-
Chương 21: Thì ra người đó là em
- Thấm thoát 1 tuần trôi qua, thời gian Trần Thanh ở nhà chăm sóc cho Hàn Nhất Phong và vẽ bản thiết kế cũng đã hoàn thành, Hàn Nhất Phong vết thương cũng lành hẳn, Sáng họ cùng nhau đưa Hạo Thiên đi học sau đó đến công ty , nhưng cô vào trước để né tránh sự tò mò của mọi người. Đến phòng thiết kế Trần Thanh mở cuộc nhỏ trong phòng để phân chia mọi người làm nốt bộ sưu tập chào xuân, phân chia mỗi người một việc đến khâu chọn vải, do Trần Thanh Thanh muốn mọi sự hoàn hảo chất liệu vải tốt sẽ giúp khách hàng hài lòng hơn, nên cô đã nhờ Tôn Đan Nhi giới thiệu nơi cung cấp vải tốt nhất và dẫn cô đến đó chọn vải, Tôn Đan Nhi vui vẻ gật đầu nhưng đằng sau đó là nụ cười nham hiểm: chiều mai tan làm tôi sẽ dẫn trưởng phòng Trần đi xem chất liệu vải nhé, Trần Thanh Thanh không cảnh giác cười vui vẻ với cô, cuộc họp kết thúc mọi người về làm việc, điện thoại Trần Thanh Thanh reo, Hàn Nhất Phong gọi đến hôm nay anh đã bao Quốc An cho em nghi , anh đợi em ở bãi đậu xe em xuống đi chúng ta đi đăng ký kết hôn, cô bất giác giật mình thầm nghĩ ng dan ông này gấp gáp đến thế sao? Trần Thanh tắt máy xách túi đi ra khỏi phòng làm việc xuống bãi xe, Hàn Nhất Phong đã đứng đợi cô, anh mở cửa cho cô , vào xe Trần Thanh Thanh quay sang nhìn anh: sao anh vội thế mai cũng được mà! Hàn Nhất Phong quay sang nhìn cô âu yếm anh không đợi được nữa, muốn em là của anh ngay bây giờ , anh sợ trễ một giây sẽ co người cướp mất em, cô nhìn anh cười tươi pha chút trêu ghẹo anh đúng thật là ngốc hihi. Họ đi đến đăng ký kết hôn xong chạy thẳng về Dinh thự gặp Hàn Lão gia, kỳ này không còn người trước , người sau nữa, bàn tay anh đan vào tay cô cùng nhau bước vào, Hàn Lão gia đang ngồi nhâm nhi trà thấy 2 bước vào , ông bất ngờ tại sao 2 cháu giờ làm việc lại tới đây? Hàn Nhất Phong vội nói cháu đến đây để thông báo cho ông biết hỷ sự, Hàn lão gia nhìn Hàn Nhất Phong vui mừng bọn cháu sẽ kết hôn sao? Hàn Nhất Phong cười gật đầu dạ hôm nay chúng cháu đã đi đăng ký kết hôn, Hàn Lão gia gương mặt không hài lòng nhìn anh: tại sao cháu có thể làm đơn giản thế hả, cháu dâu của ông phải được tổ chức đám cưới long trọng chứ, cháu thật là ... Trần Thanh Thanh tươi cười nhìn ông: thưa Hàn Lão gia ông đừng trách anh ấy ạ! Đây là ý của cháu, Hàn Lão gia âu yếm nhìn cô: con bé ngốc này từ nay phải gọi ông là ông nội không được gọi là Hàn Lão gia nữa biết không? Nếu đây là quyết định của chadu ta sẽ không có ý kiến, các cháu ở lại dùng cơm chiều cùng ông nhé! Hàn Nhất Phong vội cắt ngang lời Hàn lão gia: thưa ông cháu xin lỗi vì chúng chúng co việc phải đi hẹn ông cuối tuần chúng cháu sẽ về dùng cơm cùng ông và em trai, Hàn Lão gia có vẻ hiểu ý chadu trai liền gật đầu ừ vậy khi khác vậy , các cháu đi đi, Hàn Nhất Phong và Trần Thanh Thanh cuối chào Hàn Lão gia rồi rời đi. Hàn Nhất Phong lái xe không rẽ về hướng công ty mà rẻ một hướng khác, khiến Trần Thanh Thanh tò mò, anh định chở em đi đâu thế, Hàn Nhất Phong nhếch miệng cười: chở em đi tận hưởng , Trần Thanh Thanh đỏ mặt phản kháng nhưng mai em còn phải đi làm, em cũng có hẹn với Tôn Đan Nhi mai đi chọn vải vã lại Hạo Thiên chiều nay phải đón con , anh xoa đầu cô an tâm đi cục cưng mọi việc anh đã nhờ Quốc An sắp xếp, còn ề phoa Tôn Đan Nhi anh đ bảo Tiểu Hinh hẹn lại khi nào em về mới đi, em yên tâm chưa? Cô quay sang nhìn anh với vẻ trách hờn, nhưng cũng phải chịu vì anh ta đã sắp xếp hết rồi, chợt Trần Thanh Thanh nhớ ra không được em còn chưa soạn đồ, vật dụng cá nhân , Hàn Nhất Phong liền cắt ngang anh biết thế nào em cũng nói thế , những vật dụng cá nhân anh đã nhờ thiếm vương chuẩn bị sẵn cho em rồi tất cả đều trong xe, còn quần áo anh đã mua cho em rồi, chỉ việc yên tâm mà đi cùng anh, Trần Thanh Thanh có hơi hờn giận sao anh tự ý thế, anh biết em thich mặt gì hey với lại sao anh biết em mặt size gì? Hàn Nhất Phong nhỏ nhẹ với cô em yên tâm tất cả sẽ vừa bới em, Trần Thanh Thanh chỉ biết ngậm ngùi im lặng, Hàn Nhất Phong dừng xe tại sân bay tư nhân, tại đây đã có chiếc máy bay đang đợi sẵn, họ cùng nhau lên máy bay, Trần Thanh Thanh choáng ngợp trước sự xa hoa trong máy bay, nội thất bên trong khá sang trọng , Hàn Nhất Phong vừa ngồi xuống tiếp viên đã đem 1 ly sâmbanh lại cho anh ta, do đay là máy bay riêng của snh ta nên đã họ quen với cách ăn uống của snh, cô tiếp viên quay sang nhìn Trần Thanh Thanh xin hỏi tiểu thư dùng gì ạ , không đợi cô trả lời Hàn Nhất Phong liền nói làm cho cô ấy ly trà trai cây, à mà từ nay hãy gọi cô ấy là Hàn Phu nhân , cô tiếp viên tái mặt vội xin lỗi tôi thâst lễ xin lỗi phu nhân, Trần Thanh Thanh cười rạng người với cô tiếp viên không sao , tôi không để bụng cô làm việc đi, vài phút sau ly trà trái cây được mang đến đây thực sự là loại nước uông mà Trần Thanh Thanh rất thich vì nó giải nhiệt, thanh mát, cô quay sang nhìn Hàn Nhất Phong thạt sự lúc này cô không thể nào rời mắt người đàn ông trước mặt cô đẹp như tranh vẽ gương mặt góc cạnh, sóng mũi cao vuốt , mái tóc chẻ ngôi đầy lãng tử khiến cô không thể nào rời mắt, chợt Hàn Nhất Phong liếc ngang chạm vào anh mắt cô, anh cười trêu ghẹo e đang nhìn anh sao? Có phati chồng em quá tuyệt mỹ không? Trần Thanh Thanh gượng gùng ai nói vạy chứ! Mặt cô đỏ ửng lên, Hàn Nhất Phong kéo cô lại sát bên anh vơj ngoan của anh ngủ tý đi nào , cô tựa vào lòng ngực của anh ngủ luc nào không hay, 1 tiếng sau máy bay đã tới nơi hạ cánh tại Hòn đảo nhỏ PQ , cô hơi ngạc nhiên nhìn Hàn Nhất Phong tại sao Hòn đảo này vắng người thế, Hàn Nhất Phong ân cần trả lời cô đây là hòn đảo thuọc sở hữu của anh , anh dùng nó để nghỉ dưỡng. Hàn Nhất Phong dẫ Trần Thanh Thanh vào nhà, trước cổng đã có người làm và quản gia chạy ra nghênh đón, Hàn Nhất Phong nhìn người đan ông đầy phúc hậu , chú Ná chú cho người dọn đồ đạc vào phòng giúp cháu, anh quay sang thấy ánh mắt tò mò của Trần Thanh Thanh liền giới thiệu đây là chú bá quản gia ngôi nhà này, cũng là người trông coi hòn đảo này cho anh, nói xong anh dắt cô lên phòng, em tắm đi rồi xuống dùng cơm rồi nghỉ ngơi mai anh sẽ dẫn e đi tham quan nơi đây Trần Thanh Thanh ngoan ngoãn đi tắm, Hàn Nhất Phong cũng sang phòng khác tắm, hai người xuống ăn cơm bao nhiêu anh mắt của người trong nhà nhìn cô vì có lẽ đây là lần đầu tiên họ thấy cậu chủ họ lại có phụ nữ bên cạnh, Hàn Nhất Phong liền gặng giọng từ nay hãy gọi cô ấy là Hàn Phu Nhân , tất cả người giúp việc đều hiểu ra vui vẻ gật đầu. Ăn cơm xong a dắt cô đi dạo một vòng để hưởng khí trời nơi đây, Trần Thanh Thanh hoà mình với đêm cảnh tượng khiến người khác sinh tình, cô diện một chiệc đầm xoè nhẹ dịu dàng , làn da trắng tinh càng nổi bật khi về đêm mái tóc dai bay trong gió , nụ cười nhẹ nhàng khiến Hàn Nhất Phong không khỏi xao xuyến ôm cô từ phía sau: anh nghĩ chúng ta nên vào phòng thôi vợ yêu, gió sẽ khiến vợ lạnh đấy, nói xong anh bế cô vào phòng, anh nhìn cô ánh mắt càng âu yếm chúng ta đi tản bộ gió thổi cát bay bám vào người anh nghĩ nên đi tắm trước đã nhé! Trần Thanh Thanh gượng ngùng úp mặt vào ngực anh, Hàn Nhất Phong bế cô vào phòng tấm mở nước ấm , từ từ cưởi chiếc đầm trên người cô, sau đó cưởi nội y cô thả cô vào bồn tắm ,Hàn Nhất Phong tiếp tục lột đồ anh , nước xuống bồn tắm cùng cô, Trần Thanh Thanh mặt xấu hổ đã bị bàn tay ấm áp Hàn Nhất Phong kéo sát vào người, Thanh Thanh từ này em là của anh, vừa nói xong anh ã hôn lên môi cô từ từ hôn xuống cổ cô, tham lam trêu gẹo xương quai xanh cô, Trần Thanh Thanh như chìm đắm vào rên lên một tiếng, khiến Hàn Nhất Phong càng thêm hưng phế bế cô khỏi bồn tắm, lau người cô sạch sẽ đặt lên giường, trước mắt anh ta người phụ nữ trên giường như một tuyệt tác: làn da trắn như ngọc, thư hình tựa đồng hồ cát của cô khiến anh hoàn toàn chìm đắm, anh tham lam hôn tráng cô xuống chóp mũi cô sau đó hôn mãnh liệt vào môi cô, đùng giỡn với chiếc lưỡi cô, nếm hết tất cả vị ngọt ngào trong miệng cô, từ từ anh hôn xuống xường quai xanh cô, tham lam tasn công hôn hai vò ngực nhấp nhô của cô, khiến Trần Thanh Thanh không kiềm được mà rên lên, tiếng rên càng khiế Hàn Nhất Phong mãnh liệt hơn hôn khắp người cô, anh khiến Trần Thanh Thanh trở nên nhiệt tình hơn ,2 người hoà quyện vào nhau đến 2 tiếng đồng hồ mới kết thúc, sau những phút giây ân ái họ vẫn còn cảm giác vô cùng hạnh phúc nên vẫn chưa ngủ được , Hàn Nhât Phong ôm Trần Thanh Thanh vào lòng, Thanh Thanh cảm ơn em đã chấp nhận lấy a từ nay là phụ nữ của riêng anh, nói xong Hàn Nhất Phong kéo học tủ ngay đầu giường ra lấy 2 chiếc nhẫn đeo cho cô một chiếc đưa chiếc nhẫn còn lại cho Trần Thanh Thanh em cầm đeo cho anh nào, cô cười tươi hiện lên 2 đồng tiền khá sâu , cầm nhẫn đeo cho Hàn Nhất Phong tựa đầu vào lòng ngực anh, Nhất Phong em yêu anh! Anh hôn lên trán cô anh rất yêu em, Trần Thanh Thanh ngước gương mặt xinh xắn lên nhìn anh : Nhất Phong tại sao anh không hỏi em chuyện quá khứ, Hàn Nhất Phong hôn nhẹ lên môi xinh của cô, anh là biết em ở hiện tại quá khứ anh không để ý, nếu em không muon kể anh sẽ cũng không hỏi, Trần Thanh Thanh nhìn anh âu yếm em sẽ kể cho anh nghe, vì a là người em yêu nhất e sẽ chia sẽ cho anh tất cả những gì của em, Hàn Nhất Phong hạnh phúc nhìn cô được anh sẽ im lặng nghe vợ iu tâm sự: Trần Thanh Thanh nhìn anh cô nói: tính ra em về nước cũng được gần 1 năm rồi đi luôn thời điểm e về nươc là câu chuyện đó đã gần 6 năm, 6 năm trước em là cô gái bất hạnh, em cưới Đặng Lâm Uy nhưng không hề hay biết anh ta đã len giường với Lám Uyên Dung rất lâu, khi em cưới hắn nhưng chưa 1 ngày ngủ chung hắn, vì hắn luôn trốn em để lên giường với Lâm Uyên Dung nên chưa bao giờ hắn động đến em, Hàn Nhất Phong nghe kể tới đây liền thắc mắt vậy có nghĩa lần đầu của em trai cho ba của Hạo Thiên sao? Cô gật đầu kể tiếp : đúng , khi ba mẹ em mất đám tang tổ chức xong, hôm sau em đã bắt gặp đôi cảu nam nữ đó ân ái ngay trên giường em, sau đó bọ chút hãm hại em cướp hết tài sản em, do e buồn quá đi uống rượu, uống đến say khước thì đụng phải nam thanh niên cải nhau với anh ta nhưng say em e cung chẳng nhìn mặt, lúc đó anh ta hôn em thì cảm giác say rượu đã kiến em đắm chìm và đã lên khách sạn cùng gả đàn ông đó khi em tỉnh rựou đã sợ mà bỏ trốn từ đó em bỏ nước mà đi. Hàn Nhất Phong tái xanh mặt nhìn cô, em nói e đụng phải nguoi đàn ông tại quán bar đúng không? Sau đó em cùng người đàn ông đo đã ngủ với nhau ở khách sạn Night? Trần Thanh Thanh bất ngờ vội hỏi Hàn Nhất Phong sao anh biết ? Chẳng lẽ người đó là... Hàn Nhất Phong ôm nhìn thẳng vào khuôn mặt cô: Thanh Thanh anh xin lỗi! Người đó chính là anh, anh thật sự không biết người đó là em cì khi ấy anh cũng đang xỉn thật sự không nhìn rõ em! Anh đã làm khổ em rồi ! Thanh Thanh hãy tha lỗi cho anh xin lỗi e rất nhiều ! Anh không nghĩ em đã mang tha, khiến em bao năm nay phải nuôi con một mình, khiến em ohari xấu hổ anh thật đáng trách, Trần Thanh Thanh ôm Hàn Nhất Phong hôn lên môi anh sau đó nhìn anh đầy hạnh phúc, năm đó cũng là em tự nguyện không phải do lỗi của anh cũng may người đó là anh cảm ơn anh đã cho em cậu con trai để em co nghị lực sống, hiowf em mới hiểu tại sao Hạo Thiên lại giống anh như đúc em cứ tưởng người giống người nhưng không ngờ hai người lại chính là cha con.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook