• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 202

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Ta cũng quyết không hối hận!”


“ Xuất phát!” Trương Hoán một tiếng quát nhẹ rồi phóng ngựa đi nhanh. Tiếng vó ngựa đột nhiên nổi lên, một đội kỵ binh rất nhanh biến mất trong màn đêm mù mịt.


Mưa xuân như tơ, như khói, như sương, như nước triều dâng. Xuyên qua từng đợt từng làn tơ tằm này, vạn vật của thế giới bỗng giống như bức tranh truyền thần nhàn nhạt, bao la thoắt ẩn thoắt hiện. Những cơn mưa bụi tháng ba trên dải đất Hà Tây đang chậm rãi tới. Trên những cánh đồng lớn mênh mông của thảo nguyên mọc lên rậm rì những bụi cỏ non. Những đàn bò dê thong thả đi dạo trên tấm thảm màu xanh nhạt mênh mông bát ngát mà nhấm nháp những đọt cỏ mềm mại. Mấy cậu thiếu niên mười một mười hai tuổi phóng ngựa như bay trên thảo nguyên, đuổi mấy chú bê non ham chơi chạy về đàn. Những tiếng cười cởi mở xuyên qua làn mưa bụi mênh mông vang vọng đến tận phía chân trời.


Trên mặt Hoàng Hà, lớp băng đã biến mất, dòng nước Hoàng Hà cuồn cuộn đã sớm đẩy trôi những tảng băng thật lớn đi xa. Mặt nước Hoàng Hà trở thành một đại dương mênh mông, từ xa một đội thuyền chở đầy vật tư đang từ phương bắc ngược dòng chạy nhanh đến.


Giờ phút này, bên bờ Hoàng Hà vốn yên lặng cũng vô cùng náo nhiệt. Ở cạnh Hội Tây Cốc, hình dáng ban đầu của một tòa thành hẹp dài nhưng chắc chắn đã được dựng lên. Nó dài ước chừng ba dặm, rộng hơn năm trăm bộ, một bên tựa vào những vách núi dựng đứng cao mà dốc của Ô Sao Lĩnh, bên kia là bờ tây của Hoàng Hà. Ở trong ngoài tòa thành có gần hai vạn dân phu đang khẩn trương đầy bận rộn. Có người hô to số thứ tự để những khối đá vuông thật lớn được lắp lên tường thành, có kẻ thì vai gánh nặng trĩu bước đi như bay, mang những thùng vôi vữa để xây đá đến công trường. Hơn nữa ở trong đám người cũng thỉnh thoảng lại xuất hiện bóng dáng phụ nữ, bọn họ cũng vất vả cần cù lao động không thua gì nam nhân. Bọn họ phần lớn là làm công việc lao động giản đơn để kiếm lấy một chút tiền còm về tăng thêm chi tiêu trong nhà.


Tại phía bắc tòa thành cách chừng hơn trăm bộ, Trương Hoán có mười mấy tên quan viên đi cùng đang ngắm nhìn tiến độ xây dựng tòa thành. Tòa thành này bắt đầu khởi công vào cuối năm ngoái. Bởi vì nó nhận được hơn mười vạn khối đá vuông từ Hội quận chuyển tới làm cho tốc độ xây dựng công trình tiến triển rất nhanh. Hơn nữa có đầy đủ đảm bảo tài chính, cho dù vào dịp năm mới cũng không làm gián đoạn thời gian thi công nên không đầy ba tháng, hình dáng ban đầu của một tòa thành hùng vĩ đã sừng sững trên bờ tây Hoàng Hà.


“ Đô đốc, tòa thành này mọi người đều gọi nó là Hội Tây Bảo. Nhưng cũng có người thích gọi nó là Ô Sao Bảo, xin đô đốc đặt tên cho nó.” Người nói chính là Đỗ Mai phụ trách theo dõi việc xây dựng tòa thành này. Thân phận của hắn mặc dù chỉ là phụ tá, tuyệt không có chức vụ thực tế gì. Nhưng khi Trương Hoán vắng mặt ở Vũ Uy một thời gian ngắn thì hắn đứng lên phụ trách phối hợp công việc hoạt động chính quyền cả quận Vũ Uy rồi dần dần quen thuộc điều hành mọi hạng mục công việc chính quyền. Đúng là bởi có hắn cố gắng và đốc thúc nên việc xây dựng tòa thành mới có thể tiến hành đâu vào đấy.


Trương Hoán đã trở lại quận Vũ Uy gần hai tháng. Sau khi hắn trở về không lâu thì các hạng mục bổ nhiệm của triều đình cũng bắt đầu. Đoạn Tú Thực như ý nguyện được phong làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ, đồng thời một nhóm người nhà hàng quân cuối cùng cũng được chuyển từ Lũng Hữu đến Hà Tây làm điều kiện trao đổi đôi bên. Còn Trương Hoán lập tức hạ lệnh giao Hội quận cho Lũng Hữu. Sau khi hoàn thành một loạt giao dịch quyền lợi, tình thế cả khu vực Hà Lũng dần dần đã ổn định. Từ khi Trương Hoán tiến vào Hà Tây đến bây giờ đã qua gần nửa năm, cho tới giờ khắc này khu vực quận Vũ Uy Hà Tây mới chính thức thuộc về hắn.


Tiếp theo, mục tiêu của hắn là muốn làm mình mau chóng trở nên mạnh hơn. Quân phiệt không có thực lực chỉ có thể là món ngon trên bàn ăn của người khác. Chuyện cần hắn làm thật sự quá nhiều, đầu tiên là kiểm kê dân cư, kiểm tra ruộng đất, tiếp đón quan viên, chỉnh lý văn thư, thăm dò của cải trong cái nhà đầu tiên được giao cho mình. Tiếp theo còn phải nuôi dưỡng ngựa, tinh luyện kim loại làm binh khí, cày cấy ruộng đồng, phát triển mậu dịch, xây dựng thành trì.v..v... Mặc dù hắn mang từ Hà Đông đến không ít tiền, nhưng cứ thế này mà không nghĩ phát triển thì cuối cùng sẽ chỉ là miệng ăn núi lở. Sau đó mới là xây dựng học đường, bồi dưỡng nhân tài, sáng tạo kỹ thuật linh tinh các loại. Cơm phải ăn từng miếng, đường cần đi từng bước. Nóng vội thì ngược lại sẽ là dục tốc bất đạt. Có điều mọi chuyện mặc dù trăm công ngàn mối, nhưng luôn luôn là trước tiên phải tìm cho được một cái đột phá khẩu.


“ Đô đốc!” Đỗ Mai thấy Trương Hoán dường như cũng không nghe được câu hỏi của mình, liền cười mà hỏi lại một lần nữa: “ Đô đốc, xin ngài đặt tên cho tòa thành.”


“ A!” Trương Hoán áy náy cười cười. Hắn quay đầu lại nhìn qua mọi người mà hỏi: “ Các ngươi nói qua thử xem cái tên nào thì tốt đây?”


Khi xây dựng tòa thành này thì có không ít người phản đối. Nhất là quan viên địa phương Vũ Uy. Bọn họ cho rằng hiện tại nhiều thứ hoang tàn phải chấn chỉnh lại nên những chỗ cần dùng tiền rất nhiều, mà xây dựng tòa thành thì hao phí thật lớn, lúc này không nên xây dựng. Tiền vẫn còn là hàng thứ yếu, dù sao đa số là do Trương Hoán tự mang đến. Mấu chốt là quân đội trực tiếp chiêu mộ tại mỗi huyện gần hai vạn lao công mà không thông qua quan phủ địa phương. Điều đó khơi nên sự bất mãn của quan viên địa phương. Để tiêu trừ sự nghi hoặc của mọi người, hôm nay Trương Hoán đặc biệt dẫn dắt những quan viên địa phương quận Vũ Uy đến thực địa mà tự cảm nhận một lần.


“ Nó nằm ở phía tây Hội quận, hơn nữa nó lại là tòa thành hàng đầu của Hà Tây. Mệnh danh cho nó là cái tên Hội Tây Bảo thì cũng xứng đáng. Thuộc hạ cũng đồng ý gọi là Hội Tây Bảo.” Huyện lệnh huyện Thiên Bảo Lý Hàn Kiệt sắc mặt khô vàng trả lời đầu tiên. Hắn là do một tay Trương Hoán đề bạt nên dọc trên đường đi cố gắng biểu hiện nhiệt tình nhất. Trương Hoán mà hỏi thì tất tranh giành trả lời làm cho các Huyện lệnh khác có hơi khinh thường đối với hắn. Quận Vũ Uy tổng cộng quản lý năm huyện, Thần Ô, Cô Tang, Thiên Bảo, Gia Lân, Xương Tùng. Huyện lệnh phần lớn là bổ nhiệm dưới thời Tân Vân Kinh, mỗi người đều đã nhậm chức nhiều năm, đối với người chúa công trẻ tuổi vẫn còn chưa kịp thích ứng.


Trương Hoán gật đầu, lại hỏi những người khác: “ Các ngươi có ý kiến gì?”


Mọi người hai mặt nhìn nhau, mười mấy tên tiểu lại đều phụ hoạ theo đuôi: “ Lý Huyện lệnh nói không sai, tên Hội Tây Bảo rất hay.”


Còn mấy người Huyện lệnh khác cùng Huyện Thừa thì lại im lặng không nói, Trương Hoán liếc nhìn bọn họ liền quay đầu thản nhiên nói với Đỗ Mai: “ Nếu tất cả đều cho rằng gọi là Hội Tây Bảo cũng không tệ thì chúng ta đây liền quyết định, gọi nó là Hội Tây Bảo.”


“ Vâng! Sau đó thuộc hạ sẽ đi thu xếp?”


“ Đỗ tiên sinh, ta có một chuyện không rõ.” Một người Huyện lệnh trung niên vóc người cao gầy đột nhiên chỉ vào mấy người phụ nữ đang gồng gánh mà lạnh lùng hỏi: “ Đỗ tiên sinh vì sao lại dùng phụ nữ. Quân đội trưng thu đi hai vạn tráng đinh còn chưa đủ sao? Lại cần những phụ nữ kia tới nơi này đảm nhiệm công việc nặng nhọc, chẳng lẽ Đỗ tiên sinh là muốn dùng phụ nữ để giảo mạo tiền công tráng đinh sao?”


Nói thật sự không khách khí, ý tứ cũng rất rõ ràng, chính là chỉ ra Đỗ Mai lợi dụng số người giả mạo để tham ô trong đó.


Huyện lệnh này họ Nghiêm, là Huyện lệnh một huyện lớn nhất của quận Vũ Uy: huyện Thần Ô. Huyện Thần Ô cũng dùng làm trụ sở quận, lần này trong số dân phu chiêu mộ có gần tám ngàn người đến Hội Tây Bảo xây thành, điều đó khiến cho Nghiêm Huyện lệnh cực kỳ bất mãn.


Giao thông lúc trước ở thời Đường cũng không phát triển, văn thư triều đình chuyển đi thông thường đều là dựa vào trạm dịch. Sau loạn An Lộc Sơn thì trạm dịch các nơi bị tổn hại hơn phân nửa. Sau đó mặc dù lần lượt sửa chữa phục hồi, nhưng Thất Đại Thế Gia vì muốn làm suy yếu sự khống chế của triều đình đối với địa bàn của mình liền có ý cản trở xây dựng trạm dịch. Làm cho số lượng trạm dịch các nơi kém xa trước đây. Ở khu vực Trung Nguyên thì còn tốt hơn một chút, nhưng mà những nơi quận huyện hẻo lánh thì tin tức càng bế tắc. Rất nhiều chính lệnh của triều đình phải mất tới hàng tháng, thậm chí nửa năm mới có thể biết được.


Khu vực Hà Tây cũng là như vậy, nơi này không có một cái trạm dịch, lại có Hoàng Hà hiểm yếu nên tin tức cũng càng thêm bế tắc. Hơn nữa đầu tiên là tuyết lớn làm nghẽn đường, sau đó là Hoàng Hà tuyết tan nên thuyền không đi được khiến cho rất nhiều người có lối suy nghĩ đều dừng lại tại năm ngoái.


Cho nên Trương Hoán được tiến vào Hà Tây ra sao? Lúc năm mới thì Trường An đã xảy ra chuyện gì? Quan viên hạ tầng quận Vũ Uy phần lớn cũng không biết được, mà quan niệm coi khu vực Hà Lũng là thiên hạ của Vi gia ở trong lòng bọn họ cũng đã thành thâm căn cố đế. Ngay cả Tân Vân Kinh chiếm cứ đã mười mấy năm cũng bị Vi gia đuổi đi, huống chi một người tuổi trẻ mới hai mươi mấy tuổi, chẳng qua là nhất thời may mắn giành được thôi, sớm muộn cũng sẽ bị Vi gia trừng trị. Cho nên ngàn vạn lần không thể mù quáng phục tùng, càng không thể làm đứng sai tuyến để tương lai khỏi bị Vi gia thanh toán.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom