• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 256

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Cái mà ta nói không phải là đá” Bùi Minh Viễn thấy sắc mặt của Lưu hành đã thay đổi, hắn cười lạnh một tiếng lại nói “ Cái mà ta muốn nói là cái giá gỗ nhỏ kia kìa”


Mọi người theo tay hắn chỉ nhìn lại, lúc này mới phát hiện ở chỗ bãi đất bên cạnh đại quân đứng từ bao giờ đã có một mộc đài được dựng lên cao chừng bốn trượng. Bên trên mộc đìa có đặt một chiếc thùng gỗ dựng đứng. Trên chiếc thừng gỗ dựng đứng đó còn treo một cái cây sào dài, cái đuôi đặt theo hướng đông tây. Lúc này xung quanh binh sĩ vội vàng lùi lại phía sau, tức tốc lùi lại cách mộc đài chừng ngoài ba trăm bước. Không ít người còn bịt kín lỗ tai.


Đám người Vi Độ tất cả đều không hiểu chuyện gì, đồng loạt nhìn lại về phía Bùi Minh Viễnkinh ngạc hỏi “ Bùi công tử, đây là cái gì?”


Bùi Minh Viễn chỉ cười mà không nói, bỗng nhiên từ phía dưới lá đại kỳ một người đầu đội mũ kim trụ đại tướng cưỡi ngựa từ từ tiến ra. Tây Lương quân nhất thời hoan hô như sấm dậy, hô to đô đốc! Thanh âm đó hết lớp này đến lớp khác.


Người này dĩ nhiên là chủ soái Tây Lương quân Trương Hoán rồi. Chỉ thấy hắn mình mặc áo giáp, tay cầm một cây xạ điêu cung, ánh mắt sắc lạnh. Hắn đi tới cách mộc đài chừng một trăm bước thì dừng lại, hai gã thân binh liền chạy nhanh đến. Một tên trong số đó cầm trong tay mũi tên đang cháy. Hai tay của y dâng mùi tên lên quá đỉnh đầu.


Trương Hoán lắp tên vào cây cung, dần dần cây cung cong lại như mặt trăng đầu tháng. Lửa ở đầuu mũi tên cháy hừng hực. Trương Hoán lạnh lùng, liếc ánh mắt một chút về phía đầu tường thành, hắn nheo mắt lại, ngón tay buông lỏng. Sưu! Một âm thanh vang lên, hỏa tiễn vẽ lên bầu trời một đường cong thật đẹp nhắm thẳng tới thùng gỗ trên mộc tháp..Thật dị thường hảo tiễn lại trúng ngay vào cái đuôi ở phía trên, ngay lập tức cái đuôi đó lập tức phát ra khói xanh và bốc cháy.


Trương Hoán từ từ giục ngựa về phía sau. Lúc này cả trên thành và dưới thành đều hoàn toàn yên lặng, mấy vạn ánh mắt đều chăm chú nhìn vào cái đuôi đang bốc khói xanh kia, chỉ thấy nó đang cháy nhanh chóng và tiến dần vào thùng gỗ. Không có động tĩnh, mọi người đangcảm thấy kì quặc bỗng nhiêm từ phía trên mộc đài bắn ra một đạo ánh sáng hồng rực dị thường, phảng phất như tia chớp vạn trượng bị áp súc thành một trượng. Ngay sau đó bộc phát một tiếng nổ long trời lở đất. Một đám mấy đen lớn phóng lên cao chừng bốn trượng, mộc đài bị phá nát.


Binh lĩnh ở xung quanh đều quỳ xuống, bịt thật chặt lỗ tai, liều mạng hô thật to. Mà trên thành gần một vạn binh lính cũng biến sắc hoảng sợ, ánh mặt lộ ra một sự sợ hãi vô cùng khủng bố. Có người không đứng vững, vội nấp sau lỗ châu mai. Có những binh lính khẩn trương tụ tập lại với nhau thành từng đoàn từng nhóm. Đây là đồ vật mà bọn họ chưa bao giờ nghe thấy, chưa bao giờ nhìn thấy, không biết rằng nó là thần khí hay là nằm trong bảo khố của quỷ.


Hỏa dược lần đầu tiên nổ tung trên chiến trường, đã gây hiệu quả và sự chấn động mãnh liệt. Ngay cả Lưu Hành cũng phải chậm chậm quỳ xuống, trên mặt còn vương lại một mảnh tro tàn. Mà Vi gia mười mấy người ai cũng rụt cổ kinh sợ. Kẻ hơi nhát gan như Vi Độ thậm chí còn ngã ngồi trên mặt đất.


Bùi Minh Viễn thở dài nhẹ nhõm, hắn liếc nhìn mọi người một cái và cười nhạt nói “ Đây là thần vật từ thời thượng cổ mà chứng ta phát hiện được ở Kì Liên Sơn, tổng cộng có hai mươi cái, nếu như Khai Dương Quận muốn chống cự vậy thì chúng ta sẽ dùng nó để nghênh chiến”


Tháng mười năm Tuyên Nhân thứ hai, tổng cộng gần ngàn người nam nữ, già trẻ của Vi gia được tám ngàn tên línhLũng Hữu làm nhiệm vụ hộ vệ rút lui khỏi Khai Dương quận, nhắm hướng Phượng Tường quận mà đi. Binh lính Lũng Hữu hơn một vạn tên vì không muốn rời bỏ ruộng vườn nhà cửa mà theo phó tướng suất lĩnh đầu hàng Tây Lương quân. Đến đây tất cả vùng Hà – Lũng chỉ trừ Linh Vũ quận còn lại toàn bộ đều do Trương Hoán chiếm lĩnh. Trong lúc này tin tức động trời về chiến sự ở Thục Trung truyền đến


Vào thượng tuần tháng mười một, Tại vị trí có con đập sông của Thục quận Gian huyện.


Bóng đêm thâm trầm, tĩnh mịch. Xa xa sương mờ bao phủ dãy núi Thanh Thành, cơ hồ khiến dãy núi này chỉ còn là một đường viền mờ mà thôi. Chu Trạm đứng trên tường thành của Giang huyện, mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt thì chăm chú nhìn vào đoàn quân hùng mạnh, lớp lớp đang hành quân. Đây là đội quân chủ lực của hắn, tổng cộng là mười bốn vạn binh sĩ. Họ từ Thành Đô lợi dụng lúc đêm tối mà tới Nam Sấn.


Mục tiêu là Đức Lương quận ở hướng Đông Bắc.


Từ khi triều đình đưa đại quân vào trấn giữ đất Thục tới nay. Chu quân đã giao chiến với quân triều đình cả thảy năm lần. Nhưng lần nào cũng thất bại. Trong đó lần đại chiến với đại quân của Thôi Khánh Công, Chu quân bị mất ba vạn, rồi lại bị Tây Đường Vi Ngạc “ làm thịt” mất hai vạn quân.


Quan binh thế như chẻ tre, hai ngày trước đây thôi., Thôi Khánh Công lại một lần nữa đánh bại ba vạn quân chủ lực do Chu Thao suất lĩnh tại Hiểu Thủy huyện. Tiếp đà thắng lợi Thôi Khánh Công nhằm thẳng Thành Đô tiến công. Giờ phút này Thôi – Bùi – Vi, tam đại gia tộc cùng tuyên chiến. Bùi gia quân chủ tướng là Trương Quang Thịnh trú đóng tại Nam Sung quận, mà Thôi Khánh Công cùng Vi Ngạc thì cấp tốc tiến công Thành Đô.


Theo tin mới nhất mà thám tử hồi báo, đại quân của Thôi Khánh Công đã đánh tới Mông Dương quận, chỉ cách Thành Đô không quá trăm dặm.Mà quân của Vi Ngạc cũng đang nhắm hướng Đông Bắc mà tiến tới Đức Dương quận. Cách Thành Đô không tới hai trăm dặm.


Lúc này, người nào chiếm lĩnh được Thành đô trước, đồng nghĩa với việc bình định được quân phản loạn họ Chu, sẽ trở thành đệ nhất công thần của quốc gia. Thôi – Vi kẻ trước người sau đều có ý đồ đoạt được đại công này. Về phần Chu quân có lẽ bọn chúng cũng đã có ý định buông xuôi, giặc thì mãi là giặc mà thôi, nhân số tuy đông nhưng lại ô hợp vì thế không thể chịu nổi một đòn tấn công. Chiến đấu liên tiếp chiến thắng liên tiếp khiến cho bọn hắn hoàn toàn mất cảnh giác. Vô số tin tức thám báo từ Thành Đô trở về đều nhất trí báo cáo rằng: Thành Đô giờ đây không còn người nào trấn giữ, quân lính của họ Chu đã nhằm hướng Nam chạy trốn hết. Thắng lợi như đã bày ra trước mắt khiến cho Thôi Khánh Công cùng với Vi Ngạc đều không thể chờ đợi hay thận trọng hơn nữa. Bọn họ hành quân ngày đêm, tiến quân chạy đua với thời gian. Thời khắc nay chính là cơ hội mà Chu gia đã chờ đợi từ lâu.


“ Đại ca, chúng ta từng bước, từng bước lui binh có phải là mạo hiểm hay không. Nếu Thôi Khánh Công không cắn cái mồi Thành Đô kia, vậy chúng ta sẽ rơi vào cảnh hai đầu đều có địch, thật là thập phần nguy hiểm” Chu Thao lộ vẻ lo lắng.


Chu Thử vỗ vỗ vào vai người huynh đệ của mình, hơi mỉm cười nói “ Mặc dù so với đại ca thì ngươi cũng thông minh, nhưng kinh nghiệm, lịch duyệt thì còn kém hơn một chút. Ta đi theo Thôi Khánh Công bao nhiêu năm như vậy, ta còn không hiểu hắn sao.Đừng nói là hắn có kết thù sâu với Vi Ngạc, mà dù là nhi tử của hắn kết thân với Vương gia quân, hắn cũng sẽ không cứu viện. Ngươi xem từ đầu cuộc chiến tới giờ, hắn cùng với Vi Ngạc “ ngươi giành, ta đoạt” nên bao lâu nay đã phối hợp được lần nào. Nếu không phải là có quân của Bùi Tuấn thì bọn chúng cũng tự đánh nhau rồi. Vì thế ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không thua nhiều như vậy nữa đâu. Hiện tại chúng ta cũng sắp đến hồi thu hoạch rồi, ta muốn đòi lại cả vốn lẫn lãi từ bọn chúng”


Nói đến đây,ánh mắt của Chu Thử vô cùng lãnh đạm, nhìn lên màn đêm phương bắc nặng nề. Khóe miệng của hắn từ từ lộ ra một nụ cười tàn khốc “ Thu thập xong bọn chúng, chúng ta phải đi ngay Trường An trước đêm rằm tháng giêng”


“ Hãy bảo các huynh đệ phải đi nhanh hơn nữa, phải thật nhanh. Đến Thành Đô rồi ngủ, lúc đó ta sẽ chọn ngàn mĩ nữ để phục vụ, hầu hạ các ngươi ngủ” Vi Ngạc ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt hắn đỏ như có lửa, giọng nói khàn khàn, làm cho sĩ khí thêm phần mãnh liệt. Trời đã dần đàn tản sáng, đại quân của Vi Ngạc còng cách Thành Đô không tới một trăm bốn mươi dặm, mà thám tử hồi báo, đêm qua Thôi Khánh Công chỉ đi được có hai mươi dặm và hiện cách Thành Đô tám mươi dặm, Khỏang cách này khiến cho niềm hi vọng vào Thành Đô trước Thôi gia quân của y trở nên tràn trề và tự tin hơn hết.


Thôi Khánh Công đánh trước một trận, lại liên tục hành quân, quân đội hùng mạnh lúc này cũng đã đến lúc mệt mỏi. Vi Ngạc đã bỏ lại phía sau hơn một vạn quân ốm yếu, tự mình dẫn hai vạn quân tinh nhuệ tiến gấp đến Thành Đô Bọn họ lại di chuyển trên vùng đất bằng, nếu so với Thôi Khánh Công thì nhanh hơn nhiều lắm. Cứ như tiến độ như thế này thì thật là chưa biết “ mèo nào cắn mỉu nào” đâu.


Lúc này ở phía tiền phương một kỵ mã chạy tới.Người trên ngựa là cháu của Vi Ngạc. y là Vi Trị - Con trai của Vi Độ. Hắn độ khoảng hai mươi tuổi, cũng là một gã hiệu úy ở Lũng Hữu thư viện, tên này tuổi trẻ nên hiếu thắng “ nghé con không sợ cọp”


Hắn chạy nhanh tiến lên ôm quyền nói “ Đại soái, cháu xin lãnh ba ngàn kỵ binh đi trước chiếm đánh Thành Đô”


Vi Ngạc gật đầu, nếu bản thân hắn có thể phái thám báo đi dò thám thôi Khánh Công, thì Thôi Khánh công chắc chắn cũng sẽ cho thám báo tới điều tra quân tình của y. Nhìn thấy quân của Vi Ngạc tăng tốc mãnh liệt như thế này thì chắc chắn, Thôi Khánh Công cũng sẽ phái kỵ binh tới Thành Đô trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom