-
Chương 836-840
Chương 836 Có ý đồ riêng
Lần này không chỉ có Khương Phàm bị bắt đi, ngay cả bọn người Dạ An Nhiên đều bị khống chế.
- Còn có di ngôn gì?
Khổng Tước hóa thân hình người, tỏa ra tia sáng hoa mỹ, giống như Thần Nữ lâm thế, ánh mắt giá lạnh lăng lệ, quan sát con người run lẩy bẩy phía dưới.
- Thả bọn họ đi, ta ở lại, tùy ngươi xử trí.
Khương Phàm cũng không nhiều lời cùng với nàng.
Trong giọng của Khổng Tước Ngũ Sắc lộ ra mấy phần tàn nhẫn:
- Bọn hắn đi, ngươi không ràng buộc, thì còn không sợ cái gì!
- Nếu như muốn giết chết chúng ta, vậy thì cứ trực tiếp động thủ. Nếu như không muốn giết chết, vậy thì trực tiếp ra điều kiện!
Khương Phàm chống cự lại áp bách kinh khủng, nâng cao thân thể, đón lấy cặp mắt giống như vòng xoáy kia.
- Trước tiên đừng kích động, vẫn có thể nói chuyện một chút nha.
Tiêu Phượng Ngô toét miệng cười nói, chỉ là thân thể khống chế run rẩy không nổi.
Không phải khiếp đảm, mà là uy thế đại yêu này quá kinh khủng.
Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lùng nhìn xuống Khương Phàm, lại thật lâu không nói gì.
Hàn Ngạo, Hỏa Diễm Huyễn Điểu, Tiêu Phượng Ngô, tiểu Kim hầu, Khương Bân đều run lẩy bẩy. Loại uy thế kích thích huyết mạch này thật là đáng sợ.
Bọn người Cơ Lăng Huyên cũng đều nhẹ nhàng run run, sắc mặt tái nhợt. Bọn hắn chưa từng có cảm nhận qua khủng bố như vậy khí thế, trách không được Đại Diễn Thánh Chủ nói đại yêu bên trong so với những Thánh Chủ bọn hắn đều cường đại hơn rất nhiều.
Thật lâu... Khổng Tước rốt cuộc cũng mở miệng:
- Ta có thể thả các ngươi rời khỏi, nhưng các ngươi cần giúp ta làm vài việc.
- Nói!
- Tiếp nhận hai cây linh vũ của ta. Một cây linh vũ trấn nhập ý thức, một cây linh vũ trấn nhập khí hải.
- Làm gì?
Khương Phàm cau chặt lông mày, tiến vào ý thức hải chẳng phải là muốn điều khiển ý thức, trấn nhập khí hải chẳng phải là có thể uy hiếp linh nguyên?
- Chờ sau khi ngươi rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn, bọn chúng sẽ chỉ dẫn ngươi đi đến một chỗ. Sau khi hoàn thành, hai cây linh vũ đều sẽ biến thành văn ấn, phân biệt khắc ở phần gáy cùng đan điền, để ngươi sử dụng.
- Một cây có thể bảo vệ linh hồn, một cây có thể biến thành vũ khí. Nhưng, nếu như ngươi kết thúc nhiệm vụ không thành, linh vũ trong ý thức sẽ xóa đi toàn bộ ý thức của ngươi, linh vũ trong khí hải sẽ khống chế linh nguyên của ngươi. Ngươi, sẽ biến thành con rối, làm việc cho ta.
Trong lòng Khương Phàm run lên, thật ác độc!
Bọn người Dạ An Nhiên đều lắc đầu với Khương Phàm.
Điều kiện này quá dọa người, ai biết Khổng Tước này rắp tâm muốn làm gì, nếu như đâm vào đến liền bắt đầu bí mật khống chế thì sao? Nếu như sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vẫn xóa đi ý thức khống chế khí hải thì sao?
Một khi chấp nhận, chẳng khác nào mệnh Khương Phàm giữ ở trong tay con Khổng Tước này.
Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lùng đe dọa nhìn Khương Phàm:
- Tiếp nhận? Hay là vĩnh viễn ở lại nơi này!
- Ta có lựa chọn sao? Nói đi, nơi nào?
Khương Phàm không có kháng cự.
Không phải không rõ ràng nguy hiểm, mà là coi như cự tuyệt, lão yêu này cũng bị cưỡng ép đâm linh vũ vào trong thân thể của hắn.
- Chờ sau khi ngươi rời khỏi, linh vũ sẽ chỉ dẫn ngươi. Ngươi đem đồ đặt ở chỗ đó liền có thể rời khỏi.
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Đưa đến an toàn, cho ngươi tự do, cũng cho ngươi cơ duyên. Xảy ra sai lầm gì, ngươi sống không bằng chết.
- Ta sẽ tận hết khả năng.
Khương Phàm không hỏi thêm nữa.
- Các ngươi đi đi, trước khi rời khỏi, ta sẽ tìm được các ngươi. Hoặc các ngươi chủ động tới tìm ta cũng được.
Khổng Tước Ngũ Sắc nhấc lên tia sáng ngũ sắc cường thịnh, đem bọn người Khương Phàm toàn bộ vung ra khỏi tán cây.
Tiểu Khổng Tước uỵch lấy cánh nhỏ, chạy đến biên giới tán cây, hiếu kỳ nhìn quanh phía dưới.
Khổng Tước Ngũ Sắc mang vẻ mặt phức tạp nhìn Tiểu Khổng Tước, lại nhìn phía Thánh Sơn xa xôi.
- Một đám ngu xuẩn, sớm muộn cũng dẫn lửa thiêu thân!
- Đều không sao chứ.
Khương Phàm rơi xuống mặt đất, liên tiếp nâng đỡ bọn người Dạ An Nhiên dậy.
- Không sao.
Tiêu Phượng Ngô vỗ bộ ngực, liên tục hít thở.
Lão yêu này khí tức quá kinh khủng, suýt chút nữa sợ tè ra quần.
- Nàng muốn đưa cho ngươi cái gì?
Hàn Ngạo nhìn lên tán cây khổng lồ sâu trong mây mù, lòng còn sợ hãi.
- Ta không biết nàng muốn đưa cái gì, nhưng hẳn là chuyện phát sinh có liên quan cùng Thánh Sơn.
Khương Phàm mơ hồ cảm nhận được Khổng Tước lo lắng và do dự.
Nhưng Khổng Tước quanh năm ở chỗ này, hẳn không hiểu rõ thế giới bên ngoài.
Nàng muốn chỉ dẫn mình đi đâu?
Nàng lại phải truyền lại tin tức cho ai?
Dạ An Nhiên nhìn thấy ánh mắt Khương Phàm thay đổi, liền biết hắn khẳng định đang động tâm tư gì đó.
- Thành thật đem đồ đưa qua cho nàng, đừng lộn xộn lòng hiếu kỳ của ngươi.
Bên ngoài luyện binh tràng!
- Khương Phàm! Ngươi đến rồi! Ta còn tưởng rằng các ngươi đã chết hết ròi chứ!
Thẩm Minh Thu nhìn thấy bọn người Khương Phàm từ trong rừng rậm chui ra ngoài, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đám hỗn đản này đã để bọn hắn chờ ở chỗ này sáu ngày!
Bọn người Lâm Nam khẽ nhíu mày, đây là thái độ gì.
Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng cười một tiếng:
- Hỏa khí lớn như vậy, khi còn bé ăn nhiều ớt?
Phốc phốc!
Lâm Nam cười phun, tranh thủ thời gian đưa tay che môi đỏ.
Gia hỏa này nghĩ ở đâu ra từ ngữ như thế.
- Tiêu Phượng Ngô, ngươi chán sống?
Thẩm Minh Thu giận dữ mắng mỏ.
- Ngươi giết chết ta à.
Tiêu Phượng Ngô xì miệng, cởi mở cười nói với Tô Triệt:
- Tô Triệt huynh đệ, thật xin lỗi, chúng ta tới đã chậm.
- Xảy ra chuyện gì sao?
Tô Triệt gật đầu.
- Không có gì, chính là không muốn tới.
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai, lại liếc mắt nhìn Thẩm Minh Thu, tức chết ngươi nha.
- Tên tiểu hầu tử ngươi...
Thẩm Minh Thu nóng giận lập tức muốn xông tới.
Lữ Lương Nhân tranh thủ thời gian ngăn lại:
- Đủ rồi! Là chúng ta đang mời các huynh đệ đến hỗ trợ!
Thẩm Minh Thu hất Lữ Lương Nhân ra, ánh mắt hung ác:
- Đây không phải hỗ trợ, là bọn hắn nợ chúng ta. Tự tiện xông vào cấm khu, quấy nhiễu thánh địa, không lấy đầu của bọn hắn đã là khai ân, bọn hắn dám không giúp thử một chút?
Chương 837 Liên hợp
Tiêu Phượng Ngô cau mày, vẻ mặt quái dị nhìn Thẩm Minh Thu một lát, bỗng nhiên quay đầu nói với Hàn Ngạo mặt không thay đổi ở phía sau:
- Nghe nói trước kia ngươi cũng là bộ dáng này ngưu bức hống hách, bị Thánh Chủ mắng một trận, biến thành bộ dạng sợ sệt như bây giờ?
- Ta bây giờ là thu lại!
Hàn Ngạo tức giận, có phải gia hỏa này cảm giác trong đội ngũ không có nam tử khác hay không, chuyện gì cũng đều kéo tới trên người hắn.
- Đúng đúng đúng, chó cắn người thường không sủa.
- Ta đập chết ngươi!
Hàn Ngạo nhìn hắn hằm hằm.
- Nếu ngươi còn như trước vậy, lúc này hẳn là rất náo nhiệt.
Tiêu Phượng Ngô nhếch nhếch miệng đối với Thẩm Minh Thu, cười nói:
- Lại nói hai tiếng, gia thưởng ngươi cục xương.
Đáy mắt Thẩm Minh Thu chợt hiện ý lạnh, trong chốc lát lay động ra hơn mười tàn ảnh, hóa thành lưu quang, lao thẳng tới Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô cười ha hả sắc mặt bỗng nhiên dữ tợn, một tiếng gào thét cuồn cuộn tại yết hầu, chỗ thủng xuất hiện trong chốc lát, toàn thân bạo khởi khí lãng mãnh liệt, yêu khí cuồng liệt hòa với khí tức đại địa, cuồng dã oanh kích.
Đại địa lay động, đá vụn cuồng kích.
Bọn người Dạ An Nhiên, Tịch Nhan vội vàng không kịp chuẩn bị, vô tình bị vén lui.
Nhưng, Thẩm Minh Thu đang cường thế giết tới, bị khí lãng trùng kích mãnh liệt.
Mặc dù cảnh giới của hắn là cửu trọng thiên, nhưng tất cả ưu thế đều nằm ở tốc độ. Tiêu Phượng Ngô mặc dù chỉ là cảnh giới bát trọng thiên, lại mạnh ở thế công.
Mạnh yếu chạm vào nhau, cảnh giới triệt tiêu.
Thẩm Minh Thu vội vàng không kịp chuẩn bị, toàn thân run rẩy, trùng kích để thân thể tháo chạy. Lại trong chớp mắt, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, móng vuốt sắc bén quét ra đường cong tàn nhẫn, thẳng đến cổ Thẩm Minh Thu cái.
Là Hàn Ngạo!
Tại lúc hắn thấy Tiêu Phượng Ngô mắng Thẩm Minh Thu là chó liền đoán được mục đích gia hỏa này.
Khi Tiêu Phượng Ngô bạo khởi yêu khí thổ triều, hắn quả quyết mượn nhờ khí lãng tung bay ra ngoài, sau đó cưỡng ép khống cơ thể, lao đến Thẩm Minh Thu.
Sắc mặt Thẩm Minh Thu hơi biến đổi, toàn lực xoay chuyển, mạo hiểm tránh khỏi.
Nhưng, sau khi lui đến ngoài trăm thước, đột nhiên cảm giác chỗ cổ truyền đến từng cảm giác đau, duỗi tay lần mò, máu tươi đầy tay!
Yết hầu bị rạch ra!
May mà không có vạch đến động mạch chủ!
- Các ngươi muốn chết!
Thẩm Minh Thu dữ tợn, toàn thân dâng lên cường quan chói mắt, giết qua phía Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo.
- Dừng tay!
Hai bên đều lo lắng hô to, vội vàng ngăn cản, đây cũng không phải là lúc khai chiến.
Tiêu Phượng Ngô cười hắc hắc, cùng Hàn Ngạo phủi tay:
- Hai huynh đệ chúng ta rốt cuộc cũng phối hợp ra chút ăn ý.
Khương Phàm quen thuộc Hàn Ngạo, Tô Triệt quen thuộc Thẩm Minh Thu, hai người đều không quan tâm.
- Tô tiền bối rời khỏi Thánh Sơn lúc nào?
Khương Phàm muốn tìm hiểu chút tin tức Di Lạc cổ địa từ Tô Triệt.
- Thánh Sơn giằng co chỉ kéo dài ba ngày.
- Kết quả thế nào?
- Di Lạc cổ địa bỏ ra cái giá rất lớn, bảo vệ một vật.
- Bảo vệ?
Khương Phàm cau chặt lông mày.
- Đám kia đại yêu có ý kiến khác nhau rất lớn, nhưng cuối cùng đa số đều vượt trên số ít, cho phép Di Lạc cổ địa bảo trụ đồ như thế, tuy nhiên cần mau chóng đưa ra khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn. Nhị gia cố ý để cho ta nhắc nhở ngươi, đừng lại điều tra chuyện Di Lạc cổ địa, cũng đừng lại nhúng tay vào món đồ kia.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu, vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng.
Vạn Linh Huyết Thụ muốn rời khỏi.
Bọn Yêu tộc thánh địa này rốt cuộc là suy tính thế nào?
Chẳng lẽ đưa ra ngoài liền không sao rồi?
Dựa vào thế lực Di Lạc cổ địa kiến tạo ở bên ngoài, không chỉ có thể che giấu Vạn Linh Huyết Thụ rất tốt, cũng có khả năng bồi dưỡng lên.
Thái độ của Khổng Tước Ngũ Sắc lại có chuyển biến, còn muốn đưa mình thứ gì đó, có thể có liên quan cùng chuyện này hay không?
- Vạn Linh Huyết Thụ có cái gì đặc biệt?
Tô Lăng trước đó có hỏi qua Nhị gia, nhưng Nhị gia từ đầu đến cuối không có giải thích.
- Đó là loại Thụ Yêu cấm kỵ, là hung vật không nên xuất hiện.
- Thiết Long cổ thụ trong tay ngươi thì sao?
Tô Triệt lại hỏi, hình như trong tay gia hỏa này cũng có cái cây, còn trêu đến Hồn Thiên Thánh Chủ đều gào thét giống như nổi điên.
Khương Phàm lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Các ngươi đã suy nghĩ kỹ, thật muốn tập kích Huyền Nguyệt hoàng triều?
- Ngươi có lo lắng?
- Ha ha, ta không có lo lắng, ta đối với Huyền Nguyệt hoàng triều không có hảo cảm, bọn hắn càng ước gì giết chết được ta. Ta chỉ là cảm giác bọn hắn có thể sẽ có phòng bị.
Khương Phàm đối với Huyền Nguyệt hoàng triều nào chỉ là không có hảo cảm, quả thực là còn có huyết hải thâm thù.
- Trước tiên ta sẽ giới thiệu sơ lược tình huống những thiên tài Huyền Nguyệt hoàng tộc kia. Sau đó...
Tô Triệt nhìn đệ tử hai bên đang nóng nảy giằng co, cười khổ nói:
- Lại nói chuyện phối hợp.
- Cái này không vội, ngươi đã nghĩ được cách vây bắt bọn hắn rồi sao?
Điều Khương Phàm quan tâm hơn chính là cái này.
Nơi này là Thánh Sơn, rừng rậm tươi tốt, cổ mộc che trời. Muốn tại sâu trong dãy núi mênh mông tìm kiếm đám người hoàng triều kia, không khác gì mò kim đáy biển. Mà đám tinh anh hoàng triều kia cũng có thể đoán được Tô Triệt sẽ tìm bọn hắn về hợp tác, há có thể ngồi chờ chết?
Nói không chừng bây giờ đã chiêu mộ những người may mắn từ hoàng triều.
- Mang bọn hắn theo, lại xua những minh hữu kia, sau đó thừa cơ ra tay.
- Có cách rồi?
- Tại Thánh Sơn này, hấp dẫn người nhất là cái gì? Vĩnh Hằng Chi Linh! Nhưng phạm vi Thánh Sơn quá lớn, muốn khuếch tán tin tức rất khó, cho nên trước tiên phải tạo được một sự kiện đặc thù, đều mang người ở các nơi tới, sau đó lại giả tạo tình huống Vĩnh Hằng Chi Linh ẩn hiện, làm cho tất cả mọi người đều điên mất, quên hết tất cả đuổi bắt.
- Phương pháp không tệ, nhưng thao tác thế nào? Muốn tạo sự kiện lớn cũng không dễ dàng.
Tô Triệt cười nhạt nói:
- Ta biết một nơi.
Chương 838 Cuồng Nhân đạo tràng (1)
Hai ngày sau, Tô Triệt mang theo bọn người Khương Phàm đi đến một vách núi dốc đứng, chỉ vào núi cao xa xa.
- Chính là chỗ đó, Cuồng Nhân đạo tràng! Ngọn núi kia tương tự như một người khổng lồ đang ngồi xếp bằng, chính là tiêu chí của Cuồng Nhân đạo tràng. Nhị gia giới thiệu qua cho chúng ta mấy chỗ bí cảnh tại Thánh Sơn, Cuồng Nhân đạo tràng là đặc biệt nhất.
- Lấy ngọn núi kia làm trung tâm, trong phạm vi bảy tám chục dặm chiếm cứ một lực lượng thần bí. Mặc kệ cảnh giới ngươi cao hay thấp, thực lực mạnh hay yếu, chỉ cần xông vào nơi đó liền sẽ chịu ảnh hưởng, trở nên nóng nảy, tàn nhẫn, từ từ mất đi lý trí. Nhưng, nếu như ngươi có thể chống đỡ được thời gian một nén nhang, sẽ có một lực lượng thần bí rót vào thân thể của ngươi, tẩm bổ linh hồn.
- Bên trong Cuồng Nhân đạo tràng sẽ còn xuất hiện mười mấy vong hồn đã từng chết ở nơi đó. Nếu như ngươi có thể kiên trì thời gian hai nén nhang, sẽ có lực lượng mạnh hơn rót vào thân thể, đạo tràng sẽ xuất hiện mấy trăm vong hồn. Cứ thế mà suy ra, thời gian kiên trì càng lâu, lấy được càng nhiều chỗ tốt, sinh ra thanh thế cũng sẽ càng lớn.
Nhị gia của Tô Triệt lúc đương thời muốn hiểu rõ bí cảnh Thánh Sơn, chính là muốn tìm một nơi có thể gây nên thanh thế kịch liệt, hấp dẫn đám thiên tài hoàng triều xuất hiện.
Cuồng Nhân đạo tràng không thể nghi ngờ chính là thích hợp nhất.
Đám Yêu thú đỉnh cấp hẳn là đều biết nơi này, coi như nhìn thấy thanh thế đặc thù, cũng sẽ không tuỳ tiện tới.
Nhưng tất cả đệ tử thánh địa, cường giả hoàng triều, cùng đám tán tu may mắn, lại không biết chút nào cả, bọn hắn sẽ bị hấp dẫn, cũng sẽ bị lực lượng thần bí bên trong ảnh hưởng.
Cho nên, nơi này tuyệt đối chính là ‘Liệp Sát Tràng an toàn’.
- Chịu đựng, có thể mang theo vong hồn. Không kiên trì nổi, liền điên?
Tiêu Phượng Ngô quái dị nhìn Tô Triệt:
- Ngươi đây là giết người, hay là tự sát?
Thẩm Minh Thu lập tức quát tháo:
- Tiêu Phượng Ngô, chú ý thái độ nói chuyện của ngươi!
Tiêu Phượng Ngô dùng sức lắc đầu:
- Ta dù sao cũng sẽ không theo Thẩm Minh Thu tiến vào đạo tràng này, chẳng may đều phát điên, lấy tốc độ gia hỏa này, đoán chừng một đao dã có thể toàn chặt chúng ta.
Hàn Ngạo cũng nhíu mày:
- Đến lúc đó người dẫn đến đây, chúng ta điên rồi. Ta đoán chừng đám người Tiêu Lạc Lê kia cũng sẽ vô cùng khó hiểu.
Khương Phàm cũng hỏi Tô Triệt:
- Ngươi hiểu qua uy lực cụ thể của đạo tràng không, ví dụ như có thể nổi điên tới trình độ nào, có thể sinh ra tổn thương gì, sau đó có thể khôi phục hay không.
- Trình độ ảnh hưởng của Cuồng Nhân đạo tràng không liên quan cảnh giới cùng thực lực, chủ yếu là ý chí lực và linh hồn lực. Ý chí càng kiên định, linh hồn càng cường đại, thời gian kiên trì sẽ càng dài. Nhị gia có đề cập tới một câu, Cuồng Nhân đạo tràng đối với những linh văn khác mà nói là tương đương với đạo tràng giết người, nhưng đối với linh văn loại linh hồn mà nói là, lại là đạo tràng cơ duyên chân chính.
- Đề nghị của ta là, chúng ta đừng đi mạo hiểm, giao cho Thái Bình cùng Tịch Nhan đi thử xem. Nếu như có thể đạt tới hiệu quả lý tưởng, chúng ta liền chờ hoàng triều ra trận, nếu như không lý tưởng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.
Tô Triệt nhìn về phía hai người Thái Bình cùng Tịch Nhan.
Thái Bình là đệ tử ưu tú trong Đại Diễn thánh địa, giống như Thẩm Minh Thu, đều là đệ tử thân truyền của túc lão, đều là Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên, đều là có sứ mệnh quan trọng gánh vác bảo vệ chi đội ngũ này.
Linh văn của Thẩm Minh Thu là Thánh phẩm 'Thiểm Linh'.
Linh văn của Thái Bình là lục phẩm 'Hồn Ti'.
- Ta tới trước thử một chút, Tịch Nhan cô nương nhìn tình huống rồi hãy vào.
Thái Bình cố ý liếc mắt nhìn Tịch Nhan, sau đó đi tới Cuồng Nhân đạo tràng.
- Ánh mắt của hắn là có ý gì?
Hàn Ngạo nhíu mày, đám đệ tử Đại Diễn thánh địa này xác thực có người không tệ, giống như Tô Triệt cùng Lữ Lương Nhân kia, nhưng cũng có chút cuồng ngạo không ai bì nổi.
Tiêu Phượng Ngô hừ hừ hai tiếng:
- Ánh mắt ghen tị. Ghen ghét linh văn của Tịch Nhan chúng ta, ghen ghét mỹ mạo Tịch Nhan của chúng ta.
Tịch Nhan yên lặng nhìn Cuồng Nhân đạo tràng một lát, sau đó cũng đi tới, không phải muốn cùng Thái Bình cạnh tranh, mà thật cảm giác nơi đó đáng giá để đi một lần.
Tô Triệt ra hiệu đám người:
- Theo họ. Đo lường tính toán tốt khoảng cách, không được để bị ảnh hưởng.
Cuồng Nhân đạo tràng nhìn qua thì cũng không có gì khác biệt cùng nơi khác, cũng là thế núi chập trùng, rừng rậm tươi tốt, không khí ẩm ướt, nhưng dần dần đi sâu vào, sẽ phát hiện hài cốt ở khắp nơi trên đất.
Có một số Yêu thú là vừa mới chết, bạo thể mà chết, vô cùng thê thảm. Có một số là chết đã lâu, chỉ còn lại hài cốt.
Nơi này ngoại trừ thi hài thì không có bất kỳ Yêu thú gì khác, cho dù là ruồi trùng.
Thái Bình liếc mắt Tịch Nhan đi tới ở phía sau, thản nhiên cười khẽ:
- Tịch Nhan cô nương cần phải coi chừng, chẳng may lại chết tại nơi này, Khương Phàm lại nổi điên, lại đến... Dìm nước Cuồng Nhân đạo tràng?
Tịch Nhan lạnh nhạt, quan sát đến cánh rừng thâm thúy, cẩn thận điều tra khí tức thần bí.
Thái Bình lại nói:
- Nếu đều đã đến, có hứng thú đánh cược hay không?
Tịch Nhan vẫn không để ý, cách hắn một đoạn, đi đến phía trước bên phải.
- Chúng ta cược xem ai kiên trì thời gian dài hơn. Nếu ta thua, ta đưa ngươi bộ võ pháp linh hồn. Nếu ngươi thua, làm nữ tử của ta mấy ngày, như thế nào? Ngươi và ta đều là linh văn loại linh hồn, khẳng định sẽ rất hợp.
Thái Bình cố ý nói rất lớn, cố ý nói cho bọn người Khương Phàm đều nghe.
Tiêu Phượng Ngô cởi mở cười to, thay Khương Phàm đáp lại:
- Chúng ta không cần võ pháp, nếu ngươi thua, ngươi làm nữ tử của ta hai ngày. Như thế nào?
Thái Bình hừ lạnh, quay đầu nhìn hắn một cái:
- Ý của ngươi là, thay Tịch Nhan tiếp cái này đánh cược?
Không đợi Cơ Lăng Huyên ngăn cản, Tiêu Phượng Ngô lên tiếng hô to:
- Tiếp! Có cái gì không dám! Chúng ta thắng chắc!
Thái Bình đưa tay chỉ Tịch Nhan phía xa:
- Ta thắng, nàng thuộc về ta, không cần nhiều, hai ngày đầy đủ.
- Hai ngày thì hai ngày!
Tiêu Phượng Ngô nói xong, chớp mắt với bọn người Cơ Lăng Huyên bên cạnh:
- Không sợ! Tịch Nhan của ta thắng chắc!
Chương 839 Cuồng Nhân đạo tràng (2)
Thẩm Minh Thu tiến đến bên cạnh Khương Phàm, cố ý dò xét hai mắt hắn:
- Ngươi cũng đồng ý? Ta nghe nói ngươi năm đó vì Tịch Nhan mà dìm nước Hoang Mãng nguyên, rất ngưu bức đấy, lúc này lại muốn mang nàng ra đặt cược, còn tặng cho người khác?
Khương Phàm đang cẩn thận quan sát đến tình huống Tịch Nhan nơi đó, tùy ý trả lời câu:
- Cách xa ta một chút.
- Ha ha, ngươi xác thực không phải thứ tốt...
Khương Phàm căng cứng tay phải trong chớp mắt quăng về phía cổ Thẩm Minh Thu.
Thẩm Minh Thu đột nhiên ngưng tụ con ngươi, như thiểm điện bứt ra lui lại, thoải mái mà kéo dài khoảng cách.
Nhưng...
Phốc phốc!
Trong tay Khương Phàm đột ngột vung lên một thanh tàn đao, phong mang sắc bén cắt cổ của hắn.
Không chỉ là da thịt, mà là động mạch!
Phong mang cơ hồ quét tới sát phần xương cổ.
Đùng!
Thẩm Minh Thu gắt gao nắm chặt yết hầu, hốt hoảng móc ra đan dược, nhét vào trong miệng, hắn trừng trừng hai mắt, căm tức nhìn Khương Phàm.
Bầu không khí bỗng nhiên an tĩnh.
Đệ tử hai phe đều khó mà tin được nhìn đến tàn đao trong tay Khương Phàm, bởi vì tốc độ quá nhanh, phía trên lại không có để lại chút vết máu.
- Tùy ngươi náo thế nào, nhưng chớ chọc ta. Ngươi, không thể trêu vào.
Đáy mắt Khương Phàm hiện lên tia sắt lạnh, thu hồi tàn đao, tiếp tục nhìn Tịch Nhan trong rừng rậm nơi xa.
- Khương Phàm! Ngươi quá mức!
Bọn người Lữ Lương Nhân liên tiếp bừng tỉnh, căm tức nhìn Khương Phàm.
Hỗn đản này đơn giản là hạ tử thủ, nếu như Thẩm Minh Thu phản ứng hơi chậm một chút, một đao này tuyệt đối có thể đem bổ đầu của hắn xuống.
- Đủ rồi!
Tô Triệt đưa tay, chỉ vào bọn người Lữ Lương Nhân quát tháo:
- Đều an tĩnh chút đi!
Thẩm Minh Thu dùng sức nắm chặt cái cổ đổ máu, trợn mắt nhìn nhưng cũng không dám há mồm lên tiếng.
- Đừng làm rộn!
Tô Triệt chỉ điểm Thẩm Minh Thu, ánh mắt lăng lệ.
Thái Bình và Tịch Nhan đi từ từ tiến vào rừng rậm, thân ảnh trong sương mù dần dần mơ hồ.
Răng rắc!
Thái Bình giẫm lên toái cốt trên đất, vẻ mặt khẩn trương, không dám phân thần, không dám khinh thường.
Toàn thân hắn tràn ngập lực lượng linh hồn vô hình, ngưng tụ thành Hồn Ti mảnh khảnh, bắt lấy lực lượng thần bí.
Những Hồn Ti này nhìn như nhẹ nhàng, kỳ thật lại có kịch độc, có thể tuỳ tiện đâm xuyên phòng ngự của mục tiêu, hung hăng cuốn vào linh hồn nó.
Tịch Nhan đi đến hướng khác, bước chân nhẹ nhàng, mỗi một chân rơi xuống, mũi chân đều nở rộ lên cánh hoa màu tím, kéo lấy thân thể thon dài của nàng.
Từng luồng lực lượng linh hồn vô hình nở rộ khắp toàn thân, hiện ra màu tím, như là từng đoá hoa quỷ bí nở rộ, tiếp tục tái diễn ngưng tụ, nở rộ lại biến mất.
- Giống như không sao nhỉ?
Cơ Lăng Huyên đem linh lực hội tụ ở hai mắt, cực lực nhìn thấu mê vụ.
Khương Phàm khẽ nói:
- Không thể nào nhanh như vậy đã cảm giác được vấn đề, hẳn là có một loại lặng yên không tiếng động ảnh hưởng, để cho ngươi trong lúc vô tình bực bội, tức giận, sau đó điên cuồng.
Tô Triệt ra hiệu với Lữ Lương Nhân:
- Đốt hương, ghi chép thời gian.
- Hắn là...
Thái Bình đứng bên cạnh thi thể một con người, mặc dù bạo thể mà chết, máu me đầm đìa, nhưng trên y phục rách rưới có ấn ký rõ ràng —— Tử Dương!
Thánh địa Tây Bộ, đệ tử Tử Dương thánh địa.
Thái Bình đi nhanh mấy bước lại liên tiếp phát hiện ba thi thể của Tử Dương thánh địa. Xem bộ dáng hẳn là Tử Dương thánh địa đã xông lầm vào nơi này.
Đáng thương thật!
Đường đường là đệ tử thánh địa, vậy mà không hiểu gì đã chết như thế rồi.
Phạm vi Cuồng Nhân đạo tràng chừng bảy tám chục dặm, không biết có những người khác chạy đi hay không.
- Ha ha... Nếu như chết hết thì tốt.
Thái Bình bỗng nhiên cười lạnh.
Thực lực Tử Dương thánh địa rất mạnh, nhất là mấy đời gần đây, liên tiếp sinh ra linh văn cường đại. Thế hệ này lại nuôi dưỡng bảy Thánh linh văn, có thể xưng là số một Tây Bộ.
Theo thực lực tăng cường, những năm gần đây dã tâm của Tử Dương thánh địa cũng đã lớn.
Trăm năm trước, các thiên tài Đại Diễn như Tô Thiên Tịch, Tô Thiên Hùng hao tổn tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, để cho Đại Diễn thánh địa 'Không có người kế tục', chính Tử Dương thánh địa là bên đầu tiên đứng ra kêu gào gây sự, còn công nhiên chất vấn địa vị tôn chủ của bọn hắn.
- Đáng đời!
Thái Bình đột nhiên dữ tợn, hắn nhấc một chân lên, hung hăng dẫm lên thi cốt đầu.
Răng rắc, xương đầu vỡ vụn, máu tươi văng khắp nơi.
Thái Bình lại đột nhiên bừng tỉnh, ta làm sao vậy, sao lại nóng nảy như thế!
Chẳng lẽ là chịu ảnh hưởng rồi?
Lúc này Tịch Nhan đã chạy tới chỗ càng sâu, nhìn rừng rậm ẩm ướt, cùng thi hài đầy đất, nàng bỗng nhiên hơi xúc động.
Trải qua mấy năm ngắn ngủi cùng với những biến cố, giống như đều đang nằm mơ.
Mười năm trước thức tỉnh linh văn, nàng cam nguyện kính dâng tiềm lực, thúc đẩy tỷ tỷ thức tỉnh thánh văn, mình ở lại lục phẩm.
Nàng không có hối hận, sau đó cũng không tranh không đoạt.
Nhưng, không nghĩ tới nàng lại nhận phải Cổ Ma triệu hoán, sau khi tự tiện xông vào cấm địa, vậy mà tỷ tỷ lại ngàn dặm truy kích, kéo nàng về tông môn.
Sau khi kinh mạch vỡ vụn, linh văn khô héo, lại là tỷ tỷ ném nàng vào n Oán tràng. Nếu như không gặp Khương Phàm ngoài ý muốn, nàng đã là bộ xương khô.
Cũng chính là sau khi gặp được Khương Phàm, vận mệnh của nàng đã bắt đầu thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đầu tiên là thăng hoa linh văn, sau đó lại là dung hợp Cổ Ma, sau đó nữa là gia nhập thánh địa, tiếp xúc Đại Hoang thâm uyên, bây giờ còn kết giao bằng hữu, chinh chiến Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Mặc dù trong lúc đó đã suýt nữa chết tại Ly Hỏa thánh địa, nhưng lại là được Khương Phàm điên cuồng dập tắt lửa, để nàng trở về từ cõi chết.
Ngẫm lại Khương Phàm, hắn không thân cũng chẳng quen gì mình, nhưng lại mang cho mình tân sinh, còn có trải qua những tháng ngày đặc sắc.
Ngẫm lại tỷ tỷ, ruột thịt cùng phụ mẫu sinh ra, lại lạnh nhạt vô tình, đẩy nàng vào chỗ chết.
- Nàng không xứng!
Tịch Nhan nắm tay, đáy mắt hiện lên tia sắt lãnh, nhưng, sắc mặt nàng khẽ biến, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Đây là do năng lượng thần bí ảnh hưởng?
Đã bắt đầu rồi sao!
- Hai người bọn họ đã ngồi xuống! Xem ra là đã chịu ảnh hưởng.
Tô Triệt, bọn người Khương Phàm đều đứng ở đằng xa, khẩn trương chú ý tình huống trong rừng rậm.
Chương 840 Cuồng Nhân đạo tràng (3)
Tiêu Phượng Ngô khoanh tay, cười hắc hắc nói:
- Thái Bình ngồi xuống trước, Tịch Nhan của chúng ta hơn rồi. Tịch Nhan của chúng ta, hơi tốt một chút như vậy.
Có Đại Diễn đệ tử khinh thường nói:
- Ngu xuẩn! Sớm ngồi xuống, nói rõ đã sớm tỉnh ngộ, Thái Bình tốt hơn.
- Không phục sao? Tịch Nhan của chúng ta là Đại Thừa thánh văn!
- Ha ha, còn Đại Thừa thánh văn, uống thuốc thăng lên Thánh linh văn, lại uống thuốc thăng lên Đại Thừa thánh văn, có gì đáng tự hào.
Tô Triệt cảnh cáo:
- Quên lời ta nói rồi sao? Chớ ồn ào!
Thẩm Minh Thu ngồi cách đó không xa, yết hầu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thanh âm khàn khàn trầm thấp.
- Đại Thừa thánh văn thì sao? Ta nghe nói mệnh của nàng long đong đau khổ, đầu tiên là bị tông môn phế bỏ kinh mạch, từ bỏ đuổi đi, lại là bị Ly Hỏa thánh địa bắt đi, nhận hết lăng nhục. Người như vậy, coi như lực lượng linh hồn có mạnh hơn, ý chí cũng rất khó kiên định. Ta không có nhao nhao, ta luận sự! Ta đoán chừng khả năng nàng đều không kiên trì được một nén nhang!
Dạ An Nhiên thản nhiên lườm Thẩm Minh Thu một chút:
- Nàng không kiên trì được một nén nhang, đối với các ngươi có chỗ tốt gì?
- Ngươi điếc sao? Ta nói luận sự.
- Đây là ánh mắt thiển cận, lòng dạ hẹp hòi.
- Ngươi lặp lại lần nữa?
Ánh mắt Thẩm Minh Thu đột nhiên lạnh lại.
- Làm hỏng hai bên, đối với hành động có chỗ tốt gì?
Tô Triệt thực sự không có cách nào với Thẩm Minh Thu.
Dù sao hắn cũng không phải hỏng, mà là ngạo, là cuồng.
Trong rừng rậm, Thái Bình đau đớn, mặt đầy mồ hôi. Hắn cơ hồ quên đi mình đang ở nơi nào, lại đang làm cái gì.
Điên cuồng suy nghĩ, tràn ngập ý thức.
Nhưng không phải trực tiếp để hắn nổi điên, mà là xảo diệu câu lên các sự kiện loại không công bằng khiến cho hắn tức giận, cùng những chuyện đen tối đã từng trải qua kia, sau đó tiếp tục phóng đại, trong lúc vô hình để hắn đắm chìm ở bên trong đoạn ý thức ngắn nào đó.
Phảng phất hắn đang sống sờ sờ ở nơi đó.
Một lần nữa trải qua lấy những chuyện kia.
- Aaa… !
Thái Bình gào thét, thể hiện từ đau đớn đến dữ tợn, đầu hắn trở nên vặn vẹo, thân thể cũng mất tự nhiên mà vặn vẹo.
Nhưng, nương tựa theo lực lượng linh văn đặc biệt, trong thức hải không ngừng hiện lên cường quang. Mỗi lần cường quang hiện lên, đều giống như kinh lôi, xé rách chỗ không gian ý thức hắn đắm chìm, để hắn từ trong hỗn loạn bừng tỉnh lại.
Tịch Nhan ở bên kia cũng không dễ chịu, những chuyện gặp phải trước đó, một lần nữa hiện ra ở trong ý thức, ký ức giống như là vòng xoáy, vô tình kéo nàng đi đến.
Một lần nữa diễn dịch lại!
Điên cuồng phóng đại!
Nàng tức giận trong trí nhớ, thét lên trong trí nhớ.
Nàng đau đớn trong trí nhớ, cũng trầm luân trong trí nhớ.
Nhưng linh văn cường đại, cũng tại lần lượt cứu vớt nàng. Mỗi lần muốn triệt để luân hãm, chắc chắn sẽ có cánh hoa vẩy xuống đầy trời, tử quang tinh khiết trong bóng đêm chỉ dẫn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hai người càng ngày càng đau đớn.
Lần lượt bị năng lượng thần bí kia tiến vào vòng xoáy ký ức, lần lượt bị lực lượng linh hồn cứu thoát ra.
Nhưng, theo thời gian kéo dài, lực lượng càng ngày càng mạnh, hãm ở bên trong càng ngày càng sâu, lực lượng linh hồn của bọn hắn cũng càng ngày càng khó bừng tỉnh bọn hắn.
Tại thời điểm bọn hắn sắp không kiên trì nổi, một đạo u quang từ 'Núi đá' đằng xa bay ra, chìm vào rừng rậm, lặng yên không một tiếng động tiến vào trên trán bọn hắn.
Thái Bình, Tịch Nhan, lập tức thanh tỉnh.
Giống như đột nhiên từ mộng cảnh trở lại hiện thực.
Hết thảy mọi thứ xung quanh đều trở lên rõ ràng.
Sợi u quang trong thân thể kia đang chảy xuôi, hóa thành điểm điểm óng ánh, tư dưỡng linh hồn, cũng vẩy xuống khí hải, thấm vào linh nguyên.
Bọn hắn đều rõ ràng lại cảm giác mãnh liệt được linh hồn lực của mình đã tăng cường, linh nguyên cũng nhận tẩm bổ.
Nhưng... Không chờ bọn hắn phấn chấn, ánh mắt lại bất chợt hoảng hốt, lần nữa lâm vào vòng xoáy ý thức.
Quên bi bản thân ở nơi nào, quên đi mình đang làm cái gì.
Chìm ở bên trong mảnh vỡ ký ức nào đó.
- Thời gian một nén nhang đã đến! Các ngươi nhìn nơi đó!
Cơ Lăng Huyên chỉ vào rừng rậm xa xa.
Một hồn khí phiêu đãng, dần dần ngưng tụ ra hình người, sau khi thoáng an tĩnh, đột nhiên phát ra tiếng thét táo bạo.
Nó phóng tới trong rừng rậm, điên cuồng nhảy vọt, phóng thích ra hồn khí giống với võ pháp, giống như muốn phá hủy hết thảy mọi thứ ở trước mắt.
Ngay sau đó, lại một hồn khí khác phiêu đãng, ngưng tụ thành mãnh thú, gào thét, phóng tới, táo bạo va chạm núi đá.
Số lượng lớn hồn khí phiêu đãng, tái hiện bộ dáng khi còn sống. Số lượng đạt tới hơn một trăm, trải rộng các nơi.
Tô Triệt phấn chấn:
- Nhị gia nói không sai! Kiên trì một nén nhang liền có thể đạt được một lần quà tặng, cũng có thể bừng tỉnh mấy chục vong hồn!
Lữ Lương Nhân bọn hắn cũng hưng phấn lên, Cuồng Nhân đạo tràng quả nhiên kỳ diệu.
Kiên trì càng lâu, đưa tới oanh động càng lớn, Thái Bình cũng sẽ đạt được chỗ càng tốt hơn.
Tiêu Phượng Ngô đụng Khương Phàm:
- Có hiệu quả, sao lại còn nghiêm mặt?
- Ta lo lắng Tịch Nhan xảy ra vấn đề.
Khương Phàm vẫn đang ngó chừng Tịch Nhan, linh lực kích thích ở hai mắt, có thể thấy rõ nét mặt của nàng.
Xác thực linh hồn Tịch Nhan rất cường đại, nhưng những gì trải qua quá long đong.
Tỷ tỷ Tịch Dao 'Phản bội', giống như là một vết sẹo lớn, in thật sâu ở trong tim.
Bị tuyệt vọng ném vào n Oán tràng, càng là khắc cốt minh tâm.
Sau đó còn bị Ly Hỏa thánh địa bắt đi lăng nhục tra tấn, cũng để sâu trong nội tâm của nàng một bóng ma không cách nào xóa đi được.
Tính cách Tịch Nhan rất lãnh đạm, tựa như cái gì cũng đều không để ý, nhưng càng như vậy, càng là trọng tình, càng là mang thù, cũng càng là nguy hiểm.
- Nếu như nàng không kiên trì nổi, chúng ta liền mang nàng về.
Dạ An Nhiên cũng lo lắng cho Tịch Nhan.
Nếu như chỉ những hồi ức đau đớn ngắn ngủi, Tịch Nhan còn có thể chống đỡ, nếu như là lặp đi lặp lại, nàng thật có khả năng sẽ sụp đổ ở trong đó.
Thẩm Minh Thu ở bên cạnh cười lạnh:
- Các ngươi nên lo lắng cho Tịch Nhan. Trận hành động này, còn phải nhìn biểu hiện của Thái Bình.
Lần này không chỉ có Khương Phàm bị bắt đi, ngay cả bọn người Dạ An Nhiên đều bị khống chế.
- Còn có di ngôn gì?
Khổng Tước hóa thân hình người, tỏa ra tia sáng hoa mỹ, giống như Thần Nữ lâm thế, ánh mắt giá lạnh lăng lệ, quan sát con người run lẩy bẩy phía dưới.
- Thả bọn họ đi, ta ở lại, tùy ngươi xử trí.
Khương Phàm cũng không nhiều lời cùng với nàng.
Trong giọng của Khổng Tước Ngũ Sắc lộ ra mấy phần tàn nhẫn:
- Bọn hắn đi, ngươi không ràng buộc, thì còn không sợ cái gì!
- Nếu như muốn giết chết chúng ta, vậy thì cứ trực tiếp động thủ. Nếu như không muốn giết chết, vậy thì trực tiếp ra điều kiện!
Khương Phàm chống cự lại áp bách kinh khủng, nâng cao thân thể, đón lấy cặp mắt giống như vòng xoáy kia.
- Trước tiên đừng kích động, vẫn có thể nói chuyện một chút nha.
Tiêu Phượng Ngô toét miệng cười nói, chỉ là thân thể khống chế run rẩy không nổi.
Không phải khiếp đảm, mà là uy thế đại yêu này quá kinh khủng.
Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lùng nhìn xuống Khương Phàm, lại thật lâu không nói gì.
Hàn Ngạo, Hỏa Diễm Huyễn Điểu, Tiêu Phượng Ngô, tiểu Kim hầu, Khương Bân đều run lẩy bẩy. Loại uy thế kích thích huyết mạch này thật là đáng sợ.
Bọn người Cơ Lăng Huyên cũng đều nhẹ nhàng run run, sắc mặt tái nhợt. Bọn hắn chưa từng có cảm nhận qua khủng bố như vậy khí thế, trách không được Đại Diễn Thánh Chủ nói đại yêu bên trong so với những Thánh Chủ bọn hắn đều cường đại hơn rất nhiều.
Thật lâu... Khổng Tước rốt cuộc cũng mở miệng:
- Ta có thể thả các ngươi rời khỏi, nhưng các ngươi cần giúp ta làm vài việc.
- Nói!
- Tiếp nhận hai cây linh vũ của ta. Một cây linh vũ trấn nhập ý thức, một cây linh vũ trấn nhập khí hải.
- Làm gì?
Khương Phàm cau chặt lông mày, tiến vào ý thức hải chẳng phải là muốn điều khiển ý thức, trấn nhập khí hải chẳng phải là có thể uy hiếp linh nguyên?
- Chờ sau khi ngươi rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn, bọn chúng sẽ chỉ dẫn ngươi đi đến một chỗ. Sau khi hoàn thành, hai cây linh vũ đều sẽ biến thành văn ấn, phân biệt khắc ở phần gáy cùng đan điền, để ngươi sử dụng.
- Một cây có thể bảo vệ linh hồn, một cây có thể biến thành vũ khí. Nhưng, nếu như ngươi kết thúc nhiệm vụ không thành, linh vũ trong ý thức sẽ xóa đi toàn bộ ý thức của ngươi, linh vũ trong khí hải sẽ khống chế linh nguyên của ngươi. Ngươi, sẽ biến thành con rối, làm việc cho ta.
Trong lòng Khương Phàm run lên, thật ác độc!
Bọn người Dạ An Nhiên đều lắc đầu với Khương Phàm.
Điều kiện này quá dọa người, ai biết Khổng Tước này rắp tâm muốn làm gì, nếu như đâm vào đến liền bắt đầu bí mật khống chế thì sao? Nếu như sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vẫn xóa đi ý thức khống chế khí hải thì sao?
Một khi chấp nhận, chẳng khác nào mệnh Khương Phàm giữ ở trong tay con Khổng Tước này.
Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lùng đe dọa nhìn Khương Phàm:
- Tiếp nhận? Hay là vĩnh viễn ở lại nơi này!
- Ta có lựa chọn sao? Nói đi, nơi nào?
Khương Phàm không có kháng cự.
Không phải không rõ ràng nguy hiểm, mà là coi như cự tuyệt, lão yêu này cũng bị cưỡng ép đâm linh vũ vào trong thân thể của hắn.
- Chờ sau khi ngươi rời khỏi, linh vũ sẽ chỉ dẫn ngươi. Ngươi đem đồ đặt ở chỗ đó liền có thể rời khỏi.
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Đưa đến an toàn, cho ngươi tự do, cũng cho ngươi cơ duyên. Xảy ra sai lầm gì, ngươi sống không bằng chết.
- Ta sẽ tận hết khả năng.
Khương Phàm không hỏi thêm nữa.
- Các ngươi đi đi, trước khi rời khỏi, ta sẽ tìm được các ngươi. Hoặc các ngươi chủ động tới tìm ta cũng được.
Khổng Tước Ngũ Sắc nhấc lên tia sáng ngũ sắc cường thịnh, đem bọn người Khương Phàm toàn bộ vung ra khỏi tán cây.
Tiểu Khổng Tước uỵch lấy cánh nhỏ, chạy đến biên giới tán cây, hiếu kỳ nhìn quanh phía dưới.
Khổng Tước Ngũ Sắc mang vẻ mặt phức tạp nhìn Tiểu Khổng Tước, lại nhìn phía Thánh Sơn xa xôi.
- Một đám ngu xuẩn, sớm muộn cũng dẫn lửa thiêu thân!
- Đều không sao chứ.
Khương Phàm rơi xuống mặt đất, liên tiếp nâng đỡ bọn người Dạ An Nhiên dậy.
- Không sao.
Tiêu Phượng Ngô vỗ bộ ngực, liên tục hít thở.
Lão yêu này khí tức quá kinh khủng, suýt chút nữa sợ tè ra quần.
- Nàng muốn đưa cho ngươi cái gì?
Hàn Ngạo nhìn lên tán cây khổng lồ sâu trong mây mù, lòng còn sợ hãi.
- Ta không biết nàng muốn đưa cái gì, nhưng hẳn là chuyện phát sinh có liên quan cùng Thánh Sơn.
Khương Phàm mơ hồ cảm nhận được Khổng Tước lo lắng và do dự.
Nhưng Khổng Tước quanh năm ở chỗ này, hẳn không hiểu rõ thế giới bên ngoài.
Nàng muốn chỉ dẫn mình đi đâu?
Nàng lại phải truyền lại tin tức cho ai?
Dạ An Nhiên nhìn thấy ánh mắt Khương Phàm thay đổi, liền biết hắn khẳng định đang động tâm tư gì đó.
- Thành thật đem đồ đưa qua cho nàng, đừng lộn xộn lòng hiếu kỳ của ngươi.
Bên ngoài luyện binh tràng!
- Khương Phàm! Ngươi đến rồi! Ta còn tưởng rằng các ngươi đã chết hết ròi chứ!
Thẩm Minh Thu nhìn thấy bọn người Khương Phàm từ trong rừng rậm chui ra ngoài, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đám hỗn đản này đã để bọn hắn chờ ở chỗ này sáu ngày!
Bọn người Lâm Nam khẽ nhíu mày, đây là thái độ gì.
Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng cười một tiếng:
- Hỏa khí lớn như vậy, khi còn bé ăn nhiều ớt?
Phốc phốc!
Lâm Nam cười phun, tranh thủ thời gian đưa tay che môi đỏ.
Gia hỏa này nghĩ ở đâu ra từ ngữ như thế.
- Tiêu Phượng Ngô, ngươi chán sống?
Thẩm Minh Thu giận dữ mắng mỏ.
- Ngươi giết chết ta à.
Tiêu Phượng Ngô xì miệng, cởi mở cười nói với Tô Triệt:
- Tô Triệt huynh đệ, thật xin lỗi, chúng ta tới đã chậm.
- Xảy ra chuyện gì sao?
Tô Triệt gật đầu.
- Không có gì, chính là không muốn tới.
Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai, lại liếc mắt nhìn Thẩm Minh Thu, tức chết ngươi nha.
- Tên tiểu hầu tử ngươi...
Thẩm Minh Thu nóng giận lập tức muốn xông tới.
Lữ Lương Nhân tranh thủ thời gian ngăn lại:
- Đủ rồi! Là chúng ta đang mời các huynh đệ đến hỗ trợ!
Thẩm Minh Thu hất Lữ Lương Nhân ra, ánh mắt hung ác:
- Đây không phải hỗ trợ, là bọn hắn nợ chúng ta. Tự tiện xông vào cấm khu, quấy nhiễu thánh địa, không lấy đầu của bọn hắn đã là khai ân, bọn hắn dám không giúp thử một chút?
Chương 837 Liên hợp
Tiêu Phượng Ngô cau mày, vẻ mặt quái dị nhìn Thẩm Minh Thu một lát, bỗng nhiên quay đầu nói với Hàn Ngạo mặt không thay đổi ở phía sau:
- Nghe nói trước kia ngươi cũng là bộ dáng này ngưu bức hống hách, bị Thánh Chủ mắng một trận, biến thành bộ dạng sợ sệt như bây giờ?
- Ta bây giờ là thu lại!
Hàn Ngạo tức giận, có phải gia hỏa này cảm giác trong đội ngũ không có nam tử khác hay không, chuyện gì cũng đều kéo tới trên người hắn.
- Đúng đúng đúng, chó cắn người thường không sủa.
- Ta đập chết ngươi!
Hàn Ngạo nhìn hắn hằm hằm.
- Nếu ngươi còn như trước vậy, lúc này hẳn là rất náo nhiệt.
Tiêu Phượng Ngô nhếch nhếch miệng đối với Thẩm Minh Thu, cười nói:
- Lại nói hai tiếng, gia thưởng ngươi cục xương.
Đáy mắt Thẩm Minh Thu chợt hiện ý lạnh, trong chốc lát lay động ra hơn mười tàn ảnh, hóa thành lưu quang, lao thẳng tới Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô cười ha hả sắc mặt bỗng nhiên dữ tợn, một tiếng gào thét cuồn cuộn tại yết hầu, chỗ thủng xuất hiện trong chốc lát, toàn thân bạo khởi khí lãng mãnh liệt, yêu khí cuồng liệt hòa với khí tức đại địa, cuồng dã oanh kích.
Đại địa lay động, đá vụn cuồng kích.
Bọn người Dạ An Nhiên, Tịch Nhan vội vàng không kịp chuẩn bị, vô tình bị vén lui.
Nhưng, Thẩm Minh Thu đang cường thế giết tới, bị khí lãng trùng kích mãnh liệt.
Mặc dù cảnh giới của hắn là cửu trọng thiên, nhưng tất cả ưu thế đều nằm ở tốc độ. Tiêu Phượng Ngô mặc dù chỉ là cảnh giới bát trọng thiên, lại mạnh ở thế công.
Mạnh yếu chạm vào nhau, cảnh giới triệt tiêu.
Thẩm Minh Thu vội vàng không kịp chuẩn bị, toàn thân run rẩy, trùng kích để thân thể tháo chạy. Lại trong chớp mắt, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, móng vuốt sắc bén quét ra đường cong tàn nhẫn, thẳng đến cổ Thẩm Minh Thu cái.
Là Hàn Ngạo!
Tại lúc hắn thấy Tiêu Phượng Ngô mắng Thẩm Minh Thu là chó liền đoán được mục đích gia hỏa này.
Khi Tiêu Phượng Ngô bạo khởi yêu khí thổ triều, hắn quả quyết mượn nhờ khí lãng tung bay ra ngoài, sau đó cưỡng ép khống cơ thể, lao đến Thẩm Minh Thu.
Sắc mặt Thẩm Minh Thu hơi biến đổi, toàn lực xoay chuyển, mạo hiểm tránh khỏi.
Nhưng, sau khi lui đến ngoài trăm thước, đột nhiên cảm giác chỗ cổ truyền đến từng cảm giác đau, duỗi tay lần mò, máu tươi đầy tay!
Yết hầu bị rạch ra!
May mà không có vạch đến động mạch chủ!
- Các ngươi muốn chết!
Thẩm Minh Thu dữ tợn, toàn thân dâng lên cường quan chói mắt, giết qua phía Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo.
- Dừng tay!
Hai bên đều lo lắng hô to, vội vàng ngăn cản, đây cũng không phải là lúc khai chiến.
Tiêu Phượng Ngô cười hắc hắc, cùng Hàn Ngạo phủi tay:
- Hai huynh đệ chúng ta rốt cuộc cũng phối hợp ra chút ăn ý.
Khương Phàm quen thuộc Hàn Ngạo, Tô Triệt quen thuộc Thẩm Minh Thu, hai người đều không quan tâm.
- Tô tiền bối rời khỏi Thánh Sơn lúc nào?
Khương Phàm muốn tìm hiểu chút tin tức Di Lạc cổ địa từ Tô Triệt.
- Thánh Sơn giằng co chỉ kéo dài ba ngày.
- Kết quả thế nào?
- Di Lạc cổ địa bỏ ra cái giá rất lớn, bảo vệ một vật.
- Bảo vệ?
Khương Phàm cau chặt lông mày.
- Đám kia đại yêu có ý kiến khác nhau rất lớn, nhưng cuối cùng đa số đều vượt trên số ít, cho phép Di Lạc cổ địa bảo trụ đồ như thế, tuy nhiên cần mau chóng đưa ra khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn. Nhị gia cố ý để cho ta nhắc nhở ngươi, đừng lại điều tra chuyện Di Lạc cổ địa, cũng đừng lại nhúng tay vào món đồ kia.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu, vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng.
Vạn Linh Huyết Thụ muốn rời khỏi.
Bọn Yêu tộc thánh địa này rốt cuộc là suy tính thế nào?
Chẳng lẽ đưa ra ngoài liền không sao rồi?
Dựa vào thế lực Di Lạc cổ địa kiến tạo ở bên ngoài, không chỉ có thể che giấu Vạn Linh Huyết Thụ rất tốt, cũng có khả năng bồi dưỡng lên.
Thái độ của Khổng Tước Ngũ Sắc lại có chuyển biến, còn muốn đưa mình thứ gì đó, có thể có liên quan cùng chuyện này hay không?
- Vạn Linh Huyết Thụ có cái gì đặc biệt?
Tô Lăng trước đó có hỏi qua Nhị gia, nhưng Nhị gia từ đầu đến cuối không có giải thích.
- Đó là loại Thụ Yêu cấm kỵ, là hung vật không nên xuất hiện.
- Thiết Long cổ thụ trong tay ngươi thì sao?
Tô Triệt lại hỏi, hình như trong tay gia hỏa này cũng có cái cây, còn trêu đến Hồn Thiên Thánh Chủ đều gào thét giống như nổi điên.
Khương Phàm lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Các ngươi đã suy nghĩ kỹ, thật muốn tập kích Huyền Nguyệt hoàng triều?
- Ngươi có lo lắng?
- Ha ha, ta không có lo lắng, ta đối với Huyền Nguyệt hoàng triều không có hảo cảm, bọn hắn càng ước gì giết chết được ta. Ta chỉ là cảm giác bọn hắn có thể sẽ có phòng bị.
Khương Phàm đối với Huyền Nguyệt hoàng triều nào chỉ là không có hảo cảm, quả thực là còn có huyết hải thâm thù.
- Trước tiên ta sẽ giới thiệu sơ lược tình huống những thiên tài Huyền Nguyệt hoàng tộc kia. Sau đó...
Tô Triệt nhìn đệ tử hai bên đang nóng nảy giằng co, cười khổ nói:
- Lại nói chuyện phối hợp.
- Cái này không vội, ngươi đã nghĩ được cách vây bắt bọn hắn rồi sao?
Điều Khương Phàm quan tâm hơn chính là cái này.
Nơi này là Thánh Sơn, rừng rậm tươi tốt, cổ mộc che trời. Muốn tại sâu trong dãy núi mênh mông tìm kiếm đám người hoàng triều kia, không khác gì mò kim đáy biển. Mà đám tinh anh hoàng triều kia cũng có thể đoán được Tô Triệt sẽ tìm bọn hắn về hợp tác, há có thể ngồi chờ chết?
Nói không chừng bây giờ đã chiêu mộ những người may mắn từ hoàng triều.
- Mang bọn hắn theo, lại xua những minh hữu kia, sau đó thừa cơ ra tay.
- Có cách rồi?
- Tại Thánh Sơn này, hấp dẫn người nhất là cái gì? Vĩnh Hằng Chi Linh! Nhưng phạm vi Thánh Sơn quá lớn, muốn khuếch tán tin tức rất khó, cho nên trước tiên phải tạo được một sự kiện đặc thù, đều mang người ở các nơi tới, sau đó lại giả tạo tình huống Vĩnh Hằng Chi Linh ẩn hiện, làm cho tất cả mọi người đều điên mất, quên hết tất cả đuổi bắt.
- Phương pháp không tệ, nhưng thao tác thế nào? Muốn tạo sự kiện lớn cũng không dễ dàng.
Tô Triệt cười nhạt nói:
- Ta biết một nơi.
Chương 838 Cuồng Nhân đạo tràng (1)
Hai ngày sau, Tô Triệt mang theo bọn người Khương Phàm đi đến một vách núi dốc đứng, chỉ vào núi cao xa xa.
- Chính là chỗ đó, Cuồng Nhân đạo tràng! Ngọn núi kia tương tự như một người khổng lồ đang ngồi xếp bằng, chính là tiêu chí của Cuồng Nhân đạo tràng. Nhị gia giới thiệu qua cho chúng ta mấy chỗ bí cảnh tại Thánh Sơn, Cuồng Nhân đạo tràng là đặc biệt nhất.
- Lấy ngọn núi kia làm trung tâm, trong phạm vi bảy tám chục dặm chiếm cứ một lực lượng thần bí. Mặc kệ cảnh giới ngươi cao hay thấp, thực lực mạnh hay yếu, chỉ cần xông vào nơi đó liền sẽ chịu ảnh hưởng, trở nên nóng nảy, tàn nhẫn, từ từ mất đi lý trí. Nhưng, nếu như ngươi có thể chống đỡ được thời gian một nén nhang, sẽ có một lực lượng thần bí rót vào thân thể của ngươi, tẩm bổ linh hồn.
- Bên trong Cuồng Nhân đạo tràng sẽ còn xuất hiện mười mấy vong hồn đã từng chết ở nơi đó. Nếu như ngươi có thể kiên trì thời gian hai nén nhang, sẽ có lực lượng mạnh hơn rót vào thân thể, đạo tràng sẽ xuất hiện mấy trăm vong hồn. Cứ thế mà suy ra, thời gian kiên trì càng lâu, lấy được càng nhiều chỗ tốt, sinh ra thanh thế cũng sẽ càng lớn.
Nhị gia của Tô Triệt lúc đương thời muốn hiểu rõ bí cảnh Thánh Sơn, chính là muốn tìm một nơi có thể gây nên thanh thế kịch liệt, hấp dẫn đám thiên tài hoàng triều xuất hiện.
Cuồng Nhân đạo tràng không thể nghi ngờ chính là thích hợp nhất.
Đám Yêu thú đỉnh cấp hẳn là đều biết nơi này, coi như nhìn thấy thanh thế đặc thù, cũng sẽ không tuỳ tiện tới.
Nhưng tất cả đệ tử thánh địa, cường giả hoàng triều, cùng đám tán tu may mắn, lại không biết chút nào cả, bọn hắn sẽ bị hấp dẫn, cũng sẽ bị lực lượng thần bí bên trong ảnh hưởng.
Cho nên, nơi này tuyệt đối chính là ‘Liệp Sát Tràng an toàn’.
- Chịu đựng, có thể mang theo vong hồn. Không kiên trì nổi, liền điên?
Tiêu Phượng Ngô quái dị nhìn Tô Triệt:
- Ngươi đây là giết người, hay là tự sát?
Thẩm Minh Thu lập tức quát tháo:
- Tiêu Phượng Ngô, chú ý thái độ nói chuyện của ngươi!
Tiêu Phượng Ngô dùng sức lắc đầu:
- Ta dù sao cũng sẽ không theo Thẩm Minh Thu tiến vào đạo tràng này, chẳng may đều phát điên, lấy tốc độ gia hỏa này, đoán chừng một đao dã có thể toàn chặt chúng ta.
Hàn Ngạo cũng nhíu mày:
- Đến lúc đó người dẫn đến đây, chúng ta điên rồi. Ta đoán chừng đám người Tiêu Lạc Lê kia cũng sẽ vô cùng khó hiểu.
Khương Phàm cũng hỏi Tô Triệt:
- Ngươi hiểu qua uy lực cụ thể của đạo tràng không, ví dụ như có thể nổi điên tới trình độ nào, có thể sinh ra tổn thương gì, sau đó có thể khôi phục hay không.
- Trình độ ảnh hưởng của Cuồng Nhân đạo tràng không liên quan cảnh giới cùng thực lực, chủ yếu là ý chí lực và linh hồn lực. Ý chí càng kiên định, linh hồn càng cường đại, thời gian kiên trì sẽ càng dài. Nhị gia có đề cập tới một câu, Cuồng Nhân đạo tràng đối với những linh văn khác mà nói là tương đương với đạo tràng giết người, nhưng đối với linh văn loại linh hồn mà nói là, lại là đạo tràng cơ duyên chân chính.
- Đề nghị của ta là, chúng ta đừng đi mạo hiểm, giao cho Thái Bình cùng Tịch Nhan đi thử xem. Nếu như có thể đạt tới hiệu quả lý tưởng, chúng ta liền chờ hoàng triều ra trận, nếu như không lý tưởng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.
Tô Triệt nhìn về phía hai người Thái Bình cùng Tịch Nhan.
Thái Bình là đệ tử ưu tú trong Đại Diễn thánh địa, giống như Thẩm Minh Thu, đều là đệ tử thân truyền của túc lão, đều là Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên, đều là có sứ mệnh quan trọng gánh vác bảo vệ chi đội ngũ này.
Linh văn của Thẩm Minh Thu là Thánh phẩm 'Thiểm Linh'.
Linh văn của Thái Bình là lục phẩm 'Hồn Ti'.
- Ta tới trước thử một chút, Tịch Nhan cô nương nhìn tình huống rồi hãy vào.
Thái Bình cố ý liếc mắt nhìn Tịch Nhan, sau đó đi tới Cuồng Nhân đạo tràng.
- Ánh mắt của hắn là có ý gì?
Hàn Ngạo nhíu mày, đám đệ tử Đại Diễn thánh địa này xác thực có người không tệ, giống như Tô Triệt cùng Lữ Lương Nhân kia, nhưng cũng có chút cuồng ngạo không ai bì nổi.
Tiêu Phượng Ngô hừ hừ hai tiếng:
- Ánh mắt ghen tị. Ghen ghét linh văn của Tịch Nhan chúng ta, ghen ghét mỹ mạo Tịch Nhan của chúng ta.
Tịch Nhan yên lặng nhìn Cuồng Nhân đạo tràng một lát, sau đó cũng đi tới, không phải muốn cùng Thái Bình cạnh tranh, mà thật cảm giác nơi đó đáng giá để đi một lần.
Tô Triệt ra hiệu đám người:
- Theo họ. Đo lường tính toán tốt khoảng cách, không được để bị ảnh hưởng.
Cuồng Nhân đạo tràng nhìn qua thì cũng không có gì khác biệt cùng nơi khác, cũng là thế núi chập trùng, rừng rậm tươi tốt, không khí ẩm ướt, nhưng dần dần đi sâu vào, sẽ phát hiện hài cốt ở khắp nơi trên đất.
Có một số Yêu thú là vừa mới chết, bạo thể mà chết, vô cùng thê thảm. Có một số là chết đã lâu, chỉ còn lại hài cốt.
Nơi này ngoại trừ thi hài thì không có bất kỳ Yêu thú gì khác, cho dù là ruồi trùng.
Thái Bình liếc mắt Tịch Nhan đi tới ở phía sau, thản nhiên cười khẽ:
- Tịch Nhan cô nương cần phải coi chừng, chẳng may lại chết tại nơi này, Khương Phàm lại nổi điên, lại đến... Dìm nước Cuồng Nhân đạo tràng?
Tịch Nhan lạnh nhạt, quan sát đến cánh rừng thâm thúy, cẩn thận điều tra khí tức thần bí.
Thái Bình lại nói:
- Nếu đều đã đến, có hứng thú đánh cược hay không?
Tịch Nhan vẫn không để ý, cách hắn một đoạn, đi đến phía trước bên phải.
- Chúng ta cược xem ai kiên trì thời gian dài hơn. Nếu ta thua, ta đưa ngươi bộ võ pháp linh hồn. Nếu ngươi thua, làm nữ tử của ta mấy ngày, như thế nào? Ngươi và ta đều là linh văn loại linh hồn, khẳng định sẽ rất hợp.
Thái Bình cố ý nói rất lớn, cố ý nói cho bọn người Khương Phàm đều nghe.
Tiêu Phượng Ngô cởi mở cười to, thay Khương Phàm đáp lại:
- Chúng ta không cần võ pháp, nếu ngươi thua, ngươi làm nữ tử của ta hai ngày. Như thế nào?
Thái Bình hừ lạnh, quay đầu nhìn hắn một cái:
- Ý của ngươi là, thay Tịch Nhan tiếp cái này đánh cược?
Không đợi Cơ Lăng Huyên ngăn cản, Tiêu Phượng Ngô lên tiếng hô to:
- Tiếp! Có cái gì không dám! Chúng ta thắng chắc!
Thái Bình đưa tay chỉ Tịch Nhan phía xa:
- Ta thắng, nàng thuộc về ta, không cần nhiều, hai ngày đầy đủ.
- Hai ngày thì hai ngày!
Tiêu Phượng Ngô nói xong, chớp mắt với bọn người Cơ Lăng Huyên bên cạnh:
- Không sợ! Tịch Nhan của ta thắng chắc!
Chương 839 Cuồng Nhân đạo tràng (2)
Thẩm Minh Thu tiến đến bên cạnh Khương Phàm, cố ý dò xét hai mắt hắn:
- Ngươi cũng đồng ý? Ta nghe nói ngươi năm đó vì Tịch Nhan mà dìm nước Hoang Mãng nguyên, rất ngưu bức đấy, lúc này lại muốn mang nàng ra đặt cược, còn tặng cho người khác?
Khương Phàm đang cẩn thận quan sát đến tình huống Tịch Nhan nơi đó, tùy ý trả lời câu:
- Cách xa ta một chút.
- Ha ha, ngươi xác thực không phải thứ tốt...
Khương Phàm căng cứng tay phải trong chớp mắt quăng về phía cổ Thẩm Minh Thu.
Thẩm Minh Thu đột nhiên ngưng tụ con ngươi, như thiểm điện bứt ra lui lại, thoải mái mà kéo dài khoảng cách.
Nhưng...
Phốc phốc!
Trong tay Khương Phàm đột ngột vung lên một thanh tàn đao, phong mang sắc bén cắt cổ của hắn.
Không chỉ là da thịt, mà là động mạch!
Phong mang cơ hồ quét tới sát phần xương cổ.
Đùng!
Thẩm Minh Thu gắt gao nắm chặt yết hầu, hốt hoảng móc ra đan dược, nhét vào trong miệng, hắn trừng trừng hai mắt, căm tức nhìn Khương Phàm.
Bầu không khí bỗng nhiên an tĩnh.
Đệ tử hai phe đều khó mà tin được nhìn đến tàn đao trong tay Khương Phàm, bởi vì tốc độ quá nhanh, phía trên lại không có để lại chút vết máu.
- Tùy ngươi náo thế nào, nhưng chớ chọc ta. Ngươi, không thể trêu vào.
Đáy mắt Khương Phàm hiện lên tia sắt lạnh, thu hồi tàn đao, tiếp tục nhìn Tịch Nhan trong rừng rậm nơi xa.
- Khương Phàm! Ngươi quá mức!
Bọn người Lữ Lương Nhân liên tiếp bừng tỉnh, căm tức nhìn Khương Phàm.
Hỗn đản này đơn giản là hạ tử thủ, nếu như Thẩm Minh Thu phản ứng hơi chậm một chút, một đao này tuyệt đối có thể đem bổ đầu của hắn xuống.
- Đủ rồi!
Tô Triệt đưa tay, chỉ vào bọn người Lữ Lương Nhân quát tháo:
- Đều an tĩnh chút đi!
Thẩm Minh Thu dùng sức nắm chặt cái cổ đổ máu, trợn mắt nhìn nhưng cũng không dám há mồm lên tiếng.
- Đừng làm rộn!
Tô Triệt chỉ điểm Thẩm Minh Thu, ánh mắt lăng lệ.
Thái Bình và Tịch Nhan đi từ từ tiến vào rừng rậm, thân ảnh trong sương mù dần dần mơ hồ.
Răng rắc!
Thái Bình giẫm lên toái cốt trên đất, vẻ mặt khẩn trương, không dám phân thần, không dám khinh thường.
Toàn thân hắn tràn ngập lực lượng linh hồn vô hình, ngưng tụ thành Hồn Ti mảnh khảnh, bắt lấy lực lượng thần bí.
Những Hồn Ti này nhìn như nhẹ nhàng, kỳ thật lại có kịch độc, có thể tuỳ tiện đâm xuyên phòng ngự của mục tiêu, hung hăng cuốn vào linh hồn nó.
Tịch Nhan đi đến hướng khác, bước chân nhẹ nhàng, mỗi một chân rơi xuống, mũi chân đều nở rộ lên cánh hoa màu tím, kéo lấy thân thể thon dài của nàng.
Từng luồng lực lượng linh hồn vô hình nở rộ khắp toàn thân, hiện ra màu tím, như là từng đoá hoa quỷ bí nở rộ, tiếp tục tái diễn ngưng tụ, nở rộ lại biến mất.
- Giống như không sao nhỉ?
Cơ Lăng Huyên đem linh lực hội tụ ở hai mắt, cực lực nhìn thấu mê vụ.
Khương Phàm khẽ nói:
- Không thể nào nhanh như vậy đã cảm giác được vấn đề, hẳn là có một loại lặng yên không tiếng động ảnh hưởng, để cho ngươi trong lúc vô tình bực bội, tức giận, sau đó điên cuồng.
Tô Triệt ra hiệu với Lữ Lương Nhân:
- Đốt hương, ghi chép thời gian.
- Hắn là...
Thái Bình đứng bên cạnh thi thể một con người, mặc dù bạo thể mà chết, máu me đầm đìa, nhưng trên y phục rách rưới có ấn ký rõ ràng —— Tử Dương!
Thánh địa Tây Bộ, đệ tử Tử Dương thánh địa.
Thái Bình đi nhanh mấy bước lại liên tiếp phát hiện ba thi thể của Tử Dương thánh địa. Xem bộ dáng hẳn là Tử Dương thánh địa đã xông lầm vào nơi này.
Đáng thương thật!
Đường đường là đệ tử thánh địa, vậy mà không hiểu gì đã chết như thế rồi.
Phạm vi Cuồng Nhân đạo tràng chừng bảy tám chục dặm, không biết có những người khác chạy đi hay không.
- Ha ha... Nếu như chết hết thì tốt.
Thái Bình bỗng nhiên cười lạnh.
Thực lực Tử Dương thánh địa rất mạnh, nhất là mấy đời gần đây, liên tiếp sinh ra linh văn cường đại. Thế hệ này lại nuôi dưỡng bảy Thánh linh văn, có thể xưng là số một Tây Bộ.
Theo thực lực tăng cường, những năm gần đây dã tâm của Tử Dương thánh địa cũng đã lớn.
Trăm năm trước, các thiên tài Đại Diễn như Tô Thiên Tịch, Tô Thiên Hùng hao tổn tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, để cho Đại Diễn thánh địa 'Không có người kế tục', chính Tử Dương thánh địa là bên đầu tiên đứng ra kêu gào gây sự, còn công nhiên chất vấn địa vị tôn chủ của bọn hắn.
- Đáng đời!
Thái Bình đột nhiên dữ tợn, hắn nhấc một chân lên, hung hăng dẫm lên thi cốt đầu.
Răng rắc, xương đầu vỡ vụn, máu tươi văng khắp nơi.
Thái Bình lại đột nhiên bừng tỉnh, ta làm sao vậy, sao lại nóng nảy như thế!
Chẳng lẽ là chịu ảnh hưởng rồi?
Lúc này Tịch Nhan đã chạy tới chỗ càng sâu, nhìn rừng rậm ẩm ướt, cùng thi hài đầy đất, nàng bỗng nhiên hơi xúc động.
Trải qua mấy năm ngắn ngủi cùng với những biến cố, giống như đều đang nằm mơ.
Mười năm trước thức tỉnh linh văn, nàng cam nguyện kính dâng tiềm lực, thúc đẩy tỷ tỷ thức tỉnh thánh văn, mình ở lại lục phẩm.
Nàng không có hối hận, sau đó cũng không tranh không đoạt.
Nhưng, không nghĩ tới nàng lại nhận phải Cổ Ma triệu hoán, sau khi tự tiện xông vào cấm địa, vậy mà tỷ tỷ lại ngàn dặm truy kích, kéo nàng về tông môn.
Sau khi kinh mạch vỡ vụn, linh văn khô héo, lại là tỷ tỷ ném nàng vào n Oán tràng. Nếu như không gặp Khương Phàm ngoài ý muốn, nàng đã là bộ xương khô.
Cũng chính là sau khi gặp được Khương Phàm, vận mệnh của nàng đã bắt đầu thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đầu tiên là thăng hoa linh văn, sau đó lại là dung hợp Cổ Ma, sau đó nữa là gia nhập thánh địa, tiếp xúc Đại Hoang thâm uyên, bây giờ còn kết giao bằng hữu, chinh chiến Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Mặc dù trong lúc đó đã suýt nữa chết tại Ly Hỏa thánh địa, nhưng lại là được Khương Phàm điên cuồng dập tắt lửa, để nàng trở về từ cõi chết.
Ngẫm lại Khương Phàm, hắn không thân cũng chẳng quen gì mình, nhưng lại mang cho mình tân sinh, còn có trải qua những tháng ngày đặc sắc.
Ngẫm lại tỷ tỷ, ruột thịt cùng phụ mẫu sinh ra, lại lạnh nhạt vô tình, đẩy nàng vào chỗ chết.
- Nàng không xứng!
Tịch Nhan nắm tay, đáy mắt hiện lên tia sắt lãnh, nhưng, sắc mặt nàng khẽ biến, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Đây là do năng lượng thần bí ảnh hưởng?
Đã bắt đầu rồi sao!
- Hai người bọn họ đã ngồi xuống! Xem ra là đã chịu ảnh hưởng.
Tô Triệt, bọn người Khương Phàm đều đứng ở đằng xa, khẩn trương chú ý tình huống trong rừng rậm.
Chương 840 Cuồng Nhân đạo tràng (3)
Tiêu Phượng Ngô khoanh tay, cười hắc hắc nói:
- Thái Bình ngồi xuống trước, Tịch Nhan của chúng ta hơn rồi. Tịch Nhan của chúng ta, hơi tốt một chút như vậy.
Có Đại Diễn đệ tử khinh thường nói:
- Ngu xuẩn! Sớm ngồi xuống, nói rõ đã sớm tỉnh ngộ, Thái Bình tốt hơn.
- Không phục sao? Tịch Nhan của chúng ta là Đại Thừa thánh văn!
- Ha ha, còn Đại Thừa thánh văn, uống thuốc thăng lên Thánh linh văn, lại uống thuốc thăng lên Đại Thừa thánh văn, có gì đáng tự hào.
Tô Triệt cảnh cáo:
- Quên lời ta nói rồi sao? Chớ ồn ào!
Thẩm Minh Thu ngồi cách đó không xa, yết hầu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thanh âm khàn khàn trầm thấp.
- Đại Thừa thánh văn thì sao? Ta nghe nói mệnh của nàng long đong đau khổ, đầu tiên là bị tông môn phế bỏ kinh mạch, từ bỏ đuổi đi, lại là bị Ly Hỏa thánh địa bắt đi, nhận hết lăng nhục. Người như vậy, coi như lực lượng linh hồn có mạnh hơn, ý chí cũng rất khó kiên định. Ta không có nhao nhao, ta luận sự! Ta đoán chừng khả năng nàng đều không kiên trì được một nén nhang!
Dạ An Nhiên thản nhiên lườm Thẩm Minh Thu một chút:
- Nàng không kiên trì được một nén nhang, đối với các ngươi có chỗ tốt gì?
- Ngươi điếc sao? Ta nói luận sự.
- Đây là ánh mắt thiển cận, lòng dạ hẹp hòi.
- Ngươi lặp lại lần nữa?
Ánh mắt Thẩm Minh Thu đột nhiên lạnh lại.
- Làm hỏng hai bên, đối với hành động có chỗ tốt gì?
Tô Triệt thực sự không có cách nào với Thẩm Minh Thu.
Dù sao hắn cũng không phải hỏng, mà là ngạo, là cuồng.
Trong rừng rậm, Thái Bình đau đớn, mặt đầy mồ hôi. Hắn cơ hồ quên đi mình đang ở nơi nào, lại đang làm cái gì.
Điên cuồng suy nghĩ, tràn ngập ý thức.
Nhưng không phải trực tiếp để hắn nổi điên, mà là xảo diệu câu lên các sự kiện loại không công bằng khiến cho hắn tức giận, cùng những chuyện đen tối đã từng trải qua kia, sau đó tiếp tục phóng đại, trong lúc vô hình để hắn đắm chìm ở bên trong đoạn ý thức ngắn nào đó.
Phảng phất hắn đang sống sờ sờ ở nơi đó.
Một lần nữa trải qua lấy những chuyện kia.
- Aaa… !
Thái Bình gào thét, thể hiện từ đau đớn đến dữ tợn, đầu hắn trở nên vặn vẹo, thân thể cũng mất tự nhiên mà vặn vẹo.
Nhưng, nương tựa theo lực lượng linh văn đặc biệt, trong thức hải không ngừng hiện lên cường quang. Mỗi lần cường quang hiện lên, đều giống như kinh lôi, xé rách chỗ không gian ý thức hắn đắm chìm, để hắn từ trong hỗn loạn bừng tỉnh lại.
Tịch Nhan ở bên kia cũng không dễ chịu, những chuyện gặp phải trước đó, một lần nữa hiện ra ở trong ý thức, ký ức giống như là vòng xoáy, vô tình kéo nàng đi đến.
Một lần nữa diễn dịch lại!
Điên cuồng phóng đại!
Nàng tức giận trong trí nhớ, thét lên trong trí nhớ.
Nàng đau đớn trong trí nhớ, cũng trầm luân trong trí nhớ.
Nhưng linh văn cường đại, cũng tại lần lượt cứu vớt nàng. Mỗi lần muốn triệt để luân hãm, chắc chắn sẽ có cánh hoa vẩy xuống đầy trời, tử quang tinh khiết trong bóng đêm chỉ dẫn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hai người càng ngày càng đau đớn.
Lần lượt bị năng lượng thần bí kia tiến vào vòng xoáy ký ức, lần lượt bị lực lượng linh hồn cứu thoát ra.
Nhưng, theo thời gian kéo dài, lực lượng càng ngày càng mạnh, hãm ở bên trong càng ngày càng sâu, lực lượng linh hồn của bọn hắn cũng càng ngày càng khó bừng tỉnh bọn hắn.
Tại thời điểm bọn hắn sắp không kiên trì nổi, một đạo u quang từ 'Núi đá' đằng xa bay ra, chìm vào rừng rậm, lặng yên không một tiếng động tiến vào trên trán bọn hắn.
Thái Bình, Tịch Nhan, lập tức thanh tỉnh.
Giống như đột nhiên từ mộng cảnh trở lại hiện thực.
Hết thảy mọi thứ xung quanh đều trở lên rõ ràng.
Sợi u quang trong thân thể kia đang chảy xuôi, hóa thành điểm điểm óng ánh, tư dưỡng linh hồn, cũng vẩy xuống khí hải, thấm vào linh nguyên.
Bọn hắn đều rõ ràng lại cảm giác mãnh liệt được linh hồn lực của mình đã tăng cường, linh nguyên cũng nhận tẩm bổ.
Nhưng... Không chờ bọn hắn phấn chấn, ánh mắt lại bất chợt hoảng hốt, lần nữa lâm vào vòng xoáy ý thức.
Quên bi bản thân ở nơi nào, quên đi mình đang làm cái gì.
Chìm ở bên trong mảnh vỡ ký ức nào đó.
- Thời gian một nén nhang đã đến! Các ngươi nhìn nơi đó!
Cơ Lăng Huyên chỉ vào rừng rậm xa xa.
Một hồn khí phiêu đãng, dần dần ngưng tụ ra hình người, sau khi thoáng an tĩnh, đột nhiên phát ra tiếng thét táo bạo.
Nó phóng tới trong rừng rậm, điên cuồng nhảy vọt, phóng thích ra hồn khí giống với võ pháp, giống như muốn phá hủy hết thảy mọi thứ ở trước mắt.
Ngay sau đó, lại một hồn khí khác phiêu đãng, ngưng tụ thành mãnh thú, gào thét, phóng tới, táo bạo va chạm núi đá.
Số lượng lớn hồn khí phiêu đãng, tái hiện bộ dáng khi còn sống. Số lượng đạt tới hơn một trăm, trải rộng các nơi.
Tô Triệt phấn chấn:
- Nhị gia nói không sai! Kiên trì một nén nhang liền có thể đạt được một lần quà tặng, cũng có thể bừng tỉnh mấy chục vong hồn!
Lữ Lương Nhân bọn hắn cũng hưng phấn lên, Cuồng Nhân đạo tràng quả nhiên kỳ diệu.
Kiên trì càng lâu, đưa tới oanh động càng lớn, Thái Bình cũng sẽ đạt được chỗ càng tốt hơn.
Tiêu Phượng Ngô đụng Khương Phàm:
- Có hiệu quả, sao lại còn nghiêm mặt?
- Ta lo lắng Tịch Nhan xảy ra vấn đề.
Khương Phàm vẫn đang ngó chừng Tịch Nhan, linh lực kích thích ở hai mắt, có thể thấy rõ nét mặt của nàng.
Xác thực linh hồn Tịch Nhan rất cường đại, nhưng những gì trải qua quá long đong.
Tỷ tỷ Tịch Dao 'Phản bội', giống như là một vết sẹo lớn, in thật sâu ở trong tim.
Bị tuyệt vọng ném vào n Oán tràng, càng là khắc cốt minh tâm.
Sau đó còn bị Ly Hỏa thánh địa bắt đi lăng nhục tra tấn, cũng để sâu trong nội tâm của nàng một bóng ma không cách nào xóa đi được.
Tính cách Tịch Nhan rất lãnh đạm, tựa như cái gì cũng đều không để ý, nhưng càng như vậy, càng là trọng tình, càng là mang thù, cũng càng là nguy hiểm.
- Nếu như nàng không kiên trì nổi, chúng ta liền mang nàng về.
Dạ An Nhiên cũng lo lắng cho Tịch Nhan.
Nếu như chỉ những hồi ức đau đớn ngắn ngủi, Tịch Nhan còn có thể chống đỡ, nếu như là lặp đi lặp lại, nàng thật có khả năng sẽ sụp đổ ở trong đó.
Thẩm Minh Thu ở bên cạnh cười lạnh:
- Các ngươi nên lo lắng cho Tịch Nhan. Trận hành động này, còn phải nhìn biểu hiện của Thái Bình.
Bình luận facebook