• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (8 Viewers)

  • Chương 1846-1850

Chương 1846 Lòng Của Dương Biện

Trận bạo tạc như muốn lật tung mảnh không gian này lên, cường quang ngập trời, xé tan bóng đêm, lôi triều cương khí hải triều,… các loại năng lượng chấn động không gian, nhấc lên ba động chồng chất.

Bằng Vương vỗ cánh, gáy to sắc nhọn, cuồng kích bên trong hải triều hỗn loạn, nhưng, nhìn đoàn Bích Ngọc Long Tượng đang giết tới, lại nhìn Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh ở phía sau, hắn đã cảm nhận được tuyệt vọng trước nay chưa có.

Xong!!

Hắn phải chết ở chỗ này!!

Còn không có leo lên Thiên Khải chiến trường, lại phải mất mạng ở nơi này?

- Bằng Vương!! Giết ra ngoài!!

Toàn thân Dương Thiên Khuyết bò đầy đường vân màu lam quỷ dị, nở rộ cường quang, giống như muốn hóa thân như thành đại dương mênh mông, tràn ngập ra thanh âm thủy triều chân thực.

- Giết không ra!

- Ngươi một mực xông về phía trước, còn lại giao cho ta. Có thể sống hay không, phó thác cho trời.

- Ngươi muốn làm gì?

- Lên lên lên, thiêu đốt huyết khí, xông về phía trước! Không xông ra được, chết! Lao ra, sống!!

Dương Thiên Khuyết trợn mắt hét lớn, chiến ý như thủy triều, điên cuồng kích ra huyết khí trong cơ thể.

Bằng Vương căng cứng toàn thân, hoành hành bên trong hải triều, huyết khí cuồn cuộn, lôi triều bạo động, rất có tư thế đồng quy vu tận cùng đám Bích Ngọc Long Tượng ở phía trước.

Ba con Bích Ngọc Long Tượng Bán Thánh cảnh đang cưỡi mây đi, mang theo Long Tượng tộc phóng tới.

Tổ Nguyên sơn của bọn chúng chính là bị đám hỗn đản này hủy diệt, thù này, bọn chúng nguyện ý dùng máu tươi đi báo.

Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh ở phía sau càng ngày càng gần, thánh uy cuồn cuộn thẩm thấu đất trời, những nơi bọn chúng đi qua, hải triều đều phải nhường đường, nối thẳng tới Bằng Vương đang phi nhanh ở nơi xa.

- Bằng Vương, ngay lúc này, trốn!!

Dương Thiên Khuyết đột nhiên bay lên không, rời khỏi Bằng Vương.

Bằng Vương đột nhiên đã hiểu, trừng trừng hai mắt, điên cuồng tiêu xạ, không quan tâm đón đầu đánh tới trước mặt bầy Bích Ngọc Long Tượng.

Một con Bích Ngọc Long Tượng cảnh giới Bán Thánh đối diện giết tới, long khí cuồn cuộn, tiếng tượng minh kinh hồn, uy lực huyết mạch đặc biệt kích phát ra va chạm cuồng mãnh.

Trước một khắc khi hai con cự thú đối diện đụng vào nhau, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bạo tạc kinh khủng.

Hải triều hỗn loạn bỗng nhiên co vào, ngay sau đó ầm vang phóng thích.

Dương Thiên Khuyết tự bạo!

Xác thực mà nói, là phóng xuất ra nội hải của mình, hắn phóng thích Thái Cổ kình hồn mà mình quý trọng coi như là làm sinh mệnh ra ngoài.

Lấy kinh hồn làm nguyên, dẫn bạo nội hải!!

Nội hải là năng lượng nguyên bản của Dương Thiên Khuyết, Thái Cổ kình hồn càng là linh hồn sinh mệnh của Dương Thiên Khuyết, thả ra bọn chúng, Dương Thiên Khuyết tương đương với tàn phế, sống không bằng chết.

Tựa như trước đó Dương Tuyệt tự bạo, thà rằng trực tiếp chịu chết.

Nhưng Dương Thiên Khuyết phải sống!

Trận tự bạo bất ngờ, tách ra một kích gần như Thánh Linh, quét sạch trăm dặm triều dâng, đối diện đụng bay Bằng Vương, càng đánh bay bầy Long Tượng, càng cứng rắn sinh ra ngăn cản Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh đang đuổi theo ở phía sau lại hơn.

Bằng Vương bị hải triều khủng bố nuốt hết, chật vật tung bay ra ngoài, hài cốt toàn thân đều giống như bị bẻ gãy, nhưng nó đã chuẩn bị tốt, cố nén cái sự hỗn loạn kia, kích phát lôi triều, nhanh chóng lao đi.

Dương Thiên Khuyết mệt mỏi theo thủy triều nhấc lên, nhưng không có tiếp tục chạy trốn, mà là thừa dịp hỗn loạn cùng với việc tất cả mọi người không chú ý, va chạm mặt đất, chui vào dưới mặt đất.

Vị chủ nhân hoàng tộc tự cao cực cao này, ở trước mắt sự sống và cái chết này hắn vẫn lựa chọn phương thức bảo mệnh chật vật nhất.

Dương Thiên Khuyết điên cuồng tự bạo, tranh thủ cho Bằng Vương cơ hội đào mệnh tuyệt hảo.

Không có loại mãnh thú Đằng Xà kia nhanh chóng ngăn cản, Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh lại tạm thời bị ngăn trở, Bằng Vương nhanh chóng hiện ra lôi triều chạy thoát.

Rống!!

Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh gầm thét bên trong hải triều hỗn loạn, nhìn Lôi Bằng đi xa, muốn đuổi theo nhưng đã không thể.

Bầy Bích Ngọc Long Tượng bị trận bạo tạc làm cho rải rác, sau khi liên tiếp ổn định cũng đều tức giận gào thét.

Toàn tộc xuất động, vậy mà lại không thể vây khốn hai Bán Thánh, thật sự rất uất ức.

Cũng may vị kia Bán Thánh tự bạo, cũng coi như diệt trừ được một kẻ.

Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh không tiếp tục đuổi theo Lôi Bằng, quay người xông về chiến trường của Thái Thản Cự Viên.

Dương Trấn Võ điên cuồng ác chiến, không có đánh lui được khỏi Thái Thản Cự Long, ngược lại rất nhanh đã lâm vào tuyệt cảnh.

Thái Cổ kình hồn xác thực cường hãn, nhưng Thái Thản Cự Viên bạo tẩu lại càng kinh khủng hơn. Những con Thái Thản Cự Viên khác còn đang ở xung quanh cuồng dã đánh vỡ nát địa tầng, xé mở ra khe nứt lớn kinh khủng, chỉ dẫn hải triều biến mất.

Dương Trấn Võ muốn phát huy ưu thế của bản thân, nhất định phải kiến tạo hải triều ổn định, cho nên khi hơn ngàn cái khe nứt xuất hiện đã để hắn không thể không điên cuồng phát huy năng lượng, đến mức càng ngày càng suy yếu.

Đối với loại siêu cấp chiến thú như Thái Thản Cự Viên này mà nói, bất kỳ cái sự mệt mỏi gì cũng đều có thể bị bọn chúng gắt gao bắt lấy.

Khi Bích Ngọc Long Tượng giết tới, cục diện chiến trường đã xuất hiện nghịch chuyển. Bởi vì Dương Thiên Khuyết đột nhiên tự bạo, để hắn rất chấn kinh, vừa suy yếu lại thêm chút thất thần, lập tức cho hai con Thái Thản Cự Viên cơ hội.

Một con Thái Thản Cự Viên thành công bắt lấy cái đuôi cự kình, móng vuốt bén nhọn khuấy động lực lượng kinh khủng khảm vào trong thịt, ngạnh kháng lấy công hải triều mà cự kình thả ra thế, cưỡng ép ngăn chặn, một con Thái Thản Cự Viên khác thừa dịp giết lung tung đến, dữ dội đánh vào trên đầu.

Nấm của loại cự thú chiến tranh này, một khi nện ở trên thân, tuyệt đối là một kích trí mạng, huống chi lại còn là đang trong cơn giận dữ.

Răng rắc giòn vang, xương đầu vỡ vụn, Dương Trấn Võ suýt chút nữa liền lâm vào hắc ám.

Hai con Thái Thản Cự Viên đánh lên lực lượng kinh khủng của bọn chúng, đối với Dương Trấn Võ chính là đánh điên cuồng một trận.

Loạn quyền trùng kích, móng vuốt xé rách, răng nanh gặm cắn.

Huyết nhục văng tung tóe, hài cốt vỡ vụn, Dương Trấn Võ đảo mắt đã lâm vào tuyệt cảnh.

Thời khắc sống còn, Dương Trấn Võ cũng nghĩ đến tự bạo.

Ầm ầm!

Thánh Linh cảnh tự bạo trong nháy mắt đã khuấy động lên ba động khủng bố quét sạch mấy trăm dặm, ngay sau đó thanh triều tàn phá, quét ngang không gian, nhấc lên gợn sóng, tiếp đó chính là mênh mông hải triều, đụng bay hai con Thái Thản Cự Viên, thao thao bất tuyệt, mãnh liệt lao nhanh, bao phủ núi cao, tàn phá rừng rậm, Thái Thản Cự Viên xung quanh cùng Bích Ngọc Long Tượng đang muốn giết tới đều vô tình bị cuốn tung bay.
Chương 1847 Tuyệt Vọng

Dương Trấn Võ cũng dẫn nổ nội hải của mình, cũng muốn thừa dịp loạn chạy trốn.

Nhưng, hắn không có may mắn như Dương Thiên Khuyết.

Đằng Xà đang nuốt Lôi Bằng vẫn luôn xoay quanh ở trên bầu trời đầu kia, trong đôi mắt tinh hồng lóe ra ánh sáng tàn nhẫn, chính là đang đợi Dương Trấn Võ đào thoát.

Khi Dương Trấn Võ lùi về thân người, muốn thừa dịp loạn chạy trốn, Đằng Xà từ trên trời giáng xuống, một ngụm nuốt lấy hắn.

Tê tê!!

Đằng Xà không có chút gì do dự liền nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Lão Bằng Vương, Dương Trấn Võ, hai con mồi cảnh giới Thánh Linh, toàn bộ đều lạc đến trong tay nó.

Đằng Xà, lần này phục sát Dương gia lớn nhất!

Khương Phàm cùng bọn người Dương Biện đều đứng trên một ngọn núi cách nơi này vài trăm dặm, nhìn qua chiến trường đầy cường quang, hải triều khủng bố ngập trời ở nơi xa.

Sớm tại thời điểm khi mà Thái Thản Cự Viên phát khởi thế công trước tiên, bọn hắn đã từ dưới đất sớm đã bố trí tốt con đường nhanh chóng rời khỏi.

Vấn đề chiến đấu kia quá kinh khủng quá táo bạo, bọn hắn không dám khinh thường ở lại nơi đó. Huống chi thân phận Dương Biện lại đặc thù, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn là nên sớm rời khỏi thì tốt hơn.

- Kết thúc rồi à?

- Liên tiếp hai trận bạo tạc sẽ không phải là Dương Thiên Khuyết và Thánh Tổ Dương gia tự bạo đấy chứ?

- Dương gia đủ hung tàn thật, động một chút lại tự bạo.

- Ba vị Yêu Chủ liên thủ, đều không thể trực tiếp giết chết bọn hắn, để bọn hắn tranh thủ đến cơ hội tự bạo.

- Không hổ là Cự Kình linh văn xưng bá hải vực, thức tỉnh kình hồn thì tương đương với có được hai hồn phách, phối hợp nội hải có thể lấy một địch hai.

Khương Phàm, bọn người Khương Qua đều ngắm nhìn ra xa, không nhìn thấy tình huống cụ thể ở chiến trường, chỉ có thể là suy đoán.

- Dương Thiên Khuyết và bọn hắn phải chết.

Dương Biện cảm thấy thật đáng tiếc khi không thể tận mắt thấy Dương Thiên Khuyết bị ngược sát, tuy nhiên có thể trước khi rời khỏi thế giới mới làm được đến như vầy, cũng coi là đáng giá.

- Chúng ta nên rời khỏi.

Khương Phàm vỗ vỗ bả vai Dương Biện, không thể lại trì hoãn nữa, trận phục sát này trước sau tính được đã dùng thời gian tám ngày, nhất định phải rời khỏi.

- Chúng ta đi, đi Hải Thần đảo!

- Đi đâu??

Đám người đồng loạt nhìn về phía hắn.

- Ta muốn ngay trước mặt Hải Thần đảo, giết Dương Thiên Hữu! Lại dâng lên tin tức gia chủ Dương gia bọn hắn chết thảm! Ta muốn nhìn xem Hải Thần đảo là giết ta, hay là mời ta!

- Có ý gì?

- Nếu như Dương gia biết được hai vị Thánh Tổ, gia chủ đều đã chết, lại tận mắt thấy truyền nhân tương lai Dương Thiên Hữu chết liền phải chăm chú cân nhắc thân phận của ta.

Mục đích Dương Biện khăng khăng muốn xử tử Dương Thiên Khuyết trước khi đi, là ở ngay chỗ này —— lại về Hải Thần đảo, khống chế Hải Thần đảo!

Mặc dù rất không nguyện ý về lại nơi kia, càng hy vọng có thể tru diệt đám hỗn đản kia, nhưng... đây là thời điểm để hắn báo ân.

Báo Khương Phàm ân cứu mạng, ân tạo lên một số phận mới!

So với một mình đi theo, hắn cảm giác Khương Phàm hẳn là càng cần một Hải Thần đảo ủng hộ hơn!

Về phần có thể thành công hay không, đành phải làm hết sức mà thôi.

- Khuyên nhủ?

Chu Thanh Thọ lặng lẽ đẩy Khương Phàm.

Mặc dù Dương gia tổn thất nghiêm trọng, nhưng đều là do Dương Biện ban tặng, khẳng định hận thấu hắn, bây giờ đi qua há không tương đương với chịu chết?

- Nhìn cái tính bướng bỉnh kia, hắn sẽ nghe người ta khuyên?

- Đánh ngất xỉu, mang đi. Cũng không thể bởi vì không khuyên nổi liền đi bồi chịu chết.

Khương Phàm trầm ngâm một lát, lại nói với Dương Biện:

- Chúng ta không nôn nóng về Hải Thần đảo, trước tiên cứ ở bên ngoài quan sát tình hình huống sau đó lại quyết định.

Chu Thanh Thọ âm thầm nhếch miệng:

- Thật muốn đi sao?

- Ngươi không cần đi, ở lại trong Thông Thiên Tháp tu luyện.

- Thật? Vậy các ngươi tùy tiện giày vò, chúc các ngươi may mắn!

- Đi đến tu luyện cho ta, không đến Niết Bàn cảnh không cho phép ra lại.

Khương Phàm đưa tay kéo lấy gia hỏa này kéo vào Thông Thiên Tháp.

Sau khi Bằng Vương thoát khỏi chiến trường, nó không có một khắc nào ngừng lại, liên tục huy động lôi triều bay vọt qua núi cao rừng rậm, lao thẳng đến hải dương.

- Tộc trưởng chúng ta đâu? Thánh Tổ chúng ta đâu? Ngươi nói rõ ràng cho chúng ta!

Đám người Dương gia của Hải Thần đảo suýt chút nữa thì sụp đổ.

Lý gia cùng các cường giả đảo thứ tư đều kinh ngạc, không thể tin vào tai mình.

Bằng Vương mang theo cơ thể be bét máu thịt, chật vật thê thảm trở về:

- Các ngươi không nghe lầm! Chết! Bọn hắn đều đã chết.

- Tên súc sinh Dương Biện kia!

Mấy vị tộc lão Dương gia rên rỉ, hôn mê tại chỗ.

Đám người Lý gia vừa sợ vừa giận, Dương Biện quá độc ác, lại liên hợp cùng đám Yêu thú hung tàn kia, còn mai phục phụ thân và lão tổ của mình!

Còn sự kiện muốn bọn hắn vừa mới tiến đến thế giới mới liền bị Thái Thản Cự Viên tấn công mạnh kia, chẳng lẽ cũng là Dương Biện làm sao?

Dương Biện hại chết hai vị Thánh Linh hai vị Bán Thánh Dương gia?

Quá tàn bạo!

Càng quan trọng hơn là, Dương Thiên Hữu đã bị bắt, đó không chỉ là hi vọng của Dương gia, càng là hi vọng của Hải Thần đảo, thậm chí hi vọng của đám liên minh bọn họ.

Bằng Vương nói:

- Chúng ta mau rời khỏi nơi này, nếu như Thiên Kiếm Thần Tông biết được bọn người Dương Trấn Võ chết rồi, rất có thể sẽ đến tập kích!

- Không thể đi!

Giọng tộc lão Dương gia khàn khàn, mặt mo dữ tợn:

- Ngươi tự mình trốn ra được, người ngươi gặp, chết phải thấy xác, chúng ta muốn về chiến trường nhìn!

- Thái Thản Cự Viên, Bích Ngọc Long Tượng cùng Đằng Xà đã liên hợp, bây giờ đi qua không phải tự chui đầu vào lưới?

- Sống thì gặp người, chết phải thấy xác, ngươi nghe không hiểu??

Tộc lão Dương gia cơ hồ đang gầm hét lên.

Sau khi hai vị Thánh Tổ Lý gia thấp giọng trao đổi vài câu, nói:

- Không chỉ phải xác định sống chết của bọn người Dương Trấn Võ, còn phải bắt được Dương Biện, lấy lại Dương Thiên Hữu! Nếu không, trận hành động tại thế giới mới này của chúng ta không có chút ý nghĩa nào.

Khi đám Lôi Bằng vượt qua vạn dặm khung trời, đi đến chiến trận phục kích, đám Thái Thản Cự Viên đã sớm rời khỏi nơi này, nhưng hải triều mãnh liệt vẫn chưa hoàn toàn tản ra.

Toàn bộ Thánh Linh, Bán Thánh ở trên không cảnh giới tuần sát, những người khác đáp lấy Lôi Bằng phân tán đến phía dưới tìm kiếm thi thể của bọn người Dương Trấn Võ.

Các tộc nhân Dương gia nhất sốt ruột, cũng tuyệt vọng nhất.
Chương 1848 Lệnh Của Đế Quân, Săn Thiên Hậu

Tại Hải Thần đảo, Dương gia cùng Lý gia từ đầu tới cuối vẫn duy trì lấy quyền lợi cùng địa vị bình đẳng, tài nguyên phân phối đều là bảo đảm Thánh Linh cùng Bán Thánh hai bên bằng nhau.

Chỉ là bởi vì ưu thế Cự Kình linh văn, thực lực tổng hợp của Dương gia đều hơi mạnh hơn chút. Cho đến thế hệ này, khi vì chuẩn bị Thiên Khải chiến trường, tài nguyên của Hải Thần đảo đã bắt đầu nghiêng toàn diện đến Dương gia, Dương gia muốn nắm lấy cơ hội, trở thành lãnh tụ hoàn toàn xứng đáng với Hải Thần đảo.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, bọn hắn lại hao tổn hai vị Thánh Linh hai vị Bán Thánh, còn đã mất đi Dương Thiên Hữu.

Đừng nói đăng lâm Thiên Khải chiến trường, địa vị của Dương gia bọn hắn tại Hải Thần đảo đều khó mà giữ được.

- Tộc trưởng! Tộc trưởng! Chúng ta tới tìm ngài!

- Thánh Tổ, ngài ở đâu!!

Người của Dương gia bi thương la lên vọng trong vũng bùn, phế tích, càng tìm càng lo lắng, càng tìm càng tuyệt vọng.

Chiến trường thảm liệt như vậy cực kỳ giống tự bạo.

Thánh Tổ tự bạo!

Xong!!

Chết!!

Đột nhiên, hải triều trong một cái hố sâu kịch liệt nhấc lên, xông ra một bóng người chật vật.

- Tộc trưởng??

- Mau tới đây! Tộc trưởng ở chỗ này!

- Tộc trưởng còn sống!

- Ở chỗ này, nhanh nhanh nhanh, ở chỗ này...

Cường giả của Hải Thần đảo và Thánh Bằng đảo nhao nhao tụ đi qua, ngạc nhiên nhìn Dương Thiên Khuyết tái nhợt sắc mặt.

Lại còn sống?

Kỳ tích!!

- Thánh Tổ đâu?

Dương Thiên Khuyết đã mất đi kình hồn và nội hải, gần như là tàn phế, đau đớn cùng suy yếu để hắn ngay cả đứng đều đứng không vững.

- Không tìm được.

Các tộc nhân nhao nhao lắc đầu.

- Tiếp tục tìm! Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Dương Thiên Khuyết mệt mỏi thét lên ra lệnh.

- Nhanh tản ra tìm.

Các tộc lão Dương gia tranh thủ thời gian phân phó ở hai bên.

Người của Dương gia kích động tản ra, nếu tộc trưởng còn sống, rất có thể Thánh Tổ cũng còn sống.

- Dương Biện đâu, đã tìm được chưa?

Dương Thiên Khuyết kịch liệt ho khan, máu tươi tràn ra khóe miệng.

- Chúng ta vừa nhận được tin tức liền chạy đến, không nhìn thấy Dương Biện.

Tộc lão Dương gia lắc đầu, cẩn thận tra xét tình huống của Dương Thiên Khuyết.

- Không cần tra xét, ta dẫn nổ kình hồn cùng nội hải.

- Cái gì??

- Ta chỉ có thể làm như vậy.

- Tộc trưởng… kia chẳng phải là ngài... Phế đi?

- Không không không, ý của ta là...

- Ta xác thực đã phế đi!

Bây giờ Dương Thiên Khuyết rất hối hận, cảm giác đau đớn mất đi kình hồn cùng nội hải còn xa so với mong muốn lúc ấy của hắn còn khốc liệt hơn.

Các Thánh Tổ Lý gia khẽ nhíu mày, không có nội hải cùng kình hồn, thật đúng là phế đi, sau này cảnh giới sẽ từng bước thoái hóa, tuổi thọ càng suy giảm nghiêm trọng.

Đây chính là tai hại của việc thức tỉnh kình hồn.

Thời điểm có được nó, nó có thể mang cho ngươi sinh mệnh lực cùng thực lực mênh mông, nhưng nếu như ngươi từ bỏ nó liền sẽ dần dần suy bại, chết dần trong đau đớn.

- Tộc trưởng, chúng ta về Hải Thần đảo đi.

Tộc lão Dương gia muốn nâng Dương Thiên Khuyết, lại bị hắn thô lỗ hất ra:

- Ta nhất định phải bắt được nghiệt súc kia!

Gia chủ Lý gia nói:

- Ngươi đi về nghỉ ngơi đi. Chúng ta phụ trách lùng bắt Dương Biện, coi như tìm khắp toàn bộ thế giới mới, cũng sẽ tìm tới hắn.

Thánh Tổ Thánh Bằng đảo nói:

- Ngươi cứu được Bằng Vương liền do Bằng Vương đưa ngươi trở về, Thánh Bằng đảo chúng ta sẽ ở lại phối hợp Hải Thần đảo lùng bắt Dương Biện.

Dương Thiên Khuyết còn muốn kiên trì, nhưng lại bị các tộc lão Dương gia khuyên can:

- Ngài ở lại nơi này cũng không giúp được một tay, trở về nghỉ ngơi đi, bên trong tổ địa còn sót lại kình hồn, nói không chừng sẽ nguyện ý cùng ngài dung hợp. Đừng lại kiên trì, Dương Thiên Hữu sống chết không rõ, ngài làm tộc trưởng không thể nào thật phế đi.

Dương Thiên Khuyết kịch liệt ho khan, vùng vẫy một lát, nói:

- Nhất định phải tìm tới Dương Biện, không được lưu tình, đánh giết cho ta, đừng để hắn có cơ hội lấy Thiên Hữu ra uy hiếp.

Hải Thần đảo tìm khắp toàn bộ khu phế tích, đều không có tìm tới bóng dáng Thánh Tổ.

Bằng Vương mang theo Dương Thiên Khuyết, còn có những tộc nhân Niết Bàn cảnh hướng xuống của Hải Thần đảo và Thánh Bằng đảo, cùng rời khỏi thế giới mới.

Thương Huyền đại lục!

Bởi vì tặc điểu hóa thân thành Chu Tước xông vào hải vực Bắc Phương, số lượng lớn chi đội tìm kiếm của các cường tộc đều kéo thành bầy rời khỏi.

Nhưng trước đó nhận được tin tức từ Thiên Đãng sơn kích thích, tất cả những đội tìm kiếm của hoàng tộc hoàng đạo cũng không bị hoàn toàn chỉ dẫn, mà là phân tán đến khu vực khác nhau, tiếp tục lùng bắt.

Bọn hắn giám sát thánh địa Nam Bộ, thậm chí thánh địa tổ sơn, bọn hắn tập trung vào Sí Thiên giới, cũng chú ý Nhân Gian Ngục.

Còn có rất nhiều ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Xích Thiên Thần Triều bị Khương Phàm tuyên chiến.

Hoàng đạo Tây Bắc, Vạn Đạo Thần Giáo!

Một nam tử oai hùng tuấn lãng đứng trên vách đá cao vút trong tầng mây, đưa mắt nhìn ngắm nhìn đại địa Tây Bắc bao la hùng vĩ.

Hai con ngươi của hắn sinh huy, xán lạn như tinh thần, vạt áo rộng mở, thoải mái lộ ra bộ ngực rộng rãi.

Da thịt màu đồng hiện ra như ẩn như hiện hào quang màu tử kim, tràn ngập khí tức đáng sợ để cho người ta hồi hộp.

Ở phía sau hắn, rõ ràng là giáo chủ, phó giáo chủ, trưởng lão, một bộ phận thống lĩnh cùng số lượng lớn thiên kiêu truyền nhân đời mới của Vạn Đạo Thần Giáo, mà... Toàn bộ đều cúi thấp đầu, vẻ mặt kính sợ.

Nam tử oai hùng chậm rãi câu khóe miệng:

- Còn có tin tức Khương Phàm hay không?

Giáo chủ Vạn Đạo Thần Giáo tự mình hỏi:

- Sau khi Khương Phàm tuyên chiến Xích Thiên Thần Triều liền biến mất một cách thần bí, tin tức duy nhất là hắn một đường lên phía bắc, tiến vào Cuồng Nộ Chi Hải ở Bắc Bộ.

- Ha ha, hóa thân Chu Tước tiến vào Bắc Hải. Hắn là sợ người khác không biết hắn là ai, hắn ở đâu sao?

- Chúng ta đều suy đoán đó là phương pháp nghi binh, cố ý hấp dẫn lực chú ý của các phương đi đến phương bắc, kỳ thật hắn hẳn là lặng lẽ trở về, mục tiêu chân chính là Xích Thiên Thần Triều. Nhưng, Xích Thiên Thần Triều đã đề phòng toàn diện, đến bây giờ còn không có bất cứ tin tức gì về Khương Phàm. Ta có một đề nghị cho giáo chủ???

- Đế Tử, mời!

- Không cần tìm Khương Phàm, tìm Thiên Hậu.

- Thiên Hậu? Nàng còn sống không?

- Khương Phàm bại lộ thân phận tại Niết Bàn cảnh, hơi có vẻ vội vàng, đúng là không khôn ngoan. Giải thích duy nhất là hắn không thể không bại lộ. Nhưng sau khi bại lộ không phải ẩn nấp chỉnh đốn, mà là đồ sát Cổ Hoa, tuyên chiến Xích Thiên, cao điệu lên phía bắc, rõ ràng là đang hấp dẫn lực chú ý. Chuyện bất đắc dĩ của hắn, là cái gì? Hắn lại là đang hấp dẫn lực chú ý cho ai?

- Thiên Hậu!
Chương 1849 Kình Hồn Trong Tổ Từ

Vẻ mặt của giáo chủ Vạn Đạo Thần Giáo nghiêm trọng lên, vị nữ tử truyền kỳ kinh diễm toàn bộ thời đại kia thật còn sống không?

- Thứ mà Khương Phàm thật sự muốn che giấu hẳn là Thiên Hậu. Bây giờ Thiên Hậu hẳn là còn rất nhỏ yếu, không thể nào công khai lộ diện.

- Đế Tử có ý là, tìm tới Thiên Hậu, dẫn dụ Khương Phàm xuất hiện?

- Tìm tới Thiên Hậu, tìm đến Khương Phàm.

Nam tử oai hùng nghiêng đầu, con ngươi giống như tinh thần lấp lóe:

- Ta phụng mệnh Đế Quân đến tìm kiếm Thiên Hậu!

Tất cả mọi người của Vạn Đạo Thần Giáo có chút khom người, biểu thị lấy kính sợ.

- Xin mời Đế Tử truyền lệnh Đế Quân!

- Thiên Hậu luân hồi trùng sinh, tất có liên quan cùng linh văn Ngự Thú. Vạn Đạo Thần Giáo lập tức điều tra gia tộc ngự thú trong thiên hạ, điều tra dị tượng trên trời rơi xuống mới sinh ra những năm gần đây, sau khi nữ hài nhi sinh ra thì lại biến mất thần bí. Mặc kệ có bao nhiêu, toàn bộ bí mật giám sát, sau đó xác định vị trí thực.

Giáo chủ khẽ vuốt cằm:

- Lĩnh mệnh!

Nam tử oai hùng cười nhạt nói:

- Chuyện này, do ta tự mình phụ trách, Vạn Đạo Thần Giáo toàn lực phối hợp.

Giáo chủ nói:

- Đế Quân không tin Vạn Đạo Thần Giáo chúng ta? Chúng ta mặc dù bị vây công mấy tháng, hao tổn nghiêm trọng, nhưng tìm kiếm một nữ tử mà thôi, chúng ta có thể làm được.

- Một nữ tử mà thôi? Hướng Vãn Tình đâu, các ngươi đã tìm được chưa?

Đôi mắt giống như tinh thần của nam tử oai hùng hiện lên ý lạnh.

- Hướng Vãn Tình ở bên cạnh Khương Phàm, bắt được Khương Phàm là có thể dâng nàng lên.

- Khương Phàm đã dùng qua, lại còn cho đi qua?

- Cái này... Chuyện này, là chúng ta xử lý không tốt.

Nam tử oai hùng lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó lại nhìn qua Cẩm Tú Sơn Hà bị mây mù bao phủ, nói:

- Ta ở lại nơi này là còn có chuyện quan trọng phải xử lý.

- Đế Tử, mời!

- Mười năm trước, ta ở chỗ này buông xuống ba người, nhưng bây giờ, bọn hắn đã ném đi.

- Người nào?

- Giống như ta.

- Ý của ngài là...

- Điều tra tất cả thánh địa Thương Huyền, đại tộc, bang phái, thậm chí hoàng tộc, phải chăng từng tại mười năm trước tiếp nhận qua người ngoài kỳ quái. Bọn hắn không thuộc về những gia tộc kia, nhưng lại có được linh văn của họ.

Thời điểm bọn người Khương Phàm rời khỏi thế giới mới, cường giả cùng Hải thú của Thần Vực Chi Hải lại đang không ngừng liên tục xông vào, triển khai thăm dò cùng cướp đoạt đối với thế giới thần bí mới lạ.

Cùng ngày hết hạn Khương Phàm rời khỏi, số lượng người xâm nhập đã vượt qua hàng tỷ.

Nhóm cường giả đầu tiên đến từ gần hải vực, Thương Huyền Tây Bộ thậm chí đại lục Thái Sơ ở Đông Bộ, cũng sắp đến lối vào gần đây.

Bọn người Khương Phàm vượt qua hải vực, chỉ dùng thời gian ba ngày liền đi tới gần Hải Thần đảo, yên lặng quan sát nơi đó.

- Là Lôi Bằng?

Bọn người Khương Phàm xuyên qua hải triều, thấy được lôi triều chói mắt cuồng bạo xẹt qua trong tầng mây, bên trong là một con Lôi Bằng khổng lồ giương cánh vài trăm mét như ẩn như hiện.

- Là trở về báo cáo tình huống, hay là tìm kiếm viện binh?

- Từ lôi uy phán đoán, hẳn là Lôi Bằng cảnh giới Bán Thánh.

- Chỉ là Bán Thánh còn dễ nói, nói rõ chi đội lớn còn ở lại trong thế giới mới. Còn nói rõ chi đội đó còn muốn ở lại tiếp tục chờ đợi, nếu không sẽ cho một bộ phận về trước.

Bọn hắn trốn ở bên trong hải triều, yên lặng chờ đợi.

Sau đó không lâu, Lôi Bằng lại lần nữa xuất hiện, rời khỏi Hải Thần đảo xa xa, tuy nhiên từ phương hướng đến xem, hẳn là muốn đi Thánh Bằng đảo.

Trên Hải Thần đảo cũng rất an tĩnh, không có dấu hiệu tiếp tục điều động cường giả tiếp viện.

Dương Biện nhìn qua hòn đảo phương xa, lạnh lùng nói:

- Hải Thần đảo còn lưu thủ bốn vị Thánh Tổ, hai vị của Dương gia hẳn là Dương Hồng Liệt và Dương Đồng Quang, theo thứ tự là Thánh Tổ đầu tiên cùng Thánh Tổ thứ hai. Dương gia truyền thừa vạn năm, phe phái nội bộ rắc rối phức tạp, dây dưa không rõ.

- Lúc mới bắt đầu, mẫu thân của ta không chỉ có mỹ mạo, phe phái phía sau cũng tương đối mạnh hơn rất nhiều, cho nên Dương Thiên Khuyết đã chọn người làm chính thê. Nhưng sau khi lãnh tụ phe phái của mẫu thân, cũng chính là ông ngoại của ta, tranh thủ cơ hội đến tấn cấp Bán Thánh, nhưng hắn không thể nắm chặt, tấn cấp thất bại, còn chết bất đắc kỳ tử, sau đó không lâu, phụ thân của Dương Ngọc Chân lại thành công.

- Bên trong hệ thống sinh tồn tại Hải Thần đảo, bước lên Bán Thánh không chỉ có mang ý nghĩa cảnh giới tăng lên, còn có thể trực tiếp gặp mặt Thánh Tổ, cho nên mẫu thân thất thế, Dương Ngọc Chân đắc thế. Dương Thiên Khuyết ngược lại càng thân cận Dương Ngọc Chân, bồi dưỡng Dương Thiên Hữu.

Khương Phàm giật mình, thì ra trong này còn có càng nhiều nội tình.

Khương Qua lắc đầu, thế lực gia tộc truyền thừa vạn năm giống Hải Thần đảo như thế này, nội bộ phe phái cạnh tranh xác thực vô cùng thảm liệt.

Khương Phàm nói:

- Phụ thân của Dương Ngọc Chân chính là vị Dương Tuyệt tự bạo kia? Thánh Linh hắn liên hệ là ai?

- Thánh Tổ thứ hai, Dương Đồng Quang!

- Thánh Tổ đầu tiên thì sao?

- Thánh Tổ đầu tiên có địa vị cao nhất, ở vào trạng thái hoàn toàn ẩn lui, từ trước tới giờ không trực tiếp nhúng tay tộc vụ. Nhưng tình huống bình thường mà nói, Thánh Tổ đầu tiên muốn tận lực giữ gìn địa vị tộc trưởng.

- Vậy chúng ta tùy tiện tiến Hải Thần đảo, chẳng phải rất nguy hiểm?

Khương Phàm khẽ nhíu mày, bây giờ Dương gia nơi đó tương đương Dương Đồng Quang trực tiếp tọa trấn, nếu như bọn hắn lộ diện, rất có thể sẽ trực tiếp bị giam.

- Thánh Tổ chung quy vẫn là Thánh Tổ, tôn quý cao ngạo, vận trù toàn tộc, thời kì đặc thù lấy đại cục làm trọng.

Dương Biện đương nhiên biết rõ nơi đó nguy hiểm, cũng không nguyện ý tiếp quản Dương gia, nhưng hắn nợ Khương Phàm rất nhiều, cần báo ân. Mà đây là cực hạn nhất hắn có thể nghĩ đến mình có thể làm được.

- Không nên miễn cưỡng, không cần thỉnh cầu.

Khương Phàm lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Đó là gia tộc của Dương Biện, không có người nào rõ ràng tình huống hơn so với Dương Biện, nếu như Dương Biện kiên trì, hắn liền bồi đi.

Tuy nhiên trước khi tiến vào Hải Thần đảo, bọn hắn vẫn chuẩn bị sẵn sàng. Ví dụ như... Long Cốt Cự Ngạc ở sâu trong đáy biển, lúc này đang dung hợp Bích Ngọc Đan.

Bích Ngọc Đan Thánh Linh cảnh, tương đương với việc để cho nó nuốt sống một con Bích Ngọc Long Tượng Thánh Linh cảnh. Không chỉ có thể thúc cảnh giới của nó đến Bán Thánh cảnh, còn có thể thông qua khí tức Long Tượng, tăng cường độ tinh khiết huyết mạch.
Chương 1850 Kình Hồn Trong Tổ Từ

Hải Thần đảo!

Dương Thiên Khuyết lại lần nữa mang tin tức từ trong thế giới mới về, chấn động tất cả mọi người Dương gia từ trên xuống dưới.

Thánh Tổ thứ hai, Dương Đồng Quang xuất quan, đưa vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Dương Thiên Khuyết nửa sống nửa chết ở phía dưới.

- Ta không thể nào hiểu được, Dương Biện làm thế nào bắt Dương Thiên Hữu đi từ bên cạnh các ngươi được! Thân phận của hắn quan trọng bao nhiêu, ngươi so với ai khác đều rõ ràng, mặc kệ lúc ấy cục diện chiến tranh như thế nào, ngươi cũng hẳn là nên an bài Bán Thánh bồi bạn ở hai bên, bảo đảm hắn tuyệt đối an toàn.

Dương Đồng Quang một mực đang mong mỏi tin tức tốt ở thế giới mới, có thể nhờ vào cơ duyên đó lại thêm ba năm vị Thánh Linh, lớn mạnh Hải Thần đảo, kết quả hắn chờ đến lại là hai vị Thánh Tổ chiến tử, cùng thảm kịch Dương Tuyệt tự bạo, ngay cả Dương Thiên Hữu là hi vọng của Hải Thần đảo cũng đều bị bắt đi.

Đây quả thực hoang đường, càng không thể tiếp nhận.

- Lúc ấy đúng là chúng ta chủ quan.

Dương Thiên Khuyết cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt Thánh Tổ.

- Dương Thiên Hữu còn sống không?

- Hẳn là còn sống.

- Hẳn là?

- Dương Biện khẳng định muốn giết Thiên Hữu, nhưng sẽ không tự mình xử tử, hắn sẽ muốn đứng ở trước mặt người ngoài, tại một trường hợp đặc biệt lại quan trọng giết Thiên Hữu.

- Đây đều là suy đoán của ngươi!!

Dương Đồng Quang dùng sức nhăn mặt, đè nén lửa giận đang muốn dâng lên.

- Ngươi biết sự ngu xuẩn của ngươi đã đẩy Dương gia lên tình cảnh gì không? Nếu như Dương Thiên Hữu thật sự chết rồi, cố gắng ngàn năm qua của Hải Thần đảo liền uổng phí, Ngụy Thanh Nguyên chết càng vô ích! Ngươi chính là tội nhân của Hải Thần đảo!

- Thánh Tổ yên tâm, là sự chủ quan của ta đã để Dương Biện đắc thủ, bây giờ Dương gia cùng Thánh Bằng đảo đang liên thủ lùng bắt Dương Biện, Dương Biện hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Ta muốn Dương Thiên Hữu!

Dương Đồng Quang bỗng nhiên cao giọng, thánh uy hùng hồn tràn ngập cung điện, chấn động đến Dương Thiên Khuyết khí huyết sôi trào, suýt chút nữa ngồi liệt ở nơi đó.

- Dương Thiên Hữu, nhất định sẽ trở về!

Dương Thiên Khuyết giãy dụa đứng lên, thân thể mệt mỏi càng thêm uể oải.

- Nếu như không về được, ngươi lấy cái chết tạ tội!

- Nhất định sẽ trở về! Nhất định!

Gương mặt Dương Thiên Khuyết hiện lên một chút dữ tợn.

Hắn đã từng lập chí muốn làm gia chủ vĩ đại nhất gần ngàn năm qua của Dương gia, muốn làm chủ nhân đầu tiên khi Hải Thần đảo trở lại hoàng đạo.

Thế nhưng, việc Dương Biện trở về cùng Dương Thiên Hữu bị bắt, và hai vị Thánh Tổ Dương gia chết thảm, để hắn đứng ở trên vách đá bên bờ vực sâu vạn trượng, lúc nào cũng có thể vạn kiếp không phục.

Chênh lệch to lớn, hiện thực tàn khốc để hắn giờ phút này nôn nóng, hối hận, càng tức giận.

- Chuyện ngươi liều chết cứu Bằng Vương này, coi như làm không tệ. Đi tổ từ đi, nơi đó phong tồn năm Thái Cổ kình hồn, cho phép ngươi từ chọn một cái.

- Không xin chỉ thị Thánh Tổ đầu tiên sao?

Tinh thần Dương Thiên Khuyết khẽ run lên, đáy mắt nổi lên một chút sáng rực.

- Ngươi dám tìm hắn sao? Không sợ hắn đập chết ngươi? Ngươi cứ đi chọn, nhưng có thể được tán thành hay không, nhìn chính ngươi, Thánh Tổ đầu tiên nơi đó ta sẽ đi bàn bạc.

Dương Đồng Quang đứng dậy, nghiêm mặt đè ép lửa giận rời khỏi.

Năm kình hồn phong tồn trong tổ từ là tài nguyên Dương gia chuẩn bị cho chiến tranh ngàn năm. Mỗi con đều đã từng là Thánh Tổ nhưng muốn tước đoạt kình hồn cực kỳ khó khăn, không chỉ có tiếp nhận đau đớn to lớn, cũng tồn tại rất nhiều biến cố, cho nên ngàn năm qua chỉ thành công năm người.

Tác dụng trực tiếp nhất của bọn chúng có thể tại thời kỳ đặc thù giao hòa cùng tộc nhân cảnh giới Bán Thánh, mượn thân thể Bán Thánh tạm thời 'Khôi phục', thể hiện ra lực lượng cường đại tới gần Thánh Linh cảnh.

Đây là lực lượng để Dương gia có thể ổn thỏa vị trí đệ nhất gia tộc tại Hải Thần đảo, càng là lực lượng tuyệt đối để Hải Thần đảo muốn chinh chiến Thiên Khải chiến trường.

Nhưng Dương Thiên Khuyết là tộc trưởng, không thể nào cứ phế đi như vậy, nếu không tình huống Dương gia sẽ càng loạn hơn.

Dương Thiên Khuyết lễ bái tạ ơn, kình hồn tiên tổ vô cùng quý giá, là tài nguyên chinh chiến Thiên Khải, nhưng nếu như có thể tỉnh lại một con nào đó, sau khi trao đổi tốt, nói không chừng còn có thể dung hợp lẫn nhau, cùng hắn 'Cộng sinh cùng tồn tại'.

Như thế này cũng không cần phế bỏ, cũng không cần già yếu chờ chết.

Nhưng, sẽ có tiên tổ nguyện ý cùng hắn dung hợp sao?

Dương Thiên Khuyết vừa mới rời khỏi cung điện, phụ nhân xinh đẹp chờ ở bên ngoài lo lắng nghênh đón:

- Thánh Tổ nói thế nào, ngài ấy sẽ đích thân đi cứu Thiên Hữu sao?

Nàng chính là mẫu thân của Dương Thiên Hữu, Dương Ngọc Chân!

Nở nang mỹ mạo, tôn quý trang nhã, tuổi trên năm mươi nhưng phong vận vẫn còn, chỉ là khóe mắt lại nhíu lên, lãnh diễm cao quý, có một sự kiêu ngạo khinh người.

Nhưng nhi tử bị bắt đã để nàng lo nghĩ khẩn trương, không còn có phong tình như thường ngày nữa.

Dương Thiên Khuyết mệt mỏi ho khan vài tiếng:

- Thánh Tổ đầu tiên, Thánh Tổ thứ hai cần trấn thủ Hải Thần đảo, không phải tình huống cực đoan thì không thể rời khỏi.

Dương Ngọc Chân giống như không thấy được thương thế của hắn, lo lắng nắm lấy cổ áo lớn tiếng nói:

- Vậy Thiên Hữu phải làm sao bây giờ? Thiên Hữu đều đã bị bắt, đây còn không phải tình huống cực đoan g sao?

- Hai vị Thánh Tổ Lý gia đều ở đó, còn có Thánh Tổ Thánh Bằng đảo, bọn hắn sẽ mang Thiên Hữu về.

- Bọn hắn? Chàng tin được bọn hắn? Thiên Hữu là rơi vào tay Dương Biện, Dương Biện tuyệt đối muốn giết chết Thiên Hữu, nếu như trong lúc nghĩ cách cứu viện lại xuất hiện bất kỳ sơ xuất gì cũng đều có thể hại chết Thiên Hữu!

- Mặc dù bọn hắn là Thánh Linh, nhưng bọn hắn sẽ cứu Thiên Hữu giống như cứu nhi tử của mình sao?

Dương Ngọc Chân nắm lấy cổ áo Dương Thiên Khuyết, lo lắng hét to.

Dương Thiên Khuyết dùng sức giật hai tay Dương Ngọc Chân ra:

- Sẽ cứu!! Bọn hắn nhất định phải cứu Thiên Hữu, nếu không tất cả cố gắng đều những năm này của Thánh Bằng đảo cùng Hải Thần đảo đều uổng phí.

Dương Ngọc Chân cơ hồ như đang thét lên:

- Chàng hồ đồ rồi sao? Chúng ta không thể không có Dương Thiên Hữu, nhưng Thánh Bằng đảo cùng Hải Thần đảo có thể có Dương Biện!

- Làm càn!

Dương Thiên Khuyết vung tay quất vào trên mặt nàng, khiển trách, quát mắng:

- Nơi này là đại điện Thánh Tổ, không phải nơi để ngươi ồn ào.

Dương Ngọc Chân ôm lấy gương mặt sưng đỏ, oán giận nhìn Dương Thiên Khuyết:

- Nếu quả thật Dương Biện giết Thiên Hữu, Hải Thần đảo liền sẽ cân nhắc nghênh đón hắn trở về, đến lúc đó người chết không chỉ là ta, còn có ngươi!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom