Vinh sắc mặt thay đổi rõ rệt, vẻ mặt tức giận nói với Trần Vạn Nam: "Cậu đã làm gì con gái tôi?"

Kiều Tư lập tức bước tới để kiểm tra tình trạng của Tống Kiều Kiều, khi nhìn thấy kim châm cứu trên cơ thể cô ấy, anh ta lập tức tỏ ra ngạc nhiên:

"Châm cứu?"

Trần Vạn Nam không để ý tới anh ta, bình tĩnh nói với Hoàng Phủ Vinh: "Tống Kiều Kiều vừa mới ngủ thôi! Tốt nhất đừng quấy rầy cô ấy, để cô ấy ngủ ngon trước đã!"

Kiều Tư lay lay Tống Kiều Kiều, thấy cô ấy không có phản ứng gì, anh ta lập tức hỏi: “Cậu đã cho cô Tống uống thuốc an thần à?”

Hoàng Phủ Vinh liên tục gọi tên Tống Kiều Kiều, nhưng khi thấy con gái không có phản ứng gì, bà ta đột nhiên lo lắng.

Tống Tư Minh từ phía sau đi tới cũng sửng sốt.

....

....

....
Chương 13: Chương 13: Tâm trạng không tốt sẽ không chữa bệnh!

Chương 13: Tâm trạng không tốt sẽ không chữa bệnh!

Tống Kiều Kiều vốn mắc chứng mất ngủ, ngay cả khi ngủ cũng chỉ ngủ chập chờn, điều này bọn họ đều biết.

Nhưng lúc này cô ấy đang ngủ say đến nỗi không dậy nổi?

Làm sao có thể?

Lẽ nào thực sự Trần Vạn Nam cho cô ấy dùng thuốc an thần liều cao?

Kiều Tư vẻ mặt ngạo mạn có chút khinh thường: "Có thể cậu đang nôn nóng muốn chữa khỏi bệnh, nhưng tôi vẫn phải nói, thuốc an thần không thể tùy tiện sử dụng, nếu không bệnh nhân có thể vĩnh viễn không tỉnh lại!"

Những lời này vừa nói ra, Hoàng Phủ Vinh đã nổi giận đùng đùng với Trần Vạn Nam:

"Nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bao giờ tha cho cậu!"

Trần Vạn Nam cau mày: "Tôi không dùng thuốc an thần, chỉ châm cứu để giúp cô ấy ngủ được. Giấc ngủ chất lượng sẽ làm giảm bớt tình trạng căng thẳng của Tống Kiều Kiều".

"Thật vớ vẩn! Tôi chưa bao giờ thấy châm cứu giúp ngủ ngon! Đây là phát minh của cậu à?" giọng Kiều Tư đầy chế giễu.

Anh ta đưa tay rút kim châm cứu ra khỏi cơ thể Tống Kiều Kiều.

Trần Vạn Nam vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không làm những chuyện mình không hiểu rõ, cũng sẽ không rút kim bừa bãi! Tống Kiều Kiều bây giờ có thể ngủ được hoàn toàn là nhờ những cây kim này".

"Sau khi rút kim ra và làm gián đoạn giấc ngủ của cô ấy, chứng rối loạn lưỡng cực của cô ấy sẽ phát tác ngay lập tức!"

Trong mắt Kiều Tư hiện lên vẻ khinh thường: “Cậu đang nghi ngờ năng lực chuyên môn của tôi à?”

Vừa nói, trên mặt anh ta tràn đầy vẻ tự tin mãnh liệt: “Tôi mười bảy tuổi được nhận vào trường y Harvard, hai mươi ba tuổi lấy bằng tiến sĩ tâm lý học".

"Trong mười năm qua, tôi đã đi khắp Châu Mỹ và Châu Á, chữa trị cho những ca bệnh nặng nhất. Bệnh nhân của tôi đến từ các quốc gia khác nhau, số được tôi chữa khỏi phải tính bằng con số chục nghìn".

Mỗi khi nói một câu, anh ta lại tiến lại gần Trần Vạn Nam một bước một cách đầy khí thế, như thể anh ta có khả năng bóc trần lớp ngụy trang của Trần Vạn Nam bất cứ lúc nào.

Hoàng Phủ Vinh thậm chí còn cảm thấy rằng nếu đem so sánh với nhau, Trần Vạn Nam thậm chí không xứng xách dép cho Kiều Tư.

Kiều Tư chỉ vào Trần Vạn Nam, khuôn mặt đầy kiêu ngạo: "Tôi sẽ không bao giờ hợp tác với một người không có chuyên môn như vậy!"

Tống Tư Minh cau mày, những bằng cấp mà Kiều Tư đề cập quả nhiên là thật, anh ta là một bác sĩ nổi tiếng thế giới về bệnh trầm cảm.

Lần này vợ cũ mời được anh ta đến đây đương nhiên đã bỏ ra rất nhiều tiền.

Bây giờ Kiều Tư không chỉ tố cáo Trần Vạn Nam sử dụng thuốc an thần một cách bừa bãi mà còn thẳng thừng cho rằng việc đó là thiếu chuyên nghiệp.

Tuy rằng lúc đầu ông ta có chút tin tưởng Trần Vạn Nam, nhưng bây giờ cũng đã hơi lung lay.

Không chút do dự, Hoàng Phủ Vinh chỉ vào cửa và nói với Trần Vạn Nam: "Ra ngoài, nếu tôi còn nghe thấy một lời nói bậy bạ nào thốt ra từ miệng cậu nữa, tôi sẽ tát cậu hai cái!"

Trần Vạn Nam cũng không phải người vui vẻ dễ chịu gì cho cam, bây giờ anh cũng đã nổi trận lôi đình:

"Tôi đồng ý ra tay bởi vì tôi và Tống Tư Minh có thỏa thuận từ trước, nếu bà đã nói ra lời độc địa như vậy, thỏa thuận này sẽ vô hiệu!

Đợi khi các người đến cầu xin tôi lần nữa, việc tôi có đồng ý cứu giúp hay không không phải là điều các người có thể can thiệp được”.

Hoàng Phủ Vinh tức giận quát lên: "Người đâu, đuổi tên khốn này ra ngoài!"

Trần Vạn Nam hừ lạnh: "Khỏi cần, tôi tự đi được. Tống tiên sinh từ đây hãy tự lo liệu!"

Nhìn thấy Trần Vạn Nam thật sự tức giận, Tống Tư Minh vội vàng đuổi theo anh ra ngoài: "Trần tiên sinh, cậu..."

Sau khi đuổi theo đến thang máy, ông ta đang định xin lỗi Trần Vạn Nam thì lại nghe thấy tiếng khóc lóc đập phá đồ đạc từ phòng Tống Kiều Kiều phát ra, ông ta liền quay người vội vàng chạy về.

Trần Vạn Nam hừ lạnh một tiếng, lập tức đi vào thang máy.

Kiều Tư nhìn Tống Kiều Kiều cáu kỉnh trước mặt, ngơ ngác.

Không ngờ rằng ngay khi chiếc kim châm cứu cuối cùng được rút ra, Tống Kiều Kiều thực sự tỉnh lại!

Sau khi tỉnh dậy, cô ấy chỉ nhìn quanh phòng, khàn giọng nói: "Trần Vạn Nam ở đâu?"

"Kẻ nói dối đó, mẹ đã bảo hắn cút ra ngoài! Đây là bác sĩ Kiều Tư..."

Hoàng Phủ Vinh còn chưa nói xong, Tống Kiều Kiều đã lạnh lùng nói: "Đưa anh ta quay lại đây!"

"Đó là kẻ nói dối. Con không hiểu..." Hoàng Phủ Vinh không đồng ý.

Tống Kiều Kiều lăn ra khỏi giường, vẻ khó chịu và thiếu kiên nhẫn trên mặt dần dần mất kiểm soát.

Đầu tiên cô ấy giật chiếc gối ném Kiều Tư, sau đó lại giằng lấy chiếc đèn trên bàn đầu giường nặng nề ném xuống đất.

Tống Tư Minh vội vàng chạy tới, hoàn toàn chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Ông ta rất quen thuộc với tình huống trước mắt, khi triệu chứng hưng cảm của chứng rối loạn lưỡng cực bùng phát, cô ấy sẽ trở nên hoàn toàn không thể kiểm soát và có hành vi bạo lực.

"Bác sĩ Kiều Tư?" Hoàng Phủ Vinh gọi.

Kiều Tư xua xua tay: "Chứng hưng cảm có đặc điểm là khi bộc phát người bệnh sẽ rất kích động, năng lượng cao, cáu kỉnh, suy nghĩ lung tung và hành vi liều lĩnh. Đó chỉ là một chứng bệnh! Không sao cả..."

"Cô Tống, xin cô bình tĩnh trước đã, tôi là bác sĩ Kiều Tư..."

Anh ta còn chưa nói xong, Tống Kiều Kiều càng tức giận hơn, cầm lấy thứ gì đó đập vào chân Kiều Tư.

Tống Tư Minh nhớ lại những gì Trần Vạn Nam đã nói trước đó và đặt câu hỏi: "Có phải Kiều Kiều đã bị Trần tiên sinh cho thuốc an thần không? Có phải con bé tỉnh dậy sau khi rút kim như cậu ấy nói không?"

"..." Hoàng Phủ Vinh cũng đứng sững tại chỗ, tựa hồ hết thảy đều đúng như Trần Vạn Nam đã nói.

Kiều Tư làm ra vẻ cao thủ: "Hai người đừng căng thẳng. Chỉ cần giai đoạn cảm xúc này trôi qua..."

Tống Kiều Kiều chỉ ra cửa, thở dốc: "Cút khỏi đây!"

Kiều Tư đỏ mặt, anh ta không ngờ tình trạng của Tống Kiều Kiều lại nghiêm trọng đến thế, hoàn toàn không thể kiềm chế được cảm xúc bộc phát của mình.

Theo thông lệ, anh ta chỉ có thể đợi Tống Kiều Kiều bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện, cho nên đành ngoan ngoãn bước ra khỏi cửa.

Hoàng Phủ Vinh vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiên định nói: "Kiều Kiều, bác sĩ Kiều Tư..."

“Bà cũng cút khỏi đây!” Tống Kiều Kiều trút giận xong, toàn thân run rẩy, giống như dã thú bị thương.

"Mẹ là mẹ của con, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy..."

Tống Kiều Kiều sắc mặt tái nhợt: “Từ khi còn nhỏ, bà luôn muốn tôi sống theo ý muốn của bà, bà luôn khống chế tôi, ép buộc tôi làm những việc tôi không thích. Cho đến bây giờ, bà vẫn còn muốn chọn cả bác sĩ điều trị cho tôi!”

"Tôi chết bà sẽ hài lòng phải không?" Tống Kiều Kiều bật khóc.

Hoàng Phủ Vinh còn muốn nói chuyện, nhưng Tống Tư Minh đã gầm lên: "Đủ rồi!"

Tống Tư Minh tiến lên ôm lấy Tống Kiều Kiều, vỗ lưng cô: "Cho nên, con muốn Trần Vạn Nam chữa cho con sao?"

"Ừm, anh ấy có thể làm cho con ngủ! Bố ơi, anh ấy có thể làm cho con ngủ... Bố có biết đã bao lâu rồi con chưa được ngủ ngon không?"

Nước mắt của Tống Kiều Kiều không ngừng tuôn rơi, Tống Tư Minh đau lòng, vừa an ủi con gái, ông ta vừa nói với Hoàng Phủ Vinh:

"Chính bà đuổi Trần tiên sinh đi, giờ bà đi mời bằng được cậu ấy quay lại đây. Bằng không, đừng gặp lại con gái nữa!"



Hoàng Phủ Vinh giậm chân, tức giận đi ra cửa.

Nhìn thấy Kiều Tư còn ở cửa, bà ta vội vàng hỏi: "Bác sĩ Kiều Tư, nghĩ biện pháp đi, cậu thật sự muốn mời người đó về sao?"

Kiều Tư cũng cảm thấy thật mỉa mai, nhưng cuối cùng cũng nói: "Lúc này nghe lời bệnh nhân thật sự sẽ giúp cô ấy bình tĩnh lại!"

Hoàng Phủ Vinh miễn cưỡng gật đầu và quyết định mời “ai đó” quay trở lại.

Khi bước đến cửa, bà ta nhớ lại những lời tàn nhẫn mình nói với Trần Vạn Nam trước khi anh rời đi. Bà ta quyết định gọi vệ sĩ và sẽ bắt anh lại ngay cả khi anh từ chối ra tay.



Trần Vạn Nam nhàn nhã bước ra khỏi khu biệt thự và chuẩn bị bắt một chiếc taxi.

Nhưng có mấy chiếc ô tô lao tới và chặn anh lại.

Hoàng Phủ Vinh tức giận xuống xe, đóng sầm cửa xe lại, vẻ mặt lạnh lùng bước tới trước mặt Trần Vạn Nam:

"Trần Vạn Nam, bây giờ là cơ hội để cậu chứng tỏ bản thân. Hãy quay lại với tôi và giúp con gái tôi chữa bệnh".

Hoàng Phủ Vinh rất hống hách và kiêu ngạo, như thể Trần Vạn Nam được quay lại khám bệnh lần nữa là phúc đức mà anh tích được trong tám kiếp.

Trần Vạn Nam nheo mắt lại, càng ngày càng không vui, lạnh lùng nói: "Tôi đã nhắc nhở bà rồi, nếu bà tới tìm tôi lần nữa, có đồng ý chữa bệnh hay không còn phải xem tâm trạng của tôi”.

"Tôi hiện tại tâm trạng không tốt, sẽ không chữa bệnh!"

....

....

....
Chương 14: Chương 14: Như vậy đã hết giận chưa?

Chương 14: Như vậy đã hết giận chưa?

Hoàng Phủ Vinh vẻ mặt kiêu ngạo: "Đừng vô liêm sỉ như vậy! Là Kiều Kiều cho cậu cơ hội. Một nhân vật nhỏ như cậu thì nên nắm lấy cơ hội đổi đời này đi. Đừng ở đây giả vờ thanh cao với tôi!"

Trần Vạn Nam giọng đầy chướng khí hỏi: “Cho nên tôi còn phải cảm tạ bà?”

Hoàng Phủ Vinh tức giận mặt đỏ bừng, hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng kìm nén được cơn tức giận:

“Cậu cố tình làm giá vì muốn tiền phải không?”

Bà ta nói rồi móc trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng: “Trong đó có mười triệu tệ, cậu quay lại xem bệnh cho Kiều Kiều, thẻ này là của cậu”.

Hoàng Phủ Vinh cho rằng mình đã nhìn thấu Trần Vạn Nam, nếu có đủ tiền, thanh niên này cũng sẽ giống như những người trước đây, nghe theo mệnh lệnh của bà ta như một con chó.

Trần Vạn Nam cười giễu cợt: "Số tiền này, bà nên giữ lại để làm tang lễ trọng thể cho con gái mình thì hơn!"

Hoàng Phủ Vinh thấy Trần Vạn Nam này không thể thuyết phục được, nghiêng đầu về phía vệ sĩ ra lệnh: “Bắt tên khốn này lại”.

Một vài vệ sĩ lập tức lao về phía Trần Vạn Nam với vẻ mặt hung dữ.

Không ngờ, ngay khi một người trong số họ đến gần, Trần Vạn Nam đã đấm vào mặt anh ta.

Ngay sau đó, anh ngẫu nhiên nắm lấy cánh tay của một vệ sĩ khác, bịch!

Vệ sĩ kia ngã ngửa, lưng đập vỡ kính chắn gió trước của chiếc ô tô bên cạnh.

Trần Vạn Nam như hổ trong đàn cừu, chỉ trong nửa phút, tất cả vệ sĩ do bà ta mang đến đều ngã xuống đất và không thể cử động.

Một sự im lặng chết chóc.

Hoàng Phủ Vinh kinh hãi lùi lại nửa bước, những vệ sĩ mà bà ta mang theo đều xuất thân từ lính đặc chủng.

Vậy mà trong nháy mắt bị đánh thành như vậy sao?

Hoàng Phủ Vinh giờ đã biết không thể ép Trần Vạn Nam, không còn nhe nanh múa vuốt như ban nãy nữa mà hỏi: "Phải làm sao cậu mới đồng ý quay lại!?"

"Nếu tiền chưa đủ, cậu có thể đưa ra bất cứ giá nào cậu muốn!"

Trần Vạn Nam rất không vui: “Bà thật sự cho rằng có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao?”

"Vậy được, để tôi ra một cái giá nhé? Được thôi!"

"Bây giờ bà quỳ xuống dập đầu lạy tôi xin lỗi, tự vả vào mặt mình mười cái, nhận mình có mắt như mù, ngu ngốc như heo, như vậy tôi quay lại tiếp tục chữa trị cho Tống Kiều Kiều”.

Hoàng Phủ Vinh siết chặt nắm đấm: "Sao cậu dám sỉ nhục tôi như vậy?"

Trần Vạn Nam vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh: "Sỉ nhục?!"

“Tôi chỉ đang dạy bà cách làm người thôi!”

Hoàng Phủ Vinh tức lắm, lại đang định tiếp tục buông lời cay độc.

Nhưng Tống Tư Minh đã tới.

Nhìn các vệ sĩ nằm sõng soài trên mặt đất, ông ta đương nhiên có thể đoán được chuyện gì vừa xảy ra, cũng đã nghe rõ ràng lời của Trần Vạn Nam.

Mặc dù Trần Vạn Nam lời nói quá nặng, Tống Tư Minh có chút không vui, nhưng trong lòng ông ta chỉ thoáng qua chút bất mãn.

Ông ta biết rất rõ tính tình của Hoàng Phủ Vinh, và sẽ không quá lời khi nói rằng bà ta tự làm tự chịu.

Hơn nữa, lúc này không có gì quan trọng hơn bệnh tình của Tống Kiều Kiều.

Trong mấy năm qua ông ta dẫn Tống Kiều Kiều đi chữa bệnh, Trần Vạn Nam là vị bác sĩ duy nhất có thể khiến con gái ông ta chủ động nói rằng muốn chữa trị như vậy.

Chỉ là ban đầu ông ta đã không kiên định tin tưởng Trần Vạn Nam, giờ ông ta thật muốn tự tát mình vài cái!

Tống Tư Minh tức giận bước tới tát vào mặt Hoàng Phủ Vinh.

Cái tát khiến Hoàng Phủ Vinh loạng choạng lùi lại, khóe miệng chảy máu.

Tống Tư Minh tức giận nói: "Tôi bảo bà cầu xin Trần tiên sinh quay về, không bảo bà đến đây phát tiết!"

Hoàng Phủ Vinh che mặt khó mà tin nổi: "Ông dám đánh tôi?!"

“Tôi không chỉ đánh bà, nếu bà còn tiếp tục gây rối, tôi sẽ đến gặp ông nội bà, vạch trần những việc xấu bà đã làm”.

Hoàng Phủ Vinh nghe vậy, lập tức im lặng. Bà ta không sợ trời không sợ đất, nhưng lại cực kỳ sợ ông nội của mình.

"Trần tiên sinh, hôm nay là do tôi vô lễ, tôi muốn xin lỗi cậu! Có thể nể mặt tôi một chút được không!" Tống Tư Minh cười nói.

Trần Vạn Nam cười đáp: “Người nhà họ Tống giàu có, đương nhiên có mặt mũi, nhưng tôi lại là một kẻ thấp kém dễ dàng bị người đời nhổ nước bọt vào sao? Cho dù ông có là người giàu nhất, ông cũng không thể để tôi tự nói tự nuốt lời phải không?"

Tống Tư Minh gật đầu, ánh mắt hung dữ nhìn Hoàng Phủ Vinh, giơ tay tát bà ta mười cái.

Ông ta ta tát vợ cũ cho đến khi bà ta mặt sưng tấy, ngồi phịch xuống đất, thẫn thờ quên cả khóc.

"Trần tiên sinh, như vậy đã giúp cậu xả giận chưa?" Tống Tư Minh hỏi.

"Tôi giữ lời, lập tức trở về!" Trần Vạn Nam gật đầu.

Trần Vạn Nam trở lại phòng Tống Kiều Kiều, Kiều Tư vẫn đứng ở cửa.

"Tôi có thể vào xem được không?" Kiều Tư nhịn không được hỏi.

"Được rồi, tôi sẽ cho anh thêm chút hiểu biết, lần sau anh có mở miệng cũng không dám phun ra phân như vậy!" Trần Vạn Nam cười lạnh một tiếng, đi vào phòng ngủ.

Tống Kiều Kiều đang ngồi trên giường, khoanh chân cuộn tròn thành quả bóng.

"Mẹ tôi không làm khó anh chứ?" Tống Kiều Kiều thận trọng hỏi. Cô ấy rất khao khát cảm giác được ngủ ngon, sợ mẹ đắc tội Trần Vạn Nam.

"Ừm. Không sao đâu. Nào, chúng ta lại châm cứu nhé!" Trần Vạn Nam mỉm cười.

Tống Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nằm xuống giường lần nữa.

Trần Vạn Nam lại châm cứu, sau vài mũi kim, Tống Kiều Kiều liền chìm vào giấc ngủ.

Kiều Tư và Tống Tư Minh ngơ ngác nhìn.

"Kỹ năng châm cứu của cậu thật tuyệt vời! Thật tuyệt vời!" Kiều Tư tấm tắc khen.

Trần Vạn Nam chẳng thèm để ý, chỉ nói với Tống Tư Minh: “Tôi sẽ để lại đơn thuốc, cho cô ấy thuốc theo đơn, ba ngày một lần tôi sẽ đến giúp cô ấy châm cứu!”

Tống Tư Minh nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Nhìn thấy Trần Vạn Nam chuẩn bị rời đi, Kiều Tư tiến lên một bước: "Trần tiên sinh, tôi, tôi muốn trở thành học trò của cậu, tôi muốn học châm cứu!"

"Nhiều bệnh nhân tâm thần bị chứng mất ngủ. Nếu có thể học được châm cứu, tôi..."

Kiều Tư còn đang lẩm bẩm một mình, Trần Vạn Nam đảo mắt, xoay người rời đi.

"Sư phụ... dạy tôi..."

Tống Tư Minh bước tới, chặn Kiều Tư lại, sau đó đi theo Trần Vạn Nam xuống lầu.

"Trần tiên sinh, tôi rất xin lỗi về chuyện xảy ra ngày hôm nay. Chiếc xe này vốn định đưa cho cậu khi ở bệnh viện, nhưng cậu đi quá nhanh nên tôi chưa đưa được. Chiếc xe này là lời xin lỗi thay cho vợ cũ của tôi”.

"Ở trên đỉnh núi Thiên Duyệt Phủ tôi có một căn biệt thự, cũng sẽ tặng cho cậu, coi như chi phí chữa trị cho con gái tôi!"

“Ngoài ra, ở đây còn có một ít trà Đại Hồng Bào, là loại trà mới năm nay. Nghe nói là loại trà ngon trị giá sáu trăm nghìn tệ một cân, tôi không uống được, cậu giúp tôi uống thử xem có ngon thật không!”

Tống Tư Minh lấy chìa khóa nhà và chìa khóa xe cùng với quà đưa cho Trần Vạn Nam.

Sau khi Trần Vạn Nam nhận lấy, khẽ mỉm cười nói: "Bệnh của Tống Kiều Kiều không sao cả, nhưng bệnh của ông lại rất phiền phức!"

Tống Tư Minh kinh ngạc: "Cậu nhìn ra sao?"

"Tôi đã nhận ra ngay từ lần gặp đầu tiên! Chắc chắn ông đã bị xơ gan và hoại tử gan ba năm trước, đã được ghép gan. Ca phẫu thuật thành công nhưng cơ thể ông vẫn có phản ứng đào thải, tất cả đều phải dùng thuốc ức chế”.

"Chắc là thuốc chống đào thải đã bị nhờn nên bây giờ ông không còn nhiều thời gian nữa..."

Trần Vạn Nam còn chưa nói xong, Tống Tư Minh liên tục gật đầu nói: "Đúng là như vậy!"

"Cậu có thể nhìn thấy bệnh tình của tôi và nói rất đúng. Hẳn là cậu có cách nào đó để cứu tôi!"

"Có thể cứu được, nhưng có một số loại thuốc rất hiếm có, nếu ông có thể tìm được, tôi có thể chữa trị cho ông!" Trần Vạn Nam đồng ý.

“Bất kể loại thuốc nào, tôi nhất định sẽ tìm ra. Nếu Trần tiên sinh có thể cứu tôi, từ nay về sau cậu chính là ân nhân lớn của bố con tôi. Bất kể yêu cầu là gì, tôi, nhà họ Tống dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không bao giờ khước từ".

Tống Tư Minh trịnh trọng hứa hẹn. Ông ta đã ghép gan một lần, lần thứ hai ghép gan sẽ nguy hiểm hơn, không khác gì đặt một chân vào quan tài.

Lời nói của Trần Vạn Nam lúc này đã mang lại cho ông ta một tia hy vọng.

Sống đến tuổi này, Tống Tư Minh hiểu rất rõ, dù có khối tài sản kếch xù hay quyền thế, nếu mạng sống không còn thì chẳng có gì cả.

Trần Vạn Nam khẽ gật đầu, viết ra những dược liệu cần thiết rồi lặng lẽ rời đi.

Anh không quen lái Rolls-Royce.

Khi bố mẹ còn sống, bố anh chỉ là một công chức bình thường, mẹ anh tuy điều hành một công ty sưu tầm văn vật và đồ cổ nhưng quy mô rất nhỏ.

Nói đến gia thế, gia đình anh chỉ có thể coi là trung lưu.

Đây là lần đầu tiên anh lái một chiếc xe sang như Rolls-Royce.

Trở lại nhà họ Đường, Đường Yên Linh đã tan sở về nhà.

Trên bàn ăn có bảy tám món ăn, bố mẹ vợ thì vẫn đang bận rộn trong bếp.

“Hôm nay nhà chúng ta có khách sao?” Trần Vạn Nam hỏi.

Đường Yên Linh chưa kịp nói gì thì mẹ vợ từ trong bếp đi ra, vẻ mặt tức giận nói: “Còn không phải do cậu tạo phúc à!”

"Cậu đắc tội với ông năm Hoàng đó, còn luôn miệng nói sẽ bảo vệ Yên Linh. Vậy mà hôm nay chúng đến báo thù thì cậu chạy đi đâu?"

....

....
Chương 15: Chương 15: Phá gia chi tử

Chương 15: Phá gia chi tử

Trương Nguyệt Hồng càng nói càng tức giận hơn, sau khi nghe Đường Yên Linh kể lại những chuyện xảy ra ở bệnh viện, bà ta chỉ hận một nỗi không thể đuổi Trần Vạn Nam ra khỏi nhà ngay lập tức.

“Bây giờ chúng ta chỉ có thể tìm cậu họ của Yên Linh để nhờ hoà giải thôi!”

Trần Vạn Nam cau mày: "Sự việc đã được giải quyết, chúng ta không cần phải đi nhờ cậu giúp đỡ nữa!"

Trương Nguyệt Hồng cười lạnh: “Lúc đầu tôi đã không đồng ý gả con gái cho cậu. Là Đường Đại Bằng đó cứ nhất quyết nói cậu tính tình tốt, chỉ là do biến cố nên mới bị bệnh. Thật không ngờ sau khi khỏi bệnh cậu lại là loại người như vậy!"

"Lúc ở bệnh viện cậu không dám bảo vệ Yên Linh, bây giờ lại ở đây ra vẻ!"

Đường Yên Linh cúi đầu không nói gì, cô cũng vô cùng thất vọng với biểu hiện của Trần Vạn Nam lúc ở bệnh viện.

Trần Vạn Nam giận lắm, nhưng cũng không buồn giải thích, trực tiếp cầm túi trà đi vào nhà bếp: “Bố, trà này con được cho, chắc là trà ngon đó. Bố giữ lại uống nhé! "

"Ha ha ha, được, con rể có lòng thật đấy!" Đường Đại Bằng vui vẻ cười nói.

Trương Nguyệt Hồng đứng ở cửa phòng bếp tức giận nói: "Làm gì có tên dở hơi nào đi mang đồ tốt cho cậu chứ? Chắc lại đi mua hàng chợ trời về lừa gạt bố vợ cậu chứ gì. Đúng là có hiếu thật!"

"Đây là trà Đại Hồng Bào thượng hạng!"

Trần Vạn Nam vừa nói xong, Trương Nguyệt Hồng hai mắt trợn lên, vẻ mặt đầy mỉa mai: "Trà ngon, trà ngon thì đem luộc trứng!"

Nói xong bà ta lao vào bếp, lấy mấy quả trứng ném vào nồi, sau đó mở túi trà Trần Vạn Nam mới mang về, trực tiếp đổ nửa túi vào nồi. Bà ta thực sự đem trà này đi luộc trứng!

Bà ta thậm chí còn liếc nhìn Trần Vạn Nam một cách đầy khiêu khích trước khi bước ra khỏi bếp, lồng ngực vẫn còn phập phồng vì tức giận!

Khóe miệng Trần Vạn Nam giật giật, Đường Đại Bằng trong lòng cũng không tin đây là trà thượng hạng, chỉ đành an ủi Trần Vạn Nam: "Thôi bỏ đi, mẹ con tính tình như vậy, con cứ mặc kệ bà ấy. Cho bà ấy giận chán thì thôi!"

"..."

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.

Trương Nguyệt Hồng lập tức đon đả chạy ra mở cửa.

"Hải Dân, Thục Nhã, mau vào đi, vào đi!"

Trương Hải Dân khoảng bốn mươi tuổi, hơi thấp, da ngăm đen, vạm vỡ, lại là cảnh sát nên trông khá có uy.

Vợ ông ta Hà Thục Nhã, chỉ là một phụ nữ trung niên nhan sắc bình thường nhưng lại vô cùng vênh váo.

Vừa vào cửa, bà ta đã cười chế nhạo: "Chị Ba, bình thường không có việc gì thì chị có bao giờ mời khách đâu? Sao tự nhiên hôm nay lại mời nhà em ăn cơm vậy?"

"Mau vào đi, vào nhà đã rồi từ từ nói chuyện!" Trương Nguyệt Hồng cười hùa nói.

Thấy họ hàng đi vào, Đường Yên Linh đứng dậy chào hỏi.

Trần Vạn Nam cũng đứng dậy.

Hà Thục Nhã nhìn Trần Vạn Nam vài lần và hỏi Đường Yên Linh: "Cậu ta vẫn chưa khỏi bệnh à?"

"Khỏi rồi ạ!" Đường Yên Linh đáp.

Hà Thục Nhã cong môi lắc đầu: "Nếu bị bệnh tâm thần, sau khi khỏi bệnh sẽ không có tương lai. Đơn vị nào dám dùng người có tiền sử bệnh tâm thần cơ chứ!"

"Sau này chăm chỉ đi trồng thuốc đi!"

Nghe xong mấy câu này, Trương Nguyệt Hồng đã nhẫn nhịn đến nỗi mặt đỏ bừng, nếu không phải hôm nay bà ta là người phải xuống nước đi cầu xin thì sớm đã nổi khùng lên rồi.

Cơn tức giận này chỉ có thể đổ lên đầu Trần Vạn Nam, nếu không có người con rể xui xẻo này, sao bà ta lại phải chịu đựng sự sỉ nhục này cơ chứ?

Trương Hải Dân mỉm cười: "Em đi xem anh rể đang làm món ngon gì!"

Nói xong, ông ta đi về phía nhà bếp.

"Ồ, nhà bếp còn chưa dọn dẹp xong, cậu nên ngồi ở phòng khách chờ cơm!" Trương Nguyệt Hồng nói xong vội vàng đi vào theo.

Trương Hải Dân đi vào bếp, ánh mắt vô tình liếc thấy túi trà trên bậu cửa sổ, mí mắt giật giật.

Túi trà này nhìn quen quen, lần trước ông ta đến Cục An ninh họp, cấp trên của ông ta là Cục trưởng Thẩm đã uống loại trà này.

Trương Hải Dân nghe nói loại trà này có giá hàng trăm nghìn tệ một cân, chỉ những người xuất thân từ những gia đình giàu nứt đố đổ vách như Cục trưởng Thẩm mới đủ khả năng uống nó.

"Anh rể, công việc ở vườn thuốc thế nào rồi?" Trương Hải Dân nhịn không được hỏi thăm.

"Như cũ! Ha ha ha, cũng đủ sống!" Đường Đại Bằng thuận miệng đáp.

Trương Nguyệt Hồng thấy Trương Hải Dân nhìn chằm chằm túi trà, tưởng rằng thứ rẻ tiền này làm ông ta nhức mắt nên vội vã cười nói: "Trà đó chỉ dùng để luộc trứng thôi, để cậu chê cười rồi".

Vừa nói, bà ta vừa cất túi trà đi, lấy ra một túi trà khác: "Đây là trà ngon của lão Đường, tôi pha cho cậu nhé!"

Khóe miệng Trương Hải Dân giật giật: "Chị, loại trà mấy trăm nghìn tệ một cân thì chị mang đi làm trà trứng, trà ba nghìn lẻ một cân thì cho em trai uống, trên đời có chị là số một đó!"

"Hả?" nụ cười của Trương Nguyệt Hồng đông cứng trên khuôn mặt: "Cậu đang đùa tôi à? Trà này có giá mấy trăm nghìn tệ một cân sao?"

Nhìn thấy nụ cười đầy vẻ giễu cợt trên mặt Trương Hải Dân, bà ta biết có thể mình đã hiểu lầm nên mở nắp nồi ra.

Vừa mở nắp nồi, mùi trà thơm ngào ngạt lập tức bay ra, trong nồi quả nhiên có bảy tám quả trứng.

"Thật là lãng phí tài nguyên!" Trương Hải Dân khóe miệng co giật.

Trương Nguyệt Hồng hiện tại tựa hồ đã tin đây là trà đắt tiền, trong lúc nhất thời vừa khó chịu vừa xấu hổ. Trời ơi, bà ta đã lấy nửa túi trà giá mấy trăm nghìn tệ để đi luộc trứng... Bà ta đang làm cái trò ngu xuẩn gì thế này!

Đường Đại Bằng cũng sốc đến nỗi há hốc miệng.

"Vạn Nam nói là bạn bè tặng, nhưng tôi tưởng chỉ là đồ bình thường..." Trương Nguyệt Hồng mặt sa sầm lại nói.

Trương Hải Dân cười khúc khích: "Có thể em đã nhận nhầm, nhưng vừa hay nhà em đang không có trà. Trà bình thường cũng được, em không kén đâu!!"

Nói xong, ông ta cầm lấy túi trà và lấy thêm hai quả trứng trước khi rời khỏi bếp.

Trương Nguyệt Hồng thẫn thờ. Đó là trà Đại Hồng Bào trị giá mấy trăm nghìn tệ một cân, bà ta rất muốn lấy lại.

Đường Đại Bằng cau mày, hạ giọng: "Bỏ đi, dù sao chúng ta cũng đang cần nhờ vả cậu ấy! Cứ coi như quà cảm ơn đi".

"Tất cả đều là lỗi của Trần Vạn Nam, ai bảo cậu ta không giải thích rõ ràng!" Trương Nguyệt Hồng phàn nàn.

"Vạn Nam đã nói rồi, ai bảo bà không tin!"

"..."

Trần Vạn Nam ở trong phòng khách nghe thấy cuộc đối thoại, cảm thấy rất buồn cười nhưng cũng không hơi đâu đi quản mấy chuyện này.

Chẳng mấy chốc thức ăn đã sẵn sàng và cả gia đình ngồi xuống.

"Hải Dân, để tôi kính cậu một ly. Trong dòng họ chúng ta, có cậu là giỏi giang, mới bốn mươi tuổi đã làm quan to, sau này sẽ còn thăng tiến!" Đường Đại Bằng cầm ly rượu lên .

"Hải Dân nhà chúng ta hiện giờ rất được Cục trưởng Thẩm của Cục An ninh trọng dụng, nói không chừng sang năm lại được thăng chức ấy chứ", Hà Thục Nhã nói đầy tự hào.

"Vậy chúc cậu sớm được thăng chức! Uống thêm một ly nữa đi!" Đường Đại Bằng mỉm cười nói.

Trương Hải Dân được khen ngợi có chút đắc ý: "Haizz, đi đến Cục An ninh làm cũng không thoải mái bằng vị trí hiện tại của em. Đừng nhìn em chỉ là cấp phó, đại đa số công việc quan trọng đều do em phụ trách!"

“Các nhân vật xung quanh dù lớn hay nhỏ đều phải nể mặt em mấy phần!”

Trần Vạn Nam cúi đầu chỉ chuyên tâm ăn cơm, Đường Yên Linh giẫm lên chân anh, ra hiệu cho anh kính rượu cậu mình.

Trần Vạn Nam ngẩng đầu, bối rối một lát, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc, gắp một miếng cá chua ngọt vào bát cho Đường Yên Linh:

“Bố làm món này ngon lắm, em ăn thử xem!”

"Phì!" hành động nhỏ của hai người lọt vào mắt Hà Thục Nhã, bà ta lập tức phì cười.

Đường Yên Linh xấu hổ mặt đỏ lên, mất mặt quá. Trần Vạn Nam này rốt cuộc đã khỏi bệnh hay chưa? Có phải anh vẫn bị ngốc hay không?

Uống ba ly, Trương Hải Dân đã thở ra mùi rượu: “Anh rể, nếu anh mời em đi ăn tối thì nhất định có chuyện gì đó phải không? Anh cứ nói đi, em không đảm bảo mình có thể xử lý được! Nhưng chắc chắn sẽ làm nếu trong khả năng!"

"Việc này cậu nhất định có thể giải quyết được. Ngày hôm kia, trong tiệc sinh nhật họ hàng, Hàn Phi Hổ nợ tiền, bọn cho vay nợ đã đến gây rắc rối trong tiệc sinh nhật".

"Để bảo vệ tôi, Vạn Nam đã xô xát với mấy tên đòi nợ. Chuyện này bây giờ cũng không vui vẻ gì, tôi muốn cậu giúp chúng tôi giảng hòa!"

Đường Đại Bằng dùng vài câu ngắn gọn nói rõ vấn đề.

Trương Hải Dân ợ lên một tiếng, liếc nhìn Trần Vạn Nam: "Anh rể, không phải em đã nói với anh rồi sao, cậu con rể này anh phải quản thật tốt. Trên thế giới này, có quá nhiều người chúng ta không thể đắc tội!"

"Gia đình anh chỉ là buôn bán nhỏ thôi, nếu gặp phải chuyện gì, sẽ dễ dàng khuynh gia bại sản!"

"Hơn nữa bọn họ muốn đòi nợ Hàn Phi Hổ, con rể của anh xen vào làm gì?!"

"..."

Đường Đại Bằng cảm thấy không vui, nhưng không buông ra những lời mang tính tấn công, chỉ mỉm cười và nói: "Cũng vì nguyên nhân khách quan nên mới xô xát. Kẻ đòi nợ hôm đó được gọi là ông ba Hà, đi cùng hắn còn một vài tay sai!"

Nghe nói đối phương chỉ là một tên xã hội đen, Trương Hải Dân thở phào nhẹ nhõm: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, đám côn đồ đó gặp em thì như chuột gặp mèo. Có điều vẫn sẽ mất tiền, anh chuẩn bị năm trăm nghìn tệ đi, em sẽ giúp anh giải quyết chuyện này!"

“Năm trăm nghìn tệ?” Đường Đại Bằng hít một hơi.

Nhà họ Đường có chút của cải nhưng nửa triệu không phải là số tiền nhỏ.

"Anh rể, ngày nay anh không thể làm gì mà không có tiền", Trương Hải Dân cười toe toét với vẻ mặt kiêu hãnh.

"Vì em và chị Ba có quan hệ tốt nên mới đồng ý nhận tiền rồi giúp đỡ anh. Nếu là người khác thì có tiền em cũng không quản đâu".

Trương Hải Dân ngoài miệng hùng hồn nói nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.

Các người là ai mà muốn tôi giúp không công?

Nhà các người luộc trứng bằng trà mấy trăm nghìn tệ thì đã sao, năm trăm nghìn tệ mà mua được bình an không phải quá hời rồi sao?

Trần Vạn Nam ăn no, lau miệng: “Cậu à, nãy bố cháu chưa nói rõ. Thực ra hôm đó cháu đánh đám đàn em của ông năm Hoàng. À, hôm nay cháu cũng đánh cả ông năm Hoàng đó nữa. Cậu có chắc chắn năm trăm nghìn tệ là giải quyết được hết không?”

Cả nhà đều nhìn chằm chằm vào Trần Vạn Nam, nghe anh nói thì có vẻ số tiền đó chẳng là gì. Rốt cuộc Trần Vạn Nam này bị làm sao vậy? Phá gia chi tử cũng không đến mức này chứ?

....

....

....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom