• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 251

Nhóm dịch: Hồng Mai


Đang nghĩ ngợi thì mấy tên binh lính đem một người lại đây, Vương Quang Mậu liếc mắt liền nhận ra hắn. Thì ra là con của *Đảng Hạng Vương Tử Thác Bạt Hỉ tên là Thác Bạt Vạn Lý.


Thác Bạt Vạn Lý tiến lên hoảng sợ thi lễ với Vương Quang Mậu rồi nói: “ Tham kiến Vương Tướng quân!”*


Vương Quang Mậu khinh thường cười nói: “ Không phải nghe nói các ngươi đã khai chiến tại Hà Tây cùng Trương Hoán à? Làm sao lại trở nên thảm hại như vậy?”*


“ Ai! Nói rất dài dòng.” *Thác Bạt Vạn Lý thở dài một tiếng “ Chúng ta là những người chỉ muốn có cuộc sống thật yên lặng qua ngày thôi. Làm lọan chính là đám người Thác Bạt Thiên Lý, hắn gây phiền hà cho chúng ta. Hiện ở bên kia đang đánh nhau ác liệt, La Huyện lệnh huyện Hội Tây là người tốt, ông ấy không đành lòng sát hại chúng ta, liền lấy lễ đưa chúng ta xuất cảnh.”*


Vương Quang Mậu thấy Thác Bạt Vạn Lý sưng mũi sưng mặt, quần áo rách nát thì không biết ngã trên mặt băng bao nhiêu lần. Hắn không nhịn được cười ha ha “ Cái gì mà lấy lễ để xuất cảnh, rõ ràng là bị đuổi đi.”*


Vương Quang Mậu cũng từ từ yên lòng. Hắn hiểu rõ Thác Bạt Vạn Lý chỉ là một công tử ngồi mát ăn bát vàng nên không có dã tâm gì.


“ Vậy các ngươi hiện tại chuẩn bị đi đâu?”*


Thác Bạt Vạn Lý vội vàng chắp tay thi lễ mà nói: “ Một vạn người này của chúng ta chuẩn bị quay về quận Ngân Xuyên. Hiện tại sắc trời đã sắp xế chiều nên muốn khẩn cầu tướng quân cho phép chúng ta nghỉ ngơi ở Hội quận một đêm.”*


Thác Bạt Vạn Lý len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của hắn rồi lại nói: “ Nếu như không được thì chúng ta liền ngược bắc đến quận Linh Vũ.” *Nói xong, liền chắp tay rời đi.


Vương Quang Mậu thấy người Đảng Hạng phần lớn đều là người trẻ tuổi khỏe mạnh, trong đó có không ít thiếu nữ xinh đẹp thì trong lòng lập tức nổi lên ác ý. Những con dê béo này, làm thế nào mà ông ta lại dễ dàng buông tha. Vương Quang Mậu khẩn cấp đi hai bước tiến lên kéo Thác Bạt Vạn Lý mà cười nói: “ Không cần ngại, ta cũng không phải không cho phép. Bây giờ trời đã tối, nể tình bằng hữu cũ nên ta cho phép các ngươi đến Hội quận nghỉ ngơi một đêm.”*


“ Vậy thì lại quấy rầy Vương Tướng quân *.”*


Thác Bạt Vạn Lý thi lễ rồi vội vàng đi gọi tộc nhân. Vương Quang Mậu nhìn chăm chú theo Thác Bạt Vạn Lý rồi gọi một người Giáo Úy mà dặn: “ Ngươi mang năm trăm huynh đệ đi theo bọn họ, ta trở về thu xếp.”*


Đoạn đường từ Hoàng Hà đến thành Hội quận dài mấy chục dặm, sắc trời đã dần dần * đen lại. Trên nửa đường ở cách Hội quận ước hai mươi dặm, Vương Quang Mậu đã điểm đủ * năm nghìn binh lính bố trí Thiên La Địa Võng, chỉ chờ người Đảng Hạng tới là thu lưới.*


Mặc dù là băng tuyết tràn ngập, nhưng nghĩ sắp có những nữ nhân Đảng Hạng trẻ tuổi xinh đẹp chiều nay thuộc về mình, trong lòng Vương Quang Mậu không khỏi có từng đợt dục hỏa thiêu đốt.


“ Tướng quân, đã đến!” *Một người binh lính chỉ về phía trước xa xa.


Vương Quang Mậu tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy ở trên mặt tuyết cách hơn hai dặm dường như có những bóng đen lớn đang di chuyển về phía bên này. Vương Quang Mậu bắt đầu xoa tay, hắn cúi đầu lệnh cho tả hữu: “ Truyền lệnh xuống, chuẩn bị ra tay.”*


Chỉ một lát sau, có vẻ như đám đen lớn kia bắt đầu di chuyển về hướng bắc, hơn nữa tốc độ rất nhanh “ Không tốt! Bọn họ muốn chạy trốn.”*


Vương Quang Mậu biết người của mình đã bị đối phương phát hiện nên hắn quyết đoán hạ lệnh “ Xuất kích!”*


“ Ô” *Tiếng kèn trầm thấp chợt vang lên, dã tính của năm nghìn binh lính quân Lũng Hữu bị tiếng kèn kích thích. Bọn họ giống như đàn sói dữ lớn chạy nhanh về phía trước làm tuyết văng khắp nơi. Đã không còn đội hình gì nữa, bọn họ điên cuồng hò hét như thể phía trước bọn họ không phải người Đảng Hạng nữa mà là một con dê béo chỉ đợi mổ thịt.


Năm trăm bộ ba trăm bộ, càng ngày càng gần, bọn họ thậm chí đã nghe được người Đảng Hạng la lên.


Nhưng đúng lúc này, không ít binh lính xông lên trước nhất đều đột nhiên ghìm chân. Bọn họ đã nhìn rõ ràng, phía trước làm gì có nữ nhân, đều là người Đảng Hạng mặc quân phục binh lính đen ngòm, trong tay đều cầm vũ khí đang nhe răng cười chờ đợi bọn họ.


Không chỉ có như thế, từ phía sau bọn họ đột nhiên lao tới một đội kỵ binh giống như thác tuyết lở bắn ra tung tóe trước mặt bọn họ. Chúng giơ cao chiến đao, trong miệng lớn tiếng gào thét tiếng Đảng Hạng, trong nháy mắt liền xông vào giữa quân Lũng Hữu, dễ dàng xuyên qua như bẻ cành khô làm quân Lũng Hữu bị đánh đến thất điên bát đảo.


Vương Quang Mậu thất kinh, không đợi ông ta hạ lệnh lập trận thì một con ngựa Ðại Uyên cao lớn cường tráng đã vọt tới trước mặt, trên lưng ngựa là một tướng quân trẻ tuổi. Chỉ thấy hắn không đến hai mươi tuổi, thân cao chừng tám thước, vai rộng lưng dài. Ngoài ra hai cánh tay thật dài, toàn thân mặc ngân khôi ngân giáp, từ trong mắt hàn quang lóe ra, đúng là tài năng tất bộc lộ.


Trong tay hắn cầm một cây đại Thiết Thương, ánh sáng lạnh chợt lóe, mủi thương nhằm thẳng ngực mình mà đâm đến. Vương Quang Mậu sợ đến tim ngừng đập, ông ta nghiêng người lui về phía sau tránh thoát mủi thương liền giục ngựa chạy trốn. Nhưng chỉ chạy hai bước thì cảm thấy một sức lực mạnh mẽ đã túm mình giật mạnh về phía sau, cả người đã bị nhấc lên không trung.


Lập tức hắn rơi nặng nề trên mặt đất, vài tên binh lính đè chặt hắn lại rồi kéo đến trước mặt tên tướng lãnh trẻ tuổi kia, vài thanh đao đã gác trên cổ của hắn.


Lúc này, một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai hắn: “ Đô đốc có lệnh, nếu như Vương Tướng quân đầu hàng thì vẫn phong ngươi làm Thứ Sử Hội quận, nếu không thì sẽ đưa đầu ngươi đến quận Khai Dương.”*


Vương Quang Mậu quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, hắn khó có thể tin nổi mà nhìn vị tướng quân trẻ tuổi này “ Các ngươi đến cuối cùng muốn gì?”*


“ Ngươi cho là người Đảng Hạng sao. Nói cho ngươi hay, cho tới bây giờ vẫn không có chuyện người Đảng Hạng làm loạn. Hiện tại trước mặt ngươi chính là quân Tây Lương, ta là nha tướng Vương Tư Vũ dưới trướng đô đốc Lương Châu.”*


Trong đầu Vương Quang Mậu “ Ầm” *một tiếng, rốt cục hắn đã hiểu là đại soái bị trúng kế *.


“ Bây giờ ta hỏi ngươi, hàng hay không hàng!”*


Vương Quang Mậu nhìn thuộc hạ của mình đã hoàn toàn sụp đổ, bỏ chạy khắp nơi trên đồng tuyết thì hắn lại muốn đầu hàng. Nhưng rồi cảm giác có lỗi với Vi Ngạc khiến trong lòng rối bời.


“ Thế nào, hắn hàng không?” *Trong bóng đêm truyền đến một âm thanh lỗ mãng. Một tướng quân râu rậm phi ngựa lại gần, đao của hắn chỉ thẳng vào Vương Quang Mậu lạnh lùng nói: “ Ta là tướng Lý Hoành Thu của Hà Tây có nhiệm vụ phá Hội quận của các ngươi. Nói cho ngươi biết, đô đốc không muốn để quân Đường tự giết lẫn nhau nên mới cho các ngươi một con đường sống. Nếu không, thay đổi quân phục các ngươi thì chúng ta vẫn có thể lừa mở cổng Tây Thành được.”*


Vương Quang Mậu toàn thân chấn động, hắn không khỏi thở dài một tiếng mà nói: “ Xin hạ thủ lưu tình, ta đầu hàng.”*


Đêm cùng ngày, một vạn năm nghìn quân bảo vệ đóng ở Hội quận toàn bộ đầu hàng quân Tây Lương. Tất cả bị dẫn về Hội Tây Bảo chỉnh đốn sắp xếp lại, Lý Hoành Thu dẫn ba nghìn quân tiến vào chiếm giữ Hội quận. Còn tướng lãnh Vương Tư Vũ trẻ tuổi thì chỉ huy năm nghìn kỵ binh Tây Lương giả làm kỵ binh người Đảng Hạng nhằm hướng nam lướt nhanh đi. Bọn họ tựa như một thanh Chủy Thủ vô cùng sắc bén đâm thẳng vào trái tim Vi gia: quận Khai Dương


Quận Khai Dương, bên trong đại sảnh đường Vi gia yên tĩnh không tiếng động. Mười mấy tên tộc nhân Vi gia tụ tập một chỗ, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Vi Độ.


Vi Độ thì ngơ ngác ngồi ở trước án, ánh mắt hắn vô thần nhìn hai phong thư trên án. Một phong là tin chim bồ câu đưa tới từ Hà Tây lúc sáng sớm, nói người Đảng Hạng bị Trương Hoán đánh bại đang nhằm hướng đông chạy trốn, có thể sẽ vượt qua Hoàng Hà. Mà một phong thư khác là thư hỏa tốc khẩn cấp tám trăm dặm vừa mới từ Hội quận đưa tới do Vương Quang Mậu tự tay viết. Hắn nói mấy vạn người Đảng Hạng đã bao vây Hội quận nên cầu xin viện trợ.


Vi Độ xử sự cẩn thận chặt chẽ, nói trắng ra chính là nhát gan. Ông ta chưa từng gặp phải cục diện như vậy. Lúc Vi Ngạc gần đi cũng không nói cho ông ta nếu gặp chuyện như vậy thì nên làm thế nào? Dưới ánh mắt mọi người nhìn vào, trông ông ta có ánh mắt như thâm trầm đang suy nghĩ vấn đề, kỳ thật là tâm loạn như ma, trong đầu trống rỗng.


Đại sảnh đường yên lặng ước chừng có một khắc, Vi Độ vẫn còn không nói một lời, sắc mặt lại càng ngày càng trắng bệch. Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, tất cả không biết vị gia chủ tạm thời này của Vi gia đang bí mật chuẩn bị điều gì.


Lúc này, chỉ nghe một tiếng cười lạnh, một người nam nhân trung niên đi ra. Ông ta tên là Vi Bình, là em Vi Ngạc, cũng vốn là Thứ Sử quận Khai Dương. *Vài năm vừa rồi nắm quyền cai trị không có ưu điểm gì, đến tháng tư thì bị Vi Ngạc tấu xin triều đình điều làm Thứ Sử quận Duyên An. Lần này ông ta trở về là để thúc quân lương, đúng lúc Hội quận gặp phải nguy cơ.


Vi Bình là em ruột Vi Ngạc, ông ta là trực thuộc hệ chi trưởng Vi gia, địa vị trong gia tộc nếu so với Vi Độ thì cao hơn rất nhiều. Đối với việc Vi Độ thay thế mình làm Thứ Sử quận Khai Dương thì vẫn ;uôn canh cánh trong lòng. Vừa rồi ông ta một mực thờ ơ lạnh nhạt, thấy Vi Độ không đưa ra được chủ ý thì ông ta mới cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy “ Theo ta thấy, tên Vương Quang Mậu nên giáng chức điều tra mới đúng!” *Vi Bình liếc mắt nhìn khắp mọi người lại tiếp tục: “ Ở đó hắn có một vạn năm nghìn quân, lại có thành trì tường cao kiên cố có khả năng cố thủ, nhưng đánh không lại mấy vạn người du mục Đảng Hạng, còn muốn xin cầu viện. Đây chẳng phải làm cho người ta cười đến rụng răng!”*
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom