-
Chương 1961-1965
Chương 1961 Huyết Kiếm Kiếp Trước (4)
- Kiếm Linh cô nương, hân hạnh.
Khương Phàm lung lay ngón tay, tỉ mỉ quan sát lấy Độc Cô Kiếm Linh.
Cô nương này so với ca ca cùng lão phụ thân nàng đều nén lòng mà nhìn nhiều, ngũ quan rất đẹp, mỹ cảm rõ ràng, để cho người ta nhìn qua đều khó mà quên được.
Mặc dù nàng trông hơi gầy, nhưng cũng rất khỏe đẹp cân đối, dáng người thẳng tắp một mét tám mang đến cho người ta cảm giác tư thế hiên ngang, nhất là cặp đùi đôi thon dài kia, cho dù là được bao bọc bởi chiếc váy dài, nhưng cũng không che giấu được loại mỹ cảm đáng chú ý kia.
- Hắn là ai??
Độc Cô Kiếm Linh đứng ở nơi đó giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, thẳng dáng người hoàn mỹ triển hiện trước sau lồi lõm, cùng cặp đùi đẹp tròn trịa, vừa hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Khó trách sẽ có nhiều người đến cầu thân như vậy, không chỉ là coi trọng nguồn lực lượng Huyết Kiếm đường này, cũng bởi vì vẻ mỹ lệ lại kiệt ngạo báo phụ mẫu này.
- Hắn là...
Độc Cô Sát chần chờ không biết giới thiệu làm sao.
- Là ai? Có cái gì không thể nói sao? Ngươi, ai phái tới? Làm giao dịch gì cùng Huyết Kiếm đường chúng ta?
Ánh mắt Độc Cô Kiếm Linh lăng lệ, lóe ra ý lạnh bức người.
- Từ hôm nay trở đi, Huyết Kiếm đường làm việc cho ta, Kiếm Linh cô nương, ngươi nên phối hợp thật tốt với ta.
- Làm việc cho ngươi? Khẩu khí thật lớn!
Độc Cô Kiếm Linh kiêu ngạo quát tháo:
- Phụ thân, đánh hắn ra ngoài, Huyết Kiếm đường chúng ta truyền thừa ngàn năm, chưa bao giờ thỏa hiệp trước bất kỳ ai, chúng ta càng không cần biến thành chó săn của ai cả!
Độc Cô Sát ho nhẹ vài tiếng, nói:
- Chúng ta không phải thỏa hiệp với ai, mà là...
- Là cái gì? Phụ thân, ngài làm sao thế, sao lại ấp úng. Bị hắn khống chế rồi?
- Huyết Kiếm đường là hắn khai sáng.
- Cái gì?
- Hắn, là Khương Phàm, Huyết Kiếm đường, là năm đó bọn hắn sáng tạo cũng đặt ở lại hoàng thành.
Độc Cô Sát nhìn Khương Phàm một chút, không để lại dấu vết lắc đầu, ra hiệu Khương Phàm không nên nói chuyện tổ tiên bọn họ bội bạc nữa.
- Khương Phàm? Tên này nghe rất quen thuộc...
Độc Cô Kiếm Linh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, con ngươi cũng hơi phóng đại.
Khương Phàm?
Phần Thiên Thần Hoàng chuyển thế?
Cái người điên oanh động Thương Huyền kia?
Không phải hắn đang ở Sí Thiên giới sao, không phải hắn đang bị tất cả hoàng tộc hoàng đạo vây công sao?
Hắn, tại sao lại ở chỗ này!!
Huyết Kiếm đường lại là do bọn hắn bí mật khai sáng?
Nội ứng??
Trong đầu Độc Cô Kiếm Linh bất chợt hiện lên vô số suy nghĩ.
Lúc này, đệ tử phía ngoài bước nhanh tiến đến:
- Đường chủ, tin tức ngài muốn đã tra được. Đám nô Tiết gia lệ kia, dự tính buổi tối hôm nay có thể đến phần khu thứ tám, đến lúc đó sẽ có thịnh hội bán đấu giá.
…
Bóng đêm dần tối, cửa thành khu nội thành phía tây ầm ầm rộng mở, bọn công tử hoàn khố cùng từng đội xe kéo xa hoa đi vào nội thành, lao tới phần khu thứ tám.
Trong đám hoàn khố này phổ biến đều là ngang ngược càn rỡ, bất học vô thuật, có chút còn việc ác bất tận, nhưng bọn hắn đều gia thế hiển hách, thân phận tôn quý, các tổ tiên đời đời kiếp kiếp góp nhặt gia nghiệp, vững chắc địa vị, đầy đủ để chèo chống bọn hắn phóng túng trong cố đô vạn năm này.
Đội xe mạnh mẽ đâm tới, phóng tới trên trên đường phố rộng rãi náo nhiệt không chút kiêng kỵ.
Phần khu thứ tám tại Đông Nam bộ, nơi này có mười tám con phố giăng khắp nơi, tất cả đều là chỗ ăn chơi đặc thù.
Hội đấu giá, đấu thú trường, giác đấu trường, hoa lâu, chợ giao dịch nô lệ các loại, cái gì cần có đều có.
Chợ giao dịch Cuồng Sa nô lệ, là một trong tam đại chợ giao dịch của phần khu thứ tám, chuyên buôn bán nô lệ.
Bởi vì sự kiện Tiết gia ở Tây Cương, nơi này thành tiêu điểm đêm nay tại phần khu thứ tám.
Không chỉ có đám công tử bột khu nội thành chen chúc tới, mà thế lực phe phái các thành khu khác, cũng đều tụ tập tới nơi này.
Có nữ quyến Tiết gia đến, cũng có những cường giả Tiết gia kia.
- Đến rồi! Trên vải mành xe kéo thêu kim luân, chính là đội xe Kim Luân vương phủ.
Độc Cô Kiếm Linh bồi Khương Phàm đứng trong một con ngõ hẻm đối diện chợ giao dịch, cõng trọng kiếm, vẻ mặt khẩn trương.
Đây chính là đội xe vương phủ.
Đối với những người sinh ra và lớn lên ở hoàng thành mà nói, vương phủ không thể nghi ngờ chính là cấm kỵ không thể khiêu khích, mà đêm nay nàng lại phải đến cướp giết công tử vương phủ, muốn ổn định tinh thần thực sự rất khó khăn.
Trong một con ngõ hẻm khác gần đó, Độc Cô Sát mang theo tinh nhuệ tâm phúc bí mật ẩn núp, cũng đều vô cùng khẩn trương.
- Tên heo mập kia chính là Từ Thát Khấu?
Khương Phàm tựa ở phố nhỏ trên tường, nhìn đội xe Kim Luân vương phủ đang đi đến.
Sau khi bọn thị vệ dừng xong đội xe, hai nữ tử tuyệt lệ mặc hở hang, đỡ lấy một tên nam tử to béo đi tới.
Bất luận là Thương gia bên trong chợ giao dịch, hay là những người ở gần đó, đều nhao nhao hành lễ đối với nam tử.
Nam tử kiêu căng, cũng chưa từng nhìn đến những người kia, đưcọ thị nữ nâng đỡ, đi đến chợ giao dịch ồn ào náo nhiệt.
- Ngươi muốn làm thế nào?
Độc Cô Kiếm Linh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Chờ đợi.
Khương Phàm nhìn đội xe cùng biển người lui tới, âm thầm rung động.
Đây chính là âm u dưới sự phồn hoa phong mạo của hoàng thành mặt, cũng là phú quý thúc đẩy tà ác sinh trưởng.
Nhưng bất kỳ một tòa hoàng đô phồn hoa nào cũng đều tránh không được vấn đề như vậy, bao gồm cả Vạn Thế Thần Triều đã từng của hắn.
Nếu như năm đó Vạn Thế Thần Triều kiên trì được, đừng nói hơn ngàn năm, chỉ cần ngắn ngủi mấy chục năm hay trên trăm năm, nơi chốn như thế này sẽ theo nhu cầu mà sinh ra.
- Ngươi hẳn là mang theo rất nhiều người, các ngươi làm thế nào trà trộn vào tới?
Độc Cô Kiếm Linh đứng khoảng cách gần đánh giá nhân vật truyền kỳ này, giống như không hề hung tàn tà ác như tưởng tượng vậy, nhìn còn có chút anh tuấn phóng khoáng.
Tuy nhiên nàng biết nam tử có thể dẫn bạo sóng gió ở Thương Huyền, tuyệt đối sẽ không giống nhìn đơn giản như bề ngoài.
- Tự ta đến.
- Những người khác đâu? Đều ở lại bên ngoài sao, chẳng lẽ các ngươi muốn cường công?
- Đến lúc đó nên làm cái gì liền cái đó.
- Huyết Kiếm đường đánh cược hết thảy điên cùng ngươi, ngươi hẳn là sẽ mang toàn bộ chúng ta đi cùng chứ.
- Các ngươi có thể tận trung, ta có thể sẽ hết sức.
- Đây chính là ngươi nói.
Chương 1962 Vu Oan Hãm Hại
Độc Cô Kiếm Linh liên tục chần chờ, lại thấp giọng nói:
- Ngươi sẽ bồi dưỡng đại ca của ta sao? Mặc dù huynh ấy đối nhân xử thế kém một chút, nhưng toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên tu luyện kiếm thuật, huynh ấy lại là Chí Tôn Thánh phẩm, đợi một thời gian, khẳng định là có hi vọng tiến lên cao giai Niết Bàn. Nói không chừng đều có thể tu luyện đến Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên.
Khương Phàm liếc mắt nhìn Độc Cô Kiếm Linh, không nói gì thêm, tiếp tục nhìn qua chợ giao dịch nô lệ càng ngày càng náo nhiệt.
- Mặc dù các ngươi có rất nhiều cường giả, nhưng Chí Tôn Thánh phẩm khẳng định cũng không có nhiều đi, đại ca của ta lại là kiếm tu, tiềm lực rất lớn.
Độc Cô Kiếm Linh không biết Huyết Kiếm đường là bị Khương Phàm bức hiếp, chỉ nghĩ là Khương Phàm bắt đầu đến dùng quân cờ ngàn năm, đương nhiên cho là tương lai Huyết Kiếm đường khẳng định phải tiến đến Sí Thiên giới, nơi đó chính là hoàng tộc Đan Đạo, khắp nơi đều có đan dược, cho nên muốn sớm tranh thủ chút cơ hội cho huynh trưởng.
Cho đến đêm khuya, giao dịch bên trong Nô Đãi tràng cơ bản đã định.
Có kẻ hài lòng mang theo nô lệ của mình rời khỏi, có kẻ bỏ mất nô lệ mình ngưỡng mộ trong lòng, ở bên trong cãi vã.
Khương Phàm rất kiên nhẫn đứng ở trong ngõ hẻm, nhìn biển người liên tiếp đi ra.
- Nơi đó! Đến rồi! Ngươi muốn làm thế nào? Là phục kích ở trên đường, hay là...
Độc Cô Kiếm Linh còn chưa nói xong, Khương Phàm đã đi qua.
- Ha ha, chúc mừng Từ công tử, đã bắt lại chính thê của lão Tiết tặc.
- Khẩu vị của Từ công tử càng ngày càng kích thích.
- Từ công tử! Đêm nay ngươi thật quá mức, cướp được chính thê của lão Tiết tặc còn không đủ, lại còn đoạt cả ba vị tiểu thiếp, ngươi không sợ ăn bể bụng!
Số lượng lớn công tử hoàn khố vây quanh Từ Thát Khấu, lấy lòng, cười đùa, bầu không khí sốt ruột.
Từ Thát Khấu tươi cười, tinh thần phấn chấn, hiển nhiên đêm nay thu hoạch rất tốt.
Kỳ thật dựa vào thân phận vương tử của hắn, thật đúng là không có mấy người dám cùng hắn cạnh tranh.
- Từ Thát Khấu, chúng ta làm giao dịch, thế nào?
Một công tử hoàn khố đến từ hầu phủ chen đến phía trước, ngăn cản Từ Thát Khấu.
- Ngươi tỉnh lại đi! Người, ta chắc chắn phải có được! Bao nhiêu tiền ta đều không bán!
Từ Thát Khấu sầm mặt lại, hừ một tiếng, đó chính là hỗn đản cùng hắn tranh đoạt ở trong, đi ra còn không hết hi vọng.
- Ta không phải muốn đoạt cùng ngươi bây giờ, là chờ ngươi chơi chán, lại chuyển cho ta. Một năm, liền một năm, thế nào??
Cái tên công tử hoàn khố kia không tranh nổi, chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, mặc dù không thể uống chén canh, nhưng chỉ cần có thể nhấm chút cũng được.
Loại giao dịch nô lệ như vật phẩm này, mặc dù để cho người ta buồn nôn sinh chán ghét, nhưng ở trên chợ giao dịch lại hết sức bình thường.
Nô lệ, vốn là dân đen.
- Một năm?
Từ Thát Khấu đảo con mắt đi lòng vòng, đêm nay chơi quá mức, tiền riêng toàn ném ra, nếu như có thể thu về chút lợi tức, còn rất khá.
- Liền một năm, nhưng ngươi phải bảo đảm các nàng đều hoàn chỉnh.
Cái tên công tử hoàn khố kia cười.
Từ Thát Khấu liếm môi một cái:
- Một năm, nửa giá cho ngươi!
- Nửa giá? Ngươi quá mức!!
- Muốn hay không, nửa giá!!
- Tốt, liền nửa giá, nhưng đến lúc đó ta muốn kiểm hàng, nếu có vấn đề, ta sẽ không đưa tiền.
- Ha ha, ngươi cứ chậm rãi chờ đi.
Từ Thát Khấu vung tay lên, ra hiệu chủ nô theo ở phía sau:
- Mang người cho ta tới, đêm nay ta không trở về vương phủ, ở lại phần khu thứ tám này qua đêm.
Đám người cười vang, nhao nhao khuyên Từ Thát Khấu đừng quá sức.
Lúc này, Khương Phàm đi tới trước mặt đám người này, nói với thị vệ ở phía ngoài:
- Nhường cái, tránh ra một chút.
- Ngươi làm gì?
Bọn thị vệ khẽ nhíu mày.
Ngươi là ai chứ?
- Tránh ra!
Ngữ khí Khương Phàm hơi trầm xuống.
Bọn thị vệ sửng sốt một chút, không đợi kịp phản ứng liền bị đẩy sang hai bên.
Khương Phàm đi xuyên qua thị vệ, đẩy mấy tên hoàn khố đang muốn nịnh nọt ra.
- Ai vậy, mắt bị mù sao?
Đám công tử bột lảo đảo ngã xuống đất, chửi ầm lên.
- Từ Thát Khấu đúng không?
Khương Phàm đi đến trước mặt Từ Thát Khấu, không chần chờ chút nào, liền nâng một chân đánh vào trên đầu gối của hắn.
Răng rắc!!
Hài cốt vỡ vụn, huyết nhục vẩy ra, đùi phải Từ Thát Lỗ bỗng nhiên hất lên về sau, cơ thể to béo quỳ xuống trước Khương Phàm.
- A!
Từ Thát Lỗ kêu thảm, sau khi quỳ xuống đất liền nhào về phía Khương Phàm.
- Đi!
Khương Phàm ra tay như điện, cầm lấy cổ Từ Thát Khấu đang ngả vào trước mặt mình một cái, toàn thân cuồn cuộn kình khí, kéo lấy Từ Thát Khấu đang gào thảm phóng lên tận trời, biến mất ở trên nóc nhà.
Chợ giao dịch yên tĩnh như chết, tất cả mọi người giật mình đứng nguyên tại chỗ.
- A!!
Trong ngõ hẻm, Độc Cô Kiếm Linh nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi, lại tranh thủ thời gian che môi đỏ, ánh mắt lắc lư, gương mặt xinh đẹp chấn kinh.
Cứ bắt như vậy??
Cứ như vậy... Đi đến trước mặt... Trực tiếp bắt??
Thần Hoàng này làm việc, chính là mạch suy nghĩ không giống với người bình thường như bọn hắn sao.
Bọn người Độc Cô Sát tiềm phục tại chỗ tối tê rần da đầu, nhanh chóng biến mất trong bóng đen.
- Công tử!!
Đám cận vệ của Từ Thát Khấu giật mình, rốt cuộc cũng kịp phản ứng, bọn hắn đấm ngực dậm chân, bối rối lo lắng, vọt tới phía người thần bí kia biến mất.
- Ngọa tào! Đó là ai a?
- Từ Thát Khấu chọc tới ai sao? Ai ác như vậy, một chân liền đá phế đầu gối đi rồi?
- Tiểu tổ tông của ta ơi, bắt người ở trước mặt mọi người? Đây là đang miệt thị Kim Luân vương phủ sao?!
Bọn công tử hoàn khố kinh hô gọi bậy, tranh thủ thời gian trốn đến trong nhóm thị vệ của mình, sợ lại nhận tập kích.
Chủ nô càng ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lớn như hạt đậu trượt xuống gương mặt như mưa.
Từ Thát Khấu bị bắt trong chợ giao dịch của hắn?
Kim Luân vương phủ truy cứu tới, hắn sẽ đứng mũi chịu sào chịu trừng phạt.
Lúc này, trong chợ giao dịch truyền đến tiếng thét chói tai, đưa tới hỗn loạn.
- Lại làm sao?!
Chủ nô lộn nhào xông vào chợ giao dịch hỗn loạn.
Ở bên trong khu vận chuyển nô lệ của chợ giao dịch, các nô lệ vừa mới bị mua xuống đang bị chỉnh lý từng nhóm, chuẩn bị đưa cho người mua. Nhưng... bọn người Lãnh Tuyền, Ngư Cung sớm đã trà trộn đi đến, tại thời điểm Khương Phàm bắt Từ Thát Lỗ đi, bọn hắn đã quả quyết ra tay xử tử toàn bộ bọn thị vệ đang vận chuyển trong chợ giao dịch, cũng mang theo đám nô lệ Tiết gia kia nhanh chóng rời khỏi.
- Người đâu?? Nhóm người Tiết gia kia đâu!!
Chương 1963 Không Có Cốt Khí
Chủ nô muốn hỏng mất, thật vất vả mới tranh thủ được đến nhóm nô lệ Tiết gia này, cũng thành công gây nên oanh động, vậy mà... Vậy mà...
Những người khác theo sát tiến vào nhìn đầy đất thi thể, da đầu tê dại một hồi.
Toàn bộ đều bị chém đầu, thi thể tách rời, máu chảy như sông, trên mặt đất bừa bộn nhìn thấy mà giật mình.
- Bắt sống Từ Thát Khấu, nghĩ cách cứu viện Tiết gia nô lệ, chẳng lẽ là... Thương Viêm hầu phủ?
- Thương Viêm hầu phủ là bối cảnh của Tiết gia, càng cùng Tiết gia làm thông gia, chắc chắn sẽ không ngồi nhìn con cháu Tiết gia bị chà đạp đùa bỡn.
- Thật đúng là có thể là Thương Viêm hầu phủ!
Tê... Chuyện muốn ồn ào lớn!
- Bởi vì chuyện của Tiết gia, lão tổ của Thương Viêm hầu phủ đều từ chối hoàng thất điều động, vẻ bất mãn mọi người trên dưới hoàng thành đều biết.
- Từ Thát Khấu là hài tử Kim Luân Vương sủng ái nhất, nếu có chuyện bất trắc, Kim Luân Vương khẳng định sẽ cùng Thương Viêm Hầu náo đứng lên.
Chợ giao dịch triệt để oanh động, theo biển người đang nhanh chóng rời khỏi, tin tức điên cuồng khuếch tán tại phần khu thứ tám.
Vương phủ công tử bị bắt??
Đây quả thực là chuyện trăm năm khó được nghe một lần!
Ngư Cung và Lãnh Tuyền đã sớm an bài đệ tử xen lẫn trong bên trong thêm mắm thêm muối, đầu mâu dư luận dẫn hướng đến Thương Viêm hầu phủ.
Không đến hừng đông, tin tức đã lan tràn tới khu nội thành, oanh động Kim Luân vương phủ.
Cánh cửa nội thành rộng mở, số lượng lớn cường giả vương phủ lao tới chợ giao dịch Cuồng Sa.
Niêm phong Nô Đãi tràng, truy nã chủ nô.
Đầu người chất đống, máu nhuộm cả phố dài.
Bọn thị vệ của Từ Thát Khấu sau khi gặp phải thẩm vấn nghiêm khắc, thì đều bị đương chúng xử trảm.
Sau khi Thương Viêm hầu phủ nhận được tin tức, liền lập tức phong tỏa cửa phủ, nội bộ điều tra là ai ra tay.
Đột nhiên xuất hiện tin tức, để bọn hắn cũng tự mình hoài nghi có phải trong nhà có ai không nhịn được hay không.
Một cử động kia không thể nghi ngờ đã kích thích Kim Luân vương phủ, càng hoài nghi là Thương Viêm hầu phủ âm thầm ra tay.
Huyết Kiếm đường!
Khương Phàm tới ném Từ Thát Khấu trong địa lao.
Ngư Cung, Lãnh Tuyền phụ trách nghĩ cách cứu viện nô lệ Tiết gia cũng đều chạy tới nơi này.
Nhìn thấy Từ Thát Khấu kêu rên giận mắng, bọn họ lên cơn giận dữ, đều hận không thể liền xé sống hắn ngay bây giờ.
- Nhận biết được linh văn này không?
Khương Phàm tháo thắt lưng gấm, lộ ra linh văn Chu Tước sáng chói.
- Một con Hỏa Tước nát, có gì đáng khoe khoang chứ! Phụ thân ta là Kim Luân Vương! Kim Luân Vương, ngươi biết phân lượng ba chữ này không?
Từ Thát Khấu ôm lấy cái đầu gối rách rưới lăn lộn đầy đất, từ nhỏ đến lớn sống an nhàn sung sướng, bình thường mà xướt chút da đều muốn an dưỡng ba ngày, chưa từng nhận qua loại đau đớn này.
Khương Phàm ngồi xổm ở trước mặt hắn:
- Ngươi không có kiến thức, ta không trách ngươi. Giới thiệu sơ lược chút, cái này gọi là Chu Tước.
- Chu tước là cái gì?
Từ Thát Khấu đột nhiên ngây ngẩn cả người, mặc dù hoàn khố, nhưng lại không ngốc, hắn trực nhìn chằm chằm trên trán nam tử trước mặt mình.
Đầu ngón tay Khương Phàm xẹt qua thanh đồng tiểu tháp, dẫn xuất hắc vụ âm trầm, một sợi xiềng xích soạt giòn vang, ném ra một nam tử tái nhợt hôn mê.
- Quen biết không??
Từ Thát Khấu lắc lư ánh mắt, quay đầu đi, da đầu tê dại một hồi:
- Đại ca??
- Đây là Từ Thát Lỗ, tiểu vương gia của Kim Luân Vương các ngươi. Tứ chi đều được đấu giá tại Bắc Bộ, tuy nhiên ta tự mình luyện thuốc cho hắn, lại mọc ra.
Nụ cười của Khương Phàm dần dần dữ tợn:
- Bây giờ, biết ta là ai chưa?
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi, ngươi là Khương Phàm? Khốn kiếp, ngươi là Khương Phàm??
Từ Thát Khấu ớn lạnh toàn thân, cơ thể to béo không khống chế nổi mà run rẩy kịch liệt.
- Đại ca ngươi ban đầu rất phách lối, sau khi bị chặt tứ chi đi thì an phận hơn rất nhiều. Lãnh Tuyền, cũng đều chặt tay chân của hắn đi, bắt đầu từ cổ tay cổ chân, đi lên từ từ mà chặt.
- Chặt, lợi cho hắn quá rồi, thần có thể cưa không?
- Đương nhiên có thể!
- Không!! Không không không... Không được... A!!
- A... A a a... Không được cưa! A a! Ta không có phách lối, chết tiệt, ta không có phách lối! Chậm một chút, chậm một chút a, đau đau đau... Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì! Các ngươi đều đã bắt Từ Thát Lỗ, còn bắt ta làm gì!
- Có phải các ngươi có vấn đề gì muốn hỏi hay không? A?? Các ngươi muốn hỏi điều gì, các ngươi hỏi đi! Ta van xin các ngươi, hỏi đi, hỏi đi! Các ngươi ngược lại là hỏi đi!
Trong địa lao ẩm ướt quanh quẩn tiếng Từ Thát Khấu kêu thảm, còn có âm thanh đao cùn cưa xương.
Hắn quen sống trong nhung lụa rồi, thực sự không chịu nổi loại đau đớn này, lần lượt hôn mê, lần lượt được cứu tỉnh, còn bị cưỡng ép đè đầu xuống nhìn cánh tay cùng cái chân của mình bị cưa xuống tới.
Khương Phàm ngồi ở trước mặt Từ Thát Khấu, lạnh lùng nói:
- Tiếp đó, còn phải thêm ba bộ phận. Bộ phận đầu tiên là lấy máu, rút xương, bộ phận thứ hai là móc mắt, lột da, bộ phận thứ ba chính là tra hỏi.
- Có thể... Có thể... Trực tiếp nhảy đến... Thẩm vấn... hay không…
Từ Thát Khấu bị cưa tứ chi, giống như một viên cầu đẫm máu ngồi chồm hổm trên mặt đất, toàn thân run rẩy kịch liệt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
- Ngươi muốn nói thẳng?
- Nói! Ta nói! Các ngươi hỏi cái gì, ta đều nói!!
- Ha ha, không phải do ngươi. Lãnh Tuyền, lấy máu hắn!
- Không được! Không được! Không không không... A...
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết lại lần nữa vang vọng trong địa lao, Từ Thát Khấu to béo bị tươi sống thả ra một nửa máu tươi, suýt chút nữa chết ở trong địa lao.
Nhưng trong tay Khương Phàm tất cả đều là đan dược, có thể khống chế tính mạng của hắn rất tốt.
Từ Thát Khấu không chỉ không chết được, mà còn sau khi hôn mê thì liền thức tỉnh, càng kinh khủng hơn chính là, trong miệng hắn còn đút lấy đan dược kích phát độ mẫn cảm, để hắn rõ ràng hơn cảm nhận đau đớn mãnh liệt hơn.
Khương Phàm ngồi ở trước mặt hắn, tàn nhẫn nói:
- Tiếp theo, ta hỏi, ngươi đáp. Ta muốn nghe lời thật, nếu có nửa câu nói dối, có nửa điểm chần chờ, ta sẽ cho ngươi một lần nữa tạo nên tứ chi, sau đó lột da rút xương, để cho ngươi sống không bằng chết! Tin tưởng ta, ta so với những lời đồn ngươi nghe được, còn rất tàn nhẫn!
- Hỏi! Ngươi hỏi!
Từ Thát Khấu run rẩy, ý thức đều hoảng hốt.
- Còn nhớ rõ Cẩm Tú sao?
- Nhớ kỹ! Nhớ kỹ! Nữ chủ nhân Lâm Lang các Bắc Bộ!
- Nàng là chết thế nào?
- Nàng không chết!!
- Không chết?
- Vì sao các ngươi lại hỏi nàng? Các ngươi là tới vì nàng sao? Ta oan uổng quá!!
- Nói! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chương 1964 Chi đội thần bí
- Ta coi trọng nàng, nhưng cuối cùng ta cũng không có đụng nàng. Nữ tử kia thực sự quá độc ác, hạ dược đều mơ hồ, cũng không biết ý chí từ chỗ nào tới, lại lấy tay bắt bỏ mặt mình ra, còn móc con mắt, lúc ấy ta đều sợ tè ra quần.
- Sau đó thì sao??
- Ta bị dọa đến tỉnh rượu, liền suốt đêm rời khỏi Chư gia bọn hắn, chuyện kế tiếp ta không biết, ta thật không biết.
Khương Phàm và bọn người Lãnh Tuyền trao đổi ánh mắt, đều thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra Cẩm Tú còn có hi vọng còn sống, mà không có bị tên súc sinh kia chà đạp.
- Ta oan uổng quá! Ta thật sự quá oan uổng! Thả ta đi đi, ta cam đoan cái gì cũng không nói.
Từ Thát Khấu khóc lóc khẩn cầu.
- Còn chưa có kết thúc đâu. Vấn đề thứ hai, liên quan tới Trạch Thiên Các.
Khương Phàm vừa muốn uy hiếp, Từ Thát Khấu hoảng hốt vội nói:
- Ta nói!! Ta biết!! Ta biết rất nhiều, ta đều nói!
- Vậy thì ngươi nói hết ra những gì ngươi biết.
- Bắt đầu từ lúc hoàng thất không coi trọng Trạch Thiên Các sao? Chờ một lát... Ta ngẫm lại... Ngẫm lại...
Sau khi Từ Thát Khấu tự hỏi, liền vội vàng nói:
- Sau khi Vạn Thế Thần Triều bị hủy diệt trăm năm, ngay lúc đó Đại hoàng tử Chu Diễm đã tiếp quản hoàng vị, trở thành Xích Thiên Nhân Hoàng mới, cũng tại vị hơn ba trăm năm. Hắn hận thấu Trạch Thiên Các, còn xem nơi đó như sỉ nhục của hắn, cho nên trên mặt nổi là không trọng dụng đến nơi đó, nhưng thật ra là đang tra tấn nơi đó.
Hắn chuyển cả tòa Trạch Thiên Các đến tầng đầu tiên, bố trí phong ấn, bất kỳ người nào cũng không được ra ngoài, để người ở bên trong tu luyện bình thường, sinh hoạt bình thường, thậm chí còn cung cấp dư thừa tài nguyên. Tương đương với việc bọn hắn sống trong một tiểu thế giới hoàn toàn phong bế, không biết tình huống bên ngoài, không hiểu rõ thế giới bên ngoài, mỗi ngày chính là tu luyện cùng sinh hoạt, sau đó... thành thân sinh con.
- Sau đó thì sao? Nói nhanh một chút!
Lãnh Tuyền nhịn không được ép hỏi.
- Có người chuyên tiếp cận Trạch Thiên Các, một khi bên trong sinh ra linh văn biến dị, linh văn đặc biệt, hoặc là Thánh phẩm linh văn, lập tức mang ra, bồi dưỡng thành tử sĩ.
Khương Phàm cau chặt lông mày, lập tức nghĩ đến một từ, nuôi nhốt!!
Chu Diễm coi Trạch Thiên Các thành căn cứ bồi dưỡng linh văn rồi?
Chẳng phải là nói, người ở bên trong cũng giống như súc vật, sinh trưởng, tu luyện, giao phối, sau đó vì hoàng thất cung cấp linh văn phong phú?
- Đây giống như phong cách làm việc của hoàng thất thần triều sao?
Ngư Cung âm trầm sắc mặt, cách làm này thật sự quá tà ác, quá tàn khốc.
Độc Cô Sát, Độc Cô Kiếm Linh đứng ở bên ngoài hàng rào sắt, cũng bị tin tức kích thích này làm cho kinh đến.
Thì ra hoàng thất không chỉ không xem trọng tận dụng Trạch Thiên Các, mà là đang chà đạp nơi đó, đang dùng phương thức cực đoan ép giá trị nơi đó.
Khương Phàm hỏi:
- Lão tặc còn sống không?
Từ Thát Khấu nói:
- Ngươi nói chính là Chu Diễm sao? Còn sống!!
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
- Ngươi có thể xác định?
Ngư Cung và đám đều lộ kinh sợ, Nhân Hoàng ngàn năm trước lại còn sống?
Độc Cô Sát, Độc Cô Kiếm Linh trao đổi ánh mắt, đều không dám tin.
Tuổi thọ của Thánh Vương cảnh phổ biến có thể đạt tới hơn tám trăm tuổi, bởi vì hoàng thất Cửu Thiên Huyền Hỏa có thể diễn biến khí tức sinh mệnh, cho nên trên lý luận Chu Diễm có thể sống nghìn tuổi, nhưng từ từ khi Chu Diễm sinh ra đến bây giờ, hẳn là đã hơn một ngàn năm, làm sao có thể còn sống?
- Ta là nghe người của hoàng thất nói. Sớm tại ba trăm năm trước, Chu Diễm đã phong ấn mình, tế hiến tặng cho hoàng thất. Nói đúng hơn là, hắn từ bỏ hết thảy thế tục, triệt để giam cầm cơ thể linh hồn, giống như hoạt thi, dùng cái này trì hoãn thời gian chết. Nếu như hậu thế có cần, hắn sẽ nhanh chóng thức tỉnh, vì hoàng thất liều chết một trận chiến, nếu như hậu thế an bình, hắn sẽ từ từ mục nát bên trong phong cấm.
Từ Thát Khấu mặc dù là một thiếu gia ăn chơi, nhưng người kết giao rất nhiều, cũng ưa thích Bát Quái, cho nên những chuyện hắn biết thật đúng là không ít.
Khương Phàm giật mình, chẳng lẽ lão tặc đang chờ hắn luân hồi?
Nếu không sao Chu Diễm cao ngạo có thể mình biến thành vũ khí giống như một công cụ.
- Một vấn đề cuối cùng, nếu như ta muốn trà trộn vào Huyền Hương thương hội bên trong nội thành, cần làm cái gì?
- Ta dẫn ngươi đi, quá đơn giản.
- Ngươi thấy ta giống đồ đần?
- Không không không, ngươi giữ lại ta, ta cam đoan trăm phần trăm phối hợp.
- Ngươi là nhất định phải chết tại nơi đây, nhưng chết như thế nào, quyết định bởi biểu hiện của ngươi. Bây giờ, ngươi lập tức nghĩ ra một ý kiến cho ta, hay là ta lại tra tấn ngươi hai ba ngày?
- Ta nghĩ! Ta bây giờ liền nghĩ!
Từ Thát Khấu không lo được cầu khẩn, con mắt quay tròn xoay chuyển.
- Phải nhanh!!
- Ta... Ta đang suy nghĩ... Ta đang nghĩ.
- Nhanh!!
- Ta ta ta...
- Lãnh Tuyền bắt đầu đi, tra tấn đến khi chết!
- Chờ một chút, nghĩ ra! Ta nghĩ ra rồi!
- Mau nói.
- Người trong nội thành đều có ngọc bài đặc biệt, người bên ngoài muốn đi đến thì cần phải đi xin mời ngọc bài, nhưng quá trình xin mời rất phức tạp. Ta ở chỗ này vừa vặn có chút ngọc bài đặc chế, có thể tùy ý thông hành nội thành.
- Ngọc bài gì?
- Nếu như ta nói, các ngươi nhất định phải tha ta!
- Vẫn ngược nhẹ nhỉ, Lãnh Tuyền, giao cho ngươi!
- Không cần, ngọc bài này của ta thật rất đặc thù, nếu như các ngươi có thể cầm tới, đừng nói đến tầng đầu tiên, chính là đều có thể tiến Kim Luân vương phủ! Mà...
- Mà cái gì?
- Mà không có bất cứ kẻ nào sẽ hoài nghi thân phận của các ngươi.
- Ồ? Có như thế này ngọc bài?
- Có! Ngàn lần chính xác!
- Tốt, ta có thể tạm thời tha cho ngươi, nhưng nếu như ngọc bài xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.
- Ngươi phải thả ta! Nhất định phải thả ta!
- Nếu như ngươi biểu hiện tốt, trước khi ta rời khỏi hoàng thành, sẽ ném ngươi tới con sông ngoài thành. Có thể sống hay không, xem tạo hóa của chính ngươi.
- Tốt tốt tốt, ta nói. Người ngoài đều biết phụ vương ta sủng ái ta, dung túng ta, mặc kệ làm cái gì đều có thể tha thứ, nhưng kỳ thật hắn không phải thật sự sủng ái ta, mà là lợi dụng thân phận hoàn khố của ta, tùy ý ra vào nội thành, thay hắn xử lý một ít chuyện âm u. Ví dụ như chỉ huy một ít người ám sát, ví dụ như bí mật kết giao với một ít người, hay là như tự mình di chuyển một thứ gì đó, tóm lại nhiều vô số, đều là ta làm. Ta là hoàn khố trong mắt người khác, sẽ chỉ vung vẩy tiền tài, đùa bỡn nữ tử, cho nên lên tới vương hầu hoàng thất xuống đến môn phiệt thế gia, đều không có ai thật sự để ý đến ta.
Chương 1965 Chúng ta đều tới, các ngươi đã an toàn
Lãnh Tuyền cùng Ngư Cung bọn hắn trao đổi ánh mắt, Kim Luân Vương thế mà sẽ lợi dụng phế vật.
Từ Thát Khấu do dự một chút, cắn răng nói:
- Ta thay phụ thân khống chế một chi đội bí mật, tên là Ảnh Nhận. Thân phận của bọn hắn rất bí ẩn, tinh thông dịch dung, đều mang đặc chế ngọc bài, ra vào nội thành sẽ không bị hoài nghi.
- Có bao nhiêu người biết chi đội này?
- Huyền Nguyệt thương hội là Kim Luân vương phủ chúng ta khống chế, trừ thương hội mua bán bình thường ra, cũng nhận lệnh phối hợp với ta chấp hành chút hành động đặc biệt. Cho nên nói, hội trưởng Huyền Nguyệt biết bọn hắn tồn tại.
- Bên trong Kim Luân vương phủ có mười mấy người biết bọn hắn tồn tại, nhưng trừ phụ vương ra, không có người nào biết thân phận thật sự của bọn hắn.
Khương Phàm nhìn Từ Thát Khấu thật sâu, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị.
Đây thật sự là... Đồ tốt...
Từ Thát Khấu bị Khương Phàm nhìn chằm chằm đến run rẩy:
- Ngươi đã đồng ý với ta, ta có thể sống!!
- Tin tức này đầy đủ bảo đảm mạng sống của ngươi. Bọn hắn, ở đâu??
- Thành khu đầu tiên, góc tây nam, trong một trang viên treo miếng vải đen.
- Bao nhiêu người?
- Gần đây không có gì nhiệm vụ, toàn bộ hẳn là đều ở đó, số lượng là sáu mươi sáu người.
- Cảnh giới??
- Cao nhất là Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên.
Từ Thát Khấu vì mạng sống của mình, gọn gàng mà linh hoạt bán đứng chi đội đặc thù của Từ gia.
Tại thời điểm hoàng thành khẩn cấp điều tra sự kiện Từ Thát Khấu bị bắt, ai cũng không có chú ý tới góc tây nam tại thành khu đầu tiên phát sinh một trận chém giết ngắn ngủi.
Sau khi trời sáng, một mình Khương Phàm đi đến chỗ cửa thành nội thành, sau khi hiện ra ngọc bài, dễ như trở bàn tay xuyên qua cửa thành.
Bọn người Lãnh Tuyền ở phía xa đưa mắt nhìn Khương Phàm thuận lợi tiến vào nội thành, rung động càng hổ thẹn.
Bọn hắn tới đây giày vò một năm, đều không thể đi đến cửa thành, Khương Phàm tới hai ngày liền quang minh chính đại tiến vào.
- Đi thôi, dựa theo ý tứ Thần Hoàng, bố trí hành động nghĩ cách cứu viện Hoang Nguyên vương phủ.
Ngư Cung nhắc nhở, sau đó lặng lẽ lui vào trong ngõ hẻm.
Sau khi Khương Phàm tiến vào nội thành, hắn chạy thẳng tới tổng bộ Huyền Hương thương hội, đưa ngọc bài cho thị vệ:
- Giao cho Chư Hậu Hảo, không được kinh động bất cứ kẻ nào.
- Đây là... Thị vệ kỳ quái lật xem ngọc bài.
- Giao cho Chư Hậu Hảo, hắn biết ta là ai. Phải nhanh, ta có chuyện quan trọng muốn nói với hắn!
Bọn thị vệ nhìn Khương Phàm khí chất bất phàm, không dám thất lễ, liền mang theo ngọc bài đi đến thông bẩm.
Khương Phàm đi đến trang viên xa hoa, đến trong rừng cây yên lặng chờ đợi.
Chư Hậu Hảo vội vã tìm tới nơi này, mặc dù nam tử ở trước mắt vô cùng lạ lẫm, nhưng hắn đã thành thói quen, mỗi lần người của Ảnh Nhận tới liền không có một ai giống nhau.
- Các chủ Lâm Lang các cùng phu nhân hắn đâu?
Khương Phàm quay người, ánh mắt lạnh lùng tập trung vào nam tử khô gầy.
- A??
Chư Hậu Hảo sửng sốt một chút, Ảnh Nhận đột nhiên tới chơi lúc này, lại còn đến giữa ban ngày, hắn còn tưởng rằng muốn điều tra chuyện Từ Thát Khấu.
- Ngươi nghe được! Bọn hắn còn sống không??
- Ý của ngài là, người bắt Từ Thát Khấu đi, không phải Thương Viêm hầu phủ?
- Mẹ kiếp ta đang tra hỏi ngươi, ngươi nghe không hiểu?
Chư Hậu nhìn một hồi, đều là cho Kim Luân vương phủ làm việc, người nào so với người nấy đều cao một cấp bậc sao?
Nhưng nhìn Ảnh Nhận đằng đằng sát khí, cũng không tiện phát tác, chỉ có thể nói:
- Giam giữ ở trong địa lao.
- Mang người tới đây.
Khương Phàm âm thầm thở phào, chỉ cần còn sống là tốt.
- Ta sẽ đi an bài.
Chư Hậu Hảo rất bất mãn ngữ khí mệnh lệnh của Ảnh Nhận, nghiêm mặt quay người rời khỏi.
- Đi nhanh về nhanh, ta chỗ này còn có mệnh lệnh.
- Xin hỏi, mệnh lệnh ai?
- Công tử biến mất, bây giờ chúng ta đang trực tiếp nhận lệnh tại vương phủ!
Chư Hậu Hảo không còn dám lề mề, bước nhanh rời khỏi rừng cây, tự mình đến bên trong địa lao dẫn người.
Khi Cẩm Tú và Hoàng Lâm được mang tới, tim Khương Phàm đều nhảy lên cao, đây không phải là hai người, đơn giản hai đống thịt nhão.
- Bọn hắn đây là thế nào?
- Tiện nhân kia đêm hôm đó hù Cửu công tử, liên tục mấy ngày đều “nâng” không nổi. Cửu công tử trách tội đến trên đầu ta, bảo ta đưa tiểu thiếp vừa nạp qua.
Chư Hậu dễ nhìn thịt nhão trên đất đầy hung ác.
Tiểu thiếp kia là hắn dùng hết thủ đoạn mới có được, kết quả còn không có chơi chán lại bị Cửu công tử chà đạp, cuối cùng còn hành hạ đến chết.
- Giao người cho ta. Ngươi an bài một chút, theo ta đi ra ngoại thành.
Khương Phàm thu hai người đang hấp hối vào Thông Thiên Tháp.
- Ngoại thành? Còn cần ta tự mình đi qua sao?
- Ta chưa xác định được là Thương Viêm hầu phủ hay là Lâm Lang các đang báo thù, hai vấn đề đều phải chuẩn bị. Nếu như là Thương Viêm hầu phủ, đến lúc đó ngươi sẽ an toàn trở về, nếu như là Lâm Lang các, ngươi cần làm mồi dụ.
- Ta?? Mồi nhử??
- Lỗ tai ngươi không dùng được? Đây là mệnh lệnh của vương phủ! Ta nhắc nhở ngươi, tốt nhất không phải là Lâm Lang các báo thù, nếu không nguyên nhân gây ra chuyện chính là ngươi!
- Chờ Kim Luân Vương trở về, tuyệt đối không tha cho ngươi. Bây giờ ngươi bất chấp nguy hiểm chủ động làm mồi dụ, tương lai mới có thể tranh thủ cơ hội giữ mạng sống.
Chư Hậu Hảo nghiêm mặt, vô cùng kháng cự.
Hắn rất ít khi rời khỏi nội thành, huống chi là phải trực diện những sát thủ kia, nhưng nghĩ đến hung danh của Kim Luân Vương, cho dù hắn liên tục giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn gian nan nhẹ gật đầu.
- Nhanh đi an bài. Nhưng không cần nói quá nhiều cùng người khác, nói đơn giản phải bồi vương phủ làm việc, không cần tìm ngươi.
Sau khi Khương Phàm nhắc nhở, ý thức chìm đến bên trong Thông Thiên Tháp, dẫn linh dược rơi xuống trước mặt Hoàng Lâm và Cẩm Tú.
Hoàng Lâm, Cẩm Tú đều bị tra tấn đến huyết nhục mơ hồ, hấp hối, ý thức hôn mê. Ngay cả linh dược tiến vào thân thể, mang đến tẩm bổ mát mẻ, bọn hắn cũng đều tưởng rằng là ảo giác.
Cho đến khi... xương gãy của hai người bắt đầu khép lại, thịt tươi từ từ phát triển, bọn hắn mới hoảng hốt mở mắt ra.
- Các ngươi đã an toàn, hãy điều dưỡng cho tốt.
Khương Phàm nhìn bộ dáng của hai người, thương yêu càng cảm thấy may mắn.
Nếu như bọn hắn thật chết tại Xích Thiên, hắn cũng không biết làm bàn giao như thế nào cùng Kiều Vô Hối.
- Thần Hoàng?
Hoàng Lâm, Cẩm Tú gian nan ngẩng đầu, khó có thể tin được mà nhìn bóng người phiêu hốt ở trước mặt.
Là đang nằm mơ sao?
- Kiếm Linh cô nương, hân hạnh.
Khương Phàm lung lay ngón tay, tỉ mỉ quan sát lấy Độc Cô Kiếm Linh.
Cô nương này so với ca ca cùng lão phụ thân nàng đều nén lòng mà nhìn nhiều, ngũ quan rất đẹp, mỹ cảm rõ ràng, để cho người ta nhìn qua đều khó mà quên được.
Mặc dù nàng trông hơi gầy, nhưng cũng rất khỏe đẹp cân đối, dáng người thẳng tắp một mét tám mang đến cho người ta cảm giác tư thế hiên ngang, nhất là cặp đùi đôi thon dài kia, cho dù là được bao bọc bởi chiếc váy dài, nhưng cũng không che giấu được loại mỹ cảm đáng chú ý kia.
- Hắn là ai??
Độc Cô Kiếm Linh đứng ở nơi đó giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, thẳng dáng người hoàn mỹ triển hiện trước sau lồi lõm, cùng cặp đùi đẹp tròn trịa, vừa hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Khó trách sẽ có nhiều người đến cầu thân như vậy, không chỉ là coi trọng nguồn lực lượng Huyết Kiếm đường này, cũng bởi vì vẻ mỹ lệ lại kiệt ngạo báo phụ mẫu này.
- Hắn là...
Độc Cô Sát chần chờ không biết giới thiệu làm sao.
- Là ai? Có cái gì không thể nói sao? Ngươi, ai phái tới? Làm giao dịch gì cùng Huyết Kiếm đường chúng ta?
Ánh mắt Độc Cô Kiếm Linh lăng lệ, lóe ra ý lạnh bức người.
- Từ hôm nay trở đi, Huyết Kiếm đường làm việc cho ta, Kiếm Linh cô nương, ngươi nên phối hợp thật tốt với ta.
- Làm việc cho ngươi? Khẩu khí thật lớn!
Độc Cô Kiếm Linh kiêu ngạo quát tháo:
- Phụ thân, đánh hắn ra ngoài, Huyết Kiếm đường chúng ta truyền thừa ngàn năm, chưa bao giờ thỏa hiệp trước bất kỳ ai, chúng ta càng không cần biến thành chó săn của ai cả!
Độc Cô Sát ho nhẹ vài tiếng, nói:
- Chúng ta không phải thỏa hiệp với ai, mà là...
- Là cái gì? Phụ thân, ngài làm sao thế, sao lại ấp úng. Bị hắn khống chế rồi?
- Huyết Kiếm đường là hắn khai sáng.
- Cái gì?
- Hắn, là Khương Phàm, Huyết Kiếm đường, là năm đó bọn hắn sáng tạo cũng đặt ở lại hoàng thành.
Độc Cô Sát nhìn Khương Phàm một chút, không để lại dấu vết lắc đầu, ra hiệu Khương Phàm không nên nói chuyện tổ tiên bọn họ bội bạc nữa.
- Khương Phàm? Tên này nghe rất quen thuộc...
Độc Cô Kiếm Linh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, con ngươi cũng hơi phóng đại.
Khương Phàm?
Phần Thiên Thần Hoàng chuyển thế?
Cái người điên oanh động Thương Huyền kia?
Không phải hắn đang ở Sí Thiên giới sao, không phải hắn đang bị tất cả hoàng tộc hoàng đạo vây công sao?
Hắn, tại sao lại ở chỗ này!!
Huyết Kiếm đường lại là do bọn hắn bí mật khai sáng?
Nội ứng??
Trong đầu Độc Cô Kiếm Linh bất chợt hiện lên vô số suy nghĩ.
Lúc này, đệ tử phía ngoài bước nhanh tiến đến:
- Đường chủ, tin tức ngài muốn đã tra được. Đám nô Tiết gia lệ kia, dự tính buổi tối hôm nay có thể đến phần khu thứ tám, đến lúc đó sẽ có thịnh hội bán đấu giá.
…
Bóng đêm dần tối, cửa thành khu nội thành phía tây ầm ầm rộng mở, bọn công tử hoàn khố cùng từng đội xe kéo xa hoa đi vào nội thành, lao tới phần khu thứ tám.
Trong đám hoàn khố này phổ biến đều là ngang ngược càn rỡ, bất học vô thuật, có chút còn việc ác bất tận, nhưng bọn hắn đều gia thế hiển hách, thân phận tôn quý, các tổ tiên đời đời kiếp kiếp góp nhặt gia nghiệp, vững chắc địa vị, đầy đủ để chèo chống bọn hắn phóng túng trong cố đô vạn năm này.
Đội xe mạnh mẽ đâm tới, phóng tới trên trên đường phố rộng rãi náo nhiệt không chút kiêng kỵ.
Phần khu thứ tám tại Đông Nam bộ, nơi này có mười tám con phố giăng khắp nơi, tất cả đều là chỗ ăn chơi đặc thù.
Hội đấu giá, đấu thú trường, giác đấu trường, hoa lâu, chợ giao dịch nô lệ các loại, cái gì cần có đều có.
Chợ giao dịch Cuồng Sa nô lệ, là một trong tam đại chợ giao dịch của phần khu thứ tám, chuyên buôn bán nô lệ.
Bởi vì sự kiện Tiết gia ở Tây Cương, nơi này thành tiêu điểm đêm nay tại phần khu thứ tám.
Không chỉ có đám công tử bột khu nội thành chen chúc tới, mà thế lực phe phái các thành khu khác, cũng đều tụ tập tới nơi này.
Có nữ quyến Tiết gia đến, cũng có những cường giả Tiết gia kia.
- Đến rồi! Trên vải mành xe kéo thêu kim luân, chính là đội xe Kim Luân vương phủ.
Độc Cô Kiếm Linh bồi Khương Phàm đứng trong một con ngõ hẻm đối diện chợ giao dịch, cõng trọng kiếm, vẻ mặt khẩn trương.
Đây chính là đội xe vương phủ.
Đối với những người sinh ra và lớn lên ở hoàng thành mà nói, vương phủ không thể nghi ngờ chính là cấm kỵ không thể khiêu khích, mà đêm nay nàng lại phải đến cướp giết công tử vương phủ, muốn ổn định tinh thần thực sự rất khó khăn.
Trong một con ngõ hẻm khác gần đó, Độc Cô Sát mang theo tinh nhuệ tâm phúc bí mật ẩn núp, cũng đều vô cùng khẩn trương.
- Tên heo mập kia chính là Từ Thát Khấu?
Khương Phàm tựa ở phố nhỏ trên tường, nhìn đội xe Kim Luân vương phủ đang đi đến.
Sau khi bọn thị vệ dừng xong đội xe, hai nữ tử tuyệt lệ mặc hở hang, đỡ lấy một tên nam tử to béo đi tới.
Bất luận là Thương gia bên trong chợ giao dịch, hay là những người ở gần đó, đều nhao nhao hành lễ đối với nam tử.
Nam tử kiêu căng, cũng chưa từng nhìn đến những người kia, đưcọ thị nữ nâng đỡ, đi đến chợ giao dịch ồn ào náo nhiệt.
- Ngươi muốn làm thế nào?
Độc Cô Kiếm Linh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Chờ đợi.
Khương Phàm nhìn đội xe cùng biển người lui tới, âm thầm rung động.
Đây chính là âm u dưới sự phồn hoa phong mạo của hoàng thành mặt, cũng là phú quý thúc đẩy tà ác sinh trưởng.
Nhưng bất kỳ một tòa hoàng đô phồn hoa nào cũng đều tránh không được vấn đề như vậy, bao gồm cả Vạn Thế Thần Triều đã từng của hắn.
Nếu như năm đó Vạn Thế Thần Triều kiên trì được, đừng nói hơn ngàn năm, chỉ cần ngắn ngủi mấy chục năm hay trên trăm năm, nơi chốn như thế này sẽ theo nhu cầu mà sinh ra.
- Ngươi hẳn là mang theo rất nhiều người, các ngươi làm thế nào trà trộn vào tới?
Độc Cô Kiếm Linh đứng khoảng cách gần đánh giá nhân vật truyền kỳ này, giống như không hề hung tàn tà ác như tưởng tượng vậy, nhìn còn có chút anh tuấn phóng khoáng.
Tuy nhiên nàng biết nam tử có thể dẫn bạo sóng gió ở Thương Huyền, tuyệt đối sẽ không giống nhìn đơn giản như bề ngoài.
- Tự ta đến.
- Những người khác đâu? Đều ở lại bên ngoài sao, chẳng lẽ các ngươi muốn cường công?
- Đến lúc đó nên làm cái gì liền cái đó.
- Huyết Kiếm đường đánh cược hết thảy điên cùng ngươi, ngươi hẳn là sẽ mang toàn bộ chúng ta đi cùng chứ.
- Các ngươi có thể tận trung, ta có thể sẽ hết sức.
- Đây chính là ngươi nói.
Chương 1962 Vu Oan Hãm Hại
Độc Cô Kiếm Linh liên tục chần chờ, lại thấp giọng nói:
- Ngươi sẽ bồi dưỡng đại ca của ta sao? Mặc dù huynh ấy đối nhân xử thế kém một chút, nhưng toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên tu luyện kiếm thuật, huynh ấy lại là Chí Tôn Thánh phẩm, đợi một thời gian, khẳng định là có hi vọng tiến lên cao giai Niết Bàn. Nói không chừng đều có thể tu luyện đến Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên.
Khương Phàm liếc mắt nhìn Độc Cô Kiếm Linh, không nói gì thêm, tiếp tục nhìn qua chợ giao dịch nô lệ càng ngày càng náo nhiệt.
- Mặc dù các ngươi có rất nhiều cường giả, nhưng Chí Tôn Thánh phẩm khẳng định cũng không có nhiều đi, đại ca của ta lại là kiếm tu, tiềm lực rất lớn.
Độc Cô Kiếm Linh không biết Huyết Kiếm đường là bị Khương Phàm bức hiếp, chỉ nghĩ là Khương Phàm bắt đầu đến dùng quân cờ ngàn năm, đương nhiên cho là tương lai Huyết Kiếm đường khẳng định phải tiến đến Sí Thiên giới, nơi đó chính là hoàng tộc Đan Đạo, khắp nơi đều có đan dược, cho nên muốn sớm tranh thủ chút cơ hội cho huynh trưởng.
Cho đến đêm khuya, giao dịch bên trong Nô Đãi tràng cơ bản đã định.
Có kẻ hài lòng mang theo nô lệ của mình rời khỏi, có kẻ bỏ mất nô lệ mình ngưỡng mộ trong lòng, ở bên trong cãi vã.
Khương Phàm rất kiên nhẫn đứng ở trong ngõ hẻm, nhìn biển người liên tiếp đi ra.
- Nơi đó! Đến rồi! Ngươi muốn làm thế nào? Là phục kích ở trên đường, hay là...
Độc Cô Kiếm Linh còn chưa nói xong, Khương Phàm đã đi qua.
- Ha ha, chúc mừng Từ công tử, đã bắt lại chính thê của lão Tiết tặc.
- Khẩu vị của Từ công tử càng ngày càng kích thích.
- Từ công tử! Đêm nay ngươi thật quá mức, cướp được chính thê của lão Tiết tặc còn không đủ, lại còn đoạt cả ba vị tiểu thiếp, ngươi không sợ ăn bể bụng!
Số lượng lớn công tử hoàn khố vây quanh Từ Thát Khấu, lấy lòng, cười đùa, bầu không khí sốt ruột.
Từ Thát Khấu tươi cười, tinh thần phấn chấn, hiển nhiên đêm nay thu hoạch rất tốt.
Kỳ thật dựa vào thân phận vương tử của hắn, thật đúng là không có mấy người dám cùng hắn cạnh tranh.
- Từ Thát Khấu, chúng ta làm giao dịch, thế nào?
Một công tử hoàn khố đến từ hầu phủ chen đến phía trước, ngăn cản Từ Thát Khấu.
- Ngươi tỉnh lại đi! Người, ta chắc chắn phải có được! Bao nhiêu tiền ta đều không bán!
Từ Thát Khấu sầm mặt lại, hừ một tiếng, đó chính là hỗn đản cùng hắn tranh đoạt ở trong, đi ra còn không hết hi vọng.
- Ta không phải muốn đoạt cùng ngươi bây giờ, là chờ ngươi chơi chán, lại chuyển cho ta. Một năm, liền một năm, thế nào??
Cái tên công tử hoàn khố kia không tranh nổi, chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, mặc dù không thể uống chén canh, nhưng chỉ cần có thể nhấm chút cũng được.
Loại giao dịch nô lệ như vật phẩm này, mặc dù để cho người ta buồn nôn sinh chán ghét, nhưng ở trên chợ giao dịch lại hết sức bình thường.
Nô lệ, vốn là dân đen.
- Một năm?
Từ Thát Khấu đảo con mắt đi lòng vòng, đêm nay chơi quá mức, tiền riêng toàn ném ra, nếu như có thể thu về chút lợi tức, còn rất khá.
- Liền một năm, nhưng ngươi phải bảo đảm các nàng đều hoàn chỉnh.
Cái tên công tử hoàn khố kia cười.
Từ Thát Khấu liếm môi một cái:
- Một năm, nửa giá cho ngươi!
- Nửa giá? Ngươi quá mức!!
- Muốn hay không, nửa giá!!
- Tốt, liền nửa giá, nhưng đến lúc đó ta muốn kiểm hàng, nếu có vấn đề, ta sẽ không đưa tiền.
- Ha ha, ngươi cứ chậm rãi chờ đi.
Từ Thát Khấu vung tay lên, ra hiệu chủ nô theo ở phía sau:
- Mang người cho ta tới, đêm nay ta không trở về vương phủ, ở lại phần khu thứ tám này qua đêm.
Đám người cười vang, nhao nhao khuyên Từ Thát Khấu đừng quá sức.
Lúc này, Khương Phàm đi tới trước mặt đám người này, nói với thị vệ ở phía ngoài:
- Nhường cái, tránh ra một chút.
- Ngươi làm gì?
Bọn thị vệ khẽ nhíu mày.
Ngươi là ai chứ?
- Tránh ra!
Ngữ khí Khương Phàm hơi trầm xuống.
Bọn thị vệ sửng sốt một chút, không đợi kịp phản ứng liền bị đẩy sang hai bên.
Khương Phàm đi xuyên qua thị vệ, đẩy mấy tên hoàn khố đang muốn nịnh nọt ra.
- Ai vậy, mắt bị mù sao?
Đám công tử bột lảo đảo ngã xuống đất, chửi ầm lên.
- Từ Thát Khấu đúng không?
Khương Phàm đi đến trước mặt Từ Thát Khấu, không chần chờ chút nào, liền nâng một chân đánh vào trên đầu gối của hắn.
Răng rắc!!
Hài cốt vỡ vụn, huyết nhục vẩy ra, đùi phải Từ Thát Lỗ bỗng nhiên hất lên về sau, cơ thể to béo quỳ xuống trước Khương Phàm.
- A!
Từ Thát Lỗ kêu thảm, sau khi quỳ xuống đất liền nhào về phía Khương Phàm.
- Đi!
Khương Phàm ra tay như điện, cầm lấy cổ Từ Thát Khấu đang ngả vào trước mặt mình một cái, toàn thân cuồn cuộn kình khí, kéo lấy Từ Thát Khấu đang gào thảm phóng lên tận trời, biến mất ở trên nóc nhà.
Chợ giao dịch yên tĩnh như chết, tất cả mọi người giật mình đứng nguyên tại chỗ.
- A!!
Trong ngõ hẻm, Độc Cô Kiếm Linh nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi, lại tranh thủ thời gian che môi đỏ, ánh mắt lắc lư, gương mặt xinh đẹp chấn kinh.
Cứ bắt như vậy??
Cứ như vậy... Đi đến trước mặt... Trực tiếp bắt??
Thần Hoàng này làm việc, chính là mạch suy nghĩ không giống với người bình thường như bọn hắn sao.
Bọn người Độc Cô Sát tiềm phục tại chỗ tối tê rần da đầu, nhanh chóng biến mất trong bóng đen.
- Công tử!!
Đám cận vệ của Từ Thát Khấu giật mình, rốt cuộc cũng kịp phản ứng, bọn hắn đấm ngực dậm chân, bối rối lo lắng, vọt tới phía người thần bí kia biến mất.
- Ngọa tào! Đó là ai a?
- Từ Thát Khấu chọc tới ai sao? Ai ác như vậy, một chân liền đá phế đầu gối đi rồi?
- Tiểu tổ tông của ta ơi, bắt người ở trước mặt mọi người? Đây là đang miệt thị Kim Luân vương phủ sao?!
Bọn công tử hoàn khố kinh hô gọi bậy, tranh thủ thời gian trốn đến trong nhóm thị vệ của mình, sợ lại nhận tập kích.
Chủ nô càng ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lớn như hạt đậu trượt xuống gương mặt như mưa.
Từ Thát Khấu bị bắt trong chợ giao dịch của hắn?
Kim Luân vương phủ truy cứu tới, hắn sẽ đứng mũi chịu sào chịu trừng phạt.
Lúc này, trong chợ giao dịch truyền đến tiếng thét chói tai, đưa tới hỗn loạn.
- Lại làm sao?!
Chủ nô lộn nhào xông vào chợ giao dịch hỗn loạn.
Ở bên trong khu vận chuyển nô lệ của chợ giao dịch, các nô lệ vừa mới bị mua xuống đang bị chỉnh lý từng nhóm, chuẩn bị đưa cho người mua. Nhưng... bọn người Lãnh Tuyền, Ngư Cung sớm đã trà trộn đi đến, tại thời điểm Khương Phàm bắt Từ Thát Lỗ đi, bọn hắn đã quả quyết ra tay xử tử toàn bộ bọn thị vệ đang vận chuyển trong chợ giao dịch, cũng mang theo đám nô lệ Tiết gia kia nhanh chóng rời khỏi.
- Người đâu?? Nhóm người Tiết gia kia đâu!!
Chương 1963 Không Có Cốt Khí
Chủ nô muốn hỏng mất, thật vất vả mới tranh thủ được đến nhóm nô lệ Tiết gia này, cũng thành công gây nên oanh động, vậy mà... Vậy mà...
Những người khác theo sát tiến vào nhìn đầy đất thi thể, da đầu tê dại một hồi.
Toàn bộ đều bị chém đầu, thi thể tách rời, máu chảy như sông, trên mặt đất bừa bộn nhìn thấy mà giật mình.
- Bắt sống Từ Thát Khấu, nghĩ cách cứu viện Tiết gia nô lệ, chẳng lẽ là... Thương Viêm hầu phủ?
- Thương Viêm hầu phủ là bối cảnh của Tiết gia, càng cùng Tiết gia làm thông gia, chắc chắn sẽ không ngồi nhìn con cháu Tiết gia bị chà đạp đùa bỡn.
- Thật đúng là có thể là Thương Viêm hầu phủ!
Tê... Chuyện muốn ồn ào lớn!
- Bởi vì chuyện của Tiết gia, lão tổ của Thương Viêm hầu phủ đều từ chối hoàng thất điều động, vẻ bất mãn mọi người trên dưới hoàng thành đều biết.
- Từ Thát Khấu là hài tử Kim Luân Vương sủng ái nhất, nếu có chuyện bất trắc, Kim Luân Vương khẳng định sẽ cùng Thương Viêm Hầu náo đứng lên.
Chợ giao dịch triệt để oanh động, theo biển người đang nhanh chóng rời khỏi, tin tức điên cuồng khuếch tán tại phần khu thứ tám.
Vương phủ công tử bị bắt??
Đây quả thực là chuyện trăm năm khó được nghe một lần!
Ngư Cung và Lãnh Tuyền đã sớm an bài đệ tử xen lẫn trong bên trong thêm mắm thêm muối, đầu mâu dư luận dẫn hướng đến Thương Viêm hầu phủ.
Không đến hừng đông, tin tức đã lan tràn tới khu nội thành, oanh động Kim Luân vương phủ.
Cánh cửa nội thành rộng mở, số lượng lớn cường giả vương phủ lao tới chợ giao dịch Cuồng Sa.
Niêm phong Nô Đãi tràng, truy nã chủ nô.
Đầu người chất đống, máu nhuộm cả phố dài.
Bọn thị vệ của Từ Thát Khấu sau khi gặp phải thẩm vấn nghiêm khắc, thì đều bị đương chúng xử trảm.
Sau khi Thương Viêm hầu phủ nhận được tin tức, liền lập tức phong tỏa cửa phủ, nội bộ điều tra là ai ra tay.
Đột nhiên xuất hiện tin tức, để bọn hắn cũng tự mình hoài nghi có phải trong nhà có ai không nhịn được hay không.
Một cử động kia không thể nghi ngờ đã kích thích Kim Luân vương phủ, càng hoài nghi là Thương Viêm hầu phủ âm thầm ra tay.
Huyết Kiếm đường!
Khương Phàm tới ném Từ Thát Khấu trong địa lao.
Ngư Cung, Lãnh Tuyền phụ trách nghĩ cách cứu viện nô lệ Tiết gia cũng đều chạy tới nơi này.
Nhìn thấy Từ Thát Khấu kêu rên giận mắng, bọn họ lên cơn giận dữ, đều hận không thể liền xé sống hắn ngay bây giờ.
- Nhận biết được linh văn này không?
Khương Phàm tháo thắt lưng gấm, lộ ra linh văn Chu Tước sáng chói.
- Một con Hỏa Tước nát, có gì đáng khoe khoang chứ! Phụ thân ta là Kim Luân Vương! Kim Luân Vương, ngươi biết phân lượng ba chữ này không?
Từ Thát Khấu ôm lấy cái đầu gối rách rưới lăn lộn đầy đất, từ nhỏ đến lớn sống an nhàn sung sướng, bình thường mà xướt chút da đều muốn an dưỡng ba ngày, chưa từng nhận qua loại đau đớn này.
Khương Phàm ngồi xổm ở trước mặt hắn:
- Ngươi không có kiến thức, ta không trách ngươi. Giới thiệu sơ lược chút, cái này gọi là Chu Tước.
- Chu tước là cái gì?
Từ Thát Khấu đột nhiên ngây ngẩn cả người, mặc dù hoàn khố, nhưng lại không ngốc, hắn trực nhìn chằm chằm trên trán nam tử trước mặt mình.
Đầu ngón tay Khương Phàm xẹt qua thanh đồng tiểu tháp, dẫn xuất hắc vụ âm trầm, một sợi xiềng xích soạt giòn vang, ném ra một nam tử tái nhợt hôn mê.
- Quen biết không??
Từ Thát Khấu lắc lư ánh mắt, quay đầu đi, da đầu tê dại một hồi:
- Đại ca??
- Đây là Từ Thát Lỗ, tiểu vương gia của Kim Luân Vương các ngươi. Tứ chi đều được đấu giá tại Bắc Bộ, tuy nhiên ta tự mình luyện thuốc cho hắn, lại mọc ra.
Nụ cười của Khương Phàm dần dần dữ tợn:
- Bây giờ, biết ta là ai chưa?
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi, ngươi là Khương Phàm? Khốn kiếp, ngươi là Khương Phàm??
Từ Thát Khấu ớn lạnh toàn thân, cơ thể to béo không khống chế nổi mà run rẩy kịch liệt.
- Đại ca ngươi ban đầu rất phách lối, sau khi bị chặt tứ chi đi thì an phận hơn rất nhiều. Lãnh Tuyền, cũng đều chặt tay chân của hắn đi, bắt đầu từ cổ tay cổ chân, đi lên từ từ mà chặt.
- Chặt, lợi cho hắn quá rồi, thần có thể cưa không?
- Đương nhiên có thể!
- Không!! Không không không... Không được... A!!
- A... A a a... Không được cưa! A a! Ta không có phách lối, chết tiệt, ta không có phách lối! Chậm một chút, chậm một chút a, đau đau đau... Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì! Các ngươi đều đã bắt Từ Thát Lỗ, còn bắt ta làm gì!
- Có phải các ngươi có vấn đề gì muốn hỏi hay không? A?? Các ngươi muốn hỏi điều gì, các ngươi hỏi đi! Ta van xin các ngươi, hỏi đi, hỏi đi! Các ngươi ngược lại là hỏi đi!
Trong địa lao ẩm ướt quanh quẩn tiếng Từ Thát Khấu kêu thảm, còn có âm thanh đao cùn cưa xương.
Hắn quen sống trong nhung lụa rồi, thực sự không chịu nổi loại đau đớn này, lần lượt hôn mê, lần lượt được cứu tỉnh, còn bị cưỡng ép đè đầu xuống nhìn cánh tay cùng cái chân của mình bị cưa xuống tới.
Khương Phàm ngồi ở trước mặt Từ Thát Khấu, lạnh lùng nói:
- Tiếp đó, còn phải thêm ba bộ phận. Bộ phận đầu tiên là lấy máu, rút xương, bộ phận thứ hai là móc mắt, lột da, bộ phận thứ ba chính là tra hỏi.
- Có thể... Có thể... Trực tiếp nhảy đến... Thẩm vấn... hay không…
Từ Thát Khấu bị cưa tứ chi, giống như một viên cầu đẫm máu ngồi chồm hổm trên mặt đất, toàn thân run rẩy kịch liệt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
- Ngươi muốn nói thẳng?
- Nói! Ta nói! Các ngươi hỏi cái gì, ta đều nói!!
- Ha ha, không phải do ngươi. Lãnh Tuyền, lấy máu hắn!
- Không được! Không được! Không không không... A...
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết lại lần nữa vang vọng trong địa lao, Từ Thát Khấu to béo bị tươi sống thả ra một nửa máu tươi, suýt chút nữa chết ở trong địa lao.
Nhưng trong tay Khương Phàm tất cả đều là đan dược, có thể khống chế tính mạng của hắn rất tốt.
Từ Thát Khấu không chỉ không chết được, mà còn sau khi hôn mê thì liền thức tỉnh, càng kinh khủng hơn chính là, trong miệng hắn còn đút lấy đan dược kích phát độ mẫn cảm, để hắn rõ ràng hơn cảm nhận đau đớn mãnh liệt hơn.
Khương Phàm ngồi ở trước mặt hắn, tàn nhẫn nói:
- Tiếp theo, ta hỏi, ngươi đáp. Ta muốn nghe lời thật, nếu có nửa câu nói dối, có nửa điểm chần chờ, ta sẽ cho ngươi một lần nữa tạo nên tứ chi, sau đó lột da rút xương, để cho ngươi sống không bằng chết! Tin tưởng ta, ta so với những lời đồn ngươi nghe được, còn rất tàn nhẫn!
- Hỏi! Ngươi hỏi!
Từ Thát Khấu run rẩy, ý thức đều hoảng hốt.
- Còn nhớ rõ Cẩm Tú sao?
- Nhớ kỹ! Nhớ kỹ! Nữ chủ nhân Lâm Lang các Bắc Bộ!
- Nàng là chết thế nào?
- Nàng không chết!!
- Không chết?
- Vì sao các ngươi lại hỏi nàng? Các ngươi là tới vì nàng sao? Ta oan uổng quá!!
- Nói! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chương 1964 Chi đội thần bí
- Ta coi trọng nàng, nhưng cuối cùng ta cũng không có đụng nàng. Nữ tử kia thực sự quá độc ác, hạ dược đều mơ hồ, cũng không biết ý chí từ chỗ nào tới, lại lấy tay bắt bỏ mặt mình ra, còn móc con mắt, lúc ấy ta đều sợ tè ra quần.
- Sau đó thì sao??
- Ta bị dọa đến tỉnh rượu, liền suốt đêm rời khỏi Chư gia bọn hắn, chuyện kế tiếp ta không biết, ta thật không biết.
Khương Phàm và bọn người Lãnh Tuyền trao đổi ánh mắt, đều thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra Cẩm Tú còn có hi vọng còn sống, mà không có bị tên súc sinh kia chà đạp.
- Ta oan uổng quá! Ta thật sự quá oan uổng! Thả ta đi đi, ta cam đoan cái gì cũng không nói.
Từ Thát Khấu khóc lóc khẩn cầu.
- Còn chưa có kết thúc đâu. Vấn đề thứ hai, liên quan tới Trạch Thiên Các.
Khương Phàm vừa muốn uy hiếp, Từ Thát Khấu hoảng hốt vội nói:
- Ta nói!! Ta biết!! Ta biết rất nhiều, ta đều nói!
- Vậy thì ngươi nói hết ra những gì ngươi biết.
- Bắt đầu từ lúc hoàng thất không coi trọng Trạch Thiên Các sao? Chờ một lát... Ta ngẫm lại... Ngẫm lại...
Sau khi Từ Thát Khấu tự hỏi, liền vội vàng nói:
- Sau khi Vạn Thế Thần Triều bị hủy diệt trăm năm, ngay lúc đó Đại hoàng tử Chu Diễm đã tiếp quản hoàng vị, trở thành Xích Thiên Nhân Hoàng mới, cũng tại vị hơn ba trăm năm. Hắn hận thấu Trạch Thiên Các, còn xem nơi đó như sỉ nhục của hắn, cho nên trên mặt nổi là không trọng dụng đến nơi đó, nhưng thật ra là đang tra tấn nơi đó.
Hắn chuyển cả tòa Trạch Thiên Các đến tầng đầu tiên, bố trí phong ấn, bất kỳ người nào cũng không được ra ngoài, để người ở bên trong tu luyện bình thường, sinh hoạt bình thường, thậm chí còn cung cấp dư thừa tài nguyên. Tương đương với việc bọn hắn sống trong một tiểu thế giới hoàn toàn phong bế, không biết tình huống bên ngoài, không hiểu rõ thế giới bên ngoài, mỗi ngày chính là tu luyện cùng sinh hoạt, sau đó... thành thân sinh con.
- Sau đó thì sao? Nói nhanh một chút!
Lãnh Tuyền nhịn không được ép hỏi.
- Có người chuyên tiếp cận Trạch Thiên Các, một khi bên trong sinh ra linh văn biến dị, linh văn đặc biệt, hoặc là Thánh phẩm linh văn, lập tức mang ra, bồi dưỡng thành tử sĩ.
Khương Phàm cau chặt lông mày, lập tức nghĩ đến một từ, nuôi nhốt!!
Chu Diễm coi Trạch Thiên Các thành căn cứ bồi dưỡng linh văn rồi?
Chẳng phải là nói, người ở bên trong cũng giống như súc vật, sinh trưởng, tu luyện, giao phối, sau đó vì hoàng thất cung cấp linh văn phong phú?
- Đây giống như phong cách làm việc của hoàng thất thần triều sao?
Ngư Cung âm trầm sắc mặt, cách làm này thật sự quá tà ác, quá tàn khốc.
Độc Cô Sát, Độc Cô Kiếm Linh đứng ở bên ngoài hàng rào sắt, cũng bị tin tức kích thích này làm cho kinh đến.
Thì ra hoàng thất không chỉ không xem trọng tận dụng Trạch Thiên Các, mà là đang chà đạp nơi đó, đang dùng phương thức cực đoan ép giá trị nơi đó.
Khương Phàm hỏi:
- Lão tặc còn sống không?
Từ Thát Khấu nói:
- Ngươi nói chính là Chu Diễm sao? Còn sống!!
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
- Ngươi có thể xác định?
Ngư Cung và đám đều lộ kinh sợ, Nhân Hoàng ngàn năm trước lại còn sống?
Độc Cô Sát, Độc Cô Kiếm Linh trao đổi ánh mắt, đều không dám tin.
Tuổi thọ của Thánh Vương cảnh phổ biến có thể đạt tới hơn tám trăm tuổi, bởi vì hoàng thất Cửu Thiên Huyền Hỏa có thể diễn biến khí tức sinh mệnh, cho nên trên lý luận Chu Diễm có thể sống nghìn tuổi, nhưng từ từ khi Chu Diễm sinh ra đến bây giờ, hẳn là đã hơn một ngàn năm, làm sao có thể còn sống?
- Ta là nghe người của hoàng thất nói. Sớm tại ba trăm năm trước, Chu Diễm đã phong ấn mình, tế hiến tặng cho hoàng thất. Nói đúng hơn là, hắn từ bỏ hết thảy thế tục, triệt để giam cầm cơ thể linh hồn, giống như hoạt thi, dùng cái này trì hoãn thời gian chết. Nếu như hậu thế có cần, hắn sẽ nhanh chóng thức tỉnh, vì hoàng thất liều chết một trận chiến, nếu như hậu thế an bình, hắn sẽ từ từ mục nát bên trong phong cấm.
Từ Thát Khấu mặc dù là một thiếu gia ăn chơi, nhưng người kết giao rất nhiều, cũng ưa thích Bát Quái, cho nên những chuyện hắn biết thật đúng là không ít.
Khương Phàm giật mình, chẳng lẽ lão tặc đang chờ hắn luân hồi?
Nếu không sao Chu Diễm cao ngạo có thể mình biến thành vũ khí giống như một công cụ.
- Một vấn đề cuối cùng, nếu như ta muốn trà trộn vào Huyền Hương thương hội bên trong nội thành, cần làm cái gì?
- Ta dẫn ngươi đi, quá đơn giản.
- Ngươi thấy ta giống đồ đần?
- Không không không, ngươi giữ lại ta, ta cam đoan trăm phần trăm phối hợp.
- Ngươi là nhất định phải chết tại nơi đây, nhưng chết như thế nào, quyết định bởi biểu hiện của ngươi. Bây giờ, ngươi lập tức nghĩ ra một ý kiến cho ta, hay là ta lại tra tấn ngươi hai ba ngày?
- Ta nghĩ! Ta bây giờ liền nghĩ!
Từ Thát Khấu không lo được cầu khẩn, con mắt quay tròn xoay chuyển.
- Phải nhanh!!
- Ta... Ta đang suy nghĩ... Ta đang nghĩ.
- Nhanh!!
- Ta ta ta...
- Lãnh Tuyền bắt đầu đi, tra tấn đến khi chết!
- Chờ một chút, nghĩ ra! Ta nghĩ ra rồi!
- Mau nói.
- Người trong nội thành đều có ngọc bài đặc biệt, người bên ngoài muốn đi đến thì cần phải đi xin mời ngọc bài, nhưng quá trình xin mời rất phức tạp. Ta ở chỗ này vừa vặn có chút ngọc bài đặc chế, có thể tùy ý thông hành nội thành.
- Ngọc bài gì?
- Nếu như ta nói, các ngươi nhất định phải tha ta!
- Vẫn ngược nhẹ nhỉ, Lãnh Tuyền, giao cho ngươi!
- Không cần, ngọc bài này của ta thật rất đặc thù, nếu như các ngươi có thể cầm tới, đừng nói đến tầng đầu tiên, chính là đều có thể tiến Kim Luân vương phủ! Mà...
- Mà cái gì?
- Mà không có bất cứ kẻ nào sẽ hoài nghi thân phận của các ngươi.
- Ồ? Có như thế này ngọc bài?
- Có! Ngàn lần chính xác!
- Tốt, ta có thể tạm thời tha cho ngươi, nhưng nếu như ngọc bài xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.
- Ngươi phải thả ta! Nhất định phải thả ta!
- Nếu như ngươi biểu hiện tốt, trước khi ta rời khỏi hoàng thành, sẽ ném ngươi tới con sông ngoài thành. Có thể sống hay không, xem tạo hóa của chính ngươi.
- Tốt tốt tốt, ta nói. Người ngoài đều biết phụ vương ta sủng ái ta, dung túng ta, mặc kệ làm cái gì đều có thể tha thứ, nhưng kỳ thật hắn không phải thật sự sủng ái ta, mà là lợi dụng thân phận hoàn khố của ta, tùy ý ra vào nội thành, thay hắn xử lý một ít chuyện âm u. Ví dụ như chỉ huy một ít người ám sát, ví dụ như bí mật kết giao với một ít người, hay là như tự mình di chuyển một thứ gì đó, tóm lại nhiều vô số, đều là ta làm. Ta là hoàn khố trong mắt người khác, sẽ chỉ vung vẩy tiền tài, đùa bỡn nữ tử, cho nên lên tới vương hầu hoàng thất xuống đến môn phiệt thế gia, đều không có ai thật sự để ý đến ta.
Chương 1965 Chúng ta đều tới, các ngươi đã an toàn
Lãnh Tuyền cùng Ngư Cung bọn hắn trao đổi ánh mắt, Kim Luân Vương thế mà sẽ lợi dụng phế vật.
Từ Thát Khấu do dự một chút, cắn răng nói:
- Ta thay phụ thân khống chế một chi đội bí mật, tên là Ảnh Nhận. Thân phận của bọn hắn rất bí ẩn, tinh thông dịch dung, đều mang đặc chế ngọc bài, ra vào nội thành sẽ không bị hoài nghi.
- Có bao nhiêu người biết chi đội này?
- Huyền Nguyệt thương hội là Kim Luân vương phủ chúng ta khống chế, trừ thương hội mua bán bình thường ra, cũng nhận lệnh phối hợp với ta chấp hành chút hành động đặc biệt. Cho nên nói, hội trưởng Huyền Nguyệt biết bọn hắn tồn tại.
- Bên trong Kim Luân vương phủ có mười mấy người biết bọn hắn tồn tại, nhưng trừ phụ vương ra, không có người nào biết thân phận thật sự của bọn hắn.
Khương Phàm nhìn Từ Thát Khấu thật sâu, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị.
Đây thật sự là... Đồ tốt...
Từ Thát Khấu bị Khương Phàm nhìn chằm chằm đến run rẩy:
- Ngươi đã đồng ý với ta, ta có thể sống!!
- Tin tức này đầy đủ bảo đảm mạng sống của ngươi. Bọn hắn, ở đâu??
- Thành khu đầu tiên, góc tây nam, trong một trang viên treo miếng vải đen.
- Bao nhiêu người?
- Gần đây không có gì nhiệm vụ, toàn bộ hẳn là đều ở đó, số lượng là sáu mươi sáu người.
- Cảnh giới??
- Cao nhất là Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên.
Từ Thát Khấu vì mạng sống của mình, gọn gàng mà linh hoạt bán đứng chi đội đặc thù của Từ gia.
Tại thời điểm hoàng thành khẩn cấp điều tra sự kiện Từ Thát Khấu bị bắt, ai cũng không có chú ý tới góc tây nam tại thành khu đầu tiên phát sinh một trận chém giết ngắn ngủi.
Sau khi trời sáng, một mình Khương Phàm đi đến chỗ cửa thành nội thành, sau khi hiện ra ngọc bài, dễ như trở bàn tay xuyên qua cửa thành.
Bọn người Lãnh Tuyền ở phía xa đưa mắt nhìn Khương Phàm thuận lợi tiến vào nội thành, rung động càng hổ thẹn.
Bọn hắn tới đây giày vò một năm, đều không thể đi đến cửa thành, Khương Phàm tới hai ngày liền quang minh chính đại tiến vào.
- Đi thôi, dựa theo ý tứ Thần Hoàng, bố trí hành động nghĩ cách cứu viện Hoang Nguyên vương phủ.
Ngư Cung nhắc nhở, sau đó lặng lẽ lui vào trong ngõ hẻm.
Sau khi Khương Phàm tiến vào nội thành, hắn chạy thẳng tới tổng bộ Huyền Hương thương hội, đưa ngọc bài cho thị vệ:
- Giao cho Chư Hậu Hảo, không được kinh động bất cứ kẻ nào.
- Đây là... Thị vệ kỳ quái lật xem ngọc bài.
- Giao cho Chư Hậu Hảo, hắn biết ta là ai. Phải nhanh, ta có chuyện quan trọng muốn nói với hắn!
Bọn thị vệ nhìn Khương Phàm khí chất bất phàm, không dám thất lễ, liền mang theo ngọc bài đi đến thông bẩm.
Khương Phàm đi đến trang viên xa hoa, đến trong rừng cây yên lặng chờ đợi.
Chư Hậu Hảo vội vã tìm tới nơi này, mặc dù nam tử ở trước mắt vô cùng lạ lẫm, nhưng hắn đã thành thói quen, mỗi lần người của Ảnh Nhận tới liền không có một ai giống nhau.
- Các chủ Lâm Lang các cùng phu nhân hắn đâu?
Khương Phàm quay người, ánh mắt lạnh lùng tập trung vào nam tử khô gầy.
- A??
Chư Hậu Hảo sửng sốt một chút, Ảnh Nhận đột nhiên tới chơi lúc này, lại còn đến giữa ban ngày, hắn còn tưởng rằng muốn điều tra chuyện Từ Thát Khấu.
- Ngươi nghe được! Bọn hắn còn sống không??
- Ý của ngài là, người bắt Từ Thát Khấu đi, không phải Thương Viêm hầu phủ?
- Mẹ kiếp ta đang tra hỏi ngươi, ngươi nghe không hiểu?
Chư Hậu nhìn một hồi, đều là cho Kim Luân vương phủ làm việc, người nào so với người nấy đều cao một cấp bậc sao?
Nhưng nhìn Ảnh Nhận đằng đằng sát khí, cũng không tiện phát tác, chỉ có thể nói:
- Giam giữ ở trong địa lao.
- Mang người tới đây.
Khương Phàm âm thầm thở phào, chỉ cần còn sống là tốt.
- Ta sẽ đi an bài.
Chư Hậu Hảo rất bất mãn ngữ khí mệnh lệnh của Ảnh Nhận, nghiêm mặt quay người rời khỏi.
- Đi nhanh về nhanh, ta chỗ này còn có mệnh lệnh.
- Xin hỏi, mệnh lệnh ai?
- Công tử biến mất, bây giờ chúng ta đang trực tiếp nhận lệnh tại vương phủ!
Chư Hậu Hảo không còn dám lề mề, bước nhanh rời khỏi rừng cây, tự mình đến bên trong địa lao dẫn người.
Khi Cẩm Tú và Hoàng Lâm được mang tới, tim Khương Phàm đều nhảy lên cao, đây không phải là hai người, đơn giản hai đống thịt nhão.
- Bọn hắn đây là thế nào?
- Tiện nhân kia đêm hôm đó hù Cửu công tử, liên tục mấy ngày đều “nâng” không nổi. Cửu công tử trách tội đến trên đầu ta, bảo ta đưa tiểu thiếp vừa nạp qua.
Chư Hậu dễ nhìn thịt nhão trên đất đầy hung ác.
Tiểu thiếp kia là hắn dùng hết thủ đoạn mới có được, kết quả còn không có chơi chán lại bị Cửu công tử chà đạp, cuối cùng còn hành hạ đến chết.
- Giao người cho ta. Ngươi an bài một chút, theo ta đi ra ngoại thành.
Khương Phàm thu hai người đang hấp hối vào Thông Thiên Tháp.
- Ngoại thành? Còn cần ta tự mình đi qua sao?
- Ta chưa xác định được là Thương Viêm hầu phủ hay là Lâm Lang các đang báo thù, hai vấn đề đều phải chuẩn bị. Nếu như là Thương Viêm hầu phủ, đến lúc đó ngươi sẽ an toàn trở về, nếu như là Lâm Lang các, ngươi cần làm mồi dụ.
- Ta?? Mồi nhử??
- Lỗ tai ngươi không dùng được? Đây là mệnh lệnh của vương phủ! Ta nhắc nhở ngươi, tốt nhất không phải là Lâm Lang các báo thù, nếu không nguyên nhân gây ra chuyện chính là ngươi!
- Chờ Kim Luân Vương trở về, tuyệt đối không tha cho ngươi. Bây giờ ngươi bất chấp nguy hiểm chủ động làm mồi dụ, tương lai mới có thể tranh thủ cơ hội giữ mạng sống.
Chư Hậu Hảo nghiêm mặt, vô cùng kháng cự.
Hắn rất ít khi rời khỏi nội thành, huống chi là phải trực diện những sát thủ kia, nhưng nghĩ đến hung danh của Kim Luân Vương, cho dù hắn liên tục giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn gian nan nhẹ gật đầu.
- Nhanh đi an bài. Nhưng không cần nói quá nhiều cùng người khác, nói đơn giản phải bồi vương phủ làm việc, không cần tìm ngươi.
Sau khi Khương Phàm nhắc nhở, ý thức chìm đến bên trong Thông Thiên Tháp, dẫn linh dược rơi xuống trước mặt Hoàng Lâm và Cẩm Tú.
Hoàng Lâm, Cẩm Tú đều bị tra tấn đến huyết nhục mơ hồ, hấp hối, ý thức hôn mê. Ngay cả linh dược tiến vào thân thể, mang đến tẩm bổ mát mẻ, bọn hắn cũng đều tưởng rằng là ảo giác.
Cho đến khi... xương gãy của hai người bắt đầu khép lại, thịt tươi từ từ phát triển, bọn hắn mới hoảng hốt mở mắt ra.
- Các ngươi đã an toàn, hãy điều dưỡng cho tốt.
Khương Phàm nhìn bộ dáng của hai người, thương yêu càng cảm thấy may mắn.
Nếu như bọn hắn thật chết tại Xích Thiên, hắn cũng không biết làm bàn giao như thế nào cùng Kiều Vô Hối.
- Thần Hoàng?
Hoàng Lâm, Cẩm Tú gian nan ngẩng đầu, khó có thể tin được mà nhìn bóng người phiêu hốt ở trước mặt.
Là đang nằm mơ sao?
Bình luận facebook