• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 250

Nhóm dịch: Hồng Mai


Một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng “ Cứ để bọn họ đánh đi, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được.”


Hắn đem tin chim câu ném vào trong chậu than đốt đi, liền nói với Đỗ Mai: “ Hãy để cho nội tuyến Khai Dương bắt đầu hành động làm tăng sự ngạo mạn của Vi gia. Một khi Hoàng Hà đóng băng thì chúng ta lập tức hành động!”


Vi gia xuất binh đến nay đã gần được một tháng, tin tức tình hình Hà Tây mỗi ngày một nghiêm trọng hơn do thám tử Hồ chưởng quỹ sắp xếp tại Hà Tây không ngừng cuồn cuộn đưa tới quận Khai Dương. Cùng lúc đó, tin Trương Hoán cầu viện Lũng Hữu cũng gửi đến nhà Vi gia như tuyết rơi.


Vi Ngạc đã tự mình lãnh binh đi đến Kiếm Nam trừ phiến loạn, giờ phút này chủ trì đại cục Vi gia tại quận Khai Dương chính là em thứ ba của Vi Ngạc - Vi Độ. Ông ta nguyên là Thứ Sử quận Lũng Tây, năm nay được điều làm Thứ Sử quận Khai Dương. Vi Độ là người cực kỳ cẩn thận chặt chẽ, tất cả mọi thứ ông ta đều chiếu theo sự bố trí của đại ca trước khi đi để xử lý. Đối với chuyện Hà Tây cầu viện thì ông ta hờ hững, mỗi ngày đúng lúc mở cửa thành lại tự mình thị sát tình hình bên trong thành.


Lũng Hữu vốn có quân đội mười một vạn người. Vi Ngạc Nam chinh mang theo sáu vạn, lại có một vạn người đảm nhiệm hậu cần, vận chuyển lương thảo đồ quân nhu nên trước mắt khu vực Lũng Hữu chỉ còn lại có bốn vạn quân trấn thủ. Chủ yếu bố trí tại hai quận là Hội quận cùng quận Khai Dương, mặt khác tại quận Kim Thành cũng có năm nghìn quân đóng giữ.


Hơn một tháng qua, Vi Độ mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, e sợ Trương Hoán cùng Đoạn Tú Thực không tuân thủ hiệp ước, thừa dịp Lũng Hữu bỏ trống mà xuất binh. Cho nên sáng sớm mỗi ngày sau khi dậy ông ta làm chuyện thứ nhất là xem tin tức từ Hà Tây cùng quận Linh Vũ. Về phía quận Linh Vũ tình thế yên tĩnh, không có biến động khác thướng. Còn ở phía quận Vũ Uy thì tình thế lại không ổn, theo đại ca nói là người Đảng Hạng đang làm loạn.


Sáng sớm hôm nay, Vi Độ cũng như mọi khi thị sát ở trong thành. Mỗi ngày ông ta đi theo lộ tuyến rất đơn giản, cũng rất cố định. Cứ chỉ đi trên trục đường cái trong thành Khai Dương hai vòng liền quay về phủ Thứ Sử.


Khi ông ta đi tới gần quán rượu Tịch Gia thì đột nhiên nghe thấy một nam nhân đang cao giọng hô to “ Các vị hương thân, Hà Tây đại loạn. Người Đảng Hạng đã giết mấy ngàn hộ quân gia người Hán. Ai có thân thích ở đó thì mau chóng thắp hương xin phù hộ đi!”


Cùng với tiếng la của hắn, không ít người đi trên đường xúm lại mồm năm miệng mười hỏi tin tức. Vi Độ sầm mặt lập tức lệnh cho tả hữu: “ Dẫn người này tới đây!”


Chỉ chốc lát, nam nhân đang hô loạn tin tức bị mang đến, Vi Độ hỏi hắn: “ Ngươi là ai? Nghe được tin tức người Đảng Hạng giết người Hán từ đâu?”


Nam nhân kia quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ bảo: “ Tiểu nhân là tiểu nhị ở quán rượu Tịch Gia, sáng sớm nay thân thích của tiểu nhân từ Hà Tây chạy về, tiểu nhân nghe họ nói.”


Vi Độ hứng thú liền lập tức truy vấn: “ Thân thích nhà ngươi hiện ở đâu?” “ Tiểu nhân mới thu xếp cho bọn họ ăn cơm trong quán rượu.”


“ Mau đưa ta đi gặp bọn họ.”


Những người chạy từ Hà Tây về là cả nhà. Nam nhân ước hơn ba mươi tuổi trông có vẻ hiền hậu thành thật. Phía sau còn có bà vợ xanh xao vàng vọt, hai bên người vợ thì mỗi đứa con kéo một bên, chúng đều có ánh mắt khiếp đảm trốn ở phía sau lưng mẹ. Còn trên mặt đất chất bừa một số đồ dùng.


Thấy có Thứ Sử đi vào thì Tịch chưởng quỹ vội vàng tươi cười đi ra đón. Tiểu nhị chỉ chỉ người thân của mình nói nhỏ vài câu với Tịch chưởng quỹ. Tịch chưởng quỹ vội vàng cho dẫn người vợ cùng con cái tới phía sau, còn nam nhân kia thì được tiểu nhị dẫn đến trước mặt Vi Độ.


“ Ngươi chớ sợ hãi, cứ nói cho ta về tình hình Hà Tây. Bổn quan sẽ có thưởng.” Vi Độ thấy nam nhân này đỏ mặt lên, vẻ mặt thật thà thì không khỏi mỉm cười tiếp tục: “ Ngươi nguyên là người ở đâu, làm sao lại đi Hà Tây?”


Nam nhân quỳ xuống, lắp bắp nói: “ Tiểu dân nguyên là người quận Lũng Tây có em trai tham gia quân ngũ tại Hà Tây. Cả nhà thảo dân được thu xếp làm hộ quân binh nên đi Hà Tây tìm nơi nương tựa nó, rồi được bố trí đến huyện Cô Tang.”


Vi Độ từng làm quan tại quận Lũng Tây nhiều năm, nghe hắn nói chính là người Lũng Tây thì nổi lòng thương hại liền đưa mắt cho tả hữu. Lập tức có người đặt ở trước mặt nam nhân hơn mười quan tiền. Nam nhân liên tục dập đầu tạ ơn, cảm động đến rơi nước mắt.


Vi Độ ha hả cười một tiếng rồi lại hỏi: “ Nghe nói bên phía Hà Tây người Đảng Hạng đang làm loạn. Rốt cuộc là loạn lạc như thế nào, ngươi nói tỉ mỉ cho ta.”


Nỗi xúc động của nam nhân đã bớt đi anh ta đã hơi hơi bình tĩnh trở lại, hắn liền nói: “ Lúc trước người Đảng Hạng vừa tới thì còn tốt, có chăn thả, có thuê ruộng trồng trọt. Nhưng từ đầu tháng tám có không ít người Đảng Hạng đột nhiên yêu cầu được phân phối ruộng đất như người Hán. Quan phủ không đáp ứng thì bọn họ lại bắt đầu gây rối. Sau đó lại bị quan phủ trấn áp nghe nói đã chết không ít người. Người Đảng Hạng liền làm loạn càng ngày càng dữ dội. Một tháng trước trên vạn người Đảng Hạng chiếm lĩnh huyện Cô Tang. Bọn họ chiếm hữu phi pháp ruộng đất, đuổi người Hán, giết mấy ngàn người. Cả nhà Vương Nhị thúc hàng xóm của thảo dân liền bị bọn họ giết sạch. Tiểu dân nhanh chóng tranh thủ mang vợ con cùng một đám người chạy khỏi Hà Tây, không dễ dàng vượt sông Hoàng Hà tại quận Kim Thành. Lại tự đánh giá không có chỗ ở nên liền tới tìm nơi nương tựa vào em họ của tiểu dân.”


“ Thì ra là thế!” Vi Độ khẽ vuốt chòm râu, do dự chỉ chốc lát lại hỏi: “ Còn Hà Tây khai chiến ra sao?”


“ Lúc đi tiểu dân nghe nói quan quân đã tập kết mấy vạn người, mà người Đảng Hạng cũng tập kết hai vạn người. Nhưng mà chỉ là nghe nói chứ cũng không tận mắt thấy.”


Vi Độ đứng lên, lộ vẻ toàn thân nhẹ nhõm. Ông ta khẽ cười nói với Tịch chưởng quỹ: “ Cứ cho cả nhà bọn họ ở lại quận Khai Dương đi! Ngươi lo thu xếp cho bọn họ, nếu như có gì cần thì có thể xin quan phủ.”


Tịch chưởng quỹ liên tục gật đầu khom lưng cười nói: “ Xin Thứ Sử yên tâm, thảo dân nhất định làm theo!”


Vi Độ rời khỏi quán rượu. Ông ta đã hoàn toàn yên tâm, Trương Hoán không có khả năng lại tập kích Lũng Hữu


Lại qua vài ngày, tiết đông chí năm Tuyên Nhân thứ hai đã đến. Sông Hoàng Hà đã hoàn toàn đóng băng. Lúc này, một cơn bão tuyết lớn đang tràn đến khu vực Hà Lũng.


Hội quận, vào hồi đầu năm thì tòa thành này đã bị hủy hơn phân nửa, dân cư điêu linh. Vi Ngạc quyết định phá bỏ hai huyện thành chung quanh, dùng đá tường thành của chúng để trùng tu Hội quận. Đồng thời cũng di dân cư vào trong thành nên nó nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng. Tường thành trở nên thêm cao lớn chắc chắn, dân cư cũng từ từ tăng lên. Hiện tại, nơi này đã trở thành vị trí yết hầu phòng ngừa Trương Hoán đông tiến hay Đoạn Tú Thực xuôi nam. Sau khi Vi Ngạc dẫn quân xuôi nam, Hội quận vẫn có một vạn năm nghìn trọng binh đóng quân, Chỉ huy sứ Hội quận tên là Vương Quang Mậu, cũng là một người cùng quê đã đi theo Vi gia nhiều năm.


Từ lúc bắt đầu tiết đông chí, một trận bão tuyết lớn đã quét qua vùng đất Hà Lũng. Những đợt cuồng phong mang theo tuyết rơi xoáy tròn gào thét trên không trung. Nhà nào nhà nấy đều cửa đóng then cài, trong thành ngoài thành không một bóng người.


Nhưng Chỉ huy sứ Hội quận Vương Quang Mậu cũng không dám lơ là. Lúc gần đi Vi Ngạc từng hạ nghiêm lệnh cho ông ta để bất kỳ lúc nào cũng phải đề phòng Trương Hoán ở Hà Tây đánh lén. Cùng với những người khác, trong khoảng thời gian này Vương Quang Mậu bị tin tức người Đảng Hạng làm loạn Hà Tây nhồi vào đầy tai, càng không ngừng có người của Trương Hoán mang tin tức qua sông để van xin cầu viện. Ông ta nghe đến phát chán.


Còn may, từ khi Hoàng Hà không thể đi thuyền tới nay thì người mang tin tức Hà Tây liền không hề trở lại, ông ta cũng được yên ổn hơn.


Buổi sáng hôm nay, tuyết đã dần dần nhỏ đi. Vương Quang Mậu đang thu xếp cho quét dọn tuyết đọng bên trong thành thì đột nhiên nhận được tin báo khẩn cấp của trạm canh gác bên bờ Hoàng Hà, nói trên Hoàng Hà phát hiện có dấu hiệu người qua sông.


Vương Quang Mậu thất kinh, Hoàng Hà đã đóng băng, nếu như quân Hà Tây đánh tới thì làm sao bây giờ? Ông ta lập tức mệnh lệnh cho phó tướng giữ nghiêm thành trì, còn chính mình lại mang một ngàn người đi tới bờ Hoàng Hà xem tình hình.


Cũng như bờ bên kia, ở phía Hội quận trên bờ Hoàng Hà cũng xây vài tháp canh gác để giám sát tình hình Hà Tây. Khi Vương Quang Mậu chạy tới bờ Hoàng Hà thì hàng trăm tên bảo vệ đã chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch. Sắc trời mù mịt, những bông tuyết mảnh mai vẫn đang bay.


“ Chuyện gì đang xảy ra?” Trong quang cảnh tuyết bay mù mịt, Vương Quang Mậu thấy vô số người quần áo lam lũ đang dìu nhau đi trên mặt băng, cũng không thấy quân canh của mình ngăn cản thì ông ta bất giác có phần hơi tức giận.


“ Bẩm báo tướng quân, thuộc hạ đã chạy tới hỏi, là một số người Đảng Hạng từ Hà Tây chạy trốn đến đây.” Giáo Úy tháp canh gác chạy tới bẩm báo.


“ Người Đảng Hạng?” Trong lòng Vương Quang Mậu nghi hoặc, người Đảng Hạng không phải đang đánh nhau ở Hà Tây với Trương Hoán sao? Sao lại đã quay về, chẳng lẽ là bọn họ bị Trương Hoán đánh bại rồi sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom