• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (10 Viewers)

  • Chương 2666-2670

Chương 2666 Nguyệt Nhãn (2)

- Ngài đừng nóng giận, ta biết Hứa Đan khẳng định đã bình phục. Dù sao huynh trưởng của nàng cũng là Hứa Như Lai, Phật Đà linh văn, từ khi bắt đầu dùng xương Tổ Đế, hắn đã là người thừa kế được Tu Di Sơn dùng toàn lực bồi dưỡng, phật quang chiếu mấy lần, phật ngữ đến vài tiếng, tinh thần đau đớn tuỳ tiện giải thoát.

Hứa Đức Diệu không muốn nhiều lời cùng tiểu bối này, hừ một tiếng liền muốn rời khỏi.

Nạp Lan Thanh Cảnh lại chuyển xe lăn, ngăn lại lần nữa:

- Ngài tới đây là đại biểu phật môn?

- Đông Hoàng Thánh Kiệt?

Hứa Đức Diệu lười nhác nói nhảm, trực tiếp ra hiệu Đông Hoàng Thánh Kiệt đánh tiểu bối này đi.

Đông Hoàng Thánh Kiệt biết Nạp Lan Thanh Cảnh là ai, đột nhiên ngăn lại, khẳng định bị người ta sai sử, cho nên... Không có phản ứng...

Nạp Lan Thanh Cảnh lại nói:

- Là ai mời ngài đại biểu phật môn đến đàm phán? Là Hứa Như Lai sao? Hứa Như Lai đích thân đến Thương Huyền, hay là ủy thác người khác tới mời? Hứa Như Lai, đang ở Tôn Kim Thành à.

- Đây là chuyện giữa phật môn cùng thế giới Hỗn Độn, có liên quan gì tới ngươi? Tránh ra!!

Hứa Đức Diệu nhíu mày, ngữ khí nghiêm túc, vấn đề này đã để hắn khẩn trương, bởi vì hắn rất lo lắng Khương Phàm sẽ phái người lao tới Chí Tôn Kim Thành, điều tra Hứa Như Lai có phải ở đó hay không.

Nạp Lan Thanh Cảnh bắt được tâm lý ba động yếu ớt của Hứa Đức Diệu, Thần nhãn Tâm Linh thừa lúc vắng mà vào, đồng thời tiếp tục ép hỏi:

- Đừng kích động, ta là người ưa thích bát quái. Ta vẫn luôn đang nghĩ, nếu như chúng ta giết Thần Phật, rốt cuộc phật môn sẽ làm ra phản ứng gì. Nếu như chúng ta thả Phật Đà, Phật Đà lại có thái độ gì. Bây giờ rốt cuộc phật môn cũng phái đến, ngài có thể cho ta một cái đáp án hay không?

- Không phải ngươi là bằng hữu Khương Phàm sao? Ngươi đi mà hỏi Khương Phàm!!

- Trước đó Khương Phàm vẫn luôn không có quyết định chủ ý, hắn rất muốn giết Thần Phật, thế giới Hỗn Độn cũng là có thái độ này, đây chính là một vị thần sống sờ sờ, có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Dù sao cũng đã đắc tội thiên hạ, không sợ lại đắc tội phật môn. Nhưng tổ sơn nơi đó lại vẫn luôn phái người khuyên nhủ, phải chú ý ảnh hưởng của phật môn, cũng phải bận tâm cảm xúc của dân chúng Thương Huyền.

- Ta đã cho Khương Phàm lựa chọn, bây giờ ngươi có thể đi hỏi.

- Ngài không thể nói?

- Tại sao ta phải nói cho ngươi.

- Ta chỉ hỏi một chút mà thôi, ngài đừng nóng nảy.

- Tránh ra!!

- Ngài đường đường là chủ nhân hoàng tộc, thái độ này... Khiến ta thật thất vọng đấy. Bằng vào địa vị thế giới Hỗn Độn chúng ta bây giờ, ngài thật đúng là không có tư cách lớn lối như thế. A, sai, ta quên Hứa Như Lai. Ngài là phụ thân của Hứa Như Lai, bây giờ Thần Phật không có ở đó, Tu Di Sơn hẳn là do hắn làm chủ nhỉ, toàn bộ phật môn đều muốn coi trọng hắn cái này nhất có thành thần tiềm lực Phật Đà đi. Thái Sơ Đế tộc, cũng hẳn là sẽ cố gắng trợ giúp hắn trùng kích Thần cảnh để ổn định lực ảnh hưởng của phật môn.

Nạp Lan Thanh Cảnh liên tiếp kích thích, nhìn như bát quái, nhìn như trêu chọc, nhưng từng câu từng chữ lại đâm thẳng vào một ít chỗ mẫn cảm trong nội tâm Hứa Đức Diệu.

Mà những này chỗ mẫn cảm bị kích thích sau khi, sinh ra ba động, đưa tới ý nghĩ, chính là mấu chốt để Nạp Lan Thanh Cảnh theo dõi.

Trong đầu Hứa Đức Diệu trong nháy mắt hiện lên một ít cảnh ngộ của Hứa Như Lai, lóe lên một cái rồi biến mất, chỉ là ý nghĩ bình thường mà thôi, chính mình cũng không chút chú ý, tiếp đó lại nhíu mày quát tháo:

- Ngươi không xong rồi? Tránh ra cho ta!!

- Ai, ngài thực sự là... Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút...

Nạp Lan Thanh Cảnh lắc đầu, chuyển xe lăn đi ra.

- Hừ! Không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!

Hứa Đức Diệu trầm mặt rời khỏi.

Đông Hoàng Thánh Kiệt cười nhạt mà nói:

- Không tiễn, đi thong thả.

Nạp Lan Thanh Cảnh đưa mắt nhìn Hứa Đức Diệu đi xa, khôi phục phần an tĩnh cùng nho nhã thường ngày kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ con mèo đen trong ngực, đáy mắt thoáng mắt lấp lóe, yên lặng suy nghĩ.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đứng ở bên cạnh, vẻ mặt hơi có vẻ phức tạp.

Người này nhìn như là người vô hại, nhưng việc nhìn trộm nội tâm này... Thật thật sự là đáng sợ.

Bây giờ rõ ràng là nếu Khương Phàm không quản không để ý cưỡng ép kích phát tiềm lực Nạp Lan Thanh Cảnh, tương lai không biết lại biến thành cái dạng gì.

Nhìn trộm nội tâm? Hiểu rõ ý nghĩ? Sau này gia hỏa này còn có thể thay đổi ý nghĩ một ít người hay không?

- Thánh Kiệt cung chủ, làm phiền ngài chuyển cáo Khương Phàm. Đầu tiên, Hứa Như Lai đang ở Chí Tôn Kim Thành, thứ hai, Hứa Đức Diệu có khuynh hướng giết Thần Phật. Thứ ba, thời gian qua Hứa Như Lai ở Tu Di Sơn không dễ chịu. Thứ tư, hiềm nghi Thái Sơ Đế tộc có nhúng tay. Thứ năm, Hứa Đức Diệu... Rất khẩn trương, rất mẫn cảm, hắn là mang theo sứ mệnh đặc thù tới.

Đông Hoàng Thánh Kiệt nhìn chằm chằm Nạp Lan Thanh Cảnh, nhưng tranh thủ thời gian bừng tỉnh, xoay người rời khỏi.

Hắn cũng không muốn bị tiểu gia hỏa này nhìn trộm ý nghĩ nội tâm.

Tuy nhiên, đi không bao xa, Đông Hoàng Thánh Kiệt đột nhiên ngừng lại, hơi chần chờ, hơi trầm ngâm, quay người vừa nhìn về phía Nạp Lan Thanh Cảnh.

- Cái này... Có một vấn đề mạo muội...

Nạp Lan Thanh Cảnh chuyển xe lăn từ đi qua bên cạnh Đông Hoàng Thánh Kiệt, thuận miệng nói:

- Bọn hắn không có hài tử, không phải là không thể, mà là không có bắt đầu.

Khóe mắt Đông Hoàng Thánh Kiệt co rúm, ngưng nghẹn im lặng.

Thế giới Hỗn Độn!

- Hứa Như Lai đang ở Chí Tôn Kim Thành. Hứa Đức Diệu muốn Thần Phật chết. Hứa Như Lai, không có đứng vững gót chân ở Tu Di Sơn. Đế tộc nhúng tay sự vụ phật môn. Hứa Đức Diệu... Mang theo sứ mệnh đặc thù tới...

Khương Phàm đứng ở trước Sí Thiên đại điện, lầm bầm lầu bầu tái diễn suy đoán của Nạp Lan Thanh Cảnh.

Nạp Lan Thanh Cảnh còn không thể trực tiếp xé mở nội tâm của người khác, nhìn trộm tất cả mọi thứ ở bên trong, nhất là cường giả như Hứa Đức Diệu.

Cho nên những suy đoán này đều là Nạp Lan Thanh Cảnh dùng ngôn ngữ nhắm vào, kích thích nội tâm Hứa Đức Diệu, gây nên sau khi ba động mãnh liệt thì tiến hành dò xét.

Nếu như kết luận thay trình tự, chính là —— Thần Phật bị trấn, Đế tộc thừa cơ nhúng tay phật môn.

Hứa Như Lai không như ý tại Tu Di Sơn, tự mình đến Chí Tôn Kim Thành.

Sau đó... Hứa Đức Diệu mang theo sứ mệnh tới, muốn Thần Phật chết.

Khương Phàm có chút ngẩng đầu, ánh mắt không có tiêu cự nhìn lên bầu trời, ý thức phiêu miểu khi thì mình huyễn tưởng thành Thái Sơ Đế tộc, khi thì huyễn tưởng thành cửa phật, lại huyễn tưởng thành Hứa Như Lai cùng Hứa Đức Diệu.

Cuối cùng... sau khi thay đổi trình tự kết luận lại phong phú một chút.

Chính là... Thần Phật bị trấn, Đế tộc lo lắng phật môn làm ra thỏa hiệp, tiện bí mật nhúng tay.
Chương 2667 Tọa hóa

Hứa Như Lai là truyền nhân của Phật Đà Thuỷ Tổ, lại không như ý tại Tu Di Sơn, biến thành con mồi trong mắt Đế tộc.

Hứa Như Lai và Đế tộc đạt thành giao dịch bí mật, thân phó đến Thương Huyền đàm phán, hắn cam đoan với phật môn là không tiếc cái giá nào để trao đổi Thần Phật, nhưng mong muốn thật sự chính là để Thần Phật chết ở chỗ này.

Thần Phật vừa chết, Tu Di Sơn cần đẩy mạnh tân chủ, Hứa Như Lai có thân phận càng có Đế tộc duy trì, thống ngự Tu Di Sơn là chuyện không chút lo nghĩ.

Mà Thần Phật vừa chết, phật môn như rắn mất đầu, Hứa Như Lai vừa vặn mượn cơ hội này, chỉnh đốn phật môn, cũng lợi dụng lòng thù hận kia, chinh phạt Thương Huyền, xác định uy vọng.

- Ừm... Hẳn là như thế này...

Khương Phàm thì thào một câu, trong lòng có được phán đoán đại khái.

Loại chuyện này, người trong nội bộ phật môn không thể nào làm được, Hứa Như Lai thì không phải vậy, hắn là kẻ ngoại lai, càng là... Thánh Phật Ác Phật kết hợp thể!

Nhưng, đối với trận phật môn nội đấu này, Khương Phàm hoàn toàn không có hứng thú, hắn khát vọng là tài nguyên!!

Chiến tranh sắp đến, thời gian cấp bách, hắn muốn trưởng thành, muốn trở nên mạnh hơn, càng phải bồi dưỡng càng nhiều cường giả!

Dựa theo dự định trước đó, hắn là muốn dùng Thần Phật bức Tu Di Sơn cho hắn năm viên thần vật trở lên, thuận tiện để phật môn thành thành thật thật ở lại Thái Sơ. Nếu như phật môn không thỏa hiệp, hắn thật sự sẽ theo kế hoạch mà trực tiếp luyện Thần Phật, đẩy thực lực cho mình, cho Thiên Hậu tăng thực lực lên.

Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, Thái Sơ và Hứa Như Lai đã nắm lấy cơ hội, không chỉ có không chịu giao dịch, còn dự định lợi dụng hắn.

Nếu như là thời kỳ bình thường, hắn không để ý mà sẽ trả Thần Phật về, để bọn hắn náo nhiệt một chút, bây giờ thì thế nào?

Nếu như Hứa Như Lai chậm chạp không cho tài nguyên, hắn thật chỉ có thể cho luyện Thần Phật!

Đông Hoàng Thánh Kiệt đứng ở bên cạnh, nhìn lông mày Khương Phàm có chút rủ xuống, lãnh túc không nói, lại có một cảm giác áp bách không dám đánh nhiễu.

Trước đó còn chưa từng tin tưởng, cho đến khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mới đột nhiên đã hiểu, có ít người chỉ có thể làm tôi tớ, có ít người chỉ có thể làm vương hầu, mà có ít người... Thật sự là Hoàng Giả trời sinh, chính là Khương Phàm, Thiên Hậu cũng thế, bọn hắn am hiểu bày mưu nghĩ kế, am hiểu mưu cục phá cục, còn có tâm tính ổn trọng khác hẳn với người bình thường.

Đối mặt với loại áp bách từ Đế tộc xâm lấn này để cho người ta tuyệt vọng, bọn hắn thì lại từ đầu đến cuối đều không có bất cứ lùi bước suy nghĩ gì, thậm chí ảnh hưởng đến tất cả mọi người bên cạnh hào tình vạn trượng, rõ ràng không có chút phần thắng nào, nhưng thật giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Khương Phàm không có chú ý tới ý nghĩ của Đan Hoàng, sau khi suy nghĩ liên tục, ý thức chìm vào Thông Thiên Tháp, đi đến Tử Nhân không gian tại tầng thứ năm.

Chủ nhân Tu Di chắp tay trước ngực, cúi đầu nhắm mắt, toàn thân trải rộng ấn ký chữ vạn chiếu sáng rạng rỡ, cưỡng ép phong ấn mình, cũng đang chống cự lấy Tử Nhân không gian xâm nhập.

- Nếu như cái chết của ngươi, có thể kích phát phật môn thống nhất chưa từng có, ngươi có thể tiếp nhận sao?

Khương Phàm ngưng tụ ý thức thành hình dáng chính mình, giáng lâm ở trước mặt chủ nhân Tu Di.

Chủ nhân Tu Di khẽ mở tầm mắt:

- Ngươi muốn giết ta?

Khương Phàm nói:

- Là Thái Sơ Đế tộc và Hứa Như Lai muốn giết ngươi. Nếu như Tu Di Sơn muốn đổi ngươi về, vậy thì cần phải trả giá đắt, còn lại phải không đến Thương Huyền, đây đối với Thái Sơ Đế tộc mà nói là chuyện không thể tiếp nhận.

- Cho nên, bọn hắn tìm được Hứa Như Lai, hứa hẹn bồi dưỡng Hứa Như Lai thành chủ nhân Tu Di mới, bảo đảm hắn có thể mau chóng tiến tới Thần cảnh. Cứ như vậy, đầu tiên, Tu Di Sơn có tân thần thì sẽ không quá chấp nhất đổi ngươi về, thứ hai, bọn hắn bồi dưỡng lên Hứa Như Lai thì có thể khống chế Hứa Như Lai. Khống chế Hứa Như Lai, chẳng khác nào khống chế phật môn.

- Nếu như là Phật Tử khác, không thể lại đồng ý từ bỏ ngươi, càng sẽ không đồng ý bí mật mưu đồ cùng Đế tộc. Nhưng, Hứa Như Lai cũng không phải do các ngươi bồi dưỡng, mà là gia nhập sau này, hắn đối với Tu Di Sơn không có tình cảm quá sâu sắc, đối với quan hệ giữa phật môn và Thái Sơ Đế tộc cũng không có nhận biết rõ ràng như vậy, tư tưởng của hắn còn dừng lại tại 'lợi ích hoàng tộc là trên hết'.

Chủ nhân Tu Di mặc niệm phật ngữ, không để ý đến hắn.

Hứa Như Lai là ai, hắn tự mình nuôi dưỡng mười năm, hắn là người rõ ràng nhất.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn chậm chạp không có khâm định Hứa Như Lai là người thừa kế chân chính của Tu Di Sơn, cũng không có từ bỏ bồi dưỡng hai truyền nhân 'Phật Đà' linh văn khác.

- Nếu như ngươi chết, phật môn sẽ bị Hứa Như Lai và Đế tộc khống chế, chuyện này không chỉ đơn giản là đổi chủ, mà là nếu Hứa Như Lai đồng ý với điều kiện của Đế tộc, sinh ra lòng muốn hại ngươi, đã nói lên... Trong lòng của hắn còn ở một tôn Ác Phật. Như thế này chủ nhân Tu Di sẽ mang Tu Di Sơn cùng phật môn tới đâu? Như thế này chủ nhân Tu Di, thật sự có tư cách dung hợp xá lợi của Phật Đà Thuỷ Tổ sao?

Chủ nhân Tu Di vẫn mặc niệm phật ngữ, không có trả lời.

- Ta không quan tâm giao dịch giữa Hứa Như Lai cùng Đế tộc, ta cũng không quan tâm tương lai của phật môn các ngươi, ta càng không quan tâm sống chết của ngươi, thứ ta muốn là Thần Nguyên, là thần cốt linh tủy cùng Thần Dương Huyết! Tình thế, ta đã nói rõ ràng cho ngươi. Đáp án, ngươi đến nói cho ta biết.

Khương Phàm nhìn chủ nhân Tu Di đang mặc niệm phật ngữ ở trước mặt mình, chờ đợi hắn trả lời chắc chắn.

Sống và chết, khả năng vị Thần Phật này đã nhìn rất nhạt, nhưng nhắc đến tương lai phật môn, hắn thật sẽ chăm chú cân nhắc.

Chủ nhân Tu Di mặc niệm phật ngữ, một lần một lần lại một lần.

Khương Phàm từ đầu đến cuối vẫn không có rời khỏi, cứ lạnh lùng nhìn như vậy.

Tử Nhân không gian yên tĩnh giá lạnh, không có âm thanh, không có nhiệt độ, không có năng lượng, thậm chí không cảm giác được thời gian trôi qua.

Hồi lâu... Hồi lâu...

Chủ nhân Tu Di ngừng lại, nhưng vẫn thật lâu không nói gì.

Khương Phàm vẫn không vội, yên lặng bồi tiếp.

- Ai...

Chủ nhân Tu Di than khẽ:

- Cái thân phật này, cho ngươi. Thả phật hồn ta trở lại Tu Di Sơn.

- Còn gì nữa không?

- Ta chỉ có thể dùng bộ thần khu này cho ngươi thần cốt linh tủy cùng Thần Dương Huyết, những cái khác, ta tạm thời không cho được.

- Nhất định phải cho.

- Nếu như ta có thể còn sống sót, phật môn có thể cam đoan thời kỳ đầu cuộc chiến đế ước sẽ không vào Thương Huyền, nhưng thời kỳ sau phật môn nhất định phải tham gia, bảo đảm dân chúng Thương Huyền không nhận chiến tranh tác động.
Chương 2668 Không thấy

- Cho ta một thời gian xác thực.

- Một năm.

- Không, hai năm!! Trong vòng hai năm, ta không hy vọng nhìn thấy bất cứ một tôn phật nào, xuất hiện trên đại địa Thương Huyền!

- Ai... Hai năm... Ta sẽ cố hết sức.

- Thành giao. Bây giờ ta có thể để cho phật hồn ngươi rời khỏi, nhưng vì lý do an toàn, ngươi đừng đi từ phía dưới, đi từ Thiên Khải đi. Hoàng thành của Tu Di Sơn tại Thiên Khải hẳn là tâm phúc tuyệt đối của ngươi, tới hoàng thành trước, cao điệu tuyên cáo mình đã trở về, lại mời chúng phật đến Thiên Khải nghị sự.

Khương Phàm nhất định phải đề phòng Đế tộc bố trí mai phục tại hải vực đến phòng ngừa Thần Phật trở về.

Theo Thần Phật tọa hóa, linh hồn rời khỏi thân thể.

Khương Phàm lấy Thông Thiên Tháp, xuyên suốt Thiên Khải, như là linh hồn rời khỏi.

Cứ như vậy, bọn người Khương Phàm lại lấy được thần cốt linh tủy cùng Thần Dương Huyết mới!

Nhưng hắn không có lập tức phân phát xuống, mà muốn nhìn tình huống đám người bế quan.

Dù sao đột phá từ Thánh Vương đến Thánh Hoàng cũng thật quá khó khăn, cho dù là có thần vật kích phát cũng không thể cam đoan xác xuất thành công trăm phần trăm.

Thánh Hoàng tăng trọn vẹn đến Thánh Hoàng cũng cần tài nguyên rộng lượng, cần kích thích cực đoan.

Ngày mười tháng tư, sau khi kéo dài bế quan hơn một tháng, huyết mạch Huyền Vũ của Đại Vương rốt cuộc cũng đã kích phát ra cự xà tượng trưng cho Huyền Minh, triệt để hóa thân thành chân thân Huyền Vũ, dưới sự tẩm bổ của thần cốt linh tủy, ngạo nghễ bước vào cảnh giới Thánh Hoàng.

Sóng lớn ngập trời, oanh minh không dứt, tiếng gào thét hùng hậu rung động Thiên Hà, nó phấn chấn đến nóng nảy, điên cuồng phát tiết ra uy lực Huyền Vũ của mình.

Hai ngày sau đó, Bạch Tai cường thế xông mở cảnh giới hàng rào, rửa sạch nhục nhã, bước lên cảnh giới Thánh Hoàng.

Trải qua đủ loại kiểu dáng hài cốt chiến khu tẩm bổ, như là đỉnh cấp Thánh khí, không thể phá vỡ.

Ngày mười bảy tháng tư, Hướng Vãn Tình trước sau được hai viên thần huyết kích phát, rốt cuộc cũng tiến hành dung hợp toàn diện cùng Thái Âm đồ đằng, được đồ đằng phản hồi, kích phát tiềm lực Thiên Hồ chiều sâu, dưới sự chứng kiến của toàn tộc Hướng gia, bước lên cảnh giới Thánh Hoàng!

Nhưng cũng chính là tại một ngày này, Đông Hoàng Toại bí mật tiến về Chí Tôn Kim Thành cũng đã trở về.

- Không có phát hiện Hứa Như Lai bên trong Chí Tôn Kim Thành, nhưng từ phản ứng của Hứa Đức Diệu sau khi trở về, có thể xác định trước đó Hứa Như Lai ở chỗ này. Trong dự liệu, hắn không dám ở lại Chí Tôn Kim Thành. Ta hoài nghi Hứa Như Lai đang ở gần đó, nhưng tìm khắp xung quanh mấy vạn dặm cũng không có phát hiện tung tích.

- Linh hồn Thần Phật đã đi Thiên Khải, để hắn và Hứa Như Lai từ từ đấu đi.

- Linh hồn??

- Hắn tọa hóa thần khu, chỉ đi linh hồn.

- Có Thần Dương Huyết cùng thần cốt linh tủy mới rồi?

- Đều là bốn viên.

- Làm sao chia??

Khương Phàm cười nói:

- Ngươi muốn?

Đông Hoàng Toại không chút khách khí:

- Ai không muốn chứ.

Khương Phàm nói:

- Không Võ các ngươi đột phá cần nhìn thiên phú, chỉ dựa vào tài nguyên rất khó đột phá, Đông Hoàng Như Ảnh chỉ là trường hợp đặc biệt. Các ngươi không thể ở trên thân bất cứ một tộc nhân nào, phục chế thành công như Đông Hoàng Như Ảnh, Đông Hoàng Lăng Tuyệt cũng không được.

- Cho Đông Hoàng Trấn Nguyên đến một viên đi.

- Hắn đều đã năm trăn tuổi...

- Cho một viên!! Có được hay không, nhìn mệnh.

- Biến đổi cao nhất của hắn là năng lượng linh văn, nhưng chân chính đột phá, cơ hồ không có hi vọng.

- Một Thánh Hoàng Thiên phẩm Không Võ Thánh Vương, cũng bù đắp được một tân tấn Thánh Hoàng.

- Thần cốt linh tủy hay Thần Dương Huyết?

- Thần Dương Huyết!

- Cá nhân ta đề nghị, loại thần vật này vẫn nên giao cho hậu bối, tỷ lệ thành công khi bồi dưỡng Thánh Linh mới lớn hơn.

- Ai? Đông Hoàng Như Yên sao? Ngươi thật sự là phù sa không lưu ruộng người ngoài nha, nàng rõ ràng chính là người của các ngươi, cho nàng còn không phải tiện nghi thần triều các ngươi.

- Nói như ngươi vậy...

Khương Phàm lắc đầu, lấy ra bình ngọc phong ấn Thần Dương Huyết, giao cho Đông Hoàng Toại.

Đông Hoàng Toại nhận lấy liền muốn rời khỏi, lại đột nhiên nói:

- Thời điểm ta đang cẩn thận điều tra Chí Tôn Kim Thành, ở trong góc tại tầng thứ chín phát hiện một chỗ phong ấn, lúc ấy tưởng rằng cất giấu Hứa Như Lai nên đã vào nhìn xem. Ngươi đoán ta thấy được cái gì?

- Cái gì??

- Một nữ hài điên tóc tai bù xù, cả phòng đều là búp bê vải, lúcta đi đến, nàng đang xé rách y phục của mình, làm bé con mới.

- Hứa Đan?

- Không biết.

- Nàng còn điên??

- Ta không biết có phải là điên thật hay không, nhưng như thế khẳng định không bình thường. Ngươi và nữ hài kia quen biết sao? Nhìn thật đáng thương.

- Thê tử của Lý Dần.

- Lý Dần còn có thê tử??

Khương Phàm yên lặng ngồi trong phòng, đã nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng Hứa Đan đã bình phục, lại còn điên?

Không nên chứ, Hứa gia không có làm gì sao, cứ khóa lại như thế sao?

Hứa Đan như thế này, còn thế nào để nàng gặp mặt Lý Dần được?

Đại chiến đế ước đã sắp đến, Khương Phàm còn dự định để Lý Dần và Hứa Đan gặp mặt, sớm biết chuyện hài tử, đợi đến tương lai hắn trọng thương Đế Tử, ném tới trước mặt Lý Dần dung hợp, có cái để chuẩn bị tâm lý, đừng bị Đế Tử kích thích, gây nên phản phệ.

Làm sao bây giờ?

Chính hắn đi nói một câu?

Khương Phàm suy nghĩ hồi lâu, đi tới nơi Lý Dần bế quan, nhưng ở thời điểm gần đến lại ngừng.

Bây giờ nói sao?

Hay là đợi đến trước giờ đế chiến lại nói?

Được rồi!

Sau này hãy nói đi, trước hết cứ để cho Lý Dần đột phá.

Khương Phàm đang muốn quay người rời khỏi, lại đột nhiên phát hiện... bên trong dãy núi lửa kia... Rất an tĩnh.

- Lý Dần không ở đây?

Lúc Khương Phàm hỏi thăm, Lý Dần đang bên trong dãy núi lửa này, mà nơi đó cũng có thần huyết ba động.

Làm sao lại an tĩnh như vậy??

Khương Phàm đảo ý thức qua dãy núi lửa bạo động, sắc mặt hơi thay đổi một chút, hắn phóng lên tận trời, vọt tới vị trí thần huyết ba động.

Trong một mảnh dung nham cuồn cuộn có một viên Thần Dương Huyết to lớn đang chìm nổi, giống như là cái đầu đâu đỏ tươi đang bộc phát thần uy cùng huyết khí mênh mông.

Người đâu??

Khương Phàm ngắm nhìn xung quanh, sao Thần Dương Huyết lại không có tác dụng?

Là điều chỉnh trạng thái trước, cuối cùng lại dùng đến đột phá sao?

Hay là...

Khương Phàm đến nơi Hàn Ngạo bế quan.

Hàn Ngạo cũng không có vội vã dùng Thần Dương Huyết, mà là đang luyện hóa tài nguyên khác hắn được phân, yên lặng tăng thực lực lên, chờ đợi thời điểm phù hợp lại dùng Thần Dương Huyết trùng kích.

Bây giờ hắn rõ ràng trầm ổn hơn so với dĩ vãng.

Khương Phàm lại đến nơi Khương Bân bế quan.

Khương Bân sớm đã dùng Thần Dương Huyết, thân rồng khổng lồ quay quanh lấy cây giáo màu máu, chung dung lẫn nhau, kích phát lẫn nhau. Nhưng cảnh giới không có đột phá cực hạn.
Chương 2669 Bôn tập

Khương Phàm đi đến nơi Chu Thanh Thọ bế quan.

Gia hỏa này coi như thông minh, trước đó vừa đột phá đến Thánh Vương, cho nên không có vội vã dùng Thần Dương Huyết, cũng đang cảm ngộ Tinh Thần Kiếm, cảm ngộ ảo diệu bên trong, lắng đọng chính mình.

Khương Phàm theo thứ tự hỏi qua bọn hắn, đáp án lấy được là —— sau khi Lý Dần trở lại thế giới Hỗn Độn thì đã trở nên mất hồn mất vía.

Nhưng lúc ấy tất cả mọi người đều bị thương, cũng đều bị tử khí xâm nhập, vẻ mặt đau đớn, càng sốt ruột chuẩn bị chiến đấu, cho nên không có mấy ai rất bình thường, cũng không có để ý tới Lý Dần.

Mà bọn hắn đều rất xác định, thời điểm bên trên chiến trường Côn Lôn Lý Dần không có biểu hiện ra qua bất cứ vấn đề nào, cũng không có từng có tiếp xúc cùng người của Thiên Mệnh Thần Triều.

- Cố gắng tu luyện, lắng đọng thực lực, Thần Dương Huyết để đến thời khắc mấu hãy chốt dùng, trong vòng một năm đột phá đến Thánh Hoàng, ta sẽ thực sự kiêu ngạo vì ngươi.

Khương Phàm không nói thêm gì khác, quay người muốn rời khỏi.

- Sao ngươi lại đột nhiên hỏi tới Lý Dần?

Chu Thanh Thọ gọi Khương Phàm lại.

- Tùy tiện hỏi một chút.

- Giọng nói kia của ngươi cũng không phải tùy tiện hỏi một chút, rốt cuộc là thế nào?

- Ta tìm hắn có chút việc cần bàn bạc, không tìm thấy người. Ngươi không cần lo lắng, ta tìm tiếp, khả năng là đổi nơi thanh tịnh để bế quan.

- Hắc hắc...

Chu Thanh Thọ bỗng nhiên cười.

- Ngươi cười cái gì?

- Kẻ làm sư phụ ngươi đây chỉ quan tâm đồ đệ tu luyện, không quan tâm sinh hoạt. Ta đoán hẳn là đi Chí Tôn Kim Thành.

- Vì sao?

- Nhớ đến tiểu tức phụ của hắn chứ sao. Coi như... ừm... đã mười năm không gặp đi, mười năm rồi, thật thua thiệt hắn có thể nhịn được. Cục diện trước đó nguy hiểm, chúng ta ngoại trừ bế quan bắn vọt cảnh giới, chính là bố trí sát cục, Lý Dần là đồ đệ của ngươi, nào dám lười biếng mật hội tình nhân? Bây giờ Thương Huyền nhất thống, chiến tranh muốn khai hỏa sau một năm rưỡi nữa, hắn đâu còn có thể nhịn được?

Chu Thanh Thọ cười cười, đè thấp giọng nói:

- Na Yêu trước đó còn đánh cược với ta, nhìn Lý Dần như vậy, tám phần là muốn thê tử, sớm muộn cũng có một ngày vụng trộm chuồn đi.

- Thật đúng là có khả năng.

Khương Phàm cười lắc đầu, rời khỏi nơi Chu Thanh Thọ bế quan.

- Ngươi đừng không thức thời a, để hắn khoái hoạt mấy ngày, chờ hắn trở về, ngươi coi như cái gì cũng đều không có xảy ra.

Chu Thanh Thọ cao giọng hô câu.

Khương Phàm đứng tại ngoài sơn cốc, nụ cười trên mặt nhưng dần dần biến mất.

Nhớ Hứa Đan rồi?

Cái này có thể hiểu.

Nhưng, tại sao lại muốn giữ Thần Dương Huyết lại?

Vật quan trọng như vậy khẳng định không thể nào là không cẩn thận vứt xuống được!

Xem như cảm giác mang đi ra ngoài không tiện, cũng có thể tìm nơi giấu đi, có thể là ủy thác người khác giữ giúp, mà không phải tùy tiện ném ở nơi đó!

Trong lòng Khương Phàm có một loại dự cảm không tốt, mà càng ngày càng mãnh liệt.

Hắn tìm tới Dạ An Nhiên đang bế quan dưới Thần Thụ Thế Giới, mời nàng cẩn thận cảm ngộ sức mạnh tự nhiên, dò xét tung tích Lý Dần, kết quả... Vẫn không thu hoạch được gì.

Nói cách khác, Lý Dần thật sự không ở tại thế giới Hỗn Độn.

Khương Phàm có chút nóng nảy, lập tức liên hệ Không Võ trấn thủ thế giới con đường Hỗn Độn.

Bất luận kẻ nào muốn ra vào nơi này, đều phải đi qua con đường kia, cũng cần Không Võ của Đông Hoàng tộc phối hợp.

Trấn thủ Không Võ nói:

- Ngày hai mươi tháng ba, Lý Dần đã rời khỏi.

- Một tháng trước? Không nói đi chỗ nào sao?

- Nói là phụng mệnh làm việc, còn nhắc nhở chúng ta đừng rêu rao.

- Phụng mệnh của ai?

- Cái này...

Không Võ bọn họ hai mặt nhìn nhau, chuyện này bọn hắn nào dám hỏi, Lý Dần là đệ tử của ngài, lại là chủ nhân Thần Binh, thần vệ hoàng thất, phụng mệnh làm việc khẳng định là cơ mật cực cao, bọn hắn cho đi là được, sao có thể lắm miệng.

Khương Phàm cau mày, để lại Thần Dương Huyết, không từ mà biệt?

Còn đã đi được một tháng?

Đây nhất định không phải nhớ Hứa Đan mà đi qua gặp mặt. Nếu không, hắn biết được Hứa Đan điên rồi, còn không lật ngược Chí Tôn Kim Thành?

Nơi đó một mực an tĩnh, đã nói lên căn bản Lý Dần không có đi.

Chẳng lẽ, cuộc chiến tại Côn Lôn còn xảy ra chuyện mà bọn hắn không biết?

Trước khi khai chiến hắn chỉ lo lắng có khả năng Đế Tử sẽ tự mình tới chiến trận, kích thích Lý Dần, cho nên đã nhắc nhở qua bọn người Hàn Ngạo, bất luận như thế nào cũng đều phải liên hợp hành động, tuyệt đối không thể tách ra.

Khương Phàm càng nhăn chặt lông mày, mặc dù rất không muốn cân nhắc tới hướng hỏng bét, nhưng tình huống bây giờ không thể không chỉ dẫn hắn nghĩ tới hướng đó.

Chuyện cực kỳ hỏng bét, cũng là không nguyện ý phát sinh nhất, không thể nghi ngờ chính là... Lý Dần đi Bắc Thái đại lục!

Nếu thật sự là như thế này, Lý Dần nguy hiểm!!

- Đáng chết!! Hơn ba mươi năm tình nghĩa sư đồ, còn không đổi được lòng tin của hắn sao? Đã liên tục nhắc nhở qua hắn, mặc kệ nguy hiểm gì, cũng đều thay hắn ngăn cản! Rốt cuộc hắn cũng đang suy nghĩ gì!! Nhất định phải tại loại thời kì đặc thù này sao?

Khương Phàm thấp giọng tức giận la mắng, nhưng cũng ép buộc mình tỉnh táo lại.

Hắn tuyệt đối không thể để Lý Dần rơi xuống trên tay Bắc Thái Đế Tử.

Làm sao bây giờ??

Một tháng!

Đã một tháng rồi!!

Nói không chừng Đế Tử đã dung hợp Lý Dần rồi!!

Lý Dần... Chết rồi?

Cứ như vậy... Chết rồi?

Trong đầu Khương Phàm lấp lóe đi lại các hình ảnh về thời gian gặp nhau đến bái sư, lại đến các loại chuyện sau này, trong lòng nắm chặt đau nhức một trận.

Không phải Khương Phàm không nghĩ tới khả năng Lý Dần đã chết trong tay Đế Tử, dù sao, hắn cũng chỉ là một bộ phân thân, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ là lặng yên không tiếng động rời khỏi, bất tri bất giác mà chết như thế này.

Chờ chút!!

Không đúng!!

Đôi mắt Khương Phàm đột nhiên ngưng tụ, từ nơi này đến Bắc Thái Đế tộc, cần đi ngang qua nửa Trung Vực, toàn bộ Tây Bắc Bộ, còn có năm mươi đến sáu mươi vạn dặm hải vực, sau khi tiến tới Bắc Thái đại lục, còn có bốn năm mươi vạn dặm, mới có thể thật sự đến được Bắc Thái Đế tộc!

Đây chính là một triệu tám trăm nghìn dặm.

Cho dù là võ giả không gian, cũng cần thời gian rất lâu.

Khương Phàm nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, trong đầu trở nên sinh động hơn, hắn cẩn thận cân nhắc suy nghĩ.

Nếu thật sự là tình huống bết bát nhất, khẳng định là lúc Lý Dần ở Địa Ngục đã nhận lấy một loại ảnh hưởng không biết nào đó. Sở dĩ bọn người Hàn Ngạo không có phát hiện, rất có thể là có võ giả không gian bí mật liên hệ!

Sau khi trở về thì mất hồn mất vía, còn có thể kéo dài đến tháng ba lại rời khỏi.

Một loại khả năng là hắn đang xoắn xuýt, loại thứ hai có thể là người bên Bắc Thái kia cũng cần thời gian chạy tới nơi này.
Chương 2670 Lý Dần biến mất (1)

Lý Dần không phải người ngu, không thể nào tuỳ tiện đã bị mê hoặc rời khỏi, tất nhiên là chuyện gì đó đã kích thích hắn.

Trực tiếp nhất chính là... Dùng Hứa Đan và hài tử uy hiếp!!

Nhưng, Đế Tử âm hiểm như thế sao?

Chuyện thu hồi hài tử năm đó, hoặc nhiều hoặc ít còn có thể hiểu, dù sao Lý Dần cũng là phân thân của Đế Tử, hài tử chảy xuôi huyết mạch Đế Tử, đó chính là hậu nhân Đế tộc.

Nhưng dùng Hứa Đan và hài tử uy hiếp?

Quá hèn hạ.

Nhưng cái này tựa hồ là một thủ đoạn trực tiếp nhất lại an toàn nhất. Cũng chỉ có như thế này, Lý Dần mới có thể chịu xúc động, không nói cùng bất cứ kẻ nào, tự mình vụng trộm rời khỏi.

Lý Dần không phải người ngu, hắn không thể nào trực tiếp dã theo rời khỏi, rất có thể sẽ đến Chí Tôn Kim Thành điều tra chân tướng.

Từ nơi này đến Chí Tôn Kim Thành, lấy tốc độ Lý Dần, lại nhanh hơn nữa cũng đều cần mười ngày, thậm chí có khả năng dài hơn. Thật sự muốn coi như... hẳn là nửa tháng trước đó, Lý Dần mới rời khỏi Chí Tôn Kim Thành, từ Tây Nam bộ quấn đến Thần Dụ Chi Hải, tiến vào Hư Vọng Chi Hải, lại tiến Thái Sơ đại lục, lao tới Đế tộc.

Như vậy cũng cần một triệu năm trăm ngàn dặm này.

Nhưng... Đây đều là phỏng đoán!

Nếu như Đế Tử là dùng những thứ không biết khác khống chế Lý Dần, lúc ấy Lý Dần rời khỏi thế giới Hỗn Độn cùng có khả năng đã chạy thẳng đến Thái Sơ, bây giờ chỉ sợ đã đến nơi đó.

- Mặc kệ! Bất luận như thế nào cũng đều phải thử một chút, tuyệt đối không thể để Lý Dần cứ thế mà chết đi. Mẫu thân nó, ta chỉ có một đồ đệ này, còn trông cậy vào hắn thôn phệ Đế Tử đây!

Khương Phàm nắm chặt hai tay, thể hiện hung ác, bay thẳng lên trời, chạy tới sâu trong thế giới Hỗn Độn.

- Ngươi... Muốn đi đâu??

Đông Hoàng Càn mới từ minh tưởng bên trong khôi phục, nghe vậy thì sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Khương Phàm nghiêm túc nói:

- Cùng ta đi Bắc Thái đại lục! Lại theo Đông Hoàng Toại! Lập tức!! Lập tức!!

Đông Hoàng Càn quái dị nhìn Khương Phàm:

- Ngươi là muốn đàm phán cùng Bắc Thái Đế Quân? Là dạng kích thích gì lại để cho ngươi sinh ra ý nghĩ đi tìm đường chết này?

- Ta muốn đi cứu người, cứu đồ đệ ta, Lý Dần.

- Hắn thế nào?

- Bị người của Bắc Thái bắt đi.

- Lúc nào? Đồ đệ kia của ngươi là cục vàng sao, Bắc Thái bắt hắn làm gì?

- Hắn là phân thân của Bắc Thái Đế Tử!!

- Cái quái gì??

Đông Hoàng Càn vội vã đứng lên.

- Hắn là phân thân của Bắc Thái Đế Tử, Đế Tử hẳn là muốn xông vào cảnh giới Thần Linh, cho nên muốn dung hợp hắn. Chúng ta trên đường lại nói, nhanh đi chào hỏi Đông Hoàng Toại.

- Ngươi chờ một chút!!

Đông Hoàng Càn vuốt vuốt đầu, để cho mình chậm một lát:

- Ta không để ý cứu người, nhưng... Ý của ngươi là... Trực tiếp đến Bắc Thái đại lục?

- Không sai!!

- Ngươi điên rồi?? Có khả năng Bắc Thái Đế Quân đang ở Thiên Khải, cũng có khả năng tọa trấn ở phía dưới. Một khi phát giác được khí tức của ngươi, hắn chắn chắn sẽ tự mình ra tay, ngươi chạy đi đâu? Ngươi trốn được sao?

- Cho nên chúng ta phải nhanh, nhất định phải chặn đứng hắn trước khi bọn hắn đưa Lý Dần đến Bắc Thái!!

- Nếu chặn không nổi thì sao?

- Đến Bắc Thái.

- Mẫu thân nó, ngươi bị bệnh tinh thần!! Vì một người, ngươi không thèm đếm xỉa đến mình rồi? Ngươi biết nếu ngươi xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Thương Huyền sẽ là kết cục gì không? Đám người chúng ta đây sẽ là kết cục gì không?

- Có đi hay không!!

- Không đi!!

- Nếu như là ngươi bị Bắc Thái khống chế, ngươi hi vọng chúng ta đi cứu không?

- Nếu như ta bị bắt, sẽ trực tiếp tự bạo!

- Đừng nói nhảm, nhanh, thời gian quý giá. Chỉ cần tốc độ các ngươi đủ nhanh thì sẽ có hi vọng cản bọn họ lại.

Dưới sự kiên trì mãnh liệt của Khương Phàm, Đông Hoàng Càn miễn cưỡng đồng ý, tìm tới Đông Hoàng Toại, liên thủ mở ra không gian, lao thẳng đến Bắc Thái đại lục.

Dựa theo phỏng đoán của Khương Phàm, cường giả Bắc Thái sẽ khống chế Lý Dần, từ Tây Nam bộ đi vòng, dùng khoảng cách ngắn nhất chạy tới Đông Nam bộ ở Bắc Thái đại lục.

Bọn hắn thì đến đó ngồi chờ!!.

Vượt qua không gian hơn một triệu dặm, Đông Hoàng Càn và Đông Hoàng Toại cơ hồ đã đánh cược mạng già.

Khương Phàm thì lo lắng thúc giục, mấy lần gây nên cãi vã kịch liệt, suýt chút nữa đã đánh nhau tại thâm không.

Từ Trung Vực đi đến Tây Bắc cần ngang qua Tây Bắc tiến vào Hư Vọng Chi Hải.

Hư Vọng Chi Hải có phạm vi rộng lớn mà thủy triều mãnh liệt, không gian loạn lưu đặc thù, mê vụ tuyên cổ không tiêu tan, đều là tiêu chí nơi này.

Mà Hư Vọng Chi Hải có hoàng đạo Võ Thần Điện, vẫn còn giữa lại chân thực cùng và thần bí của Thần tộc, cũng là một hoàng đạo mạnh nhất trong tất cả hoàng đạo Thập Tam Hải vực, được Thiên Khải tôn làm chủ nhân Đại Hải.

Đông Hoàng Càn và Đông Hoàng Toại không thể không làm việc cẩn thận.

Rốt cuộc, tốn mất mười tám ngày, cực hạn vượt qua một triệu một trăm ba mươi ngàn dặm, rốt cuộc bọn hắn cũng cũng đã đến được Tân Hải Đông Nam tại Thái Sơ đại lục.

Đông Hoàng Càn cùng Đông Hoàng Toại nuốt bó lớn đan dược, tọa trấn hư không, cẩn thận dò xét năng lượng hư không ba động.

Nếu thật sự là Không Võ mang theo Lý Dần đi đường từ hư không, lấy thực lực của bọn hắn, hẳn là có thể phát giác được.

Khương Phàm thì ẩn núp tại biển sâu, cảm nhận năng lượng ba động.

'Sông' trong Sơn Hà Đại Táng bao gồm cả đại dương, Khương Phàm có thể bằng vào đại táng ảo diệu, dò xét khí tức cường hãn trong phạm vi mấy vạn dặm.

Nếu như đối phương lựa chọn đi từ biển thì cũng chạy không thoát khỏi sự dò xét của hắn.

Nhưng... Bọn hắn một bên khôi phục, một bên chờ đợi.

Đã chờ đợi ròng rã tám ngày.

- Chẳng lẽ đã tiến vào Thái Sơ đại lục?

Khương Phàm nôn nóng bất an, dựa theo dự đoán bọn hắn hẳn là chỉ có thể miễn cưỡng chặn đứng, coi như sớm, cũng sớm không được mấy ngày, kết quả lại chờ đợi ròng rã tám ngày?

Trừ phi lũ ngu xuẩn Bắc Thái trên đường đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nếu không tuyệt đối không thể nào kéo dài đến bây giờ.

Bây giờ chỉ có một khả năng, Lý Dần đã bị áp đến Thái Sơ đại lục.

Nói cách khác, trước khi bọn hắn đi đến thì Lý Dần đã tiến vào, bọn hắn lại đợi tám ngày, Lý Dần... Chỉ sợ cũng đã đến Đế Thành.

Khương Phàm đau đớn nhắm mắt lại.

Kết thúc?

Đệ tử vất vả bồi dưỡng ba mươi năm, cứ ... Bị dung hợp… như vậy?

Hơn ba mươi năm, một trận không từ mà biệt, vậy mà thành vĩnh biệt?

Khương Phàm đau đớn đến ngạt thở, ngay cả chính hắn cũng không biết, bản thân mình lại có tình cảm sâu như vậy đối với đồ đệ kia.

- Toi công bận rộn một trận.

Đông Hoàng Càn và Đông Hoàng Toại tìm tới Khương Phàm.

- Còn phải đợi sao?

Trong giọng nói của Khương Phàm lộ ra mỏi mệt:

- Đợi thêm ba ngày xem.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom