• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 252

Nhóm dịch: Hồng Mai


Vi Độ tuy rằng về quân sự thì không giỏi, nhưng trong đấu tranh quan trường thì cũng là tay già đời. Ông ta thấy Vi Bình giọng khách át giọng chủ thì lập tức tỉnh táo lại mà nói lãnh đạm: “ Vương Quang Mậu là lão tướng Vi gia, ông ấy há có thể không biết binh lực quận Khai Dương cũng không có nhiều hơn. Ông ta cầu cứu như vậy thì đương nhiên là vấn đề rất nghiêm trọng, nhất định là có nỗi khổ mà chúng ta không biết. Tứ đệ, đệ không nên nói ông ta như vậy.”


Vi Bình hừ một tiếng, khinh thường bảo: “ Vậy theo ý Tam ca thì muốn phát binh cứu Hội quận! Lúc gần đi Đại ca có dặn dò như vậy sao?”


Vi Độ cũng đối chọi gay gắt: “ Mặc dù không có dặn dò như vậy. Nhưng đại ca cho ta quyền quyết định khi có thời cơ. Ta đương nhiên có thể làm chủ.”


Trong lúc hai người đang tranh chấp thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập mà nặng nề. Một người gia đinh chạy hộc tốc vào, hắn cầm một quyển văn thư hô to: “ Tam lão gia, việc lớn không ổn! Hội quận đã bị người Đảng Hạng công phá, Vương Tướng quân sống chết không biết, một đội năm nghìn kỵ binh người Đảng Hạng đang đánh tới quận Khai Dương đã cách không đầy hai trăm dặm.”


“ Cái gì!” Vi Độ bỗng nhiên đứng lên, rồi lại chán nản ngồi xuống.


Không chỉ có ông ta, tin tức kia giống như tiếng sét giữa trời quang khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Mà ngay cả Vi Bình vừa rồi tranh cãi cùng Vi Độ cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch. Ông ta lập tức nghĩ tới năm kia người Hồi Hột cũng công phá quận Khai Dương như vậy. Chính trong nạn binh hoả lần đó mà hai con gái của ông ta đã gặp nạn.


“ Người đâu!” Vi Bình phản ứng đầu tiên, ông ta liên tục kêu to “ Lập tức dùng chim bồ câu cầu cứu triều đình. Người Đảng Hạng thừa dịp Lũng Hữu bỏ trống làm loạn, xin Thôi Tướng quốc lập tức phái binh đến viện trợ!”


Mấy người gia đinh chạy nhanh ra thả chim bồ câu, Vi Độ không phản đối. Quyết định này là chính xác, ở trong lúc nguy cấp này ông ta bỏ qua sự bất hòa giữa hai người. Ông ta lập tức đứng lên an ủi mọi người: “ Mọi người không nên hoảng sợ, quận Khai Dương chúng ta còn có hai vạn quân Lũng Hữu tinh nhuệ. Năm nghìn người không làm gì được chúng ta.” “ Nhưng không nên chủ quan như vậy, nếu như năm nghìn quân này chỉ là tiên phong, còn đại đội nhân mã sẽ kế tiếp. Ngay cả Hội quận đều không giữ nổi.” Vi Bình giống như vừa nói cho mọi người, lại giống như đang tự lẩm bẩm.


“ Vậy Tứ đệ nghĩ gì?” Vi Độ trưng cầu ý kiến của ông ta.


Vi Bình cúi đầu suy nghĩ qua rồi quả quyết bảo: “ Hiện tại binh lực chính là tất cả, lập tức điều năm nghìn quân ở quận Kim Thành đến đây.”


Đúng lúc này, ở một góc đại sảnh đường đột nhiên vang đến một tiếng nói “ Năm nghìn quân ở quận Kim Thành tuyệt đối không thể điều động!”


Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong góc tối có một người tuổi còn trẻ ở đấy. Rất nhiều người đều không nhận ra hắn. Hắn là Vi Đức Khánh có địa vị trong Vi gia cực kỳ thấp. Lần này Vi Ngạc nam chinh không mang hắn theo, mà là để hắn ở lại chỉ huy quân hộ vệ Vi phủ. Nếu không phải có tầng quan hệ này thì căn bản là hắn không có tư cách đứng ở trong đại sảnh đường.


Nhưng Vi Bình lại biết hắn, trong loạn Hồi Hột lần trước hắn đã từng cứu mình một mạng, vì thế Vi Bình liền ôn hòa nói: “ Đức Khánh. Ngươi không nên tự tiện nói xen vào. Đi mau đi!”


“ Chờ một chút!” Vi Độ cũng biết Vi Đức Khánh. Đại ca đã nói với hắn là người này rất có tài năng, hắn gọi Vi Đức Khánh lại mà hỏi: “ Tại sao ngươi lại nói không thể điều năm nghìn quân ở quận Kim Thành?”


Vi Đức Khánh từ đầu đến cuối đều chỉ nghe. Từ chuyện người Đảng Hạng tấn công đến Vương Quang Mậu ở Hội quận cầu cứu thì hắn đều có cảm giác không đúng. Nếu người Đảng Hạng bị Trương Hoán đánh bại thì làm sao bọn họ còn có sĩ khí và vũ khí công thành để tiến công Hội quận mà lại vẫn còn phá được. Vương Quang Mậu kia há không bằng một người ngu ngốc sao. Vi Đức Khánh đột nhiên đưa ra một kết luận kinh người, điều này có thể do Trương Hoán gây nên hay không? Tất cả, tất cả đều là âm mưu lớn. Nhưng hắn cũng biết nếu nói ra kết luận này thì cũng sẽ không ai tin tưởng, ngược lại còn đuổi hắn ra khỏi đại sảnh đường.


Hắn nhịn nghi hoặc trong lòng liền nói với mọi người: “ Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao? Sáng sớm thì tin báo tám trăm dặm khẩn cấp mới đến, vậy còn không được hai canh giờ thì tin Hội quận bị phá liền truyền đến. Điều này có vẻ hơi quá nhanh!”


Vi Độ gật đầu, vừa rồi tất cả mọi người bị tin tức làm cho sợ hãi nên không thể suy nghĩ sâu hơn, quả thật là có điểm kỳ quái. Do dự một lát rồi Vi Độ liền bảo: “ Vậy ngươi nói là chuyện gì đang xảy ra?”


“ Vãn bối hoài nghi Hội quận kỳ thật đã sớm bị chiếm đoạt, còn như tin tức năm nghìn kỵ binh xuất binh thì vài ngày sau mới đưa tới.”


Lúc này, Vi Bình cũng hỏi: “ Vậy bọn họ làm như vậy thì mục đích là gì?”


“ Hai tin tức liên tục truyền đến để quấy nhiễu suy nghĩ của chúng ta, mà năm nghìn kỵ binh tiến công Khai Dương chính là muốn cho chúng ta cảm nhận được uy hiếp, do đó điều binh lực ở quận Kim Thành đến.” Nói đến đây, Vi Đức Khánh thở dài một hơi mà bảo: “ Nếu như tại hạ không đoán sai thì chủ lực đối phương muốn lấy quận Kim Thành trước!”


Hoàng hôn ngày hôm sau, quận Kim Thành. Trương Hoán cưỡi ngựa đứng ở trên một ngọn đồi ở cách quận Kim Thành hơn ba dặm về phía tây. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía tòa thành lớn của Lũng Hữu ở đằng xa. Phía sau hắn, gần bốn vạn quân Tây Lương đang chỉnh quân chờ đợi, vô số tinh kỳ đón gió lạnh phấp phới. Sĩ khí bọn họ dâng cao, sát khí ngút trời, chỉ chờ chủ soái hạ lệnh một tiếng liền xông qua Hoàng Hà.


Dựa theo sắp xếp của Trương Hoán, trước hết lấy Hội quận, sau đó chia quân ra hai đường. Một cánh có năm nghìn kỵ binh ra vẻ người Đảng Hạng là hư binh, nó đi vòng qua châu quận thẳng tiến để lấy Khai Dương. Nhưng đó chỉ là một thương đâm nhử, mục tiêu đích thực của đại quân là cướp lấy quận Kim Thành. Cuối cùng mới tấn công quận Khai Dương.


Dưới trời chiều, tường thành quận Kim Thành đắm chìm trong sắc nắng đỏ trông hết sức yên tĩnh, dường như không có binh lính trấn thủ “ Chẳng lẽ là kế sách của ta đã làm Vi gia điều hết binh lực ở quận Kim Thành đi sao?” Trương Hoán nhìn chăm chú vào tòa thành mà nghĩ ngợi.


“ Thành Liệt!” Hắn cúi đầu ra lệnh một tiếng.


“ Có mạt tướng!” Một vị tướng lãnh vóc người khôi ngô lên tiếng. Đây là một tướng lãnh người Khương thân cao chừng một trượng, tướng mạo hung ác, sức lực vô cùng lớn. Hắn là viên bộ tướng một tay cầm một cái Độc Giác Đồng Nhân nặng một trăm năm mươi cân, được xưng là mãnh tướng đệ nhất của quân Tây Lương.


Hắn do Hoàng Huyện lệnh huyện Thiên Bảo phát hiện trong lao tử tù. Đầu óc không tốt lắm nhưng đối với Trương Hoán lại hết sức trung thành.


“ Ngươi lĩnh hai nghìn quân đao thuẫn đi trước gọi mở thành. Nếu như đối phương không chịu mở thì liền phá cổng.”


“ Tuân lệnh!” Thành Liệt vung tay lên, chỉ huy một doanh binh lính nhằm hướng thành lớn quận Kim Thành chạy đi. Trương Hoán nghĩ đi nghĩ lại rồi nó thêm với một vị tướng lĩnh khác: “ Ngươi lĩnh ba nghìn kỵ binh tiếp ứng ở phía sau. Nếu có việc ngoài ý muốn thì phải tiếp ứng đưa bọn họ trở về.”


Thành Liệt mặc dù trông hết sức cao lớn, nhưng động tác lại nhanh nhẹn dị thường. Từ lúc năm tuổi hắn bắt đầu luyện võ, sư phụ dạy võ nghệ cho hắn là người Hán, bồi dưỡng hắn mười tám năm, truyền thụ cho hắn thành người võ nghệ siêu quần.


Lộ trình ba dặm với hắn mà nói chỉ chốc lát liền chạy tới. Giờ phút này, trên các ô bắn tại quận Kim Thành có vài ngàn binh lính mai phục. Bọn họ cả đêm chạy tới do Vi Đức Khánh chỉ huy. Vi Đức Khánh đứng ở trên lâu thành lạnh lùng nhìn chăm chú hai nghìn quân Hà Tây đang chạy đến đây. Hắn phán đoán không có sai, kẻ tới là đại quân của Trương Hoán mà không phải là người Đảng Hạng. Tất cả đều là âm mưu, là âm mưu muốn để đại soái yên tâm lãnh binh xuôi nam. Trương Hoán đã thành công, không đúng! Hắn là tên gian tặc bội bạc. Nét mực trên hiệp ước còn chưa khô thì hắn liền xé bỏ nó.


Vi Đức Khánh đã ý thức được Vi gia rất khó đòi hỏi thêm quân tới. Triều đình đang toàn lực tấn công Kiếm Nam thì làm sao có thể vì người Đảng Hạng nhiễu loạn mà chia quân ra trợ giúp.


Mười mấy binh lính to mồm đã đứng dưới thành kêu mở cửa, nói là Hà Tây Tiết Độ Sứ tướng quân Trương Hoán nghe thấy Đảng Hạng tiến công Khai Dương nên đặc biệt tới cứu viện. Vi Đức Khánh không khỏi cười lạnh một tiếng, lý do này xác thật bày đặt khá tốt. Nếu không phải chính mình chạy tới thì nói không chừng thực sự đã bị bọn họ lừa mở cổng thành.


Lúc này, một người binh lính cầm mũi tên trên có gắn một phong thơ chạy nhanh tới đưa cho Thứ Sử quận Kim Thành Đỗ Á đứng bên cạnh Vi Đức Khánh. Đỗ Á nguyên là Cấp Sự Trung của triều đình, là học trò của nguyên gia chủ Vi gia Tả Tướng quốc Vi Kiến Tố. Ông ta đã được bổ nhiệm làm Thứ Sử quận Kim Thành ba năm, rất có công tích.


Ông ta đọc qua thư, thư là do bốn người Tân Vân Kinh, Bạch Nguyên Quang, Mã và Lệ Phi Nguyên Lễ cùng nhau viết. Thư viết thật sự thành khẩn, bọn họ cũng không nói Trương Hoán sử dụng kế, mà chỉ nói Trương Hoán là hậu duệ của Thái Tử Dự, có năng lực trọng chấn cục diện hoàng quyền yếu ớt, hy vọng Đỗ Á giữ được tầm nhìn xa một chút, không nên để ý đến việc thay đổi người cầm quyền ở một khu vực nào đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom