• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (6 Viewers)

  • Chương 2676-2680

Chương 2676 Tin cực vui

Một viên cho Đông Hoàng Như Yên, hy vọng có thể để nàng có thể mau chóng trùng kích Thánh Linh cảnh, thuận tiện kích phát Thánh Vương Thiên phẩm linh văn.

Một viên cho Lan Nặc, trước đó bởi vì số lượng có hạn, không thể chiếu cố đến mỗi người, bây giờ nếu nhiều thêm một viên thì cần chiếu cố cho Lan gia. Huống chi, hắn đã thành thần, đối với Lan Nặc đã hình thành một loại lôi kéo mãnh liệt, một viên thần cốt linh tủy hẳn là có hi vọng để nàng tiến Thánh Hoàng rất lớn.

Một viên phái người đưa cho Vô Hồi Thánh Chủ, cũng là bởi vì trước đó không có dư thừa, bây giờ đã có, nơi đó nhất định phải cho một viên.

Dù sao, khu an toàn càng ngày càng tụ tập nhiều người, cần hữu lực chấn nhiếp mạnh hơn.

Còn có một viên, thì phái người mang đến Thiên Kiếm Thần Tông, giao cho Cổ Thần. Sớm tạo mối liên quan, phía sau không lừa dối.

Sau đó Khương Phàm tuyên bố, thế giới Hỗn Độn tiến vào trạng thái 'chuẩn bị chiến đấu', tất cả Bán Thánh, Thánh Linh, Thánh Vương, thậm chí là Thánh Hoàng, đều phải tiến hành chém giết đối kháng, tôi luyện kỹ nghệ chiến đấu, tích lũy kinh nghiệm sinh tử.

Đây không chỉ có liên quan đến thắng bại chiến tranh tại Thương Huyền, càng liên quan đến sinh tử của chính bọn hắn. Bây giờ tích lũy nhiều một phần kinh nghiệm, tương lai sẽ nhiều hơn một phần hi vọng sống.

Sau đó Khương Phàm khâm điểm một nhóm cường giả, chuẩn bị cuộc chiến 'Thiên môn' cuối năm.

Trận chiến đầu tiên, Khương Phàm dẫn đội, chín vị Thánh Hoàng phối hợp, theo thứ tự là Hồng Hoang Thiên Long, Khương Quỳ, Khương Qua, Đông Hoàng Như Ảnh, Dạ An Nhiên, Đại Vương, Đại Tặc, Hướng Vãn Tình, Bạch Tai.

Trận chiến thứ hai, Thiên Hậu dẫn đội, mười vị Thánh Hoàng phối hợp, theo thứ tự là Kiều Vô Hối, Đông Hoàng Càn, Đông Hoàng Toại, Ngu Chính Uyên, Khương Diễm, Triệu Thời Việt, Khương Bá, cùng tam đại khế ước thú là Côn Bằng, Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, Kim Ô, nhưng...

Khi mà sóng gió tại Thương Huyền dần dần kết thúc, Khương Phàm chuẩn bị cuộc chiến thiên môn, Đế tộc các phương bị Côn Lôn cuộc chiến kích thích lên chiến ý cũng không có nhàn rỗi.

Bọn hắn ngoại trừ mở ra tổ địa, giải phong đỉnh cấp tài nguyên, bồi dưỡng càng nhiều cường giả, đồng thời cũng bắt đầu phân tích kế hoạch của Khương Phàm.

Mặc dù Khương Phàm toàn thắng tại Côn Lôn, đạt được tài nguyên phong phú, nhưng Khương Phàm chắc chắn sẽ không nhàn rỗi hơn một năm thời gian, chắc chắn sẽ khởi xướng chiến tranh mới.

Ví dụ như, Thiên Khải liệp thần!!

Lại ví dụ như, Đông Nam Thiên Môn một mực chưa từng xuất hiện.

Giữa tất cả Đế tộc không cần giao lưu, đều làm ra quyết định ma khí, giao trách nhiệm tất cả hoàng thành tại Thiên Khải phong bế toàn diện, không cho Khương Phàm cơ hội liệp thần, sau đó bí mật điều động cường giả chui vào đại dương, tìm kiếm vết tích Đông Nam Thiên Môn.

Bọn hắn phán định, một trăm phần trăm Khương Phàm sẽ dùng Đông Nam Thiên Môn làm cục.

Đây không chỉ là một miếng mồi nhử tuyệt hảo, cũng cần dùng Đông Nam Thiên Môn trấn an Tinh Linh Đế tộc, bảo đảm Tinh Linh Đế tộc sẽ không nhúng tay đại chiến đế ước.

Bắt đầu từ tháng năm, Đế tộc yêu cầu cường tộc dưới trướng bắt đầu bí mật chui vào Thập Tam Hải, cũng liên hệ hoàng tộc cùng hoàng đạo sở thuộc Thập Tam Hải, dò xét Đông Nam Thiên Môn, cũng lưu ý bất cứ vấn đề nào.

Tại thời điểm Khương Phàm còn không có tiến vào hải dương, từng tấm lưới lớn tìm kiếm khổng lồ đã đang cuộn trào trải rộng ra đại dương mênh mông.

- Xong rồi! Thành công! Sư phụ thành công!

Giọng của Thường Lăng ngạc nhiên truyền vào u cốc Khương Phàm bế quan.

Nàng quá kích động, đều quên đi cấp bậc lễ nghĩa bình thường, nhảy cẫng hoan hô xông vào.

Kết quả... tràng diện trong sơn cốc hơi lúng túng vài phút.

Khương Phàm thể hiện cứng ngắc, cố gắng trấn định lại, hỏi:

- Cái gì thành công rồi?

Mặt Thường Lăng đỏ bừng, không dám nhìn tới Đông Hoàng Như Ảnh đang chỉnh lý vạt áo, lúng túng nói:

- Vô Hạn Tạo Hóa Đan mà Đan Hoàng nghiên cứu... Xong rồi...

- Được rồi?

Khương Phàm vui mừng, vô ý thức liền muốn để Đông Hoàng Như Ảnh mau dẫn bọn hắn đi qua, nhưng lời vừa tới miệng lại cưỡng bức chuyển thành ho khan, liền tự mình xông ra ngoài.

- Đúng... Thật xin lỗi...

Thường Lăng liên tục nói xin lỗi, bước nhanh rời khỏi u cốc, vội vã đuổi tới.

Đông Hoàng Như Ảnh ngồi ở bên hồ, yên lặng mặc y phục, nhìn coi như ổn định, nhưng gương mặt kiều nộn so với đóa hoa hồng bên cạnh còn muốn đỏ hơn, đôi mắt đẹp lưu chuyển, trong đầu hoàn toàn là trống không.

Trong Sí Thiên đại điện.

Đan Hoàng khó nén kích động bưng lấy viên đan dược hồng nhuận phơn phớt trong tay, đan dược giống như là có sinh mệnh, lơ lửng ở trên lòng bàn tay, tỏa ra tầng tầng ánh sáng, càng khuấy động khí tức sinh mệnh nồng đậm mênh mông, linh quả linh thảo chất đống trong đại điện vậy mà đều bắt đầu sinh trưởng rõ rệt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy.

Giới Chủ và đám người quay ở xung quanh, không nhịn được mà liên tục hít một hơi, hấp thu khí tức để cho người ta thư sướng.

Một ngụm nhỏ vừa đến, cảm giác mát mẻ thuận yết hầu trôi xuống, khuấy động toàn thân, mỗi cái tế bào đều giống như được nhận tẩy lễ, loại cảm giác không cách nào nói rõ kia để bọn hắn cơ hồ say mê mãi ở trong đó không cách nào tự kềm chế được.

Khương Phàm chạy tới nơi này, một chút đã rơi xuống trên tay Đan Hoàng.

- Ha ha!! Vô Hạn Tạo Hóa Đan, thành công! Thành công!!

Đan Hoàng kích động khoan khoái cười to, tâm nguyện chưa hết kiếp trước, vậy mà kiếp này đã thành công.

Trước trước sau sau một năm, phế đi số lượng lớn bảo thụ vạn năm, ngay cả khí tức trường sinh bên trong Trường Sinh Đao cũng đều kéo ra bảy lần, rốt cuộc... sau khi đã trải qua số lượng lớn thất bại, Vô Hạn Tạo Hóa Đan cũng đã thành hình.

Đối với hắn mà nói, đây quả thực là kỳ tích!

Là vật hoàn toàn dừng ở trong tưởng tượng, chân thực sáng tạo đi ra.

- Có hiệu quả gì?

Khương Phàm mong đợi nhìn Đan Hoàng, mặc dù hắn không hiểu rất rõ, nhưng biết đây là thứ có thể cứu mạng trong miệng Đan Hoàng.

- Không biết.

- A??

- Ta chỉ là tạo ra, hiệu quả cụ thể không có thí nghiệm, không rõ ràng.

- Nhanh thử nhìn một chút.

- Đùa giỡn hay sao? Một năm ta mới làm ra được viên này, nói thử một chút liền thử một chút? Đây là đỉnh cấp đan dược Thiên phẩm, phải dùng tại lúc cần thiết.

- Ta không biết hiệu quả, dùng như thế nào?

Đan Hoàng cẩn thận từng li từng tí cất đan dược vào trong hộp gấm, dùng thần viêm lưu lại lạc ấn phong bế.

- Ta luyện đan dược, ta có lòng tin. Trong này có năng lượng vĩnh sinh rất mạnh, bình thường có thể dùng kéo dài tuổi thọ, kích phát tiềm lực sinh mệnh. Sinh mệnh và trái tim có liên quan, cho nên tiềm lực sinh mệnh cũng bao gồm tiềm lực huyết dịch, thậm chí là tiềm lực huyết mạch.

- Dùng tại thời khắc sinh tử, sinh mệnh huyền diệu cường đại tương đương với một trái tim, mang đến hiệu quả cải tử hồi sinh. Ta đề nghị ngươi sau khi vận dụng bí thuật Đại Táng lại dùng, rồi phối hợp với Âm Dương Mệnh Hồn Đan, đến lúc đó không cần lợi dụng Niết Bàn quý giá của ngươi, cũng có thể cưỡng ép khôi phục thực lực.

- Âm Dương Mệnh Hồn Đan là đan dược gì?
Chương 2677 Xảy ra chuyện

- Đan dược Thiên phẩm, đan dược cường thịnh linh hồn. Không phải ngươi bảo ta luyện cho ngươi loại đan dược có thể tăng lực lượng linh hồn lên để sau này có thể khống chế tốt càng nhiều Thuỷ Tổ phân thân à.

- Âm Dương Mệnh Hồn Đan chính là lựa chọn tốt nhất. Trước đó không có luyện, là không có thuốc dẫn, bây giờ Hướng Vãn Tình và Tặc Điểu đều là Thánh Hoàng, có thể thông qua đồ đằng cô đọng thái âm ngọc tủy cùng thái dương ngọc tủy, ta đã dạy phương pháp cho bọn họ.

Khương Phàm nghe xong, từ trong lòng nổi lên nụ cười.

Nhà có một lão nhân như có một bảo vật, Đan Hoàng lại cho hắn một niềm vui mừng lớn.

Vô Hạn Tạo Hóa Đan cùng Âm Dương Mệnh Hồn Đan phối hợp với nhau, không thua gì một lần Niết Bàn.

- Vô Hạn Tạo Hóa Đan còn có thể lại luyện không?

Khương Phàm mong đợi nhìn Đan Hoàng.

- Lần này có thể thành hình, trừ khí tức Trường Sinh bên trong Trường Sinh Đao ra thì còn có một cái mấu chốt là một đoạn rễ già Thần Thụ Thế Giới cống hiến. Nếu như Thần Thụ Thế Giới còn có thể hỗ trợ, hẳn là ta có thể lại luyện một viên.

- Chỉ có thể nhiều một viên?

- Ngươi cho rằng cái này rất dễ dàng? Trừ khí tức Trường Sinh cùng rễ già của Thần Thụ Thế Giới, còn cần Phù Tang Thần Thụ, Cửu Khiếu Thông Linh Thụ, Huyết Linh Bồ Đề Thụ, những Linh Thụ sống mấy vạn năm, mười mấy vạn năm kia. Lúc trước vì nghiên cứu Vô Hạn Tạo Hóa Đan mà đã hao phí số lượng lớn rễ cây, đã làm bọn chúng bị thương. Trừ phi ngươi có thể cho ta tìm tới Linh Thụ hơn vạn năm khác, nếu không...

- Không phải bên trong thế giới Hỗn Độn có rất nhiều Linh Thụ vài vạn năm sao?

- Là không ít, nhưng không đủ. Để luyện được một viên Vô Hạn Tạo Hóa Đan, cần hai loại Linh Thụ một trăm ngàn năm trở lên, năm loại Linh Thụ năm năm trở lên, mười loại Linh Thụ vạn năm trở lên. Còn có số lượng lớn dược liệu dùng để dung hợp, vững chắc và kích phát.

Đan Hoàng lắc đầu, cuối cùng cũng thành công, nhưng vật liệu cần có thật sự là... Quá dọa người.

- Trước tiên cứ luyện viên này, ta có biện pháp tìm cho ngài càng nhiều Linh Thụ vạn năm.

- Sinh Mệnh Thần Điện?

- Nếu như ta mang về Đông Nam Thiên Môn thì sẽ đi Sinh Mệnh Thần Điện.

- Nếu như ngươi có thể lấy được Linh Thụ từ Sinh Mệnh Thần Điện...

Đan Hoàng nhẹ gật đầu, đột nhiên quay người chạy đến bên bàn, cầm bút và giấy lên bắt đầu viết.

Khương Phàm tiến tới hiếu kỳ nói:

- Viết cái gì vậy?

Đan Hoàng một bên viết vừa nói:

- Nếu như bọn hắn đồng ý cho ngươi Linh Thụ vạn năm, cũng không để ý cho thêm ngươi chút tài nguyên. Luyện Vô Hạn Tạo Hóa Đan cùng Âm Dương Mệnh Hồn Đan còn cần một chút dược liệu đặc thù khác, nơi này hao tổn không sai biệt lắm.

Khương Phàm dở khóc dở cười:

- Sư phụ, ta muốn đi đàm phán, không phải đi nhập hàng.

Đan Hoàng chăm chú viết xong, lại kiểm tra thêm một lần nữa mới kín đáo đưa cho Khương Phàm:

- Phát huy năng khiếu không biết xấu hổ của ngươi, có thể muốn bao nhiêu thì muốn bấy nhiêu.

Khương Phàm bất đắc dĩ cất kỹ.

Đan Hoàng nghiêm túc nhắc nhở:

- Luyện thêm một viên thì cứu nhiều thêm một cái mạng. Mệnh quan trọng, hay là mặt quan trọng?

- Mệnh!!

- Cố gắng phát huy.

- Ta còn chưa có đi mà.

- Sớm luyện tập.

Khương Phàm mang theo Vô Hạn Tạo Hóa Đan về tới u cốc bế quan.

Còn có chuyện quan trọng chưa hoàn thành đây.

Phạm vi u cốc rất lớn, hoa cỏ khắp nơi trên đất, tươi mát tĩnh mịch.

Đông Hoàng Như Ảnh ngồi ở bên hồ nhỏ thanh tịnh, yên lặng minh tưởng tu luyện.

Gió nhẹ lướt qua bãi cỏ, tạo nên tầng tầng sóng xanh. Tà váy dài trắng tuyết theo gió giương nhẹ, phác hoạ ra dáng người mỹ diệu, phong tình vô hạn.

Khương Phàm thả chậm bước chân, nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống bên cạnh Đông Hoàng Như Ảnh.

Đông Hoàng Như Ảnh phát giác được Khương Phàm đến, càng đã nhận ra thân thể Khương Phàm dần dần khô nóng truyền ra không gian ba động, nàng cố gắng trấn định, nhưng gương mặt xinh đẹp trắng nõn lại không bị khống chế mà nổi lên đỏ ửng mê người.

Khương Phàm ngồi dựa vào bên cạnh Đông Hoàng Như Ảnh, ngửi nhẹ lấy thanh hương thuần úc, đánh giá kiều nhan quốc sắc thiên hương, dáng người thướt tha trội hơn, hô hấp dần dần dồn dập lên.

Mà Đông Hoàng Như Ảnh ra vẻ trấn định lại càng kích thích nội tâm xao động của Khương Phàm.

Mấy tháng tu luyện, mấy tháng gần nhau, hai người từ đầu tới cuối vẫn duy trì lấy phần khắc chế cùng tôn trọng đã lặng yên không tiếng động tan rã kia.

Cho đến khi đã chứng danh hoàng phi, ánh mắt Đông Hoàng Như Ảnh nhìn Khương Phàm đã dần dần nhiều hơn mấy phần dịu dàng, mà mị lực của nàng như gió êm dịu tình, cũng rốt cuộc cũng vung lên khát vọng mà Khương Phàm một mực áp chế.

Rốt cuộc... Hôm nay tu luyện trở về, hai người mệt mỏi ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.

Khương Phàm nhìn dáng vẻ Đông Hoàng Như Ảnh, lòng sinh thương yêu, một tiếng cảm tạ, một câu an ủi, sau đó liền... Dựa vào nhau.

Phát sinh đột ngột như vậy, cũng tự nhiên như vậy.

Chỉ là ông trời cho đôi tiểu uyên ương này một cái trò đùa nhỏ, thời điểm tình thâm nghĩa nặng, đang muốn lao tới mây mưa, Thường Lăng đột nhiên xông vào.

Khương Phàm giơ tay lên, cẩn thận nắm tay Đông Hoàng Như Ảnh.

Đông Hoàng Như Ảnh run rẩy thân thể mềm mại, hai mắt đóng chặt, đôi môi đỏ khẽ mím, khí tức đều loạn.

Khương Phàm nhìn bộ dáng nàng muốn từ chối lại ra vẻ mời chào thẹn thùng, đâu còn nhịn được, một ngụm ngậm lấy đôi môi hồng nhuận phơn phớt kia, thuận thế ấn vào Đông Hoàng Như Ảnh.

Thân thể mềm mại của Đông Hoàng Như Ảnh chợt căng cứng, hô hấp dồn dập, trong đầu lần nữa trống không, hoàn toàn không biết nên làm cái gì, chỉ có thể mặc cho bài bố.

Nhưng...

Đang lúc Khương Phàm xao động lửa nóng, một tiếng rống im lìm liền muốn thổi lên Hào Giác Chiến Tranh, bất chợt một tiếng oanh động kịch liệt đột nhiên truyền khắp thế giới Hỗn Độn, vô cùng ngột ngạt, lại to lớn không gì sánh được, như là toàn bộ thế giới đều đang lay động.

Khương Phàm và Đông Hoàng Như Ảnh bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn phương xa, vểnh tai cẩn thận lắng nghe.

Là ai đột phá?

Nhưng Thánh Hoàng bọn họ nên đột phá đều đột phá cơ mà.

Chẳng lẽ Đông Hoàng Trấn Nguyên?

Lão đầu nhi kia thật thành công?

- Không sao.

Khương Phàm không có nghe được động tĩnhgì nữa, lại muốn thổi lên kèn lệnh.

- Chờ một chút, khẳng định đã xảy ra chuyện.

- Có thể có chuyện gì, chúng ta tiếp tục.

- Hay là đi nhìn.

- Không nôn nóng.

- Chẳng may...

- Ta rất nhanh... Không... Không phải... Cái kia... Tới đi!

Khói lửa lên, hành khúc giương.

Chiến tranh mưu đồ đã lâu rốt cuộc cũng bạo phát.

Nhưng...

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Nhanh nhanh nhanh!!

Một tiếng hét lớn truyền vào sơn động, sắc mặt Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh đại biến, vội vàng muốn tách ra, nhưng đã chậm, Đông Hoàng Như Yên mở ra không gian, rơi xuống trước mặt bọn hắn.

Bầu không khí lần nữa lâm vào xấu hổ.

Khương Phàm muốn điên rồi, nghiêm mặt, nắm chặt tay, nhưng muốn nổi giận lại không thể phát ra được.

- Giữa ban ngày, chú ý chú ý ảnh hưởng!!

Đông Hoàng Như Yên kịp phản ứng, xấu hổ giận dữ dậm chân.

- Ngươi có thể cũng chú ý chút hay không!

Khương Phàm cắn răng, lưu luyến không rời rút tay ra.

- Các ngươi nhanh lên, xảy ra chuyện.

Đông Hoàng Như Yên xoay người sang chỗ khác.

- Chuyện gì? Ngươi nói ngay đi chứ.

- Đại Tặc đào xuyên linh mạch dưới lòng đất.
Chương 2678 Hồng Mông Phong Bia

Lúc này Thượng Thương cổ thành đã bị năng lượng bao phủ.

Đây là năng lượng lòng đất tuôn ra chất lỏng, không ngừng bay hơi thành năng lượng mê vụ, cuồn cuộn về bốn phương tám hướng.

Đại Tặc chấp nhất chuyên nghiệp, đào xuyên Linh Mạch đại địa!

Linh Mạch đại địa chôn sâu ở mấy vạn mét trong địa tầng, như động mạch chủ trong ơ thể con người, dọc theo vô số chi nhánh, tư dưỡng mặt đất bao la.

Linh mạch dưới Thượng Thương cổ thành là quan trọng nhất, có thể so với vị trí trái tim một đầu động mạch, đột nhiên bị đào xuyên, đã lập tức dẫn phát năng lượng bạo động, thuận mấy vạn mét hố sâu chảy ngược đi ra.

Linh Mạch đại địa có vấn đề sẽ ảnh hưởng rắc rối phức tạp đến linh mạch khác xung quanh, cuối cùng đã dẫn phát rung chuyển mười vạn dặm xung quanh,

Bọn người Khương Phàm liên tiếp giáng lâm đến Thượng Thương cổ thành, cũng bị cảnh tượng linh mạch này chảy ngược hiếm thấy dọa sợ.

- Hắn đào gãy mất địa tầng?

- Ta nhớ ra rồi, Đại Tặc nói dưới mặt đất có cái gì, trước cuộc chiến Côn Lôn đã muốn móc ra.

- Ta đều quên chuyện như vậy.

- Đào ra đồ sao?

- Bọn hắn thật sự cho rằng mình là đoàn cướp bóc sao?

- Đây là do bị chảy máu nhiều à, làm sao cứu?

Mọi người sợ hãi thán phục lại bất đắc dĩ, nghị luận ầm ĩ, việc này làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến năng lượng tự nhiên của Thương Huyền đại lục.

Đại Vương, Tặc Điểu, bọn người Chu Thanh Thọ đang quay xung quanh hố sâu, hướng phía bên trong hô to:

- Đại Tặc, còn sống không? C-K-Í-T.. T... T một tiếng ta nghe xem nào!!

- Các ngươi cứ... đào như vậy sao?!!

Khương Phàm cau mày, đây là muốn phế đi Thượng Thương à.

- Cái sắc mặt gì đây, quấy rầy chuyện tốt của ngươi rồi? Mỗi ngày dính cùng một chỗ, bớt làm một lần không vui?

Đông Hoàng Như Yên hừ một tiếng.

- Như Yên.

Đông Hoàng Như Ảnh xấu hổ.

- Phía dưới có bảo bối, có bảo bối lớn! Ngươi chờ chút mà vụng trộm vui đi!!

Đông Hoàng Như Yên bĩu môi.

- Bảo bối gì?

- Lúc vừa mới đào xuyên địa tầng, bên trong bạo động ra một nguồn khí tức Hồng Mông kịch liệt, giống như là một cây trụ trời đột ngột nhảy lên, đụng phải thế giới Hỗn Độn. Tiếng vang các ngươi vừa mới cảm nhận được ở bên trong, chính là trận va chạm kia đưa tới.

Khi Đông Hoàng Như Yên đang nói chuyện, thủy triều Hỗn Độn mặt ngoài thế giới Hỗn Độn mãnh liệt nhấc lên, tạo thành hai cái vòng xoáy khổng lồ, giống như là hai con mắt, quan sát Thượng Thương cổ thành bạo động năng lượng.

Là Thần Thụ Thế Giới bị đánh thức!!

Dạ An Nhiên vẫn đang bế quan ở chỗ Thần Thụ Thế Giới cũng xuất hiện ở giữa hai cái vòng xoáy, kinh ngạc nhìn bạo động phía dưới.

- Khí tức Hồng Mông?

Khương Phàm và Đan Hoàng trao đổi ánh mắt, đi đến bên cạnh hố sâu.

- Nhanh nhanh nhanh, Đại Tặc đào được bảo vật, giấu sâu như vậy, còn bị Linh Mạch đại địa bao quanh, khẳng định là bảo bối lớn.

Chu Thanh Thọ kích động kêu gọi Khương Phàm, đây chính là phiếu đầu tiên đoàn cướp bóc làm sau khi kiến triều, quá đáng để mong chờ.

- Không nghĩ tới thật đúng là để nó đào được bảo bối.

Cổ Tác Nhân gãi đầu, ngượng ngùng cười.

- Khí tức Hồng Mông là cái gì?

Tiêu Phượng Ngô vểnh đầu lên đi đến nhìn quanh, năng lượng mãnh liệt giống như là núi lửa phun trào, không ngừng liên tục lao ra, thanh thế kinh khủng để hắn đều cảm thấy hồi hộp.

- Cổ ngữ nói, Hồng Mông chưa phán, Hỗn Độn chưa mở. Năng lượng Hỗn Độn tạo nên hình dáng thế giới, năng lượng Hồng Mông diễn biến Vạn Đạo pháp tắc.

Lời Đan Hoàng nói để đám người nhao nhao giật mình.

Tiêu Phượng Ngô cau chặt lông mày:

- Không hiểu!

Cơ Lăng Huyên bắt một tay hắn lại kéo đi khỏi:

- Giả vờ hiểu đi!

Đan Hoàng nói:

- Thế giới mới bắt đầu sinh ra, giữa đất trời, bên ngoài thế giới, tất cả đều là năng lượng Hỗn Độn, sau này Hỗn Độn diễn biến thành Hỗn Độn Ngũ Hành, Hỗn Độn Tinh Nguyên các loại, để thế giới hình thành hình dáng ban đầu, nhưng... Hỗn loạn mà nguy hiểm, thường xuyên băng diệt, trở lại Hỗn Độn, lại không ngừng diễn biến, sinh ra hình thức ban đầu, lặp lại như thế.

- Chỉ đến khi thế giới diễn biến ra khí tức Hồng Mông, mới có thể ổn định Hỗn Độn, diễn biến ra Vạn Đạo pháp tắc, để thế giới định hình, để sơn hà biến thiên, thời không chảy xuôi, nhân quả tuần hoàn, để vận mệnh... Luân hồi... Tai nạn... Âm Dương các loại, toàn bộ tràn ngập bên trong thế giới, càng chỉ dẫn thế giới cùng nhật nguyệt tinh thần, cùng Hạo Hãn vũ trụ xâu chuỗi.

- Hỗn Độn, giao phó hình thái cho thế giới, Hồng Mông, giao phó linh hồn cho thế giới.

Đan Hoàng thông tục giải thích, để những người xung quanh giật mình minh ngộ, trước đó ra vẻ hiểu biết cũng đều như có điều suy nghĩ.

Đan Hoàng lại nói:

- Nhưng sau khi thế giới bắt đầu diễn biến, khí tức Hồng Mông đã không còn là hữu hình, mà là phiêu miểu ở trong không gian thế giới, chảy xuôi bên trong dòng sông thời gian, giao hòa cùng đại đạo thần bí, chỉ có bên trong một ít vũ khí đặc thù mới phong tồn qua một bộ phận, hoặc là một ít nơi đặc thù lắng đọng qua tinh thạch. Lại hoặc là, một ít sinh vật đặc thù, có thể diễn biến ra uy lực Hồng Mông đại đạo, ví dụ như... Đại Đạo Long Quỳ!

Đám người đồng loạt nhìn về phía hố sâu, trách không được bọn hắn cũng không phát hiện được bảo vật phía dưới, duy chỉ có Đại Tặc vẫn luôn kiên trì.

Khương Phàm cũng bắt đầu mong đợi, có thể bị trấn áp ở trong địa tầng, bị Thượng Thương cổ thành mai táng, khẳng định là tuyệt thế Thần khí hiếm thấy, nếu như bên trong phong tồn lấy khí tức Hồng Mông thời đại Hồng Hoang, nói không chừng có thể làm cho Đại Tặc 'Cố gắng tiến lên một bước', sớm đột phá đến cảnh giới Thần Linh.

- Ta muốn sinh ra vị Thần Linh thứ ba?

Tất cả mọi người phấn chấn, tiềm lực của Đại Tặc là không thể nghi ngờ, đây chính là siêu cấp Thiên Long có được tiềm lực đế mạch chống lại Tử Kim Cự Long và Thập Thủ Thiên Long.

Ầm ầm!!

Địa tầng lay động mãnh liệt, mặt đất Thượng Thương sụp ra vết nứt thô to, giống như mạng nhện mà nhanh chóng lan tràn, đám người kinh hãi không thể không bay lên không.

Rống...

Tiếng long ngâm to rõ, vang vọng đất trời, Đại Tặc chở theo một tòa bia đá phóng lên tận trời, hai cái cánh hơn tám trăm mét huy động mãnh liệt, nhấc lên long khí, như cơn lốc tàn phá bừa bãi khắp nơi.

- Ha ha, nhìn ta đào được cái gì này! Kích động đi! Run rẩy đi! Ta sắp phát tài!

Đại Tặc hô to gọi bậy, chở bia đá xoay mấy chục vòng tại không trung mới vọt tới trước mặt Khương Phàm, kiêu ngạo lung lay bia đá trên người.
Chương 2679 Hoàng Nê Đài (1)

Bia đá vô cùng khổng lồ, trọn vẹn ngàn mét, nhưng mặt ngoài cũng không bóng loáng, thậm chí có chút thô cuồng, càng giống như là một cái cột đá, nhưng phía trên rõ ràng viết lấy bốn chữ lớn —— Hồng Mông Phong Bia!

- Hồng Mông Phong Bia?

Khương Phàm và Đan Hoàng trăm miệng một lời.

- Các ngươi biết?

Đám người đồng loạt nhìn qua.

- Ai có thể kết thúc số mệnh Hoang Cổ, ai có thể trọng lập Hồng Mông Phong Bia. Ai có thể triệu hoán ức vạn đồ đằng ngủ say, ai có thể tái diễn đại điển Phong Thần vạn cổ. Ai có thể... Ngăn cản... Hắn trở về...

Khương Phàm và Đan Hoàng không hẹn mà cùng nhắc tới một màn đào ra 'Trứng rồng' ở thế giới mới năm đó.

Di niệm cuối cùng Hồng Hoang Thiên Long lưu lại có bốn chữ Hồng Mông Phong Bia.

- Cái gì?

Bọn người Thiên Hậu đều không có nghe rõ ràng.

- Thứ này có liên quan cùng Chư Thần tận thế?

Khương Phàm và Đan Hoàng vòng quanh bia đá nguy nga xem xét.

Bia đá đen kịt, mặt ngoài gồ ghề nhấp nhô, tràn ngập khí tức nguyên thủy lại có phong cách cổ xưa, nhưng ngẫu nhiên nở rộ lên tử quang tinh khiết, lại mang cho người ta một loại thiên uy hùng vĩ không có gì sánh kịp.

- Thứ này là dùng hấp thu, hay là làm vũ khí?

Đại Vương hâm mộ giơ đầu lên, rốt cuộc nó cũng đã hóa thân thành chân thân Huyền Vũ, còn không có đắc ý được mấy ngày, vậy mà cái tên này lại muốn vượt qua nó?

- Có thể hấp thu, càng có thể làm vũ khí.

Đại Tặc lay động thân thể, bộc phát ánh sáng bảy màu, trùng kích bia đá.

Bia đá oanh minh, nhoáng một cái rất nhỏ, lại như là trụ trời rung chuyển, mênh mông đất trời đều đung đưa theo, thậm chí là giống như là muốn rối loạn càn khôn, điên đảo Âm Dương, để tất cả mọi người xung quanh lâm vào trong khủng hoảng.

Bia đá thức tỉnh, tử quang lượn lờ, bạo động lên hư ảnh bia đá kình thiên đạp đất, hư ảnh từ trong nứt ra, phát động một sợi tiếp lấy một sợi xiềng xích màu tím, to như Cự Long xuất uyên, thanh thế to lớn, mà mỗi sợi xiềng xích màu tím đều giơ lên một loại thiên uy tuyệt luân.

- Oa a a...

Đám người kinh hãi liên tiếp lui về phía sau, thanh thế này nhìn thôi cũng đã thấy rất rung động.

Khương Phàm cảm nhận được uy lực bia đá, thì thào khẽ nói:

- Đây chính là Hồng Mông Phong Bia, vậy trọng lập Hồng Mông Phong Bia là có ý gì?

Đan Hoàng nhắc nhở Đại Tặc:

- Ngươi cái gì cũng đều đừng làm, tranh thủ thời gian đến thế giới Hỗn Độn nghiên cứu. Nó dính đến một đoạn lịch sử đặc biệt, cũng cất giấu một bí mật lớn.

- Được rồi.

Đại Tặc cũng không thể chờ đợi, nhưng chính hắn đang muốn thu lại, giữa đất trời lần nữa truyền đến một tiếng rung chuyển trầm muộn, rất phiêu miểu, nhưng cũng rất xa xôi.

- Đây là nơi nào động đất? Mau ngăn chặn linh mạch dưới mặt đất.

Đông Hoàng Càn chào hỏi Đông Hoàng Toại dùng không gian phong bế động sâu trước, lại nghĩ biện pháp bổ sung, nếu không Thương Huyền đều có thể bởi vì linh mạch có vấn đề mà dẫn phát động đất liên tục.

Nhưng... Ánh mắt mọi người lại lần nữa chuyển hướng Hồng Mông Phong Bia, tấm bia to vậy mà không có ảm đạm, còn đang tỏa ra ánh sáng, mà càng ngày càng nghiêm trọng, Tử khí cuồn cuộn thao thao bất tuyệt, bia đá nguy nga lay động kịch liệt, khiên động cả mảnh không gian này cũng bắt đầu sụp đổ.

Trong đám người, Triệu Thời Việt có chút nhíu mày, sâu trong đôi mắt nổi lên điểm điểm ánh sáng kỳ lạ.

Sau khi Đại Tặc cẩn thận cảm nhận, nói:

- Hồng Mông Phong Bia giống như đang chỉ dẫn cái gì đó...

Đại Tặc chở Hồng Mông Phong Bia đi, vỗ cánh xông vào mây xanh.

Khương Phàm, bọn người Thiên Hậu nhao nhao đuổi theo, đều hiếu kỳ tấm bia to đã ngủ say trăm vạn năm này lại tỉnh lại thứ gì.

Một ngày sau, Đại Tặc mang theo bọn hắn đi tới một chỗ đặc biệt.

Thiên Trụ sơn!

Tòa trụ trời này đã từng là tòa trụ trời khổng lồ nhất hùng vĩ nhất, cũng đã từng là con đường ở giữa Thương Huyền cùng Thiên Khải, nhưng trải qua cuộc chiến Thiên Trụ sơn trước đó, nơi này đã triệt để sụp đổ, biến thành cấm khu mới của Trung Vực.

Không chỉ có phế tích đầy đất, khe rãnh tung hoành, giữa trời đất còn không ngừng mở ra vết nứt, lộ ra không gian hư vô đen kịt vô biên.

Đông Hoàng Càn và các cường giả thần giáo nhìn qua những vết nứt kia, vẻ mặt nghiêm túc, lại khó nén bi thương.

Trận chiến Thiên Trụ sơn đã qua đi nhiều năm, lại giống như là hôm qua, trận chiến kia đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh Cửu Thiên Thần Giáo, cũng tống táng Thần Tôn bọn hắn.

Khương Phàm đến sau, cũng yên lặng ba phút đối với thâm không.

Đối với Cửu Thiên Thần Tôn, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn cảm kích, nếu như không phải có vị lão nhân kia ủng hộ và duy trì, chỉ sợ hắn cũng không sống tới bây giờ, cũng không thể nào bình định Thương Huyền trong thời gian ngắn.

- Ở chỗ này.

Đại Tặc ở sâu trong phế tích hô to, gọi về đám người.

Nơi này đã từng là tế đàn không gian, cũng là nơi hạch tâm trấn áp địa tầng Thiên Trụ sơn.

Sau khi tế đàn không gian sụp đổ, nơi này đã trở thành một cái lỗ đen kinh khủng, tĩnh mịch mà thâm thúy, như là có thể nuốt hết thảy tất cả.

Khi Đại Tặc chở Hồng Mông Phong Bia đi đến nơi này, lỗ đen kết nối tại nơi cực sâu dưới địa tầng đang không ngừng truyền đến tiếng oanh minh kịch liệt, âm thanh vỡ nát trầm muộn, giống như là có đồ gì sắp xuất thế.

- Đều lui lại, giữ một khoảng cách.

Khương Phàm và Thiên Hậu đứng ở phía trước nhất, kích phát thần uy, sẵn sàng trận địa.

Kiều Vô Hối và các Thánh Hoàng cũng không dám chủ quan, mặc dù cảnh giới Thánh Hoàng đủ để uy lẫm chúng sinh, gần với Thần Ma, nhưng đối mặt với loại bảo vật thần bí mà đã lâu như Hồng Mông Phong Bia này, bọn hắn không thể không cẩn thận.

Ầm ầm!

Ầm ầm...

Lay động càng ngày càng mãnh liệt, khiên động dãy núi phế tích không ngừng rung động, đá vụn đầy đất đều bắn lên thành phiến.

Có thể là vị trí mai táng quá sâu, mỗi lần lay động đều dẫn phát địa tầng sụp đổ phạm vi lớn, khiến cho dung nham và linh mạch trong lòng đất nhiễu loạn, cho nên mênh mông mấy vạn dặm thậm chí mười vạn dặm đều có thể cảm nhận được loại ngột ngạt và lắc lư này.

Ầm ầm!

Lay động càng ngày càng tấp nập, thanh âm càng ngày càng nặng.

Hơn nửa canh giờ, từng luồng từng luồng hồi hộp khí tức chúng sinh quét sạch lỗ đen, khuấy động đất trời, đột nhiên nhấc lên khí lãng to lớn, cuồn cuộn khắp bốn phương tám hướng, bọn người Khương Phàm đều chấn động mà liên tiếp lui về phía sau.

Khí tức đập vào mặt lại khiến cho linh hồn bọn hắn hồi hộp, thậm chí trong thoáng chốc sinh ra một loại cảm giác thần phục.
Chương 2680 Hoàng Nê Đài (2)

Ầm ầm!!

Thanh (âm thanh) triều nổ tung, vang vọng trong lỗ đen, đinh tai nhức óc.

Dưới ánh mắt mong chờ càng khẩn trương của mọi người, một vật tràn ngập khí tức Huyền Hoàng thần bí cuồng bạo đụng đi ra, trong chớp mắt, đất trời vặn vẹo, xuất hiện chín tầng trời, mà đoàn đồ thần bí kia liên tiếp phá cửu trọng thiên, thẳng tới đỉnh trời, giống như là một tôn Đại Thần Hoang Cổ, cao cứ Thiên Ngoại Thiên, quan sát chúng sinh.

Bọn người Khương Phàm nhíu mày nhìn ra xa, thể hiện dần dần quái dị.

Cái uy thế này, nguồn năng lượng này, đều mang đến cho tất cả mọi người, bao gồm Khương Phàm Thiên Hậu một loại cảm giác áp bách trùng kích linh hồn.

Nhưng... Một tòa nê đài?

Một tòa Hoàng Nê Đài nhìn không thu hút chút nào?

- Đó là bảo bối gì?

Đám người hỏi Hồng Hoang Thiên Long.

- Nhìn ta rất giống bác học lắm sao?

Hồng Hoang Thiên Long cũng không nghĩ tới Hồng Mông Phong Bia dẫn xuất một cái đồ chơi như thế.

- Đan Hoàng?

Rất nhiều người nhìn về phía Đan Hoàng.

Đan Hoàng lắc đầu:

- Trấn ở phía dưới thiên trụ, chôn ở sâu trong địa tầng, thân quấn khí tức Huyền Hoàng, còn bị Hồng Mông Phong Bia bừng tỉnh, rất có thể là Linh Bảo tại thời đại Hồng Hoang, nhưng... Ta... Không có ấn tượng.

- Trước tiên cứ thu hồi đi, từ từ nghiên cứu.

Khương Phàm tế lên Thông Thiên Tháp, muốn đưa Hoàng Nê Đài vào đi, nhưng, chuyện kỳ quái lại xảy ra, Thông Thiên Tháp không phản ứng chút nào, Hoàng Nê Đài càng khinh thường Cửu Thiên.

- A?

Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, lặp đi lặp lại kích thích Thông Thiên Tháp, kết quả đều là không phản ứng chút nào.

Cẩn thận cảm nhận, vậy mà đã nhận ra kiêng kị đến từ Thông Thiên Tháp.

Cái tình huống này là như thế nào?

Thông Thiên Tháp không phải Thiên Trụ sơn tế luyện sao?

Thiên Trụ sơn nơi này có thể đè ép được Hoàng Nê Đài, 'Trụ trời' như nó lại không được?

Khương Phàm xông lên đỉnh Cửu Thiên, đi đến phía trước Hoàng Nê Đài, cường quang cùng năng lượng mãnh liệt như sóng lớn chợt vỗ tới phía Khương Phàm, chấn động đến hắn khí huyết không khoái, cũng đánh thẳng vào ý thức linh hồn của hắn.

Đây như là không phải nê đài, mà là một tòa thần điện cổ lão mà uy nghiêm, lại như là một tòa tế đàn phong thiện bái trời.

Khương Phàm càng cảm nhận, càng cảm thấy thần bí, càng dò xét, càng cảm giác được một loại uy nghiêm giống như cấm kỵ.

Khương Phàm vận dụng Sơn Hà Đại Táng, muốn chạm đến bản nguyên Hoàng Nê Đài, lại bị khí tức Huyền Hoàng mặt ngoài tuỳ tiện chống cự.

Hắn ngưng tụ ra tinh hoa huyết dịch, vẩy vào Hoàng Nê Đài, kết quả... Hoàng Nê Đài lại không có thèm, huyết tinh thuận mặt bùn chảy xuống.

Hắn nhấc lên Phần Thiên Diệt Thế Viêm, muốn đốt sạch bùn đất mặt ngoài nê đài, kết quả... Bùn đất sền sệt mềm mại, lại không nhận bất kỳ ảnh hưởng gì.

Bọn người Thiên Hậu đều ở bên cạnh thấy choáng, thần viêm của Khương Phàm, vậy mà lại đốt không thấu bùn đất?

Đây chính là Diệt Thế Phần Thiên Viêm, thần viêm bá đạo có thể thiêu tẫn vạn vật trên thế giới, huống chi bây giờ Khương Phàm đã là Thần Linh cường đại.

- Đây là thức tỉnh một cái quái gì?

Khương Phàm tế lên Liệp Thần Thương, nhấc lên sát ý ngút trời, đánh về phía Hoàng Nê Đài, nương theo tiếng vang chấn thiên động địa, Hoàng Nê Đài vẫn lù lù bất động, cứng như bàn thạch như cũ, mà sau khi Liệp Thần Thương cắm thật sâu đến vài mét, bỗng nhiên bị bắn ngược đi ra.

Trên trời dưới đất hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người đều trừng lớn mắt như hạt châu.

Bọn hắn đều quá rõ ràng sự kinh khủng của Liệp Thần Thương, trong thiên hạ có thể hạn chế nó không có mấy cái, chiến khu Thần Linh đều có thể vô tình xuyên qua, kết quả... Không đả thương được Hoàng Nê Đài này chút nào?

Giờ khắc này, tất cả đều sinh ra cảm giác sợ hãi đối với gia hỏa không đáng chú ý này.

Khương Phàm nói với Đại Tặc:

- Hồng Mông Phong Bia tỉnh lại Hoàng Nê Đài, ngươi dùng Hồng Mông Phong Bia đụng thử một chút.

Đại Tặc đong đưa thân thể, chở Hồng Mông Phong Bia đi muốn đụng vào Hoàng Nê Đài, kết quả Hồng Mông Phong Bia lại tỏa ánh sáng chiếu xa vạn trượng, đột nhiên trở nên vô cùng nặng, giống như tòa trụ trời tuyệt thế, mãnh liệt đè ép Đại Tặc chìm xuống, đập xuống đất, hài cốt vỡ vụn, máu tươi bắn tung toé, như là muốn đánh chết nó.

Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người tê cả da đầu.

Hồng Mông Phong Bia không cho phép mạo phạm Hoàng Nê Đài?

Mẫu thân nó, rốt cuộc đã tỉnh lại một cái thứ gì?

Khương Phàm hỏi Đan Hoàng:

- Sư phụ, ngài không có bất cứ ấn tượng gì sao? Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, suy nghĩ thật kỹ.

Vẻ mặt Đan Hoàng nghiêm trọng, nhìn Hoàng Nê Đài chậm rãi lắc đầu.

Mặc dù hắn đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, hiểu rõ lịch sử cổ kim, nhưng trong ấn tượng hoàn toàn không có như thế này một Hoàng Nê Đài nào có thể tuỳ tiện chống cự Liệp Thần Thương, có thể hoàn toàn không nhìn Phần Thiên Diệt Thế Viêm, thậm chí ngay cả Thông Thiên Tháp đều không lay động được!

Thần vật khủng bố như thế, hẳn là danh chấn Hồng Hoang mới đúng.

Thiên Hậu ở bên cạnh khẽ nói:

- Hồng Mông Phong Bia chôn sâu ở dưới Thượng Thương cổ thành, bị vô số linh mạch che giấu khí tức, Hoàng Nê Đài chôn sâu ở nền móng trụ trời, bị tế tràng không gian che giấu khí tức. Bọn chúng khẳng định có liên hệ đặc thù, tất nhiên cũng là bị người ta phong tồn. Nếu như không phải Thượng Thương cổ thành bị tỉnh lại ở thời đại này, nếu như không phải Đại Tặc có được khí tức Hồng Mông lại chấp nhất thăm dò, chỉ sợ Hồng Mông Phong Bia sẽ còn mai táng càng lâu. Nếu như không phải Thiên Trụ sơn bị sụp đổ, không phải tế đàn không gian bị chôn vùi, nếu như không phải Hồng Mông Phong Bia tỉnh lại, Hoàng Nê Đài càng sẽ không tái hiện nhân thế.

Đám người chậm rãi gật đầu, đây đều là cơ duyên xảo hợp.

Đan Hoàng lại bị câu từ của Thiên Hậu làm cho xúc động, đây cũng là mệnh số?

Nếu thật sự là như vậy...

Trong đầu Đan Hoàng lần nữa nhớ tới lời nhắc nhở của Đại Đạo Long Quỳ trong thế giới mới.

- Ai có thể kết thúc Hoang Cổ số mệnh... Ai có thể trọng lập Hồng Mông Phong Bia... Ai có thể triệu hoán... ức vạn đồ đằng đang ngủ say... Ai có thể tái diễn... đại điển Phong Thần vạn cổ... Ai có thể ngăn cản... Hắn trở về...

Đan Hoàng càng nhăn chặt lông mày, vẻ mặt càng nghiêm trọng thêm, một cái suy nghĩ khiếp sợ hiển hiện lên trong đầu, tòa Hoàng Nê Đài này... Sẽ không phải... có liên quan cùng Phong Thần đại điển đấy chứ??

Bọn hắn không biết, khi Hoàng Nê Đài chưa tỉnh lại, các nơi trên thế giới, rừng rậm, hoang mạc, đáy hồ, biển cả, liên tiếp xuất hiện sụp đổ thần bí, một tòa tiếp lấy một tòa Hoàng Nê Đài tương tự, đánh sụp đổ địa tầng hoặc đáy biển dãy núi, xông lên mây xanh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom