• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (6 Viewers)

  • Chương 996-997

Chương 996 Lý trí (4)

- Tô Tam gia có lòng. Ngài chính là người đầu tiên tới thăm hỏi.

- Kiều gia xảy ra chuyện lớn như vậy, các gia tộc đều sẽ tới thăm hỏi. Ta là người đầu tiên, nhưng không phải là người cuối cùng. Ừm... chuyện đột nhiên xảy ra vào tối hôm qua, Kiều gia lại đi vội vàng, chúng ta còn không hiểu rõ tình huống cụ thể, không biết bọn người Kiều Linh Vận...

Tô Thiên Cương thử thăm dò hỏi.

- Đại tiểu thư còn sống, cô gia còn sống, Nghĩa Đạt công tử còn sống, những người khác...

- Nén bi thương nén bi thương...

Tô Thiên Cương âm thầm líu lưỡi, nha đầu Tô Nhã kia thật là hung ác, Kiều gia chỉ có mấy tinh anh này, đều cho nổ chết hết.

Nhưng không có nổ chết Khương Phàm và Kiều Linh Vận, rất tiếc nuối.

- Tô Tam gia đi đến ngồi một chút?

- Gia chủ của các ngươi bây giờ hẳn là rất đau đớn, ta không đi làm phiền, các ngươi đưa lời ta thăm hỏi đến là được rồi.

- Chúng ta chỉ là hạ nhân, không muốn cầu Tô tam gia. Nhưng nếu ngài đã tới, vẫn là vào xem sẽ thích hợp hơn, nói không chừng... Gia chủ của chúng ta đang chờ ngài đây.

- Ồ?

Tô Thiên Cương giật mình, giống như nghe được trong lời nói của bọn hắn có hàm ý.

Chẳng lẽ...

- Tô Tam gia chờ một lát.

Hai vị thị vệ dùng sức gõ gõ cửa phủ nặng nề.

Cửa phủ cao mười mét rộng rãi khí phái, to lớn nặng nề, khắc đầy hoa văn phức tạp, chảy xuôi ánh lửa giống như dung nham, mang đến cho người ta uy thế lớn lao.

- Tam gia, Tô gia, Tô Thiên Cương, đến đây thăm hỏi.

Hai vị thị vệ hô to với người trong cửa phủ.

Trong cửa phủ an tĩnh một hồi, chậm rãi kéo ra một cái khe.

- Tô Tam gia, mời đi.

Hai vị thị vệ đưa tay mời.

Tô Thiên Cương nhìn cửa đá hơi mở, bỗng nhiên có chút bất an, Kiều gia hôm nay phát ra cảm giác là lạ.

Nhưng, nếu như Kiều gia thật bắt được Tô Nhã, khẳng định sẽ vô cùng tức giận, mình nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn chặn, ít nhất phải giống như Nhị ca nói vậy, ép đến Nhân Hoàng đưa tân khách các phương ra cửa thành.

Nghĩ tới đây, hắn cắn răng một cái, kiên trì đi vào.

Mọi thứ đều có thể bàn bạc cả.

Mặc dù Kiều gia rất tức giận, nhưng hẳn là rất rõ ràng nếu thật náo đứng lên ở ngay trước mặt các tộc phương bắc, hoàng thất sau đó tuyệt đối sẽ không tha cho bọn hắn.

Chỉ cần mình mở ra điều kiện mê người, hẳn là có thể hù dọa bọn hắn.

Ừm! Vì gia tộc! Hôm nay liền nhấc nguy hiểm lên đi!

Tô Thiên Cương dọn xong tư thái, ngẩng đầu đi đến cửa phủ.

Nhưng, hắn khẽ chau mày, thật yên tĩnh.

Không chỉ có bên ngoài nhìn an tĩnh, bên trong lại càng an tĩnh.

Ngọn núi nguy nga cao năm ngàn mét, mấy vạn nhân khẩu, hẳn là rất náo nhiệt mới đúng, huống chi đây chính là vào lúc sáng sớm, các tộc nhân nên rời giường tu luyện, bọn thị vệ nên thay phiên tiếp ban.

Làm sao lại có cảm giác âm u đầy tử khí thế này.

Ầm ầm...

Cửa phủ sau lưng Tô Thiên Cương khép kín, hai bên trái phải là hai nam tử to con.

- Kiều Vạn Niên ở trên đỉnh núi?

Tô Thiên Cương xiết chặt trong lòng.

Hai người kia chính là phó thống lĩnh 'Kim Kiêu vệ đội' của Kiều gia.

Kiều gia tổng cộng có hai chi vệ đội, một là 'Kim Kiêu vệ đội', một là 'Liệp Kiêu chiến đội'.

Số lượng của Kim Kiêu vệ đội nhiều nhất, trách nhiệm là thủ vệ Kiều gia. Một vị thống lĩnh, năm vị phó thống lĩnh, thống lĩnh là Kiều Phương Hoa.

Số lượng Liệp Kiêu chiến đội rất ít, tất cả lại đều là tinh anh, phụ trách chấp hành hành động săn giết. Một vị thống lĩnh, hai vị phó thống lĩnh. Thống lĩnh là Kiều Vạn Sơn.

Thống lĩnh và phó thống lĩnh ở Kiều gia đều có được địa vị cực cao, quyền lợi thực tế thậm chí muốn áp đảo những tộc lão kia.

Hai vị phó thống lĩnh Kim Kiêu này lại bị an bài làm thủ vệ?

- Lên đi, đang chờ ngài đấy.

Hai vị phó thống lĩnh liếc nhìn hắn, thể hiện lạnh nhạt.

- Tối hôm qua các ngươi... Được rồi.

Tô Thiên Cương chần chờ một lát, vẫn đi đến đỉnh núi.

Hai vị phó thống lĩnh chờ sau khi hắn đi đến ngàn mét trở lên liền quay người đối diện cửa phân phó với bên ngoài:

- Nhớ kỹ, Tô Thiên Cương chưa từng tới Kiều gia, các ngươi càng không gặp qua Tô Thiên Cương.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm:

- Sáng nay Kiều gia đóng cửa, ai cũng chưa từng tới!!



Hoàng cung!

Tô Thiên Can tâm thần bất định đuổi tới trước quảng trường hoàng cung, vậy mà lại không nhìn thấy tràng diện oanh động như trong tưởng tượng.

Cái này đã khiến hắn thoáng yên tâm.

Chỉ cần Kiều gia còn không có nháo đến nơi này, là hắn có thể sớm cùng hoàng thất thương lượng xong đối sách.

Cùng lắm thì chịu mắng thôi!

Dù sao hoàng thất đều rõ ràng tính nết Tô Nhã, chuyện này cũng là một mình nàng làm. Chỉ cần thái độ hắn bái chính, lại đồng ý hiến chút bảo bối, hẳn là có thể cầu được tha thứ.

Nhưng, không đúng, sao Kiều Vạn Niên có thể nhịn được?

Hay là đám người Tô Nhã mất tích không liên quan tới Kiều gia?

Không phải Kiều gia thì là ai?

Chẳng lẽ là Ác Nhân cốc?

Bọn hắn vụng trộm bắt đi Tô Nhã, chuẩn bị cùng Tô gia, hoặc là Kiều gia đàm phán?

Tô Thiên Can lắc đầu, bước nhanh đi đến hoàng cung.

Trước tiên cứ gặp Nhân Hoàng rồi lại nói.

Nhưng, Tô Thiên Can vừa mới tiến đến hoàng cung liền bị ngăn cản. Không có được mời vào sâu trong hoàng cung, mà là mang theo đi đến cạnh góc Thanh Bình uyển.

- Nhân Hoàng ở bên trong sao? Đang làm gì...

Tô Thiên Can đứng bên ngoài Thanh Bình uyển, vừa muốn hỏi thăm thị vệ trấn thủ, con ngươi đột nhiên co rụt lại, ánh mắt sáng tỏ cách mảng lớn cánh rừng, thấy được một thân ảnh quen thuộc.

Kiều Vạn Niên?

Sao hắn lại ở đây!

Hỏng!!!

Trong sâu nhất tại Thanh Bình uyển, ngay khu phế tích tối hôm qua nổ nát vụn bọn người Kiều Vi Nhi kia. Nhân Hoàng đang đứng đấy, đưa lưng về phía cửa vào xa xa. Kiều Vạn Niên đứng ở bên cạnh, có chút buông thõng tầm mắt.

Hai người đều im lặng không nói gì!

- Tô Thiên Can xin gặp.

Xa xa, thanh âm phá vỡ bình tĩnh ở nơi này.

Con ngươi Nhân Hoàng có chút ngưng tụ, hai tay vác tại sau lưng bỗng nhiên nắm chặt.

Tô Thiên Can?
Chương 997 Nhân Hoàng, tiếp đao (1)

Chẳng lẽ kẻ cầm đầu là Tô gia?

Sáng sớm hôm nay, Kiều Vạn Niên đột nhiên tới bái phỏng, nhưng cái gì cũng đều không có nói rõ, chỉ là mời hắn tới đây, nói sau khi hừng đông hung thủ tự sẽ lộ diện.

Nhân Hoàng một mực phỏng đoán là Hoàng Phủ gia tộc, thậm chí đang tính toán có phải nên lợi dụng cơ hội lần này, hung hăng ép Hoàng Phủ gia càng ngày càng trương dương một chút hay không.

Không nghĩ tới, lại là Tô gia.

Tô Nhã?

Khẳng định là nha đầu điên thiếu quản giáo lại không hiểu tự ái kia!

Đúng vậy, giống như cũng chỉ có nàng mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

- Nhân Hoàng, hung thủ tới.

Kiều Vạn Niên ngữ khí rất bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ gợn sóng tâm tình gì.

Tô Thiên Can liên tiếp hít thở năm lần, mới đè xuống bối rối trong lòng mình, cố gắng bình tĩnh đi đến sâu trong Thanh Bình uyển.

Hắn vẫn ôm mấy phần may mắn, suy đoán Kiều Vạn Niên chỉ là đến thỉnh cầu hoàng thất trợ giúp, cũng không phải đã bắt được Tô Nhã thật.

Lý do vẫn là, nếu quả thật Kiều gia đã bắt được Tô Nhã, khẳng định sẽ cãi nhau, thậm chí trực tiếp tấn công mạnh Tô gia.

Nhưng, hi vọng của hắn rất nhanh đã tan vỡ.

Nhân Hoàng quay người, thân thể thẳng tắp tản ra uy thế như núi cao, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra ý lạnh thấu xương.

- Tô Nhã làm như thế là do ngươi chỉ điểm?

Tô Thiên Can cuống quít quỳ xuống, cao giọng nói:

- Nhân Hoàng bớt giận! Chuyện này tất cả đều là một mình Tô Nhã làm, nàng không hề thương lượng cùng bất kỳ kẻ nào trong gia tộc, cũng không có hợp tác cùng những người khác. Nàng chỉ là lợi dụng thân phận của mình, sớm tiến vào hoàng cung, sau đó dùng Khô Lỗi Phù cùng Lôi Đình Phù tính kế Kiều gia. Nàng cũng chỉ xúc động nhất thời, mới làm việc ngốc, tuyệt đối không có cố ý muốn mạo phạm hoàng thất.

Quả nhiên là Tô Nhã!

Nhân Hoàng tăng vọt uy thế, không gian xung quanh đều giống như nhận phải trọng kích mà bò đầy vết nứt.

- Ngươi gọi cái này là xúc động nhất thời? Đợi ngày nào đó nàng nổ chết hoàng tử công chúa, cũng là xúc động nhất thời?

Tô Thiên Can vội vàng nói:

- Nhân Hoàng bớt giận, là Tô Thiên Can thần quản giáo không tốt, gây thêm phiền toái cho hoàng thất. Tô gia nguyện ý gánh chịu hậu quả, nguyện ý trả giá đắt!

- Luôn mồm đều là hoàng thất, Kiều gia chúng ta thì sao?

Kiều Vạn Niên buông thõng tầm mắt, ngữ khí lạnh nhạt, đè ép sát ý trong lòng:

- Nếu Tô Thiên Can thừa nhận, ta cũng không cần phải nhiều lời. Nhân Hoàng, hài tử của thần Kiều Thiên Mạch không chống đỡ được, hai nữ nhi Vô Song cùng Vi Nhi và con rể Bảo Nam của thần, đều chết trên nửa đường về. Còn có bốn chất nhi của thần, chỉ sống mỗi Vĩnh Đạt, nhưng khí hải đã nát, đang cứu giúp.

- Ai...

Nhân Hoàng thở dài, cũng cảm thấy khổ sở thay hắn.

Đại tân sinh Kiều gia chỉ còn một nữ hài tử.

Mặc dù còn có con rể, nhưng chung quy vẫn là người ngoài.

- Vạn Niên, chuyện đã phát sinh...

Nhân Hoàng đang muốn an ủi, Kiều Vạn Niên lại nói:

- Nếu như là quyết đấu bình thường, ta có thể chấp nhận bất kỳ kết quả gì. Nhưng bọn hắn đều không có chút nào chuẩn bị đã bị nổ nát vụn như thế, thần thật... Thật... Không chấp nhận được!

- Tối hôm qua khi tra được hung thủ, thần hận không thể giết đến Tô gia, cùng Tô gia đánh nhau sống chết, từ dưới núi giết tới đỉnh núi, giết cho máu chảy thành sông, báo thù cho những hài tử của thần.

- Trên dưới Kiều gia cũng tức giận không gì sánh được, ngay cả các lão tổ tông đều đã bị kinh động. Nhưng... Cuối cùng chúng ta vẫn nhịn được! Đại biểu các tộc phương bắc cũng đều ở trong hoàng thành, nếu như hai tộc khai chiến, ảnh hưởng quá ác liệt, còn có thể ảnh hưởng đến địa vị Cổ Hoa tại phương bắc.

- Chúng thần nghĩ đi nghĩ lại, nhịn lại nhịn, vẫn quyết định tôn trọng hoàng thất, bảo toàn mặt mũi hoàng thất. Cho nên, chúng thần đã không có gây sự, không có náo loạn.

- Vạn Niên ngươi làm như thế, ta rất cảm động.

Hoàng thất trước đó đúng là thua thiệt Kiều gia.

Nhân Hoàng rất vui mừng, tối hôm qua bởi vì việc này mà một đêm chưa ngủ, chỉ sợ Kiều gia lại mất lý trí đại náo một trận, càng sợ Kiều gia muốn tại trước khi tân khách các phương còn không có rời khỏi làm ra chuyện vọng động gì đó.

Không nghĩ tới vậy mà Kiều gia đã kiềm chế, còn chủ động nguyện ý giải quyết nội bộ.

Riêng chuyện này đã để hắn rất vui mừng, cũng rất cảm động, một ít thành kiến hôm qua đối với Kiều Vạn Niên cũng đã biến mất.

Tô Thiên Can cũng âm thầm thở phào, lão tặc này vậy mà nhịn được, xem bộ dáng là lo sẽ làm lớn chuyện, sau đó khiến cho hoàng thất trả thù.

Cứ như vậy, hắn hẳn là cũng có thể bảo vệ được bọn người Tô Nhã, cùng lắm thì trả giá một chút.

- Kiều Vạn Niên thần tôn trọng Nhân Hoàng, cũng hi vọng Nhân Hoàng có thể tôn trọng Kiều gia.

Kiều Vạn Niên giơ tay lên, nhẫn không gian nở rộ ánh sáng, Tô Nhã và mười hai người của Tô gia toàn bộ đều bị ném ra ngoài.

- Bọn hắn thật sự là ở trong tay ngươi! Làm sao ngươi bắt bọn hắn đi được?!

Tô Thiên Can chấn kinh lại tức giận, chẳng lẽ hỗn đản này đã sắp xếp bí tuyến tại Tô gia?

Nhân Hoàng cũng đều rất bất ngờ, mới vừa rồi là đang suy đoán Kiều Vạn Niên hẳn là đã bắt được chứng cớ gì, không nghĩ tới lại trực tiếp bắt người lại.

Làm sao hắn làm được.

Hắn bắt lúc nào.

- Phụ thân (đại bá)! Cứu chúng ta!

Bọn người Tô Nhã máu me khắp người, bộ dáng thê thảm.

Đột nhiên nhìn thấy Tô Thiên Can liền kích động nhảy dựng lên, nhưng trên người bọn họ đều treo xiềng xích, bị Kiều Vạn Niên ngăn chặn.

- Kiều Vạn Niên, trước tiên người thả người đi đã, có gì cứ từ từ nói.

Tô Thiên Can đứng dậy hô to.

- Phụ thân, nhanh cứu con. Đám hỗn đản này làm nhục nữ nhi, bọn hắn lấy y phục của ta, bọn hắn nhìn hết thân thể của ta, báo thù cho ta, báo thù cho ta.

Tô Nhã mang đầy nước mắt, gào thét lên giống như phát điên.

- Im miệng!!

Nhân Hoàng không giận tự uy, thanh âm giống như trọng chùy vô hình gõ vào trên linh hồn của bọn hắn.

Tô Nhã và đám người run rẩy, cuống quít quỳ trên mặt đất, nhưng vẫn tấp nập quay đầu nhìn qua Tô Thiên Can.

Bọn hắn đều nghĩ là phải chết chắc, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy tộc trưởng.

- Xin mời Nhân Hoàng, phán quyết!

Kiều Vạn Niên lui lại hai bước, hành lễ với Nhân Hoàng.

Tô Thiên Can vội nói.

- Nhân Hoàng, chuyện này chỉ là một mình Tô Nhã làm, không liên quan tới những hài tử khác. Tô Nhã cũng chỉ là xúc động, thần có thể mang về nghiêm trị. Nhân Hoàng, Tô gia nguyện ý bỏ ra những cái giá khác, lắng lại lửa giận của Kiều gia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom