-
Chương 1851-1855
Chương 1851 Phong Tỏa Khung Trời
Kỷ Nguyên năm thứ mười, ngày mười tháng một, khi thế giới mới xuất hiện sau ba mươi chín ngày, núi Giới Nguyên đột nhiên bộc phát ra cường quang vô tận, ba mươi tám ngọn Tổ Nguyên sơn toàn bộ oanh minh, sôi trào lên màn sáng cuồn cuộn.
Sáu vết nứt ở khung trời trong thời gian ngắn đã nhanh chóng khép kín, triệt để ngăn cách liên hệ cùng Thần Vực Chi Hải.
Các cường giả ở bên ngoài đang chuẩn bị tiến đến liền kinh ngạc, cường giả bị vây ở bên trong thì luống cuống.
Thời điểm trước đó liên tiếp xuất hiện năm nơi sụp đổ, cũng đều suy đoán thế giới mới sẽ dần dần mở rộng phạm vi sụp đổ, cho đến khi đáy biển hoàn toàn quán thông, ai cũng không nghĩ tới bình chướng lại hoàn toàn khép kín.
Có bộ số phận thế lực kỳ thật đã cảnh giác qua, nhưng thật sự rời khỏi trước thời hạn lại không có nhiều, đều cảm giác còn có thể lại đợi nhiều thêm mấy ngày, dù là một hai ngày.
Ai cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên như vậy!!
Sau khi bình chướng khép kín, chủ nhân Giới Nguyên tự mình phát ra mệnh lệnh với ba mươi tám Tổ Nguyên sơn, săn giết toàn bộ kẻ xông vào, vận chuyển về núi Giới Nguyên tế hiến.
Núi Giới Nguyên sẽ xem số lượng Yêu Chủ săn giết kẻ xông vào, ban thưởng cho một bộ phận.
Thế giới mới lập tức lâm vào bạo động, Yêu Chủ nhao nhao rời khỏi Tổ Nguyên sơn của mình, dẫn đầu tộc đàn săn giết kẻ xông vào.
Các kẻ xông vào thì điên cuồng chạy trốn, nhưng toàn bộ thế giới đều đã bị phong bế, bọn hắn không có chỗ có thể trốn.
Số lượng lớn cường tộc liên hợp lại cứu vớt bản thân, nhưng đối mặt với thú triều khí thế hung hăng, liên hợp càng nhiều, mục tiêu càng lớn, càng là bị chiếu cố nhiều hơn. Còn có rất nhiều cường tộc điên cuồng va chạm bình chướng trên khung trời, muốn giết ra ngoài, nhưng bình chướng cứng cỏi, mặc cho bọn hắn điên cuồng như thế nào, đều không để mảy may lại chút vết tích.
- Thế giới mới triệt để phong bế!
- Hàng tỷ sinh linh bị nhốt, từ săn giết biến thành đồ sát!
- Đây là bẫy, đây là dụ sát.
- Thế giới mới cũng dám dụ bắt hàng tỷ sinh linh của Thần Vực Chi Hải, đây là đang tuyên chiến sao!
- Là ai đang khống chế thế giới mới? Chẳng lẽ nơi đó còn có chủ nhân thật sự sao?
- Trong thế giới mới có Thánh Vương? Hay là Thánh Hoàng!!
Tin tức nhanh chóng truyền khắp Thần Vực Chi Hải, dẫn phát khủng hoảng to lớn, cũng đều kích thích lửa giận vô tận.
Số lượng lớn các lão tổ trấn thủ tông môn tại các hòn đảo nhao nhao xuất quan, tiến về Thiên Kiếm Thần Tông, xin mời Thiên Kiếm Thần Tông dẫn dắt Thần Vực Chi Hải, phá vỡ bình chướng, nghĩ cách cứu viện hàng tỷ sinh linh bị nhốt.
Thiên Kiếm Thần Tông rất may mắn, bởi vì ba ngày trước bọn hắn đã vừa vặn rời khỏi đó nơi đó trước khi khung trời phong tỏa.
Bọn hắn không chỉ có không có bị vây khốn, còn mang ra số lượng lớn bảo tàng.
Nhưng nhìn khung trời phong tỏa, hàng tỷ sinh linh bị nhốt, trên danh nghĩa bọn hắn làm chủ nhân của Thần Vực Chi Hải, là thế lực cấp hoàng đạo, duy nhất nhất định phải triển khai nghĩ cách cứu viện.
Dù chỉ là làm dáng một chút!
Thiên Kiếm Thần Tông lập tức cao điệu tuyên cáo toàn bộ hòn đảo tông môn của Thần Vực Chi Hải, lập tức tập kết đến thần tông, cùng nhau lao tới thế giới mới, liên thủ phá vỡ bình chướng, cứu vớt người bị nhốt.
- Triệt để phong bế?
Thánh Tổ đầu tiên Dương Hồng Liệt xuất quan, sau khi biết được tin tức thì liên tục hít hơi thật sâu, mặt mo đầy nhăn nheo đều trắng bệch.
- Vừa mới nhận được tin tức, khung trời toàn diện phong ấn, tất cả người ở lại bên trong đều bị khốn trụ.
- Người của chúng ta đâu?
- Xác định, đều ở bên trong!
Vẻ mặt của Dương Đồng Quang nghiêm trọng, dùng sức nắm chặt nắm đấm mới có thể cam đoan không run rẩy.
Hai vị Thánh Tổ Dương gia, tinh nhuệ cao tầng của hai nhà Dương Lý, toàn bộ Niết Bàn cảnh của hòn đảo thứ tư, còn có Thánh Tổ Thánh Bằng đảo đều bị vây ở bên trong.
Nếu quả như thật sự không ra được, thực lực tổng hợp của Hải Thần đảo và Thánh Bằng đảo đều giảm mạnh hai phần ba.
Đầu Dương Hồng Liệt mê muội một trận, suýt chút nữa đã ngồi dưới đất.
Hải Thần đảo lắng đọng ngàn năm mới có được thực lực như bây giờ, rốt cuộc cũng làm xong chuẩn bị chinh chiến Thiên Khải chiến trường, kết quả còn chưa bắt đầu, liền kết thúc?
Cố gắng ngàn năm của các liệt tổ liệt tông, cứ uổng phí như vậy sao?
Hai vị Thánh Tổ Lý gia lưu thủ cũng gấp gáp vội vàng chạy tới nơi này.
Trước đó khi hai vị Thánh Tổ Dương gia chết thảm, bọn hắn chỉ là tức giận Dương gia vô năng, tại thời khắc mấu chốt chuẩn bị chinh chiến Thiên Khải chiến trường lại hao tổn Thánh Linh, bây giờ thì tốt rồi, Thánh Tổ cùng tộc trưởng của bọn hắn, còn có tinh nhuệ cao tầng đều đã bị vây cũng đứng trước nguy hiểm tử vong.
Thánh Tổ Lý gia nói:
- Thiên Kiếm Thần Tông vừa mới phát ra hiệu triệu, tập kết lực lượng toàn Thần Vực Chi Hải, liên thủ tiến công bình chướng thế giới mới.
Thánh Tổ thứ hai của Lý gia cũng nói:
- Kế hoạch sơ bộ là liên hợp tấn công mạnh một chỗ, có thể tạo áp lực cho thế giới mới, kiềm chế tinh lực Yêu tộc ở bên trong, tránh cho săn bắt quá độ, cũng tương đương với thổi lên kèn lệnh Chiến Tranh, nhắc nhở đám người bị nhốt ở bên trong tụ tập ở điểm tấn công, liên thủ tiếp từ tấn công mạnh nội bộ. Cứ như vậy, tương đương với trong ngoài liên hợp, hẳn là có hi vọng phá vỡ bình chướng.
Dương Hồng Liệt ngồi trên ghế mây bình phục tâm tình:
- Người của Thiên Kiếm Thần Tông đâu, cũng bị vây lại?
Thánh Tổ đầu tiên của Lý gia oán hận nói:
- Bọn hắn gặp vận may, ba ngày trước đã mang theo bảo vật rút khỏi, thời điểm xảy ra chuyện bọn hắn đều đã nhanh trở lại tông môn.
Thánh Tổ thứ hai của Lý gia sốt ruột nói:
- Cũng bởi vì người của Thiên Kiếm Thần Tông không có việc gì, ta mới lo lắng bọn hắn chỉ là làm bộ dáng, sẽ không toàn lực ứng phó. Cho nên chúng ta nhất định phải tự mình tham dự, tốt nhất là phái thêm một số người đi qua.
Dương Đồng Quang nói:
- Lúc chúng ta từ bên ngoài thổi lên kèn lệnh chiến tranh, mục đích không chỉ có để đám người bị nhốt sẽ đuổi tới, đám Yêu tộc thế giới mới cũng sẽ chạy tới, đến lúc đó sẽ diễn biến thành hỗn chiến tàn khốc.
- Nếu như chúng ta không thể đánh tan bình chướng trong thời gian ngắn nhất, đám người bị nhốt ở bên trong liền có thể bị đám Yêu thú vây bắt đánh giết, một mẻ hốt gọn.
Dương Hồng Liệt nhìn bọn hắn, lông mày dần dần nhăn lại:
- Các ngươi muốn nói cái gì?
Chương 1852 Ta, Đã Trở Về (1)
Hai vị Thánh Tổ Lý gia trao đổi ánh mắt, nói:
- Hải Thần đảo chỉ để lại một vị Thánh Tổ trấn thủ, còn lại toàn bộ lao tới thế giới mới, ngoài ra, Dương gia các ngươi không phải còn có hai vị Bán Thánh lưu thủ sao, để bọn hắn vận dụng kình hồn phong tồn trong tổ từ Dương gia.
Dương Hồng Liệt lập tức quát tháo:
- Vọng tưởng! Kình hồn trong tổ từ là tài nguyên ngàn năm Dương gia chuẩn bị cho chiến tranh, là chuẩn bị cho Thiên Khải chiến trường!
Thánh Tổ đầu tiên của Lý gia cao giọng đáp lễ:
- Bây giờ còn nói Thiên Khải chiến trường gì nữa chứ! Tinh nhuệ của Hải Thần đảo và Thánh Bằng đảo đều bị vây ở thế giới mới, ngay cả Dương Biện và Dương Thiên Hữu bọn hắn đều có thể vẫn bị vây ở đó bên trong. Nếu như không thể cứu đi ra, Hải Thần đảo liền muốn phế đi thật!
- Còn có, nếu như không phải cái tên ngu xuẩn Dương Thiên Khuyết kia ném Dương Thiên Hữu đi, toàn bộ hành động ở thế giới mới tuyệt đối sẽ không luân lạc tới loại tình trạng này, Dương gia các ngươi nợ chúng ta Lý gia, nợ Hải Thần đảo!
Dương Đồng Quang khuyên Dương Hồng Liệt nói:
- Chúng ta không thể nào hy vọng xa vời đến Thiên Kiếm Thần Tông, mặc dù bọn hắn sẽ phụ trách chủ công, nhưng chưa chắc sẽ thật dùng toàn lực, cho nên chúng ta nhất định phải tự mình cố gắng, mau sớm đánh tan bình chướng, cứu người ở bên trong ra.
Dương Hồng Liệt nhắm hai mắt lại, sau khi liên tục chần chờ, đành cắn răng nói:
- Kình hồn có thể dùng, nhưng nhất định phải đánh tan bình chướng cho ta, mang toàn bộ người về!
Hải Thần đảo nhanh chóng điều động.
Thời điểm trước đó khi Dương Thiên Khuyết trở về đã mang cho Hải Thần đảo bạo động cùng tức giận, từ trên xuống dưới đều đang nghị luận Dương Biện tìm đường chết, cầu nguyện Lý gia cùng Thánh Bằng đảo có thể bắt lấy Dương Biện, mang về đánh chết tươi.
Bây giờ thì là khủng hoảng, Dương gia đã thương vong thảm trọng, nếu như cường giả của Lý gia cùng đảo thứ tư và Thánh Bằng đảo lại hao tổn ở bên trong, hậu quả kia thật sự không chịu nổi, giấc mộng 'Hoàng đạo' của bọn hắn sẽ triệt để kết thúc.
Nhưng...
Khi hai vị Thánh Tổ Dương gia đang mang theo hai vị Bán Thánh cầu xin 'Thái Cổ kình hồn', bến tàu tại hòn đảo của Dương gia lại lâm vào oanh động.
Các cường giả trấn thủ liên tiếp lui về phía sau, thấp thỏm lo âu nhìn quái vật khổng lồ đang xông vào —— cự ngạc!
Long Cốt Cự Ngạc đột phá, bước lên cảnh giới Bán Thánh mà nó tha thiết ước mơ, cũng bởi vì long khí bên trong Bích Ngọc Đan kích thích, huyết mạch được rèn luyện, bây giờ nó đã cao trăm mét, toàn thân hiện ra màu đỏ thẫm, tràn ngập sát khí đáng sợ, nhất là cái đầu kia, lại có chút giống với đầu rồng.
- Dương Ngọc Chân, cút ra đây!!
Long Cốt Cự Ngạc phát ra tiếng gào thét hùng hậu, móng vuốt to lớn nén chặt trên mặt đất, để lại cái hố sâu đáng sợ, kéo lấy thân hình khổng lồ tiến vào Hải Thần đảo.
- Long Cốt Cự Ngạc! Đó là Long Cốt Cự Ngạc!
Các cường giả trấn thủ hốt hoảng lui lại, bị khí tức huyết sát khủng bố kích thích đến thấp thỏm lo âu.
- Dương Ngọc Chân, đi ra chịu chết!
Long Cốt Cự Ngạc gật gù đắc ý, vũ dũng gào thét.
Đại Vương nằm nhoài trên người hắn, im lặng trợn trắng mắt, nhìn ngươi đắc ý như thế, không phải chỉ là tiến vào Bán Thánh thôi sao.
- Dương Biện trở về!
Bọn thị vệ trấn thủ bến tàu nhao nhao lui lại, kiêng kị nam tử oai hùng mang theo khí tức sát phạt cầm chiến kích trong tay, đứng trên lưng Long Cốt Cự Ngạc kia.
Trưởng thị vệ già thét lên ra lệnh:
- Đều thất thần làm gì, nhanh đi thông báo tộc trưởng... Không... Thông báo Thánh Tổ! Nhanh nhanh nhanh!
Hòn đảo của Dương gia rất nhanh đã kinh động, đang khẩn cấp động viên các cường giả nhao nhao phóng tới bến tàu phía đông.
Rống!!
Long Cốt Cự Ngạc lay động mãnh liệt, thân thể to béo mấy chục tấn tản ra hung uy.
Dương Biện đứng ở trên lưng Long Cốt Cự Ngạc, oai hùng thẳng tắp, mặt đầy túc sát, tay phải mang theo Đồ Thần Chiến Kích, tay trái bóp lấy Dương Thiên Hữu, ánh mắt lạnh lùng nhìn các tộc nhân Dương gia liên miên chạy tới.
- Hắn cũng dám trở về!
- Thật to gan, lại cưỡi một con cá sấu đến đây!
- Đó là Long Cốt Cự Ngạc, hung thú cực kỳ hiếm thấy, làm sao hắn thuần phục được!
- Cái người đầy máu mà hắn đang nắm trong tay là Dương Thiên Hữu sao?
- Dương Thiên Hữu còn sống không? Nhìn thật thê thảm.
- Dương Thiên Hữu rơi xuống trên tay Dương Biện, Dương Biện có thể tha cho hắn?
Mọi người trơ mắt nhìn Dương Biện đi đến bến tàu, nhưng không có ai dám tùy tiện hành động.
Nếu như hơi kích thích lại hại chết Dương Thiên Hữu, bọn hắn ai cũng đảm đương không nổi trách nhiệm.
- Dương Biện! Ngươi là tên phản đồ đáng chết, thả Thiên Hữu của ta ra!
Dương Ngọc Chân chen chúc qua các thân tộc chạy tới bến tàu, trong mắt đầu tiên đã nhìn thấy được Dương Thiên Hữu đẫm máu trong tay Dương Biện.
Thân tộc của Dương Ngọc Chân vừa sợ vừa giận.
Bọn hắn lại không có bị vây ở thế giới mới!
Khẳng định là vừa đi ra từ vài ngày trước!
Ông trời chiếu cố, mệnh Thiên Hữu không có đến đường cùng!
Dương Biện nhìn Dương Ngọc Chân, lồng ngực dấy lên lửa giận dào dạt, dùng sức nắm chặt Dương Thiên Hữu:
- Quỳ xuống cho ta!
- Làm càn! Nơi này là Hải Thần đảo, không phải nơi ngươi phách lối, giao Thiên Hữu ra, ta có thể cân nhắc để cho ngươi chết thống khoái!
- Ta bảo ngươi quỳ xuống!!
- Kê nên quỳ xuống chính là ngươi! Ngươi sát hại phụ thân ngươi, tính toán Thánh Tổ gia tộc, tội của ngươi không thể tha!
- Phụ thân? Hừ hừ! Trưởng tử của Dương Thiên Khuyết đã chết từ mười năm trước rồi, bị các ngươi hại chết, quên rồi sao? Bây giờ ta, không có nửa phần liên quan gì với các ngươi!
- Ngươi họ ném Dương đi, linh văn của ngươi nát, đó mới là không có nửa phần liên quan. Chỉ cần ngươi còn họ Dương, còn cần kình hồn, ngươi chính là người của Hải Thần đảo, ngươi phải nhận sự quản khống của Hải Thần đảo. Bảo ngươi sống, ngươi sống cho tốt, bảo ngươi chết, ngươi phải chấp nhận!
- Họ Dương cùng kình hồn, thuộc về tiên tổ Dương gia, không thuộc về bọn tạp toái các ngươi đây!
- Phản nghịch chính là phản nghịch! Tội nhân chính là tội nhân! Sau khi ngươi chết cũng đừng nghĩ rửa sạch tội danh này!
- Ta không phải tới thăm bộ mặt ghê tởm này của ngươi, ta bảo ngươi quỳ xuống!! Quỳ xuống cho mẫu thân ta!!
Dương Biện mời mẫu thân từ trong nhẫn không gian đi ra, cẩn thận từng li từng tí vịn ngồi xuống, sau đó lại nắm lấy cổ Dương Thiên Hữu, giơ lên giữa không trung, lạnh lùng nhìn Dương Ngọc Chân.
Dương Ngọc Chân lãnh diễm cao quý, dáng vẻ thịnh long, chỉ vào Dương Biện quát tháo:
- Đừng phô trương thanh thế, nếu ngươi đến Hải Thần đảo chính là tìm kiếm tha thứ, chủ động buông Thiên Hữu xuống, ta có thể thận trọng cân nhắc xử trí nhẹ đối với ngươi.
Chương 1853 Ta, Đã Trở Về (2)
Dương Biện không còn muốn gây gỗ, hắn chỉ là giơ cao Dương Thiên Hữu lên, lạnh lùng nhìn Dương Ngọc Chân.
Dương Ngọc Chân lãnh ngạo ngẩng đầu, cường thế giằng co:
- Ta nói một lần cuối, buông Thiên Hữu xuống!
Nhưng... các tộc nhân tụ tập phía trước bến tàu rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề.
- Các ngươi nhìn trên trán Dương Thiên Hữu.
- Trên trán thế nào?
- Trên trán không còn có cái gì nữa.
- Cái gì đều... Tê...
- Linh văn của Dương Thiên Hữu đâu? Cự Kình linh văn kia đâu?!
Đám người rối loạn, bầu không khí nhanh chóng xao động.
Sắc mặt Dương Ngọc Chân hơi biến đổi, gắt gao tiếp cận cái trán trơn bóng trên khuôn mặt tái nhợt kia của Dương Thiên Hữu, Cự Kình linh văn đã từng chiếu sáng rạng rỡ, giờ phút này lại không còn tung tích.
Không có linh văn?
Làm sao lại không có linh văn?
Chẳng lẽ Dương Biện đã phế Dương Thiên Hữu rồi?
- Thiên Hữu!!
Dương Ngọc Chân rên rỉ, ngồi liệt trên mặt đất.
- Dương Biện, ngươi là tên súc sinh, ngươi đã làm gì!
Thân tộc Dương Ngọc Chân của bi phẫn gầm thét,
Giọng Dương Biện lạnh lùng quanh quẩn trên bến tàu đang chen chúc đông người:
- Không cần đoán, Dương Thiên Hữu đã bị phế đi. Khí hải vỡ vụn, kinh mạch vỡ vụn, kình hồn cũng bị ta nuốt. Dương gia các ngươi, không có Thiên phẩm linh văn, Dương gia các ngươi... Không có Viễn Cổ kình hồn.
- Dương Biện, ngươi chết không yên lành!
Dương Ngọc Chân thét lên đầy chói tai, muốn bổ nhào qua lại bị tộc nhân ở hai bên gắt gao giữ chặt.
Dương Biện bóp lấy cổ Dương Thiên Hữu, cao giọng hô to:
- Giữa ta và Dương Thiên Hữu có ba lần ước chiến, còn thiếu lần cuối cùng này. Nếu các ngươi đều đã ở đây, ta mời các ngươi làm chứng, chứng kiến cuộc chiến thứ ba, chứng kiến thắng bại, chứng kiến sinh tử!
Đám người bạo động, bầu không khí đều trở nên khẩn trương lên.
Bọn hắn thật không nghĩ tới Dương Biện lại sớm tàn nhẫn phế đi Dương Thiên Hữu. Cái này mang ý nghĩa Dương Thiên Hữu không có bất kỳ giá trị gì nữa, càng mang ý nghĩa hi vọng quật khởi của Dương gia cùng Hải Thần đảo đã tan vỡ.
Trừ phi... Dương gia một lần nữa ủng lập Dương Biện.
- Giết hắn cho ta, nhanh đi, giết hắn! Đều thất thần làm gì, lên đi. Hắn là phản đồ của Dương gia, hắn giết thiếu tộc trưởng của Dương gia, tội của hắn đáng xử tử.
Dương Ngọc Chân thét lên kéo lấy thân tộc ở bên cạnh.
Đám thân tộc bọn họ tức giận bi thương, nhưng khí tức của Long Cốt Cự Ngạc dưới thân Dương Biện lại quá mạnh, rõ ràng là cảnh giới Bán Thánh.
Dương Biện lạnh lùng nhìn Dương Ngọc Chân sụp đổ:
- Trò hay còn chưa có chính thức bắt đầu đâu, cái này đã nhịn không được?
Dương Ngọc Chân không còn phong tình cùng dáng vẻ thường ngày, bi thống thét lên:
- Trả Thiên Hữu lại cho ta! Trả lại cho ta!
- Năm đó sau khi ta bị các ngươi hại chết, mẫu thân của ta hẳn là cũng hô qua như vậy đối với ngươi nhỉ, ngươi là làm thế nào?
- Hỗn đản! Phản đồ! Tội nhân! Ta thật hối hận lúc ấy không có tự tay giết ngươi!
- Dương Thiên Hữu đã thể nghiệm qua sống không bằng chết, tiếp theo chính là tiện nhân ngươi đây. Hôm nay ngươi phải vì mẫu thân của ta, Lôi Tú, thân tộc đã chết của ta, trả giá đắt!
Dương Biện quát lớn, hất Dương Thiên Hữu ra.
Dương Thiên Hữu chật vật nhào vào trên lưng cự ngạc, trừng màn mắt lên, ung dung tỉnh lại.
Mẫu thân?
Nơi này là Hải Thần đảo sao??
Ta trở lại Hải Thần đảo rồi?
Thế nhưng, Dương Thiên Hữu vô ý thức muốn đưa tay che trên trán.
Hắn là Dương Thiên Hữu, hắn là thiên tài mạnh nhất Dương gia, hắn càng là thống lĩnh tương lai của Hải Thần đảo. Hắn không thể để cho gia tộc nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn, càng không thể để gia tộc nhìn thấy tràng cảnh linh văn của hắn bị phế.
Nhưng, thời điểm đang hắn nâng tay phải lên, Dương Biện ở phía sau lại đột nhiên giơ Đồ Thần Chiến Kích lên.
Phốc phốc!
Máu tươi phun tung toé, cánh tay phải của Dương Thiên Hữu bay ra ngoài.
- A!!
Dương Thiên Hữu hét lên đầy thê lương, triệt để tỉnh lại hẳn, hắn gắt gao ôm lấy bả vai trào máu, lăn lộn ở trên lưng cự ngạc.
- Dừng tay!! Ngươi dừng tay cho ta!
Dương Ngọc Chân gào thét.
Thân tộc của Dương Ngọc Chân cũng lớn tiếng gầm thét:
- Dương Biện, nên dừng lại đi! Ngươi đã phế hắn đi, không cần thiết lại tổn thương hắn!
Dương Biện bỗng nhiên động Đồ Thần Chiến Kích trong tay, tàn nhẫn đánh xuyên bả vai bên trái Dương Thiên Hữu, mũi kích xoay tròn, chấn vỡ bả vai, tháo xuống cánh tay trái.
- A!!
Dương Thiên Hữu đau đớn kêu rên, thân thể vốn đã mệt mỏi suýt chút nữa lại ngất đi.
- Dừng tay... Mau dừng tay! Các ngươi lên cho ta, mau ngăn cản hắn!
Dương Ngọc Chân sụp đổ thét lên.
Rống!!
Long Cốt Cự Ngạc ngẩng đầu gào thét, các cường giả Dương gia kinh hãi nhao nhao lui lại, không có người nào dám bước về phía trước ngăn cản.
Dương Biện mang theo chiến kích, chỉ về phía Dương Thiên Hữu, lên tiếng hô to:
- Đây chính là cuộc chiến thứ ba của ngươi, xốc lại tinh thần cho ta.
- Giết ta!
Dương Thiên Hữu miệng đầy máu tươi, gào thét dữ tợn.
- Không được!! Không nên giết hắn!! Trả hắn lại cho ta!
Dương Ngọc Chân thét lên.
Dương Biện mặt không thay đổi lại lần nữa vung chiến kích lên, đánh ra cương phong sắc bén, trong nháy mắt đã nổ nát hạ bộ của Dương Thiên Hữu.
- A!!
Dương Thiên Hữu đau đớn quỳ trên mặt đất, gương mặt vặn vẹo, hai chân run rẩy.
Sỉ nhục!!
Đây là sỉ nhục mà hắn không thể nào thừa nhận!
So với giết hắn còn muốn đau đớn hơn.
Lúc này Khương Phàm đi đến phía trước, ngăn chặn miệng Dương Thiên Hữu, lấp một chút đan dược, giúp hắn ổn định thương thế, đừng tuỳ tiện chết.
- Đây là cuộc chiến thứ ba của ngươi, đứng lên cho ta!
Dương Biện cầm chiến kích trong tay, cao giọng gào thét.
- Giết ta, ta ở Địa Ngục chờ ngươi!
- Địa Ngục? Ngươi sẽ thần hồn câu diệt, triệt để tiêu vong.
Dương Biện giơ lên chiến kích, đánh vỡ nát đùi phải của Dương Thiên Hữu.
Xương máu vẩy ra, hình ảnh thảm liệt để rất nhiều tộc nhân Dương gia đều nhìn không được.
- Dương Biện, ngươi thả hắn! Thả hắn!
Dương Ngọc Chân rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi tộc nhân, vọt tới phía trước.
- Quỳ xuống!
Dương Biện quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng.
- Ta bảo ngươi thả hắn!
- Ta bảo ngươi quỳ xuống!
Dương Biện lại dùng chiến kích đánh vỡ nát cái chân còn lại của Dương Thiên Hữu.
- Thiên Hữu!!
- Ta bảo ngươi quỳ xuống!
Dương Biện giơ lên chiến kích, đánh xuyên bụng Dương Thiên Hữu, giơ 'Người người đẫm máu' này lên giữa không trung, chỉ đến Dương Ngọc Chân.
- A!!
Dương Thiên Hữu thê lương gào thét, đau đến không muốn sống.
- Dừng tay!
Rốt cuộc hai vị Thánh Tổ Dương Hồng Liệt, Dương Đồng Quang cũng đuổi tới, nhưng tình cảnh trước mắt đã để cho sắc mặt bọn hắn đều trở nên cực kỳ khó coi.
Chương 1854 Điều Kiện Tàn Nhẫn
Dương Ngọc Chân kêu khóc lên án:
- Thánh Tổ, ngài phải chủ trì công đạo cho chúng ta! Tên súc sinh kia mưu hại phụ thân, tính toán Thánh Tổ, bây giờ lại giết hi vọng của Dương gia, hắn chết không yên lành!
- Tiện nhân, ta bảo ngươi quỳ xuống!
Dương Biện không nhìn đến hai vị Thánh Tổ giáng lâm, kích thích khí tức U Minh bên trong chiến kích, xâm nhập ý thức mệt mỏi của Dương Thiên Hữu.
- A a a, giết ta đi!! Giết ta đi!!
'Thân thể' Dương Thiên Hữu giãy dụa kịch liệt, khóc rống kêu rên, thanh âm thê lương để các tộc nhân Dương gia trên bến tàu đều rùng mình.
- Dương Biện, ngươi quá mức, buông người xuống cho ta!
Dương Đồng Quang gầm thét, thánh uy cuồn cuộn giống như nhấc lên sóng lớn, mãnh liệt đánh về phía Dương Biện.
Rống!!
Long Cốt Cự Ngạc vô cùng phấn chấn, nó dâng lên cuồn cuộn không khí, ngạnh kháng thánh uy của Dương Đồng Quang.
Dương Biện đón lấy Dương Đồng Quang bên trong thủy triều va chạm hỗn loạn, lạnh lùng nói:
- Lão tặc ngươi còn chưa xứng nói quá phận với ta!
- Làm càn!!
Dương Đồng Quang tức giận, đường đường là Thánh Tổ thứ hai của Dương gia, lại bị hậu bối mắng là lão tặc, nghịch tử này đúng là đại nghịch bất đạo.
- Bớt dùng bài này với ta! Hôm nay ta trở về, chính là muốn để cho các ngươi nghênh tiếp, đều quỳ xuống, tiếp lấy cho ta!!
- Hỗn trướng! Ngươi cho rằng Dương gia rời khỏi ngươi không được sao??
- Ta không phải nói cùng lão tặc ngươi, ta nói cùng tổ huấn Dương gia! Tổ huấn Dương gia, nếu như sinh ra Viễn Cổ kình hồn, lập tức khâm định là người thừa kế gia tộc. Bây giờ, ta mang theo Viễn Cổ kình hồn trở về, trên danh nghĩa chính là người thừa kế của các ngươi.
- Ngươi đã không còn là người của Dương gia.
- Ngươi nói? Ngươi tính là cái rắm gì!
- Ngươi muốn chết!!
- Ngươi giết chết ta thử một chút? Ta đứng ở chỗ này, đến đây, giết ta đi! Lão tặc!!
- Ngươi... Ngươi...
- Không dám sao? Dương gia không phải của Dương Đồng Quang ngươi, là các tổ tông vất vả sáng lập, duy trì Dương gia sinh tồn phát triển cũng không phải lão già như ngươi, là tổ huấn, là tộc quy!
- Hỗn trướng, Dương gia không thể nào giữ lại nghịch tử như ngươi thế này...
Dương Đồng Quang cao ngạo cả đời, chưa từng nhận qua khiêu khích cùng nhục nhã như vậy, hắn giận dữ gầm lên liền muốn giết qua.
- Đủ rồi!
Dương Hồng Liệt bắt lấy Dương Đồng Quang, đi đến phía trước nói:
- Ngươi muốn trở về?
- Ta có thể trở về Hải Thần đảo, nhưng có ba cái kiện.
- Ngươi còn có điều kiện??
- Đầu tiên, Dương Ngọc Chân cùng thân tộc của bà ta, rút gân lột da toàn bộ, thi thể bạo chiếu ba năm, xoá tên toàn bộ khỏi gia phả.
Dương Biện thốt ra điều kiện đầu tiên để đám người Dương gia hít vào từng ngụm khí lạnh.
Dương Ngọc Chân và đám thân tộc chửi ầm lên, thật sự là cực kỳ tức giận, hận không thể xé sống Dương Biện.
Dương Biện tiếp tục hô to:
- Điều kiện thứ hai, nếu như Dương Biện ta trở về, không làm người thừa kế, trực tiếp chính là tộc trưởng, ta muốn toàn quyền quản lý tất cả sự vụ Dương gia. Nhưng trước khi ta trở về, tất cả tộc nhân Hải Thần đảo, lên tới Dương Đồng Quang, xuống đến hài đồng mười tuổi, toàn bộ quỳ xuống, lễ bái ba mươi ba ngày, hô to cung nghênh tộc trưởng một trăm ngàn lần!
Dương Đồng Quang quát tháo:
- Dương Biện, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi chưa tỉnh ngủ sao?
Dương Biện giơ lên ba đầu ngón tay, hô to:
- Điều kiện thứ ba, Dương gia hướng Thần Vực Chi Hải, công khai sự thật năm đó Dương gia, Lý gia, Ngụy gia, liên thủ mưu hại ta, công khai tất cả những người tham dự. Tất cả những của người Dương gia trực tiếp hay gián tiếp tham dự, lưu vong Tang Thi đảo!
Ngay cả Dương Hồng Liệt cũng đều mày nhíu lại, công khai ba nhà hợp mưu?
Cái này không chỉ đang nhục nhã Dương gia, còn muốn công khai hành hình đối với Lý gia Ngụy gia!
Đây là muốn gác toàn bộ mặt mũi của Hải Thần đảo ở trên lửa nướng, muốn để Hải Thần đảo tại Thần Vực Chi Hải mất hết thể diện!
Dương Đồng Quang chỉ đến Dương Biện, tức giận la mắng:
- Ngươi chỉ lo mình thống khoái, trong mắt ngươi còn có Dương gia không, có Hải Thần đảo không? Chỉ bằng tư thái ngươi bây giờ, còn muốn trở về thống lĩnh Dương gia? Vọng tưởng!
Dương Biện vẫn giữ lấy Dương Thiên Hữu, lạnh lùng nói:
- Ba điều kiện, hoàn toàn thỏa mãn, Dương Biện ta trở về lãnh đạo các ngươi, nếu không... Không bàn nữa!!
- Cuồng ngạo!! Ngươi nên chết tại mười năm trước!
Mấy trăm năm qua Dương Đồng Quang đều không có tức giận qua như vậy, tức giận đến mức lông mày đều đang run rẩy.
Các tộc lão Dương gia cũng đều tức giận không kiềm chế được, quá phận, thật sự là quá phận. Không chỉ có đưa ra điều kiện khuất nhục, còn muốn toàn bộ Hải Thần đảo quỳ xuống khẩn cầu hắn trở về.
Thật chẳng lẽ coi là Dương gia rời khỏi hắn thì không thể nào sinh tồn sao?
Dương Biện cười lạnh:
- Ta chết đi, Hải Thần đảo liền xong rồi. Đừng lại hy vọng xa vời tộc nhân trong thế giới mới còn sống trở về, tại một khắc thế giới mới phong bế, cái chết của bọn hắn chỉ là vấn đề thời gian. Các ngươi còn không biết tình huống nơi đó nhỉ, nhưng ta, rất rõ ràng!
- Nơi đó có ba mươi tám ngọn Tổ Nguyên sơn, có ba mươi tám loại Yêu Chủ ở, số lượng Thánh Linh cảnh còn có hơn bốn mươi. Trừ Tổ Nguyên sơn, còn có Giới Nguyên sơn thật sự khống chế thế giới mới, chủ nhân Giới Nguyên ở nơi đó, cảnh giới... Chính ngươi đoán!
- Thế giới mới lấy Giới Nguyên sơn làm chủ, Tổ Nguyên sơn làm phụ, tạo thành pháp trận ngang qua hơn mười vạn dặm núi sông. Muốn phá vỡ pháp trận, chí ít là cần lực lượng gấp đôi thế giới mới trở lên, cũng chính là tám mươi vị Thánh Linh trở lên! Các ngươi cảm giác, Thần Vực Chi Hải có thể đạt được đội hình như vậy?
Bọn người Dương Hồng Liệt cau chặt lông mày, lập tức truy vấn:
- Làm sao ngươi biết được?
Dương Biện không có trả lời, mà là tiếp tục nói:
- Đám người Hải Thần đảo bị vây ở bên trong kia, chiếm hai phần ba lực lượng Dương gia Lý gia. Thực lực Hải Thần đảo bây giờ hạ xuống đến trình độ yếu nhất từ ngàn năm nay. Mà hai lão gia hỏa các ngươi, cũng đã một hai trăm năm tuổi, trước khi các ngươi chết, có thể bồi dưỡng cho Dương gia mấy Bán Thánh, mấy Thánh Nhân?
- Thiên Kiếm Thần Tông đã sớm nhìn các ngươi không vừa mắt, một khi các ngươi yếu ớt đến không chịu nổi một kích, bọn hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội. Hải Thần đảo còn muốn khiêu chiến hoàng đạo?? Các ngươi có thể bảo trụ địa vị hoàng tộc, liền xem như may mắn rồi!
Chương 1855 Hắn Là Ai
Dương Đồng Quang quát tháo:
- Ta đang tra hỏi ngươi, làm sao ngươi biết được!
- Ngươi tính là cái rắm gì! Ta muốn nói, đó là ta vui lòng, ngươi muốn biết, quỳ xuống đến mà hỏi!
- Làm càn!
- Lão già, ngươi có đảm lượng thì liền giết chết ta, không có can đảm ngươi phải kính lấy ta!
- Ngươi... Ngươi...
Dương Đồng Quang bỗng nhiên quay người, nói với Thánh Tổ đầu tiên, Dương Hồng Liệt:
- Nếu như bọn hắn đều đã chết, chúng ta cũng không cần phải lại đăng lâm Thiên Khải chiến trường. Không mưu đồ hoàng đạo, chúng ta không cần Thánh Vương. Dương gia chúng ta mặc dù sẽ mệt mỏi mấy chục năm mấy trăm năm, nhưng có kình hồn ngủ say trong tổ từ, Thiên Kiếm Thần Tông tuyệt đối không dám mạo phạm.
Sắc mặt Dương Hồng Liệt âm trầm, lại trầm mặc không nói gì.
Mặc dù hắn tức giận, bất mãn, nhưng hắn là Thánh Tổ đầu tiên, là người dẫn dắt Dương gia.
Thứ hắn cần là toàn cả gia tộc phụ trách phát triển, không chỉ là trước mắt, còn có tương lai.
Dương Thiên Hữu đã bị phế đi, rất có thể sẽ lập tức chết trên tay Dương Biện. Hai vị Thánh Tổ Dương gia đều đã chết, hắn và Dương Đồng Quang đều đã bốn năm trăm tuổi, tuổi thọ cũng không có bao nhiêu năm nữa.
Bảy phần cường giả Niết Bàn cảnh đều bị vây ở thế giới mới, chờ đợi cái chết.
Dương gia không chỉ có cao tầng mệt mỏi, trung tầng cũng có đoạn tầng. Tình huống Lý gia cũng không dễ chịu.
Cho nên Dương Biện nói không sai, Hải Thần đảo ở vào trình độ yếu nhất từ ngàn năm nay, thay lời khác mà nói, thế hệ này của bọn hắn lãng phí tài nguyên mà các vị tổ tiên dùng thời gian ngàn năm tích lũy, mà hết thảy này còn không phải chinh chiến Thiên Khải, mà bắt nguồn từ nội đấu.
Hắn sắp phải chết, hắn phải đối mặt với tiên tổ Dương gia như thế nào đây?
Sau khi hắn chết, Dương gia lại nên vượt qua trời đông giá rét như thế nào?
Dương Đồng Quang xem xét Dương Hồng Liệt trầm mặc, lập tức hô to:
- Thánh Tổ! Ngài không thể nào bị hắn mê hoặc! Hải Thần đảo chúng ta là bị thương tổn, nhưng chúng ta còn không có suy yếu đến không chịu nổi một kích. Nếu như thế giới mới thật sự vây chết tất cả mọi người ở bên trong, toàn bộ Thần Vực Chi Hải đều bị thương nặng, Thiên Kiếm Thần Tông làm hoàng đạo liền không khả năng tại trong vòng trăm năm xâm phạm bất kỳ thực lực bên nào. Chúng ta còn có Dương Thiên Khuyết, chúng ta còn có số lượng lớn tài nguyên mang về từ thế giới mới, chúng ta còn có thể phát triển!
- Dương Thiên Khuyết, còn sống??
Dương Biện nhíu mày.
- Ngươi cho rằng thế nào? Mệnh của Dương Thiên Khuyết không có đến đường cùng, kẻ đáng chết chính là ngươi!
Dương Ngọc Chân ở phía xa hô to.
Dương Biện giơ cao Dương Thiên Hữu:
- Quá tốt rồi, ông trời mở mắt, để cho ta có thể tự mình giết đôi cẩu nam nữ các ngươi. Bảo Dương Thiên Khuyết cút ra đây, lập tức, nếu không ta giết Dương Thiên Hữu!
- Ngươi dám giết Dương Thiên Hữu, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ còn sống mà đi ra khỏi Hải Thần đảo.
Dương Ngọc Chân quỳ xuống trước Dương Hồng Liệt, cao giọng thỉnh cầu:
- Thánh Tổ, Dương Biện đầy ngập thù hận, hận thấu tất cả mọi người của Dương gia, nếu như giao gia tộc đến trên tay hắn, rất có thể hắn sẽ hủy Dương gia, thậm chí hủy Hải Thần đảo. Xin ngài hãy nghĩ lại.
Thân tộc của Dương Ngọc Chân cũng đều nhao nhao quỳ xuống:
- Thánh Tổ, hắn là phản nghịch của Dương gia, lừa giết Thánh Tổ, mưu hại người thân, tội không thể tha. Hôm nay hắn đã tới chính là đến báo thù đến nhục nhã, chúng ta không thể bị hắn nắm mũi dẫn đi! Còn xin cưỡng ép bắt lấy.
Số lượng lớn tộc nhân Dương gia đều nhao nhao quỳ xuống, thỉnh cầu Thánh Tổ nghĩ lại.
Bọn hắn thực sự khó mà tiếp nhận tư thái điên cuồng bây giờ của Dương Biện, tuyệt đối không thể tùy ý bài bố.
Dương Hồng Liệt nhắm mắt lại, lâm vào lựa chọn đau đớn.
Hắn đương nhiên biết rõ trong lòng Dương Biện có hận, nhưng hắn càng cần hơn là cân nhắc sự phát triển của Dương gia.
Bây giờ nếu như hắn trực tiếp giết Dương Biện, đương nhiên thống khoái tất cả mọi người, nhưng nếu như sau này Dương gia thậm chí Hải Thần đảo thật sự gặp được nguy cơ, hắn chết cũng không nhắm mắt, hậu thế tử tôn càng có thể chịu tội, toàn bộ đều sẽ định ở trên đầu của hắn.
Muốn cùng Dương Biện thỏa hiệp sao?
Lấy oán giận của Dương Biện, cùng mâu thuẫn và hỗn loạn bây giờ của Dương gia, nếu như hơi khống chế không thích đáng, rất có thể Dương gia sẽ sụp đổ mất, càng sẽ liên luỵ đến Hải Thần đảo.
Dương Biện đột nhiên bay lên không, lên tiếng gào thét:
- Dương Thiên Khuyết, cút ra đây cho ta! Cút ra đây tiễn đưa cho Dương Thiên Hữu!
Dương Đồng Quang gầm thét:
- Câm miệng cho ta! Ngươi không được Dương gia tiếp nhận, ngươi là người ngoài, là tội nhân, ngươi không có tư cách hô to gọi nhỏ tại địa bàn Dương gia!
Dương Biện đột nhiên nhắm ngay Dương Ngọc Chân:
- Trong vòng một khắc đồng hồ, ta sẽ giết Dương Thiên Hữu. Không muốn nhìn con của ngươi chết thì kêu Dương Thiên Khuyết đi ra cho ta. Đừng cho rằng ta đang nói đùa, nếu hôm nay ta đã tới thì đã làm tốt chuẩn bị chịu chết.
- Nhanh đi mời tộc trưởng!
Dương Ngọc Chân không muốn bị uy hiếp, nhưng với tình huống này bây giờ, thật đúng là cần cái kẻ làm phụ thân Dương Thiên Khuyết kia ra mặt.
- Đứng lại cho ta, ai bảo các ngươi đi.
Dương Đồng Quang lập tức quát bảo ngưng lại.
- Cục diện này bây giờ, không phải hẳn là tộc trưởng nên ra mặt sao?
Dương Ngọc Chân đáp lễ.
- Đây cũng không phải chuyện nhà, mà là chuyện của gia tộc! Lẽ ra nên là Thánh Tổ chúng ta ra mặt.
- Dương Thiên Khuyết là phụ thân hắn, sinh dưỡng hắn, càng thích hợp đàm phán.
- Ta nói không được là không được.
- Vì sao?
- Không được!!
Dương Đồng Quang đưa ánh mắt cảnh cáo Dương Ngọc Chân.
Dương Ngọc Chân đang muốn chất vấn, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Chẳng lẽ Dương Thiên Khuyết đã được một vị Thái Cổ kình hồn nào đó tán thành, đang dung hợp??
Dương Biện nhìn Dương Đồng Quang, lại nhìn Dương Ngọc Chân, âm thầm cảnh giác.
Người của cả gia tộc đều tới, nếu như Dương Thiên Khuyết còn sống, vì sao lại không xuất hiện?
Vì sao Dương Đồng Quang lại muốn cực lực ngăn cản?
Dương Đồng Quang nói với Dương Hồng Liệt:
- Ta đề nghị lập tức xử tử Dương Biện, không thể để cho gia tộc rơi xuống tay của một kẻ như vậy, hắn thiên phú mạnh hơn, nhưng phẩm hạnh có vấn đề, trong lòng lại có hận, không thể thống lĩnh toàn tộc. Chúng ta không thể chỉ cân nhắc tình huống Dương gia, cũng phải cân nhắc cảm nhận của Lý gia cùng Ngụy gia. Bọn hắn tuyệt đối không thể nào tiếp nhận chúng ta mời Dương Biện về.
Kỷ Nguyên năm thứ mười, ngày mười tháng một, khi thế giới mới xuất hiện sau ba mươi chín ngày, núi Giới Nguyên đột nhiên bộc phát ra cường quang vô tận, ba mươi tám ngọn Tổ Nguyên sơn toàn bộ oanh minh, sôi trào lên màn sáng cuồn cuộn.
Sáu vết nứt ở khung trời trong thời gian ngắn đã nhanh chóng khép kín, triệt để ngăn cách liên hệ cùng Thần Vực Chi Hải.
Các cường giả ở bên ngoài đang chuẩn bị tiến đến liền kinh ngạc, cường giả bị vây ở bên trong thì luống cuống.
Thời điểm trước đó liên tiếp xuất hiện năm nơi sụp đổ, cũng đều suy đoán thế giới mới sẽ dần dần mở rộng phạm vi sụp đổ, cho đến khi đáy biển hoàn toàn quán thông, ai cũng không nghĩ tới bình chướng lại hoàn toàn khép kín.
Có bộ số phận thế lực kỳ thật đã cảnh giác qua, nhưng thật sự rời khỏi trước thời hạn lại không có nhiều, đều cảm giác còn có thể lại đợi nhiều thêm mấy ngày, dù là một hai ngày.
Ai cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên như vậy!!
Sau khi bình chướng khép kín, chủ nhân Giới Nguyên tự mình phát ra mệnh lệnh với ba mươi tám Tổ Nguyên sơn, săn giết toàn bộ kẻ xông vào, vận chuyển về núi Giới Nguyên tế hiến.
Núi Giới Nguyên sẽ xem số lượng Yêu Chủ săn giết kẻ xông vào, ban thưởng cho một bộ phận.
Thế giới mới lập tức lâm vào bạo động, Yêu Chủ nhao nhao rời khỏi Tổ Nguyên sơn của mình, dẫn đầu tộc đàn săn giết kẻ xông vào.
Các kẻ xông vào thì điên cuồng chạy trốn, nhưng toàn bộ thế giới đều đã bị phong bế, bọn hắn không có chỗ có thể trốn.
Số lượng lớn cường tộc liên hợp lại cứu vớt bản thân, nhưng đối mặt với thú triều khí thế hung hăng, liên hợp càng nhiều, mục tiêu càng lớn, càng là bị chiếu cố nhiều hơn. Còn có rất nhiều cường tộc điên cuồng va chạm bình chướng trên khung trời, muốn giết ra ngoài, nhưng bình chướng cứng cỏi, mặc cho bọn hắn điên cuồng như thế nào, đều không để mảy may lại chút vết tích.
- Thế giới mới triệt để phong bế!
- Hàng tỷ sinh linh bị nhốt, từ săn giết biến thành đồ sát!
- Đây là bẫy, đây là dụ sát.
- Thế giới mới cũng dám dụ bắt hàng tỷ sinh linh của Thần Vực Chi Hải, đây là đang tuyên chiến sao!
- Là ai đang khống chế thế giới mới? Chẳng lẽ nơi đó còn có chủ nhân thật sự sao?
- Trong thế giới mới có Thánh Vương? Hay là Thánh Hoàng!!
Tin tức nhanh chóng truyền khắp Thần Vực Chi Hải, dẫn phát khủng hoảng to lớn, cũng đều kích thích lửa giận vô tận.
Số lượng lớn các lão tổ trấn thủ tông môn tại các hòn đảo nhao nhao xuất quan, tiến về Thiên Kiếm Thần Tông, xin mời Thiên Kiếm Thần Tông dẫn dắt Thần Vực Chi Hải, phá vỡ bình chướng, nghĩ cách cứu viện hàng tỷ sinh linh bị nhốt.
Thiên Kiếm Thần Tông rất may mắn, bởi vì ba ngày trước bọn hắn đã vừa vặn rời khỏi đó nơi đó trước khi khung trời phong tỏa.
Bọn hắn không chỉ có không có bị vây khốn, còn mang ra số lượng lớn bảo tàng.
Nhưng nhìn khung trời phong tỏa, hàng tỷ sinh linh bị nhốt, trên danh nghĩa bọn hắn làm chủ nhân của Thần Vực Chi Hải, là thế lực cấp hoàng đạo, duy nhất nhất định phải triển khai nghĩ cách cứu viện.
Dù chỉ là làm dáng một chút!
Thiên Kiếm Thần Tông lập tức cao điệu tuyên cáo toàn bộ hòn đảo tông môn của Thần Vực Chi Hải, lập tức tập kết đến thần tông, cùng nhau lao tới thế giới mới, liên thủ phá vỡ bình chướng, cứu vớt người bị nhốt.
- Triệt để phong bế?
Thánh Tổ đầu tiên Dương Hồng Liệt xuất quan, sau khi biết được tin tức thì liên tục hít hơi thật sâu, mặt mo đầy nhăn nheo đều trắng bệch.
- Vừa mới nhận được tin tức, khung trời toàn diện phong ấn, tất cả người ở lại bên trong đều bị khốn trụ.
- Người của chúng ta đâu?
- Xác định, đều ở bên trong!
Vẻ mặt của Dương Đồng Quang nghiêm trọng, dùng sức nắm chặt nắm đấm mới có thể cam đoan không run rẩy.
Hai vị Thánh Tổ Dương gia, tinh nhuệ cao tầng của hai nhà Dương Lý, toàn bộ Niết Bàn cảnh của hòn đảo thứ tư, còn có Thánh Tổ Thánh Bằng đảo đều bị vây ở bên trong.
Nếu quả như thật sự không ra được, thực lực tổng hợp của Hải Thần đảo và Thánh Bằng đảo đều giảm mạnh hai phần ba.
Đầu Dương Hồng Liệt mê muội một trận, suýt chút nữa đã ngồi dưới đất.
Hải Thần đảo lắng đọng ngàn năm mới có được thực lực như bây giờ, rốt cuộc cũng làm xong chuẩn bị chinh chiến Thiên Khải chiến trường, kết quả còn chưa bắt đầu, liền kết thúc?
Cố gắng ngàn năm của các liệt tổ liệt tông, cứ uổng phí như vậy sao?
Hai vị Thánh Tổ Lý gia lưu thủ cũng gấp gáp vội vàng chạy tới nơi này.
Trước đó khi hai vị Thánh Tổ Dương gia chết thảm, bọn hắn chỉ là tức giận Dương gia vô năng, tại thời khắc mấu chốt chuẩn bị chinh chiến Thiên Khải chiến trường lại hao tổn Thánh Linh, bây giờ thì tốt rồi, Thánh Tổ cùng tộc trưởng của bọn hắn, còn có tinh nhuệ cao tầng đều đã bị vây cũng đứng trước nguy hiểm tử vong.
Thánh Tổ Lý gia nói:
- Thiên Kiếm Thần Tông vừa mới phát ra hiệu triệu, tập kết lực lượng toàn Thần Vực Chi Hải, liên thủ tiến công bình chướng thế giới mới.
Thánh Tổ thứ hai của Lý gia cũng nói:
- Kế hoạch sơ bộ là liên hợp tấn công mạnh một chỗ, có thể tạo áp lực cho thế giới mới, kiềm chế tinh lực Yêu tộc ở bên trong, tránh cho săn bắt quá độ, cũng tương đương với thổi lên kèn lệnh Chiến Tranh, nhắc nhở đám người bị nhốt ở bên trong tụ tập ở điểm tấn công, liên thủ tiếp từ tấn công mạnh nội bộ. Cứ như vậy, tương đương với trong ngoài liên hợp, hẳn là có hi vọng phá vỡ bình chướng.
Dương Hồng Liệt ngồi trên ghế mây bình phục tâm tình:
- Người của Thiên Kiếm Thần Tông đâu, cũng bị vây lại?
Thánh Tổ đầu tiên của Lý gia oán hận nói:
- Bọn hắn gặp vận may, ba ngày trước đã mang theo bảo vật rút khỏi, thời điểm xảy ra chuyện bọn hắn đều đã nhanh trở lại tông môn.
Thánh Tổ thứ hai của Lý gia sốt ruột nói:
- Cũng bởi vì người của Thiên Kiếm Thần Tông không có việc gì, ta mới lo lắng bọn hắn chỉ là làm bộ dáng, sẽ không toàn lực ứng phó. Cho nên chúng ta nhất định phải tự mình tham dự, tốt nhất là phái thêm một số người đi qua.
Dương Đồng Quang nói:
- Lúc chúng ta từ bên ngoài thổi lên kèn lệnh chiến tranh, mục đích không chỉ có để đám người bị nhốt sẽ đuổi tới, đám Yêu tộc thế giới mới cũng sẽ chạy tới, đến lúc đó sẽ diễn biến thành hỗn chiến tàn khốc.
- Nếu như chúng ta không thể đánh tan bình chướng trong thời gian ngắn nhất, đám người bị nhốt ở bên trong liền có thể bị đám Yêu thú vây bắt đánh giết, một mẻ hốt gọn.
Dương Hồng Liệt nhìn bọn hắn, lông mày dần dần nhăn lại:
- Các ngươi muốn nói cái gì?
Chương 1852 Ta, Đã Trở Về (1)
Hai vị Thánh Tổ Lý gia trao đổi ánh mắt, nói:
- Hải Thần đảo chỉ để lại một vị Thánh Tổ trấn thủ, còn lại toàn bộ lao tới thế giới mới, ngoài ra, Dương gia các ngươi không phải còn có hai vị Bán Thánh lưu thủ sao, để bọn hắn vận dụng kình hồn phong tồn trong tổ từ Dương gia.
Dương Hồng Liệt lập tức quát tháo:
- Vọng tưởng! Kình hồn trong tổ từ là tài nguyên ngàn năm Dương gia chuẩn bị cho chiến tranh, là chuẩn bị cho Thiên Khải chiến trường!
Thánh Tổ đầu tiên của Lý gia cao giọng đáp lễ:
- Bây giờ còn nói Thiên Khải chiến trường gì nữa chứ! Tinh nhuệ của Hải Thần đảo và Thánh Bằng đảo đều bị vây ở thế giới mới, ngay cả Dương Biện và Dương Thiên Hữu bọn hắn đều có thể vẫn bị vây ở đó bên trong. Nếu như không thể cứu đi ra, Hải Thần đảo liền muốn phế đi thật!
- Còn có, nếu như không phải cái tên ngu xuẩn Dương Thiên Khuyết kia ném Dương Thiên Hữu đi, toàn bộ hành động ở thế giới mới tuyệt đối sẽ không luân lạc tới loại tình trạng này, Dương gia các ngươi nợ chúng ta Lý gia, nợ Hải Thần đảo!
Dương Đồng Quang khuyên Dương Hồng Liệt nói:
- Chúng ta không thể nào hy vọng xa vời đến Thiên Kiếm Thần Tông, mặc dù bọn hắn sẽ phụ trách chủ công, nhưng chưa chắc sẽ thật dùng toàn lực, cho nên chúng ta nhất định phải tự mình cố gắng, mau sớm đánh tan bình chướng, cứu người ở bên trong ra.
Dương Hồng Liệt nhắm hai mắt lại, sau khi liên tục chần chờ, đành cắn răng nói:
- Kình hồn có thể dùng, nhưng nhất định phải đánh tan bình chướng cho ta, mang toàn bộ người về!
Hải Thần đảo nhanh chóng điều động.
Thời điểm trước đó khi Dương Thiên Khuyết trở về đã mang cho Hải Thần đảo bạo động cùng tức giận, từ trên xuống dưới đều đang nghị luận Dương Biện tìm đường chết, cầu nguyện Lý gia cùng Thánh Bằng đảo có thể bắt lấy Dương Biện, mang về đánh chết tươi.
Bây giờ thì là khủng hoảng, Dương gia đã thương vong thảm trọng, nếu như cường giả của Lý gia cùng đảo thứ tư và Thánh Bằng đảo lại hao tổn ở bên trong, hậu quả kia thật sự không chịu nổi, giấc mộng 'Hoàng đạo' của bọn hắn sẽ triệt để kết thúc.
Nhưng...
Khi hai vị Thánh Tổ Dương gia đang mang theo hai vị Bán Thánh cầu xin 'Thái Cổ kình hồn', bến tàu tại hòn đảo của Dương gia lại lâm vào oanh động.
Các cường giả trấn thủ liên tiếp lui về phía sau, thấp thỏm lo âu nhìn quái vật khổng lồ đang xông vào —— cự ngạc!
Long Cốt Cự Ngạc đột phá, bước lên cảnh giới Bán Thánh mà nó tha thiết ước mơ, cũng bởi vì long khí bên trong Bích Ngọc Đan kích thích, huyết mạch được rèn luyện, bây giờ nó đã cao trăm mét, toàn thân hiện ra màu đỏ thẫm, tràn ngập sát khí đáng sợ, nhất là cái đầu kia, lại có chút giống với đầu rồng.
- Dương Ngọc Chân, cút ra đây!!
Long Cốt Cự Ngạc phát ra tiếng gào thét hùng hậu, móng vuốt to lớn nén chặt trên mặt đất, để lại cái hố sâu đáng sợ, kéo lấy thân hình khổng lồ tiến vào Hải Thần đảo.
- Long Cốt Cự Ngạc! Đó là Long Cốt Cự Ngạc!
Các cường giả trấn thủ hốt hoảng lui lại, bị khí tức huyết sát khủng bố kích thích đến thấp thỏm lo âu.
- Dương Ngọc Chân, đi ra chịu chết!
Long Cốt Cự Ngạc gật gù đắc ý, vũ dũng gào thét.
Đại Vương nằm nhoài trên người hắn, im lặng trợn trắng mắt, nhìn ngươi đắc ý như thế, không phải chỉ là tiến vào Bán Thánh thôi sao.
- Dương Biện trở về!
Bọn thị vệ trấn thủ bến tàu nhao nhao lui lại, kiêng kị nam tử oai hùng mang theo khí tức sát phạt cầm chiến kích trong tay, đứng trên lưng Long Cốt Cự Ngạc kia.
Trưởng thị vệ già thét lên ra lệnh:
- Đều thất thần làm gì, nhanh đi thông báo tộc trưởng... Không... Thông báo Thánh Tổ! Nhanh nhanh nhanh!
Hòn đảo của Dương gia rất nhanh đã kinh động, đang khẩn cấp động viên các cường giả nhao nhao phóng tới bến tàu phía đông.
Rống!!
Long Cốt Cự Ngạc lay động mãnh liệt, thân thể to béo mấy chục tấn tản ra hung uy.
Dương Biện đứng ở trên lưng Long Cốt Cự Ngạc, oai hùng thẳng tắp, mặt đầy túc sát, tay phải mang theo Đồ Thần Chiến Kích, tay trái bóp lấy Dương Thiên Hữu, ánh mắt lạnh lùng nhìn các tộc nhân Dương gia liên miên chạy tới.
- Hắn cũng dám trở về!
- Thật to gan, lại cưỡi một con cá sấu đến đây!
- Đó là Long Cốt Cự Ngạc, hung thú cực kỳ hiếm thấy, làm sao hắn thuần phục được!
- Cái người đầy máu mà hắn đang nắm trong tay là Dương Thiên Hữu sao?
- Dương Thiên Hữu còn sống không? Nhìn thật thê thảm.
- Dương Thiên Hữu rơi xuống trên tay Dương Biện, Dương Biện có thể tha cho hắn?
Mọi người trơ mắt nhìn Dương Biện đi đến bến tàu, nhưng không có ai dám tùy tiện hành động.
Nếu như hơi kích thích lại hại chết Dương Thiên Hữu, bọn hắn ai cũng đảm đương không nổi trách nhiệm.
- Dương Biện! Ngươi là tên phản đồ đáng chết, thả Thiên Hữu của ta ra!
Dương Ngọc Chân chen chúc qua các thân tộc chạy tới bến tàu, trong mắt đầu tiên đã nhìn thấy được Dương Thiên Hữu đẫm máu trong tay Dương Biện.
Thân tộc của Dương Ngọc Chân vừa sợ vừa giận.
Bọn hắn lại không có bị vây ở thế giới mới!
Khẳng định là vừa đi ra từ vài ngày trước!
Ông trời chiếu cố, mệnh Thiên Hữu không có đến đường cùng!
Dương Biện nhìn Dương Ngọc Chân, lồng ngực dấy lên lửa giận dào dạt, dùng sức nắm chặt Dương Thiên Hữu:
- Quỳ xuống cho ta!
- Làm càn! Nơi này là Hải Thần đảo, không phải nơi ngươi phách lối, giao Thiên Hữu ra, ta có thể cân nhắc để cho ngươi chết thống khoái!
- Ta bảo ngươi quỳ xuống!!
- Kê nên quỳ xuống chính là ngươi! Ngươi sát hại phụ thân ngươi, tính toán Thánh Tổ gia tộc, tội của ngươi không thể tha!
- Phụ thân? Hừ hừ! Trưởng tử của Dương Thiên Khuyết đã chết từ mười năm trước rồi, bị các ngươi hại chết, quên rồi sao? Bây giờ ta, không có nửa phần liên quan gì với các ngươi!
- Ngươi họ ném Dương đi, linh văn của ngươi nát, đó mới là không có nửa phần liên quan. Chỉ cần ngươi còn họ Dương, còn cần kình hồn, ngươi chính là người của Hải Thần đảo, ngươi phải nhận sự quản khống của Hải Thần đảo. Bảo ngươi sống, ngươi sống cho tốt, bảo ngươi chết, ngươi phải chấp nhận!
- Họ Dương cùng kình hồn, thuộc về tiên tổ Dương gia, không thuộc về bọn tạp toái các ngươi đây!
- Phản nghịch chính là phản nghịch! Tội nhân chính là tội nhân! Sau khi ngươi chết cũng đừng nghĩ rửa sạch tội danh này!
- Ta không phải tới thăm bộ mặt ghê tởm này của ngươi, ta bảo ngươi quỳ xuống!! Quỳ xuống cho mẫu thân ta!!
Dương Biện mời mẫu thân từ trong nhẫn không gian đi ra, cẩn thận từng li từng tí vịn ngồi xuống, sau đó lại nắm lấy cổ Dương Thiên Hữu, giơ lên giữa không trung, lạnh lùng nhìn Dương Ngọc Chân.
Dương Ngọc Chân lãnh diễm cao quý, dáng vẻ thịnh long, chỉ vào Dương Biện quát tháo:
- Đừng phô trương thanh thế, nếu ngươi đến Hải Thần đảo chính là tìm kiếm tha thứ, chủ động buông Thiên Hữu xuống, ta có thể thận trọng cân nhắc xử trí nhẹ đối với ngươi.
Chương 1853 Ta, Đã Trở Về (2)
Dương Biện không còn muốn gây gỗ, hắn chỉ là giơ cao Dương Thiên Hữu lên, lạnh lùng nhìn Dương Ngọc Chân.
Dương Ngọc Chân lãnh ngạo ngẩng đầu, cường thế giằng co:
- Ta nói một lần cuối, buông Thiên Hữu xuống!
Nhưng... các tộc nhân tụ tập phía trước bến tàu rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề.
- Các ngươi nhìn trên trán Dương Thiên Hữu.
- Trên trán thế nào?
- Trên trán không còn có cái gì nữa.
- Cái gì đều... Tê...
- Linh văn của Dương Thiên Hữu đâu? Cự Kình linh văn kia đâu?!
Đám người rối loạn, bầu không khí nhanh chóng xao động.
Sắc mặt Dương Ngọc Chân hơi biến đổi, gắt gao tiếp cận cái trán trơn bóng trên khuôn mặt tái nhợt kia của Dương Thiên Hữu, Cự Kình linh văn đã từng chiếu sáng rạng rỡ, giờ phút này lại không còn tung tích.
Không có linh văn?
Làm sao lại không có linh văn?
Chẳng lẽ Dương Biện đã phế Dương Thiên Hữu rồi?
- Thiên Hữu!!
Dương Ngọc Chân rên rỉ, ngồi liệt trên mặt đất.
- Dương Biện, ngươi là tên súc sinh, ngươi đã làm gì!
Thân tộc Dương Ngọc Chân của bi phẫn gầm thét,
Giọng Dương Biện lạnh lùng quanh quẩn trên bến tàu đang chen chúc đông người:
- Không cần đoán, Dương Thiên Hữu đã bị phế đi. Khí hải vỡ vụn, kinh mạch vỡ vụn, kình hồn cũng bị ta nuốt. Dương gia các ngươi, không có Thiên phẩm linh văn, Dương gia các ngươi... Không có Viễn Cổ kình hồn.
- Dương Biện, ngươi chết không yên lành!
Dương Ngọc Chân thét lên đầy chói tai, muốn bổ nhào qua lại bị tộc nhân ở hai bên gắt gao giữ chặt.
Dương Biện bóp lấy cổ Dương Thiên Hữu, cao giọng hô to:
- Giữa ta và Dương Thiên Hữu có ba lần ước chiến, còn thiếu lần cuối cùng này. Nếu các ngươi đều đã ở đây, ta mời các ngươi làm chứng, chứng kiến cuộc chiến thứ ba, chứng kiến thắng bại, chứng kiến sinh tử!
Đám người bạo động, bầu không khí đều trở nên khẩn trương lên.
Bọn hắn thật không nghĩ tới Dương Biện lại sớm tàn nhẫn phế đi Dương Thiên Hữu. Cái này mang ý nghĩa Dương Thiên Hữu không có bất kỳ giá trị gì nữa, càng mang ý nghĩa hi vọng quật khởi của Dương gia cùng Hải Thần đảo đã tan vỡ.
Trừ phi... Dương gia một lần nữa ủng lập Dương Biện.
- Giết hắn cho ta, nhanh đi, giết hắn! Đều thất thần làm gì, lên đi. Hắn là phản đồ của Dương gia, hắn giết thiếu tộc trưởng của Dương gia, tội của hắn đáng xử tử.
Dương Ngọc Chân thét lên kéo lấy thân tộc ở bên cạnh.
Đám thân tộc bọn họ tức giận bi thương, nhưng khí tức của Long Cốt Cự Ngạc dưới thân Dương Biện lại quá mạnh, rõ ràng là cảnh giới Bán Thánh.
Dương Biện lạnh lùng nhìn Dương Ngọc Chân sụp đổ:
- Trò hay còn chưa có chính thức bắt đầu đâu, cái này đã nhịn không được?
Dương Ngọc Chân không còn phong tình cùng dáng vẻ thường ngày, bi thống thét lên:
- Trả Thiên Hữu lại cho ta! Trả lại cho ta!
- Năm đó sau khi ta bị các ngươi hại chết, mẫu thân của ta hẳn là cũng hô qua như vậy đối với ngươi nhỉ, ngươi là làm thế nào?
- Hỗn đản! Phản đồ! Tội nhân! Ta thật hối hận lúc ấy không có tự tay giết ngươi!
- Dương Thiên Hữu đã thể nghiệm qua sống không bằng chết, tiếp theo chính là tiện nhân ngươi đây. Hôm nay ngươi phải vì mẫu thân của ta, Lôi Tú, thân tộc đã chết của ta, trả giá đắt!
Dương Biện quát lớn, hất Dương Thiên Hữu ra.
Dương Thiên Hữu chật vật nhào vào trên lưng cự ngạc, trừng màn mắt lên, ung dung tỉnh lại.
Mẫu thân?
Nơi này là Hải Thần đảo sao??
Ta trở lại Hải Thần đảo rồi?
Thế nhưng, Dương Thiên Hữu vô ý thức muốn đưa tay che trên trán.
Hắn là Dương Thiên Hữu, hắn là thiên tài mạnh nhất Dương gia, hắn càng là thống lĩnh tương lai của Hải Thần đảo. Hắn không thể để cho gia tộc nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn, càng không thể để gia tộc nhìn thấy tràng cảnh linh văn của hắn bị phế.
Nhưng, thời điểm đang hắn nâng tay phải lên, Dương Biện ở phía sau lại đột nhiên giơ Đồ Thần Chiến Kích lên.
Phốc phốc!
Máu tươi phun tung toé, cánh tay phải của Dương Thiên Hữu bay ra ngoài.
- A!!
Dương Thiên Hữu hét lên đầy thê lương, triệt để tỉnh lại hẳn, hắn gắt gao ôm lấy bả vai trào máu, lăn lộn ở trên lưng cự ngạc.
- Dừng tay!! Ngươi dừng tay cho ta!
Dương Ngọc Chân gào thét.
Thân tộc của Dương Ngọc Chân cũng lớn tiếng gầm thét:
- Dương Biện, nên dừng lại đi! Ngươi đã phế hắn đi, không cần thiết lại tổn thương hắn!
Dương Biện bỗng nhiên động Đồ Thần Chiến Kích trong tay, tàn nhẫn đánh xuyên bả vai bên trái Dương Thiên Hữu, mũi kích xoay tròn, chấn vỡ bả vai, tháo xuống cánh tay trái.
- A!!
Dương Thiên Hữu đau đớn kêu rên, thân thể vốn đã mệt mỏi suýt chút nữa lại ngất đi.
- Dừng tay... Mau dừng tay! Các ngươi lên cho ta, mau ngăn cản hắn!
Dương Ngọc Chân sụp đổ thét lên.
Rống!!
Long Cốt Cự Ngạc ngẩng đầu gào thét, các cường giả Dương gia kinh hãi nhao nhao lui lại, không có người nào dám bước về phía trước ngăn cản.
Dương Biện mang theo chiến kích, chỉ về phía Dương Thiên Hữu, lên tiếng hô to:
- Đây chính là cuộc chiến thứ ba của ngươi, xốc lại tinh thần cho ta.
- Giết ta!
Dương Thiên Hữu miệng đầy máu tươi, gào thét dữ tợn.
- Không được!! Không nên giết hắn!! Trả hắn lại cho ta!
Dương Ngọc Chân thét lên.
Dương Biện mặt không thay đổi lại lần nữa vung chiến kích lên, đánh ra cương phong sắc bén, trong nháy mắt đã nổ nát hạ bộ của Dương Thiên Hữu.
- A!!
Dương Thiên Hữu đau đớn quỳ trên mặt đất, gương mặt vặn vẹo, hai chân run rẩy.
Sỉ nhục!!
Đây là sỉ nhục mà hắn không thể nào thừa nhận!
So với giết hắn còn muốn đau đớn hơn.
Lúc này Khương Phàm đi đến phía trước, ngăn chặn miệng Dương Thiên Hữu, lấp một chút đan dược, giúp hắn ổn định thương thế, đừng tuỳ tiện chết.
- Đây là cuộc chiến thứ ba của ngươi, đứng lên cho ta!
Dương Biện cầm chiến kích trong tay, cao giọng gào thét.
- Giết ta, ta ở Địa Ngục chờ ngươi!
- Địa Ngục? Ngươi sẽ thần hồn câu diệt, triệt để tiêu vong.
Dương Biện giơ lên chiến kích, đánh vỡ nát đùi phải của Dương Thiên Hữu.
Xương máu vẩy ra, hình ảnh thảm liệt để rất nhiều tộc nhân Dương gia đều nhìn không được.
- Dương Biện, ngươi thả hắn! Thả hắn!
Dương Ngọc Chân rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi tộc nhân, vọt tới phía trước.
- Quỳ xuống!
Dương Biện quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng.
- Ta bảo ngươi thả hắn!
- Ta bảo ngươi quỳ xuống!
Dương Biện lại dùng chiến kích đánh vỡ nát cái chân còn lại của Dương Thiên Hữu.
- Thiên Hữu!!
- Ta bảo ngươi quỳ xuống!
Dương Biện giơ lên chiến kích, đánh xuyên bụng Dương Thiên Hữu, giơ 'Người người đẫm máu' này lên giữa không trung, chỉ đến Dương Ngọc Chân.
- A!!
Dương Thiên Hữu thê lương gào thét, đau đến không muốn sống.
- Dừng tay!
Rốt cuộc hai vị Thánh Tổ Dương Hồng Liệt, Dương Đồng Quang cũng đuổi tới, nhưng tình cảnh trước mắt đã để cho sắc mặt bọn hắn đều trở nên cực kỳ khó coi.
Chương 1854 Điều Kiện Tàn Nhẫn
Dương Ngọc Chân kêu khóc lên án:
- Thánh Tổ, ngài phải chủ trì công đạo cho chúng ta! Tên súc sinh kia mưu hại phụ thân, tính toán Thánh Tổ, bây giờ lại giết hi vọng của Dương gia, hắn chết không yên lành!
- Tiện nhân, ta bảo ngươi quỳ xuống!
Dương Biện không nhìn đến hai vị Thánh Tổ giáng lâm, kích thích khí tức U Minh bên trong chiến kích, xâm nhập ý thức mệt mỏi của Dương Thiên Hữu.
- A a a, giết ta đi!! Giết ta đi!!
'Thân thể' Dương Thiên Hữu giãy dụa kịch liệt, khóc rống kêu rên, thanh âm thê lương để các tộc nhân Dương gia trên bến tàu đều rùng mình.
- Dương Biện, ngươi quá mức, buông người xuống cho ta!
Dương Đồng Quang gầm thét, thánh uy cuồn cuộn giống như nhấc lên sóng lớn, mãnh liệt đánh về phía Dương Biện.
Rống!!
Long Cốt Cự Ngạc vô cùng phấn chấn, nó dâng lên cuồn cuộn không khí, ngạnh kháng thánh uy của Dương Đồng Quang.
Dương Biện đón lấy Dương Đồng Quang bên trong thủy triều va chạm hỗn loạn, lạnh lùng nói:
- Lão tặc ngươi còn chưa xứng nói quá phận với ta!
- Làm càn!!
Dương Đồng Quang tức giận, đường đường là Thánh Tổ thứ hai của Dương gia, lại bị hậu bối mắng là lão tặc, nghịch tử này đúng là đại nghịch bất đạo.
- Bớt dùng bài này với ta! Hôm nay ta trở về, chính là muốn để cho các ngươi nghênh tiếp, đều quỳ xuống, tiếp lấy cho ta!!
- Hỗn trướng! Ngươi cho rằng Dương gia rời khỏi ngươi không được sao??
- Ta không phải nói cùng lão tặc ngươi, ta nói cùng tổ huấn Dương gia! Tổ huấn Dương gia, nếu như sinh ra Viễn Cổ kình hồn, lập tức khâm định là người thừa kế gia tộc. Bây giờ, ta mang theo Viễn Cổ kình hồn trở về, trên danh nghĩa chính là người thừa kế của các ngươi.
- Ngươi đã không còn là người của Dương gia.
- Ngươi nói? Ngươi tính là cái rắm gì!
- Ngươi muốn chết!!
- Ngươi giết chết ta thử một chút? Ta đứng ở chỗ này, đến đây, giết ta đi! Lão tặc!!
- Ngươi... Ngươi...
- Không dám sao? Dương gia không phải của Dương Đồng Quang ngươi, là các tổ tông vất vả sáng lập, duy trì Dương gia sinh tồn phát triển cũng không phải lão già như ngươi, là tổ huấn, là tộc quy!
- Hỗn trướng, Dương gia không thể nào giữ lại nghịch tử như ngươi thế này...
Dương Đồng Quang cao ngạo cả đời, chưa từng nhận qua khiêu khích cùng nhục nhã như vậy, hắn giận dữ gầm lên liền muốn giết qua.
- Đủ rồi!
Dương Hồng Liệt bắt lấy Dương Đồng Quang, đi đến phía trước nói:
- Ngươi muốn trở về?
- Ta có thể trở về Hải Thần đảo, nhưng có ba cái kiện.
- Ngươi còn có điều kiện??
- Đầu tiên, Dương Ngọc Chân cùng thân tộc của bà ta, rút gân lột da toàn bộ, thi thể bạo chiếu ba năm, xoá tên toàn bộ khỏi gia phả.
Dương Biện thốt ra điều kiện đầu tiên để đám người Dương gia hít vào từng ngụm khí lạnh.
Dương Ngọc Chân và đám thân tộc chửi ầm lên, thật sự là cực kỳ tức giận, hận không thể xé sống Dương Biện.
Dương Biện tiếp tục hô to:
- Điều kiện thứ hai, nếu như Dương Biện ta trở về, không làm người thừa kế, trực tiếp chính là tộc trưởng, ta muốn toàn quyền quản lý tất cả sự vụ Dương gia. Nhưng trước khi ta trở về, tất cả tộc nhân Hải Thần đảo, lên tới Dương Đồng Quang, xuống đến hài đồng mười tuổi, toàn bộ quỳ xuống, lễ bái ba mươi ba ngày, hô to cung nghênh tộc trưởng một trăm ngàn lần!
Dương Đồng Quang quát tháo:
- Dương Biện, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi chưa tỉnh ngủ sao?
Dương Biện giơ lên ba đầu ngón tay, hô to:
- Điều kiện thứ ba, Dương gia hướng Thần Vực Chi Hải, công khai sự thật năm đó Dương gia, Lý gia, Ngụy gia, liên thủ mưu hại ta, công khai tất cả những người tham dự. Tất cả những của người Dương gia trực tiếp hay gián tiếp tham dự, lưu vong Tang Thi đảo!
Ngay cả Dương Hồng Liệt cũng đều mày nhíu lại, công khai ba nhà hợp mưu?
Cái này không chỉ đang nhục nhã Dương gia, còn muốn công khai hành hình đối với Lý gia Ngụy gia!
Đây là muốn gác toàn bộ mặt mũi của Hải Thần đảo ở trên lửa nướng, muốn để Hải Thần đảo tại Thần Vực Chi Hải mất hết thể diện!
Dương Đồng Quang chỉ đến Dương Biện, tức giận la mắng:
- Ngươi chỉ lo mình thống khoái, trong mắt ngươi còn có Dương gia không, có Hải Thần đảo không? Chỉ bằng tư thái ngươi bây giờ, còn muốn trở về thống lĩnh Dương gia? Vọng tưởng!
Dương Biện vẫn giữ lấy Dương Thiên Hữu, lạnh lùng nói:
- Ba điều kiện, hoàn toàn thỏa mãn, Dương Biện ta trở về lãnh đạo các ngươi, nếu không... Không bàn nữa!!
- Cuồng ngạo!! Ngươi nên chết tại mười năm trước!
Mấy trăm năm qua Dương Đồng Quang đều không có tức giận qua như vậy, tức giận đến mức lông mày đều đang run rẩy.
Các tộc lão Dương gia cũng đều tức giận không kiềm chế được, quá phận, thật sự là quá phận. Không chỉ có đưa ra điều kiện khuất nhục, còn muốn toàn bộ Hải Thần đảo quỳ xuống khẩn cầu hắn trở về.
Thật chẳng lẽ coi là Dương gia rời khỏi hắn thì không thể nào sinh tồn sao?
Dương Biện cười lạnh:
- Ta chết đi, Hải Thần đảo liền xong rồi. Đừng lại hy vọng xa vời tộc nhân trong thế giới mới còn sống trở về, tại một khắc thế giới mới phong bế, cái chết của bọn hắn chỉ là vấn đề thời gian. Các ngươi còn không biết tình huống nơi đó nhỉ, nhưng ta, rất rõ ràng!
- Nơi đó có ba mươi tám ngọn Tổ Nguyên sơn, có ba mươi tám loại Yêu Chủ ở, số lượng Thánh Linh cảnh còn có hơn bốn mươi. Trừ Tổ Nguyên sơn, còn có Giới Nguyên sơn thật sự khống chế thế giới mới, chủ nhân Giới Nguyên ở nơi đó, cảnh giới... Chính ngươi đoán!
- Thế giới mới lấy Giới Nguyên sơn làm chủ, Tổ Nguyên sơn làm phụ, tạo thành pháp trận ngang qua hơn mười vạn dặm núi sông. Muốn phá vỡ pháp trận, chí ít là cần lực lượng gấp đôi thế giới mới trở lên, cũng chính là tám mươi vị Thánh Linh trở lên! Các ngươi cảm giác, Thần Vực Chi Hải có thể đạt được đội hình như vậy?
Bọn người Dương Hồng Liệt cau chặt lông mày, lập tức truy vấn:
- Làm sao ngươi biết được?
Dương Biện không có trả lời, mà là tiếp tục nói:
- Đám người Hải Thần đảo bị vây ở bên trong kia, chiếm hai phần ba lực lượng Dương gia Lý gia. Thực lực Hải Thần đảo bây giờ hạ xuống đến trình độ yếu nhất từ ngàn năm nay. Mà hai lão gia hỏa các ngươi, cũng đã một hai trăm năm tuổi, trước khi các ngươi chết, có thể bồi dưỡng cho Dương gia mấy Bán Thánh, mấy Thánh Nhân?
- Thiên Kiếm Thần Tông đã sớm nhìn các ngươi không vừa mắt, một khi các ngươi yếu ớt đến không chịu nổi một kích, bọn hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội. Hải Thần đảo còn muốn khiêu chiến hoàng đạo?? Các ngươi có thể bảo trụ địa vị hoàng tộc, liền xem như may mắn rồi!
Chương 1855 Hắn Là Ai
Dương Đồng Quang quát tháo:
- Ta đang tra hỏi ngươi, làm sao ngươi biết được!
- Ngươi tính là cái rắm gì! Ta muốn nói, đó là ta vui lòng, ngươi muốn biết, quỳ xuống đến mà hỏi!
- Làm càn!
- Lão già, ngươi có đảm lượng thì liền giết chết ta, không có can đảm ngươi phải kính lấy ta!
- Ngươi... Ngươi...
Dương Đồng Quang bỗng nhiên quay người, nói với Thánh Tổ đầu tiên, Dương Hồng Liệt:
- Nếu như bọn hắn đều đã chết, chúng ta cũng không cần phải lại đăng lâm Thiên Khải chiến trường. Không mưu đồ hoàng đạo, chúng ta không cần Thánh Vương. Dương gia chúng ta mặc dù sẽ mệt mỏi mấy chục năm mấy trăm năm, nhưng có kình hồn ngủ say trong tổ từ, Thiên Kiếm Thần Tông tuyệt đối không dám mạo phạm.
Sắc mặt Dương Hồng Liệt âm trầm, lại trầm mặc không nói gì.
Mặc dù hắn tức giận, bất mãn, nhưng hắn là Thánh Tổ đầu tiên, là người dẫn dắt Dương gia.
Thứ hắn cần là toàn cả gia tộc phụ trách phát triển, không chỉ là trước mắt, còn có tương lai.
Dương Thiên Hữu đã bị phế đi, rất có thể sẽ lập tức chết trên tay Dương Biện. Hai vị Thánh Tổ Dương gia đều đã chết, hắn và Dương Đồng Quang đều đã bốn năm trăm tuổi, tuổi thọ cũng không có bao nhiêu năm nữa.
Bảy phần cường giả Niết Bàn cảnh đều bị vây ở thế giới mới, chờ đợi cái chết.
Dương gia không chỉ có cao tầng mệt mỏi, trung tầng cũng có đoạn tầng. Tình huống Lý gia cũng không dễ chịu.
Cho nên Dương Biện nói không sai, Hải Thần đảo ở vào trình độ yếu nhất từ ngàn năm nay, thay lời khác mà nói, thế hệ này của bọn hắn lãng phí tài nguyên mà các vị tổ tiên dùng thời gian ngàn năm tích lũy, mà hết thảy này còn không phải chinh chiến Thiên Khải, mà bắt nguồn từ nội đấu.
Hắn sắp phải chết, hắn phải đối mặt với tiên tổ Dương gia như thế nào đây?
Sau khi hắn chết, Dương gia lại nên vượt qua trời đông giá rét như thế nào?
Dương Đồng Quang xem xét Dương Hồng Liệt trầm mặc, lập tức hô to:
- Thánh Tổ! Ngài không thể nào bị hắn mê hoặc! Hải Thần đảo chúng ta là bị thương tổn, nhưng chúng ta còn không có suy yếu đến không chịu nổi một kích. Nếu như thế giới mới thật sự vây chết tất cả mọi người ở bên trong, toàn bộ Thần Vực Chi Hải đều bị thương nặng, Thiên Kiếm Thần Tông làm hoàng đạo liền không khả năng tại trong vòng trăm năm xâm phạm bất kỳ thực lực bên nào. Chúng ta còn có Dương Thiên Khuyết, chúng ta còn có số lượng lớn tài nguyên mang về từ thế giới mới, chúng ta còn có thể phát triển!
- Dương Thiên Khuyết, còn sống??
Dương Biện nhíu mày.
- Ngươi cho rằng thế nào? Mệnh của Dương Thiên Khuyết không có đến đường cùng, kẻ đáng chết chính là ngươi!
Dương Ngọc Chân ở phía xa hô to.
Dương Biện giơ cao Dương Thiên Hữu:
- Quá tốt rồi, ông trời mở mắt, để cho ta có thể tự mình giết đôi cẩu nam nữ các ngươi. Bảo Dương Thiên Khuyết cút ra đây, lập tức, nếu không ta giết Dương Thiên Hữu!
- Ngươi dám giết Dương Thiên Hữu, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ còn sống mà đi ra khỏi Hải Thần đảo.
Dương Ngọc Chân quỳ xuống trước Dương Hồng Liệt, cao giọng thỉnh cầu:
- Thánh Tổ, Dương Biện đầy ngập thù hận, hận thấu tất cả mọi người của Dương gia, nếu như giao gia tộc đến trên tay hắn, rất có thể hắn sẽ hủy Dương gia, thậm chí hủy Hải Thần đảo. Xin ngài hãy nghĩ lại.
Thân tộc của Dương Ngọc Chân cũng đều nhao nhao quỳ xuống:
- Thánh Tổ, hắn là phản nghịch của Dương gia, lừa giết Thánh Tổ, mưu hại người thân, tội không thể tha. Hôm nay hắn đã tới chính là đến báo thù đến nhục nhã, chúng ta không thể bị hắn nắm mũi dẫn đi! Còn xin cưỡng ép bắt lấy.
Số lượng lớn tộc nhân Dương gia đều nhao nhao quỳ xuống, thỉnh cầu Thánh Tổ nghĩ lại.
Bọn hắn thực sự khó mà tiếp nhận tư thái điên cuồng bây giờ của Dương Biện, tuyệt đối không thể tùy ý bài bố.
Dương Hồng Liệt nhắm mắt lại, lâm vào lựa chọn đau đớn.
Hắn đương nhiên biết rõ trong lòng Dương Biện có hận, nhưng hắn càng cần hơn là cân nhắc sự phát triển của Dương gia.
Bây giờ nếu như hắn trực tiếp giết Dương Biện, đương nhiên thống khoái tất cả mọi người, nhưng nếu như sau này Dương gia thậm chí Hải Thần đảo thật sự gặp được nguy cơ, hắn chết cũng không nhắm mắt, hậu thế tử tôn càng có thể chịu tội, toàn bộ đều sẽ định ở trên đầu của hắn.
Muốn cùng Dương Biện thỏa hiệp sao?
Lấy oán giận của Dương Biện, cùng mâu thuẫn và hỗn loạn bây giờ của Dương gia, nếu như hơi khống chế không thích đáng, rất có thể Dương gia sẽ sụp đổ mất, càng sẽ liên luỵ đến Hải Thần đảo.
Dương Biện đột nhiên bay lên không, lên tiếng gào thét:
- Dương Thiên Khuyết, cút ra đây cho ta! Cút ra đây tiễn đưa cho Dương Thiên Hữu!
Dương Đồng Quang gầm thét:
- Câm miệng cho ta! Ngươi không được Dương gia tiếp nhận, ngươi là người ngoài, là tội nhân, ngươi không có tư cách hô to gọi nhỏ tại địa bàn Dương gia!
Dương Biện đột nhiên nhắm ngay Dương Ngọc Chân:
- Trong vòng một khắc đồng hồ, ta sẽ giết Dương Thiên Hữu. Không muốn nhìn con của ngươi chết thì kêu Dương Thiên Khuyết đi ra cho ta. Đừng cho rằng ta đang nói đùa, nếu hôm nay ta đã tới thì đã làm tốt chuẩn bị chịu chết.
- Nhanh đi mời tộc trưởng!
Dương Ngọc Chân không muốn bị uy hiếp, nhưng với tình huống này bây giờ, thật đúng là cần cái kẻ làm phụ thân Dương Thiên Khuyết kia ra mặt.
- Đứng lại cho ta, ai bảo các ngươi đi.
Dương Đồng Quang lập tức quát bảo ngưng lại.
- Cục diện này bây giờ, không phải hẳn là tộc trưởng nên ra mặt sao?
Dương Ngọc Chân đáp lễ.
- Đây cũng không phải chuyện nhà, mà là chuyện của gia tộc! Lẽ ra nên là Thánh Tổ chúng ta ra mặt.
- Dương Thiên Khuyết là phụ thân hắn, sinh dưỡng hắn, càng thích hợp đàm phán.
- Ta nói không được là không được.
- Vì sao?
- Không được!!
Dương Đồng Quang đưa ánh mắt cảnh cáo Dương Ngọc Chân.
Dương Ngọc Chân đang muốn chất vấn, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Chẳng lẽ Dương Thiên Khuyết đã được một vị Thái Cổ kình hồn nào đó tán thành, đang dung hợp??
Dương Biện nhìn Dương Đồng Quang, lại nhìn Dương Ngọc Chân, âm thầm cảnh giác.
Người của cả gia tộc đều tới, nếu như Dương Thiên Khuyết còn sống, vì sao lại không xuất hiện?
Vì sao Dương Đồng Quang lại muốn cực lực ngăn cản?
Dương Đồng Quang nói với Dương Hồng Liệt:
- Ta đề nghị lập tức xử tử Dương Biện, không thể để cho gia tộc rơi xuống tay của một kẻ như vậy, hắn thiên phú mạnh hơn, nhưng phẩm hạnh có vấn đề, trong lòng lại có hận, không thể thống lĩnh toàn tộc. Chúng ta không thể chỉ cân nhắc tình huống Dương gia, cũng phải cân nhắc cảm nhận của Lý gia cùng Ngụy gia. Bọn hắn tuyệt đối không thể nào tiếp nhận chúng ta mời Dương Biện về.
Bình luận facebook