• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 249

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trương Hoán cười mà không nói, điều này mà còn phải hỏi sao? Vẫn còn đang đàm phán mà một người Vi gia nôn nóng nào đó đã tiết lộ điểm mấu chốt.


Trương Hoán mới trở lại quán rượu thì một người thân binh liền vội vàng chào đón: “ Đô đốc, vừa mới có người đến báo Bùi Tướng quốc đã chờ ở trong phủ.”


“ Đã biết, bảo các huynh đệ ăn nhanh lên rồi chuẩn bị trở về.”


Từ hôm qua lúc Trương Hoán đến Lũng Hữu tới bây giờ, hắn cũng không nói chuyện riêng với Bùi Tuấn nhiều. Hắn cũng biết đàm phán chẳng qua là một trò diễn đi ngang qua sân khấu, song phương tiến hành ký tên lập khế ước với nhau. Còn đàm phán thực sự cũng đã hoàn thành trước đó. Ví dụ như lần này, hắn sẽ không trao đổi trực tiếp mặt đối mặt gì cùng Vi Ngạc. Những điểm mấu chốt và nhượng bộ của song phương đều do Bùi Tuấn ở giữa hoàn thành.


Cho nên hôm nay Bùi Tuấn đến, tất nhiên nhất định đạt được hiệp định cùng Trương Hoán.


Lần Chu Thử tạo phản này khiến cho việc Thôi Viên chiếm ưu thế trong Nội các vốn dễ như trở bàn tay lại bị mất ngoài ý muốn. Nó làm cho tôn thất Đại Đường lần đầu tiên được tham gia Nội các. Lý Miễn mặc dù có thân phận là người trung lập, nhưng ông ta vẫn luôn ủng hộ Thôi Tiểu Phù. Ông ta kiên quyết phản đối quan điểm của Thôi Viên chủ trương hoàn toàn làm mất quyền lực hoàng quyền, nên cũng được coi là người thuộc Bảo Hoàng đảng.


Vì vậy, Bùi Tuấn liền trở thành người được lợi lớn nhất trong dịp cải tổ Nội các lần này.


Giờ phút này, vị Tả Tể Tướng Đại Đường đang ngồi ở trong phòng Trương Hoán nhàn nhã đọc sách. Ngoài cửa đột nhiên vọng vào tiếng cười của Trương Hoán: “ Nhạc phụ đại nhân Oánh nhi đã sinh con trai.”


Bùi Tuấn ngẩn ra, ông ta lập tức để sách xuống bàn mà ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “ Oánh nhi hiện tại có khỏe không?”


Trương Hoán đi lên trước, thi lễ thật thấp rồi cười nói: “ Xin Nhạc phụ đại nhân yên tâm, hai mẹ con bọn họ đều bình an.”


Bùi Tuấn hưng phấn xoa tay, ông ta vội vàng kéo tay Trương Hoán mời hắn ngồi xuống “ Lúc trước ta cũng muốn hỏi con về tình hình của Oánh nhi, ta đang lo lắng không thôi, con lại đưa tới tin tức tốt cho ta. Thật là hả lòng hả dạ!”


Trương Hoán cười gượng mà nói: “ Lần này con đến Lũng Hữu, thật sự là thời gian quá cấp bách. Con hy vọng chiều nay lsẽ quay về Hà Tây. Không dối gì nhạc phụ đại nhân, con không yên lòng về Vũ Uy.”


Bùi Tuấn ngẩn ra, vẻ vui mừng trên mặt dần dần tan đi. Ông ta trầm giọng hỏi: “ Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”


Trương Hoán lắc đầu, thở dài bảo: “ Con phạm vào một sai lầm lớn, không nên đồng ý với đề nghị cho người Đảng Hạng đến Lưu Sa Hà đãi vàng.”


Trong tháng mười năm Tuyên Nhân thứ hai, Trương Hoán được triều đình chánh thức phong làm Hà Tây Tiết Độ Sứ. Đây là điều kiện để hắn cùng với Vi Ngạc đạt được thoả thuận hòa giải. Hắn đồng ý vào lúc quân Vi gia Nam chinh Thục quận thì quyết không thừa dịp tiến công Lũng Hữu trống rỗng. Đồng thời kiên quyết ủng hộ triều đình bình định Chu Thử tạo phản. Vì điều đó hắn đặc biệt trợ giúp quân Vi gia Nam chinh hai nghìn thớt chiến mã, coi như sự ủng hộ của hắn đối với việc triều đình tiêu diệt phỉ Chu Thử lầnnày.


Ngày mùng một tháng mười một, hai mươi vạn đại quân Đại Đường trùng trùng điệp điệp nhằm hướng Kiếm Nam kéo tới.


Trận tuyết đầu mùa đã lặng lẽ phủ xuống dải đất Hà Tây, đất trời trắng xoá một mảnh. Những bông tuyết dày đặc mảnh mai không biết mệt mỏi phủ lên mặt đất chỉ một đêm đã khiến cho trên bề mặt cả vùng Hà Tây đọng lại một tầng hóa trang màu bạc dày cộp.


Những con sông lớn nhỏ đều đã đóng băng, cây cối đã cực kỳ tráng lệ, trong suốt long lanh. Những dải băng đến hơn trăm dặm kéo dài liên miên không dứt làm cho người ta như cảm thấy đang dấn thân vào thế giới Thủy Tinh. Trên đường cái quan người đi đường rất thưa thớt, thường thường phải qua mấy canh giờ mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện một cỗ xe ngựa vận chuyển than củi đến Vũ Uy để bán.


Đột nhiên, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập phá tan sự yên lặng của buổi sáng. Hơn mười thớt chiến mã từ phía tây chạy như bay đến. Tiếng vó ngựa nặng nề làm lớp tuyết đọng trên nhánh cây hai bên đường bị chấn động mà rơi xuống rào rào. Chiếc xe chở than vội vàng né tránh sang bên đường, hơn mười kỵ binh giống như một cơn gió thổi qua lướt ở bên cạnh xe ngựa rồi nhanh chóng liền biến thành một đám những chấm đen.


“ Chẳng lẽ lại có chuyện quân khẩn cấp gì chăng?” Ông bán than tự nhủ lẩm bẩm một câu, lại phấn chấn tinh thần đẩy nhanh tốc độ nhằm hướng Vũ Uy thành chạy tới.


Mặc dù tiết trời đóng băng lạnh cóng, nhưng bên trong sân tập ở ngoài thành Vũ Uy lại khí thế ngất trời. Hơn vạn người từ mỗi huyện tụ tập thành Dân Đoàn đang tích cực luyện tập. Đằng đông là mấy đao trận đã sắp hàng chỉnh tề, cầm thuẫn vung đao tiếng kêu vang trời; mà ở phía tây chính là huấn luyện kỵ binh. Mấy đội kỵ binh đang tập phóng nhanh cỡi ngựa bắn cung trên lưng ngựa. Con ngựa phi vút qua cách bia bắn mấy chục bộ, mũi nỏ chợt từ trên ngựa bắn ra hoặc trúng thân bia hoặc chệch khỏi mục tiêu.


Trương Hoán có Dân Đoàn Binh Mã Sử Lý Song Ngư cùng đi đang thị sát việc huấn luyện Dân Đoàn binh. Những Dân Đoàn binh này ngoại trừ không mặc khôi giáp ra thì so với quân chánh quy đã không có gì khác nhau. Từ đầu tháng chín bọn họ bắt đầu tập trung huấn luyện, đã khổ luyện được gần ba tháng rồi.


“ Hiệu quả huấn luyện cũng không tệ lắm, cũng không biết thực chiến như thế nào. Hãy nhớ đẩy mạnh nữa việc huấn luyện cho bọn họ phục tùng quân lệnh, cho dù ở phía trước là vách đá cứ vẫn không ngừng ra lệnh “ đều nhảy xuống cho ta'!”


“ Thuộc hạ tuân lệnh! Ngày mai liền dẫn bọn hắn đi Kỳ Liên sơn.”


Trương Hoán thấy vẻ mặt Lý Song Ngư nghiêm túc thì không khỏi khẽ cười nói: “ Đi vào núi có thể huấn luyện thể lực cho bọn họ, nhưng mà không nên thực sự leo vách đá. Chẳng qua là ta làm cách khác.”


Lúc này, Trương Hoán từ xa nhìn thấy bên ngoài giáo trường có một con sông, ở bên cạnh đang tụ tập không ít binh lính liền nhằm hướng bờ sông đi tới.


Con sông bề rộng chừng hai mươi trượng, băng trên mặt sông băng đã được đục đang tỏa ra hơi trắng. Trên hai bờ sông tụ tập đến hơn hai nghìn binh lính, tất cả đang cởi trần sắp hàng thành vài đội.


Một vị tướng quân phất cờ đỏ. Lập tức có hai đội gần ngàn người đồng loạt nhằm hướng giữa sông chạy vội đi, bọn họ cùng rống to rồi không chút do dự nhảy xuống sông ra sức bơi về bờ bên kia.


Trương Hoán hài lòng gật đầu hỏi Lý Song Ngư: “ Bọn họ duy trì đã bao lâu rồi.”


“ Khởi bẩm đô đốc, từ đầu tháng mười đến bây giờ mọi người chia làm năm tốp lớn. Mỗi ngày đều phải xuống sông bơi nửa canh giờ, mưa gió cũng không ngừng.”


Trương Hoán gật đầu “ Ta đã lệnh cho La Nghiễm Chánh chuẩn bị khôi giáp, chiều hôm nay sẽ phát xuống. Từ ngày mai trở đi bọn họ sẽ mang giáp luyện tập. Khi mặc vào khôi giáp thì ngươi phải nói cho bọn họ, bọn họ đã không phải Dân Đoàn mà là quân Tây Lương chánh quy.”


Lý Song Ngư vui mừng, hắn liền vội vàng hỏi: “ Đô đốc. Chẳng lẽ là đã tới lúc xuất binh Lũng Hữu?”


“ Nhanh thôi!” Trương Hoán nhìn mười mấy chấm đen nhỏ từ đằng xa đang chạy vội mà đến, hắn cười nhạt bảo: “ Ta đang chờ đợi thời cơ tốt nhất đến.”


Chỉ chốc lát mười mấy chấm đen phi tới gần. Đó là hơn mười người thám báo kỵ binh, bọn họ nhảy xuống ngựa rồi tiến lên bẩm báo: “ Khởi bẩm đô đốc. Tình hình Hà Hoàng yên tĩnh, không có dấu hiệu quân đội tập hợp. Tạm thời mặt đường đóng băng nghiêm trọng nên xe lớn chở đồ quân nhu không thể đi lại.”


“ Còn tình hình Hoàng Hà đóng băng như thế nào?”


“ Sông Hoàng Hà mặt nước đã kết thành băng, thuyền không thể đi. Nhưng đại đội nhân mã muốn đi qua còn cần thêm thời gian.”


“ Các ngươi vất vả rồi.”


Trương Hoán lập tức quay đầu nói với Lý Song Ngư: “ Ngươi cần gia tăng huấn luyện, xuất binh Lũng Hữu chỉ trong vòng mười ngày.”


Dứt lời, hắn lập tức lên ngựa quay trở về thành Vũ Uy. Hắn vừa tới nha môn đô đốc liền thấy Đỗ Mai vội vã chạy tới.


“ Đô đốc, có tin tức từ Thục quận!” Đỗ Mai giơ cao một cuộn giấy tin chim câu mang tới mà nói hưng phấn.


“ Đi! Vào trong phòng rồi nói.”


Bên trong phòng có đốt lửa cực kỳ ấm áp. Trương Hoán ngồi xuống rồi nhận thư từ trên tay Đỗ Mai. Đây là phi nô khách ( thám báo) do bọn họ thu xếp ở tại Hán Trung gửi tin tức cho Khai Dương rồi lại từ Khai Dương chuyển tới Hà Tây.


Trên thư chỉ viết mấy câu, nói là quân Đường một mạch thế như chẻ tre. Thôi Khánh Công đã thu phục ba quận, mà lộ quân phía tây của Vi Ngạc thế còn mạnh hơn, đã phá được quận Lãng Trung, tranh lên được phía trước Thôi Khánh Công.


Mà Chu Thử quá ư sợ hãi, hơn mười vạn quân đã lùi bước đến quận Tử Đồng.


“ Đô đốc, chỉ sợ tình thế quân Đường không ổn.”


“ Vì sao?”


Đỗ Mai cười gượng mà bảo: “ Không hề đánh một trận nào mà quân Đường liền chiếm lĩnh hơn mười quận huyện, thật sự là Chu Thử vô năng như vậy sao? Thuộc hạ xem ra là hắn đang dùng kế kiêu binh. Chiến tuyến càng dài thì càng phải chia quân ra nhiều hơn, hơn nữa tiến quân quá thần tốc thì chỉ sợ hậu cần tiếp tế không kịp.”


Trương Hoán không nói gì, vì hắn xem ra hậu cần cũng không là vấn đề, có thể tiếp tế ngay tại chỗ. Mấu chốt là Thôi Khánh Công và Vi Ngạc rõ ràng cố ý tranh giành nhau, nếu như quân Đường thất bại thì đây sẽ là cội rễ của bại vong.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom