• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 156

Nhóm dịch: Hồng Mai


Lúc này mọi người đều vỗ tay reo hò. Các nam nhân cười đùa ầm ĩ, đám nữ nhân và con trẻ nhảy xuống xe ngựa, hai tay giang rộng chạy về phía ngôi nhà của mình.


Đội kỵ binh không vào trong thành mà ở ngay cạnh tường thành, tìm một khu đất trống rộng bắt đầu dựng quân doanh tạm thời. Trương Hoán được Lý huyện thừa dẫn đường, cùng Bùi Oánh và hơn mười thân binh tiến vào trong thành Thiên Bảo.


Huyện thành rất nhỏ. Chỉ trong vòng thời gian uống cạn một chén trà là có thể đi hết một vòng thành. Trong thành chỉ có hai con phố giao nhau hình chữ thập. Một phố gọi là phố bắc, một phố gọi là phố đông. Nhà cửa trong thành chủ yếu là hình chóp nhọn, vật liệu chủ yếu là đá. Các ngôi nhà chi chít bên cạnh nhau, tuyết trắng bao phủ dầy bốn xung quanh trông cực kỳ sạch sẽ, yên tĩnh.


Lý huyện thừa đã thay đổi quan phục. Đầu hắn vấn khăn Đường mềm, mặc áo bào thêu màu tím thâm, tay áo chật, cổ tròn, thắt lưng màu xanh biếc, trên người hắn đeo một thanh đoản đao, chân đi giày da đen dù có hơi cũ, sờn nhưng đây là trang phục tiểu chuẩn của quan lại cửu phẩm Đại Đường. Ở một thành trấn biên thùy mà gặp quan viên Đại Đường khiến Trương Hoán có cảm giác rất thân thiết.


“ Đô đốc, bây giờ vấn đề lớn nhất của chúng ta chính là lương thực. Mọi người vốn cũng tích trữ lương thực cho mùa đông nhưng mấy tháng trước có mấy thương nhân mua lương thực tới nói là có thể đổi lấy gạo. Kết quả bọn họ chở đi nhưng không thấy quay lại”.


“ Không có gạo mà để cho họ mang lương thực của mình đi sao?” Trương Hoán rất nghi ngờ điều này. Cho dù dân chúng nơi này rất lương thiện nhưng đó chính là lương thực cho mùa đông.


Lý huyện thừa thở dài rồi hắn chán nản nói: “ Chủ yếu là do trước đây Huyện uý đứng ra bảo đảm nên mọi người tin. Kết quả chính ông ta cũng tới quận Vũ Uy, bây giờ vẫn không có tin tức”.


Điều Lý huyện thừa lo lắng không phải vì dân chúng trong huyện không có lương ăn. Nếu thực sự không có lương ăn thì giết trâu, giết ngựa hay sẽ đi vào rừng đào rễ cây. Không phải trước kia cũng đã từng như vậy sao? Điều hắn lo lắng chính là nếu như huyện Thiên Bảo phải cung cấp lương thực nuôi dưỡng đội quân ba nghìn người này thì bọn họ không thể làm được.


Dường như Trương Hoán biết suy nghĩ của Lý huyện thừa, hắn vỗ vai Lý huyện thừa, cười nói: “ Ta tuyệt đối không làm chuyện mổ gà lấy trứng. Thế nhưng ngươi hãy nghĩ biện pháp thu lại tất cả lương thực dư thừa trong dân chúng, tiến hành chế độ phân chia, phải đảm bảo để bọn họ khoẻ mạnh thì họ mới có sức lực đi vào trong rừng tìm thức ăn”.


Lý huyện thừa thầm thở phào nhẹ nhõm khi nghe Trương Hoán nói hắn sẽ không động vào lương thực của dân chúng nhưng Trương Hoán lại yêu cầu hắn thu thập lương thực dư thừa trong dân chúng, mọi người đâu dễ mắc lừa lần nữa. Lý huyện thừa làm ra vẻ khó khăn nói: “ Tổ chức tráng hán vào rừng tìm thức ăn thì có thể được nhưng thu lương thực của dân chúng thì e rằng rất khó khăn”.


“ Nếu ngươi nghĩ biện pháp, ta tin tưởng nhất định sẽ làm được. Nếu như là được việc này, ta sẽ bẩm báo lên triều đình cho ngươi là huyện lệnh huyện Thiên Bảo”.


Lý huyện thừa đi chậm lại, hắn thoáng động tâm. Chính bản thân hắn đã năm mươi tuổi, làm chức huyện thừa này đã gần mười năm, không còn hy vọng gì nữa. Bây giờ nếu có thể làm huyện lệnh vậy cả đời này hắn không còn trông mong gì nữa.


Lúc này xe ngựa bi chạy tới bên cạnh Lý huyện thừa, nàng cười nói: “ Nếu như ngươi làm tốt, nói không chừng mấy năm nữa ngươi còn có thể trở thành Thứ sử quận Vũ Uý”.


“ Thứ sử?” Lý huyện thừa ngẩn người, dường như hắn không tin vào tai mình. Liệu có phải mình nghe nhầm không? Lý Song Ngư từ phía sau đi tới, hắn thân thiết vỗ nhẹ vào vai Lý huyện thừa nói: “ Ta cũng họ Lý, cũng xem như người cùng họ. Ta nói cho ngươi biết phu nhân của chúng ta chính là ái nữ của Bùi tướng quốc. Nếu phu nhân đã hứa với ngươi thì nhất định không thành vấn đề”.


“ Bùi tướng quốc” Đột nhiên Lý huyện thừa nhận ra vận mệnh của mình đã thay đổi. Hai mắt hắn bừng sáng một cách dị thường. Lúc này hắn không còn gì là già nua nữa, tinh thần phấn chấn, Lý huyện thừa nói to: “ Đô đốc, ty chức có cách làm được”.


Huyện nha ở cuối phố bắc. Trước cửa là một khoảnh đất trống. Mảnh đất này cũng coi như là quảng trường của huyện Thiên Bảo. Có rất nhiều người vừa mới vội vàng quay về nhà đã chạy ra đây bày tiểu quán. Trong nhà có thứ gì thừa đều mang ra đổi lấy lương thực mình đang cần gấp. Trên bậc thang một đám chim tước đang tìm thức ăn. Tuy thiếu lương thực nhưng không ai dám bắt chim tước.


Lý huyện thừa thấy Bùi Oánh có vẻ thích bầy chim tước đó, hắn liền bước tới cười lấy lòng nói: “ Đối với dân bản xứ, chim tước bay từ núi Tuyết Sơn tới, là sứ giả của nữ thần vì vậy dù thiếu lương thực nhưng không ai làm hại chúng”.


“ Ồ” Bùi Oánh nhìn những con chim nhỏ bé màu sắc rất đẹp mà nàng chưa nhìn thấy bao giờ, càng nhìn nàng càng thích. Bùi Oánh cầm một nửa cái bánh lúa mạch xuống xe, bẻ nát tung cho chúng ăn. Bầy chim tước bay tới ăn không tỏ vẻ sợ hãi. Thậm chí có một, hai con chim còn bay tới tranh ăn trên tay nàng khiến cho Bùi Oánh cười khúc khích không thôi.


Trương Hoán đi lên bậc thềm, hắn nhìn dáng vẻ vui vẻ của Bùi Oánh bèn không để ý tới nàng nữa, hắn giơ tay vẫy Lý huyện thừa rồi đi vào huyện nha. Nha môn khá nhỏ, cũ nát, xây bằng gỗ và gạch, sơn đỏ đã long tróc. Một chiếc trống to treo bên trái nội đường, trên mặt trống thủng một lỗ to, trong khi đó dùi tróng không hiểu đã bị kẻ nào dùng làm thiêu hỏa côn ( dụng cụ dùng để châm lửa đốt bếp lò ở nông thôn ). Trương Hoán cẩn thận quan sát sau khi biết chắc tòa nha môn này sẽ không đổ ụp bất thình lình, hắn mới bước lên bậc thềm, đi vào nha môn. Trong màn ánh sáng mờ ảo, mặt đất gồ ghề, bàn xử án cũ nát,


gãy một chân, dùng một cái gậy chống, bên dưới còn kê hai tảng đá, trong giống như một quải trượng của một lão nhân ba chân, không còn vẻ uy nghi của triều đình, công đường đã biến thành thiên đường của nhện, khắp nơi là mạng nhện. Trong suy nghĩ của Trương Hoán, nha môn là uy nghiêm, oai phong, hai hàng nha dịch đứng cầm côn. Bên trên là gương sáng treo cao, bên dưới là một quan huyện lệnh thất phẩm đang ngồi. Nhưng huyện nha trước mắt hắn giống như một ngôi miếu sơn thần đổ nát, hương khói tiêu điều.


“ Ngươi là ai?” Ở chỗ cửa trong xuất hiện một phụ nhân còn trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tổi, dáng người thanh tú, phong cách có vẻ quý phái. Thế nhưng quần áo trên người sờn cũ, gương mặt xanh xao. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là do thiếu ăn. Phụ nhân nhìn Trương Hoán đầy vẻ nghi ngờ.


“ Vương phu nhân, đây là Trương Đô đốc, mới nhậm chức Thứ sử quận Vũ Uy. Mau tới tham kiến!” Lý huyện thừa vội vàng bước lên trước, hắn nói vẻ hoảng hốt. Hắn chỉ sợ phu nhân không biết phép tắc này đắc tội với Trương Hoán, hắn quay sang nói với Trương Hoán: “ Đây là phu nhân của Vương huyện lệnh bọn ty chức trước đây”.


Trương Hoán mỉm cười nhìn nàng. Theo lẽ thường thì sau đó sẽ là một màn ra mắt, “ phịch!” Vương phu nhân này quỳ xuống sau đo lê hai gối về phía trước, ôm hai chân hắn gào khóc nói: “ Cầu xin tướng quân cứu lão gia nhà ta”.


Thế nhưng không ngờ Vương phu nhân này vẫn đứng bất động, nàng lạnh lùng nhìn qua Trương Hoán, “ hừ” một tiếng nói: “ Ngươi chính là Trương Hoán đã bắt cóc nữ nhi của Thôi tướng quốc sao?”


Đột nhiên Trương Hoán giật mình kinh hãi. Chuyện này vô cùng bí ẩn. Tại sao nàng chỉ là phu nhân một huyện lệnh bé nhỏ lại biết? Hơn nữa giọng nói là giọng kinh thành rất lưu loát. Chẳng lẽ nàng cũng là nữ nhi của trọng thần sao?


“ Dương tam tỷ, là tỷ sao?” Đột nhiên ngay khi đó, Bùi Oánh ở phía sau đã nhận ra Vương phu nhân. Dường như nàng không tin vào mắt mình. Chẳng lẽ nữ tử xanh xao vàng vọt trước mắt nàng lại chính là một Dương Phi Vũ hào hoa phong nhã, tiếng đang danh chấn kinh thành sao?


“ Ngươi là?” Vương phu nhân cũng lờ mờ nhận ra Bùi Oánh rồi bất chợt sự xấu hổ xuất trên gương mặt nàng, nàng quay đầu chạy vào bên trong. Bùi Oánh chần chừ một lát rồi chạy đuổi theo: “ Tam tỷ, tỷ chờ một chút”.


Trương Hoán không giữ Bùi Oánh lại, hắn chỉ vội hạ lệnh cho Lý Song Ngư chạy theo. Bây giờ hắn đã hiểu được bảy, tám phần. Trương Hoán không khỏi thở dài. Xem ra nữ tử này đã bị gả nhầm chỗ. Nhưng hắn rất phân vân không tìm được lời giải vì sao nàng lại biết hắn bắt cóc Thôi Ninh?


“ Đô đốc, người này chính là Vương phu nhân muốn bán nha hoàn gom lộ phí. Ty chức không tìm thấy phu nhân. Thì ra phu nhân vẫn còn ở huyện thành” Hắn lại nói tiếp: “ Công phu trên giường của nữ tử này rất cao. Nếu Đô đốc có ý, ty chức có thể sắp xếp”.


Trương Hoán liếc nhìn Lý huyện thừa, cười nói: “ Muốn làm Huyện lệnh thì nhanh đi lo chuyện lương thực đi. Tối nay báo cáo ta biết”.


Lý huyện thừa trả lời rồi hắn vội vàng đi ra ngoài nhưng khi hắn mới đi ra tới cửa Trương Hoán đã gọi lại và bảo: “ Mấy ngày này nếu có ai tới mua, hay bán lương thực, hãy lập tức báo cho ta biết”.


Ban đêm, quân doanh của Trương Hoán đặt trong huyện nha. Dù phía trước huyện nha cũ nát nhưng hậu viện sau khi được thu dọn trong cũng không tới nỗi nào, tường bao quanh đầy đủ. Điều kỳ diệu hơn chính là ở đó còn đào một cái ao và hai hòn giả sơn.


Từ đó có thể thấy Vương huyện lệnh cũng là người tao nhã nhưng chỉ tiếc ông ta đã tới lầm chỗ, bị người Thổ Phiên bắt cóc, không biết sống chết thế nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom