Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-22
Chương 21: Ông Ấy Muốn Cảm Ơn Cô Sao
“Xin chào, cái này ngài giao cho tôi được rồi.” Lúc này, một người nữ giúp việc trẻ đi tới nhận lấy, cô rất lễ phép gật đầu chào Đào Du Du, sau đó hai tay nhận lấy áo khoác trong tay Đào Du Du.
Đào Du Du lập tức đưa áo cho cô ta, sau đó nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đi lên lầu, cô sững người đứng tại chỗ, không biết mình nên làm gì.
“Đào quản gia, xin mời theo tôi.” Dương quản gia nhìn Đào Du Du không biết làm sao, vì vậy tiến lên một bước nói với cô.
“À………..Được.” Phục hồi lại tinh thần, cô mới nhớ đến Vũ Văn Vĩ Thần đã nói cho cô ba ngày làm quen hoàn cảnh mới hiểu rõ công việc của mình, vì vậy nhanh chóng đi đến một bên chờ Dương quản gia.
Ra khỏi phòng khách, đi qua một hành lang dài, bọn họ đi vào một thư phòng bài trí thanh lịch, sau khi hai người vào trong thư phòng, Dương quản gia ý bảo Đào Du Du ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ông đi đến trước bàn sách, ôm một chồng tư liệu đến bên bàn trà, rồi nói với cô: “Sau này, chỗ này là thư phòng của ngài, trước buổi tối ngày mai ngài cần phải học thuộc đống tài liệu này, bên trong đều là trách nhiệm của quản gia đối với phủ Tổng thống còn có sắp xếp thói quen và sở thích của ngài Tổng thống, còn có bối cảnh gia tộc và người nhà của ngài ấy. Ngài nhất định phải học thuộc những tư liệu này, sau này có xảy ra việc gì cũng biết đường ứng phó.”
“Hả?……. Cái gì? Này……..Nhiều như vậy? Muốn tôi một ngày phải nhớ kỹ sao?” Đào Du Du há hốc miệng nhìn chồng tài liệu cao như núi trước mặt, bỗng thấy hoa mắt chóng mặt, có cảm giác rằng ông trời thật sự muốn diệt cô.
“Nếu ngài tổng thống đã đích thân mời cô đến thay vị trí của tôi, nhất định là cô có chỗ hơn người, mấy chuyện vặt này chắc không làm khó được cô. Sau này càng có nhiều thứ cô cần học tập, tổng thống chỉ cho cô thời gian ba ngày, bởi vậy cô hãy cố tận dụng.” Dương quản gia nói xong liền đứng dậy ra ngoài.
“Việc này… Xin đợi một chút…” Đào Du Du nghe xong, lập tức thấy có chỗ không phù hợp.
Dương quản gia dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đào Du Du, dường như đang đợi câu hỏi của cô.
“Ngài… Ngài vừa nói là tôi thay thế vị trí của ngài… Vậy… Vậy ngài sẽ ở lại phủ tổng thống chứ?” Đào Du Du thật lòng không muốn vì mình mà người khác mất công việc.
Không đúng, nói ra cô cũng không sai, đều tại tổng thống một lòng một dạ bắt cô đảm nhiệm vị trí quản gia này, bởi vậy tên đầu sỏ chính là tổng thống.
Ừ, phải rồi, nghĩ như vậy gánh nặng của cô mới được giảm bớt.
“Thì ra là Đào quản gia quan tâm tôi đi đâu à, cảm ơn cô đã quan tâm, cô đừng nghĩ là mình lấy mất vị trí của tôi, ngược lại, tôi còn phải cảm ơn cô.” Dương quản gia nói xong, cười ha hả, sau đó để lại cho cô một nụ cười ý tứ hàm súc, xoay người ra khỏi thư phòng, để lại Đào Du Du đang ngây người nhìn theo bóng lưng ông, một lúc vẫn chưa phản ứng lại được.
Chương 22: Ngài Tổng Thống Mời Đến
Sau khi Dương quản gia đi không được bao lâu, Đào Du Du lật đi lật lại đống tài liệu xếp như núi trước mặt, nhất thời cảm thấy đầu óc to lớn không gì sánh kịp.
Nhiều văn kiện như vậy, chỉ có thời gian một ngày để học thuộc lòng, còn không trực tiếp giết chết cô cho rồi, đây không có ý đùa giỡn cô chứ?
Hơn nửa giờ sau, ngoài cửa sổ, trời chiều cũng dần dần hạ xuống, cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cô thuận miệng nói: “Mời vào.”
Cô thấy một nữ giúp việc tuổi còn trẻ nhẹ nhàng mở cửa ra, từ bên ngoài vào nói với cô: “Xin chào Đào quản gia, Tổng thống cho mời ngài đến thư phòng của ngài ấy.”
“Cái gì?” Ha, không phải vừa mới bắt đầu đã muốn tìm phiền toái cho cô chứ?
Vẻ mặt Đào Du Du cả kinh, nhưng lại đứng dậy rất nhanh, nói với nữ giúp việc: “Được rồi, làm phiền cô đi trước dẫn đường.”
“Xin mời đi theo tôi.” Nữ giúp việc nói xong, bày ra tư thế đưa tay “mời.”
Đào Du Du đi theo cô ta, đi ra thư phòng, đi ngang qua một hành lang dài, sau đó đến phòng khách, lên cầu thang, đi về phía thư phòng của Vũ Văn Vĩ Thần.
Ngôi nhà rất lớn, lại có rất nhiều phòng, Đào Du Du vừa di chuyển một chút lại không rõ được phương hướng rồi. Thật không dễ dàng gì để đi theo cô nữ giúp việc kia đến trước cửa thư phòng của Vũ Văn Vĩ Thần, chỉ thấy hai bên có hai vệ sĩ, nữ giúp việc nhìn hai người nọ giải thích một chút, sau đó mới cho phép đi vào.
Đang lúc cửa thư phòng mở ra, Đào Du Du cảm giác được có một áp lực thật lớn đập vào mặt.
Không giống với thư phòng dưới lầu, thư phòng này rất lớn. Đồ bên trong trang trí xa hoa, dọc theo vách tường sắp xếp ba giá sách thật lớn để chứng minh cho câu nói của người xưa “tàng thư vạn cuốn”.
Từ trước đến nay, những người thống trị đều không thể tách rời sự giúp đỡ của sách vở, nhưng cho dù như thế nào, trực giác của Đào Du Du nói rằng, ngài tổng thống này cũng không phải là một người rất hiếu học.
Sau khi vào thư phòng, nữ giúp việc thông báo với Vũ Văn Vĩ Thần đang ngồi trước máy tính trên bàn làm việc không biết đang làm gì đó, sau đó lại nhẹ nhàng rời khỏi phòng, trong lúc này thư phòng chỉ còn Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du.
“Xin hỏi……Ngài tìm tôi có chuyện gì không?” Đứng vài giây, phát hiện tầm mắt của Vũ Văn Vĩ Thần vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, rốt cuộc cô nhịn không được tò mò hỏi.
“Thì ra cô là người của Thương Quốc.” Nghe được giọng nói của cô, Vũ Văn Vĩ Thần từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về vẻ mặt mờ mịt của Đào Du Du đang đứng trước mặt mình.
“Phải…….Đúng vậy.” Gật đầu, Đào Du Du hơi kỳ lạ vì sao Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên hỏi mình chuyện này.
Chẳng lẽ đến bây giờ anh mới nhớ đến điều tra bối cảnh của cô sao?
“Cha của cô là Đào Trung Tĩnh năm năm trước vẫn làm một Thị Trưởng bình tĩnh, chỉ tiếc đã bị người ta ám sát, đây là nguyên nhân mà cô trốn đi đất khách quê người sao? Vũ Văn Vĩ Thân đặt nhẹ tay lên con chuột, ngón trỏ chậm rãi di chuyển một chút, sau đó nhìn về phía cô hỏi.
“Xin chào, cái này ngài giao cho tôi được rồi.” Lúc này, một người nữ giúp việc trẻ đi tới nhận lấy, cô rất lễ phép gật đầu chào Đào Du Du, sau đó hai tay nhận lấy áo khoác trong tay Đào Du Du.
Đào Du Du lập tức đưa áo cho cô ta, sau đó nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đi lên lầu, cô sững người đứng tại chỗ, không biết mình nên làm gì.
“Đào quản gia, xin mời theo tôi.” Dương quản gia nhìn Đào Du Du không biết làm sao, vì vậy tiến lên một bước nói với cô.
“À………..Được.” Phục hồi lại tinh thần, cô mới nhớ đến Vũ Văn Vĩ Thần đã nói cho cô ba ngày làm quen hoàn cảnh mới hiểu rõ công việc của mình, vì vậy nhanh chóng đi đến một bên chờ Dương quản gia.
Ra khỏi phòng khách, đi qua một hành lang dài, bọn họ đi vào một thư phòng bài trí thanh lịch, sau khi hai người vào trong thư phòng, Dương quản gia ý bảo Đào Du Du ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ông đi đến trước bàn sách, ôm một chồng tư liệu đến bên bàn trà, rồi nói với cô: “Sau này, chỗ này là thư phòng của ngài, trước buổi tối ngày mai ngài cần phải học thuộc đống tài liệu này, bên trong đều là trách nhiệm của quản gia đối với phủ Tổng thống còn có sắp xếp thói quen và sở thích của ngài Tổng thống, còn có bối cảnh gia tộc và người nhà của ngài ấy. Ngài nhất định phải học thuộc những tư liệu này, sau này có xảy ra việc gì cũng biết đường ứng phó.”
“Hả?……. Cái gì? Này……..Nhiều như vậy? Muốn tôi một ngày phải nhớ kỹ sao?” Đào Du Du há hốc miệng nhìn chồng tài liệu cao như núi trước mặt, bỗng thấy hoa mắt chóng mặt, có cảm giác rằng ông trời thật sự muốn diệt cô.
“Nếu ngài tổng thống đã đích thân mời cô đến thay vị trí của tôi, nhất định là cô có chỗ hơn người, mấy chuyện vặt này chắc không làm khó được cô. Sau này càng có nhiều thứ cô cần học tập, tổng thống chỉ cho cô thời gian ba ngày, bởi vậy cô hãy cố tận dụng.” Dương quản gia nói xong liền đứng dậy ra ngoài.
“Việc này… Xin đợi một chút…” Đào Du Du nghe xong, lập tức thấy có chỗ không phù hợp.
Dương quản gia dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đào Du Du, dường như đang đợi câu hỏi của cô.
“Ngài… Ngài vừa nói là tôi thay thế vị trí của ngài… Vậy… Vậy ngài sẽ ở lại phủ tổng thống chứ?” Đào Du Du thật lòng không muốn vì mình mà người khác mất công việc.
Không đúng, nói ra cô cũng không sai, đều tại tổng thống một lòng một dạ bắt cô đảm nhiệm vị trí quản gia này, bởi vậy tên đầu sỏ chính là tổng thống.
Ừ, phải rồi, nghĩ như vậy gánh nặng của cô mới được giảm bớt.
“Thì ra là Đào quản gia quan tâm tôi đi đâu à, cảm ơn cô đã quan tâm, cô đừng nghĩ là mình lấy mất vị trí của tôi, ngược lại, tôi còn phải cảm ơn cô.” Dương quản gia nói xong, cười ha hả, sau đó để lại cho cô một nụ cười ý tứ hàm súc, xoay người ra khỏi thư phòng, để lại Đào Du Du đang ngây người nhìn theo bóng lưng ông, một lúc vẫn chưa phản ứng lại được.
Chương 22: Ngài Tổng Thống Mời Đến
Sau khi Dương quản gia đi không được bao lâu, Đào Du Du lật đi lật lại đống tài liệu xếp như núi trước mặt, nhất thời cảm thấy đầu óc to lớn không gì sánh kịp.
Nhiều văn kiện như vậy, chỉ có thời gian một ngày để học thuộc lòng, còn không trực tiếp giết chết cô cho rồi, đây không có ý đùa giỡn cô chứ?
Hơn nửa giờ sau, ngoài cửa sổ, trời chiều cũng dần dần hạ xuống, cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cô thuận miệng nói: “Mời vào.”
Cô thấy một nữ giúp việc tuổi còn trẻ nhẹ nhàng mở cửa ra, từ bên ngoài vào nói với cô: “Xin chào Đào quản gia, Tổng thống cho mời ngài đến thư phòng của ngài ấy.”
“Cái gì?” Ha, không phải vừa mới bắt đầu đã muốn tìm phiền toái cho cô chứ?
Vẻ mặt Đào Du Du cả kinh, nhưng lại đứng dậy rất nhanh, nói với nữ giúp việc: “Được rồi, làm phiền cô đi trước dẫn đường.”
“Xin mời đi theo tôi.” Nữ giúp việc nói xong, bày ra tư thế đưa tay “mời.”
Đào Du Du đi theo cô ta, đi ra thư phòng, đi ngang qua một hành lang dài, sau đó đến phòng khách, lên cầu thang, đi về phía thư phòng của Vũ Văn Vĩ Thần.
Ngôi nhà rất lớn, lại có rất nhiều phòng, Đào Du Du vừa di chuyển một chút lại không rõ được phương hướng rồi. Thật không dễ dàng gì để đi theo cô nữ giúp việc kia đến trước cửa thư phòng của Vũ Văn Vĩ Thần, chỉ thấy hai bên có hai vệ sĩ, nữ giúp việc nhìn hai người nọ giải thích một chút, sau đó mới cho phép đi vào.
Đang lúc cửa thư phòng mở ra, Đào Du Du cảm giác được có một áp lực thật lớn đập vào mặt.
Không giống với thư phòng dưới lầu, thư phòng này rất lớn. Đồ bên trong trang trí xa hoa, dọc theo vách tường sắp xếp ba giá sách thật lớn để chứng minh cho câu nói của người xưa “tàng thư vạn cuốn”.
Từ trước đến nay, những người thống trị đều không thể tách rời sự giúp đỡ của sách vở, nhưng cho dù như thế nào, trực giác của Đào Du Du nói rằng, ngài tổng thống này cũng không phải là một người rất hiếu học.
Sau khi vào thư phòng, nữ giúp việc thông báo với Vũ Văn Vĩ Thần đang ngồi trước máy tính trên bàn làm việc không biết đang làm gì đó, sau đó lại nhẹ nhàng rời khỏi phòng, trong lúc này thư phòng chỉ còn Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du.
“Xin hỏi……Ngài tìm tôi có chuyện gì không?” Đứng vài giây, phát hiện tầm mắt của Vũ Văn Vĩ Thần vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, rốt cuộc cô nhịn không được tò mò hỏi.
“Thì ra cô là người của Thương Quốc.” Nghe được giọng nói của cô, Vũ Văn Vĩ Thần từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về vẻ mặt mờ mịt của Đào Du Du đang đứng trước mặt mình.
“Phải…….Đúng vậy.” Gật đầu, Đào Du Du hơi kỳ lạ vì sao Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên hỏi mình chuyện này.
Chẳng lẽ đến bây giờ anh mới nhớ đến điều tra bối cảnh của cô sao?
“Cha của cô là Đào Trung Tĩnh năm năm trước vẫn làm một Thị Trưởng bình tĩnh, chỉ tiếc đã bị người ta ám sát, đây là nguyên nhân mà cô trốn đi đất khách quê người sao? Vũ Văn Vĩ Thân đặt nhẹ tay lên con chuột, ngón trỏ chậm rãi di chuyển một chút, sau đó nhìn về phía cô hỏi.
Bình luận facebook