• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 157

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trong hậu viện có năm, sáu gian phòng, vốn là nơi ở của nhà Vương huyện lệnh và tôi tớ nhưng sau khi Vương huyện lệnh mất tích, Vương phu nhân đã cho đi hai đầy tớ nam, chỉ còn lại hai nha hoàn ở lại với nàng. Mấy gian phòng còn lại để không. Bùi Oánh ở một gian, mấy thân binh bảo vệ nàng ở trong hai gian bên cạnh.


Cánh cửa khép hờ, Trương Hoán khẽ đẩy cửa ra. Bùi Oánh và Vương phu nhân đang ngồi nói chuyện. Hai mắt Bùi Oánh hơi đỏ, ngấn lệ. Khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Vương phu nhân ngẩng đầu nhìn, thấy Trương Hoán bước vào, nàng vội vàng đứng dậy cáo từ Bùi Oánh, không chào Trương Hoán, vội vã cúi đầu bước ra ngoài phòng.


Trong phòng đốt chậu than vô cùng ấm áp. Bùi Oánh thu dọn một buổi chiều, thoáng chốc căn phòng đã có hương vị của phòng hoa. Chiếc chăn màu đỏ, tấm đệm màu đỏ, màn giường màu đỏ. Đâu đâu cũng thấy sắc màu vui tươi, thậm chí ở mặt sau của màn, ở một nơi bí mật còn treo hai chữ song hỉ nhỏ. Trương Hoán thầm cười nhưng cùng với đó là cảm giác ấm áp. Lúc này chưa bái thiên địa, chưa uống rượu giao bôi, Bùi Oánh đã coi mình như người vợ của hắn.


Khi Trương Hoán bước vào bên trong, hắn đột nhiên phát hiện ra có một tiểu nha đầu khoảng mười ba, mười bốn tuổi đứng cạnh, vẻ mặt xanh xao do thiếu ăn nhưng đôi mắt to, trông có vẻ lanh lợi. Có lẽ đây là một trong hai tiểu nha hoàn của Vương phu nhân. Tiểu nha hoàn thấy Trương Hoán đi vào phòng, vội vàng bước lên trước, cúi người thi lễ nói: “ Tỳ nữ Tiểu Thu tham kiến lão gia”.


Trương Hoán lấy một mảnh vàng lá ở trong túi ra đưa cho Tiểu Thu, cười nói: “ Đây là lễ gặp mặt, lui ra đi”.


Hai tay Tiểu Thu nâng miếng vàng lá, nàng chần chừ một lát rồi nhìn Bùi Oánh, thấy Bùi Oánh gật đầu với mình thì nàng cúi dạp người thi lễ sau đó từ từ lui ra ngoài, cẩn thận đóng kín cửa lại.


“ Này, vị nhân huynh này, vừa leo tường vừa hối lộ nha hoàn của ta. Muốn làm gì vậy?” Bùi Oánh đứng dậy, nàng tức giận đứng chắn lối đi của Trương Hoán, dáng điệu nàng giống như của một nữ cường đạo cản đường chuẩn bị cướp của vậy.


“ Trèo tường?” Trương Hoán gãi gãi đầu: “ Ta trèo tường của nàng khi nào?”


“ Ta không đồng ý đã tự nhiên xông vào phòng mới của ta sao?”


Trương Hoán ôm Bùi Oánh vào lòng, hôn môi nàng, cười nói: “ Nhưng tại sao ta lại cảm thấy đây chính là động phòng, không phải khuê phòng? Hơn nữa nàng đã là tiểu nương tử của người ta, nàng đáng phải ra ngoài nghênh đón mới phải chứ. Tại sao giờ nàng lại hung ác cản đường?”


“ Không phải ta đang nghênh đón chàng sao?”


Hai tay Bùi Oánh ôm cổ Trương Hoán, cánh tay áo rộng thùng thình của nàng dần dần tủ tụt xuống, lộ ra hai cánh tay trắng như ngọc. Bùi Oánh hôn cằm Trương Hoán cười quyến rũ hỏi: “ Chẳng lẽ chàng muốn một tiểu thư thế gia như ta phải quỳ trước cửa nghênh đón sao?”


Trương Hoán thầm rung động khi nhìn thấy đôi cánh tay ngà ngọc của nàng. Mấy ngày nay hắn bận việc nên giờ đây không kìm lòng được nữa. Bùi Oánh cảm thấy Trương Hoán đang thay đổi, nàng thoáng đỏ mặt. Bùi Oánh cười tươi, kéo tay Trương Hoán đi quanh phòng, đắc ý nói với hắn: “ Tất cả đều tự tay ta sắp đặt, chàng thấy thế nào? Đây là lần đầu tiên tự ta làm việc”.


“ Ừ! Rất đẹp” Trương Hoán trả lời chiếu lệ. Hiển nhiên lúc này tâm ý của hắn không để vào việc này. Trương Hoán lấy trong người ra một cái bình nhỏ, hắn cười giảo hoạt nói: “ Đây là thuốc trị thương. Ta rất khó khăn mới có được. Ta muốn đích thân mình bôi thuốc cho nàng”.


“ Cám ơn chàng!” Bùi Oánh xúc động khi thấy Trương Hoán suy nghĩ chu đáo cho mình nhưng rồi lập tức nàng hiểu rõ ý tứ của hắn. Gã lãng tử này không chịu nổi nữa rồi! Bùi Oánh xấu hổ đấm thình thịch vào ngực Trương Hoán nói: “ Chàng đúng là tên vô lại, ta lại còn cám ơn chàng”.


Trương Hoán quát to một tiếng, tay ôm ngực ngã xuống nhưng trong lúc đó tay hắn nắm tay Bùi Oánh kéo xuống, cả hai cùng ngã xuống giường.


Đèn tắt, màn màu đỏ chậm rãi buông xuống, ánh trăng êm dịu, trầm lắng. Câu chuyện tình yêu một lần nữa lặng lẽ xảy ra.


Không biết qua bao lâu, trong màn trướng dần trở nên yên tĩnh. Bùi Oánh, hai mắt nhắm nghiền, nằm sấp trên người Trương Hoán, vẫn còn đang chìm đắm trong men say tình ái. Trương Hoán hít thở hương thơm trên tóc nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc rồi dọc theo sống lưng nàng, trong lòng vô cùng cảm kích và yêu thương


“ Oánh nhi?'


“ Ừ”.


“ Ta hỏi nàng một việc”.


Bùi Oánh chậm rãi mở mắt hỏi: “ Chuyện gì?”


“ Rốt cuộc Vương phu nhân đó là ai? Sao nàng lại gọi là Dương Tam tỷ?”


“ Chàng hỏi cái này làm gì?” Bùi Oánh nghịch ngợm thổi râu cằm của Trương Hoán, cười nhỏ nói: “ Chẳng lẽ chàng cũng thích nàng hả?”


“ Đừng nói bậy! Ta chỉ có cảm giác là có lẽ nàng ta sẽ có ích trong tương lai”.


“ Ôi, nam nhân các người. Người ta đáng thương như vậy mà còn muốn lợi dụng người ta”.


“ Lợi dụng nàng ta cũng chính là giúp đỡ nàng ta. Hai bên đều có lợi. Tóm lại còn tốt hơn nhiều so với chuyện chết đói ở huyện Thiên Bảo này”.


Bùi Oánh nghe Trương Hoán nói cũng có lý, nàng ngồi dậy, mặc quần áo rồi lấy quần áo của Trương Hoán che người hắn. Nàng trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: “ Tỷ ấy tên là Dương Phi Vũ, là nữ nhi của Đại lý tự thiếu khanh Dương Độ. Vì tỷ ấy là thứ nữ nên phụ thân tỷ ấy không coi trọng. Thế nhưng Dương tỷ chơi cổ cầm rất hay, dần dần có tiếng tăm ở Trường An. Phụ thân tỷ ấy muốn đưa tỷ vào trong cung. Dương tỷ không muốn nên mới cùng thầy dạy đàn của mình bỏ trốn. Mấy năm sau thầy dạy đàn bị quan phủ bắt và đánh chết, Dương tỷ nhảy sông tự vẫn, cuối cùng được Vương huyện lệnh huyện Thiên Bảo cứu sống, đưa tới huyện Thiên Bảo. Không lâu sau phu nhân của Vương huyện lệnh qua đời, Dương tỷ trở thành phù chính ( phù chính - thời xưa từ thiếp lên làm vợ ). Đáng tiếc gia cảnh không tốt, năm ngoái Vương huyện lệnh bị quân Thổ Phiên bắt, có lẽ lành ít dữ nhiều. Dương tỷ lại thành quả phụ”.


Nói tới đây Bùi Oánh thở dài nói: “ Khứ Bệnh, Dương Phi Vũ dạy thiếp chơi đàn, cũng coi như là một nửa sư phụ của thiếp. Chúng ta hãy tới cho Dương tỷ chút tiền, trợ giúp tỷ ấy một chút”.


“ Tặng cho nàng ta một ít tiền không có vấn đề gì. Vấn đề là nàng ta đã rời khỏi Trường An mấy năm, tại sao lại biết chuyện ta bắt cóc Thôi Ninh, ta thật sự rất khó hiểu”.


Bùi Oánh ngẩn ngơ. Nàng suy nghĩ hồi lâu nhưng không nghĩ ra được cái gì. Trương Hoán nhìn nàng nói tiếp: “ Nếu như nàng ta biết rõ những chuyện khác thì cũng chẳng sao. Khi ta bắt cóc Thôi Ninh, Thôi Viên giữ bí mật chuyện này. Người biết chuyện này không nhiều. Không nói nàng ta, chỉ sợ là phụ thân nàng ta cũng không biết. Trong khi đó nàng ta rời khỏi kinh thành mấy năm rồi lại biết rất rõ chuyện này. Nàng nghĩ xem đó là vì sao?”


Bùi Oánh chần chừ một lát rồi nói: “ Chẳng lẽ tỷ ấy đang gạt ta?”


“ Nhất định là nàng ta đang gạt nàng. Hơn nữa ta còn nghi ngờ một việc khác” Trương Hoán nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cười nhạt nói: “ Ta nghi ngờ nàng ta thật ra là nội ứng của Thổ Phiên. Có lẽ Vương huyện lệnh phát hiện ra điều gì đó nên mới bị nàng ta giết người diệt khẩu”.


“ Khứ Bệnh, chàng không nên vội vã kết luận như vậy. Dù sao hôm nay chàng mới gặp lần đầu tiên. Chàng vẫn chưa hiểu rõ. Nếu kết luận quá sớm thì chỉ e là chàng dựa vào ấn tượng đầu tiên chính là thành kiến của chàng”.


Bùi Oánh bừng một ly trà tới cho Trương Hoán, nàng cười nói tiếp: “ Còn nữa, người ta còn đặc biệt tặng chàng trà. Tuy là trà cũ của năm ngoái nhưng vẫn là thành ý của người ta., Chàng không tạ ơn người ta câu nào lại còn định khép người ta vào tội chết”.


Trương Hoán cầm chén trà, uống một ngụm rồi cười nói: “ Ta cũng chỉ đoán mà thôi, không có chứng cớ nào. Dù gì nàng ta cũng coi như là nửa sư phụ của nàng. Nếu nàng ta muốn rời khỏi Hà Tây, cần cho nàng ta bao nhiêu tiền thì nàng tự quyết định”.


Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ. Một tên thân binh đứng ngoài bẩm báo: “ Đô đốc, Lý huyện thừa cầu kiến”.


Lúc này Trương Hoán mới nhớ ra ban sáng hắn có bảo buổi tối Lý huyện thừa tới báo cáo. Quả thật lương thực là một vấn đề rất nghiêm trọng. Mặc dù trước mắt chưa lâm vào tình trạng khốn đốn, chờ tới khi xảy ra mới lo lắng thì khi đó đã quá muộn'.


“ Nàng đi ngủ sớm đi, lát nữa ta quay lại”.


Dù Bùi Oánh không nỡ để Trương Hoán đi nhưng nàng biết để nam nhân quá sa đà vào sắc dục chưa chắc đã là chuyện tốt. Nàng là thê tử của hắn, nên giúp đỡ để trượng phu của mình thành công, chứ không phải níu chân hắn. Bùi Oánh kéo tay Trương Hoán, hôn hắn một cái rồi mới để hắn đi.


Trương Hoán ra khỏi phòng, hắn vội vã đi qua hòn giả sơn, đi tới ao đối diện. Trương Hoán quay đầu nhìn phòng tân hôn của mình, hắn nhìn thấy bóng Bùi Oánh qua cửa sổ dán giấy màu đỏ, nàng đang vẫy tay với hắn. Trương Hoán mỉm cười, thầm nghĩ: đúng là một nữ tử thông minh.


Trương Hoán vừa quay đầu lại, đột nhiên hắn phát hiện có một nữ nhân rón ra rón rén đi tới cạnh phòng hắn. Trương Hoán vội vàng chạy tới hòn giả sơn, chăm chú quan sát. Người đó không ai khác không phải là Dương Phi Vũ sao? Lén lén lút lút trốn ở sau phòng mình làm gì nhỉ?


Trương Hoán chăm chú nhìn cho tới khi Dương Phi Vũ quay về phòng mình hắn mới cười lạnh lùng, quay người đi tới đại đường của huyện nha. Từ xa hắn đã nhìn thấy Lý huyện thừa chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong đại đường, dáng vẻ như có chuyện gì đó gấp gáp. Khi tới gần Trương Hoán nhận ra gương mặt Lý huyện thừa một nửa tím bầm, một nửa sưng vù.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom