Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29-30
Chương 29: Hải Dương Chi Tâm
Bộ dạng Vũ Văn Vĩ Thần vẫn còn đang ngái ngủ đứng ở trước mặt cô, trên chiếc giường phía sau còn dấu vết vừa được dùng qua nữa.
Trong phòng, trừ anh ra thì không còn người nào khác.
Không khó để đoán ra, vừa rồi anh nằm ngủ ở trong phòng .
Đào Du Du có chút buồn bực nhìn anh một cái, nhưng e ngại uy quyền của anh nên cô không dám phát tác, chẳng qua trong lòng lại âm thầm mắng anh một vạn lần.
Con mụ nó, tránh ở bên trong ngủ say sưa, lại còn muốn để cô trông cửa nữa chứ.
Có biết bây giờ cô cũng đang rất mệt mỏi hay không?
Hơn mười tiếng đồng hồ ngồi máy bay, sau khi hạ cánh còn phải è cổ ra học cái đống tài liệu cao như núi kia, chưa học thuộc xong đã bị bắt đi tham gia bữa tiệc phiền toái này. Bị giày vò liên tục như thế, hiện tại cô đã sức cùng lực kiệt rồi.
Còn anh thì tốt rồi, một mình chạy vào đây ngủ ngon lành. Hiện tại lại giống như người không có chuyện gì đi ra ngoài, còn trông nhàn nhã thế kia.
Có còn đạo trời nữa hay không?
Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần ra khỏi phòng liền bước về phía cầu thang, còn vừa đi vừa hỏi: “Vừa rồi có ai tới tìm tôi không?”
“Có mấy người hầu bàn lên đây, nhưng tôi không nói cho bọn họ biết ngài ở chỗ này.” Đào Du Du thông báo lại rõ ràng tình hình một lượt, trong lòng kết luận 100%, khẳng định người này giữ cô ở lại làm Thần giữ cửa rồi.
“Làm tốt lắm.” Vũ Văn Vĩ Thần vô cùng hài lòng quay đầu lại nhìn cô một cái.
Đối với sự khích lệ của anh, Đào Du Du cũng không để ý lắm. Cô mím môi, không có ý định tiếp tục nói chuyện.
Sau khi hai người bước xuống lầu, thấy mọi người trong vườn hoa lúc này đã tụ tập hết lại một chỗ. Nữ chính của buổi tối ngày hôm nay đang đứng trước chiếc bánh ngọt cao mười mấy tầng, ánh mắt nhìn bốn phía, giống như đang tìm kiếm người nào đó.
Vũ Văn Vĩ Thần đi xuyên qua đám người, tới bên cạnh cô gái, sau đó lấy một chiếc hộp nhỏ dài được đóng gói đẹp đẽ từ trong túi ra, đưa tới trước mặt cô gái nói: “Tặng cho em, sinh nhật vui vẻ.”
Chu Mỹ Tĩnh đón lấy quà tặng của Vũ Văn Vĩ Thần, vui vẻ hôn lên mặt anh một cái: “Cám ơn anh.”
diendanlequydon Edit: tiểu an nhi
Sau đó cô rất hoan hỉ mở hộp quà ra, thấy bên trong là một chiếc dây chuyền đá quý màu xanh hết sức xa hoa.
“Hải Dương Chi Tâm.” Lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, ánh mắt của Chu Mỹ Tĩnh tràn ngập vui mừng.
“Để anh giúp em.” Vũ Văn Vĩ Thần nhận lấy chiếc dây chuyền trong tay cô, sau đó gỡ xuống chiếc vòng kim cương cô đang đeo, rồi vòng sợi dây chuyền Hải Dương Chi Tâm này qua cổ, giúp cô đeo lên.
Trong nhất thời, mọi người đều phát ra tiếng hô kinh ngạc ngưỡng mộ.
“Ừm, rất đẹp.” Sau khi đeo sợi dây chuyền, Chu Mỹ Tĩnh cẩn thận nhìn ngắm một hồi, sau đó lên tiếng tán thưởng.
“Cám ơn anh, Vĩ Thần.” Giọng nói của Chu Mỹ Tĩnh có chút kích động.
Cô muốn có sợi dây chuyền này đã rất lâu rồi. Lúc trước nó nằm trong tay của một Bá tước phương tây, cô dùng đủ các biện pháp cũng không mua lại được từ trong tay người đó. Không ngờ Vũ Văn Vĩ Thần lại dễ dàng có được nó như vậy.
“Chờ tới lúc em lập gia đình, anh sẽ tặng em món quà lớn hơn thế này.” Vũ Văn Vĩ Thần cười cười, sau đó lại nói: “Cắt bánh ngọt đi, mọi người đang chờ em kìa.”
“Anh cắt cùng em đi.” Nụ cười trên mặt của Chu Mỹ Tĩnh vẫn rất rạng rỡ, cô cầm dao cắt bánh ngọt lên, sau đó quay sang Vũ Văn Vĩ Thần nói.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, hai người cùng nhau nhẹ nhàng cắt từng miếng bánh sinh nhật. Bữa tiệc này cũng đã đến hồi kết thúc rồi.
Chương 30: Cuộc sống hoa lệ ở phủ Tổng thống bắt đầu
Sau khi rời khỏi nhà họ Chu, Đào Du Du cảm thấy cả người mệt mỏi muốn chết.
Quay về phủ Tổng thống, nhiệm vụ của cô coi như kết thúc. Thấy Vũ Văn Vĩ Thần dường như đang định yêu cầu điều gì đó, cô lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình, nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ. . . . . .
Cuộc sống hoa lệ ở phủ Tổng thống bắt đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, cô làm vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi mở cửa phòng ra, bỗng thấy trước cửa có một nữ giúp việc đang đứng, hình như đã chờ cô rất lâu rồi.
Thấy Đào Du Du mở cửa, nữ giúp việc lập tức cúi người xuống chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, Đào quản gia.”
“Chào cô.” Đào Du Du cũng lịch sự nhìn cô ta nhẹ gật đầu, sau đó cất tiếng hỏi “Xin hỏi, cô đứng ở đây chờ tôi sao?”
“Đúng vậy, Dương quản gia đã dặn dò, hôm nay để tôi dẫn chị đi làm quen với tình hình trong phủ Tổng thống. Bây giờ chúng ta sẽ tới phòng ăn của nhân viên trước.” Nữ giúp việc kia khẽ vuốt cằm, nói xong liền xoay người bước trước dẫn đường.
Đào Du Du nghe vậy, lập tức đuổi theo, nhân tiện vừa đi vừa hỏi: “Tên cô là gì?”
“Tên tôi là Tĩnh Tử, sau này mong Đào quản gia giúp đỡ nhiều hơn.” Nữ giúp việc khẽ nghiêng người trả lời.
“Kính Tử (cái gương) sao?” Đào Du Du nghe thấy cái tên này, trong lòng không khỏi YY một câu, sao không gọi luôn là “Pha Ly” (thủy tinh) đi?
“Là An Tĩnh Tĩnh.” Tĩnh Tử biết Đào Du Du hiểu lầm tên của cô, nên mở miệng giải thích.
Nhìn dáng vẻ của cô gái này thì hình như đây cũng không phải là lần đầu tiên bị người khác hiểu lầm tên rồi.
“A, ha ha, tên rất dễ nghe.” Đào Du Du nghĩ một đằng nói một nẻo, tán thưởng một câu.
Hai người đi dọc hành lang về phía trước khoảng hai phút, sau đó đi qua đại sảnh, lại đi vào một hành lang khác có mấy khúc quẹo, rốt cuộc cũng đã tới phòng ăn của nhân viên mà Tĩnh Tử nhắc đến.
Quả không hổ danh là Phủ Tổng thống, so với phòng ăn cho nhân viên của phủ Nghị trưởng thì nơi này đẹp đẽ, hoa lệ hơn nhiều.
Điều này phần nào cũng thể hiện được cá tính cùng phong cách của vị Tổng thống kia. Ngài Nghị trưởng cùng phu nhân đều là những người khiêm tốn, tương đối chú trọng về phong cách thường thức. Ngay cả phòng ăn của nhân viên cũng được phu nhân Nghị trưởng căn cứ vào phong cách bên trong phủ Nghị trưởng mà thiết kế nên tổng thể vô cùng hài hòa.
Mà rất dễ nhận thấy vị Tổng thống bây giờ của bọn họ không có thời gian cùng sức lực, hoặc là không có hứng thú quá nhiều vào việc chăm lo cho cuộc sống của nhân viên, nên phòng ăn dành cho nhân viên này lại giống như một khách sạn ẩm thực xa hoa. Tất cả các thiết bị cao cấp đều có đầy đủ, nhưng lại thiếu đi cảm giác được người ta quan tâm.
Đây hoàn toàn là vứt tiền qua cửa sổ mà.
Đào Du Du thầm oán thán ở trong lòng!
Dừng lại trước cửa nhà ăn, Đào Du Du nhìn thấy Dương quản gia cùng trợ lý riêng của Tổng thống – Triệu Nho đang ngồi bên trong dùng bữa. Lúc này, hai người bọn họ đang ngồi cùng với nhau, dường như đang bàn luận chuyện gì đó.
“Cái đó. . . . . . Cô vẫn chưa ăn bữa sáng phải không? Cô cứ đi đi, mấy chuyện phía sau lát nữa làm cũng được, chờ cô ăn điểm tâm xong chúng ta lại tiếp tục.” Quay đầu sang nhìn Tĩnh Tử, Đào Du Du mở miệng nói.
Trong lòng cũng có chút tính toán, cô muốn hỏi Dương quản gia một chút, câu nói cám ơn của ông ta nói với cô chiều hôm qua rốt cuộc là có ý gì.
Vì sao cô thay thế vị trí quản gia của ông ta, mà ông ta còn cảm ơn cô như vậy?
Bộ dạng Vũ Văn Vĩ Thần vẫn còn đang ngái ngủ đứng ở trước mặt cô, trên chiếc giường phía sau còn dấu vết vừa được dùng qua nữa.
Trong phòng, trừ anh ra thì không còn người nào khác.
Không khó để đoán ra, vừa rồi anh nằm ngủ ở trong phòng .
Đào Du Du có chút buồn bực nhìn anh một cái, nhưng e ngại uy quyền của anh nên cô không dám phát tác, chẳng qua trong lòng lại âm thầm mắng anh một vạn lần.
Con mụ nó, tránh ở bên trong ngủ say sưa, lại còn muốn để cô trông cửa nữa chứ.
Có biết bây giờ cô cũng đang rất mệt mỏi hay không?
Hơn mười tiếng đồng hồ ngồi máy bay, sau khi hạ cánh còn phải è cổ ra học cái đống tài liệu cao như núi kia, chưa học thuộc xong đã bị bắt đi tham gia bữa tiệc phiền toái này. Bị giày vò liên tục như thế, hiện tại cô đã sức cùng lực kiệt rồi.
Còn anh thì tốt rồi, một mình chạy vào đây ngủ ngon lành. Hiện tại lại giống như người không có chuyện gì đi ra ngoài, còn trông nhàn nhã thế kia.
Có còn đạo trời nữa hay không?
Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần ra khỏi phòng liền bước về phía cầu thang, còn vừa đi vừa hỏi: “Vừa rồi có ai tới tìm tôi không?”
“Có mấy người hầu bàn lên đây, nhưng tôi không nói cho bọn họ biết ngài ở chỗ này.” Đào Du Du thông báo lại rõ ràng tình hình một lượt, trong lòng kết luận 100%, khẳng định người này giữ cô ở lại làm Thần giữ cửa rồi.
“Làm tốt lắm.” Vũ Văn Vĩ Thần vô cùng hài lòng quay đầu lại nhìn cô một cái.
Đối với sự khích lệ của anh, Đào Du Du cũng không để ý lắm. Cô mím môi, không có ý định tiếp tục nói chuyện.
Sau khi hai người bước xuống lầu, thấy mọi người trong vườn hoa lúc này đã tụ tập hết lại một chỗ. Nữ chính của buổi tối ngày hôm nay đang đứng trước chiếc bánh ngọt cao mười mấy tầng, ánh mắt nhìn bốn phía, giống như đang tìm kiếm người nào đó.
Vũ Văn Vĩ Thần đi xuyên qua đám người, tới bên cạnh cô gái, sau đó lấy một chiếc hộp nhỏ dài được đóng gói đẹp đẽ từ trong túi ra, đưa tới trước mặt cô gái nói: “Tặng cho em, sinh nhật vui vẻ.”
Chu Mỹ Tĩnh đón lấy quà tặng của Vũ Văn Vĩ Thần, vui vẻ hôn lên mặt anh một cái: “Cám ơn anh.”
diendanlequydon Edit: tiểu an nhi
Sau đó cô rất hoan hỉ mở hộp quà ra, thấy bên trong là một chiếc dây chuyền đá quý màu xanh hết sức xa hoa.
“Hải Dương Chi Tâm.” Lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, ánh mắt của Chu Mỹ Tĩnh tràn ngập vui mừng.
“Để anh giúp em.” Vũ Văn Vĩ Thần nhận lấy chiếc dây chuyền trong tay cô, sau đó gỡ xuống chiếc vòng kim cương cô đang đeo, rồi vòng sợi dây chuyền Hải Dương Chi Tâm này qua cổ, giúp cô đeo lên.
Trong nhất thời, mọi người đều phát ra tiếng hô kinh ngạc ngưỡng mộ.
“Ừm, rất đẹp.” Sau khi đeo sợi dây chuyền, Chu Mỹ Tĩnh cẩn thận nhìn ngắm một hồi, sau đó lên tiếng tán thưởng.
“Cám ơn anh, Vĩ Thần.” Giọng nói của Chu Mỹ Tĩnh có chút kích động.
Cô muốn có sợi dây chuyền này đã rất lâu rồi. Lúc trước nó nằm trong tay của một Bá tước phương tây, cô dùng đủ các biện pháp cũng không mua lại được từ trong tay người đó. Không ngờ Vũ Văn Vĩ Thần lại dễ dàng có được nó như vậy.
“Chờ tới lúc em lập gia đình, anh sẽ tặng em món quà lớn hơn thế này.” Vũ Văn Vĩ Thần cười cười, sau đó lại nói: “Cắt bánh ngọt đi, mọi người đang chờ em kìa.”
“Anh cắt cùng em đi.” Nụ cười trên mặt của Chu Mỹ Tĩnh vẫn rất rạng rỡ, cô cầm dao cắt bánh ngọt lên, sau đó quay sang Vũ Văn Vĩ Thần nói.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, hai người cùng nhau nhẹ nhàng cắt từng miếng bánh sinh nhật. Bữa tiệc này cũng đã đến hồi kết thúc rồi.
Chương 30: Cuộc sống hoa lệ ở phủ Tổng thống bắt đầu
Sau khi rời khỏi nhà họ Chu, Đào Du Du cảm thấy cả người mệt mỏi muốn chết.
Quay về phủ Tổng thống, nhiệm vụ của cô coi như kết thúc. Thấy Vũ Văn Vĩ Thần dường như đang định yêu cầu điều gì đó, cô lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình, nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ. . . . . .
Cuộc sống hoa lệ ở phủ Tổng thống bắt đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, cô làm vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi mở cửa phòng ra, bỗng thấy trước cửa có một nữ giúp việc đang đứng, hình như đã chờ cô rất lâu rồi.
Thấy Đào Du Du mở cửa, nữ giúp việc lập tức cúi người xuống chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, Đào quản gia.”
“Chào cô.” Đào Du Du cũng lịch sự nhìn cô ta nhẹ gật đầu, sau đó cất tiếng hỏi “Xin hỏi, cô đứng ở đây chờ tôi sao?”
“Đúng vậy, Dương quản gia đã dặn dò, hôm nay để tôi dẫn chị đi làm quen với tình hình trong phủ Tổng thống. Bây giờ chúng ta sẽ tới phòng ăn của nhân viên trước.” Nữ giúp việc kia khẽ vuốt cằm, nói xong liền xoay người bước trước dẫn đường.
Đào Du Du nghe vậy, lập tức đuổi theo, nhân tiện vừa đi vừa hỏi: “Tên cô là gì?”
“Tên tôi là Tĩnh Tử, sau này mong Đào quản gia giúp đỡ nhiều hơn.” Nữ giúp việc khẽ nghiêng người trả lời.
“Kính Tử (cái gương) sao?” Đào Du Du nghe thấy cái tên này, trong lòng không khỏi YY một câu, sao không gọi luôn là “Pha Ly” (thủy tinh) đi?
“Là An Tĩnh Tĩnh.” Tĩnh Tử biết Đào Du Du hiểu lầm tên của cô, nên mở miệng giải thích.
Nhìn dáng vẻ của cô gái này thì hình như đây cũng không phải là lần đầu tiên bị người khác hiểu lầm tên rồi.
“A, ha ha, tên rất dễ nghe.” Đào Du Du nghĩ một đằng nói một nẻo, tán thưởng một câu.
Hai người đi dọc hành lang về phía trước khoảng hai phút, sau đó đi qua đại sảnh, lại đi vào một hành lang khác có mấy khúc quẹo, rốt cuộc cũng đã tới phòng ăn của nhân viên mà Tĩnh Tử nhắc đến.
Quả không hổ danh là Phủ Tổng thống, so với phòng ăn cho nhân viên của phủ Nghị trưởng thì nơi này đẹp đẽ, hoa lệ hơn nhiều.
Điều này phần nào cũng thể hiện được cá tính cùng phong cách của vị Tổng thống kia. Ngài Nghị trưởng cùng phu nhân đều là những người khiêm tốn, tương đối chú trọng về phong cách thường thức. Ngay cả phòng ăn của nhân viên cũng được phu nhân Nghị trưởng căn cứ vào phong cách bên trong phủ Nghị trưởng mà thiết kế nên tổng thể vô cùng hài hòa.
Mà rất dễ nhận thấy vị Tổng thống bây giờ của bọn họ không có thời gian cùng sức lực, hoặc là không có hứng thú quá nhiều vào việc chăm lo cho cuộc sống của nhân viên, nên phòng ăn dành cho nhân viên này lại giống như một khách sạn ẩm thực xa hoa. Tất cả các thiết bị cao cấp đều có đầy đủ, nhưng lại thiếu đi cảm giác được người ta quan tâm.
Đây hoàn toàn là vứt tiền qua cửa sổ mà.
Đào Du Du thầm oán thán ở trong lòng!
Dừng lại trước cửa nhà ăn, Đào Du Du nhìn thấy Dương quản gia cùng trợ lý riêng của Tổng thống – Triệu Nho đang ngồi bên trong dùng bữa. Lúc này, hai người bọn họ đang ngồi cùng với nhau, dường như đang bàn luận chuyện gì đó.
“Cái đó. . . . . . Cô vẫn chưa ăn bữa sáng phải không? Cô cứ đi đi, mấy chuyện phía sau lát nữa làm cũng được, chờ cô ăn điểm tâm xong chúng ta lại tiếp tục.” Quay đầu sang nhìn Tĩnh Tử, Đào Du Du mở miệng nói.
Trong lòng cũng có chút tính toán, cô muốn hỏi Dương quản gia một chút, câu nói cám ơn của ông ta nói với cô chiều hôm qua rốt cuộc là có ý gì.
Vì sao cô thay thế vị trí quản gia của ông ta, mà ông ta còn cảm ơn cô như vậy?
Bình luận facebook