• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (4 Viewers)

  • Chương 998-1002

Chương 998 Nhân Hoàng, tiếp đao
Chẳng lẽ kẻ cầm đầu là Tô gia?
Sáng sớm hôm nay, Kiều Vạn Niên đột nhiên tới bái phỏng, nhưng cái gì cũng đều không có nói rõ, chỉ là mời hắn tới đây, nói sau khi hừng đông hung thủ tự sẽ lộ diện.
Nhân Hoàng một mực phỏng đoán là Hoàng Phủ gia tộc, thậm chí đang tính toán có phải nên lợi dụng cơ hội lần này, hung hăng ép Hoàng Phủ gia càng ngày càng trương dương một chút hay không.
Không nghĩ tới, lại là Tô gia.
Tô Nhã?
Khẳng định là nha đầu điên thiếu quản giáo lại không hiểu tự ái kia!
Đúng vậy, giống như cũng chỉ có nàng mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
- Nhân Hoàng, hung thủ tới.
Kiều Vạn Niên ngữ khí rất bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ gợn sóng tâm tình gì.
Tô Thiên Can liên tiếp hít thở năm lần, mới đè xuống bối rối trong lòng mình, cố gắng bình tĩnh đi đến sâu trong Thanh Bình uyển.
Hắn vẫn ôm mấy phần may mắn, suy đoán Kiều Vạn Niên chỉ là đến thỉnh cầu hoàng thất trợ giúp, cũng không phải đã bắt được Tô Nhã thật.
Lý do vẫn là, nếu quả thật Kiều gia đã bắt được Tô Nhã, khẳng định sẽ cãi nhau, thậm chí trực tiếp tấn công mạnh Tô gia.
Nhưng, hi vọng của hắn rất nhanh đã tan vỡ.
Nhân Hoàng quay người, thân thể thẳng tắp tản ra uy thế như núi cao, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra ý lạnh thấu xương.
- Tô Nhã làm như thế là do ngươi chỉ điểm?
Tô Thiên Can cuống quít quỳ xuống, cao giọng nói:
- Nhân Hoàng bớt giận! Chuyện này tất cả đều là một mình Tô Nhã làm, nàng không hề thương lượng cùng bất kỳ kẻ nào trong gia tộc, cũng không có hợp tác cùng những người khác. Nàng chỉ là lợi dụng thân phận của mình, sớm tiến vào hoàng cung, sau đó dùng Khô Lỗi Phù cùng Lôi Đình Phù tính kế Kiều gia. Nàng cũng chỉ xúc động nhất thời, mới làm việc ngốc, tuyệt đối không có cố ý muốn mạo phạm hoàng thất.
Quả nhiên là Tô Nhã!
Nhân Hoàng tăng vọt uy thế, không gian xung quanh đều giống như nhận phải trọng kích mà bò đầy vết nứt.
- Ngươi gọi cái này là xúc động nhất thời? Đợi ngày nào đó nàng nổ chết hoàng tử công chúa, cũng là xúc động nhất thời?
Tô Thiên Can vội vàng nói:
- Nhân Hoàng bớt giận, là Tô Thiên Can thần quản giáo không tốt, gây thêm phiền toái cho hoàng thất. Tô gia nguyện ý gánh chịu hậu quả, nguyện ý trả giá đắt!
- Luôn mồm đều là hoàng thất, Kiều gia chúng ta thì sao?
Kiều Vạn Niên buông thõng tầm mắt, ngữ khí lạnh nhạt, đè ép sát ý trong lòng:
- Nếu Tô Thiên Can thừa nhận, ta cũng không cần phải nhiều lời. Nhân Hoàng, hài tử của thần Kiều Thiên Mạch không chống đỡ được, hai nữ nhi Vô Song cùng Vi Nhi và con rể Bảo Nam của thần, đều chết trên nửa đường về. Còn có bốn chất nhi của thần, chỉ sống mỗi Vĩnh Đạt, nhưng khí hải đã nát, đang cứu giúp.
- Ai...
Nhân Hoàng thở dài, cũng cảm thấy khổ sở thay hắn.
Đại tân sinh Kiều gia chỉ còn một nữ hài tử.
Mặc dù còn có con rể, nhưng chung quy vẫn là người ngoài.
- Vạn Niên, chuyện đã phát sinh...
Nhân Hoàng đang muốn an ủi, Kiều Vạn Niên lại nói:
- Nếu như là quyết đấu bình thường, ta có thể chấp nhận bất kỳ kết quả gì. Nhưng bọn hắn đều không có chút nào chuẩn bị đã bị nổ nát vụn như thế, thần thật... Thật... Không chấp nhận được!
- Tối hôm qua khi tra được hung thủ, thần hận không thể giết đến Tô gia, cùng Tô gia đánh nhau sống chết, từ dưới núi giết tới đỉnh núi, giết cho máu chảy thành sông, báo thù cho những hài tử của thần.
- Trên dưới Kiều gia cũng tức giận không gì sánh được, ngay cả các lão tổ tông đều đã bị kinh động. Nhưng... Cuối cùng chúng ta vẫn nhịn được! Đại biểu các tộc phương bắc cũng đều ở trong hoàng thành, nếu như hai tộc khai chiến, ảnh hưởng quá ác liệt, còn có thể ảnh hưởng đến địa vị Cổ Hoa tại phương bắc.
- Chúng thần nghĩ đi nghĩ lại, nhịn lại nhịn, vẫn quyết định tôn trọng hoàng thất, bảo toàn mặt mũi hoàng thất. Cho nên, chúng thần đã không có gây sự, không có náo loạn.
- Vạn Niên ngươi làm như thế, ta rất cảm động.
Hoàng thất trước đó đúng là thua thiệt Kiều gia.
Nhân Hoàng rất vui mừng, tối hôm qua bởi vì việc này mà một đêm chưa ngủ, chỉ sợ Kiều gia lại mất lý trí đại náo một trận, càng sợ Kiều gia muốn tại trước khi tân khách các phương còn không có rời khỏi làm ra chuyện vọng động gì đó.
Không nghĩ tới vậy mà Kiều gia đã kiềm chế, còn chủ động nguyện ý giải quyết nội bộ.
Riêng chuyện này đã để hắn rất vui mừng, cũng rất cảm động, một ít thành kiến hôm qua đối với Kiều Vạn Niên cũng đã biến mất.
Tô Thiên Can cũng âm thầm thở phào, lão tặc này vậy mà nhịn được, xem bộ dáng là lo sẽ làm lớn chuyện, sau đó khiến cho hoàng thất trả thù.
Cứ như vậy, hắn hẳn là cũng có thể bảo vệ được bọn người Tô Nhã, cùng lắm thì trả giá một chút.
- Kiều Vạn Niên thần tôn trọng Nhân Hoàng, cũng hi vọng Nhân Hoàng có thể tôn trọng Kiều gia.
Kiều Vạn Niên giơ tay lên, nhẫn không gian nở rộ ánh sáng, Tô Nhã và mười hai người của Tô gia toàn bộ đều bị ném ra ngoài.
- Bọn hắn thật sự là ở trong tay ngươi! Làm sao ngươi bắt bọn hắn đi được?!
Tô Thiên Can chấn kinh lại tức giận, chẳng lẽ hỗn đản này đã sắp xếp bí tuyến tại Tô gia?
Nhân Hoàng cũng đều rất bất ngờ, mới vừa rồi là đang suy đoán Kiều Vạn Niên hẳn là đã bắt được chứng cớ gì, không nghĩ tới lại trực tiếp bắt người lại.
Làm sao hắn làm được.
Hắn bắt lúc nào.
- Phụ thân (đại bá)! Cứu chúng ta!
Bọn người Tô Nhã máu me khắp người, bộ dáng thê thảm.
Đột nhiên nhìn thấy Tô Thiên Can liền kích động nhảy dựng lên, nhưng trên người bọn họ đều treo xiềng xích, bị Kiều Vạn Niên ngăn chặn.
- Kiều Vạn Niên, trước tiên người thả người đi đã, có gì cứ từ từ nói.
Tô Thiên Can đứng dậy hô to.
- Phụ thân, nhanh cứu con. Đám hỗn đản này làm nhục nữ nhi, bọn hắn lấy y phục của ta, bọn hắn nhìn hết thân thể của ta, báo thù cho ta, báo thù cho ta.
Tô Nhã mang đầy nước mắt, gào thét lên giống như phát điên.
- Im miệng!!
Nhân Hoàng không giận tự uy, thanh âm giống như trọng chùy vô hình gõ vào trên linh hồn của bọn hắn.
Tô Nhã và đám người run rẩy, cuống quít quỳ trên mặt đất, nhưng vẫn tấp nập quay đầu nhìn qua Tô Thiên Can.
Bọn hắn đều nghĩ là phải chết chắc, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy tộc trưởng.
- Xin mời Nhân Hoàng, phán quyết!
Kiều Vạn Niên lui lại hai bước, hành lễ với Nhân Hoàng.
Tô Thiên Can vội nói.
- Nhân Hoàng, chuyện này chỉ là một mình Tô Nhã làm, không liên quan tới những hài tử khác. Tô Nhã cũng chỉ là xúc động, thần có thể mang về nghiêm trị. Nhân Hoàng, Tô gia nguyện ý bỏ ra những cái giá khác, lắng lại lửa giận của Kiều gia Nhân Hoàng hơi nhíu mày lại, có chút chần chờ.
Nếu như là gia tộc khác, hắn không có bất cứ chút do dự nào, mặc kệ hung ác làm sao, nhất định phải nghiêm trị.
Dù sao trận bạo tạc kia cơ hồ đã khiến cho Kiều gia tuyệt hậu, còn gây nên thù hận giữa các đại gia tộc, càng làm cho hoàng thất mất hết mặt mũi ở trước mặt các tộc phương bắc.
Nhưng Tô gia là thông gia của hoàng thất, thân thích với rất nhiều người của hoàng thất, dựa theo bối phận mà nói, Tô Nhã vẫn là chất nữ của hắn.
Nhân Hoàng nói:
- Vạn Niên, ngươi có yêu cầu gì, không ngại nói ra.
- Kiều gia chỉ cầu một cái công chính.
Kiều Vạn Niên cũng không nhiều lời, lấy tư thái bình tĩnh nhất, lý trí nhất, bức hoàng thất nâng đao!
- Kiều Vạn Niên, ta biết ngươi vô cùng...
Tô Thiên Can lập tức muốn cùng Kiều Vạn Niên đàm phán, lại bị Kiều Vạn Niên chặn ngang.
- Xin Nhân Hoàng thông cảm, thần không muốn nghe giọng Tô Thiên Can, thần sợ ép không được lửa giận, lại làm ra chuyện mạo phạm gì tại hoàng cung này.
- Ngươi...
Tô Thiên Can cắn răng nhịn xuống.
Nhân Hoàng nói:
- Ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói, ta thay ngươi chủ trì công đạo.
- Một cái công chính!
Kiều Vạn Niên vẫn không nói nhiều.
Nhân Hoàng trầm mặc một lát, liếc mắt nhìn Tô Thiên Can ở phía trước mặt mũi vừa đầy chờ mong vừa khẩn trương, cắn răng nói:
- Tô Nhã giao cho Kiều gia, mặc cho xử trí.
- Nhân Hoàng...
Tô Nhã kêu lên đầy sợ hãi, lại bị ánh mắt sắc bén của Nhân Hoàng cưỡng bức ngăn lại, nàng tranh thủ thời gian nhìn về phía phụ thân, điên cuồng nháy mắt.
- Nhân Hoàng, xin hãy tha thứ cho Tô Nhã, Tô gia nguyện ý bồi thường tại những vấn đề khác.
Tô Thiên Can lần nữa quỳ xuống.
Mặc dù Tô Nhã đã làm sai chuyện, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của hắn, từ nhỏ đến lớn ngay cả mắng đều không nỡ, làm sao có thể giao cho Kiều gia.
Nhân Hoàng nhìn về phía Kiều Vạn Niên.
Nhưng Kiều Vạn Niên vẫn cúi đầu, thờ ơ.
Nhân Hoàng lại nói:
- Kiều gia chết bảy người, Tô gia giao ra bảy người! Như thế nào?
Không thế nào!!
Đám con cháu Tô gia sợ hãi lại càng tuyệt vọng hơn, lo lắng nhìn về phía Tô Thiên Can.
Bọn hắn đều không muốn chết, càng không muốn chịu chết bởi vì Tô Nhã ngu xuẩn này.
Tô Thiên Can rất muốn cứu vãn, nhưng dáng vẻ Nhân Hoàng giống như quyết tâm muốn trừng phạt Tô gia.
Bầu không khí thoáng an tĩnh, Kiều Vạn Niên vẫn đứng ở nơi đó, thờ ơ.
Tô Thiên Can gầm thét:
- Kiều Vạn Niên, bảy người còn chưa đủ? Ngươi có chừng có mực đi!
Kiều Vạn Niên lạnh lùng nói:
- Bọn người Khương Phàm có thể còn sống, đó là mạng lớn! Tô Nhã làm, là muốn đuổi tận giết tuyệt!
Nhân Hoàng vác hai tay tại sau lưng dùng sức nắm chặt, đây là muốn mười hai tộc nhân Tô gia toàn thể chôn cùng?
Mặc dù yêu cầu cũng không quá phận, nhưng Tô gia và hoàng thất lại liên quan về thông gia, nếu như giết hết, hắn rất khó đối mặt với Tô gia, cũng rất khó đối mặt với một ít người của hoàng thất.
Thế nhưng, nếu như không làm như vậy, hắn rất khó trấn an Kiều gia.
Kiều Vạn Niên có thể nhịn được lửa giận, tự mình tới đây đã cho hắn tôn trọng cực lớn, cũng rất có thể là đang thử thăm dò hoàng thất. Nếu như hắn không dành cho Kiều gia tôn trọng, Kiều gia sẽ triệt để tuyệt vọng đối với hoàng thất.
Nhân Hoàng yên lặng châm chước, cân nhắc nặng nhẹ.
Kiều Vạn Niên cúi đầu, chờ đợi Nhân Hoàng quyết định.
Hắn muốn Nhân Hoàng tự mình nâng đao xử tử tử đệ Tô gia, như thế này đã có thể khiến cho nội bộ hoàng cung rung chuyển, cũng có thể khiến cho Tô gia và hoàng thất mâu thuẫn.
Cái này càng thích hợp hơn xa so với việc Kiều gia trực tiếp xử tử bọn người Tô Nhã.
Cuối cùng Nhân Hoàng cũng đã làm ra quyết định:
- Tô Nhã và mười hai người, toàn bộ giao cho Kiều gia, mặc cho xử trí.
- Nhân Hoàng!!
Tô Thiên Can muốn rách cả mí mắt, toàn bộ?
Đây đều là huyết nhục của Tô gia!
Tô Cao Nghĩa đã chết, nếu như đám người Tô Nhã lại chết, Kiều gia còn có hậu đại gì nữa đây!
Tô gia đời sau sẽ kéo dài như thế nào?
Tô Nhã và đám người ngồi liệt trên mặt đất, con mắt trừng lớn, triệt để tuyệt vọng.
Mặc cho xử trí?
Chẳng lẽ chúng ta thật phải chết?
Vì sao! Vì sao chứ?!
- Quyết định như vậy đi.
Nhân Hoàng không để ý đến.
Mặc dù đáng tiếc, nhưng không có người sau này còn có thể tái sinh. Hắn vừa vặn có thể nhờ vào sự kiện đó, tuyên cáo các tộc, nếu như mạo phạm hoàng thất, cho dù là Tô gia, cũng phải trả giá đắt!
Tô Thiên Can buồn giận đan xen, đáy mắt hiện lên lửa giận, vô ý thức liền muốn nhìn về phía Nhân Hoàng, nhưng lại cưỡng ép nhịn xuống, quay đầu nhìn về hướng Kiều Vạn Niên.
Nhưng, Kiều Vạn Niên vẫn giữ im lặng.
Còn không hài lòng?
Nhân Hoàng khẽ nhíu mày:
- Vạn Niên, ngươi đối với phán quyết này, còn chưa hài lòng?
- Nhân Hoàng phán quyết là một mạng đổi một mạng, rất hợp lý, nhưng thần cảm giác không công bằng. Bọn hắn chủ động mạo phạm, chủ động giết người, còn làm bộ không biết, Kiều gia cần là cái đáp lại công bằng. Cái đáp lại này, không chỉ là xin lỗi, cũng không phải là trao đổi đồng giá.
- Mà, Tô gia không chỉ có mạo phạm chúng ta, càng mạo phạm hoàng thất. Tại tiệc tối ăn mừng thi đấu bài vị, vậy mà lại làm ra hành vi đồ sát như vậy, mặc kệ là cá nhân Tô Nhã quyết định, hay là ý của Tô gia đều là trách nhiệm của Tô gia.
- Cá nhân ta cảm giác, Nhân Hoàng cũng hẳn nên nghiêm trị, dùng chuyện này cảnh cáo các nhà, cũng tỏ thái độ cho tân khách các phương.
Rốt cuộc Nhân Hoàng đã hiểu mục đích của Kiều Vạn Niên.
Cái này mặc dù là tôn trọng hoàng thất, xin mời hoàng thất phán quyết, nhưng thứ Kiều Vạn Niên muốn, tuyệt đối không đơn giản chỉ muốn Kiều gia tự mình hành hình, thậm chí còn nhiều hơn.
- Kiều Vạn Niên!!
Tô Thiên Can gắt gao nắm chặt nắm đấm, thân thể hùng tráng đang run rẩy.
Nhân Hoàng nhìn gương mặt dữ tợn đã của Tô Thiên Can:
- Ngươi còn nhớ rõ huyết thư đã ký đêm qua?
- Thần... Nhớ kỹ...
Tô Thiên Can đè nén lửa giận muốn dâng lên.
Nhân Hoàng làm ra quyết định:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là gia chủ Tô gia, cũng tự đoạn một tay, đến chết không thể tái sinh! Dùng trừng trị này tiến hành tại Thanh Bình uyển!
Mặc dù tước đoạt chức vị tộc trưởng đã là trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc, nhưng tân khách các phương đều sẽ chú ý chuyện này, Nhân Hoàng cần làm ra càng nghiêm khắc quyết định, cho nên, chặt tay!
- Ta, tiếp nhận.
Tô Thiên Can cực lực khống chế âm thanh nhưng vẫn mang theo rung động rõ ràng..
Chương 999 Cấm Nguyên Châu

- Vì để đền bù cho Kiều gia, Tô gia phải đồng ý ba điều kiện của Kiều gia.

Nhân Hoàng biết Kiều Vạn Niên còn có yêu cầu, dứt khoát quyền lợi giao cho trên tay hắn.

Còn có?

Lần đầu tiên trong đời Tô Thiên Can sinh ra ý hận đối với Nhân Hoàng.

Kiều Vạn Niên hơi hành lễ, nói:

- Đầu tiên, tộc trưởng Tô gia mới nhận chức phải dẫn thành viên quan trọng của Tô gia đến trước cửa Kiều gia ai điếu(*) mười ngày mười đêm, an ủi vong hồn hài tử của thần, yêu cầu này, không quá phận chứ.

(*) Bài văn viếng người chết để bày tỏ lòng xót thương, điếu văn.

Nhân Hoàng gật đầu:

- Chuẩn!! Tô gia nhất định phải làm như thế!!

- Thứ hai, nếu như sau đó Tô gia trả thù, Kiều gia tuyệt đối không nương tay, cũng sẽ phản kích. Yêu cầu này, không quá phận chứ.

Nhân Hoàng không có vội vã thuyết phục bọn hắn tỉnh táo, chỉ là gật đầu nói:

- Chuẩn!!

- Hai điều kiện này, xin mời Nhân Hoàng làm chứng, lấy huyết thư chiêu cáo.

Kiều Vạn Niên muốn chính là cái thứ hai.

Hôm nay chỉ cần kích thích đủ đúng chỗ, Tô gia khẳng định phản kích, Kiều gia có thể 'Phụng chỉ phản kích' 'Phụng chỉ giết người'.

Nhân Hoàng nói:

- Giữa trưa hôm nay, huyết thư sẽ đưa đến trong phủ Kiều gia.

- Cái thứ ba thì sao?

Tô Thiên Can còn tưởng rằng Kiều Vạn Niên sẽ ra công phu sư tử ngoạm, không nghĩ tới chỉ là muốn điều kiện như vậy.

Nhưng, điều kiện thứ ba ngay sau đó lại làm cho hắn suýt chút nữa chửi ầm lên.

Kiều Vạn Niên nói:

- Điều kiện thứ ba, Kiều gia muốn bồi thường, bồi thường đầy đủ an ủi Kiều gia. Ta muốn mười viên Cấm Nguyên Châu.

Nhân Hoàng đều nghĩ là mình đã nghe lầm:

- Ngươi muốn cái gì?

Kiều Vạn Niên liếc mắt nhìn Tô Thiên Can, lặp lại chậm chạp, rõ ràng:

- Cấm Nguyên Châu, mười viên! Bọn người Khương Phàm mười người vừa bị thương vừa chết chết, cần mười viên đền bù.

- Ngươi nằm mơ đi thôi! Muốn Cấm Nguyên Châu của Tô gia ta, giết cả nhà ngươi đều không đủ!

Tô Thiên Can không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng bạo phát.

Cấm Nguyên Châu là Linh Bảo đặc hữu của Tô gia, là thứ có thể giam cầm thời gian, thậm chí nghịch chuyển thời gian, nó chính là tuyệt thế trân bảo.

Một viên Cấm Nguyên Châu, có thể làm cho thời gian phạm vi mấy vạn mét xung quanh bị giam cầm ba đến năm giây, thậm chí là đảo lưu mấy giây.

Mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi mà thôi, thế nhưng hoàn toàn có thể tại thời khắc đặc thù cưỡng ép bảo mệnh, càng có thể dùng làm để săn giết, xử tử mục tiêu nào đó.

- Tô gia ngươi có Cấm Nguyên Bảo Thụ, còn có thể tiếp tục tạo ra Cấm Nguyên Châu, ta chỉ cần mười viên.

Thứ có thể Kiều Vạn Niên lắng lại lửa giận chỉ có cái này, đây cũng là trân bảo hắn tìm kiếm cho Khương Phàm.

Một viên Cấm Nguyên Châu, tương đương với cơ hội cứu một mạng, tránh cho tương lai lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vừa rồi. Mười viên Cấm Nguyên Châu, chẳng khác nào có mười cơ hội, bất luận là bây giờ hay là tương lai, đều có thể tác dụng rất lớn.

- Nhân Hoàng, Cấm Nguyên Châu của Tô gia tuyệt đối sẽ không giao cho Kiều gia!

Tô Thiên Can gần như gào thét, hô to.

Cấm Nguyên Bảo Thụ của Tô gia là từ tổ tiên truyền xuống, trước sau mấy ngàn năm, nhưng Cấm Nguyên Châu không phải muốn có liền có, nó cần dược dịch đặc thù đổ vào, càng cần thời gian hơn trăm năm mới có thể kết xuất một quả.

Một trăm năm áp súc, đổi lấy lưu chuyển thời gian mấy giây ngắn ngủi.

Mấy ngàn năm nay, Tô gia bọn hắn tổng cộng mới đến mấy chục viên, còn cần rất nhiều, nào có mười viên!

Mười viên liền đại biểu cho hơn một ngàn năm!

- Nếu như ngươi không nỡ, vậy thì đưa Cấm Nguyên Bảo Thụ cho ta, ta nuôi năm trăm năm, trả lại cho ngươi.

- Ngươi nằm mơ đi.

Tô Thiên Can quỳ xuống trước Nhân Hoàng, liên tục dập đầu:

- Nhân Hoàng, chúng thần là làm sai chuyện, nhưng chúng thần cũng đã trả giá đắt, còn xin Nhân Hoàng vì thần làm chủ, vì Tô gia làm chủ.

Kiều Vạn Niên hừ lạnh:

- Ngươi bỏ ra cái giá gì, giết hài tử của ta, để cho ta tuyệt hậu, xin lỗi cùng đền mạng không phải là nên làm sao, đây là cái giá sao?

- Ngươi suýt nữa nhấc lên nội chiến hoàng tộc, càng mạo phạm hoàng thất, ngươi lại bỏ ra cái giá gì rồi?

Tô Thiên Can gầm thét:

- Kiều Vạn Niên, ngươi không được một tấc lại muốn tiến một thước.

Kiều Vạn Niên nói với Nhân Hoàng:

- Nếu như thi đấu bài vị, người chết là Khương Phàm, các nhà khẳng định cười trên nỗi đau của người khác, mà Kiều gia chúng ta lại không chiếm được bất kỳ lời trấn an nào. Kết quả người chết lại là người của các đại gia, Kiều gia liền thành tội nhân?

- Bây giờ Tô gia công nhiên dẫn bạo Lôi Phù tại trên tiệc tối ăn mừng, ngay trong hoàng cung, ngay trước mặt vô số người, nổ chết con cháu Kiều gia ta, để cho Kiều gia ta tuyệt hậu. Chẳng lẽ Kiều gia chỉ xứng một cái 'Nợ máu trả bằng máu', 'Một mạng đổi một mạng'?

Nhân Hoàng, Kiều Vạn Niên thần rất ít nói nhiều lời với ngài như vậy, nhưng lần này, ngài nhất định phải nghiêm trị Tô gia. Không chỉ có bởi vì hắn đã phạm sai lầm, càng là bởi vì bọn họ là Tô gia, là người ngài tín nhiệm nhất, ngài nhất định phải cho Kiều gia, cho các đại gia tộc Cổ Hoa một cái công đạo.

- Nhân Hoàng!!

Ánh mắt Tô gia lắc lư, khẩn cầu Nhân Hoàng.

Nhân Hoàng đã hiểu Kiều Vạn Niên cố ý, nhưng Kiều Vạn Niên nói không sai, đền mạng xin lỗi đây chỉ là 'Báo thù', Tô gia còn không có trả giá đắt.

Tô gia mạo phạm, làm nhục hoàng thất, phá hủy quy củ, cũng xác thực cần bỏ ra cái giá càng lớn.

- Tô gia, còn có mấy viên Cấm Nguyên Châu?

Nhân Hoàng vừa nói ra, sắc mặt Tô Thiên Can đã trắng bệt.

Cấm Nguyên Châu là chí bảo tuyệt mật của Tô gia, ngay cả tộc trưởng đều không có quyền tuỳ tiện quyết định giao cho ai, mà là cần hội tộc lão liên danh biểu quyết.

Từ xưa đến nay, Tô gia ngoại trừ đã từng hiến cho qua hoàng thất mấy viên, cũng chưa từng giao cho qua người ngoài nào cả.

Dù sao đó cũng là chí bảo có thể ngược dòng thời gian, khiến cho vô số cường giả tham luyến.

Nếu như hắn giao ra toàn bộ thì hắn chính là tội nhân của Tô gia.

- Mấy viên!!

Nhân Hoàng ép hỏi.

- Nhân Hoàng...

Tô Thiên Can tuyệt vọng, lại tuôn ra hận ý càng sâu.

Kiều Vạn Niên buông thõng tầm mắt, yêu cầu Cấm Nguyên Châu, không chỉ là bảo vệ Khương Phàm mà còn phải triệt để kích phát thù hận của Tô gia, làm nền cho hai tộc ác chiến.

Có cái này làm nền, mặc kệ Kiều gia phản kích như thế nào, quấy thế cục Cổ Hoa loạn như thế nào, đều có thể quy tội hai tộc mối thù giết con, mối hận đoạt bảo, hợp tình lại hợp lý!!

Tô Thiên Can cắn răng:

- Tô gia, còn hai viên!

Kiều Vạn Niên nói:
Chương 1000 Cha con toan tính

- Ta không tin!!

- Chỉ hai viên! Ngươi có giết ta cũng không bỏ ra nổi ba viên!

- Tô gia coi Cấm Nguyên Châu là bảo bối, ngàn năm qua cơ hồ chưa từng dùng qua, các ngươi chí ít có mười viên.

- Chuyện Tô gia còn cần bàn giao cùng ngươi, chúng ta đã dùng qua, chúng ta cũng đưa cho hoàng thất. Chúng ta chỉ có hai viên.

Nhân Hoàng đưa tay ngăn lại:

- Tô gia cầm hai viên, hoàng thất bồi một viên.

- Ta tôn trọng hoàng thất, nhượng bộ lớn nhất, tám viên!!

- Kiều Vạn Niên...

Tô Thiên Can nhịn không được muốn giết qua.

- Tám viên!!

Kiều Vạn Niên nói.

- Tô gia ra năm viên, hoàng thất nơi này chỉ có một viên. Còn thêm vào... Tô Thiên Can tiếp tục làm tộc trưởng Tô gia. Kiều Vạn Niên, ngươi có hài lòng?

Kiều Vạn Niên trầm mặc một lát, miễn cưỡng nhẹ gật đầu.

Nhân Hoàng quả nhiên khôn khéo, trước đó rút lui Tô Thiên Can, gây nên tức giận cùng oán niệm, bây giờ lại xảo diệu để hắn khôi phục vị trí tộc trưởng, có thể triệt tiêu hận ý cực lớn của Tô Thiên Can đối với Nhân Hoàng, ngoài ra lại để hoàng thất bổ sung một viên, càng có thể thể hiện sự 'Chiếu cố' của hoàng thất đối với Tô gia.

Nhưng không quan trọng, Tô Thiên Can coi như không được làm tộc trưởng, cũng là vụng trộm làm tộc trưởng, Cấm Nguyên Châu cũng coi như có thể cầm tới sáu viên.

- Việc này kết thúc như vậy, đều lui ra đi.

Nhân Hoàng phất tay ra hiệu, không có vội vã trấn an ai, trước hết để cho hai bên trở về tỉnh táo lại, hôm nào lại ước đàm với bọn họ sau.

Tô Thiên Can oán hận nhìn Kiều Vạn Niên, gắt gao nắm chặt nắm đấm, quay người nhanh chân rời khỏi.

- Phụ thân, ta đây, phụ thân... Phụ thân (đại bá), người không thể nào cứ từ bỏ chúng ta như vậy.

Bọn người Tô Nhã sụp đổ thét lên, nhưng rất nhanh đã bị Kiều Vạn Niên kéo vào trong nhẫn không gian, cáo từ rời khỏi.

- Phụ hoàng, Kiều Vạn Niên là đang mượn tay của ngài chặt đầu Tô gia.

Đại hoàng tử từ trong cánh rừng bên cạnh đi tới, có chút kỳ quái khi thấy phụ hoàng lại có thể liên tiếp dễ dàng tha thứ cho Kiều Vạn Niên.

- Kiều Vạn Niên có thể nhịn được tức giận, tự mình tới tìm ta, ta phải cho hắn ân huệ vốn có.

Nhân Hoàng lắc đầu than nhẹ, hai lông mày tụ thêm mấy phần nghiêm trọng.

- Kiều Vạn Niên không phải nhịn được, mà là không thể không nhịn. Nếu như hắn thật muốn náo lên, chúng ta hoàn toàn có thể làm bộ làm tịch khai đao, tuyên cáo tư thái của chúng ta với phương bắc.

- Thống ngự hoàng thành, không phải dựa vào chém chém giết giết, nhất là tình huống Cổ Hoa chúng ta. Nếu quả thật Kiều gia náo lên, phương bắc sẽ triệt để chê cười. Mặc dù chúng ta có thể hủy Kiều gia, nhưng ảnh hưởng quá ác liệt, hậu quả càng khó đoán trước được.

- Giữa Hoàng thất và cửu đại gia tộc rất phức tạp, bọn hắn chính là tồn tại của hoàng thất, hoàng thất càng là tồn tại của bọn hắn. Nếu như tình huống cho phép, chúng ta vẫn phải lấy cân đối làm chủ.

Nhân Hoàng dạy Đại hoàng tử.

Quản lý hoàng thành nào có đơn giản như vậy, tùy tiện liền giết ai diệt ai, rất dễ dàng khiến cho lòng người rét lạnh, khiến cho các đại gia tộc trung thành cảm thấy bị thương.

Nghiêm trọng hơn chính là, nếu như vị Nhân Hoàng nào đó biến cửu đại gia tộc Cổ Hoa thành Bát đại gia tộc, thế tất sẽ bị ghi chép đến trên sử sách Cổ Hoa.

Không còn mặt mũi đối với liệt tổ liệt tông.

Đại hoàng tử trầm mặc một lát, lại nói:

- Ngài hẳn lo lắng về Thánh Nhân kia của Kiều gia.

- Chó sủa bậy không cắn người, chó cắn người sẽ không sủa bậy.

Nhân Hoàng khẽ nói, thanh âm rất thấp, cơ hồ nhỏ đến không thể nhận ra.

Kiều gia đứng hàng thứ chín, vẫn cho là thực lực yếu nhất, nếu như chỉ là như vậy, hắn thật không để ý mà hung hăng gõ Kiều gia, nhưng vậy mà Kiều gia lại xuất hiện một Thánh Nhân.

Nếu như tối hôm qua Kiều Vạn Niên không quan tâm mất lý trí, hoàn toàn có thể liên hợp Thánh Nhân đến thẳng Tô gia, coi như không hủy được nơi đó, cũng sẽ triệt để phế đi Tô gia.

Nếu như Hoàng thất trấn áp, cũng sẽ bỏ ra thương vong.

Bởi như vậy, chuyện sẽ triệt để làm lớn lên!

Mà chưa kể Kiều gia lại tra được hung thủ trước hừng đông, còn không một tiếng động bắt bọn người Tô Nhã đi, thật sự có chút không thể tưởng tượng được.

Như vậy xem ra, Kiều gia điệu thấp cũng không phải là thật sự điệu thấp, bọn hắn vẫn đang làm một loại chuẩn bị nào đó, mà còn là chuẩn bị rất sâu.

Nếu bọn hắn có thể tra được Tô gia, khẳng định cũng đang tra gia tộc khác. Nếu quả như đánh nhau thật thì bọn họ cũng có năng lực gây nên hỗn loạn trong những gia tộc khác.

Đến lúc đó, sẽ là một tràng cảnh gì đây?

Cho nên, hôm nay hắn không thể không khuynh hướng Kiều gia, trấn an Kiều gia.

- Phụ hoàng, ngài thật cảm giác sư phụ Khương Phàm là Thánh Nhân sao?

- Trước đó còn hơi nghi ngờ, nhưng tối hôm qua khi Khương Phàm thả ra ngọn lửa kia...

- Cảnh giới nhi thần không đủ, cảm nhận không phải quá cường liệt, ngọn lửa kia có cái gì đặc biệt sao?

- Đây không phải là vũ khí, mà là linh vũ Khổng Tước Ngũ Sắc!! Linh vũ, đối với tộc Khổng Tước cao ngạo nhất mà nói là cực kỳ quan trọng, tượng trưng cho quyền lợi, lực lượng, cùng tôn nghiêm. Bọn chúng sẽ không dễ dàng đưa cho người khác, càng sẽ không để cho linh vũ của mình tùy tiện rơi xuống trong tay người khác, cho nên cây hỏa vũ kia, chỉ có thể là tộc Khổng Tước tặng cho hắn.

- Nếu như không phải tặng cho Khương Phàm thì chính là tặng cho vị sư phụ kia của Khương Phàm. Có thể kết giao nhất tộc Khổng Tước, có thể có được linh vũ. Ngươi còn cần hoài nghi thực lực sư phụ Khương Phàm sao?

Vẻ mặt Đại hoàng tử cũng chợt nghiêm trọng, chẳng lẽ là Thánh Nhân thật?

Mặc dù như thế này liền có thể giải thích được tại sao Khương Phàm cuồng ngạo, tại sao Kiều gia đột nhiên hiện ra cường thế, nhưng vẫn rất khó để tiếp nhận.

Nhân Hoàng nói:

- Vẫn không nên tùy tiện lộn xộn động vào Kiều gia, quan sát một một thời gian lại nói.

- Cần nhi thần đi Tô gia một chuyến không?

Đại hoàng tử rất coi trọng Tô gia.

Đây chính là ưng khuyển trung thành nhất của hoàng thất, nếu như xuất hiện khoảng cách, đối với tương lai hắn tiếp quản hoàng thành rất bất lợi.

- Trước tiên không nên nôn nóng, chờ bọn hắn tỉnh táo mấy ngày đã.

Nhân Hoàng ngược lại không có quá để ý, mặc dù Tô gia rất trung thành, nhưng thời điểm nên gõ cũng phải gõ, không cần mãi nuông chiều, đây là đạo đối đãi với kẻ dưới.

Thời điểm Kiều Vạn Niên chạy tới hoàng cung, Khương Phàm đã đi đến Ác Nhân cốc.

Nhưng, vì để tránh cho Thiên Cung để lộ thân phận của hắn với hoàng cung, hắn đã thuận đường đi một chuyến tới tửu lâu Thiên Cung. Hắn cần cùng Đông Hoàng Như Ảnh làm ước định chân chính, ước định có trao đổi lợi ích, bảo đảm Đông Hoàng Như Ảnh bảo vệ bí mật thân phận hắn.
Chương 1001 Vô lại

- Nghị công tử, chuyện tối ngày hôm qua, chúng ta cảm thấy rất tiếc nuối. Nếu có cần cái gì, cứ mở miệng.

Đông Hoàng Như Ảnh mời Khương Phàm ngồi xuống, tay ngọc thon thon giương nhẹ, từ trong sương mù lấy ra bộ uống trà của nàng.

- Thù của Kiều gia, Kiều gia sẽ tự mình phụ trách, sẽ không phiền phức tới Thiên Cung.

Khương Phàm lưu ý đến bộ uống trà, nữ tử này mỗi ngày đều ở chỗ này pha trà sao?

Thật có rảnh rỗi nhàn tình dật trí(*) như vậy à?

(*) Yên vui thong dong.

Hay là đồ uống trà có vấn đề?

Đông Hoàng Như Ảnh lưu ý đến ánh mắt Khương Phàm, yên nhiên cười khẽ:

- Trong ấm có càn khôn khác.

Quả nhiên!

Khương Phàm giật mình, ngồi nghiêm chỉnh:

- Hôm nay ta tới là muốn làm giao dịch cùng Như Ảnh cô nương.

- Nghị công tử xin mời.

- Ta muốn được Như Ảnh cô nương cam đoan, bí mật thân phận của ta chỉ cực hạn tại gian phòng này, không thể truyền khắp Thiên Cung, càng không thể truyền khắp hoàng thành.

- Như Ảnh muốn kết giao bằng hữu với Nghị công tử, há có thể tùy tiện hại Nghị công tử. Chúng ta trước đó đã nói chuyện qua, chỉ cần Nghị công tử nói cho Như Ảnh tại sao ngươi tới nơi này, giữa chúng ta chính là bắt đầu rất tốt, cũng sẽ chung đụng rất vui sướng.

Đông Hoàng Như Ảnh yên nhiên cười khẽ, nhấc đầu ngón tay, rót trà nóng vào trong ly trà trước mặt Khương Phàm, mắt sáng như sao, lóe ra tia sáng mỹ lệ, môi đỏ nhấp nhẹ, nụ cười mang theo mấy phần ý vị sâu xa.

Khương Phàm hiểu rõ:

- Nhìn ý tứ của Như Ảnh cô nương, tình huống của ta là do Thiên Cung ở Nam Bộ truyền tới?

- Như Ảnh không phải không tin Nghị công tử, chỉ là muốn hiểu rõ kỹ lưỡng hơn, cho nên đã hỏi Thiên Cung Nam Bộ, cũng đã hỏi hỏi Thiên Cung Tây Bộ. Nghị công tử, thế nhưng ngươi đã làm tổn thương sự tín nhiệm của Như Ảnh rồi.

- Lần đầu gặp nhau có thể thẳng thắn bẩm báo, chẳng phải Khương Phàm ta quá ngây thơ sao? Ta tin người thông minh như Như Ảnh cô nương, khẳng định cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, không để ý, sau đó vẫn sẽ tự mình điều tra.

Khương Phàm da mặt dày, tùy tiện lấp liếm cho qua.

Đông Hoàng Như Ảnh rất im lặng, ta không để ý, nhưng ngươi đã nói giảm năm mươi phần trăm, ai biết ngươi không có nửa câu là nói thật.

- Ta biết thân phận của ngươi, lại biết chuyện ngươi làm tại Tây Bộ, nhưng ta không có nói với bất cứ kẻ nào, đây không coi là tín dự?

- Như Ảnh cô nương không chỉ có vóc người xinh đẹp, phẩm hạnh cũng tốt, khó có được khó có được.

- Vậy Nghị công tử có thể nói rõ sự thật, tại sao ngươi lại muốn tới phương bắc?

- Cái này không quan trọng, hôm nay ta muốn làm giao dịch với cô nương. Chỉ cần có thể bảo đảm giữ bí mật của ta, điều kiện tùy cô nương ra.

Đông Hoàng Như Ảnh rất bất đắc dĩ, không quan trọng?

Hời hợt liền đuổi đi rồi?

Khương Phàm cầm lấy chén trà, chần chờ lại đặt lại lên bàn:

- Cô nương cứ từ từ cân nhắc, chỉ cần ta có thể làm được, định hết sẽ làm khả năng.

- Ta chỉ muốn biết tại sao công tử tới phương bắc.

- Ta không chiếm tiện nghi của cô nương, chút chuyện này cũng không có ý gì, không đáng dùng để trao đổi. Cô nương vẫn nên có điều kiện đặc biệt để cho ta trả giá một chút, nếu không ta rất khó tin tưởng cô nương có thể một mực thay ta giữ bí mật.

Đông Hoàng Như Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu, người này thật sự quá cứng đầu.

- Nếu không có ý gì, Nghị công tử đưa ta miễn phí, như thế nào?

- Ta đoạt Vĩnh Hằng Chi Linh, lại giết rất nhiều thiên tài Huyền Nguyệt hoàng triều, còn kết thù kết oán với Đại Diễn thánh địa, huyên náo đến nỗi toàn bộ thánh địa Tây Bộ đều có ý kiến đối với ta. Nếu như ta về Nam Bộ, rất dễ dàng bị bọn hắn hãm hại, cho nên mới tới phương bắc.

- Nơi này cách phương nam rất xa xôi, hơn năm trăm ngàn dặm, tương đương với hai thế giới. Nơi này, an toàn nhất.

Khương Phàm nhún nhún vai, nói:

- Chỉ đơn giản như vậy.

Đông Hoàng Như Ảnh lại nhìn Khương Phàm, mỉm cười không nói gì.

Khương Phàm kỳ quái nhìn nàng:

- Ta không để ý thưởng thức gương mặt này, nhưng... Chúng ta có thể nói chuyện chính sự không?

Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu:

- Nghị công tử, nhìn Như Ảnh không thể tin như vậy sao? Đáng để cho ngươi phòng bị như vậy.

- Ta đều nói thật, sao cô nương lại không tin đâu. Ngươi đây chính là làm tổn thương tình cảm của ta.

- Nếu như không thấy được sợi linh vũ kia, ta sẽ tin, nhưng bây giờ, ta ngược lại thật ra cảm giác Nghị công tử đang... ừm... Chế giễu Như Ảnh.

Đông Hoàng Như Ảnh đương nhiên sẽ không tin tưởng Khương Phàm, nếu quả thật muốn tị nạn, Vương Quốc Hắc Ám so nơi nào khác đều phù hợp hơn rất nhiều, nhất định phải một mình chạy đến phương bắc xa xôi?

Còn không kiêng nể gì mà làm việc cao điệu như thế!

Mà, liệt diễm tối hôm qua kia rất rõ ràng chính là linh vũ Khổng Tước Ngũ Sắc.

Khương Phàm có thể có được linh vũ, chỉ có một khả năng, chính là Khổng Tước Ngũ Sắc bên trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn.

- Làm sao cô biết đó là linh vũ?

Khương Phàm ra vẻ kinh ngạc nhìn thiếu nữ ưu nhã trước mặt.

- Tất cả mọi người đều biết đó là linh vũ.

Khương Phàm cười khẽ hai tiếng:

- Đó đúng là linh vũ, ta nhặt được.

Đông Hoàng Như Ảnh nói:

- Khổng Tước là Yêu tộc rất cao ngạo, là tự cao nhất, có thể đại biểu Phượng Hoàng Linh Cầm. Đối với bọn chúng mà nói, linh vũ đại biểu cho huyết mạch, thực lực, đại biểu cho địa vị cùng tôn nghiêm.

- Nếu như bọn chúng chết một cách bình thường thì sẽ ở trước khi chết ngưng tụ toàn bộ năng lượng đến linh vũ, phóng tới trong tổ từ. Nếu như chết ngoài ý muốn, trước tiên hủy sẽ linh vũ đi, phóng thích uy lực cường đại giống như tự bạo. Coi như ai may mắn có được linh vũ, cũng có thể bị nhất tộc Khổng Tước bắt giết. Nghị công tử, còn cần Như Ảnh nói tiếp sao?

Khương Phàm cố ý toát ra mấy phần chấn kinh:

- Sẽ gặp phải bắt giết? Vậy chẳng phải là ta đang gặp nguy hiểm.

Vô lại thật!

Đông Hoàng Như Ảnh nao nao, lắc đầu cười khổ.

Nàng tiếp xúc qua rất nhiều công tử, đều dùng hết khả năng ở trước mặt nàng thể hiện ra dáng vẻ quý khí nho nhã, chưa từng thấy hình tượng vô lại không hề cố kỵ như thế này.

Tuy nhiên, Đông Hoàng Như Ảnh cũng có thể đại khái đoán được chút nguyên nhân, hẳn là Khổng Tước Ngũ Sắc ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn tìm được Khương Phàm, làm giao dịch nào đó với Khương Phàm.

Khương Phàm đột nhiên xuất hiện tại phương bắc, có thể là mang theo sứ mệnh của Khổng Tước Ngũ Sắc đi đến Khổng Tước sơn một chuyến.

Vị trí Khổng Tước sơn vừa lúc ở phương bắc Cổ Hoa, khoảng cách ba vạn dặm.

Nhưng Đông Hoàng Như Ảnh vẫn không nghĩ ra tại sao Khương Phàm lại muốn xen vào chuyện Cổ Hoa, lại vì sao tạo thành liên hệ chặt chẽ với Kiều gia như vậy, chặt chẽ đến nỗi tựa như là người một nhà.
Chương 1002 Lời giải thích hoàn mỹ

Đông Hoàng Như Ảnh buông chén trà xuống, nhìn mắt Khương Phàm:

- Nghị công tử, chúng ta không ngại dùng 'Tin tức' đổi 'Tin tức' chứ. Ngươi nói rõ sự thật liên quan giữa ngươi cùng Kiều gia, ta cam đoan Thiên Cung vĩnh viễn giữ bí mật của ngươi.

- Thay điều kiện.

- Ta chỉ muốn tin tức!

- Như Ảnh cô nương có đam mê nhìn trộm bí mật đời tư người khác?

- Ta đối với người khác không hứng thú, ta chỉ có hứng thú đối với Nghị công tử.

- Vinh hạnh vinh hạnh...

- Trao đổi không?

- Ta dùng bí mật mới của ta, đổi lấy ngươi đến giữ bí mật cũ của ta. Sau đó ngươi lại biết bí mật mới của ta, ta lại còn cần dùng những vật khác của ta đến trao đổi. Như Ảnh cô nương, cô là đang tính kế ta sao?

- Như Ảnh để lại cho Nghị công tử ấn tượng như vậy? Như Ảnh ở Thiên Cung này đã hai mươi năm, còn chưa từng...

- Cô nương cũng đã hai mươi rồi?

Khương Phàm nói xong, ho nhẹ hai tiếng, mau ngậm miệng.

Hai mươi?

Còn 'Đã'?

Đông Hoàng Như Ảnh ngưng nghẹn im lặng, hai mươi xuân xanh, chính là tuổi tác thanh xuân tươi đẹp, làm sao từ trong miệng gia hỏa này phun ra đột nhiên có cảm giác già cả hoang đường như vậy chứ.

- Như Ảnh cô nương, ta còn có chuyện khác phải xử lý. Cô nương cứ trực tiếp ra điều kiện, chúng ta làm giao dịch tốt, hai bên đều có lực lượng, như thế nào??

- Ta chỉ muốn biết, liên quan giữa ngươi cùng Kiều gia.

- Như Ảnh cô nương, cô nhất định phải chấp nhất như thế sao?

Đông Hoàng Như Ảnh cười không nói nhìn Khương Phàm.

Khương Phàm trầm mặc, cũng nhìn Đông Hoàng Như Ảnh.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, đều trầm mặc không nói.

Một người đang chờ đợi, một kẻ đang suy nghĩ.

Sâu trong mê vụ, Đông Hoàng Như Yên lại đang sốt ruột, cũng chờ rất bất đắc dĩ.

Còn có thể được hay không đây, lại nhìn nhau như vậy, hai ngươi muốn nhìn ra tình cảm sao.

Khương Phàm chần chờ nói:

- Làm sao ta có thể tin tưởng cô có thể giữ được bí mật thay ta?

- Thiên Cung thuộc về Cửu Thiên Thần Giáo, gia phụ lại là cung chủ Thiên Cung. Xin nói câu khả năng Nghị công tử không quá nguyện ý nghe, chúng ta tôn quý lại kiêu ngạo, phần tôn quý này không giống với các đại gia tộc, chúng ta là tôn quý từ phẩm chất cùng huyết mạch, chúng ta tự ái lại tự trọng. Nếu ta đã ra cam đoan liền sẽ thủ vững. Chỉ cần Nghị công tử không đồng ý, ta cam đoan Thiên Cung tuyệt đối không truyền ra ngoài phương bắc bất cứ tin tức gì của ngươi.

- Nhưng, ngươi cần an tĩnh tầm năm ba tháng, đừng lại náo ra sự kiện oanh động gì, để tránh kích thích các tộc phương bắc điều tra ngươi, nhất là thánh địa phương bắc. Bọn họ cũng đều biết sự kiện Tây Bộ, chỉ là tạm thời không mẫn cảm với tên của ngươi, nếu như ngươi khăng khăng làm lớn chuyện tại Cổ Hoa, bọn hắn ở nơi đó khẳng định sẽ một lần nữa chú ý tới ngươi, cũng triển khai điều tra, tự nhiên sẽ tra được thân phận thật sự của ngươi.

- Đến lúc đó, rất có thể thánh địa phương bắc sẽ cưỡng ép bắt ngươi, chuyển giao cho thánh địa Trung Ương. Rất có thể thánh địa Trung Ương sẽ lại lấy danh nghĩa thánh địa, trực tiếp xử tử ngươi, dùng cái này trừng trị ngươi đã nhúng tay vào hoàng tộc.

- Kiều gia sẽ không làm lớn chuyện Thanh Bình uyển, sau đó ta cũng sẽ rời khỏi mấy tháng. Còn cô nói ta cùng Kiều gia liên quan...

Khương Phàm vẫn rất do dự, đương nhiên, làm như vậy đơn thuần là cố ý.

Đông Hoàng Như Ảnh nhìn con mắt lấp lóe của Khương Phàm, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Khương Phàm than khẽ, nói:

- Ngươi hẳn đã điều tra kỹ càng qua tình huống ta tiến vào hoàng thành. Lúc ấy chỉ muốn tùy tiện nhìn một chút. Nhưng con hồ ly kia của ta, nó đến từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn, ngoài ý muốn đã giết chết Đường Tư Minh của Đường gia. Lúc đầu ta cũng không để ý, kết quả hỏi qua tình huống, hiểu rõ cửu đại gia tộc Cổ Hoa, hiểu rõ thân phận Đường Tư Minh, cảm giác nếu như bỏ mặc không quan tâm, có khả năng Kiều Vi Nhi sẽ chết.

- Khương Phàm ta mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải hỗn đản, ta không thể nào bởi vì sủng vật của ta phạm sai, để một vị tiểu cô nương mất mạng. Cho nên ta liền đi qua, muốn để mọi trách nhiệm đều nắm vào trên người của ta, sau đó đại náo một trận, thừa cơ chạy trốn. Kết quả, ta lại gặp Phượng Bảo Nam ở Kiều gia. Thân phận Phượng Bảo Nam, cô biết không?

- Ta biết hắn là đến từ Nam Bộ, cụ thể không quá rõ ràng.

Đông Hoàng Như Ảnh thật đúng là không chú ý qua tình huống cụ thể của Phượng Bảo Nam, chỉ là tùy tiện biết một chút. Dù sao hắn cũng chỉ là Càn Nguyên thánh văn, không đáng để nàng sử dụng nhân tình đổi tư liệu với Thiên Cung Nam Bộ.

- Hắn là công tử Phượng thành trong Hoang Mãng nguyên do Ly Hỏa thánh địa khống chế...

Khương Phàm chần chờ liên tục, giọng hơi trầm xuống:

- Ta hại chết tỷ tỷ của hắn, người thân nhất của hắn.

Khuôn mặt Đông Hoàng Như Ảnh có chút động, kinh ngạc nhìn Khương Phàm.

Khương Phàm bây giờ nhắc đến chuyện đó, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Sự kiện lần này ở Kiều gia lại suýt chút nữa hại chết Phượng Bảo Nam, Khương Phàm thậm chí còn có cảm giác hoang đường rằng hắn tương khắc số mệnh với Phượng Bảo Nam.

- Ta hại chết tỷ tỷ của hắn, lại hại Phượng thành, Phượng Bảo Nam có nhà nhưng không thể trở về, chỉ có thể lưu vong phương bắc. Ta nghe nói, thời điểm hắn đang gặp nguy hiểm thì gặp phải Kiều Linh Vận, tại thời khắc mấu chốt Kiều Linh Vận cứu được hắn. Đây cũng là trời xui đất khiến.

- Ta thật sự cảm thấy đã nợ Phượng Bảo Nam rất nhiều, trước đó có nói qua thiếu hắn một cái mạng, mà Kiều Linh Vận lại cứu mệnh của hắn, ta lại suýt chút nữa hại Kiều Vi Nhi. Cho nên các nhân tố lộn xộn lên, lại có Phượng Bảo Nam cực lực mời, ta quyết định gia nhập Kiều gia, thay Kiều gia đề chấn khí thế.

- Các ngươi có khả năng cảm giác ta làm việc quá cường thế, nhưng đây chính là tính cách của ta, chịu không nổi uất ức, càng không quen xoay người. Lại nói cũng không phải ta quá phận cường thế, là các công tử tiểu thư Cổ Hoa cường thế không sửa đổi được, không nhìn nổi người khác cường thế.

- Còn có, thời gian của ta có hạn, không thể nào cứ một mực ở lại nơi này, cho nên chỉ có thể dùng chút thủ đoạn đặc thù lại cường thế, mau chóng đề chấn khí thế Kiều gia.

- Về phần vì sao Kiều gia càng ngày càng thân cận với ta, đương nhiên là bởi vì ta là Chí Tôn thánh văn, còn có chính là...

Khương Phàm lại trầm mặc lần nữa, chần chờ thật lâu.

Trong sương mù, Đông Hoàng Như Yên vừa sốt ruột lại cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là bí mật gì, để Khương Phàm cứ phải liên tục dừng lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom