-
Chương 1951-1955
Chương 1951 Uy Hiếp Đến Từ Thiệu Thanh Duẫn (1)
Khương Phàm từ hư không dung nhập Sí Thiên giới, vòng vào Luân Hồi bí cảnh, liên chiến ba khu chiến trường, thông báo chuyện xảy ra ở bên ngoài, giảm bớt áp lực của bọn hắn, đề chấn lòng tin.
- Thương vong như thế nào?
Khương Phàm đi đến vết nứt có chiến sự thảm thiết nhất.
Nơi này trước đó là một phiến sa mạc, bây giờ
- Bán Thánh, Niết Bàn, thương vong hơn phân nửa. Tộc trưởng Kim Hống, Địa Long tân tấn Thánh Linh đều chết trận. Long Cốt Cự Ngạc bị đao mang trong cái khe lao ra chém thành bảy đoạn, lui xuống. Hai mươi chín khối bảo cốt, bảy mươi hai khối Bán Thánh bảo cốt, cũng đều toàn bộ ném ra ngoài.
- Mặc dù Tru Thiên Thần Điện và những hoàng đạo kia đã rút lui, nhưng lấy tình huống bây giờ chúng ta cũng gánh không được quá lâu.
Gương mặt xinh đẹp của Thiên Hậu trở nên u ám, thế công phía ngoài còn cao hơn những gì nàng mong muốn, vốn cho rằng có thể kiên trì được hai tháng, ai biết nhanh như vậy liền gánh không được.
Cường giả bên bọn hắn kỳ thật tương đối đủ, Cửu U thâm không cũng là cách trở tự nhiên, nhưng... bọn hắn có cái thiếu hụt trí mệnh, cũng không đủ vũ khí cường hãn.
Mặc dù Khương Phàm nuôi dưỡng được mấy cái, nhưng bất đắc dĩ cảnh giới đều vẫn quá yếu.
Tương phản, đối diện là hoàng tộc hoàng đạo toàn bộ đều mang theo Bảo khí trấn tộc vượt lên đến, không phải có thể giam cầm Cửu U, thì chính là có thể vượt qua Cửu U, cho nơi này đã bị tạo thành áp lực thật lớn.
Sắc mặt Khương Phàm rất nặng nề, hắn mới vừa từ chiến trường của Địa Ma Thụ ở ngoài ngàn dặm tới, nơi đó thương vong thảm trọng, hai vị Thánh Linh của Sí Thiên giới chết trận, còn có năm vị Bán Thánh.
Ngay cả vị lão tổ tông kia đều hứng chịu trọng thương, lúc nào cũng có thể lui ra.
Ba khu phòng tuyến trừ Luân Hồi Huyết Sư nơi đó coi như vững chắc ra, thì hai nơi này đều đã lung lay sắp đổ.
- Tám đại hoàng đạo đều đã rút lui, bên ngoài lúc nào cũng có thể tập trung toàn bộ lực lượng đến cùng một chỗ khởi xướng tổng tiến công. Đến lúc đó chúng ta gánh không được, rút lui đi.
Nếu như Khương Phàm mang đế cốt về, hoàn toàn có thể giao cho Địa Ma Thụ cùng Kim Hống bọn hắn, cưỡng ép ngạnh kháng, còn có thể dùng đế huyết bồi dưỡng cùng tăng cường những người khác, càng quan trọng hơn là đề chấn khí thế, như thế hẳn là còn có thể lại chống cự được mấy tháng, thậm chí có thể lừa giết một nhóm cường giả, chấn nhiếp hoàng đạo hoàng tộc ở phía ngoài, nhưng bây giờ, chỉ có thể rút lui.
Thiên Hậu trầm mặc không nói gì, khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt nhìn không ra bất kỳ thể hiện gì, nhưng có chút nắm chặt tay, biểu hiện ra nàng không cam lòng.
Khương Qua hầu ở phía sau, mặt mũi tràn đầy hổ thẹn, cắn răng nói:
- Bên trong trái tim của còn lưu lại đế uy, nếu như tự bạo, hẳn là có thể phóng xuất ra năng lượng Thánh Vương, lại liên hợp Khương Quỳ cùng Địa Ma Thụ, có thể để thời điểm kẻ thù đợi ở bên ngoài khởi xướng tổng tiến công liều chết chiến một trận...
Khương Phàm đưa tay ngăn Khương Qua lại, nhìn trời lại nói:
- Đừng lại kiên trì. Một khi bên ngoài ngừng tấn công lại liền mang ý nghĩa bọn hắn muốn cử hành hội minh, chuẩn bị khởi xướng tổng tiến công, đến lúc đó không cần do dự, dẫn người rút lui!
Hai ngày sau, Vạn Đạo Thần Giáo đang tức giận cực lực hiệu triệu, các phương lần lượt ngừng tấn công lại, rút về đến Xích Chi đại liệt cốc.
Lập tức, lần đầu tiên các Thống soái hoàng tộc hoàng đạo cử hành hội minh từ khi khai chiến đến nay.
Sau khi trải qua nửa ngày thảo luận, các phương đã quyết định liên thủ tấn công mạnh chỗ vết nứt thứ ba. Bởi vì Luân Hồi Huyết Sư khống chế vết nứt quá nguy hiểm, thực sự không thích hợp tiến công.
Địa Ma Thụ nơi đó cũng nguy hiểm, không chỉ là có uy lực Thánh Vương, mà quá thế công mãnh liệt còn có thể khiến cho Cửu U thâm không rung chuyển luân hồi, cái giá xông vào quá lớn.
Chỗ thứ ba mặc dù đóng giữ nhiều cường giả nhất, nhưng kì thực lại càng dễ đột phá.
Nếu bọn hắn quyết định liên hợp lại, phải lấy cái giá nhỏ nhất, lấy được chiến quả lớn nhất.
Sau đó... Cửu Lê Thần Cung, Đại Quang Mang Thần Điện, Vạn Đạo Thần Giáo cùng Thái Cổ Thần Miếu, tứ đại hoàng đạo cầm đầu, những hoàng tộc khác phối hợp, do ba vị Thánh Vương thống lĩnh hơn mười vị Thánh Linh, cùng số lượng lớn Bán Thánh và niết bàn, vượt qua Cửu U thâm không, lao thẳng đến vết nứt thứ ba.
Nhưng, bọn hắn không có lọt vào chặn đánh điên cuồng như dự đoán, ngược lại còn rất thuận lợi vượt qua, giáng lâm đến nội bộ Luân Hồi bí cảnh.
- Bọn hắn rút lui! Rút về Sí Thiên giới!
- Không tệ lắm, vậy mà lại có thể đoán được chúng ta muốn khởi xướng tổng tiến công.
- Rốt cuộc bọn hắn cũng cũng vẫn gánh không được!
- Mau tìm điểm kết nối giữa Luân Hồi bí cảnh cùng Sí Thiên giới, bây giờ bọn hắn hẳn là vẫn chưa hoàn toàn rút về. Vòng vây bọn hắn, có thể giết bao nhiêu liền giết bấy nhiêu, lại khống chế điểm kết nối, giết vào Sí Thiên giới.
- Chú ý cảnh giác xung quanh, đề phòng mai phục.
- Mai phục?? Với chút thực lực ấy của bọn hắn, nếu như không có Cửu U thâm không, sớm đã bị tru diệt. Bọn hắn để lại mai phục chính là tự chui đầu vào lưới. Dùng tốc độ cao nhất xông đến cho ta!
Tất cả hoàng đạo hoàng tộc không có một khắc nào ngừng lại, lần theo vết tích rút lui thảm liệt trên mặt đất, nhanh chóng chạy tới điểm kết nối của Luân Hồi bí cảnh cùng Sí Thiên giới.
Bọn hắn tăng vọt nhiệt huyết, chiến ý dâng cao.
Liên tục tiến công ba tháng, rốt cuộc cũng nghênh đón thắng lợi.
Mà hoàng đạo rút lui tám cái, hoàng tộc rút lui bảy cái, bọn hắn lưu lại có thể phân phá càng nhiều bảo vật.
Nghĩ đến thi thể những Thánh Vương Thánh Linh kia, toàn thân liền xao động.
Nghĩ đến đan dược rộng lượng của Sí Thiên giới, liền sôi trào nhiệt huyết.
Nghĩ đến có thể tùy ý chà đạp di bộ của Vạn Thế Thần Triều, kích tình liền bành trướng.
Nhưng... Bọn hắn kích động truy tung cái gọi là 'Vết tích', kỳ thật chính là giả tượng mà Thiên Hậu sớm chế tạo trước khi khai chiến liền xua đuổi thú triều, là kết quả tính toán bết bát nhất của chiến tranh.
Khi tất cả hoàng đạo hoàng tộc dọc theo vết tích phóng tới, tại phương hướng ngược nhau, bọn người Khương Phàm đang dùng tốc độ cao nhất phi nhanh, Địa Ma Thụ thì từ lòng đất phóng tới, chạy tới điểm kết nối!!
Chương 1952 Uy Hiếp Đến Từ Thiệu Thanh Duẫn (2)
Khi chi đội liên minh rốt cuộc cũng phát hiện được chỗ không hợp lý, Khương Phàm và tất cả đã toàn bộ lui vào Sí Thiên giới.
Dạ An Nhiên thỉnh nguyện Hỗn Độn Cự Long, khống chế Sí Thiên giới lặng lẽ ẩn vào hư không!
Chi đội liên minh tức giận lại oán giận, mạnh mẽ đâm tới bên trong Luân Hồi bí cảnh mênh mông, tìm kiếm điểm kết nối không gian ẩn nấp khắp nơi, nhưng hiện thực khó khăn xa so với những gì bọn hắn mong muốn.
Muốn rung chuyển không gian, tìm kiếm cửa ra vào bên trong Luân Hồi bí cảnh với phạm vi vạn dặm, thực sự quá khó khăn.
Phóng tầm mắt nhìn tới, mỗi cái vết nứt lúc ẩn lúc hiện đều giống như điểm kết nối.
Có hoàng đạo đã rút khỏi Luân Hồi bí cảnh, đi ra trong hư không ở bên ngoài điều tra, cũng chưa thấy tung tích Sí Thiên giới.
Cứ như vậy, ác chiến oanh oanh liệt liệt lại lấy cục diện lúng túng đến bết bát kết thúc như vậy!
Tất cả hoàng tộc hoàng đạo đều xấu hổ tức giận, càng không cam tâm, bọn hắn biết rõ bọn người như Khương Phàm đã thành đại thế, bỏ mặc xuống sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, mà khống chế Sí Thiên giới, mang ý nghĩa bọn hắn lúc nào cũng có thể giáng lâm từ nơi khác.
Cho nên... Bọn hắn lần lượt rút khỏi Luân Hồi bí cảnh, đến thâm không tìm kiếm Sí Thiên giới!
Khi tin tức truyền ra, các nơi ở Thương Huyền lại nhấc lên sóng to gió lớn.
- Cuồng chiến hai tháng, thương vong thảm trọng, cuối cùng cái gì cũng đều không có cầm tới?
- Giết vào Luân Hồi bí cảnh, lại không công phá được Sí Thiên giới, trận chiến tranh này còn có ý nghĩa gì?
- Mặc dù Luân Hồi hư không cản trở thế công, bọn hắn kéo dài đến bây giờ còn có thể thông cảm được, nhưng không thể ngăn chặn Khương Phàm tại Luân Hồi bí cảnh, thật sự là không thể nào nói nổi.
- Nếu như không thể hủy đi Sí Thiên giới, chẳng phải Sí Thiên giới sẽ du đãng bốn chỗ ở trong hư không, tùy thời giáng lâm tại bất kỳ nơi nào sao?
- Là Man Hoang Chiến tộc cứu được Khương Phàm rồi. Nếu như không phải đế cốt dời đi lực chú ý, cuộc chiến tại Luân Hồi khẳng định là đã có kết cục khác.
…
Sí Thiên giới!!
Hỗn chiến thảm liệt cuối cùng kết thúc, Yêu thú cùng mọi người may mắn còn sống sót đều phân tán đến trong rừng rậm riêng phần mình chỉnh đốn.
- Thiệu Thanh Duẫn hẳn là đã rời khỏi Thương Huyền.
Thiên Hậu ngồi trên đỉnh núi, đón gió núi thanh lãnh, nhìn qua rừng rậm thanh thúy tươi tốt, má ngọc xinh đẹp nhìn không ra bất kỳ thể hiện gì.
- Nàng hãm hại Man Hoang Chiến tộc, sẽ không lại ở lại nơi này, lựa chọn tốt nhất là xâm nhập hải vực, tìm chỗ đặc biệt trốn đi, mau chóng dung hợp đế cốt, tiến vào cảnh giới Thánh Hoàng. Đế huyết lưu lại phía trên hai cây đế cốt, hẳn là đủ nàng tiến đến Thánh Hoàng cảnh, đế cốt có thể để làm sau này lại dùng, cũng có thể sử dụng làm vũ khí.
Khương Phàm chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lấy những gì hắn hiểu về Thiệu Thanh Duẫn, đạt được đế cốt chỉ là bắt đầu, một khi nàng thu hoạch được đầy đủ thực lực, dã tâm sẽ tùy theo tăng vọt. Nàng sẽ không thoả mãn với bấy nhiêu đó, cũng sẽ lợi dụng tài nguyên trong tay nàng với mức độ lớn nhất.
Coi như tương lai nghe được Thiệu Thanh Duẫn mạnh hơn Thánh Hoàng, bước lên cảnh giới Thần Linh, hắn cũng sẽ không hoài nghi.
Thiên Hậu cũng nói:
- Đạt được đế cốt, mục tiêu của nàng không chỉ là Thánh Hoàng, mà là cảnh giới Thần Linh. Vì để đạt tới mục tiêu, nàng sẽ dùng hết khả năng, không từ thủ đoạn. Ta nghĩ... Nàng sẽ yên lặng mấy năm, sau đó lấy tư thái đặc biệt, trở lại trước mắt người đời. Đến lúc đó, nàng không phải lãnh tụ thống ngự hải vực một phương, thì chính là tân chủ nhân của một hoàng đạo, sau đó... Chinh chiến Thiên Khải, tìm kiếm thời cơ thành thần!
- Nàng không có giết ta là không muốn giết ta bây giờ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ gặp gỡ nàng ở Thiên Khải, nàng cũng sẽ trở thành kình địch quấn chúng ta không ra.
- Thiệu Thanh Duẫn...
Thiên Hậu mặc niệm lấy tên của vị hoàng phi kiếp trước kia.
Trước đó không có vội vã xử lý Thiệu Thanh Duẫn, là hi vọng Khương Phàm có thể tự mình đối mặt, giải quyết xong chấp niệm, cũng là không có nhìn Thiệu Thanh Duẫn ở trong mắt, nhưng không nghĩ tới vận mệnh lại mở lên trò đùa cùng với nàng.
Kiếp trước không đủ tư cách làm đối thủ, kiếp này chỉ sợ sinh tử khó liệu.
- Chúng ta quá yếu, cần mạnh lên. Nếu Sí Thiên giới nguyện ý cùng chúng ta cùng tiến lùi, trữ cũng đầy đủ tài nguyên, dứt khoát ở chỗ này chỉnh đốn ba đến năm năm. Nhưng trước khi chỉnh đốn, chúng ta phải làm ba chuyện.
- Chuyện đầu tiên, Khương Quỳ, Khương Qua, lại mang theo Kim Hống cùng hai con Luân Hồi Huyết Sư, Ngũ Thánh liên thủ tiến đến hải vực, gấp rút tiếp viện Kiều Vô Hối.
- Chuyện thứ hai, mang Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các ra khỏi Xích Thiên Thần Triều, sau khi giải quyết nỗi lo thì sẽ không bị người khác quản chế nữa.
- Chuyện thứ ba, sau khi cứu Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các ra, dẫn Sí Thiên giới va chạm Xích Thiên hoàng thành, dùng cái này tuyên cáo toàn Thương Huyền, ai còn dám đuổi bắt Sí Thiên giới, trực tiếp giáng lâm đến trước mặt bọn hắn.
Rốt cuộc Khương Phàm cũng quyết định muốn chỉnh đốn, cục diện đặc thù cũng không thể không để hắn tạm thời dừng bước lại.
- Trạch Thiên Các...
Hai đầu lông mày Thiên Hậu hiện ra một tia phức tạp.
- Chúng ta có thể quyết tâm bỏ mặc Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các, nhưng Xích Thiên Thần Triều cũng mặc kệ chúng ta nghĩ như thế nào, nơi đó sẽ từ đầu đến cuối coi bọn họ là làm con tin, một khi khai chiến, nhẹ thì tra tấn, nặng thì trực tiếp xử tử.
Khương Phàm vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi gặp phải Xích Thiên Thần Hoàng ở Đọa Lạc Thiên Quốc, lão tặc không chút chần chờ nào, trực tiếp xử tử Khương Khấu, Khương Triều, Khương Lan.
Một khắc này, Khương Phàm thừa nhận mình tức giận, cũng đã hiểu còn trong lòng còn có lo lắng đối với Hoang Nguyên vương phủ.
Thiên Hậu trầm mặc không nói gì, Hoang Nguyên vương phủ là thân tộc của Khương Phàm, nhưng Trạch Thiên Các lại cho nàng hồi ức rất không vui.
Khương Phàm nói:
- Xích Thiên Thần Triều từ đầu đến cuối vẫn luôn xem Man Hoang Chiến tộc như uy hiếp, tuyệt đối không cho phép bọn chúng đạt được đế cốt, càng không thể tiếp nhận nơi đó sinh ra Thần Linh. Bây giờ Xích Thiên Thần Tôn đi Thiên Khải chiến trường, tinh nhuệ của Xích Thiên Thần Triều bị ép đến Man Hoang đại địa, số lượng cường giả cảnh nội thần triều có hạn, chính là lúc yếu ớt nhất.
Chương 1953 Thiệu Thanh Duẫn Thứ Hai
Hai ngày sau, Khương Phàm tìm đến Dạ An Nhiên.
Tiểu thế giới Ngũ Hành nàng kiến tạo là một quả cầu Hỗn Độn lơ lửng giữa không trung.
Nhìn không lớn, lại có khí tức Hỗn Độn nồng đậm bao quanh, lượn lờ kỳ quang, mê ảnh trùng điệp, còn không ngừng liên tục hấp thu uy lực Ngũ Hành giữa đất trời.
Khương Phàm nhìn qua Thế giới Ngũ Hành tân sinh, đã hiểu vì sao Dạ An Nhiên có thể đột phá nhanh như vậy.
Thế giới mới bây giờ đã còn không đến mức hình thành khí tức Hỗn Độn, khẳng định là Sí Thiên giới Hỗn Độn Cự Long đã sớm ban cho, mà không ngừng liên tục cung cấp uy lực Ngũ Hành, càng giống là Sí Thiên giới đang thai nghén hài tử mới.
Mà thế giới mới cùng Dạ An Nhiên tương thông, cùng loại với thân thể của nàng, cho nên vượt qua Sinh Tử cảnh là không chút huyền niệm, càng không có áp lực.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Dạ An Nhiên dung hợp cùng thế giới mới, tại vấn đề cảnh giới đã không thể dùng tiêu chuẩn Nhân tộc bình thường để cân nhắc.
Khương Phàm được Dạ An Nhiên dẫn dắt tiến vào Hỗn Độn Cầu, cảnh tượng bên trong sáng tỏ thông suốt.
Phạm vi thế giới mới đã mở rộng đến chừng trăm dặm.
Núi cao tân sinh chập trùng lên xuống, có thứ giống như giang hà lao nhanh, có thứ giống như hùng ưng giương cánh gáy to, có thứ lại giống như hùng sư uy mãnh, lại còn có giống như Thiên Nhân thẳng tắp.
Ầm ầm sóng dậy, mênh mông mà dã tính.
Mê vụ phiêu đãng, có chiếm cứ tại rừng rậm núi cao, có ngưng tụ thành màn mưa, tí tách tí tách làm dịu thế giới tân sinh, có còn chiếm cứ ra lôi điện.
Mấy con sông đang hình thành quy mô, xuyên qua rừng rậm cây núi, có chút hồ nước đang chậm chạp dành dụm, tại điểm cuối cùng xa xôi còn giống như có đại dương mênh mông xuất hiện hình thức ban đầu.
Nơi này có rừng rậm xanh um tươi tốt, mặc kệ hoa cỏ, mầm cây, hay đại thụ trưởng thành, đều triển hiện sức sống tân sinh, sinh cơ bừng bừng, khiến cho tinh thần người ta thanh thản.
Hết thảy cùng nhau, đều là mới tinh.
Khương Phàm ở trên cao quan sát, xa xa đã thấy ba cây đại thụ che trời.
Một gốc là Huyết Bồ Đề, một gốc là Địa Hoàng Đào Thụ, còn có một gốc chính là Vạn Độc Huyết Long.
Ba cây đại thụ mặc dù là vật từ bên ngoài đến, nhưng năng lượng tích trữ vài vạn năm, vẫn mang đến cho thế giới mới đả kích cường liệt, nhất là cây cối hoa cỏ ở ngoài sáng lộ vẻ sinh trưởng tốt.
- Cái này cho chàng.
Dạ An Nhiên đưa cho Khương Phàm một quả linh quả.
- Cấm Nguyên Quả??
Khương Phàm ngạc nhiên nhận lấy.
- Cấm Nguyên Quả Thụ sinh trưởng ở chỗ này rất tốt, vài ngày trước vừa thành thục một quả.
- Nơi này thật sự có thể rút ngắn thời gian sinh trưởng??
- Viên linh quả này trước đó cũng đã nhanh thành thục, tuy nhiên sau khi tiến vào nơi này xác thực có nhanh một chút.
- Chú trọng chiếu cố cho Vạn Độc Huyết Long, phía trên kia có mấy quả sắp thành thục, sau này nói không chừng có thể có tác dụng lớn.
- Đây chính là độc thụ. Khống chế không tốt, sẽ xâm hại thế giới mới của ta.
- Thế giới mới cần cân đối phát triển, các mặt đều phải chiếu cố, độc, cũng là một loại nguyên lực của thế giới.
Khương Phàm ngượng ngùng cười nói, hài lòng thu hồi Cấm Nguyên Quả.
- Cơ Lăng Huyên, Tiêu Phượng Ngô, Thương Hàn Nguyệt, Phượng Bảo Nam, còn có Du Cảnh Chiến, hôm qua đều đã đến, chuẩn bị ở chỗ này bế quan vượt qua Sinh Tử cảnh.
- Tài nguyên đều chuẩn bị đầy đủ?
- Thánh huyết sưu tập từ chiến trường, Sí Thiên giới cung cấp đan dược, hẳn là có thể đủ để bọn họ đột phá.
- Tình huống của bọn hắn...
- Cơ Lăng Huyên, Tiêu Phượng Ngô đều là Chí Tôn Thánh phẩm. Thương Hàn Nguyệt, Phượng Bảo Nam đều là Đại Thừa Thánh phẩm. Thủy Kỳ Lân chàng mang về từ Thần Vực Chi Hải giao cho Thương Hàn Nguyệt, hẳn là có thể trợ giúp tỷ ấy thuận lợi biến đổi đến Chí Tôn Thánh phẩm.
- Những Thánh Thụ chàng mang tới kia đã phá vỡ cân bằng năng lượng Ngũ Hành thế giới của ta, ta sẽ thích hợp chỉ dẫn năng lượng Thánh Thụ chuyển dời đến trên thân Phượng Bảo Nam, dẫn dụ linh văn của hắn biến đổi, tiến đến Chí Tôn Thánh phẩm.
- Sau khi Du Cảnh Chiến dung hợp lôi nguyên của Tổ Kỳ Lân, suýt chút nữa đã mất mạng, sau khi hấp thu số lượng lớn thánh huyết, may mắn sống tiếp được, linh văn dị biến, là một đầu Lôi Kỳ Lân, bây giờ linh văn là Đại Thừa Thánh phẩm.
Trong lời nói của Dạ An Nhiên đều mang mấy phần rung động, sớm tại La Phù sơn mạch, Thánh phẩm đã là quý giá cùng thưa thớt đến cỡ nào, mà bây giờ bọn hắn theo đuổi đã không chỉ còn là Thánh phẩm, mà là càng cao điểm hơn Chí Tôn Thánh phẩm, thậm chí là Thiên phẩm!
Đương nhiên, những cái gọi là thành tựu này đều do bọn hắn khiêu chiến Thương Huyền lấy được, cũng là do Khương Phàm khẳng khái vô tư kính dâng.
- Hoàn cảnh nơi này thích hợp cho bọn họ đột phá hơn, chiếu cố thật tốt.
Khương Phàm mong đợi nhất chính là giờ khắc này, chỉ cần các huynh đệ có thể bình ổn vượt qua Sinh Tử cảnh, bó lớn tài nguyên có thể mau chóng kích thích bọn hắn trưởng thành.
Vượt qua Sinh Tử cảnh, bọn hắn cũng biến thành chiến sĩ chân chính, có thể gánh chịu càng nhiều nhiệm vụ.
- Tình huống của Triệu Thế Hùng rất nguy hiểm, đã chuyển tới Giới Chủ nơi đó.
- Là muốn đột phá?
- Nếu như thuận lợi, mấy tháng này có thể đột phá, nếu như không thuận lợi liền nguy hiểm.
Dạ An Nhiên lắc đầu, Cùng Kỳ Huyết Viêm so với Sát Lục Huyết Viêm còn tàn khốc hơn, muốn vượt qua Sinh Tử cảnh không chỉ cần tài nguyên bồi dưỡng, càng quan trọng hơn là chính hắn cố gắng.
Dù cho Triệu thế hùng là Thiên phẩm linh văn, nhưng muốn vượt qua Sinh Tử cảnh, đều là cửu tử nhất sinh.
- Loại chuyện này người khác giúp không được gì, chỉ có thể dựa vào chính hắn.
- Bọn người Hàn Ngạo thì sao?
- Hàn Ngạo... ừm... Ta còn tại đang mong đợi hắn cho ta vui mừng.
- Thế nào?
- Ta hi vọng hắn có thể tại Sinh Tử cảnh đột phá đến Thiên phẩm linh văn, nhưng giống như có chút không thuận.
- Tài nguyên không đủ?
- Đủ đủ.
Khương Phàm cười khẽ hai tiếng, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, chỉ vào rừng rậm xa xa:
- Thứ đang phát sáng ở nơi đó là cái gì?
- Cấm Nguyên Cổ Thụ.
- Kim quang trên cây là cái gì?
- Là tiểu Kim hầu. Ta nuôi dưỡng nó ở trong thế giới mới, lấy Hỗn Độn cùng uy lực Ngũ Hành bồi dưỡng, hiệu quả cũng không tệ lắm. Xem như một trấn thủ trong thế giới mới này của ta đi.
Dạ An Nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, từ khi bắt đầu sáng tạo Thế giới Ngũ Hành đến nay, tiểu Kim hầu đã ở lại nơi này, tương đương với nương theo Thế giới Ngũ Hành trưởng thành mà nó cũng trưởng thành theo.
Chương 1954 Đại Hôn
Thế giới Ngũ Hành mỗi ngày đều đang thay đổi, tiểu Kim hầu mỗi ngày cũng đều có vui mừng mới.
- Ồ?
Khương Phàm thoáng có phản ứng, Yêu thú nương theo thế giới mới sinh trưởng?
Đây có được coi là Linh thú đầu tiên khai thiên tích địa không!
Mấy năm không thấy, tiểu Kim hầu ngưu bức đại phát.
Dạ An Nhiên bỗng nhiên hạ giọng nói:
- Thiên Hậu cần tiến vào bế quan không? Ta thấy cảnh giới của nàng tựa như là Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên, trong này có khí tức Hỗn Độn, rất thích hợp qua Sinh Tử cảnh. Ta... Không tiện mời lắm, chàng tự mình đi hỏi một chút?
Khương Phàm cười:
- Có ý tốt ta thay nàng nhận, nhưng nàng không cần.
- Cũng đúng, phẩm cấp Linh văn của nàng rất cao, Sinh Tử cảnh hẳn không có áp lực, không cần nơi này.
- Đừng hiểu lầm, nàng không phải không cần nơi này, nàng không cần tu luyện.
- Có ý gì?
- Nàng là Ngự Thiên linh văn, có thể cùng Yêu thú ký kết khế ước đặc thù, sau đó từ khế ước thú nơi đó không ngừng liên tục hấp thu năng lượng, không cần tu luyện liền không thể không ngừng mạnh lên, nàng cũng không cần nghiên cứu võ pháp, bởi vì khế ước thú có tất cả truyền thừa, nàng đều có thể cùng hưởng, tùy tiện sử dụng.
Dạ An Nhiên kinh ngạc giương lông mày lên:
- Còn có linh văn như thế này?
- Không chỉ có như vậy, Yêu thú ký kết khế ước cùng với nàng còn có thể từ nơi nàng đạt được một loại ban ân thần bí, kích phát ra tổ mạch!
- Loại linh văn này thuộc về đặc thù linh văn dị biến, là cái đầu tiên từ xưa đến nay, tiềm lực vô cùng lớn.
- Đáng sợ thật.
Dạ An Nhiên rung động khẽ nói.
- Đúng vậy, đáng sợ thật.
Khương Phàm nhìn Thế giới Ngũ Hành mênh mông, trong lòng âm thầm oán thầm.
Linh văn của Thiên Hậu xác thực đáng sợ, nhưng linh văn này của An Nhiên cũng tương xứng.
Thiên Hậu? An Nhiên??
Nếu hai người này là đều thành thần, tương lai có thể an bài thế nào.
Tuyệt đối không nên lại có biến cố như Thiệu Thanh Duẫn, nếu không...
- Hôm nay ta tới tìm nàng là muốn mời nàng liên hệ Hỗn Độn Cự Long, chuyển Sí Thiên giới tới Xích Thiên Thần Triều.
Khương Phàm âm thầm lắc đầu, không nghĩ thêm những chuyện hư ảo kia.
- Chàng muốn khai chiến cùng Xích Thiên Thần Triều?
Dạ An Nhiên kinh ngạc giơ đôi lông mày nhỏ nhắn xinh đẹp lên.
- Ta trà trộn vào thần triều trước, điều tra tình huống Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các, tốt nhất là thừa dịp trước khi Xích Thiên kịp phản ứng liền di chuyển người đi ra trước tiên. Sau đó... Sí Thiên giới dùng Thiên Nhãn Tỏa Liên trực tiếp đánh đến dưới chân hoàng thành.
- Cục diện chúng ta bây giờ, càng không phải nên chỉnh đốn sao?
- Man Hoang kéo lại số lượng lớn tinh lực của Xích Thiên, Xích Thiên càng đương nhiên nhận định chúng ta đang chạy trốn, bây giờ chính là cơ hội tốt để ta chui vào hoàng thành. Đây cũng rất có thể là cơ hội duy nhất để ta cứu bọn họ.
- Ta sẽ nói chuyện cùng Hỗn Độn Cự Long, hẳn là ngài ấy sẽ phối hợp. Nhưng bọn hắn hẳn là bị bảo vệ nghiêm mật, chàng muốn cứu người như thế nào đây?
- Lãnh Tuyền và Ngư Cung tại một năm trước đã ẩn núp tiến vào, nên điều tra hầu như đều đã điều tra tốt, sau khi ta tiến vào sẽ nhìn tình huống chỉ định kế hoạch hành động, nàng chỉ cần ở lại hư không chờ tin tức của ta.
Khương Phàm thở sâu, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Mấy năm gần đây hắn trải qua rất khó, không phải trốn đông trốn tây, chính là chật vật bỏ mạng, bây giờ rốt cuộc cũng đến phiên hắn chủ động đánh ra.
Hoàng thành... Hoàng thành... Nơi đó có hắn quá nhiều hồi ức.
Có mỹ hảo, cũng có thù hận.
Ví dụ như, Chu Diễm!
Đại hoàng tử Xích Thiên năm đó, tình địch số một của hắn, không biết còn sống không?
…
Xích Thiên hoàng thành!
Đại thành rộng rãi nhất cũng là khổng lồ nhất Thương Huyền đại lục.
Bên ngoài có chín con sông lớn vờn quanh, từng con sông kéo dài mấy ngàn dặm, nước sông lao nhanh, ầm ầm dậy sóng, giống như chín con Cự Long chiếm cứ.
Nội bộ cùng chia ra thành khu ngoại thành cùng khu nội thành.
Khu ngoại thành tổng cộng có tám bộ thành khu, mỗi bộ thành khu đều có thể so với hoàng đô hoàng triều khác, trải rộng cửa hàng nơi ở, náo nhiệt phồn hoa, nhân khẩu có từ ngàn vạn người trở lên.
Khu nội thành thì là cự nhạc đột ngột nhảy lên che trời, từ dưới lên trên chia làm tám đại tầng, tổng thể cao tới ba vạn mét, càng là đi lên, thân phận địa vị của người ở càng là tôn quý.
Hoang Nguyên vương phủ, vương phủ tôn quý, theo lý mà nói hẳn là ở tại tầng thứ sáu của khu nội thành, cũng là nơi tiếp cận hoàng tộc.
Nhưng, Hoang Nguyên vương phủ hết lần này tới lần khác đều bị an trí tại khu ngoại thành, lại còn là nơi hẻo lánh.
Nói là vương phủ, nhưng kỳ thật chỉ là một trang viên rách nát, trống rỗng, không sức sống.
Nơi này quanh năm chỉ có năm người ở, ra vào đều cần thông báo, tình huống tu luyện cũng đều cần báo cáo.
- Khương Dương, Khương Hách, nghe lệnh!
Một tên nam tử mập mạp, dưới sự chen chúc của các thị vệ, cao ngạo đi tới trang viên rách nát.
Hai nam tử gầy gò bộ dáng tương tự, từ sâu trong trang viên đi tới, lạnh lùng nhìn tên mập mạp.
Tên mập mạp lung lay thánh chỉ trong tay, trong mắt nhỏ hiện lên mấy tia ý lạnh.
- Điếc sao? Nghe lệnh!
- Quỳ xuống!!
Thị vệ ở hai bên quát lớn.
Khương Dương, Khương Hách dùng sức nắm chặt nắm đấm, chậm rãi quỳ xuống, nhưng vẫn quật cường ưỡn ngực thân, ngẩng đầu.
- Làm dáng kiêu ngạo này cho ai nhìn? Đều đã quỳ xuống, làm sao cho quỳ khác nhau ở chỗ nào sao? Ngây thơ!
Tên mập mạp khô cằn cười lạnh hai tiếng:
- Hôm nay là ngày vận may của các ngươi. Do Nội Vụ phủ đề nghị hôn sự, hoàng thất bên kia ân chuẩn. Bảy ngày sau, chính là ngày đại hôn của các ngươi. Đến lúc đó nữ tử sẽ đưa đến trong phủ cho các ngươi, kỳ hạn một tháng để các nàng mang thai. Quy củ cũ, sau khi mang thai, mang nữ tử đi. Đợi sau khi sinh ra, nếu như là nữ hài, xử tử, trả lại nữ tử cho các ngươi, tiếp tục tạo ra con người. Nếu như là nam hài nhi, do hoàng thất bồi dưỡng, sau mười tuổi, đưa về Hoang Nguyên vương phủ.
Gương mặt gầy gò của Khương Dương lập tức dữ tợn:
- Chúng ta còn đang giữ đạo hiếu! Không thể nào đón dâu! Sài Bành, ngươi cố ý?
- Giữ đạo hiếu? Trong mộ có thi cốt sao, cũng chỉ là một ngôi mộ chôn y phục và di vật mà thôi, giữ đạo hiếu nửa năm là đủ rồi, còn không phải thủ ba năm?
Chương 1955 Bắt Đầu Đi Vào
- Đứng lên đi, quét dọn sân nhỏ một chút, nhìn nơi này bẩn như thế, không biết còn tưởng rằng là ổ chó đấy. Bảy ngày sau nhớ kỹ đổi y phục sạch sẽ, tắm rửa sạch sẽ, nữ tử chọn lần này đều là từ trong thanh lâu. Mặc dù tuổi đã già sắc suy, dung nhan không còn nữa, nhưng... Ha ha, kinh nghiệm phong phú, phục vụ đúng chỗ. Các ngươi ngay cả tay của nữ tử đều không có kéo qua, hãy hưởng dụng cho tốt, không cần hoang phế.
- Hắc hắc...
Bọn thị vệ đều nở nụ cười tà ác.
- Đám hỗn đản các ngươi!
Khương Hách tức giận hét lên.
Hai nử tử lầu xanh?
Đây là đang lăng mạ Hoang Nguyên vương phủ bọn hắn sao!
Nếu như phụ thân vẫn còn, há lại cho Sài Bành làm càn như vậy!
- Ha ha, không có tùy tiện tìm cho các ngươi hai nữ nô từ thị trường nô lệ đã là đặc biệt khai ân, đừng cho mặt mà không biết xấu hổ! Ta nhổ vào, thật xem mình làm vương tử rồi??
- Ta cảnh cáo các ngươi, trong vòng một tháng nếu như không thể để cho các nàng mang thai, thiến các ngươi, lại chiêu cáo hoàng thành, ta xem các ngươi có dám lười biếng hay không!
Sài Bành hừ lạnh hai tiếng, mang theo bọn thị vệ nghênh ngang rời khỏi.
- A!!
Khương Dương, Khương Hách tức giận gào thét, đầy ngập lửa giận, gương mặt dữ tợn, nhưng cuối cùng lại không có chỗ phát tiết.
Vương phủ cái gì, vương tử cái gì, bọn hắn xưa nay không quan tâm.
Bọn hắn tình nguyện làm người bình thường, cũng không nguyện ý bị nuôi nhốt giống như súc sinh thế này. Ngay cả ăn cơm, tu luyện, thậm chí quan hệ nam nữ đều bị người khác khống chế.
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn đặc thù, chỉ sợ cả đời cũng không thể rời khỏi tòa trang viên này.
- Đại ca...
Khương Hách ngồi ở trên tảng đá bên cạnh, chán nản nói:
- Huynh nói phụ thân cùng gia gia thật giống như Sài Bành nói là Khương Phàm giết sao?
- Nếu kiếp trước Khương Phàm từ bỏ vương phủ liền không có nơi coi sinh dưỡng hắn ra gì. Bây giờ sau khi gặp lại, cũng hẳn là không nguyện ý nhận bức hiếp, tự tay xử tử bọn hắn. Ha ha, người làm đại sự, đương nhiên phải không từ thủ đoạn.
Khương Dương anh tuấn nổi lên một vòng dữ tợn:
- Thần Hoàng cái gì, ta xem thường hắn! Chính hắn huy hoàng phóng khoáng, không để ý thân tộc sống chết, đáng đời chết tại Đăng Thiên Kiều!
- Đại ca...
- Ta nói sai sao? Năm đó đều là chủ nhân Thương Huyền, vì sao còn để thân tộc ở lại Xích Thiên Thần Triều? Là hắn không thể nào sao? Là hắn không muốn!! Hắn chính là xem chúng ta làm con tin để cho Xích Thiên Thần Triều an tâm.
- Cái gì thân tình huyết mạch, trong mắt hắn chỉ là thẻ đánh bạc mà thôi. Ông trời không có mắt, vậy mà lại để hắn luân hồi trùng sinh. Ta nguyền rủa đời này của hắn ngay cả Thiên Khải chiến trường đều không lên được, ta nguyền rủa hắn bị các hoàng đạo Thương Huyền ăn tươi nuốt sống, ta nguyền rủa nữ tử của hắn đều biến thành đồ chơi cho nam tử thiên hạ! Ta nguyền rủa toàn bộ bọn hắn đều không được chết tử tế, chết không yên lành!
Khương Dương đầy ngập lửa giận, thân thể thẳng tắp đều đang run rẩy.
Khương Hách có chút há mồm, nhưng lại không biết nói cái gì, chán nản cúi đầu xuống, vẻ mặt ảm đạm.
- Hắn chết thì chết, vì sao còn muốn trở về? Tại sao lại hại chết phụ thân và gia gia! Nếu thật sự để cho ta đụng phải, ta liều mạng tự bạo đều muốn giết cái tên bại hoại gia tộc hắn kia!
Khương Dương khàn giọng gầm nhẹ, giận dữ rời khỏi.
- Đụng phải? Chúng ta có tài đức gì, có thể đụng tới Thần Hoàng.
Khương Hách buồn bã cười một tiếng, chống thân thể gầy yếu lên, yên lặng đi đến mộ hậu viện chôn y phục và di vật.
Sau hai ngày khi Hoang Nguyên vương phủ đạt được tin tức thành hôn, Khương Phàm đã đứng ở trong hoang dã náo nhiệt, nhìn ra chín con sông xa xa kia.
Muốn tiến vào Xích Thiên Thần Triều, cần theo thứ tự đi qua chín con sông lớn. Mỗi con sông đều là rộng chừng ngàn mét, phía trên mắc lấy một cây cầu đá rộng rãi hùng vĩ, cũng đều có vệ đội hoàng thành tinh nhuệ đóng giữ.
Đám người tới lui cùng đội xe kết đội thành quần, số lượng khổng lồ, náo nhiệt hỗn loạn, nhưng trước khi đi đến cầu đá đều sẽ tự giác an tĩnh lại.
Không dám ồn ào, không dám gây sự, thành thành thật thật từ đi qua trên cầu.
Nếu không, vệ đội đóng giữ sẽ giáng lâm đến trước mặt ngươi trước tiên, mặc kệ ngươi có nguyên nhân gì, trực tiếp ném xuống sông cho mãnh thú ăn.
Mà mặc kệ là ai, tại trước mặt tòa đại thành bao la hùng vĩ này đều sẽ không tự chủ được mà lòng sinh kính sợ.
Dù sao tại toàn bộ Xích Thiên Thần Triều, thậm chí đại địa Trung Vực Đông Bộ, tòa thành lớn này không thể nghi ngờ chính là nơi tôn quý nhất, cũng là 'chỗ ở của Thần Linh' trong lòng dân chúng.
- Một ngàn năm, không biết đều đã có thay đổi gì.
Khương Phàm đi theo biển người đi đến cầu đá trước mặt, cũng lặng lẽ kích ra Thiên Mệnh Chiến Giới, che giấu khí tức của mình.
Thiên Mệnh Chiến Giới không chỉ có thể áp chế cảnh giới xung quanh, còn có thể phong ấn năng lượng của mình rất tốt, bao gồm cả linh văn cùng cảnh giới.
Hắn không thể không cẩn thận, bởi vì chín tầng cầu đá không chỉ đơn giản là con đường vào thành như vậy, phía trên còn bố trí pháp trận đặc biệt, có thể tinh chuẩn khóa chặt cường giả cao giai Niết Bàn cảnh, có thể cảnh giác đến vũ khí đặc thù, còn có thể phát giác được khí tức Thánh phẩm thậm chí Thiên phẩm linh văn.
Một khi khóa chặt, không phải trực tiếp đề ra nghi vấn, thì chính là bí mật tiếp cận.
Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí khống chế Thiên Mệnh Chiến Giới, thuận lợi thông qua chín vòng sông lớn.
Thiên Mệnh Chiến Giới không hổ là Chuẩn Thần khí, không có để hắn phóng thích, từ đầu đến cuối đều không có để cho ai cảnh giác.
Sau khi đi xuyên qua cửa thành, lại hỏi thăm đơn giản, hắn đi tới Hoang Nguyên vương phủ ở vào một nơi hẻo lánh ở thành khu thứ ba.
Nơi này có phiến hồ nhỏ, vương phủ đang giữa hồ.
Không cần suy nghĩ nhiều, hồ nhỏ khẳng định được tinh diệu bố trí pháp trận, bất kỳ người ngoài nào muốn ra vào cũng đều sẽ xúc động pháp trận.
Khương Phàm đứng ở trong rừng cây bên hồ, nhìn qua trang viên rách nát kia, yên lặng chờ đợi.
Lúc chạng vạng tối, một nam tử tướng mạo bình thường tùy ý đi qua nơi này, liếc mắt nhìn Khương Phàm, không một tiếng động rời khỏi.
Sau khi trời tối, nam tử lại lần nữa đi qua nơi này, lại liếc mắt nhìn Khương Phàm, vẫn không có thể hiện ra cái gì.
Cho đến rạng sáng hôm sau, nam tử lại lần nữa trở về, bên cạnh còn có một nữ tử đi theo.
Khương Phàm từ hư không dung nhập Sí Thiên giới, vòng vào Luân Hồi bí cảnh, liên chiến ba khu chiến trường, thông báo chuyện xảy ra ở bên ngoài, giảm bớt áp lực của bọn hắn, đề chấn lòng tin.
- Thương vong như thế nào?
Khương Phàm đi đến vết nứt có chiến sự thảm thiết nhất.
Nơi này trước đó là một phiến sa mạc, bây giờ
- Bán Thánh, Niết Bàn, thương vong hơn phân nửa. Tộc trưởng Kim Hống, Địa Long tân tấn Thánh Linh đều chết trận. Long Cốt Cự Ngạc bị đao mang trong cái khe lao ra chém thành bảy đoạn, lui xuống. Hai mươi chín khối bảo cốt, bảy mươi hai khối Bán Thánh bảo cốt, cũng đều toàn bộ ném ra ngoài.
- Mặc dù Tru Thiên Thần Điện và những hoàng đạo kia đã rút lui, nhưng lấy tình huống bây giờ chúng ta cũng gánh không được quá lâu.
Gương mặt xinh đẹp của Thiên Hậu trở nên u ám, thế công phía ngoài còn cao hơn những gì nàng mong muốn, vốn cho rằng có thể kiên trì được hai tháng, ai biết nhanh như vậy liền gánh không được.
Cường giả bên bọn hắn kỳ thật tương đối đủ, Cửu U thâm không cũng là cách trở tự nhiên, nhưng... bọn hắn có cái thiếu hụt trí mệnh, cũng không đủ vũ khí cường hãn.
Mặc dù Khương Phàm nuôi dưỡng được mấy cái, nhưng bất đắc dĩ cảnh giới đều vẫn quá yếu.
Tương phản, đối diện là hoàng tộc hoàng đạo toàn bộ đều mang theo Bảo khí trấn tộc vượt lên đến, không phải có thể giam cầm Cửu U, thì chính là có thể vượt qua Cửu U, cho nơi này đã bị tạo thành áp lực thật lớn.
Sắc mặt Khương Phàm rất nặng nề, hắn mới vừa từ chiến trường của Địa Ma Thụ ở ngoài ngàn dặm tới, nơi đó thương vong thảm trọng, hai vị Thánh Linh của Sí Thiên giới chết trận, còn có năm vị Bán Thánh.
Ngay cả vị lão tổ tông kia đều hứng chịu trọng thương, lúc nào cũng có thể lui ra.
Ba khu phòng tuyến trừ Luân Hồi Huyết Sư nơi đó coi như vững chắc ra, thì hai nơi này đều đã lung lay sắp đổ.
- Tám đại hoàng đạo đều đã rút lui, bên ngoài lúc nào cũng có thể tập trung toàn bộ lực lượng đến cùng một chỗ khởi xướng tổng tiến công. Đến lúc đó chúng ta gánh không được, rút lui đi.
Nếu như Khương Phàm mang đế cốt về, hoàn toàn có thể giao cho Địa Ma Thụ cùng Kim Hống bọn hắn, cưỡng ép ngạnh kháng, còn có thể dùng đế huyết bồi dưỡng cùng tăng cường những người khác, càng quan trọng hơn là đề chấn khí thế, như thế hẳn là còn có thể lại chống cự được mấy tháng, thậm chí có thể lừa giết một nhóm cường giả, chấn nhiếp hoàng đạo hoàng tộc ở phía ngoài, nhưng bây giờ, chỉ có thể rút lui.
Thiên Hậu trầm mặc không nói gì, khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt nhìn không ra bất kỳ thể hiện gì, nhưng có chút nắm chặt tay, biểu hiện ra nàng không cam lòng.
Khương Qua hầu ở phía sau, mặt mũi tràn đầy hổ thẹn, cắn răng nói:
- Bên trong trái tim của còn lưu lại đế uy, nếu như tự bạo, hẳn là có thể phóng xuất ra năng lượng Thánh Vương, lại liên hợp Khương Quỳ cùng Địa Ma Thụ, có thể để thời điểm kẻ thù đợi ở bên ngoài khởi xướng tổng tiến công liều chết chiến một trận...
Khương Phàm đưa tay ngăn Khương Qua lại, nhìn trời lại nói:
- Đừng lại kiên trì. Một khi bên ngoài ngừng tấn công lại liền mang ý nghĩa bọn hắn muốn cử hành hội minh, chuẩn bị khởi xướng tổng tiến công, đến lúc đó không cần do dự, dẫn người rút lui!
Hai ngày sau, Vạn Đạo Thần Giáo đang tức giận cực lực hiệu triệu, các phương lần lượt ngừng tấn công lại, rút về đến Xích Chi đại liệt cốc.
Lập tức, lần đầu tiên các Thống soái hoàng tộc hoàng đạo cử hành hội minh từ khi khai chiến đến nay.
Sau khi trải qua nửa ngày thảo luận, các phương đã quyết định liên thủ tấn công mạnh chỗ vết nứt thứ ba. Bởi vì Luân Hồi Huyết Sư khống chế vết nứt quá nguy hiểm, thực sự không thích hợp tiến công.
Địa Ma Thụ nơi đó cũng nguy hiểm, không chỉ là có uy lực Thánh Vương, mà quá thế công mãnh liệt còn có thể khiến cho Cửu U thâm không rung chuyển luân hồi, cái giá xông vào quá lớn.
Chỗ thứ ba mặc dù đóng giữ nhiều cường giả nhất, nhưng kì thực lại càng dễ đột phá.
Nếu bọn hắn quyết định liên hợp lại, phải lấy cái giá nhỏ nhất, lấy được chiến quả lớn nhất.
Sau đó... Cửu Lê Thần Cung, Đại Quang Mang Thần Điện, Vạn Đạo Thần Giáo cùng Thái Cổ Thần Miếu, tứ đại hoàng đạo cầm đầu, những hoàng tộc khác phối hợp, do ba vị Thánh Vương thống lĩnh hơn mười vị Thánh Linh, cùng số lượng lớn Bán Thánh và niết bàn, vượt qua Cửu U thâm không, lao thẳng đến vết nứt thứ ba.
Nhưng, bọn hắn không có lọt vào chặn đánh điên cuồng như dự đoán, ngược lại còn rất thuận lợi vượt qua, giáng lâm đến nội bộ Luân Hồi bí cảnh.
- Bọn hắn rút lui! Rút về Sí Thiên giới!
- Không tệ lắm, vậy mà lại có thể đoán được chúng ta muốn khởi xướng tổng tiến công.
- Rốt cuộc bọn hắn cũng cũng vẫn gánh không được!
- Mau tìm điểm kết nối giữa Luân Hồi bí cảnh cùng Sí Thiên giới, bây giờ bọn hắn hẳn là vẫn chưa hoàn toàn rút về. Vòng vây bọn hắn, có thể giết bao nhiêu liền giết bấy nhiêu, lại khống chế điểm kết nối, giết vào Sí Thiên giới.
- Chú ý cảnh giác xung quanh, đề phòng mai phục.
- Mai phục?? Với chút thực lực ấy của bọn hắn, nếu như không có Cửu U thâm không, sớm đã bị tru diệt. Bọn hắn để lại mai phục chính là tự chui đầu vào lưới. Dùng tốc độ cao nhất xông đến cho ta!
Tất cả hoàng đạo hoàng tộc không có một khắc nào ngừng lại, lần theo vết tích rút lui thảm liệt trên mặt đất, nhanh chóng chạy tới điểm kết nối của Luân Hồi bí cảnh cùng Sí Thiên giới.
Bọn hắn tăng vọt nhiệt huyết, chiến ý dâng cao.
Liên tục tiến công ba tháng, rốt cuộc cũng nghênh đón thắng lợi.
Mà hoàng đạo rút lui tám cái, hoàng tộc rút lui bảy cái, bọn hắn lưu lại có thể phân phá càng nhiều bảo vật.
Nghĩ đến thi thể những Thánh Vương Thánh Linh kia, toàn thân liền xao động.
Nghĩ đến đan dược rộng lượng của Sí Thiên giới, liền sôi trào nhiệt huyết.
Nghĩ đến có thể tùy ý chà đạp di bộ của Vạn Thế Thần Triều, kích tình liền bành trướng.
Nhưng... Bọn hắn kích động truy tung cái gọi là 'Vết tích', kỳ thật chính là giả tượng mà Thiên Hậu sớm chế tạo trước khi khai chiến liền xua đuổi thú triều, là kết quả tính toán bết bát nhất của chiến tranh.
Khi tất cả hoàng đạo hoàng tộc dọc theo vết tích phóng tới, tại phương hướng ngược nhau, bọn người Khương Phàm đang dùng tốc độ cao nhất phi nhanh, Địa Ma Thụ thì từ lòng đất phóng tới, chạy tới điểm kết nối!!
Chương 1952 Uy Hiếp Đến Từ Thiệu Thanh Duẫn (2)
Khi chi đội liên minh rốt cuộc cũng phát hiện được chỗ không hợp lý, Khương Phàm và tất cả đã toàn bộ lui vào Sí Thiên giới.
Dạ An Nhiên thỉnh nguyện Hỗn Độn Cự Long, khống chế Sí Thiên giới lặng lẽ ẩn vào hư không!
Chi đội liên minh tức giận lại oán giận, mạnh mẽ đâm tới bên trong Luân Hồi bí cảnh mênh mông, tìm kiếm điểm kết nối không gian ẩn nấp khắp nơi, nhưng hiện thực khó khăn xa so với những gì bọn hắn mong muốn.
Muốn rung chuyển không gian, tìm kiếm cửa ra vào bên trong Luân Hồi bí cảnh với phạm vi vạn dặm, thực sự quá khó khăn.
Phóng tầm mắt nhìn tới, mỗi cái vết nứt lúc ẩn lúc hiện đều giống như điểm kết nối.
Có hoàng đạo đã rút khỏi Luân Hồi bí cảnh, đi ra trong hư không ở bên ngoài điều tra, cũng chưa thấy tung tích Sí Thiên giới.
Cứ như vậy, ác chiến oanh oanh liệt liệt lại lấy cục diện lúng túng đến bết bát kết thúc như vậy!
Tất cả hoàng tộc hoàng đạo đều xấu hổ tức giận, càng không cam tâm, bọn hắn biết rõ bọn người như Khương Phàm đã thành đại thế, bỏ mặc xuống sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, mà khống chế Sí Thiên giới, mang ý nghĩa bọn hắn lúc nào cũng có thể giáng lâm từ nơi khác.
Cho nên... Bọn hắn lần lượt rút khỏi Luân Hồi bí cảnh, đến thâm không tìm kiếm Sí Thiên giới!
Khi tin tức truyền ra, các nơi ở Thương Huyền lại nhấc lên sóng to gió lớn.
- Cuồng chiến hai tháng, thương vong thảm trọng, cuối cùng cái gì cũng đều không có cầm tới?
- Giết vào Luân Hồi bí cảnh, lại không công phá được Sí Thiên giới, trận chiến tranh này còn có ý nghĩa gì?
- Mặc dù Luân Hồi hư không cản trở thế công, bọn hắn kéo dài đến bây giờ còn có thể thông cảm được, nhưng không thể ngăn chặn Khương Phàm tại Luân Hồi bí cảnh, thật sự là không thể nào nói nổi.
- Nếu như không thể hủy đi Sí Thiên giới, chẳng phải Sí Thiên giới sẽ du đãng bốn chỗ ở trong hư không, tùy thời giáng lâm tại bất kỳ nơi nào sao?
- Là Man Hoang Chiến tộc cứu được Khương Phàm rồi. Nếu như không phải đế cốt dời đi lực chú ý, cuộc chiến tại Luân Hồi khẳng định là đã có kết cục khác.
…
Sí Thiên giới!!
Hỗn chiến thảm liệt cuối cùng kết thúc, Yêu thú cùng mọi người may mắn còn sống sót đều phân tán đến trong rừng rậm riêng phần mình chỉnh đốn.
- Thiệu Thanh Duẫn hẳn là đã rời khỏi Thương Huyền.
Thiên Hậu ngồi trên đỉnh núi, đón gió núi thanh lãnh, nhìn qua rừng rậm thanh thúy tươi tốt, má ngọc xinh đẹp nhìn không ra bất kỳ thể hiện gì.
- Nàng hãm hại Man Hoang Chiến tộc, sẽ không lại ở lại nơi này, lựa chọn tốt nhất là xâm nhập hải vực, tìm chỗ đặc biệt trốn đi, mau chóng dung hợp đế cốt, tiến vào cảnh giới Thánh Hoàng. Đế huyết lưu lại phía trên hai cây đế cốt, hẳn là đủ nàng tiến đến Thánh Hoàng cảnh, đế cốt có thể để làm sau này lại dùng, cũng có thể sử dụng làm vũ khí.
Khương Phàm chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lấy những gì hắn hiểu về Thiệu Thanh Duẫn, đạt được đế cốt chỉ là bắt đầu, một khi nàng thu hoạch được đầy đủ thực lực, dã tâm sẽ tùy theo tăng vọt. Nàng sẽ không thoả mãn với bấy nhiêu đó, cũng sẽ lợi dụng tài nguyên trong tay nàng với mức độ lớn nhất.
Coi như tương lai nghe được Thiệu Thanh Duẫn mạnh hơn Thánh Hoàng, bước lên cảnh giới Thần Linh, hắn cũng sẽ không hoài nghi.
Thiên Hậu cũng nói:
- Đạt được đế cốt, mục tiêu của nàng không chỉ là Thánh Hoàng, mà là cảnh giới Thần Linh. Vì để đạt tới mục tiêu, nàng sẽ dùng hết khả năng, không từ thủ đoạn. Ta nghĩ... Nàng sẽ yên lặng mấy năm, sau đó lấy tư thái đặc biệt, trở lại trước mắt người đời. Đến lúc đó, nàng không phải lãnh tụ thống ngự hải vực một phương, thì chính là tân chủ nhân của một hoàng đạo, sau đó... Chinh chiến Thiên Khải, tìm kiếm thời cơ thành thần!
- Nàng không có giết ta là không muốn giết ta bây giờ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ gặp gỡ nàng ở Thiên Khải, nàng cũng sẽ trở thành kình địch quấn chúng ta không ra.
- Thiệu Thanh Duẫn...
Thiên Hậu mặc niệm lấy tên của vị hoàng phi kiếp trước kia.
Trước đó không có vội vã xử lý Thiệu Thanh Duẫn, là hi vọng Khương Phàm có thể tự mình đối mặt, giải quyết xong chấp niệm, cũng là không có nhìn Thiệu Thanh Duẫn ở trong mắt, nhưng không nghĩ tới vận mệnh lại mở lên trò đùa cùng với nàng.
Kiếp trước không đủ tư cách làm đối thủ, kiếp này chỉ sợ sinh tử khó liệu.
- Chúng ta quá yếu, cần mạnh lên. Nếu Sí Thiên giới nguyện ý cùng chúng ta cùng tiến lùi, trữ cũng đầy đủ tài nguyên, dứt khoát ở chỗ này chỉnh đốn ba đến năm năm. Nhưng trước khi chỉnh đốn, chúng ta phải làm ba chuyện.
- Chuyện đầu tiên, Khương Quỳ, Khương Qua, lại mang theo Kim Hống cùng hai con Luân Hồi Huyết Sư, Ngũ Thánh liên thủ tiến đến hải vực, gấp rút tiếp viện Kiều Vô Hối.
- Chuyện thứ hai, mang Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các ra khỏi Xích Thiên Thần Triều, sau khi giải quyết nỗi lo thì sẽ không bị người khác quản chế nữa.
- Chuyện thứ ba, sau khi cứu Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các ra, dẫn Sí Thiên giới va chạm Xích Thiên hoàng thành, dùng cái này tuyên cáo toàn Thương Huyền, ai còn dám đuổi bắt Sí Thiên giới, trực tiếp giáng lâm đến trước mặt bọn hắn.
Rốt cuộc Khương Phàm cũng quyết định muốn chỉnh đốn, cục diện đặc thù cũng không thể không để hắn tạm thời dừng bước lại.
- Trạch Thiên Các...
Hai đầu lông mày Thiên Hậu hiện ra một tia phức tạp.
- Chúng ta có thể quyết tâm bỏ mặc Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các, nhưng Xích Thiên Thần Triều cũng mặc kệ chúng ta nghĩ như thế nào, nơi đó sẽ từ đầu đến cuối coi bọn họ là làm con tin, một khi khai chiến, nhẹ thì tra tấn, nặng thì trực tiếp xử tử.
Khương Phàm vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi gặp phải Xích Thiên Thần Hoàng ở Đọa Lạc Thiên Quốc, lão tặc không chút chần chờ nào, trực tiếp xử tử Khương Khấu, Khương Triều, Khương Lan.
Một khắc này, Khương Phàm thừa nhận mình tức giận, cũng đã hiểu còn trong lòng còn có lo lắng đối với Hoang Nguyên vương phủ.
Thiên Hậu trầm mặc không nói gì, Hoang Nguyên vương phủ là thân tộc của Khương Phàm, nhưng Trạch Thiên Các lại cho nàng hồi ức rất không vui.
Khương Phàm nói:
- Xích Thiên Thần Triều từ đầu đến cuối vẫn luôn xem Man Hoang Chiến tộc như uy hiếp, tuyệt đối không cho phép bọn chúng đạt được đế cốt, càng không thể tiếp nhận nơi đó sinh ra Thần Linh. Bây giờ Xích Thiên Thần Tôn đi Thiên Khải chiến trường, tinh nhuệ của Xích Thiên Thần Triều bị ép đến Man Hoang đại địa, số lượng cường giả cảnh nội thần triều có hạn, chính là lúc yếu ớt nhất.
Chương 1953 Thiệu Thanh Duẫn Thứ Hai
Hai ngày sau, Khương Phàm tìm đến Dạ An Nhiên.
Tiểu thế giới Ngũ Hành nàng kiến tạo là một quả cầu Hỗn Độn lơ lửng giữa không trung.
Nhìn không lớn, lại có khí tức Hỗn Độn nồng đậm bao quanh, lượn lờ kỳ quang, mê ảnh trùng điệp, còn không ngừng liên tục hấp thu uy lực Ngũ Hành giữa đất trời.
Khương Phàm nhìn qua Thế giới Ngũ Hành tân sinh, đã hiểu vì sao Dạ An Nhiên có thể đột phá nhanh như vậy.
Thế giới mới bây giờ đã còn không đến mức hình thành khí tức Hỗn Độn, khẳng định là Sí Thiên giới Hỗn Độn Cự Long đã sớm ban cho, mà không ngừng liên tục cung cấp uy lực Ngũ Hành, càng giống là Sí Thiên giới đang thai nghén hài tử mới.
Mà thế giới mới cùng Dạ An Nhiên tương thông, cùng loại với thân thể của nàng, cho nên vượt qua Sinh Tử cảnh là không chút huyền niệm, càng không có áp lực.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Dạ An Nhiên dung hợp cùng thế giới mới, tại vấn đề cảnh giới đã không thể dùng tiêu chuẩn Nhân tộc bình thường để cân nhắc.
Khương Phàm được Dạ An Nhiên dẫn dắt tiến vào Hỗn Độn Cầu, cảnh tượng bên trong sáng tỏ thông suốt.
Phạm vi thế giới mới đã mở rộng đến chừng trăm dặm.
Núi cao tân sinh chập trùng lên xuống, có thứ giống như giang hà lao nhanh, có thứ giống như hùng ưng giương cánh gáy to, có thứ lại giống như hùng sư uy mãnh, lại còn có giống như Thiên Nhân thẳng tắp.
Ầm ầm sóng dậy, mênh mông mà dã tính.
Mê vụ phiêu đãng, có chiếm cứ tại rừng rậm núi cao, có ngưng tụ thành màn mưa, tí tách tí tách làm dịu thế giới tân sinh, có còn chiếm cứ ra lôi điện.
Mấy con sông đang hình thành quy mô, xuyên qua rừng rậm cây núi, có chút hồ nước đang chậm chạp dành dụm, tại điểm cuối cùng xa xôi còn giống như có đại dương mênh mông xuất hiện hình thức ban đầu.
Nơi này có rừng rậm xanh um tươi tốt, mặc kệ hoa cỏ, mầm cây, hay đại thụ trưởng thành, đều triển hiện sức sống tân sinh, sinh cơ bừng bừng, khiến cho tinh thần người ta thanh thản.
Hết thảy cùng nhau, đều là mới tinh.
Khương Phàm ở trên cao quan sát, xa xa đã thấy ba cây đại thụ che trời.
Một gốc là Huyết Bồ Đề, một gốc là Địa Hoàng Đào Thụ, còn có một gốc chính là Vạn Độc Huyết Long.
Ba cây đại thụ mặc dù là vật từ bên ngoài đến, nhưng năng lượng tích trữ vài vạn năm, vẫn mang đến cho thế giới mới đả kích cường liệt, nhất là cây cối hoa cỏ ở ngoài sáng lộ vẻ sinh trưởng tốt.
- Cái này cho chàng.
Dạ An Nhiên đưa cho Khương Phàm một quả linh quả.
- Cấm Nguyên Quả??
Khương Phàm ngạc nhiên nhận lấy.
- Cấm Nguyên Quả Thụ sinh trưởng ở chỗ này rất tốt, vài ngày trước vừa thành thục một quả.
- Nơi này thật sự có thể rút ngắn thời gian sinh trưởng??
- Viên linh quả này trước đó cũng đã nhanh thành thục, tuy nhiên sau khi tiến vào nơi này xác thực có nhanh một chút.
- Chú trọng chiếu cố cho Vạn Độc Huyết Long, phía trên kia có mấy quả sắp thành thục, sau này nói không chừng có thể có tác dụng lớn.
- Đây chính là độc thụ. Khống chế không tốt, sẽ xâm hại thế giới mới của ta.
- Thế giới mới cần cân đối phát triển, các mặt đều phải chiếu cố, độc, cũng là một loại nguyên lực của thế giới.
Khương Phàm ngượng ngùng cười nói, hài lòng thu hồi Cấm Nguyên Quả.
- Cơ Lăng Huyên, Tiêu Phượng Ngô, Thương Hàn Nguyệt, Phượng Bảo Nam, còn có Du Cảnh Chiến, hôm qua đều đã đến, chuẩn bị ở chỗ này bế quan vượt qua Sinh Tử cảnh.
- Tài nguyên đều chuẩn bị đầy đủ?
- Thánh huyết sưu tập từ chiến trường, Sí Thiên giới cung cấp đan dược, hẳn là có thể đủ để bọn họ đột phá.
- Tình huống của bọn hắn...
- Cơ Lăng Huyên, Tiêu Phượng Ngô đều là Chí Tôn Thánh phẩm. Thương Hàn Nguyệt, Phượng Bảo Nam đều là Đại Thừa Thánh phẩm. Thủy Kỳ Lân chàng mang về từ Thần Vực Chi Hải giao cho Thương Hàn Nguyệt, hẳn là có thể trợ giúp tỷ ấy thuận lợi biến đổi đến Chí Tôn Thánh phẩm.
- Những Thánh Thụ chàng mang tới kia đã phá vỡ cân bằng năng lượng Ngũ Hành thế giới của ta, ta sẽ thích hợp chỉ dẫn năng lượng Thánh Thụ chuyển dời đến trên thân Phượng Bảo Nam, dẫn dụ linh văn của hắn biến đổi, tiến đến Chí Tôn Thánh phẩm.
- Sau khi Du Cảnh Chiến dung hợp lôi nguyên của Tổ Kỳ Lân, suýt chút nữa đã mất mạng, sau khi hấp thu số lượng lớn thánh huyết, may mắn sống tiếp được, linh văn dị biến, là một đầu Lôi Kỳ Lân, bây giờ linh văn là Đại Thừa Thánh phẩm.
Trong lời nói của Dạ An Nhiên đều mang mấy phần rung động, sớm tại La Phù sơn mạch, Thánh phẩm đã là quý giá cùng thưa thớt đến cỡ nào, mà bây giờ bọn hắn theo đuổi đã không chỉ còn là Thánh phẩm, mà là càng cao điểm hơn Chí Tôn Thánh phẩm, thậm chí là Thiên phẩm!
Đương nhiên, những cái gọi là thành tựu này đều do bọn hắn khiêu chiến Thương Huyền lấy được, cũng là do Khương Phàm khẳng khái vô tư kính dâng.
- Hoàn cảnh nơi này thích hợp cho bọn họ đột phá hơn, chiếu cố thật tốt.
Khương Phàm mong đợi nhất chính là giờ khắc này, chỉ cần các huynh đệ có thể bình ổn vượt qua Sinh Tử cảnh, bó lớn tài nguyên có thể mau chóng kích thích bọn hắn trưởng thành.
Vượt qua Sinh Tử cảnh, bọn hắn cũng biến thành chiến sĩ chân chính, có thể gánh chịu càng nhiều nhiệm vụ.
- Tình huống của Triệu Thế Hùng rất nguy hiểm, đã chuyển tới Giới Chủ nơi đó.
- Là muốn đột phá?
- Nếu như thuận lợi, mấy tháng này có thể đột phá, nếu như không thuận lợi liền nguy hiểm.
Dạ An Nhiên lắc đầu, Cùng Kỳ Huyết Viêm so với Sát Lục Huyết Viêm còn tàn khốc hơn, muốn vượt qua Sinh Tử cảnh không chỉ cần tài nguyên bồi dưỡng, càng quan trọng hơn là chính hắn cố gắng.
Dù cho Triệu thế hùng là Thiên phẩm linh văn, nhưng muốn vượt qua Sinh Tử cảnh, đều là cửu tử nhất sinh.
- Loại chuyện này người khác giúp không được gì, chỉ có thể dựa vào chính hắn.
- Bọn người Hàn Ngạo thì sao?
- Hàn Ngạo... ừm... Ta còn tại đang mong đợi hắn cho ta vui mừng.
- Thế nào?
- Ta hi vọng hắn có thể tại Sinh Tử cảnh đột phá đến Thiên phẩm linh văn, nhưng giống như có chút không thuận.
- Tài nguyên không đủ?
- Đủ đủ.
Khương Phàm cười khẽ hai tiếng, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, chỉ vào rừng rậm xa xa:
- Thứ đang phát sáng ở nơi đó là cái gì?
- Cấm Nguyên Cổ Thụ.
- Kim quang trên cây là cái gì?
- Là tiểu Kim hầu. Ta nuôi dưỡng nó ở trong thế giới mới, lấy Hỗn Độn cùng uy lực Ngũ Hành bồi dưỡng, hiệu quả cũng không tệ lắm. Xem như một trấn thủ trong thế giới mới này của ta đi.
Dạ An Nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, từ khi bắt đầu sáng tạo Thế giới Ngũ Hành đến nay, tiểu Kim hầu đã ở lại nơi này, tương đương với nương theo Thế giới Ngũ Hành trưởng thành mà nó cũng trưởng thành theo.
Chương 1954 Đại Hôn
Thế giới Ngũ Hành mỗi ngày đều đang thay đổi, tiểu Kim hầu mỗi ngày cũng đều có vui mừng mới.
- Ồ?
Khương Phàm thoáng có phản ứng, Yêu thú nương theo thế giới mới sinh trưởng?
Đây có được coi là Linh thú đầu tiên khai thiên tích địa không!
Mấy năm không thấy, tiểu Kim hầu ngưu bức đại phát.
Dạ An Nhiên bỗng nhiên hạ giọng nói:
- Thiên Hậu cần tiến vào bế quan không? Ta thấy cảnh giới của nàng tựa như là Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên, trong này có khí tức Hỗn Độn, rất thích hợp qua Sinh Tử cảnh. Ta... Không tiện mời lắm, chàng tự mình đi hỏi một chút?
Khương Phàm cười:
- Có ý tốt ta thay nàng nhận, nhưng nàng không cần.
- Cũng đúng, phẩm cấp Linh văn của nàng rất cao, Sinh Tử cảnh hẳn không có áp lực, không cần nơi này.
- Đừng hiểu lầm, nàng không phải không cần nơi này, nàng không cần tu luyện.
- Có ý gì?
- Nàng là Ngự Thiên linh văn, có thể cùng Yêu thú ký kết khế ước đặc thù, sau đó từ khế ước thú nơi đó không ngừng liên tục hấp thu năng lượng, không cần tu luyện liền không thể không ngừng mạnh lên, nàng cũng không cần nghiên cứu võ pháp, bởi vì khế ước thú có tất cả truyền thừa, nàng đều có thể cùng hưởng, tùy tiện sử dụng.
Dạ An Nhiên kinh ngạc giương lông mày lên:
- Còn có linh văn như thế này?
- Không chỉ có như vậy, Yêu thú ký kết khế ước cùng với nàng còn có thể từ nơi nàng đạt được một loại ban ân thần bí, kích phát ra tổ mạch!
- Loại linh văn này thuộc về đặc thù linh văn dị biến, là cái đầu tiên từ xưa đến nay, tiềm lực vô cùng lớn.
- Đáng sợ thật.
Dạ An Nhiên rung động khẽ nói.
- Đúng vậy, đáng sợ thật.
Khương Phàm nhìn Thế giới Ngũ Hành mênh mông, trong lòng âm thầm oán thầm.
Linh văn của Thiên Hậu xác thực đáng sợ, nhưng linh văn này của An Nhiên cũng tương xứng.
Thiên Hậu? An Nhiên??
Nếu hai người này là đều thành thần, tương lai có thể an bài thế nào.
Tuyệt đối không nên lại có biến cố như Thiệu Thanh Duẫn, nếu không...
- Hôm nay ta tới tìm nàng là muốn mời nàng liên hệ Hỗn Độn Cự Long, chuyển Sí Thiên giới tới Xích Thiên Thần Triều.
Khương Phàm âm thầm lắc đầu, không nghĩ thêm những chuyện hư ảo kia.
- Chàng muốn khai chiến cùng Xích Thiên Thần Triều?
Dạ An Nhiên kinh ngạc giơ đôi lông mày nhỏ nhắn xinh đẹp lên.
- Ta trà trộn vào thần triều trước, điều tra tình huống Hoang Nguyên vương phủ cùng Trạch Thiên Các, tốt nhất là thừa dịp trước khi Xích Thiên kịp phản ứng liền di chuyển người đi ra trước tiên. Sau đó... Sí Thiên giới dùng Thiên Nhãn Tỏa Liên trực tiếp đánh đến dưới chân hoàng thành.
- Cục diện chúng ta bây giờ, càng không phải nên chỉnh đốn sao?
- Man Hoang kéo lại số lượng lớn tinh lực của Xích Thiên, Xích Thiên càng đương nhiên nhận định chúng ta đang chạy trốn, bây giờ chính là cơ hội tốt để ta chui vào hoàng thành. Đây cũng rất có thể là cơ hội duy nhất để ta cứu bọn họ.
- Ta sẽ nói chuyện cùng Hỗn Độn Cự Long, hẳn là ngài ấy sẽ phối hợp. Nhưng bọn hắn hẳn là bị bảo vệ nghiêm mật, chàng muốn cứu người như thế nào đây?
- Lãnh Tuyền và Ngư Cung tại một năm trước đã ẩn núp tiến vào, nên điều tra hầu như đều đã điều tra tốt, sau khi ta tiến vào sẽ nhìn tình huống chỉ định kế hoạch hành động, nàng chỉ cần ở lại hư không chờ tin tức của ta.
Khương Phàm thở sâu, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Mấy năm gần đây hắn trải qua rất khó, không phải trốn đông trốn tây, chính là chật vật bỏ mạng, bây giờ rốt cuộc cũng đến phiên hắn chủ động đánh ra.
Hoàng thành... Hoàng thành... Nơi đó có hắn quá nhiều hồi ức.
Có mỹ hảo, cũng có thù hận.
Ví dụ như, Chu Diễm!
Đại hoàng tử Xích Thiên năm đó, tình địch số một của hắn, không biết còn sống không?
…
Xích Thiên hoàng thành!
Đại thành rộng rãi nhất cũng là khổng lồ nhất Thương Huyền đại lục.
Bên ngoài có chín con sông lớn vờn quanh, từng con sông kéo dài mấy ngàn dặm, nước sông lao nhanh, ầm ầm dậy sóng, giống như chín con Cự Long chiếm cứ.
Nội bộ cùng chia ra thành khu ngoại thành cùng khu nội thành.
Khu ngoại thành tổng cộng có tám bộ thành khu, mỗi bộ thành khu đều có thể so với hoàng đô hoàng triều khác, trải rộng cửa hàng nơi ở, náo nhiệt phồn hoa, nhân khẩu có từ ngàn vạn người trở lên.
Khu nội thành thì là cự nhạc đột ngột nhảy lên che trời, từ dưới lên trên chia làm tám đại tầng, tổng thể cao tới ba vạn mét, càng là đi lên, thân phận địa vị của người ở càng là tôn quý.
Hoang Nguyên vương phủ, vương phủ tôn quý, theo lý mà nói hẳn là ở tại tầng thứ sáu của khu nội thành, cũng là nơi tiếp cận hoàng tộc.
Nhưng, Hoang Nguyên vương phủ hết lần này tới lần khác đều bị an trí tại khu ngoại thành, lại còn là nơi hẻo lánh.
Nói là vương phủ, nhưng kỳ thật chỉ là một trang viên rách nát, trống rỗng, không sức sống.
Nơi này quanh năm chỉ có năm người ở, ra vào đều cần thông báo, tình huống tu luyện cũng đều cần báo cáo.
- Khương Dương, Khương Hách, nghe lệnh!
Một tên nam tử mập mạp, dưới sự chen chúc của các thị vệ, cao ngạo đi tới trang viên rách nát.
Hai nam tử gầy gò bộ dáng tương tự, từ sâu trong trang viên đi tới, lạnh lùng nhìn tên mập mạp.
Tên mập mạp lung lay thánh chỉ trong tay, trong mắt nhỏ hiện lên mấy tia ý lạnh.
- Điếc sao? Nghe lệnh!
- Quỳ xuống!!
Thị vệ ở hai bên quát lớn.
Khương Dương, Khương Hách dùng sức nắm chặt nắm đấm, chậm rãi quỳ xuống, nhưng vẫn quật cường ưỡn ngực thân, ngẩng đầu.
- Làm dáng kiêu ngạo này cho ai nhìn? Đều đã quỳ xuống, làm sao cho quỳ khác nhau ở chỗ nào sao? Ngây thơ!
Tên mập mạp khô cằn cười lạnh hai tiếng:
- Hôm nay là ngày vận may của các ngươi. Do Nội Vụ phủ đề nghị hôn sự, hoàng thất bên kia ân chuẩn. Bảy ngày sau, chính là ngày đại hôn của các ngươi. Đến lúc đó nữ tử sẽ đưa đến trong phủ cho các ngươi, kỳ hạn một tháng để các nàng mang thai. Quy củ cũ, sau khi mang thai, mang nữ tử đi. Đợi sau khi sinh ra, nếu như là nữ hài, xử tử, trả lại nữ tử cho các ngươi, tiếp tục tạo ra con người. Nếu như là nam hài nhi, do hoàng thất bồi dưỡng, sau mười tuổi, đưa về Hoang Nguyên vương phủ.
Gương mặt gầy gò của Khương Dương lập tức dữ tợn:
- Chúng ta còn đang giữ đạo hiếu! Không thể nào đón dâu! Sài Bành, ngươi cố ý?
- Giữ đạo hiếu? Trong mộ có thi cốt sao, cũng chỉ là một ngôi mộ chôn y phục và di vật mà thôi, giữ đạo hiếu nửa năm là đủ rồi, còn không phải thủ ba năm?
Chương 1955 Bắt Đầu Đi Vào
- Đứng lên đi, quét dọn sân nhỏ một chút, nhìn nơi này bẩn như thế, không biết còn tưởng rằng là ổ chó đấy. Bảy ngày sau nhớ kỹ đổi y phục sạch sẽ, tắm rửa sạch sẽ, nữ tử chọn lần này đều là từ trong thanh lâu. Mặc dù tuổi đã già sắc suy, dung nhan không còn nữa, nhưng... Ha ha, kinh nghiệm phong phú, phục vụ đúng chỗ. Các ngươi ngay cả tay của nữ tử đều không có kéo qua, hãy hưởng dụng cho tốt, không cần hoang phế.
- Hắc hắc...
Bọn thị vệ đều nở nụ cười tà ác.
- Đám hỗn đản các ngươi!
Khương Hách tức giận hét lên.
Hai nử tử lầu xanh?
Đây là đang lăng mạ Hoang Nguyên vương phủ bọn hắn sao!
Nếu như phụ thân vẫn còn, há lại cho Sài Bành làm càn như vậy!
- Ha ha, không có tùy tiện tìm cho các ngươi hai nữ nô từ thị trường nô lệ đã là đặc biệt khai ân, đừng cho mặt mà không biết xấu hổ! Ta nhổ vào, thật xem mình làm vương tử rồi??
- Ta cảnh cáo các ngươi, trong vòng một tháng nếu như không thể để cho các nàng mang thai, thiến các ngươi, lại chiêu cáo hoàng thành, ta xem các ngươi có dám lười biếng hay không!
Sài Bành hừ lạnh hai tiếng, mang theo bọn thị vệ nghênh ngang rời khỏi.
- A!!
Khương Dương, Khương Hách tức giận gào thét, đầy ngập lửa giận, gương mặt dữ tợn, nhưng cuối cùng lại không có chỗ phát tiết.
Vương phủ cái gì, vương tử cái gì, bọn hắn xưa nay không quan tâm.
Bọn hắn tình nguyện làm người bình thường, cũng không nguyện ý bị nuôi nhốt giống như súc sinh thế này. Ngay cả ăn cơm, tu luyện, thậm chí quan hệ nam nữ đều bị người khác khống chế.
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn đặc thù, chỉ sợ cả đời cũng không thể rời khỏi tòa trang viên này.
- Đại ca...
Khương Hách ngồi ở trên tảng đá bên cạnh, chán nản nói:
- Huynh nói phụ thân cùng gia gia thật giống như Sài Bành nói là Khương Phàm giết sao?
- Nếu kiếp trước Khương Phàm từ bỏ vương phủ liền không có nơi coi sinh dưỡng hắn ra gì. Bây giờ sau khi gặp lại, cũng hẳn là không nguyện ý nhận bức hiếp, tự tay xử tử bọn hắn. Ha ha, người làm đại sự, đương nhiên phải không từ thủ đoạn.
Khương Dương anh tuấn nổi lên một vòng dữ tợn:
- Thần Hoàng cái gì, ta xem thường hắn! Chính hắn huy hoàng phóng khoáng, không để ý thân tộc sống chết, đáng đời chết tại Đăng Thiên Kiều!
- Đại ca...
- Ta nói sai sao? Năm đó đều là chủ nhân Thương Huyền, vì sao còn để thân tộc ở lại Xích Thiên Thần Triều? Là hắn không thể nào sao? Là hắn không muốn!! Hắn chính là xem chúng ta làm con tin để cho Xích Thiên Thần Triều an tâm.
- Cái gì thân tình huyết mạch, trong mắt hắn chỉ là thẻ đánh bạc mà thôi. Ông trời không có mắt, vậy mà lại để hắn luân hồi trùng sinh. Ta nguyền rủa đời này của hắn ngay cả Thiên Khải chiến trường đều không lên được, ta nguyền rủa hắn bị các hoàng đạo Thương Huyền ăn tươi nuốt sống, ta nguyền rủa nữ tử của hắn đều biến thành đồ chơi cho nam tử thiên hạ! Ta nguyền rủa toàn bộ bọn hắn đều không được chết tử tế, chết không yên lành!
Khương Dương đầy ngập lửa giận, thân thể thẳng tắp đều đang run rẩy.
Khương Hách có chút há mồm, nhưng lại không biết nói cái gì, chán nản cúi đầu xuống, vẻ mặt ảm đạm.
- Hắn chết thì chết, vì sao còn muốn trở về? Tại sao lại hại chết phụ thân và gia gia! Nếu thật sự để cho ta đụng phải, ta liều mạng tự bạo đều muốn giết cái tên bại hoại gia tộc hắn kia!
Khương Dương khàn giọng gầm nhẹ, giận dữ rời khỏi.
- Đụng phải? Chúng ta có tài đức gì, có thể đụng tới Thần Hoàng.
Khương Hách buồn bã cười một tiếng, chống thân thể gầy yếu lên, yên lặng đi đến mộ hậu viện chôn y phục và di vật.
Sau hai ngày khi Hoang Nguyên vương phủ đạt được tin tức thành hôn, Khương Phàm đã đứng ở trong hoang dã náo nhiệt, nhìn ra chín con sông xa xa kia.
Muốn tiến vào Xích Thiên Thần Triều, cần theo thứ tự đi qua chín con sông lớn. Mỗi con sông đều là rộng chừng ngàn mét, phía trên mắc lấy một cây cầu đá rộng rãi hùng vĩ, cũng đều có vệ đội hoàng thành tinh nhuệ đóng giữ.
Đám người tới lui cùng đội xe kết đội thành quần, số lượng khổng lồ, náo nhiệt hỗn loạn, nhưng trước khi đi đến cầu đá đều sẽ tự giác an tĩnh lại.
Không dám ồn ào, không dám gây sự, thành thành thật thật từ đi qua trên cầu.
Nếu không, vệ đội đóng giữ sẽ giáng lâm đến trước mặt ngươi trước tiên, mặc kệ ngươi có nguyên nhân gì, trực tiếp ném xuống sông cho mãnh thú ăn.
Mà mặc kệ là ai, tại trước mặt tòa đại thành bao la hùng vĩ này đều sẽ không tự chủ được mà lòng sinh kính sợ.
Dù sao tại toàn bộ Xích Thiên Thần Triều, thậm chí đại địa Trung Vực Đông Bộ, tòa thành lớn này không thể nghi ngờ chính là nơi tôn quý nhất, cũng là 'chỗ ở của Thần Linh' trong lòng dân chúng.
- Một ngàn năm, không biết đều đã có thay đổi gì.
Khương Phàm đi theo biển người đi đến cầu đá trước mặt, cũng lặng lẽ kích ra Thiên Mệnh Chiến Giới, che giấu khí tức của mình.
Thiên Mệnh Chiến Giới không chỉ có thể áp chế cảnh giới xung quanh, còn có thể phong ấn năng lượng của mình rất tốt, bao gồm cả linh văn cùng cảnh giới.
Hắn không thể không cẩn thận, bởi vì chín tầng cầu đá không chỉ đơn giản là con đường vào thành như vậy, phía trên còn bố trí pháp trận đặc biệt, có thể tinh chuẩn khóa chặt cường giả cao giai Niết Bàn cảnh, có thể cảnh giác đến vũ khí đặc thù, còn có thể phát giác được khí tức Thánh phẩm thậm chí Thiên phẩm linh văn.
Một khi khóa chặt, không phải trực tiếp đề ra nghi vấn, thì chính là bí mật tiếp cận.
Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí khống chế Thiên Mệnh Chiến Giới, thuận lợi thông qua chín vòng sông lớn.
Thiên Mệnh Chiến Giới không hổ là Chuẩn Thần khí, không có để hắn phóng thích, từ đầu đến cuối đều không có để cho ai cảnh giác.
Sau khi đi xuyên qua cửa thành, lại hỏi thăm đơn giản, hắn đi tới Hoang Nguyên vương phủ ở vào một nơi hẻo lánh ở thành khu thứ ba.
Nơi này có phiến hồ nhỏ, vương phủ đang giữa hồ.
Không cần suy nghĩ nhiều, hồ nhỏ khẳng định được tinh diệu bố trí pháp trận, bất kỳ người ngoài nào muốn ra vào cũng đều sẽ xúc động pháp trận.
Khương Phàm đứng ở trong rừng cây bên hồ, nhìn qua trang viên rách nát kia, yên lặng chờ đợi.
Lúc chạng vạng tối, một nam tử tướng mạo bình thường tùy ý đi qua nơi này, liếc mắt nhìn Khương Phàm, không một tiếng động rời khỏi.
Sau khi trời tối, nam tử lại lần nữa đi qua nơi này, lại liếc mắt nhìn Khương Phàm, vẫn không có thể hiện ra cái gì.
Cho đến rạng sáng hôm sau, nam tử lại lần nữa trở về, bên cạnh còn có một nữ tử đi theo.
Bình luận facebook