Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Nhóm dịch: Hồng Mai
Lý huyện thừa thấy Trương Hoán đi tới liền bước tới cúi đầu chào nói: “ Thuộc hạ làm việc bất lực. Xin Đô đốc trách phạt”.
“ Ta biết rồi. Bọn họ không những không chịu giao lương thực ra mà còn đánh ngươi nữa”.
Lý huyện thừa thở dài, bất đắc dĩ nói: “ Dân chúng ở đây hung hãn. Nhiều người tưởng góp làm quân lương nên cầm dao muốn chém. Thuộc hạ không có thủ hạ của mình nên thuộc hạ chịu nhiều thiệt thòi. Đô đốc, xem như thuộc hạ không có công lao nhưng cũng có khổ lao. Liệu có thể …”.
Trương Hoán biết Lý huyện thừa không quên vị trí Huyện lệnh đó. Trương Hoán cười cắt ngang câu nói của Lý huyện thừa: “ Ta hỏi ngươi một việc khác. Tại sao Vương huyện lệnh lại bị người Thổ Phiên bắt, cùng bị bắt với ông ấy có bao nhiêu người?”
Lý huyện thừa suy nghĩ một lát rồi trả lời: “ Vương huyện lệnh bị bắt cóc đại khái cũng vào thời gian này năm ngoái. Thuộc hạ nhớ rõ khi đó thời tiết ấm áp một cách kỳ lại. Ở nơi này xảy ra nạn châu chấu. Khắp đất trởi chỉ là châu chấu. Vì dân chúng yêu cầu nên Vương huyện lệnh dẫn theo hơn một trăm người đi diệt châu chấu, kết quả là gặp quân Thổ Phiên đi tuần tra. Chúng bắt mất hai, ba mươi người, Vương huyện lệnh béo nên chạy trốn chậm cũng bị bắt đi”.
Trương Hoán không thấy có điểm nào nghi ngờ, hắn thầm nghĩ: “ Điều này kỳ quái thật. Chẳng lẽ không phải do nàng ta đứng trong bóng tối giở trò quỷ sao?”
Trương Hoán trầm ngâm một lát rồi hỏi: “ Vậy sao ban sáng Vương phu nhân nhìn thấy ta lại không cầu xin ta đi cứu Vương huyện lệnh? Dường như là không thèm đếm xỉa tới. Vì sao lại có chuyện này?”
Lý huyện thừa cười, hắn thấy xung quanh không có ai thì tiến sát người Trương Hoán nói nhỏ: “ Phụ nhân đó gả cho Vương huyện lệnh chỉ là muốn gột rửa thanh danh, quay về lập gia đình một lần nữa. Vương huyện lệnh là ông già sáu mươi tuổi, hết hơi rồi, không thể giao hợp nữa. Nàng ta chỉ ước gì Vương huyện lệnh chết sớm”.
Trương Hoán không hiểu bèn hỏi: “ Tẩy sạch cái gì?”
Lý huyện thừa mỉm cười nói: “ Vương phu nhân này nghe nói trước đây là tiểu thư danh môn ở kinh thành, thích một cầm sư, bỏ nhà trốn theo hắn, lưu lạc khắp nơi ca hát kiếm sống. Tháng năm năm đó tới huyện Thiên Bảo này, thấy nơi này núi cao, xa Hoàng đế thì muốn sống lâu dài ở đây cho qua cuộc sống tạm bợ. Nhưng không được bao lâu cầm sư đó chán ngán muốn bán nàng ta vào thanh lâu khiến nàng ta gào khóc. Người của thanh lâu sợ gặp chuyện không may nên mới báo quan. Sau khi Vương huyện lệnh điều tra rõ thân thế đã sai đánh chết cầm sư, nhận nàng ta làm thiếp. Không tới một tháng, người vợ gá nghĩa tào khang của Vương huyện lệnh buồn bực mà chết. Nàng ta hiên nhiên là Vương phu nhân. Bây giờ Vương huyện lệnh cũng không còn, ít nhất nàng ta cũng có thể diện quay về nhà mẹ đẻ để lập gia đình lần nữa, xóa bỏ tiếng gièm pha bỏ nhà trốn theo trai”.
Trương Hoán gật đầu. Xem ra Dương Phi Vũ này cũng không gạt Bùi Oánh. Có lẽ chính mình đa nghi. Nhưng tại sao Dương Phi Vũ lại biết chuyện mình bắt cóc Thôi Ninh? Chuyện này khiến hắn rất khó hiểu nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời. Trương Hoán đành cười nói: “ Ta cho … ngươi một cơ hội nữa. Ngày mai ta cho một nhóm các huynh đệ vào rừng thử vận may. Ngươi hãy tìm một số thợ săn có kinh nghiệm dẫn đường. Mặt khác ta còn muốn chiêu mộ thợ thủ công. Ai có tay nghề gì, thợ thù công nào cũng được. Ngày nuôi cơm, tiền công ưu đãi. Ngày mai tới quân doanh báo danh. Ngươi làm tốt hai chuyện này, ta vẫn sẽ giữ lời”.
Lý huyện thừa im lặng không nói gì. Hai chuyện này có thể làm không mất chút sức lực nào. Rốt cuộc hắn đã hiểu thật ra Trương Hoán muốn đề bạt hắn thế nhưng vì muốn kích thích lòng nhiệt tình của hắn nên Trương Hoán mới đề ra câu hỏi kiểm tra. Lý huyện thừa không nói câu nào, hắn chỉ cúi dạp người thi lễ với Trương Hoán rồi rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong quân doanh vô cùng náo nhiệt. Mấy ngàn nam tử nghe tin tới báo danh khiến cánh cổng chính quân doanh chật như nêm cối. Mùa đông không có chuyện gì để làm nhưng lại được ăn cơm, lại thu được tiền, cớ sao không làm? Hơn nữa vị tướng quân này hình như ngu ngốc thì phải. Cái gì là nghề nào cũng được. Trương Tam phải biết nghề gốm, Lý Tứ phải biết nuôi ngựa, Vương Ngũ phải học qua mấy tháng nghề mộc. Tất cả đều là taynghề, không phải tất cả nam nhân tới xin cơm đều biết hết. Kết quả là có rất nhiều người kém cỏi lẫn lộn trong đó, thật thà với nụ cười đôn hậu chờ đợi ăn cơm và lĩnh tiền.
Không ngờ hình như tiền đó không phải dễ kiếm như vậy. Ba ngày đầu tiên là đi đốn củi tập thể. Tất cả mọi người chia ra làm rất nhiều tiểu đội, mỗi tiểu đội mười người. Mỗi tiểu đội đều do một binh lính chỉ huy. Hơn nữa còn có giá cả rõ ràng. Một cây gỗ đốn được, chở về tới quân doanh giá hai mươi văn tiền. Mọi người đồng lòng làm với nhau, rất nhiều người một ngày kiếm được cả trăm văn tiền. Mọi người hào hứng làm việc, về nhà được lão bà khen ngợi. Ban đêm thì khỏi cần phải nói.
Ngày thứ ta, một số thợ mộc, thợ rèn, người nuôi ngựa bị gọi đi. Mấy ngàn người còn lại vẫn theo tiểu đội như cũ đi san tuyết ở sườn núi phía bắc, san thành ruộng nương. Tới ngày thứ năm, mỗi người được phát một thanh đao, bắt đầu hình thành đội huấn luyện trên thảo nguyên. Nói một cách mỹ miều là: Nam nhân phải học một ít võ nghệ để khi quan trọng có thể bảo vệ lão bà, hài tử của mình.
Tuy không ít người hiểu ra vấn đề nhưng sau mấy ngày cầm tiền về nhà. Nay đột nhiên chính mình không có tiền, người khác lại có, về nhà nói với lão bà thế nào đây? Lão bà của mình lấy gì ra ngoài khoe khoang với mọi người. Hơn nữa mọi người đốn củi cùng nhau, ít nhiều đã có tình cảm. Bây giờ võ mông bỏ đi, không trượng nghĩa chút nào. Người bình thường ai cũng có trái tim nhân hậu.
Một người không bỏ đi, hai người đương nhiên không đi được. Cứ như vậy tuyệt đại đa số ở lại luyện võ. cá biệt có mấy người bỏ về lại bị lão bà hay mẹ bắt quay lại.
“ Giết” Tiếng hô rung trời trên giáo trường mênh mông. Ánh đao lập loè như rừng. Dù chỉ mới huấn luyện nhưng đã ra khuôn mẫu. Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa cùng với mười mấy tướng lĩnh đi kiểm tra đội quân dự bị này.
“ Đô đốc, tổng cộng có ba nghìn hai trăm mười lăm người. Trừ đi một số người mắc bệnh và lớn tuổi còn khoảng hai nghìn bảy, hay tám trăm gì đó”.
Trần Bình đưa cho Trương Hoán quyển danh sách. Lần này Trần Bình chính là người thực hiện kế hoạch mộ quân này, hắn cũng chính là Binh mã sứ của đội quân dự bị này.
“ Làm rất tốt”.
Trương Hoán cười gật đầu. Mặc dù chính hắn dùng thủ đoạn không hay ho gì lừa gạt bọn họ tòng quân nhưng hắn quả thực rất coi trọng những người này. Trương Hoán căn dặn Trần Bình: “ Phải chú ý tuyển chọn một số người có sức khoẻ tốt. Một nghìn người là đủ, biên chế thành Thiên Bảo doanh, còn lại thì biên chế thành dân đoàn”.
Tới đây cũng phải nói rõ thêm: Thiên kỵ doanh nằm trong biên chế Cấm quân. Sau khi Trương Hoán rời khỏi Trường An, biên chế này không còn nữa. Mấy hôm trước mọi người đã thống nhất ý kiến, chính thức đổi tên Thiên kỵ doanh thành quân Tây Lương. Bên dưới có sáu doanh, dùng chữ đầu là “ Thiên”. Trong số đó doanh tinh nhuệ nhất vẫn được gọi là Thiên kỵ binh, là thân binh trực thuộc Trương Hoán. Nếu như cộng thêm Thiên Bảo doanh của hôm nay nữa, quân Tây Lương của hắn có bảy ngàn người, đủ để quyết đấu với quân Hà Tây một trận.
“ Nhưng Đô đốc” Ánh mắt Hạ Lâu Vô Kỵ thoáng u buồn: “ Lương thực của chúng ta chỉ còn đủ dùng mười ngày nữa thôi. Tiếp tế bên Hội Quận không tới được”.
Trương Hoán vỗ vai Hạ Lâu Vô Kỵ, cười an ủi hắn: “ Không cần lo lắng. Lộ Tự Cung còn nóng vội hơn chúng ta nhiều. Nhất định là hai ngày nữa sẽ có tin tức”.
Trương Hoán vừa nói xong thì nghe có tiếng người gọi to: “ Đô đốc, thuộc hạ có chuyện quan trọng”.
“ Dường như đó là Lý huyện lệnh” Hạ Lâu Vô Kỵ bắt tay lên trán nhìn, hắn nhận ra ngay người đó chính là Lý huyện thừa mới được thăng là Huyện lệnh
Lý huyện lệnh cưỡi một con ngựa già chạy tới, ánh mắt có phần lo lắng.
Trương Hoán giật mình “ chẳng lẽ là? nên vội vàng hỏi: “ Lý huyện lệnh, có chuyện gì gấp vậy?”
Lý huyện lệnh nhảy xuống ngựa, hắn thở hổn hển nói: “ Đô đốc, có một người thu đổi thổ sản vùng núi lấy gạo tới huyện, hơn nữa còn đổi ngay”.
Trương Hoán cười. Quả nhiên những người đó đã tới. Lập tức Trương Hoán lên tiếng hỏi: “ Bọn họ tới từ đâu? Có bao nhiêu người? Mang tới bao nhiêu gạo?”
“ Bẩm Đô đốc, bọn họ tự xưng là tới từ quận Kim Thành, có hơn hai mươi người, mang theo hai trăm thạch gạo”.
Trương Hoán suy nghĩ một lát rồi trước tiên hắn bảo mọi người ngừng huấn luyện, tiếp tục đi đốn củi, cuối cùng Trương Hoán tụ tập tướng lĩnh lại nói: “ Mọi người lập tức quay về quân doanh, bố trí như ta nói”.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Lý Song Ngư dẫn theo hơn năm mươi binh lính tới trước quảng trường huyện nha tìm những thương nhân tới thu đổi lương thực. Đám thương nhân đó đang bị một đám phụ nhân bao vây chật như nêm cối. Các phụ nhân cầm theo lông thú, dược liệu, có người còn cầm theo tiền nam nhân của mình kiếm được, cò kè mặc cả với đám thương nhân.
Lý Song Ngư và đám binh lính đẩy những phụ nhân ra ngoài, hắn đi lên trước tức giận quát: “ Tất cả hãy đi mau. Số gạo này quân đội muốn mua”.
Các phụ nhân thấy dáng vẻ hung ác của đám binh lính, rất khác với dáng vẻ ngày thường của chúng thì sợ hãi, chửi mát mấy câu rồi kéo nhau đi. Tiểu nhị bán gạo đang định thu đồ đạc lại, Lý Song Ngư bước tới giẫm lên bao lương thực, quát to: “ Các ngươi còn chưa nghe rõ ràng hả? Chỗ lương thực này bọn lão tử muốn mua. Gọi chưởng quỹ của các ngươi tới đây, ra giá, nhận tiền rồi cút đi”.
Lý huyện thừa thấy Trương Hoán đi tới liền bước tới cúi đầu chào nói: “ Thuộc hạ làm việc bất lực. Xin Đô đốc trách phạt”.
“ Ta biết rồi. Bọn họ không những không chịu giao lương thực ra mà còn đánh ngươi nữa”.
Lý huyện thừa thở dài, bất đắc dĩ nói: “ Dân chúng ở đây hung hãn. Nhiều người tưởng góp làm quân lương nên cầm dao muốn chém. Thuộc hạ không có thủ hạ của mình nên thuộc hạ chịu nhiều thiệt thòi. Đô đốc, xem như thuộc hạ không có công lao nhưng cũng có khổ lao. Liệu có thể …”.
Trương Hoán biết Lý huyện thừa không quên vị trí Huyện lệnh đó. Trương Hoán cười cắt ngang câu nói của Lý huyện thừa: “ Ta hỏi ngươi một việc khác. Tại sao Vương huyện lệnh lại bị người Thổ Phiên bắt, cùng bị bắt với ông ấy có bao nhiêu người?”
Lý huyện thừa suy nghĩ một lát rồi trả lời: “ Vương huyện lệnh bị bắt cóc đại khái cũng vào thời gian này năm ngoái. Thuộc hạ nhớ rõ khi đó thời tiết ấm áp một cách kỳ lại. Ở nơi này xảy ra nạn châu chấu. Khắp đất trởi chỉ là châu chấu. Vì dân chúng yêu cầu nên Vương huyện lệnh dẫn theo hơn một trăm người đi diệt châu chấu, kết quả là gặp quân Thổ Phiên đi tuần tra. Chúng bắt mất hai, ba mươi người, Vương huyện lệnh béo nên chạy trốn chậm cũng bị bắt đi”.
Trương Hoán không thấy có điểm nào nghi ngờ, hắn thầm nghĩ: “ Điều này kỳ quái thật. Chẳng lẽ không phải do nàng ta đứng trong bóng tối giở trò quỷ sao?”
Trương Hoán trầm ngâm một lát rồi hỏi: “ Vậy sao ban sáng Vương phu nhân nhìn thấy ta lại không cầu xin ta đi cứu Vương huyện lệnh? Dường như là không thèm đếm xỉa tới. Vì sao lại có chuyện này?”
Lý huyện thừa cười, hắn thấy xung quanh không có ai thì tiến sát người Trương Hoán nói nhỏ: “ Phụ nhân đó gả cho Vương huyện lệnh chỉ là muốn gột rửa thanh danh, quay về lập gia đình một lần nữa. Vương huyện lệnh là ông già sáu mươi tuổi, hết hơi rồi, không thể giao hợp nữa. Nàng ta chỉ ước gì Vương huyện lệnh chết sớm”.
Trương Hoán không hiểu bèn hỏi: “ Tẩy sạch cái gì?”
Lý huyện thừa mỉm cười nói: “ Vương phu nhân này nghe nói trước đây là tiểu thư danh môn ở kinh thành, thích một cầm sư, bỏ nhà trốn theo hắn, lưu lạc khắp nơi ca hát kiếm sống. Tháng năm năm đó tới huyện Thiên Bảo này, thấy nơi này núi cao, xa Hoàng đế thì muốn sống lâu dài ở đây cho qua cuộc sống tạm bợ. Nhưng không được bao lâu cầm sư đó chán ngán muốn bán nàng ta vào thanh lâu khiến nàng ta gào khóc. Người của thanh lâu sợ gặp chuyện không may nên mới báo quan. Sau khi Vương huyện lệnh điều tra rõ thân thế đã sai đánh chết cầm sư, nhận nàng ta làm thiếp. Không tới một tháng, người vợ gá nghĩa tào khang của Vương huyện lệnh buồn bực mà chết. Nàng ta hiên nhiên là Vương phu nhân. Bây giờ Vương huyện lệnh cũng không còn, ít nhất nàng ta cũng có thể diện quay về nhà mẹ đẻ để lập gia đình lần nữa, xóa bỏ tiếng gièm pha bỏ nhà trốn theo trai”.
Trương Hoán gật đầu. Xem ra Dương Phi Vũ này cũng không gạt Bùi Oánh. Có lẽ chính mình đa nghi. Nhưng tại sao Dương Phi Vũ lại biết chuyện mình bắt cóc Thôi Ninh? Chuyện này khiến hắn rất khó hiểu nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời. Trương Hoán đành cười nói: “ Ta cho … ngươi một cơ hội nữa. Ngày mai ta cho một nhóm các huynh đệ vào rừng thử vận may. Ngươi hãy tìm một số thợ săn có kinh nghiệm dẫn đường. Mặt khác ta còn muốn chiêu mộ thợ thủ công. Ai có tay nghề gì, thợ thù công nào cũng được. Ngày nuôi cơm, tiền công ưu đãi. Ngày mai tới quân doanh báo danh. Ngươi làm tốt hai chuyện này, ta vẫn sẽ giữ lời”.
Lý huyện thừa im lặng không nói gì. Hai chuyện này có thể làm không mất chút sức lực nào. Rốt cuộc hắn đã hiểu thật ra Trương Hoán muốn đề bạt hắn thế nhưng vì muốn kích thích lòng nhiệt tình của hắn nên Trương Hoán mới đề ra câu hỏi kiểm tra. Lý huyện thừa không nói câu nào, hắn chỉ cúi dạp người thi lễ với Trương Hoán rồi rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong quân doanh vô cùng náo nhiệt. Mấy ngàn nam tử nghe tin tới báo danh khiến cánh cổng chính quân doanh chật như nêm cối. Mùa đông không có chuyện gì để làm nhưng lại được ăn cơm, lại thu được tiền, cớ sao không làm? Hơn nữa vị tướng quân này hình như ngu ngốc thì phải. Cái gì là nghề nào cũng được. Trương Tam phải biết nghề gốm, Lý Tứ phải biết nuôi ngựa, Vương Ngũ phải học qua mấy tháng nghề mộc. Tất cả đều là taynghề, không phải tất cả nam nhân tới xin cơm đều biết hết. Kết quả là có rất nhiều người kém cỏi lẫn lộn trong đó, thật thà với nụ cười đôn hậu chờ đợi ăn cơm và lĩnh tiền.
Không ngờ hình như tiền đó không phải dễ kiếm như vậy. Ba ngày đầu tiên là đi đốn củi tập thể. Tất cả mọi người chia ra làm rất nhiều tiểu đội, mỗi tiểu đội mười người. Mỗi tiểu đội đều do một binh lính chỉ huy. Hơn nữa còn có giá cả rõ ràng. Một cây gỗ đốn được, chở về tới quân doanh giá hai mươi văn tiền. Mọi người đồng lòng làm với nhau, rất nhiều người một ngày kiếm được cả trăm văn tiền. Mọi người hào hứng làm việc, về nhà được lão bà khen ngợi. Ban đêm thì khỏi cần phải nói.
Ngày thứ ta, một số thợ mộc, thợ rèn, người nuôi ngựa bị gọi đi. Mấy ngàn người còn lại vẫn theo tiểu đội như cũ đi san tuyết ở sườn núi phía bắc, san thành ruộng nương. Tới ngày thứ năm, mỗi người được phát một thanh đao, bắt đầu hình thành đội huấn luyện trên thảo nguyên. Nói một cách mỹ miều là: Nam nhân phải học một ít võ nghệ để khi quan trọng có thể bảo vệ lão bà, hài tử của mình.
Tuy không ít người hiểu ra vấn đề nhưng sau mấy ngày cầm tiền về nhà. Nay đột nhiên chính mình không có tiền, người khác lại có, về nhà nói với lão bà thế nào đây? Lão bà của mình lấy gì ra ngoài khoe khoang với mọi người. Hơn nữa mọi người đốn củi cùng nhau, ít nhiều đã có tình cảm. Bây giờ võ mông bỏ đi, không trượng nghĩa chút nào. Người bình thường ai cũng có trái tim nhân hậu.
Một người không bỏ đi, hai người đương nhiên không đi được. Cứ như vậy tuyệt đại đa số ở lại luyện võ. cá biệt có mấy người bỏ về lại bị lão bà hay mẹ bắt quay lại.
“ Giết” Tiếng hô rung trời trên giáo trường mênh mông. Ánh đao lập loè như rừng. Dù chỉ mới huấn luyện nhưng đã ra khuôn mẫu. Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa cùng với mười mấy tướng lĩnh đi kiểm tra đội quân dự bị này.
“ Đô đốc, tổng cộng có ba nghìn hai trăm mười lăm người. Trừ đi một số người mắc bệnh và lớn tuổi còn khoảng hai nghìn bảy, hay tám trăm gì đó”.
Trần Bình đưa cho Trương Hoán quyển danh sách. Lần này Trần Bình chính là người thực hiện kế hoạch mộ quân này, hắn cũng chính là Binh mã sứ của đội quân dự bị này.
“ Làm rất tốt”.
Trương Hoán cười gật đầu. Mặc dù chính hắn dùng thủ đoạn không hay ho gì lừa gạt bọn họ tòng quân nhưng hắn quả thực rất coi trọng những người này. Trương Hoán căn dặn Trần Bình: “ Phải chú ý tuyển chọn một số người có sức khoẻ tốt. Một nghìn người là đủ, biên chế thành Thiên Bảo doanh, còn lại thì biên chế thành dân đoàn”.
Tới đây cũng phải nói rõ thêm: Thiên kỵ doanh nằm trong biên chế Cấm quân. Sau khi Trương Hoán rời khỏi Trường An, biên chế này không còn nữa. Mấy hôm trước mọi người đã thống nhất ý kiến, chính thức đổi tên Thiên kỵ doanh thành quân Tây Lương. Bên dưới có sáu doanh, dùng chữ đầu là “ Thiên”. Trong số đó doanh tinh nhuệ nhất vẫn được gọi là Thiên kỵ binh, là thân binh trực thuộc Trương Hoán. Nếu như cộng thêm Thiên Bảo doanh của hôm nay nữa, quân Tây Lương của hắn có bảy ngàn người, đủ để quyết đấu với quân Hà Tây một trận.
“ Nhưng Đô đốc” Ánh mắt Hạ Lâu Vô Kỵ thoáng u buồn: “ Lương thực của chúng ta chỉ còn đủ dùng mười ngày nữa thôi. Tiếp tế bên Hội Quận không tới được”.
Trương Hoán vỗ vai Hạ Lâu Vô Kỵ, cười an ủi hắn: “ Không cần lo lắng. Lộ Tự Cung còn nóng vội hơn chúng ta nhiều. Nhất định là hai ngày nữa sẽ có tin tức”.
Trương Hoán vừa nói xong thì nghe có tiếng người gọi to: “ Đô đốc, thuộc hạ có chuyện quan trọng”.
“ Dường như đó là Lý huyện lệnh” Hạ Lâu Vô Kỵ bắt tay lên trán nhìn, hắn nhận ra ngay người đó chính là Lý huyện thừa mới được thăng là Huyện lệnh
Lý huyện lệnh cưỡi một con ngựa già chạy tới, ánh mắt có phần lo lắng.
Trương Hoán giật mình “ chẳng lẽ là? nên vội vàng hỏi: “ Lý huyện lệnh, có chuyện gì gấp vậy?”
Lý huyện lệnh nhảy xuống ngựa, hắn thở hổn hển nói: “ Đô đốc, có một người thu đổi thổ sản vùng núi lấy gạo tới huyện, hơn nữa còn đổi ngay”.
Trương Hoán cười. Quả nhiên những người đó đã tới. Lập tức Trương Hoán lên tiếng hỏi: “ Bọn họ tới từ đâu? Có bao nhiêu người? Mang tới bao nhiêu gạo?”
“ Bẩm Đô đốc, bọn họ tự xưng là tới từ quận Kim Thành, có hơn hai mươi người, mang theo hai trăm thạch gạo”.
Trương Hoán suy nghĩ một lát rồi trước tiên hắn bảo mọi người ngừng huấn luyện, tiếp tục đi đốn củi, cuối cùng Trương Hoán tụ tập tướng lĩnh lại nói: “ Mọi người lập tức quay về quân doanh, bố trí như ta nói”.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Lý Song Ngư dẫn theo hơn năm mươi binh lính tới trước quảng trường huyện nha tìm những thương nhân tới thu đổi lương thực. Đám thương nhân đó đang bị một đám phụ nhân bao vây chật như nêm cối. Các phụ nhân cầm theo lông thú, dược liệu, có người còn cầm theo tiền nam nhân của mình kiếm được, cò kè mặc cả với đám thương nhân.
Lý Song Ngư và đám binh lính đẩy những phụ nhân ra ngoài, hắn đi lên trước tức giận quát: “ Tất cả hãy đi mau. Số gạo này quân đội muốn mua”.
Các phụ nhân thấy dáng vẻ hung ác của đám binh lính, rất khác với dáng vẻ ngày thường của chúng thì sợ hãi, chửi mát mấy câu rồi kéo nhau đi. Tiểu nhị bán gạo đang định thu đồ đạc lại, Lý Song Ngư bước tới giẫm lên bao lương thực, quát to: “ Các ngươi còn chưa nghe rõ ràng hả? Chỗ lương thực này bọn lão tử muốn mua. Gọi chưởng quỹ của các ngươi tới đây, ra giá, nhận tiền rồi cút đi”.
Bình luận facebook