Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Nhóm dịch: Hồng Mai
Bởi vì hàng hóa rất nhiều nên Đỗ Mai điều một ngàn dân phu từ Hội Tây Bảo đến để hỗ trợ. Trời tối rất nhanh, từ bờ sông Hoàng Hà đến quận Vũ Uy ít nhất còn phải đi đường hai ngày, Trương Hoán liền đưa các quan viên lên nghỉ ở trên thuyền lớn.
Đêm đã rất khuya, trên mặt sông gió lớn thổi ù ù. Hơn mười chiếc thuyền lớn đỗ trên bến thuyền đều nhấp nhô. Trên bến thuyền sáng rực, mấy trăm cây đuốc cháy phừng phừng khiến cho bến thuyền được soi sáng như ban ngày. Lương thực và gang bốc dỡ khỏi thuyền đã dần dần xong, ba vạn thạch lương thực chồng chất như ba quả núi nhỏ đen sì.
Trong khoang thuyền của chiếc thuyền lớn thứ hai thì Trương Hoán đang cùng Đỗ Mai thương lượng công trình tiếp theo Hội Tây Bảo. Trên bàn trước mặt bọn họ có một cái sa bàn vuông cỡ chừng năm thước biểu hiện rõ ràng địa hình cả quận Vũ Uy. Sa bàn như vậy tổng cộng có hai cái. Một cái đại sa bàn là ở bên trong thư phòng của Trương Hoán tại quận Vũ Uy. Nó chiếm cả một nửa gian phòng, mà một cái nhỏ chính là Trương Hoán mang theo bên mình, thay thế cho bản đồ.
Trương Hoán dùng cây gậy chỉ vào Ô Sao Lĩnh mà bảo: “ Dãy Ô Sao Lĩnh kéo dài mấy trăm dặm, Hội Tây Bảo tại mặt cực đông, mà quận Vũ Uy tại đoạn giữa. Ý của ta là tốt nhất trên các ngọn núi xây dựng hai mươi Phong hoả đài, cứ mỗi mười dặm một cái. Như vậy nếu như Hội Tây Bảo phát sinh tình huống thì ở quận Vũ Uy lập tức có thể biết ngay.”
“ Suy nghĩ của Đô đốc là không sai, nhưng thế này cũng cực kỳ hao tổn nhân lực. Thuộc hạ thật sự hơi lo lắng chúng ta gánh chịu không nổi chi phí lớn như vậy.” Đỗ Mai thở dài, lại nói: “ Huống hồ hôm nay tên Nghiêm Huyện lệnh kia nói dường như cũng có ý đúng nhất định. Nếu như đô đốc không tiếc sức dân, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài tại Hà Tây.”
“ Ta xuất tiền thuê người xây Phong hoả đài, có gì mà tổn hại sức dân?”
Nói đến Nghiêm Huyện lệnh, Trương Hoán khinh thường cười lạnh bảo: “ Ngươi đừng vội chống lại hắn. Hôm nay hắn nói như thế kỳ thật là ám chỉ ta, đồng thời cũng là hắn nói cho Vi Ngạc ở Lũng Hữu nghe.”
Đỗ Mai nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý “ Vậy đô đốc chuẩn bị làm thế nào đối phó bọn họ?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa khoang thuyền lại có tiếng gõ nhẹ nhàng. Một người thân binh đứng ở ngoài cửa bẩm báo: “ Đô đốc, Lý Huyện lệnh huyện Thiên Bảo cầu kiến, nói là có đại sự cơ mật cần bẩm báo.”
“ Nói đi! Có việc gì quan trọng cần nói với ta?”
Trương Hoán ngồi xuống, nhìn qua thần sắc có vẻ vô cùng khẩn trương của Lý huyện lệnh cười nói.
Lý huyện lệnh nhẹ nhàng liếm đôi môi khô khốc, hắn theo thói quen nhìn về phía hai bên một chút, hạ giọng nói:
“ Đô đốc, Nghiêm huyện lệnh trong tết đã từng rời khỏi Hà Tây, đi về quận Khai Dương.”
“ Sao ngươi biết?”
Trương Hoán không lộ vẻ gì hỏi lại.
“ Hắn dẫn theo một tiểu thiếp đi cùng. Sau khi trở về tiểu thiếp của hắn đi khắp nơi khoe khoang, nói Nghiêm huyện lệnh trong tết đã mang nàng đi Dương quận mở một quán cơm tửu lâu, đồng thời lại mở thêm một tiệm bán trang sức, cho nên ta nghe được tin này.”
Trương Hoán gật nhẹ đầu, trong dịp tết khi Vi Ngạc tới Trường An, Nghiêm huyện lệnh không có khả năng bắt gặp hắn, tuy nhiên Trương Hoán sớm đã có chuẩn bị tâm lý, hắn sẽ không nảy sinh xung đột gì với Vi Ngạc, nhưng Vi Ngạc cũng sẽ nuốt không trôi cục tức này, tất nhiên sẽ có những hành động mờ ám, giống như lôi kéo thủ hạ của mình. Hiện tại những vị huyện lệnh này trong lòng có bất mãn, cơ hội thế này Vi Ngạc đương nhiên sẽ không bỏ qua, Trương Hoán nhìn Lý huyện lệnh dường như còn muốn nói gì đó, cười hỏi:
“ Còn có chuyện gì nói luôn đi.”
“ Có có một việc, không biết Lý đô đốc có biết nguyên nhân thực sự khiến những huyện lệnh này bất mãn không?”
“ Nói”
Lý huyện lệnh dường như hơi do dự, có rất nhiều chuyện hắn thật ra biết rõ ràng, nhưng nói ra hắn cũng có thể lường trước hậu quả. Tuy nhiên nếu đã muốn leo lên cao thì không thể không đạp lên những người khác. Hắn liếc qua Đỗ Mai, ấp a ấp úng nói:
“ Vấn đề kỳ thật là từ chuyện hồi tháng giêng Đỗ tiên sinh kêu mọi người điều tra một mảnh đất, Đỗ tiên sinh không biết có còn nhớ lúc đó huyện lệnhThần Ô huyện tới chúc tết ngài, ngài đã nói gì đó?”
Đỗ Mai khẽ giật mình, hắn ngửa đầu suy tư nửa ngày, đột nhiên bừng tỉnh ngộ.
“ Ngươi muốn nói đến sự kiện khôi phục nội quy quân đội kia?”
“ Chính là sự kiện đó. Đỗ tiên sinh tiết lộ biện pháp thu hồi đất quá sớm.”
Trương Hoán nhìn Đỗ Mai, nói:
“ Đến tột cùng là chuyện gì? Tiết lộ biện pháp gì?”
Đỗ Mai cười khổ một chút, nói:
“ Ngày đầu tháng giêng đó, Thần Ô huyện Vương huyện lệnh đến chỗ ta chúc tết, hắn và ta là tiến sỹ đồng khoa, đã quen biết từ trước. Ngày đó ta cùng hắn trò chuyện suy nghĩ muốn phát triển khu vực Hà Tây thêm một chút, trong đó có nhắc tới việc thay đổi nội quy trong quân đội, cũng không nghĩ tới sẽ dẫn tới những ngờ vực vô căn cứ của các huyện như vậy.”
“ Kỳ thật đô đốc và Đỗ tiên sinh đều không biết, những huyện lệnh này đảm nhiệm chức vụ tại Vũ Uy quận dài thì mười năm, ngắn thì sáu năm, mỗi người đều có mạng lưới quan hệ hết sức phức tạp. Vũ Uy quận đại bộ phận đất đai đều ở trong tay bọn họ hoặc là trong tay người nhà bọn họ, trước kia Tân tướng quân chỉ lo lắng đề phòng việc truyền bá, cũng không quản đến việc của bọn họ, việc đất đai ở đây đều do bọn họ muốn làm gì thì làm, mà Vi gia khi lấy được Hà Tây lại đáp ứng không động đến lợi ích của bọn họ. Lần này đô đốc dùng cường thế tiến vào Hà Tây, bọn họ vốn không rõ chi tiết, cho nên liền nói bóng nói gió đến để thám thính tin tức.”
Nói đến đây, Lý huyện lệnh khẽ thở dài một cái:
“ Vương huyện lệnh bản thân có tám mươi khoảnh thượng điền, thêm hai đệ đệ với người nhà hắn, đất chiếm được ít cũng phải hai, ba trăm khoảnh, cho nên hắn mới lợi dụng thân phận bạn cũ của Đỗ tiên sinh, nội quy quân đội không phải là muốn cho nông dân có đất đai sao?”
Trương Hoán thấy hắn nói chậm rãi như vậy, hết thảy đều rõ ràng, cười cười hỏi:
“ Ngươi làm thế nào mà biết? Chẳng lẽ bọn họ nói cho ngươi?”
Lý huyện lệnh đỏ mặt, nửa ngày không nói ra lời, hắn thực ra gặp người trong Phong Sử Đà, thấy Trương Hoán trở lại kinh thì lo lắng hắn sẽ không quay lại nữa, liền cùng các huyện lệnh khác cùng nhau bàn mưu tính. Có thể sau khi Trương Hoán trở về, sẽ phát hiện hắn lưu lại dấu vết, vì vậy tranh thủ thời gian tố giác người khác, hòng thoát tội cho mình.
Trương Hoán cũng không truy cứu, liền tiến lên vỗ vỗ vai khen ngợi nói:
“ Ngươi làm rất khá, ta lần này ghi nhớ công lao của ngươi, ngươi đi trước đi.”
Lý huyện lệnh vừa đi, Đỗ Mai liền tiến lên quỳ xuống trước Trương Hoán, hổ thẹn nói:
“ Thuộc hạ nhất thời thất trách, thỉnh đô đốc trách phạt.”
Trương Hoán cười nâng hắn lên:
“ Ai chẳng có lúc sơ ý, nhớ kỹ bài học này là được.”
Hắn thấy Đỗ Mai ngồi xuống lại nói:
“ Tuy nhiên chuyện này ngươi phải tìm ra biện pháp thoả đáng, xem xem xử lý thế nào mới tốt?”
Đỗ Mai trầm tư một lát rồi nói:
“ Mấu chốt là trong tay đô đốc không có người nào có thể thay thế, nếu bãi miễn toàn bộ sẽ gây chấn động quá lớn, thuộc hạ đề nghị nên giết gà doạ khỉ, vừa đấm vừa xoa, từng bước từng bước xử lý.”
“ Theo ngươi, gà là ai bây giờ?”
Trương Hoán híp mắt từ từ hỏi.
“ Nghiêm huyện lệnh.”
Đỗ Mai không chút do dự nói.
Sáng sớm hôm sau, Trương Hoán dẫn năm trăm kỵ binh hộ vệ rời khỏi Hội Tây Bảo quay về Vũ Uy quận, một đoàn sỹ tử trẻ tuổi đồng hành cùng hắn, còn Bùi Minh Viễn thì ở lại bến tàu hỗ trợ Đỗ Mai dự trữ và vận chuyển lương thực.
Từ Hội Tây Bảo đến Vũ Uy quận khoảng hơn hai trăm dặm, mất hai ngày lộ trình, đến chiều ngày hôm sau, mọi người đã đi qua Trư Dã Trạch, cách Vũ Uy quận không đến hai mươi dặm, quan viên địa phương từng người đều chào từ biệt Trương Hoán, tự trở lại huyện của mình, cuối cùng chỉ còn lại Thần Ô huyện lệnh, Nghiêm huyện lệnh và Vương huyện lệnh, có lẽ không phải vì Đỗ Mai, hai người đi trên đường cười cười nói nói, khiến cho một đám sỹ tử đi ngắm cảnh sông núi Hà Tây cũng trêu ghẹo bọn họ, bọn họ bàn tán đủ chuyện, chuyện đánh nhau,
“ Đô đốc. Những sỹ tử này ít nhất phải phân thành sáu nhóm.”
Nghiêm huyện lệnh cưỡi ngựa vượt qua Trương Hoán nói.
Trương Hoán quay đầu nhìn lại nhóm sỹ tử bồng bột, tinh thần đang phấn chấn kia, hắn không hề từ chối lời nào, chỉ ôn hòa cười nói:
“ Vậy ngươi tính dùng bọn họ thế nào?”
Nghiêm huyện lệnh nghĩ nghĩ rồi nói:
“ Ta tính đem bọn họ lưu lại Lục Tào, trong huyện nha đều là những người lớn tuổi, dáng vẻ già nua, chính là cần một số người trẻ tuổi có sức sống mới.”
“ Để sau hãy nói. Những thanh niên trẻ này còn tới nhiều, ta tính để cho bọn họ tôi luyện trong quân đội trước, nếu muốn đi thu phục Tây Vực, mà lại chỉ cho bọn họ làm chức nho nhỏ, họ làm sao cam tâm.”
Trương Hoán nói, lại cười cười:
“ Nói đến tuổi già, ta liền có một việc muốn thương lượng với ngươi một chút.”
“ Đô đốc mời nói.”
“ Trước mắt là Hội Tây Bảo rồi tới Kiến thành, ta định mang hai nghìn quân tới trong Bảo, đồng thời cũng thiết lập lại Hội Tây huyện, phương viên hơn mười dặm bên cạnh bờ Tây Hoàng Hà, nhưng nhất thời không tìm thấy huyện lệnh phù hợp. Ta thấy trong tay ngươi có Vương huyện thừa khá giỏi giang, muốn đề bạt hắn tới Hội Tây huyện làm, ngươi thấy thế nào?”
Nghiêm huyện lệnh do dự một chút, thật khó khăn nói:
“ Sắp tết rồi, có rất nhiều việc linh tinh, hắn đi chỉ sợ trong huyện có nhiều chuyện không thể giải quyết thỏa đáng, xin đô đốc cân nhắc kỹ càng.”
Trương Hoán mỉm cười:
“ Không ngại, ta sẽ an bài một huyện thừa mời tiếp nhận thay hắn.”
Bởi vì hàng hóa rất nhiều nên Đỗ Mai điều một ngàn dân phu từ Hội Tây Bảo đến để hỗ trợ. Trời tối rất nhanh, từ bờ sông Hoàng Hà đến quận Vũ Uy ít nhất còn phải đi đường hai ngày, Trương Hoán liền đưa các quan viên lên nghỉ ở trên thuyền lớn.
Đêm đã rất khuya, trên mặt sông gió lớn thổi ù ù. Hơn mười chiếc thuyền lớn đỗ trên bến thuyền đều nhấp nhô. Trên bến thuyền sáng rực, mấy trăm cây đuốc cháy phừng phừng khiến cho bến thuyền được soi sáng như ban ngày. Lương thực và gang bốc dỡ khỏi thuyền đã dần dần xong, ba vạn thạch lương thực chồng chất như ba quả núi nhỏ đen sì.
Trong khoang thuyền của chiếc thuyền lớn thứ hai thì Trương Hoán đang cùng Đỗ Mai thương lượng công trình tiếp theo Hội Tây Bảo. Trên bàn trước mặt bọn họ có một cái sa bàn vuông cỡ chừng năm thước biểu hiện rõ ràng địa hình cả quận Vũ Uy. Sa bàn như vậy tổng cộng có hai cái. Một cái đại sa bàn là ở bên trong thư phòng của Trương Hoán tại quận Vũ Uy. Nó chiếm cả một nửa gian phòng, mà một cái nhỏ chính là Trương Hoán mang theo bên mình, thay thế cho bản đồ.
Trương Hoán dùng cây gậy chỉ vào Ô Sao Lĩnh mà bảo: “ Dãy Ô Sao Lĩnh kéo dài mấy trăm dặm, Hội Tây Bảo tại mặt cực đông, mà quận Vũ Uy tại đoạn giữa. Ý của ta là tốt nhất trên các ngọn núi xây dựng hai mươi Phong hoả đài, cứ mỗi mười dặm một cái. Như vậy nếu như Hội Tây Bảo phát sinh tình huống thì ở quận Vũ Uy lập tức có thể biết ngay.”
“ Suy nghĩ của Đô đốc là không sai, nhưng thế này cũng cực kỳ hao tổn nhân lực. Thuộc hạ thật sự hơi lo lắng chúng ta gánh chịu không nổi chi phí lớn như vậy.” Đỗ Mai thở dài, lại nói: “ Huống hồ hôm nay tên Nghiêm Huyện lệnh kia nói dường như cũng có ý đúng nhất định. Nếu như đô đốc không tiếc sức dân, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài tại Hà Tây.”
“ Ta xuất tiền thuê người xây Phong hoả đài, có gì mà tổn hại sức dân?”
Nói đến Nghiêm Huyện lệnh, Trương Hoán khinh thường cười lạnh bảo: “ Ngươi đừng vội chống lại hắn. Hôm nay hắn nói như thế kỳ thật là ám chỉ ta, đồng thời cũng là hắn nói cho Vi Ngạc ở Lũng Hữu nghe.”
Đỗ Mai nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý “ Vậy đô đốc chuẩn bị làm thế nào đối phó bọn họ?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa khoang thuyền lại có tiếng gõ nhẹ nhàng. Một người thân binh đứng ở ngoài cửa bẩm báo: “ Đô đốc, Lý Huyện lệnh huyện Thiên Bảo cầu kiến, nói là có đại sự cơ mật cần bẩm báo.”
“ Nói đi! Có việc gì quan trọng cần nói với ta?”
Trương Hoán ngồi xuống, nhìn qua thần sắc có vẻ vô cùng khẩn trương của Lý huyện lệnh cười nói.
Lý huyện lệnh nhẹ nhàng liếm đôi môi khô khốc, hắn theo thói quen nhìn về phía hai bên một chút, hạ giọng nói:
“ Đô đốc, Nghiêm huyện lệnh trong tết đã từng rời khỏi Hà Tây, đi về quận Khai Dương.”
“ Sao ngươi biết?”
Trương Hoán không lộ vẻ gì hỏi lại.
“ Hắn dẫn theo một tiểu thiếp đi cùng. Sau khi trở về tiểu thiếp của hắn đi khắp nơi khoe khoang, nói Nghiêm huyện lệnh trong tết đã mang nàng đi Dương quận mở một quán cơm tửu lâu, đồng thời lại mở thêm một tiệm bán trang sức, cho nên ta nghe được tin này.”
Trương Hoán gật nhẹ đầu, trong dịp tết khi Vi Ngạc tới Trường An, Nghiêm huyện lệnh không có khả năng bắt gặp hắn, tuy nhiên Trương Hoán sớm đã có chuẩn bị tâm lý, hắn sẽ không nảy sinh xung đột gì với Vi Ngạc, nhưng Vi Ngạc cũng sẽ nuốt không trôi cục tức này, tất nhiên sẽ có những hành động mờ ám, giống như lôi kéo thủ hạ của mình. Hiện tại những vị huyện lệnh này trong lòng có bất mãn, cơ hội thế này Vi Ngạc đương nhiên sẽ không bỏ qua, Trương Hoán nhìn Lý huyện lệnh dường như còn muốn nói gì đó, cười hỏi:
“ Còn có chuyện gì nói luôn đi.”
“ Có có một việc, không biết Lý đô đốc có biết nguyên nhân thực sự khiến những huyện lệnh này bất mãn không?”
“ Nói”
Lý huyện lệnh dường như hơi do dự, có rất nhiều chuyện hắn thật ra biết rõ ràng, nhưng nói ra hắn cũng có thể lường trước hậu quả. Tuy nhiên nếu đã muốn leo lên cao thì không thể không đạp lên những người khác. Hắn liếc qua Đỗ Mai, ấp a ấp úng nói:
“ Vấn đề kỳ thật là từ chuyện hồi tháng giêng Đỗ tiên sinh kêu mọi người điều tra một mảnh đất, Đỗ tiên sinh không biết có còn nhớ lúc đó huyện lệnhThần Ô huyện tới chúc tết ngài, ngài đã nói gì đó?”
Đỗ Mai khẽ giật mình, hắn ngửa đầu suy tư nửa ngày, đột nhiên bừng tỉnh ngộ.
“ Ngươi muốn nói đến sự kiện khôi phục nội quy quân đội kia?”
“ Chính là sự kiện đó. Đỗ tiên sinh tiết lộ biện pháp thu hồi đất quá sớm.”
Trương Hoán nhìn Đỗ Mai, nói:
“ Đến tột cùng là chuyện gì? Tiết lộ biện pháp gì?”
Đỗ Mai cười khổ một chút, nói:
“ Ngày đầu tháng giêng đó, Thần Ô huyện Vương huyện lệnh đến chỗ ta chúc tết, hắn và ta là tiến sỹ đồng khoa, đã quen biết từ trước. Ngày đó ta cùng hắn trò chuyện suy nghĩ muốn phát triển khu vực Hà Tây thêm một chút, trong đó có nhắc tới việc thay đổi nội quy trong quân đội, cũng không nghĩ tới sẽ dẫn tới những ngờ vực vô căn cứ của các huyện như vậy.”
“ Kỳ thật đô đốc và Đỗ tiên sinh đều không biết, những huyện lệnh này đảm nhiệm chức vụ tại Vũ Uy quận dài thì mười năm, ngắn thì sáu năm, mỗi người đều có mạng lưới quan hệ hết sức phức tạp. Vũ Uy quận đại bộ phận đất đai đều ở trong tay bọn họ hoặc là trong tay người nhà bọn họ, trước kia Tân tướng quân chỉ lo lắng đề phòng việc truyền bá, cũng không quản đến việc của bọn họ, việc đất đai ở đây đều do bọn họ muốn làm gì thì làm, mà Vi gia khi lấy được Hà Tây lại đáp ứng không động đến lợi ích của bọn họ. Lần này đô đốc dùng cường thế tiến vào Hà Tây, bọn họ vốn không rõ chi tiết, cho nên liền nói bóng nói gió đến để thám thính tin tức.”
Nói đến đây, Lý huyện lệnh khẽ thở dài một cái:
“ Vương huyện lệnh bản thân có tám mươi khoảnh thượng điền, thêm hai đệ đệ với người nhà hắn, đất chiếm được ít cũng phải hai, ba trăm khoảnh, cho nên hắn mới lợi dụng thân phận bạn cũ của Đỗ tiên sinh, nội quy quân đội không phải là muốn cho nông dân có đất đai sao?”
Trương Hoán thấy hắn nói chậm rãi như vậy, hết thảy đều rõ ràng, cười cười hỏi:
“ Ngươi làm thế nào mà biết? Chẳng lẽ bọn họ nói cho ngươi?”
Lý huyện lệnh đỏ mặt, nửa ngày không nói ra lời, hắn thực ra gặp người trong Phong Sử Đà, thấy Trương Hoán trở lại kinh thì lo lắng hắn sẽ không quay lại nữa, liền cùng các huyện lệnh khác cùng nhau bàn mưu tính. Có thể sau khi Trương Hoán trở về, sẽ phát hiện hắn lưu lại dấu vết, vì vậy tranh thủ thời gian tố giác người khác, hòng thoát tội cho mình.
Trương Hoán cũng không truy cứu, liền tiến lên vỗ vỗ vai khen ngợi nói:
“ Ngươi làm rất khá, ta lần này ghi nhớ công lao của ngươi, ngươi đi trước đi.”
Lý huyện lệnh vừa đi, Đỗ Mai liền tiến lên quỳ xuống trước Trương Hoán, hổ thẹn nói:
“ Thuộc hạ nhất thời thất trách, thỉnh đô đốc trách phạt.”
Trương Hoán cười nâng hắn lên:
“ Ai chẳng có lúc sơ ý, nhớ kỹ bài học này là được.”
Hắn thấy Đỗ Mai ngồi xuống lại nói:
“ Tuy nhiên chuyện này ngươi phải tìm ra biện pháp thoả đáng, xem xem xử lý thế nào mới tốt?”
Đỗ Mai trầm tư một lát rồi nói:
“ Mấu chốt là trong tay đô đốc không có người nào có thể thay thế, nếu bãi miễn toàn bộ sẽ gây chấn động quá lớn, thuộc hạ đề nghị nên giết gà doạ khỉ, vừa đấm vừa xoa, từng bước từng bước xử lý.”
“ Theo ngươi, gà là ai bây giờ?”
Trương Hoán híp mắt từ từ hỏi.
“ Nghiêm huyện lệnh.”
Đỗ Mai không chút do dự nói.
Sáng sớm hôm sau, Trương Hoán dẫn năm trăm kỵ binh hộ vệ rời khỏi Hội Tây Bảo quay về Vũ Uy quận, một đoàn sỹ tử trẻ tuổi đồng hành cùng hắn, còn Bùi Minh Viễn thì ở lại bến tàu hỗ trợ Đỗ Mai dự trữ và vận chuyển lương thực.
Từ Hội Tây Bảo đến Vũ Uy quận khoảng hơn hai trăm dặm, mất hai ngày lộ trình, đến chiều ngày hôm sau, mọi người đã đi qua Trư Dã Trạch, cách Vũ Uy quận không đến hai mươi dặm, quan viên địa phương từng người đều chào từ biệt Trương Hoán, tự trở lại huyện của mình, cuối cùng chỉ còn lại Thần Ô huyện lệnh, Nghiêm huyện lệnh và Vương huyện lệnh, có lẽ không phải vì Đỗ Mai, hai người đi trên đường cười cười nói nói, khiến cho một đám sỹ tử đi ngắm cảnh sông núi Hà Tây cũng trêu ghẹo bọn họ, bọn họ bàn tán đủ chuyện, chuyện đánh nhau,
“ Đô đốc. Những sỹ tử này ít nhất phải phân thành sáu nhóm.”
Nghiêm huyện lệnh cưỡi ngựa vượt qua Trương Hoán nói.
Trương Hoán quay đầu nhìn lại nhóm sỹ tử bồng bột, tinh thần đang phấn chấn kia, hắn không hề từ chối lời nào, chỉ ôn hòa cười nói:
“ Vậy ngươi tính dùng bọn họ thế nào?”
Nghiêm huyện lệnh nghĩ nghĩ rồi nói:
“ Ta tính đem bọn họ lưu lại Lục Tào, trong huyện nha đều là những người lớn tuổi, dáng vẻ già nua, chính là cần một số người trẻ tuổi có sức sống mới.”
“ Để sau hãy nói. Những thanh niên trẻ này còn tới nhiều, ta tính để cho bọn họ tôi luyện trong quân đội trước, nếu muốn đi thu phục Tây Vực, mà lại chỉ cho bọn họ làm chức nho nhỏ, họ làm sao cam tâm.”
Trương Hoán nói, lại cười cười:
“ Nói đến tuổi già, ta liền có một việc muốn thương lượng với ngươi một chút.”
“ Đô đốc mời nói.”
“ Trước mắt là Hội Tây Bảo rồi tới Kiến thành, ta định mang hai nghìn quân tới trong Bảo, đồng thời cũng thiết lập lại Hội Tây huyện, phương viên hơn mười dặm bên cạnh bờ Tây Hoàng Hà, nhưng nhất thời không tìm thấy huyện lệnh phù hợp. Ta thấy trong tay ngươi có Vương huyện thừa khá giỏi giang, muốn đề bạt hắn tới Hội Tây huyện làm, ngươi thấy thế nào?”
Nghiêm huyện lệnh do dự một chút, thật khó khăn nói:
“ Sắp tết rồi, có rất nhiều việc linh tinh, hắn đi chỉ sợ trong huyện có nhiều chuyện không thể giải quyết thỏa đáng, xin đô đốc cân nhắc kỹ càng.”
Trương Hoán mỉm cười:
“ Không ngại, ta sẽ an bài một huyện thừa mời tiếp nhận thay hắn.”
Bình luận facebook