• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 255

Nhóm dịch: Hồng Mai


Đây là Khai Dương binh mã sứ Lưu Hành, y là một lão quân nhân khoảng năm mươi tuổi, cùng với hội quận Vương Quang Mậu y cũng là thuộc hạ trung thành của Vi gia nhiều năm rồi.


Thấy người của Vi gia đối với tình huống này vô cùng khẩn trương và có phần sợ hại. Lưu Hành thì trái lại có ý không coi trọng đối phương, bởi đối phương là kỵ binh, lúc ở bình nguyên thì có thể tác chiến, nhưng công thành, bọn chúng ngay cả vũ khí công thành còn không có, huống chi nhấn số trong thành tới hai vạn người, vượt xa đối phương.


Hắn lắc đầu ngạo nghễ nói “ Sứ quân không cần sợ nhiều nhất là trong hai ngày ta sẽ đánh cho bọn chúng không còn lấy một mảnh giáp”


Ngưới không nên khinh địch, bọn kỵ binh này chỉ là bọn tiên phong, đại đội nhân mã của chúng chắc còn ở phía sau, Ngươi cho rằng ngay cả điểm này ta cũng không biết sao” Vi Độ nghe lời nói của Lưu Hành có giọng điệu coi thương, bất quá có chút giận hóa thẹn mà lên tiếng phản ứng.


Lưu Hành không hé răng một lời phản đối, Vi Độ không chỉ là thứ sử mà y còn là đại soái được chỉ định trấn giữ Lũng Hữu, bản thân Lưu Hành không có thân phận để ương ngạnh. Hắn liền xoay người thị sát trận tiền, chuẩn bị chiến đấu.


Khai Dương thành mặc dù thành cao hào sâu, nhưng nó không phải là trấn ải bảo hùng (thành trì không thể phá vỡ), nó không có máy ném đá, sàng nỏ, và những loại vũ khí chuyên dùng để giữ thành khác.Phòng thủ thành trì cơ bản dựa trên cung nỏ, mặc dù như thế nhưng hai vạn người phòng thủ hơn năm ngàn người nên binh lính trên thành cũng có chút tự tin.


Mấy ngàn người dân chạy nạn khi tới cổng thành thì cổng thành không chiu mở, họ la ó rồi chạy vòng sang phía nam thành. Mà kỵ binh Đảng Hạng lúc này cũng không hề công thành, bọn họ không có khiên gỗ, thang mây là những thứ vũ khí tối cần thiết khi công thành tất cả chỉ ngồi trên yên ngựa. Kỵ binh Đảng Hạng cứ như thế lẳng lặng đứng cách chân thành chừng một dặm, dường như có ý chờ đợi người trong thành ra ngoài giao chiến.


Lần này, ngay cả Vi Độ cũng nhìn rõ đối phương không thể nào công phá được thành trì kiên cố của ông ta. Vi Độ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Bọn Đảng Hạng kia bất quá chỉ là lũ giặc cỏ mà thôi, không có gì đáng sợ cả. Vi Bình phát tín hiệu cấp báo tới Trường An, thật đúng là có chuyện bé xé ra to rồi”


Ông ta vừa dứt lời, thì ở phía tây có mấy con ngựa chạy nhanh tới. Dường như là kỵ binh thám báo của bọn Đảng Hạng. Ở phía xa xa, có thể nghe thấy bọn chúng lớn tiếng quát tháo, dường như trong thanh âm đó phát ra một nỗi kinh hoàng ghê gớm.


Chỉ thấy một gã kỵ binh Đảng Hạng bỗng nhiên ngửa mặt lên trời rồi thổi kèn lệnh, năm ngàn kỵ binh Đảng Hạ đồng loạt quay đầu hướng bắc thúc ngựa lao đi. Bọn chúng chạy càng ngày càng xa, dần dần chỉ thấy một cái vệt đen, rồi cái vệt đen đó cũng biến mất ở cuối chân trời.


Trên Khai Dương Thành tất cả mọi người đều ngẩn người không hiểu điều gì đã xảy ra, bọn họ không hẹn mà gặp bọn họ cùng hướng ánh mắt về phía tây. Không biết ở phía tây chuyện gì đã xảy ra. Ước chừng qua một khắc đồng hồ, chân trời phía tây xuất hiện một hắc tuyến, càng ngày càng tiến lại gần, tiếng trống trận cũng mơ hồ truyền đến.


“ Là quân đội” Trên thành có người lớn tiếng quát lên, đồng thời trên tường thành cũng đồng loạt vang lên tiếng chiêng “đang, đang” báo hiệu. Lưu Hành lớn tiếng hô hào binh sĩ chuyển trọng điểm phòng ngự sang phía tây thành.


Lúc này, Vi Độ cũng đã nhìn thấy rõ ràng rồi, đúng là binh mã đang nhằm hướng tây thành mà ùn ùn kéo đến, ước chừng họ có khoảng mấy vạn người.


“ Là quân Đường” Binh lính trên thành nhìn rõ đội quân đang tiến tới là Đại Đường Long Kỳ nên nhất thời vang lên một tiếng hoan hô.Vi Độ nhìn thấy một lá đại kỳ, có viết một chữ Thôi thật lớn. Ông ta không kiềm chế được, kích động đến chảy nước mắt, không ngừng lẩm bẩm tự nói “ Thật là tốt quá, Quân cứu viện của triều đình cũng đã tới rồi”


Nhưng Lưu Hành sắc mặt lại càng âm trầm, y cảm thấy đội quân này có điểm nào đó bất hợp lý, từ quần phục đến màu sắc của khôi giáp đều không giống với quân Thôi gia..


Trương Hoán rốt cuộc là ẩn mình dưới lá đại kỳ có viết chữ Thôi kia, hắn nghe trên tường thành có tiếng hoan hô, nên khẽ mỉm cười. Cách tường thành khoảng hai dặm, hắn phất tay ra hiệu cho toàn quân dừng lại không tiến lên nữa.


Lúc này, một tên tiểu hiệu giục ngữa chạy gấp tiến lên.Y giương cung bắn vào trong thành nột mũi tên, mũi tên đó có mang theo một phong thư.Một tên lính trong Khai Dương thành nhặt được chạy như bay tới dâng thư cho Vi Độ. Vi Độ vô cùng sung sướng nhận lấy phong thư, ông ta đọc thoáng qua, ánh mắt đột nhiên như ngây dại, sắc mặt xám xịt như tro, hai tay run lên bần bật. Lát sau, ông ta hét lên một tiếng rồi ngã vật ta bất tỉnh.


Bức thư từ từ rơi xuống đất, chỉ thấy trên đó viết: “ Hà Tây tiết độ đốc Lương Châu quân Trương Hoán trình Vi thứ sử.


Rất nhanh, Vi Bình và khoảng mười người trọng thần của Vi gia cùng nhau trao đổi về sự việc vừa diễn ra trên thành, rồi tất cả đồng loạt nhìn vào bức thư này. Tất cả đều ngây người như phỗng đá, tự hỏi “ Trương Hoán tới cứu Khai Dương quận thật sao”


Lúc này, Vi Độ đã từ từ tỉnh lại, hai mắt của ông ta như vô thân nhìn mọi người, thở dài một tiếng ông ta nói: “ Bọn người Đảng Hạng bị lừa, chúng ta cũng bi lừa rồi”


Ông ta bỗng nhiên lên tiếng mà khóc lớn ‘ Vi gia hết rồi, hôm nay đúng là tận số của Vi gia”. “ Thúi lắm” Binh mã sứ Lưu Hành rốt cuộc không thể nhịn hơn được nữa, y chỉ vào Vi Độ mắng “ Ngài làm như thế là dao động lòng quân, trận chiến còn chưa đánh, mà ông đã nhận thua là sao hả”


Hắn vừa dứt lời, dưới thành bỗng nhiên có người cao giọng nói lớn “ Ta là Bùi Minh Viên, con trai của Bùi tướng quốc, đặc biệt đến đây xin cầu kiến Vi thứ sử”


Tinh thần Vi Độ dường như có một sự chấn động rất lớn, ông ta cố gắng lắm mới đứng dậy được, đi tới tường thành, đưa mắt xuống phía dưới quan sát thăm dò, chỉ thấy Bùi Minh Viễn mặc bào trắng đứng giữa đám quân hộ vệ ở đầu cầu treo.


Lưu Hành tuy rằng là một kẻ nóng nảy, ngang ngược, nhưng con trai của Bùi tướng quốc hắn cũng không dám có ý nghĩ sát hại, y chỉ biết đứng một bên cười lạnh không ngừng.


Ngày đó Trương Hoán tới đàm phán. Vi Độ cũng theo Vi Ngạc ra ngoài thành đón tiếp, hắn còn nhớ Bùi Minh Viễn, liền khàn giọng nói “ Bùi công tử, ngươi tới đây có việc gì?”


“ Xin Vi thứ sử để cho ta vào thành! Ta đến đây cũng là vì muốn cứu tính mạng của Vi gia các người”


“ Hừ! Cứu tính mạng cái gì chứ, rõ ràng là muốn chúng ta hiến thành” Lưu Hành hừ lạnh một tiếng, hắn liền tới đi tới vị trí tường thành cao giọng nói với Bùi Minh Viễn” Nể mặt Bùi tướng quốc ở trên, ta cảnh cáo ngươi nếu ngươi không đi ta sẽ cho bắn tên ngay lập tức “


“ Lưu tướng quân! Nơi này do ta làm chủ hay là ngươi làm chủ vậy hả?” Vi Độ mặt trầm xuống nói “ Ngươi vừa rồi nhục mạ ta, ta đã không so đo. Nếu ngươi còn không coi ai ra gì nữa ta sẽ bãi miễn quân chức của ngươi”


Lưu Hành liếc xéo Vi Độ một cái, giọng điệu khinh thường nói “ Ngươi định làm gì, trừ đại soái ra, ai có thể bãi miễn ta chứ”


Lúc này Vi Bình đi tới để hòa giải cho hai người liền nói “ Bùi Minh Viễn bất quá chỉ là một kẻ thư sinh, cứ để cho hắn vào nói một chút, nếu điều kiện quá mức, chúng ta cứ phớt lờ đi là được”


“ Đúng đấy!Nói rất có lý, nghe hắn nói một chút thì lo ngại gì chứ” Mười mấy vị trọng thần rối rít phụ họa.


Lưu Hành thấy người của Vi gia thái độ đều nhất trí như vậy, cũng chẳng thể liều chết phản đối, liền đưa mắt ra hiệu cho đám quân sĩ bên cạnh “ Để cho hắn vào đi”


Không lâu sau, cây cầu treo đã được hạ xuống, cửa thành mở ra. Bùi Minh Viễn một thân một mình đi vào Khai Dương thành. Dưới sự hướng dẫn của đám binh lính hắn bước lên đầu tường thành. Từ xa xa đã thi lễ rất cung kính với Vi Độ “ Vi thế thúc tại hạ là Tây Lương phán quan, đại biểu cho đô đốc đến đây cùng các ngài thương nghị một chuyện”


“ Bùi công tử, xin cứ nói”


Bùi Minh Viễn nhìn lại mọi người của Vi gia một chút, thì thấy ai nấy trên vẻ mặt đều bộc lộ sự khẩn trương, liền khẽ mim cười nói “ Thực không dám giấu các vị, cả Lũng Hữu cơ hồ đều đã nằm trong tay Tây Lương quân chúng tôi. Hiện tại Khai Dương quận chúng ta, có trí thì nên nếu như Vi gia tự nguyện nhường lại và dời đi khỏi Khai Dương quận, đô đốc chúng tôi sẽ dùng lễ hộ tống người của Vi gia vào Quan Trung tuyệt đối không đả thương bất cứ một ai”


"Nếu chúng ta không đồng ý thì sao" Vi Độ lạnh lùng hỏi.


Bùi Minh Viễn thởi dài nói “ Một khi Tây Lương quân tấn công vào trong thành, sợ rằng ngay cả đô đốc cũng không ước thúc được binh lính”


“ Khẩu khí lớn thật” Lưu Hành luôn miệng cười lạnh” Chúng ta có hai vạn người thủ thành, các ngươi cũng bất quá mới có khoảng bốn năm vạn người, ai chết vào tay ai còn chưa chắc đâu”


“Chúng ta dĩ nhiên đã có sự chuẩn bị. Chư vị xin mời xem” Bùi Minh VIễn ngón tay chỉvề một phía xa xa. Mọi người ai nấy đều vô cùng kinh hãi, chẳng biết từ lúc nào, bên phía quân đội Hà Tây đã chậm rãi đẩy ra trăm chiếc máy ném đã loại to lớn, xếp thành một hàng thật chỉnh tề, khí thế kinh người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom