• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (10 Viewers)

  • Chương 2661-2665

Chương 2661 Ngươi thật sự (1)

Hứa Như Lai ngẩng đầu nhìn qua bầu trời tương lai, nhẹ giọng tự nói:

- Nơi đó xác thực rất tốt, không có ngươi lừa ta gạt, không có âm mưu quỷ kế, nhưng... Nơi đó cũng không có tốt như tưởng tượng...

Hứa Đức Diệu hít một hơi, nghiêm nét mặt nói:

- Chúng ta làm loại chuyện này, có thể ảnh hưởng đến ngươi cùng Phật Đà Thuỷ Tổ xá lợi dung hợp hay không, ta chỉ là... ừm... Ta cũng nói không rõ lắm, chính là xá lợi có thể vứt bỏ ngươi hay không?

Hứa Như Lai nói:

- Trước cầu thực lực, lại cầu phật!

- Đúng thế, trước tiên tăng thực lực lên, chân chính bước lên cảnh giới Thần Phật. Đến lúc đó, Đế tộc bộc phát chiến tranh, dân chúng cần cứu vớt, ngươi dẫn đầu ngàn vạn phật đồ, cứu vớt dân chúng, phần đại nghĩa cùng đại ân kia, đủ để cho xá lợi triệt để dung hợp cùng ngươi. Nhưng... Loại chuyện này, nội bộ phật môn là ý kiến gì?

- Ngài trông cậy vào nội bộ phật môn là ý kiến gì? Ủng hộ ta sao?

Hứa Đức Diệu đắng chát cười một tiếng:

- Ta hiểu. Nhưng... Khương Phàm thực sẽ giết Thần Phật sao? Nếu như thả Thần Phật, vậy chẳng phải là ngươi...

Nếu như Khương Phàm đang đánh sôi động cùng Xích Thiên Thần Triều, hoặc là thần triều vừa mới bởi vì hủy diệt, mà thương vong thảm trọng. Dưới loại tình thế này, chỉ cần biểu thị 'không giao dịch', Khương Phàm chắc chắn sẽ không quan tâm gì mà giết Thần Phật, dùng để tăng thực lực lên, hoặc là khôi phục thương thế.

Nhưng bây giờ, Khương Phàm không cần tốn nhiều sức khống chế Thương Huyền, còn bắt giết Xích Thiên Thần Tôn, giống như không có như vậy bức thiết phải giết Thần Phật.

Hứa Như Lai cũng đành chịu, sở dĩ tiếp nhận điều kiện của Thái Sơ, nguyên nhân rất lớn chính là dự đoán Xích Thiên sẽ mang đến cho Khương Phàm khốn nhiễu cùng tổn thương cực lớn, dù sao Xích Thiên Thần Tôn cũng là đệ nhất thần của Thương Huyền, Xích Thiên Thần Triều càng là siêu cấp hoàng đạo của Thương Huyền, cũng không phải dễ dàng bắt lấy như vậy, cho nên vội vàng cần tài nguyên.

Kết quả, biến thành cục diện bây giờ.

Nhưng, nếu Hứa Như Lai đã tới thì cũng đã không có đường lui.

- Ngài cứ việc khai thác thái độ cường ngạnh, kiên quyết không giao dịch. Khương Phàm còn đứng trước Đế tộc uy hiếp, áp lực chiến tranh cực lớn, nhất định phải có thần vật tăng thực lực lên, cho nên hắn là tuyệt đối sẽ không thả Thần Tôn đi.

- Nếu như thả đi thì sao?

- Không thể nào.

- Ta nói nếu như.

- Ta sẽ trở về liên hệ Thiên Uy Thần Tôn, đến hải vực ẩn núp, để phòng vạn nhất.

Hứa Đức Diệu sâu hít một ngụm khí lạnh:

- Tốt. Chuyện này, ta thay ngươi làm.

Hứa Như Lai lắc đầu:

- Không, là ngài làm. Không phải thay ta.

- Đã hiểu, tội nghiệt về ta! Ta, làm!!

Hứa Đức Diệu không thèm đếm xỉa, nắm chặt tay lại, nói:

- Ta sẽ đi bái phỏng Khương Phàm.

Hứa Như Lai không nói gì thêm, yên lặng đứng ở chỗ cửa điện, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, yên lặng cầu nguyện cho Tu Di lão tổ.

Tại thời điểm Hứa Đức Diệu tự mình chạy tới thế giới Hỗn Độn, Lý Dần cũng vụng trộm đi tới Chí Tôn Kim Thành.

Mặc dù Chí Tôn Kim Thành vừa mới 'dọn nhà' đến nơi đây, nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều dân chúng cùng thế lực gần đó ưu ái, trong mấy ngày này không ngừng liên tục chạy tới.

Chí Tôn Kim Thành ai đến cũng không có từ chối, bốn tòa cửa thành mở rộng, cho nên sau khi Lý Dần ngụy trang đơn giản cũng đã thuận lợi trà trộn đi vào.

Lý Dần du đãng bốn chỗ ở trong thành muốn nghe ngóng tin tức của Hứa Đan, nhưng trong trà lâu, tửu quán náo nhiệt tất cả đều là nghị luận về chuyện Thương Huyền nhất thống cùng Đế tộc xâm lấn.

Hắn mạo hiểm bắt lấy mấy người, cưỡng ép hỏi thăm chuyện Hứa Đan nhưng cũng không có ai biết, thậm chí đều cố gắng suy nghĩ, mới nhớ lại bên trong rất nhiều nhi nữ của Hứa gia còn có một người Hứa Đan nào như thế.

Sau khi trời tối, khi toàn bộ thành thị đều lâm vào an tĩnh, Lý Dần đi tới trước thềm đá tại tầng đầu tiên nhìn qua trấn thủ tầng kim môn thứ hai.

Hứa gia tự cho là mượn liên quan đặc thù cùng phật môn, không có người nào dám đến quấy rối, cho nên phòng ngự chỉnh thể từ bầu không khí đã rất buông lỏng.

Như thế này Chí Tôn Kim Thành ở trong mắt Lý Dần, không chịu nổi một kích.

Lý Dần yên lặng quan sát, sau đó chuẩn bị liên tiếp phá tám tầng kim môn, xông vào tầng thứ chín, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, mang Hứa Đan đi!

- Ngươi, làm cái gì? Đêm hôm khuya khoắt đừng đi lung tung.

Trước tầng kim môn thứ hai, người trấn thủ kéo cuống họng hướng phía dưới hô to.

- Đắc tội.

Lý Dần hành động trong nháy mắt, giống như là một mũi tên bắn lên, bạo kích chín mươi chín bậc, xuất hiện ở trước mặt cánh cửa, không đợi thị vệ kịp phản ứng, một quyền đã muốn đánh về phía kim môn.

Nhưng, giữa lúc đột ngột, không gian trước mặt vặn vẹo, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, đâm thẳng đầu vào.

- Ngọa tào!!

Thị vệ sửng sốt một chút, sờ sờ bộ ngực mình, lại quay đầu nhìn cửa thành, con mắt nháy mấy lần, ngây ngẩn cả người.

Người đâu??

Mẫu thân nó, ta bị ảo giác sao?

- Ngươi muốn làm gì? Mạnh mẽ đâm tới nhào về phía tầng thứ chín? Không hổ là người Khương Phàm mang ra, làm việc dã man như vậy.

Hư không vặn vẹo, nổi lên gợn sóng, giọng nói lạnh lùng quanh quẩn.

- Ngươi là ai??

Lý Dần cảnh giác, nắm chặt hai tay, cảnh giác hắc ám thâm không.

- Giọng của ta, nghe không rõ sao?

Thanh âm cười lạnh, nhưng không thấy bóng người.

- Là ngươi!! Là ngươi mang ta theo!!

Lý Dần tức giận xông lên.

- Ha ha, chính là ta.

- Hứa Đan đâu, ngươi đã làm gì nàng!!

- Đừng có gấp, ta dẫn ngươi đi nhìn, ngươi sẽ biết.

- Rốt cuộc ngươi là ai!!

- Chớ có lớn tiếng với ta, hài tử của ngươi chính là ta mang đi. Không muốn hắn gặp nguy hiểm, ngươi thành thật một chút cho ta.

Lý Dần dùng sức nắm chặt nắm đấm, lên cơn giận dữ, nhưng vẫn đè lại linh văn đang lập loè, khắc chế xúc động.

- Rất tốt, ta dẫn ngươi đi gặp nữ tử của ngươi trước một chút, nàng... Ha ha... Trải qua thật không tốt.

Thanh âm phiêu miểu, không gian ba động mang theo Lý Dần tuỳ tiện xuyên qua tầng tầng kim môn, chạy tới tầng thứ chín.

Kim Thành thành thứ chín là nơi trực hệ Hứa gia sinh hoạt, trừ diễn võ trường vàng son lộng lẫy thì chính là cung điện xa hoa.

Tại chỗ cạnh góc nhất, một cái sân nhỏ thanh lãnh càng lộ ra đặc biệt.

Nơi này nói là sân nhỏ, nhưng lại càng giống như là một lao ngục. Bởi vì xung quanh sân nhỏ bị an trí tế đàn, chống lên pháp trận phong ấn.

Hứa Đan, ở ngay đây.

Từ sau khi Khương Phàm tới lần kia, nàng đã thật sự điên rồi, lần nữa nhận lấy kích thích, càng nhớ nhung nhi tử, cũng càng oán hận Lý Dần, cuối cùng triệt để điên rồi.
Chương 2662 Ngươi thật sự (2)

Nàng là Kính Tượng linh văn, một khi điên lên, không chỉ có sẽ vượt qua không gian tán loạn khắp nơi, sẽ còn hủy diệt hết thảy mọi thứ ở xung quanh, hoàn toàn bất đắc dĩ, Hứa gia đành phong ấn nàng ở nơi này.

- Nàng đang ở bên trong, ngươi chỉ cần nhìn, đều đừng làm cái gì cả. Nếu như dám náo ra động tĩnh, ta lập tức rời khỏi. Ngươi và nữ tử của ngươi đoàn tụ đi, nhưng hài tử các ngươi... Ha ha... có thể ta sẽ đưa đầu tới cho ngươi, cũng có thể sẽ băm hắn, cho chó ăn!

- Ngươi cũng đừng vọng tưởng khống chế ta, bức bách ta thả người. Ăn ngay nói thật, mặc dù ta là Thánh Vương, lại chỉ là một nô bộc. Ngươi giết ta, hại ta, đều không làm nên chuyện gì. Ngược lại sẽ hại con của ngươi. Nếu như ngươi là người thông minh, vậy thì học khống chế cho ta!!

Thanh âm quanh quẩn ở bên tai Lý Dần, hư không cuốn lên gợn sóng đưa hắn vào sân nhỏ phong ấn, bỏ vào trước của phòng.

- Để cho ta... Nhìn nàng một cái...

Trọng giọng nói của Lý Dần mang theo từng tia từng tia rung động, hai mắt đã mông lung.

Không gian vặn vẹo, mang hắn vào gian phòng.

Gian phòng lờ mờ, buốt lạnh thấu xương, đầy đất đều là cái bàn bị nát, đồ sứ bị đánh vỡ, một mảnh hỗn độn, nhưng cả phòng... Lại là treo từng con búp bê vải...

Trong góc, một nữ tử tóc tai bù xù đang co quắp lại ở nơi đó, mặt mũi tràn đầy dơ bẩn, y phục lộn xộn tổn hại, hai mắt trống rỗng, bờ môi khẽ động, giống như đang lẩm bẩm cái gì đó.

- Hứa Đan?

Tròng thân Lý Dần chợt lạnh lên, nước mắt tràn mi mà ra.

Đây là Hứa Đan?

Đây là nữ hài nhí nha nhí nhảnh, dám yêu dám hận kia sao?

Đây là... người hắn luôn mong nhớ, luôn cố gắng muốn cưới sao?

- Hứa Đan!

Lý Dần hô hào muốn lao ra, một bàn tay trong hư không lại đặt ở trên vai của hắn, thấp giọng nói:

- Quên lời của ta nói rồi?

- Hài tử đâu! Nói! Ở đâu!!

Lý Dần dùng sức nắm chặt nắm đấm, lại không ngăn được cơ thể run rẩy.

Trước khi đến, hắn luôn ôm lấy có chút huyễn tưởng, ví dụ như, không có hài tử, ví dụ như Hứa Đan không điên, nhưng bây giờ... Hắn sắp điên rồi!!

- Đang ở trên tay chúng ta.

- Đồ hèn hạ, lấy hài tử áp chế, các ngươi còn là người sao?

- Đây không phải áp chế, bởi vì đây không phải là con của ngươi, là hài tử của chủ tử ta.

- Ngươi thả chó cái rắm!!

Lý Dần giận dữ quay người, rốt cuộc cũng thấy rõ người trong hư không.

Một lão nhân lãnh tuấn khô quắt, toàn thân nổi lên gợn sóng, ẩn chứa năng lượng không gian kinh khủng.

- Ha ha... Ngay cả ngươi cũng là của chủ nhân, huống chi là hài tử của ngươi? Đúng, ngươi còn không biết mình là ai nhỉ, hoặc là nói, ngươi còn không biết mình là cái thứ gì đi.

Lão nhân cười rét căm căm.

- Ngươi có ý gì?

Lý Dần tức giận đến run run, toàn thân nổi cao gân xanh.

- Ngươi, không phải phụ thân mẫu thân sinh dưỡng, mà là... Ha ha... Một con rối, một bộ phân thân! Không phải ngươi nuốt hai cái khác rồi sao? Đó cũng là phân thân! Các ngươi, đều là phân thân của chủ nhân!

- Nữ tử của một kẻ phân thân như ngươi, chẳng phải tương đương với nữ tử của chủ nhân sao? Các ngươi sinh hài tử, đương nhiên cũng là hài tử cùa chủ nhân. Mang hắn về, có lỗi sao? Hắn bảo ngươi trở về, tính áp chế sao?

Lý Dần tức giận thể hiện từ từ cứng đờ, bờ môi khẽ nhúc nhích, rung động thật lâu mới nói:

- Ngươi nói cái gì?

- Ngươi nghe rõ.

Lão nhân duỗi bàn tay khô héo ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Lý Dần.

- Ha ha, một tên đáng thương.

- Ngươi... Ngươi nói bậy...

- Là ta nói bậy, hay là ngươi không tin? Ngươi có ký ức thời thiếu niên sao, ngươi chưa từng ăn hai bộ phân thân khác sao? Ngươi không ngốc, ngươi đã hiểu!

- Hắn... Hắn... Hắn là ai??

- Muốn biết? Cùng ta đi gặp hắn.

- Ta đi, còn có thể trở về sao? Ai cứu hài tử ta, ai chiếu cố nữ tử của ta!

- Ngươi đi, có lẽ còn có thể dùng thái độ đả động chủ nhân, tranh thủ hi vọng sống của hài tử ngươi một chút. Ngươi không đi, ngươi sẽ vĩnh viễn không thấy được. Còn nữ tử của ngươi, nàng là người của Hứa gia, Hứa gia không ngã, chí ít nàng còn có thể được sống.

- Còn sống? Nàng là sống không bằng chết!!

- Ngươi không đi? Ngươi còn có lựa chọn khác sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cầu Khương Phàm giúp ngươi, để Khương Phàm mang theo ngươi đi cứu người? Ha ha, hắn cứu không được!! Chỗ kia... là ở Đế Thành!!

Một câu rét căm căm của lão nhân để thể hiện tức giận cùa Lý Dần cứng ở trên mặt.

- Khương Phàm cứu không được hài tử. Người có thể cứu hài tử, chỉ có chính ngươi! A, đúng, thực không dám giấu giếm, Khương Phàm đã từng tới qua nơi này, chuyện Hứa Đan, hắn đã biết, chuyện hài tử ngươi, hắn cũng biết, nhưng... Hắn đã làm cái gì sao? Hắn không có! Trong mắt của hắn chỉ có đại nghiệp nhất thống, chỉ có đại chiến báo thù, con của ngươi... Trong mắt hắn căn bản không liên quan nặng nhẹ. Hắn không nói cho ngươi, là không muốn ngươi nhận khốn nhiễu, ảnh hưởng ngươi bán mạng cho hắn.

Lý Dần nghiêm mặt, nắm chặt tay, hô hấp dần dần lộn xộn.

- Đi theo ta, đi gặp con của ngươi, gặp chủ nhân của ngươi một chút, gặp một lần... Ngươi thật sự. Ngươi có lẽ không sống được, không, là xác thực sống không được. Nhưng, cái chết của ngươi, chí ít có thể bảo toàn cho hài tử của ngươi. Nếu như ngươi không đi, thời khắc Đế tộc đặt chân vào Thương Huyền, hài tử của ngươi có thể sẽ bị... Tế cờ!

Lão nhân lạnh lùng nói ra từng chữ, giống như là từng đao chùy giá lạnh, đâm vào lồng ngực Lý Dần.

Thật lâu... Thật lâu...

Hai mắt Lý Dần mông lung, răng run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía thân ảnh cuộn mình trong góc phòng lờ mờ kia:

- Để cho ta với nàng... Gặp một lần...

- Ngươi xác định sao? Ngươi biết vì sao nàng điên không? Lúc ấy người tự tay mang hài tử đi chính là chủ nhân. Nàng cho rằng chủ nhân chính là ngươi, nhận định là ngươi cướp hài tử đi, ngươi đánh nàng. Bây giờ nàng điên rồi, nếu như ngươi xuất hiện ở trước mặt nàng, phần kích thích kia... Ha ha... Ta cũng không dám cam đoan lại phát sinh thứ gì, nhưng ta cam đoan, bất kể ngươi thế nào giải thích, nàng đều không tin.

Lý Dần nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống gương mặt.

Hắn làm bạn với Khương Phàm mấy chục năm, trải qua vô số ngoài ý muốn cùng chiến tranh, nhưng cho tới bây giờ đều là Khương Phàm quyết sách và ứng biến, mà hắn chỉ là làm bạn cùng chinh chiến, giờ khắc này uy hiếp lại khốn cục, để hắn vừa bề bộn vừa đau đớn, không cách nào làm ra lựa chọn.

Lão nhân xích lại gần Lý Dần, thanh âm trầm thấp khàn khàn, lại trực kích nội tâm Lý Dần:

- Ngươi chết, con của ngươi sẽ có thể sống. Ngươi chết, Khương Phàm sẽ không lại bị uy hiếp. Ngươi chết, Khương Phàm sẽ có lý do giải thích với Hứa Đan, ngươi thật sự, vì nàng mà chết, có lẽ nàng sẽ... Bình phục...
Chương 2663 Uy hiếp

Kẹt kẹt...

Cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh thẳng tắp như mâu đứng ở trước cửa.

Hứa Thiên Kỳ nhìn đồ dùng trong nhà rách rưới, lắc đầu than nhẹ, lại bị phá hủy.

Hứa Đan co quắp ở trong góc, hai mắt trống rỗng, vẻ mặt ngốc trệ, thờ ơ.

Hứa Thiên Kỳ giống như thường ngày, mang y phục mới cùng đồ ăn đưa tới bên cạnh, đẩy cửa sổ phong bế ra, ngồi dựa vào nơi đó, yên lặng nhìn lên bầu trời.

Ánh trăng mát mẻ chiếu rọi vào gian phòng, rơi vào trên thân gầy gò đơn bạc của Hứa Đan.

Uy phong xuyên thấu qua cửa sổ, thổi lên búp bê vải treo khắp cả phòng.

- Trong khoảng thời gian này dọn nhà, không đến gặp muội. Bọn người hầu, có ám đến đưa cơm cho muội không? Đi về phía nam hơn một vạn dặm, nơi này cũng tạm được, cũng là Tân Hải mà muội ưa thích.

- Mấy ngày trước Hứa Như Lai đã tới, muội có còn nhớ rõ hắn không? Thánh Vương, đã là Thánh Vương. Nhưng Tu Di Sơn chính là Tu Di Sơn, tài nguyên phong phú, lúc này mới bao nhiêu năm, đều đã Thánh Vương, mà ta... Mới là Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, đời này mong mỏi quá lớn cũng chỉ là Bán Thánh.

- Tạo hóa trêu ngươi, cảnh còn người mất. Ta dốc hết toàn lực tu luyện, cuối cùng bù không được một trận cơ duyên của người khác. Ta vẫn là ta, hắn... Lại không còn là hắn.

Hứa Thiên Kỳ tựa ở cửa sổ, yên lặng trò chuyện việc nhà.

Mười năm, cách mỗi mười ngày nửa tháng, hắn đều sẽ tới nơi này thăm hỏi Hứa Đan.

Lúc bắt đầu còn an ủi khuyên bảo, sau này đã dần từ bỏ.

Có rảnh rỗi, hắn sẽ đến ngồi một hồi, trò chuyện một hồi. Mặc kệ Hứa Đan có nghe hay không, hắn đều sẽ tự mình nói. Cho cái gian phòng giá lạnh này, tăng thêm mấy phần ‘sức sống’.

- Không biết Hứa Như Lai và phụ thân đã hàn huyên cái gì, cùng ngày phụ thân đã đi thế giới Hỗn Độn. Chuỵen này vốn là rất bình thường, trước hết để cho phụ thân dây mặt vào, tìm kiếm khẩu khí, lại an bài Hứa Như Lai đi qua. Nhưng... Ha ha, muội biết không? Vào ngày phụ thân rời khỏi Hứa Như Lai cũng đã đi ngay.

- Lí do thoái thác của hắn là, hắn thuộc về Thái Sơ, không thích hợp lộ diện tại Thương Huyền, bị người phát hiện có thể sẽ mang đến cho Kim Thành chúng ta phiền toái không cần thiết, tạm thời đi ra bên ngoài ở lại.

- Ha ha... Ta đã ở cùng hắn từ nhỏ đến lớn, hiểu rất rõ hắn. Thật sự cho rằng phủ thêm cà sa, chắp tay trước ngực, đã thành Chân Phật rồi? Hắn vĩnh viễn là linh hồn Ma Phật! Phật Đà tái thế đều không thay đổi được. Nếu ta không có đoán sai, hắn... Hẳn là chạy. Biết tại sao không? Hắn sợ Khương Phàm từ trong giọng nói phụ thân suy đoán ra hắn đang ở Kim Thành, sẽ bí mật phái người theo đuổi giao nộp.

Hứa Thiên Kỳ trầm mặc một lát, lắc đầu:

- Loại âm mưu đối kháng này, loại giao phong mưu kế này, thật sự làm cho người ta hướng tới. Một trận đại triều nhất định thay đổi lịch sử đang cuốn khắp thiên hạ, bao nhiêu anh hùng quật khởi, bao nhiêu truyền kỳ kết thúc, ta cũng đã suy nghĩ sẽ dấn thân vào trong đó. Chỉ cần có thể nhẹ nhàng vui vẻ đại chiến mấy trận, chết cũng không tiếc. Nhưng ta... Lại chỉ có thể làm quần chúng. Đáng thương sao? Ta bỗng nhiên cảm giác, tu luyện cũng không có động lực.

Thế giới Hỗn Độn!

- Hứa thành chủ, đã lâu không gặp.

Khương Phàm lạnh lùng nhìn Hứa Đức Diệu.

- Phần Thiên Thần Hoàng đúng là sự vụ bận rộn nhỉ, ta đều đã tới đây năm ngày, mới có thể gặp mặt một lần.

Hứa Đức Diệu chống cự lại áp bách thần uy đến từ Khương Phàm, kiêu ngạo ngẩn đầu lên.

- Bí mật Đế ước đã chiêu cáo Thương Huyền, càng ngày càng có nhiều người đầu nhập khu an toàn, bảo vệ Tịnh Thổ kia, cũng có rất nhiều người đầu nhập Thượng Thương, nguyện ý vì Thương Huyền tận một phần lực. Nhưng theo ta được biết, Chí Tôn Kim Thành chẳng những không có lựa chọn hai con đường này, ngược lại còn mang thành... Chạy đi?

- Nếu như lần này Hứa thành chủ tới là muốn hợp tác với chúng ta, ta nhất định sẽ đích thân đi ra nghênh đón, nhưng thời điểm ngươi hồi báo, giống như chính là nói... Đàm phán?

- Chí Tôn Kim Thành ta cũng là Tịnh Thổ Thương Huyền, ta giữ vững tòa thành kia của ta, chính là bảo vệ ngàn vạn tính mạng! Ta, không cần thiết phải nghe ngươi triệu hoán, ta, không thẹn với lương tâm.

- Vậy cũng đúng, thất kính.

Khương Phàm cười lạnh hai tiếng.

- Đừng nói nhảm, Thần Phật của Tu Di Sơn đâu?

- Hứa Đan, còn tốt chứ??

- Ta hỏi ngươi Thần Phật đâu?

- Tinh thần của nàng tốt hơn chút nào không?

- Khương Phàm, đừng nói sang chuyện khác. Thần Phật Tu Di Sơn đâu!!

- Ngươi có thể đại biểu Tu Di Sơn? Nếu như không thể, có gì có thể nói. Ta vẫn quan tâm Hứa Đan hơn, thế nào, đã nhiều năm như vậy, tinh thần hẳn là đã khôi phục bình thường nhỉ.

- Ta chính là đại biểu Tu Di Sơn tới! Đương nhiên có thể đại biểu Tu Di Sơn!

- Thần Tôn nhà mình bị bắt, vậy mà lại tìm người ngoài đến đàm phán, ta thấy Tu Di Sơn giống như không nguyện ý đón Thần Tôn bọn họ trở về nhỉ.

- Bây giờ chính là thời kỳ nhạy cảm của Thương Huyền, Tu Di Sơn thân là Thái Sơ hoàng đạo, vì chiếu cố cảm nhận của ngươi, mới không có trực tiếp tới. Ngươi đường đường là chủ nhân thần triều, hẳn là đã hiểu đây là tôn trọng của phật môn đối với ngươi và Thương Huyền, mà không phải là châm chọc khiêu khích.

- Ngược lại là ta lòng dạ tiểu nhân, vậy ngươi nói một chút, bọn hắn muốn dùng cái gì trao đổi Thần Phật?

- Ba điều kiện.

- Nói nghe một chút.

Khương Phàm cũng muốn nhìn xem Tu Di Sơn có thể vì Thần Tôn của bọn hắn, trả cái giá lớn đến đâu.

Đan Hoàng đứng ở phía sau cửa ngầm đại điện, cũng muốn nghe xem Tu Di Sơn mở ra điều kiện.

Chỉ cần có thể trong phạm vi chấp nhận, hắn cũng sẽ không để ý mà ra mặt điều hòa, để Khương Phàm thả Tu Di Thần Phật đi, dù sao, đó là chủ nhân Vạn Phật, giết phật? Tương đương với giết dân ý.

Huống chi phật môn tại Thái Sơ đại lục tổng cộng có tam đại hoàng đạo, ngũ đại hoàng tộc, mười ba đại thánh điện, thực lực cực kì khủng bố, ảnh hưởng càng là không cách nào đánh giá hết được.

Hứa Đức Diệu hắng giọng, cao giọng nói:

- Đầu tiên, Tu Di Sơn hi vọng ngươi có thể tìm kiếm được lương tâm của mình, đặt tới trong ngực mình, hi vọng ngươi có thể làm một minh quân, mà không phải bạo quân. Hi vọng ngươi thật sự là nghĩ cho dân chúng Thương Huyền, đừng lại ngày ngày nhớ chiến tranh, chiến tranh, chiến tranh. Đừng lại để sinh linh Thương Huyền lầm than, cực khổ, đừng lại để dân chúng lang bạt kỳ hồ.

- Thứ hai, nếu như ngươi có thể thả chủ nhân Tu Di Sơn đi, Tu Di Sơn nguyện ý hiệu triệu phật môn thiên hạ, là đứng ra điều giải cho Thương Huyền và Đế tộc, thúc đẩy một lần đàm phán hoà giải, tận hết khả năng tránh cho nguy cơ đế ước xảy ra.
Chương 2664 Con rối

- Thứ ba, nếu như ngươi dám giết hại chủ nhân Tu Di chính là mang ý nghĩa ngươi chủ động từ bỏ một cơ hội duy nhất có khả năng tránh cho Thương Huyền chiến loạn, mà cái gọi là nghênh chiến Đế tộc bảo vệ Thương Huyền, cũng chỉ là ngươi che giấu, ngụy trang cho tính khát máu của mình, ngươi không phải đang chiến đấu vì Thương Huyền, mà là đang chiến đấu vì mình. Phật môn cũng sẽ định ngươi là bạo quân, xem ngươi là dị loại của Nhân tộc, hiệu triệu thiên hạ... Thanh trừ!

Hứa Đức Diệu nói nguyên lời của Hứa Như Lai cho Khương Phàm nghe.

Bầu không khí trong điện an tĩnh lại, Khương Phàm ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, dùng đôi mắt lạnh nhìn Hứa Đức Diệu ở phía dưới.

Đan Hoàng giấu ở phía sau cửa ngầm, thể hiện trở nên quái dị.

Thật lâu, Khương Phàm mở miệng:

- Không còn nữa?

- Ngươi còn muốn cái gì?

- Thứ ta muốn, ừm... và thứ ngươi cho, không giống nhau nhỉ, cũng có thể nói là một mao tiền liên quan đều không có.

- Phần Thiên Thần Hoàng, ta thừa nhận ngươi bây giờ cao cao tại thượng, chưởng quản mệnh mạch Thương Huyền. Nhưng ta thật sự phải nhắc nhở ngươi, ngươi giam chủ nhân Tu Di đúng là không khôn ngoan. Tu Di Sơn không có công nhiên tuyên cáo ngươi là kẻ địch của Nhân tộc, đã là rất cho mặt mũi ngươi, bây giờ không chỉ có nguyện ý cho ngươi cơ hội, còn giúp ngươi thúc đẩy hoà đàm, ngươi phải hiểu đội ơn.

- Nếu như ngươi ngu xuẩn mất khôn, Tu Di Sơn hiệu triệu phật môn thiên hạ, tuyên cáo ngươi là kẻ địch của Nhân tộc, như thế đến nay, chủ nhân Thương Huyền ngươi đây sẽ danh không chính ngôn không thuận.

Khương Phàm cười:

- Theo thuyết pháp này của ngươi, chủ nhân Thương Huyền ta đây còn phải được đạt được phật môn tán thành? Bọn hắn nói là ta, đúng là ta, bọn hắn nói không phải ta, cũng không phải là ta??

- Ngươi rất rõ ràng lực ảnh hưởng của phật môn, bọn hắn cùng thánh địa Bát đại châu đều có quan hệ chặt chẽ, mà thánh địa ở trong mắt Nhân tộc là tượng trưng của sự thần thánh, đáng giá tín nhiệm. Nếu như phật môn nói ngươi là công địch, thánh địa thiên hạ sẽ nói ngươi là công địch, thánh địa bảo hộ con dân, cũng sẽ nói ngươi là công địch. Người trong thiên hạ đều nói ngươi là công địch, chính ngươi cảm thấy, cái vị chủ nhân Thương Huyền này ngươi ngồi đoan chính sao?

- Tốt, da mặt ngươi dày, không quan tâm. Nhưng phật môn và thánh địa đều nói ngươi là công địch Nhân tộc, cường tộc thiên hạ sẽ có cớ thảo phạt ngươi. Đến lúc đó không đơn giản chỉ là Đế tộc đặt chân vào Thương Huyền nữa, mà tất cả thế lực to to nhỏ nhỏ, đều có thể ủng hộ phật môn, thanh trừ cái danh dị loại, tràn vào Thương Huyền. Chờ đến khi ngươi chết, cơ thể của ngươi sẽ bị xé nát, thanh danh của ngươi sẽ bị bôi nhọ vạn cổ, người bên cạnh ngươi, cũng sẽ có kết quả giống nhau.

- Ngươi tự nhận là trấn áp chủ nhân Tu Di Sơn, có thể áp chế Tu Di Sơn, nhưng ngươi sai, mười phần sai. Mục đích Tu Di Sơn để cho ta tới rất rõ ràng, cho ngươi cơ hội, có thể tiếp được hay không, có nguyện ý tiếp hay không thì phải xem chính ngươi.

Khương Phàm cười lắc đầu:

- Loại thái độ này... Ta thật không nghĩ tới.

Đan Hoàng cũng ở phía sau cửa lắc đầu, hắn đã cùng Khương Phàm thảo luận qua chuyện phật môn, cũng không có tính tới sẽ là thái độ như vậy.

Chuyện này giống như không phải ngữ khí cùng phong cách phật môn nên có, dù sao tiếng xấu của Khương Phàm còn ở đó, Thần Phật đối với phật môn lại quá quan trọng, thái độ phật môn hẳn là nên thận trọng ứng phó, mà không phải là bá đạo uy hiếp.

Giờ khắc này, trong đầu Khương Phàm cùng Đan Hoàng đều hiện lên một ý niệm, đây thật sự là thái độ phật môn sao, hay là Hứa Đức Diệu còn có mục đích đặc thù gì khác?

- Tu Di Sơn chỉ cho ngươi một cơ hội này. Nếu như ngươi thông minh cung kính đưa thì chủ nhân Tu Di Sơn ra khỏi Thương Huyền, lại công khai xin lỗi phật môn. Nếu như ngươi không biết tốt xấu, Tu Di Sơn cũng sẽ không công địch thỏa hiệp cùng Nhân tộc cho.

Hứa Đức Diệu cường thế biểu đạt ý kiến, đầu giương cao, thể hiện lạnh lẽo cứng rắn, nhưng đây cũng không phải là trận thế phách lối, mà cố gắng che giấu nội tâm bối rối của hắn.

Dù sao, hắn giờ phút này hắn cũng là đang kích thích Khương Phàm, thậm chí đang hãm hại Khương Phàm!

Mà Khương Phàm sớm đã không phải là vị thiếu niên đã từng kia nữa, hăn bây giờ đã là Thần Linh chân chính, là chủ nhân Thương Huyền, càng là Cuồng Thần chiến tranh hung danh khắp thiên hạ.

Không cần Khương Phàm cố ý biểu hiện ra ngoài cái gì, chỉ là ngồi ngay ngắn chỗ đó, với khí độ rộng rãi, ánh mắt lạnh lẽo, cũng đủ để kích thích bất cứ người nào cũng phải kính sợ.

Hứa Đức Diệu cứ việc đã có chuẩn bị, nhưng vẫn khống chế không nổi phần rung động trong lòng kia.

Thật lâu, Khương Phàm trầm ngâm nói:

- Ta thả.

- A?

Trong lòng Hứa Đức Diệu khẽ run rẩy, ngọa tào! Ngươi thả?

Khương Phàm lại nói:

- Ta thả, có thể. Nhưng ta đây có ba điều kiện.

Hứa Đức Diệu âm thầm thở phào, dọa ta một hồi!

Khương Phàm thu phản ứng vi diệu của Hứa Đức Diệu vào đáy mắt, tiếp tục nói:

- Đầu tiên, tám viên thần cốt linh tủy. Thứ hai, phật môn vĩnh viễn không được đặt chân vào Thương Huyền. Thứ ba, để bảo đảm các ngươi sẽ thực hiện điều kiện, đưa Hứa Như Lai tới làm con tin.

Hứa Đức Diệu ra vẻ kích động hô to:

- Phần Thiên Thần Hoàng!! Lời ta vừa mới nói kia là vô ích? Ngươi không nghe thấy, hay là vẫn chưa hiểu? Ngươi không có tư cách bàn điều kiện cùng phật môn, ngươi chỉ có thể tiếp nhận điều kiện của phật môn, tiếp nhận ân huệ phật môn!

- Chuyển điều kiện của ta cáo cho phật môn. Nếu như tiếp nhận, tất cả đều vui vẻ. Nếu như không tiếp nhận, chủ nhân Tu Di... Vĩnh viễn không trở về được.

- Ngươi không cần biểu đạt ngươi cường thế. Điều kiện ta vừa mới nói chính là thái độ cuối cùng của Tu Di Sơn, tuyệt đối sẽ không sửa đổi.

- Không thay đổi, nhưng chủ nhân Tu Di sẽ không còn nữa.

- Ngươi thử giết hắn một chút!

Hứa Đức Diệu cố ý kích thích, đây chính là mục đích hắn tới nơi này.

- Ta ngay cả Bạch Hổ Cự Long cũng dám giết, lại có thể sợ sệt một chủ nhân phật môn?

Khương Phàm bực tức nói.

- Ta cho là ngươi, không dám!!

Hứa Đức Diệu bước về phía trước hai bước, nhìn gần Khương Phàm:

- Ngươi phải đồng ý, bây giờ liền đồng ý, lập tức đưa Tu Di chủ nhân đi, cũng cam đoan hắn bình yên vô sự rời khỏi Thương Huyền. Không đồng ý, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội đàm phán, dù là ngươi quỳ rạp xuống trước mặt phật môn. Ta khuyên ngươi nên nghĩ cho rõ ràng, ngươi sắp đứng trước Đế tộc vây bắt. Đế tộc, đó là Đế tộc, tồn tại chí cao chân chính khống chế thế giới, nếu bọn hắn ra tay, nhất định mang lên Thần tộc phụ thuộc và hoàng tộc, hoàng đạo cùng đại lục, dưới sự bao phủ củau loại áp lực kia, năm ba thần các ngươi có một phần thắng sao? Không có!! Các ngươi chắc chắn sẽ thua! Không có bất kỳ lo lắng gì!
Chương 2665 Nguyệt Nhãn (1)

- Đừng vùng vẫy, giao chủ nhân Tu Di ra, để hắn thay ngươi du thuyết một trận đàm phán, sau đó... Ngươi thỏa hiệp với Đế tộc, Đế tộc bảo đảm ngươi tiếp tục làm chủ nhân Thương Huyền. Mặc dù là một con rối, nhưng ngươi có tên, Thương Huyền có mệnh, đây mới thật sự là tất cả đều vui vẻ.

Hứa Đức Diệu dùng ngôn ngữ vô cùng xảo diệu, từ đầu đến cuối đều là đang khuyên Khương Phàm thả đi, nhưng kỳ thật từng câu từng chữ đều đang mịt mờ kích thích Khương Phàm, để Khương Phàm tức giận, mâu thuẫn, đoạn 'con rối' sau cùng này chính là thăng hoa trực tiếp.

Ngươi không có phần thắng rồi, thỏa hiệp đi.

Làm con rối đi, chí ít có thể còn sống.

Không muốn?? Muốn phản kháng??

Đế tộc mang đến áp lực quá lớn!

Làm sao bây giờ?

Tranh thủ thời gian giết chết tôn phật này đi!!

Lợi dụng tôn phật này, bồi dưỡng một tân thần, cho ngươi tranh thủ một chút xíu phần thắng!

Rốt cuộc Khương Phàm cũng thể hiện giống như Hứa Đức Diệu chờ đợi, mặt lộ ác tướng:

- Cho ta thần cốt linh tủy cùng Hứa Như Lai! Nếu không, ta luyện chủ nhân Tu Di!! Chuyển lời này của ta cho Tu Di Sơn!

- Ngươi sẽ không đạt được bất kỳ sự đáp lại nào.

Hứa Đức Diệu cường thế giằng co, trong lòng lại thở phào, hoàn thành nhiệm vụ.

Đối đãi loại cường nhân này, nên dùng thủ đoạn như vậy.

Khương Phàm đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống:

- Ta ở chỗ này chờ một tháng, để bọn hắn tự mình đến. Nếu như không đến, đừng trách ta không khách khí.

- Ngươi thật sự là ngu xuẩn mất khôn, cáo từ.

Hứa Đức Diệu giận dữ quay người, nhanh chân rời khỏi.

Để thái độ lại, kích thích đúng chỗ, chỉ cần vĩnh viễn không còn liên hệ cùng Khương Phàm, Khương Phàm không chiếm được đáp lại, hắn chắc chắn sẽ trong cơn tức và cùng nôn nóng mà giết Thần Phật.

Bởi vì hắn gặp phải tuyệt vọng chiến tranh áp bách, qua tháng chín sang năm nhất định phải tăng thực lực lên.

- Ta và ngươi làm giao dịch. Không phải cùng Tu Di Sơn, là với ngươi.

Khương Phàm đột nhiên gọi Hứa Đức Diệu lại.

- Giữa chúng ta không có gì để có thể giao dịch.

- Chỗ ta đây tạm thời an toàn, ngắn hạn không có chiến tranh, ngươi có thể đưa Hứa Đan tới. Để nàng gặp mặt Lý Dần, nói rõ ràng chuyện năm đó.

- Có gì để phải nói! Không gặp!!

- Ngươi không đại biểu nàng được, ngươi không muốn gặp, nhưng nàng hẳn là muốn gặp. Ta cũng không phải để cho ngươi tặng không, như vậy đi, một khối bảo cốt Thánh Hoàng.

Hứa Đức Diệu vừa muốn phản bác, cưỡng bức kẹt ở bên miệng.

Bảo cốt Thánh Hoàng? Há mồm liền ra? Vung tay thật lớn a.

Khương Phàm nói:

- Các ngươi có thể an bài tộc nhân bồi tiếp nàng tới, nàng muốn rời khỏi cũng có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối không ngăn cản. Điểm này, ta có thể lập huyết khế cho ngươi, dùng danh dự của ta cùng thần triều cam đoan.

Hứa Đức Diệu cau mày, nhớ tới nữ nhi điên điên khùng khùng đáng thương, chần chờ liên tục, nói:

- Ta sẽ cân nhắc.

- Khi nào nàng đến, bảo cốt sẽ được đưa cho ngươi lúc đó, tuyệt đối không chơi xấu.

Khương Phàm đưa mắt nhìn Hứa Đức Diệu rời khỏi, sau đó ngồi trở lại ghế đá.

- Sư phụ, thái độ của Tu Di Sơn so với chúng ta mong muốn... Khác biệt rất lớn nhỉ.

Đan Hoàng từ phía sau cửa ngầm đại điện đi tới, khẽ than thở một tiếng, lắc đầu:

- Ta lại có loại cảm giác, bọn hắn chính là buộc chúng ta giết Thần Phật.

- Phật môn hẳn là sẽ không làm chuyện như vậy, mặc dù bọn hắn cùng không giống với phật môn lúc trước, nhưng cuối cùng so với những hoàng tộc hoàng đạo khác cũng đều chính phái hơn rất nhiều.

- Thần Phật không chỉ là một biểu tượng, thay thế biểu hiện thực lực phật môn, Tu Di Sơn không thể không có Thần Phật, phật môn không thể không có Thần Phật.

Đan Hoàng cũng gật đầu:

- Phật môn xác thực không có làm nhân ái, nhưng cũng không trở thành sa đọa đến mức vứt bỏ Thần Phật.

Đầu ngón tay Khương Phàm nhẹ nhàng linh hoạt nắm trên ghế mây:

- Phật môn làm như thế, không ngoài là cho thấy thái độ cường thế cùng tuyệt đối không thỏa hiệp, sau đó mặc kệ, để cho chúng ta khẩn trương, để cho chúng ta sốt ruột, sau đó tại thời điểm thích hợp, lại đến đàm phán. Hứa Đức Diệu, cũng rất thích hợp thay phật môn để diễn tả loại thái độ này. Nhưng... Hứa Đức Diệu là lạ!

- Có thể là ta trải qua giết chóc nhiều, gặp phải kẻ ác nhiều, ta nhìn không thấy tính tươi đẹp của con người, càng nhiều hơn chính là tà ác. Nếu như Hứa Đức Diệu thật hy vọng chúng ta giết Thần Phật thì sao?

Sau khi trầm mặc một trận lâu, Đan Hoàng khẽ nói:

- Hứa Như Lai.

Khương Phàm đi xuống đài cao:

- Nạp Lan Thanh Cảnh đang ở Thượng Thương thẩm tra người đến đây tìm nơi nương tựa, để hắn ngăn Hứa Đức Diệu lại nhìn xem. Ta đi mời Đông Hoàng Toại, để hắn đến Chí Tôn Kim Thành nhìn, Hứa Như Lai có ở đó hay không!

Hứa Đức Diệu và Đông Hoàng Thánh Kiệt cùng đi, rời khỏi thế giới Hỗn Độn, giáng lâm đến Thượng Thương.

Lúc này Thượng Thương vô cùng náo nhiệt.

Càng ngày càng nhiều người tụ tập đến nơi đây, hy vọng có thể gia nhập thế giới Hỗn Độn, bảo vệ Thương Huyền.

Có lẽ bên trong một địa khu nào đó chính là năm ba người tới, nhưng cũng không phải là tất cả địa khu đều là năm ba cái, có chút sẽ có thành đàn người dắt tay nhau đến, như là hàng vạn dòng chảy đổ về biển cả, có dòng suối có con sông, càng có đại giang, chân chính hội tụ đến cùng một chỗ, đã trở thành đại dương mênh mông.

Cho nên một thời gian quạnh quẽ qua đi, Thượng Thương cổ thành đã dần dần náo nhiệt, mà càng ngày càng náo nhiệt.

Phải làm như thế nào để cam đoan trong này không có tai mắt Đế tộc trà trộn vào, không có người hai lòng?

Nạp Lan Thanh Cảnh chính là lựa chọn việc nhân đức không nhường ai!

Trải qua Thần Dương Huyết kích phát, bảo cốt Thánh Vương chồng chất, Nạp Lan Thanh Cảnh bây giờ đã là Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, Thiên phẩm linh văn.

Cao giai Niết Bàn cùng Thiên phẩm Nguyệt Nhãn, để hắn có được năng lực dò xét còn cao hơn trước đó.

Dưới tình huống mà tất cả mọi người nhìn nam tử ngồi trên xe lăn như không thấy này, Nạp Lan Thanh Cảnh lại rõ ràng dò xét đến nội tâm của bọn hắn.

Trong rất nhiều 'Tâm hải' đầy ngập nhiệt tình, kiêu ngạo hào hùng, thì những kẻ mưu đồ không về tâm cảnh, thật sự quá rõ ràng. Lại thêm Nạp Lan Thanh Cảnh cố ý mời Thái Thản Cự Mãng cùng Cự Phong Long và các loại cự thú tọa trấn, mang đến cảm giác áp bách mạnh mẽ, những người mưu đồ bất chính kia lại càng dễ khẩn trương, vừa căng thẳng... Liền 'Trong suốt'.

- Hứa thành chủ, hân hạnh.

Nạp Lan Thanh Cảnh di chuyển xe lăn, ngăn cản Hứa Đức Diệu ở cửa thành chỗ đang muốn rời khỏi.

- Ngươi là...

Hứa Đức Diệu đánh giá nam tử, làm sao còn có một người bại liệt thế này?

- Ta họ Nạp Lan, là bằng hữu của Khương Phàm, cũng là bằng hữu của Lý Dần.

- Lý Dần, hừ!!

- Lý Dần nhờ ta đến hỏi một chút, Hứa Đan thế nào?

- Sao hắn không tự mình tới hỏi? Không có mặt mũi gặp ta, hay là khinh thường gặp ta!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom