• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (4 Viewers)

  • Chương 203

Nhóm dịch: Hồng Mai


Cho nên lần xây dựng Hội Tây Bảo này khi Đỗ Mai mấy lần yêu cầu địa phương chiêu mộ dân phu thì quan viên mỗi huyện đều tìm kiếm đủ loại cớ qua loa tắc trách để đùn đẩy trì hoãn, khiến cho Đỗ Mai không thể không mượn lực lượng quân đội đi trưng thu dân phu.


Sau khi Trương Hoán quay về từ Trường An thì cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Có điều là lúc này trong tay hắn số người có khả năng dùng được không nhiều lắm. Về phương diện khác, những quan viên này đều làm quan tại Vũ Uy nhiều năm, thế lực gia tộc rắc rối khó gỡ. Nếu như làm việc qua loa chỉ sợ sẽ lưu lại tai hoạ ngầm, cho nên hắn nhẫn nhịn không phát tiết mà chờ đợi thời cơ.


Trong năm người Huyện lệnh của quận Vũ Uy, ngoại trừ Huyện lệnh của huyện Thiên Bảo xa xôi nghèo khổ nhất là do chính mình bổ nhiệm nên vẫn còn nghe lời, bốn người Huyện lệnh còn lại đều là ngoài nghe trong phá. Số liệu kiểm kê dân cư, kiểm tra ghi chép ruộng đất cùng với tình hình đất trồng trọt mỗi huyện cũng có sự khác biệt rất lớn, căn bản là không thể làm căn cứ cho quyết sách.


Cho nên lần này dẫn bọn hắn đến đây đi thăm việc xây dựng Hội Tây Bảo, mục đích thật sự của Trương Hoán là muốn trước hết thăm dò thực chất của bọn họ. Giờ phút này hắn thấy Nghiêm Huyện lệnh dùng việc thuê phụ nữ để làm khó dễ Đỗ Mai. Hắn liền chỉ cười mà không nói, xem tình thế tiếp tục phát triển sau đó.


Quả nhiên, Đỗ Mai đầu tiên là ngẩn ra, nhưng mặt lập tức bỗng dưng đỏ bừng. Hắn là xuất thân tiến sĩ há có thể cho phép người khác bôi nhọ sự trong sạch của hắn. Hắn chỉ tay vào Nghiêm Huyện lệnh cả giận nói: “ Ngươi, ngươi chỉ trích là nói bậy. Đã bao giờ ta dùng phụ nữ giả mạo tráng đinh? Ta cũng có ghi chép. Ngươi nhìn đi!”


Nghiêm Huyện lệnh lại không để ý đến hắn. Hắn lúc này ngăn một người phụ nữ rồi hỏi: “ Ngươi một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”


Phụ nữ kia thấy một nhóm quan như vậy hỏi nàng thì sợ đến vội vàng đặt gánh xuống rồi cúi đầu đáp: “ Hồi bẩm lão gia, thảo dân một ngày có thể kiếm được tám văn.”


“ Tám văn!” Nghiêm Huyện lệnh nặng nề hừ một tiếng, lại liếc xéo Đỗ Mai lạnh lùng bảo: “ Nam đinh một ngày có thể kiếm được ba mươi văn, phụ nữ lại chỉ có tám văn. Hà Tây chúng ta mười mấy năm qua đâu có bổ nhiệm một vị quan viên dám bạc bẽo với dân chúng như thế. Vậy mà ngươi liền dám. Coi như ngươi không có kiếm lời bỏ túi tiền riêng ở giữa thì ngươi cũng là ác quan. Ngươi có tư cách gì ở lại Hà Tây chúng ta. Ngươi quay về Tương Dương đi thôi! Chuyện Hà Tây chúng ta khắc có người Hà Tây làm.”


“ Được rồi! Được rồi! Nghiêm Huyện lệnh nói ít đi vài câu.” Lúc này Huyện lệnh huyện Xương Tùng vội vàng bắt đầu hoà giải, hắn đẩy Nghiêm Huyện lệnh sang một bên nhỏ giọng trách mắng: “ Trương Thứ Sử không nói gì thêm thì ngươi nói nhiều hơn làm gì, không chọc hận sao?”


Miệng hắn thì khuyên, nhưng rồi lại len lén nhìn thoáng qua Trương Hoán. Thấy mặt hắn không hề thay đổi thì lúc này mới hơi yên tâm, lại lôi kéo tay áo Nghiêm Huyện lệnh lần nữa để dừng mới thôi.


Mặt Đỗ Mai bên cạnh lúc đỏ lúc trắng, mặc dù hắn là người rất có mưu kế, nhưng chuyện liên quan tới danh dự hắn nên hắn không thể nhịn được nữa. Vừa muốn trả lời lại một cách mỉa mai thì đột nhiên thấy Trương Hoán liếc mắt ra hiệu cho mình. Lúc này hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, liền đứng sang một bên oán hận không nói.


Trương Hoán thấy quang cảnh ồn ào không thoải mái bèn cả cười nói với Nghiêm Huyện lệnh: “ Nghiêm Huyện lệnh có tấm lòng vì dân chúng là tốt, nhưng lời nói lại có phần hơi nóng nảy. Đỗ tiên sinh tuyệt đối không thể xử dụng phụ nữ giả mạo nam đinh, những lời này ngươi cần thu hồi. Nhưng phụ nữ được tám văn một ngày cũng tựa hồ hơi hơi thấp. Như vậy đi, để ta làm chủ, tiền công phụ nữ sửa lại là mười lăm văn một ngày.”


Nói đến đây, hắn nhìn qua Đỗ Mai mà hỏi: “ Đỗ tiên sinh có thể đồng ý không.”


“ Những phụ nữ này chỉ là làm công việc giản đơn, cho mọi người tám văn một ngày là theo lệ thường. Nếu đô đốc chăm sóc dân chúng thì thuộc hạ tuân theo.”


“ Vậy còn ngươi?” Trương Hoán lại lạnh lùng nhìn Nghiêm Huyện lệnh mà hỏi: “ Mới vừa rồi nói dùng phụ nữ giả mạo tráng đinh để kiếm tiền, lời nói đó liệu Nghiêm Huyện lệnh có đồng ý thu hồi hay không?”


“ Thuộc hạ vừa rồi trong lòng xúc động phẫn nộ, nhất thời nói quá, nay nguyện thu hồi.” Nghiêm Huyện lệnh lại chắp tay với Đỗ Mai áy náy nói: “ Xin Đỗ tiên sinh bỏ qua!”


Đỗ Mai hừ một tiếng, nhưng vẫn không nói một lời. Đúng lúc này, từ xa có mấy thớt ngựa phi nhanh chạy tới liền la lớn: “ Đô đốc, thuyền lương của triều đình đến!”


Trương Hoán vui mừng, đây là đợt lương thực đầu tiên do triều đình điều tới. Điều này có ý nghĩa là Bùi Tuấn bắt đầu chứng thực có ủng hộ hắn. Chỉ cần trong tay có lương thực thì hắn liền có thể tăng cường quân bị, có thể ổn định giá hàng, thậm chí có thể bắt tay vào làm sửa đổi chế độ ruộng đất.


“ Đi! Đi bến thuyền xem một chút.” Hắn nhảy lên ngựa, dẫn đầu phi đến bến thuyền. Mọi người phía sau cũng vội vàng lên ngựa rồi phi nhanh đi theo hắn.


Bến thuyền cách Hội Tây Bảo không quá ba dặm, cũng là vừa mới sửa xong. Bến thuyền dài ước chừng năm trăm bộ, có khả năng cho thuyền lớn chở cả ngàn viên đá ghé vào. Trước khi Hội Tây Bảo tu sửa xong thì Lý Hoành Thu và Tân Lãng chỉ huy hai ngàn quân tạm thời đóng ở phụ cận bến thuyền. Giờ phút này trên bến thuyền đã có đám đông bắt đầu khởi động, gần ngàn tên binh sĩ xắn tay áo chờ đợi lên thuyền vận chuyển lương thực. Mà ở trên bến thuyền đã nhanh chóng có bảy tám chiếc thuyền lớn loại ba nghìn thạch đỗ. Ngoài ra trên sông Hoàng Hà còn có bốn năm chiến thuyền chờ cặp bờ.


Thuyền lớn là từ Hà Đông tới đây, tổng cộng chở ước ba vạn thạch lương thực, mặt khác còn có một ngàn cân gang. Tất cả thuyền mép thuyền đều mấp mé mặt nước, nhìn ra ngay được là chất đầy hàng hóa.


“ Khứ Bệnh!” Trương Hoán vừa mới chạy tới bến thuyền thì một người tuổi trẻ mặc áo bào trắng liền từ trong đám người chạy vội ra hưng phấn vẫy vẫy tay với hắn. Đó là Bùi Minh Viễn, con thứ năm của Bùi Tuấn, hắn đến đây để nhậm chức.


Trương Hoán nhảy xuống ngựa, cười lớn đến nghênh đón rồi hung hăng nên cho hắn một quyền vào vai “ Đã hơn hai tháng không thấy động tĩnh, ta còn tưởng rằng ngươi không muốn đến!”


“ Làm sao lại không?” Bùi Minh Viễn vuốt vuốt bả vai bị đánh phát đau mà cười khổ nói: “ Phụ thân lệnh cho ta trước tiên học tập hai tháng làm đồn điền ở trong quân Hà Bắc, để tránh cho lúc ta đến Hà Tây làm Bùi gia mất mặt.”


“ Nhạc phụ đại nhân thế nào, Oánh nhi có đưa cho ngài ấy chỗ Linh Chi mà nàng nhận được không?”


“ Cái này ta cũng không biết.” Bùi Minh Viễn đột nhiên nhớ ra một việc liền thấp giọng cười nói: “ Nghe nói ngươi cũng bắt cóc Thôi Trữ, không nghĩ tới hai người các ngươi...”


Bùi Minh Viễn mập mờ nháy mắt mấy cái.” Chẳng lẽ ngươi không sợ Thôi Tướng quốc tìm ngươi làm phiền?”


Trương Hoán cười cười bảo: “ Ta đương nhiên biết ngài ấy sẽ hận ta tận xương tủy, nhưng mà ta lại không lo lắng ngài sẽ tìm ta làm phiền gì. Nếu như vậy thì ngài cũng không là Thôi Tướng quốc.”


“ Vẫn còn phải xem Khứ Bệnh huynh có nhìn thấu không!”


Bùi Minh Viễn cười to. Hắn lôi kéo tay Trương Hoán bước nhanh đi tới đầu thuyền, chỉ vào một người quan viên cao mập giới thiệu với hắn: “ Vị này là Trưởng Sử của Phạm Dương Tiết Độ Phủ Lý Mậu Công, lần này là do ông ấy phụ trách chuyển lương thực và gang.”


Trương Hoán chắp tay với hắn cười nói: “ Lý Trưởng Sử dọc đường hộ tống vật tư, Trương Hoán vô cùng cảm kích!”


“ Đâu có! Đâu có! Trương Đô đốc là rể yêu của Bùi Tướng quốc, đều là người nhà cả. Mọi người không cần phải khách khí.” Lý Mậu Công vội vàng đáp lễ lại Trương Hoán. Hắn chỉ vào một chiếc thuyền lớn đầu tiên đang ở dỡ hàng hóa xuống cười híp mắt mà bảo: “ Lần này mấy vị phu nhân còn đặc biệt tặng chotiểu thư một vài món đồ ở nhà, đợi lát nữa mời đô đốc mang về.”


Lúc này, Trương Hoán đột nhiên nhìn thấy đằng xa có hai mươi mấy người còn trẻ dáng vẻ sĩ tử đang đứng. Trên mặt mỗi người đều có hưng phấn mà cũng hơi căng thẳng, có người đang tò mò đánh giá hoàn cảnh chung quanh, có người thì xắn tay áo lên chuẩn bị đi hỗ trợ khuân gạo.


Bùi Minh Viễn nhìn thấy Trương Hoán nghi hoặc thì hắn hạ giọng cười nói: “ Nói thì Khứ Bệnh huynh có thể không tin. Lúc tháng giêng huynh bàn luận một lần trong Đại triều năm mới gây ra một cơn phong ba giữa đám sĩ tử tham gia khoa cử. Hai mươi mấy người này đều là học trò Quốc tử giám, bọn họ đều là muốn xếp bút nghiên theo việc binh đao, vì thu phục Tây Vực mà góp sức. Có thể còn có không ít người sẽ đến, tiểu đệ chúc mừng huynh trước.”


Trương Hoán trong lòng âm thầm hoan hỉ, hiện tại hắn thiếu nhất chính là người. Những sĩ tử đến không nghi ngờ mang lại cho hắn sự giúp ích lớn lao. Nhưng mà loại vui sướng này thì Trương Hoán không có biểu lộ ra. Hắn quay sang Lý Mậu Công cười cười mà chuyển đề tài: “ Hay là Lý Trưởng Sử ở lại vài ngày, đến quận Vũ Uy đi. Để cho Trương Hoán có dịp làm trọn vai chủ.”


Lý Mậu Công áy náy cười nói: “ Không được! Lần này Tướng Quốc tổng cộng chuẩn bị mười vạn thạch lương thực. Ta còn phải vận chuyển hai lần nữa mới có thể hoàn thành. Thời gian cấp bách, nhiều nhất chỉ có thể ở lại tối hôm nay, sáng sớm ngày mai lại xuất phát.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom