• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (4 Viewers)

  • Chương 1856-1860

Chương 1856 Phát Tiết Lửa Giận

- Dương Ngọc Chân...

Dương Biện đột nhiên quát lên, giơ chiến kích đến Dương Ngọc Chân.

- Làm gì?

Dương Ngọc Chân nhìn 'Người khô' trên chiến kích, vừa vội vừa giận.

- Hắn là ai??

- Hài tử của ta, Thiên Hữu! Ngươi có ý gì?

- Ngươi nuôi lớn hắn từ nhỏ, vất vả nhỉ.

- Cái gì??

- Ngươi xem mệnh của hắn so với mệnh của ngươi đều muốn nặng hơn.

- Đương nhiên!! Ngươi muốn làm gì??

Dương Ngọc Chân nhíu mày, chẳng lẽ muốn nàng chủ động đi qua, đổi lại Dương Thiên Hữu?

Các tộc nhân Dương gia trên bến tàu càng không hiểu thấu, đây là thế nào?

Sao hôm nay Dương Biện lại điên điên khùng khùng thế này!

Dương Biện chọn Dương Thiên Hữu tiếp tục hỏi:

- Bồi dưỡng một nhi tử như thế, ngươi kiêu ngạo sao?

- Hắn là kiêu ngạo của ta! So với ngươi còn ưu tú hơn!!

- Nhìn kỹ mặt của hắn một chút.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

- Nhìn cho kỹ!!

- Ta nhìn đây...

Bành!!

Một tiếng bạo hưởng, Dương Thiên Hữu chỉ còn thân thể, bỗng nhiên cái đầu liền... Nổ!!

Dương Biện, giết Dương Thiên Hữu!!

Trực tiếp dùng năng lượng thảm liệt bên trong chiến kích chấn vỡ nát!

Bến tàu bỗng nhiên an tĩnh, tất cả mọi người như bị sét đánh cứng ở tại chỗ, gắt gao tiếp cận hình ảnh huyết nhục văng tung tóe kia.

- Chết! Thần hồn câu diệt! Không vào luân hồi!

Dương Biện hạ chiến kích xuống, thanh âm lạnh lùng quanh quẩn bến tàu.

- Không!!

Dương Ngọc Chân tiếng hét thê lương, ngồi liệt trên mặt đất.

- Dương Biện! Ngươi phải chết!!

Rốt cuộc Dương Đồng Quang cũng không thể kìm nén được nữa, tiếng hắn gầm thét như thủy triều, giết tới phía Dương Biện.

Dương Biện cao giọng quát hỏi Thánh Tổ đầu tiên:

- Dương Hồng Liệt, ngươi chỉ có mấy chục năm tuổi thọ, sau khi chết muốn để người lỗ mãng như vậy tiếp quản Dương gia, ngươi chết mà nhắm mắt sao?

- Dương Đồng Quang, dừng tay!!

Dương Hồng Liệt hét lớn, thánh uy kinh khủng trực tiếp khóa chặt Dương Đồng Quang.

- Lão tổ, ngài không thể nào bị hắn khống chế! Dương gia còn không có xuống dốc đến không thể rời bỏ một tên súc sinh!

Dương Đồng Quang dừng ở nửa đường, tức giận hô to.

- Ta bảo ngươi dừng tay!

Dương Hồng Liệt sâu hít một ngụm khí lạnh, làm ra quyết định.

- Lão tổ, nghĩ lại đi!

Dương Đồng Quang đột nhiên quay người, quỳ một gối xuống đối với Dương Hồng Liệt.

- Lão tổ, nghĩ lại đi.

Dương Ngọc Chân và toàn bộ tộc nhân Dương gia quỳ xuống thành một mảnh.

- Dương Biện, ta và ngươi nói chuyện?

Dương Hồng Liệt quay người, đi đến sâu trong hòn đảo.

Dương Biện tay cầm chiến kích, thả người nhảy xuống Long Cốt Cự Ngạc, nhanh chân đi đến bãi cát.

Vẻ mặt của các tốc nhân Dương gia trở nên phức tạp, muốn ngăn cản nhưng lại kiêng kị.

- Dương Thiên Khuyết lại còn sống.

Khương Phàm đứng ở trên lưng Long Cốt Cự Ngạc, có chút ngoài ý muốn.

- Vì sao Dương Đồng Quang không mời hắn đi ra? Chẳng lẽ là đang dung hợp tài nguyên mang ra từ trong thế giới mới, đột phá đến Thánh Linh cảnh?

Khương Qua có chút bận tâm.

Nếu như Dương Thiên Khuyết đột phá đến Thánh Linh cảnh, Dương gia không có khả năng hi sinh hắn, nhất là dưới loại tình thế này.

Mà, nếu như Dương gia có được ba Thánh Linh, cũng không nhất định phải có Dương Biện.

- Sao Dương Thiên Khuyết lại có thể còn sống? Là phô trương thanh thế sao, hay là...

Khương Phàm cau mày, cẩn thận hồi tưởng đến lúc Dương Đồng Quang cùng Dương Ngọc Chân phản ứng.

- Lúc ấy bọn hắn giống như rất khẩn trương.

Khương Qua cũng cẩn thận hồi tưởng đến.

- Nếu như Dương Thiên Khuyết thật sự đang đột phá, Dương Đồng Quang đều có thể cao điệu nói ra để dọa Dương Biện, nhưng bọn hắn đều không có.

- Chẳng lẽ, Dương Thiên Khuyết bị thương nặng, bây giờ đang tại thời khắc mấu chốt cứu mạng?

- Hẳn là tình huống tương tự.

Khương Phàm thở phào, chỉ cần không phải đang đột phá Thánh Linh cảnh thì còn dễ nói.

Trên bờ cát, càng lúc càng tụ nhiều người, ngay cả người của Lý gia, Ngụy gia sau khi lấy được tin tức cũng lục tục chạy tới nơi này.

- Đó là Long Cốt Cự Ngạc sao?

- Long Cốt Cự Ngạc cảnh giới Bán Thánh! Dương Biện hàng phục trong thế giới mới sao?

- Chú ý con rùa đen kia, khí tức rất cường đại, hẳn là cũng không phải phàm phẩm.

- Đó là Nhị đệ của Dương Biện, Lục Du sao, thật sự là Thiên phẩm linh văn?

- Long Lân Lôi Mã, Khương Qua, đó là tán tu danh chấn Thần Vực Chi Hải.

- Không phải còn có hai người nữa sao? Dực Long cùng Tinh Thần linh văn.

Người của Lý gia cùng Ngụy gia đứng ở đằng xa nhìn quanh nghị luận, đây là lần đầu tiên bọn hắn thật sự được nhìn thấy những kẻ được gọi là các huynh đệ của Dương Biện.

- Lục Du?

Lý Hoàng cách rất xa đánh giá nam tử trên lưng cự ngạc, lại có loại cảm giác quen thuộc không nói được, thật giống như đã thấy qua ở nơi nào đó rồi.

Lúc trước hắn đều bế quan, trước mấy ngày mới đột phá xuất quan, sau đó nghe được chuyện liên quan tới Dương Biện, tới thế giới mới, nhưng cũng không có quá hiểu rõ, nhưng bây giờ càng quan sát càng có cảm giác cổ quái.

- Lão Tứ là Tinh Thần linh văn, lão Ngũ là Dực Long linh văn?

Lý Hoàng hỏi người bên cạnh.

- Cũng đều là Chí Tôn Thánh phẩm.

- Bọn hắn đều gọi là cái gì?

- Chu Ngao, Hàn Thú? Hình như là vậy.

- Chu Ngao... Hàn Thú... Tinh Thần... Dực Long... Mặt nạ...

Lý Hoàng nhìn qua thân ảnh kia, thể hiện càng ngày càng phức tạp.

- Mười năm trước, là ai đã cứu được ngươi?

Dương Hồng Liệt mang theo Dương Biện đi đến bên vách núi xa xa.

- Các huynh đệ của ta!

- Chính là mấy kẻ kia ngươi kết nghĩa?

- Ngươi là hỏi cái này?

Dương Hồng Liệt đón gió biển ướt át, nhẹ giọng thở dài:

- Dương gia có lỗi với ngươi, nhưng Dương Thiên Hữu chết rồi, dừng ở đây đi.

Mặt Dương Biện lại lạnh lẽo, không thể che hết sát ý:

- Ngươi sai. Dương gia dưỡng dục ta, nhưng cũng đã giết ta, giữa chúng ta đã không có dây dưa, cũng không có ân oán. Những gì ta làm bây giờ là vì mẫu thân của ta, là vì Lôi Tú! Muốn ta về Dương gia tiếp quản gia tộc, nhất định phải thỏa mãn ba điều kiện của ta, thiếu một cái đều không được.

- Ta biết trong lòng ngươi có hận thù, nhưng ngươi muốn tiếp quản Dương gia thì không thể làm quá tuyệt, nếu không ngươi khống chế gia tộc như thế nào, lãnh đạo tộc như thế nào?

- Ngươi lại sai, không phải ta xin ngươi tiếp quản gia tộc, bây giờ là các ngươi đang cầu xin ta tiếp quản. Có người không phục? Giết!! Có người không phối hợp? Giết!!

Dương gia kéo dài cho đến nay, phe phái rắc rối phức tạp, loạn thành một bầy, ta vừa vặn giúp đỡ các ngươi cố gắng thanh lý, một lần nữa tạo nên một gia tộc cường đại kỷ luật nghiêm minh thật sự.
Chương 1857 Phát Tiết Lửa Giận (2)

Dương Hồng Liệt cau chặt lông mày:

- Dương Biện, Dương gia không có xuống dốc đến mức xin ngươi trở về. Lấy thân phận của ngươi, hẳn phải biết Thái Cổ kình hồn phong tồn trong tổ từ, chỉ cần Dương gia có thể nuôi dưỡng được Bán Thánh liền không sợ uy hiếp.

- Dương Lý hai nhà mặc dù bị trọng thương, nhưng Hải Thần đảo còn có Ngụy gia, lấy năng lực luyện đan của bọn hắn, hoàn toàn có thể trợ giúp hai nhà Dương Lý trong thời gian ngắn vượt qua nguy cơ, nhanh chóng khôi phục nguyên khí.

Dương Biện rất thẳng thắn:

- Vậy xử tử ta đi. Các ngươi từ từ phát triển, chúc các ngươi may mắn.

Dương Hồng Liệt trầm ngữ khí xuống:

- Nếu như ngươi vẫn là thái độ này...

- Ta thái độ gì? Ngươi nói ta có thái độ gì! Ngươi đang cùng ta bàn bạc thái độ??

Dương Biện lạnh lẽo đột nhiên dữ tợn, chỉ vào Dương Hồng Liệt tức giận nói:

- Các ngươi không chỉ có xử tử ta, còn đồ sát mẫu tộc ta, ngươi không chỉ để cho vị hôn thê của ta gả cho kẻ thù, cuối cùng còn chết thảm ở trong địa lao!

- Ta có thể có thái độ gì? Đừng có lại nói ơn dưỡng dục với ta! Mẹ nó, ta cảm thấy buồn nôn! Các ngươi là dưỡng dục ta sao? Các ngươi coi ta thành kíp nổ mà bồi dưỡng! Ta hoàn toàn có thể tìm Thiên Kiếm Thần Tông nương tựa, đồ diệt Hải Thần đảo. Ta còn có thể dùng những cách khác, tiếp tục báo thù Hải Thần đảo, để cho các ngươi dần dần xuống dốc, một kẻ lại tiếp một kẻ chết ở trước mặt ta!

- Tin tưởng ta, chỉ cần Dương Biện ta có thể trưởng thành đến cảnh giới Thánh Vương, ta chính là vua không gì làm không được của Thần Vực Chi Hải này! Ta giết các ngươi, như giết chó! Huyết tẩy Hải Thần đảo, ta không chút lưu tình!

- Ta có thể trở về, không phải bởi vì bọn hỗn trướng các ngươi đây, là bởi vì trong người ta chảy dòng máu của Dương gia, ta có linh văn Kình Hồn, là bởi vì ta nợ ân nhân cứu mạng của ta, ta phải trả! Ta muốn... Trả!

Dương Biện dữ tợn, giống như ác quỷ, tiếng hắn khàn giọng gào thét vang vọng thật lâu trên vách núi.

Dương Hồng Liệt nhìn gương mặt dữ tợn của Dương Biện, càng nhăn chặt lông mày, nhưng, sau một hồi lâu, cuối cùng cảm xúc phức tạp vẫn hóa thành một tiếng thở dài.

Dương Biện bình phục lại tâm tình, lạnh lùng nói:

- Giao Dương Thiên Khuyết ra, lại thỏa mãn ba điều kiện ta nói, ta sẽ cân nhắc trở lại Hải Thần đảo.

Dương Hồng Liệt lắc đầu:

- Dương Thiên Khuyết là gia chủ đương đại của Dương gia, chỉ cần còn sống liền đại biểu cho Dương gia, chỉ cần không có phạm sai lầm thì không khả năng bị trục xuất. Ngươi muốn xử tử Dương Thiên Khuyết, tuyệt đối không thể nào. Ba điều kiện mà ngươi nói, tàn khốc hà khắc, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi Dương gia, cũng không thể nào đạt tới.

Dương Biện quay người rời khỏi:

- Từ từ cân nhắc. Lúc nào đã suy nghĩ kỹ lúc đó đi tìm ta. Yêu cầu của ta, vĩnh viễn không thay đổi. Ta chính là muốn Dương gia, quỳ xuống đi cầu xin ta!

- Chờ một chút! Nếu ngươi trở về thì không thể lại rời khỏi.

- Ngươi lo lắng ta tìm Thiên Kiếm Thần Tông nương tựa? Nếu như ta thật sự hợp tác cùng Thiên Kiếm Thần Tông, tại thế giới mới liền có mười ngàn cách vây bắt toàn bộ Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo!

- Ngươi đã tới Hải Thần đảo, lại có thể còn sống rời khỏi, đây đối với Thiên Kiếm Thần Tông mà nói là chính là một tin tức hỏng bét. Bọn hắn không thể nào để cho ngươi tiếp quản Dương gia, không chiếm được liền sẽ hủy đi.

- Ta sẽ không ở lại Thần Vực Chi Hải, bọn hắn tìm không thấy ta.

- Ngươi cho rằng bọn hắn tìm không thấy, và bọn hắn có thể tìm tới ngươi hay không, là hai việc khác nhau. Ngươi nhất định phải ở lại Hải Thần đảo, chờ sau khi ta cùng hai vị Thánh Tổ Lý gia Ngụy gia thương lượng, mới quyết định.

- Ta có thể ở lại, nhưng, nếu như các ngươi muốn ta chết liền trực tiếp xử tử ta, đừng tiếp tục làm cái gì ngoài ý muốn với ta, rất thẳng thắn một lần! Nếu như muốn ta sống, điều kiện của ta vĩnh viễn không thay đổi!

Dương Biện vẫn thể hiện tư thái cường thế tuyệt đối không lui bước của mình như cũ.

Dương Hồng Liệt lắc đầu, ngược lại hỏi:

- Tình huống của thế giới mới, ngươi nói đều là thật?

- Ngàn lần chính xác, bọn hắn ai cũng đừng nghĩ còn sống đi ra.

- Làm sao ngươi biết được?

- Xác thực mà nói, nơi đó là do chúng ta phát hiện, cũng là do chúng ta mở ra. Đừng lại phí tâm tư đi cứu, nếu như... Ta nói là nếu như, bình chướng thế giới mới đột nhiên biến thành vòng xoáy liền có thể để tất cả mọi người ở Thần Vực Chi Hải tụ tập ở nơi đó, một mẻ hốt gọn!

Dương Biện rời khỏi vách núi, về tới bến tàu đầy người chen chúc.

Tất cả người của Dương gia đồng loạt nhìn sang, vẻ mặt phức tạp.

Bình yên vô sự trở về rồi? Chẳng lẽ Thánh Tổ đầu tiên đã làm xong ước định cùng Dương Biện?

Người của Lý gia Ngụy gia nhíu mày nhìn Dương Biện.

Cái tên đã từng là thiên kiêu số một của Hải Thần đảo này lại dùng tư thái như vậy trở lại Hải Thần đảo. Bọn hắn không thể không bội phục sự dũng cảm của Dương Biện, cũng không thể không thừa nhận Dương Biện chọn thời cơ quá xảo diệu.

Nếu như Dương gia muốn Dương Biện chết, Dương Biện sẽ triệt để chết, lại không còn hi vọng gì nữa. Nếu như Dương gia muốn Dương Biện sống, Dương Biện sẽ tiếp quản Dương gia, thậm chí Hải Thần đảo.

Đây là một trận đánh cược!!

- Thánh Tổ đầu tiên đâu?

Sau khi Dương Đồng Quang thét lên ra lệnh tộc nhân ngăn Dương Biện lại, hắn đã chạy tới vách núi nơi xa.

- Thánh Tổ nói chuyện gì với ngươi rồi?

Dương Ngọc Chân đi đến trước mặt Dương Biện.

Đùng!!

Dương Biện ra tay như điện, một tay bóp lấy cổ Dương Ngọc Chân, bỗng nhiên giơ lên giữa không trung.

Năm ngón tay như móc câu, đâm rách da thịt, bóp lấy xương sau cổ.

- Dương Biện, buông nàng ra cho ta!

Sắc mặt đám người Dương gia đột nhiên biến đổi, giận dữ quát tháo.

Dương Biện dữ tợn, gắt gao bóp lấy cổ Dương Ngọc Chân, tiếng xương vỡ vụn răng rắc rõ ràng đến chói tai.

Dương Ngọc Chân bị bóp đến đỏ tái cả mặt lên, toàn thân run rẩy.

Đám người gầm thét, muốn cứu người, lại sợ hắn giết Dương Ngọc Chân thật.

Dương Biện để Dương Ngọc Chân vừa lúc ngạt thở hôn mê liền ném xuống đất giống như ném rác rưởi:

- Bà ta phải sống cho tốt, chậm rãi thưởng thức cảm giác đau đớn mất con.
Chương 1858 Lửa Giận Công Tâm

Huynh trưởng của Dương Ngọc Chân, Dương Ngọc Thành tức giận quát mắng:

- Dương Biện, ngươi quá làm càn, Dương gia còn không có tiếp nhận, ngươi vẫn là tội nhân, là người chết mà Dương gia muốn truy nã!

Dương Biện thờ ơ, vẫy vẫy tay với bọn người Khương Phàm đang ở phía trên bến tàu:

- Ở.

- Hoa...

Bãi cát bạo động một mảnh, vô số người kinh hãi lui về phía sau mấy bước.

Ở?

Đây là ý gì?

Thánh Tổ đầu tiên thật sự sẽ tiếp nhận Dương Biện?

Chẳng phải mang ý nghĩa Dương Biện muốn tiếp quản Dương gia rồi?

Dương Ngọc Thành ôm Dương Ngọc Chân hôn mê, lập tức hô to:

- Không được ầm ĩ, Thánh Tổ không thể nào dễ dàng tiếp nhận Dương Biện như vậy, khẳng định là giữ lại hắn, khảo sát hắn, còn muốn cùng Lý gia Ngụy gia thương lượng.

Đám người giật mình, đúng vậy, thân phận Dương Biện quá đặc thù, có chấp nhận Dương Biện hay không đã không phải Dương gia tự mình tính toán được.

Long Cốt Cự Ngạc nện bước nặng nề, kéo lấy thân thể khủng bố hơn trăm mét, ầm ầm ù ù đi lên bãi cát.

Dương Biện rơi xuống trên lưng Long Cốt Cự Ngạc, lạnh lùng liếc nhìn các tộc nhân ở hai bên, nói:

- Thánh Tổ xác thực cần cân nhắc, các ngươi cũng cần cân nhắc! Cao tầng Dương gia đã tổn thất nặng nề, gần bảy phần Niết Bàn cảnh chết thảm, trống chỗ thân phận, chức vị chỗ nào cũng có. Bây giờ đã đến thời điểm các ngươi quyết định vận mệnh.

Thanh âm không lớn, lại dưới sự giúp đỡ của năng lượng đã truyền khắp bến tàu, rõ ràng rơi xuống trong lỗ tai của tất cả mọi người.

Có chút kẻ ngu dốt không kịp phản ứng, nhưng các tộc nhân tinh minh kia cũng rất nhanh đã lĩnh ngộ được.

Đây là muốn để tộc nhân Dương gia chủ động đầu nhập vào sao?

Có thể quá sớm một chút hay không!

Dù sao Thánh Tổ nơi đó còn không có làm ra quyết định, Dương Biện có thể còn sống hay không đều là ẩn số.

Nhưng, suy nghĩ kỹ một chút, bây giờ tựa hồ càng là lúc thích hợp để làm lựa chọn!

Lựa chọn càng sớm, càng có thể được Dương Biện coi trọng.

Lựa chọn càng sớm, càng có thể trở thành tâm phúc của Dương Biện.

Bây giờ Dương Biện càng cần phải có người duy trì hắn, trợ giúp hắn!

Nếu như nhất định phải đợi đến hết thảy mọi thứ đều kết thúc lại đi đầu nhập, người ta khả năng không cần nữa.

Nhưng, nếu như bây giờ cược sai thì sao??

Một khi Dương gia quyết định xử tử Dương Biện, ai tạo chiến đội sớm, cũng tất nhiên sẽ bị liên lụy.

- Quá phách lối! Quá phách lối!

Bọn người Dương Ngọc Thành tức giận đến mức đều đang run rẩy, hỗn đản này còn không có được tiếp nhận liền bắt đầu mời chào tâm phúc.

- Thánh Tổ đầu tiên có thái độ gì?

Khương Phàm ngồi trên lưng Long Cốt Cự Ngạc, thưởng thức phong cảnh trên hòn đảo.

- Hắn là Thánh Tổ đầu tiên, cần suy tính sự phát triển tương lai của gia tộc, địa vị của Hải Thần đảo tại Thần Vực Chi Hải, sẽ không dễ dàng bị cảm xúc ảnh hưởng. Trong lòng của hắn cũng đã có quyết định, nhưng cần thương lượng cùng Thánh Tổ thứ hai, còn phải thương lượng cùng Thánh Tổ của Lý gia và Ngụy gia. Chờ một chút đi, ta nghĩ chừng năm ba ngày, hẳn là có kết quả.

Khương Bân ở phía sau hỏi:

- Ngươi đây là muốn ở lại Hải Thần đảo?

Dương Biện trầm mặc một lát, nói:

- Cho ta thời gian mấy năm, chỉnh đốn Hải Thần đảo. Chờ các ngươi lại về Thần Vực Chi Hải, nơi này chính là nơi mà các ngươi có thể tuyệt đối tin tưởng. Tương lai nghênh chiến cường địch, hay là chinh chiến Thiên Khải chiến trường, Hải Thần đảo đều muôn lần chết không chối từ!

- Còn có Thiên Kiếm Thần Tông, ta không thể nào cam đoan quá nhiều, nhưng tương lai, mặc kệ bọn hắn là ở Thần Vực Chi Hải, hay là Thiên Khải chiến trường, cũng sẽ không làm kẻ địch của chúng ta.

Đây là quyết định sau khi Dương Biện nghĩ sâu tính kỹ.

Cùng đi theo Khương Phàm đến Thương Huyền đại lục chinh chiến, còn không bằng ở lại Hải Thần đảo, để trong này hoàn toàn thần phục, và cải thiện mối quan hệ với Thiên Kiếm Thần Tông.

Đến Thương Huyền đại lục, cho dù linh văn của hắn đặc biệt, cũng chỉ là Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên, không thể giúp được bao nhiêu.

Nhưng ở nơi này, hắn có khả năng tạo cho Khương Phàm một chi đội chiến tranh đặc biệt mà cường đại.

- Ngươi có nắm chắc không?

Khương Phàm cũng không phải rất xem trọng Hải Thần đảo, nhưng ý nghĩ của Dương Biện bây giờ rõ ràng không phải 'Khương Phàm ngươi cần gì', mà là 'Dương Biện ta có thể cho ngươi cái gì'.

Dù sao cũng đã từng là thiên kiêu số một của Hải Thần đảo, trong lòng lộ ra kiêu ngạo, trước sau không công tiếp nhận hai năm quà tặng, trong lòng của hắn kỳ thật vẫn muốn trả lại.

Khương Qua có lo lắng, tình huống của Dương gia thậm chí Hải Thần đảo, hay thậm chí là Thần Vực Chi Hải quá phức tạp, hơi không cẩn thận, Dương Biện có thể vạn kiếp bất phục.

Lý tưởng là lý tưởng, hiện thực là hiện thực.

Ước nguyện càng tươi đẹp, nguy hiểm càng đáng sợ.

Mà tình huống bây giờ của Dương Biện có chênh lệch chút ít, bất luận là trên cảm xúc hay là cách làm.

Dương Biện nói:

- Ta sinh ra ở nơi này, lớn lên ở nơi này, ta đối với nơi này hiểu rất rõ. Tin tưởng ta, Dương Biện ta không chỉ là một người sẽ ở trong Thông Thiên Tháp ngồi mát ăn bát vàng.

Khương Phàm không còn cưỡng cầu nữa:

- Ngươi muốn thật sự tiếp quản nơi này, đầu tiên chính là phải xử lý Dương Thiên Khuyết, vừa rồi chúng ta có chút hoài nghi, tình cảnh bây giờ của hắn khả năng rất vi diệu. Chỉ cần chúng ta có thể tìm tới hắn liền có cơ hội... Xử lý hắn.

Dương Biện nói:

- Đầu tiên tra rõ ràng tình huống của Dương Thiên Khuyết, chỉ cần xử lý hắn, Dương Hồng Liệt không còn lý do từ chối ta.

Dưới sự chỉ dẫn của Dương Biện, Long Cốt Cự Ngạc đã mang theo bọn hắn đi tới cung điện của Dương Thiên Hữu, cũng chính là trụ sở của thiếu tộc trưởng.

Nơi đó nối liền với cung điện tộc trưởng.

Nơi này không chỉ là tượng trưng cho thân phận, còn rộng rãi khí phái, tráng lệ, vô cùng trương dương.

- Chúng ta ở nơi này.

Dương Biện muốn mạnh mẽ vào ở nơi này, tuyên cáo thân phận mình với Dương gia.

- Bên trong có đồ tốt sao?

Đại Vương như tên trộm nói.

- Ngay cả nhà mình đều không buông tha?

Khương Qua bất đắc dĩ lắc đầu.

- Đại Vương, Đại Tặc, các ngươi canh giữ ở bên ngoài, ai dám tới quấy rối, trực tiếp chụp chết, nhưng nếu có ai chạy tới tìm, hãy thẩm tra cho tốt.

Dương Biện đi đến cửa điện, nhưng tâm tình lại dần dần nặng nề.

Nếu như không có trận dị biến lúc trước kia, nơi này không thuộc loại với hắn, cũng thuộc về Lôi Tú.
Chương 1859 Lý Hoàng Đến Gặp

Lôi Tú cuối cùng đến đây ở, nhưng cũng đã chết tại nơi này.

- Các ngươi tùy tiện nhìn, ta đến gian phòng của Lôi Tú... Ngồi một chút...

Vẻ mặt của Dương Biện ảm đạm, yên lặng đi đến cung điện.

Khương Phàm lắc đầu, âm thầm thở dài.

Người trọng tình, thương thế đau nhất.

Khương Qua nói khẽ:

- Bây giờ hắn có trạng thái này, thật thích hợp tiếp quản Dương gia sao?

- Hắn góp nhặt quá nhiều hận ý đối với Dương gia, cần phát tiết, chờ cảm xúc đi qua thì sẽ tốt thôi. So với việc ẩn nhẫn kiềm chế kia, ta càng muốn nhìn thấy hắn như bây giờ.

- Đúng vậy, kiềm chế càng đáng sợ, nguyện ý phát tiết mang ý nghĩa hắn nguyện ý tiếp nhận Dương gia. Nhưng, cục diện của Dương gia rất phức tạp, chúng ta có thể yên tâm rời khỏi sao?

- Tin tưởng Dương Biện đi, hắn so với chúng ta nhìn thấy thì còn ưu tú hơn.

- Ta vẫn cảm giác muốn để lại một người bồi tiếp, có thể tại thời điểm xúc động sẽ ngăn cản hắn.

- Với tính tình này là không thể nào ngăn cản được, nhưng để lại một người có thể tin được để bảo vệ an toàn ngược lại là có thể.

- Ta cũng sẽ không ở lại đây liền an bài Đại Vương cùng Đại Tặc đi.

- Bọn chúng sơ ý chủ quan, không thích hợp làm bảo tiêu, trông cậy vào bọn chúng còn không bằng trông cậy vào vị Thánh Tổ đầu tiên kia của Dương gia.

- Ngươi muốn ai ở lại?

- Bạch Tai!

- Bạch Tai? Ngươi bỏ được?

Khương Qua biết Khương Phàm rất coi trọng Bạch Tai, thậm chí cố ý muốn nuôi dưỡng đến vị trí cận vệ thống lĩnh kia.

- Bạch Tai không cần thường xuyên lộ diện, ở lại tẩm cung của Dương Biện bế quan là được, nhưng thời điểm Dương Biện cần, hắn có khả năng sẽ giúp đỡ được.

Khương Phàm để Bạch Tai lại còn có một hiệu quả đặc biệt, chính là chấn nhiếp!

Nếu như thời khắc đặc thù mà một kẻ 'chưa bao giờ xuất hiện' như Bạch Tai lại đột nhiên xuất hiện liền sẽ tạo cho Dương gia một loại cảm giác thần bí cùng áp bách, hoài nghi khả năng bên cạnh Dương Biện còn có càng nhiều cường giả đáng sợ, sau đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Dương Biện đâu?

Dương Ngọc Chân giật mình tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

- Hắn ở lại, đã vào tẩm điện của Thiên Hữu ở.

Dương Ngọc Thành tranh thủ thời gian tới đỡ lấy nàng.

- Ai cho hắn vào ở nơi đó? Bây giờ hắn vẫn là tội nhân của Dương gia, há có thể vào ở chỗ của nhi tử ta.

Cảm xúc trong Dương Ngọc Chân lập tức chập trùng kịch liệt, suýt chút nữa lại ngất đi.

- Hai vị Thánh Tổ đã mời Thánh Tổ Ngụy gia và Lý gia, cùng nhau thương thảo chuyện Dương Biện. Trước khi không có công bố kết quả, ai cũng không dám đụng đến Dương Biện, con cá sấu kia của hắn lại là Bán Thánh cảnh, không có người nào dám trêu chọc, chỉ có thể mặc cho bọn hắn vào ở tẩm cung.

Dương Ngọc Thành uất ức càng bất đắc dĩ, Dương gia mặc dù còn có hai vị Bán Thánh, nhưng một vị thống lĩnh Hình Luật đường, một vị chủ quản pháp trận phòng ngự, đều không phải loại hình sẽ liên quan đến việc trong gia tộc.

- Thương lượng? Còn cần thương lượng sao! Ba điều kiện mà Dương Biện nói quả thực muốn đè mặt Dương gia xuống đất mà chà đạp! Thánh Tổ không muốn mặt sao!

- Thánh Tổ đầu tiên suy tính là sinh tồn và phát triển của toàn tộc, ai...

- Dương Thiên Khuyết đâu? Hắn còn chưa có đi ra?

- Hẳn đang dung hợp kình hồn, một lát ra không được.

- Ta muốn đi tìm hắn!! Hài tử của hắn chết rồi, Dương Biện lại tới báo thù, hắn còn có tâm tư dung hợp kình hồn? Chờ hắn đi ra, Dương gia sẽ muốn biến thiên.

- Đừng xúc động! Tộc trưởng đang dung hợp Thái Cổ kình hồn, là kình hồn của các vị tổ tiên, quá trình khẳng định rất phức tạp, cũng chịu không được quấy rầy, nếu không phải vậy thì lúc trên bến tàu Dương Đồng Quang Thánh Tổ đã gọi hắn đi qua.

- Vậy phải làm sao bây giờ, trơ mắt nhìn Dương Biện ở trong phòng của hài tử ta sao? Cứ làm như vậy mà chờ các Thánh Tổ thẩm phán?

Dương Ngọc Chân vừa giận vừa vội, kịch liệt ho mạnh hơn.

Nhớ tới việc nhi tử chết, nàng đã cảm thấy từng đợt đau đớn giống như ngạt thở.

Nghĩ đến Dương Biện không chút kiêng kỵ nào vào cung điện mà nhi tử ở khi còn sống, càng làm cho nàng muốn điên hơn.

Dương Ngọc Thành cũng rất gấp.

Các Thánh Tổ không chỉ là đang quyết định sống chết của Dương Biện, cũng là đang biến tướng thẩm phán lấy bọn hắn.

Nếu như Dương Biện bị xử tử, bọn hắn có thể ổn thỏa, nhưng nếu như Dương Biện tiếp quản Dương gia, bọn hắn chắc chắn phải chết.

Trong phòng an tĩnh một lát, trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Dương Ngọc Chân hiện lên sát ý:

- Chúng ta không thể ngồi mà chờ chết.

- Ý của muội là...

- Hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, giết Dương Biện!!

- Giết Dương Biện?

- Không phải các Thánh Tổ không quyết định được sao? Chúng ta thay bọn họ làm! Giết Dương Biện, bọn họ cũng không có cái gì tốt để thảo luận nữa.

- Nếu Thánh Tổ đầu tiên đã triệu tập thương thảo liền rõ ràng có khuynh hướng nghiên về Dương Biện, chúng ta làm như vậy chẳng phải sẽ đắc tội Thánh Tổ đầu tiên?

- Dương Biện bây giờ vẫn là tội nhân, không phải người của Dương gia, chúng ta giết hắn cũng không phải không tuân tộc quy chút nào, cho dù Thánh Tổ đầu tiên có muốn trừng phạt chúng ta, cũng không muốn đến mạng của chúng ta. Huống chi còn có Thánh Tổ thứ hai, ngài ấy khẳng định rất hài lòng cách làm của chúng ta.

Dương Ngọc Thành chậm rãi gật đầu:

- Giết Dương Biện thì phiền toái gì cũng không còn nữa. Thế nhưng, con Long Cốt Cự Ngạc mà Dương Biện mang tới kia lại là cảnh giới Bán Thánh, đám người Khương Qua kia cũng không tốt để gây, muốn xử tử hắn chỉ sợ không dễ dàng, làm không tốt sẽ còn biến khéo thành vụng, bị Dương Biện nắm được cán mà phản kích.

- Hạ độc?

Bây giờ thứ Dương Ngọc Chân có thể nghĩ tới chính là cái này.

- Hạ độc mặc dù trực tiếp hữu hiệu, nhưng phải làm sao để tiếp cận Dương Biện?

- Nha hoàn thiếp thân của Lôi Tú còn sống, gọi nàng qua...

Lúc này, bỗng nhiên có tộc nhân đến đây bẩm báo:

- Có Dương Biện đến bái phỏng ngài.

- Cái gì? Thật to gan, hắn chán sống?

Dương Ngọc Thành vỗ bàn đứng dậy, lên cơn giận dữ.

Dương Biện vừa mới vào đã đi qua bái phỏng, đây không chỉ là đang đánh mặt của bọn hắn, cũng sẽ kích thích đến những tộc nhân đang suy nghĩ kia.

- Bái phỏng? Có ý gì?

Dương Ngọc Chân cố gắng ngồi xuống.

- Dương Biện phách lối nhắc nhở toàn tộc, muốn sớm đứng vững, trong tộc có một bó chức vị trống lớn đang chờ.
Chương 1860 Lão Bằng Hữu

- Làm càn... Khụ khụ...

Dương Ngọc Chân lại tức giận ho khan một trận nữa, mà lại còn ho ra máu tươi.

- Mau nói đi, là ai? Ta xem một chút là ai chán sống!

Dương Ngọc Thành quát hỏi lấy tộc nhân.

- Không phải người của Dương gia chúng ta, là...

- Là ai??

- Công tử Lý gia, Lý Hoàng!



Lý Hoàng đứng ở trước mặt Long Cốt Cự Ngạc dài đến trăm mét, ngẩng đầu nhìn nó, chờ đợi cho đi.

Đại Tặc cố ý nhắm mắt lại, thờ ơ.

Công tử lãnh tuấn lắc đầu:

- Ta, Lý Hoàng, xin gặp Dương Biện.

Đại Tặc giật giật con mắt, lãnh đạm mà nói:

- Chuyện gì.

- Ta mang theo thiện ý tới, không phải đến gây chuyện.

- Ngươi nói không phải đến gây chuyện liền không gây chuyện?

- Ngươi có thể chuyển cáo tên của ta, Dương Biện tự nhiên biết.

- Không cần, nhìn mắt ta.

Đại Tặc duỗi đầu ra phía trước, con mắt giống như một cái đầm sâu hiện ra ý lạnh u lãnh, tập trung vào 'Tiểu nhân nhi' trước mặt.

Lý Hoàng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đứng ở nơi đó, nhận lấy cự ngạc nhìn trộm.

Đại Tặc lạnh lùng nhìn chằm chằm, mắt dọc khi thì ngưng tụ, khi thì khuếch tán, bên trong con ngươi mỹ lệ phức tạp giống như muốn người hút vào.

Lý Hoàng trong lòng không có quỷ, nhưng đứng ở trước mặt cự ngạc trăm mét, vẫn có loại cảm giác ngạt thở đập vào mặt.

Cảnh giới áp bách, sát khí hung ngạc càng làm cho hắn khí huyết không khoái.

Trên trán dần dần chảy ra mồ hôi, thân thể không bị khống chế mà căng cứng.

Long Cốt Cự Ngạc đưa con mắt hung tàn khủng bố, gắt gao tiếp cận Lý Hoàng, hé mở hàm răng dài đến mười mét, cứ như tuỳ tiện liền có thể cắn nát hết thảy. Rốt cuộc... Lý Hoàng hít sâu một hơi, nói:

- Ngươi xem hết rồi?

Long Cốt Cự Ngạc chậm rãi nhấc cái đầu nặng nề lên, lạnh lùng nói:

- Đi vào đi.

Lý Hoàng lách qua Long Cốt Cự Ngạc, đi đến cung điện.

Đại Vương nằm ở bên cạnh, đưa vẻ mặt quái dị nhìn Đại Tặc cao ngạo uy nghiêm:

- Ngươi vừa dùng Độc Tâm Thuật? Có thể nhìn trộm linh hồn sao? Học được từ lúc nào!

- Không phải Độc Tâm Thuật.

- Vậy là ngươi... trang bức?

- Cái này gọi chiến thuật, trừng hắn một hồi, nếu như là hắn trong lòng có quỷ, liền rút lui, không sợ nói rõ không có vấn đề.

Đại Vương khoa trương kinh hô:

- Oa a... Bích Ngọc Đan còn có thể bổ não?

- Học tập một chút đi! Cái này gọi là thả chậm tư thái, khoan dung, lộ ra chúng ta tôn quý.

- Nhìn hung thần ác sát như ngươi này, ngươi còn tôn quý, ngươi nha cũng liền bán được quý.

- Ngứa da?

Đại Tặc đột nhiên nâng móng vuốt, bỗng nhiên đập vào trên thân Đại Vương.

Đại Vương vèo rút vào trong vỏ, kết quả đánh đến phát ra âm thanh trầm đục, toàn bộ mai rùa giống như muốn sụp đổ.

- Ngọa tào! Ngươi là Bán Thánh, kiềm chế một chút cho ta! Đập nát ngươi bồi thường nghe!

- Ngươi đến đây đi, cho ta mài mài răng.

Đại Tặc lay lay mai rùa Đại Vương, nhét vào trong miệng bắt đầu kẽo kẹt nhấm nuốt.

Đại Vương gầm thét lớn:

- Phun ta ra ngoài, ngươi xem ta là cái gì rồi?

Đại Tặc nằm nhoài trước điện, miệng rộng nhúc nhích, tiếng ken két giòn vang quanh quẩn trước điện để cho người ta rùng mình.

Lý Hoàng vòng vo trong cung điện thật lâu, đi tới gian phòng Lôi Tú đã từng ở qua, thấy được Dương Biện đang ngồi yên ở bên trong.

Dương Biện ngồi trước bàn trang điểm, yên lặng nhìn gương đồng, như thấy được gương mặt xinh đẹp thanh tú kia của Lôi Tú.

Một mặt gương đồng như đang kết nối với không gian và thời gian.

Đã từng, nàng đã từng ngồi ở chỗ này, trang điểm.

Đã từng, nàng đã từng ngồi ở chỗ này, âm thầm đau thương.

Đã từng, nàng đã từng ngồi ở chỗ này nhớ lại những kỷ niệm.

- Nén bi thương.

Lý Hoàng ho nhẹ vài tiếng, phá vỡ sự an tĩnh trong phòng.

Ánh mắt Dương Biện có chút hoảng hốt, từ trong trầm tư khôi phục lại.

- Nàng là chết thế nào?

- Uống thuốc độc, tự sát.

- Nàng lấy ở đâu ra thuốc độc?

- Nàng bị tra tấn rất thảm, cầu thị nữ thiếp thân. Lúc ấy nàng bị giam trong địa lao, chờ đến khi phát hiện, đã không cứu nổi.

- Nàng bị chôn ở đâu?

- Dương gia sợ Thánh Bằng đảo truy cứu, Lôi Tú hậu táng phía ngoài nghĩa trang tổ từ.

- Dương Ngọc Chân hại chết Lôi Tú, nhận lấy trừng phạt gì?

- Lôi Tú là tự sát! Dương gia cắn chết chính là tự sát! Nếu quả như thật trừng phạt Dương Ngọc Chân, chẳng khác nào biến tướng thừa nhận Lôi Tú chết bởi ngoài ý muốn, cho nên...

Dương Biện nắm chặt nắm đấm, đau đớn nhắm mắt lại.

- Mộ phần của nàng đang ở nghĩa trang, nếu ngươi đã trở về, vậy thi đi bồi bồi nàng đi. Nàng ở Dương gia hơn một năm nay, trải qua thật không tốt.

Lý Hoàng nói xong cũng muốn rời khỏi, lại bị Dương Biện gọi lại:

- Lý Hùng để cho ngươi tới tìm ta? Chính hắn không mặt mũi tới, hay là không dám đến!

- Ta là tự mình muốn đi qua, không có liên quan gì với Lý Hùng.

- Không có Lý gia ngầm đồng ý, ngươi tới đây tìm ta lúc này, không sợ gây nên hiểu lầm?

- Có thể có cái gì hiểu lầm, có hiểu lầm thì sao?

Lý Hoàng cười nhạt hai tiếng, nói:

- Lục Du đâu?

Dương Biện nhìn Lý Hoàng thật sâu:

- Ngươi không phải tới tìm ta?

- Ta ở trên bờ cát gặp qua vị Lục Du kia, khắc sâu ấn tượng, hy vọng có thể ngồi xuống tâm sự.

- Nhị đệ kia của ta tính cách quái gở, không nguyện ý gặp người lạ.

- Có phải người lạ hay không, nhìn một chút liền biết.

- Ngươi có ý gì?

Lý Hoàng thản nhiên nói:

- Hai năm trước, vào ngày đại hôn của Dương Thiên Hữu và Lôi Tú ấy, có một vị cố nhân đến qua Hải Thần đảo, sau đó lại cùng Lăng Vi kết giao, được mời đi Thiên Mộng đảo. Mặc dù vị cố nhân kia tới chỗ này trên danh nghĩa là luận bàn đan thuật cùng Ngụy gia, nhưng trước và sau khi hắn rời khỏi, Dương gia liên tiếp xuất hiện những chuyện kỳ lạ.

- Đầu tiên là Lôi Tú nhận được huyết thư cùng tín vật đính ước, sau đó lại là Dương Duy chết thảm trong Tang Thi đảo, ngay cả những nhân vật quan trọng lưu vong bên trong Tang Thi đảo kia cũng biến mất một cách thần bí.

- Hai năm sau, ngươi ngoài ý muốn lại trở về, bên cạnh còn mang theo bốn vị huynh đệ, Khương Qua danh chấn Thần Vực Chi Hải, nhưng ba vị khác lại không có bất cứ vết tích tồn tại gì, tựa như vị cố nhân hai năm trước ta kia.

Lý Hoàng nói xong, mỉm cười, lui ra khỏi gian phòng.

- Ngươi cứ từ từ bình tĩnh, ta tìm cố nhân nói chuyện cũ.

Tại khúc quanh của hành lang, Khương Phàm đi ra, đối mặt với Lý Hoàng.

Dương Biện ra khỏi phòng, đứng ở sau lưng Lý Hoàng.

Hai người một trước một sau, đặt Lý Hoàng ở chính giữa hành lang.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom