• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (6 Viewers)

  • Chương 831-835

Chương 831 Khố ca

Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên cảm giác nữ hài nhi này cũng không phải là không hoàn mỹ như vậy, bởi vì, gia hoả kia đã trở về.

Dạ An Nhiên mẫn cảm cảm giác được sau khi Ngũ Hành Thần Thụ phát hiện Khương Phàm ở phía ngoài, bất luận là ngữ khí hay là thần thái, giống như đều có chút thay đổi.

Nàng còn muốn hỏi lại, lại bị ánh sáng bao phủ, trực tiếp đưa ra Thế giới Ngũ Hành.

Trong mười ngày này, Tiêu Phượng Ngô, Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, tham lam hấp thu linh lực tinh khiết nồng đậm.

Linh lực không ngừng liên tục tràn vào thân thể, chưa bao giờ đình chỉ.

Không phải trực tiếp rót vào khí hải, mà là lướt qua kinh mạch, tẩm bổ khí hải, sau đó lại dung nhập Đại Hoang Ấn.

Đại Hoang Ấn giống như đại dương mênh mông khô cạn, đang điên cuồng bổ sung thủy triều, cũng không ngừng liên tục phóng thích ra lực lượng thần bí, tăng cường khí hải, cường thịnh linh nguyên, sửa đổi thân thể.

Trong thời gian mười ngày, Tiêu Phượng Ngô, Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, đều thành công đột phá cảnh giới.

Thương Hàn Nguyệt chính thức bước lên thất trọng thiên, Tiêu Phượng Ngô, Cơ Lăng Huyên thành công đột phá đến bát trọng thiên.

Hàn Ngạo, Lâm Nam, tiểu Kim hầu, Đao Hoàng, Tịch Nhan, cũng đều bốn chỗ tìm kiếm lấy linh quả, lão dược, thậm chí trực tiếp ngâm vào trong linh tuyền.

Bọn hắn như đnag đặt mình vào tiên cảnh, tuỳ tiện hưởng dụng. Bọn hắn tăng cường thể chất, phát triển kinh mạch, tư dưỡng thần hồn. Cũng đều không chút huyền niệm đột phá hàng rào cảnh giới.

Trừ Lâm Nam bởi vì kẹt tại Linh Nguyên đỉnh phong, không thể nào đột phá, những người khác toàn bộ đều đã bước lên nhất trọng thiên.

Khi Dạ An Nhiên bị đưa ra Thế giới Ngũ Hành, bọn hắn cũng đồng thời bị cuốn đi.

Kết quả...

- A? Sao trời lại đen rồi? Ngọa tào! Ta đã làm gì sao? Ta chỉ lo cho Đại Hoang Ấn ăn, còn chưa ăn linh quả! A a a, không chào hỏi, cứ như vậy ném ra rồi?

Giọng Tiêu Phượng Ngô sụp đổ quanh quẩn tại đáy hồ hắc ám.

Bọn người Lâm Nam tranh thủ thời gian phóng thích linh lực, chống cự lại trọng áp nước hồ, lại ngắm nhìn xung quanh.

Đối mặt chuyển biến bất ngờ, bọn hắn cũng đều méo mặt, có loại xúc động kêu khóc.

Bọn hắn đều coi là trước lúc rời khỏi sẽ đánh bắt chuyện gì, đến lúc đó lại chậm chậm đóng gói cũng không muộn.

Cho nên, Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, chỉ lo cho ăn Đại Hoang Ấn, bọn người Lâm Nam chỉ lo ăn uống thả cửa. Kết quả... Cứ như vậy không có dấu hiệu nào bị ném ra, bọn hắn không hề chuẩn bị.

- Ha ha, ta đã đựng đầy rồi.

Hàn Ngạo phách lối cười một tiếng, lung lay nhẫn không gian trên ngón tay, kết quả lại cứng đờ, phát ra tiếng hét thê lương:

- Làm sao không có? Linh quả bảo dược trong nhẫn không gian của ta đâu? Rõ ràng ta đặt vào đây, đều thu lại rồi sao? Chuyện xảy ra khi nào?!

Tiêu Phượng Ngô trừng to nhìn hắn:

- Ngươi mấy ngày nay đang một mực đóng gói?

- Đúng vậy! Ta đều đem đồ không cần thiết trong nhẫn không gian ném đi, cho linh quả có chỗ để! Ta còn đựng hai cái túi da thú!

Hàn Ngạo nắm lấy áo da rỗng tuếch bên hông, lòng đang rỉ máu.

Tiêu Phượng Ngô lại hỏi:

- Ngươi chứa bao nhiêu?

- Nhiều lắm, mấy trăm loại.

- Nhiều như vậy sao!

- Đúng vậy!!

Tiêu Phượng Ngô nhìn dáng vẻ sụp đổ của Hàn Ngạo, thở phào thật dài:

- Tâm tình ta tốt một chút rồi.

- Ngươi… con vợ ngươi!!

Hàn Ngạo chửi ầm lên.

Cơ Lăng Huyên mong đợi nhìn Dạ An Nhiên:

- Ngươi không mang ít đồ? Năm cái kén cây trên Ngũ Hành Thụ kia đâu?

Dạ An Nhiên lắc đầu:

- Nó không có nói cái này liền trực tiếp đưa ta ra ngoài. Có thể là cảm thấy thể chất chúng ta bây giờ còn không hàng nổi loại năng lượng này.

Tiêu Phượng Ngô hỏi:

- Những thứ khác đâu? Những thứ khác cũng được.

- Không có cái gì!

- Ai...

Tất cả mọi người mang theo vẻ mặt cầu xin, lắc đầu tại đáy hồ.

Dạ An Nhiên cười nói:

- Ta nhận chút đề điểm, còn tăng lên cảnh giới. Các ngươi cũng đều được Linh Bảo, cải thiện thể chất, tăng lên cảnh giới. Còn không vừa lòng sao? Cơ duyên trong mấy ngày ngắn ngủi này đã không uổng công chúng ta tới Thánh Sơn một chuyến.

Hàn Ngạo nói:

- Mặc dù là nói như vậy, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Tiêu Phượng Ngô cũng thở dài:

- Đúng vậy, thật đáng tiếc. Cảm giác này tựa như là mỹ nữ ở một lâu đài tràn đầy hoa đang ngoắc ta lại, ta nghĩ là thời gian sung túc, liền nằm sấp cả người lên giày vò. Thoải mái là đủ rồi, nhưng luôn cảm giác còn có thể thoải mái hơn.

- Cút đi! Vô sỉ!

Thương Hàn Nguyệt, Cơ Lăng Huyên, Lâm Nam trăm miệng một lời.

- Nhân sinh đau đớn ở chỗ không chiếm được lợi lộc gì, đau đớn lớn nhất ở chỗ không có kiếm đủ tiện nghi. Dùng cái gì giải tỏa ưu phiền, chỉ có chiếm tiện nghi thôi.

Tiêu Phượng Ngô tiếc nuối xoạch miệng, thật đáng tiếc.

Tuy nhiên, nhìn thấy hai cái cái túi không trên lưng Hàn Ngạo, tâm tình lập tức liền khá hơn rất nhiều.

Mình tốt xấu gì cũng là úp sấp trên người một nữ tử thoải mái sướng rồi, gia hỏa này tựa như là sờ loạn khắp nơi một trận, hung hăng nắm qua tay, rốt cuộc cũng muốn mở ra đai lưng chuẩn bị bắt đầu, kết quả bị ném ra, ha ha.

- Ngươi lại nhìn ta cười, ta đập chết ngươi.

Hàn Ngạo cảm giác nhất định phải giữ một khoảng cách với tên gia hỏa Tiêu Phượng Ngô này, nếu không sớm muộn cũng bị hắn làm cho tức chết.

Dạ An Nhiên ngăn bọn hắn lại:

- Tình huống nơi này còn xin mọi người giữ bí mật.

- Đương nhiên. Nhưng ngươi nói cho ta biết, phía dưới rốt cuộc là cái gì?

Cơ Lăng Huyên tiến đến Dạ An Nhiên bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.

- Là Ngũ Hành Thụ, Ngũ Hành Thụ sống hơn hai trăm ngàn năm.

- Hơn hai trăm ngàn năm?

- Còn có thể bốn mươi năm mươi...

- Ông trời ơi, Vĩnh Hằng Thánh Sơn này đã tồn tại bao lâu?

- Nơi này còn có một tên khác, hình như là Thượng Cổ Thần Đình.

Dạ An Nhiên lắc đầu, không tiện nói tỉ mỉ.

- Đi thôi, rời khỏi nơi này.

Tiêu Phượng Ngô đưa tay dựng ở Hàn Ngạo, thình lình tới câu:

- Khố ca đừng nóng giận. Tản ra linh lực, uống miếng nước lạnh, mát mẻ mát mẻ.

- Khố ca?
Chương 832 Giải phóng thiên tính

- Ta gọi tên ngươi một cái thân mật.

- Cút, ngươi là đồ ma cà bông.

- Khố ca.

- Dế nhũi!

- Khố ca!

- Thổ phỉ!

Lâm Nam tranh thủ thời gian ngăn lại:

- Hàn Ngạo, ngươi ngây thơ sao?

- Hắn mắng ta!

- Hắn mắng ngươi, ngươi liền mắng hắn? Ngươi lớn bao nhiêu!!

- Vậy ta có thể nhẫn nhịn sao?

Lâm Nam tức giận:

- Nhịn không được ngươi đánh hắn đi!!

Tiêu Phượng Ngô không tim không phổi, chen chớp mắt:

- Nghe được không, Lâm Nam tỷ tỷ của ngươi đều chịu không được ngươi, ngươi đánh đi, ngươi ngược lại là nên cứng rắn một chút.

- Được rồi được rồi!

Cơ Lăng Huyên quả thật cạn lời đối với tên này.

Thương Hàn Nguyệt vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười, biết Hàn Ngạo đã rất nhiều năm, chưa từng có thấy hắn 'Sáng sủa' qua như thế.

Cho tới nay, Hàn Ngạo đều là cao ngạo lại cường thế, đệ tử thánh địa đối với hắn vừa tôn trọng lại vừa sợ, từ khi cái tên Tiêu Phượng Ngô này đến thánh địa, lại thích tiếp cận hắn, chẳng những không hề lo lắng, còn hay kích thích hắn.

Giống như có cảm giác một ngày không đùa hắn toàn thân không dễ chịu mà.

- A, phía trước có thứ gì đó đang tới gần.

Bọn người Tiêu Phượng Ngô lập tức cảnh giác.

Dạ An Nhiên mặt giãn ra cười khẽ:

- Hẳn là hắn tới.

- Khương Phàm?

Hàn Ngạo cẩn thận cảm nhận, là khí tức quen thuộc.

- Ha ha, quả nhiên là Khương Phàm!

Tiêu Phượng Ngô ngạc nhiên hô to.

Khương Phàm vọt tới nơi này, nhìn thấy tất cả mọi người và An Nhiên không việc gì, nhẹ nhàng thở ra.

Tiêu Phượng Ngô nhìn Hỏa Hồ ly cuộn lại trên đỉnh đầu Khương Phàm, thể hiện lập tức đặc sắc:

- Oa!! Lão đại, cái nón đỏ này của ngươi rất độc đáo nha. Lông chồn, lại là lông hồ ly. Mấy ngày không gặp, phong tao lên nha.

Bọn người Hàn Ngạo cũng dở khóc dở cười, sao lại mặc đồ như thế này.

- Đây là con hồ ly, ta vừa mới bắt được.

Khương Phàm đưa tay giật Hỏa Diễm Huyễn Điểu xuống.

- Tiểu tỷ tỷ, các ngươi khỏe không.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu phát ra âm thanh ngọt ngào lại thanh thúy.

Đột nhiên xuất hiện dịu dàng để Khương Phàm đều sửng sốt một chút.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu lại tỏa sáng hai mắt, chân nhanh nhẹn, xuyên qua thủy triều, bổ nhào vào Dạ An Nhiên.

Dạ An Nhiên sững sờ, không thể nín cười được.

- Tiểu hồ ly thật đáng yêu.

Bọn người Cơ Lăng Huyên đều tràn lan ái tâm.

- Là thật đáng yêu.

Dạ An Nhiên ôm lấy tiểu gia hỏa.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thân hồ ly toàn thân đỏ choét, bộ lông mềm mại, ngay thẳng vừa vặn cái mũi nhỏ còn ẩm ướt, vô cùng đáng yêu.

Nó nằm nhoài trong ngực Dạ An Nhiên, nhu thuận ủi ủi, cái mũi nhỏ giương lên, thuận cổ áo liền muốn chui vào trong y phục.

- Tên hổn đản ngươi!

Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, ra tay như điện, hung hăng chộp tới đầu hồ ly.

Hồ ly xoay chuyển con mắt, vèo lùi thân thể về, lay lấy y phục Dạ An Nhiên vây quanh bên cạnh.

Nó lại sát vào ở giữa, Khương Phàm đưa tay đến, hồ ly liền chạy. Kết quả... Một phát bắt được chỗ mềm mại kia.

Dạ An Nhiên run lên, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ lên.

Đám người trừng con mắt một cái, khẽ nhếch miệng.

Bầu không khí bỗng nhiên an tĩnh.

Khương Phàm nhếch miệng, mặt cũng đỏ lên, tranh thủ thời gian rút tay về, chỉ vào hồ ly giận dữ mắng mỏ:

- Tới đây cho ta.

Hồ ly nháy mắt mấy cái với Khương Phàm, không để ý áp lực thủy triều, vèo bổ nhào xuống đến trong ngực Lâm Nam.

Lâm Nam vô ý thức ôm lấy, tiểu gia hỏa lại thuận cổ áo cũng muốn chui vào bên trong.

Khương Phàm hô to:

- Ngăn lại nó, nó là đực!

- A!

Lâm Nam kinh hô, vội vàng bắt lấy 'Hồ ly' đẩy ra ngoài.

Tiểu hồ ly rũ cụp lấy thân thể, mắt to căng tròn tội nghiệp nhìn Lâm Nam.

Lâm Nam không rõ tình huống, lập tức bị ánh mắt này bắt làm tù binh, nhịn không được liền ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng trấn an.

Tiểu hồ ly dễ chịu ngâm khẽ, dùng sức ủi lấy chỗ mềm mại trước mặt, vẫn là cái này lớn.

Khương Phàm thực sự bất đắc dĩ, muốn ngăn lại nhưng không dám ra tay:

- Lâm Nam sư tỷ, nó không phải hồ ly, nó là con chim!

- Chim?

Lâm Nam ôm lấy tiểu hồ ly.

Cái này chim gì?

Hồ Ly Điểu?

Khương Phàm giải thích nói:

- Nó là Hỏa Diễm Huyễn Điểu, có thể thay đổi, biết nói tiếng người, còn quan trọng hơn, nó là sắc điểu!

Tiểu hồ ly trợn trắng mắt:

- Ai! Lời này ta không thích nghe. Ta mới bao nhiêu lớn, còn không có chính thức phát dục đâu, ta vẫn là hài tử. Lại nói, ta đây là đang biểu đạt chút thiện cảm, dùng nhiệt tình biểu đạt. Không giống ngươi, hạ tình dược cho người ta!

- Hạ tình dược?

Đám người đồng loạt nhìn về phía Khương Phàm, dữ dội như thế rồi?

- Ngươi suy nghĩ kỹ càng lại nói tiếp cho ta!

Khương Phàm lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo nó.

- Tốt tốt tốt, thay ngươi giữ bí mật.

Tiểu hồ ly co lại trong ngực Lâm Nam, thoải mái phát ra tiếng ngâm khẽ.

- Nó thật sự là con chim?

Lâm Nam ôm lấy nó giơ lên trước mặt quan sát.

- Ta xem một chút?

Tiêu Phượng Ngô nắm lấy, quay lưng đi nhỏ giọng hỏi:

- Hắn hạ dược cho người ta rồi?

- Hắn không để cho ta nói.

Tiểu hồ ly nói như tên trộm.

- Chỉ hai ta biết, vụng trộm nói.

- Thích hợp không?

- Bí mật nhỏ giữa hai ta.

- Cái này... Ngươi cũng không thể truyền đi.

- Đương nhiên, danh dự của ta là vang danh khắp thiên hạ.

- Hắn hạ dược cho lão đầu tử người ta, lão đầu tử kia tức giận đến đuổi giết hắn khắp núi đồi. Hắn còn vung thuốc cho đội ngũ Huyền Nguyệt hoàng thất, một đám người ngao ngao. Tràng diện kia, đơn giản là nóng nảy. Cuối cùng Huyền Nguyệt hoàng triều tức giận đuổi giết hắn, mấy nữ hài tử đều nổi điên!

- Oa a!! Oa a!! Oa! Oa! Oa!

Tiêu Phượng Ngô trừng mắt mắt to, thể hiện khoa trương cực độ, một tiếng so với một tiếng càng to rõ, một tiếng so với một tiếng càng phấn khởi.

Bọn hắn ở chỗ này nói thì thầm, nhưng thật ra là không có chút hạ giọng. Mặc dù là ở trong đáy hồ, nhưng đám người lại nghe được rõ rõ ràng ràng.

Bọn người Cơ Lăng Huyên ngạc nhiên, khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm đang méo mặt phía trước.

Đây là Khương Phàm làm?

Hơn một tháng không gặp, triệt để giải phóng thiên tính rồi?
Chương 833 Tuyển chọn Thần Binh

Tiêu Phượng Ngô nhìn Khương Phàm đến hai mắt tỏa ánh sáng, kích tình hô to:

- Lão đại, nhìn không ra, ngươi là loại người này nha!

- Ta có thể giải thích!

Khương Phàm muốn bóp chết Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

- Không cần giải thích, ha ha, lão đại, hình tượng của ngươi ở trong lòng ta trong nháy mắt sinh động lên rồi. An Nhiên, Tịch Nhan, các ngươi thật có phúc, lão đại ở trên giường khẳng định kích tình...

- Im miệng!!

Chúng nữ quát tháo.

Khương Phàm giải thích:

- Ta vung thuốc trong sơn động, là muốn kích thích Yêu thú bên trong đi ra để ta có thể trộm linh quả ở trong đó, không nghĩ tới lại kích thích ra một lão tiền bối. Lúc ta vung thuốc, đám người Huyền Nguyệt hoàng thất kia vừa vặn xông đến nơi đó, cũng trúng độc.

- Một dãy chuyện này, tất cả đều là ngoài ý muốn. Trong tay của ta có loại thuốc này, là bởi vì trùng hợp nhặt được thi thể một con Quỷ Diện Ngô Công, sau đó liền tinh luyện thuốc độc, muốn thu thập tên tặc điểu này lúc ấy đang truy sát ta.

- Thế này sao.

Tiêu Phượng Ngô giật mình, lại hỏi Hỏa Diễm Huyễn Điểu trong ngực:

- Thật hay giả.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu há mồm lại nói:

- Là trùng hợp lại là ngoài ý muốn, ngươi tin không?

Khương Phàm tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:

- Các ngươi biến mất mấy ngày nay đều đi đâu? Cảnh giới của các ngươi...

Dạ An Nhiên giải thích nói:

- Phía dưới có Ngũ Hành Thần Thụ, mở ra Thế giới Ngũ Hành, nó ở nơi đó sinh tồn hai trăm ngàn năm. Hạt giống Ngũ Hành mà ta dung hợp kia, chính là nó thả ra tại vạn năm trước. Nó dẫn ta đi qua, chỉ điểm cho ta, giúp ta kích phát tiềm lực hạt giống, phát triển thế giới khí hải. Mọi người cũng đều ở nơi đó đạt được chút cơ duyên.

- Ngũ Hành Thần Thụ? Cô có Hạt giống Ngũ Hành?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn Dạ An Nhiên.

Tiểu nha đầu nũng nịu này vậy mà lại là người mang Hạt giống Ngũ Hành?

Ông trời ơi, chẳng phải là tương lai có thể sáng tạo thế giới mới sao?

Là Chu Tước, lại là Hạt giống Ngũ Hành, đây là bầy quái vật gì?

Mình đây thực sự là đã tìm được chỗ dựa rồi?

A!! Hạnh phúc!!

- Phía dưới có không gian Ngũ Hành?

Khương Phàm khiếp sợ nhìn đáy hồ hắc ám, lần này tới Thánh Sơn quá đáng giá!

Chờ chút!

Ngũ Hành Thần Thụ?

Ngũ Hành không gian?

Khương Phàm trí nhớ kiếp trước hình như đang hiện lên cái gì đó, nhưng làm thế nào cũng không nhớ rõ.

Đan Hoàng thức tỉnh bên trong ý thức hải, hoảng hốt thật lâu, ung dung khẽ nói.

- Chẳng lẽ là hắn? Hắn còn sống? Thì ra hắn ở chỗ này. Vĩnh Hằng Thánh Sơn, lại là Thượng Cổ Thần Đình trong truyền thuyết. Trách không được sẽ có nhiều di tích cổ như vậy, nhiều bí cảnh như vậy.

Đan Hoàng từ từ trở nên yên ắng, chỉ để lại một tiếng than nhẹ đắng chát, thong thả phiêu đãng bên trong ý thức hải:

- Chuyện đã qua ba mươi ngàn năm, ta chỉ muốn bồi dưỡng truyền nhân, truyền thừa đan thuật. Vì sao... Vì sao lại để cho ta lặp đi lặp lại nhớ lại hết thảy mọi chuyện đã từng. Ta... Không muốn lại trải qua loại tuyệt vọng kia... Ta không muốn lại nhìn thấy Chư Thần tận thế...

- Ta cũng chuẩn bị ít đồ cho các ngươi, đi, rời khỏi nơi này trước.

Khương Phàm chống đỡ linh lực bình chướng, nhanh chóng phóng tới mặt hồ.

Dạ An Nhiên nhìn đáy hồ đen kịt phía dưới lần cuối, sau đó cũng đi theo bọn hắn rời khỏi.

Chờ bọn hắn sau khi rời khỏi không lâu, trong bóng tối lại bất chợt hiện ra hai tia sáng yếu ớt, giống như hai đầm sâu nơi đáy hồ, lại như hai con mắt khổng lồ.

- Phần Thiên Thần Hoàng... Ha ha... Ngươi đã trùng sinh. Hẳn là công lao của Thiên Hậu rồi. Tình yêu Nhân tộc thật đúng là kỳ diệu, vậy mà lại có thể làm cho một nữ hài tử điên cuồng đến thế này.

- Khi còn sống, nàng vì ngươi huyết sát trăm vạn dặm Hoang Hải, tàn sát ba tỷ Yêu thú. Sau khi chết, nàng vì ngươi mà huyết tế hoàng triều, nghịch loạn m Dương, sẽ chỉ để ngươi trùng sinh một lần. Các ngươi đây là phạm vào tối kỵ.

Ngũ Hành Thần Thụ cách Ngũ Hành không gian, ngắm nhìn thân ảnh đang rời khỏi kia.

- Các ngươi đã muốn làm lại một lần, tái chiến Đăng Thiên Kiều, ta sẽ giúp các ngươi một lần. An Nhiên, đưa các ngươi, Chu Tước Yêu Hồn Hoa... Cũng đưa bọn họ...

Bọn người Khương Phàm trở lại mặt hồ, tìm tới một đảo nhỏ an toàn.

- Ta ở bên trong một di tích cổ phát hiện năm kiện binh khí, từ tuổi tác đến xem, rất có thể cùng không kém Vĩnh Hằng Thánh Sơn bao nhiêu. Mà An Nhiên vừa mới...

Khương Phàm đang nói tới chỗ này, Tiêu Phượng Ngô bên cạnh đột nhiên đụng đụng Dạ An Nhiên:

- Chú ý không, thay đổi xưng hô, trước kia là Dạ An Nhiên, bây giờ là An Nhiên, ngữ khí cũng dịu dàng, không giống với lúc trước ha.

Đám người tập thể cứng đờ, mặt đen lại.

Tiêu Phượng Ngô lại không chú ý tới sắc mặt mọi người, mỉm cười ra hiệu:

- Tiếp tục, chúng ta đang nghe.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhíu mày nhìn Tiêu Phượng Ngô một chút, ngốc đại cá tử này rất tao nha.

- An Nhiên vừa mới nói, Ngũ Hành Thần Thụ tồn tại ở chỗ này hơn hai trăm ngàn năm, năm binh khí này cũng chỉ dài không ngắn, mà khả năng đã đạt tới Thần Binh. Nói cách khác, năm binh khí này đã từng có danh uy, cùng thực lực, rất có thể đã chấn kinh qua một thời đại. Nhưng bây giờ bọn chúng đã mất đi tia sáng, cũng mất thần tính.

Khương Phàm phóng xuất năm binh khí trong thanh đồng tiểu tháp ra, trọng lượng kinh khủng rung động đảo nhỏ, suýt chút nữa ép vỡ nó.

- Đây là năm loại Thần Binh?

Bọn người Tiêu Phượng Ngô ngạc nhiên lại gần.

Một cây Bàn Long đại đao, một thanh Tinh Thần Cổ Kiếm, một cây trường thương màu đỏ, một cây chiến kích màu đen, còn có một cái tinh thuẫn đục ngầu.

- Có thể đạt tới Thần Binh, mang ý nghĩa uy lực của bọn nó rất cường đại, cũng có linh trí riêng của mình.

Khương Phàm giới thiệu sơ lược tình huống luyện binh tràng dưới mặt đất, nhưng không có nói chuyện Hỗn Độn Nguyên Hỏa, sau đó nói:

- Năm Thần Binh bây giờ có chừng hai tình huống. Đầu tiên, bọn chúng hao hết năng lượng trong tháng năm dài đằng đẵng, đã mất đi thần tính, ý thức bên trong cũng tiêu vong. Đơn giản mà nói là, Thần Binh đã chết.
Chương 834 Lựa chọn gian nan

- Loại tình huống thứ hai, bọn chúng tại thời kì nào đó, lựa chọn bản thân phong ấn, đem lực lượng cùng ý thức đều phong ấn ở trong sâu nhất. Nói cách khác, Thần Binh không chết, chỉ là đang ngủ say.

- Nếu như là loại đầu tiên, chỉ cần ai có thể dung hợp nó, liền sẽ trở thành chủ nhân chân chính của Thần Binh. Nhưng chất liệu Thần Binh lại rất đặc biệt, muốn dung hợp nó sẽ có nguy hiểm lớn, có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực, cũng không xác định được.

- Nếu như là tình huống thứ hai, ai khống chế được nó, người đó sẽ tùy thời đánh thức lại linh trí ngủ say bên trong, mà Thần Binh sau khi tỉnh lại sẽ làm ra phản ứng gì, càng khó đoán trước được.

Sau khi Khương Phàm nói xong, nhìn về bọn người Lâm Nam ở trước mặt:

- Năm kiện binh khí này rất đặc biệt, trực tiếp ném đi hoặc để đó không dùng, đều có chút đáng tiếc, nhưng nếu như muốn có được, liền có thể đứng trước nguy hiểm tính mạng, tương đương với cược mệnh.

Tất cả mọi người khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

Dựa theo những gì Khương Phàm nói, đây đúng là siêu cấp cơ duyên, cơ duyên hoàn toàn thay đổi được vận mệnh.

Nhưng muốn dung hợp, cái giá quá lớn.

Nếu như Thần Binh không chết liền có thể tùy thời uy hiếp tính mạng của bọn hắn.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kinh ngạc nhìn Khương Phàm, đây là từ chỗ nào lấy ra một bẫy lý luận lớn như thế, không phải nói đã không thể dùng sao?

- Ta thử một chút?

Tiêu Phượng Ngô chần chờ chụp vào chiến kích màu đen.

- Chờ một chút, ngươi không được.

Khương Phàm ngăn lại hắn.

- Vì sao?

- Ngươi có Đại Hoang Ấn, tương lai còn phải trấn áp Đại Hoang, ngươi không thể mạo hiểm như vậy.

Thương Hàn Nguyệt cùng Cơ Lăng Huyên đang do dự ra tay đều lắc đầu từ bỏ.

Bọn hắn cũng còn sứ mệnh phải gánh vác, không thể nào tuỳ tiện nếm thử loại đồ tồn tại biến cố lại cực kỳ nguy hiểm này.

Hàn Ngạo khẽ nhíu mày, nắm lấy Long Đao, nhưng đúng vào lúc này, Đao Hoàng cũng cuốn lấy Long Đao, một người một thú vô ý thức ngẩng đầu nhìn về nhau.

- Ta muốn chuôi Long Đao này!

Mặc dù trong lòng Hàn Ngạo có lo lắng, nhưng thái độ rất kiên quyết.

- Ngươi xác định?

Khương Phàm lo lắng cũng không hề kém so với Hàn Ngạo.

Dù sao cũng không ai rõ ràng rốt cuộc tình huống Thần Binh là như thế nào, có khả năng sẽ tạo thành tựu cho Hàn Ngạo, trở thành rồng trong loài người, vua trong loài rồng. Cũng có thể là hại Hàn Ngạo, để hắn bỏ ra tính mệnh, thậm chí trở thành con rối.

- Ta chỉ biết là nếu như từ bỏ, tương lai khẳng định sẽ hối hận.

Hàn Ngạo dứt khoát gật đầu.

Tính tình hắn cao ngạo, không cho phép mình lạc hậu hơn người khác.

Bây giờ Dạ An Nhiên, Khương Phàm dần dần phát ra tài năng , đồng thời tiếp quản Đại Hoang Ấn, nếu như mình không có cơ duyên đặc biệt, chỉ sợ rất khó siêu việt hơn bọn hắn.

Cho nên... Hắn muốn buông tay đánh cược một lần!

Thua, hắn nhận!

Thành công, hắn sẽ triệt để nghịch chuyển vận mệnh.

Đao Hoàng không cùng Hàn Ngạo tranh đoạt, mà là quấn lên hỏa thương trước mặt, nhẹ gật đầu với Khương Phàm.

Khương Phàm khẽ nhíu mày:

- Ngươi cũng đã suy nghĩ kỹ?

Đao Hoàng rất kiên quyết gật đầu.

Nó cũng đã nhận ra mình đang rớt lại phía sau, không phải mình không đủ mạnh, mà là bọn người Khương Phàm càng ngày càng mạnh hơn, nó cần thay đổi, cần thay đổi đặc biệt.

Khương Phàm hơi do dự, gật đầu nói:

- Nó là của ngươi! Ừm... Xem ra vẫn nên cho ngươi một cái tên thích hợp, thương binh. Đưa cái họ, Khương. Từ nay về sau, ngươi tên Khương Binh.

Dạ An Nhiên thực sự chịu không được cái tên Khương Phàm đặt:

- Gọi Khương Bân đi. Văn võ bân. So với tên Binh của ngươi thì êm tai hơn.

Khương Phàm ngượng ngùng cười nói:

- Vậy thì Khương Bân.

Tiêu Phượng Ngô nhìn phù văn ảm đạm trên mặt cổ kiếm, thầm nói:

- Không biết cầm thú có nguyện ý liều lĩnh tràng phiêu lưu này hay không.

Khương Phàm nhìn về phía tiểu Kim hầu.

Tiểu Kim hầu lắc đầu, Đồ Đằng Trụ đã đủ, không cần lại bất chấp nguy hiểm.

Lâm Nam nhìn chiến kích một chút, lắc đầu, sát tính quá nặng, chỉ nhìn vài lần liền có cảm giác đau đớn.

Lại nhìn tấm chắn cao như núi, cũng không có hứng thú gì.

Cuối cùng Lâm Nam nói với Khương Phàm:

- Ta không mạo hiểm.

- Vậy ta thu lại trước, chờ trở lại thánh địa các ngươi lại nghiên cứu.

Khương Phàm thu sạch năm kiện binh khí vào thanh đồng tiểu tháp, cũng may thanh đồng tiểu tháp có thể chịu được trọng lượng binh khí, đổi thành vũ khí Không Gian khác rất có thể đã bị trực tiếp đè sập.

- Cảnh giới ngươi làm sao đã đến cửu trọng thiên rồi?

Tâm tình Hàn Ngạo rất tốt, mới từ Ngũ Hành không gian đi ra, lại lấy được một thanh Long Đao, lần đến Thánh Sơn này quá đáng giá, xa so với kỳ vọng của hắn gấp trăm nghìn lần.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu cười hắc hắc nói:

- Sau khi hạ dược cho lão đầu, từ chỗ lão đầu kia cướp được bảo bối. Ta một nửa, hắn một nửa.

- Chuyện này có thể bỏ qua sao?

Khương Phàm rất bất đắc dĩ.

- Ta ngược lại thật ra muốn đi qua, nhưng thật làm khó dễ.

- Ha ha, lão đầu nhi kia lại là người của Đại Diễn thánh địa trăm năm trước bị vây ở chỗ này, bây giờ người của Đại Diễn thánh địa cũng biết, ha ha.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mừng như điên.

Khương Phàm dở khóc dở cười:

- Đại Diễn thánh địa thỉnh cầu chúng ta phối hợp hành động một trận.

- Hành động gì?

- Vây bắt Huyền Nguyệt hoàng thất.



Bọn người Tô Triệt dốc lòng bế quan trong sơn động mười ngày, hưởng dụng linh quả bảo dược phi phàm, được Tô Thiên Tịch chỉ đạo.

Sau mười ngày, thu hoạch không ít.

Có người tăng cường thể chất, có người phát triển khí hải, có người còn tăng lên lực lượng linh văn.

Thực lực tổng hợp, tăng lên trọn vẹn gấp đôi.

Mười ngày sau, bọn hắn tạm biệt Tô Thiên Tịch.

- Nơi này có phong thư, giao cho phụ thân ngươi. Đừng lại nhớ mong ta. Ta có thể nhìn thấy các ngươi tới đây, biết được thánh địa cũng đều mạnh khỏe, ta đã không có gì phải tiếc nuối nữa.

Thời điểm Tô Thiên Tịch biết Tiêu Thánh Hùng đã được tôn làm Nhân Hoàng, liền biết mình nên buông tay.

Nếu muốn thả tay thì phải thả triệt để.

Hắn rất thản nhiên đem một cái dùng vỏ cây quấn quanh da thú giao cho Tô Triệt.
Chương 835 Linh vũ ngũ sắc

Tô Triệt đang muốn thu lại, Tô Thiên Tịch lại dùng sức kéo, nhìn vào mắt Tô Triệt:

- Không cần báo thù cho ta. Bất luận là ngươi, hay là phụ thân ngươi.

- Chúng ta...

Tô Triệt vừa muốn mở miệng, lại bị Tô Thiên Tịch đánh gãy:

- Ta biết ngươi đang tính kế cái gì, nhưng không đáng. Không phải Nhị gia ngươi nhu nhược, mà là ta đã chết rồi, chuyện đã qua, bây giờ ngươi lại báo thù, ngoại trừ phát tiết một chút lửa giận thì cũng sẽ không mang đến cho Đại Diễn thánh địa chỗ tốt gì, ngược lại sẽ bỏ ra thương vong, mang đến phiền phức.

Tô Triệt cắn răng:

- Nhị gia, cuộc đời của ngài đều đã bị hủy ở trên tay Tiêu Thánh Hùng!

- Cho nên ngươi liền muốn hủy chính ngươi, hủy Đại Diễn thánh địa?

- Ta...

Tô Thiên Tịch nhìn mắt Tô Triệt:

- Đồng ý với ta! Quên chuyện này đi!

Tô Triệt nắm chặt nắm đấm, trong lòng giãy dụa.

Bọn người Thẩm Minh Thu cau mày nhìn Tô Triệt, cũng nhìn Tô Thiên Tịch.

Đại Diễn thánh địa của bọn hắn là tôn chủ thánh địa Tây Bộ, ngay cả bốn đại thánh địa trung ương đều vô cùng tôn trọng, tại toàn bộ Thương Huyền đại lục, đều thực vì danh uy.

Bọn hắn đã lúc nào nhận qua loại khuất nhục này?

Tô Thiên Tịch nghiêm túc nói:

- Ta hoàn toàn có thể bỏ mặc các ngươi ra tay, thậm chí phối hợp các ngươi, trực tiếp giết chết đám đệ tử Huyền Nguyệt hoàng triều kia. Nhưng sau đó thì sao, ta là thống khoái, các ngươi thế nào? Ta Không thể nào ích kỷ như thế, ta càng không thể để cho các ngươi làm chuyện điên rồ. Hài tử, đồng ý với ta!

Tô Triệt thở phào một hơi, trong ánh mắt thất vọng của bọn người Thẩm Minh Thu, hắn nhẹ gật đầu:

- Ta đồng ý.

Tô Thiên Tịch dùng sức vỗ vỗ vai của hắn:

- Ngươi có thể nhịn được một hơi này, đối với ngươi mà nói, chính là một loại trưởng thành. Tốt, đi thôi. Có thể thấy các ngươi ưu tú như vậy, Tô Thiên Tịch ta chết cũng nhắm mắt.

- Nhị gia, phụ thân chưa bao giờ quên ngài, Đại Diễn thánh địa cũng không có quên ngài.

Tô Triệt lui lại hai bước, hai đầu gối quỳ xuống đất trước mặt Tô Thiên Tịch, dùng sức dập đầu.

Thẩm Minh Thu và mọi người cũng liên tiếp quỳ xuống, con mắt rưng rưng, lễ bái thật sâu.

Tô Thiên Tịch vui mừng cười, ngồi ở trên tảng đá:

- Vậy ta liền nhận cái cúi đầu này của các ngươi.

Bọn người Tô Triệt rời khỏi sơn động, chạy tới nơi ước định.

- Chúng ta thật cứ tính như vậy?

- Chúng ta không thể nào trực tiếp báo thù Nhân Hoàng, nhưng nợ của phụ thân thì hài tử đến bồi thường, chúng ta có thể thu thập bọn người Tiêu Lạc Lê.

Thẩm Minh Thu sát tính rất nặng, hỏa khí cũng rất lớn, hắn thực sự nuốt không trôi khẩu khí này.

Cái này không chỉ liên quan đến một mình Tô Thiên Tịch, còn có ân oán trăm năm trước, cùng tôn nghiêm của Đại Diễn thánh địa.

- Nhịn, là một loại trưởng thành. Giết, sẽ chỉ rước lấy tai hoạ. Chúng ta phải tỉnh táo, chúng ta hẳn là nên buông tay. Nhưng... Tô Triệt ta đi tới thế gian này một lần, không phải tới để giận! Tô Triệt ta trưởng thành, càng không phải dùng uất ức đổi lấy.

Đáy mắt Tô Triệt lóe lên tia sắt lạnh:

- Nhị gia không nguyện ý báo thù, đó là ngài đang lo lắng cho thánh địa, không nguyện ý để cho chúng ta gây phiền toái. Nếu như chúng ta không báo thù, đó chính là không biết tốt xấu! Liên hợp Vô Hồi thánh địa, vây bắt Huyền Nguyệt hoàng tộc! Hạ tử thủ cho ta!

- Được!!

Bọn người Thẩm Minh Thu tinh thần đại chấn, lên tiếng hét to.

- Tô Triệt ta không cần Vĩnh Hằng Chi Linh, ta muốn mệnh hoàng triều bọn hắn!

Tô Triệt cắn răng khẽ nói, sát ý nghiêm nghị.

Nhưng, khi bọn hắn đuổi tới địa điểm ước định, lại chậm chạp không chờ thấy đám người Khương Phàm kia.

Một ngày... Hai ngày... Ba ngày... Liên tiếp năm ngày, đều không có nhìn thấy người!

- Hắn là quên, hay là chết rồi? Làm sao còn chưa tới!

Thẩm Minh Thu tức giận.

- Bọn hắn hẳn là đã gặp được chuyện gì đó.

Tô Triệt nhìn qua phương xa, chân mày hơi nhíu lại.

- Trì hoãn một hai ngày thì có thể hiểu, hôm nay đều đã năm ngày! Khương Phàm không phải thứ tốt, Vô Hồi thánh địa càng không thứ tốt!

Thẩm Minh Thu bực bội đi tới đi lui.

- Chớ ồn ào.

Lữ Lương Nhân trầm giọng nhắc nhở.

- Các ngươi bình thản được, nhưng ta không được. Ta không rõ tại sao Thánh Chủ lại đồng ý đề nghị của Vô Hồi Thánh Chủ, để đám người Khương Phàm kia phối hợp chúng ta hành động, ngài ấy không sợ chúng ta bị hố chết? Hay Thánh Chủ bị Vô Hồi Thánh Chủ kia mê hoặc rồi!

Thẩm Minh Thu nói, cố ý quét mắt nhìn Tô Lăng đang trầm mặc bên cạnh.

Mặc dù Tô Lăng thiên phú rất cao, nhưng chung quy vẫn là do Thánh Chủ một đêm phong lưu làm ra.

Theo Thẩm Minh Thu, hình tượng Thánh Chủ chính là hình tượng thánh địa, ngươi cưới mười tám nữ tử đều không có vấn đề, nhưng ngươi làm loạn khắp nơi, còn để nữ tử kia biến mất, chính là phẩm hạnh có vấn đề!

- Thẩm Minh Thu! Đừng quá mức!

Lữ Lương Nhân lớn tiếng quát tháo.

- Ta đề nghị, không cần phải để ý đến đám gia hỏa Khương Phàm kia, trực tiếp tìm tới đội ngũ Huyền Nguyệt hoàng tộc. Chỉ cần các ngươi phối hợp tốt, tạo cơ hội cho ta, ta có thể giết sạch sẽ từng kẻ bọn hắn.

Thẩm Minh Thu cao ngạo ngẩng đầu lên.

Tô Triệt sớm quen với tính cách của Thẩm Minh Thu, nên không có để ý.

- Đợi thêm hai ngày, hai ngày sau Khương Phàm vẫn chưa tới, chính chúng ta sẽ hành động.

Lúc này Khương Phàm thật là đã gặp phải phiền toái, không phải bọn hắn cố ý kéo dài thời gian, là thật tới không được.

Bởi vì Thế giới Ngũ Hành mở ra, đánh thức toàn bộ Yêu thú Linh Cầm ở Thánh Hồ. Mặc dù cuối cùng đều không có tìm được gì, nhưng đám Yêu thú cũng không có tản ra.

Tỉnh thì đều tỉnh dậy.

Ăn một chút gì lại ngủ tiếp!

Cho nên... Thánh Hồ hỗn loạn lại táo bạo. Đại yêu hoành hành, bốn chỗ săn mồi. Ác thú gặp nhau, điên cuồng chém giết.

Từ biển hồ đến bầu trời, các loại hỗn loạn khắp nơi đều có thể thấy được.

Trong lúc bọn người Khương Phàm rời khỏi Thánh Hồ, liên tục lọt vào vài chục lần tập kích, suýt chút nữa thì mất mạng.

Liên tục giày vò ba ngày, rốt cuộc cũng đã chạy ra khỏi Thánh Hồ. Nhưng không đợi bọn hăn kịp thở, lại gặp Khổng Tước chờ ở phía ngoài!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom